1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quý nữ ghẹo phu - Y Quang

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Chương 1: Kinh Lan.


      Tờ mờ sáng, ngày mới bắt đầu, lá cây vẫn còn đọng lại những giọt sương trong suốt, chiếc xe ngựa lặng yên chạy từ khách điếm, nện bước lên con đường dẫn đến vương đô của Sở Quốc vương.

      Trời mới vào thu, trời cao mây thấp, khí thoải mái thanh tân hợp lòng người nhưng xe ngựa lại vẫn là màn xe dày bịch màu xám nhạt, che chắn hoàn toàn cho người ở bên trong, đến bóng dáng cũng lộ ra. Phu xe tên là Đường Kình Phong, là hán tử dáng người cường tráng, dây cương cuốn chặt trong tay, bên hông đeo trường kiếm, diện mạo tuy hiền hậu nhưng vì nghiêm mặt nên tự nhiên sinh ra loại uy áp mơ hồ, khiến người khác dám lại gần.

      Xe ngựa chạy với tốc độ đều đặn đường, tường thành nguy nga của Vương đô xuất trong tầm mắt, đại khái chỉ khoảng hai canh giờ nữa là tới nơi. Đường Kình Phong kính cẩn quay người lại bẩm báo, bên trong xe nhìn mấy người, chỉ loáng thoáng thấy được cái gật đầu nhè .

      Đột nhiên, từ bìa rừng hai bên truyền đến trận xôn xao. Đường Kình Phong phát , yên lặng ghìm ngựa dừng lại, ngưng mắt liếc nhìn xung quanh. Trong trung bỗng nhiên xuất mười bóng đen, hàn quang lấp lóe, lao thẳng đến đây.

      “Lại tới nữa sao, cũng sắp tới hoàng thành rồi mà đám người này vẫn chưa bỏ cuộc.” Đường Kình Phong nửa phẫn nộ nửa khinh thường , nhưng người lại vẫn mảy may di động lấy phân, tựa như chờ người bên trong ra lệnh. lâu sau, giọng trầm thấp, bình tĩnh, từ phía sau màn xe dày cộp vang lên.

      “Lần này giữ lại người sống.”

      “Vâng, Vương gia.”

      Đường Kình Phong xoay người nhảy xuống xe ngựa, ngón cái khẽ đẩy vỏ kiếm lên, lộ ra đoạn lưỡi kiếm sắc bén trắng bạc như tuyết, ánh nắng phản chiếu lên lưỡi kiếm lạnh lẽo tạo thành những tia sáng khiến người ta phải sợ hãi. Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân thấy chỉ có mình đứng chắn trước xe ngựa, thầm nghĩ có gì đáng uy hiếp, vì thế nhàng ra lệnh cho mọi người tiến lên vây quanh xe. Ánh mắt Đường Kình Phong lạnh lẽo quét cả người bọn họ lượt, sát khí trong lòng chậm rãi nổi lên, nhưng lại chậm chạp có hành động gì, hô hấp bình thản, lại khiến bầu khí trở nên vô cùng căng thẳng, như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

      “Lên!”

      Thủ lĩnh hắc y nhân đột nhiên quát khẽ, mọi người lập tức đồng loạt xông lên, sát khí bùng phát. Đường Kình Phong tay vẫn rời xe ngựa chút nào, đột nhiên nhảy lên cái rồi quỷ mị xuất trước mắt thủ lĩnh hắc y nhân, trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng về phía ngực . ta vội vàng giơ kiếm lên chắn, nhưng ngờ Đường Kình Phong lại thay đổi chiêu thức, kiếm xoay cái đâm về phía sau lưng ta, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta muốn chống đỡ cũng kịp. Chật vật nghiêng người né tránh chiêu của Đường Kình Phong, vội vàng lui lại mấy bước, định gọi người lên hỗ trợ vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên trở nên thất kinh.

      quan đạo trống trải biết từ bao giờ xuất thêm hơn mười ảnh vệ!

      Ưu thế trước đó lập tức còn, hắc y nhân những cách nào lại gần xe ngựa, mà còn bị mấy người ảnh vệ võ công cao cường đánh đến còn lực chống trả, dần dần rơi vào thế hạ phong. Thủ lĩnh hắc y nhân thấy vậy hơi cắn răng, muốn hạ lệnh rút lui, ngờ vừa mới di chuyển bước, bị bàn tay đặt ở vai, lực đạo như muốn bóp nát vai ra vậy.

      “Còn muốn chạy?”

      Người kia vừa dứt lời bên hông đột nhiên cảm thấy tê rần, sau đó thể động đậy nữa. Đường Kình Phong ra từ phía sau ta, thuận tiện giải quyết luôn hai hắc y nhân có ý định trốn chạy, sau đó liền lặng lẽ đứng chỗ, thẳng đến khi tên hắc y nhân cuối cùng bị ảnh vệ xử lí sạch .

      Thủ lĩnh hắc y nhân ý thức được tình huống đúng, lập tức định cắn thuốc độc giấu ở kẽ răng. Đường Kình Phong sắc mặt khẽ biến, đưa tay bóp lấy hàm ta, nhưng vẫn chậm hơn bước, máu tươi từ miệng ta điên cuồng trào ra, nhiễm đỏ cả bàn tay Đường Kình Phong. Cả người hắc y nhân nổ tung, huyết nhục bắn ra tứ phía.

      Đường Kình Phong nhíu mày lau sạch máu dính người, sau đó đến trước màn che, thấp giọng : “Vương gia, thuộc hạ thất thủ, người chết hết.”

      “Thôi, dọn dẹp chút rồi tiếp tục lên đường.”

      “Vâng.”

      Đường Kình Phong nâng mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là thi thể của hắc y nhân, nằm ngổn ngang tứ phía, trông là chướng mắt. ra hiệu cho thủ hạ, bọn họ lập tức tiến hành dọn dẹp lại trường, còn chính mình đá văng mấy cái thi thể chắn đường về phía thi thể của tên thủ lĩnh. Đúng lúc cúi người xem xét thi thể khối ngân bài từ trong người tên thủ lĩnh rơi ra, Đường Kình Phong liền nhặt lên xem, vừa nhìn thấy ngân bài mặt liền bao phủ lớp hàn sương.

      “Vương gia, ngài nhìn thứ này xem.”

      cung kính đưa ngân bài vào trong xe, Sở Kinh Lan nhận lấy, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt từ khe hở của màn xe nhìn lướt qua, sau đó lạnh lùng phun ra hai chữ: “Dạ gia.”

      Đường Kình Phong gật đầu, trong mắt thoáng nổi lên hai ngọn lửa : “Đúng là gia huy của Dạ gia.”

      “Giữ lấy, vào vương đô rồi tiếp. Đây chắc là đám người cuối cùng rồi.”

      “Vâng.”

      Đường Kình Phong cất ngân bài , tiến lên chỉnh lại dây cương, hô tiếng, xe ngựa lại tiếp tục chạy , mà hơn mười ảnh vệ kia lại vô tung vô tích thân vào trong rừng, tiếp tục thầm bảo vệ Sở Kinh Lan.

      Thời gian chầm chậm bước vào chính ngọ, sắc trời sáng trong, vương đô to lớn sừng sững ra dưới bầu trời xanh thẳm, liếc nhìn thấy điểm cuối, cực kì uy nghiêm và hùng vĩ.

      Đường cái Huyền Vũ vốn trống trải hôm nay lại chật kín người, ánh mắt trời chiếu xuyên qua những tán lá phong còn chưa chuyển đỏ hết, phiến đá được rải lớp lá vàng, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng dáng của cánh nhạn bay lướt qua cùng với làn gió thu mát mẻ thổi về hướng nam, sau đó liền biến mất trong đám người tấp nập.

      Cấm quân ở hai bên đường đứng nghiêm trang thành hàng rào, tất cả đều mặc giáp trụ đứng thẳng ở nơi đó, cứ năm bước lại có ngựa, ngân thương sáng chói dựng lên tạo thành hàng rào ngăn đám người chen chúc lại bên ngoài, chỉ cẩn có chút dị động, ngân thương sắc bén lập tức chĩa lại, khiến cho bá tánh cũng phải run sợ mà dám lỗ mãng, chỉ đành giọng châu đầu ghé tai bàn bạc với nhau. Đệ tử của thế gia đương nhiên ở chỗ hỗn loạn này, bọn họ sớm chiếm được những vị trí tốt nhất cạnh cửa sổ lầu của các tửu lâu, chỉ cần hơi nghiêng đầu ra là có thể dễ dàng quan sát mọi thứ.

      Rầm rộ như vậy, chỉ vì hôm nay là ngày Lan Vương hồi kinh.

      đến Sở Kinh Lan, là con thứ ba của tiên đế, từng hưởng sủng ái vô hạn của tiên đế, mười bốn tuổi được tham chính, mười tám tuổi liền lập quân công được phong vương, công lao đạt được chỉ dùng quyển tấu chương là thể nào viết hết, dân chúng vẫn luôn coi như Thái tử mà đối đãi. Nhưng sáu năm trước, khi biên cương để bình loạn, tiên đế bỗng nhiên bệnh tình nguy kịch, trước khi chết liền lập trưởng tử Sở Hoài Tang lên làm Thái tử, sau đó Thái tử liền kế vị, mà Sở Kinh Lan từ đó về sau cũng trở về Vương đô nữa mà luôn ở lại Bắc Địa. Thoắt cái thế mà 6 năm trôi qua.

      Mấy năm gần đây, phố ngừng bàn luận về phong ba lần lập vị năm đó, các loại suy đoán đều có, hơn nữa, về việc này, tứ đại thế gia Vương, Tạ, Bạch, Dạ thế nhưng lại hề hé miệng nửa lời, càng khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man, từ đó thuyết thư của mấy người kể chuyện lại nhiều thêm cọc kỳ văn.

      Trong khi câu chuyện của bách tính vẫn hết sức sôi nổi xa giá của Lan Vương chậm rãi tới.

      Dạ Hoài Lễ ngồi mình ở tầng ba của tửu lâu nhà mình để ngắm cảnh, chợt nghe phía sau giọng khe khẽ. Quay đầu nhìn lại, người tới là nương búi tóc hình chữ thập, mặc thân xiêm y xanh ngọc, mi nhược viễn sơn, mắt như thu thủy, đôi môi màu hồng phấn cong lên độ cong tuyệt đẹp, nhìn mỉm cười.

      Mi nhược viễn sơn: ý chỉ lông mày của người con rất đẹp.

      “Ương Nhi, sao muội lại tới đây?”

      biết tính nết của ấu muội nhà mình. Từ khi muội ấy lên làm gia chủ của Dạ gia liền trở nên vô cùng trầm ổn, hoàn toàn giống tiểu nương mười tám tuổi. Hiếm khi có chuyện có thể khiến muội ấy có hứng thú, nhất là loại chuyện náo nhiệt hàng vạn người cùng chen chúc lại chỗ như này. Nhưng hôm nay biết vì sao, cư nhiên lại xuất ở chỗ tửu lâu đông người thế này, đúng là phá lệ mà.

      “Ở trong nhà quá nhàm chán nên muốn ra đây bồi huynh lát cho vui.”

      Lời này lọt vào trong tai Dạ Hoài Lễ trời mới biết có bao nhiêu hưởng thụ, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng cứng ngắc nay lại tràn ra mấy phần vui vẻ, duỗi tay ra, kéo Dạ Hoài Ương ngồi xuống bên cạnh mình.

      Đúng lúc này xa giá của Lan Vương cũng tới dưới lầu. Dạ Hoài Ương từ phía xa nhìn lại, cho dù là tầm màn màu xám nhạt dày bịch kia che tất cả nhưng vẫn ngăn được nàng lẳng lặng lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. Nhưng rất nhanh, thanh ồn ào hỗn loạn phá hỏng giây phút an bình đó. biết là ai ở lầu hai, hề cố kị mà lớn tiếng ồn ào:

      “Này Lan Vương, phải năm đó ngài cướp được ngôi vị hoàng đế nên mới phải kẹp chặt đuôi xám xịt chạy về phương Bắc sao? Bây giờ thế mà lại dám trở về?”

      “Nhưng nhìn ngài bây giờ này, mình đơn thương độc mã, đến hộ vệ cũng có, chẳng lẽ còn định động tâm tư gì sao? Nhưng được thế tốt, bây giờ thái bình thịnh thế, đây chính là cơ hội lập công là tốt nha!”

      Dứt lời, hai người liền cùng nhau bật cười ha hả, thanh đáng khinh vang vọng, vô cùng khó nghe.

      Ý cười mặt Dạ Hoài Ương dần dần đông lại, người chưa động, đến ánh mắt cũng chưa di chuyển, nhưng giọng lạnh lẽo vang lên lại khiến cho khí cả gian lầu dần dần đóng băng lại……

      “Từ Uyên, đuổi bọn họ .”

      Vừa dứt lời, bóng đen chợt lóe lên, hướng thẳng xuống dưới lầu, chỉ thời gian ngắn sau, ồn ào náo động ở gian sát vách lập tức biến mất, mà nửa điểm thanh phản kháng còn chưa kịp vang lên người bị ném ra ngoài.

      Dạ Hoài Lễ giấu vết trầm mi xuống, : “Từ khi nào muội lại để bụng mấy loại chuyện nhặt này?”

      “Chỉ là nghe chó sủa cảm thấy phiền thôi.” Dạ Hoài Ương nửa rũ mắt phượng xuống đáp.

      “Bọn họ đây chính là vọng ngôn.” Dạ Hoài Lễ nhìn về phía xa giá giản dị mà tự nhiên kia, sắc mặt thâm thúy: “Năm đó muội còn , biết chuyện gì xảy ra. Nhưng lần này Lan Vương trở lại nhất định lòng lang dạ thú, thể đề phòng.”

      “Đại ca, năm đó muội tuy còn , nhưng cũng đến nỗi phân biệt được đúng sai.” Dạ Hoài Ương thu hồi ánh mắt, lưu luyến trong mắt rút sạch, chỉ dư lại trầm lặng: “Lấy lại đồ vật vốn thuộc về mình thể coi là lòng lang dạ thú được.”

      “Làm càn! Những lời này là muội học ai ?”

      Dạ Hoài Lễ đột nhiên đứng bật dậy răn dạy Dạ Hoài Ương, thần sắc vô cùng nghiêm khắc, dường như đối với việc này vô cùng mẫn cảm. Nhưng Dạ Hoài Ương lại là dáng vẻ phong đạm vân khinh, dư quang liếc nhìn xa giá của Sở Kinh Lan xa, thong thả ung dung chỉnh lại tay áo, tứ lạng bạt thiên cân : “Náo nhiệt cũng xem xong rồi, muội về trước. Buổi tối chờ huynh trở lại ăn cơm.”

      Tứ lạng bạt thiên cân: chiêu trong Thái cực quyền, ý chỉ lấy thắng lớn í, đại khái là như thế.

      Dứt lời nàng liền xoay người xuống lầu, cho Dạ Hoài Lễ cơ hội nhiều lời. Dạ Hoài Lễ đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng nàng hồi lâu, mãi đến khi thân ảnh mảnh khảnh biến mất ở chỗ cầu thang thần sắc ảm đạm mặt vẫn hề biến mất.

      Điều bọn họ ngờ chính là đoạn đối thoại này sớm truyền vào trong xe ngựa.

      Đường Kình Phong thầm nghĩ, nương này thế nhưng lại rất có ý tứ. Nàng ấy chỉ là về nhà, biết là người của thế gia nào? Nhưng chẳng qua nghĩ cũng chỉ là nghĩ, cũng hề quay đầu lại nhìn lấy cái, sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc như cũ, giống như thủ vệ nghiêm ngặt ngồi xe, ngăn chặn hết mọi ánh mắt tìm tòi lại để tránh làm kinh động đến Sở Kinh Lan ngồi bên trong.

      Chẳng qua quên, võ công của Sở Kinh Lan hơn xa , nếu có thể nghe được đoạn đối thoại tửu lâu đương nhiên Sở Kinh Lan cũng có thể.

      Lòng lang dạ thú ư…………

      Sở Kinh Lan im lặng hạ cuốn sách trong tay xuống, mắt ưng nâu thẫm quét nhanh ra bên ngoài màn xe, nhìn phồn hoa thịnh cảnh bên ngoài cùng với thân hình của lê dân bá tánh dần dần biến thành những mạt thân ảnh, như là bóng tối phủ dần lên khi cuộn tròn bức họa, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, nhưng lại hoàn toàn thấy chi tiết, mang lại loại cảm giác mờ mịt. mím lại phiến môi mỏng, câu nào nhưng trong lòng lại nổi sóng mạnh mẽ.

      Xa cách sáu năm, cuối cùng lại lần nữa quay trở lại đây.

      Ps: lần đầu ed cổ đại, nếu có chỗ nào sai sót hay phù hợp mn cứ đóng góp nhiệt tình nhé :3

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,544
      nàng edit hay mà, t nhảy hố, hy vọng nàng ra chương nhanh nhanh cho các chị e hóng ^^
      bachnhatyseo-senpai thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      @1900 cổ đại toàn mớ từ ngữ đặc tả hoa mỹ, rồi động chút là thành ngữ các kiểu các kiểu. làm đại chuyển qa cổ đại ed vất vả quá cơ í nàng ạ:062::062::062:
      1900huynhphuc9494 thích bài này.

    4. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      Mềnh thích loli, mềnh thích nữ truy, AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
      Nhảy hố thôi
      seo-senpai thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      các ty ạ, t trong giai đoạn ôn thi. Kì cuối của năm cuối r, k chơi đc nữa nên cancel mọi truyện đến khi thi xong các nàng nhé. Chắc khoảng tận cuối tháng cơ, mấy nàng thông cảm nha:yoyo44:
      dieulinhaha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :