1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiêu Tế - Quả Mộc Tử

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296

      Chương 72: Hòa hảo ngoài mặt

      Tiêu Cư thân khôi giáp, ba ngàn người lui về phía sau trăm mét, ta tháo kiếm ra, sau khi sai người thông báo mình vào đại doanh của Tiêu Lan.

      "Lục đệ", ôm quyền đứng ở giữa trướng, mặt mệt mỏi, cánh tay cũng có vết thương.

      Tiêu Lan và Tiêu Chân đều ở trong trướng, Tiêu Lan nhếch khóe môi, lên tiếng, Tiêu Chân trước: "Sao hoàng huynh lại đến đây? Là tới đón phụ hoàng sao?"

      Tiêu Cư thở ra hơi, cũng đáp lời , nhìn Tiêu Lan chủ vị, thình lình vén áo bào quỳ gối xuống, trầm giọng : "Lục đệ cứu ta!"

      Tiêu Lan và Tiêu Chân liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn còn đứng ở sau án, "Bình vương cớ gì ra lời ấy?"

      Tiêu Cư nãy giờ cố tỏ vẻ thanh lãnh giờ mặt toát ra bi thống, cắn răng : "Thê tử của ta, con ta, đều tang mệnh trong tay độc phụ kia!"

      - - Độc phụ mà , là chỉ thái hậu Thẩm thị.

      Tiêu Cư trong các hoàng tử là lớn tuổi nhất, trong phủ có hai con con trai.

      Tiêu Chân đứng lên, bước thong thả qua lại vài bước, ngờ thái hậu làm việc lại ngoan tuyệt như thế, lại nhìn về phía Tiêu Lan, ý bảo đây là cơ hội.

      mặt Tiêu Lan có biểu cảm gì, từ sau bàn ra, đỡ Tiêu Cư dậy, "Điện hạ nén bi thương."

      Tiêu Cư nghĩ đến ấu tử của mình, hốc mắt đỏ lên, ngửa đầu nhẫn nhịn lúc, : "Ta nay cái gì cũng cầu, chỉ mong Lục đệ có thể dung chứa tàn mệnh này của ta, để ta được theo các ngươi sát tiến cung, lấy đầu ác phụ kia!"

      Tiêu Lan hơi nhướng mày: "Điện hạ đùa, ta bất quá là phụng mệnh hộ tống thái thượng hoàng hồi kinh, lời sát tiến cung này, điện hạ đừng nhắc lại nữa."

      Tiêu Cư: "Lão Lục, bây giờ phải do ý ngươi được nữa, tân đế đăng cơ, ngôi vị hoàng đế còn chưa ngồi vững vàng, thái hậu liên thủ nhà ngoại muốn diệt trừ tất cả uy hiếp, ta liền là kẻ chịu trước tiên. Nếu phải lão Tam theo đến Bộc Dương chắc chắn cũng bị sát hại. Còn lại ngươi, ả sao có thể yên tâm? So với cẩn thận mưu sinh, bằng thừa dịp này lần hành động! Ta nhất định theo làm tùy tùng, nếu thành công, ta chỉ cần đầu Thẩm thị, còn nếu thành, cái mạng Tiêu Cư này liền bồi cho ngươi!"

      Nhiệt huyết Tiêu Chân nhảy vọt, thuận lời : "Tân đế tính tình mềm yếu, mấy huynh đệ chúng ta đều hiểu được, quyền lực tất nhiên nằm trong tay thái hậu và đại tư mã Thẩm Trạm, lời hoàng huynh có lý, lão Lục, ngươi còn đắn đo gì nữa? Muốn đợi đến chúng ta đần độn u mê nộp mạng sao, có thể muộn rồi."

      "Đúng vậy", Tiêu Cư tiếp: "Ta đánh đường từ trong kinh chạy trốn ra được, còn dư lại ba nghìn người, mặc dù so ra kém thủ hạ tinh nhuệ của Lục đệ, nhưng nếu ngươi chê, ta có thể mang người làm quân tiên phong."

      - - Đây là biểu lòng trung thành, dù sao hai người từ đến lớn có nhiều giao tình, muốn Tiêu Lan tin , ngoài miệng đủ, chỉ có hành động mới thực tế.

      Tiêu Lan yên lặng lát, tiếp chuyện này mà lại hỏi : "Thái thượng hoàng ở bên trong doanh trướng bên cạnh, Bình vương điện hạ có cần xem chút?"

      Sắc mặt Tiêu Cư u, thở dài : "Bộ dáng trước mắt này của ta, lão nhân gia nhìn cũng chỉ thêm tức giận mà thôi."

      Tiêu Lan cũng miễn cưỡng, chỉ : "Vậy điện hạ trước nghỉ chút."

      Chờ Tiêu Cư ra ngoài rồi, Tiêu Chân chỉ chỉ ra bên ngoài, "Ngươi tin có phải ? Bất quá ta vẫn cảm giác gây trở ngại, để ba nghìn người của đánh đầu, với ta chỉ có lợi hại. Thái hậu quả thực là chấp nhận được Bình vương nhất, dù sao cũng lớn tuổi nhất, tuổi tân đế lại , còn chưa đại hôn, thể cốt cũng chưa trưởng thành, trong hai năm chỉ sợ khó có con nối dòng, đổi lại là ta, cũng kiêng kỵ Tiêu Cư."

      Tiêu Lan sờ sờ cằm: "Liền theo lời Tam ca."

      sai Hàn Lâm mời Thường Tự đến, dặn dò phen, Thường Tự suy nghĩ chút rồi : "Đây cũng là biện pháp tồi, chúng ta tới gần Giang Đô, qua sông liền có thể đến Kim Lăng, trước đó mặc dù có bản đồ ở khắp nơi nhưng đến cùng vẫn giống với người ở đó, có ba nghìn người này ở phía trước, trong lòng chúng ta cũng nắm chắc hơn."

      Tiêu Chân lại lẩm bẩm, lặng lẽ với Tiêu Lan: "Nhưng tên Tiêu Cư này cũng phải là người an phận, có phải là có chủ ý nào ?"

      "Trước khi vào Kim Lăng, , trước khi vào hoàng cung cần phải giải quyết hết mọi chuyện", Tiêu Lan xoa xoa hốc mắt, "Nhưng sau khi vào cung ngươi phải cẩn thận chút."

      Tiêu Chân ừ tiếng, đầu ngón tay ở bàn gõ vài cái, lát sau vỗ đùi, Tiêu Lan làm dấu tay chớ có lên tiếng, ý trong lòng ngươi nắm chắc là được, chớ ra.

      Tiêu Chân ra khỏi màn trướng, đứng ở phía xa lúc thấy Mẫn Hinh ra từ trướng của Thái Hòa đế, nghĩ muốn hỏi câu, liền gọi nàng: "Mẫn đại phu."

      Giọng lớn, Mẫn Hinh xác định lắm có phải là gọi mình hay nên xoay người nhìn thoáng qua, kết quả liếc thấy là Tiêu Chân, vô thức bỏ chạy thục mạng.

      Tiêu Chân giải thích được, đuổi theo vài bước, phen bắt được nàng: "Ngươi chạy cái gì?"

      Trong lòng Mẫn Hinh tự nhủ chạy chính là muốn để ý tới ngươi, mặt lại ra vẻ bận rộn xua tay, lắp bắp: "Ta ta ta nhận lầm người, ta còn tưởng là Hầu gia."

      "Là Hầu gia sao?" Tiêu Chân cười cười, "Ngươi làm sai cái gì mà sợ gặp người như vậy?."

      Mẫn Hinh giãy cái lại bị bắt lấy cánh tay: " có."

      Tiêu Chân buông tay ra, hơi có chút lúng túng, khụ cái, cái cằm hếch cái về Thái Hòa đế, hỏi: "Mấy ngày nay khỏe chưa?"

      "Thân thể coi như khỏe", Mẫn Hinh buông mắt đáp: " đường Hầu gia bạc đãi."

      Lúc Tiêu Chân gặp mặt Thái Hòa đế nhiều lắm, cộng lại hơn hai mươi năm có thể còn bằng số phi tần trong cung, tình cảm phụ tử sâu nặng nhưng vẫn hy vọng tính mạng ông ta sao.

      Mẫn Hinh đáp xong khom người muốn lui xuống, Tiêu Chân lại : "Ngươi chờ chút, hai ngày nay cánh tay trái của ta lúc nào cũng tê dại, ngươi xem giúp ta chút."

      Mẫn Hinh nhếch miệng cười: "Đại phu trong quân phải là cũng ở đây sao?"

      " ở", Tiêu Chân : "Ngươi có phải còn ghi hận ta hôm đó giẫm ngươi hay ?"

      " dám dám", Mẫn Hinh cúi đầu khom lưng, Tiêu Chân cảm thấy nàng hệt như đứa sai vặt lém lỉnh hay lẩm nhẩm trong bụng nhất thời chỉ muốn đạp nàng cước, lại vội kìm chế, mặt có chút kiên nhẫn: "Đừng mè nheo, nhanh lên chút."

      Mẫn Hinh thầm mắng nhiều lần, chỉ có thể theo cùng, mặt lại nghĩ Diên Mi mau tới cứu nàng mà.

      Đáng tiếc Diên Mi ngâm chân thoải mái, hoàn toàn chẳng quan tâm đến gì nữa, Tiêu Lan lấy nước nóng cho nàng trước, tuần doanh vòng trở về nàng cũng vừa ngâm xong, hai cái chân be bé hồng hồng, vểnh lên ở chăn lắc lư.:034:

      Tiêu Lan rửa mặt, lau qua đơn giản rồi đến cầm lấy cổ chân nàng nhét vào trong chăn, "Sắp khuya rồi, lạnh sao."

      "Mới vừa ngâm xong, lạnh", Diên Mi tiếp tục lắc lư: "Lạnh chút.":th_111:

      Tiêu Lan vỗ cái vào lòng bàn chân nàng, hỏi: "Chân đau ?"

      "Đau", Diên Mi lúc này chịu đựng nữa, bởi vì bắp chân có chút phù lên, đường là đau, Tiêu Lan kéo nửa bên chăn đắp lên, "Lại đây, ta xoa cho nàng."

      Diên Mi đặt chân lên người Tiêu Lan, Tiêu Lan vén ống quần nàng lên, ở lòng bàn chân nàng chà xát xoa ấn từng cái, Diên Mi thoải mái, nửa người cũng trườn qua, ôm lấy thắt lưng ngáp dài, Tiêu Lan: "Nàng ngủ , lần này chúng ta hạ trại hai ngày, cần phải dậy giữa chừng."

      "Gần đến rồi sao?" Diên Mi hỏi.

      "Ừ, gần."

      Diên Mi dùng sức nháy mắt: " ngủ, cùng chàng.":th_87:

      Tiêu Lan liền cúi đầu hôn nàng, Diên Mi ngước đầu nghênh đón, hai người quấn quýt lấy nhau, Tiêu Lan dựa lên gối đầu thân thể ngả về sau, như vậy chân Diên Mi có thể khoác vào eo , gối lên bả vai ngủ .

      Diên Mi còn muốn kiên trì lúc, nhưng nàng vừa mới làm ấm chân, rất thoải mái, tay Tiêu Lan lại giúp nàng xoa nắn, biết ngủ thiếp lúc nào hay, chỉ là tư thế có chút được thoải mái, Tiêu Lan sợ nàng tỉnh dậy người bị mỏi, đành phải nghiêng mình qua, cho nàng có thể nằm thoải mái chút.

      Ngủ được nửa giấc Diên Mi bỗng tỉnh lại, thấy Tiêu Lan còn nắm lấy chân nàng, thân thể vặn vẹo, chăn mền cũng đắp, nhíu mày ngủ, dọc theo đường Tiêu Lan ngủ ít nhất, chợp mắt trong chốc lát thỉnh thoảng lại bị gọi , Diên Mi gọi tiếng có động tĩnh, liền chậm rãi dời chân mình , sau đó muốn xoay thân thể Tiêu Lan ngay ngắn lại.

      Nhưng nàng chỉ hơi nhúc nhích chút Tiêu Lan giật mình tỉnh dậy, quét mắt vòng, "Sao vậy?"

      Diên Mi lấy chăn bao lấy : " có việc gì, ngủ."

      Tiêu Lan hé mắt nhìn, thở hơi, lúc này mới thả lỏng cơ thể ra nằm xuống, lấy tay sờ soạng bắp chân nàng, Diên Mi lắc đầu, giọng : " đau, ngủ." Nàng rồi tay vòng đến sau lưng Tiêu Lan xoa bóp thắt lưng giúp , lúc đầu Tiêu Lan còn ngứa chịu được, nhưng sau đó quá mệt mỏi thế là chen chúc với nàng cái gối ngủ vù vù.:035:

      Nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày khởi hành, đội ngũ Tiêu Lan lại tăng thêm ba nghìn, Tiêu Cư dẫn trước, lại hai ngày, đến Giang Đô.

      Nhưng mà, cho đến giờ phút này thánh chỉ triều đình vẫn chưa đến.

      Tiêu Chân có chút hiểu, phiền não : "Trong triều đến tột cùng là có ý gì? Bỏ mặc tám vạn nhân mã chúng ta vượt sông, thẳng đến Kim Lăng?"

      Tiêu Cư cũng vặn mày rậm, nhìn bản đồ lặng yên hồi lâu, : "Trước cần quản, binh lực trong triều được việc, có lẽ là chúng ta tới quá nhanh, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra đối sách, vượt sông trước rồi sau."

      Thường Tự lại : "Hầu gia, ta cảm thấy vượt sông nguy hiểm, chúng ta ngại theo con đường thứ hai , thẳng hướng đông, chỉ cần qua phía nam Duyện Châu đến ngọn nguồn Trường Giang, tiếp qua đó, chúng ta liền có thể đến sau lưng Kim Lăng."

      Tiêu Chân có nghiên cứu lộ tuyến quân , chỉ áng khoảng cách : "Nhưng như vậy ít nhất cần phải vòng qua hai quận, vậy cứ trực tiếp qua sông, khoảng cách gần nhất, thời gian nhanh nhất."

      Ngón tay Tiêu Lan gõ lên bản đồ, trầm mặc khắc đồng hồ, sau đó hạ lệnh: "Hôm nay , sai người tìm chút gỗ và đá tảng đến, càng nhiều càng tốt."

      Lập tức hỏi Tiêu Cư: "Chỗ điện hạ có chiến thuyền ?"

      Tiêu Cư hơi ngừng lại, gật đầu: "Có, nhưng nhiều, bảy, tám chiếc, ta cần thời gian ngày điều động."

      "Được", Tiêu Lan : "Điện hạ cứ , ta đợi ở đây."

      Tiêu Cư vừa , Hàn Lâm liền : "Hầu gia, chúng ta cũng chuẩn...", Tiêu Lan khoát khoát tay, "Mấy con thuyền này có trở về được hay vẫn còn chưa biết, muốn theo chúng ta, dù sao cũng phải ra chút lực."

      Thường Tự đại khái cân nhắc hiểu được ý đồ của Tiêu Lan: "Thuộc hạ lập tức mang người chuẩn bị", lại vỗ vỗ Hàn Lâm, "Nghỉ ngơi chút, sáng mai lại bận rộn đấy."

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi Mi Mi đáng đây rồi. Tiêu Lan giỏi quá, may mắn là giỏi vậy mà chỉ mình Mi Mi thôi.
      A Huyền 152 thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lâu ngày ko gặp MiMi đáng
      A Huyền 152 thích bài này.

    4. A Huyền 152

      A Huyền 152 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      8,296
      Chương 73: Mượn lực

      Canh hai, mặt sông mảnh đen nhánh, chỉ có tiếng nước chảy cùng gió sông lạnh lẽo cho bọn họ biết mình ở đâu.

      Tiêu Cư dẫn Tiêu Lan vòng lâu thuyền (lầu thuyền), thấy Thường Tự chỉ huy người khiêng đá lên mỗi con thuyền, còn có gỗ đóng thành hình chữ thập, có buộc cỏ khô, mặc y phục, Tiêu Cư nhíu mày, hỏi: "Này là muốn làm gì sao? Thuyền của chúng ta nhiều, muốn vượt qua toàn bộ, còn có ngựa cùng lương thực, ít nhất phải qua lại tám, chín lần, còn mang theo những vật này, vừa nặng lại còn chiếm chỗ chứa."

      Tiêu Lan đứng ở chòi gác của lâu thuyền nhìn ra xung quanh, lúc trước Tiêu Cư là chỉ có thể điều động bảy, tám chiếc thuyền, nhưng khi trời tối đến lại có mười sáu chiếc, ngoại trừ chiến thuyền này có lầu dùng cho chủ tướng điều hành chỉ huy còn có sáu chiến thuyền khác, sáu chiến hạm, ba thuyền , cái này còn chưa tính vài chiếc thuyền con theo sau thuyền lầu.

      - - Có thể thấy được mấy năm nay Tiêu Cư trong bóng tối chuẩn bị như thế nào, chỉ là ta lại nghĩ tới việc rời xa triều đình, thân ở kinh thành thể kiêng nể ai mà chiêu mộ binh sĩ, thực ra nếu như cho thêm vài năm tình hình còn chưa trước được.

      Tiêu Lan cười với tiếng: "Trong vòng ngày mà điều động được đoàn thủy quân, điện hạ lợi hại."

      Nghe là tán thưởng, nhưng hai người đều biết ý tứ thực tế, bất quá trước mắt cái này che giấu cũng cần thiết nữa, Tiêu Cư lắc đầu thở dài, " có binh mã, cũng chỉ là mười mấy chiếc thuyền mà thôi, Lục đệ cũng có xuất lực."

      Tiêu Lan cười ha ha, xác thực cũng có "xuất lực", Hàn Lâm điều động sáu chiếc thuyền , so với Tiêu Cư, đáng nhắc tới.

      "Ba ngàn ngươi của ta còn có thể bơi lặn", Tiêu Cư : "Lão Lục, đội ngũ của ngươi bơi như thế nào?"

      Sắc mặt Tiêu Lan hơi đăm chiêu, lắc đầu : "Điện hạ, ta lần này mang tám vạn đại quân phần lớn là binh sĩ phương Bắc, chỉ sợ say sóng."

      Tiêu Cư cũng lo lắng điều này, duỗi tay cảm giác hướng gió, : "May mà tối nay gió lớn, hy vọng sóng cũng hơn, chúng ta phải nắm chặt thời gian, nhanh chóng di chuyển."

      Tiêu Cư làm quân tiên phong phải là suông, bảy trăm người trong bảy chiến thuyền đầu đều là thủ hạ của , chiến hạm đằng sau cùng bên trong thuyền lầu mới là người của Tiêu Lan, - - thủy quân Đại Tề kém, nghề đóng thuyền lại phát triến, tiên đế lúc tại vị từng hạ lệnh kiến tạo qua loại thuyền lầu cực lớn, tên là liên thuyền, có thể chở hơn hai ngàn người, thuyền có bố trí tường lũy bốn phía, thuyền lầu Tiêu Cư lớn như vậy nhưng cũng có thể chở được gần ngàn người, nhưng thuyền chở lượng đá lớn nên người giảm hai phần ba, tính cả chiến hạm cùng với sáu chiếc thuyền thủ hạ Tiêu Lan tổng cộng có hơn ngàn người, ba nghìn người của Tiêu Cư đều .

      Tiêu Lan xuống từ vọng lâu, lúc đến tầng hai Diên Mi và Hàn Lâm vẫn yên lặng theo sau lưng, Tiêu Cư theo cùng mấy ngày, gặp Diên Mi hai ba lần, nhưng cũng nhận ra nàng, còn tưởng là người hầu cận trong trướng của Tiêu Lan.

      Từ bên trong thuyền lầu ra, Tiêu Lan thấp giọng hỏi: "Nhìn ra cái gì ?"

      Diên Mi lắc lắc đầu: "."

      Hàn Lâm nghiêng mắt nhìn bên cạnh cái, : "Đoán chừng bến giờ vẫn có lá gan này", hơi dừng chút lại : "Hầu gia đừng lên thuyền, chuyến đầu cứ để thuộc hạ , nếu như đằng sau có nguy hiểm nhóm chúng ta hẵng qua."

      Tiêu Lan khoát tay: "Ngươi dẫn theo sáu chiếc thuyền theo hai bên thuyền lầu, hơn nữa treo lên mái thuyền lầu cờ gấm minh hoàng (màu vàng sáng)." Lại với Diên Mi: "Nàng trước theo quân chờ ở bờ, nếu như an toàn ta theo thuyền trở lại đón nàng."

      mặt Diên Mi và Mẫn Hinh đều thoa dầu đen, vốn là ban ngày ở trong quân cho tiện, nhưng ban đêm nhìn lên quả thực thấy người, Tiêu Lan lau lên mặt nàng cái, "Được ?"

      Diên Mi yên lặng, : "Trở về ta muốn tập bơi."

      "Được", Tiêu Lan vỗ vỗ áo giáp người nàng, "Sau này ta dạy cho nàng."

      đem Diên Mi cùng Mẫn Hinh phó thác đến chỗ Thường Tự, Tiêu Chân lại đây : "Ta cũng theo ngươi."

      Tiêu Lan liếc xéo cái, nhưng cũng có đạp cước, Tiêu Cư cũng cùng bọn họ lên thuyền lầu, trong đêm tối tiếng tù được thổi lên tiếng, thuyền có thắp đèn, bờ yên lặng chờ đội ngũ, chút động tĩnh cũng được phép lộ, hai mươi mấy chiến thuyền chậm rãi xuất phát.

      Gió sông mang theo hơi nước, đập vào mặt thấm lạnh, lọt vào tai đều là tiếng nước sông vỗ vào mạn thuyền, vào hơn nửa canh giờ, còn tính là thuận lợi, Tiêu Chân tuần vòng dưới ba tầng lâu, trở về vỗ bả vai Tiêu Cư nhướng mày : "Được đó hoàng huynh, chiếc thuyền này ước chừng cần bao nhiêu ngân lượng?"

      Tiêu Cư đáp, với Tiêu Lan: "Gió êm sóng lặng, ông trời hỗ trợ, đêm liên tục như thế, đến hừng đông binh mã của chúng ta liền có thể qua hết hơn phân nửa."

      Tiêu Chân nghe "binh mã của chúng ta", nhịn được cười quái dị tiếng : "Hoàng huynh cũng là thành ."

      Tiêu Cư cũng xấu hổ, mặc chế nhạo, Tiêu Chân cười vài tiếng, bởi vì còn chưa bao giờ ở ban đêm ngồi chiến thuyền vượt sông, liền lại bắt đầu quan sát chiếc thuyền lầu này, thấy Tiêu Lan vẫn đứng ngay ở vọng lâu, cũng thuận cái thang leo lên, : "Ta thấy..." Nhưng chỉ vừa mới bỗng cảm thấy thân thuyền chấn đông mạnh cái, tầng dưới có người hô lớn: "Vương gia, có chiến thuyền khác đụng thuyền của ta!"

      Tiêu Cư biến sắc, lúc này lái vào lòng sông, lập tức quát to: "Bắn tên trấn thủ!"

      Đồng thời, mặt sông mênh mông, tiếng sóng nước vồn vập, ràng là ở phía trước chiếc thuyền của phe mình bắt đầu đụng với địch, Tiêu Cư bịch bịch bịch chạy xuống tầng hai, lại chạy tới, : "Quân địch trả lời, lão Lục, làm sao bây giờ?"

      khi chuyện thân thuyền lại lay động, Tiêu Lan lầu nhìn thấy ràng ngay trước mắt, có tổng cộng ba chiếc thuyền chiến giống như thuyền lâu của bon họ vòng qua đánh bất ngờ, tính toán đến va chạm, quân địch có khoảng hơn mười chiếc thuyền.

      Bất quá mặc dù chiến thuyền đằng trước có hướng góc bén nhọn, nhưng dù sao thân tàu , ngắn nên lúc đối đầu với thuyền lầu cũng gây được uy hiếp quá lớn, lát sau, chiến hạm bảo hộ xung quanh thuyền lầu vây tới, hai phe bắn tên, sông lập tức mảnh hỗn loạn, bùm bùm tất cả đều là tiếng binh lính rơi xuống nước.

      Tiêu Chân giương cung bắn ra mấy mũi tên, mắng: " sông quả nhiên có mai phục! Là quân coi giữ Giang Đô hay là kẻ nào?"

      "Quan tâm làm gì, đánh trước!" Tiêu Cư rút kiếm ra, nhịn được oán câu: "Trước mắt chúng ta chỉ có tới năm ngàn người, nếu là năm vạn người còn có thể đánh cược lần!"

      Tiêu Lan mím môi, lên tiếng, sắc mặt cũng có chút đẹp mắt.

      Tiêu Chân quay cung tiễn lại, đầu mũi tên chỉ hướng Tiêu Cư, : "Như thế nào, hoàng huynh ba ngày cùng chúng ta, bây giờ nghĩ mỗi người ngả sao?"

      Mặt Tiêu Cư trầm xuống, "Ta có ý đó." xong, xoay người xuống thang, Tiêu Chân chậc tiếng, thấy nước sông chảy cuồn cuộn trong lòng cũng sợ hãi, chạm vào vai Tiêu Lan : "Làm sao bây giờ? nhanh ."

      Tiêu Lan chỉ chỉ cờ minh hoàng vọng lâu, "Đây là có ý gì?"

      Tiêu Chân: "Thánh giá ở lâu thuyền."

      "Ngươi có thể nhận ra Thủ tướng Giang Đô Ngô Thiên Minh ?" Tiêu Lan hỏi.

      "Biết", Tiêu Chân bắn phát, : "Số lần ta đến Giang Đô ít, gặp qua vài lần."

      "Vậy tốt rồi", Tiêu Lan cười cười, "Ngươi xuống vài lời, ngươi là Ninh Vương, cùng thánh giá, gọi Thủ tướng Giang Đô Ngô Thiên Minh tới yết kiến."

      "Nếu như chính Ngô Thiên Minh dẫn người tới”, Tiêu Chân trợn mắt, “Vậy phân nửa quân coi giữ Giang Đô đều mai phục ở đây, chúng ta càng có có đường sống !"

      "Chỉ cần xác định là Ngô Thiên Minh thể nghi ngờ", Tiêu Lan hạ thấp giọng, "Nghe tiếng ta huýt, lập tức nhảy vào trong sông."

      "Cái gì?!" Tiêu Chân nghe mà như lọt vào trong sương mù, lại tăng thêm vài chiếc thuyền đụng tới chiến thuyền, giải thích thuyền bọn họ rất có thể bị đắm.

      Hai người từ vọng lâu xuống dưới, ngọn đèn thuyền lung lay lảo đảo, thỉnh thoảng từ sông bay tới mũi tên, Tiêu Lan vừa xuống dưới, vừa thổi tắt đèn, vốn là sáng lắm mặt sông càng tối.

      Xuống dưới Tiêu Cư đứng ở đầu thuyền muốn thổi tắt đèn, Tiêu Lan ngăn lại, : "Đừng thổi."

      Tiêu Cư cũng chẳng quan tâm: "Ta thấy quân địch ước chừng có hơn hai mươi chiếc thuyền, chúng ta chỉ có thể lui về."

      Tiêu Lan: "Thuyền lầu quá ràng, cho dù lui về bọn chúng cũng có thể đuổi theo."

      - - Trong lòng Tiêu Cư cũng hiểu được, bây giờ biện pháp sáng suốt nhất là vứt bỏ thuyền lầu mà chạy, mặt sông quá rộng, quân địch khó lục soát.

      Nhưng bỏ được mười mấy chiếc thuyền chiến này!

      Lúc này, Tiêu Chân cầm cờ trong tay bắt đầu chuyện, chỉ là sông hỗn chiến thành mảnh, kêu chừng mười tiếng, lời mới được binh tướng đối phương chậm rãi truyền , đối phương cuối cùng cũng ngừng lại, thuyền lầu được bảo hộ phía sau cũng sáng đèn, tướng lĩnh vóc dáng thấp bé hô: "Thủ tướng Giang Đô Ngô Thiên Minh, xin hỏi ngài là Ninh Vương điện hạ?"

      Tiêu Chân nháy mắt với Tiêu Lan, Tiêu Lan : "Cách quá xa, ngươi có thể xác định là ?"

      "Có thể", Tiêu Chân : "Giọng như vịt, ta nghe hồi liền quên được, còn có cái vóc người kia của , người bình thường cũng giả trang được." vừa vừa tháo ngọc bài vương gia người mình xuống, ném tới chiếc thuyền, chiếc thuyền nhanh chóng trở về, giao đồ cho chủ tướng.

      Bên kia thực ra cũng thấy Tiêu Chân, bọn họ bên này ở chiếc thuyền lớn nhưng chỉ có ba bốn cái đèn sáng, Ngô Thiên Minh nhận được tín vật cũng có lập tức về phía trước, hỏi: "Dĩnh Hầu cũng ở thuyền?"

      Tiêu Lan đáp tiếng, "Phải."

      hồi lâu, thuyền đối diện bắt đầu chuyển động, nhưng chiến hạm lại tán ra hai cánh, là trận thế vây kín.

      Tiêu Chân thầm chà xát tay về phía Tiêu Lan, ý hỏng bét rồi!

      Tiêu Lan túm lấy chậm rãi lui về phía sau thuyền, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

      Quân binh bên trong thuyền lầu có bảy trăm người là của Tiêu Cư, gần ba trăm là thuộc hạ Tiêu Lan, Tiêu Lan gật gật đầu, phân phó: "Tản ra thành vòng, châm lửa bắn tên!"

      Chỉ trong chốc lát, phía vải dầu châm thêm lửa, mũi tên bay đầy trời bay xuyên qua quân binh Giang Đô, như cơn mưa lửa, cơ hồ là đúng lúc tên bắn ra quân lính Giang Đô cũng bắt đầu tiếp chiêu, đồng loạt lấy lá chắn ngăn cản, môn hạm nhanh chóng đánh về thuyền lầu, ở giữa đại loạn, tất cả đều là thanh rơi xuống nước, Tiêu Lan lúc này thổi tiếng tù thấp, Tiêu Chân nghe được, cũng kịp nghĩ nhiều, trong bầy hỗn loạn nhảy ùm vào trong nước theo Tiêu Lan, Tiêu Cư liên tục theo hai người bọn họ, thấy thế quay đầu lại nhìn thoáng qua thuyền lầu của mình, khẽ cắn răng, cũng tung người lên nhảy xuống.

      Tối nay gió, tên bọn họ bắn ra có rơi ở thuyền quân Giang Đô, có rơi vào trong nước, còn có bị phản kich trở về, rơi xuống thuyền của mình, mặc dù có ít người rơi xuống nước, nhưng mà bởi vì thuyền hoá trang rất nhiều đá tảng, còn có gỗ quấn rơm rạ giả thành hình người, nhìn từ xa thuyền bị chìm cũng có biến hóa quá lớn, từ xa nhìn tới thấy đều là người, Ngô Thiên Minh hét lớn: "Nhanh lên! Vây quanh thuyền lầu, châm lửa!"

      Mà lúc này Tiêu Lan bơi ra bên ngoài, Hàn Lâm vừa chỉ huy mấy cái thuyền nhanh chóng tạt qua vừa cúi đầu tìm người: "Hầu gia!"

      Tiêu Lan ướt nhẹp bơi dọc theo thuyền, Hàn Lâm vội vàng túm lên, Tiêu Chân bị Tiêu Cư lôi kéo còn ở phía sau, bọn họ là những người nhảy xuống nước đầu tiên, thân binh sáu chiếc thuyền đều được huấn luyện qua, tốc độ chèo thuyền cực nhanh, lát liền từ trong hỗn loạn phá vòng vây ra, tan ra vào trong đêm đen.

      Tiêu Lan lau nước mặt, phun ra ngụm nước, thấp giọng kêu Tiêu Chân tiếng, Tiêu Chân cách hai cái thuyền, đáp: " chết được."

      Tiêu Lan nhếch miệng, nhìn về phía sau, sông mảnh đỏ rực, thuyền lầu của bọn họ chìm trong biển lửa, Hàn Lâm giọng : "Quân Giang Đô nán lại đây, chính là muốn làm thiệt hại đội ngũ cùng gần hai mươi chiếc thuyền Tiêu Cư! Đáng tiếc là cũng bị bao vây ở bên trong."

      Tiêu Lan vỗ vỗ vai : "Ấn theo kế hoạch mà chúng ta và Thường Tự , dọc hướng đông thuận sông, đường bộ."

      Editor: Đây là kế hoạch của Tiêu Lan lợi dụng cơ hội để trừ bỏ thế lực của Tiêu Cư.^_^

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      A LAN quá Nhân hiểm
      A Huyền 152 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :