1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trùng sinh lại làm độc phụ - Thanh Sơn Ngọa Tuyết (Hoàn ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi mừng quá, k phải bây giờ tiến độ ra chương đều đặn đúng k? Đúng k????
      Yenny mareLa Thùy Dương thích bài này.

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      @hthuqttn bởi vì việc riêng của các editor chiếm nhiều thời lượng nên tiến độ ra chương có chút nhất quán nha bạn. Mọi người cố gắng 2-3 chương/ tuần. Bạn thông cảm :yoyo42:

      Chương 63: Kim Ty Nhuyễn Giáp

      Trường Ninh Hầu trói con áp giải đến chỗ của Triều Dương quận chúa chịu đòn nhận tội, kết quả hài tử vẫn được trả lại cho Triều Dương quận chúa, rốt cuộc Triều Dương quận chúa đành phải tiến cung diện kiến thánh thượng. Tuy nhiên, cửa chính điện của hoàng cung lại hoan nghênh mở cửa đón tiếp Triều Dương quận chúa.

      Triều Dương quận chúa bị thất sủng.

      Đúng là chưa gặp qua hoàng nữ nào lại sinh thói kiêu căng như Triều Dương quận chúa này, chưa được bao nhiêu ngày nàng hưu hai phu quân hết những hai lần.

      Thời tiết ngày càng oi bức, sau giờ ngọ trời liền đổ xuống trận mưa lớn. Mộ Khanh Hoàng đến đây hề mang ô, vì thế đành chịu cảnh dầm mưa xối xả quỳ trước cửa điện hoàng cung.

      Ngọc Khê và Ngọc Loan che đỉnh đầu Mộ Khanh Hoàng, dùng tay áo tạo thành dù che mưa cho nàng, Ngọc Khê bị nước mưa làm ướt hết mặt mũi, mở miệng : “Quận chúa, mưa gió như vậy được rồi, hay là hôm nay chúng ta về nhà trước .”

      “Phải đó quận chúa, nếu người lâm bệnh phải làm sao bây giờ.” Ngọc Loan cũng khuyên nhủ.

      Mộ Khanh Hoàng trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía cánh cửa trước mặt, toàn bộ tâm tư đều bay đến cung điện nguy nga đằng sau cánh cửa này mất rồi. Cho dù đóng kịch cho giống suy cùng cũng là đóng kịch, trong lòng nàng vốn sáng tỏ, nếu sau này nàng vẫn thể thay đổi được gì Mộ Khanh Hoàng này bị thất sủng.

      Hối hận chứ?

      Chung quy nàng cũng thể khoanh tay đứng nhìn, đoái hoài đến bất cứ điều gì, nàng cần phải đánh bay nguy cơ ở kinh đô trước, từ đó về sau mai danh tích yên vui cả đời.

      Thế nên bây giờ câu trả lời của nàng vẫn như cũ, hối hận.

      Nàng làm được, biết vận mệnh của người thân của mình như thế nào mà lại gắng sức thay đổi nó, việc này nàng thể làm được. Nhưng lòng nàng vẫn thôi áy náy với Lục Cửu. Kiếp trước là Duẫn Hoàng phụ , kiếp này vốn dĩ có thể yên tâm thoải mái thờ ơ lạnh nhạt suốt đời, nhưng bởi vì nàng mà lần nữa lại bị cuốn vào.

      Lục Cửu, Cửu ca ca …

      Cách xưng hô thân mật ngọt ngào thế này, nhưng đến nay khi lời muốn ra bên miệng vẫn lại làm nàng ngượng ngùng như trước, cách nào cất lên thành lời.

      Lúc này, cửa cung chậm rãi hé ra kẽ hở, Mộ Duẫn Hoàng từ bên trong lách người bước ra, lập tức chạy tới bung dù che đầu Mộ Khanh Hoàng, để nửa lưng của lộ ra dưới mưa, “Tỷ tỷ, tỷ mau trở về , ta đỡ lời cho tỷ trước mặt Hoàng tổ phụ.”

      Mộ Khanh Hoàng nghĩ hôm nay diễn kịch cũng có tiến triển gì thêm, vốn dĩ cũng định rời chứ hề nghĩ gặp được Duẫn Hoàng. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của , trong lòng nàng liền cảm thấy ấm áp, muốn đưa ống tay áo lau nước mưa mặt nhưng vừa nhấc tay áo lên lại phát toàn thân mình ướt như chuột lột, ống tay áo cũng nước thành từng giọt từng giọt.

      Giương môi cười tiếng, Mộ Khanh Hoàng rũ cánh tay xuống, : “Ừm, ta trở về, đệ cũng mau hồi cung .”

      Mộ Duẫn Hoàng đỡ nàng đứng lên, Mộ Khanh Hoàng liền thuận miệng hỏi: “Gần đây đệ học sách gì vậy?”

      học 《 luận ngữ 》”. Duẫn Hoàng thuận theo đáp.

      Nhìn gương mặt tròn trắng trẻo lại thanh tú của đệ đệ, đáy lòng Mộ Khanh Hoàng khẽ cảm thán, “Biết đệ thích những lời của Khổng Tử, chủ trương ‘Nhân’ và ‘Lễ’ nhưng ít nhiều gì cũng phải đọc thêm ít sách nữa, ví dụ như 《 Sử Ký 》hoặc 《 Tam Quốc Chí 》. Lấy sử làm gương có thể học cách trị vì, lấy con người làm gương có thể biết địch biết ta. Như trong《 Sử Ký 》, đệ nhận ra nhân tính con người chỉ có mỗi thiện mà còn có ác, còn có dã tâm xen lẫn máu tanh. Giữa người và người tốt đẹp như đệ nghĩ mà khắc nghiệt hơn thế nhiều. phải đối nhân xử thế rộng lòng khoan dung, mà đấu với nhau đến mất còn.”

      Mộ Duẫn Hoàng cười với vẻ hồn nhiên, ừ gật đầu, “Đệ biết rồi tỷ tỷ.”

      “Phải nhớ học hỏi hoàng tổ phụ nhiều hơn, phải tận hiếu tận tâm theo hoàng tổ phụ nhiều hơn nữa đấy.” Bây giờ nàng còn sức để trông nom cũng đủ khả năng mang theo cùng thân chinh với phụ thân được, nếu lỡ như cả ba đều bị mưu sát ở ngoài kinh đô, Mộ Kiêu nhất định toàn thắng.

      Mộ Duẫn Hoàng bèn ghẹo Mộ Khanh Hoàng: “Nghe mẫu thân tỷ tỷ chỉ sinh sớm hơn đệ có nửa nén hương, ấy thế mà ra dáng bà cụ non mà giáo huấn đệ ra trò rồi.”

      “Chỉ là muốn tốt cho đệ, phải giáo huấn đệ.”

      Mộ Duẫn Hoàng nhét ô vào tay Mộ Khanh Hoàng, cười : “Tỷ tỷ nhanh , mưa càng lúc càng lớn rồi đấy.”

      “Được.” Mộ Khanh Hoàng lại đưa ô nhét lại vào tay Mộ Duẫn Hoàng, lấy tay áo che đầu chạy về phía xe ngựa.

      “Tỷ tỷ …” Mộ Duẫn Hoàng đuổi theo hai bước, thấy Mộ Khanh Hoàng và hai nha đầu lên xe ngựa mới dừng bước chân.

      Trường Ninh Hầu phủ còn chịu tang, sau khi Lục Cửu bị áp về nhà liền quay lại nữa, nhưng biết Mộ Khanh Hoàng làm gì. Cũng chính vì biết rất nên khi nhìn thấy trận mưa lớn như vậy mới nôn nóng bất an, nhiều lần muốn lao ra ngoài ôm Tiểu Phượng Hoàng của về, nhưng mỗi lần cầm lòng được đều hung hăng nhéo từng nơi người mình, có như vậy mới có thể tỉnh táo trở lại.

      Phu thê bọn họ bố trí cặn kẽ đến tận bước này, gần trong gang tấc, vạn lần cũng được phép thất bại.

      Ngoài cửa, Bạch Cẩm giương ô vội vã đến hành lang, thân mình dính nước mưa còn chưa kịp rũ đột nhiên bị Lục Cửu kéo lại, vội vàng hỏi, “Nàng trở về chưa?”

      “Quận chúa về Liên Viên rồi.” Bạch Cẩm vội vàng trả lời.

      Liên Viên và Trường Ninh Hầu phủ chỉ cách nhau vỏn vẹn có hai con đường, Lục Cửu chỉ bước bước dài đến đình viện. bị cơn mưa tầm tã xối lên người được lát, lại thanh tỉnh chạy trở về, hai tay chắp sau lưng qua lại tựa như chú mèo nóng nảy giẫm qua lại nóc nhà.

      Ngọc Cái từ trong phòng ra, nhìn thấy dáng vẻ xúc động bất an của Lục Cửu mà cũng sốt ruột theo, “Nếu có địa đạo tốt rồi …”

      “Cái gì cái gì?” Mắt phượng bất chợt sáng lên, Lục Cửu phen túm lấy vạt áo trước của Ngọc Cái, “Địa đạo? Đúng rồi, có địa đạo tốt rồi, sợ bị người khác phát , dù sao Liên Viên cách Hầu phủ cũng xa có đúng ?”

      Ngọc Cái bịt miệng lại, tròng mắt liên tục đảo quanh.

      Bạch Cẩm dở khóc dở cười, “Thế tử gia, vậy chúng ta phải tìm người đến đào à, tìm người tới cũng để lộ bí mật của chúng ta.”

      Lục Cửu bị đả động, lập tức xắn tay áo: “Chúng ta tự mình đào!”

      Suy nghĩ xoay chuyển hồi, Lục Cửu nghĩ kỹ, “Dù sao tại ta cũng bị cha ‘cấm túc’ mà, vậy cấm túc ở cái sân nào cũng giống nhau cả mà phải . Vị trí của võ đường gần với Liên Viên nhất, cứ để tâm phúc của cha là đám người Hồ đại thúc lấy danh nghĩa đến đây trừng trị ta là được, như vậy có thể đào được rồi.”

      làm là làm, Lục Cửu ngay cả ô cũng mang theo, lập tức lao ra ngoài tìm Lục Bỉnh.

      Tại Liên Viên, sau khi Mộ Khanh Hoàng tắm rửa xong bưng canh gừng ngồi ở giường, nghe tiếng mưa rơi rả rích bên tai mà tâm tư bay đến nơi phu quân và nhi tử ở bên ngoài. biết lúc này nhi tử của mình khóc hay ngủ rồi, biết Lục Cửu có ôm con trai vào lòng hay là … nhớ đến nàng.

      ràng hai phủ gần nhau như vậy nhưng lại thể gặp nhau. Ai … ai mà biết được chung quanh Liên Viên và trong Trường Ninh Hầu phủ liệu có bao nhiêu tai mắt theo dõi từng nhất cử nhất động của bọn họ chứ.

      Trận mưa này cứ cách quãng như thế thêm vài ngày, nặng nề trong lòng Mộ Khanh Hoàng cũng vì thế mà tăng lên. Nàng lường được ngày phụ thân thân chinh tuần tra đường sông Hoàng Hà, hẳn là trốn thoát.

      tháng sau, Càn Thanh Cung.

      Kiến Nguyên Đế ngồi ngai vàng, nghênh diện với Thái Tử trước mặt, : “Hàng năm tu đê xây bãi, miệng sông Hoàng Hà vẫn luôn bị phá hỏng nặng, lần này đê Hoàng Hà vỡ ngay tại huyện Nguyên Vũ ở Hà Nam, khiến đất đai hai bên bờ đều rơi vào tình trạng ngập lụt, lương thực mất mùa thể thu hoạch, ngươi hãy thân chinh mang theo ngân khố cứu trợ thiên tai. Nếu phát có tham ô nhận hối lộ hay phát sinh tình trạng ăn bớt ăn xén, trẫm cho phép ngươi được quyền tiền trảm hậu tấu.”

      Lúc này Thái tử đứng bên dưới nghệch mặt ra, trong đầu liền nhớ tới tháng trước Mộ Khanh Hoàng tiến cung những lời này với .

      “Phụ thân, nếu tháng sau Hoàng tổ phụ cử cha thay mặt người xuất chinh tuần thú Hoàng Hà ứng nghiệm, xin cha hãy tin tưởng nữ nhi, Yến vương Mộ Kiêu có dã tâm cướp ngôi đoạt vị, từ lâu vì chuyện này mà dày công tính kế rất nhiều năm rồi.”

      nghe tiếng đáp lại của Thái tử, Kiến Nguyên Đế ngẩng đầu, bắt gặp Thái tử thế mà lại ngẩn người, Kiến Nguyên Đế liền đập mạnh tấu chương xuống bàn, “Thái tử!”

      “Vâng, thưa phụ hoàng.” Thái tử cuống quít chắp tay nhận mệnh.

      “Thế nào, muốn rời kinh sao?”

      , phải, bẩm phụ hoàng, chỉ là mới vừa rồi nhi tử vừa mới nhớ đến ngoại tôn tử Minh nhi mà thôi.”

      Kiến Nguyên Đế cười lạnh tiếng, “Nhớ đến ngoại tôn là giả, cầu tình cho Triều Dương quận chúa mới là . Giờ đây trẫm nuông chiều con bé nữa, nhất định phải cho nó bài học, chỉ phạt nó mới được tháng chịu nổi rồi sao?”

      Thái tử liền cứng họng, ấp úng nên lời.

      Điều này càng làm cho quyết định của Kiến Nguyên Đế thêm vững vàng, Kiến Nguyên Đế gạt vấn đề này qua bên, tiếp: “Ngồi ngọc liễn của trẫm mà xuất hành, với lại trẫm để Cố Viêm Sinh thống lĩnh năm ngàn Cẩm y vệ theo bảo vệ, ngươi mau chuẩn bị .”

      “Vâng.”

      đêm trước ngày Thái tử xuất hành, Mộ Khanh Hoàng ngồi giường thêu cái áo đột nhiên nghe thấy có người kêu tên nàng.

      “Tiểu Phượng Hoàng.”

      Ngón tay ngừng lại, Mộ Khanh Hoàng vừa chậm rãi ngẩng đầu bắt gặp phía tấm rèm che bỗng nhiên lại ló ra cái đầu, làm nàng hoảng sợ kim lệch đâm vào ngón tay.

      “Có bị đâm trúng , mau cho ta xem nào.” Lục Cửu vọt tới nhanh như chớp, nắm chặt ngón tay Mộ Khanh Hoàng bỏ vào miệng ngậm.

      Mộ Khanh Hoàng vẫn còn hơi mông lung, lát sau mới hoàn hồn, mặt liền giấu được nụ cười vui sướng, “Sao chàng lại đến đây?”

      “Sao lại đến đây chứ!” Mộ Khanh Hoàng căng thẳng đứng phắt dậy, “Lỡ như bị gian tế phát manh mối, sau này Bắc Bình nhất định như dê vào miệng cọp.”

      Lục Cửu phủi phủi bụi bặm đầu rồi chỉ vào đống đất vụn bên kia, “Đừng lo lắng đừng lo lắng, Tiểu Phượng Hoàng, ta đào địa đạo để vào đây, chắc chắn bị phát đâu.”

      Lục Cửu ôm cổ Mộ Khanh Hoàng, “Ta rất nhớ nàng Tiểu Phượng Hoàng, nhớ nàng chịu nổi.”

      “Chàng, haiz!” Mộ Khanh Hoàng dở khóc dở cười nhưng lại thấy cảm động thôi. tháng trời gặp, giờ đây nàng phải ngắm nhìn tỉ mỉ, lồng ngực bất chợt nảy lên cái. Đây đúng là phu quân của Mộ Khanh Hoàng nàng, đôi mắt thâm đen, mái tóc rối bời thậm chí có chút lôi thôi lếch thếch thế nhưng lại làm tâm nàng thổn thức liên hồi giống như bị bệnh vậy.

      “Có phải chàng cũng đào đất hay ?”

      “Phải, Tiểu Phượng Hoàng, ta đào cả ngày lẫn đêm, sợ rằng còn chưa kịp nhìn thấy nàng nàng theo Thái tử Hà Nam rồi.”

      “Chàng …”

      Còn chưa đợi Mộ Khanh Hoàng xong, Lục Cửu vội thoát xiêm y ngoài, Mộ Khanh Hoàng bất giác đỏ mặt, “Chàng gấp cái gì chứ?”

      Lục Cửu cười khằng khặc, xiêm y bên ngoài được cởi xuống lộ ra khối giáp vàng óng ánh bên trong, “Tiểu Phượng Hoàng, Kim Ty nhuyễn giáp (1) này dành cho nàng, nàng mặc ở bên trong có thể chống được tên bắn lén, chống được đao thương.”

      (1) Kim Ty nhuyễn giáp: Giáp mềm mặc lót bên trong được chế tạo bằng tơ vàng.

      Thấy Lục Cửu muốn nhét Kim Ty nhuyễn giáp vào tay mình, Mộ Khanh Hoàng vẫn giữ nguyên tư thế hai tay che ngực.

      Lục Cửu phát giác được chỗ thích hợp, khẩn trương hỏi, “Tiểu Phượng Hoàng, sao nàng luôn ôm ngực vậy, nàng bệnh sao?”

      Mộ Khanh Hoàng lắc đầu ném nhuyễn giáp xuống đất, xoay người liền ngồi xuống giường, nhưng vẫn che ngực như cũ.

      Lục Cửu nóng như lửa đốt, chạy theo nâng mặt Mộ Khanh Hoàng lên: “Tiểu Phượng Hoàng, nàng , có phải nàng bị bệnh ? Ngực nàng bị đau à, ta xoa xoa giúp nàng nhé, được, hay là gọi Thái y, giờ ta gọi Ngọc Khê.”

      Mộ Khanh Hoàng kéo tay Lục Cửu, lấy tay đặt lên trước ngực mình, cứ như vậy mà nhìn , “Cửu ca ca, ta có hơi sợ.”


      p/s: 11-11. Chúc các FA có ngày lễ độc thân dui dẻ :yoyo45:
      thanhbinh, Tiểu Ly 1111, Mai Trinh29 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ai cũng có việc riêng mà @La Thùy Dương , thi thoảng có chương mới đọc là đc rồi mà. Tks các nàng nhé! Truyện càng ngày càng hay

    4. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      Ôi ôi, gọi thân mật vậy lỡ Cửu ca chịu đựng nổi, xúc động ngất làm sao bây giờ? Còn ôm ngực lo sợ, bộ dáng dựa dẫm như vậy là muốn Cửu ca hóa sói sao? Chờ ngày chị đại công cáo thành :yoyo19::yoyo19:
      Yenny mareDiệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Chương 64: Chơi trả tiền

      Liên Viên lúc sáng sớm, chim hót hoa nở, sương mù mông lung.

      Mặt trời dần ló dạng ở phía đông, nắng sớm trải đầy đất, dần dần xua tan sương mù của Liên Viên, chiếu vào cửa sổ của Liên Chử Bích Ba các.

      giường, Lục Cửu ôm chăn mền sờ sờ lại, vẻ mặt ngái ngủ hạnh phúc, chợt mắt phượng bừng mở, nhìn sang chỉ thấy kim ty nhuyễn giáp được đặt ngay ngắn bên cạnh nhưng vợ mình thấy đâu, tức khắc ngồi bật dậy.

      Ngọc Châu trông coi phòngngủ nghe thấy động tĩnh, mở hé cửa ra : "Thế tử gia ngài tỉnh chưa?"

      Lục Cửu chân trần xuống đất, vừa buộc chặt áo trong màu trắng như tuyết vừa thấp giọng hỏi, "Quận chúa của các ngươi đâu rồi?"

      Ngọc Châu bĩu bĩu môi, liếc nhìn Lục Cửu cái mấy vui vẻ, "Quận chúa mang theo Ngọc Loan vàNgọc Khinh Hà Nam, để lại nô tỳ và Ngọc Khê tỷ tỷ giữ nhà."

      " rồi?" Lục Cửu quay đầu nhìn thoáng qua kim ty nhuyễn giáp được gấp gọn đặt giường, trong lòng ấm áp nhưng sâu trong tâm lại lo lắng.

      "Vâng, trời còn chưa sáng đã . Thế tử gia, ngài dùng đồ ăn sáng ở đây hay là về Hầu phủ, lúc quận chúa đã dặn dò nô tỳ, kêu nô tỳ làm cho ngài món súp thịt bò bánh bao mà ngài thích ăn."

      Lục Cửu nhặt lên áo khoác mà đêm qua đã ném xuống đất trong lúc cao trào, mặc chỉnh tề sau đó nói: "Gói lại , ta mang về Hầu phủ."

      "Dạ."

      giường mảnh hỗn độn, gối đầu còn vương lại những sợi tóc dài, Lục Cửu nhặt lên từng sợi nắm trong tay, nhớ tới nhiệt tình của tiểu phượng hoàngđêm qua, vành tai hắn từ từ ửng đỏ, mặt ngọc tràn đầy thoả mãn.

      Bên trong tấm rèm, mùi hương của tiểu phượng hoàng vẫn quanh quẩn bên chóp mũi, Lục Cửu kéo vạt áo phủ lại thứ ở giữa hai chân, nằm úp sấp thật mạnh lên chăn mỏng, hít hơi sâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thất lạc trống rỗng đến đau đớn.

      Đây ́ch thực là loại nghiện có thể làm cho người ta đau đớn, càng đau càng muốn phải có được, muốn ôm nàng, vuốt ve nàng, môi hôn mỗi tấc da thịt nàng, triệt để chiếm hữu.

      ràng cả hai có với nhau đứa con, nhưng giờ khắc này Lục Cửu mới cảm giác được ràng trái tim tiểu phượng hoàng, đêm qua trái tim nàng vì mà đập mạnh mẽ.

      Ngoài thành, dòng người đông đúc kéo dài mười dặm, mây trôi nhẹ trời xanh thẫm.

      Mộ Khanh Hoàng đầu đội mũ ngọc, thân mặc bộ áo bào trắng hoa văn bạc, tay cầm cây quạt bằng ngọc màu đỏ, khóe môi mang theo nụ cười như có như , Ngọc Loan quay đầu nhìn thấy, che miệng cười rộ lên.

      Mộ Khanh Hoàng liếc nàng cái, "Cười gì?"

      Ngọc Loan nói: "Nô tỳ cười vì quận chúa đã cười ngây ngô nửa canh giờ rồi, có cái gì hay mà ngài cười, quận chúa , bọn nô tỳ cười cùng ngài."

      Ngọc Khinh cười mà , mang ấm trà tới rót nước cho bốn người hộ vệ Võ Đại ở bên cạnh.

      "Ta có cười à?" Mộ Khanh Hoàng vuốt ve khóe môi.

      "Có ạ." Ngọc Loan hì hì nói.

      "Vậy là ta đã cười à." Đêm qua trái tim nhảy lên làm cho nàng bối rối, hoảng loạn nên quên rụt rè, chỉ muốn cho , cho tất cả mọi thứ mà hắn mong muốn.

      Trong đầu lên cảnh bên trong màn trướng ấm áp đêm qua, cả hai đều nóng rực cả người, hơi thở hỗn loạn, lúc bốn mắt nhìn nhau, như bỏ lại tất cả gông xiềng người, tận tình ôm nhau, quấn quýt si mê vô tận.

      Má lúm đồng tiền kiều nóng lên, cổ họng khát khô, Mộ Khanh Hoàng nâng chén trà lên hớp ngụm để che giấu, ngẩng đầu thấy xa xa là đội ngũ của thái tử đến.

      Đến gần hơn, Mộ Khanh Hoàng thấy hơn, cờ rồng phần phật trong gió thu, vệ sĩ tay cầm thương dài, Cẩm y vệ cưỡi con ngựa cao to, eo đeo trường đao bảo vệ ngọc liễn ở chính giữa.

      Ngọc liễn, kiệu vuông đỉnh tròn, xung quanh treo chuỗi vàng hình mây, bên dưới đó là những chiếc lá vàng được khắc vô cùng sống động, rèm phủ kiệu được may bằng hai lớp gấm xanh, bên thêu hình rồng vàng uốn lượn giữa mây trời, cửa kiệu màu đỏ vàng được khắc hoa tinh xảo, bên ngoài còn phủ thêm tấm rèm mỏng, kiệu lớn đến nỗi phải do ba mươi sáu người khiêng.

      Mộ Khanh Hoàng đứng ở ven đường, thấy ngọc liễn dừng lại ở trước mặt nàng, Mạnh Đức Siêu từ liễn nhảy xuống, mở cửa ra chạy chậm đến nói: "Quận chúa, thái tử thể làm trễ nãi hành trình, gọi ngài vào chuyện."

      Mộ Khanh Hoàng gật đầu, để Mạnh Đức Siêu đỡ lên xe ngựa, ngọc liễn lại được nâng lên, Ngọc Loan và Ngọc Khinh ngồi xe ngựa nhà mình, Võ Đại đánh xe, Võ Nhị và ba người khác xoay người lên ngựa nối đuôi theo phía sau đội ngũ.

      Trong ngọc liễn, thái tử ngồi bảo tọa chạm trổ hình rồng nhìn Mộ Khanh Hoàng chằm chằm lát mới mở miệng nói: "Hoàng nhi, có phải con nên cho (1) lời giải thích hay ? Làm sao con biết hoàng tổ phụ của con phái xuất kinh, chẳng lẽ con mua chuộc được Ngụy Bảo? Đúng rồi, Ngụy Bảo có con cái gì, từ hắn đã thích hai tỷ đệ sinh đôi các ngươi."

      (1) : Tiếng tự xưng củ vương hầu thời phong kiến.

      "Phụ thân lừa mình dối người sao?"

      "Làm càn." Thái tử trầm giọng khiển trách tiếng.

      Mộ Khanh Hoàng đương nhiên thèm để ý bị khiển trách, "Phụ thân cũng tin ngũ hoàng thúc là người trăm phương ngàn kế, tâm cơ thâm trầm đúng ."

      "Theo như con nói, cả nhà Vương Kỳ bị giết là do ngũ hoàng thúc của con hạ thủ? vẫn luôn ở tại Bắc Bình, thế lực còn có thể vươn đến kinh đô?"

      Mộ Khanh Hoàng mỉm cười, "Nhưng trong Yến vương phủ có người trụ lại ở kinh đô."

      "Mộ Cao Tố? Là tên ăn chơi suốt ngày xách chim lêu lổng đó à?" Thái tử vẫn muốn tin tưởng.

      " có chứng cớ, con cái gì cũng chỉ uổng công, phụ thân, tạm thời người chờ xem."

      "Con là..."

      - -

      Đêm dài, ánh sao rực rỡ, sông Tần Hoài lại trở về cảnh nhộn nhịp xưa kia, đàn sáo lả lướt, các nam nhân ôm trái ngả phải, say sưa thưởng thức mùi hương ôn nhu, vung tiền như rác.

      Lục Cửu kéo Lục Mạo, cả hai đều cùng cảnh ngộ, bị Triều Dương quận chúa bỏ, nay cạn chén hát ca.

      "Ta với ngươi, nữ nhân kia tệ lắm, hủy ngươi xong lại tới hủy ta, giờ ta con mẹ nó từ xuống dưới chẳng còn gì, ngoại trừ còn có ông cha là Hầu gia, còn ta con mẹ nó chính là thứ dân, gặp tên Huyện lệnh nho cũng phải quỳ."

      Lục Mạo uống cạn chén rượu, mặt che giấu vẻ hả hê cùng ghen tị, "Cũng may ngươi còn có người cha tốt, bằng , ngươi cũng giống như ta, giáng thành tiện tịch, sống tại ngõ Bắc, đời đời kiếp kiếp ngẩng đầu lên được."

      Lục Cửu vỗ một cái lên lưng Lục Mạo, mạnh đến mức rượu vào trong miệng rồi mà còn phải phun ra, "Ha ha, ngươi đừng nữa, vừa so sánh với ngươi trong lòng ta lại thấy sung sướng ít."

      Lục Mạo nhếch môi chán ghét, phủi vết rượu vạt áo, đứng lên : "Ta còn nợ bài hát viết cho nương trong lầu xanh, ta viết đây, ngươi một mình từ từ uống."

      "Nhị đệ, ngươi đừng , ở lại cùng ta uống chút nữa, có ngươi ở đây để so sáng, trong lòng ta mới sung sướng được."

      Mặt Lục Mạo thoáng chốc xanh mét, phất tay áo bỏ , vừa vặn gặp thoáng qua Phượng Lâu Xuân, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Mạo thoáng lộ ra nụ cười châm biếm, Phượng Lâu Xuân kéo kéo cái váy quấn ngực mỏng manh của mình xuống, thướt tha nhào vào lòng Lục Cửu, "Thế tử gia, ta đến uống rượu với ngài nha."

      "Thế tử gia cái gì, Thánh thượng phế bỏ tấu chương phong ta làm thế tử rồi, gia nghiệp to như vậy mà con trai trưởng này thể thừa kế, ngược lại hời cho nhà Tam thúc ta, ngẫm lại thật cam lòng, mà món quà này đều do nữ nhân kia ban tặng, hừ."

      Lục Cửu quay sang tỉ mỉ đánh giá Phượng Lâu Xuân, chỉ thấy nàng ta có khuôn mặt thon gọn, cằm đầy, sống mũi thẳng tắp, phải là mặt trái xoan, nhưng lại có đôi mắt vừa sáng vừa tròn, lúc nhìn người khác thực vô cùng quyến rũ, câu dẫn cả tâm hồn.

      Lục Cửu nâng cằm nàng lên cười : "Hèn chi ngươi có thể lên làm hoa khôi, thậm chí còn câu được Lục Mạo phải thuần phục dưới váy ngươi, mặc dù dung mạo phải là tuyệt sắc, nhưng chỉ cần đôi mắt này là có thể khiến nam nhân nhũn xương rồi."

      Đôi mắt này hoàn toàn khác với tiểu phượng hoàng, ánh mắt của tiểu phượng hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết, bễ nghễ tôn quý, nam nhân nhìn vào chỉ muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

      Màtừ đầu đến cuối hắn luôn cảm thấy giống với nam nhân đời này, bởi vì nam nhân đều thích đôi mắt như của Phượng Lâu Xuân, chỉ có là thích ánh mắt của tiểu phượng hoàng, khi bị ánh mắt lạnh lùng ấy của nàng đánh trúng, xương cốt hắn đều nhũn hết cả ra, đừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ,mà muốn làm cái gì hắn cũng nguyện ý, tiểu phượng hoàng muốn cầm roi quất cũng vẫn cảm thấy thoải mái.

      Nhìn Phượng Lâu Xuân, trong đầu lại nghĩ tới đêm hôm đó tiểu phượng hoàng dễ thương lại nhiệt tình, trong mắt Lục Cửu liền trở nên si ngốc, giống như tên ngốc vậy.

      Phượng Lâu Xuân thấy vậy, từ trong đáy lòng khinh bỉ, thân thể lại càng mềm hơn, “Nhân sinh khổ đoản, tối nay ta hầu hạ Hậu thế tử gia được ?"

      Trước ngực bị hai cục thịt mềm cọ xát, Lục Cửu tỉnh lại, dấu vết xoay người lại rót cho mình chén rượu, hừ hừ : " thể trêu hoa ghẹo liễu, lão già nhà ta đã độc ác cảnh cáo, nếu như ta lại thành sẽ đạp ra biên cảnh ăn cát, ta chả muốn đến cái chỗ mà chim cũng ỉa ấy đâu."

      Đôi mắt Phượng Lâu Xuân chợt lóe, càng dụ dỗ Lục Cửu uống rượu, "Thế tử gia, lát nữa bên trong lâu của chúng ta có tiệc lớn, ngài ở lại chơi thêm lát ."

      Lục Cửu hứng thú, "Tiệc gì?"

      "Trong lâu có người mới tới, mềm mại mịn màng, còn đẹp hơn cả ta, đấu giá bán đêm đầu tiên."

      Lục Cửu vừa nghe cảm thấy quá hứng thú, "Ta tưởng tiệc gì, ngươi tiệc đấu dế ta còn có chút hứng thú. Nữ nhân kia mới đánh chết Tiểu Mạn của ta, trong lòng ta cảm thấy có lỗi với Tiểu Mạn, đối với nữ nhân khác ta có hứng thú."

      Phượng Lâu Xuân nghĩ thầm, nếu ngươi chân thành Sầm Tiểu Mạn thì cũng trơ mắt nhìn nàng bị đánh chết mà mặc kệ, tại lại giả mù sa mưa xin lỗi cái gì chứ.

      Nhưng mặt Phượng Lâu Xuân lại cười kiều quyến rũ, "Vậy chơi oẳn tù tì uống rượu, trong lâu của chúng ta có cách chơi mới, thế tử gia ngài muốn thử chút sao?"

      Lục Cửu đẩy Phượng Lâu Xuân ra, "Người đàn bà xấu xa này ngươi có hiểu chuyện hay vậy, ta tự vạch áo cho người xem lưng à, kiếp này thân phận ta bị mất hết rồi, ngươi còn mở miệng một tiếng thế tử gia hai tiếng thế tử gia, có chủ tâm chọc vào miệng vết thương của gia đúng , cút cút cút."

      Phượng Lâu Xuân bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng tức hận thôi.

      Cái thứ gì thế này, đến thanh lâu chơi , có bệnh!

      "Tên kia, ngươi đại nam nhân mà lại động thủ với nữ nhân sao gọi là hùng hảo hán hả."

      Lục Cửu say khướt ngẩng đầu lên thì thấy người tới, tết rất nhiều bím tóc, lọn tóc treo lục lạc, trong lòng nhất thời sáng , Cửu Chúc.

      " phải chỉ đẩy cái thôi sao, gia còn đẩy mạnh hơn, phải muốn tiền sao, gia có tiền." xong liền móc trong ngực, móc đến móc móc ra được gì.

      Lục Cửu che đầu bối rối, "Ngân phiếu của ta đâu?"

      Liền nằm sấp xuống đất, tìm ngân phiếu đất.

      Phượng Lâu Xuân cùng Cửu Chúc liếc mắt nhìn nhau, Phượng Lâu Xuân hét lớn: "Ma ma, gặp phải tên chơi trả tiền, người mau tới ."

      Cửu Chúc tiến lên phát bắt được tà áo Lục Cửu nhấc lên, "Ta còn tưởng là đại gia có tiền, chơi nửa ngày thì ra là tên lường gạt."

      "Ta phải tên lừa gạt, ta, ta là thế tử Trường Ninh Hầu phủ, tin ngươi hỏi Lục Mạo, hỏi hoa khôi kia ."

      Phượng Lâu Xuân duyên dáng mặn mà dựa cây ̣t sơn đen, quăng khăn cười dài nói: "Cho dù ngươi là Thiên vương lão tử, ngủ với nương mà trả tiền cũng được."

      Lục Cửu vừa thấy tình hình thế này, liền vờ say đánh nhau với Cửu Chúc, "Mắc mớ gì đến ngươi, ngươi cút ngay."

      Chỉ chốc lát sau tú bà mang theo đám nô bộc nổi giận đùng đùng đến, "Ai, ai dám trả tiền."

      Thừa dịp Cửu Chúc cùng Lục Cửu đánh nhau, Phượng Lâu Xuân kéomụ tú bà qua bên, "Đây là con trai trưởng duy nhất của Trường Ninh hầu, có tiền nhưng lão cha có, mang ta đến cửa Trường Ninh hầu phủ đòi bạc, ta tin Trường Ninh hầu dám đưa. Trường Ninh Hầu phủ đắc tội với Triều Dương quận chúa, lúc này bọn họ cũng phải kẹp đuôi lại làm người, nhất định dám lớn lối."

      Tú bà xưa nay đều nghe theo lời hoa khôi Phượng Lâu Xuân, đôi mắt ti hí như hạt đậu xanh lập tức sáng ngời, liền : "Chúng ta thật racũng thuộc cai quản của Giáo Phường ty, là thanh lâu quan gia, tính ra cũng là phần của triều đình, ta xem ai dám đưa."

      "Chúng bay, cùng ma ma nào."
      HoanHoan, thanhbinh, Thanh Hằng24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :