1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 286

      Phong Quang nước mắt lưng tròng nhìn về phía người nọ, “́ Ngôn, ngươi rốt cục cũng tới!”

      Nàng hất chăn chạy xuống giường lập tức muốn trốn đến chỗ hắn, nhưng bất hạnh là tay nàng bị Tiền Tù bắt được.

      Sắc mặt Tiền Tù trầm xuống, “Khiêm vương sao lại đến tẩm cung của bệ hạ lúc nửa đêm thế này?”

      ́ Ngôn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn tay Tiền Tù bắt lấy Phong Quang, cũng hỏi: “Tiền thống lĩnh phải cũng đến đây sao?”

      “Ta là thống lĩnh ngự lâm quân, quản lý việc trị an trong hoàng cung, vì lo lắng bệ hạ cho nên đặc biệt đến đây bảo hộ, có cái gì đúng? Trái lại Khiêm vương đây, ở trong vương phủ nghỉ ngơi, chạy tới hoàng cung làm cái gì?”

      ́ Ngôn hơn nửa đêm đến tẩm cung của nữ hoàng phải rất kỳ lạ sao?

      Hắn nhưng mỗi đêm đều đến.

      Đương nhiên, lời này thể nói ra trước mặt Phong Quang, ngay khi ́ Ngôn dự ̣nh nói bản thân là đến xem nữ hoàng bệ hạ có đá chăn khi ngủ , thì Phong Quang ở bên kia tùy tiện lên tiếng.

      ́ Ngôn là tới để giúp ta ngủ, được sao?” Những lời này từ miệng nàng nói ra thật đúng lý hợp tình.

      ́ Ngôn cảm thấy sung sướng một cách sâu sắc.

      Tiền Tù cũng sửng sốt, “Hai người các ngươi đã ngủ qua?”

      “Đúng vậy, ngươi có ý kiến gì?” Có ́ Ngôn ở đây, sức lực của nàng cứng rắn hơn rất nhiều, cho dù hiện tại nàng ở trong tình huống bị người ta bắt lấy.

      Được rồi, nàng là nữ hoàng, vậy muốn lâm hạnh ai cũng là chuyện bình thường thôi.

      Nghĩ thông suốt điểm này, Tiền Tù cũng có gì kinh ngạc nữa, nhưng mà châm chọc một hai câu thì vẫn muốn, hắn nói với ́ Ngôn: “ nghĩ tới Khiêm vương giữ mình trong sạch, băng thanh ngọc khiết thế mà cũng thành tôi tớ dưới váy của nữ hoàng, đúng là khiến ta cảm thấy bất ngờ.”

      “Ta giữ mình trong sạch, nhưng cũng vui vẻ làm tôi tớ dưới váy của bệ hạ, Tiền thống lĩnh, ngươi ngại cứ nói, chiến trận hôm nay ở tẩm cung bệ hạ, ý của ngươi là thế nào?”

      “Bức cung.” Tiền Tù thoải mái nói ra hai chữ này, hề úy kỵ trước mặt là Phong Quang và ́ Ngôn, hai người tôn quý nhất đương triều, hắn cuồng vọng nói: “Khiêm vương cũng biết vì sao trước khi bệ hạ ngự giá thân chinh, lại muốn Trấn quốc công thống trị triều chính sao?”

      “Là vì mượn thế lực của Trấn quốc công, đem quân đội mà Tiền thống lĩnh thầm bồi dưỡng một lưới bắt hết.”

      Tiền Tù bất ngờ, “Thì ra Khiêm vương có biết ta thầm bồi dưỡng thế lực, hay chuyện để Trấn quốc công đến tọa trấn triều cương là do Khiêm vương đề nghị với bệ hạ?”

      “Cũng phải.” ́ Ngôn nói: “Bệ hạ lúc quyết ̣nh vẫn chưa thương lượng qua với ta, nhưng tâm tư của bệ hạ thực sự đoán rất tốt, để cho Trấn quốc công và Tiền thống lĩnh lưỡng bại câu thương, đúng là một phương pháp tồi.”

      Phong Quang buồn bực nói tiếng nào, nàng tự cho là ý tưởng của nàng ai có thể biết được, nhưng đều bị ́ Ngôn nói đúng, tuy nói mấy đạo trị quốc, ngự thần, thủ đoạn này nọ đều là ́ Ngôn dạy nàng, nhưng có thể khinh ̣ch như vậy mà để ý tưởng của mình bị đoán được, nàng cảm thấy thất bại thật nặng nề.

      Trấn quốc công Lam Càn tuy rằng lui khỏi chiến trường, nhưng trong tay hắn đến nay vẫn nắm giữ mười vạn đại quân, hắn đối với Đông Vân quốc đúng là trung thành tận tâm, nhưng cũng có nghĩa là hắn trung với nữ hoàng hiện tại, mà chính vì nước, cho nên hắn mới muốn để cho quốc gia này bị một nữ hoàng bất tài vô dụng này làm hỏng, Trấn quốc công nắm giữ quân đội, Lam Thính Dung lại nắm giữ quân quyền, Lam gia bọn họ, đối với Phong Quang ngồi ở ngôi vị hoàng đế mà nói, thật sự là một cái họa lớn ở trong lòng.

      Phong Quang cần Lam Càn lập tức chém giết Tiền Tù, nàng chỉ cần Lam Càn phát hiện Tiền Tù có hai lòng là đủ rồi.

      “Hai hổ đánh nhau, tất có một bên thương hại, biện pháp này thế nhưng thực sự là do bệ hạ nghĩ ra được.” Tiền Tù lại nhìn về phía Phong Quang, “Bệ hạ, thần thật là coi thường người rồi.”

      Mặt Phong Quang chút thay đổi, “Bình thường thôi bình thường thôi, cần quá sùng bái ta.”

      Tiền Tù quan tâm đến tác phong của nàng, “Đáng tiếc bệ hạ lại đoán được, Trấn quốc công lại hợp tác với ta.”

      “Hắn hợp tác với ngươi rồi?” Phong Quang kinh ngạc, theo nàng biết, Lam Càn tuy là một lão già ̉ hủ cứng nhắc, là phái bảo thủ, nhưng hắn tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho loạn thần tặc tử, giống như cho dù hắn thích nàng ngồi ngôi vị hoàng đếm hắn cũng sẽ chỉ giúp Phong Nhã lên ngôi hoàng đế, bởi vì Phong Nhã họ Hạ, chỉ có người của hoàng thất, mới có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí này.

      Chương 287

      “May mà còn Lam nhị công tử.” Tiền Tù nói: “Nếu vì Lam Thính Vũ trầm mê nữ sắc, hắn làm sao có thể trúng bẫy của ta được, bị ta khống chế mạng sống đây?”

      ́ Ngôn nói: “Thì ra vị Tô Bích kia là người của Tiền thống lĩnh.”

      “Tô Bích đúng là một người hữu dụng, phụ kỳ vọng của ta, cũng ít nhiều nhờ có Tô Bích, ta mới có cơ hội hạ độc với Lam Thính Vũ, nay nếu có giải dược của ta, Lam Thính Vũ sẽ lập tức nổ tan xác mà chết.” Tiền Tù tàn nhẫn cười to vài tiếng, “ ngờ được, Trấn quốc công ngày thường thích đứa tôn tử hay gây chuyện thị phi này, đến lúc nói đến chuyện sống còn, hắn nói sao cũng luyến tiếc để Lam Thính Vũ tìm chết.”

      ́ Ngôn cười với Phong Quang, “Trấn quốc công là vì sốt ruột bảo vệ tôn tử, bệ hạ, người thua oan ức.”

      Phong Quang mếu máo hừ một tiếng, nàng biết quyền mưu bản thân tốt! Nhưng lúc này nàng đã bị bắt rồi, hắn có cần phải bình tĩnh nói mát như vậy ?

      “Ngọc tỷ ta cũng đã lấy đến, nếu ngày hôm nay tuyên bố bệ hạ bệnh nặng, để ta giám quốc, tin rằng ai dám có gan mà phản đối.” Tiền Tù tình thế bắt buộc nói: “Vì Hạ thị mà làm thần tử hơn mười năm, hôm nay cũng đã đến lúc tới phiên ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”

      Phong Quang cắn răng, “Ngọc tỷ đặt ở trong mật các, ngươi làm sao mà tìm được?”

      “Chỉ cần có Tô Nhứ nương, đời này có mật các nào mà qua được.”

      “Ngươi có ý gì?”

      Tiền Tù rất đắc ý, “Tố Linh Hiên Tô Nhứ nương bói cho ta một quẻ, nói ta mới là chân chính thiên tử, tất nhiên, nàng cũng biết mật các ở nơi nào, hỗ trợ ta lấy được ngọc tỷ.”

      “Bà đồng kia!” Phong Quang tức giận đến giơ chân, chẳng lẽ Tô Nhứ kia thật sự có bản lãnh xem bói hỏi mệnh? Chìa khóa mật các chỉ có nàng mới có!

      Tiền Tù thưởng thức bộ dạng nàng thở phì phì trong chốc lát, lại nhìn ́ Ngôn, bình chân như vại nói câu: “Khiêm vương, người đời đều nói ngươi có tài hơn người, trí tuệ như thần, nay ta một đường an bài tính kế, ngươi có phục ?”

      thể phục.” Mắt đen xẹt qua một tia sáng.

      Tiền Tù lại nói: “Nếu như thế, Khiêm vương trước tiên phế tay phải của chính ngươi .”

      Phong Quang kinh sợ, “Tiền Tù ngươi còn muốn gì nữa?”

      “Bệ hạ cần sốt ruột, chỉ là phế một bàn tay của vương gia mà thôi, hắn thân mang võ công, là một phiền toái, chỉ có phế một bàn tay, ta mới có thể an tâm.”

      ́ Ngôn ngươi đừng nghe hắn!” Thấy ́ Ngôn cũng phản bác, Phong Quang đã gấp đến mức hô to, nhưng nàng vừa hô lên một câu, ̉ nàng liền bị Tiền Tù hung hăng bóp chặt.

      Tiền Tù chậm rãi dùng thêm sức, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần dần trắng bệch, sống chết xiết tay hắn lại tránh thoát được, Tiền Tù vốn là xuất thân võ tướng, thân thể nhỏ nhắn của nàng có mấy sức, đương nhiên thể chống lại hắn.

      Tiền Tù nói với ́ Ngôn: “Khiêm vương có thể tưởng tượng , bệ hạ được nuông chìu từ bé, chỉ sợ mấy chốc nữa, cái ̉ yếu ớt này sẽ bị chặt đứt.”

      ́ Ngôn hờ hững nói: “Tiền thống lĩnh phải muốn phế một bàn tay của ta sao? Ta làm theo là được.”

      ...” Phong Quang khó khăn nghẹn ra một chữ, bởi vì Tiền Tù lại bóp ̉ nàng chặt hơn, nàng chỉ có thể ́ gắng nói ra một chữ này.

      ́ Ngôn rút bội kiếm ra từ một ngự lâm quân bên cạnh, ánh mắt hề chớp một cái, từ đầu tới cuối đều là vẻ mỉm cười hờ hững, trước mặt mọi người, dùng thanh kiếm đó đâm xuyên qua cánh tay của chính hắn, chớp mắt, máu văng tung tóe.

      Rất nhanh sau đó, hắn lại thong dong rút kiếm ra, tay phải vô lực buông thõng ở bên người, xiêm y trắng thuần nhiễm màu máu đỏ, nếu có một lớp mồ hôi lạnh trán hắn, người ngoài có lẽ chỉ thấy hắn hề biết đau đớn là gì.

      “Tiền Tù, hiện tại có thể buông bệ hạ ra.”

      Động tác của hằn đều nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, người thấy được một màn như vậy, đều kinh ngạc nói nên lời.
      Lam Kỳ Kỳ, Bánh Bao, doccomuu20 others thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 288
      Edit: Nhi Huỳnh

      Qua hồi lâu, giam im lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng máu nhỏ xuống mặt đất, Tiền Tù bội phục nói: “Khiêm vương quả là dứt khoát, chẳng qua là, phế một bàn tay thì đủ, bằng Khiêm vương lại tự đâm một kiếm lên ngực mình?”

      Phong Quang trợn mắt, nói ra lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu với ́ Ngôn.

      ́ Ngôn thở dài.

      Tiền Tù nói: “Cũng phải, vì một nữ nhân mà làm đến mức này cũng đáng, Hạ Phong Quang tuy là nữ hoàng, nhưng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, Khiêm vương cần gì vì nàng mà làm hại bản thân?”

      “Tiền thống lĩnh, nói được làm được?”

      ́ Ngôn nói vậy, đúng là thật có dự ̣nh sẽ làm theo, Tiền Tù sau khi kinh ngạc lập tức cười vui vẻ, hắn ngờ là Khiêm vương ́ Ngôn nổi danh lừng lẫy cả hai quốc đô, lại là một nam nhân ngu như vậy, vì thế hắn cũng nói: “Nếu Khiêm vương đâm một kiếm vào ngực mình, mà ta lại thả Hạ Phong Quang ra, thì liền bị thiên lôi đánh xuống, mọi người ở đây đều làm chứng cho ta.”

      “Được.” ́ Ngôn vì mất máu quá nhiều mà mặt có vẻ tái nhợt, khi hắn nhìn Phong Quang lại có ý tươi cười, “Bệ hạ yên tâm, người sẽ sao đâu.”

      Dứt lời, tay trái hắn cầm kiếm, mạnh mẽ đâm vào ngực phải.

      Trong màu đỏ lóa mắt ấy, hắn rút kiếm ra, chậm rãi quỳ xuống đất.

      Tiền Tù kinh sợ, bị sự cứng rắn của ́ Ngôn dọa, tay cũng bất ngờ buông ra.

      Phong Quang té xuống đất ho khan vài tiếng, hề để ý đến cơn đau ̉, nàng đứng lên chạy tới chỗ ́ Ngôn, ngồi bên người hắn, giơ tay ra một hồi lâu mới tìm được chỗ để tay xuống, run run rẩy rẩy đặt lên gương mặt tái nhợt của hắn, khóc thành tiếng, “Ta đã nói là được! Ngươi nghe hiểu sao!?”

      “Trong tàng thư của bệ hạ…” Môi hắn nhẹ nhếch, gương mặt có màu máu lại có một loại đẹp mắt mê người quỷ dị, “Thần đọc thấy có nói… lúc nữ nhân nói , thật ra là có.”

      Phong Quang cười nổi, hung hăng lau nước mắt của mình, nhưng rất nhanh sau đó, nước mắt lại đọng lại trong hốc mắt mà chảy ra, nàng cũng lười quan tâm nữa, bắt đầu xé góc áo của mình, vừa xé vừa khóc nói: “Mấy sách đó đều gạt người thôi, ngươi phải cho ta xem sao? Vậy còn làm theo để làm gì?”

      “Bởi vì thần biết, bệ hạ sợ đau.”

      Phong Quang khựng lại, khóc càng xấu, vẫn xé nổi một khối vải nào.

      ́ Ngôn ném kiếm trong tay, nâng tay lau nước mắt mặt nàng, còn rất có tâm trạng mà cười nói: “Bệ hạ làm gì vậy?”

      “Ta… ta muốn xé áo để cho ngươi chặn miệng vết thương… nhưng mà… nhưng mà…” Nàng khóc ra tiếng, tủi thân nói: “Ta xé ra… ta… ta thật vô dụng…”

      tay hắn, ngực hắn, máu càng chảy tệ hơn, những người đứng xem đều thấy đau đến chịu được, nhưng hắn còn có thể cười trấn an nàng, “Quần áo của bệ hạ, đều được làm từ gấm hoa thượng đẳng, tất nhiên dễ dàng xé ra được, đừng khóc, lần tới thần kêu đám Tiểu Ngã chuẩn bị loại vải dễ xé cho thật tốt.”

      ́ Ngôn, ngươi là đồ ngốc!” Phong Quang tức giận la lên, nước mắt ngừng rơi, nàng tự giận bản thân mình, muốn nhào vào lòng hắn, ôm hắn, nhưng lại sợ đụng tới miệng vết thương của hắn.

      Giống như nhìn thấy ý nghĩ của nàng, tay trái ́ Ngôn cầm lấy ̉ tay nàng, kéo nàng vào lòng, nàng ngửi được mùi máu rất nồng, ở khoảng cách gần thấy được ngực hắn đổ máu, nàng khóc như một đứa trẻ ba tuổi, khống chế được mà ợ khóc.

      Hắn sờ sờ ̉nh đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, ta sẽ khinh ̣ch mà chết như vậy.”

      Hai kiếm này hắn đều tránh được chỗ hiểm, chỉ cần cầm máu kịp lúc là được, còn cầm máu như thế nào… Hắn giương mắt nhìn về phía cửa, một bóng hình xinh đẹp đúng lúc giẫm bước mà đến.

      Chương 289
      Edit: Nhi Huỳnh

      Tô Nhứ nhìn thấy một màn máu me này mà ngẩn ra, nàng kinh ngạc nhìn ́ Ngôn, lần lữa mà quên mất ngôn ngữ.

      Vẫn là Tiền Tù tới mới gọi lại thần trí của nàng, “Tô Nhứ nương, nương sao lại đến đây?”

      “Tiền thống lĩnh…” Tô Nhứ hoàn hồn, lại bày ra vẻ trong trẻo lạnh lùng thể khinh nhờn, chậm rãi nói: “Tiểu nữ hôm nay đến đây, là vì đoán được chắc sẽ có cảnh tượng thế này, nên muốn khuyên can Tiền thống lĩnh, tuyệt đối thể giết Khiêm vương điện hạ.”

      Sắc mặt Tiền Tù hơi trầm xuống, “ nương sao lại nói như vậy? ́ Ngôn còn sống thì hắn chính là một trở ngại đối với ta.”

      “Tiền thống lĩnh, ngươi đúng là chân long thiên tử, nếu ngày ngày đêm đêm lấy lý do thay nữ hoàng giám quốc thống lĩnh triều cương, thời gian lâu dài, lòng người cũng sẽ thay đổi, mà Khiêm vương, là Nhiếp chính vương do tiên hoàng tự thân chỉ thị, nếu một ngày nữ hoàng chết bất đắc kỳ tử, tin rằng mọi người sẽ đẩy Bình hòa công chúa đăng cơ, mà người ủng hộ Tiền thống lĩnh lại ít ỏi có bao nhiêu, nhưng nếu có Nhiếp chính vương trao ngôi vua cho Tiền thống lĩnh lại giống vậy, Nhiếp chính vương có quyền lợi cao nhất Đông Vân quốc, đến lúc đó Nhiếp chính vương ra mặt làm kinh sợ quần thần, hơn nữa còn có tiểu nữ lấy lòng tin trong dân gian, Tiền thống lĩnh muốn lên ngôi vị hoàng đế còn phải danh chính ngôn thuận rồi sao?”

      Tô Nhứ nói một đoạn này, thể phủ nhận là đã khiếm Tiền Tù động tâm, Hoàng đế, phải làm thì tất nhiên phải đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, nếu mỗi ngày đều lấy nguyên nhân vì nữ hoàng bệnh nặng mà thay mặt giám quốc, e là ít người sẽ có tâm tư khác.

      Tiền Tù trầm ngâm, nhìn Phong Quang ôm ́ Ngôn, hoài nghi nói: “ nương nghĩ xem, dựa vào cá tính sợ chết này của ́ Ngôn, hắn sẽ nghe theo lời ta sao?”

      “Tiền thống lĩnh, người chỉ cần có nhược điểm là có thể khống chế được, Khiêm vương mặt dù cao cao tại thượng, nhưng hắn cũng chỉ là con người, mà nhược điểm của hắn, phải đã bại lộ trước mắt chúng ta sao?” Mắt Tô Nhứ dừng lại người Phong Quang, ánh mắt tối đen mù mịt.

      Phong Quang xiết chặt góc áo ́ Ngôn, nàng mím môi, bình tĩnh khôn khéo đáng .

      ́ Ngôn từng chút từng chút vỗ về đầu nàng, đối với xung quanh đều thờ ơ, bao gồm cả miệng vết thương đổ máu của hắn.

      Tiền Tù nở nụ cười, “Tô Nhứ nương nói sai, lưu lại ́ Ngôn đối với ta sẽ có chỗ hữu dụng nhiều hơn nữa.”

      Hắn qua, bắt lấy tay Phong Quang muốn lôi nàng qua, nhưng một bàn tay dính máu bắt được ̉ tay hắn, máu nhiễm đỏ ống tay áo của hắn, chất lỏng ấm áp này lại khiến hắn lạnh cả người từ tận đáy lòng.

      ́ Ngôn cười nhợt nhạt, “Tiền thống lĩnh, ngươi cần phải chăm sóc bệ hạ cho thật tốt.”

      Cảm giác đúng vừa rồi, tựa như ảo giác.

      Tiền Tù miễn cưỡng cười nói: “Ta là thần tử của bệ hạ, đương nhiên sẽ chăm sóc người cho thật tốt.”

      ́ Ngôn…” Phong Quang bị Tiền Tù lôi ra khỏi cái ôm áp, nàng còn chưa ngừng khóc, mắt đã khóc đỏ cả lên, hơn nữa giọng nói còn run rẩy, đáng thương khiến người ta thầm nghĩ muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi một phen.

      Tiền Tù vẫy vẫy tay, hai ngự lâm quân liền tiến lên, một người bắt được một cánh tay của ́ Ngôn, ́ Ngôn chỉ nhìn Phong Quang, thấp giọng nói: “Đừng sợ, đừng lo lắng, ta sẽ sao.”

      ́ Ngôn… là ta vô dụng, là ta ngốc, nếu phải ta…” Những lời còn lại nàng đều nói ra được, bởi vì nàng lại bị ợ khóc.

      ́ Ngôn thể thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Quang khóc kịch liệt đến vậy, còn vì hắn mà khóc, hắn có một cảm xúc thật mới lạ, cũng thật thỏa mãn.

      Cho nên hắn cười chân thật hơn rất nhiều, mặc dù Phong Quang vẫn luôn cho rằng hắn miễn cưỡng cười vui để nàng phải lo lắng.

      “Phong Quang, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

      Tiền Tù bật cười thành tiếng đối với sự tự tin của ́ Ngôn, hắn phân phó thị vệ bắt lấy ́ Ngôn, “Đem hắn nhốt vào đại lao, đừng để hắn chết.”

      “Dạ!”

      Tô Nhứ lại nhìn Phong Quang khóc, cáo lui cùng ́ Ngôn rời khỏi tẩm cung.

    3. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Đậu xanh rau má. Chắc con tô nhứ báo thù phong quang đây mà. biết sắp tới cố ngôn làm s để giải thoát nữ 9 nhỉ
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Sao ta lại có cảm giác Cố Ngôn dùng khổ nhục kế nhie. Tiền Tù nho này mà Cố Ngôn làm gì được á. Có sai sai ở đây
      Ahihi
      Thank editor nhé
      ILoveU3000, ly sắcNhi Huỳnh thích bài này.

    5. Jenny Hoàng

      Jenny Hoàng New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      14
      con Tô Nhứ này hãm thế. Đâu có ai làm gì nó đâu mà nó xàm xí quá vậy =.= bực mình ghê. Đọc có cảm giác Cố Ngôn chắc khổ nhục kế, vừa muốn tóm lưới phản tặc, vừa muốn tính kế để Phong Quang k rời đc chăng. Nếu thế có khi Tô Nhứ cx chỉ nghe theo lệnh Cố Ngôn thôi:3
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :