1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống tại triều Thanh - Tây Mộc Tử (up 59/330)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Chắc sau chuyến này Tuệ Châu có thai nhỉ?
      xukem thích bài này.

    2. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      tác giả mấy chục chương nữa có thai, mà mình edit mãi chưa thấy TT_TT. Tình tiết truyện này như rùa bò ấy :))

    3. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 57: Đến nơi

      Mùng tháng năm, năm Khang Hi thứ 49, Hoàng Thái tử Dận Nhưng, Hoàng tứ tử Ung Thân vương Dận Chân, Hoàng thất tử Thuần Quận vương Dận Hữu, Hoàng bát tử Bối Lặc Dận Tự, Hoàng thập ngũ tử Dận Ngu, Hoàng thập lục tử Dận Lộc, từ Sướng Xuân Viên lên đường, theo Khang Hi Đế tuần du tái ngoại.


      Ngày hôm đó, vừa qua khỏi giờ Dần, Tuệ Châu thu xếp xong, dặn dò Trương ma ma vài lời,sau đó lại cẩn thận dặn dò Nguyệt Hà Hạ Mai cẩn thận chú ý hành vi xử liền dẫn Tố Tâm tới chính viện.


      Bước vào phòng chính, Tuệ Châu liền tới hành lễ thỉnh an với đám người Ô Lạt Na Lạp thị, lại cúi đầu ngồi nghe các nàng răn dạy đủ thứ hồi. Mãi đến giờ Mão, thanh hàn huyên bên trong phòng mới dừng lại, nàng ngồi lên xe ngựa có đánh dấu phủ Ung Thân vương, đến Sướng Xuân Viên, gia nhập đoàn thánh giá tuần du hải ngoại của Khang Hi Đế, cùng nhau chầm chậm tiến về hành cung Nhiệt Hà.


      Tuệ Châu ngồi chiếc xe ngựa hoa lệ, đáy lòng đầy kích động khó nén nổi hưng phấn. Nhìn qua chiếc cửa sổ chạm khắc hoa lan, có thể nhìn thấy rất đông người vây quanh, nghe thấy họ hô vang vạn tuế vạn tuế. Giờ khắc này, cả thể xác lẫn linh hồn của Tuệ Châu mới mãnh liệt nhận ra, thân nàng ở triều Thanh ba trăm năm trước, thân ở nơi đỉnh cao tập trung mọi quyền lực phong kiến trong xã hội.


      Tuệ Châu khiếp sợ lấy tay che miệng, để phòng ngừa tiếng kinh hô thoát ra ngoài; tay bấu lên cửa sổ, thể tưởng tượng nổi mà nhìn cảnh tượng trước mắt mình. con đường mang phong vị cổ xưa bên cạnh, tất cả quan binh đều mang đồng phục nhà Thanh đứng sừng sững phía sau, tất cả mọi người, từ đầu đường đến cuối ngõ, đều hò reo hoan hô, tranh nhau chiêm ngưỡng, thành kính quỳ lạy. Tuệ Châu vốn sống bình thản 40 năm từ kiếp trước cho đến kiếp này, giời lại thấy kinh ngạc, là cái gì ràng buộc tư tưởng họ khiến họ thành kính, ngu ngốc trung thành đến mức này. Nhưng ngay khi Tuệ Châu liên tục thầm than thở, mãi đắm chìm trong những rung động ấy, bất chợt bị giọng lạnh lùng kéo về với thực tại.


      Dận Chân khoát chiếc áo lông cừu màu xanh xám, cưỡi lưng con ngựa màu hạt dẻ, khuôn mặt trầm, nhíu chặt mày rậm, thấp giọng trách mắng: "Còn buông rèm xuống, dám xuất đầu lộ diện, xem ra bình thường là ta đối với nàng quá tốt rồi." Tuệ Châu ngẩn ra, biết mình làm sai chỗ nào nên hơi ngây ngốc, sững sờ nhìn vào hai mắt chứa đầy nộ khí của Dận Chân, lát sau mới lấy lại tinh thần, buông rèm xuống, giọng cấp bách: "Gia, tỳ thiếp biết tội." Dận Chân hừ lạnh : "Ta muốn làm tổn hại tới thể diện trong phủ."


      Tuệ Châu nghe thấy tiếng vó ngựa “cộc cộc”, biết là Dận Chân rời , mới sờ lên ngực ảo não : "Làm sao lại quên mất có tên ôn thần ở cạnh đó chứ." Tố Tâm an ủi: "Chủ tử, Gia chỉ tùy tiện mấy câu thôi, ngài đừng để ý. À, buổi sáng chủ tử vẫn chưa ăn điểm tâm, giờ ăn chút để lót dạ nhé." Tuệ Châu nghe xong cũng thấy hơi đói bụng, vậy là gật đầu cười : "Ta hơi đói bụng, ăn chút cũng được."


      Tố Tâm thấy Tuệ Châu đến nổi mất hứng, liền bỏ qua, mở hộp gỗ tử đàn sơn son ra, lấy đĩa bánh ngọt bảy màu, đĩa mứt đào tươi, đĩa quất ngâm mật ong bày lên chiếc bàn , lại đổ thêm trà hạnh nhân trong túi nước bên cạnh đến non nửa cái bát to, đưa cho Tuệ Châu : "Chủ tử, cái này đều do Hạ Mai làm cho ngài để ăn vặt dọc đường. Ăn chút để phải buồn chán khi đường." Tuệ Châu nhấp ngụm trà hạnh nhân, đặt cái bát to vào chỗ hõm bàn, lấy khối bánh ngọt bảy màu cắn miếng, cười : "Vẫn là Hạ Mai chu đáo, vô tầm như nha đầu Nguyệt Hà kia." Tuệ Châu xong lại ăn thêm mấy miếng, bắt đầu cùng Tố Tâm chuyện phiếm, cười dọc đường để xua cơn buồn chán.


      Ngày thứ nhất sau khi bị quở trách, xuyên suốt cuộc hành trình, trừ mỗi khi bắt buộc phải xuống xe ngựa, Tuệ Châu đều thành an phận ngồi yên trong xe. Cũng may xe ngựa của Tuệ Châu được làm rộng ra, có thêm cái giường và cái bàn , còn có ít sách và kim khâu để giải trí, nên nàng thấy cũng khó khắn lắm. Sau ngày đầu tiên Dận Chân quở mắng nàng chàng luôn đối xử lạnh lùng với nàng. Trái lại Tuệ Châu lại nhàng thở phào, vì cái gì khác, từ sau khi nàng nhìn thấy bách tính thành kính quỳ lạy hoàng thất như vậy, Tuệ Châu mới cảm nhận được tôn ti trật tự thứ bậc của nàng trong thời buổi này. Cho nên mỗi đêm khi cắm trại, Tuệ Châu luôn cung kính hầu hạ Dận Chân, vì mấy năm nay sống an nhàn quen mà quên mất bổn phận của mình.


      Tuệ Châu cứ như vậy liên tục ngồi trong xe hơn mười ngày, giờ đây nàng cảm thấy xương cốt như muốn rã ra thành từng mảnh, cuối cùng đến ngày mười ba tháng năm tới hành cung Nhiệt Hà. Giờ Thìn ngày hôm đó, xe ngựa của Tuệ Châu mới ó thể dừng lại. Lúc mới khởi hành Tuệ Châu cảm thấy rất hưng phấn nhưng giờ chỉ cảm thấy người rã rời. Giống như lúc này, Tuệ Châu nửa dựa vào cái giường xe ngựa, mơ mơ màng màng thiếp , lúc xe ngựa vừa mới dừng lại, nàng liền nghe thấy bên ngoài xe truyền đến tiếng ồn ào dọn đồ cùng tiếng gõ cửa cộc cộc.


      Tuệ Châu xoa xoa mắt, cau mày : "Ai vậy?" Nghe thấy giọng giống như Tiểu Lộc Tử: "Bẩm Cách Cách, nô tài là Tiểu Lộc Tử, nhận mệnh Gia tới giúp Cách Cách." Nháy mắt Tuệ Châu tỉnh, cùng liếc Tố Tâm cái rồi cười : "Làm phiền Lộc công công rồi." Nàng vừa dứt lời, Tố Tâm tiến lên mở cửa gỗ. Tuệ Châu biết tới hành cung Nhiệt Hà nên sau đó cùng Tố Tâm mở rộng cửa ra ngoài.


      Tiểu Lộc Tử dập đầu với Tuệ Châu cái, khom người cười : "Cách Cách, đường vất vả, tới hành cung Nhiệt hà. tại Gia bồi thánh giá, thể phân thân nổi, lại lo Cách Cách lần đầu đến đây có chút quen, nên phái nô tài tới hầu hạ Cách Cách." Tuệ Châu nâng Tiểu Lộc Tử dậy, cười : "Làm phiền rồi, ta mới tới đây nên quy củ, mà đây cũng là nơi ở của Vạn Tuế Gia, cho nên xin Lộc công công chỉ bảo nhiều hơn." Tiểu Lộc Tử nghe xong vội sợ hãi, trả lời: "Cách Cách gì vậy, phải làm khó nô tài sao." Tiểu Lộc Tử xong lại thấy mặt Tuệ Châu hơi uể oải, liền tránh sang bên, cười : “Dọc đường hẳn Cách Cách rất mệt, nô tài sai người chuẩn bị hành lý, Cách Cách chỉ cần chọn phòng ngủ rồi nghỉ ngơi thôi."


      Ngồi xe ngựa hơn mười ngày đường, quả Tuệ Châu rất mệt mỏi, nàng nhiều lời trực tiếp gật đầu đáp ứng, theo Tiểu Lộc Tử gần nửa canh giờ, mới dừng lại ở sân viện khác xa so với kinh thành phồn hoa. Tuệ Châu nhìn qua cái, khung cảnh trong viện nền nã trang trọng, từ tường rào tới chỗ ở đều là gạch xanh ngói tro, dựng bằng gỗ thô.


      Tiểu Lộc Tử cười : "Cách Cách, phía sau mấy cái này là chỗ của ngài." Tiểu Lộc Tử xong liền trước bước vào nội viện, dẫn Tuệ Châu tới thẳng phòng chính, sau đó mới cho hai nhà hoàn và ba tên thái giám lui xuống, thấy mặt Tuệ Châu tỏ vẻ nghi vấn, mới giải thích : "Bên trong hành cung, Gia chỉ có vị chủ tử là Cách Cách, cho nên Cách Cách và Gia đều ăn uống sinh hoạt thường ngày cùng nhau."


      Tuệ Châu thấy mặt Tiểu Lộc Tử cười như có thâm ý khác còn mặt Tố Tâm cũng tràn đầy ngạc nhiên, nàng hơi mất tự nhiên, hồi lau sau mới lên tiếng: "Ta thấy nơi này cũng được, may mà có Lộc công công chuẩn bị chu đáo. À, Gia còn phân phó gì nữa ?" Tiểu Lộc Tử hiểu ý Tuệ Châu, vậy là dập đầu cái cười theo : "Buổi chiều Gia phải bồi Vạn Tuế Gia dùng bữa, đại khái qua canh ngày hôm sau mới có thể trở về. Cách Cách trước cứ nghỉ ngơi , buổi chiều nô tài đưa thức ăn tới. Trong nội viện còn có hai đại nha hoàn, ba nha đầu thô sử, ba tiểu thái giám, ma ma hầu hạ Cách Cách. Đáng lẽ hôm nay phải để bọn họ đến thỉnh an Cách Cách, nhưng nô tài nghĩ Cách Cách xe cũng mệt mỏi, an bài bọn họ chờ bên ngoài, Cách Cách nhìn xem... ?"


      Tuệ Châu thầm nghĩ, Tiểu Lộc Tử quả nhiên là người có năng lực, nàng cười : "Lộc công công an bài rất chu toàn, vậy để ngày mai ta gặp bọn họ, giờ ta thấy hơi mệt mỏi." Tuệ Châu xong liền liếc Tố Tâm, Tố Tâm hiểu ý, vội đưa cho Tiểu Lộc Tử cái hầu bao , Tiểu Lộc Tử nhận hầu bao cười cười rồi lui ra.


      Sau khi Tuệ Châu thấy Tiểu Lộc Tử lui ra, mới nhìn khắp phòng lượt. Căn nhà có ba gian sáng hai tối, gian ở giữa là phòng chính, gian nàng đứng là phòng ngủ, còn căn phòng tối bên trái phòng chính là thư phòng. Tuệ Châu nhìn bài trí trong phòng, cũng khác mấy với phòng của nàng trong phủ Ung Thân vương, chỉ là xa hoa hơn chút, còn có thêm hai cánh cửa sổ lớn bằng gỗ khắc hoa. Ngoài cửa số chính là cái hồ lớn, hồ còn có đình nghỉ mát, có cây cầu bắc ngang qua, hai bên bờ là hàng cây râm mát, tạo cảm giác quanh co uốn lượn thích thú, thanh tú đẹp đẽ. Xem ra vào mù hè mà ở trong căn phòng này, chắc hẳn rất thoải mái dễ chịu.


      Trong khi Tuệ Châu nhìn ngắm quanh nhà, lại có nha hoàn xinh đẹp tiến đến quỳ an hành lễ : "Bẩm chủ tử, nước nóng mà Lộc công công phân phó cho chủ tử chuẩn bị xong, xin chủ tử di giá đến phòng bên cạnh rửa mặt tắm rửa." Tuệ Châu ngờ tới Tiểu Lộc Tử lại dụng tâm đến vậy, hổ là người bên cạnh Dận Chân.


      Sau đó, Tuệ Châu cũng tiếp nhận ý tốt của Tiểu Lộc Tử, tới phòng bên cạnh tắm rửa, thong thả thay quần áo tẩy trừ thân thể, sau lại ăn thêm mấy miếng bánh ngọt mới để Tố Tâm hầu hạ, trong căn phòng ngủ lịch tao nhã này nàng bắt đầu mê mệt ngủ say.
      thuyt, bachnhaty, Parvarty4 others thích bài này.

    4. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Thời xưa phụ nữ lúc nào cũng phải dè chừng mệt dễ sợ
      Kanna Mizuki thích bài này.

    5. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 58: Say rượu

      Buổi chiều, Tuệ Châu từ từ tỉnh lại, trong mơ màng, nàng thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời chuyển sang màu xanh sẫm, mặt nước xanh biết lăn tăn vài gợn sóng. Thi thoảng, cơn gió mát khẽ lướt qua mặt hồ, thổi vào cửa sổ, khiến Tuệ Châu ách xì cái, tỉnh lại hoàn toàn.


      tiếng “ken két” vang lên, cửa phòng ngoài bị đẩy ra, chốc lát lại có tiếng giày hoa bồn chạm nền đá cẩm thạch phát ra thanh “lộc cộc”, nàng nâng mắt lên thấy Tố Tâm dẫn theo hai người mặc cung trang xanh nhạt, vấn kiểu tóc cung nữ vào.


      Tố Tâm dặn dò hai cung nữ kia đặt dụng cụ rửa mặt lên giá gỗ, còn nàng tự mình đến ngăn tủ lấy bộ thường bào màu xanh hoa văn tố điệp, đến bên giường, phúc thân với Tuệ Châu, : "Chủ tử tỉnh dậy rồi, nô tỳ chờ chủ tử tỉnh lại chuẩn bị cơm tối đây." Tuệ Châu để Tố Tâm hầu hạ, vừa mặc áo ngoài vừa hỏi: "Mấy giờ rồi, Gia về chưa?" Tố Tâm trả lời: " qua giờ Tuất, Gia chưa trở về, nhưng Tiểu Lộc Tử vừa mới tới thông báo Gia bồi giá ở Kính Thành điện, lát nữa còn phải tham gia yến hội, tất nhiên là thiếu người đến mời rượu, khi trở về còn phải để chủ tử hầu hạ nữa."


      Tuệ Châu nghe xong cau mày, gì, nàng mang giày vào rửa mặt. Chờ tới khi Tuệ Châu vấn xong búi tóc đơn giản, đeo đóa nhung hoa lớn màu trắng lên, hai cung nữ cũng dọn xong thức ăn lên , quỳ an hành lễ : "Thỉnh Cách Cách đại an." Tuệ Châu gật đầu hỏi: "Các ngươi tên gì?" cung nữ mày liễu mắt hạnh xinh đẹp khom người trả lời: "Nô tỳ là Thải Vi, kia là Thải Nhị, đều là cung nữ trực ở Hành Cung Nhiệt Hà, trước đó được quản ma ma Hành Cung Nhiệt Hà phân đến hầu hạ Gia và Cách Cách."


      Tuệ Châu thầm nghĩ, đúng như Tiểu Lộc Tử , họ đều là đại nha hoàn phục vụ trong phòng, nhìn cũng được, bộ dáng có vẻ an phận. Vậy là Tuệ Châu gật đầu : " tại mới tới giữa tháng năm, xem ra còn nghĩ tại đây mấy tháng nữa. ra ta cũng chỉ là Cách Cách trong Phủ Ung Thân vương thôi, bình thường đều rất thoải mái, chỉ cần ai ngáng chân, gây chuyện là được rồi. Thôi, chỗ này có Tố Tâm hầu hạ, các ngươi lui ra ." Hai người Thải Vi, Thải Nhị nghe xong phúc thân với Tuệ Châu cái, thức thời lui ra đứng hầu ở gian ngoài.


      Tuệ Châu nhìn đống thức ăn bàn, bát canh trứng tôm thanh đạm, đĩa cá trích hấp rượu, đĩa bánh gừng chua trứng muối, đĩa măng chay, đĩa kê du quyển nhi (gà cuộn miếng ), bên còn có cơm thịt bằm và cháo gạo tẻ, mấy món này cũng được. Nhưng Tuệ Châu vừa mới ngủ dậy nên chưa muốn ăn, nàng đành bưng chén cháo gạo tẻ hớp mấy ngụm, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu phân phó : "Xém nữa quên mất, lát nữa Gia trở về nên chuẩn bị ít cháo hoa và canh giải rượu mới được."


      Sau khi Tố Tâm gắp miếng kê du quyển nhi cho Tuệ Châu liền cười trêu : "Bây giờ chủ tử càng ngày càng ra dáng thê tử. Ôi, chủ tử cứ việc yên tâm, trong nội viện còn có phòng bếp nên nô tỳ sớm phân phó, ngay cả nước nóng cho Gia tắm rửa đều chuẩn bị trước rồi." Tuệ Châu gượng cười : " đường Gia đều cưỡi ngựa, chắc hẳn cũng phong trần mệt mỏi, nên những gì cần chuẩn bị cũng phải sẵn sàng dự phòng." Tuệ Châu xong thèm để ý tới lời trêu ghẹo của Tố Tâm, vùi đầu ăn cơm.


      Bởi vì ngủ vào buổi chiều, nên sau khi ăn cơm, Tuệ Châu rất tỉnh táo, sắp tới cũng có chuyện gì, lại còn phải đợi Dận Chân, nên nàng bào Thải Vi, Thải Nhị kể chút chuyện lý thú ở Hành Cung Nhiệt Hà cho nàng nghe. Bởi vậy, nửa đêm dài dằng dặc cứ như thế trôi qua.


      Đến nửa đêm, trăng lên cao, trời lốm đốm sao. Trong màn đêm yên tĩnh thanh vắng, có tỉnh thế nào cũng buồn ngủ thôi.


      Khi thần trí Tuệ Châu mơ màng ngủ gà ngủ gật, trong viện truyền đến tiếng Dận Chân trở về. Tuệ Châu thầm nhéo tay cái, vội vả đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng nghênh đón Dận Chân.


      Bước ra gian ngoài, đèn đuốc sáng trưng, chốc lát Tuệ Châu thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Dận Chân vào trong viện. Vậy là Tuệ Châu vội bước nhanh đến, quỳ an hành lễ : "Thỉnh Gia đại an." Dận Chân trả lời lại, tới thẳng trước mặt Tuệ Châu, khoác tay lên vai nàng rồi mới mở miệng : "Vào trong phòng." xong, chàng nửa đè nửa ép Tuệ Châu vào trong.


      Tuệ Châu ngẩn ngơ, nàng thấy mặt Dận Chân vẫn bình thường nên tưởng chàng uống rượu. Kết quả, khi chàng vừa tới trước mặt nàng, đè cả người lên người nàng , đây thân chàng còn phả ra mùi rượu nồng nặc, xem ra Dận Chân xỉn. Tuệ Châu chịu đựng nổi cảm giác đè nặng vai, nàng cũng mặc kệ quy củ thể diện ngày thường, cất cao giọng: "Tiểu Lộc Tử nhìn thấy Gia say hả, còn mau tới giúp tay. Còn nữa, Tố Tâm ngươi mau chuẩn bị khăn nóng, nước nóng, à, đừng quên canh giải rượu."


      Tiểu Lộc Tử chưa bao giờ thấy mặt này của Tuệ Châu, ngơ ngác hồi mới phản ứng, cười khổ : "Cách Cách, vẫn là ngài dìu Gia vào thôi. Gia rất ít say rượu, nhưng mỗi lần say đều cần nô tài hầu hạ, sắc mặt nhất định phải bình thường quay về, giờ mà nô tài tới đỡ, chắc chắn Gia đá văng nô tài ra. ra, nếu Cách Cách ra Gia tự mình về phòng."


      Tuệ Châu nghe xong, mặt cứng đờ, trừng mắt hung ác nhìn Tiểu Lộc Tử cười khổ, nàng mới khẽ cắn môi, gắng gượng cõng Dận Chân xụi lơ người nàng dậy vào phòng. Lúc này trong lòng Tuệ Châu rất buồn bực, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chả còn cách nào, cũng may phòng trong xa, chẳng mấy chốc tới.


      Vừa bước vào phòng, Tuệ Châu hai lời, quăng Dận Chân lên giường, lắc lắc cổ tay, đứng đờ ra trừng Dận Chân lát mới đành ngồi xổm xuống, thay giày cho chàng, cùng Tiểu Lộc Tử cởi áo ngoài cho Dận Chân, sau khi giúp chàng uống xong bát canh giải rượu, Tuệ Châu mới nhàng thở ra, hỏi: "Đến cùng Gia uống bao nhiêu rượu, làm sao lại say đến như vậy?" Tiểu Lộc Tử đáp: "Nay Gia bồi mấy vị khách quý tới từ Mông Cổ nên uống ít, còn cản rượu thay Thái Tử Gia, cho nên mới... ."


      đợi Tiểu Lộc Tử xong, Dận Chân say bất tỉnh nhân liền mở mắt ra, lạnh nhạt phân phó : "Tất cả các ngươi lui ra , để Nữu Hỗ Lộc thị hầu hạ ở đây là được rồi." Chàng vừa xong nhắm mắt lại, thản nhiên nằm giường. Cung nữ chuẩn bị lau người cho Dận Chân nghe chàng phân phó vậy, vội phúc thân đáp ứng, buông chậu nước nóng xuống cùng Tiểu Lộc Tử lui ra.


      Tuệ Châu nháy mắt mấy cái, biết chuyện gì xảy ra nữa. Phải nửa ngày sau, Tuệ Châu mới phản ứng lại được, nhìn vẻ mặt chàng trông bình thường, ngoại trừ người đầy mùi rượu, nhìn ra là Dận Chân uống say, mờ mờ mịt mịt. Rốt cuộc có say hay say, nếu say, làm sao có thể tỉnh táo kêu ra tên nàng, còn phân phó bọn Tiểu Lộc Tử lui ra.


      Tuệ Châu hết sức vui nghĩ tới, nhưng Dận Chân say rượu lại cho nàng có cơ hội ngẩn người, trực tiếp nhắm mắt, lớn tiếng khiển trách: "Nàng làm gì đó, thấy Gia say rượu sao, toàn thân toàn mùi rượu sao còn chưa thay y phục cho Gia." Lời này kéo suy nghĩ Tuệ Châu trở về, thế mà còn tự xưng là Gia, bình thường Dận Chân chưa xưng kiểu này bao giờ.


      Nhưng thanh quát tháo của Dận Chân vẫn chế trụ được Tuệ Châu. Nàng dám nghĩ tiếp về thay đổi trước và sau khi uống rượu của Dận Chân, cũng dám đoán mò xem tại chàng tỉnh hay say, đành lựa chọn cẩn thận phương án, đó là cung kính nghe theo phân phó của Dận Chân, trước đem khăn thấm vào nước nóng lau mặt cho chàng, lại tiếp tục vò khăn nóng từng chút từng chút lau người cho Dận Chân.


      Tới khi trời chuyển sang canh tư, Tuệ Châu mới hầu hạ Dận Chân xong, thay cho chàng bộ quần áo sạch , nhờ Thải Vi và Thải Nhị đem dụng cụ rửa mặt thu dọn , nàng mới qua loa rửa mặt, lòng hề thấy thoải mái, mặt mày ủ rũ nằm xuống cạnh Dận Chân. Ai ngờ, Tuệ Châu vừa mới nằm xuống, chăn còn chưa đắp lên, Dận Chân xoay người cái, nằm đè người nàng, giọng cực kỳ : "Ngủ , đừng quấy rầy Gia." (ảnh tỉnh dễ sợ :))))


      Ngoài cửa sổ trăng sáng vằng vặc, vài cơn gió thi thoảng thổi nhè qua hàng liễu ven hồ, vỗ cánh cửa gỗ nửa khép nửa mở, khiến nó kêu lên. Tuệ Châu nhìn Dận Chân nằm người nàng ngủ say sưa, nhất thời biết nghĩ cái gì...


      Từ khi bắt đầu nàng bài xích chàng, sau đó lại bất đắc dĩ mà tiếp nhận... Tùy ý để Dận Chân nằm đè lên ôm cứng ngắc, bóng đêm càng sâu, nàng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
      Last edited: 14/11/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :