1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc Sống Thường Ngày Của Ảnh Đế Sau Khi Kết Hôn- Thời Hòe Tự ( Update Chương 27)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Tiểu nam thần làm con rể nhé~~~
      windytales_1001 thích bài này.

    2. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Chương 12: Diệp Tranh

      Chạng vạng tối, nhà ba người kéo nhau về Bích Quế viên ——là tiểu khu mà Lục Cảnh Sơn ở.

      đường , Hạ Thời hỏi lịch trình của Lục Đình Xuyên, "Hai ngày nữa là Huyên Huyên khai giảng rồi , có rảnh ?"

      "Hai ngày sau còn phải đến quay hoàn tất bộ phim và thu lời thoại . Nhưng buổi sáng vẫn có thời gian. Hôm đó đưa em và con ."

      Lục Huyên nghe thấy vậy, mặt mày lập tức hớn hở, "Ba mẹ cùng đưa con sao?"

      Mặc dù là đứa bé có khả năng thích ứng vô cùng mạnh mẽ, nhưng lần đầu đến nơi hoàn toàn lạ lẫm, bé vẫn có chút lo lắng. Lục Huyên chỉ mới năm tuổi, tuy rằng bọn họ cố gắng chọn trường mầm non quốc tế với phương pháp giáo dục Trung Âu kết hợp, nhưng phương pháp giáo dục và môi trường học tập so với trường của Lục Huyên lúc trước khi còn ở Mĩ vẫn khác nhau trời vực.

      Hạ Thời nhịn được thơm con cái : "Đúng rồi. Ba mẹ cùng đưa con , có vui ?"

      "Vui ạ!"

      Lục Đình Xuyên nhìn Hạ Thời qua gương, "Về chuyện của và Vân Đóa, nếu ấy chủ động ra, chúng ta cũng nên cần đề cập đến nữa."

      Hạ Thời gật đầu, Lục Đình Xuyên lại hỏi: "Trước đây em đài truyền hình Bắc Kinh có show truyền hình thực tế muốn mời em tham gia đúng ? Thế nào rồi?"

      "Nghe Tô Phỉ , đó là show truyền hình thực tế hoàn toàn mới, rất được đài truyền hình coi trọng, là sau hai hôm nữa mang bản thảo chương trình đến cho em xem. Nếu em thể quyết định ngay cũng có thể từ từ xem xét. Dù sao thời gian chuẩn bị trước của họ cũng còn dài, cần gấp gáp."

      Lục Đình Xuyên cười, "Nếu gần đây em rảnh, có muốn nhận làm nhạc phim ?"

      Hạ Thời vừa nghe liền biết trong lời này còn có ý khác, " Là phim của à? Phim “ Thiên cơ “ vừa mới quay lại hoàn tất đó sao."

      " phải “ Thiên Cơ”, là phim trước đấy “ Ở Paris” ."

      Hạ Thời vô cùng bất ngờ, " “ Ở Paris” sắp công chiếu rồi đúng ? đến mức còn chưa thu xong nhạc phim chứ."

      " Lúc trước định ra mắt vào dịp quốc khánh. Nhưng phim “ Trà và café”cũng ra mắt vào dịp đó, hơn nữa bọn họ được hãng phim Song Phi đầu tư, tỉ lệ người đến rạp xem rất cao. Lại đều là thể loại phim tình cảm. Đạo diễn Quách sang thương lượng rồi, nhưng cuối cùng hai bên đạt được thỏa thuận, nên bị loại ra. Sau đó liền quyết định công chiếu vào dịp Giáng Sinh. Nhạc phim có rồi, nhưng đối với nhạc phim này ,đạo diễn Quách muốn dùng đoạn nhạc nền trong phần kịch tính nhất của bộ phim . Bản nhạc lúc trước, đạo diễn Quách cũng hài lòng lắm. Nhưng do tìm được bản nhạc nào hay hơn, nên phải chấp nhận dùng bản đó. giờ biết em vừa về nước, nên liền đến tìm , hỏi em có thời gian rảnh ."

      Hạ Thời bỗng cảm thấy áp lực như núi đè, danh tiếng quá lớn, khiến người khác đặt kì vọng cao có đôi khi cũng hẳn là chuyện tốt. Giống đạo diễn Quách này vậy, cần hỏi cũng biết người nhờ vả là nhân vật quyền lực trong giới giải trí, Hạ Thời phải tự coi bản thân mình, mặc dù có tài sáng tác, nhưng cũng phải thiên hạ đệ nhất, huống chi việc sáng tác này còn phải dựa vào cảm hứng.

      Lục Đình Xuyên thấy Hạ Thời do dự liền " Ý của đạo diễn Quách là muốn tạo áp lực cho em, ông ấy cũng biết việc sáng tác này vốn là việc chỉ có thể may mắn gặp được chứ thể cưỡng cầu. Em có thể xem trước bản DEMO có các tình tiết chính của phim, nếu cảm thấy có hứng thú có thể thử chút."

      Hạ Thời nghĩ lúc, rồi đồng ý.

      Hai người cứ như vậy qua chút chuyện công việc, xe tới chỗ đỗ xe. Vừa xuống xe lên lầu. Vào cửa liền nghe thấy Vương Cầm và Vân Đóa chuyện.

      " Con xem con trước đây muốn yên ổn làm việc ở tòa soạn tạp chí, muốn tiến thân vào giới giải trí, tại lại muốn bỏ là sao. Đóa Đóa, chúng ta sống thể cứ tam tâm nhị ý như vậy được. Huống chi lúc đó vì việc của con, mẹ cố mở miệng nhờ Đình Xuyên tìm cho con người đại diện. Giờ vừa mới được có mấy tháng!"

      *Tam tâm nhị ý : chần chừ; do dự; chân trong chân ngoài; an tâm

      Ba người Hạ Thời đẩy cửa vào, tiếng Vương Cầm liền im bặt. Vương Cầm thay đổi thái độ lộ ra khuôn mặt tươi cười : " về rồi sao?"

      Lục Đình Xuyên và Hạ Thời đồng loạt chào tiếng "Dì", Lục Huyên cũng thân thiết gọi "Bà nội" . Vương Cầm đáp lời, cũng đề cập đến chuyện mình vừa cùng Vân Đóa nữa.

      "Diệp Tranh đến rồi, ở trong thư phòng cùng ba con đó."

      Lục Đình Xuyên gật đầu cảm ơn, đem đồ cầm trong tay đưa cho Vương Cầm, rồi dẫn Hạ Thời và Lục Huyên vào thư phòng.

      Lục Cảnh Sơn viết thư pháp, bao phủ mặt bàn rộng đến mét rưỡi là tờ giấy tuyên thành rộng khoảng năm mươi phân. Ba người tiến vào, Lục Cảnh Sơn vừa khéo viết xong giấy bốn chữ: Lập ngôn lập hạnh.

      Chữ có đóng có mở, nét chữ cứng cáp có lực, nhàng như gió thoảng qua tay áo, tỏa sáng như có ánh trăng chiếu rọi. hổ danh là phó chủ tịch hiệp hội thư pháp quốc gia.

      Diệp Tranh là đệ tử mà ông ưng ý nhất cũng ở bên đứng khen: "Thầy đúng là gừng càng già càng cay, bảo đao chưa cùn."

      "Già rồi, lực tay đủ ." Lục Cảnh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, buông bút ngẩng đầu liền thấy Lục Đình Xuyên, cả khuôn mặt đều nở nụ cười, "Đến đây nào."

      Lục Đình Xuyên đáp lời , Lục Huyên chạy tới gọi to "ông nội", rồi đem ra mấy tờ "Bài tập" để ông kiểm tra . Lục Cảnh Sơn cười đến mặt mũi đều nheo lại : "Tốt, tốt, tốt! So với lần trước chữ viết cũng cứng cáp hơn nhiều rồi."

      Hạ Thời nghẹn lời, chỉ viết có vài ba chữ, nhìn ở đâu ra được là cứng cáp hay đây?

      Lục Huyên được khen ngợi nên vô cùng vui vẻ, "Mỗi ngày ba đều dạy con đó!"

      Lục Cảnh Sơn hừ mũi cái, "Ba con dạy con sao? Thôi . Ba con hồi cũng học có tí chút thôi , qua bao nhiêu năm như vậy rồi, còn nhớ lại được hai phần là tốt lắm rồi, còn dạy con sao được, đừng có dạy sai là may rồi!"

      xong dừng chút ngẩng đầu quét mắt qua Lục Đình Xuyên, lập tức hừ hừ hai tiếng, tuy rằng ngoài miệng chịu thừa nhận, nhưng mỗi khi gặp Lục Đình Xuyên trong lòng vẫn cảm thấy có chút tức giận .

      Ai có thể nghĩ đến năm đó Lục Cảnh Sơn tính tình nóng nảy quản giáo Lục Đình Xuyên vô cùng nghiêm khắc, động chút là đánh chửi tại thấy con trai liền biến thành "Rùa đen rụt đầu",hai cha con mỗi lần gặp mặt đều thành là tình trạng này.

      Diệp Tranh cười cười hoà giải, "Tiểu Xuyên chí hướng nằm ở việc này. Nhưng mà hồi luyện tập nhiều năm như vậy, tại chắc vẫn thừa sức dạy Huyên Huyên những bước cơ bản."

      Lục Cảnh Sơn cũng vui vẻ tiếp nhận cái thang này mà leo xuống. Lục Đình Xuyên giấu nụ cười khóe miệng, "Con mua cho ba vài thứ, những thứ lần trước bác sĩ Tô con đều mua rồi.Con đưa cho dì, ba nhớ uống đúng giờ. Con thường xuyên gọi điện thoại hỏi dì đó."

      Lục Cảnh Sơn lớn tuổi , tính nóng nảy cũng sửa ít, nhưng vẫn còn có chút tính trẻ con, vui trừng mắt liếc Lục Đình Xuyên cái, " cần quan tâm,tôi cũng phải là trẻ con đâu?"

      " Vâng vâng vâng, ba là nghe lời nhất!" Lục Đình Xuyên dỗ ông như dỗ trẻ con vậy, nhìn cha già tóc bạc, trong lòng lại cảm khái. Cảm ơn ông trời làm cho có thêm cơ hội để làm lại , chỉ là đối với việc của và Hạ Thời, mà còn cho cùng cha có cơ hội nối lại tình cảm. Mặc dù năm đó còn có ngăn cách lớn trong lòng , nhưng chung quy cha con vẫn là cha con . Lục Đình Xuyên có đôi khi khó có thể tưởng tượng được Lục Cảnh Sơn năm đó xấu tính như thế tại già lại có thể trở nên "đáng " như vậy .

      Hạ Thời nhìn mấy chữ bàn : "Ba ơi, bức viết này ba tặng con . Hôm sau con đóng khung treo trong thư phòng, để thư phòng nhà con cũng dính chút khí chất thư hương."

      Cả khuôn mặt Lục Cảnh Sơn đều tràn đầy nét cười, "Được. Có điều nếu con sợ biết đến cửa hàng nào để làm khung tranh. như thế này , ba tìm người đóng khung xong để Diệp Tranh mang qua cho con, hoặc các con tự sang lấy có được ."

      Diệp Tranh đáp ứng, lại nhìn nhìn Lục Huyên, quay đầu hỏi: " Gần đây tôi kí hợp đồng tham gia show truyền hình thức tế “ Con mình đâu thế ?” của đài truyền hình Strawberry. Nghe đạo diễn bên đó cũng tìm mọi người có đúng ?"

      Lục Đình Xuyên chăm chú nhìn Lục Cảnh Sơn, Lục Cảnh Sơn hừ mũi, "Nhìn ba làm gì? Trông ba cổ hủ lắm à? Ba lại có thể ngăn Diệp Tranh cho cậu ấy sao?"

      Lục Đình Xuyên vô cùng kinh ngạc.

      Tổ tiên nhà họ Lục đa phần đều là những thi sĩ uyên bác, ông cố của là quan triều Thanh,ông nội là tiên sinh dạy học có tiếng ở thời Dân Quốc. Lục Cảnh Sơn là trong số ít sinh viên ở những năm 70, 80, sau này ông trở thành giáo sư cấp quốc gia tại trường đại học Bắc Kinh, hơn nữa trong lĩnh vực thư pháp có rất nhiều thành tựu lớn. Tuy thể coi là học giả, nhưng cũng có rất nhiều câu nổi tiếng được truyền lại cho đời sau.

      Nhưng cũng chính vì truyền thống học tập của gia đình,mà tránh được lưu lại chút tư tưởng bảo thủ của dòng dõi thư hương. Đặc biệt là Lục Cảnh Sơn lớn lên trong chế độ giáo dục truyền thống, lại càng khiến cho ông tôn sùng phương diện này, mà biết đến thay đổi của thời đại.

      Khi còn Lục Đình Xuyên thi biết bao nhiêu các cuộc thi lớn , điểm thi luôn phải nằm trong top 3, được có bất cứ bài kiểm tra nào dưới 90 điểm, nếu bị phạt quỳ hoặc bị đánh. Ngược lại , Lục Cảnh Sơn cũng có cách nào hiểu được những biến đổi trong quan niệm của thời đại về giới giải trí. Luôn cảm thấy làm "con hát", là thể nào chấp nhận được.

      Nhớ năm đó khi tự ý đóng phim, Lục Cảnh Sơn sau khi biết được, túm vào thư phòng đánh đến nỗi phải nhập viện. Mà chuyện này cũng thành giọt nước tràn ly, khiến sau này tình cảm cha con tan vỡ. Lục Đình Xuyên lén xuất viện, bỏ câu nào với Lục Cảnh Sơn, mấy năm trời trở về nhà.

      Bây giờ nghe giọng điệu này, đúng là...

      Diệp Tranh cười khẽ, "Việc này thầy Lục biết từ trước rồi. Khi tổ sản xuất chương trình đến tìm tôi, tôi còn rất kinh ngạc, tôi là người thầy dạy thư pháp, chứ cũng phải người trong giới giải trí. Sau này vẫn do có thầy Lục giúp đỡ công việc, nên tôi mới có thể kí hợp đồng với chương trình ."

      Chuyện này càng làm Lục Đình Xuyên kinh ngạc hơn, có thể là trợn mắt há mồm kinh sợ.

      Hạ Thời rất ràng điểm khúc mắc này giữa hai cha con, hé miệng cười trộm, chọc chọc Lục Đình Xuyên. Lục Đình Xuyên mới chợt hoàn hồn, đáp: "Họ có qua tìm tôi, nhưng tôi đáp ứng."

      Diệp Tranh thở dài, "Xem ra, Viên Viên nhà chúng tôi nhất định rất thất vọng rồi."

      Viên Viên là con của Diệp Tranh, năm nay bốn tuổi, Diệp Tranh còn có cậu con trai lên sáu tuổi, tên là Phương Phương.

      Diệp Tranh liếc mắt nhìn Lục Đình Xuyên cái, cúi xuống xoa đầu Lục Huyên hỏi, "Huyên Huyên có muốn chơi cùng Phương Phương và Viên Viên . Nghe còn có rất nhiều bạn khác nữa đó."

      Lục Huyên ngẩng đầu lên hỏi, " Chơi cái gì ạ?"

      " Có rất nhiều thứ để chơi nhé! Cùng ba con du lịch này , có thể đến Mông Cổ ngắm thảo nguyên học cưỡi ngựa, còn có thể đến Cáp Nhĩ Tân trượt tuyết, còn có..."

      Các điểm đến của chương trình vẫn còn được giữ bí mật, kể cả những gia đình đồng ý tham gia cũng chỉ biết trước được thời gian ghi hình, còn địa điểm tạm thời biết, đây chỉ là Diệp Tranh bịa chuyện với Lục Huyên thôi.

      Hạ Thời nhìn nổi nữa, liền kéo Lục Huyên lại, cười mắng: "Tôi nghe này dù sao cũng là trong mười người trẻ tuổi xuất sắc nhất Trung Quốc, còn nhận được rất nhiều giải thưởng thư pháp dành cho những thư pháp gia trẻ. Sao lại trông giống như sói đuôi to thế, sợ bị sinh viên và những người ngưỡng mộ nhìn thấy à. đây chính là bà ngoại sói muốn dụ bắt bé quàng khăn đỏ đấy sao !

      Diệp Tranh cười khẽ, " muốn cho bé à?"

      Hạ Thời chỉ chỉ vào Lục Đình Xuyên, " cũng xem xem vị này nhà tôi là loại người nào sao. Mười đầu ngón dính nước (*).Xà lách và rau diếp còn phân biệt được . Tôi bảo ấy mua tỏi lá, ấy mua lá hẹ về. Chương trình của các tôi cần xem nội dung, chỉ cần xem qua review mạng là có thể đoán được, nếu lần này muốn , chắc chắn là gà bay chó sủa rồi."

      *十指不沾阳春水 : mười ngón tay dính nước mùa xuân. Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Chỉ việc người nào đó mó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý những người bao giờ làm việc nhà.

      Lục Đình Xuyên vô cùng quẫn bách. Diệp Tranh và Lục Cảnh Sơn lại rất khách khí bật cười ha ha. May nhờ có Vương Cầm nấu xong đồ ăn, đến gọi mọi người ra ăn cơm , Lục Đình Xuyên mới được giải vây.
      hangcao, Nguyen Thuy, nhoxbina13 others thích bài này.

    3. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Chương 13: Giải quyết việc của Vân Đóa

      Cả nhà ngồi xuống bàn ăn. Lục Cảnh Sơn động đũa liền muốn gắp thịt kho tàu, Lục Đình Xuyên thấy thế ngăn lại.

      "Ba, bác sĩ Tô giờ ba thể ăn món này được."

      Vương Cầm ở bên cũng thêm mắm dặm muối, "Ba con hôm qua còn ăn vụng đó. Con khuyên nhủ ông ấy , lời của dì , ông ấy chịu nghe."

      Lục Cảnh Sơn tức giận đến trợn mắt, "Ai ăn vụng ! Sao có thể thế được! Bác sĩ đều tôi khỏe hơn nhiều rồi."

      Lục Đình Xuyên căn bản là tin, " Thế chút nữa ba đưa kết quả kiểm tra đến cho con xem chút."

      Lục Cảnh Sơn sửng sốt, ậm ừ ấp úng thành tiếng .

      Vương Cầm lại : "Lần kiểm tra sức khỏe thường lệ này ba con ."

      đến đây sắc mặt Lục Đình Xuyên lại vô cùng khó coi . Lục Cảnh Sơn còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp, "Ngày mai , ngày mai !"

      Lục Đình Xuyên thế mới hài lòng, "Ngày mai con cùng ba."

      Diệp Tranh khẽ cười, "Thôi , có cậu cùng , đám fan liền chạy theo, thầy khám làm sao được."

      Hạ Thời tiếp lời: "Để con ."

      "Trước kia còn được, tại cũng là nhân vật phong vân rồi. Hai người đừng , để tôi ."

      Đây cũng là lời , Lục Đình Xuyên bất đắc dĩ, chỉ có thể cảm ơn Diệp Tranh hết lần này đến lần khác.

      Vân Đóa im lặng gì, nhìn Lục Đình Xuyên bên chuyện, bên quên bóc tôm cho Hạ Thời, thái độ vô cùng tự nhiên thân mật, như thể quen làm thế rồi, trái tim đau nhói, ăn bánh chuối chiên vốn ngọt , nhưng lại khiến người ta cảm thấy cay đắng đến rơi lệ.

      Sau khi ăn xong, Hạ Thời phụ thu dọn bát đũa, chủ động nhận việc rửa bát, nháy mắt nhìn Lục Đình Xuyên. Lục Đình Xuyên liền theo vào phòng bếp.

      Lục Đình Xuyên biết nấu cơm xào rau, nhưng rửa chén bát cũng tệ. Vợ chồng hai người phối hợp vừa làm, vừa chuyện.

      Hạ Thời hướng ra bên ngoài phòng bếp nhìn chăm chú, thấy Lục Cảnh Sơn và Lục Huyên, lớn chơi vui đến quên trời đất. Trong lòng cảm khái, đồng thời với Lục Đình Xuyên: " đừng có lúc nào cũng định kiến với ba như thế, thái độ đối xử với ba thân thiết chút, ba cũng phải lo lắng trước mặt sai cái gì mà làm giận nữa."

      Lục Đình Xuyên sửng sốt, động tác rửa chén dừng lại lát, " biết rồi."

      "Lần trước khi chúng ta về nhà, Dư Thạc gọi điện thoại đến, báo việc bộ phim phải quay lại, ra ngoài nghe điện thoại gần tiếng đồng hồ. Ba và em ở thư phòng hàn huyên rất nhiều chuyện.Ba luôn trách bản thân nóng tính tốt, hồi đối xử với quá nghiêm khắc. Ba có lỗi với ."

      Lục Đình Xuyên trong lòng chấn động, những lời này Lục Cảnh Sơn chưa từng với , nhất thời cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, giọng cũng mất tự nhiên , " hiểu rồi."

      "Ba , năm đó ba cùng tiểu Lý cũng có chuyện gì, nhưng là mẹ tin ba, cũng tin ba."

      Mẹ ở đây phải là Vương Cầm, mà là mẹ đẻ của Lục Đình Xuyên. Lục Đình Xuyên trượt tay, cái đĩa lăn nhanh xuống đất, may mà Hạ Thời nhanh tay đỡ được .

      Lục Đình Xuyên cổ họng như thít lại, biết nên gì . Kiếp trước, tính tình bướng bỉnh, nhất định chịu trở về nhà. Nhưng sau này và Hạ Thời bị người khác hãm hại, bị cánh săn ảnh đuổi theo cầu, khi quay xe nhất thời bất cẩn, Hạ Thời chết, mà bán thân bất toại nằm trong bệnh viện.

      Lúc đó, cũng chỉ có Lục Cảnh Sơn giàmột bó tuổi rồi vẫn ngại cực khổ ngày đêm chăm sóc , sợ trong lòng buồn khổ, thậm chí còn học cách kể chuyện cười, mỗi ngày đều trêu đùa cho thấy vui vẻ.

      Sống lại lần nữa, liền nghĩ, tạm thời bất luận là chuyện của cha mẹ ra sao, cha dạy bảo con trai cũng coi là có gì sai trái cả, Lục Cảnh Sơn chung quy vẫn là cha của , chung quy vẫn là con của ông. thể lại lần nữa trở thành người con bất hiếu. Bởi vậy, nỗ lực hàn gắn quan hệ, cố gắng đối xử với Lục Cảnh Sơn tốt, lại bao giờ mở mồm đến chuyện của ba với Tiểu Lý. Nhưng mà đến có nghĩa là quên, cũng có nghĩa là chút cũng để ý.

      Nhìn sắc mặt của Lục Đình Xuyên, Hạ Thời thầm ân hận có phải nên đến đề tài này . Hai cha con họ mặc dù thoạt nhìn vô cùng hài hòa,nhưng trong lòng lại vẫn có gì đó khúc mắc .

      Hạ Thời vẫn nhớ, sau khi mình cùng Lục Đình Xuyên đăng ký kết hôn ở Mỹ, lần đầu tiên dẫn về nhà gặp cha mẹ. Lục Cảnh Sơn nhiều năm gặp con, chỉ có thể dựa vào tin tức TV để theo dõi cuộc sống và lịch trình của con trai bỏ nhà nhiều năm liền, nước mặt giàn dụa,nhớ đến chuyện quá khứ mà cầm được gạt nước mắt. Ông chuyện dè dặt cẩn trọng, câu lại nhìn nhìn Lục Đình Xuyên, sợ đúng lại chọc giận .

      Hai người rửa bát cũng gần xong. Lục Đình Xuyên rửa tay, ôm Hạ Thời vào trong lồng ngực, câu cũng .

      Hạ Thời đột nhiên biết nên làm thế nào.

      "Đình Xuyên!"

      " biết là em muốn giúp em cởi bỏ khúc mắc này. tìm hiểu, điều tra." Lục Đình Xuyên buông Hạ Thời ra, sắc mặt khôi phục bình thường, tiện thể cầm tay Hạ Thời , " ra ngoài . Chúng ta rửa bát cũng lâu rồi, còn ra, bọn họ vào gọi đó."

      Hạ Thời dừng lại chút, "Còn chuyện nữa, Vân Đóa…!"

      Lục Đình Xuyên mỉm cười, "Yên tâm !"

      Hai người ra khỏi phòng bếp, liền phát những người khác đều ngồi ở phòng khách. Vân Đóa cúi đầu,tay cầm chén trà, nước trong chén dao động, có thể thấy được tay của Vân Đóa cũng run run chút.

      Lục Đình Xuyên và Hạ Thời ngồi xuống, Lục Cảnh Sơn liền : "Chuyện mạng con cũng đừng để ý. Các con là em, đưa em về nhà cũng là bình thường. tại Tiểu Xuyên cũng tìm được chứng cứ đưa ra rồi , con xem tại tình hình phải đều lập tức thay đổi rồi sao? Việc qua, đừng quá để tâm. Các con còn trẻ chuyện thế này, có gì mà vượt qua nổi. Về giới giải trí, nếu Vân Đóa muốn gia nhập nữa,vậy rút lui thôi. Tiểu Xuyên? Việc này có khó xử lý ?"

      " có gì khó khăn đâu . Nếu Vân Đóa hạ quyết tâm , những việc còn lại cứ để con giải quyết."

      Vương Cầm thở phào nhõm, dù gì Vân Đóa cũng ký hợp đồng thời hạn ba năm, vừa mới được mấy tháng thôi, hơn nữa còn vừa nhận vai diễn trong bộ phim mới.Giờ lại mở mồm tùy ý bảo bỏ, thể nổi mà.

      "Cám ơn con, Tiểu Xuyên!"

      "Dì khách sáo rồi , đều là người nhà cả. Vân Đóa là em con, đây là việc nên làm thôi."

      Câu cuối là cố ý cho Vân Đóa nghe . Tay Vân Đóa chợt run lên, trà trong trong chén cũng đổ ra ngoài.

      Hạ Thời thấy Vân Đóa quay đầu lại nhìn Lục Đình Xuyên, cảm thấy trong chuyện này nhất định còn điều gì đó mà biết.

      Thời gian còn sớm , đồng hồ sinh học Lục Huyên tương đối chính xác, đến khoảng chín giờ là phải ngủ. Lục Đình Xuyên và Hạ Thời chuẩn bị rời , Diệp Tranh cũng cùng theo, ra khỏi thang máy, hai bên đều tự tìm xe của mình, Diệp Tranh bỗng nhiên giữ Lục Đình Xuyên lại, " Tối thứ 2 cậu có rảnh ?"

      "Có chuyện gì vậy?"

      "Thầy đưa tranh chữ cho tôi rồi, tôi đặt làm khung hoàn thiện xong mang qua. Tiện thể Viên Viên cũng muốn gặp Huyên Huyên của nó ."

      Câu sau cùng mới là mục đích chính. Hạ Thời cười trộm, "Tối hôm đó tôi có rảnh . Đình Xuyên chắc nữa,còn phụ thuộc vào việc thu lồng tiếng của ấy khi nào mới xong."

      Diệp Tranh chút cũng để ý, "Có ở nhà là được rồi."

      Hạ Thời cười ra tiếng, "Quan trọng nhất là Huyên Huyên ở nhà là được đúng ."

      Diệp Tranh cười khẽ, " biết là được rồi, cần gì thẳng ra chứ!"

      Hai người coi như quyết định xong, hoàn toàn cảm thấy cần trưng cầu ý kiến của Lục Đình Xuyên. Mỗi người ngả, khi về đến nhà, Lục Huyên gục vào lòng Hạ Thời ngủ mất rồi.

      Lục Đình Xuyên tay ôm lấy bé, tình hình này cũng thể tắm rửa được,trẻ con rời giường hơi nhõng nhẽo ,do bị người khác đánh thức mà cáu kỉnh. Lục Đình Xuyên xả nước,Hạ Thời cởi quần áo cho Lục Huyên, lau qua toàn thân chút, rồi thay quần áo ngủ.

      Nhìn Lục Huyên ngủ say , hai người nhàng cẩn thận rời khỏi phòng, lúc này Hạ Thời mới giữ chặt lấy Lục Đình Xuyên hỏi, "Chuyện của Vân Đóa là như thế nào vậy?"

      " đưa ra cho Vân Đóa hai lựa chọn. Thứ nhất bọn có quan hệ huyết thống thể thông hôn,dù bọn có muốn ở bên nhau chăng nữa, cũng nhất định làm ba và dì sống yên ổn . Hơn nữa, đối với ấy hề có tình nam nữ, dù ấy có lựa chọn chia rẽ ba và dì, ấy cũng có khả năng tiến triển gì thêm. Nếu ấy muốn đem chuyện này phá nát ra, ấy hai bên đều coi như chưa có chuyện gì xảy ra,để tiếp tục duy trì gia đình như bây giờ."

      Hạ Thời lắc đầu, "Đây nào có phải là hai lựa chọn, ràng là chỉ có lựa chọn duy nhất thôi."

      " ấy còn khả năng đến với nhau, ấy cũng cần phải từ bỏ lí tưởng của chính mình để tiến thân vào giới giải trí làm gì. chuyện với ấy rồi, nếu ấy nghĩ thông suốt, tự mình ra với bà và dì. cho ấy thời gian tuần, nếu sau tuần ấy vẫn chưa quyết định được, như vậy đích thân quyết định thay ấy.Hợp đồng với công ty, hủy bỏ."

      " ấy ký hợp đồng với Tần Đường, nếu còn để chuyện này tiếp diễn, chúng ta và ấy những cùng ở trong showbiz, mà còn cùng công ty, sau này phải va chạm với nhau nhiều. cũng muốn cho ấy có cơ hội để suy nghĩ mơ mộng gì nữa."

      Hạ Thời gật đầu, "Phía công ty làm thế nào bây giờ? coi như là đại cổ đông của công ty, thỏa thuận giải trừ hợp đồng với nghệ sĩ cũng khó. Nhưng bây giờ Vân Đóa nhận vai trong bộ phim rồi, làm thế nào giải thích với bên kia được?"

      "Đây là bộ phim do công ty đầu tư, lúc trước vai này là tính giao cho tân binh khác trong công ty. Bây giờ có Vân Đóa, cũng có người khác thay. Công ty đâu chỉ có mỗi ấy là diễn viên nữ thôi đâu,còn có bao nhiêu người muốn cạnh tranh để giành vai diễn này đó. tại ấy có fan , lại cũng có tiếng tăm gì, chẳng qua là chỉ tham gia diễn vai phụ trong phim của đạo diễn Trương, đáng kể đến. Thay đổi cũng có gì khó khăn."

      Hạ Thời thầm nghĩ: Quả nhiên là tác phong của Lục Đình Xuyên, cắt đứt hoàn toàn tất cả các mơ tưởng của Vân Đóa mọi phương diện .

      Hạ Thời còn trầm ngâm suy nghĩ, Lục Đình Xuyên tới gần bên , "Nữ vương bệ hạ thẩm tra xong chưa?"

      Mí mắt Hạ Thời liền nhảy lên, " người em dính mồ hôi rất thoải mái, em tắm trước ."

      "Ừm. Lúc nãy vừa thu dọn cho Huyên Huyên xong ,người cũng bị dính ướt rồi. bằng..." Lục Đình Xuyên khóe miệng giương lên cười, "Cùng nhau tắm nhé?"

      Hạ Thời còn chưa kịp từ chối, người bị bế bổng lên.


      ----Đêm đông giá lạnh mời cả nhà đọc hai chương tiếp theo cho ấm lòng ạ----:012::012::012:
      Jenny Hoàng, hangcao, Nguyen Thuy16 others thích bài này.

    4. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Xin lỗi đồng bào đồng chí, tuần vừa rồi mình bận quá nên chỉ kịp hoàn thành chương thôi ạ. Xin khất chương còn lại sang tuần. Xin các chị em lượng thứ. Tuần sau mình nhứt định trả nợ đầy đủ ạ~~:06(1)::06(1)::06(1)::06(1):

      Chương 14: Tan nát cõi lòng dân FA


      Mùng 1 tháng 9, ngày khai giảng.

      đường Lục Huyên đều có vẻ rất hưng phấn, vừa xuống xe liền ôm lấy tay Hạ Thời , chờ Lục Đình Xuyên đỗ xe xong bước đến, lại kéo tay Lục Đình Xuyên , xung phong dẫn hai người vào trường.

      Trước cổng trường có rất nhiều thầy giáo đợi, giáo viên lớp Lục Huyên là Phương, hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học được hai năm,là trẻ trung năng động. Mặc dù lúc trước để Lục Huyên có thể nhanh chóng thích ứng được với hoàn cảnh mới, Hạ Thời và Lục Đình Xuyên đưa con đến trường vài lần, cùng con chơi ở nhà trẻ vài ngày rồi. giáo Phương luôn là người tiếp đón bọn họ, cũng tính là người lạ , nhưng mỗi lần gặp mặt, Hạ Thời đều thấy hai má giáo đỏ ửng, đặt biệt là đôi mắt nhút nhát ngại ngùng dám nhìn thẳng Lục Đình Xuyên.

      Đúng là fan hâm mộ trung thành đây mà!

      "Chào giáo Phương!"

      Phương Bội Bội nắm lấy tay Lục Huyên, rồi quay người lại chào, "Chào Lục tiên sinh, Lục phu nhân."

      " giáo Phương vất vả rồi ."

      Giọng Lục Đình Xuyên vừa vang lên, sắc mặt Phương Bội Bội lại càng đỏ thêm, " có gì vất vả cả, đây là chuyện nên làm. Lục tiên sinh, Lục phu nhân yên tâm, tôi chăm sóc cho Huyên Huyên tốt."

      Khuôn mặt Lục Đình Xuyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Hạ Thời xuýt nữa cười thành tiếng, đối với thích đơn thuần của fan hâm mộ , Hạ Thời cũng nghĩ nhiều, ánh mắt của Phương Bội Bội thuần túy, rất khác so với Vân Đóa. Thậm chí Hạ Thời còn mang theo vài phần ý tứ chế nhạo, ôi chao, nhiều fan quá , bị nhiều người thích quá cũng phiền.

      Hạ Thời cúi người xuống thơm Lục Huyên cái, "Huyên Huyên, nếu có việc gì, với giáo. Chơi với các bạn ngoan nhé. Tan học mẹ tới đón con."

      Trong khi đó, Lục Đình Xuyên đơn giản hơn nhiều, xoa xoa đầu bé, "Vào con! Ba mẹ đứng đây nhìn con vào."

      Môi trường học tập ở trường mầm non này rất tốt, an ninh cũng tốt, nhưng học phí cũng hề rẻ, có thể đưa con vào đây học đều là những gia đình đại phú đại quý, ít nhất cũng là những gia đình có chút ít tài sản. Nhân phẩm của mọi người đều rất tốt. Bởi vậy cũng có người trà trộn vào chụp ảnh, cũng có số phụ huynh nhận ra hai người, nhưng cũng chỉ vụng trộm ghé đầu cùng tán gẫu vài ba câu. Đại khái là vì trong trường mầm non này có rất nhiều con cái của các gia đình nghệ sĩ đến học, bởi vậy, mọi người cũng quen rồi .

      Hai người thuận lợi rời , Hạ Thời lên xe liền bắt đầu xem tin tức giải trí. Lần này thấy có bài đăng nào, Hạ Thời nhõm thở dài. Lục Đình Xuyên rất khách khí : "Bây giờ còn sớm , tính ra người ta cũng còn cần thời gian chỉnh hình ảnh sửa sang lại bài viết chứ, chắc là tầm giữa trưa hoặc là đầu giờ chiều mới có."

      Hạ Thời trừng mắt nhìn , " ngậm miệng quạ đen của lại !"

      Lục Đình Xuyên buồn cười, vì Hạ Thời có hẹn gặp với Thẩm Hủy và Tô Phỉ, nên Lục Đình Xuyên đưa đến nhà Thẩm Hủy trước, rồi sau đó mới lái xe đến chỗ làm.

      Thẩm Hủy mang thai đến tháng thứ sáu, Tô Phỉ tò mò đưa tay đặt ở bụng nghe máy thai. Hạ Thời khách sáo : "Thích trẻ con như vậy, sao tự sinh đưa !"

      Tô Phỉ liếc mắt nhìn, " Có phải mình tôi cũng sinh được con đâu? Tôi muốn đến ngân hàng tinh trùng tìm xem, nhưng người ta lại điều kiện của tôi phù hợp, tôi thể cho con cái hoàn chỉnh gia đình. Thế nên, nước ta rút cuộc là có cho phụ nữ độc thân chúng tôi con đường sống hay đây? Còn phải kết hôn mới được sinh con sao?"

      Đối với luận điệu này của , Hạ Thời và Thẩm Hủy đều từ chối đưa ra bình luận, căn bản là muốn tham dự. Tô Phỉ lòng đầy căm phẫn, Hạ Thời tán gẫu cùng Thẩm Hủy, Hạ Thời làm mẹ, hai người dính lấy nhau trò chuyện, vừa chia xẻ kinh nghiệm,vừa than thở rằng làm phụ nữ dễ dàng gì, mang thai rất vất vả.

      " giờ mang thai tính ra vẫn thuận lợi chán, biết lúc tôi mang thai Huyên Huyên thế nào đâu, đúng là hành hạ người mà. Ăn ăn được, ban đêm ngủ cũng ngủ được, nằm ngửa được, nằm nghiêng cũng xong, cả ngày mệt mỏi . Mệt mỏi đến mức Lục Đình Xuyên gào thét bảo cần đứa bé này nữa,muốn đưa tôi đến bệnh viện bỏ , thế là bị mẹ tôi lôi ra chửi mắng long trời lở đất."

      Tô Phỉ khịt mũi, "Thôi , tôi biết Lục Đình Xuyên nhà đối xử với tốt rồi. Mỗi ngày ở nhà diễn trò ân ái chưa đủ sao, còn cố tình tới đây diễn nữa, có còn tí nhân tính nào đó, quan tâm đến tâm trạng của kẻ FA như tôi sao?"

      Hạ Thời sửng sốt, giọng thầm bên tai Thẩm Hủy, " ấy hôm nay làm sao vậy, sao tự nhiên lại tức giận như vậy ? Tôi mới câu, mà bị ấy đáp trả lại nhiều lời như vậy."

      Thẩm Hủy cũng đè giọng xuống thầm, " ấy đến rất sớm, lúc ấy chồng tôi còn chưa ra ngoài."

      Lời ít ý nhiều, Hạ Thời lập tức hiểu , đây là vừa sáng bị ngược tâm lần. Khó trách lại nóng tính như vậy.

      Hạ Thời khụ khụ hai tiếng, rồi lập tức chuyển chủ đề, "Bản DEMO tôi gửi, nghe chưa?"

      Ở đây đương nhiên là đến bản nhạc phim “ Ở Pa-ri”.

      So Hạ Thời Thẩm Hủy biết nhiều hơn chút, " Nhạc phim ban đầu được phát hành, tôi sớm nghe qua rồi. Do Ân Như hát . Phụ trách viết ca từ và biên soạn nhạc đều là những nghệ sĩ nổi tiếng trong showbiz. Nhưng đạo diễn Quách vừa lòng, tôi nghĩ đại khái là do hai nguyên nhân. Thứ nhất, xét về giai điệu bài hát mà hoàn toàn phù hợp với cốt truyện trong phim. Thứ hai là cách biểu diễn của Ân Như có vấn đề."

      Hạ Thời im lặng nghe xong, gật đầu : "Trước đây tôi ở trong nước,đối với chuyện showbiz trong nước cũng lắm. Về sau tôi mới biết được bài hát này là do Ân Như hát . Tôi nghe những bài hát mà Ân Như hát trước đây rồi. Phương pháp hát của ấy bây giờ và trước đây giống nhau lắm, giọng được chỉnh sửa tương đối nhiều. Tôi đoán có khi cổ họng ấy có vấn đề, cho nên phải hát bằng phương pháp và giai điệu như vậy để bù lại những thiếu sót của bản thân."

      Thẩm Hủy nghĩ chút, lén lút : "Ở đây có người ngoài, tôi tiết lộ với các thêm chút chuyện, nhưng các đừng có truyền ra ngoài đó."

      Tô Phỉ vừa nghe có chuyện bát quái, hai con mắt hấp háy, " mau mau, tôi tuy rằng biết đóng phim cũng biết ca hát, những vượt qua rất nhiều người khác để làm quản lý của Hạ Thời, làm sao lại quy tắc trong showbiz chứ. cứ giữ miệng của là được,còn chuyện vào tai tôi, nhất định truyền đến tai người khác đâu."

      "Các cũng biết đó, mẹ chồng tôi với vợ của Lương Phong là bạn đánh mạt chượt. Bà ấy có thuận miệng vài câu, nghe Ân Như quyến rũ Lương Phong, sau này bị Lương phu nhân biết được, bà ta liền tìm đến tận cửa, nghe còn tìm người hung hăng dạy dỗ ta trận."

      Lương Phong là tổng giám đốc của Hoa Hải, năm nay gần năm mươi, nhưng vẫn duy trì được phong độ, chứ phải là dạng người đầu hói bụng mỡ.

      Tô Phỉ kinh ngạc, "Thế còn cho ta ở lại Hoa Hải, làm con át chủ bài của Hoa Hải sao? Công ty này là Lương Phong tiếp quản từ tay vợ ông ta. Ông ta sợ..."

      Thẩm Hủy nhìn thái độ này của cũng lấy làm lạ, "Thương nhân thôi mà. Ân Như bây giờ còn có thể kiếm tiền cho ông ta, sao lại cần. Huống chi, Lương Phong đối Ân Như cũng còn vài phần luyến tiếc,có lẽ còn chơi bời chưa đủ cũng nên? Lại , vua nào bề tôi đó, giờ Lương Phong tiếp quản Hoa Hải cũng rất nhiều năm rồi, chắc cũng xây dựng thế lực riêng của bản rồi. Ông mặc dù có thể còn cố kị vợ chút, những cũng phải hoàn toàn là người tự quyết định được mọi việc."

      Ánh mắt Tô Phỉ vẻ khinh miệt , nhàng câu, " đúng tin chấn động làng giải trí."

      Như vậy coi như là kết thúc đề tài này.

      Thẩm Hủy kéo Hạ Thời lại hỏi, "Bản nhạc phim này định thế nào?"

      " Thử chút xem sao. Đạo diễn Quách vì muốn làm cho tôi hiểu sâu về các tình tiết trong bộ phim và những phân cảnh cần có nhạc nền, nên đem toàn bộ bộ phim hoàn chỉnh chiếu chiếu lại cho tôi xem , còn nhiệt tình thảo luận với tôi hơn hai giờ đồng. Tôi cũng thể làm chút gì đó được."

      Tô Phỉ xùy tiếng, "Bớt nhảm , là cái dạng người vì người khác có thành ý mà ngoan ngoãn thỏa hiệp hay sao? Có mà vì đây là phim của Lục Đình Xuyên nhà phải ?"

      Hạ Thời nhíu mày, "Phim này Lục Đình Xuyên nhà tôi còn đầu tư vốn vào đây đó. Tiền của ấy cũng là tiền của tôi, phim hay hay dở đều trực tiếp ảnh hưởng đến lợi nhuận phòng vé, đương nhiên là muốn doanh thu càng được cải thiện càng tốt rồi, tôi sao có thể lo lắng cho được?"

      vô cùng hợp tình hợp lý, Tô Phỉ thể phản bác lại gì được.

      Thẩm Hủy cười khẽ, "Cũng được thôi. tại tác phẩm hay khó mà có được. Nhiều khi cũng phải là bởi ca từ hay, hoặc là biên soạn nhạc tốt. Mà do ngành công nghiệp nhạc giờ tính chuyên biệt quá cao, phân công công việc quá chi tiết. Thành ra người viết ca từ quan tâm đến soạn nhạc thế nào, soạn nhạc cũng quan tâm đến ca từ ra sao,rồi người phổ nhạc cũng hiểu được ý nghĩa của ca từ. Chỉ có những người hợp tác làm việc với nhau nhiều năm mới có thể đạt đến độ tâm ý tương thông, pha trộn tất cả những tinh hoa của các bên cách hợp lý,đem tâm trạng và ý định của người viết thể cách chính xác .Nhưng kiểu tâm ý tương thông như vậy, càng ngày càng ít.

      lại giống như vậy.Ba công việc này đều có thể làm được. tự biết được toàn bộ tâm trạng suy nghĩ của bản thân mình, bao gồm cả số cảm xúc tinh tế mà đôi khi ta thể diễn đạt bằng lời được. có thể biết ca từ thế nào phù hợp với bài hát, cũng biết bài hát thế nào phù hợp với ca từ , biết cách phổ nhạc để có thể tinh hoa của bài hát cách tốt nhất, truyền đạt hoàn chỉnh những gì mà muốn thể .Như vậy dù ba công việc này chỉ đạt đến tầm trung, nhưng chúng lại có thể hỗ trợ bổ sung cho nhau, cũng đủ làm cả chỉnh thể bài hát đạt đến mức thượng đẳng."

      Hạ Thời nghịch ngợm cười, " cứ như tôi tài hoa, thiên tư hơn người, như thể nắm giữ toàn bộ tài năng thế giới trong tay vậy."

      Thẩm Hủy cười đẩy Hạ Thời cái , "Tôi đó. Đúng rồi, nếu xong bài hát này, để ai hát?"

      "Tạm thời chưa nghĩ ra."

      "Vậy để tôi . Tốt xấu gì hai người chúng ta cũng hợp tác nhiều năm như vậy, quen thuộc với cách làm việc của nhau rồi. Cũng chỉ có tôi mới có thể thể tốt nhất tác phẩm của thôi, đây mới là phối hợp tốt nhất đó."

      Hạ Thời dở khóc dở cười, "Cảm giác này có vẻ như khen tôi nhiều vậy, chỉ vì để giúp đoạt được bài hát này đúng ?"

      Thẩm Hủy gật đầu, "Đương nhiên rồi , nếu nghĩ rằng tôi tốn nhiều nước bọt với như vậy làm chi!"

      " tại ở trong giai đoạn đặc thù.Chồng đồng ý sao?"

      " sao đâu, được sáu tháng rồi, kiểm tra đều bình thường. vấn đề gì đâu. Hơn nữa tôi cũng muốn luyện thanh thêm ở nhà nữa. Bằng chờ sinh con xong, tôi nghĩ khéo có khi tôi biết ca hát là gì nữa mất . Trước đây chồng tôi cho tôi làm việc vì sợ tôi quá mệt mỏi, ba tháng đầu mang thai đều rất lo lắng. tại hoàn toàn có vấn đề gì nữa rồi. Mà có bài hát thôi, sao mệt mỏi gì nhiều được."

      Đương tự tính toán xong xuôi, Hạ Thời đương nhiên là đồng ý . Chuyện này cứ như thế được quyết định.Ba người phụ nữ thành cái chợ, huống chi lại còn là ba người phụ nữ mỗi người ý, bô bô ba la chuyện trời dưới biển gì cũng , cư thế đến gần bốn giờ, Lục Đình Xuyên gọi điện thoại đến.

      "Em vẫn còn ở nhà Thẩm Hủy sao?"

      "Vẫn ở đây!"

      "Công việc hôm nay của xong. tới đón em, sau đó chúng ta cùng đón Huyên Huyên nhé?"

      "Vâng, em chờ !"

      Cúp máy, liền thấy Tô Phỉ che mặt, "Ôi trời ơi,tôi nhìn nữa đâu. Nhận điện thoại thôi mà cũng biến thành bộ dạng này được sao? Nghe giọng ngọt ngào này , tôi nổi hết da gà lên rồi. Lục Đình Xuyên nhà đúng là khắc cũng muốn rời . Chúng ta mới ngồi đây có nửa ngày, mà nhìn xem ấy gọi điện cho bao nhiêu lần rồi? Có phải là gọi điện kiểm tra vậy?"

      Hạ Thời chớp mắt, cười đắc ý, "Chính là khi có chút thời gian rảnh ấy đều muốn nghe giọng của tôi đó!"

      Tô Phỉ phun ngụm máu!

      FA làm sao, FA có nhân quyền sao? Sao các người lại nỡ làm tan nát cõi lòng dân FA như tôi vậy? !
      hangcao, Nguyen Thuy, nhoxbina13 others thích bài này.

    5. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Dân FA đau lòng quá
      windytales_1001 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :