1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 62: Phẫu thuật gì

      Ăn xong cơm trưa, Lê Diệp lại được Doãn Chính Đạc đưa ra khỏi phòng bệnh.

      che giấu chán ghét với , nhưng lại chẳng thể nào tránh được.

      Bế vào phòng kiểm tra, đặt máy đo, Doãn Chính Đạc nhìn , dù chuyện nhưng ánh mắt lại đầy vẻ cảnh cáo nghiêm khắc.

      Lê Diệp để mặc xoay vần, nằm yên đó, nhúc nhích.

      Cách cánh cửa kính, Doãn Chính Đạc nhìn thiết bị xoay, “Có thể thông qua chụp chiếu để phán đoán ra nguyên nhân bị thương ở chân ?”

      Ông bác sĩ đứng cạnh , “Có thể chẩn đoán đại khái…còn về phần trị liệu, phải chờ có kết quả mới có thể đề ra phương án cụ thể được.”

      Doãn Chính Đạc nữa, ôm cánh tay chờ đợi.

      lúc sau, đột nhiên nghiêng đầu hỏi, “Bụng dưới có vết mổ, có thể là do phẫu thuật gì?”

      Bác sĩ sửng sốt, suy nghĩ chút, “Nếu là phụ nữ có thể là phẫu thuật ở tử cung, chẳng hạn như cắt bỏ tử cung, phổ biến hơn là sinh mổ.”

      Ánh mắt giật thót cái, Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm vào ông bác sĩ bên cạnh.

      Ông bác sĩ bị cái nhìn của làm cho sợ hãi, vội bổ sung, “Cũng có khả năng là phẫu thuật trực tràng, ung thư trực tràng, hoặc là…”

      Doãn Chính Đạc quay đầu nhìn qua lớp cửa kính, sắc mặt như trời đông giá rét, khí lạnh cũng nổi lên bốn phía.

      Làm xong các kiểm tra, Lê Diệp có chút mơ màng. Doãn Chính Đạc bế ra ngoài, quay về phòng bệnh mà xuống thẳng tầng dưới.

      Lê Diệp muốn đâu, cũng chẳng muốn hỏi. Xuống đến nơi, tài xế chờ sẵn ở cửa. Đặt vào trong, cũng ngồi ở chỗ bên cạnh.

      Sắc mặt vô cùng thâm trầm, tâm tình tốt hết qua vẻ mặt ấy. đoán, chuyến này chẳng phải tốt đẹp gì.
      Chỉ lát sau, thím Kim xách hành lý xuống, lên xe, rồi tài xế chở mọi người ra khỏi bệnh viện.

      Thím Kim khoác thêm áo cho Lê Diệp, “Bác sĩ có thể ra viện rồi, cần ở lại nữa. Ở đây kiểu gì cũng thấy ngột ngạt, người khỏe còn thấy chán chường nữa là.”

      Đối với , ra viện cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Lê Diệp dựa vào ghế, khoác chiếc áo dày mà vẫn thấy lạnh.

      Dọc đường , ai gì. Xe rẽ vào Hạm Bích Các, Doãn Chính Đạc liền bế lên tầng.

      Căn phòng được dọn dẹp sạch , chăn đệm cũng được thay mới, chẳng thấy chút dấu vết nào nữa. Nhưng chuyện xảy ra trong căn phòng này lại vẫn như mới trong tâm trí mỗi người.

      Thím Kim dọn đồ ra, nhìn quanh vòng, thấy có vật gì nguy hiểm mới ra ngoài.

      Đứng cạnh tủ quần áo, Doãn Chính Đạc cởi từng cúc áo sơmi . Ở bệnh viện mấy ngày, chẳng buồn lo lắng cho mình, quần áo nhăn nhúm hết cả. Đây là điều mà trước kia tuyệt đối chịu được.

      cởi áo sơmi, để lộ ra cơ thể rắn rỏi. Mặc dù thoáng nhìn phải người vạm vỡ, nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc.

      Tìm chiếc áo phông mặc vào, lại thay chiếc quần đùi, xỏ dép lê, cả người toát lên thoải mái.

      Quay đầu, thấy kia xoay người chỗ khác từ lâu rồi. nằm im, câu gì, dường như trong phòng chỉ có mình vậy.

      Bước đến, mở ngăn kéo, lấy ra thứ sáng đến chói mắt, cúi người rồi xoay Lê Diệp lại.

      Bốn mắt nhìn nhau, bên tràn lửa giận, bên lạnh như băng.

      Kéo cánh tay trái của lại, Doãn Chính Đạc đeo chiếc nhẫn vào. Lê Diệp muốn tránh , nhưng lại dùng sức nắm chặt cổ tay , hơi căng miệng vết thương khiến nhíu mày lại.

      Đeo nhẫn xong, rành mạch từng chữ, “Tháo nhẫn coi như hủy hợp đồng.”

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 63: Có phải từng sinh con ?
      Đeo nhẫn, đối với như thứ vũ khí hung ác, còn , như đeo chiếc khóa sang quý, nặng nề.

      Lê Diệp mơ hồ thấy đau nhức cổ tay, nhưng vẫn chưa thôi, nhìn , “Lại đây, đưa tắm.”

      Lê Diệp khó chịu, nhìn , “Tôi muốn tắm.”

      bốn ngày tắm rồi, tôi muốn ngủ cùng giường với người phụ nữ hôi hám.” lạnh lùng nhìn .

      Như thế này thái quá, nhưng còn chưa kịp lại gần, kéo xệch quần áo người xuống.

      Lê Diệp vội vàng lẩn tránh, cắn răng , “Doãn Chính Đạc, đừng ép người quá đáng…Tôi tắm, nhưng tôi muốn thím Kim giúp tôi.”

      lạnh lùng chế giễu, “Người cưới là thím Kim có thể để thím ấy giúp…Nhưng bây giờ, là Doãn phu nhân rồi.”

      Xưng hô thế này khiến cực kỳ bực bội. Bắt gặp ánh mắt chán ghét của , ấn bả vai khiến ngã nằm xuống, hai tay nhanh nhẹn tụt chiếc quần thùng thình người .

      dừng lại!” hét lên đầy phẫn nộ.

      Doãn Chính Đạc để ý đến, chỉ hai ba động tác là lột trần , rồi lại quay đầu lấy cuộn màng bọc thực phẩm, quấn vài vòng quanh cổ tay , sau đó cúi người bế lên.

      Trong phòng tắm mù mịt hơi nóng. Lê Diệp thể làm gì khác là cuộn mình lại. biết hôm nay mình chỉ có thể nhẫn nại, nhưng chuyện này nằm trong dự tính của .

      Đặt vào bồn tắm, nước ấm nhưng hề nóng bỏng, vừa đằm mình vào là mọi lỗ chân lông đều giãn ra.

      Ngồi cạnh bồn tắm, Doãn Chính Đạc cầm khăn lông lau người cho . Cơ thể gầy tong teo, chút vẻ gợi cảm của phụ nữ cũng có.

      Thần sắc lạnh lẽo, có dấu vết nào của dục vọng cả.

      Cơ thể Lê Diệp cứng ngắc, nắm chặt thành bồn tắm, nhìn đầy cảnh giác.

      Lau hết tay chân cho , chiếc khăn lông trong tay dần dịch xuống nơi riêng tư nhất, Lê Diệp kháng cự, “Để tôi.”

      gạt tay ra, bàn tay tự nhiên đặt lên ngực .

      có ý thức sinh tồn là chuyện, cảm thấy xấu hổ lại là chuyện khác, khuôn mặt Lê Diệp đỏ bừng trong nháy mắt, né tránh, “Doãn Chính Đạc, đủ chưa hả?”

      cười lạnh tiếng, “Đủ ư? Hình như quên rồi phải, mấy hôm trước chúng ta lấy đăng kí kết hôn, tôi chạm vào , vừa hợp lý vừa hợp pháp.”
      buồn nôn, “ cũng biết giấy đăng kí kết hôn đấy là như thế nào mà.”

      “Như thế nào cũng vấn đề, tôi chỉ xem kết quả.” kéo lại, dùng cánh tay rắn chắc ghìm chặt , như ngược đãi, vuốt ve lên xuống cơ thể gầy gò của .

      cắn răng chịu đựng, nhưng lại càng quá đáng hơn, lướt thẳng đường xuống dưới.

      giật mình, ra sức giãy giụa, “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      Mi mắt đặc vẻ lạnh lùng, “Việc muốn tôi làm nhất, lại chính là việc tôi muốn làm.”

      bỗng thấy buồn nôn, trừng mắt nhìn , “Miệng luôn quên được Sơ Vũ, đây chính là cách nhớ ấy sao?”

      Đột nhiên cười ra tiếng, ghé sát vào , gần như chạm vào chóp mũi , “Hình như người tôi quên được, từ trước đến giờ phải Sơ Vũ.”

      Đột nhiên Lê Diệp cứng đờ người, khí lạnh bò dần từ cuối sống lưng lên.

      thừa dịp thất thần, bàn tay liền chen vào chỗ bí của .

      Lê Diệp bỗng cảm thấy dòng máu nóng xông thẳng lên đầu, la lên, “Ghê tởm! Bỏ cái tay bẩn thỉu của ra!”

      Ánh mắt lóe ra vẻ tàn nhẫn, nheo mắt lại, chằm chằm nhìn , “Vết sẹo dưới bụng , tại sao lại có?”

      Thần sắc Lê Diệp cứng lại, thốt lên, “ liên quan đến !”

      Bàn tay ấm áp của trêu trọc, hơi lạnh từ khoang mũi vờn mặt , “ muốn tôi chứng minh quan hệ với trước à, cũng được.”

      vô cùng khó chịu, ra sức trốn tránh, “Doãn Chính Đạc! Cút ngay!”

      Vẻ chán ghét mặt khiến đáy mắt bùng lửa giận. Khóe miệng nhếch lên vẻ hung hãn, cúi người, chặn miệng lại.

      Bị hơi thở của bao vây, Lê Diệp chút chần chừ, cắn mạnh cái.

      Doãn Chính Đạc đau đớn, lúc tách ra khóe miệng rỉ máu. Gân xanh nổi đầy trán, đưa tay, tóm lấy cổ , lời tràn qua kẽ răng, “, có phải từng sinh con ?”

      Sắc mặt trắng bệch, Lê Diệp mở to hai mắt, cổ bị khóa chặt, chỉ biết há miệng, quên cả việc hít thở.
      bornthisway011091, Hale205, 19004 others thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 64: Một người đã sinh con mà anh còn muốn cưỡng ép?

      Hơi nước bốc mù mịt cả phòng tắm, xông lên khiến người bên trong mở nổi mắt.

      Bị cơn thịnh nộ vây chiếm, người đàn ông siết chặt năm ngón tay, nhìn chằm chằm giữa làn sương mù, hung dữ ép hỏi, “Trả lời tôi, vết sẹo dưới bụng là thế nào?”

      Lê Diệp vô cùng hoảng hốt, cảm thấy hơi nước khiến hai tròng mắt cay xè, khóe miệng lại đột nhiên cong lên, tạo thành nụ cười quỷ quái.

      Doãn Chính Đạc tức giận đè xuống, “Trả lời tôi! Mau!”

      Lê Diệp cười phá lên, hoàn toàn là vẻ đùa cợt. Nhìn bộ dạng hổn hển của , bỗng hết giận, nhàng , “Chẳng phải đoán được sao?”

      cứng đờ, ngón tay nắm rồi lại thả, trong mắt tràn ngập vẻ thể tin nổi. nhìn , cắn răng , “Tôi muốn chính ràng!”

      Cơ thể gầy gò nhưng cứng ngắc, Lê Diệp nghiêng đầu, châm chọc nhìn nhưng lại mở miệng.

      Nắm tay Doãn Chính Đạc run lên, nhìn chằm chặp, giọng hơi lẩy bẩy, “Đứa bé đâu?”

      tỏ ra khó hiểu, “Đứa bé nào?”

      Ngay cả ý nghĩ bóp chết , Doãn Chính Đạc cũng . lắc mạnh bả vai , “Đứa bé sinh ra! Vết sẹo dưới bụng là do sinh con mà có!”

      Ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, vẻ tươi sáng đối lập với cơn cuồng nộ của , giọng , “À, tôi nhớ nữa.”

      muốn bóp vụn xương cốt của , Doãn Chính Đạc cắn chặt răng, nhìn thẳng vào ánh mắt chút gợn sóng của , đột nhiên hạ giọng, “Lê Diệp, đứa bé đâu rồi?”

      Đáy mắt Lê Diệp chợt có ánh quang vụt sáng, nhanh chóng quay đầu .

      xoay lại, dồn dập hỏi, “ cho tôi biết, đứa bé ở đâu!”

      nhắm mắt lại, dường như bị hỏi đến mức phiền, cuối cùng cũng mở miệng, “Chết rồi.”

      Doãn Chính Đạc siết chặt đầu vai , rít lên, “Tôi tin!”

      căng thẳng thế làm gì.” Đột nhiên cười vẻ châm chọc, “ là chuyện từ lâu lắm rồi, Doãn nên nghĩ nhiều nữa.”

      Cả người đều như bị lửa giận thiêu cháy, mặt vẫn là nụ cười đáng chết, Doãn Chính Đạc tóm chặt cằm , nhìn chằm chằm, “ dám dối tôi, bây giờ tôi chấm dứt hợp đồng luôn, tôi khiến cho những người mà buông bỏ được phải cùng .”

      Lê Diệp nhìn dáng vẻ tức giận của , chậm rãi thu lại nụ cười mặt.

      lúc sau, , “Năm đó…”

      Đột nhiên Doãn Chính Đạc khóa lấy cổ ngăn cho , gằn giọng cảnh cáo, “ mà còn dối, tôi giết chết .”

      hoàn toàn để tâm, chỉ nhìn thẳng vào , “Nếu nghĩ ra rồi, cần gì phải hỏi tôi nữa.”

      Doãn Chính Đạc tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, hận thể rút gân lột da , vừa vừa thở hổn hển, “ hết cho tôi…”

      “Chính là chuyện đó…” ngoảnh mặt , lúc sau mới tiếp tục , “Sau kỳ nghỉ, tôi phát mình có thai, là con của Tùng Đào. ấy muốn kết hôn với tôi, bảo tôi sinh nó ra, tôi xin nghỉ học nửa năm theo ấy về quê, sau đó…”

      Sắc mặt xanh mét, Lê Diệp tiếp, “Lúc sinh, đứa bé mãi chịu ra, thế nên phải rạch đường.”

      Cơ mặt căng lên, lại hơi co rúm, đưa tay, kéo tóc rồi tóm chặt, “ chữ tôi cũng tin.”

      Lê Diệp cười, “Tùy …có điều, chuyện tôi xin nghỉ học nửa năm khó xác minh đâu.”

      Ánh mắt đông lại. Sao lại nhớ, năm đó, vừa vào hè bị ngã gãy chân, vội vàng rời nhà họ Lê để đến vùng nông thôn, lúc trở về tuyết bay đầy trời.

      Doãn Chính Đạc cúi đầu, nhìn vết sẹo dưới bụng . vẫn tin lời , hằm hằm chất vấn, “Cái đêm hai năm trước, ràng là lần đầu tiên của .”

      Lê Diệp rùng mình, nhìn chằm chằm, “ Doãn duyệt qua bao nhiêu người, sợ là nhớ nhầm rồi.”

      kéo tóc lại, hung tợn , “Tôi tin lời …Đứa bé đâu? Giao ra đây, tôi đưa xét nghiệm là biết dối hay !”

      hơi có vẻ mệt mỏi, “ Doãn mau quên đấy…Tôi vừa đấy, đứa bé chết rồi!”

      Giọng điệu nhàng như vậy như thể việc chẳng liên quan gì, nổi cơn giận, ấn mạnh đầu vào nước. Trong nháy mắt, như tên ma quỷ khát máu vậy.

      Tóm ra, cắn răng , “ !”

      Nước chảy đầy khuôn mặt , trông chật vật, nhưng vẫn có thể cười, “Chết rồi.”

      căm hận đến tận cùng, lại ấn vào nước. Giết cũng giải hết hận được, tại sao đời lại có người ác độc như thế chứ!

      Vật lộn lúc, toàn thân Doãn Chính Đạc ướt đẫm, ngồi thở phì phò. trong tay cũng còn hơi sức, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến phẫn nộ.

      Mấy sợi tóc dính mặt, Lê Diệp nghiêng sang bên bồn tắm. Thứ chảy xuôi mặt, biết là nước hay là thứ khác. Giọng của hơi nghẹn ngào, ánh mắt sững sờ, “Thể chất nó yếu, vừa sinh ra đổ bệnh, lúc đổ nhiều tuyết nhất cũng là lúc nó chết, chết trong lòng tôi.”

      Phòng tắm đột nhiên lặng xuống, chỉ còn tiếng nước tí tách và tiếng thở nặng nề của .

      Ánh mắt trở nên hoảng hốt, thều thào, “Nó rất đáng , hai mắt to tròn, cái môi hồng hồng…Nó, rất giống Tùng Đào.”

      Doãn Chính Đạc nhìn . Rốt cuộc cũng để lộ ra vẻ đau thương, nhưng lại chẳng có chút liên quan nào đến cả.

      Dáng vẻ trầm mặc của khiến phiền lòng, cảm thấy như cổ họng bị hòn đá chặn lại, hơi cũng thể xuống được. muốn phát tiết, nhưng lại tìm được đối tượng để phát tiết.

      Nhìn cái, đột nhiên quay đầu ra ngoài.

      Nghe thấy tiếng đóng cửa rầm rầm, Lê Diệp ngả người ra. Dòng nước ấm áp cũng thể nào đem lại cho cảm giác ấm nóng. Cơ thể lạnh, trái tim cũng lạnh, cả thế giới đều lạnh lẽo.

      Chỉ chốc lát sau, thím Kim nhanh chân bước vào, thấy sao liền thở phào nhõm rồi cầm khăn lông lau cho . Vừa rồi còn thấy Doãn Chính Đạc gần như đá cánh cửa mà , thím bèn khuyên, “Phu nhân, đừng lúc nào cũng cãi vã với cậu ấy, mới cưới mà, sao lại sống cho vui vẻ chứ.”

      Tầm mắt Lê Diệp rơi vào khoảng …Cuộc sống vui vẻ, hai từ ghép này, căn bản bao giờ có thể xuất song song ở nơi nữa rồi.

      ***

      Quán bar.

      Vừa vào cửa xả tới bến. Trước mặt la liệt vỏ chai, bên cạnh cứ em đến em . Cho dù chỉ mặc quần đùi áo phông, nhưng người đàn ông vốn nổi bật vẫn cứ tỏa sáng như thường.

      chai rượu ngoại được đặt lên bàn, người đàn ông diện nguyên cây đen ngồi xuống, nhìn Doãn Chính Đạc cúi gằm mặt uống rượu rồi cười, “Dáng vẻ tự chuốc say của cậu hai cũng đẹp đấy, giống tôi, say rồi là làm đủ trò hề, dọa gần nữ mỹ nữ trong bar.”

      Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, nhìn nhìn lát qua ánh đèn mờ ảo, nhíu mày, “Lư Diễn?”

      Lư Diễn giơ chai lên uống, dáng vẻ bất cần, “Mới có tháng gặp, sao cậu hai lại thay đổi thế này?”

      Doãn Chính Đạc liếc ta cái rồi chẳng buồn để ý đến nữa.

      “Kiểu đầu này giống trước này, lượn sóng cơ đấy…Mà tôi nhớ là trước kia cậu hai đeo trang sức mà nhỉ?” Lư Diễn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngón áp út của Doãn Chính Đạc, khẽ cười, “Cậu hai đừng biết đeo nhẫn ở đây có ý nghĩa gì nhé.”

      Doãn Chính Đạc nắm tay lại. Chỉ là chiếc nhẫn bé, quá mức đơn giản, đeo được mấy ngày, vậy mà Lư Diễn lại là người đầu tiên phát ra.

      Làm bạn với nhiều năm, cũng coi là hiểu , Lư Diễn đắn đo, “ phải là cậu hai kết hôn rồi đấy chứ?”

      Uống ngụm rượu, sắc mặt Doãn Chính Đạc trầm xuống.
      “Ôi! Chuyện tốt! Mấy năm nay ông thanh tâm quả dục, còn tưởng có vấn đề cơ đấy.” Lư Diễn nâng cốc, “Nào, cạn cái…chúc mừng cậu hai Doãn đón mùa xuân.”

      ta chạm cốc với , khóe miệng Doãn Chính Đạc nhếch lên, để lộ ra nụ cười phức tạp.

      xem, Doãn phu nhân là thần tiên phương nào đấy? Thế mà lại đối phó được với ông chứ.”

      Doãn Chính Đạc tựa vào quầy bar, mãi lâu sau mới , “Ông quen đấy.”

      Lư Diễn suy nghĩ lát, “Tôi quen? Mấy năm nay chưa từng thấy đứa con nào cạnh ông cả.”

      Nhìn vẻ mặt thâm trầm của , Lư Diễn thử thăm dò, “Nếu là người tôi quen, thế chắc là từ lâu rồi…Kim Mạn, Trần Tâm Ngữ, hay là Chu Lăng?”

      Thấy nhìn mình chằm chằm, đột nhiên Lư Diễn nghĩ ra điều gì đó, quá tự tin, “ phải là…”

      Ánh mắt của Doãn Chính Đạc cho ta biết, phán đoán của ta hoàn toàn đúng. Lư Diễn thể tin nổi, “Đừng với tôi, người ông lấy là con bé nhà họ Lê đấy nhé?”

      Uống ngụm rượu nữa, Doãn Chính Đạc im lặng.

      “Đầu óc có vấn đề à?” Sờ trán , lại so sánh với nhiệt độ cơ thể mình, Lư Diễn nhìn từ xuống dưới, “Rốt cuộc ông nghĩ gì đấy hả? Chẳng phải hai năm trước xảy ra chuyện rồi ta chạy luôn sao?”

      Cốc rượu màu xanh dương trộn vàng phản chiếu gương mặt tuấn tú của , Doãn Chính Đạc nhìn bóng mình trong cốc. Lư Diễn sai, đầu óc có vấn đề, cũng biết là vấn đề của mình ở mức nguy kịch từ lâu rồi.

      “Tôi biết ngay mà.” Lư Diễn lắc lắc chai rượu, dường như nghĩ thông rồi liền cưới phá lên, “Tôi biết ngay là ông lừa người ta mà, ai có thể sắp đặt cho ông chứ… ra náo loạn vòng rồi mà còn đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”

      gì, Doãn Chính Đạc ngửa cổ uống hết cốc.

      “Dù thế nào nữa, nhìn cái bộ dạng này của ông xem ra ông chưa đối phó được với Doãn phu nhân rồi.” Nhìn diện nguyên quần đùi áo phông đến đây uống rượu mà xem, chắc chắn là ở nhà bị chọc tức rồi, Lư Diễn cười càng được thể, “Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhìn ông bây giờ xem có đẹp mặt .”

      Gặp phải thằng bạn độc mồm, Doãn Chính Đạc đặt cốc xuống, quay đầu bỏ .

      Vội vàng kéo lại, Lư Diễn , “Ơ này, đùa tí thôi…Nhưng mà tôi bảo này, ông cố chấp đấy, chuyện khó thế mà ông cũng làm được, có chí như Ngu Công dời núi cũng bằng ông…”

      *Dựa theo tích cổ: Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình. Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn. Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm chẳng xong, đời con, đời cháu ông hoàn thành.

      Lắc lắc cốc rượu, viên đá lách cách chạm nhau, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên thâm sâu khó dò hơn dưới ánh đèn xanh mờ.

      “Hôm nào ăn bữa , tôi phải mở rộng tầm mắt, được mục sở thị phong thái của Doãn phu nhân mới được.” Lư Diễn vuốt cằm, “Hai năm gặp, biết dáng vẻ ấy có thay đổi . Tôi còn nhớ ngày trước ấy gầy tong teo, hay xấu hổ, nhưng mà vẫn đáng …”

      Doãn Chính Đạc đưa tay cho ta phát đập, thần thái toát lên vẻ chiếm hữu kinh hồn, như dã thú bảo vệ đồ ăn, khiến người khác vừa liếc nhìn cái gặp phải công kích của .

      Chỉ chỉ Lư Diễn như để cảnh cáo, Doãn Chính Đạc đứng dậy, nhanh chân bỏ .

      Nhìn dáng vẻ vội vã của , Lư Diễn nhịn được cười. Chắc là về trông bà xã đây mà, sợ người khác cướp mất, ngay cả đùa chút cũng được.

      Người ngoài có lẽ đoán được suy nghĩ của , nhưng cùng lớn lên từ , cũng coi như ta hiểu . phức tạp, vì nhiều hành vi của khiến người ta khó hiểu, nhưng nếu đơn giản, cố chấp phạm vào lỗi sai ngớ ngẩn.

      biết có phải là mây mờ trăng tỏ hay , nhưng con đường quanh co sau này, có lẽ còn nhiều chông gai.

      ***

      Trở lại Hạm Bích Các, bước chân của Doãn Chính Đạc có chút phiêu diêu. uống ít rượu, chính cũng biết mình tự lái xe về chẳng khác nào muốn chết.

      Như thể muốn giải tỏa hết cục nghẹn, cả đoạn đường phi như điên, gió tạt vào người khiến tỉnh táo nhiều, nửa đường sau có giảm tốc xuống, từ từ về nhà.

      Lên tầng, bên trong im ắng, đến cửa phòng ngủ, bên trong vẫn còn ánh đèn.

      Mở cửa, thím Kim ngồi ở ghế salon trông ngủ giường. Thấy về, thím vội vàng đứng dậy, giọng chào, “Cậu Doãn… ấy ngủ rồi.”

      nhìn rời mắt, chầm chậm đến cạnh giường.

      Thím Kim thấy có vẻ phải trở về để làm ầm lên nữa, liền chúc ngủ ngon rồi lui ra ngoài.

      Trong phòng rất ấm, lại uống ít rượu, cảm thấy đỉnh đầu bốc khí nóng, bên tai cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột.

      Ngồi xuống cạnh giường, xốc chăn lên, nằm vào.

      Cảm giác mát lạnh hay tồn tại của , khiến ở phía kia càng cuộn chặt mình hơn.

      Doãn Chính Đạc lấy khuỷu tay chống đầu, nhìn chằm chằm cái gáy lưu lại cho mình, ánh mắt dần ngưng thàn đốm lửa.

      Đưa tay, lần vào trong áo .

      Lê Diệp ngủ, xâm nhập của khiến cảnh giác, cắn răng, siết chặt cổ áo ngăn lại. lại cố ý làm bậy, ghé vào, phả đầy hơi rượu nồng vào mặt .

      Lê Diệp hơi buồn nôn, liền trốn tránh, “Sao vậy, Doãn uống say nên đầu óc tỉnh táo ư? Người phụ nữ sinh con rồi mà cũng cưỡng ép được ư?”

      Doãn Chính Đạc xoay lại, ép phải đối mặt với mình, đôi mắt thâm trầm đến bức người, “Thứ nhất, tôi say, thứ hai, là người tôi cưới về, tôi muốn cũng là chuyện bình thường.”

      Thân thể vô cùng nóng, bị mùi rượu vây đến váng đầu, “Ánh mắt Doãn vẫn tốt, chắc chưa nhìn kỹ vết rạn ở bụng tôi phải ?”

      Ánh mắt tối sầm lại, đưa tay chỉnh đèn sáng hơn. Ánh đèn chói lóa khiến Lê Diệp nhắm tịt hai mắt lại.

      nâng người dậy, vén áo ngủ của lên, “Đúng là tôi chưa nhìn kỹ …”

      Lê Diệp vốn định khích , ngờ lại vô liêm sỉ như vậy, vội vàng tóm chặt áo.

      trầm cười, “Sao lại cho tôi xem? Có gì mờ ám sao?”

      Lê Diệp nằm đờ ra, đột nhiên buông lỏng tay.

      Dáng vẻ hờ hững của khiến tức điên, Doãn Chính Đạc khách sáo, xốc thẳng áo của lên.

      vốn rất gầy, cái bụng kẹp lép như được ăn no, vết sẹo ở bụng dưới chói mắt, quanh rốn là những đường vân đồng đều. Nếu nhìn kỹ thấy, nhưng dưới ánh đèn, nhìn thấy rất ràng.

      Những đường vân này như tạo thành mạng lưới. đưa tay ra, vuốt đường. Bác sĩ , vết sẹo có thể là do phẫu thuật trực tràng, nhưng ngay từ đầu biết, căn bản là thể.

      Ngón tay lành lạnh chạm vào bụng dưới của . Rất khó có thể tưởng tượng, nơi này từng có đứa trẻ…mà đứa trẻ đó, lại là của người đàn ông khác.

      Suy nghĩ đó khiến xao động, tay dịch lên, xoắn cởi cúc áo của .

      Lê Diệp đè tay lại, “ thích ăn đồ người khác từng ăn qua sao?”

      nhíu mày, hai mắt tối lại, rồi đưa tay nắm cằm , phả đặc mùi rượu, “Thứ tôi muốn, cho dù người khác ăn cũng phải nhổ ra…”

      cắn răng tránh né , “ khiến tôi buồn nôn!”

      Nụ hôn của rơi xuống, dày đặc, thô bạo. Lê Diệp tránh né, lại bị nắm chặt cổ tay. Dường như muốn giải tỏa tâm trạng, nhất định phải có được mới thôi.

      Lê Diệp tránh được, dần dần ngừng lại. ngậm vành tai , như người phụ nữ bình thường động tình rồi, còn , chẳng chút nào.

      Môi lưỡi lướt qua cổ , lại chỉ như pho tượng gỗ. Người phụ nữ trong lòng vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc, khiến đột nhiên cảm thấy như mình ôm cây mía mà gặm cắn vậy.

      Ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn từ phía .
      bornthisway011091, Hale205, 19002 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 65: Di chứng sau tai nạn
      Dáng vẻ của khiến phải xả tức bằng quyền mạnh, nhưng chỉ có thể đánh xuống gối. Doãn Chính Đạc vô cùng bực bội, thu tay lại, ngồi dậy, cảm giác tay tay dinh dính, vừa cúi đầu bất ngờ phát ra tơ máu ở đầu ngón tay.

      Tóm cổ tay , phát ra là vừa rồi động vào vết thương của , miếng gạc rịn máu đỏ.

      vội vàng ngồi xuống, mở băng gạc của ra xem. Cũng may là vết thương bị toạc ra, chỉ hơi nứt chút xíu, chảy nhiều máu.

      Lấy thuốc lau cho lượt rồi quấn gạc lại, chạm vào nữa, rửa mặt rồi quay về, mùi rượu tản nhiều.

      Ngọn đèn bàn tỏa ra ánh sáng dìu dịu, ngồi bên, Lê Diệp nằm bên, nhắm mắt, nghiêng người, thế nào cũng nhìn .

      Vết thương cổ tay rất sâu, sau này chắc chắn để lại sẹo. Doãn Chính Đạc kéo chăn lên đắp cho và mình. Trong chăn có chút nhiệt độ cơ thể , xông sang người , khiến ngọn lửa giận bùng bùng của dần tắt.

      Ngay cả khi chảy máu, cũng có phản ứng gì. Cứu mạng, nhưng lại ủ rũ chán chường, giống như cây cỏ bị rút hết nhựa, dù còn sống nhưng lại dần héo rũ.

      Nhìn dáng vẻ tịch liêu của , lúc sau, đột nhiên , “Nếu muốn quay về trường học tiếp, tôi có thể sắp xếp cho học nghiên cứu sinh.”

      Lê Diệp để tâm.

      nhìn vào lưng , “Nếu muốn làm việc, cũng có thể vào đài truyền hình.”

      Lê Diệp nằm im… còn chưa tốt nghiệp ký hợp đồng với đài truyền hình, họ tỉ mỉ sắp xếp cho chuyên mục mới, nhưng sau đó xảy ra chuyện, lời nào biệt tăm biệt tích, với dáng vẻ tại chắc là còn khả năng vào được chốn đó nữa rồi.

      “Làm ở hậu đài cũng được, tôi quen ông chủ của HTV, tìm cho vị trí thích hợp chắc khó.”

      Lê Diệp vẫn nhúc nhích, trông như thể hoàn toàn chẳng hứng thú gì.

      Doãn Chính Đạc có chút tức tối, đến mức này rồi mà vẫn dửng dưng. Đưa tay, tóm vai xoay lại.

      nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt lạnh lẽo, xa cách.

      cắn răng, cố kiềm chế mình, “ đừng tỏ cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này cho tôi xem, có giỏi cả đời đừng mở mồm chuyện!”

      Lê Diệp quay mặt ra chỗ khác…Với , với bản thân mình, còn gì để được nữa.

      Doãn Chính Đạc có phần ảo não, biết trong lòng nghĩ gì, “Quan Khanh Khanh dẫn thời lúc tám giờ là bạn học của phải ?”

      Rốt cuộc Lê Diệp cũng có phản ứng…Quan Khanh Khanh là bạn cùng lớp với , lại là người bạn thân thiết nhất. Hai người cùng kí hợp đồng vào đài truyền hình, giờ ấy có thành tựu, trở thành người dẫn chương trình sáng giá.

      “Chẳng phải lúc trước thành tích của luôn đứng đầu sao, vậy mà giờ ta mới lấy được giải cây mic vàng đấy.” cố tình khích , “Còn , có phải cứ định yên trí làm người bỏ ?”

      Lê Diệp nắm chặt tay, vẫn gì.

      “Phía đài truyền hình mở rộng số chuyên mục lớn, còn trống rất nhiều vị trí…Tốt nhất là nên tìm việc gì đó mà làm , tôi muốn nuôi người ăn ngồi rồi.” tỏ vẻ chán ghét.

      biết Lê Diệp nghe có lọt hay mà vẫn ngây người nhìn chỗ khác.

      lúc lâu sau mà vẫn thấy phản ứng, hơi bực tức, “ cứ giả vờ câm điếc , sau này có chết trong phòng này cũng đừng hòng ra ngoài!”

      Đưa tay tắt đèn, kéo chăn qua rồi nằm vật xuống.

      Lê Diệp vẫn im lặng như cũ. Ngồi trong bóng tối lúc lâu, đôi con ngươi chuyển động ánh lên tia sáng lờ mờ. Trong căn phòng xa lạ này, mọi thứ đều khiến hoảng hốt như trong cơn mê.

      Trong bóng tối truyền đến giọng bực bội của , “Nửa đêm còn ngồi lù lù ở đấy, định dọa chết tôi à?”

      Vừa vừa kéo xuống, cánh tay rắn chắc đặt ngang ngực , “Nằm xuống, sáng mai dậy cho tôi…đừng để tôi ép, nhẫn nại của tôi có giới hạn.”

      Lê Diệp phản kháng, có vẻ như nhận lệnh rồi. Chỉ cần quá đáng, cũng chẳng còn hơi sức mà kháng cự.

      Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại tiếng hít thở của cả hai. Hơi thở lẫn mùi rượu của Doãn Chính Đạc khiến hơi khó chịu, nhưng lại chỉ có thể hơi ngoảnh mặt , còn lại đành chấp nhận.

      Màn đêm dần thẫm lại, chống lại được cơn buồn ngủ, Lê Diệp từ từ thiếp .

      Cánh tay rắn chắc của người đàn ông rất ấm áp.

      Nguyên tắc xử của lúc nào cũng cực đoan…nếu muốn bình hoa, cho dù thứ cuối cùng có được chỉ là mảnh , cũng buông tay.

      Vuốt mái tóc , nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

      ***

      Qua vài ngày tĩnh dưỡng, sức khỏe của Lê Diệp gần như hồi phục hoàn toàn. Đầu bếp trong nhà ngừng nấu canh bổ, mỗi ngày loại. Dù ăn nhiều nhưng sắc mặt hồng hào lên hẳn.

      Chuyện học lại và làm mà Doãn Chính Đạc đưa ra, dường như nghe thấy, ngày nào cũng chỉ ngơ ngẩn, ở nhà hệt cái xác hồn.

      Kết quả kiểm tra ở bệnh viện có, bác sĩ gọi điện mời Doãn Chính Đạc đến lấy.

      Ngồi trong phòng làm việc, bác sĩ nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt nghiêm túc, “ Doãn, kết quả có rồi…Chân trái của Lê từng bị gãy xương, quan sát hình thái hẳn là do ngoại lực tác động vào, có thể là tai nạn giao thông. Mặc dù bị thương , nhưng xem tình hình vẫn có thể hồi phục lại xương đùi.”

      Doãn Chính Đạc cau mày, “Ông là có thể hồi phục?”

      Bác sĩ gật đầu, “Đúng vậy, theo lý thuyết, nếu hồi phục được như ấy tại việc có thể lại bình thường là thành vấn đề.”

      Doãn Chính Đạc nhìn bác sĩ. Ông rằng có thể lại, nhưng đó còn chẳng đứng lên được, căn bản là thể rời khỏi xe lăn.

      “Tôi nghĩ Doãn cũng có những nghi hoặc giống tôi…nếu thương tổn hồi phục tương đối rồi, tại sao vẫn đứng dậy được.” Bác sĩ ra phán đoán của bản thân, “Khi người chịu thương tổn lớn, đến mức có thể xuất chướng ngại về mặt tâm lý, cái đó ảnh hưởng trực tiếp đến phương diện sinh lý.”

      “Ông , di chứng sau tai nạn?” Doãn Chính Đạc hỏi.

      “Tôi đoán là vậy.” Bác sĩ gật đầu, “Có điều nếu muốn xác định phải đến chỗ chuyên gia tâm lý.”

      Từ bệnh viện ra, Doãn Chính Đạc lái xe về nhà.

      Hai ngày nay, gây ra chuyện gì, có điều là quá ngoan ngoãn, có chút sức sống nào.

      Đỗ ở trước cửa, xuống xe. Giờ lúc xế chiều, ánh mặt trời quá gay gắt. Thím Kim đẩy Lê Diệp tản bộ trong vườn hoa ở tầng dưới.

      Đứng cách đó xa, Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm. Di chứng sau tai nạn? Chẳng lẽ lại nhát gan đến vậy, sau tai nạn liền sợ đến mức đứng dậy nổi?

      Hay là còn có nội tình khác?

      bước đến, nhận xe lăn từ tay thím Kim. thích đoán mò, càng thích việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

      đẩy đoạn. Khu nhà cao cấp rất đẹp, mặt hồ nhân tạo dập dềnh gợn nước. Dừng lại, Doãn Chính Đạc nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế dài.

      Lê Diệp phản ứng, chỉ nhìn mặt hồ đến thất thần.

      Doãn Chính Đạc nhìn chân , “ suy nghĩ kĩ chưa? Nếu như muốn ra ngoài làm việc, tôi chấp thuận.”

      Lê Diệp lên tiếng, cũng để ý đến .

      Doãn Chính Đạc khoác tay lên xe lăn, nhìn chằm chằm, “Tôi hỏi lần cuối cùng, nếu như , coi như là cân nhắc. ra ngoài cũng đỡ phiền toái cho tôi, thích ở nhà làm bà Doãn, tôi cũng thiếu bát cơm.”

      Ngón tay Lê Diệp khẽ nhúc nhích, có phản ứng, nhưng muốn chuyện với .

      Doãn Chính Đạc ghé sát , hơi thở nóng hổi phả vào cổ , “Có điều, bà Doãn, chỉ đơn giản thế đâu.”

      Lê Diệp cứng đờ, né tránh , định thần trong chốc lát, cuối cùng lên tiếng, “Tôi cần sắp đặt của .”

      mấy ngày rồi chuyện với , giọng hơi nghèn nghẹn nhưng vẫn vô cùng êm tai, có lẽ đây chính là “cái cần câu cơm” mà người ta thường .
      ôm cánh tay, “ muốn tự tìm?”

      Lê Diệp ngoảnh mặt , lại chịu nữa.

      Biết bối rối vì điều gì, quả quyết , “ muốn tự tìm việc, tôi cho , được, phải đến chỗ tôi chọn.”

      Lê Diệp cắn răng nhìn .

      cúi đầu nhìn vẻ tức giận của , “Hoặc là , hoặc là cứ ở nhà, lập tức cho tôi đáp án, quá hạn rồi vĩnh viễn đừng nhắc lại chuyện này nữa.”

      cam lòng, nắm tay siết chặt lại. thu hết vào ánh mắt, sắc mặt thay đổi, rồi chợt giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Ba mươi giây, câu nào coi như từ bỏ…”

      Lê Diệp xoay mặt , nghe đếm ngược, trong lòng tràn đầy nỗi bực bội. thích nghe theo sắp xếp của , nếu như vậy, ra ngoài cũng chỉ là vào cái lồng giam khác mà thôi.

      “Mười lăm, mười bốn.” nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

      Lê Diệp mím chặt môi, vẫn lời.

      “Chín, tám…” rành mạch, “bảy, sáu năm, bốn, ba…”

      Khi đếm tới đó, Lê Diệp đột nhiên giơ tay ra hiệu. nhíu mày, lại thu tay về.

      “Thế nào?” nhìn .

      Lê Diệp thở hơi nặng nề. quay mặt , lúng búng tiếng.

      “Cái gì, nghe .” kiềm chế được.

      Lê Diệp nhìn , ức chế vì điều khiển tất cả.

      , hay là ?” biết ràng suy nghĩ của , nhưng lại muốn chính miệng ra.

      Lê Diệp rối rắm, mãi lâu sau mới , “.”

      Khóe miệng cong lên, gương mặt tuấn tú ngời sáng. hiểu suy nghĩ của , sao lại chịu ra ngoài làm việc chứ.

      cúi người, vén lọn tóc trán , “Chuyên mục của bạn thiếu phát thanh viên, làm thử xem, được lại đổi việc khác.”

      Lê Diệp nhìn với vẻ khó hiểu, cử chỉ của khiến nhìn thấu mục đích. mà lại tốt với ư? Nghĩ thế nào cũng có khả năng.

      Thấy nhìn chằm chằm mình với vẻ hoài nghi, Doãn Chính Đạc quàng tay lên vai , “ sai, tôi muốn xem làm được việc bị người ta cười nhạo…Chỗ tôi sắp xếp cho đến, có ai chiếu cố đâu, mà làm tốt bị người ta mắng cho trận rồi đuổi về. Đợi quay về với vẻ mặt xám xịt, tôi bảo đầu bếp làm vài món ngon ngon, rồi mở rượu chúc mừng .”

      Lê Diệp trừng mắt nhìn , vẻ phục mặt.

      Vỗ vỗ khuôn mặt , nheo hai mắt lại, “Tôi sai sao? Chẳng lẽ phải đồ bỏ ?”

      Lê Diệp gạt tay ra, “Cứ chờ mà xem…”

      cười rộ lên, “Được, tôi đợi xem có thể kiên trì được mấy ngày.”

      Lê Diệp liếc nhìn cái, quay đầu lăn xe . Đồ cặn bã, biến thái.

      Nhìn cánh tay mảnh khảnh của đẩy bánh xe, nén được cái nhíu mày, bước nhanh đến rồi bế thốc lên.

      Lê Diệp né tránh, trừng trừng nhìn .

      Bế được vài bước, đột nhiên cúi đầu hỏi, “Chân của , tại sao lại bị thương?”

      Lê Diệp nhìn về phía xa, “Tai nạn xe.”

      Nhìn , thoạt đầu trông rất bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa chút gì đó khang khác.

      “Lúc đó chỉ có mình ?”

      Lê Diệp muốn nữa, cơ thở bỗng trở nên cứng ngắc.

      Bế vào cửa lớn, Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn tênh cánh tay. tiết lộ gì, nhưng có thể đoán ra được phần nào.

      Tai nạn xe khiến bị thương, nhưng tình huống khi đó để lại bóng ma tâm lý trong , cho đến nay vẫn chẳng cách nào thoát ra được, cho nên mới thể đứng lên nổi.

      Bước vào nhà, mùi thức ăn thơm phức, Doãn Chính Đạc chấm dứt đề tài này, đưa vào phòng ăn, “Ăn cơm thôi…”

      Lê Diệp , ăn cơm, ngủ nghỉ như thường, hết thảy đều có vẻ bình tĩnh, nhưng hoảng hốt của lại bị người đàn ông bên cạnh thấy mồn .

      ***

      Thứ Hai, đài truyền hình.

      Trong phòng hội nghị, toàn bộ nhân viên công chức đến đông đủ, vị chủ nhiệm chính thức giới thiệu, “Hôm nay tổ chúng ta đón vị đồng nghiệp mới, phụ trách phần thu . Hoàn cảnh của ấy có chút đặc biệt, mọi người nhớ quan tâm chút.”

      Bên dưới bắt đầu có tiếng xì xào, “Kinh , chủ nhiệm đích thân dặn dò, lai lịch đơn giản đâu.”

      “Hoàn cảnh đặc biệt biết là thế nào đây, phải là mỗi sáng đến cho có mặt rồi tan ca luôn đấy chứ?”

      Quan Khanh Khanh ngồi canh chủ nhiệm cũng có chút giật mình. Trong tổ chuyên mục, là tổ trưởng, cứ có người mới vào là phải kiểm tra kĩ càng, lần này lại hoàn toàn thông qua .

      “À đúng rồi…Khanh Khanh, ấy là bạn học cùng khóa với đấy.” Chủ nhiệm cười cười, “ chừng hai còn quen nhau ấy chứ.”

      Quan Khanh Khanh mấy bất ngờ, người tốt nghiệp trường ra hầu hết là nhân tài, tại trong nhóm cũng ít người là cùng trường.

      “Để tôi xem ấy đến chưa.” Chủ nhiệm đích thân ra cửa, khiến mọi người bàn tán càng rôm rả hơn. Người mới mà lại đến sớm, hơn nữa còn để lãnh đạo ra đón. Dù nhìn quen cảnh ô dù xòe tán, nhưng đến mức này là dễ khiến người ta ghen ghét.

      Chủ nhiệm vừa mở cửa nhìn thấy Lê Diệp ngồi xe lăn. Ông ta nhìn lại lượt, đúng là rồi, mặc dù ngồi xe lăn nhưng thần sắc tệ, mặc bộ đồ đen trắng, quá kiểu cách cũng quá tùy tiện.

      “Tới rồi hả?” Chủ nhiệm cười tủm tỉm, “Nào, tôi đưa vào làm quen với các đồng nghiệp, tổ chúng ta toàn người trẻ cả, bầu khí tốt lắm.”

      Vừa , ông ta vừa đẩy Lê Diệp vào trong. Mọi người còn rì rầm to , vừa nhìn thấy đều khỏi kinh ngạc…

      Cho dù chủ nhiệm hoàn cảnh của có chút đặc biệt, nhưng ai nghĩ là lại đặc biệt đến mức này…

      Quan Khanh Khanh là người kinh ngạc nhất, mãi lâu sau mới đứng lên, “Lê Diệp? Là cậu ư? Sao cậu lại…”

      Hai năm gặp, Quan Khanh Khanh trở thành người giỏi giang, hoàn toàn có dáng của người phụ nữ thành đạt. Nhớ đến những lúc thân thiết hồi còn học, Lê Diệp vô cùng xúc động, gật gật đầu, “Khanh Khanh, là mình.”

      ***

      Trong phòng thu , nghe xong đoạn tin do Lê Diệp đọc, chủ nhiệm vừa tán dương vừa thở phào nhõm…

      Quan hệ vốn là chuyện khiến ông ta đau đầu nhất, khối người vào đây mà câu hoàn chỉnh còn chẳng viết nổi, lần này vốn tưởng lại phải nhận kẻ vô dụng, ngờ kết quả lại khiến ông ta cực kỳ hài lòng.

      Quan Khanh Khanh đứng bên cạnh cũng có phần tự hào, “Sinh viên trường tôi có ai là kém cỏi đâu, ngày xưa Lê Diệp đứng đầu khóa học của tôi đấy.”

      Chủ nhiệm vô cùng phấn khởi, “Tốt, tốt lắm, sáng mai để Lê Diệp phối thu luôn, giờ thoát khỏi cảnh thiếu người phải mượn ở ngoài rồi.”

      Quan Khanh Khanh đứng dậy, rót cốc nước ấm đem vào phòng thu, đưa cho Lê Diệp, vẻ mặt tán thưởng, “Vẫn cừ như xưa, có chút sai sót nào.”

      Lê Diệp nhận cốc nước ấm, khóe miệng cong cong, “Đâu có, Khanh Khanh, cậu mới là cừ, mình xem chương trình của cậu rồi, rất tốt.”

      “Thôi, hai bọn mình mà còn khách sáo cái gì chứ.” Quan Khanh Khanh ngồi cạnh , tầm mắt khó tránh khỏi rơi vào chiếc xe lăn của , “Diệp Nhi, hai năm nay, cậu đâu vậy?”

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 66: Vết thương muốn đối mặt

      Lê Diệp nắm cái cốc, “Mình ở nước ngoài.”

      Quan Khanh Khanh nắm tay , hai năm trước đột nhiên mất tích, cho dù nguyên nhân cũng biết là xảy ra chuyện tốt, thế nên dám hỏi nhiều mà chỉ , “Về là tốt rồi, sau này chúng mình cùng làm việc…”

      Lê Diệp gật đầu. Doãn Chính Đạc sắp xếp chỗ này, dù thích dựa vào quan hệ của , nhưng lại lựa chọn khác. Có thể ra ngoài làm việc, dẫu sao vẫn tốt hơn là ngây ngẩn ở nơi đó.

      Cũng may công việc xa lạ gì, lúc học có thể làm rồi, chẳng mấy chốc trình độ tăng lên.

      Quan Khanh Khanh là nòng cốt của tổ chuyên mục, ngoài làm dẫn chương trình ra, còn tham gia chọn đề tài, những khi có tin tức giá trị, có thể cùng phóng viên tới trường. Thành tích như vậy khiến người khác hâm mộ, Lê Diệp cảm thấy vui thay cho bạn. Mơ ước của cả hai hồi trước, giờ ấy đạt được, thế nên chính cũng cảm thấy vui.

      Giữa trưa, Quan Khanh Khanh đưa nhân viên ra ngoài lấy tin, Lê Diệp quen đồng nghiệp trong tổ, họ lại có ý muốn đến làm quen với …Vốn là những người tự lực tiến từng bước, chẳng ai thích người làm mà được hưởng nhờ có quan hệ.

      Lê Diệp đơn độc cũng thành quen, văn phòng có chướng ngại vật, ngồi xe lăn nhưng ra vào vẫn rất thoải mái.

      Trong phòng ăn, Lê Diệp lấy suất cơm đơn giản, tìm góc ngồi ăn. vừa tới, còn rất nhiều tài liệu phải xem.

      Vừa mang theo tài liệu vừa ngồi xe lăn xuất ở nhà ăn, là người đầu tiên. Mọi người ngang qua đều phải liếc mắt ngó cái, còn trẻ như vậy mà…, ai cũng tỏ vẻ thương tiếc, nhưng nhiều hơn là suy đoán lung tung.

      Cách đó xa, mấy người phụ nữ tiến vào cùng nhau, “Nhìn thấy chưa, bộ quần áo kia có bày ở gian hàng hiệu bên trung tâm thương mại đối diện đấy, phải đến bốn vạn cơ.”

      “Thế là gì, cái nhẫn kim cương to cỡ kia chắc cũng phải hơn trăm vạn. biết lai lịch thế nào mà kinh đấy, được vào thẳng chuyên mục thời tám giờ, ghê .”

      “Biết đâu lại là người nhà của vị lãnh đạo nào đấy, chắc phải bồ nhí đâu, ai lại vớ lấy đứa ngồi xe lăn chứ.”

      “Có khi là làm bồ nhí rồi mới bị ngồi xe lăn…”

      Cả đám cười phá lên.

      Đối với đánh giá khác thường của mọi người, Lê Diệp quen rồi, sau lưng có người ăn ốc mò, cũng ngại. Doãn Chính Đạc cho đến đây, ra tính là hành hạ. Chuyên mục trọng tâm, bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu còn vào được, thế nên tìm được việc mình thích làm hoàn cảnh xung quan có thế nào cũng đáng lo.

      Vừa ăn cơm vừa xem tài liệu, chợt có đám người bên cạnh . ngẩng đầu, chỉ thấy trẻ tỏ vẻ khó chịu, “ nhìn thấy sao? bàn này viết là có người đặt trước rồi.”

      Lê Diệp cúi đầu nhìn. bàn có bảng nhựa , nhưng phía có chữ viết nghiêng về bên bàn, nhướng lên mới nhìn thấy chữ đặt trước.

      “Xin lỗi.” Lê Diệp cũng ăn xong, thu dọn tài liệu rồi chuẩn bị .

      “Này! Mang đồ ăn !” Người kia chút khách sáo.

      Lê Diệp cũng tức giận, cầm bát đũa lên, lại rút khăn giấy lau mặt bàn.

      Thấy vừa bê đĩa vừa lăn xe rời , những người khác giọng , “Tiểu Đan à, việc gì phải làm thế, chúng ta ngồi ở bàn bên cạnh cũng được mà.”

      hiểu đài mình nghĩ gì nữa, người như thế mà cũng nhận được, ảnh hưởng đến hình tượng lắm chứ, ai biết còn tưởng chúng ta mở chuyên mục cho người khuyết tật.”

      “Em miệng thôi, nghe ta có hậu thuẫn đấy.”

      “Vừa nhìn thấy khó chịu, có bản lĩnh mà lại chạy đến đây cướp bát cơm của người khác.”

      “Thôi thôi, mau ăn cơm .”

      buổi chiều nhanh chóng trôi qua, thu , đọc tài liệu, vô cùng bận rộn.

      Tan ca, Quan Khanh Khanh định hẹn ra ngoài ăn cơm, nhưng Doãn Chính Đạc lại gọi điện đến, chờ ở phía dưới.

      Lê Diệp vốn muốn để ý đến , nhưng Doãn Chính Đạc lại gọi điện đến chỗ chủ nhiệm, khiến lãnh đạo đích thân tiễn xuống bãi đỗ xe.

      Lê Diệp gì nữa, đành lên xe. Doãn Chính Đạc với chủ nhiệm vài câu, đối phương gật đầu cúi người, thái độ đó, cũng hiểu.

      Chở rời khỏi đài truyền hình, đường về nhà, nhìn cái, hỏi, “Thế nào? Ngày đầu tiên làm, ngoại trừ bị người khác này nọ ra, còn phát sinh chuyện gì ?”

      Lê Diệp chẳng để tâm, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Tôi cho làm rồi, để cảm ơn, có phải nên làm gì đó hay ?” liếc cái.

      Sắc mặt Lê Diệp hơi thay đổi, lời chung quy vẫn khiến nghĩ đến phương diện tốt cho lắm. nhìn thấy phản ứng của , khóe miệng cong lên, “Đừng nghĩ mình được vạn người mê, Lê Diệp.”

      Khóe miệng nhếch lên, ra được thành lời. phải là người dễ ứng phó, tưởng rằng có lòng tốt chính là ngu xuẩn lớn nhất.

      Quả nhiên, lái xe về nhà, mà đưa đến phòng khám.

      Bế từ xe xuống, lại đẩy vào trong. Phòng khám này là của tư nhân, do có hẹn trước nên bên trong có ai, thoạt nhìn vô cùng rộng rãi.

      Y tá dẫn họ vào văn phòng. Tuy là phòng khám nhưng lại chẳng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, cũng thấy dụng cụ tiêm chọc gì cả.

      Vào phòng, người phụ nữ mặc đồ công sở tới, nụ cười ôn hòa, “Chào , tôi họ Trần, cứ gọi tôi là bác sĩ Trần được rồi.”

      Doãn Chính Đạc gật đầu, ngồi xuống ghế salon chứ đáp lời. Lê Diệp cũng hiểu ra làm sao nữa.

      Bác sĩ Trần rót hai tách cà phê, ngồi xuống, nhìn Lê Diệp, “Cà phê được chứ?”

      Lê Diệp nhìn chị chằm chằm, lại nhìn biển tên trước ngực đối phương – Cố vấn tâm lý.

      nắm chặt tay, Doãn Chính Đạc lại đưa đến gặp bác sĩ tâm lý.

      Thấy có vẻ bài xích, bác sĩ Trần thể làm gì khác hơn là xoa dịu , “ ra mỗi người chúng ta đều có chút vấn đề tâm lý, chỉ cần ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Thông thường có gì quan trọng cả, có điều, chúng ta cũng nên nhìn kỹ mấy vấn đề đó.”

      Lê Diệp bấm mạnh móng tay, có chút lo âu.

      “Có ngại chút về hoàn cảnh của với tôi ?” Bác sĩ cười, nhìn , “ phải căng thẳng, chỉ là chuyện phiếm thông thường thôi.”

      Lê Diệp mở miệng, đưa tay đặt xe lăn, động tác như thể muốn quay lại.

      Doãn Chính Đạc đưa tay đè lại, thầm dùng sức, cho tránh né.

      muốn phối hợp, nữa cũng là phí lời, bằng cứ thẳng toẹt luôn. Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn bác sĩ cái, bác sĩ liền gật đầu rồi hỏi, “ Diệp, có thể xem chân tại sao lại bị thương được ?”

      Lê Diệp tỏ vẻ mặt tức giận, muốn , lại càng muốn người khác dò xét tâm tính mình.

      “Lúc ở bệnh viện làm vài kiểm tra, tôi cũng chuyện điện thoại với bác sĩ của rồi, ông ấy dựa vào tình hình hồi phục của có thể đứng dậy được.”

      Bàn tay nắm tại bánh xe của Lê Diệp thầm dùng sức, nhưng chống lại được sức lực của Doãn Chính Đạc.

      “Tai nạn qua rồi, ảnh hưởng đến cuộc sống, có thể thử giảm thiểu đến mức nhất…”

      Đột nhiên Lê Diệp run lẩy bẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

      Thấy sắc mặt thay đổi đột ngột, Doãn Chính Đạc định đứng dậy, nhưng rồi lại nhẫn nại ngồi yên.

      “Tôi gặp rất nhiều người vì bị tai nạn mà phải đến đây, họ gần như là gặp tử thần rồi, sau thời gian dài vẫn thoát ra khỏi nỗi sợ hãi. Nhưng chỉ cần có lòng tin, đa số họ đều có thể quên quãng hồi ức đó, bắt đầu cuộc sống mới. Lê…”

      Tay chân Lê Diệp cứng ngắc, hết nhìn đông lại nhìn tây, như thể tìm lối thoát vậy.

      “Có thể kể lại tình huống khi đó ? Có nhiều áp lực khi ra thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
      Doãn Chính Đạc nhìn chăm chú phản ứng của Lê Diệp. muốn nhìn thấu, nhưng trốn tránh phải là cách tốt, chịu cần ép ra.

      Lê Diệp ngừng đẩy xe lăn, nhưng vẫn bị Doãn Chính Đạc tóm lấy. bất động, lời bác sĩ khiến cảm thấy vô cùng căng thẳng, lo âu, tinh thần căng cứng, như thể lúc nào cũng đứt được.

      “Hôm đó, ra ngoài làm gì? Thời tiết thế nào, ở đâu, xe gì?”

      Lê Diệp che tai lại, cự tuyệt nghe những lời ép hỏi của bác sĩ.

      Thấy mồ hôi đổ đầy trán , Doãn Chính Đạc nhíu mày, nắm tay cũng siết chặt lại.

      “Còn có người ở cạnh sao? Hay là hôm đó ra ngoài mình?”

      Lê Diệp thở dốc, vừa nghẹn ngào vừa cúi đầu xuống, như thể con đà điểu muốn vùi đầu vào cát.

      “Tại sao lại muốn nhớ đến việc đó, chỉ đơn giản là sợ hãi, hay là trong lòng còn có tâm tình khác? Tiếc nuối? Áy náy?”

      Lời bác sĩ đâm thủng tuyến phòng bị của Lê Diệp. Đột nhiên thét lên, hai tay vung loạn lên như muốn xua tan những luồng lạnh lẽo vây quanh mình.

      Thấy như vậy, Doãn Chính Đạc cũng cố nữa, đứng dậy ôm lấy , “Thôi, muốn đừng nữa, về nhà.”

      Lê Diệp biết tất cả đều là chuẩn bị của , trong lòng vô cùng hận , liền đưa tay hung hăng cào mấy cái. cổ ra vài vệt máu, Doãn Chính Đạc nhíu mày, giữ chặt lại, dùng lồng ngực rắn chắc để khống chế run rẩy của .

      lúc lâu sau, bình tĩnh lại nhưng vẫn còn nước mắt, còn phải khống chế nữa, nhưng vẫn nức nở nghẹn ngào.

      Có chút hối hận, Doãn Chính Đạc bế lên xe. Dọc đường về nhà, vẫn khóc, lúc nào cũng chịu cúi đầu trước giờ lại như quên mất tồn tại của , đắm chìm trong nỗi bi thương.

      Trở về nhà, đưa lên tầng, đặt nằm xuống. vẫn khóc, hai mắt sưng đỏ, gương mặt ướt đẫm nước mắt.

      Thở dài, rút khăn tay ra, lau hết nước mắt cho , lại như mất khống chế rồi.

      Thấy như vậy, Doãn Chính Đạc rót cho cốc nước ấm, thèm nhìn, cũng ngượng ngập đặt xuống, đưa tay muốn chạm vào lại sợ chọc giận .

      Mãi lâu sau, mới cau mày, “Đừng khóc nữa, phiền chết mất.”

      Lê Diệp nghe lọt, ôm đầu gối, tiếng khóc dần ngừng lại, quay mặt , nước mắt vẫn lã chã như cũ.

      Thấy muốn biểu đạt cảm xúc của mình ra, Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh, chốc lát đứng lên, chốc lát lại ngồi xuống, muốn nên lời, định mắng lại mắng được.

      lúc luống cuống tay chân, thím Kim đứng ngoài gõ cửa, “ cậu, ăn cơm thôi.”

      “Mang vào đây .” đặt bàn lên giường, người giúp việc lập tức bưng thức ăn vào.

      múc chút canh, nhìn ở bên cạnh, “Lại đây ăn cơm.”

      Đương nhiên để ý đến. bưng bát đến gần đầu giường, thấy hai mắt vẫn ngân ngấn lệ, nhịn được, “Còn định ồn ào đến khi nào?”

      để ý đến , Doãn Chính Đạc bỏ bát canh lại, quay đầu bỏ . lát sau, từ nhà tắm ra, cầm khăn bông, nâng mặt lên lau vài cái.

      Thấy hai mắt sưng lên, tỏ vẻ bực bội, cánh tay lại giam chặt cơ thể gầy gò của . ngồi bên, thấp giọng , “Thôi được rồi, trông như người điên ấy.”

      giãy giụa, chỉ dựa vào vai khóc. Doãn Chính Đạc ôm , “ muốn thôi, nhưng thể ngồi xe lăn mãi được, phải làm trị liệu phục hồi.”

      Lê Diệp dựa vào ngực , vẻ mặt giận dữ, há miệng cắn cánh tay .

      Rít lên tiếng, hơi bực mình, “Cầm tinh con chó à?”

      Lê Diệp vẫn hung hăng cắn , nhưng cũng biết cơn giận dữ đến từ đâu. Doãn Chính Đạc thấy như định cắn chết mình liền ấn trán , “Sao thế, là tôi làm què chân à?”

      lời nào, còn cắn ác hơn.

      “Được rồi, xong chưa hả?” ấn trán nhưng dùng mấy lực, đợi cắn rồi mới đẩy ra, cầm bát canh, múc thìa đưa đến trước miệng , “Ăn.”

      đẩy ra, nhưng đoán được, liền đưa thìa vào miệng mình, rồi cúi đầu mớm cho .

      Lê Diệp bất ngờ chút phòng bị, buộc phải nuốt xuống, nhất thời cảm thấy buồn nôn. Thấy như ăn phải ruồi, hừ tiếng, “Nếu dám nôn ra, tôi quẳng qua cửa sổ.”

      Lê Diệp còn tâm trạng đấu võ mồm với . Vết thương của , phải có thể thấy được, cũng phải có thể lý giải được, nổi hứng muốn vạch ra xem. Đối với , vĩnh viễn muốn có người chạm vào nó.

      Chứng kiến vẻ hài lòng của , cũng gặng hỏi nữa mà chỉ , “Mai đừng đến đài truyền hình.”

      phẫn nộ nhìn , lại liếc đôi mắt sưng húp của , “Vốn xấu, giờ còn xấu hơn.”

      Biết hai mắt mình sưng mọng, Lê Diệp che mắt lại, lòng bàn tay hơi ẩm ướt.

      Cầm bát đưa cho , đứng dậy, “Ăn cái này .” xong, thẳng ra cửa.

      Lê Diệp nhúc nhích, trong mắt tràn đầy tâm , có nỗi áy náy của , sợ hãi, tiếc nuối, tự trách. việc đó là nỗi tiếc nuối nhất trong lòng , là vết thương đau đớn nhất, mãi mãi muốn nhớ lại, nhưng mãi mãi thể quên được.

      Dưới nhà, mở tủ lạnh, Doãn Chính Đạc lấy ra túi đá.

      Vừa rồi thím Kim nhìn thấy Lê Diệp khóc lóc, nhịn được liền với , “Cậu này, tính cách ấy hướng nội, thích chuyện, cậu phải làm cho ấy vui chứ. Con đều thích quà, thích hoa, muốn dỗ dành cũng dễ thôi mà.”

      tỏ vẻ khinh khỉnh, quay đầu lên tầng.

      Dỗ phụ nữ ư? Đùa à, bao lâu rồi dỗ phụ nữ?

      Trở lại phòng ngủ, nàng kia quả là coi lời của như gió thoảng bên tai, đôi đũa vẫn dịch chuyển.

      cầm túi đá đặt thẳng lên hai mắt sưng đỏ của , “Tôi cho nửa tháng, phải bỏ cái xe lăn cho tôi, tôi muốn trong lễ cưới phải đẩy xe lăn cho .”

      Lê Diệp nghe thấy lời cảnh cáo của , chỉ nghe thấy chữ lễ cưới, trong lòng cực kỳ bài xích. gần như hề suy nghĩ mà thốt lên, “Tôi cần lễ cưới.”

      cả giận, nhìn chằm chằm, “ lặp lại lần nữa xem!”

      Lê Diệp lặp lại , “Tôi cần lễ cưới.”

      bóp túi đá kèn kẹt, “ bảo Doãn Chính Đạc tôi lén lút kết hôn?”

      Lê Diệp ngoảnh mặt, đầy vẻ mệt mỏi, “Là chính , sau ba năm thả tôi , như vậy rồi cần gì lễ cưới nữa.”

      “Mẹ kiếp, còn quản tôi cơ đấy!” tức tối quẳng túi đá xuống đệm, “Cứ cho là mai ly hôn hôm nay cũng phải làm lễ cưới! sợ người khác biết ư? thế tôi càng muốn cho thiên hạ biết, Lê Diệp giờ là bà Doãn rồi!”

      Quả thực Lê Diệp thể nào chuyện với được, “Tôi chỉ có cầu, nếu đồng ý xác định là trói tôi đưa đến lễ cưới của .”

      Lễ cưới của , thoáng chốc vẽ rạch ròi ranh giới ra rồi. Doãn Chính Đạc cắn rang, thở mạnh vài hơi, “Đừng tưởng là tôi dám trói …cho tí thể diện là được đà lên mặt, tôi chưa chơi đùa đủ thôi, chơi chán rồi, mai ngày kia giết chết !”

      Xả hết lời tàn nhẫn, thấy chút thay đổi, tức giận hất bàn lên, bát đũa rơi lung tung. chỉ vào , “Chờ xem, xem xương cốt cứng hay thủ đoạn của tôi mạnh hơn!”

      Dứt lời, thím Kim và mấy người giúp việc chạy vào, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn càng hoảng sợ hơn, vội vàng dọn dẹp.

      Thím Kim tỏ vẻ muốn dạy trẻ mà dạy nổi, vừa nãy còn chỉ bảo tận tình, vậy mà vẫn thế này đây.

      Doãn Chính Đạc nhìn nàng kia, vẫn là cái vẻ quan tâm, lửa giận nhất thời xông thẳng lên đỉnh đầu. Mặc sống chết ra sao, quay đầu bỏ luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :