1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ phụ tốt nhất - Cố Tử Mộc / Muội Giấy Khẩu Vị Nặng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5:

      Ban đầu Đoạn Cẩn Ngôn tưởng có bạn tính cách kiêu ngạo, hống hách ngang ngược là việc cực kì vất vả. Dù sao, túyp con từ là trung tâm vũ trụ hoặc ít hoặc nhiều đều quan tâm đến suy nghĩ của người khác, hề nương tay giẫm đạp lên lòng tự trọng người khác. Cái đó gọi là gần vua như gần cọp.

      Thế nhưng ngoài dự kiến, mặc dù thoạt nhìn từ xa Lục Ngữ Kỳ giống bông hồng kiêu ngạo, xinh đẹp nhưng đầy gai, sau khi cắt hết gai phát là đóa mẫu đơn, biết thời thế biết cách cư xử, để người ta phải khó xử.

      thực tế, ở bên cạnh rất thoải mái, có cảm giác mỏi mệt từ tận tâm hồn như những khác.

      nhiều dính người, giống số người ngày mấy chục cuộc điện thoại, mấy chục tin nhắn, cần vắt óc ra dỗ dành. cho rằng vì tính cao ngạo, nhưng khi gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho , lần nào đều trả lời nhanh chóng, có nửa điểm có lệ hay nhắn vội vàng.

      Nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh mẽ, thực ra rất tôn trọng người bên cạnh, làm việc đều lo lắng chu toàn, khiến người khác rơi vào cảnh xấu hổ. Bình thường sắc mặt lạnh nhạt, nhưng rất dễ dàng bị chọc cười, lúc cười rất được.



      Cuộc đời Đoạn Cẩn Ngôn có vẻ bi thảm. Từ đến lớn, phái nữ gặp phải là mấy bé lôi thôi, bạo lực ở nhi viện là thiên kim nhà giàu điêu ngoa trong trường học. Cho nên điều những xuất thân từ gia đình có gia giáo chút đều có thể làm được trong mắt , tiểu thư như Ngữ Kỳ hiếm có.

      Đây chưa phải năng lực thực của Ngữ Kỳ, để thành công sắm vai đại tiểu thư cao ngạo, hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống hai bậc, nhưng cũng may Đoạn Cẩn Ngôn cầu cao, vậy là đủ rồi.

      Trong nháy mắt, tới tháng mười hai, thời tiết dần trở lạnh, quần áo người cũng dày lên.

      Khi Đoạn Cẩn Ngôn mở tủ quần áo ngẩn người —— áo phao, áo gió, áo lông còn nguyên mác nhét đầy ngăn tủ.

      Chỉ có thể là Lục Ngữ Kỳ.

      Hôm sau, chuẩn bị rất nhiều câu đều vô dụng, bởi vì căn bản hỏi mấy câu đại loại như: Có thích quần áo em đưa cho , hoặc quần áo em mua cho đẹp . nhìn thay áo gió màu đen, cười đẹp trai.

      Từ giây phút ấy, đột nhiên Đoạn Cẩn Ngôn cảm thấy thể tiếp tục dùng ánh mắt của kẻ săn mồi với này, thậm chí có phần khâm phục . kể lể bộ này đẹp , cũng chẳng bộ này của hãng này, tốn bao nhiêu tiền, chọn bao lâu, chỉ khen tiếng đẹp trai, dùng giọng điệu lòng khen ngợi.

      Quả Lục Ngữ Kỳ kiêu ngạo nhưng lòng dạ rộng rãi. Có số người mới trả giá, hy sinh chút lải nhải nửa tháng, nhưng thế. Đoạn Cẩn Ngôn bất chợt cảm thấy may mắn bởi vì có bạn như thế.



      Mấy ngày sau là lễ noel, thời điểm tài xế đánh xe tới đón bọn họ cũng mang theo vẻ mặt tươi cười.

      Ngữ Kỳ nhìn hộp quà đóng gói đẹp đẽ ở ghế trước, “Chú tặng vợ à?”

      phải, cho con , nó xin tôi lâu.” Lái xe bên đánh tay lái bên cười .

      Ngữ Kỳ thản nhiên cười, “Chú là người cha tốt.” Dứt lời, Đoạn Cẩn Ngôn liếc cái.

      khỏi nhíu mày, “Sao vậy?”

      Đoạn Cẩn Ngôn giơ tay sờ mũi, ngón trỏ thon dài với khớp xương ràng cọ vào sống mũi cao thẳng, mỗi động tác đều đẹp mắt. Hình như hơi xấu hổ, khóe miệng khẽ nhếch, bật cười, “Gần đây hình như em hay cười hơn.”

      Trong lòng ‘bộp’ tiếng, Ngữ Kỳ thầm mắng dạo này mình thả lỏng, vội vàng treo biểu cảm cao quý, lạnh như băng lên, “ ?”

      Có lẽ hiếm khi thấy có phần kích động, bạc môi Đoạn Cẩn Ngôn sung sướng cong cong, đùa giỡn, “Em nên cười nhiều hơn, lúc em cười rất được.”

      “…” Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm lúc, bật cười, “ cũng thế.”

      Đoạn Cẩn Ngôn rất ít khi bị người trêu chọc, sau vài giây mới nhận ra câu “ cũng thế.” có ý tứ gì, nhất thời nụ cười nơi khóe miệng trở nên hơi cứng, vội ho tiếng làm như ngượng ngùng dời tầm mắt.

      Bên trong xe tạm thời im lặng, nhưng im lặng này rất nhanh bị phá vỡ. Tiếng nhạc chuông chói tai bỗng dưng vang lên, lái xe liếc di động đặt bên cạnh, nhận, chắc là bận tâm thời gian làm việc được nhận điện thoại riêng.

      Thị lực Ngữ Kỳ cực kì tốt, liếc qua thấy màn hình hiển thị hai chữ “Bà xã”, “Chú nghe , sao.”

      Đúng là bà xã chú ấy gọi, báo rằng đường con tan học bị tai nạn xe cộ, cấp cứu.

      Xe phanh kịch cái, người Ngữ Kỳ và Đoạn Cẩn Ngôn theo quán tính lao về phía trước, hộp quà màu hồng bệ xe rơi xuống.

      Ngữ Kỳ có chút đành lòng, mở miệng, “Chú tới bệnh viện , bọn cháu tự về, dù sao còn đoạn thôi.”

      Lái xe cảm kích liếc nhìn cái, nhưng hiển nhiên còn do dự, nhưng Ngữ Kỳ và Đoạn Cẩn Ngôn nhanh chóng xuống xe.

      “Cảm ơn.” Lái xe ra hai chữ rồi đạp mạnh chân ga, tay đánh bánh lái đổi hướng, phi như bay.

      Mới sáu giờ trời nhá nhem. Con đường trống trải bóng xe, xuyên qua tán cây đen thui, loáng thoáng trông thấy mấy căn biệt thự phía trước. Khác với khí ấm áp mở điều hòa bên trong xe, khí bên ngoài lạnh thấm vào xương, thở ra hơi có làn sương trắng.

      Ngữ Kỳ chà chà chân, tự nhiên khoác cánh tay Đoạn Cẩn Ngôn, “Chúng ta thôi.”

      Buổi tối gió lạnh thổi qua hai má gây đau đớn, độ ấm người tan biến hết. Khí lạnh theo cổ áo, cổ tay áo cố gắng chui vào trong, cả hai người run rẩy. Dưới ngọn đèn đường bóng hai người bị kéo dài, quấn quýt lấy nhau.

      lúc, bàn tay để bên ngoài lạnh đến độ sắp đông cứng, tay Ngữ Kỳ khoác khửu tay di chuyển, chui vào túi áo. Tưởng rằng sắp được sưởi ấm, ai ngờ tay lạnh y chang tay phơi trong gió hồi lâu.

      nghiêng đầu nhìn , “Có cần gọi điện về gọi người lái xe đến ?” Tầm này chắc Lục Thiên Lỗi về nhà, bảo lái xe chuyên đưa đón nó đến cũng được.

      Đoạn Cẩn Ngôn hít hít mũi, có lẽ mũi bị tắc, giọng hơi buồn, “ cần, cũng sắp đến.”

      Ngữ Kỳ bỗng nhiên dừng bước, Đoạn Cẩn Ngôn nghi hoặc dừng lại theo. quay đầu thấy tháo khăn quàng mình nên mở miệng hỏi, “Làm sao vậy?”

      trả lời mà kiễng mũi chân, hai tay choàng qua cổ , cẩn thận quàng cho chiếc khăn quàng cổ còn mang theo độ ấm cơ thể. ra hôm nay có mang theo mũ len, đội mũ lên có thể cản bớt gió lạnh, nhưng ranh mãnh đội. Đúng vậy, cố tình, muốn làm khổ nhục kế .

      Đoạn Cẩn Ngôn nhìn động tác của , trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, quên lời cảm ơn, chỉ ngu ngơ nhìn .

      mím môi, chóp mũi đông lạnh đỏ bừng, đôi mắt đen láy dưới bóng đêm rất xinh đẹp. cơn gió lạnh bỗng nhiên thổi qua, hình như hơi run chút, vô ý thức rụt cổ song vẫn tiếp tục hoàn thành động tác tay.

      Đoạn Cẩn Ngôn cảm thấy chỗ tay cẩn thận chạm vào trở nên mềm mại lạ thường, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, mềm mại hơn, như sóng gợn từng tầng từng tầng, giống như cơ thể ấm áp hẳn lên.

      nhịn được cúi đầu gọi , “Ngữ Kỳ.”

      định lên tiếng bị chặn lại. Đôi môi lạnh lẽo mềm mềm dán lên môi , mang theo hơi lạnh.

      Bỗng nhiên Đoạn Cẩn Ngôn còn suy nghĩ muốn báo thù. Chiếm đoạt Lục thị sao, giỏi giang hơn Lục Thiên lỗi sao, gì so sánh được với có ở bên cạnh trong buổi tối mùa đông rét lạnh mình.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện nam phụ phản diện Bạch liên hoa phần 1

      Tận khi hai người kết hôn, Đoạn Cẩn Ngôn vẫn duy trì mặt nạ ôn hòa tao nhã, chưa từng biểu lộ ra bản tính lạnh lùng, nham hiểm của .

      Bởi vì mực tin rằng, bản thân được Ngữ Kỳ ‘thích’ là vì giả vờ dịu dàng. Nếu có ngày cẩn thận để lộ bộ mặt của mình rời khỏi .

      Nhưng mà chuyện đời chiều lòng người, càng muốn duy trì bộ mặt ôn nhu giả dối này càng có người muốn khiêu khích .

      Mà gã định gây kia chính là trợ lý mới của Ngữ Kỳ – Trương Tuấn.

      Trương Tuấn mới du học ở nước ngoài về, có học thức có tướng mạo có phong độ, vừa vào công ty cầm tù ít trái tim đồng nghiệp nữ.

      biết vì tiền đồ bản thân hay xuất phát từ chân tâm, vị trợ lý này tương đối ân cần, chu đáo với Ngữ Kỳ, gần như theo đuổi quang minh chính đại, giống như biết có chồng —— có lẽ ta dám làm như vậy vì biết chồng của dựa hơi vợ thăng tiến. Cho nên, vốn tự nhận diện mạo và năng lực đều thua kém Đoạn Cẩn Ngôn, ta dần nảy sinh dã tâm.

      Mặc dù ở công ty Đoạn Cẩn Ngôn nổi tiếng là người có tính tình ôn hòa, nhưng đến cùng phải loại người lương thiện . Có người nghĩ muốn dẫm đạp để lên thể phản kích.

      Những năm gần đây, bất động thanh sắc bố trí ít tâm phúc bên cạnh Ngữ Kỳ, muốn đuổi trợ lý nhoi, có thế lực, có hậu thuẫn ra khỏi công ty là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. quá nửa tháng, vị trợ lý kia bị cả công ty công khai xa lánh rốt cuộc nộp đơn xin từ chức, ôm hộp giấy ra khỏi công ty.

      Loại bỏ đối thủ dễ dàng như vậy, Đoạn Cẩn Ngôn vô cùng hài lòng, mặt nở nụ cười cả ngày.

      Ngữ Kỳ phải kẻ ngốc, những gì làm đều nhìn thấy ràng. Đương nhiên, để ý đến mấy chuyện ngấm ngầm này. Chỉ cần khi còn sống, người trong lòng thích là , đến tìm nam nữ chủ gây phiền toái, cái khác quan tâm.

      Thế nhưng Đoạn Cẩn Ngôn vui vẻ biểu quá ràng, đành phải buông điều khiển từ xa trong tay, nhích lại gần cái gối đầu sau lưng, làm bộ biết hỏi, “Hôm nay có chuyện gì vui à?”

      vừa tắm rửa xong, ngồi ở mép giường lau tóc, nghe vậy quay đầu lại nhìn mỉm cười, nụ cười dịu dàng trước sau như . Đoạn Cẩn Ngôn hổ là Đoạn Cẩn Ngôn, dối mà mặt đổi sắc: “Ừ, lâu rồi hôm nay mới ký được hợp đồng.”

      Ngữ Kỳ đồng dạng là người có kỹ năng biểu diễn cao, nghe như thế mặt hề khác thường, chỉ vẫy tay về phía , “ lại đây.”

      “Hả?” Đoạn Cẩn Ngôn nhìn cái rồi thuận theo leo lên giường, dịu dàng cười hỏi: “Làm sao vậy?”

      Ngữ Kỳ nhíu mày , vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy khăn lông trong tay , động tác thành thạo giúp lau tóc ướt.

      Đoạn Cẩn Ngôn sửng sốt, hơi mất tự nhiên nghiêng người sang để lau dễ hơn, sau đó bất động thanh sắc kéo chăn qua che khuất phần bắp chân —— Kết hôn mấy năm nhưng đến giờ vẫn muốn để nhìn thấy chỗ bị phỏng chân mình, cũng như chịu tháo xuống cái mặt nạ giả dối, lấy diện mạo đối mặt với .

      Ngữ Kỳ làm bộ như thấy, chỉ nhàng bâng quơ nó, “ thích Trương Tuấn sao?”

      Đoạn Cẩn Ngôn còn là Đoạn Cẩn Ngôn trước kia, tại sánh ngang với ảnh đế. Nghe thấy vấn đề này chút khẩn trương, chỉ nghiêng đầu khẽ cười nhìn : “ có, sao em lại nghĩ như vậy?”

      Ngữ Kỳ liếc cái, gì, chỉ tiếp tục động tác trong tay, lau đến gần khô mới dừng lại.

      Nhất thời bầu khí trầm lặng bao trùm lên hai người, tuy nét mặt Đoạn Cẩn Ngôn vẫn như thường, nhưng trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Ngữ Kỳ yên lặng nhìn lúc, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười tiếng, tiến lên trước khẽ tựa đầu vai , khẽ : “ là chồng của em, thích ai, đương nhiên có quyền khai trừ người đó.”

      Đoạn Cẩn Ngôn ngẩn người, hơi chần chừ nhìn về phía , “Em… biết?”

      Ngữ Kỳ mỉm cười, ngẩng mặt lên hôn khóe môi cái: “ muốn để em biết, em vĩnh viễn biết.”

      lát sau, Đoạn Cẩn Ngôn đưa tay ôm vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu , có chút tin nổi, giọng mang tia dò xét dễ phát : “Em tức giận?”

      Ngữ Kỳ cười, im lặng, chỉ vươn tay ôm thắt lưng thay cho câu trả lời.

      Yên tĩnh lúc lâu, nghe thấy tiếng từ đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp mà từ tốn, còn ngây ngô như trước kia, mà trở nên chín chắn hơn qua năm tháng, “Ngữ Kỳ.”

      “Hả?”

      “Cảm ơn.”

      Ngữ Kỳ im lặng trong chốc lát rồi khẽ: “Vợ chồng với nhau cần cảm ơn.”
      Kemmut, Rùa Sapphire, dhtt4 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện nam phụ phản diện giả Bạch liên hoa phần 2

      Từ khi Ngữ Kỳ ngầm đồng ý chuyện đuổi Trương Tuấn ra khỏi công ty, hình như hiểu để ý đến số thủ đoạn mà sử dụng, song quá chắc chắn vì thế bắt đầu thử dò xét.

      Đầu tiên trắng trợn sắp xếp ‘quân’ của bản thân vào các chức vụ quan trọng, sau đó từ từ loại bỏ các phe đối lập, cả công ty dần biến thành vương quốc của ——những điều này đều nằm trong dự tính của Ngữ Kỳ. Những người phải trải qua tuổi thơ tương đối bi thảm, hoặc trở nên tự ti e dè hoặc là biến thành người đầy dã tâm.

      ràng Đoạn Cẩn Ngôn thuộc loại thứ hai và có biểu giống loại người đó — Bề ngoài bọn họ trông rất mạnh mẽ, ra cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn. Trong tiềm thức họ cho rằng chỉ khi nắm địa vị, quyền thế cao hơn người khác, quyền lực tối cao mới bảo đảm bản thân quay về cảnh bị người ta bắt nạt như trước kia. Mà người dã tâm càng sâu ắt sinh ra loại tâm lý muốn báo thù, bọn họ muốn nhìn thấy những người từng chà đạp họ quỳ xuống trước mặt họ cầu xin tha thứ.

      May mắn thay nay Đoạn Cẩn Ngôn còn suy nghĩ báo thù người nhà họ Lục. Sở dĩ nắm chặt quyền hành trong công ty của mình đại khái là sợ có ngày rơi xuống tình trạng khó khăn trước đây.

      Hiểu những điều này nên Ngữ Kỳ ngăn cản . Đối với việc làm, mở con mắt nhắm con mắt, làm bộ như biết.

      Thế nhưng Đoạn Cẩn Ngôn biết cố tình quan tâm, nên thường chìm trong trạng thái mâu thuẫn —— muốn tranh thủ đủ để bảo đảm địa vị quyền thế bản thân, nhưng muốn nhìn thấy bộ mặt nham hiểm, xấu xa của mình.

      Cho nên mới xuất tình huống như thế này —— Thủ đoạn dùng trong công ty càng ngoan tuyệt biểu trước mặt càng dịu dàng. Những năm gần đây kỹ năng biểu diễn của ngừng nâng cao, dù là Ngữ Kỳ cũng thể tìm được nửa điểm mất tự nhiên khuôn mặt tươi cười vui vẻ, ấm áp của .

      Nhưng dù kỹ năng biểu diễn của gần như hoàn mỹ cũng thể che đậy hết mọi thứ, vì suy nghĩ quá độ trong thời gian dài nên càng gầy yếu. Theo góc độ trung y mà , vốn thể hàn, tâm tư quá nặng khiến thể lực tiêu hao nhanh hơn. Ví dụ khó vào giấc ngủ thậm chí mất ngủ, cùng với loạt tình trạng tay chân rét run, mặt có chút máu, dễ mệt mỏi.

      Tuy rằng ở trước mặt , che dấu mỏi mệt và mất ngủ rất khá, nhưng mà thân thể ngày càng gầy yếu hơn trước, tay cũng dần lạnh hơn nên thể lừa được , ràng nhất chính là viền mắt càng ngày càng thâm đen.

      Trong buổi tối trằn trọc khó ngủ, Đoạn Cẩn Ngôn đoán Ngữ Kỳ ngủ rồi mới dám lật người, mở to mắt ngẩn người nhìn trần nhà. Có điều lần này luôn cảm thấy có gì đó khác thường, như thể có ai đó nhìn chằm chằm mình. bán tín bán nghi quay đầu thấy người vốn nên ngủ say lúc này lại vô cùng tỉnh táo nhìn mình, ánh mắt hiểu như nhìn thấu từ lâu.

      ngẩn ra nhưng rất nhanh phản ứng lại, như bình thường mỉm cười cái, thanh trầm thấp dịu dàng dễ nghe vang lên trong bóng tối, “ ngủ được sao?”

      Ngữ Kỳ cảm thấy lúc này quả thực nên vỗ tay khen ngợi , câu vô cùng đơn giản quét sạch nghi vấn của mình, thậm chí còn thể giống như cực kỳ quan tâm. Nhưng muốn để lừa dối thêm nữa, sớm muộn gì cũng có ngày vì giấu mọi thứ trong lòng mà sinh ra tâm lý vặn vẹo, hơn nữa trước mắt tình trạng sức khỏe cho phép tiếp tục miên man suy nghĩ.

      gì, chỉ giơ tay nhàng xoa viền mắt , cười như cười nhìn . Ngón tay ấm nóng chạm vào làn da lạnh như băng, cảm xúc ấm áp đặc biệt ràng, theo bản năng nháy mắt cái, rồi lại cười dịu dàng, giống như có việc gì hỏi, “Làm sao vậy?”

      “Lời này hẳn là do em hỏi .” Ngữ Kỳ nhíu mày, bàn tay trước mắt dừng lại rồi di chuyển xuống, thò tay vào trong chăn, xuôi theo cánh tay đụng đến tay trái , nhàng cầm rồi thở dài tiếng, “Đôi mắt như gấu trúc, tay cũng lạnh như tảng băng.”

      Đoạn Cẩn Ngôn hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp gì, thân thể ấm áp tiến vào trong chăn, như lò sưởi vậy, sau đó vang lên tiếng hàm chứa trêu chọc ——

      “Công phu sưởi ấm của em như thế nào?”

      cúi đầu, đón nhận tầm mắt đầy vui vẻ của , ngẩn ra lúc rồi khẽ , “Quay về ngủ , sao, em như vậy dễ bị cảm.” Lúc lời này bỏ nụ cười dịu dàng mọi khi, bên trong có thêm vài phần chân thành.

      Ngữ Kỳ vươn cánh tay vòng qua thắt lưng , nhíu mày nhìn , “Nếu em bị cảm cũng sao, dù sao qua tuần rồi tốt lên, nhưng nếu đổi thành người nào đó chắc qua nửa tháng chưa khỏi hẳn.”

      đúng lần trước cẩn thận để nhiễm lạnh dẫn đến cảm mạo, lặp lặp lại qua tháng mới dứt bệnh, dĩ nhiên hiểu câu trêu đùa này. Làm người đàn ông, thể chất còn yếu hơn phụ nữ, cho dù là Đoạn Cẩn Ngôn cũng khỏi xấu hổ.

      Ngữ Kỳ như vô tình , “Như vậy, ngày mai chúng ta tìm mấy người bảo thủ kia ăn bữa cơm .” Dừng chút, cười, “Đến lúc nên nhắc nhở bọn họ.”

      nhảy đề tài quá nhanh, Đoạn Cẩn Ngôn nhất thời sững sờ, “… Cái gì?”

      Ngữ Kỳ bật cười, giọng ghé vào lỗ tai tên vài thành viên hội đồng quản trị, sau đó hơi lùi lại, rồi trực tiếp , “Thông báo cho bọn họ vài câu, sau này bọn họ dám đối nghịch với nữa.”

      Đoạn Cẩn Ngôn hoàn hồn, theo bản năng lập tức đeo cái mặt nạ dịu dàng ấm áp, mỉm cười dùng giọng điệu vô cùng công bằng chính trực hội đồng quản trị lo nghĩ cho công ty Lục thị như vậy rất tốt, kỳ thèm để ý. nghe khẩu thị tâm phi cũng lên tiếng, cười như có như nhìn .

      Trầm mặc trong chốc lát, Ngữ Kỳ từ từ mở miệng, “Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng với nhau cần giấu diếm.”

      im lặng lát, khỏi bắt đầu suy đoán có phải sớm biết tất cả hay , giọng khàn khàn : “Ngữ Kỳ, em nghe giải thích —— “

      đè lại môi , nhàng thở dài tiếng, “ có gì cần giải thích, em có ý trách móc . Em rồi, là chồng của em, thích ai đương nhiên có thể khai trừ người đó, bồi dưỡng thế lực của mình cũng có gì đúng. Song mấy người thành viên hội đồng quản trị đều là cấp nguyên lão, cống hiến cho công ty hơn nửa đời người, động đến bọn họ khó tránh khỏi làm lòng người dao động, cho nên em hy vọng mọi người có thể chung sống hòa bình.” Dừng chút, còn tên vài thân tín của mình, “Còn mấy người này có thể yên tâm dùng.”

      Đoạn Cẩn Ngôn tựa hồ vẫn có chút thể tin, cảnh giác cẩn thận hỏi, “… Bọn họ đều là người của em, cho nên hề động đến bọn họ.”

      Những lời này của đều là , từ trước đến nay có chừng mực, đụng tới thủ hạ tâm phúc của , từ điểm này có thể thấy cẩn thận quá mức.

      Ngữ Kỳ buồn cười, để ý vào thời điểm này mà còn cẩn thận quá, dù sao sau này hiểu lời của . híp mắt bảo, “ cần nghĩ nhiều, yên tâm ngủ .”Dừng chút, hơi bất mãn ôm thắt lưng của chặt, “Nếu tiếp tục gầy xuống nữa thắt lưng của hơn em đó.”

      Đoạn Cẩn Ngôn ngạc nhiên, cuối cùng từ từ đưa tay ôm lấy .

      Ước chừng phút sau, Ngữ Kỳ nhắm mắt lại , “Cẩn Ngôn?”

      suy nghĩ nên trả lời theo bản năng, quả nhiên khi nghe tiếng trả lời, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên từ trong ngực , “Em những lời này vì để yên tâm ngủ, mà phải khiến càng thêm khó ngủ.” Dừng chút, nâng tay vuốt hai má , “Rốt cuộc muốn thế nào mới chịu ngủ giấc ngon lành mà nghĩ đông nghĩ tây?”

      Đoạn Cẩn Ngôn biết nên trả lời như thế nào, chỉ theo bản năng dịu dàng cười cái.

      “… muốn cười đừng cười.” Ngữ Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ, “Em là vợ của , ở trước mặt em cần mệt mỏi như vậy.”

      Nhưng mà thói quen lâu đâu thể thay đổi trong sớm chiều, ngẩn người, lại nở nụ cười ôn hòa theo bản năng.

      “…” Ngữ Kỳ biết nên cái gì, đành nhận thua đứng lên, “Thôi, để em lấy cho ly sữa nóng.”
      Kemmut, Rùa Sapphire, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nghề nghiệp nào cũng có luật lệ.

      Đa số nhân viên nam quan hệ xã hội bán thân thể, đây là quy củ.

      chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Việc bán đứng thân thể làm giảm sức hút của bọn họ, ảnh hưởng lớn đến nguồn thu nhập. Bọn họ có thể uống rượu, tán gẫu với bạn, lời ngon tiếng ngọt liên tục rót vào tai nhưng tuyệt đối bán thân.

      Cho nên theo lý thuyết, ăn xong bữa cơm ai đường nấy. Nhưng nếu lần nào cũng phát triển như thế, hoàn thành nhiệm vụ là điều bất khả thi. Chẳng qua đối với nhân viên luôn rèn luyện công việc hàng ngày và trình độ nghiệp vụ đứng đầu như Ngữ Kỳ, điểm này khó khăn. có cơ hội ở chung sáng tạo ra cơ hội —— chẳng sợ từ thủ đoạn.

      Khi bước ra khỏi nhà hàng, sắc trời bên ngoài tối, ánh hoàng hôn rực rỡ tạo thành đốm lửa sáng rực sát mép đường chân trời, hắt ánh sáng cho khoảng trời u ám. Đập vào mặt là gió đêm mát mẻ thổi tới, Ngữ Kỳ hơi run chút, nâng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy hai vai.

      Mấy giây sau, cánh tay hơi run vì gió mát có bàn tay ấm áp ôm lấy. Dung Duệ nhàng nắm vai , nửa người hơi nghiêng giúp chắn ít gió. Lúc Ngữ Kỳ nhịn được ngước mắt nhìn, hơi nhếch khóe môi, đôi mắt đen như mực bộc lộ vài phần ý cười hời hợt, “Xin lỗi, tôi chỉ mặc cái áo sơ mi, thể cởi áo khoác cho .”

      Nếu đổi thành trước kia được săn sóc ân cần như thế, e rằng Ngữ Kỳ nghĩ nhiệm vụ hoàn thành, nhưng hiển nhiên lần này khác biệt. ta rất giống , cũng là ảnh đế đóng vai dịu dàng chăm sóc chu đáo chê vào đâu được, chẳng qua chắn chút gió, căn bản lên điều gì. Nhưng biết là chuyện, thể biểu quá mức lạnh lùng, quá mức đương nhiên.

      vuốt vuốt tóc, hàng mi dày đậm có chút rung động, “Cảm ơn.”

      “Phục vụ quý xinh đẹp là vinh hạnh của tôi.” Dung Duệ lười biếng cười, thói quen nhướn khóe mắt phản chiếu ánh chiều tà đỏ ối, có nét phong lưu kỳ lạ.

      Lúc trước nhìn qua, Ngữ Kỳ cảm thấy rất cao, nay bị nắm cả bả vai về phía bãi đỗ xe, càng được nghiệm chứng điều này —— cao 1m67 thế nhưng chỉ đứng tới cằm . Lúc bị ôm bả vai cùng sóng bước, gần như cả người bị ôm vào lòng, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là hơi thở của .

      Bãi đỗ xe ở rất gần, Dung Duệ liếc nhìn con Mercedes Benz màu đen của mình, vẻ mặt vốn dĩ biếng nhác lập tức biến mất. Chiếc xe vẫn lẳng lặng đậu ở đây, song hai lốp xe trước biết bị vật sắc nhọn gì chọc thủng, để lại lỗ thủng rất to, lốp bị xì phân nửa. Đúng là kiệt tác Ngữ Kỳ sai người làm.

      Nhìn thần sắc Dung Duệ thay đổi, người nào đó diễn rất đạt nghi hoặc nhíu mày, “Làm sao vậy?”

      có gì.” Tuy rằng có gì’, nhưng trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Dung Duệ nhanh chóng lóe lên chút tàn nhẫn, giọng điệu mang theo hàm ý trầm, “Có người đâm thủng lốp xe tôi.”

      “À.” chút để ý liếc nhanh qua lốp xe xì hơi, mặt tỉnh bơ ra mục đích cuối cùng, “Tôi đưa về, nhà ở đâu?”

      Dung Duệ nhìn chằm chằm xe mình lúc, rốt cục thở dài, quay đầu nhìn , “Xem ra, sắp trở thành quý đầu tiên đặt chân vào nhà tôi.”

      “Vinh hạnh của tôi, thưa ngài.” Ngữ Kỳ học theo giọng điệu , nhếch khóe miệng, tiếp theo vỗ vỗ cánh tay an ủi , “Được rồi được rồi, xe cứ để lại đây đêm sao, tôi làm lái xe đưa về nhà trước.”

      Dung Duệ nhìn , có lẽ nghe thấy mấy chữ ‘làm lái xe đưa ’, trong mắt nhiễm mấy phần ý cười, “Tần tiểu thư, thú vị.” gặp ít khách hàng nữ hài hước nhưng chẳng ai giống , tự cao tự đại về thân phận mình.

      “Chúng ta mới nhận thức ngày mà thôi, “ Ngữ Kỳ vểnh môi, mở cửa xe nhanh nhẹn chui vào, cúi đầu tra chìa khóa vào ổ, “Về sau phát tôi vô cùng thú vị.”

      ? Tôi rất chờ mong.”

      Đặt hai tay bánh lái, Ngữ Kỳ trực tiếp mở miệng, “Dung Duệ, Dung tiên sinh, có muốn thử mối quan hệ ổn định hơn ?”

      Có lẽ đối với người khác, việc này cần tiến hành theo chất lượng, nhưng chàng này ngược lại, tốt nhất ngay từ đầu ràng, bằng bỏ công bỏ sức nhiều mà ta chỉ cho rằng bạn diễn trò giả giả.

      Trong chớp mắt Dung Duệ sững sờ, nhưng rất nhanh hoàn hồn. nhíu mày, lặp lại lần lời , “Quan hệ ổn định?” Dứt lời chính bật cười, “Làm ơn , Tần, chỉ ăn bữa cơm với tôi khẩn cấp muốn thiên trường địa cửu à?”

      “Tôi thích đùa, ngài Dung.” Ngữ Kỳ thản nhiên liếc cái, đầy nghiêm túc, “Đây là đề nghị của tôi, có thể suy nghĩ cẩn thận.”

      Dung Duệ chỉ coi như nhất thời tâm huyết dâng trào, lười biếng dựa vào lưng ghế, thèm để ý, “Nếu trường kỳ, giá vô cùng cao.”

      Lúc này với bối cảnh, thân phận, tiền bạc nay, trường kỳ bao dưỡng mười Dung Duệ cũng thành vấn đề, Ngữ Kỳ chút do dự, “Giá tùy .”

      “… Tôi suýt nữa nghĩ trúng tiếng sét ái tình với tôi, quý Tần.” Dung Duệ có chút kinh ngạc nở nụ cười, “Tốc độ của quá nhanh, tôi hoài nghi giờ sau có phải cầu hôn tôi.”

      Ngữ Kỳ cười đạp chân ga, “Nếu tin là .”

      Dung Duệ ở trong căn hộ sa hoa tại khu phố trung tâm. Căn hộ rộng 100 mét vuông, trang trí đơn giản thoải mái, cách sắp xếp lịch tao nhã, mang theo hơi thở kiều diễm, vô cùng sạch . Đúng như lời , là người phụ nữ đầu tiên bước vào nhà .

      Dung Duệ đưa dép lê cho , vừa vào bếp vừa hỏi , “Uống gì? Cà phê?”

      “Ừ, thêm thìa đường, thêm sữa.” Ngữ Kỳ thay dép lê, lúc định ngồi xuống ghế sô pha nghe tiếng Dung Duệ ở trong bếp gọi , “ bàn trà có tách cà phê, cầm nó vào đây.”

      Ngữ Kỳ nhìn thoáng qua bàn trà thủy tinh trước mặt, quả nhiên thấy trong tầm tay cái tách gốm màu đen, cầm lấy nó tới phòng bếp, “Là cái này?”

      bàn trà chỉ có cái tách, phải nó ai?” Dung Duệ chẳng hề khách khí, đúng lý hợp tình tiếp tục sai , “Đặt bên bàn đánh bóng bàn là được.”

      Ngữ Kỳ làm theo lời , khoanh hai tay tựa vào khung cửa, “Ngài Dung, tôi phát chẳng những ngài coi tôi như lái xe mà còn sai tôi như nữ giúp việc.”

      phải muốn có quan hệ ổn định trường kỳ với tôi à?” Dung Duệ xé gói cà phê tan đổ vào cái tách, thèm ngẩng đầu vẫn trêu , “Chút việc ấy chịu nổi?”

      Ngữ Kỳ nhìn đem đổ nước sôi vào, khỏi nhíu mày, “ muốn tôi uống loại cà phê tan này? Cách tiếp đãi khách của nhân vật hàng đầu METTO như thế này?”

      tại là thời gian tan tầm.” Dung Duệ liếc rồi nhắc nhở, “ thực tế dọc đường chúng ta hàn huyên, thu thêm phí tán gẫu xem như tôi nể tình quen biết khuyến mại cho .”

      Ngữ Kỳ ngờ có thể đường đường chính chính lươn lẹo như thế, mắt trợn to, nửa ngày sau mới hồi hồn, bật cười khúc khích, “ thực tế tôi làm lái xe cho tiếng, nếu tính toán chi li, chi phí thuê tôi lái xe thấp đâu.”

      Dung Duệ hừ tiếng, tùy ý lấy cái thìa hình cây nho khuấy khuấy, vừa lòng gật gật đầu, đưa cái tách cho Ngữ Kỳ, “Cà phê của , uống hết có thể rồi.”

      Ý định ban đầu của Ngữ Kỳ là tán gẫu với thêm mấy câu kéo dài thời gian, sau đó tự nhiên lấy cớ ‘Quá muộn’ để ngủ lại. Ai ngờ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, có cảm giác uổng công tốn thời gian nghĩ kế sách.

      Nhưng có thâm niên trong nghề bao lâu nay, Ngữ Kỳ sớm thành thói quen có thời điểm mưu kế mất hiệu lực. Sau khi ngạc nhiên, trong nháy mắt trấn tĩnh lại, mặt đổi sắc bắt đầu soạn lời dối, “Tôi biết đường khu này, tự về được.”

      Dung Duệ quay đầu nhìn , chậm rãi nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp, mi hơi nhướn lên," muốn ở lại?"

      Bị vạch trần ra như vậy, Ngữ Kỳ cũng cần cố kỵ tựa lưng vào ghế sô pha,"Cho tôi ở lại đêm, chi phí ngủ lại nhất định để phải thiệt thòi."

      Dung Duệ nhìn chằm chằm lúc, cảm thấy khó có thể đuổi này được nên đành bất đắc dĩ :" sợ tôi làm gì à?"

      Ngữ Kỳ vô cùng tự nhiên cầm chiếc gối dựa đặt lên đùi, tay cầm remote điều khiển tivi," làm gì ư?"

      Dường như muốn nhiều với nữa, Dung Duệ xoay người vào phòng của mình,"Tôi tắm rửa, cứ ngồi yên ở đây xem tivi, đừng tùy tiện lung tung..." Dừng chút, lại thêm câu,"Mắc công thấy được điều nên thấy, như vậy..."

      "Điều gì?" Ngữ Kỳ vừa xem tivi vừa ung dung đáp.

      "Bộ muốn móc mắt tôi ra luôn hã?"

      ", tôi lấy mắt có tác dụng gì? Nhưng tôi bắt ký giấy tờ, ít hơn con số này." Dung Duệ bước chân vào phòng ngủ, làm động tác bái bai tay với , năm ngón tay thon dài mở ra ràng.

      "Năm ngàn?"

      "Thêm con số sau đuôi nữa. Năm vạn!"

      "..."

      20 phút sau, khi Dung Duệ bước ra khỏi phòng ngủ thấy Ngữ Kỳ nằm ườn ra ghế sô pha. thay ra bộ váy ren đen, mặc vào cái áo sơ mi trắng của biết lấy ra ở đâu. Dáng người Dung Duệ thuộc kiểu mặc quần áo nhìn có vẻ cao gầy, ra dáng người rất có da thịt nên số đo kích cỡ quần áo cũng .

      mặc áo sơ mi vô nhìn hơi thùng thình, lộ ra hơn nửa bả vai trắng như ngọc, giống như đứa bé mặc trộm đồ người lớn.

      Dung Duệ theo bản năng về phía , khi cách Ngữ Kỳ chừng vài bước dừng lại. Bởi vì phát ra chỉ mặc có mỗi cái áo sơ mi trắng mà thôi! Vậy mà lại mặc quần!

      Dung Duệ nhanh chóng quay về phòng ngủ, vội vàng lấy quần bò rồi ra ném thẳng vào người ,"Mau mặc vào!"

      Nghe thấy giọng của , Ngữ Kỳ chăm chú xem tivi theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua. cầm quần bò rồi lắc đầu từ chối,"Thôi khỏi, mặc quần tôi ngủ thấy thoải mái."

      Dung Duệ tính gì đó nhưng lại thỏa hiệp, chỉ bỏ lại câu,"Nhà tôi chỉ có phòng ngủ, muốn ở lại ráng chịu ngủ sô pha."

      Ngữ Kỳ gật đầu tỏ vẻ biết, cũng có ý kiến gì thêm.

      Sau khi về phòng, Dung Duệ cẩn thận khóa trái cửa phòng rồi mới an tâm lên giường ngủ.
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      So với các nhiệm vụ trước kia, lần này điểm khác biệt là ở chỗ Dung Duệ có rất nhiều lựa chọn, bởi vì công việc của thường xuyên tiếp xúc với phụ nữ, thể bảo đảm ngày nào đó tâm huyết dâng trào đột nhiên thích người nào đó.

      Việc Ngữ Kỳ cần phải làm chính là ngăn cản tiếp xúc với khách hàng nữ và làm cho chỉ thích mình .

      Đương nhiên, chuyện thẳng câu đại loại như ‘ được tìm các khác, chỉ có thể là của tôi’ là thể được, làm như vậy vừa ngu xuẩn vừa thô lỗ. Cho dù hồi bắt đầu làm nhiệm vụ chưa bao giờ làm chuyện mất hình tượng như vậy.

      Kỳ biện pháp tốt nhất là lập hợp đồng dài hạn, khi hợp đồng dài hạn được lập ra quy tắc là thể tiếp khách hàng khác, phục vụ người. Đây vốn là lựa chọn tốt nhất, thử thăm dò thái độ của , nhưng có ý định này, nên đành chọn cách khác triệt để hơn.

      Tình huống bình thường, khi nữ khách hàng liên hệ với METTO, sau đó tổng bộ METTO sắp xếp nhân viên đến. Đa số khách hàng tới đây đều chỉ muốn tìm tình cảm mãnh liệt nhất thời mà phải muốn tìm người sớm sớm chiều chiều gì đó. Cho nên khách hàng thường là những người đơn tịch mịch muốn giải sầu chút, gặp qua mấy lần chán rồi đổi người khác, trừ khi trường hợp vô cùng đặc biệt nếu phát triển quan hệ lâu dài.

      cách khác, nếu có METTO làm môi giới, Dung Duệ có khách nữa. Như vậy đồng thời đạt được mục đích, hơn nữa càng dứt khoát.

      Tuy rằng Dung Duệ rất nổi tiếng, là nhân vật hàng đầu mà METTO tỉ mỉ bồi dưỡng, hàng năm mang về cho METTO khoản thu nhập rất lớn. Nhưng chỉ cần đưa ra giá cao, có gì làm được.

      Ngày thứ hai khi Ngữ Kỳ tỉnh lại sô pha nhận được tin nhắn mọi thứ sắp xếp xong. Việc này do Ngô Phong làm, đây là tâm phúc cha Tần Ngữ Kỳ tự mình bồi dưỡng. Hiệu suất làm việc của người này rất cao, vô cùng đáng tin. Đặc biệt nhất là ta bao giờ hỏi lý do, chỉ cần hạ lệnh ta lập tức chấp hành, vừa nghe lời lại trung thành.

      Nếu có gì ngoài ý muốn, buổi chiều Dung Duệ nhận tin METTO sa thải , nhưng vĩnh viễn biết được nguyên nhân mà bị đuổi việc, Ngô Phong làm việc luôn có sơ hở.

      Ngữ Kỳ hài lòng xóa tin nhắn , sau khi rửa mặt xong đến trước phòng ngủ Dung Duệ nghe ngóng chút, bên trong rất im lặng, chắc chưa thức dậy.

      Loại công việc này phần lớn bắt đầu làm từ buổi chiều, có khi còn phải phục vụ khách đến nửa đêm, cho nên cả buổi sáng thường trôi qua ở giường, mười mười hai giờ mới ngủ dậy là chuyện bình thường.

      Nhưng mà… Tại sao cửa khóa trái? Ngữ Kỳ hơi ngạc nhiên nắm chuôi cửa vặn lại lần nữa, sau khi xác định quả cửa bị khóa trái nhịn được lắc đầu.

      có cảm giác an toàn? Đối với người khác luôn mang tâm lý đề phòng?

      ra việc thiếu cảm giác an toàn ngược lại rất bình thường, làm công việc này mỗi ngày đều tiếp xúc với những khác nhau, khách hàng đến rồi lại , căn bản có lý do duy trì lâu dài.

      Sau khi nghĩ thông suốt, Ngữ Kỳ định lợi dụng điểm này để tăng độ hảo cảm. Người bình thường luôn đặc biệt hướng tới thứ mình có. Người nghèo muốn có tiền, mập mạp mong ước được thon thả, mọi người đều như thế. Có lẽ Dung Duệ thiếu cảm giác an toàn, như vậy khiến cảm thấy an toàn là sách lược đánh vào tâm lý tốt nhất.

      Ngữ Kỳ xoay người về phía phòng bếp. Nếu muốn để người đàn ông có cảm giác an toàn, cách nhanh nhất chính là nấu cho bữa cơm, cần quá tinh xảo, chỉ cần bữa sáng bình thường là đủ. Trái tim đàn ông có đôi khi cứng rắn đến mức máu lạnh vô tình, đôi khi rất dễ bị làm cảm động, cái này phải xem người đó có sử dụng đúng phương pháp hay .

      Phòng bếp sạch , sạch đến mức làm người khác vô cùng phẫn nộ —— trừ các dụng cụ làm bếp cần thiết và số gia vị trống trơn. May mắn chỉ định làm bữa sáng, nếu trong tình cảnh cọng rau, bột đố gột nên hồ.

      Ngữ Kỳ nhíu mày rồi mở cửa tủ lạnh, trừ vài hộp sữa và mấy túi bánh mì còn gì nữa. cam lòng xem xét kỹ, phát trong góc có vài miếng thịt chân giò hun khói.



      Đại khái lo lắng trong nhà có khách, nên hôm nay Dung Duệ thức dậy sớm hơn bình thường chút. vào phòng tắm rửa mặt qua loa, thay quần áo rồi mới ra.

      vốn tưởng rằng Tần Ngữ Kỳ từ lâu, hoặc còn ngủ, nhưng ngờ ở trong bếp, còn đeo cái tạp dề màu xanh da trời tự mua nhưng chưa dùng qua mấy lần.

      Ngữ Kỳ rất thính tai, sớm nghe thấy tiếng Dung Duệ mở cửa phòng, nhưng những lúc thế này cho dù nghe được đều phải giả vờ như nghe thấy, tiếp đó làm như có việc gì tiếp tục động tác trong tay.

      cúi đầu lấy chảo bỏ hai miếng bánh mì vào, bật lửa nướng giòn trong chốc lát rồi bỏ vào đĩa để bên cạnh.

      nhân viên xuất sắc đứng đầu ngành, Ngữ Kỳ luôn tin tưởng học nhiều thiếu, chưa biết chừng kỹ năng ngày nào đó vô tình học được có thể phát huy tác dụng lớn. xuyên qua nhiều lần, kỹ năng nấu nướng cơ bản của được nâng cấp cực kỳ hoàn mỹ —— nắm rất chắc độ lửa và thời gian, nhìn bề ngoài bánh mì vàng óng ánh vô cùng đẹp mắt.

      Tiếp theo lưu loát chiên hai cái trứng ốp lếp, rồi lấy chân giò hun khói tìm được ra chiên lại chút, kẹp vào giữa hai miếng bánh mì, sau đó lấy dao cắt chéo đường, làm thành hai cái sandwich đơn giản.

      Sữa đun trong nồi sôi, từ tiếng sôi ùng ục, mùi sữa tràn ngập cả phòng bếp quá rộng. Ngữ Kỳ tắt bếp, đổ sữa vào hai ly thủy tinh.

      Dung Duệ im lặng đứng bên cạnh nhìn xem hồi lâu, khi Ngữ Kỳ xoay người bưng chén dĩa và ly sữa ra mới lên tiếng, giọng điệu lười biếng, vừa tỉnh ngủ nên hơi khàn khàn, “Có phần của tôi ?”

      Ngữ Kỳ nhíu mày, dứt khoát, “ có.”

      Dung Duệ cười khẽ, có lẽ vì ở nhà nên ăn mặc tương đối tùy ý, cổ áo sơmi trắng bẻ ra bên ngoài khoác áo len cashmere (1) màu ghi sáng, có vẻ vô cùng lười biếng nhàn hạ.

      (1) Loại len này được lấy từ lớp lông tơ của dê Kashmir (hay còn được gọi là Cashmere) trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách được lớp lông này người ta phải hoàn toàn làm thủ công bằng tay. sợ xơ Cashmere có khả năng cách nhiệt gấp 8 lần so với len thường, giúp nó giữ ấm vào mùa đông. Đây còn là loại len siêu . Len Cashmere có giá thành đắt nhất trong các loại len.

      Lúc này khoanh tay, tư thế tao nhã tà tà dựa vào cánh cửa, vừa rửa mặt nên mặt còn vương ít nước, khóe miệng cong lên cười như có như , ánh mắt nhàng lướt qua đĩa sandwich bàn rồi dừng lại mặt , “Xem ra mùi vị tệ.”

      “Còn ly sữa đặt bàn, tự lấy.” Ngữ Kỳ bưng chén dĩa và sữa ra ngoài, ngồi vào bàn ăn.

      Dung Duệ ra rất nhanh, để ly sữa lên bàn rồi ngồi xuống, “Đây coi như chi phí ngủ lại?”

      Ngữ Kỳ bình tĩnh uống ngụm sữa, “ đủ? đời này có mấy người được ăn bữa sáng tự tay tôi làm.”

      Dung Duệ chỉ cười, thêm gì nữa.

      Dùng xong bữa sáng, Ngữ Kỳ thay lại quần áo hôm qua của bản thân rồi chào tạm biệt.

      Dừng lại đúng lúc là môn học, nếu cứ mặt dày ở lại chỗ này, dùng bữa sáng đổi lấy chừng độ hảo cảm lập tức giảm xuống.

      xinh đẹp ngẫu nhiên chơi xấu có thể gọi là đáng , nhưng mà dùng chiêu này thường xuyên làm người khác phiền chán. Ngữ Kỳ biết điểm này, hơn nữa định biết còn cố vi phạm.

      Lái xe về nhà, Ngữ Kỳ nằm giường, rồi lấy đĩa phim ra xem.

      Xem xong hai bộ phim điện ảnh, điện thoại vang lên, hẳn là Dung Duệ biết mình bị sa thải. Từ trước đến nay Ngô Phong làm việc rất ổn thỏa, lo bị Dung Duệ biết chân tướng, vì thế bình tĩnh bắt máy.

      Tiếng trầm thấp từ tính như thường ngày vô cùng trực tiếp ra câu đầu tiên, “ Tần, đề nghị của còn hiệu lực ?”

      Quá nhanh, Ngữ Kỳ khỏi cảm khái, còn tưởng ít nhất mấy ngày nữa mới đến tìm mình.

      nháy mắt, cực kỳ có kỹ xảo đè thấp giọng trở lại như thường, ra vẻ dịu dàng, “Có, còn giữ lời, chỉ cần muốn, khi nào cũng có thể thực .”

      Trong khoảng thời gian ngắn gì, bên kia chỉ truyền đến tiếng gió và tiếng nước, Ngữ Kỳ đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe, nhẫn nại hỏi , “Lúc này ở nơi đâu? Ven biển?”

      Hơn nửa ngày sau, mới thản nhiên mở miệng, thanh rất , “ đến tìm tôi sao?”

      “Ừ, tôi tới tìm .” trả lời rất dịu dàng, giọng điệu như dụ dỗ trẻ em, đầy nhẫn nại.

      Sau khi Dung Duệ mô tả những kiến trúc xung quanh, trầm thấp cảm ơn với .

      Ngữ Kỳ sửng sờ, nhưng rất nhanh cười rộ lên, “Cám ơn tôi cái gì? Tôi chỉ là thể chờ đợi được thôi.”

      Dung Duệ cười, nhưng trong giọng mang nhiều ý cười, ngược lại khó che dấu mệt mỏi, “ Tần, rất chu đáo.”

      Ngữ Kỳ thay giày ra ngoài, vô cùng tự nhiên giỡn với , “Trừ cái đó ra, chẳng lẽ tôi có điểm nào làm cho người khác thích?”

      Dung Duệ chỉ cười, trước khi sắp tắt máy nhàng , “Tôi chờ .”
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :