1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 74:


      Edit: Kye

      Beta: Mira


      Hôm qua như chuồn chuồn lướt, ngoại trừ đụng môi cái, răng còn suýt va vào nhau. Nếu là tư vị gì, giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn tươi nuốt sống, dù biết đó là bảo vật, lại cảm giác được mùi vị gì.


      Hôm nay miệng đối miệng, tuy rằng hai người có chút câu nệ, nhưng thắng ở chỗ bầu khí, người bị bệnh, tiểu nương nhu nhược đáng , quần áo đơn bạc, lông mày đen nhánh, môi hồng tô son, bị đại nam nhân máu nóng ôm vào ngực, nếu có hành động gì, quả thực là còn gì để .


      Khương Lệnh Uyển cảm giác tuy tuổi nàng còn , thân thể chưa nảy nở, nhưng so với tiểu nương cùng tuổi mà , cũng coi như thướt tha yểu điệu, hai tiểu bánh bao trước ngực cũng . Nàng lặng lẽ mở to mắt, thấy Lục Tông nhắm mắt, biểu chăm chú, hôn rất cẩn thận, mi mắt dài đảo qua mặt nàng, có chút ngứa, làm nàng muốn bứt cái, so sánh xem lông mi ai dài hơn.


      Lục Tông hôn miệng , ôn nhu mềm mại, dùng sức hôn mấy lần, muốn khắc sâu hơn chút. Nhưng cũng nhớ rất đây là khuê phòng của nàng, chẳng mấy chốc nha hoàn hầu hạ vào, còn có Khương Dụ và Bảo Thiền.


      Cuối cùng Lục Tông hôn cái, rất nhanh ngẩng đầu lên.

      ho tiếng, cúi đầu nhìn nàng.

      Khuôn mặt nhắn của Khương Lệnh Uyển hơi hồng, đôi mắt đầy nước mang theo ý cười nhợt nhạt. Kỳ thực nàng nắm chắc được nàng và Lục Tông có thể ở chung với nhau hay , nhưng kiếp trước hai người từng là phu thê, gắn bó keo sơn với nhau. Lục Tông là đại nam nhân, nam nhân có chuyện mà nam nhân nên làm, về điểm này xưa nay Lục Tông chưa từng hồ đồ, buổi tối chỉ chăm sóc nàng chu đáo, đến nỗi làm nàng muốn động đậy, đều là lau rửa cho nàng. Nàng ỷ lại , tin tưởng , nên bây giờ hôn , cũng phải chuyện gì ghê gớm. Nếu nghe lời nàng chút, sau này nàng lại cho hôn, hơn nữa còn mở miệng trước.


      Nhưng Lục Tông biết a.


      Nếu như nàng chút thẹn thùng ngượng ngùng cũng có, vậy nàng cũng mặt dày quá . Khương Lệnh Uyển suy nghĩ chút, định tỏ vẻ xấu hổ, liền nghe được thanh Lục Bảo Thiền từ bên ngoài truyền đến: “Dì.”


      Nương nàng đến a!


      Khương Lệnh Uyển biến sắc, vội đẩy Lục Tông cái: “Huynh đứng sang bên.” Sau đó oạch cái chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm im.


      Ngay sau đó, Chu thị và Lục Bảo Thiền cùng nhau vào.


      Chu thị nhìn Lục Tông đứng bên cạnh cửa sổ, có chút kinh ngạc, Lục Tông sắc mặt hờ hững kêu: “Dì.”


      Chu thị cười cười, sắc mặt như thường: “Tông nhi cũng tới a.” Nàng nhìn toàn phòng, thấy nha hoàn cũng có, khỏi nhíu mày. Còn nữ nhi nàng, nằm giường , đắp kín chăn hồng, yên lặng, ngoan ngoãn. Nàng tới, ngồi xuống ghế thêu bên cạnh giường, giơ tay sờ mặt nữ nhi, : “Sao mặt đỏ thế này, vẫn còn nóng sao?”


      Khương Lệnh Uyển giả vờ lim dim mở mắt ra, mềm mại gọi tiếng: “Nương.” Sau đó nũng nịu : “Nữ nhi sao, chắc là do nóng quá.”


      Chu thị : “Vậy tốt.”


      Nàng liếc mắt nhìn chén thuốc sứ trắng để bàn gỗ tử đàn ba chân, bưng lên, oán giận : “Ca ca con làm việc đáng tin cậy, nương dặn dò muốn tận mắt nhìn con uống hết chén thuốc, bây giờ biết người chạy đâu. Nhanh, Xán Xán, ngoan ngoãn uống hết thuốc con.”


      Nhìn chén thuốc đen thui thùi lùi, mùi hơi đắng, Khương Lệnh Uyển đứng dậy, lông mày nhíu lại, có chút ghét bỏ. Đúng lúc này Kim Kết cầm bưng dĩa mứt hoa quả vào, Khương Lệnh Uyển liền uống thuốc rồi bỏ mứt hoa quả vào miệng, đôi mắt đầy nước tỏ vẻ oan ức. Thuốc này đắng quá.


      Lục Bảo Thiền thấy Khương Lệnh Uyển uống thuốc xong muốn nghỉ ngơi, liền : “Vậy...Dì, con cùng ca ca trở về, ngày mai chúng con lại đến thăm Xán Xán.”


      Chu thị nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Lục Bảo Thiền, lại nhìn Lục Tông cái, : “Con có tâm.”


      Lục Tông và Lục Bảo Thiền lời tạm biệt với Chu thị, lúc này mới rời khỏi Ngọc Kỳ viện. Vừa ra ngoài, Lục Bảo Thiền luôn thích chuyện cũng lời nào nữa, nàng liếc mắt nhìn ca ca, mày liễu nhíu lại, dường như có tâm .


      Hai huynh muội được nửa đường, liền gặp phải Tô Lương Thần và nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng ta, Đan Quế.


      Tô Lương Thần đến Ngọc Thạch đường để học tập, đụng phải hơi người trước mắt quả có chút kinh hỉ, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, hai gò má tươi cười khéo léo : “Biểu ca và tiểu quận chúa cũng tới, hai người đến thăm Uyển biểu muội sao?”


      Lục Bảo Thiền có gặp qua Tô Lương Thần mấy lần. Nàng biết quan hệ giữa Khương Lệnh Uyển và Tô Lương Thần tốt, Tô Lương Thần này qua lại rất gần với Khương Lệnh Huệ bên chi thứ hai. Nàng biết Khương Lệnh Huệ xảo quyệt ngang ngược thế nào, bản năng thích, nên cũng có ấn tượng tốt với Tô Lương Thần. Ca ca nàng tư xuất chúng, tự cao tự đại, từ lúc ca ca trở về, những nương từng nhìn thấy ca ca kia, đều nghĩ cách để quen thân với nàng. Từng người trước kia né tránh nàng xa, bây giờ lại như ba ba dính người. Nàng rất ghét bỏ, nhưng đó là với những vị nương ái mộ ca ca, mà vị trước mắt này… Nhìn thấy ca ca cũng chỉ liếc mắt cái chứ nhìn thêm nữa, là ngạc nhiên.


      Nhưng mà hai chữ biểu ca, nàng cũng có thể mở miệng gọi sao?


      Nếu đổi lại là những ngày thường, Lục Bảo Thiền còn có thể mở miệng châm chọc phen, dù sao nàng cũng phải người đối nghịch với Xán Xán. Nhưng bây giờ quả nàng có tâm trạng gì, trong lòng lộn xộn, chào hỏi xong liền rời .


      Đan Quế nhìn hai huynh muội xa, than thở: “Tiểu thư, Vinh Thế tử tuấn tú.”


      Tô Lương Thần cong môi : “Đúng vậy.” Lục Tông chỉ có dung mạo xuất sắc, gia thế cũng cao quý, hơn nữa trẻ như vậy cùng Phùng tướng quân chinh chiến sa trường, vì Đại Chu lập ra chiến công, là đại tướng mà Phùng Hoài Viễn tỉ mỉ vun đắp, sau này Phùng Hoài Viễn lui xuống vị trí Đại tướng quận, tất nhiên để Lục Tông kế thừa. Nam tử như vậy, mới là phu quân lí tưởng của nàng.


      Tô Lương Thần rũ mắt nghĩ.


      Cây cao chức lớn, thể chê vào đâu.


      Tô Lương Thần hồi thần, liền nhìn thấy Khương Lộc. Mặt nàng lập tức đỏ lên, kéo nha hoàn xoay người rời . Khương Lộc có chút vội, mau chóng đuổi theo, chặn trước mặt nàng, vội vàng : “Lương Thần, nàng đừng nóng giận, huynh…”


      “Lộc biểu ca.” Tô Lương Thần ngẩng mặt lên, đôi mắt lên ánh nước: “Nếu Lộc biểu ca còn xem muội là biểu muội, liền chừa cho muội chút thanh danh, đừng tìm muội, có được ?”


      Khương Lộc biết trong phủ có lời đàm tiếu, cũng biết hôm qua Tô Lương Thần bị lão thái thái gọi hỏi chuyện. Hôm qua muốn an ủi nàng, nhưng dù sao bây giờ cũng ở đầu ngọn sóng, nếu còn xuất , thanh danh của nàng sợ rằng bị hủy mất. Thấy nàng khóc, Khương Lộc vội vàng cách xa ra chút, lại sợ nàng chạy , liền : “Lương Thần, chuyện này là huynh đúng. Muội yên tâm, huynh bảo vệ thanh danh của muội, nãi nãi có hỏi huynh cũng là do huynh bắt nạt muội, liên quan tới muội. Lương Thần, muội đừng tức giận được ? Muội sinh khí trong lòng huynh rất khó chịu.”


      Tuy Khương Nhị gia phong lưu, nhưng nam nhân cũng có lúc bị té nhào*, cưới Diêu thị xong, tính sủng thê cũng kém Khương Bách Nghiêu là bao. Khương Lộc giống tính Khương Nhị gia, từ đáy lòng thích vị biểu muội này, cũng tâm muốn thành thân với nàng.


      *beta: cái này tui cũng biết giải thích sao nữa, đại khái trong trường hợp này chắc mọi người cũng hiểu ha, có ý là dù phong lưu cũng có lúc bị kìm chân lại mà té nhào ấy (có thể là vậy...tui chỉ hiểu theo ý tui thôi….)


      Tô Lương Thần biết hổ thẹn, nhíu mày : “Cảm ơn Lộc biểu ca, muội còn muốn lên lớp, muội trước bước.” xong, liền vội vã chạy về phía Ngọc Thạch đường.


      Khương Lộc nhìn bóng dáng yểu điệu ngày càng xa, nhớ đến nước mắt của nàng, lòng đau như kim châm.


      Thanh Bình là gã sai vặt của Khương Lộc, cũng hiểu chuyện giữa Khương Lộc và Tô Lương Thần. biểu được tính tình của vị biểu tiểu thư này, dung mạo xuất chúng, hằng ngày hay lui tới với Tam tiểu thư, vì thế qua lại trước mặt Nhị công tử nhiều hơn, là nam nhân đều động tâm. Thanh Bình khom lưng : “Nhị công tử chớ nóng vội, tiểu thư chẳng qua bận tâm mặt mũi hai bên, nếu bây giờ Nhị công tử cứ đuổi hoài buông, sợ rằng dọa người chạy mất.”


      Khương Lộc sao có thể biết đạo lí này, nhưng thực yên tâm. Mỗi ngày đều nhớ đến nàng, buổi tối cũng ngủ yên.


      Thanh Bình : “Theo như tiểu nhân nhìn thấy, tóm lại Tô tiểu thư là ở nhờ nhà chúng ta, cũng rời ngay, chờ mọi chuyện qua , nhị công tử lại đến. Tiểu nương gia mà, thích nhất trang điểm son phấn, nhị công tử tìm đúng cách là được. Nhị công tử si tình, cùng Tô tiểu thư cũng là hai bên tình nguyện, Tô tiểu thư nhanh chóng quên thôi.”


      Nghe lời như thế, Khương Lộc yên tâm hơn phần nào. Cũng đúng, Lương Thần cũng thích a. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt Khương Lộc trầm xuống, nhìn Thanh Bình hỏi: “Chuyện này là kẻ muốn sống nào luyên thuyên? Xem ta có lột da người kia hay .”


      Thanh Bình : “Tiểu nhân có tra qua, là nha hoàn bình thường ở viện Lục tiểu thư, tên Hạnh Nhi… Hạnh Nhi nhìn thấy nhị công tử và Tô tiểu thư thân thiết, có đầu óc liền lung tung, ngài xem…”


      Gân xanh trán Khương Lộc nổi lên, xiết chặt nắm đấm mạnh mẽ đấm vào cây khô bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi : “ chủ nhân có đầu óc, dạy dỗ nha hoàn cũng có đầu óc.”





      Rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, Lục Tông đưa muội muội Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, sau đó liền đến doanh trại. Thái tử Lục Vân chờ ở đó từ lâu. Lục Tông thấy thái tử thân trang phục cưỡi ngựa, tuổi trẻ nóng tính, tư bộc phát, cầm cung tên trong tay, chỉnh cung.


      Thái tử vừa thấy Lục Tông, liền nhắm mũi tên hướng trước mặt .


      Lục Tông sắc mặt đổi, cung kính hành lễ.


      Tay cầm cung tên của Thái tử vẫn chưa hạ xuống, mũi tên chĩa thẳng vào trán Lục Tông, lắp sẵn cung, chỉ cần buông lỏng tay, Lục Tông chắc chắn phải chết. Phía sau, Thái giám thiếp thân của Thái tử là Nguyên Mậu nhìn thấy, bị dọa sợ đổ đầy mồ hôi, chỉ lo Thái tử nhất thời trượt tay, bắn cung ra ngoài. Nhưng Thái tử mỉm cười, ánh mắt thanh minh. nhìn vầng trán quạnh quẽ của Lục Tông, sau đó thu hồi cung, đem cung tên trong tay ném vào lồng ngực Nguyên Mậu.


      Nguyên Mậu run lên, vội vàng nâng cung tên, trong lòng thở phào nhõm.


      Thái tử xoải bước qua, vỗ bả vai Lục Tông, : “, bồi cưỡi ngựa.”


      Lục Tông khẽ vuốt cằm, theo Thái tử ra ngoài.


      Hai người rong ruổi phen, vẫn là Lục Tông thắng hơn Thái tử bậc. Có lẽ quen thua rồi, hôm nay Thái tử cũng tỏ vẻ khó chịu, dù sao cũng lớn rồi, trầm ổn hơn còn bé mấy phần. ngồi lưng ngựa nhìn về phía Lục Tông, tùy ý hỏi: “ đợi ngươi lúc lâu, người làm gì giờ mới tới?”


      Lục Tông đáp: “Thăm bệnh.”


      Ngắn gọn sáng tỏ, dường như muốn với nhiều hơn. Thái tử nhìn vầng trán Lục Tông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, suy đoán: “ thăm tức phụ?”


      Ánh mắt Lục Tông sáng lên, nhìn Thái tử, phủ nhận.


      Thái tử sang sảng cười to, : “Nhìn ngươi uy phong lẫm liệt như vậy, sau này thành thân, còn để tức phụ quản chặt mình sao. Sao? Vẫn là tiểu bánh bao lần trước?” Thái tử cẩn thận nhớ lại, đại khái quá khứ trôi qua nhiều năm, có chút ràng, chỉ nhớ tiểu nữ oa bụ bẫm, nhìn rất đáng . nhìn Lục Tông, trong mắt có chút ước ao, ước ao tự có thể thành thân với nương mình thích.


      nhìn xa xa, gió thổi áo choàng bay phần phật: “Kỳ thực ta cũng ước được giống như ngươi. cũng muốn như ngươi ra chiến trường giết địch, làm chuyện nam nhi nên làm.” thoáng cúi đầu, lẩm bẩm : “... Cũng muốn nuôi dưỡng vợ từ , cùng nhau lớn lên, cùng nhau già , mà phải là những danh môn quý nữ của những quan lại được ứng tuyển vào vị trí Thái tử phi đầy u tử khí kia, những nương kia, bữa ăn bao nhiêu cơm, miếng cơm nhai bao nhiêu lần, rất quy củ. Lục Tông, nếu có thể, muốn đổi với ngươi.”


      xong, Thái tử vung roi ngựa trong tay, “giá” tiếng, kẹp chặt bụng ngựa chạy ra xa, người ngựa, tiểu sái rong ruổi.


      Phùng Hoài Viễn cưỡi ngựa đến bên cạnh Lục Tông, nhìn Thái tử cách đó xa, : “Thái tử trẻ tuổi nóng tình, phen cử chỉ vừa rồi, con đừng để trong lòng.”


      Lục Tông : “ . Thái tử có ý đồ gì xấu, chỉ có chút tranh cường háo thắng.”


      Phùng Hoài Viễn gật đầu, cũng rất tán thành.


      Tính cách Thái tử rất thẳng thắn, ngay cả Hoàng thượng cũng là người khoan dung rộng lượng, tuy rằng trước kia có khoảng cách với Vinh Vương, nhưng cũng chưa chân chính làm gì hại đến Vinh Vương phủ, ngược lại vị Hoàng Hậu kia… Quá mức nhen. Phùng Hoài Viễn còn nhớ, lúc Lục Tông mười tuổi, thi cưỡi ngựa thắng Thái tử, vị Hoàng Hậu này liền mang lòng oán hận hạ độc thủ, suýt nữa hại cái mạng của . Bây giờ Lục Tông lập chiến công, Hoàng thượng nhìn với ánh mắt khác xưa, khen dứt miệng, chỉ có Hoàng hậu xem như cái đinh trong mắt.


      Phùng Hoài Viễn hiểu tính tình cháu ngoại này của mình, là người ngoài lạnh trong nóng, cũng coi như lớn lên cùng Thái tử, sau này Thái tử kế vị, tất nhiên che chở địa vị vững chắc cho Thái tử, có ý nghĩ sợ phiền phức. Chỗ ngồi kia, phải kẻ nào cũng có thể ngồi lên.


      Phùng Hoài Viễn nghĩ Lục Tông mười chín, liền : “Tuổi con còn , vẫn có thành thân, đừng bảo học ta nha? Tông nhi, cha con có chút oán ta, sợ ta đưa con đến hỏng rồi, muốn thành thân a.” Chính phải muốn thành thân, chỉ là thành thân được với người muốn thành thân. Nếu trong đầu toàn là người kia, cưới người khác, cũng chính là phụ lòng đối phương, cũng phụ chính mình.


      Quan hệ giữa Phùng Hoài Viễn và Lục Tông như cha con ruột thịt, ở chung lại càng giống em kết nghĩa. suy nghĩ chút, : “Đợi thêm năm nữa.”


      Phùng Hoài Viễn hiểu Lục Tông nhất, nghe xong ánh mắt liền sáng lên, : “Làm sao? Thích tiểu nương nào sao?”


      Phùng Hoài Viễn nhìn, thấy lỗ tai Lục Tông đỏ lên, lúc này mới hài lòng cười to, vỗ bờ vai của : “Được, cậu ủng hộ con.” Cháu ngoại này của xưa nay trầm ổn hơn nam tử bình thường chút, bây giờ thanh niên trẻ tuổi, có tiểu nương mình thích, tốt. Tuổi trẻ tốt a.





      Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, hơi mất tập trung. Ở hành lang đụng phải Lục Bảo Yên, cũng như ngày xưa ác ý đối mặt, mà là để vào mắt, trượt tiếp ngang qua. Nàng đến viện tử, thấy Vinh Vương, lúc này mới tới, kêu tiếng: “Cha.” Mà nàng cũng thèm để ý Phan trắc phi đứng bên cạnh Vinh Vương.


      Vinh Vương thấy nữ nhi bảo bối, trong lòng vui mừng.


      Tuy là Vương gia, nhưng cũng thê tử chết phu thê tình thâm, hy vọng có thể hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc bình thường, liền thích cách xưng hô “Cha” này, mà phải hai chữ mạnh mẽ lạnh như băng “Phụ vương”.


      Gò má Vinh Vương giương lên nụ cười tươi, vươn tay xoa đầu nữ nhi, than thở: “Bất tri bất giác, Thiền nhi của chúng ta trở thành Đại nương.


      Phan trắc phi lẳng lặng đứng bên, nhìn Vinh Vương sủng ái Lục Bảo Thiền như vậy, trong lòng cũng vì nữ nhi nhà mình cảm thấy oan ức. Yên nhi của nàng, hiền lành ngoan ngoãn, mỗi lần nàng oán giận, vẫn là nữ nhi an ủi nàng, cái gì mà “ Tỷ tỷ có mẫu thân rất đáng thương, cha nên sủng ái tỷ ấy nhiều hơn mới đúng.” Đúng, còn mất mẫu thân rất đáng thương, nhưng từ khi nàng sinh ra là Quận chúa, thân phận cao quý, Yên nhi của nàng gọi nàng ta tiếng tỷ tỷ, nhưng nàng ta có từng đối xử với Yên nhi như muội muội của mình ?


      Phan trắc phi nắm chặt tay áo, nhìn nam nhân bên cạnh, vừa tức giận, lại vừa thất vọng.


      Lục Bảo Thiền dựa vào người Vinh Vương, liếc nhìn Phan trắc phi bên cạnh, liền nhớ tới mẫu thân sinh bệnh ngày đó. Tuy rằng còn , nhưng cũng rất nhớ chuyện hồi . Nương sinh bệnh, nàng ta lại thừa lúc mẫu thân vắng mặt mà chen vào, cướp sủng ái của cha, lại còn mang thai hài tử. Lục Bảo Thiền nhớ tới mẫu thân hai mắt cay cay, liền giọng : “Cha, cha bồi Thiền nhi chút .”


      Rốt cục cũng trưởng thành rồi.


      Trong lòng Vinh Vương trấn định, nếu là hồi còn bé, nữ nhi thấy Phan thị, nhất định ồn ào muốn gặp nàng, bây giờ hiểu chuyện, ngược lại ràng làm khó người làm cha là . Vinh Vương : “Được, vậy cha theo con lúc.” Vinh Vương nghiêng đầu nhìn Phan trắc phi chút, : “Việc hôn nhân của Tông nhi, ngươi trở về suy nghĩ kĩ, nghĩ thêm cách.”


      Theo lí thuyết Phan trắc phi là thiếp thất, có tư cách quản việc hôn nhân của Thể tử, nhưng bây giờ trong phủ có nữ chủ nhân, chuyện hậu những năm nay, đều do mình Phan trắc phi quản lí. Nhiều năm như vậy, xử lí rất ràng ngay ngắn, xảy ra cố gì.


      Phan trắc phi “dạ” tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vinh Vương và Lục Bảo Thiền ngày càng xa.


      Vinh Vương chậm rãi tới, hỏi: “Xán Xán làm sao? có chuyện gì chứ?”


      Lục Bảo Thiền : “Chỉ là bị phong hàn, nữ nhi thấy khí sắc Xán Xán tệ, xem như có chuyện gì.”


      Như vậy Vinh Vương cũng yên lòng, rất thích hài tử, có tiểu bối băng thanh ngọc tuyết đáng như vậy, lại nhìn con bé từ đến lớn, tất nhiên quan tâm hơn mấy phần. gật đầu : “ có chuyện gì tốt rồi, Xán Xán từ rất có phúc, cha nhìn thấy liền thích.”


      Lục Bảo Thiền “ân” tiếng, cũng gì nhiều, chỉ : “Vừa rồi cha việc hôn nhân của ca ca, là có chuyện gì? Lần trước phải ca ca vội thành thân sao? Nếu cha ép buộc, với tính khí ca ca, chỉ sợ…”


      Vinh Vương đáp: “Chuyện hôn nhân đại , lời cha mẹ mai mối, có thể cái gì? Chẳng lẽ cưới tức phụ rồi còn có thể lui thân sao?” Vinh Vương rất thương nhi tử, nhưng việc hôn nhân này quả thực làm khó rồi. Lớn tuổi nhường này, cả chỉ biết khua đao múa kiếm, thế nào cũng phải có người vợ quản .


      Lục Bảo Thiền rũ mắt.


      Đôi mắt Vinh Vương sáng lên, cúi đầu nhìn nữ nhi, hỏi: “Con hay ở bên cạnh ca ca, lẽ nào lại để ý ca ca có thích ai hay ? Xưa nay Tông nhi ít , chuyện này cũng với cha, con cha nghe xem, có phải ca ca con thích nương nào rồi ?”


      Lục Bảo Thiền ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn cha, nhớ hôm nay nhìn thấy cảnh đó ở Ngọc Kỳ viện, lại nhớ đến nam tử cười sảng khoái kia. Nàng do dự quyết định, lát mới hấp háy môi, giọng : “Nữ nhi cảm thấy, ca ca… hình như thích Lâm Lang.”
      fear, Thích ăn thịt, dhtt48 others thích bài này.

    2. Handy

      Handy Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      33
      Editor có tâm nhất quả đất. Cho lèo mấy chương luôn. Bõ công chờ đợi
      Tiểu Huânxukem thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Kiểu ăn chocolate nhiều sướng quá mụ mị rồi là ta lúc này.
      Tiểu Huân thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Bảo Thiền chả có tâm nhãn gì cả
      Tiểu Huân thích bài này.

    5. tuyệt sắc đại yêu nữ

      tuyệt sắc đại yêu nữ Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      71
      :064:t nghĩ hay là bà LBT này bik LT thích KLU rồi sợ 2 người đến vs nhau mình vs KD ko ở bên nhau đc nên ms ns người LT thích là CLL.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :