Lời tựa đầu: Hàng ngàn năm về trước,khi thế gian còn tin tưởng và thờ cúng các vị thần linh,nơi các thế giới vẫn còn hỗn độn chưa phân định.Các vị thần sống đỉnh núi cao nhất thế giới,nằm tại phía đông của khu rừng cấm.Toàn bộ khu vực xung quanh đỉnh núi,bao gồm các thành trấn,được bao bọc bởi tấm chắn vô hình, thế lực nào có thể xuyên qua. Nhưng rồi theo thời gian,tấm chắn đó dần mất sức mạnh,các vị thần cũng ngày càng suy yếu theo.Bên bầu trời phía tây kia,mây đen dày đặc, khí quanh quẩn tạo thành lớp sương đen tan,dần dần tràn về phía đông.Tấm chắn trải qua bào mòn dần mất sức mạnh vốn có,để lọt qua vài quái tiến đánh về đỉnh núi. Tấm chắn là do các vị thần dùng năng lực hợp lại mà thành,tấm chắn suy yếu cũng khiến các vị thần trở nên suy yếu theo.Chứng kiến pháp lực ngày càng bị suy kiệt, ma ngày càng lộng hành,các vị thần liền tổ chức cuộc họp khẩn. Thần trí tuệ có đứa con trai với người phàm trần,đứa trẻ này mang nửa dòng máu của thần linh, trú tại nhân gian.Thần cảm nhận được sức mạnh của người con hề bị giảm sút,liền vô cùng bất ngờ xen lẫn vui mừng.Thần cùng các vị thần khác triệu tập những đứa con á thần của mình,để chúng tạo ra tấm chắn tạm thời. Sau khi nguy cơ tạm thười được giải trừu,các vị thần quyết định lần nữa ngưng tụ pháp lực tạo ra tấm chấn khác,chắc chắn hơn,mạnh mẽ hơn.Ngoài ra sau khi tấm chắn hình thành,năng lực trấn giữ tấm chắn được thu lại trong viên cầu pha lê lớn.Chỉ cần viên pha lê hoàn hảo sứt mẻ gì,tấm chắn vẫn an toàn. Nhiệm vụ bảo vệ viên pha lê được giao cho những đứa con của các vị thần-các á thần.Hết đời này qua đời khác,các vị á thần canh giữ viên pha lê hợp thành tộc,được gọi là Long tộc.Họ canh gác,bảo vệ viên pha lê,đồng thời viên pha lê cũng cho họ sức mạnh và tuổi thọ. Hết đời này qua đời khác,khi khu rừng trở thành nơi linh thiêng ai dám tới gần,khi các tòa nhà chọc trời dần dần xuất ,loài người quên lãng về các vị thần linh,các truyền nhân vẫn tiếp tục thực công việc của họ. Giờ đây,câu chuyện của chúng ta chính thức bắt đầu.
CHƯƠNG 1: Thế kỉ 21. Đêm khuya,bầu trời bị mây đen che khuất, còn ánh trăng soi sáng,vạn vật chìm vào bóng tối. gian im ắng,lộ vẻ quỷ dị bất thường.Tiếng lá bị gió thổi cọ xá với mặt đường, thanh vang lên giữa khung cảnh này càng khiến người ta ớn lạnh. Bỗng có tiếng bước chân dậm đất,hỗn loạn.Trong rừng cây,mọi vật u tối thể nhìn ra đâu là nơi phát ra tiếng động,chỉ có thể dựa vào thanh mà phán đoán. vật xé mà đến,tiếp đất cách nặng nề.Nó thở cách khó nhọc,cả người căng cứng ngừng chạy về phía trước,lại lơi là cảnh giác để ý xung quanh. Qua đoạn xa,nó dừng lại tựa vào thân cây thở hổn hển,con ngươi màu đen vàng quỷ dị đảo xung quanh, để sót chi tiết nào.Mắt của dã thú trong đêm vẫn có thể nhìn mọi vật.Tựa hồ xác định kẻ kia đuổi theo kịp,nó khụy hai chân sau xuống,vẫn thở dốc ngừng. -Mệt rồi ak? thanh lười biếng lại dã,cuồng vọng vang lên từ chính cái cây nó dựa vào.Con người đen vàng xẹt qua tia hoảng sợ,ngẩng phắt đầu lên,nhìn trừng trừng vào nam nhân nhàn nhã tựa mình vào thân cây. Chỉ thấy nam nhân kia đầu tóc màu tím dài tới eo,con ngươi đồng màu ánh lên vẻ dã lại đùa cợt nhìn vào dã thú bên dưới.Bộ dạng ung dung thoải mái ngồi cành cây,dường như cuộc rượt đuổi vừa rồi chút nào ảnh hưởng tới .Vẫn thân thoải mái tự nhiên,khiến càng đẹp trai bất ngờ. Dã thú trông thấy người kia chợt hoảng loạn, kịp định hướng liền phóng về phía trước.Nhưng đáng tiếc,người kia có ý định cùng nó rượt đuổi vòng nữa,chỉ thấy đưa ngón tay thon dài lên môi,miệng lẩm nhẩm gì đó,chợt tia sét rẽ mây,ầm ầm đổ xuống,chính xác nhắm đến dã thú cuồng loạn phía trước. Thấy được nhưng thể tránh được,tia sét cứ thế tiến tới trước tuyệt vọng của dã thú,đánh xuống thân thể to lớn của nó. tiếng ầm vang lên,cả thân thể của nó bị đánh đến cháy đen,cây cối xung quanh cũng bị vạ lây,cháy đen mảng. Mọi thứ dần dần trở nên yên tĩnh,tầng mây bị tia sét rẽ sang cũng tụ lại,che tia sáng vừa le lói của ánh trăng.Nếu phải có mùi cháy khét xung quanh,tất cả những gì vừa rồi xảy ra chắc chỉ là hoang tưởng. - lại phá hoại nữa? phải dụ nó ra chỗ đất trống mới ra tay sao? thanh tức giận vang lên,cùng tới theo đó là thân ảnh đỏ rực như lửa. thân quần áo màu đỏ diễm,tóc và con ngươi đều là màu đỏ như máu.Khuôn mặt xinh đẹp vô song lên tia tức giận nhìn chằm chằm thân ảnh lười biếng tựa người cây kia. -Tại nó chạy chậm quá đó chứ, đợi được mới tiện tay “giúp” nó thôi. Vẫn dáng vẻ uể oải như cũ,nam nhân tóc tím hời hợt đáp lại,càng khiến lửa giận tăng cao. -Long Lôi Vũ, đùng có ngụy biện.Còn phải do giăng kết giới quanh đây,nó mới thể chạy ra khỏi rừng sao? -Long Hỏa Nhi,em tới chỉ để lải nhải mấy câu này sao? Long Hỏa Nhi hai mắt bừng lửa giận,đáng ghét.Tên lười này,nếu phải lão đại cầu, mới thèm đứng đây lí với . -Hừ, với nữa.Là lão đại với em gọi trở về căn cứ,cầu pha lê lại có dị tượng rồi. Lôi Vũ ngồi thẳng người dậy,mày kiếm chau lại.Gần đây số lượng quái thù lọt vào rừng cấm ngày càng nhiều, lẽ lại liên quan tới biến động của cầu pha lê?Phức tạp rồi đây. Thân người cao lớn nhảy xuống,thoải mái tiếp đất.Đôi chân thon dài sải từng bước vững chắc dần bước ra khỏi khu rừng, quên gọi với theo kẻ phía sau. - nhanh, phải lão đại gọi sao?Muốn ở đây đợi quái thú? Hỏa Nhi trừng hai mắt nhìn thân ảnh to lớn nghênh ngang đằng trước.Hừ,có ngày quyết đấu đánh bại tên ngạo mạn này. Lập tức cũng dây dưa nữa,lắc người biến mất theo bóng tím phía trước.Cả khu rừng lại lâm vào cảnh yên tĩnh lạ thường. còn bất cứ thanh nào nữa.
CHƯƠNG 2: Long Tuyết Nguyệt nhìn ra ngoài cửa,rồi lại nhìn mọi người ở trong phòng,có chút lo lắng yên.Gần đây,dị động của cầu pha lê càng lúc càng lớn.Thân cầu còn hoàn hảo nguyên vẹn,mà lên vết nứt dài,năng lượng dần hư thoát qua khe hở đó.Điều này càng khiến cầu pha lê càng mất sức mạnh,trực tiếp dẫn đến tấm chắn ngày càng suy yếu.Thực phải là điều tốt. -Tuyết Nhi,đừng lo lắng quá.Hai người kia sớm trở lại thôi. Long Mộc Thần liếc nhìn cầu pha lê,trong mắt cũng lên tia lo lắng.Theo biến động của quả cầu,các lực lượng phía tây dần bành trướng.Quái thú và ma pháp sư hắc ám dần xâm nhập vào vùng đất cấm,dù chưa vượt qua được tấm chắn nhưng đây cũng chỉ là việc sớm muộn thôi. -Đây là quái thú dã báo thứ 76 rồi.Càng chưa kể đến các quái vật cũng như ma khác.Cứ tiếp tục như vậy,có ngày chúng ta kiệt sức thôi. Long Vũ Phong lạnh nhạt nhếch môi,đôi mắt hời hợt liếc qua bóng người ngồi trầm tư suy nghĩ. Nhận thấy ánh mắt như có như hướng về phía mình,Long Quang Mục đáp trả nụ cười híp mắt.Thân là lão đại, tất nhiên là người hiểu nhất tình hình của cầu pha lê.Bây giờ chỉ cần đợi hai người kia về thôi. -Sao mọi người ngồi trầm tư hết cả vậy,đánh quái thú đến mụ đầu rồi ak? thanh giễu cợt thản nhiên vang lên,bóng dáng màu tím cũng nhanh chóng bước vào phòng,theo sau là bóng dáng rực lửa kia. -Mộc,tên này lại phá hoại trong rừng cây nữa rồi. đốt trụi đám cây mới trồng nữa đó. Long Hỏa Nhi phẫn nộ nhìn Long Lôi Vũ lười biếng thả mình ghế sopha.Nếu phải tên này chẳng có chút ý thức tự giác, sao phải tìm giữa đêm hôm như vậy. là. -Được rồi,Hỏa Nhi,đừng tức giận nữa,con giận nhiều dễ có nếp nhăn đấy. Long Quang Mục cười cười nhìn hai người vừa bước vào.Lại đảo mắt qua 3 người kẻ đứng người ngồi trong phòng lúc đầu.6 người… -Ô,đông đủ rồi?Em về trễ sao? Long Kim Bảo đẩy cửa lớn bước vào,trông thấy 6 người kia đều nhìn mình liền lè lưỡi. nghĩ tới mải vui chút mà trẽ vậy rồi. -Em cũng biết vậy ak? Long Vũ Phong lạnh nhạt liếc qua,nhàn nhạt châm chọc. Long Kim Bảo thầm bĩu môi, phải chỉ muộn chút thôi sao.Làm như muốn thế vậy. mọn. -Về là tốt rồi.Dạo gần đây hắc ám ngày càng bám sát tới,mọi người hành động nhớ cẩn thẩn chút.Đông đủ rồi,chúng ta vào việc chính thôi. Long Quang Mục cười ,hài lòng nhìn thần sắc nghiêm túc của nhóm 6 người. nhìn kĩ biểu cảm của từng thành viên,ánh mắt hơi trầm ngâm.Sợ là…sau hôm nay phải thiếu vắng vài gương mặt rồi.Có lẽ rất lâu sau mới có thể gặp lại.Nhưng cũng còn cách nào khác.Hazz. lần nữa nở nụ cười nhìn quanh phòng, chậm rãi . -Triệu tập mọi người về đây,chính là về việc của cầu pha lê.Mọi dị động gần đây đều do năng lượng của cầu dần hư thoát .Cứ tiếp tục như vậy,có lẽ chẳng bao lâu nữa,tấm chắn mất tác dụng.Tin tưởng mọi người ai mong muốn điều đó xảy ra. -Là do vết nứt cầu sao? Long Hỏa Nhi nhìn quả cầu phía sau Long Quang Mục,lo lắng cất lời.Dường như vết nứt thân cầu càng lúc càng bành trướng.Đặc biệt thời gian gần đây,các ma pháp sư hắc ám ngày ngày lởn vởn bên ngoài khu rừng, ngừng đẩy khí vào khiến cầu càng lúc càng ổn định. -Các vị thần thể đem quả cầu sửa lại sao? - thể.Trừ phi tìm ra nguyên nhân gây ra nứt cầu,nếu …đến cả các vị thần cũng thể làm gì được. Long Vũ Phong lắc đầu .Cầu pha lê phải ở thế hệ của họ mà nứt,vậy nguyên nhân phải là do… Nghĩ tới đây lập tức ngẩng phắt đầu lên, lẽ lão đại… -Cầu pha lê phải do đời chúng ta làm vỡ,mà là cách đây hơn ngàn năm trước rồi.Muốn sửa chữa lại,phải về nơi bắt đầu.Tức là trở về quá khứ. -Sao cơ? Mọi người phía dưới cơ hồ là đồng thanh kêu lên.Trở về quá khứ?Này sao có thể chứ.Trong số họ đâu ai có khả năng trở về quá khứ đâu. Quang Mục nhếch môi cười nhạt,xoay người lấy chiếc hộp đặt ở chiếc bàn phía sau lên. từ từ mở hộp,lấy ra chiếc vòng cổ quái.Mặt chiếc vòng có hoa bốn lá,hoa văn in nổi,hình dáng cổ xưa,màu vàng nhạt lấp lánh. -Lấy từ chỗ các vị thần sao? Long Vũ Phong luôn lạnh nhạt tiếp nhận mọi thứ. rất nhanh đoán ra lão đại đâu trong tuần nay rồi. -Phải,là các vị thần đưa cho ta.Nó có thể giúp chúng ta trở về quá khứ,sửa lại cầu.Chuyến này cần có 4 người. Dừng chút, liếc nhìn biểu cảm của mọi người. -Bốn người?Vậy em muốn suất. Long Kim Bảo hai mắt tỏa sáng.Cái vòng kia nhìn đẹp nha.Bình thường luôn thích những đồ vật bằng kim loại xinh đẹp.Thế nhưng Long Quang Mục lại lắc đầu. -Thời xưa kim loại quá phổ biến như nay,năng lực của em rất hạn chế ở đó. đợi Long Kim Bảo lên tiếng, rất nhanh lại nhìn tới Long Mộc Thần,cười cười tiếp. -Tôi cần cậu ở đây để trấn giữ khu rừng.Cậu là phòng tuyến cuối cùng của chúng tôi, diện của cậu ở trong khu rừng này là điều bắt buộc. Long Mộc Thần gật gật đầu. cũng định rời khỏi đây.Nơi đây càng cần trấn thủ hơn. -Tôi là người có liên kết với cầu pha lê nhất trong số chúng ta,tôi ở lại để xem xét dị động của quả cầu,đồng thời có thể tùy lúc đưa ra ý kiến cho các cậu khi mọi người tới nơi kia. Như vậy,bốn người trong chuyến này xác đinh:Long Vũ Phong,Long Hỏa Nhi,Long Tuyết Nguyệt và Long Lôi Vũ. -Ôi, là chuyến dài đây! Long Hỏa Nhi nhún vai,vui sướng ra mặt.Đây là trở về quá khứ đó.Liệu có nên mang theo máy chụp ảnh nhỉ? -Nhiệm vụ của mọi người trong chuyến này là tìm đến thế hệ canh giữ cầu pha lê khi đó, và…ngăn cản bọn họ rạch cầu. -Cái gì? -Cũng lạ,cầu pha lê thể tự dưng nứt ra được.Chỉ có thể do những người canh giữ tác động lên nó thôi. Luôn bình tĩnh lí giải mọi việc-Long Vũ Phong chẳng hề nao núng đưa ra đáp án. tóm lại,mục đích của chuyến này là ngăn cản đám người kia làm việc ngu ngốc,tổn hại đến đời sau là bọn họ. -Nhưng nếu bốn người bọn em rồi,vậy… -Đừng lo lắng quá,các vị thần cử người xuống đây giúp đỡ chúng ta trấn giữ trong khoảng thời gian mọi người rời . -Nếu muốn trở về sao? -Những người canh giữ đó giúp các cậu,còn câu hỏi nào nữa ? -Bao giờ xuất phát? -Càng sớm càng tốt.Mọi người có chuẩn bị đồ đạc gì nên nhanh lên. ……… Bầu trời u tia nắng nào có thể lọt qua, gian chung quanh cũng nhuốm màu u ám. Long Tuyết Nguyệt khẽ thở dài,ngước mắt lên nhìn về bầu trời phía tây. khí ngày càng dày đặc,khói đen bao quanh khiến người nhìn thực rùng rợn. cắn môi,nếu để tấm chắn bị vỡ,hậu quả thực… -Mọi người chuẩn bị đồ hết rồi chứ? sẵn sàng chưa? Long Quang Mục bước tới,vẫn nụ cười ấm áp thường môi, luôn khiến người khác có cảm giác như người trai hàng xóm thân thiện. Long Lôi Vũ lười biếng liếc qua chiếc nhẫn màu tím nơi ngón tay,đó là nhẫn gian của .Diện tích quá rộng,cũng gần bằng căn phòng rồi.Vào lúc nguy cấp còn có thể trốn vào đó.Cũng thực tiện nha. -Nếu vậy, xuất phát thôi. Long Quang Mục tiến về phía trước,ngón tay đặt lên môi,miệng lẩm nhẩm.Chỉ thấy chiếc vòng cổ bên tay còn lại của dần dần sáng lên,đến khi màu vàng lan tỏa đến cả dây đeo liền thoát ra khỏi tay ,lơ lửng giữa trung.Ánh sáng màu vàng quanh thân nó ngày càng đậm.Đến mức độ,màu vàng kia dần lan tỏa ra tứ phía,hướng tới bốn người mà phóng tới. Ánh sáng bao bọc toàn thân bọn họ,thân ảnh bốn người tỏa ra ánh sáng vô hạn theo màu sắc của chiếc vòng cổ. Long Kim Bảo lấy tay che mắt,mắt thể chịu nổi cường độ ánh sáng như vậy.Dần dần khi ánh sáng rút ,Kim Bảo bỏ tay xuống nhìn xung quanh.Mọi thứ có gì thay đổi,chỉ là thân ảnh bốn người kia biến mất rồi. -Họ thành công trở về phải ? -Kim,đừng lo lắng.Họ bình an trở về…Mọi chuyện tốt thôi.Còn bây giờ,mọi chuyện ở đây phải dựa vào chúng ta rồi. Long Mộc Thần và Long Kim Bảo gật đầu.Mọi chuyện tại phải phụ thuộc vào họ rồi.