1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Tiền Tù chốt câu cuối vừa súc tích vừa chuẩn :yoyo38:
      ILoveU3000Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 296

      ́ Ngôn hờ hững nói: “Một câu đồ điên này của Tiền thống lĩnh, coi như là khích lệ ta vậy.”

      Tiền Tù thất thanh nói: “Ta vẫn hiểu… người như ngươi, mười năm trước sao lại có thể thích một đứa trẻ năm tuổi!?”

      “Tiền thống lĩnh lại sai rồi, phải mười năm trước, mà là mười lăm năm trước.” ́ Ngôn mỉm cười sửa lại đứng lời của hắn.

      “Mười lăm năm trước…”

      ́ Ngôn vừa nói xong, chỉ là Tiền Tù mà ngay cả Tô Nhứ cũng khỏi kinh ngạc, mười lăm năm trước Hạ Phong Quang chỉ là một đứa bé con, ́ Ngôn lúc ấy là một thiếu niên lang hăng hái, hắn sao lại có thể… làm sao có thể một đứa con nít chứ?

      Bọn họ cực kỳ hiểu được cho nên thần sắc tỏ vẻ kinh sợ, nhưng ́ Ngôn ngại, hắn vẫn tao nhã sang quý như cũ, nho nhã như thế, sự dịu dàng được ẩn giấu trong mắt tràn ra một chút, khiến người ta nhìn ra được là lúc này hắn suy nghĩ đến cái người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm kia.

      “Phong Quang, là người mà ta luôn luôn đợi nàng khôn lớn.” ́ Ngôn thở dài, “Các ngươi thể nào hiểu được, ta chờ đợi một ngày này đã bao nhiêu lâu.”

      Nhưng cho dù bọn họ hiểu, thì cũng đã sao đâu?

      Tiền Tù lại từ trong ngạc nhiên lên tiếng, “Ngươi đã… thích Hạ Phong Quang như vậy, sao nghĩ tới trong mấy ngày ta cầm tù nàng, ta sẽ làm gì nàng sao, dù sao vứt bỏ thân phận nữ hoàng thì nàng cũng là một mỹ nhân.”

      ́ Ngôn chợt cười lạnh, “Ngươi có vốn liếng gì mà động tới nàng sao?”

      Tiền Tù sửng sốt.

      “Tiền thống lĩnh lẽ đã quên sao, năm năm trước ngươi qua đêm tại một thanh lâu, phát hiện của quý của mình bị người ta hoạn đứt.” ́ Ngôn sung sướng nói: “Nghe nói, là một vị thanh lâu nữ tử chịu bán mình gây ra.”

      “Là ngươi…” Tiền Tù thể ức chế mà kêu lên: “Chuyện này cũng là ngươi làm!”

      Tiền Tù vốn là một người ngàn chén sai, nhưng ngày đó hắn chỉ mới uống có ba chén rượu đã say bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh, hắn lập tức cảm thấy hạ thân đau tê tâm liệt phế, mà thanh quan kia đã thấy tung tích đâu, Tiền Tù nói chuyện này ra với bất kỳ kẻ nào, hắn là nam nhân, mà nam nhân sẽ có sĩ diện, nhất là sĩ diện về chuyện của quý thế này.

      Đối mặt với sự phẫn nộ của Tiền Tù, ́ Ngôn cười bỏ qua, “Ngươi nên cảm thấy may mắn, nếu phải vì ngươi cũng được tính là một nam nhân, ta sao có thể để ngươi ở cạnh bên người Phong Quang?”

      Ngay cả những người khác, đám ngự lâm quân kia, nhược điểm của tất cả bọn họ đều nằm trong bàn tay hắn, ai mà dám đụng đến nữ hoàng bệ hạ?

      ́ Ngôn cực kỳ khẳng ̣nh nói: “Tiền thống lĩnh, nhìn thử xem, ngươi mang râu giả phải cũng rất hợp sao?”

      Tiền Tù từ năm năm trước đã còn mọc râu được nữa, nhưng vì sợ người khác hoài nghi, hắn vẫn luôn mang râu giả, hắn vẫn luôn xem chuyện này là vô cùng nhục nhã, cũng là nỗi thống khổ và dơ bẩn nhất trong nhân sinh của hắn, ́ Ngôn tuy cười dịu dàng, nhưng đối với hắn chính là châm chọc khiêu khích.

      Tiền Tù rốt cục nhịn nổi, muốn phóng đao vào ́ Ngôn, “Ta muốn giết ngươi!”

      Hắn còn chưa tới gần ́ Ngôn, thân mình đã mất thăng bằng mà nghiêng té xuống đất, máu chảy như trút nước, chân trái đã chia lìa với thân thể, qua hồi lâu sau Tiền Tù mới cảm nhận được cơn đau truyền đến, hắn thê lương kêu to.

      Tiểu Ngã thu lại chỉ bạc, Tiểu Hảo, Tiểu Vô và Tiểu Liêu cũng vậy, đều cực kỳ lạnh lùng nhìn một màn trước mắt này, dường như người té tên mặt đất kêu thảm thiết kia phải người, mà là một đầu heo đợi được làm thịt.

      Chức trách của Tô Nhứ luôn phải là giết người, cho nên nàng quay lưng lại, nhìn đến một màn máu me này.

      ́ Ngôn vòng qua Tiền Tù tới cửa, hắn nói: “Hủy người này .”

      Bốn người Tiểu Ngã nói: “Dạ, chủ nhân.”

      Chương 297

      Khi sắc trời đã tối đen, ́ Ngôn đến tẩm cung của nữ hoàng, Tô Bích cầm lấy tay một người nam nhân tựa hồ đã chờ lâu ở cửa tẩm cung, nhìn thấy ́ Ngôn, hắn cứng rắn cầm lấy tay một nam nhân, lên trước nói: “Chủ nhân, thuộc hạ nhìn thấy nam nhân này lén lút trức cửa tẩm cung của bệ hạ.”

      ́ Ngôn nhìn qua: “Là Kha công tử.”

      Người này đúng là Kha Hoài.

      “Vương gia…” sắc mặt Kha Hoài có vẻ xấu hổ, có chút ngượng ngùng muốn bỏ tay Tô Bích ra, nhưng Tô Bích là người tập võ, một thư sinh văn nhược như hắn làm thế nào cũng hất ra.

      Tô Bích hỏi: “Chủ nhân biết hắn?”

      “Vị này là Kha Hoài công tử, khi bệ hạ ngự giá thân chinh từng có duyên phận cùng một đoạn đường, Tô Bích, buông Kha công tử ra .”

      “Dạ.” Tô Bích buông tay ra.

      ́ Ngôn hỏi: “Kha công tử sao lại xuất hiện ở đây?”

      “Ta…” Kha Hoài ấp a ấp úng nói: “Kỳ thực ngày đó vương gia cho ta tiền tài phái người đưa ta , ta cũng có chỗ nào để , vì thế lại vòng vòng, gặp công chúa điện hạ, nàng mời ta cùng, ta nhận lời, sau đó nghe được tin tức bệ hạ gặp chuyện may, vì bệ hạ từng giúp ta, cho nên ta liền theo quân đội của Lam tướng quân lén lút tiến vào hoàng cung… Vương gia, ngươi cần hiểu lầm, ta có tâm tư gì đối với bệ hạ, chỉ vì bệ hạ giúp ta thoát khỏi Kha gia, cho nên ta mới nghĩ đến đây nhìn xem có thể giúp đỡ gì ...”

      Tô Bích giễu cợt cười một tiếng.

      Mặt Kha Hoài ửng đỏ, hắn cũng biết bản thân thể giúp cái gì, chỉ là từ nhỏ mẫu thân đã dạy hắn có ân tất báo, theo hắn, bệ hạ thật là có ân với hắn, vừa nghĩ thông, đối với biểu cảm trào phúng hắn của Tô Bích cũng có thể thản nhiên đối mặt.

      ́ Ngôn cũng lo lắng Kha Hoài sẽ động tâm tư với Phong Quang, bởi vì cho dù Kha Hoài có động tâm cũng có bản lĩnh cướp Phong Quang, hắn có tự tin về chuyện này.

      “Kha công tử cần lo lắng, bệ hạ đã có việc gì, ta muốn xem bệ hạ, Tô Bích.” ́ Ngôn phân phó, “Chiêu đãi Kha công tử cho tốt.”

      “Dạ, chủ nhân.”

      “Kha công tử, ta đây vào trước.” ́ Ngôn để lại một cái cười mới lạ, xoay người bước vào tẩm cung.

      Tô Bích vừa quay đầu lại đã thấy Kha Hoài nhìn bản thân mình chằm chằm, hắn cười hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy là sao?”

      “Lúc trước khi Tiền Tù chém giết với quân đội của Lam tướng quân, ta trốn ở một nơi bí mật gần đó, nhìn thấy ngươi là người của Tiền Tù… vì sao…” Kha Hoài thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, mới nghi ngờ hỏi: “Vì sao ngươi lại gọi Khiêm vương là chủ nhân?”

      “Tất nhiên vì ta vốn là người của Khiêm vương, chuyện rõ ràng như vậy ngươi cũng muốn hỏi sao?” Tô Bích cho hắn một cái ánh mắt ngươi sao lại ngốc thế.

      Kha Hoài so đo những lời này, có thể bình an sống qua nhiều năm ở Kha phủ như vậy, có thể thấy được hắn có được một tính tình nhẫn nại.

      Hắn biểu hiện ra thái độ tức giận buồn bực, Tô Bích lại hiểu, “Ta nói như vậy ngươi tức giận sao?”

      “Tô công tử nói cũng có chỗ nào khiến ta phải tức giận.” Kha Hoài hào phóng cười nói: “Khi ta ở nhà, nghe qua những lời còn quá đáng hơn, hơn nữa, Tô công tử nói ta như vậy cũng đúng, cũng có ác ý gì, cho nên ta cũng cần phải tức giận.”

      Tô Bích híp mắt một cái, hoàn cảnh sinh tồn của hắn chính là ngươi chết thì ta sống, cũng bởi vậy hắn nhất ̣nh sẽ thích loại người tản ra hào quang thánh mẫu thế này, bởi vì hắn xem thường người như thế, ở trong vòng luẩn quẩn của bọ họ hoàn toàn thể sống quá ba ngày, sẽ bị những người khác lừa chết, cho nên hắn vẫn trào phúng một câu, “Nếu như ngươi bị người đánh, cũng sẽ cười nói ngại như vậy sao?”

      “Ta gây chuyện thị phi, người khác sao lại đánh ta?”

      “Cho dù ngươi gây chuyện thị phi, nhưng lại có người nhìn vừa mắt ngươi nên đánh thì sao?”

      “Tô công tử, có ai như thế…” Kha Hoài còn chưa nói hết câu, ̉ liền thấy đau xót, lập tức hôn mê ngã xuống đất.

      Tô Bích thu tay lại, chậm rãi nói: “Ta chính là người như thế.”
      ILoveU3000, Lam Kỳ Kỳ, Bánh Bao22 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 298
      Edit: Nhi Huỳnh

      Trong tẩm cung hoàn toàn im ắng.

      Hạ Phong Nhã vừa thấy ́ Ngôn đến, rất có mắt nhìn mà giật nhẹ ống tay áo của Mộ Lương, kéo hắn mất.

      ́ Ngôn lập tức đến bên giường, thiếu nữ giường ngủ an tĩnh, dung nhan xinh đẹp mà tĩnh lặng, nhu thuận đến mức khiến người ta thương vào tận tim gan, ́ Ngôn nâng tay, ngón tay nhỏ nhẹ xoa xoa mặt nàng, tiện đà cúi đầu, hôn lên giữa mày nàng.

      Hắn chuẩn bị nhiều năm, tính kế rất nhiều, chỉ vì bảo đảm nàng có thể vẫn luôn ở bên người hắn, có lẽ ở trong mắt người khác, hắn làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì nhận được niềm vui của một nữ nhân, hắn nhất ̣nh là một người điên có khát vọng, nhưng trong mắt ́ Ngôn, giang sơn dù tốt cũng sánh bằng việc có nàng bầu bạn bên người dài lâu.

      Còn nhớ mười lăm năm trước, lúc ́ Ngôn vừa mười ba ôm đứa bé mới sinh ở trong lòng, hắn bỗng nhiên thấy bảo vật mà bản thân đã đánh rơi bấy lâu nay đã trở lại, thật vậy, từ khi ́ Ngôn có nhận thức, hắn luôn thấy bản thân thiếu thứ gì đó, phải là vật chất, mà là tinh thần, hắn dường như từ lúc mới sinh ra đã có một lổ hổng ở trong tim, trống rỗng, cho dù là vinh hoa phú quý hay quyền cao chức trọng cũng thể lấp đầy, cho đến khi hắn gặp được bé gái kia, đem bé gái đó ôm vào ngực, hắn sinh ra một cảm giác thỏa mãn rất kỳ lạ.

      ́ Ngôn thường xuyên có lý do gì mà mơ một giấc mộng, chuyện xảy ra ở trong mộng làm cho hắn cảm thấy khủng hoảng, phải vì trong mộng bản thân sẽ vĩnh viễn sống cuộc đời trường sinh bất lão, mà là vì con đường trường sinh ấy, lại có hồng y thiếu nữa kia bầu bạn.

      Trong mộng ́ Ngôn vẫn luôn thấy rõ mặt của thiếu nữ, trước khi chân chính nhìn thấy Phong Quang, hắn vẫn luôn cho rằng đó bất quá cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng một khắc kia nhìn thấy Phong Quang, gương mặt của nữ tử trong mộng lại trở nên rõ ràng, mà hắn cũng ôm chặt bé gái ấy, sử dụng hết mọi sức lực mới kìm nén được xúc động muốn mang nàng rời hoàng cung đưa về phủ đệ.

      ́ Ngôn rõ vì sao bản thân lại ́ chấp đến gần như biến thái với Phong Quang lúc ấy hãy còn bé con như vậy, hắn chỉ hiểu được là chính hắn lại cực kỳ hưởng thụ phần ́ chấp ấy, hắn tin có tồn tại kiếp trước kiếp này, cho nên hắn đem sự ́ chấp đối với phong quang quy tội thành sự hấp dẫn và phù hợp tận sâu trong linh hồn.

      Ngươi xem, từ ngày đầu tiên nàng sinh ra đã bị hắn coi trọng, vậy nàng tất nhiên nên thuộc về hắn, có người ở trước mặt hắn nói nữ hoàng quá mức tùy hứng, mời hắn thân là lão sư của nữ hoàng có thể dạy bảo nữ hoàng bệ hạ cho thật tốt, ́ Ngôn cũng chỉ cười mà nói gì, nàng tùy hứng tất cả là vì hắn tạo thói quen đó cho nàng, hắn sao có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề chứ?

      Cũng có người sẽ đến khuyên can ́ Ngôn dứt khoát mưu hại nữ hoàng rồi cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, mà những người này, hiện tại đều đã trở thành người lợn trong phòng tối, bởi vì quá mức ngu xuẩn, cho nên ai có thể cứu được bọn họ.

      Lông mi khẽ nhúc nhích, người ngủ chậm rãi mở mắt, Phong Quang vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, nàng nhìn chằm chằm ́ Ngôn, thật lâu sau mới phản ứng lại.

      A… Thật đúng là đáng đến chết tiệt.

      ́ Ngôn cúi đầu, quấn quýt hôn môi nàng một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Bệ hạ tỉnh ngủ.”

      ́ Ngôn…” Giọng nàng mờ mịt kỳ ảo, xác ̣nh được mà nhìn hắn một lúc lâu, khi ́ Ngôn vừa cười hôn nàng một chút, nàng cuối cùng cũng ngồi dậy ôm lấy hắn, “Ngươi có việc gì, thật tốt!”

      Tay hắn nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói: “Thần còn muốn phụ tá bệ hạ, sao có thể gặp chuyện may được?”

      “Vậy thương thế của ngươi?”

      “Bệ hạ yên tâm, đã có gì trở ngại.” Cho dù khi nàng nhào đến đâm vào vết thương ở ngực đau đớn vô cùng, hắn cũng chút nào cảm nhận được, âu yếm mỹ nhân ở trong ngực, ai lại phân tâm chú ý mấy chuyện quan trọng làm gì?

      Chương 299
      Edit: Nhi Huỳnh

      Phong Quang siết chặc y phục trước ngực hắn, nhỏ giọng khóc nức nở, “Tiền Tù kia có tra tấn ngươi ? Có nhốt ngươi vào thủy lao ? Có dùng roi quất ngươi, còn đổ nước muối lên miệng vết thương của ngươi ?”

      “Bệ hạ, mấy biện pháp hành hạ đó, người nghe được từ đâu vậy?”

      Tất nhiên là ở TV, cuộc sống trong những ngày bị tù cấm này, Phong Quang luôn nhịn được mà nghĩ mọi chuyện theo phương hướng tệ nhất, nàng cương quyết hỏi: “Tiền Tù hắn rốt cục có làm chuyện gì quá đáng với ngươi hay ?”

      “Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, hắn dám đụng đến ta.” ́ Ngôn lại hôn lên khóe mắt nàng, dáng vẻ nàng quan tâm đến hắn, thật sự rất hợp khẩu vị.

      Phong Quang tin, cho dù hắn có thiếu tay thiếu chân, phỏng chừng hắn cũng sẽ cười nói có việc gì đâu, nàng ngồi xong, bắt đầu động tay cởi y phục của hắn.

      ́ Ngôn cũng tùy ý nàng cởi, ý cười rõ ràng mà nói: “Bệ hạ nhiệt tình như vậy, xem ra nhiều ngày gặp, thật sự nhớ nhung thần.”

      “Hừ, ta là muốn nhìn xem người ngươi rốt cục có bị thương ! Ngươi cũng thể gặt ta!” Phong Quang nhanh chóng bóc xong trường bào của hắn, ̉ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng bờ ngực rắn chắc tráng kiện, nhìn thấy vết thương khác, chỉ là vải trắng băng bó vết thương ở trước ngực đã hơi hơi nhiễm đỏ, nàng sửng sốt, nước mắt rơi xàng xấu, “Ngươi ngu ngốc sao!? Ta làm đau ngươi sao ngươi nói?”

      “So với đau đớn, thần càng thích nhìn dáng vẻ bệ hạ dằn nổi với thần.” ́ Ngôn lau nước mắt của nàng, “Đừng khóc, ta đau, mấy vết thương nhỏ này rất nhanh sẽ khỏi.”

      “Lúc ấy ngươi chảy nhiều máu như vậy…” Nàng nghẹn ngào, “Bị thương nghiêm trọng như vậy, đã sắp chết…”

      “Nay thần phải còn rất khỏe mạnh ở trước mặt bệ hạ sao?”

      cần gọi ta là bệ hạ!” Lần này Phong Quang cẩn thận tránh miệng vết thương, đưa tay ôm ̉ hắn, “Ta muốn làm bệ hạ gì cả, ngồi ngôi vị hoàng đế chơi được, còn có thể khiến người ở bên cạnh vì ta mà bị thương…”

      “Bệ hạ…”

      “Đã nói là cần gọi ta như vậy!”

      Nước mắt nàng tẩm ướt y phục hắn, ́ Ngôn thở dài, “Phong Quang, ta bị thương phải vì nàng sai.”

      Nàng khóc nói: “Nếu phải vì ta… ngươi sẽ đâm chính mình bị thương…”

      “Phong Quang.” Một bàn tay ́ Ngôn kéo lưng nàng lại, tay kia thì nâng cằm nàng, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hắn tràn đầy tình ý khiến người điên đảo thần hồn, “Nàng nghe cho kỹ, chuyện này phải ta sai, cũng phải nàng sai, sai là tên Tiền Tù lòng lang dạ thú kia.”

      Ừm, cứ để cho Tiền Tù tiếp tục cõng cái tội này .

      “Tiền Tù…” Đột nhiên nhớ tới người này, nàng khẩn trương hỏi: “hắn sao lại đột nhiên thả ngươi ra? Hắn có phải còn có mục ́ch gì khác ?”

      cần lo lắng, Trấn quốc công và Lam tướng quân mang binh sát nhập hoàng thành, nay người của Tiền Tù đã bị giết chết hết, hắn thân là đầu sỏ dựng chuyện, tất nhiên cũng phải đền tội.”

      Phong Quang cắn răng, “Cứ thế mà để hắn chết dễ dàng như vậy, thật là đáng tiếc!”

      Đương nhiên sẽ để hắn chết dễ dàng như vậy, hắn phân phó bốn người Tiểu Ngã hủy Tiền Tù, một chữ “hủy” này, đó là tháo dỡ tay chân Tiền Tù, Tiền Tù còn sống, sống bằng chết.

      Nhưng mà chuyện này, hắn sẽ để Phong Quang biết được.

      “Hiện nay chỉ còn hai người chúng ta, Phong Quang cần gì lãng phí tâm tư nghĩ đến người khác?” Hắn lại gần sát sườn tai nàng, khẽ cười cợt nhã, dùng giọng điệu buồn bã câu mất lòng người mà nói: “Phong Quang, có muốn nhìn thấy kỹ xảo của ta mấy ngày qua, có hay có vụng về hơn hay ?”

      Thân mình Phong Quang lui về sau một chút, nàng hiểu được ý tứ trong lời hắn, vì thế thất thanh nói: “Ngươi còn bị thương, an phận một chút !”

      “Ta bị thương…” ́ Ngôn khàn giọng nói: “Vậy bên trong tiểu hoàng thư mà Phong Quang cất chứa, có thể có một chiêu quan tọa liên ?”

      Phong Quang sững sờ, sau đó gương mặt rực hồng.
      Last edited: 30/11/17
      Lam Kỳ Kỳ, thanh_thanh1, Bánh Bao23 others thích bài này.

    4. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Chẳng lẽ TB và KH là 1 đôi? Ôi tội bạn TT, lại tiếp tục làm vật hi sinh cho cặp đôi na9, nữ9, tiếp tục mang tiếng xấu. À có đoạn nàng đánh nhầm PQ tùy nàng j j đấy quên rồi, khúc gần cuối ấy! Chỗ đó là CN mới đúng!
      Bạch Sắc Vi, Hale205Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Phiên ngoại ́ Ngôn
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 300 - 302

      ngờ Phong Quang mang thai, nhưng lại sinh ra một đứa bé xấu đau xấu đớn, ngự y cung ̀nh cười nhìn sắc mặt vừa ý của Khiêm vương giải thích, “Vương gia, trẻ con mới sinh đều như vậy, đợi lớn lên là được rồi, bệ hạ và vương gia đều là mỹ nhân dung mạo tuyệt đẹp, công chúa tương lai nhất ̣nh cũng là một mỹ nhân.”

      ́ Ngôn để ý tới thái y, hắn cúi đầu nhìn bé con trong ngực, khuôn mặt còn lớn bằng bàn tay, dáng vẻ nhiều nếp nhăn như vậy khiến hắn ghét bỏ chậc một tiếng.

      Cái gì mà trẻ con mới sinh đều có bộ dạng như vầy? Phong Quang lúc mới sinh ra, bộ dạng so với bé con này đáng hơn.

      ́ Ngôn dường như đã quên, bé con bị hắn ghét bỏ này chính là nữ nhi thân sinh của hắn.

      Phong Quang nhìn biểu cảm biến hóa của ́ Ngôn rất là khó xử, nàng ngồi giường giơ tay ra, “Đem bé con cho ta ôm!”

      Vừa mới sinh con xong, cũng biết sức lực của nàng sao lại có thể khôi phục nhanh như vậy?

      ́ Ngôn tự hỏi một giây, vẫn đem đứa nhỏ đưa vào lòng nàng, thuận tiện giải thích một câu, “Phong Quang, ta cũng phải ghét bỏ con…”

      “Chàng cần nói chuyện!” Phong Quang trừng mắt liếc hắn, “Chuyện chàng lén lút uống thuốc tránh thai ta còn chưa tha thứ cho chàng đâu!”

      ́ Ngôn có chút được tự nhiên, hắn vốn vẫn luôn uống thuốc tránh thai vì để Phong Quang mang thai, hắn muốn có đứa con chen chân vào giữa bọn họ, mà nguyên nhân uống canh tuyệt tử, là vì hắn cũng biết nàng thân là nữ hoàng, nhất ̣nh phải có một người thừa kế, so với việc để tương lai nàng sinh con cùng với hắn, còn bằng chờ hắn hưởng thụ đủ thế giới hai người rồi, lại ngừng dược tùy tiện sinh một đứa.

      Chuyện ́ Ngôn uống thuốc tránh thai vẫn luôn được giấu diếm rất tốt, cho đến khi Tô Nhứ “ cẩn thận” nói nhỡ miệng trước mặt Phong Quang, nhân một tầng quan hệ huynh muội với Tô Bích, Tô Bích lại có một tầng quan hệ tình nhân với Kha Hoài, Kha Hoài lại có một tầng quan hệ bằng hữu với Phong Quang, cho nên Tô Bích miễn được vận mệnh bị “hủy”, chỉ là nàng phải đến Bắc hoang có hoàn cảnh cực kỳ gian khổ.

      Một chuyện thuốc tránh thai này làm Phong Quang nổi lên một hồi sóng to gió lớn với ́ Ngôn, còn cách nào, ́ Ngôn chỉ có thể kiên trì ngừng, liên tục một tháng hung hăng đem nàng đặt ở giường, ́ gắng cho nàng một đứa con.

      Trong mấy ngày ́ Ngôn thể “khai trai” này, trong sự mong chờ chú ý của vạn dân chúng, đệ nhất tiểu hoàng nữ của Đông Vân quốc được sinh ra, ừ thì, chính là bé con nhiều nếp nhăn lúc này được Phong Quang ôm.

      Khác với ́ Ngôn thân là phụ thân lại tràn đầy ghét bỏ, Phong Quang thân là mẫu thân tràn đầy thích đối với bé con, “Nữ nhi nha, cha con thích con, nhưng nương hiểu rõ con nhất, con phải vui vui vẻ vẻ lớn lên, làm tiểu công chúa xinh đẹp nhất.”

      Khi nàng ôm bé con nói chuyện thầm thì, giọng nói nhè nhẹ, vẻ mặt dịu dàng, ngữ khí mềm mại, ánh sáng của tình thương phụ mẫu làm nàng tăng thêm một phần thành thục, làm cho nàng đẹp lên rất nhiều.

      ́ Ngôn bỗng nhiên thấy, đứa bé này có lẽ đáng ghét đến vậy.

      “Này, ́ Ngôn.” Nàng vừa mới nhẹ nhàng ấm áp nói chuyện với bé con, bây giờ thấy hắn liền có sắc mặt gì hay ho nói: “Mặc kệ chàng nói gì, chàng cũng là phụ thân bé con, chàng có nghĩ tên hay cho bé con đấy?”

      ́ Ngôn im lặng, nhưng chỉ một lát, hắn cười nói: “Gọi là Tiếu Tiếu .”

      Phong Quang bỗng nhiên giật mình, sau một lúc lâu, tay ôm bé con của nàng hơi nắm chặt, tiện đà cúi đầu, nhìn bé con ngủ say, thoải mái cười, “Được, vậy gọi là Tiếu Tiếu.”

      Vì thế, tên của tiểu nữ hoàng cứ thế được quyết ̣nh.

      Tiểu nương mười tuổi ngồi ở trong sân nghe xong chuyện xưa, vừa lòng giật nhẹ góc áo phụ thân, “Phụ thân, tên của con đơn giản vậy, có ngụ ý gì khác sao?”

      “Ngụ ý đó là thường mở miệng cười, tốt sao?” ́ Ngôn mỉm cười, cầm thức ăn của chim ưng quăng cho một con diều hâu đứng bàn đá.

      Tiếu Tiếu năm nay mười tuổi, đúng là tuổi ngây thơ rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài đã có xu thế dần dần nảy nở, qua vài năm, chỉ sợ cũng sẽ là nhân vật tuyệt diễm đế đô, nàng từ nhỏ đã bị Phong Quang chiều đến vô pháp vô thiên, đã muốn biết rõ ràng cái gì thì nhất ̣nh phải biết rõ ràng, cho nên nàng tiếp tục quấn quít phụ thân hỏi: “Phụ thân, phụ thân, con gọi là Tiếu Tiếu thật chỉ có ý tứ muốn thường xuyên mở miệng cười thôi sao?”

      ́ Ngôn bị nàng quấn lấy có cách nào, buông thức ăn chim ưng trong tay, vuốt đầu tiểu nương, “Phụ thân đã từng lừa gạt con sao?”

      có.” Tiếu Tiếu ngây thơ lắc đầu.

      “Cho nên, Tiếu Tiếu có thể an tĩnh lại sao?”

      “Dạ dạ.” Nàng như thuận gật đầu.

      ́ Ngôn khen nàng một câu, “Đúng là bé ngoan.”

      Tiếu Tiếu tựa vào bàn, bốn mắt nhìn nhau với diều hâu, quá bao lâu, nàng lại nhịn được hỏi: “Vì sao phụ thân cho phép con nói với nương, là phụ thân nuôi một con ưng bự uy vũ như vậy?”

      “Là vì nương con thích động vật như này.” ́ Ngôn trợn mắt nói dối, “Tiếu Tiếu có còn nhớ, lời hứa của chúng ta là gì ?”

      “Con nói cho nương phụ thân nuôi ưng bự, phụ thân sẽ thường xuyên mang con xuất cung chơi!” Tiếu Tiếu vui vẻ lộ ra một nụ cười tươi, giống như nàng hiện tại có thể xuất cung đến phủ đệ của phụ thân vậy, chỉ cần nàng giúp phụ thân bảo vệ bí mật, thì nàng có thể thường xuyên xuất cung chơi.

      ́ Ngôn khẽ vuốt chóp mũi nàng, cười nhẹ nói: “Tiếu Tiếu đúng là một đứa bé thông minh.”

      “Dạ, đó là vì Tiếu Tiếu thích phụ thân nhất!” giống như nương, lúc nào cũng ép nàng ăn rau dưa, còn ép nàng ăn cà rốt nàng thích nhất, còn phụ thân thì tốt hơn nhiều, vĩnh viễn đều dịu dàng nói chuyện với nàng, còn có thể mua rất nhiều đồ chơi mới lạ trong dân gian cho nàng.

      Nhưng mà, nàng cũng phải thấy nương tốt, mỗi ngày trước khi ngủ, nương đều kể chuyện xưa cho nàng, còn có thể chơi với nàng, Tiếu Tiếu chỉ thấy là nếu nương có thể thay đổi tật xấu ép nàng ăn rau dưa này, nàng sẽ thấy nương rất tốt.

      Tô Bích tới, “Biên quan đưa tới tin tức cần chủ nhân xử lý.”

      Gần mấy năm qua, bởi vì hoàng tử Lang Thao quốc gả đến Đông Vân quốc, trở thành vị hôn phu thứ nhất của Bình Hòa công chúa, Đông Vân quốc và Lang Thao quốc tạm thời đạt được trạng thái hòa bình, nhưng biên quan cũng có một dân tộc du mục nổi dậy, thường xuyên ưa gây chuyện, mà đối với mấy chuyện quân tình này nọ, tất cả mọi người đều có thói quen xem nhẹ nữ hoàng trực tiếp tìm tới Khiêm vương xử lý.

      ́ Ngôn vỗ vỗ đầu Tiếu Tiếu, “Cha phải xử lý công sự, một mình con tự chơi ở trong này, được ?”

      Tiếu Tiếu lớn tiếng nói: “Dạ!”

      Tiếu Tiếu chọt chọt đầu diều hâu, con diều hâu hung mãnh này giống như biết được đây là tiểu chủ nhân của nó, tuy rằng bằng lòng, nó cũng cắn một miếng nào.

      “Ưng bự a ưng bự, ngươi có phải cũng thấy là phụ thân đối với ta rất tốt ? giống như là tiểu biểu đệ mà tiểu di sinh ra, hắn đến nay còn biết ai là ba ba mình đâu.” Tiếu Tiếu nói xong, bản thân cũng tự phì cười, “Ngươi biết đâu, tiểu di ta còn có ba vị hôn phu đó, một người là Mộ thúc thúc, một người là Lam thúc thúc, còn có một Thẩm thúc thúc, ta thường xuyên nghe nương nhắc tới tiểu di cũng bị đau xương sống thắt lưng gì đó… Bất quá vì sao tiểu di lại phải bị đau xương sống thắt lưng? Nương nói cho ta biết, phụ thân cũng nói cho ta biết, bí mật của người lớn thật là nhiều.”

      Tựa như chịu nổi nữ hài lải nhải, đại ưng kêu một tiếng, vỗ cánh bay .

      “Aiz, ưng bự ngươi muốn đâu? Đợi ta với!” Tiếu Tiếu đứng lên, đuổi theo phương hướng đại ưng bay .

      Xuyên qua hậu hoa viên, lại qua một hành lang dài, nàng chạy đã mệt mỏi, chống tường nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới phát hiện chính mình đến một nơi xa lạ, ́ Ngôn thường xuyên đưa nàng đến vương phủ chơi, vương phủ có chỗ nào chơi vui nàng đã hết, nhưng chưa từng đến nơi này.

      Tại một mảnh sân vường hẻo lánh hoang phế, cỏ dại mọc um tùm, có một gian phòng đóng chặt, Tiếu Tiếu có lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ bình thường, cho nên nàng vào, sau khi dạo qua một vòng, nàng đương nhiên nhìn đến gian phòng đóng cửa đó.

      Phủ đệ của phụ thân, là chỗ đẹp nhất trong thiên hạ ngoại trừ hoàng cung, làm sao lại có một sân vườn hoang phế như vậy chứ?

      Tiếu Tiếu nghĩ thông, vì thế càng thêm hiếu kỳ, nàng bước lên bậc thang, vuốt cằm nghĩ nghĩ, giơ tay đặt lên cửa phòng, nhưng nàng đẩy ra, có một giọng nói nói với nàng, một khi đẩy ra, nàng sẽ phải hối hận.

      Tiếu Tiếu kế thừa sắc đẹp của Phong Quang, cũng kế thừa trực giác đáng sợ của Phong Quang, hết thảy nơi này đều cho nàng cảm giác cực kỳ quỷ dị, lý trí nói nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, Tiếu Tiếu rụt tay lại lui từng bước ra sau, vừa xoay người đã nhìn thấy đại ưng xoay quang trước người mình, nàng bất ngờ kịp đề phòng mà bị hoảng sợ, thân mình té ngã về sau, cũng đẩy mở cửa gian phòng đó.

      Hơi thở đục ngầu chịu nổi đập vào mặt, Tiếu Tiếu chưa từng ngửi thấy mùi máu nặng như vậy, còn có những người bị đặt ở trong vò, bọn họ có mắt, chỉ là nghe được động tĩnh, đồng loạt đem gương mặt dính đầy máu nhìn ra cửa.

      Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, ôm đầu thét chói tai một tiếng, đại ưng còn bay ở gần chỗ nàng, dường như là muốn thúc giục nàng chạy nhanh rời , nhưng tiểu nương được phụ mẫu che chở lớn lên từ nhỏ, chưa từng gặp qua trường hợp khủng bố như vậy, so với nương kể vương tử có sở thích thi thể trong <Công chúa Bạch Tuyết> còn khủng khiếp hơn, chân nàng nhũn ra, nhất thời khó mà dậy nổi.

      Ngoài cửa có thêm một bóng người, người hắn cao to, nhẹ giọng nói: “Tiếu Tiếu, con làm sao vậy?”

      “Phụ thân!” Tiếu Tiếu đột nhiên có sức lực, nàng đứng dậy bổ nhào vào lòng phụ thân, vùi mặt bên hông hắn dám ngẩng lên, nàng run lẩy bẩy nói: “Con sợ lắm…”

      Tô Bích ở sau lưng ́ Ngôn, hắn nhìn Tiếu Tiếu ở trong lòng ́ Ngôn, lại nhìn ́ Ngôn cười dịu dàng, vẻ mặt đột nhiên khẩn trương, nhưng hắn nhanh chóng an ủi bản thân, sẽ sao đâu, Tiếu Tiếu là nữ nhi thân sinh của hắn…

      “Tiếu Tiếu, sợ cái gì?” ́ Ngôn hơi hơi cúi người, cúi đầu thăm dò, khóe môi khẽ nhếch, tươi cười mê người trước sau như một.

      Hắn vẫn là phụ thân, người sẽ nói Tiếu Tiếu là bé ngoan.

      Nhưng Tiếu Tiếu đột nhiên thấy sợ.


      Tiếu Tiếu buông tay ôm phụ thân ra, theo bản năng cách xa hắn từng bước, nàng khô khốc nói: “Phụ thân… căn phòng sau con… có rất nhiều… có rất nhiều…”

      “Tiếu Tiếu, cái đó gọi là người lợn.” Biết nàng hiểu, cho nên ́ Ngôn tốt bụng nói cho nàng.

      Tiếu Tiếu cứng cả người, nàng chưa từng nghe qua hai chữ người lợn, nhưng nàng có thể hiểu được hai chữ này kinh khủng như thế nào, nàng kinh ngạc nói: “Phụ thân… vì sao… phải làm người lợn?”

      “Bởi vì họ là người xấu muốn hại mẹ con.” ́ Ngôn cười hỏi: “Tiếu Tiếu, con thấy phụ thân làm sai sao?”

      Tiếu Tiếu chậm rãi lắc đầu, nàng thông minh, nhưng trực giác so với mấy người thông minh kia còn mạnh hơn, nàng giơ cánh tay phát run, thật cẩn thận níu góc áo phụ thân, như lấy lòng nói: “Con sẽ nói cho nương, phụ thân đừng trách Tiếu Tiếu được ?”

      “Tiếu Tiếu thật là thông minh.” Khóe mắt ́ Ngôn khép lại, từ ái sờ sờ ̉nh đầu nàng, cười khẽ ra tiếng, “Mấy ngày này, Tiếu Tiếu ngủ ở phủ đệ của phụ thân được ?”

      Tiếu Tiếu run lên, buông tay ra, nàng xin giúp đỡ nhìn Tô Bích, nhưng Tô Bích chỉ im lặng, sắc mặt nàng tái nhợt, miễn cưỡng cười một chút, xoay người muốn rời , “Con muốn ở vương phủ, con muốn về hoàng cung tìm nương, con muốn nương…”

      “Tiếu Tiếu.” ́ Ngôn bắt lấy bả vai nàng, “Con thật sự rất nghe lời.”

      Tô Bích mắt thấy ́ Ngôn nâng tay, hắn quát to một tiếng, “Chủ nhân!”

      Dứt lời, một chưởng của ́ Ngôn rơi xuống.

      Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, thân mình mềm nhũn, được ́ Ngôn ôm vào lòng, ́ Ngôn lại nhìn Tô Bích, “Kêu cái gì?”

      “Chủ nhân… Tiếu Tiếu là nữ nhi của ngài.”

      Bộ dạng ngơ ngác của Tô Bích, trong mắt ́ Ngôn rất buồn cười, hắn ôm lấy Tiếu Tiếu, để đầu nàng tựa lên vai hắn, hắn vỗ về lưng nàng từng chút một, bộ dạng lúc này lại như một phụ thân hiền lành, thản nhiên nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì? Ta cũng chỉ để Tiếu Tiếu trước tiên ngủ một giấc thôi.”

      Tô Bích thế này giật mình thì ra Tiếu Tiếu vẫn còn hô hấp, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe được giọng nói thanh nhã như gió của nam nhân kia, “Nếu Tiếu Tiếu biến mất, Phong Quang sẽ đau lòng.”

      Lý do hắn buông tha Tiếu Tiếu, giống như lý do mười mấy năm trước buông tha Hạ Phong Nhã, nhưng trong lòng Tô Bích hoảng sợ, lời vừa rồi là thật sao… thật sự dậy sát tâm đối với nữ nhi thân sinh của chính mình sao?

      Tô Bích dám hỏi, hắn cũng nhất ̣nh có được đáp án.

      ́ Ngôn nhìn đám người lợn bởi vì nghe được thanh của hắn mà kích động, hắn nhẹ giọng, “Gọi mười hai tới, để hắn xóa đoạn ký ức này của Tiếu Tiếu.”

      “Dạ…” Tô Bích trả lời.

      ́ Ngôn dưỡng người có dụng ý khác thường, mà người có danh hiệu mười hai kia, am hiểu thôi miên, Tiếu Tiếu có thể quên chuyện này, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện tốt.

      ́ Ngôn hơi hơi nghiêng tay, nhìn nữ nhi trong ngực mà cười, “Tiếu Tiếu nha, nương con hy vọng con vui vui vẻ vẻ lớn lên, cha sao lại có thể phá hỏng kỳ vọng của nương con đây?”

      Tô Bích đột nhiên hiểu ra, ́ Ngôn chiều Tiếu Tiếu, phải vì Tiếu Tiếu là nữ nhi của hắn, mà chỉ vì Tiếu Tiếu là nữ nhi của Phong Quang.

      Sắc trời ngả về phía tây, Phong Quang đợi đã lâu trong tẩm cung rốt cục cũng đợi được ́ Ngôn trở về, nàng thấy Tiếu Tiếu ngủ trong lòng hắn, sợ nàng cảm lạnh, ́ Ngôn còn đem ngoại bào của mình đắp lên người Tiếu Tiếu.

      Phong Quang nhận lấy Tiếu Tiếu đặt lên giường, ngồi ở bên giường đắp chăn lại cho tốt thay con mình, lại thấy vẻ mặt nữ nhi có chút tái nhợt liền hỏi ́ Ngôn: “Tiếu Tiếu sao vậy? Hai người lúc ra ngoài phải nói rất nhanh sẽ về sao?”

      “Con chơi đã, ở bên ngoài thêm một chút.” ́ Ngôn ngồi bên người Phong Quang, “Hôm nay đường nhiều người, Tiếu Tiếu thiếu chút nữa lạc, nàng bị dọa, Phong Quang, đợi Tiếu Tiếu tỉnh lại, nàng nên quở trách con.”

      Nghe được câu trước, Phong Quang quýnh lên, đợi sau khi nghe được câu sau, nàng hừ lạnh, “Chàng cho là chỉ có chàng thương Tiếu Tiếu sao? Tiếu Tiếu là đứa bé ta mang thai mười tháng sinh ra, bình thường ta đều xem là mạng mình mà chăm sóc, cho dù có đôi khi ta nói con vài câu, lúc đó cũng chỉ vì tốt cho con phải sao?”

      “Phải, bệ hạ nói rất đúng.”

      “Đừng có nói cho qua.” Phong Quang liếc ngang nhìn hắn, sợ ầm ỹ đến Tiếu Tiếu, lại nhỏ giọng nói: “Đứa bé thứ hai của Phong Nhã sắp sinh rồi, chúng ta phải chuẩn bị quà mừng gì mới tốt?”

      “Đưa một hộp nhân sâm trăm tuổi là được rồi.”

      “Nàng ba lần cưới hôn phu, lần đầu sinh đứa nhỏ, ta đều đưa nhân sâm trăm tuổi, bây giờ lại đưa nữa, có phải tốt lắm ?”

      Mười mấy năm trước, Lam Thính Vũ ăn giải dược của Tô Bích đưa cho, độc trong thân thể đã giải, nhưng nhìn thấy Tô Bích và Kha Hoài thành một đôi, hắn liền một lòng xuất gia, cứ nghe được tin tức màu hồng phấn của hắn từng đợt truyền đến từ trong chùa miếu sau đó, ừm, chùa miếu mà, dù sao nam nhân cũng nhiều.

      Hậu cung của Hạ Phong Nhã lập tức thiếu hai nam nhân, trong lòng Phong Quang cũng có chút băn khoăn, cho nên mới lần nào cũng nghĩ phải chuẩn bị quà tốt.

      ́ Ngôn cười nói đùa: “Nguyên nhân vì trong phủ công chúa có nhiều người, cho nên nàng mới càng phải cần bổ dưỡng bổ dưỡng.”

      Nàng lập tức hiểu được ý tứ trong lời hắn, khinh bỉ nói: “́ Ngôn, chàng thật đen tối.”

      “Đa tạ bệ hạ khích lệ.” ́ Ngôn cười, “ giống như hậu cung của bệ hạ, chỉ có một, thể so sánh với phủ công chúa có đến ba.”

      Phong Quang sửng sốt, sau đó đỏ mặt, “Chàng thật biết xấu hổ.”

      “Phải, thần biết xấu hổ, khó có dịp Tiếu Tiếu ngủ…” ́ Ngôn ôm nàng đến một căn phòng khác, “ bằng, để cho thần lại hầu hạ bệ hạ một phen cho tốt?”

      Nàng che mặt, hắn đều ôm người ta rồi, chẳng lẽ hắn còn chịu nghe nàng nói đồng ý sao!?

      Thế giới thứ bảy hoàn

      Thế giới tiếp theo
      Last edited: 8/1/18
      Lam Kỳ Kỳ, doccomuu, Ly Vũ18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :