1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CUỘC HÔN NHÂN DÀI LÂU - Vân Quán Phong

Thảo luận trong 'Ngôn Tình Trung Quốc (Hoàn)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 59: Ký hợp đồng

      Đổ canh vào bát của cả hai người, Doãn Chính Đạc uống ngụm, rong biển nấu với xương sườn, thanh thanh, ngòn ngọt.

      dựa vào cái bàn , vừa ăn canh vừa , “Làm loạn rồi, cũng tự tử rồi, giờ chúng ta bàn chính .”

      Lê Diệp thèm nhìn , cũng thấy lọt tai.

      “Lấy kỳ hạn ba năm .” Giọng điệu thấp xuống, nhìn , “Cuộc hôn nhân của chúng ta ấy.”

      Lê Diệp nhíu mày, vĩnh viễn thừa nhận cuộc hôn nhân với .

      “Sau ba năm, nếu như muốn ly hôn, tôi đồng ý.” khuấy bát canh, mắt vẫn nhìn .

      Đôi mắt Lê Diệp đầy vẻ hờ hững, gì, cũng nhìn .

      “Trong ba năm này, tôi muốn yên phận ở cạnh tôi, biết thân phận của mình đừng làm chuyện nên làm. Nếu làm được, sau ba năm, tôi thả cho tự do. Còn nữa…” Ngón tay dài khoắng cái thìa, “Tôi đưa bằng chứng có thể giảm án của Hạ Tùng Đào cho .”

      Đột nhiên Lê Diệp cắn chặt răng, nghiêng đầu căm tức nhìn .

      “Đừng nghĩ là tôi lừa .” Doãn Chính Đạc lôi tờ giấy trong túi ra, đặt lên bàn, “Mặc dù tôi chẳng phải là chính nhân quân tử gì, nhưng có điều, là Doãn Chính Đạc tôi làm.”
      Lê Diệp nhìn tờ giấy kia. Đó là bản hợp đồng. giống với loại phức tạp của các doanh nghiệp, hợp đồng này vừa xem hiểu, ký kết song phương, điều kiện là ở bên cạnh .

      phải nhận thân phận cho, nghe theo mọi chỉ bảo của , bất kể là giày vò như thế nào. Còn , khi hết thời hạn lập tức giao bằng chứng ra, nếu đổi ý, dùng nửa cổ phần của mình ở công ty để đền bù.

      Lê Diệp biết có bao nhiêu cổ phần và chừng đó là bấy nhiêu tiền, nhưng biết chắc, doanh nghiệp lớn như của nhà họ Doãn, phần thôi rất nặng rồi.

      nhìn chằm chằm tờ giấy. quá tin Doãn Chính Đạc giao bằng chứng để giảm án cho Hạ Tùng Đào, hận , hận cả Hạ Tùng Đào, muốn xử lý thể nào bỏ qua cho Hạ Tùng Đào.

      “Ở dưới còn có bổ sung.” Doãn Chính Đạc chỉ vào hợp đồng, “Nếu chứng cứ của tôi thể khiến cậu ta được giảm án, cũng coi như là tôi vi phạm hợp đồng. Có thể biết nửa cổ phần của tôi là bao nhiêu. Dựa vào tỉ giá trong hai ngày nay mà tính ra, nếu tôi vi phạm hợp đồng, có khoảng bảy trăm triệu.”

      Lê Diệp giấu được kinh ngạc. Hợp đồng đưa ra tầm thường chút nào, phóng tay đánh vụ cá cược quá to, nhưng gian trá như , sao có thể làm ăn thua lỗ được.

      Lê Diệp đọc hợp đồng hết lần này đến lần khác. Chỉ cần phối hợp với ba năm, hết thời gian, có thể ly hôn, phải đồng ý, cũng phải giao ra bằng chứng giúp Hạ Tùng Đào giảm án. Bảy triệu quá lớn, khiến ai cũng phải nghĩ rằng có thế nào nữa cũng vi phạm hợp đồng.

      Thấy chăm chú đọc hợp đồng, khóe miệng Doãn Chính Đạc khẽ nhếch lên, “Chỉ ba năm thôi mà…nếu như chịu được. Hơn nữa, bây giờ lựa chọn khác, nhất định phải đánh ván cược này với tôi…bà Doãn ạ.”

      Lê Diệp nắm chặt tay, đầu óc ong ong cả lên. Đúng vậy, được lựa chọn, rơi vào tay người này rồi, nếu giờ đánh cuộc, vĩnh viễn bị chôn vùi trong tình cảnh khốn cùng.

      Ba năm sau, nếu như giữ lời hứa, được tự do, Tùng Đào cũng được giảm án. Thế nhưng, con người , sao có thể giữ lời hứa chứ? Có điều, cũng thể để mất trắng bảy triệu mà bồi thường cho .
      bornthisway011091, Hale205, 19003 others thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 60: Chết còn không sợ mà lại sợ đánh cược?

      Suy nghĩ hồi lâu, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn .

      Đọc hiểu dao động trong mắt , Doãn Chính Đạc lấy bút ra, ký vào phía bên phải hợp đồng, sau đó đưa cho Lê Diệp.

      Lê Diệp cầm bút, chần chừ giơ tờ giấy lên.

      tiếp, “Ký xong tôi đem đến chỗ luật sư công chứng, sau đó sao ra bản nữa cho .”

      Lê Diệp vẫn mấy tin . Làm ăn với ma quỷ mà còn mong chờ có thể giữ lời hứa, buồn cười.

      chỉ cần chịu được ba năm, nhưng sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian dài như thế chứ. Đừng là ba năm, ở cùng ba phút cũng khiến khó thở rồi.

      Nhìn vòng gạc cổ tay, suy nghĩ tiêu cực trong lại nổi lên. Lúc trước cắt sâu thêm chút nữa tốt rồi, như vậy luôn, còn phải vướng bận phiền não nơi trần thế.

      “Sao thế, chết còn sợ, vậy mà lại dám đánh cược ư?” lạnh lùng chế giễu.

      Lòng Lê Diệp lạnh , đối đầu với người này còn khiến người ta khó chịu hơn chết.

      Biết suy nghĩ trong lòng , Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm vào viên đá cổ , “Có lẽ nghĩ thế này, rằng sớm muộn gì cũng chết trong tay tôi. Sao thử xem, chịu đựng ba năm, nếu mạng lớn có thể chống đỡ được coi như hời rồi, còn giúp cho Hạ Tùng Đào có được con đường sống.”

      Lê Diệp nắm cây bút, thầm siết chặt lại.

      Nắm nhược điểm tâm lý của , Doãn Chính Đạc chỉ vào chỗ trống trong hợp đồng, “ đến nước này rồi, bà Doãn. Cược với tôi ván này, hình như còn lựa chọn đâu.”

      Lê Diệp thở ra nặng nề. việc đến nước này, đúng là còn lựa chọn khác, rơi vào hố đen chẳng còn gì tồi tệ hơn nữa. đặt bút, viết ngoáy tên mình.
      Khóe miệng thoáng cong lên, cầm hợp đồng lên, “Ba năm, tức là 1095 ngày, ít hơn ngày cũng tính là hết hợp đồng. Doãn phu nhân, nếu bỏ chạy, hoặc là chết, tôi đốt bằng chứng kia , nửa đời Hạ Tùng Đào vẫn còn nằm trong tù.”

      Lê Diệp rất ghét phải nghe cái tên Hạ Tùng Đào từ miệng ra. quay mặt , muốn liếc mắt nhìn nhiều thêm chút nào nữa.

      cầu của tôi với vợ tôi nhiều, chỉ có …nghe lời tôi.” bỏ qua vẻ mặt thờ ơ của , cười tủm tỉm đưa thìa lên, “Há miệng, ăn cơm .”

      Lê Diệp đưa tay định tự cầm thìa, lại nheo hai mắt, “Há miệng…”

      Lê Diệp nắm tay lại, trong mắt lên cảnh cáo đầy nguy hiểm, kiềm chế ý muốn quay đầu , đành phải ngậm thìa.

      Thấy khuất phục, ý cười của càng sâu hơn, “Thế mới đúng.”

      Ăn thế căn bản là vào nổi. Được vài miếng, Lê Diệp lại nằm xuống nghỉ ngơi. Doãn Chính Đạc nhìn bát cơm còn hơn nửa, “Ăn hết .”

      Kiên trì đến cùng, cũng ăn xong bát cơm. Doãn Chính Đạc lại ép ăn thêm chút hoa quả mới thôi.

      Lê Diệp nằm xuống. Bát cơm ăn vào có vị gì cũng biết, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng…Tương lai vốn dĩ là từ ngữ tràn ngập hy vọng, nhưng đối với Lê Diệp mà , đó lại là khoảng tối tăm.

      Thím Kim vừa thu dọn vừa nhìn Doãn Chính Đạc, “Cậu Doãn, hai hôm nay cậu nghỉ ngơi rồi, đêm nay cậu về nghỉ , để tôi ở đây trông ấy.”

      Thế nhưng Doãn Chính Đạc lại ngồi xuống salon, “Đêm nay thím về , sáng mai mang xe lăn đến đây.”

      Thấy đôi mắt vẫn nhìn vào lưng Lê Diệp, thím Kim gật đầu, “Được rồi, cậu nghỉ nhé, sáng mai tôi nấu cháo mang đến đây.”

      Thím Kim rời , trong phòng chỉ còn lại hai người.
      bornthisway011091, Hale205, 19003 others thích bài này.

    3. M è o Q u ê n T h ở

      M è o Q u ê n T h ở New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      18
      Doãn Chính Đạc tính ra cũng Lê Diệp đấy chứ, chỉ là cách bày tỏ và phương thức có hơi.... ừm... hơi sai tý thôi :v
      Cảm ơn bạn edit truyện nhé <3

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 60: Chết còn không sợ mà lại sợ đánh cược?
      Suy nghĩ hồi lâu, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn .

      Đọc hiểu dao động trong mắt , Doãn Chính Đạc lấy bút ra, ký vào phía bên phải hợp đồng, sau đó đưa cho Lê Diệp.

      Lê Diệp cầm bút, chần chừ giơ tờ giấy lên.

      tiếp, “Ký xong tôi đem đến chỗ luật sư công chứng, sau đó sao ra bản nữa cho .”

      Lê Diệp vẫn mấy tin . Làm ăn với ma quỷ mà còn mong chờ có thể giữ lời hứa, buồn cười.

      chỉ cần chịu được ba năm, nhưng sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian dài như thế chứ. Đừng là ba năm, ở cùng ba phút cũng khiến khó thở rồi.

      Nhìn vòng gạc cổ tay, suy nghĩ tiêu cực trong lại nổi lên. Lúc trước cắt sâu thêm chút nữa tốt rồi, như vậy luôn, còn phải vướng bận phiền não nơi trần thế.

      “Sao thế, chết còn sợ, vậy mà lại dám đánh cược ư?” lạnh lùng chế giễu.

      Lòng Lê Diệp lạnh , đối đầu với người này còn khiến người ta khó chịu hơn chết.

      Biết suy nghĩ trong lòng , Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm vào viên đá cổ , “Có lẽ nghĩ thế này, rằng sớm muộn gì cũng chết trong tay tôi. Sao thử xem, chịu đựng ba năm, nếu mạng lớn có thể chống đỡ được coi như hời rồi, còn giúp cho Hạ Tùng Đào có được con đường sống.”

      Lê Diệp nắm cây bút, thầm siết chặt lại.

      Nắm nhược điểm tâm lý của , Doãn Chính Đạc chỉ vào chỗ trống trong hợp đồng, “ đến nước này rồi, bà Doãn. Cược với tôi ván này, hình như còn lựa chọn đâu.”

      Lê Diệp thở ra nặng nề. việc đến nước này, đúng là còn lựa chọn khác, rơi vào hố đen chẳng còn gì tồi tệ hơn nữa. đặt bút, viết ngoáy tên mình.
      Khóe miệng thoáng cong lên, cầm hợp đồng lên, “Ba năm, tức là 1095 ngày, ít hơn ngày cũng tính là hết hợp đồng. Doãn phu nhân, nếu bỏ chạy, hoặc là chết, tôi đốt bằng chứng kia , nửa đời Hạ Tùng Đào vẫn còn nằm trong tù.”

      Lê Diệp rất ghét phải nghe cái tên Hạ Tùng Đào từ miệng ra. quay mặt , muốn liếc mắt nhìn nhiều thêm chút nào nữa.

      cầu của tôi với vợ tôi nhiều, chỉ có …nghe lời tôi.” bỏ qua vẻ mặt thờ ơ của , cười tủm tỉm đưa thìa lên, “Há miệng, ăn cơm .”

      Lê Diệp đưa tay định tự cầm thìa, lại nheo hai mắt, “Há miệng…”

      Lê Diệp nắm tay lại, trong mắt lên cảnh cáo đầy nguy hiểm, kiềm chế ý muốn quay đầu , đành phải ngậm thìa.

      Thấy khuất phục, ý cười của càng sâu hơn, “Thế mới đúng.”

      Ăn thế căn bản là vào nổi. Được vài miếng, Lê Diệp lại nằm xuống nghỉ ngơi. Doãn Chính Đạc nhìn bát cơm còn hơn nửa, “Ăn hết .”

      Kiên trì đến cùng, cũng ăn xong bát cơm. Doãn Chính Đạc lại ép ăn thêm chút hoa quả mới thôi.

      Lê Diệp nằm xuống. Bát cơm ăn vào có vị gì cũng biết, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng…Tương lai vốn dĩ là từ ngữ tràn ngập hy vọng, nhưng đối với Lê Diệp mà , đó lại là khoảng tối tăm.

      Thím Kim vừa thu dọn vừa nhìn Doãn Chính Đạc, “Cậu Doãn, hai hôm nay cậu nghỉ ngơi rồi, đêm nay cậu về nghỉ , để tôi ở đây trông ấy.”

      Thế nhưng Doãn Chính Đạc lại ngồi xuống salon, “Đêm nay thím về , sáng mai mang xe lăn đến đây.”

      Thấy đôi mắt vẫn nhìn vào lưng Lê Diệp, thím Kim gật đầu, “Được rồi, cậu nghỉ nhé, sáng mai tôi nấu cháo mang đến đây.”

      Thím Kim rời , trong phòng chỉ còn lại hai người.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Chương 61: Vết sẹo

      Càng yên tĩnh, Lê Diệp càng cảm thấy bức bối. Chỉ mới thế này khiến khó chịu, khó có thể tưởng tượng cuộc hôn nhân trong ba năm ròng trôi qua thế nào.

      Có lẽ giao kèo của Doãn Chính Đạc chỉ tựa như bong bóng xà phòng. , nếu chết hợp đồng thành rác thải, mà trong lòng sớm đoán được chết. cần ra tay, bởi chính tự chết dần chết mòn trong cuộc sống như vậy.

      Doãn Chính Đạc lên tiếng nữa. tựa vào thành salon, lấy điện thoại ra xem tài liệu. đến công ty nhưng cũng thể làm việc, còn rất nhiều chuyện cần giải quyết.

      giường bệnh, Lê Diệp cuộn mình lại. Vừa rồi ăn mấy miếng cơm quá nhanh, giờ dạ dày có cảm giác như bị đá chặn lại vậy.

      Hơi khó chịu, đưa tay lấy cốc nước ở tủ đầu giường uống ngụm.

      Lê Diệp nằm trở lại, dạ dày vẫn khó chịu như cũ, cơ thể co rúm lại, lông mày nhíu chặt, nhưng tiếng cũng kêu. ngờ lại khó chịu như vậy, nắm chặt gối, cắn răng thầm chịu đựng, trán bắt đầu túa mồ hôi.

      hận yếu ớt của mình. Cơ thể này tàn tạ quá rồi, cho dù có kiên trì, e là cũng được xa.

      Đờ đẫn nằm im, bên giường bệnh đột nhiên lún xuống, còn chưa kịp phản ứng bị kéo lại.

      Nhìn cái, Doãn Chính Đạc thu tay lại, đột nhiên xốc áo bệnh của lên rồi áp lòng bàn tay lên bụng .

      Lê Diệp lập tức phản kháng, đạp lung tung, “ tránh ra!”

      Doãn Chính Đạc bị đá trúng vài cái, đôi mày nhíu lại, “Nằm im cho tôi!”

      Bị chạm vào người, Lê Diệp vô cùng khó chịu, mấy lần định đẩy ra nhưng lại bị ấn trở lại.

      Thấy sắc mặt sa sầm, Doãn Chính Đạc xoa xoa cái bụng kẹp lép của , vừa ăn tối xong mà vẫn tong teo như trước. ngờ lại suy nhược đến vậy, mới ăn thêm vài miếng thôi mà lại khó chịu thành ra như vậy.

      đưa tay nhấn chuông, chỉ lát sau có y tá chạy đến, mang theo mấy viên thuốc tiêu hóa.
      uống thuốc xong, lại cương quyết xoa cho lúc. Như chịu cực hình, nghiêng đầu, gương mặt đầy vẻ khuất nhục.

      Tay chuyên nghiệp cho lắm, lúc lúc mạnh, cũng may còn có thể sửa kịp thời.

      Có lẽ khá hơn, cơ thể Lê Diệp co lại nữa, nằm im, hai mắt dần nhuốm vẻ mệt mỏi.

      Nhìn thơ dơ ngủ, Doãn Chính Đạc rút tay lại, kéo áo xuống. Vừa kéo vạt áo xuống, ánh mắt chợt rơi vào dấu vết màu nâu ở bụng dưới của . Trông giống như vết sẹo sau phẫu thuật, chắc cũng lâu rồi. Cơ thể này mỏng manh như trang giấy vậy, quá yếu ớt.

      Chỉnh lại quần áo, đắp chăn, Lê Diệp ngủ thiếp từ lúc nào rồi.

      Ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn .

      Dáng vẻ khi ngủ của rơi vào đôi mắt hun hút của , dừng lại lâu.

      Ánh trăng sáng rọi cả bầu trời đêm, ánh đèn tỏa khắp căn phòng, đóa hoa tươi nở rộ trong bình. Cho dù cả thế giới đều yên tĩnh tiếng động, nhưng vẫn hoàn hoàn hảo, chút khiếm khuyết nào.

      ***

      Ngày hôm sau, thím Kim mang xe lăn đến, đưa Lê Diệp xuống sân phơi nắng.

      Tinh thần của tốt lên rất nhiều, mặc dù vẫn gì, nhưng trông còn tái nhợt yếu ớt nữa.

      Bác sĩ tình trạng của ổn định, muốn xuất viện rồi về nhà tĩnh dưỡng cũng được.

      Ánh mặt trời rực rỡ, ngồi xe lăn mà như tồn tại.

      Doãn Chính Đạc theo hai người, cách xa, nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn, như là nghĩ ra điều gì đó…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :