1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 292

      Vừa nghĩ đến Tô Nhứ kia thích ́ Ngôn, mà bây giờ bản thân lại ở bên cạnh ́ Ngôn, Phong Quang hận đến nghiến răng, sắp tới giờ tý (23-1h), nàng lăn qua lộn lại ở giường ngủ được, thực tế, trong mấy ngày bị giam lỏng này, nàng thực sự ít có thể ngủ được an ổn, chỉ sợ sẽ đột ngột nhận được tin tức ́ Ngôn gặp chuyện may.

      Ngay tại khi nàng nghĩ bà đồng Tô Nhứ kia có thể mượn cớ đưa đẩy ́ tình ăn đậu hủ của ́ Ngôn, nàng nghe được có tiếng vang rất nhỏ từ cửa sổ, Phong Quang lại cẩn thận nghe ngóng trong chốc lát, xác ̣nh phải là ảo giác của bản thân, nàng hất chăn xuống giường, đến mép cửa sổ, lại suy xét trong chốc lát mới mở cửa sổ ra.

      Hai người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, Phong Quang bị dọa phát ra được tiếng nào thì miệng nàng đã bị bịt kín.

      “Suỵt…” Hạ Phong Nhã nhỏ giọng nói: “Hoàng tỷ, yên lặng, đừng để bị người ở bên ngoài nghe thấy.”

      Phong Quang gật gật đầu Hạ Phong Nhã mới buông tay ra, nàng hỏi: “Các ngươi làm sao đến đây được?”

      Cùng với Hạ Phong Nhã đúng là Mộ Lương.

      Mộ Lương nói: “Chúng ta nhận được tin của Trấn quốc công, hắn nói muốn chúng ta trước tiên đem ngươi cứu ra, như vậy hắn mới có kiêng kị gì mà đối phó Tiền Tù.”

      “Trấn quốc công?”

      “Đúng vậy, hoàng tỷ.” Hạ Phong Nhã nói: “Lam Thính Dung mang theo quân đội dừng ở ngoài cửa thành, chỉ cần cứu tỷ ra rồi, hắn sẽ cùng Trấn quốc công nội ứng ngoại hợp, đánh Tiền Tù trở tay kịp.”

      Phong Quang vẫn hiểu được, “Các ngươi thật sự nhìn lầm, là Trấn quốc công mật báo cho các ngươi sao?”

      Mộ Lương nói: “Đúng vậy, sao thế?”

      thích hợp, Lam Càn coi trọng tính mệnh của Lam Thính Vũ như vậy, vì thế mà giao ước hợp tác với Tiền Tù, sao lại đột nhiên thông tri bọn Phong Nhã tới cứu nàng, Phong Quang nghĩ thông, chẳng lẽ Lam Thính Vũ đã được giải độc, hoặc là ông ta ̣nh hi sinh Lam Thính Vũ?

      “Hoàng tỷ, tỷ suy nghĩ cái gì vậy? Mau cùng chúng ta thôi.” Hạ Phong Nhã kéo tay Phong Quang.

      “Ta thể .” Phong Quang lắc đầu.

      Phong Nhã vô cùng khó hiểu, “Vì sao? Tiền Tù lòng lang dạ thú, nói chừng một ngày nào đó hắn sẽ giết tỷ.”

      Mộ Lương cũng nói: “Lúc này cũng phải là lúc ngươi cậy mạnh, ngươi cũng biết nếu thực sự xảy ra cung biến, thì sẽ chết bao nhiêu người?”

      “Mộ Lương, tệ, ngươi cư nhiên còn có chút hiểu biết việc cung biến.” Phong Quang tán thưởng vỗ vỗ vai hắn.

      Mộ Lương ghét bỏ hất tay nàng ra, “Đừng cho là ta ngu ngốc, tuy rằng ta trà trộn giang hồ, nhưng hiểu biết nên có vẫn phải có, cung ̀nh soán vị, cũng như trong danh môn chính phái chốn võ lâm, rất nhiều người tranh đoạt vị trí môn chủ cũng như vậy, đều là dùng máu tươi lót đường, bất quá cũng vì dục vọng của bản thân.”

      “Mộ Lương… thì ra ngươi cũng có lúc nói ra chuyện nghiêm túc như vậy.” Lúc này người cảm thán phải Phong Quang, mà là Phong Nhã.

      Mộ Lương buồn phiền trong lòng, “Các ngươi một người hai người, đừng nghĩ ta là một tên ngu ngốc có đầu óc được ?”

      Các nàng đúng là nghĩ hắn ngu ngốc có đầu óc, nhưng mà tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bởi vậy theo Hạ Phong Nhã, đây là chỗ đáng của Mộ Lương, nàng mới ghét bỏ hắn đâu.

      đúng, chính sự phải chuyện Mộ Lương ngu ngốc hay ngu ngốc, mà là chuyện phải dẫn Phong Quang !

      Phong Nhã hỏi Phong Quang, “Hoàng tỷ, tỷ sao lại chịu rời ?”

      “Ta nếu rời , ́ Ngôn sẽ gặp nguy hiểm.” Phong Quang ́ chấp nói: “Ta thể bỏ rơi hắn mà rời .”

      “Nhưng mà hoàng tỷ, muội thấy tình cảnh hiện tại tỷ so vắn hắn càng nguy hiểm hơn.” Hạ Phong Nhã chỉ cần liên tưởng đến thái độc của ́ Ngôn đối với nàng ngày nào đó một năm trước, nàng liền có trực giác, nam nhân như ́ Ngôn, tuyệt đối thể để bản thân bị vây trong vòng nguy hiểm.

      ́ Ngôn hắn…” Phong Quang nói xong ba chữ, sau gáy đau xót, lập tức mất ý thức.

      Hạ Phong Nhã vội vàng ôm lấy nàng để nàng ngã xuống đất, căm tức nói với Mộ Lương: “Ngươi làm gì thế hả?”

      “Nàng đã quên một câu cuối cùng trong thư kia sao?”

      Trong thư một câu cuối cùng viết: Nếu bệ hạ muốn rời , lập tức làm nàng hôn mê đưa .

      Chương 293

      Buổi tối hôm đó, đại quân Lam Thính Dung vọt vào hoàng cung, nội ứng ngoại hợp cùng quân đội của Lam Càn, đánh Tiền Tù trở tay kịp, hắn nghĩ tới con tin, vội vã phái thủ hạ bắt nữ hoàng ra, nhưng rất đáng tiếc, nữ hoàng đã thấy tung tích đâu.

      người Tiền Tù đã bị thương, hắn tránh ở phía sau tử sĩ chính mình bồi dưỡng, thâm độc hỏi: “Lam Càn, ngưoi muốn mạng sống của tôn tử ngươi nữa sao?”

      Đề cập đến chuyện này, sắc mặt Lam Càn cũng khó coi, “Tiền Tù, ngươi nếu mang giải dược giao ra đây, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng.”

      “Gia gia, Thính Vũ trúng độc sao?” Lam Thính Dung chém hạ một tiểu binh biết sống chết xông lên, tràn đầy kinh ngạc.

      Trong lòng Lam Càn buồn phiền đến hoảng hốt, ông tại một canh giờ trước thu được một phong thư mới lựa chọn thời điểm này dẫn binh vọt vào hoàng cung, tin tức cũng nhiều, nhưng cũng nói rất rõ ràng, ông nếu tiến cung, đại tôn tử của ông sẽ chết dưới tay của Tiền Tù, ông thương Thính Vũ giả, nhưng nếu thật sự luận đến người có thể khiến Trấn quốc công đời này trở nên lớn mạnh thêm, cũng chỉ có Lam Thính Dung.

      Cho nên, ông thể để cho Lam Thính Dung gặp chuyện may.

      Lam Càn lạnh giọng hỏi Lam Thính Dung, “Ngươi sao lại chọn lúc này dẫn binh vào cung.”

      Tiền Tù giấu diếm rất tốt chuyện nữ hoàng bị tù cấm.

      Lam Thính Dung dừng lại một lát, nói: “Ta thu được thư gia gia đưa cho ta, nói muốn nội ứng ngoại hợp vây công Tiền Tù nên mới trở về đế đô, gia gia, lá thư này…”

      Lam Càn giận tái mặt, từ đầu tới cuối, ông hề viết qua bất cứ thư gì.

      Đội ngũ của Tiền Tù liên tiếp tháo chạy, thấy đội ngũ của chính mình chết hơn nửa, mạnh mẽ chịu đựng đau xót : “Lam Càn, ngươi cần phải suy nghĩ, nếu như ta chết, kéo theo Lam Thính Vũ chôn cùng!”

      Lam Thính Dung nhìn gia gia của mình, đợi ông trả lời.

      Lam Càn hề có tia do dự, “Dọn sạch loạn thần tặc tử vốn là bổn phận của lão phu, lão phu hi sinh một tôn tử là có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, có gì đáng?”

      Lam Thính Dung nắm chặt trường đao ở trong tay.

      Tiền Tù cắn răng, “Được, Trấn quốc công hổ danh là Trấn quốc công, máu lạnh khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa!”

      “Thính Dung, cần do dự, những phản tặc này tử tình ngay tại chỗ như nhau.”

      “Dạ…” Lam Thính Dung trầm giọng, “Gia gia.”

      Hắng giơ tay, nhóm binh lính phía sau chen nhau mà lên.

      Sắc mặt Lam Càn đông lạnh, ông sao nghĩ đến thả Tiền Tù mà cứu Thính Vũ? Nhưng trong cung đã xảy ra sự kiện đổ máu thế này, muốn giấu người trong thiên hạ là có khả năng, nếu bắt lấy Tiền Tù, cho người đời một lời khai báo, chỉ sợ qua vài năm, mười mấy năm… Một đời Trấn quốc công bọn họ sẽ bị nói là loạn thần tặc tử, danh dự trăm năm của Trấn quốc công phủ thể hủy ở trong tay ông.

      Còn Thính Vũ…

      Người viết thư nói có giải dược, mặc dù biết thật giả, nhưng Lam Càn tự nói với bản thân, nếu Thính Vũ còn, ông vẫn còn một trưởng tôn Lam Thính Dung có dũng có mưu.

      Mắt thấy thế cục bất lợi, Tiền Tù biết được bản thân liều chết đấu tiếp chỉ có một con đường là chết, nay trong cung đã bị nhân mã của Trấn quốc công vây quanh, hắn lẻ loi một mình cũng đã ̣nh khó mà đào thoát, … Tuy rằng nữ hoàng còn, nhưng hắn còn có một lợi thế.

      Dưới sự che giấu của tử sĩ, Tiền Tù chậm rãi rời khỏi vòng chiến, hắn tới thiên lao, một đường này lại giết vài người, người hắn cũng có thêm vết thương mới, bất chấp việc băng bó cầm máu, hắn gian nan đến thiên lao.

      Trong thiên lao mịt mờ, hàng năm thấy ánh sáng mặt trời, nơi này đã chết quá nhiều người, vì thế từ từ mọi người cũng cảm thấy oán khí u, người thường nếu ở trong này một đoạn thời gian, tinh thần sẽ bị áp lực hốt hoảng, thần chí rõ, thậm chí muốn tự sát, nhưng duy nhất có một người, nam nhân bị nhốt tại nhà tù sâu tận bên trong đó, cho dù là lúc nào thì vẫn luôn tao nhã thong dong.

      Ví dụ như lúc này, hắn ra khỏi nhà tù, ngồi ở ghế nhàn tản uống trà, bàn ghế nơi này vốn là để ngục tốt dùng, nhưng mà, ngục tốt hiện tại đều nằm mặt đất.

      Bọn họ trợn mắt, ̉ nghiêng vẹo thành một góc độ kỳ lạ, lại có bất kỳ thương tích nào khác, người có học võ đều có thể nhìn ra được, bọn họ đều bị một kích vặn ̉ mà mất mạng.
      Lam Kỳ Kỳ, thanh_thanh1, Bánh Bao24 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :yoyo52: cố ngôn quá đỉnh
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 294 - 295
      Edit: Nhi Huỳnh

      Ngay khi tiền tù kinh sợ biết nên phản ứng như thế nào, nam nhân đẹp như ngọc bích kia cười mở miệng.

      “Tiền thống lĩnh có thể đến đây, ngược lại khiến ta phải thất vọng.”

      ́ Ngôn…” Tiền Tù nắm chặt đao ở trong tay, “Mấy ngục tốt này… là ngươi giết?”

      “Thân là ngục tốt trông giữ thiên lao, năng lực của họ làm ta thất vọng một chút.” ́ Ngôn mỉm cười, “Nhưng mà vừa nghĩ đến đây là người của Tiền thống lĩnh, cũng có gì làm lạ.”

      Tiền Tù có lòng suy xét để ý đến việc hắn trào phúng, bước chân chậm rãi lùi về sau, “Ngươi có khả năng giết được bọn họ, tay sử dụng kiếm của ngươi bị thương, hơn nữa vết thương do hai kiếm đâm vào người vẫn chưa khỏi, mấy ngục tốt này đều là cao thủ trong quân doanh, ngươi thế nào lại có bản lĩnh giết được họ!?”

      cần ta phải động tay.”

      phải ngươi động tay, chẳng lẽ bọn họ tự tiêu diệt lẫn nhau sao?”

      “Tiền thống lĩnh đoán sai.”

      Tiền Tù kinh sợ, “Ngươi nói cái gì?”

      ́ Ngôn buông chung trà, ngón trỏ hơi hơi chạm vào miệng chung, cười nói ấm áp, “Tiền thống lĩnh, ngươi có biết là người như thế nào thì dễ khống chế nhất sao?”

      Tiền Tù im lặng.

      “Là người có thân bằng hảo hữu.” ́ Ngôn nói: “Những người này, bọn họ sinh ở đâu, trong nhà có bao người, người của ta đều tra được rõ ràng rành mạch, bọn họ chết, thì người nhà họ sẽ chết, có lẽ có người rất sợ chết, nhưng đời này, người bằng lòng hi sinh bản thân mình vì người thân cũng ít, phải sao?”

      Tiền Tù khỏi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, “Ngươi nói… bọn họ là vì để ngươi làm hại người nhà của họ, nên mới tiêu diệt lẫn nhau!?”

      “Tiền thống lĩnh cũng hiểu mà, tình cảm thân thuộc này nọ rất là mù quáng, bất quá có đôi khi lại có ích đến mức đáng ngạc nhiên, đúng rồi, quên nói với Tiền thống lĩnh.” ́ Ngôn mỉm cười, “Bên cạnh Tiền thống lĩnh có những ai, trong những người đó có người nào thể hi sinh được, ta đều rõ như lòng bàn tay.”

      “Ngươi lời này… là có ý gì?”

      “Ý là, nếu phải Tiền thống lĩnh còn có chỗ hữu dụng đối với ta, ngươi sớm đã trở thành phân bón trong hậu hoa viên của ta.” ́ Ngôn tốt bụng nhắc nhở, “Tiền thống lĩnh thể lui lại nữa, ngươi còn lui lại, thì người phía sau sợ là sắp muốn chém chân của ngươi mất.”

      Tiền Tù theo bản năng quay đầu lại, thấy được bốn cung nữ của nữ hoàng vốn cũng bị nhốt kia, lúc này đứng sau lưng hắn, bình thường các nàng hoặc là vâng lời, hoặc là hoạt bát đáng khác nhau, lúc này tất cả đều cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt nhìn hắn như là một người chết.

      Phía trước là ́ Ngôn, phía sau là bốn người Tiểu Ngã, Tiền Tù hiểu được, bản thân đã còn đường lui, nhưng đến lúc này, hắn lại trở nên bình tĩnh rất nhiều, hề nghĩ đến việc tìm chỗ hở mà chạy, hắn nói ngay mặt ́ Ngôn, “Khiêm vương nói ta còn có chỗ có ích, biết là có ích như thế nào?”

      “Mang binh mưu phản, cầm tù bệ hạ, đó phải là chỗ có ích của Tiền thống lĩnh sao?”

      Tiền Tù bỗng nhiên thả lỏng, “Nếu Khiêm vương điện hạ chí cũng tại ngôi vị hoàng đế, hiện tại ta đây có thể cam đoan, ta chỉ trở ngại điện hạ ngài, mà còn trợ lực cho điện hạ.”

      “Ngôi vị hoàng đế?” Khóe miệng ́ Ngôn hơi vểnh, “Tiền thống lĩnh sai lầm rồi, ta có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế.”

      Tâm Tiền Tù lại đánh thót, “Vậy điện hạ đến tột cùng là có ý gì?”

      “Ta phải đã nói rồi sao? Ngươi mang binh mưu phản, cầm tù bệ hạ, chính là tác dụng khiến cho ta giữ lại ngươi.” ́ Ngôn đứng lên, chậm chạp thong thả đến trước mặt Tiền Tù, đôi mắt phượng khẽ nheo, phong tình mê người nói nên lời, hắn dùng giọng tán thưởng mà nói: “Nếu có Tiền thống lĩnh, bệ hạ sao lại có thể nhìn ra ta vì bảo vệ nàng mà cam nguyện làm hại bản thân đây?”

      Sự dịu dàng trong mắt hắn, quỷ dị đến cực hạn.

      Bản năng Tiền Tù cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng cách nào mà hiểu được, “Khiêm vương nói muốn nữ hoàng nhìn thấy ngươi bị thương… là ý gì?”

      “Chỉ khi nào bệ hạ tận mắt nhìn thấy ta cam lòng vì nàng mà tìm chết, nàng mới có thể càng thêm ta, càng thêm rời được ta.” Hắn hơi cười vui mừng, “Tiền thống lĩnh, ngươi cũng biết là bệ hạ quá mức tim phổi, quá mức bạc tình, nếu vài chục năm nữa, dung nhan của ta còn, nàng nhìn trúng nam nhân khác thì phải làm sao đây? Ta cần một cơ hội, cơ hội để Phong Quang có thể khăng khăng một mực đối với ta.”

      Hắn hiểu rõ Phong Quang, cho dù dung mạo của hắn già cả, cho dù là nàng hắn, bởi vì áy náy, nàng cũng sẽ rời khỏi hắn.

      “Vẻn vẹn chỉ vì nguyên nhân này…” Tiền Tù giật mình ngơ ngác nói: “Ngươi liền… cứ thế sảng khoái đâm bản thân hai kiếm?”

      “Vẻn vẹn chỉ vì nguyên nhân này.” Thương tích của ́ Ngôn còn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên sắc mặt hắn còn chút tái nhợt bệnh tật, nhưng khi hắn cười khẽ, vẻ tái nhợt lại khiến hắn tăng thêm vài phần xinh đẹp kỳ lạ, “Theo ta, cho dù là đứt tay hay là đứt chân, chì còn còn sống, có thể đổi được lòng ái mộ thật tình của Phong Quang, những hi sinh này đều đáng giá.”

      Tiền Tù đã biết nên phản ứng như thế nào, loại người kinh tài tuyệt thế như ́ Ngôn, với năng lực của hắn thì muốn ngôi vị hoàng đế còn phải là dễ như trở bàn tay sao? Nhưng chí hướng của hắn lại ở ngôi vị hoàng đế, mục ́ch của hắn, là ở người ngồi ngôi vị hoàng đế kia.

      Tiền Tù vẫn thể tin được như cũ, chỉ vì đoạt được niềm vui của nữ hoàng, nghiệp lớn sắp thành của hắn, đã bước được một chân vào, lại bị ́ Ngôn nhẹ nhàng phá hủy.

      Hắn tìm ra lỗ hổng trong lời nói của ́ Ngôn, “Ngươi làm sao cam đoan được là Trấn quốc công sẽ giúp ngươi? Mạng của tôn tử hắn lại ở trong tay ta, ngươi còn nghĩ tới chuyện nếu lúc ấy ta muốn hạ lệnh giết ngươi, ngươi có bản lĩnh làm gì được sao?”

      “Tô Bích nói bản thân và Trấn quốc công phủ có huyết hải thâm cừu mới đồng ý giúp Tiền thống lĩnh, Tiền thống lĩnh, ngươi tin sao?”

      Tiền Tù khẽ nắm chặt tay, “Tô Bích là người của ngươi.”

      sai, thật ra, Phong Quang là một người thông minh, nàng thế mà có thể nghĩ đến biện pháp lợi dụng Trấn quốc công áp chế ngươi, nhưng mà cũng có gì đáng ngạc nhiên, dù sao, nàng là bảo bối mà ta tự tay nuôi lớn, nhưng đáng tiếc là ta phải làm nàng thất vọng, bởi vì ta thể để ngươi thất bại, nếu mưu kế của ta làm thế nào mà thành công được? May mà, nước cờ Tô Bích dùng để đề phòng tai họa này, ta chưa có sai.” ́ Ngôn chậm rãi nói: “Còn ta sao lại có thể bảo đảm bị ngươi giết chết…”

      Hắn cười mà nói.

      Tiền Tù bỗng nhiên nhận ra được, “Là Tô Nhứ… Tô Nhứ cũng là người của ngươi!”

      “Tiền thống lĩnh quả nhiên là thông minh.” Câu thông mình được nói ra từ miệng hắn, nghi ngờ gì chính là lời châm chọc lớn nhất.

      Tô Nhứ từ ngoài cửa vào, nàng đứng phía sau bốn người Tiểu Ngã, cúi người với Tiền Tù: “Tiểu nữ bái kiến Tiền thống lĩnh.”

      Tiền Tù lạnh giọng, “Tô Nhứ!”

      “Tiến thống lĩnh cớ gì? Tức giận sao?” Tô Nhứ khó hiểu, “Ngươi muốn cầm tù nữ hoàng, ngươi muốn ngọc tỷ, này nọ, Tô Nhứ đều giúp ngươi làm được phải sao?”

      Tô Nhứ còn có một cái tên là mười bảy, nàng vốn là nhi, là ́ Ngôn nhặt được nàng, xem nàng làm một cọc thầm bồi dưỡng, Tố Linh Hiên, tên tuổi thần thông của nàng, tất cả đều do ́ Ngôn một tay tạo thành, vì để khi thời điểm đến, nàng có thể tìm tới Tiền Tù, hơn nữa nói cho hắn là ngày thành công của hắn đã sắp đến, Tiền Tù là một người mê tín, đối với một nữ nhân được thế gian coi là nữ thần, hắn cho dù hoài nghi, nhưng vẫn nhịn được mà nghe vào một hai phần.

      Nhưng mà, khi ở đường lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang, nàng lại nói những lời đó, đơn giản là vì nàng cam lòng, cam lòng tại sao chủ nhân lại tình ý sâu nặng đối với một tiểu nha đầu bốc đồng như vậy, nàng ở bên cạnh chủ nhân đã nhiều năm, ai hiểu rõ hơn nàng, bề ngoài chủ nhân thoạt nhìn dịu dàng, nhưng trong xương ́t chỉ có sự lạnh nhạt.

      Nhưng ngoại lệ của hắn, chỉ để cho tiểu nha đầu bất tài vô dụng kia.

      cam lòng sao?

      , từ ngày đầu tiên nàng được chủ nhân mang về, chủ nhân đã nói qua, nàng chỉ là một quân cờ mà thời, lúc đó nàng còn nghĩ là, một quân cờ cũng tốt, ít nhất, chủ nhân cho rằng nàng vẫn còn giá trị tồn tại.

      Tô Nhứ ở bên này đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Tiền Tù ở bên kia biết rõ đã thể cứu vãn được nữa, hắn lại càng muốn hiểu rõ hơn, “Khiêm vương điện hạ tính kế tốt như vậy… biết là, Khiêm vương từ khi nào đã mưu đồ xong hết thảy?”

      ́ Ngôn cười khẽ, “Mười năm trước.”

      “Mười năm trước… chỉ vì để có một ngày diễn một màn tự hại mình trước mặt nữ hoàng?”

      sai.”

      Mười năm trước, Hạ Phong Quang chẳng qua chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng ́ Ngôn đã có thể nghĩ ra biện pháp cực đoan như vậy, chỉ vì có thể có một ngày khiến cho nàng khăng khăng một mực hắn…

      Tiền Tù thể hiểu được, “Ngươi là đồ điên…”

      Last edited: 8/1/18

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      càng đọc về sau mức độ biến thái của nam chủ càng thăng cấp, mà càng biến thái lại càng thích:037::037::037::037:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Âu âu luyến đồng à? Tuy bt nhưng mà bt thế này ta thích, ta ko thích 1 TN thứ 2 đâu!
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :