1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 11


      Tối hôm đó, Văn Tử ấy biết “nhà hàng” ăn tồi, muốn dẫn Đông Tâm ăn. Đông Tâm vui vẻ đồng ý. Nhưng khi đứng trước “nhà hàng”, Đông Tâm liền trợn mắt há hốc mồm.

      Cho đến khi đứng trước cửa “nhà hàng”, khóe miệng Đông Tâm rốt cục run rẩy hỏi Văn Tử: “Đây là nhà hàng mà cậu ?”

      Văn Tử gật đầu chút do dự: “Đúng vậy.”

      “Là dạng quán ăn gia đình mở tại nhà?”

      “Đúng vậy.”

      có biển tên, cũng có người phục vụ, là loại nhà hàng cửa lớn luôn đóng chặt này?”

      “Đúng vậy.”

      Nghe đến đây, Đông Tâm nhịn được siết chặt nắm tay. Đúng đúng cái em nhà cậu í! có ngu cũng nhận ra được đây chính là cửa nhà mình. Từ khi nào nhà biến thành quán ăn tại gia rồi thế này? Tại sao bà chủ là lại hay biết gì thế nhỉ? Văn Tử rốt cuộc là sỉ nhục có đầu óc hay là sỉ nhục trí thông minh của vậy?

      Đông Tâm khoanh tay, bĩu môi : “Thím à, cậu ngàn vạn lần nên nhớ điểm nha. Tớ của sáu năm trước còn chưa học được phân biệt đường với muối đâu. Cậu dám trông cậy vào tớ nấu cơm cho cậu sao? Cậu…..”

      Đông Tâm còn chưa xong bị Văn Tử cắt ngang: “Ai trông chờ vào lão nhân gia nhà cậu nấu được bữa cơm tử tế chứ? Cậu yên tâm , sáu năm sau cậu cũng lắc mình biến thành đầu bếp đâu, cùng lắm chỉ coi như chân sai vặt thôi.”

      “Vậy cậu còn dẫn tớ trở về làm gì?” Vừa dứt lời cánh cửa trước mặt liền kẽo kẹt mở ra. Đằng sau cánh cửa là khuôn mặt Poker face của Tô Lịch, cùng với mùi hương thơm lừng của nồi lẩu từ trong phòng bay ra. Đến đây, Đông Tâm hoàn toàn minh bạch rồi.

      Bảo sao đường , lúc Văn Tử giới thiệu về “nhà hàng” này có : “Đầu bếp rất cao ngạo lạnh lùng, lại độc mồm độc miệng khiến người ta chán ghét, nhưng được cái tay nghề đúng là thể chê được.” ra đầu bếp mà Văn Tử chính là Tô Lịch nha.

      Đến đây còn cần người khác nữa sao? Hiển! Nhiên! Hai! Người! Này! Cùng! ! Giuộc! Hừ, ràng hai người này thông đồng với nhau, chắc chắn là ngay từ đầu thông đồng với nhau rồi. tại nghĩ lại, Đông Tâm ngờ chỉ số thông minh của mình lại có thể thấp đến thế:

      _____ Thứ nhất, chân trước vừa mới giận dỗi với Tô Lịch, chân sau Văn Tử liền gửi ảnh Wechat, đây còn phải là bằng chứng sao?

      _____ Sau đó, khi điên cuồng xấu Tô Lịch, Văn Tử lại biện giải thay ta, đây còn phải là bằng chứng sao?!

      _____ Còn nữa, sau khi Tô Lịch đăng Weibo buổi tối muốn ăn lẩu, Văn Tử lập tức có ý định muốn đưa ăn “nhà hàng”. Đây còn phải là bằng chứng sao?!!!

      Nhưng đối mặt với đống bằng chứng như vậy, vậy mà mình đến cái cũng nhìn ra! Tất cả còn phải vì mình quá tin tưởng nha đầu Văn Tử này sao? Vậy mà nha đầu chết tiệt này lại dám lợi dụng lòng tin của mình mà phản bội mình. Đúng là phản đồ mà!

      Bên này trong đầu Đông Tâm tức giận đến nghiến răng kèn kẹt bên kia phản đồ Văn lại lôi kéo Đông Tâm vào phòng, nuốt nước bọt : “Ai nha, lòng ngỗng dạ dày heo thịt bò ướp cay mà tôi nhất chuẩn bị đầy đủ chưa? Còn tôm nướng nguyên vỏ, sò hấp nướng tỏi, ngao xào cay cũng chuẩn bị tốt rồi chứ? A, đúng rồi, Tô Lịch à, lần trước làm món bánh tía tô với lòng đỏ trứng và thịt đông cũng rất hợp khẩu vị bổn cung, hôm nay cũng làm chút luôn !”

      Đông Tâm trợn mắt khinh bỉ nhìn Văn Tử : “Thím à, thím có còn biết xấu hổ là gì vậy? mình cậu gọi nhiều món như vậy, hơn nữa phải nội tạng động vật chính là hải sản tanh lòm. Cậu sợ ăn đến hỏng đầu lưỡi cậu luôn à?”

      Văn Tử phi phi : “Mới cầu có chút đồ ăn như vậy mà cậu đau lòng rồi sao? Tớ tốn bao nhiêu nước bọt mới lừa được vợ ta về nhà, tớ đây còn ngại chừng í món là quá ít í. Hơn nữa, nồi lẩu này phải là để chúc mừng tân hôn của tớ và lão Trình sao? Cho nên, thân là nữ chính, tớ chỉ muốn ăn nhiều, mà tớ còn muốn ăn hết đóng gói mang về luôn đấy!”

      Đông Tâm nhìn dáng vẻ hợp tình hợp lý của Văn Tử liền giận đến sôi máu, muốn vặn lại, Tô Lịch đứng bên cạnh đột nhiên : “Trình Nham nhà tới rồi, ở thư phòng chơi máy tính. cũng ra phòng khách ngồi chờ trước , đợi chiên nốt chuối xong ăn cơm.”

      Dứt lời liền xoay người vào phòng bếp, từ đầu đến cuối, hoàn toàn thèm liếc nhìn Đông Tâm lấy cái. Ý gì đây chứ? Coi là người vô hình sao? Đông Tâm chuẩn bị nổi trận lôi đình đầu bếp Tô lạnh lùng ai bằng lại đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn cái, sau đó cao ngạo mở miệng: “Em, vào đây giúp !”

      Đông Tâm: (ˉ▽ˉ) Giúp cái đại gia nhà í! chuyện tử tế chút được sao? được sao? Cúi thấp đầu hai câu chết à?

      Đông Tâm xù lông, dáng vẻ muốn lao lên bóp chết Tô Lịch, lại bị Văn Tử giữ lại. Văn Tử túm lấy Đông Tâm, kề tai giọng : “Bình tĩnh, bình tĩnh! Đàn ông ấy mà, chỉ là muốn giữ chút thể diện với người ngoài mà thôi. Chờ bọn tớ rồi cậu lại từ từ xử lý ta sau cũng được mà.”

      “Bình tĩnh cái lông!” Đông Tâm hất Văn Tử ra, hừ hừ: “Tớ còn chưa cậu đâu đấy! Đồ hồng hạnh vượt tường! Lại dám giúp Tô Lịch lừa tớ!”

      Văn Tử giơ hai tay lên, lặng lẽ cười: “Trời đất chứng giám, tớ từ trước đến nay cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Mấy lời lúc đó tớ với cậu đều là moi hết ruột gan ra mà , giúp lý giúp thân. Hơn nữa trước đó tớ đâu có biết vụ cậu trọng sinh gì đó đâu, chỉ là Tô Lịch hai người cậu cãi nhau, ta muốn tớ đứng ra hòa giải, lại sợ cậu mình chạy loạn gặp chuyện, cho nên tớ mới nhắn tin Wechat mà…”

      Nghe vậy Đông Tâm liền giật mình. như thế mục đích Tô Lịch gọi Văn Tử đến phải để khuyên mình mà chỉ đơn giản là…..lo lắng thôi sao? Khụ! Khụ! đúng là nên ra hơn mà. Thực ra, sau khi Đông Tâm giận dỗi chạy ra khỏi quán trà, kiểm tra lại ví tiền phát ra trong ví mình ngoại trừ 20 tệ tiền lẻ cũng chỉ có vài đồng tiền xu, nhưng ngược lại thẻ ngân hàng lại có đống. Tuy nhiên, bởi vì trọng sinh nên Đông Tâm biết mật khẩu. Cho nên, nếu như Văn Tử đến tìm quả thực cũng biết nên làm gì.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền cảm thấy có chút thụ sủng nhược khinh. Sống hơn hai mươi năm, trừ cha ra, chưa có người đàn ông nào đối xử với cẩn thận tỉ mỉ chu đáo như vậy cả. Đông Tâm còn mải cảm thán, Văn Tử liền chụp bả vai : “Được rồi, được rồi, tớ vào thư phòng tìm lão Trình nhà tớ, phụ bếp cũng vào phòng bếp giúp đỡ bếp trưởng nha.”

      -------


      Sau khi “phụ bếp Đông” vào phòng bếp mới phát ra là mọi việc vốn cần đến giúp đỡ của . Đồ ăn kèm với lẩu, hải sản các loại, đồ ăn vặt…tất cả đều được chuẩn bị xong xuôi, ngay cả đồ uống cũng được xếp ra đủ cả rồi. Đúng như Tô Lịch , chỉ cần chiên nốt chuối là xong rồi.

      Lúc Đông Tâm bước vào phòng bếp, Tô Lịch cắt chuối thành từng miếng vừa ăn, nhúng từng miếng chuối vào trứng gà, bột mì, rồi bọc thêm lớp bột chiên xù. Nhìn động tác thuần thục của Tô Lịch. Đông Tâm nhịn được cong mắt trêu ghẹo: “Tô đại bếp trưởng tay nghề đúng là tồi nha~~~”

      Nghe vậy, đông tác của Tô Lịch hơi chững lại chút, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc về phía : “Còn phải bị em bức sao.”

      Đông Tâm hít hơi, giọng mang chút giận dữ hỏi: “Ý là gì?”

      “Ý mặt chữ.”

      Đông Tâm nghiến răng, chỉ hận thể lao lên ngụm cắn chết Tô Lịch. Tốt lắm! Mặc dù là người đưa ra cầu ly hôn trước là sai, nhưng tại cũng trở về rồi, cũng hạ chiếc thang mời Tô đại thiếu gia bước xuống rồi, ta còn muốn làm thế nào nữa chứ? Qùy xuống cầu xin ta sao? Nếu năm lần bảy lượt bày ra đủ các thể loại sắc mặt như thế là thế nào chứ?

      Đông Tâm nén lại khẩu khí, : “OK, tôi thừa nhận, hôm nay tôi nên , cũng nghe điện thoại của . Nhưng Tô Lịch, có thử nghĩ tới mọi chuyện từ góc độ của tôi ? Tôi coi là người đáng tin tưởng nhất, kể hết bí mật trọng sinh gì gì đó với , nhưng lại coi tôi là kẻ điên. Nếu là tôi nghĩ như thế nào đây? Hừ, thôi bỏ , dù sao tôi cái gì cũng đâu có tin chứ!”

      Nghe xong, Tô Lịch hơi trầm mặc, sau đó : “Hôm nay, lúc em vừa rời bác sĩ Nhiễm gọi điện cho .”

      Đông Tâm mím môi .

      ấy chuyện. ấy , bệnh trạng của em giống như dự đoán.” Tô Lịch cúi đầu, vừa tiếp tục dùng ngón tay thon dài bọc chuối, vừa thấp giọng : “Nếu là bình thường, bệnh nhân dù là sinh ra ảo giác hay là mất trí nhớ tạm thời, chỉ cần có người nhắc đến các kí ức cũ, cơ thể bọn họ có phản ứng lại với những kí ức đó. Bởi vì những kí ức đó ra hề mất mà chỉ là tạm thời bị bệnh nhân phong bế lại vào căn phòng kín, cho nên, khi có người nhắc đến các kí ức đó, kí ức của bản thân họ tự động kích thích lên tiềm thức, từ đó cơ thể bệnh nhân cũng có các phản ứng lại. Nhưng…..em lại hề có những phản ứng đó….”

      đến đây, Tô Lịch đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đen như mực khóa chặt lấy Đông Tâm, rồi mới nốt nửa câu sau: “Bác sĩ Nhiễm rằng, khi ấy kể lại những chuyện cũ với em, cơ thể em hề có chút phản ứng nào lại cả. Từ ánh mắt, đến động tác, hay ngôn ngữ… chút cũng . Cho dù ấy thử như thế nào, cũng thể chạm đến được kí ức 6 năm bị phong bế kia. Cho nên, ấy đoán rằng, em hề bị bệnh, cũng bị mất trí nhớ.”

      Nghe mấy lời Tô Lịch , Đông Tâm như lọt vào sương mù. Cái gì mà phòng kín, cái gì mà mắc chứng ảo tưởng… đều nghe hiểu. Nhưng có câu cuối cùng, nghe hiểu. Nhiễm Ninh Ninh rằng hề bị bệnh tâm thần, cũng bị mất trí nhớ. Cho nên………

      -----------


      “Cho nên, tin là tôi trọng sinh sao?” hết câu, Đông Tâm mới nhận ra giọng của mình run rẩy như thế nào, mà trái tim cũng đập loạn trong lồng ngực.

      Tô Lịch ngước mắt, trả lời, cũng có động tác gì cả. Cứ như vậy mà nhìn Đông Tâm chớp mắt, thẳng đến khi Đông Tâm cảm thấy nổi da gà, lúc này mới đem chỗ chuối được chuẩn bị tốt thả vào chảo dầu.

      Trong lúc nhất thời, trong phòng bếp chỉ còn lại tiếng xèo xèo của chuối ở trong chảo

      dầu. Ngay vào giây phút Đông Tâm sắp tuyệt vọng, Tô Lịch cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện em trọng sinh hay quan trọng. Chỉ cần em khỏe mạnh là được rồi.”

      Hô hấp của Đông Tâm đột nhiên cứng lại, nhất thời tay chân liền trở nên luống cuống.

      Chỉ, cần, em, khỏe, là, được, rồi.

      Những lời này dịch thô ra phải là: trọng sinh cũng được, mà xuyên qua cũng chẳng sao. quan tâm, chỉ cần em khỏe là được rồi. Đây mới là mục đích chính dẫn em gặp bác sĩ tâm lý.

      Mọi chuyện xoay vòng, trong lòng Đông Tâm đột nhiên sinh ra cảm giác tự ti, rốt cuộc mình có gì tốt chứ. Luận diện mạo, tính cách, gia đình, nghiệp, bất cứ thứ gì cũng đều rất bình thường. Về lý thuyết, người như Tô Lịch tất nhiên có thể dễ dàng tìm được tốt hơn , sao có thể nhìn trúng được chứ?

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền chống cằm hỏi: “Tô Lịch, ra có vấn đề tôi rất thắc mắc, vẫn luôn muốn hỏi .”

      Tô Lịch nhướng mày.

      Đông Tâm: “Rốt cuộc thích tôi ở điểm gì?”

      Tô Lịch vừa đem chuối được chiên vàng óng vớt lên vừa hỏi: “Em muốn biết?”

      Đông Tâm gật mạnh đầu.

      “Vấn đề này ấy à………..” Tô Lịch bày chuối ra đĩa xong, sau đó mới nghiêm trang , “ thích nhất em ở chỗ……….em tinh mắt.”

      Đông Tâm đứng tại chỗ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, mãi sau mới nhận ra ý của Tô Lịch. Haha, Tô Lịch “tinh mắt” chính là ám chỉ rất sáng suốt mới chọn được ông chồng hoàn hảo như mình ? Haha, Tô tự kỉ, có thể mặt dày hơn nữa được ?

      Đông Tâm muốn mở miệng chế nhạo hai câu, di động liền báo có tin nhắn. vừa cầm điện thoại lên mở ra nụ cười treo mặt đột nhiên cứng lại, cười nổi nữa.

      Tin nhắn là của Tô Yến gửi, nội dung chỉ có mấy chữ: “Đông Tâm, ngày mai có thể gặp mặt ?”

      Thấy vậy, trong lòng Đông Tâm có chút trống rỗng, trộm ngắm Tô Lịch bận rộn sắp xếp lại đồ ăn, còn chưa rối rắm xong lại “đing” tiếng, tin nhắn thứ hai gửi tới.

      Tô Yến: “Tôi muốn tâm với em.”

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Vì hai chương này dài như mấy chương trước nên mị up luôn hai chương:))))

      Chương 12


      Bởi vì tin nhắn Wechat của Tô Yến mà nồi lẩu này, Đông Tâm ăn như ăn rơm. Sau khi ăn xong, Đông Tâm tiễn đôi vợ chồng son Văn Tử. Thừa dịp Trình Nham lấy xe, Văn Tử liền lôi kéo Đông Tâm : “ , sao vậy?”

      Đông Tâm vẻ mặt vô tội hỏi lại: “Cái gì sao cơ?”

      Văn Tử chỉ hận rèn sắt thành thép véo Đông Tâm, nghiến răng : “Đại tỷ, nhìn vẻ mặt cậu chỉ hận thể viết ba chữ ‘tôi có chuyện’ trán mà còn dám hỏi tớ cái gì sao sao?”

      Đông Tâm im lặng, lúc này mới đem chuyện tin nhắn của Tô Yến kể lại hết ra, cũng đem việc lúc chiều gặp Tô Yến ở quán cafe kể hết lượt. “Cậu thấy hai việc này có liên quan gì đến nhau ? Tớ cảm thấy, Tô Yến đột nhiên hẹn tớ cùng với việc buổi chiều tớ gặp cậu ấy nhất định có quan hệ với nhau.”

      Văn Tử trầm ngâm: “Có quan hệ hay tớ biết. Nhưng có chuyện tớ rất chắc chắn.”

      “Chuyện gì?”

      Văn Tử : “Đó là chuyện này tuyệt đối được lừa Tô Lịch.”

      Nghe vậy, Đông Tâm hơi sửng sốt, mắt nhìn phía trước lâm vào suy tư.

      Văn Tử gõ gõ đầu Đông Tâm : “Cậu đó, nghĩ lại cho . Việc này đến tớ cậu cũng giấu được gì đến Tô Lịch. Tớ khuyên cậu nên thẳng thắn để được hưởng khoan hồng.” đến đây, Trình Nham lái xe tới, Văn Tử liền vỗ vỗ vai Đông Tâm, để lại câu : “Tự cậu hãy giải quyết cho tốt!” sau đó liền lên xe.

      --------------


      Sau khi tiễn vợ chồng Văn Tử, Đông Tâm bộ hai vòng trong hoa viên ở tiểu khu rồi mới lên nhà. Vừa bước vào phòng, liền thấy Tô Lịch dựa lưng vào ghế sofa, tay ôm gối, tay chống lên trán, vẻ mặt trâm tư. Đông Tâm líu lưỡi: phải chứ? Chỉ uống có chén say rồi? Tửu lượng kém đến thế sao?

      Dậm chân đến trước mặt Tô Lịch, Đông Tâm trêu chọc: “Đại ca, ngàn vạn lần đừng với tôi là say rồi nhé.”

      Tô Lịch ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ liếc nhìn Đông Tâm.

      say?” Đông Tâm tự động bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Tô Lịch, tự mình ngồi xuống : “Vậy tốt. Đúng lúc tôi có chuyện muốn với .”

      Tô Lịch hất cằm: “Liên quan đến hai tin nhắn Wechat nhận được lúc nãy?”

      Nghe vậy Đông Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thiếu điều quỳ xuống mà hô lên “Đại vương minh.” Văn Tử quả nhiên sai, giấu ai cũng có thể chỉ trừ Tô Lịch! đúng là từ khi nhận được hai tin nhắn Wechat kia liền cảm thấy khó xử thôi.

      Hừ, đây là do biểu của mình quá ràng hay là do Tô Lịch quá nhạy cảm đây?

      Đông Tâm gật đầu, từ từ kể: “Wechat là của Tô Yến gửi. Cậu ấy muốn hẹn tôi ngày mai gặp mặt….” Đông Tâm còn chưa xong, Tô Lịch bên kia chút do dự ngắt lời: “ được ."

      Đông Tâm hừ hừ bất mãn: “Tôi còn chưa xong mà. có biết lịch………”

      Ai ngờ lần này cũng vẫn chưa kịp hết lại bị Tô Lịch cắt ngang lần nữa: “ cần thương lượng.”

      Đông Tâm lần đầu tiên gặp được người ngang ngược vô lí như vậy, chỉ hận thể lấy gạch đập chết ta. Cùng người này chuyện sao lại khó khăn như thế chứ! ta chuyện tử tế được cũng thôi , bây giờ đến nghe người ta cách tử tế cũng luôn sao? Hơn nữa, chỉ là gặp người ta thôi, cũng phải hẹn mảnh, ta phản ứng lớn như thế làm gì chứ? Trừ khi---------

      Nghĩ đến khả năng này, Đông Tâm lại giật mình kinh ngạc, líu lưỡi: “ biết việc ái muội của tôi với Tô Yến? Tôi tự mình kể cho ?”

      Tô Lịch bày ra vẻ mặt thối hoắc, giọng lạnh lùng: “Lại là ai kể cho em vậy? Văn Tử à?”

      Đông Tâm muốn mở miệng, Tô Lịch liền xua tay : “Dừng, cần nữa. Tóm lại, em chỉ cần nhớ ba chữ ‘ được ’ là được rồi.”

      Nghe vậy, trong lòng Đông Tâm như có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua. ta cho rằng ta là ai chứ? Quản trời quản đất còn muốn quản cả thần tiên đánh rắm sao? Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, cũng học theo giọng của Tô Lịch: “Có phải ba chữ tiếp theo chính là ‘ thương lượng’ ? Hừ, hình như Tô tiên sinh hiểu lầm chuyện rồi phải, việc này ngay từ đầu vốn có ai tìm Tô tiên sinh để thương lượng nha?”

      Tô Lịch nhíu mày, nhìn Đông Tâm.

      Đông Tâm hất cằm kiêu ngạo, đón lấy ánh mắt của Tô Lịch: “Tô Lịch, tôi tôn trọng là chồng hợp pháp của tôi, muốn giữa hôn nhân của chúng ta tồn tại hiểu lầm, cho nên, khi nhận được tin nhắn của người khác phái, sắp gặp đối tượng đó, mới cho . Đây là quyền được biết mọi chuyện của .”

      “Nhưng, đồng thời, tôi, Đông Tâm cũng là người tự do. Tôi chẳng sợ phải kết hôn lại trăm lần, vạn lần. Cơ thể là của tôi, tôi muốn chỗ nào , đây là tự do của tôi, ai cũng ngăn được. Cho nên, Tô tiên sinh, có hiểu ? Tôi đây chỉ là thông báo với ….ngày mai tôi gặp Tô Yến chứ phải là xin phép ngày mai cho tôi gặp Tô Yến.”

      xong, Đông Tâm mới phát ra Tô Lịch dùng vẻ mặt tràn ngập hứng thù mà nhìn mình. Trong nháy mắt, tất cả tự tin ban nãy của Đông Tâm liền rụng sạch còn chút gì. Thực ra……...từ góc độ của Tô Lịch mà , ta hy vọng vợ mình gặp Tô Yến là hợp lý. Người cũ rất khó dây dưa, đặc biệt là đối tượng ái muội trước kia. Ai mà biết hai người trước khi tiến vào mối quan hệ ‘người cũ’ làm cái chuyện gì rồi chứ. Nhưng Đông Tâm thực rất tò mò muốn biết Tô Yến muốn gặp mình gì, hơn nữa Tô Lịch vừa mở miệng liền đồng ý cách dứt khoát như vậy càng khiến tò mò hơn. Nhưng, cũng đồng thời, Đông Tâm mới nhận ra chuyện………

      Hình như, mấy lời lúc nãy của mình…..có vẻ...ừm…..cũng đại khái….thấy chút xanh xanh* nha………

      *xanh: ý chế là cảm thấy có vẻ như chính mình cũng muốn cho Tô Lịch đội nón xanh ấy mà:))))

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm muốn gì đó để cứu vãn lại cục diện hồi nãy lại nghe Tô Lịch gằn từng chứ: “Quyền, tự, do, muốn, làm, gì, , làm, ư?”

      Đông Tâm nghe Tô Lịch cười lạnh ra tiếng, cho rằng tiếp theo ta ắt hẳn ra đại chiêu, ngờ, Tô Lịch lại đổi giọng : “Em đúng! Sao lại có thể tùy tiện can thiệp vào quyền tự do của em chứ? Trước kia là sơ sót rồi. xin lỗi!”

      Hả??? Đông Tâm trợn lớn mắt, quả thực thể tin được vào lỗ tai mình,

      Emma, trời định đổ cơn mưa máu sao?? Tô Lịch lại có thể xin lỗi .

      Từ khi nào Tô đại thiếu gia lại có thể dễ chuyện như thế được chứ?

      Đông Tâm kinh ngạc: “Tô Lịch, đầu óc ổn ?”

      Tô Lịch liếc xéo Đông Tâm cái, sau đó mới từ tốn tiếp: “Nhưng, nếu em có quyền được biết, vậy có thể cầu xem lịch sử trò chuyện của em và Tô Yến ? Điều này cũng quá đáng chứ?”

      “Xem lịch sử trò chuyện ư?” Nhịn nụ cười vô hại của Tô Lịch, Đông Tâm cảm thấy có chỗ thích hợp lắm, nhưng thích hợp chỗ nào lại ra được. Khụ, khụ, cũng chỉ là cái lịch sử trò chuyện thôi mà, ta muốn xem để ta xem, dù sao mình cũng chẳng làm gì khuất tất cả.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền mở khóa túi áo khoác, lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Nhưng mọi chuyện chậm mà xảy ra nhanh, Đông Tâm vừa mới cầm điện thoại ra chỉ thấy trước mắt nhoáng cái, điện thoại tay liền…… …..…. thấy rồi!!!!

      Trong khoảng khắc, Đông Tâm chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp hai tiếng, thầm kêu tốt. Vừa nhấc đầu lên, quả nhiên thấy Tô Lịch bấm bấm gì đó lia lịa điện thoại của mình.

      “Tô! Lịch!!!!” Đông Tâm tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, tiến lên muốn giật lại điện thoại. Nhưng người thấp tay cũng ngắn, Tô Lịch lại giơ cao điện thoại qua tận đỉnh đầu ta, cho nên đừng có cướp lại hay , có với tới hay cũng là cả vấn đề rồi. Nhất thời, Đông Tâm tức giận đến nỗi giậm chân bình bịch, gào thét thôi, nhảy lên như con choi choi cả nửa ngày, Tô Lịch mới trả lại điện thoại cho .

      Đông Tâm cầm lấy điện thoại, lo lắng mở ra. Nhưng ngờ giao diện màn hình lại nhảy ra khung thoại, ở chính giữa có sáu cái ô vuông , bên dưới cũng có hàng chữ nho : Nhập mật khẩu. Thấy thế, đầu óc Đông Tâm là mảnh mông lung: thế này là thế nào? đâu có cài đặt mật khẩu gì đâu nhỉ? Đông Tâm hít sâu hơi, bấm rồi bấm, rồi lại bấm. tiếng “đing” giòn dã lại vang lên, khung thoại nữa lại nhảy ra.

      Cắn răng nhịn, cắn răng nhịn, nhịn được Đông Tâng ngẩng đầu, giận dữ rít gào lên: “Tô Lịch, đồ vương bát đản!!! đặt mật khẩu làm gì? bị điên à??!!!!!!”

      ngờ, Tô Lịch nghe xong chỉ nhanh chậm : “Đặt mật khẩu là quyền tự do của . Đông tiểu thư, tôn trọng em là vợ hợp pháp của , nhưng đồng thời, cũng là người tự do. chẳng sợ phải kết hôn lại trăm lần, vạn lần. Cơ thể của , muốn cài mật khẩu thế nào là quyền của .”

      Đông Tâm nghe Tô Lịch cố tình nhại lại lời của mình, giận đến mức ném cả cái điện thoại vào mặt ta: “Nhưng lại đặt mật khẩu vào máy tôi!! Máy! Điện! Thoại! Của! Tôi!!!!!!!!!!”

      Tô Lịch nhàng tránh thoát, điện thoại liền rơi vào ghế sofa đằng sau. ta chớp chớp mắt, vẻ mặt thuần lương : “Bởi vì chỉ có làm như vậy, em mới có cách nào liên lạc với Tô Yến được.” Dứt lời, Tô Lịch lại giả bộ đầu hàng buông tay : “Nha, Đông Tâm, em xem, đâu có làm gì mờ ám trước mặt em đâu. chỉ……….đặt mật mã cho điện thoại của em mà thôi. Đây là để bảo vệ quyền được biết của em.”

      ……….” Đông Tâm phát điên mất thôi, lại có cách nào làm gì tên Tô Lịch này. Vô lại! Tên này từ đầu đến cuối chính là tên vô lại! Đáng lẽ nên sớm nghĩ ra mới phải, sao có thể ngay thơ tin người đến thế cơ chứ!! Đúng là đáng giận mà! Lần trước ở hôn lễ của Văn Tử từng chứng kiến qua lần rồi! Con hàng này trong đầu căn bản chính là có cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ cả! Sao lại có thể ngu xuẩn cái gì mà quyền tự do, rồi quyền được biết gì gì đó với ta chứ!!

      Từ từ, quyền được biết sao?

      Xoay vòng, trong đầu Đông Tâm linh quang chợt lóe, mắt hạnh bỗng dưng sáng bừng. Đúng vậy! Sao vừa nãy lại nghĩ tới chứ? Hắng giọng, Đông Tâm : “Được, tôi có quyền được biết. Đâu là đúng ?”

      Tô Lịch cong môi, gì.

      Thấy vậy, Đông Tâm nhịn được nhếch miệng nở nụ cười tươi tắn. Oa hahaha! Tô vô lại, cho rằng chỉ mới có thể đào hố lão nương thôi sao? Lão nương cũng có thể đào hồ ngược lại nhá!! Đông Tâm cất cao giọng : “ như vậy , để tôi biết mật khẩu hình như cũng nằm trong phạm vi quyền được biết của tôi đúng ? Tô tiên sinh, nếu cho tôi có vẻ tốt lắm nhỉ?” Dứt lời, Đông Tâm liền chống nạnh cười to, đắc ý dào dạt duỗi tay : “Nhanh nhanh, giao mật khẩu ra đây!”

      Ai ngờ, đối phương lại đứng lù lù bất động.

      Đông Tâm hừ hừ: “Sao? phải Tô tiên sinh định quỵt nợ chứ?”

      Tô Lịch nhìn nhoẻn miệng cười, chậm rãi : “Đông tiểu thư, quên với em điều, đó là ngoài quyền được biết, còn thứ gọi là quyền riêng tư đó. Mật khẩu, loại đồ vật này, là thuộc về “kẻ hèn” này, cho nên, có quyền cho em biết.” Dứt lời, liền đứng dậy xoay người trở về thư phòng, trước khi còn thuận tiện vỗ vỗ vai an ủi Đông Tâm nữa.

      Đến tận lúc này, mắt nhìn thấy Tô Lịch xoay người vào phòng, đóng “rầm” cửa cái Đông Tâm mới giật mình, giật mình, rồi lại giật mình. Cuối cùng rít lên: “Tô vô lại!!!! chờ đó cho tôi!!!!!”
      Last edited: 26/11/17

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Amen! Nam thần lầy nhất vbb
      seo-senpai thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 13


      Tối hôm đó, Đông Tâm ngủ rất ngon. Trong mơ mơ màng màng, lại mơ lại giấc mơ về đêm mưa đó.

      Trong mơ, mưa vẫn rơi như trút nước như cũ, Tô Lịch vẫn đứng cạnh , che ô, vẫn là lời thoại đó: “Đồ ngốc, em khóc cái gì?”

      Lần này, Đông Tâm cuối cùng cũng có cơ hội biểu đạt ý kiến của bản thân. muốn : “Tôi đâu có khóc. Đây là nước mưa thôi”, nhưng khi lời ra đến miệng, Đông Tâm lại nghe thấy chính mình : “Mật khẩu, mật khẩu! Nhanh cho tôi biết mật khẩu !!!”

      Tô Lịch nghe vậy thế nhưng lại giận, khóe môi cong lên, ôn nhu : “Được, cho em. Mật khẩu là 2465--”

      Đông Tâm vừa nghe vừa lo lắng nhập con số mà Tô Lịch vào điện thoại, nhưng biết làm sao lại cứ mắc lỗi liên tục. phải là do mật khẩu đúng mà do là do Đông Tâm cứ liên tục ấn nhầm. Đông Tâm càng sốt ruột lại càng thêm sai. vất vả mới nhập được bốn con số kia vào, nhưng lại phát vẫn còn hai số cuối cùng nữa.

      “Hai số cuối cùng là gì vậy?” Đông Tâm hỏi.

      Đôi môi mỏng của Tô Lịch khẽ mấp máy, nhưng Đông Tâm lại nghe .

      “Cái gì cơ?”

      “2……” Miệng của Tô Lịch vẫn khi đóng khi mở, nhưng tiếng thoát ra lại rất khó nghe.

      Đông Tâm nhíu mày, “Hai cái gì?”

      “28……..” Lần này Đông Tâm cuối cùng cũng nghe , hứng khởi bừng bừng nhập nốt hai số cuối cùng vào điện thoại, lại nghe Tô Lịch thản nhiên tiếp: “Hai tám bình phương trừ ba rồi khai căn lũy thừa mười hai của số đó rồi nhân với bình phương của bốn số trước đó….”

      Đoạn này chỉ là đại khái, kb là do tớ hay là do bản cv có vấn đề nhưng tớ dịch k được chính xác đoạn này, mn đứng bấm theo nhé, ra được đâu:)))))


      Hô hấp của Đông Tâm cứng lại, cắn răng, lập tức mở mắt. Lúc này mới nhận ra hóa ra là mình nằm mơ. Hít sâu hơi, Đông Tâm đạp tung chăn ra, đem tất cả những “tinh hoa ngôn ngữ” cả đời của mình dùng hết lên người Tô Lịch. Tên khốn kiếp, tên chết tiệt, đồ hỗn đảnnnnnnnnnn! Tên này vốn phải là người mà, tên này chính là ma quỷ, Tu La tái thế! Ở thế giới thực bắt nạt cũng thôi nhưng đến trong mơ cũng quên trêu đùa nữa! Cái gì mà khai căn, rồi cái gì mà bình phương chứ?? ta biết mình hận nhất là môn đại số sao??!!!

      Trải qua cơn ác mộng này, Đông Tâm hoàn toàn có cách nào ngủ lại được nữa. Lau sạch mồ hôi lạnh trán, xuống giường vào phòng khách. Ra đến phòng khách, Đông Tâm cũng lười muốn bật đèn, dựa vào trí nhớ tìm vị trí ấm đun nước, bên cạnh đó có cái cốc, bên trong còn hơn phân nửa cốc nước nguội, liền trực tiếp cầm lấy, thô lỗ uống hơi cạn sạch.

      Cảm giác được nước lạnh chảy xuống dọc theo yết hầu, Đông Tâm mới chậm rãi thấy mình sống lại. Nhưng cùng lúc nước lạnh xuống đến dạ dày cảm giác khó chịu cũng cùng nhau đến, đôi chân lộ ra dưới cái quần ngủ chỉ dài đến ngang bắp chân cũng bắt đầu khẽ run lên. Đúng lúc Đông Tâm cảm thán cái thân thể ba mươi tuổi này đúng là thể bằng được thân thể trước kia của mình liền nghe được thanh trầm thấp lành lạnh vang lên từ phía sau: “Hơn nửa đêm còn uống nước lạnh. Đông Tâm, nếu ngày mai em mà cảm thấy khó chịu đây liền mang họ em luôn!”

      Bởi vì giọng vang lên quá đột ngột nên Đông Tâm bị giật mình, tay run lên, cái cốc liền rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh. quay đầu lại nhìn, lại bị dọa suýt nữa gọi mẹ. Tô Lịch thế nhưng lại cuộn tròn người như con tôm nằm sofa, nhờ ánh trăng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào chỉ thấy đôi con ngươi đen kia lóe sáng cùng với vẻ mặt tức giận.

      Đông Tâm phát điên, “Nửa đêm nửa hôm về phòng ngủ, ngồi xổm ở đây ấp trứng à??!!”

      Giọng bất thiện của Tô Lịch lại vang lên: “Chuyện của cần em lo! Mau lăn trở về phòng nhanh lên, chết rét bây giờ!”

      “Có rét cũng đông chết được !” Đông Tâm trừng mắt đáp trả, vừa vừa mò công tắc bật đèn phòng khách lên. Quả nhiên đúng như đoán, đèn vừa bật lên, Đông Tâm liền thấy sắc mặt tái nhợt đến dọa người của Tô Lịch, mà môi cũng khô đến nứt hết cả ra.

      Đông Tâm rót cho Tô Lịch cốc nước nóng, giọng hòa hoãn : “ có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?” Nếu làm gì có ai muộn thế này còn chịu ngủ lại chạy tới ngồi xổm ghế sofa chứ? Hơn nữa, nhìn tư thế này của Tô Lịch, ta liên tục lấy tay ôm bụng, chẳng có lẽ là đau dạ dày? Đông Tâm vẫn nhớ, hai hôm trước lúc ở nhà mẹ đẻ, ba mẹ vừa nghe Tô Lịch mình bị đau dạ dày liền nóng giận thôi, sau khi bọn họ về đến nhà lại gọi điện lại hỏi thăm tiếp, có vẻ như là bệnh cũ.

      Nghĩ đến đây, Đông Tâm lại đụng đụng cốc nước nóng vào người Tô Lịch: “Trong nhà có thuốc đau dạ dày ? Ở đâu? Tôi lấy cho .”

      Ai ngờ Tô đại gia người ta căn bản hề cảm kích lấy nửa phần, đẩy cốc nước nóng ra chỗ khác, sau đó nhe răng nhếch miệng : “ bảo em lăn nhanh về phòng cơ mà, em hiểu tiếng người à?”

      mới là người nghe hiểu tiếng người có!” Đông Tâm nâng cao giọng: “ đau đến như vậy rồi mà còn làm trò cái gì chứ? Cầm lấy!” xong liền mạnh mẽ dúi cốc nước nóng vào tay Tô Lịch.

      Thấy vậy, Tô Lịch định thêm gì đó nhưng lời ra đến miệng liền chuyển thành tiếng rên đau đớn, cùng lúc đó, trán, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu cũng rơi xuống. Lần này, Đông Tâm coi như triệt để hiểu tại sao con hàng này lại có thể giả vờ chuyên nghiệp đến như vậy, nghệ thuật chính là khởi nguồn từ trong cuộc sống mà ra. Người có mắt vừa nhìn là biết Tô đại sư có kinh nghiệm cuộc sống vô cùng phong phú rồi.

      Đông Tâm thấy ngũ quan tinh xảo của Tô Lịch nhăn lại hết thành cục rồi mà vẫn còn cố gắng muốn chống đỡ liền khẽ thở dài tiếng, quay người lại, về phía phòng ngủ. lát sau, Tô Lịch liền thấy ăn mặc chỉnh tề ra, mái tóc dài cũng được buộc cao lên, ràng là muốn ra ngoài.

      Hơi thở của Tô Lịch vô cùng mong manh: “Em định làm gì?”

      Đông Tầm hừ hừ, mắt đảo quanh bốn phía, miệng trả lời: “Ây da, hình như tôi nhớ chìa khóa xe của là để tủ giày đúng ? A, đúng ở đây này!”

      Tô Lịch thấy Đông Tâm hướng chùm chìa khóa xe về phía mình mà lắc lắc, trong lòng thầm kêu tốt, định hỏi đối phương định làm gì cơn đau mới lại ập đến. Đầu bên kia Đông Tâm tiếp: “Tôi xuống trước lấy xe rồi bật sẵn lò sưởi, tầm năm phút nữa tự mình xuống nhé, có được ?”

      Tô Lịch cắn răng : “ đâu?”

      “Hỏi vớ vẩn!” Đông Tâm đáp: “ như thế này bệnh viện đâu được chứ?”

      !”

      Vẻ mặt Đông Tâm chính là sớm lường trước được, liếc mắt cười ngọt ngào: “A, sao? Vậy sao cả, tôi liền cứ ngồi ở trong xe chờ thôi, có lạnh chết cũng đáng đời tôi thôi mà.”

      Dứt lời, Đông Tâm liền thấy sắc mặt Tô Lịch trắng thêm ba phần, lúc này mới hài lòng thay giày ra khỏi nhà. Hahaha, Tô vô lại, thực cho rằng bà đây có cách nào xử lý sao?! So Young So Naive!

      ----------------


      đường, Tô vô lại luôn la hét sống chết cũng chịu bệnh viện thế nhưng lại mơ mơ màng màng phát sốt, dọc cả đường cứ mê mê sảng sảng. Đông Tâm vốn biết đường, hơn nữa lại lo lắng cho ta, buổi đêm sương mù lại dày, nên đoạn đường này đến bệnh viện đúng là kinh hồn táng đảm. vất vả mới đến được bệnh viện nhưng Tô Lịch lại biết là do bị sốt đến phát ngốc hay làm sao thế nhưng lại tiếp tục sống chết chịu ra khỏi xe.

      Đông Tâm hết dụ dỗ rồi lại la mắng vẫn được, cuối cùng phải nhờ y tá cùng hợp sức lôi Tô Lịch từ xe xuống, lúc này mới thuận lợi vào được bệnh viện. Tiếp theo là loạt các khâu từ đăng kí, khám bệnh, rồi xử lí thủ tục nằm viện các kiểu…. Làm xong hết mọi việc, cả người Đông Tâm cũng mệt lả.

      Đông Tâm vốn an ủi chính mình, chỉ cần chờ Tô Lịch truyền nước xong là mình có thể yên tĩnh lát. Mà trong lúc đó mình có thể nằm sấp giường bệnh chút để phục hồi thể lực và HP các kiểu. Nhưng thực chứng minh, tuổi đời quá non nớt, đều nhìn mọi việc qua lăng kính màu hường………

      Truyền nước xong, <Tô vô lại> trực tiếp biến thành <Tô phiền phức>, nằm cứ mê sảng hết câu này đến câu khác. Đừng là Đông Tâm có thể lim dim ngủ được hay , đến bác hàng xóm nằm giường bên cạnh cũng bị mấy câu mớ này đánh thức. Lúc đầu, Đông Tâm còn ậm ừ đáp lại hai câu đối phó, cho đến khi nghe thấy ta lầm bầm: “Vợ à, em biết 120 là số điện thoại gì ?” Đến lúc này Đông Tâm biết kiểu của ta, cho nên đáp lại là cần thiết.

      Nhưng biết vì sao, Tô phiền phức vẫn chịu yên tĩnh, lại tiếp tục ồn ào: “Vợ ơi, lạnh.”

      Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, bây giờ biết cái gì gọi là nũng nịu, cái gì gọi là nhõng nhẽo rồi. Lạnh cái rắm! Lạnh có thể ngừng dính lại bên cạnh như thế à? Đông Tâm trực tiếp xem lời của Tô phiền phức, mặc kệ ta tự diễn mình. lâu sau, Đông Tâm lại nghe Tô Lịch nhàng tiếp: “Sao? Em cũng lạnh sao? Thế lại đây cùng ôm ôm nào……….”

      Đông Tâm líu lưỡi, hả? Mình để ý đến ta ta còn biết tự mình tự biên tự diễn sao? Trong lúc Đông Tâm còn sợ hãi, hệ thống bên kia biết lại tự hồi phục cái gì thế nhưng Tô Lịch lại biết xấu hổ ở giường vừa vặn vẹo vừa kêu rên: “Vợ à, đừng…. cần………..”

      Nghe đến đây, mắt hạnh của Đông Tâm trợn lớn, nội tâm lập tức có vạn con thảo nê mã rầm rập chạy qua! Rốt cuộc trong đầu Tô Lịch có những cái quái quỷ gì thế? Tại sao những từ ngữ đó thốt ra lại nghe đen tối đến như vậy, lại dễ liên tưởng đến như vậy chứ? Phủi phui cái mồm, nhất định là do suy nghĩ nhiều mà thôi, khụ khụ, đúng vậy, nhất định là như vậy! chừng, chỉ là Tô Lịch nằm mơ bị mình đánh hay bạt tai gì gì đó mà thôi.

      Đáng tiếc trời chiều lòng người, Đông Tâm bên này còn chưa kịp tự thôi miên bản thân xong, bên kia Tô Lịch lại tiếp tục kêu lên: “Vợ à, đừng như vậy mà! Nóng quá………”

      Lần này đến bác giường hàng xóm cũng nghe nổi nữa, khẽ nghiêng đầu sang, dùng ánh mắt chăm chú nhìn Đông Tâm. biết có phải do cả đêm ngủ hay mà Đông Tâm tổng cảm thấy trong ánh mắt của bác tràn ngập oán niệm……

      Chỉ trong chốc lát, bầu khí trong phòng bệnh trở nên lúng túng tới cực điểm, mà con hàng Tô Lịch bên kia vẫn tiếp tục rên hừ hừ ngớt. Sau khi nghe Tô Lịch kêu lên “ cần” lần thứ N, Đông Tâm rốt cục thể nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy hét lên: “ cần cần cái rắm!! Còn ồn nữa xé xác ra vứt cho chó ăn!!!”

      ngờ lời này rất có tác dụng, Đông Tâm vừa dứt lời, Tô Lịch liền yên tĩnh hẳn.

      ---- thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

      Đông Tâm sau khi xả giận xong, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lại nghe giọng của Tô Lịch vang lên: “Đông Tâm!” Trong lòng Đông Tâm lộp bộp hai tiếng, tay bất tri bất giác siết chặt. quyết định, nếu Tô Lịch lại hươu vượn cái gì nữa liền trực tiếp đánh ta hôn mê luôn. ngờ, lại nghe Tô Lịch nhàng tiếp: “Nhớ mang bao đầu gối, đầu gối của em chịu được lạnh.”

      Nghe xong mấy lời này Đông Tâm vô cùng sửng sốt, mà hô hấp của Tô Lịch bên kia cũng dần đều đặn. Trong lúc nhất thời, Đông Tâm cảm thấy dở khóc dở cười, vừa buồn cười, lại cũng vừa có chút…. cảm động. Sau khi trọng sinh, đối với thân thể của mình Đông Tâm hề hiểu . Cái gì mà đầu gối sợ lạnh, phải nhớ mang bao đầu gối, rồi bị chứng đau nửa đầu, thể chịu lạnh, vân vân và mây mây….tất cả những chuyện này, chút cũng biết. Nhưng những việc nhặt đáng kể này, Tô Lịch lại luôn nhớ . Thậm chí hôm qua bị như vậy rồi vẫn nhắc nhớ phải mặc quần dài vào, so với ba còn nhiều lời hơn mấy lần. Nhưng biết vì sao, lúc này khi nghe được những lời càu nhàu này của Tô Lịch, Đông Tâm lại cảm thấy trong lòng rung động.

      Bác giường bên nghe vậy liền cười tủm tỉm mở miệng: “Vợ chồng son tình cảm là tốt!”

      Mặt Đông Tâm đỏ bừng, ngại ngùng : “ làm phiền đến bác rồi, là ngại quá ạ!”

      sao.”

      ---------------


      Tô Lịch ngủ mạch đến tận mười giờ sáng mới tỉnh lại. Đúng lúc đó, Đông Tâm cũng mua đồ ăn về. Vừa thấy Tô phiền phức tỉnh lại, liền thuận tay giơ ra hai ngón tay hỏi: “Đây là mấy?”

      Tô Lịch kiên nhân đẩy tay Đông Tâm qua bên, nhíu mày đáp: “Hai!”

      Đông Tâm gật đầu: “ tệ tệ! Hồi phục cũng khá đó, có thể trực tiếp chuyển sang khoa tâm thần rồi.”

      Nghe thế, Tô Lịch định phản bác, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi bật dây. Đông Tâm bị động tác của dọa sợ, tay che lấy trái tim, khoa trương : “Đại ca, có thể cần cả ngày lẫn đêm liên tục hù dọa tôi như vậy ? Tôi bị hành chết cũng bị hù chết mất!”

      Tô Lịch cứ như nghe thấy Đông Tâm , túm lấy hỏi: “Đây là bệnh viện nào?”

      Đông Tâm tưởng rằng Tô Lịch cho lời đùa của mình thành , đảo khách thành chủ chụp tay lên vai Tô Lịch: “Yên tâm yên tâm, đây phải bệnh viện tâm thần đâu. Tôi chỉ đùa chút thôi.”

      Tô Lịch sốt ruột, giọng to hơn: “ hỏi em đây là bệnh viện gì?”

      Bác giường bên nghe vậy liền xen vào: “Đây là bệnh viện Đệ Nhất.”

      Nghe vậy, Tô Lịch lập tức hai lời giật kim truyền ra bước vội xuống giường. Đông Tâm thấy thế liền há hốc mồm ra, kinh hô: “Này, làm cái gì thế?” Truyền dịch cả đêm rồi mà vẫn chưa hết sao? Tại sao truyền xong lại càng có vấn đề hơn thế? Đừng là sốt đến ngu người luôn rồi nhé.

      “Tô phiền phức, …..” bên này Đông Tâm còn chưa kịp xong Tô Lịch mặc xong áo khoác, kéo tay ra ngoài: “Nhanh lên, kịp nữa bây giờ.”

      Đông Tâm còn chưa kịp tiêu hóa vấn đề, cũng chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy ra, ở cửa phòng bệnh liền truyền đến giọng nữ dễ nghe tràn ngập trêu trọc: “Ơ, Tô đại giáo sư sao lại vội vã đâu thế này?”

      -----------


      (Vở kịch : Chân tướng việc mặc quần.)

      Tối hôm qua, Đông Tâm ở phòng ngủ thay quần, Tô Lịch lại đột nhiên xông vào.

      Đối với loại tình huống này, Đông Tâm sớm quen thuộc. Con hàng Tô Lịch này thói quen ở nhà chính là tự nhiên như ruồi, căn bản biết gõ cửa là cái gì. Đông Tâm cũng biết với ta cũng vô dụng nên liền dứt khoát coi Tô Lịch là người vô hình, đồng thời cũng tăng nhanh tốc độ mặc quần.

      Đợi mặc xong quần bò, quay đầu lại, liền bắt gặp đôi mắt sáng chói của Tô Lịch như hai cái đèn pha nhìn mình chằm chằm. Trong thoáng chốc, Đông Tâm liền cảm thấy xấu hổ. Hahaha, mắc công người nào đó vẫn luôn mình phải là lưu mạnh, nếu phải lưu manh tại sao lại cứ nhìn chằm chằm thay quần áo chớp mắt như thế chứ=.=

      Thấy thế, Đông Tâm liền bày ra vẻ mặt thối hoắc : “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người ta mặc quần bao giờ à?”

      Vẻ mặt Tô Lịch vô cùng hung thần sát ác chất vấn: “Mấy ngày hôm nay em vẫn mặc quần như vậy sao?”

      Đông Tâm á khẩu, mặt mũi tràn ngập khó hiểu. Vớ vẩn? Quần phải là phải xỏ lần lượt từng chân vào như vậy sao? mặc như vậy chẳng lẽ lại còn định nhét hai chân vào bên ống quần chắc? Nghĩ đến đây, Đông Tâm muốn đáp trả Tô Lịch hai câu lại nghe Tô Lịch tiếp: “Em vẫn coi mình là hai mươi tuổi à?”

      Đông Tâm nghe vậy xù lông: “ có ý gì? Có ai quy định qua ba mươi tuổi là thể mặc quần bò nữa hả??”

      Tô Lịch nghe đến đây cuối cùng cũng bùng nổ: “Nhưng cái quần mà em mặc là của ông đây!!!!!!”

      Đông Tâm: “........”

      PS: ngờ Tô đại nam thần bên ngoài ngầu lòi nạnh nung như thế mà bên trong lại........:yoyo36::yoyo36::yoyo36:

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      các ty ạ, t trong giai đoạn ôn thi. Kì cuối của năm cuối r, k chơi đc nữa nên cancel mọi truyện đến khi thi xong các nàng nhé. Chắc khoảng tận cuối tháng cơ, mấy nàng thông cảm nha:yoyo44:
      Tôm Thỏdieulinhaha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :