1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh đến cùng rạng đông - Mạch Ngôn Xuyên (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      mày cũng muốn báo đáp lắm, nhưng chị dâu của mấy chú vẫn là mê máy ảnh hơn mê . Đợi , đợi đến khi chị dâu mấy chú ôm chứ ko ôm máy ảnh nữa ý.
      seo-senpai thích bài này.

    2. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      @Vy RuRi đại khái đợi đến lúc Tưởng "được" lấy thân báo đáp cũng còn xơi :yoyo36::yoyo36: nhưng ít nhất chương này được ngửi chút vị thịt rồi:059::059:

      Chương 16


      Khoảng thời gian trước, có lần mượn máy sấy của A Khởi quên trả, A Khởi lên phòng tìm thấy bàn có lọ nước hoa Chanel màu xanh nhạt, thân bình gọn tao nhã, vô cùng đẹp.

      A Khởi kinh hỉ : “Lọ nước hoa này là đẹp. Lần trước em thấy nó ở TV.”, sau đó hỏi: “Em có thể mượn xem chút được ạ?”

      Tần Đường cười: “Nếu em thích tặng nó cho em đấy.”

      Mặt A Khởi đỏ lên, thấp giọng : “Việc này sao được ạ…… Lọ nước hoa này nhất định rất đắt.” ấy vừa vừa vuốt thân lọ nước hoa, dường như có thể ngửi được mùi thơm nhàng trong khí, nhưng trước khi vẫn lưu luyến đặt lọ nước hoa xuống.

      Tần Đường cầm lấy lọ nước hoa nhét vào tay A Khởi: “Cầm , ở nhà chị vẫn còn nhiều.”

      Đây là lọ nước hoa duy nhất của A Khởi, là bảo bối của ấy.

      Nhìn những mảnh vỡ của lọ nước hoa rơi đầy mặt đất, A Khởi vô cùng đau lòng, Tần Đường gọi lại: “A Khởi.”

      A Khởi đỏ mắt quay lại, Tần Đường nhìn ấy cười cười : “Lần sau chị cho em lọ khác mà.”

      A Khởi vội lắc đầu: “ cần ạ, em chỉ xót tiền thôi. Lọ nước hoa kia thực rất quý giá.”

      Tiểu Thành và Tiểu Bạch cũng đến, Tiểu Bạch bước vào phòng : “Để tôi giúp dọn dẹp lại chút, dù sao tối cũng cần phải có chỗ ngủ mà.”

      Chờ A Khởi dọn xong phòng cũng đúng lúc dì Quế gọi mọi người đến ăn cơm.

      Tần Đường tắm rửa xong, như thường ngày đứng ở hành lang nhắn tin. Ít nhất hai ngày lần đều nhắn tin bình an về cho mọi người trong nhà, nếu ba mẹ chắc chắn đồng ý để chạy ra ngoài nhiều như thế này. Nhắn tin xong, cất điện thoại . lát sau lại cầm điện thoại lên:

      “Mẹ ơi, Chu Kỳ tỉnh chưa?”

      Đợi lát liền có tin nhắn trả lời:

      “Vẫn thế, biết bao giờ mới tỉnh lại được. Bác sĩ có thể là ngay mai, có thể là ngày kia…. chung là nhất định tỉnh lại. An An, nghe mẹ , con đừng cảm thấy tội lỗi, chuyện này phải lỗi của con, con biết chưa?”

      An An là nhũ danh của .

      Tần Đường cắn môi, biết.

      5 năm rồi, sao ấy vẫn chưa tỉnh chứ?

      Đêm này bầu trời rất trong, có thể nhìn những ngôi sao lấp lánh. Tần Đường ngửa mặt nhìn chằm chằm những ngôi sao đó.

      Có người từng , mỗi ngôi sao bầu trời đại diện cho linh hồn bị mất .

      nhìn bầu trời đêm chăm chú, ánh mắt tìm kiếm ba ngôi sao kia.

      Gần như mọi người đều với , việc kia phải lỗi của , nhưng ra bọn họ chỉ là an ủi , hoặc là e ngại mặt mũi ba mẹ nên mới phải bất đắc dĩ như vậy mà thôi.

      Còn sau lưng sao? từng nghe thấy bọn họ mắng mình như thế nào. ra bọn họ vẫn luôn trách cứ , chưa từng tha thứ cho .

      Tưởng Xuyên lên cầu thang, vừa vặn nhìn thấy ngẩng đầu, cần cổ trắng nõn rất đẹp, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào trung đến nỗi hàng mi dày cũng rung động dù chỉ chút, cả người thoạt nhìn chìm trong bi thương.

      “Tần Đường.”

      gọi .

      chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt liền trở nên lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

      Tưởng Xuyên nhìn chăm chú lúc, đến bên cạnh , : “Lần tới em muốn tới chỗ nào hãy trước với tôi tiếng.”

      Tần Đường nghi hoặc hỏi: “ phải tuần chỉ tối đa hai chuyến, hoặc là ít nhất hai ngày chuyến nếu có xe sao?”

      Tưởng Xuyên ừ tiếng, “Nhưng thời gian em ở đây chắc cũng lâu, nếu em muốn tôi đương nhiên phải sắp xếp.”

      Tần Đường đột nhiên hiểu được lý do vì sao Tưởng Xuyên bỗng nhiên trở nên tốt bụng như vậy, chắc là vì 87 vạn kia, “Tôi muốn rất nhiều chỗ.”

      “Trong nửa tháng có thể hết ?”

      “Chắc cũng chỉ tầm đó thời gian thôi.”

      “Được.”

      Nhưng về số tiền kia Tưởng Xuyên lại hề nhắc tới, hai người giống như đạt được thỏa thuận nào đó.

      ……..

      Rất lâu rồi Tần Đường gặp ác mộng, trong mơ, từng hình ảnh vụn vặn lên trong đầu , chỉ xuất chớp nhoáng. Mà hình ảnh cuối cùng chính là cảnh chiếc xe lăn xuống vực, loại cảm giác trọng lực này khiến hoảng sợ, nhịn được hét lên tiếng.

      Giây tiếp theo, nghe được tiếng “rầm rầm rầm”, là tiếng vật nặng va chạm, sau đó có người gọi tên . biết đây là mơ hay là thực nữa. tỉnh nổi.

      ………


      Ngoài cửa, bầu trời còn trong trẻo như lúc trước nữa, mà thay vào đó là mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét.

      trận mưa to sắp đến.

      Hai hôm nay Triệu Phong liên tục mang người đến đập phá đồ đạc, cửa sổ đều bị phá hỏng cả, cửa kính bị vỡ cũng chưa kịp thay, cửa sổ gỗ bị gió thổi đến đập vào vách tường, vang lên những tiếng vang lớn.

      Ở dưới lầu, Lữ An và A Khởi ra khỏi phòng, A Khởi rụt cổ hỏi: “ Lữ, nếu trời mưa phòng em liệu có bị nước tràn vào ?”

      Lữ An tìm dụng cụ để gia cố lại cửa sổ cho ấy, áng chừng độ rộng của hành lang, : “Chắc là .”

      Tưởng Xuyên ngủ sâu giấc, sớm tỉnh lại.

      ở trần, mặc áo, chỉ mặc chiếc quần dài, ra cửa xem xét tình huống.

      Lúc qua phòng Tần Đường liền phảng phất nghe được vài tiếng kêu , vô cùng thống khổ. Bước chân dừng lại, thanh kia xuyên qua mưa gió truyền thẳng vào tai, đột nhiên tiếng kêu sợ hãi vang lên, lập tức chút do dự đến gõ cửa: “Tần Đường.”

      Gõ liên tục vài tiếng mà bên trong vẫn có phản ứng.

      Tưởng Xuyên mím môi, đột nhiên dừng lại, sau đó đưa chân đá thẳng vào cửa phòng, loảng xoảng tiếng, cửa phòng lập tức mở ra.

      Trong phòng rất tối, Tưởng Xuyên dựa vào chút ánh sáng ít ỏi từ bên ngoài chiếu vào đến bên mép giường, chính xác nắm được cổ tay . Nhưng ngoài dự đoán, lại túm ngược lại tay , gắt gao nắm chặt lấy, như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình vậy.

      Tưởng Xuyên sửng sốt, nhưng lập tức liền bình thường trở lại, thấp giọng : “Tần Đường, tỉnh lại !”

      vội đỡ Tần Đường ngồi dậy dựa vào lòng mình, tay để ở eo kia, tay kia bóp bóp khuôn mặt : “Này!!”

      Tần Đường đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở lớn, thở dốc.

      Xung quanh tối đen như mực, cái gì cũng nhìn thấy, chỉ thấy người mình dán lên làn da vô cùng nóng khác, khuôn ngực dày rộng, người đàn ông toàn thân toát ra hơi thở phái mạnh, ôm lấy . Người đàn ông tính là quen thuộc nhưng cũng hẳn là xa lạ, vậy mà lại mang đến cho cảm giác an toàn lạ thường.

      Người con trong lòng vô cùng mềm mại và ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi hương thuộc về , vô cùng dễ chịu. Tưởng Xuyên đột nhiên nhớ tới lần trước khi A Khởi lần đầu dùng thử nước hoa, hình như xịt hơi nhiều nên bị Tiểu Thành cười nhạo, khi đó, A Khởi hỏi : “ Tưởng, mùi nồng lắm sao?”

      Đến mức gay mũi , nhưng thực được dễ chịu như thế này.

      Tần Đường vội vàng tránh ra, đầu lẳng lặng dựa vào lòng bàn tay , cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay càng ngày càng cao mới khó chịu di chuyển.

      Tưởng Xuyên thấy vậy khàn giọng hỏi:

      “Tỉnh rồi?”

      Tần Đường chậm rãi khép miệng lại, yết hầu lúc sau thốt ra được chữ: “Ừ.”

      “Ác mộng?”

      “Ừ.”

      Lúc nãy vừa từ trong mơ tỉnh lại, cả người vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc.

      Mưa to tầm tã trút xuống, bầu khí tràn ngập hương vị ẩm ướt mà sạch , gió lớn lùa vào từ cánh cửa sổ mở toang, cơn gió mát lạnh thổi tới khiến Tần Đường tỉnh táo lại.

      đẩy Tưởng Xuyên ra, im lặng vài giây mới : “ đạp cửa?”

      Trong bóng tối, dường như có thể cảm nhận được Tưởng Xuyên cười khẽ: “Ừ.”

      Tần Đường: “.............”

      Tưởng Xuyên đứng dậy, dựa vào chút ánh sáng lờ mờ bên ngoài tới bật đèn.

      Tần Đường ngồi ở giường, cái đầu rồi bù quay lại nhìn Tưởng Xuyên, ánh mắt đỏ lên, rồi lại nhìn đến cánh cửa bị đạp hỏng đằng sau: “ phải sửa lại cửa cho tôi.”

      Tưởng Xuyên nhướng mày: “Trời sáng sửa.”

      Tần Đường hỏi: "Vậy đêm nay phải làm sao bây giờ?”

      Tưởng Xuyên : “Bây giờ là 5h sáng rồi.”

      nhìn : “Nhưng gió rất lớn.”

      Tưởng Xuyên có chút bất đắc dĩ, cười khẽ: “Được rồi, là tôi đá hỏng, tôi sửa.”

      xuống nhà lấy dụng cụ.

      Lữ An vừa cố định cửa sổ xong, thò mặt ra hỏi: “Sao vậy? Lúc nãy hình như tôi nghe gọi Tần Đường, còn có tiếng đá cửa, vội vàng đưa mình đến tận nơi như thế chứ?”

      Tưởng Xuyên chợt nhớ tới lúc chiều Tiểu Thành và Lữ An muốn lấy thân báo đáp, liền lạnh giọng : “Vớ vẩn!”

      Tưởng Xuyên mang theo hòm dụng cụ lên lầu, Tần Đường vẫn ngồi giường, chăn cuộn người, ngồi co thành đống, đầu gác lên đầu gối, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú hòm dụng cụ trong tay : “ phải sửa trong bao lâu?”

      “Nhanh thôi.”

      Tưởng Xuyên vẫn mặc áo, người chỉ có cái quần ngủ dài màu đen, eo rất thon, cạp quần hơi trễ, có thể nhìn đường cong của hai khối cơ bụng dưới cùng kéo dài xuống rồi biến mất sau cạp quần, cơ bắp nổi từng múi, vô cùng hữu lực.

      Mặt Tần Đường chậm rãi nóng lên, vội cúi đầu nhìn nữa.

      tìm đề tài chuyện: “Nguyệt Nguyệt bé còn có người trai, học xong cấp hai liền dừng bởi vì có tiền để học nữa, phải ra đồng làm việc được năm rồi.”

      Tưởng Xuyên vẫn tập trung vào công việc trong tay, đến đầu cũng quay lại: “Ừ, rất nhiều hộ nghèo trong núi đều gặp phải tình trạng này. Sau khi 9 năm giáo dục phổ cập miễn phí kết thúc rất nhiều học sinh có đủ tiền học phí đều phải nghỉ học, hoặc là cả đợi làm việc trong núi, hoặc là ra ngoài làm việc chân tay kiếm tiền. Số người có thể học tiếp nhiều lắm.”

      Cho nên, ở các khu xa xôi chút, năm có tới hai sinh viên đại học, là điều rất đáng kiêu ngạo.

      Tần Đường nghĩ lát, : “Nguyệt Nguyệt khôi phục tệ, mấy ngày nữa là có thể trở về rồi. Đến lúc đó tôi muốn đến núi Dương Quyển chuyến nữa.”

      Tưởng Xuyên tay đỡ cánh cửa, thử kéo ra kéo vào chút, lại lấy cái đinh, quay lại nhìn , ánh mắt đen láy mà trầm lặng: “Em muốn giúp Nguyệt Nguyệt tiếp tục học?”

      Tần Đường gật đầu: “Cũng phải chỉ là mình đứa bé ấy.”

      Còn những đứa trẻ gặp phải tình cảnh giống như thế, có tiền học phí nên thể học.

      Tưởng Xuyên: “Em chắc chắn?”

      Tần Đường: “Chắc chắn. Chuyện này còn cần phải do dự sao?”

      Tưởng Xuyên cười: “ có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở em chút, có số việc phải cứ em muốn là liền có thể làm.”

      Việc ám chỉ chính là việc người con như lại chạy vào mấy vùng núi cằn cỗi đó để làm việc.

      Chuyện này Tần Đường suy nghĩ rất lâu, phải là do nhất thời xúc động, cũng hề nghĩ chỉ dựa vào mình mình. vĩ đại như vậy, cũng làm được nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng hề nghĩ muốn giải thích với Tưởng Xuyên.

      Cửa hỏng nặng lắm nên sửa cũng rất nhanh. Tưởng Xuyên thu dọn hòm dụng cụ, bên ngoài cửa sổ trời vẫn khá tối, phải mất lúc nữa mới thấy hừng đông.

      ra ngoài, lúc ra đến nơi, chuẩn bị đóng cửa bỗng quay đầu lại hỏi: “ người em có xịt nước hoa à?”

      Tần Đường mờ mịt: “Hả?”

      Tưởng Xuyên nhớ tới hương thơm nhàn nhạt người , biết đó là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi, ánh mắt nhìn lướt qua đống chai lọ mỹ phẩm để bàn, có nước hoa, liền nhàn nhạt cười: “ có gì.”

      xoay người ra ngoài, cũng đóng luôn cửa lại.

      Tần Đường ngồi giường, vài giây sau mới hiểu được ý của Tưởng Xuyên, mặt chậm rãi đỏ lên, giọng mắng với khí: “Lưu manh!”
      Last edited: 3/11/17
      dieudidomked, huyenlaw68, Suuuly48 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Có tiến triển. Thanks
      seo-senpai thích bài này.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Các đồng chí ạ, cuối tuần này t chụp kỉ yếu nên nghỉ up truyện đến hết tuần. Sang tuần lại up như bt nhé. Cảm ơn mn nha:yoyo40:
      levuong, Chris_Luu, susu2 others thích bài này.

    5. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      Mị comeback rồi đây:yoyo14::yoyo14::yoyo14: Chụp kỉ yếu đúng là quá trình hành hạ ng ta cả về thể xác lẫn ví tiền mà, quá mệt mỏi:062::062::062:
      Btw, chương này Tưởng rất chi là cơ hội nha:ex10::ex10::ex10:

      Chương 17


      Ngày hôm sau tỉnh lại, trời trở nên trong xanh, tới buổi chiều hoàn toàn nhìn ra dấu vết của cơn mưa lớn đêm qua nữa.

      Tiểu Thành và Lữ An cũng sửa xong kính cửa sổ ở tầng 1.

      Tần Đường tới bệnh viện thăm Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt lôi kéo tay hỏi: “Chị ơi, khi nào em có thể về nhà ạ?”

      bé còn , sau khi ở bệnh viện vài hôm, y tá mang làm các loại kiểm tra, bé nghe hiểu những lời bác sĩ nhưng bé lại nghe được, ở chỗ này đêm tốn rất nhiều tiền.

      Tần Đường hỏi bé: “Em nhớ nhà sao?”

      Nguyệt Nguyệt có chút thấp thỏm, cúi đầu, giọng : “Vâng, với lại buổi tối ở đây tốn rất nhiều tiền, tiền này có thể đủ để trai em đóng học phí rồi….”

      Tần Đường cầm tay bé, tiểu nương làn da ngăm đen, ngón tay thô ráp vì ở trong núi rất nhiều trẻ con từ phải làm việc giúp đỡ gia đình, mà Tần Đường lại được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ trải qua cảm giác sinh hoạt khổ sở, lại càng biết cảm giác có tiền là thế nào.

      Mấy năm nay qua nhiều nơi nghèo khó mới thấy được để tồn tại bọn họ phải cố gắng đến mức nào. Tần Đường nắm chặt bả vai Nguyệt Nguyệt : “Nguyệt Nguyệt, tin chị, trai em nhất định có thể đến trường lần nữa.”

      Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vâng, năm nay trai em làm việc vô cùng chăm chỉ, trong nhà nhất định sớm có đủ tiền cho ấy học tiếp.”

      Tần Đường cười: “Ừ, trai em học rất giỏi phải ?”

      Nguyệt Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Tất nhiên rồi ạ, trai em thông minh hơn em nhiều.”

      Tần Đường tìm bác sĩ chủ trị của Nguyệt Nguyệt, bác sĩ : “ sao cả, có thể làm thủ tục xuất viện bất cứ lúc nào. Đến lúc cắt chỉ nhớ đến tái khám lại lượt luôn là được.”

      Tần Đường cầm hóa đơn thanh toán viện phí, ở hành lang tình cờ gặp được tên cầm đầu hôm đó, nhớ ta tên là Triệu Phong, bên cạnh ta có người đàn ông nữa, vết sẹo chỗ mi tâm thoạt nhìn vô cùng hung dữ.

      Đúng lúc đến chỗ ngoặt, Tần Đường dừng lại trong giây lát, cuối cùng quyết định xoay người hướng khác

      “Tần tiểu thư.”

      Triệu Phong thấy .

      Tần Đường quay đầu lại, bình tĩnh mà lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Có việc gì?”

      Triệu Kiến Hòa cũng cười nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt.

      Triệu Phong cười cười: “ có gì, chỉ ngờ lại có thể gặp lại thôi. Tưởng Xuyên xuống tay quá độc, mấy người em của tôi đều phải nằm viện cả rồi.”

      Tần Đường bình tĩnh hỏi: “ muốn làm gì?”

      Triệu Phong xua xua tay: “ cần khẩn trương, tôi chỉ thuận miệng thế thôi, tiền cũng trả hết rồi, bọn tôi tạm thời có gì mâu thuẫn cả, vô duyên vô cớ tìm ta gây chuyện đâu.”

      Tạm thời?

      Tần Đường tiếp tục để ý nữa, nhanh chân rảo bước rời .

      Bệnh viện người đến người tấp nập, bọn họ cũng thể làm gì được.

      Lúc chạng vạng lái xe trở về nghĩa trạm vừa vặn gặp Tiểu Thành lái xe ba bánh trở về, xe chất đầy bao tải lớn . thấy thế hỏi: “Lại có ai nào gửi đồ đến sao?”

      Tiểu Thành nhảy xuống xe: “Đúng vậy, bình thường cũng hay có, nhưng ra có rất nhiều đồ hoàn toàn dùng được, bọn em chỉ có thể chọn ít đồ hữu dụng mang . được chuyến đúng là dễ dàng, vừa tốn tiền vừa tốn sức.”

      Tần Đường tới giúp đỡ tháo dây buộc, Tiểu Thành thấy tay vẫn còn cuốn băng, vội đoạt lấy dây trong tay : “Tay chị vẫn còn bị thương, chị cần tới, chỗ này cứ để em.”

      Tần Đường vỗ tay phủ bụi, tiếp tục nữa..

      lại gần bước, khép chân cuốn váy lại, ngồi xổm xuống cùng Tiểu Thành, Tiểu Thành vội vàng tìm cho cái ghế .

      Tần Đường ngồi ghế, hỏi vu vơ: “Sao Triệu Kiến Hòa lại phải vào tù?”

      Tiểu Thành do dự chút, phân vân biết có nên hay , nhưng hình như Tưởng cũng bảo là được nhỉ, cho nên liền trả lời: “Lừa đảo.”

      Tần Đường chớp chớp mắt: “Lừa đảo tiền quyên góp?”

      Tiểu Thành : “Đúng thế, hơn nữa còn là rất nhiều. ta vốn cũng phải người tốt gì cho cam, nhưng lại đứng ra làm nhà từ thiện nhận tiền quyên góp của mọi người. Bao nhiều tiền em biết nhưng nhất định phải con số . Số tiền đó bị Triệu Kiến Hòa cùng đám người nữa ăn sạch, chỉ để lại chút ít làm từ thiện khiến mọi thứ thiếu thốn nay càng thêm thiếu thốn.”

      Quả nhiên là đồ bại hoại, lợi dụng lòng tốt của nhiều người như vậy, bảo sao xã hội này càng lúc càng lạnh lùng.

      Đáng giận nhất là, tiền đó vốn là để giành cho những người cần tiền chữa bệnh gấp, cho mấy đứa vùng núi mua chút đồ dùng học ập, cho những người thể học tiếp vì đủ tiền học phí…

      Tần Đường hỏi tiếp: “Chuyện này liên quan gì đến Tưởng Xuyên?”

      Tiểu Thành hạ giọng : “ Tưởng vốn làm việc cho Triệu Kiến Hòa, Triệu Kiến Hòa cũng rất tin tưởng ấy, ngờ việc mình bòn rút quỹ lại chính là do Tưởng khai ra, đây chính là phạm pháp, chắc chắn phải tù… Vốn dĩ Triệu Kiến Hòa cũng có bạn , bạn còn là quan nhị đại, nhưng cũng vì việc này nên liên lụy đến cả nhà ta, cha ta cũng vì vậy mà ngã ngựa… Thực ra cũng tính là liên lụy, vì nhà ả kia cũng là tham quan… chung là đây chính là ân oán lớn.”

      Tần Đường nhíu mày, hóa ra là như vậy.

      Còn tập trung, lại nghe Tiểu Thành ghé sát vào thầm: “Thực ra Triệu Kiến Hòa bị phán tới mười mấy năm tù cơ, nhưng biết vì sao lại được thả ra sớm như vậy… Em nghĩ, vụ đâm xe lần trước nhất định là do Triệu Kiến Hòa dở trò.”

      Tần Đường phản bác, bởi vì, việc đó chỉ sợ mới là bắt đầu mà thôi.

      “Vậy Triệu Phong sao?”

      Tiểu Thành ngồi xổm mặt đất, vừa dỡ đồ vừa : “Triệu Phong í à……”

      Nhưng lời còn chưa xong, thân hình liền bổ nhào về phía trước, Tiểu Thành lập tức quay đầu lại mắng: “Đệt! Thằng khốn nào……”

      Thắng khốn nào dám đá vào lưng ông!

      Cậu ta mạnh mẽ nuốt nửa câu sau vào bùng, hắc hắc bò dậy, quay đầu nhìn về phía Tưởng Xuyên miệng còn ngậm nửa điếu thuốc đứng đằng sau: “, hóa ra là à.”

      Tưởng Xuyên cười nhạo tiếng: “Đệt cái đầu cậu!”

      Tiểu Thành: “...........”

      Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn Tần Đường hỏi: “Tò mò chuyện của tôi sao tới gặp trực tiếp tôi mà hỏi?”

      Tần Đường biết đứng đằng sau nghe được bao lâu, nhưng dù sao cũng là mình ở sau lưng người ta dò hỏi chuyện của người ta, lại còn bị đương bắt quả tang tại trận, nên mặt hơi đỏ lên, ngửa đầu nhìn Tưởng Xuyên: “Lúc ở Du Lâm có hỏi nhưng .”

      Tưởng Xuyên cười: “Vậy về sau em có thể hỏi lại mà.”

      Tần Đường: “Tôi hỏi sao?”

      Tưởng Xuyên hút thuốc: “Tùy tâm trạng.”

      “..........”

      “Lại đây chút.”

      Tần Đường vẫn ngồi im cái ghế , nhúc nhích.

      Tưởng Xuyên được vài bước nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn, thấy nương kia vẫn đoan đoan chính chính ngồi ghế, đến cái mông cũng thèm dịch chuyển, ánh mắt liền trầm xuống: “Tần Đường, tôi có chuyện muốn với em. Lại đây.”

      Tần Đường cuối cùng cũng động đậy, nhưng chỉ là xoay người lại nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Có chuyện gì .”

      Tưởng Xuyên nhìn chăm chú lát, : “Ngày mai tôi Trấn Ba chuyến, em có muốn cùng ?”

      Ngón tay Tần Đường khẽ nhúc nhích, cúi đầu, trả lời.

      Tưởng Xuyên cho rằng muốn , “ thôi.”

      Sau đó xoay người rời .

      Cơm nước xong xuôi, Tưởng Xuyên lại nhận ra Tần Đường vài lần cắn đũa nhìn mình trong suốt bữa cơm thế là cho rằng cũng muốn .

      Nhưng chờ cả đêm cũng tới tìm.

      Ba ngày sau.

      Tưởng Xuyên từ Trấn Ba trở lại, cùng về còn có Tào Thịnh gặp lần ở Du Lâm. Trong lòng Tào Thịnh là bé tầm 3-4 tuổi, tóc tết hai bên, đôi mắt rất to và sáng, khuôn mặt trắng nõn, trông vô cùng đáng .

      bé từ trong lòng Tào Thịnh nhảy xuống, muốn chạy bị Tào Thịnh ngăn lại: “Từ Từ ngoan, được chạy.”

      Từ Từ chu môi, có chút vui : “Vì sao được chạy ạ?”

      Tào Thịnh xoa đầu bé, dịu dàng : “Chạy nhanh bị ngã rất đau, Từ Từ có sợ đau ?”

      Từ Từ : “Sợ, nên Từ Từ chạy nữa.”

      “Ngoan.”

      Hiển nhiên đây phải là lần đầu tiên bé tới đây, vô cùng ngoan ngoãn lần lượt chào hỏi từng người.

      Tần Đường sờ sờ bím tóc của bé, khom lưng nhìn bé cười: “Em tên là Từ Từ phải ?”

      Từ Từ gật đầu: “Vâng ạ.”

      Tào Thịnh ở lại đây đêm, đây là Tần Đường từ chỗ A Khởi mà biết được. Từ Từ bị bệnh tim bẩm sinh, Tào Thịnh là mang con tới Tây An để khám bệnh.

      Sáng sớm hôm sau, Tưởng Xuyên lái xe tới bệnh viện, Tần Đường và Từ Từ ngồi ở ghế sau, còn Tào Thịnh ngồi ở ghế phụ.

      Từ Từ từ lúc lên xe vẫn luôn : “Chú ơi, có thể bệnh viện ạ?”

      Tưởng Xuyên cười: “Cháu thử hỏi cha cháu xem có được hay ?”

      Từ Từ: “Nhưng chú mới là người lái xe nha.”

      Tần Đường lấy từ trong túi ra cái kẹo mút, ghé sát vào lưng ghế phụ, giọng hỏi Tào Thịnh: “Có thể cho bé ăn kẹo ?”

      Tào Thịnh: “Có thể.”

      Tần Đường ôm Từ Từ ngồi lên đùi mình, Từ Từ thấy kẹo trong tay lập tức cười vui vẻ: “Cho em ạ?”

      Tần Đường bóc vỏ kẹo ra, đưa tới đút cho Từ Từ: “Em có muốn ăn ?”

      Từ Từ đương nhiên là muốn ăn, cả đường ngoan ngoãn ăn kẹo, náo loạn nữa.

      Tới bệnh viện, Tần Đường bế Từ Từ xuống xe, tiểu nha đầu vẫn vô tư liếm kẹo que, đôi mắt to hơi híp lại, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

      Tưởng Xuyên tới nhìn, đột nhiên trong đầu xuất mảng kí ức mơ hồ, hình như từng có bé như vậy…………

      A, bé hay khóc nhè…

      Tưởng Xuyên vừa nghĩ vừa cười thành tiếng.

      Tần Đường bị nhìn đến mức kì lạ, nhịn được hỏi: “ cười cái gì?”

      Tưởng Xuyên: “ có gì.”

      Tần Đường: “ ràng có cười.”

      Tưởng Xuyên nhìn , môi hơi cong lên: “Nhớ tới bé hay khóc nhè.”

      Tần Đường: “..........”

      Tào Thịnh duỗi tay muốn bế Từ Từ, nhưng tiểu nha đầu thân hình lại uốn éo né tránh, duỗi tay hướng về phía Tưởng Xuyên: “Con muốn chú bế cơ.”

      Tưởng Xuyên cong môi, đưa tay đón lấy bé, Từ Từ hôn chụt cái , mang theo hương vị ngọt ngấy của kẹo, Tưởng Xuyên dùng mu bàn tay lau .

      Tần Đường chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho Nguyệt Nguyệt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nhắc nhở Tưởng Xuyên: “Mấy hôm trước tới đây tôi gặp Triệu Phong và Triệu Kiến Hòa, mấy người bị đánh cũng nằm ở đây.”

      Tưởng Xuyên hỏi: “Có bị bắt nạt ?”

      Tần Đường: “......... có.”

      Tưởng Xuyên giật lấy hóa đơn trong tay : “Để tôi .”

      Tần Đường theo phía sau: “Tôi cùng , còn có tiền thuốc vẫn chưa thanh toán xong nữa.”

      Tưởng Xuyên bỗng nhiên dừng bước, Tần Đường chú ý, mũi liền va mạnh vào lưng , đau đến tê rần, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tưởng Xuyên.

      “Em cảm thấy chút tiền thuốc men này tôi trả nổi?”

      “..........”

      Tần Đường hề có ý này, Tưởng Xuyên cười khẽ tiếng: “Chút tiền đó tôi vẫn có.”

      ……..

      Từ Từ bị cầu nằm viện, Tào Thịnh đương nhiên ở lại để trông nom, Tần Đường cùng Tưởng Xuyên mang Nguyệt Nguyệt trở lại nghĩa trạm.

      đường, Tần Đường với Nguyệt Nguyệt: “Hai ngày nữa mang em về nhà.”

      Nguyệt Nguyệt rất vui, ôm lấy mấy quyển sách mới được Tần Đường mua cho, cười thỏa mãn.

      Lần này núi Dương Quyển chỉ có Tần Đường và Tưởng Xuyên.

      Tiểu Bạch và Từ Bằng cũng muốn theo, nhưng Tưởng Xuyên ngại phiền phức nên đồng ý.

      Nguyệt Nguyệt ngồi ở ghế sau, vịn cửa sổ, lưu luyến rời nhìn thành phố lớn này.

      Trở lại núi Dương Quyển, thôn dân và mấy đứa trẻ vẫn như lần trước đứng ở cửa thôn để nghênh đón, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cha mẹ và trai của mình liền vội vàng chạy tới.

      Tần Đường nhìn về phía trai của Nguyệt Nguyệt, là cậu bé tên là Triệu Tiểu Dương, vóc dáng cao, làn da đen bóng, thoạt nhìn rất có tinh thần.

      Thôn dân đối với hai người vô cùng nhiệt tình.

      Tần Đường mang theo máy ảnh khắp nơi chụp ảnh, chỗ này thực rất nghèo, nghèo đến mức làm cho người ta chua xót.

      Cao nguyên đất vàng, đường núi gập ghềnh hẹp, toàn gỗ mục và tạp vật.

      Khu nhà tiểu học duy nhất trong thôn chỉ là căn hầm trú ẩm cũ bằng đá được phân thành 3 phòng, bảng đen và bàn ghế mới được đưa vào từ lần trước khiến chỗ này trông khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn thiếu thốn như cũ.

      Mà mấy đứa trẻ bên trong đứa nào đứa nấy quần áo đều cũ nát, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, như những ngôi sao trong căn cầm trú ấm tối tăm.

      …………

      Buổi tối, Tưởng Xuyên và Tần Đường ở lại nhà Nguyệt Nguyệt ăn cơm.

      Ngoài sân vô cùng tiêu điều, ba căn phòng chính là dùng bùn đắp sửa chữa lại thành nhà ở. Gia đình họ lấy ra những món ăn tốt nhất để chiêu đãi hai người. Tần Đường hỏi Triệu Tiểu Dương: “Em muốn học trung học ?”

      Triệu Tiểu Dương : “Muốn ạ.”

      Cha Nguyệt Nguyệt mang bình rượu lâu năm của mình ra chiêu đãi bọn họ, Tưởng Xuyên uống với ông ấy vài chén, khá nặng.

      Trước mặt Tần Đường cũng có chén, cầm lên uống mấy ngụm , hương vị tệ. Tưởng Xuyên vốn định nhắc nhở rượu khá nặng, chỉ nên uống nhâm nhi, nhưng nhìn thấy vành tai mềm mềm trăng trắng của bắt đầu ửng hồng, liền quay đầu tiếp tục uống rượu với cha Nguyệt Nguyệt, giả bộ nhìn thấy gì, cũng nuốt luôn mấy câu nhắc nhở xuống.

      Tần Đường biểu đạt ý tứ là mình giúp Triệu Tiểu Dương học cao trung, học đại học, cả nhà Nguyệt Nguyệt lại hết khóc rồi cười lời cảm tạ.

      Từ nhà Nguyệt Nguyệt ra, Tần Đường nhìn về phía núi rừng tối đen như mực, gần như tia ánh sáng nào cả, biết làm sao mà .

      Tưởng Xuyên nắm chặt tay : “ theo tôi.”

      lấy điện thoại ra, dựa vào ánh sáng từ màn hình di động nhìn xuống đất.

      Tần Đường có giãy ra, cẩn thận dẫm theo dấu chân Tưởng Xuyên mà .

      Trong thôn có chỗ ở, bọn họ hôm nay ở lại gian phòng duy nhất của giáo trong thôn.

      Nhà Nguyệt Nguyệt ở khá xa, muốn trở về phải mất đến 40 phút, hơn nữa đường rất khó , ban đêm dường như hoàn toàn có người lại.

      qua gia đình nông hộ, lúc qua đường núi, đường bắt đầu gập ghềnh khó , dẫm dưới chân là cỏ dại, có cảm giác rung động nhè , Tần Đường có chút khẩn trương: “ có rắn chứ?”

      Tưởng Xuyên bật cười: “Có…”

      Tần Đường liền hoảng hốt, lại nghe tiếp:

      “Có tôi liền bắt vài con hầm canh cho em uống.”

      “......... Tôi cần.”

      Tưởng Xuyên lại cười to.

      Tần Đường cắn môi , cảm thấy mình bị trêu chọc.

      Thế núi hơi nghiêng, Tưởng Xuyên nắm chặt cổ tay Tần Đường để phòng ngã.

      Tần Đường cảm thán: “Mỗi ngày Nguyệt Nguyệt học đều phải qua lại chỗ này sao?”

      Tưởng Xuyên thấp giọng ừ tiếng.

      Hồi còn bé Tưởng Xuyên cũng ở trong núi, khi đó nhà cũng nghèo, học cũng phải qua đoạn đường núi rất dài. Đứa trong núi đứa nào đứa nấy cũng đều nhanh nhẹn linh hoạt như khỉ, có vấp ngã thế nào vẫn có thể bò dậy mà tiếp, giống mềm phía sau.

      bước lên tảng đá lớn, khom lưng, tay đặt eo , dùng chút sức liền dễ dàng ôm đứng lên.

      Trong bóng đêm, đụng phải thân thể Tưởng Xuyên, hô hấp của hai người hòa quyện, nặng nề nhàng, cả hai đều phảng phất hương rượu.

      Tay Tần Đường bám lên vai Tưởng Xuyên, cúi đầu đứng vững lại.

      Cánh tay Tưởng Xuyên vẫn vòng qua eo , bàn tay to lớn hữu lực nhéo eo cái, hô hấp Tần Đường liền cứng lại: “ bỏ tay ra!”

      Tay Tưởng Xuyên càng ôm chặt hơn, khàn giọng hỏi: “Nếu buông sao? Em khóc à?”
      dieudidomked, huyenlaw68, Suuuly44 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :