1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Em gái của gian thần - Trường Câu Lạc Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanhhieuh

      thanhhieuh Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      283
      Chương 3 trong nguồn covert của mình có nên đành bỏ qua mà edit tiếp chương 4 thôi. Với lại do tuần này mình thi nên chỉ kịp edit 1 chương thôi nên mong các bạn thông cảm nha. Thành thật xin lỗi !
      Chương 4:

      Lý Lệnh Uyển bắt gặp ánh mắt của Lý Duy Nguyên qua màn tuyết bay lả tả. Chỉ một cái liếc mắt, Lý Lệnh Uyển liền cảm thấy cả người lạnh băng.

      Bởi nàng ý thức được suy nghĩ của mình lúc trước là tự lừa mình dối người.

      Cái gì nàng là Chúa sáng thế, Lý Duy Nguyên chẳng qua là một nhân vật nàng viết ra mà thôi. Thế nhưng lúc này đây, nhìn thấy ánh mắt như băng như đao của hắn, Lý Lệnh Uyển đột nhiên hiểu rõ rằng thiếu niên với ánh mắt lạnh băng này hề đơn giản chỉ là ba chữ Lý Duy Nguyên đơn giản những trang tiểu thuyết của nàng. Hắn sống, thực sự sống, sống sờ sờ trước mắt nàng. Thời điểm viết văn nàng cho hắn chỉ số thông minh cùng sự tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo, sau này sẽ điên cuồng trả thù những kẻ trong dĩ vãng đã trào phúng giẫm đạp hắn. Mà trong số những người này có nàng – Lý Lệnh Uyển.

      Lý Lệnh Uyển trong nháy mắt liền nghĩ đến kết cục bi thảm trong truyển của nguyên thân, sau đó nàng cảm thấy cả người đều lạnh lẽo.

      Nàng run rẩy trong lòng, ngẩng đầu tiến về phía Lý Duy Nguyên, nỗ lực từ gương mặt cứng đờ hiện lên ý cười, thể hiện sự thân thiện hướng đến Lý Duy Nguyên.

      Thế nhưng ánh mắt thiếu niên vẫn như cũ tự băng tựa đao, làm cho Lý Lệnh Uyển cảm thấy trái tim yếu ớt của nàng bị ánh mắt u của hắn dọa run rẩy.

      Thật là tổn thọ nha. Chỉ là ánh mắt của hắn đã dọa nàng thành ra như vậy, sau này nàng làm sao có thể lấy lòng hắn, nhịnh bợ hắn đây? Còn trực tiếp bị hắn đông lạnh thành khối băng hình người vĩnh viễn thể siêu sinh.

      Lý Lệnh Uyển chợt nhìn thấy con đường hắc ám chờ mình phía trước.

      Mà lúc này thiếu niên nhìn nàng nữa.

      Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng màn tuyết tầm tã con đường mình .

      Lý Lệnh Uyển lúc này trong lòng run run rẩy rẩy tự ̉ vũ chính mình.

      Nàng sẽ thỏa hiệp, cũng thể thỏa hiệp. Kết cục của thỏa hiệp là cái chết. Nàng là người tạo ra tất cả mọi người trong quyển sách này, bao gồm cả Lý Duy Nguyên. Nàng phải bắt lấy lòng hắn. Còn phải kiên ̣nh mềm hóa hắn, trở thành dương quang trong lòng hắn, xua tan sự hắc ám độc trong lòng hắn.

      Vì thế Lý Lệnh Uyển liền xoay người, vừa đuổi theo Lý Duy Nguyên, vừa mở miệng gọi hắn là ca ca.

      Trong truyện vốn Lý Lệnh Yến vẫn luôn kêu Lý Duy Nguyên như vậy, Lý Duy Nguyên rất thích, cho nên hiện tại nàng tạm thời mượn dùng.

      Lý Duy Nguyên lúc nghe thấy tiếng gọi ca ca của Lý Lệnh Uyển bước chân tạm dừng một chút, nhưng sau đó hắn lại nhấc chân, so với tốc dộ lúc trước còn nhanh hơn.

      Thật là tức cười. Tiểu nha đầu này mà gọi hắn là ca ca. Trước kia mỗi lần nàng nhìn thấy hắn phải vẫn luôn một tay chống nạnh, giương cằm mắng chửi hắn sao?

      Lý Duy nguyên cảm thấy hắn chắc chắn là bị động lạnh đến nỗi hỏng tai rồi, cho nên mới xuất hiện ảo giác này.

      Nhưng hiển nhiên phải là ảo giác, Lý Lệnh Uyển quả thực còn ở phía sau từng tiếng từng tiếng gọi hắn là ca ca.

      Nữ hài tám tuổi, bước chân lớn, mặt đất lại lầy lội khó , nhưng nàng vẫn như vậy nghiêng ngả lảo đảo nền tuyết chạy vội, nỗ lực đuổi theo bước theo bước chân hắn.

      Lý Duy Nguyên hơi nghiêng đầu, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một màn này, nhưng sau đó hắn lại thu hồi ánh mắt, trong lòng lạnh nhạt nghĩ, tiểu ma đầu này biết trong lòng lại có ý đồ xấu gì?

      Hai ngày trước hắn từ tiểu viện giam cầm Đỗ thị ra, liền đụng phải Lý Lệnh Uyển. Lúc ấy Lý Lệnh Uyển liền một tay chống nạnh, giương cằm nhìn hắn, dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn, lại dùng ngữ khí cực kỳ khinh thường hỏi hắn: “Nè, ngươi đâu mà lại đến đây?”

      Nhìn thấy tiểu viện hoang vu yên lặng phía sau hắn, mặt nàng là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, duỗi tay chỉ tay vào hắn: “A, thì ra ngươi chạy đến cấm ̣a nha. Tổ mẫy đã nói ai cũng được đến đây. Đến cấm ̣a sẽ bị phạt trượng hình, còn bị đuổi ra khỏi phủ. Ha, ta phải nói cho tổ mẫu biết ngươi vào cấm ̣a.”

      Dứt lời liền xoay người chạy .

      Lúc ấy người Lý Duy Nguyên chỗ nào đau, tâm tình cũng tốt.

      Bất luận là ai, bị thân sinh mẫu thân cầm giá cắm nến liều mạng đâm mình, tựa như hắn phải là con trai nàng mà giống như là kẻ thù đội trời chung, thì cũng đều có tâm tình tốt đẹp.

      Lý Duy nguyên trong một khắc kia thiếu chút nữa là nhịn được tiến lên bóp chết Đỗ thị.

      Nhưng hắn vẫn nhịn.

      Thiếu niên mười ba tuổi gắt gao nắm chặt tay, đứng mặt đất lạnh băng, né cũng tránh, tùy ý để mẫu thân của chính mình một bên ngừng điên cuồng lấy giá cắm nến đâm hắn, một bên ngừng mắng hắn là tạp chủng, mắng hắn vì sao chết .

      Hắn sao lại là tạp chủng chứ? Lý Duy Nguyên trong lòng lạnh lùng nghĩ, chẳng lẽ phải do bà sinh?

      Vì sao con cái nhà khác có thể được mẩu thân ôn nhu chăm sóc, còn hắn lại phải bị mẫu thân mình ngược đãi? Có lẽ hắn nên chết .

      Tâm tình thiếu niên lúc này rất kém, thế mà Lý Lệnh Uyển còn muốn khiêu khích hắn.

      Lúc ấy hắn ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Uyển. Nữ hài ăn mặc đẹp đẽ quý giá, minh diễm gương mặt tràn đầy, nhìn hắn đầy khinh bỉ. Nàng còn uy hiếp muốn đem việc hắn đến cấm ̣a nói cho tổ mẫu.

      Con giận trong lòng thiếu niên bị khơi lên, sinh lòng ác độc. Duỗi tay đẩy ngã nữ hài.

      Hắn vốn thấy được sau lưng Lý Lệnh Uyển có khối đá bén nhọn. Hắn nhanh chóng tính toán trong lòng, đoán biết với chiều cao của Lý Lệnh Uyển nếu nàng ngã xuống tất nhiên cái ót sẽ nện vào tảng đá kia.

      Kết quả đúng như hắn tính, Lý Lệnh Uyển ngã xuống quả nhiên cái ót đập mạnh vào tảng đá ấy.

      “Phịch” một tiếng vang lên, ngay lập tức liền có màu đỏ tươi của máu từ tảng đá nhỏ giọt xuống mặt đất.

      Nhìn vết máu uốn lượn đỏ tươi, trong lòng Lý Duy Nguyên đột nhiên cảm thấy khoái cảm. Khoái cảm vày làm lồng ngực hắn nảy lên một hồi trống, lòng bàn tay mướt mồ hôi, miệng khô lưỡi khô. Nhưng mặt hắn vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt.

      Hắn hờ hững nhìn ánh mắt tràn đầy hoảng sợ cùng thể tin được của nữ hài rồi xoay người rời .

      Lúc ấy bên cạnh Lý Lệnh Uyển có nha hoàn theo, một mình nàng nằm đây, một lát sau chắc chắn sẽ mất máu mà chết. Mà khi nàng chết , sẽ ai biết được là hắn đã dẩy nàng chết.

      Đáng tiếc là Lý Lệnh Uyển lại chết.

      Trong lòng Lý Duy nguyên cảm thấy chán ghét, vì sao Lý Lệnh Uyển lại chết chứ? Lại nghĩ, liệu nàng có mang chuyện này nói với tổ mẫu ? Mà thật ra tổ mẫu biết cũng sao. Cùng lắm thì tổ mẫu đánh chết hắn thôi, dù sao đến cả mẹ ruột cũng muốn hắn sống, nếu hắn bị đánh chết thì đã thỏa mãn nguyện vọng của nàng rồi.

      Bong tuyết lạnh lẽo đậu mặt hắn, nhanh chóng tan thành nước, từ mặt hắn chảy xuống. Nhìn thấy tưởng như hắn khóc.

      Lý Duy Nguyên vừa nghĩ vừa bước nhanh chóng.

      Lý Lệnh Uyển phía sau nghiêng ngả đuổi theo.

      Nguyên thân vốn được nuông chiều từ bé, hẳn là rất ít khi vận động. Nàng chỉ mới chạy vài bước đã sắp thở nổi.

      Thế nhưng Lý Duy Nguyên vẫn dừng bước chân.

      Lý Duy Nguyên ở phía trước, hôm nay nàng nhất ̣nh phải gặp mặt nói chuyện với hắn, tăng hảo cảm mới được.

      Nhưng Lý Duy Nguyên bước quá nhanh, nàng căn bản thể đuổi kịp.

      Vì thế Lý Lệnh Uyển vừa chạy vừa hổn hển kêu hắn:

      -Ca ca, chờ muội với. Muội có lời muốn nói.

      Nàng muốn nói với hắn rằng sẽ mang việc hắn đẩy ngã nàng, hại nàng suýt chút nữa là chết nói với tổ mẫu. Nếu tên này tưởng rằng nàng muốn đem việc này nói với tổ mẫu, chừng sẽ sau lưng làm chuyện xấu hại nàng.

      Với chỉ số thông minh của hắn, nếu hắn muốn sau lưng làm chuyện gì xấu, Lý Lệnh Uyển khẳng ̣nh mình sẽ phòng bị được.

      Nhưng Lý Duy Nguyên vẫn để ý đến nàng, chỉ luôn tiến về phía trước, nhanh chóng đến tiểu viện hắn ở.

      Lý Duy nguyên duỗi tay đẩy cửa viện, chỉ hai bước đã vào, sau đó xoay người bang một tiếng đóng hai cánh cửa lại rồi cài then.

      Hắn làm xong hết thảy mọi động tác thì phải một lát sau Lý Lệnh uyển mới đuổi đến.

      Nàng dưng chân trước cửa viện, hơi thở đều nhưng vẫn giơ tay gõ cửa:

      -Ca ca, huynh mau mở cửa , muội có lời muốn nói với huynh.

      Lý Duy Nguyên đương nhiên mở cửa. Nhưng hắn cũng rời , chỉ nín thở tĩnh khí đứng ở phía sau cửa, muốn nhìn xem Lý Lệnh Uyển muốn giở trò gì.

      Tiểu Phiến lúc này cũng thở hổn hển đuổi đến. Nhìn thấy Lý Lệnh Uyển nghừng gõ cửa gọi Lý Duy Nguyên, nhưng hắn vẫn mở cửa, liền mở miệng khuyên:

      - nương, trời đổ tuyết lạnh lắm. Chúng ta mau trở về .

      Lý Lệnh Uyển động.

      Nàng nghĩ, Lý Duy Nguyên là người đa nghi, hắn tuy rằng đóng cửa, nhưng chừng hắn đứng ngay sau cửa nghe nàng và Tiểu phiến nói chuyện, muốn xem nàng rút cuộc muốn làm gì. Đây là thời cơ tốt để tăng hảo cảm.

      Để cho người khác tưởng rằng hắn có ở trước mặt thì những lời nói ra chẳng phải là lời thật hay sao?

      Lý Lệnh Uyển liền duỗi ngón tay, dùng hết sức nhéo cánh tay của chính mình.

      A, thật là đau! Đau đến mức nước mắt nàng sắp rơi.

      Nhưng cũng cần thật sự rớt nước mắt, dù sao cách cánh cửa nên Lý Duy Nguyên nhìn thấy, chỉ cần trong thanh nói chuyện xen chút nức nở là được rồi.

      Vì thế ngay sau đó Tiểu Phiến trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy nương nhà mình đứng ở bậc thang đầy bong tuyết, thút tha thút thít nức nở nói:

      -Ta . Trước kia là ta sai, ta nên khi dễ ca ca. ca ca đối với ta rất tốt, khi bị ta khi dễ huynh ấy mắng ta, cũng mắng ta.

      Hắn đánh cũng mắng, chỉ là vừa rat ay liền muốn lấy mạng nàng.

      Lý Lệnh Uyển trong lòng nghĩ vậy, nhưng mặt vẫn khóc lóc nỉ non, giơ tay gõ cửa, nức nở gọi ca ca, lặp lặp lại nói mình biết sai rồi, chỉ mong ca ca mở cửa cho mình cơ hội xin lỗi.

      Nàng hiện tại chỉ là đứa trẻ tám tuổi, nói năng thể rõ ràng trật tự, nếu Lý Duy Nguyên sẽ nghi ngờ.

      Lý Duy Nguyên vẫn mở cửa. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, rõ ràng tin lời của Lý Lệnh Uyển.

      Nàng xin lỗi hắn? Hắn cười nhạt một tiếng, trừ khi mặt trời mọc ở đằng tây.

      Lý Duy Nguyên từ đầu đến cuối hề lên tiếng, chỉ đứng sau cửa viện, hề nhúc nhích.

      Mà lúc này Lý Lệnh Uyển nghĩ nóng vội thì thành công, hiện nay nàng có khả năng khiến Lý Duy Nguyên đối với nàng có ác ý. Dù sao thì thời gian còn dài, nàng cứ từ từ tiến tới.

      Nàng có lòng tin vững chắc rằng người như Lý Duy Nguyên, dù cả người hắn từ trong ra ngoài đều giống mặt hồ đóng băng cách đó xa, lạnh băng vô tình, nhưng càng là người như vậy, khát vọng thương lại càng mãnh liệt.

      Cho nên nàng phải dùng “tình ” của mình để mềm hóa hắn nha.

      Lý Lệnh Uyển trong lòng nghĩ như vậy, sau một hồi gõ cửa, khóc lóc nói ca ca để ý đến ta, mai ta lại đến tìm huynh nói chuyện, sau đó xoay người cùng Tiểu Phiến thong thả ung dung rời .

      Ở phía sau nàng, cách cánh cửa, Lý Duy Nguyên nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn ghé đầu xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.

      Tuyết so với ban nãy lại càng thêm lớn. Thân ảnh nho nhỏ kia cứ nghiêng ngả lảo đảo nền tuyết từng bước từng bước về phía trước.

      Lý Duy Nguyên nhìn một hồi, bỗng nhiên từ trong lỗ mũi cười nhạt một tiếng.

      Tiểu ma đầu này muốn làm cái gì? Hắn tuyệt đối sẽ tin nàng đến đây chỉ để xin lỗi hắn thôi.
      nkhanh3324, LyLy Mai, daovan21034 others thích bài này.

    2. thanhhieuh

      thanhhieuh Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      283
      Chương 5:

      Thời điểm ra ngoài vẫn còn tuyết nhỏ, lúc trở về tuyết đã lớn hơn nhiều. Gió thổi mạnh vào lá trúc ven đường, tiếng rền vang rung động.

      Tuy vậy tâm tình của Lý Lệnh Uyển chịu chút ảnh hưởng nào từ cảnh vật xung quanh bởi nàng đã thắng lợi bước đầu. chỉ thuận lợi gặp được Lý Duy Nguyên, mà còn trước mặt hắn biểu diễn một phen. Tuy hận ý trong lòng hắn đối với nàng hề giảm bớt, nhưng ít nhất nàng đã thành công trong việc đưa cành ô-liu hòa bình biểu đạt thiện ý với hắn.

      Trong lòng cao hứng, tuyết lớn rơi đầu cũng xem là một cảnh trí đẹp, ngay cả gió bắc thổi mạnh vào mặt cũng thấy đau.

      Một đường về tới sân viện.

      Bởi vì nguyên thân lúc đầu thân thiết với Chu thị, liền đến trước mặt lão thái thái làm ầm ĩ muốn ở chung với Chu thị. Lão thái thái vốn trong lòng thích Chu thị, hơn nữa Lý Lệnh Uyển dù sao cũng là ́ch trưởng tôn nữ của Lý phủ, nên cũng đồng ý cho nàng một tiểu viện riêng để ở.

      Đến khi Lý Lệnh Uyển đến trước cửa viện mình ở, ngẩng đầu nhìn, liền thấy cửa đen một biển lớn nền xanh chữ vàng, đó ghi ba chữ to: Di Hòa viện.

      Lúc đặt tên viện của Lý Lệnh Uyển nàng chỉ tùy tiện đặt đại một cái tên. Dù sao chỉ là nữ phụ làm nền cho sự tốt đẹp của nữ chính, việc gì phải phí tâm suy nghĩ cái tên dễ nghe cho ta chứ.

      Lúc này hai cánh cửa đen đóng kín, Tiểu Phiến bèn tiến lên kêu cửa.

      Có tiểu nha hoàn bước ra mở cửa, Lý Lệnh Uyển nhấc chân vào.

      Tuy chỉ là một sân viện nho nhỏ nhưng lại được thiết kế sắp xếp vô cùng lịch sự tao nhã. Bên trong trồng đủ loại hoa cỏ cây ́i để bốn mùa đều có thể ngắm nhìn.

      Trong góc viện có một cây hồng mai, bông tuyết trắng tinh đọng cánh hoa càng làm nổi bật lên màu đỏ tuyệt đẹp của đóa hồng mai. Hai bên đường mòn rải đá xanh trồng hai hàng cây quế, đến mùa thu hoa nở, cả tòa tiểu viện sẽ nồng đậm mùi hương. Bên dưới cửa sổ có lu sứ ngũ sắc dùng để trồng hoa sen vào mùa hè. Tuy vậy lúc này trong lu trụi lủi chỉ có nước. Vòng qua tiền viện, sau phòng có một cây lê lớn. Ngày xuân đứng bên cửa sổ ngắm những đóa hoa trắng trắng cũng là một thú vui tao nhã.

      Trong lòng Lý Lệnh Uyển cảm khái xa xỉ quá xa xỉ. Đời trước nàng phải ở nhà thuê, mỗi tháng đều phải tốn một số tiền lớn. Nhưng hiện nay cả tòa tiểu viện đều là của nàng. Quả thật quá hạnh phúc!

      Nàng trong lòng vui vẻ nhấc chân bước lên bậc thang đá xanh.

      Tiểu Phiến đã thu hồi chiếc ô bằng lụa xanh, chạy trước nàng vén chiếc mành nỉ đỏ tươi lên, Lý Lệnh Uyển hơn cúi đầu vào.

      Vừa bước vào liền có một làn khí nóng mang theo mùi hoa bách hợp phả vào người, khiến Lý Lệnh Uyển vốn run cầm cập vì mới dưới tuyết cảm thấy mỗi một lỗ chân lông đều mở ra, vô cùng thoải mái.

      Di Hòa viện này tuy tận bảy tám nha hoàn bà tử nhưng đa số đều phụ trách các việc vẩy nước quét nhà bên ngoài, chân chính hầu hạ bên cạnh Lý Lệnh Uyển chỉ có đại nha hoàn Họa Bình cùng hai tiểu nha hoàn là Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc.

      Lúc này Tiểu Ngọc ở trong phòng ngồi cạnh cái lò đồng ba chân, cầm que cời than khơi lửa bên trong lò. Thấy Lý Lệnh Uyển bước vào, nàng vội buông cây cời than xuống, đứng dậy kêu một tiếng nương.

      Lý Lệnh Uyển gật đầu với nàng, đưa lò sưởi vốn luôn ôm trong tay cho nàng:

      -Tiểu Ngọc, cho thêm than vào giúp ta.

      một vòng lớn bên ngoài, hết than, lửa bên trong lò sưởi vốn đã tắt, nằm trong tay lạnh tựa băng.

      Tiểu Ngọc nghe thấy liền co rúm lại.

      Nguyên thân Lý Lệnh uyển vốn tính tình hung bạo, trừ Họa Bình luôn lấy lòng nàng nên nàng đối với Họa Bình tốt hơn chút, còn đối với Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc, nếu có chỗ nào làm tốt, Lý Lệnh Uyển mắng thì cũng phạt các nàng quỳ, cho nên bỗng nhiên nghe thấy Lý Lệnh Uyển nhờ “giúp” khiến Tiểu Ngọc hoảng sợ.

      Nàng dám nói lời nào, đôi tay run rẩy tiếp nhận lò sưởi từ tay Lý Lệnh Uyển, mở nắp lò được chạm rỗng hoa văn, cầm que cời than, trầm mặt nói lời nào, gắp mấy khối than từ lò lửa lớn mặt đất bỏ vào bên trong lò sưởi tay. Sau đó nàng nâng lò sưởi bằng hai tay, rũ mắt, cung kính nói:

      -Đây thưa nương.

      Lý Lệnh Uyển ôm lò sưởi tay vào ngực, liền cảm thấy ấm áp.

      -Cám ơn.

      Nàng khách khí gật đầu với Tiểu Ngọc.

      Tiểu Ngọc vừa nghe, vội vàng quỳ xuống, kinh sợ nói:

      - nương đừng nói như vậy. Nô tỳ đảm đương nổi.

      Lý Lệnh Uyển bị nàng làm cho hoảng sợ.

      Đột nhiên lại quỳ xuống, nàng mới là người đảm đương nổi đó.

      Nàng khom lưng duỗi tay đỡ Tiểu Ngọc lên, nói lời trấn an nàng, bỗng nhiên nhìn thấy Họa Bình từ trong phòng ra. Nàng rất vội vàng, miệng còn ́nh vỏ hạt dưa.

      - nương.

      Nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, vẻ mặt Họa Bình đầy nét cười, vội tiến lên cạnh nàng, duỗi tay cởi áo choàng người nàng, cười nói:

      -Người đã về.

      Rồi quay sang Tiểu Ngọc:

      -Ngươi đúng là gỗ mục thể gẽo gọt* (ý nói là người vô dụng). Nhìn thấy nương về còn biết mau lấy ly trà nóng cho nương uống, xua hàn khí !

      Tiểu Ngọc vội dạ, xoay người nhưng Lý Lệnh Uyển mở miệng gọi nàng.

      Lại quay đầu nói với Họa Bình:

      -Ta uống trà. Ta nhớ hình như trong phòng có cam, ngươi gọt một quả đem đến đây cho ta !

      Mới vừa rồi ở tiểu viện của Lý Duy Nguyên nàng diễn quá nhập tâm, khóc kêu đến mức miệng khô lưỡi khô, hiện tại chỉ muốn ăn đồ mát lạnh.

      mặt Họa Bình bỗng thoáng một tia bất an, nhưng sau đó lại khôi phục dáng điệu bình thường, cười nói:

      -Chắc nương nhớ lầm rồi. Vừa rồi nô tỳ mới nhìn qua, trong hộp trái cây có cam.

      Lý Lệnh Uyển vốn đã bắt thấy tia bất an mặt nàng, lại nhìn đầu ngón tay nàng có vệt màu cam.

      Dùng tay lột quả cam, ngón tay tất nhiên ít nhiều sẽ lưu lại dấu vết.

      Tuy vậy Lý Lệnh uyển cũng nói gì, chỉ hỏi:

      -Vậy trong hộp còn quả gì?

      -Nô tỳ nhớ còn quả bưởi.

      Lý Lệnh Uyển vừa bước về phía giường gỗ, vừa lười biếng đáp:

      -Vậy mang bưởi đến đây.

      Một lát sau, Lý Lệnh Uyển vừa cầm một múi bưởi ăn, vừa đánh giá căn phòng.

      Tuy đến đây đã hai ngày nhưng cả ngày chỉ nằm giường, đến giờ mới có cơ hội nhìn ngắm cẩn thận nơi mình sẽ ở sau này.

      Nguyên thân vốn chỉ là đứa trẻ tám tuổi, đương nhiên sẽ thích những vật đầy màu sắc. Cho nên Lý Lệnh Uyển nhìn thấy trần phòng treo đèn kết từ các hạt châu nhiều màu, bốn cây ̣t treo màng màu tím hồng, giữa phòng có một bức bình phong bằng gỗ ngọc lan, phía sau là giường ngủ với tấm màn lụa thêu hoa đỏ thẫm.

      Trong lúc nàng đánh giá cách bài trí của căn phòng, Tiểu Phiến vào, nói:

      - nương, nha hoàn bên cạnh lão thái thái muốn gặp người.

      Lão thái thái trong phủ này vốn là chủ nhân nói một hai (có uy quyền). Vì thế Lý Lệnh uyển vội nói:

      -Mau mời nàng vào.

      Tiểu Phiến vâng dạ, liền tới xốc chiếc mành lên, một nha hoàn bước vào.

      Lý Lệnh Uyển giương mắt nhìn nha hoàn này, thấy nàng ta bên ngoài khoác áo lụa thêu hoa, váy màu ngà, đầu có cắm trâm hoa trân châu cùng một cây trâm bích ngọc. Trông thật sạch sẽ tươm tất.

      Từ cách ăn mặc của nha hoàn này thì đoán rằng ̣a vị của nàng thấp, có khả năng là đại nha hoàn bên cạnh lão thái thái.

      Lý Lệnh Uyển nhớ bên cạnh lão thái thái có hai đại nha hoàn, một người Song Hồng, người kia tên Song Dung, biết nha hoàn này là ai trong hai người.

      Cũng may nàng cần phải suy nghĩ tìm câu trả lời, bởi nha hoàn kia vừa tiến lên đã hướng nàng thấp người uốn gối hành lễ, thưa:

      -Song Hồng gặp qua nương.

      Quả nhiên là đại nha hoàn của lão thái thái.

      Lý Lệnh Uyển trong lòng suy nghĩ, cười với Song Hồng, hỏi:

      -Song Hồng tỷ tỷ đến đây biết tổ mẫu có gì dặn dò?

      Song Hồng nghe thấy nàng gọi mình là “Song Hồng tỷ tỷ” trong lòng rất là kinh ngạc.

      Tam nương này vốn là người có tính tình tốt. Ỷ được lão thái thái sủng ái, phụ thân lại có chức quan cao hơn Đại lão gia và Nhị lão gia nên từ trước đến nay nàng coi ai ra gì. Đối với đường huynh đệ tỷ muội nàng còn để ai vào mắt nói chi là nha hoàn như các nàng. Bỗng nhiên hôm nay nghe thấy nàng gọi chính mình là “Song Hồng tỷ tỷ”, Song Hồng cho là mình nghe nhầm.

      Nhưng tuổi nàng đã lớn, tính tình cũng trầm ổn, cho dù trong lòng kinh ngạc nhưng trong mặt hiện chút vẻ lạ gì, vẫn như cũ tất cung tất kính nói:

      -Lão thái thái sai nô tỳ đến đây, thứ nhất là lo lắng thương thế của nương nên sai nô tỳ đến xem đã dỡ hơn chưa, thứ hai là sáng sớm hôm nay lão thái thái chùa dâng hương, nhớ hai ngày trước nương ngã vô cùng nguy hiểm, nên trước mặt Bồ Tát thành tâm cầu cho nương một lá bùa bình an.

      Dứt lời, hai tay liền dâng lên lá bùa bình an màu vàng.

      Lý Lệnh Uyển duỗi tay nhận lấy.

      Lão thái thái vốn tin phật. chỉ ở trong viện mình dựng một Phật thất, một ngày ba lần sáng trưa chiều cúng bái tượng Phật Quan , nếu có việc bận còn thường xuyên đến chùa miếu dâng hương.

      chỉ tin phật, bà còn là người trọng ́ch nhẹ thứ, trọng nam khinh nữ.

      Lão thái thái thích nhất là Lý Duy Lăng con vợ cả nhị phòng. Tuy vậy vì Lý Lệnh Uyển dù sao cũng là ́ch trưởng tôn nữ, hơn nữa cha nàng Lý Tu Bách là tứ phẩm tả tham nghị Chiết Giang, là người có tiền đồ nhất trong ba đứa con của Dương thị, cho nên bề ngoài bà đối xử khá tốt với Lý Lệnh Uyển.

      Lý Lệnh Uyển vừa lấy bùa bình an từ tay Song Hồng liền đeo ngay vào ̉. Rồi nói với Song Hồng:

      -Phiền Song Hồng tỷ tỷ trở về chuyển lời với tổ mẫu giúp ta rằng đã nhọc lòng người lo lắng. Thương thế của ta so với hai ngày trước đã tốt hơn nhiều rồi. Sáng sớm mai ta nhất ̣nh sẽ đến thỉnh an lão nhân gia người, đến lúc đó ta sẽ tự mình cảm tạ người đã đến chùa cầu bùa bình an cho ta.

      Tuy rằng kinh ngạc vì tam nương vậy mà đã biết lễ, nhưng mặt Song Hồng vẫn cung kính đồng ý từng lời của Lý Lệnh Uyển, sau đó hành lễ với nàng rồi xoay người ra cửa.
      LyLy Mai, xukem, Nhiên Nhiên25 others thích bài này.

    3. thanhhieuh

      thanhhieuh Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      283
      Chương 6

      Song Hồng rời khỏi Di Hòa viện của Lý Lệnh Uyển thì lập tức trở về Thế An đường.

      Lão thái thái Dương thị nhắm hai mắt, thoải mái nằm dựa vào giường ấm ở Đông Noãn các.

      Song Hồng vốn ̣nh tiến lên hành lễ, nhưng thấy Dương thị như thế dám quấy rầy, tay chân khẽ khàng xoay người rời khỏi.

      Chỉ là nàng vừa mới xoay người, chưa kịp nhấc chân, thanh của Dương thị nhanh chậm từ phía sau truyền tới:

      -Ngươi vừa mới từ chỗ Tam nương trở lại sao? Thương thế của Tam nương sao rồi?

      Song Hồng nghe vậy, vội xoay người lại, cười nói:

      -Lão thái thái người quả thật là tai thính mắt tinh. mặt đất trải thảm lông dê dày, bước chân nô tỳ lại nhẹ nhàng vô cùng, vậy mà người vẫn biết nô tỳ vào. Lỗ tai người quả thính hơn nô tỳ nhiều lắm.

      -Nha đầu ngươi chỉ biết nói lời dễ nghe lừa gạt bà già này.

      Tuy nói vậy nhưng trong lòng bà quả thật cao hứng. Có ai được vuốt mông ngựa (nịnh bợ) mà cao hứng đâu? Cho nên mặt bà đầy nét cười, lại hỏi:

      -Hiện nay thương thế Tam nha đầu ra sao rồi?

      Song Hồng liền một năm một mười đem mọi chuyện kể lại, đem từng câu từng chữ Lý Lệnh Uyển nói với nàng đều thuật lại một lần.

      -Nô tỳ cảm thấy Tam nương hiểu chuyện hẳn, lời nói đối với người vô cùng cung kính, đối với nô tỳ cũng khách khí. Hoàn toàn khác với trước kia.

      Trước đây Lý Lệnh Uyển đối với nô tỳ các nàng thì hất hàm sai khiến, đối với lão thái thái thì tính tình kiêu căng. Mà lão thái thái phải là người có tính tình dễ chịu, đôi khi cũng ngăn được cơn tức đối với Tam nương. Nếu Tam nương vẫn kiêu căng giống như trước, sợ là sẽ nhanh chóng làm tiêu tan hết tất cả sự thương mà lão thái thái dành cho mình.

      Lão thái thái nghe Song Hồng nói, mặt thay đổi.

      Bà lấy chuỗi Phật châu ̉ tay trái xuống, lần từng hạt, lại nói:

      -Nó cũng đã tám tuổi rồi, cũng nên hiểu chuyện. Nữ nhi nhà khác cỡ tuổi nó sớm đã thông thạo cầm kỳ thi họa, nữ hồng may vá, ngôn từ khéo léo, cử chỉ tiến thối lễ độ. Mà ngươi nhìn nó , những việc đó hiểu cũng thôi , nhưng lần trước ta mang đó dự tiệc, nó lại dám đẩy ngã nương nhà Hoài Ninh bá. Cũng may phu nhân Hoài Ninh bá là người dễ tính, chỉ nói là con trẻ nô đùa tránh khỏi có lúc lỡ tay đẩy ngã nha, so đo với chúng ta. Nếu nàng thật sự so đo, nhà chúng ta khỏi phải chịu trách nhiệm. Nếu giờ có yến hội, trong lòng ta thật sự muốn đưa nó theo, chỉ sợ nó lại gây họa.

      Song Hồng nghe vậy, cười nói:

      -Lúc đó Tam nương vẫn còn nhỏ, hành động suy nghĩ, nhưng hiện giờ đã hiểu chuyện hơn rồi. Lúc nô tỳ và nàng nói chuyện, dường như đã biến thành người khác vậy, lời nói cử chỉ khéo léo hẳn lên. Nếu người tin, chờ ngày mai Tam nương đến thỉnh an người sẽ thấy. Còn cầm kỳ thi họa, may vá nữ công thì nương nương chỉ mới tám tuổi mà, giờ học vẫn kịp. Sau này nhất ̣nh nàng sẽ tiến bộ.

      Hiển nhiên là Dương thị tin những gì nàng nói.

      -Nói sau .

      Biểu tình và ngữ khí của bà đều nhàn nhạt.

      Song Hồng nói gì thêm nữa, chỉ khoanh tay đứng thẳng một bên.

      Dương thị nằm giường ấm trở mình, thay đổi tư thế thoải mái hơn, chợt nhớ tới điều gì đó, mở miệng nói với Song Hồng:

      -Ngươi vừa nói vậy, khiến ta chợt nhớ tới một việc.

      -Lão thái thái nhớ tới việc gì?

      Song Hồng mặt đầy tươi cười vội hỏi.

      -Các thiếu gia trong phủ ta đều đã lớn. Tuy trước giờ mỗi phòng đều thỉnh tiên sinh đến dạy cho từng người bọn nó thơ văn bát ̉, nhưng đều là học tập riêng lẻ. Ta thấy chi bằng bây giờ chuẩn bị một gian viện yên tĩnh, từ quỹ chung xuất tiền, mời một vị học giả bác học uyên thâm đến, bảo mấy đứa nhỏ cùng đến học chung một thầy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

      Song Hồng đương nhiên phụ họa bảo tốt. Nói lão thái thái minh, tầm nhìn lâu dài, người khác thể so sánh cùng được. Lại nói hiện người mời vị học sĩ bác học uyên thâm đến dạy học, tương lai các thiếu gia nhất ̣nh sẽ thiềm cung chiết quế (bẻ quế cung trăng, ý chỉ những người đỗ đạt khoa cử). Lý gia chúng ta nhất ̣nh sẽ hưng thịnh như trước kia.

      Tổ tiên Lý gia đã từng làm đến Công Bộ thượng thư, còn vào nội các. Nhưng sau đó lại từ từ suy thoái, đến đời Lý lão thái gia chỉ làm đến ngũ phẩm Hữu thừa Đại Lý Tự. Đến đời ba đứa con trai của Dương thị, con cả Lý Tu Tùng người có công danh, con thứ Lý Tu Trúc là cử nhân, con út Lý Tu Bách đậu tiến sĩ năm 25 tuổi, sau một thời gian ở Hộ Bộ thì đến Chiết Giang làm quan. Đến thế hệ các cháu trai thì có Lý Duy Lăng của nhị phòng là một nhân tài.

      Dương thị nghe vậy tươi cười gật đầu.

      Bên cạnh Dương thị có hai đại nha hoàn nhưng bà vẫn thiên vị Song Hồng hơn. Nha đầu này vốn linh hoạt, thường mang đến niềm vui cho bà.

      Nghĩ nghĩ, Dương thị lại nói:

      -Gia ̀nh chúng ta là thi thư gia truyền, thể so sánh với các gia ̀nh bình dân kiến thức nói cái gì mà nữ tử tài mới là đức. Nếu đã mời tiên sinh thì cũng cho các nương cùng theo các thiếu gia học tập cũng tốt. Có thể nhận biết mấy chữ sẽ giúp ích trong tương lai rất nhiều.

      Song Hồng nghe xong, lập tức liền cười nói:

      -Quả thật ánh mắt của lão thái thái chúng ta quả là thể chê, so với người khác cao xa biết bao nhiêu. Chờ đến khi các nương trong phủ chúng ta đều đã biết chữ, người đưa các nàng đến dự yến hội nhà người khác, mọi người sẽ nói người dạy bảo khéo. Tất cả các nương đều tri thư đạt lễ, lời nói tầm thường, cử chỉ lại nhã nhặn lịch sự. Đến lúc đó các vương tôn công tử phải đều sẽ vội vàng đến nhà chúng ta cầu thân hay sao?

      Cả buổi nói chuyện đều khiến lão thái thái cười khép miệng

      -Cái miệng nhà ngươi thật là khéo léo, luôn khiến ta vui vẻ.

      Sau khi cười lại nói thêm:

      -Nếu đã quyết ̣nh phải dạy dỗ các nương, để sau này tìm cho các nàng một cuộc hôn nhân tốt đẹp vậy thì còn cần xuất tiền từ quỹ chung, phái người đến Tô Châu mời tú nương đến, lại mời thêm sư phụ dạy cầm nghệ cùng ma ma dạy lễ nghi, chờ đến đầu xuân thời tiết ấm áp hơn, bắt đầu dạy dỗ cho các nàng. Đến khi các nương trưởng thành giống như lời ngươi nói, khi ra ngoài sẽ làm mất thể diện của Lý gia ta.

      Song Hồng tất cả đều đồng ý. Sau thấy mặt Dương thị có vẻ buồn ngủ, nàng liền nhẹ nhàng rời khỏi noãn các. Dương thị xoay người, gối đắp thảm lông, dựa vào gối nhắm mắt dưỡng thần.

      Ngày kế, vào thời điểm Lý Lệnh Uyển rửa mặt thì tuyết đã ngừng.

      Nhưng sau một đêm tuyết lớn, ngoài kia đã trở thành một thế giới phủ đầy băng tuyết.

      Trong lòng Lý Lệnh Uyển nhảy nhót.

      Đời trước nàng vốn là người phương nam, mùa đông rất ít nhìn thấy tuyết rơi.

      Tiểu Ngọc mang nước vào cho nàng rửa mặt chải đầu, còn Tiểu Phiến thì bị Họa Bình sai tìm quần áo mà hôm nay Lý Lệnh Uyển muốn mặc.

      Trải qua việc Tiểu Ngọc quỳ trước mặt nàng vào ngày hôm qua, hiện nay Lý Lệnh uyển dám đối với các nàng quá khách khí. Chỉ là nàng thể nhìn dược bộ dạng Họa Bình vênh mặt hất hàm sai khiến.

      Vốn trong sách thì Họa Bình phải là kẻ có lòng nhân hậu. Trong hai ngày quan sát nàng thấy rằng Họa Bình là một người luôn tự cho mình là đúng.

      Họa Bình năm nay 13 tuổi, là nha hoàn lớn tuổi nhất Di Hòa viện. Tuy cũng có hai bà tử tuổi lớn hơn nhưng họ chỉ là thô sử bà tử thôi, bình thường luôn bị Họa Bình sai khiến, nếu làm việc thuận theo ý ta thì tránh khỏi bị ta lườm nguýt, mắng chửi thậm tệ, bộ dạng đó còn giống tiểu thư hơn cả Lý Lệnh Uyển.

      Lý Lệnh Uyển thực sự vừa mắt cách cư xử này của nàng ta, cũng muốn đuổi nàng ta cho rồi, nhưng nghĩ lại hiện tại bản thân vẫn chưa hiểu rõ tình hình Lý phủ, vả lại cha mẹ Họa Bình lại là người làm có thể diện trong Lý phủ, vì thế hiện tại nàng chưa thể đụng tới Họa Bình.

      Trước hết cứ nhẫn nại, sau này tìm thời cơ thích hợp sẽ đuổi Họa Bình ra khỏi Di Hòa viện.

      Thấy Họa Bình sai bảo Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc làm việc này việc kia, Lý Lệnh Uyển bèn kêu nàng chải tóc cho mình.

      Lý Lệnh Uyển bảo nàng chải cho mình kiểu tóc Song Nha đơn giản nhất, búi tóc hai bên tròn tròn như nụ hoa, lại đội một chiếc châu quan bằng vàng ròng, vừa nhìn đã ra vẻ một tiểu nương hồn nhiên ngây thơ.

      Tiểu Phiến đã ôm váy áo tới.

      Là một tiểu nương, đương nhiên là muốn ăn mặc thật kiều diễm rực rỡ.

      Vì thế cuối cùng Lý Lệnh Uyển mặc áo lụa hồng nhạt, váy dài màu đỏ thạch lựu, lại khoác thêm áo choàng đỏ thẫm thêu chỉ vàng, ôm vào lòng chiếc lò sưởi tay nho nhỏ, cùng Tiểu Phiến đến Thế An đường.

      Một thân hồng hồng đỏ đỏ, vậy mà ở người Lý Lệnh Uyển lại tỏ vẻ tục khí, ngược lại càng làm nổi bật vẻ kiều diễm động lòng người của nàng.

      Một đường dài mới tới thế Thế An đường, lúc này Dương thị cũng vừa thức dậy.

      Dương thị đã hơn 60 tuổi, trời lại lạnh, tự nhiên là muốn nằm trong ổ chăn ấm áp thêm chốc lát.

      Nghe nha hoàn bẩm báo có tam nương đến thình an, bà còn tưởng mình nghe lầm.

      Trước kia Lý Lệnh Uyển là người rất lười, luôn là người đến thỉnh an muộn nhất, vậy mà sao hôm nay lại đến sớm quá vậy?

      Dương thị ở trong lòng nghĩ, chẳng lẽ lại đúng như những gì Song Hồng nói, Uyển tỷ nhi đã trở nên hiểu chuyện? Chẳng lẽ là do mấy ngày trước té ngã, đầu đập vào tảng đá, lại khiến nàng trở nên thong suốt hiểu chuyện?
      nkhanh3324, LyLy Mai, xukem28 others thích bài này.

    4. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Hóng chương mới

    5. thanhhieuh

      thanhhieuh Well-Known Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      283
      Máy tính mình bị hư nên thời gian này ra chương mới được, đành phải hẹn gặp lại các bạn sau một thời gian nha, mong mọi người thông cảm
      Mikovu, Đại ĐạiB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :