123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hãy ở bên anh - Giảo Xuân Bính

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 5: Nghênh Cảnh.

      Edit: Sarah.

      Lúc Nghênh Thần trở lại nhà trọ màn đêm buông xuống.

      soi gương nhìn trái nhìn phải, cổ vết thương, mặc dù dài nhưng sâu, nghỉ ngơi hai ngày, ra cửa đeo khăn lụa là được.

      Nghênh Thần ngồi ghế sofa thầm định ngày mai xin nghỉ ngày.

      mở tivi lên, chuyển kênh hai lần, bị hấp dẫn bởi tin tứctrên đài địa phương.

      Hả?Chuyện buổi chiều,nhanh như vậy lên TV rồi sao?

      Bản tin được đưa từ những bức ảnh chụp lại, mỗi bức ảnh đều thể tình huống nguy hiểm của lúc đó.

      Nghênh Thần nhấn nút cho hình ảnh quay chậm lạichọn đúng thời gian, nhanh chóng ấn tạm dừng - -

      Là hình ảnh và Lệ Khôn ra khỏi đám người.

      Lệ Khôn lạnh lùng, ngẩng đầu bước , lưng thẳng, tay áocủa bộ quân phục có dấu hiệu quốc kỳ trông rất oai hùng. Nghênh Thần nhìn hồi lâu, nghiêng đầu cười, “Vẫn rất đẹp trai.”

      xong lại cảm thấy thú vị, cúi đầu xuống, ủ rũ tắt TV .

      Lúc này, di động của vang lên, là Đường Kỳ Sâm gọi tới.

      “Sao thế?”Nghênh Thần nhận điện thoại.

      Đường Kỳ Sâm: “ có khỏe ? Có bị thương ?”

      Nghênh Thần do dự lát: “ sao.”

      Đường Kỳ Sâm: “Tôi hỏi có bị thương ?”

      Sau đó lại ngheđầu bên kia có tiếng thở dài lặng lẽ.

      Đường Kỳ Sâm: “Tôi bận tiếp vị khách ở Đông Quan nên thể đến, tôi bảo thư ký Triệu mang thuốc cho .”

      cầnphiền toái như vậy, tôi thực sao.”Nghênh Thần ngồi ghế sofa hỏi: “Sao biết thế?”

      “Tôi thấy tin tức.”

      Nghênh Thần chợt hiểu bật cười thoải mái: “Chuyện tốt truyền ra ngàn dặm.”

      Đường Kỳ Sâm cũng cười, “Gan cũng lớn , tình huống như vậy mà cũng dám xông lên.”

      “Đứa bé đó bị bóp cổ đến trợn trắngmắt, thiếu chút nữa là tắt thở rồi. Được rồi, còn bận, tôi tắt máy đây.”

      “Đợi .”

      “Hả?”

      Bên kia Đường Kỳ Sâm im lặng lát, mới : “Sau này gặp loại tình huống đó đừng bao giờ hành động mình, làm mọi người lo lắng.”

      Nghênh Thần vô tâm nghĩ xâu sa nên trả lời ta rất nhanh: “Biết rồi, Đường tổng, hợp đồng lao động của tôi còn chưa tới kỳ hạn, tôi chắc chắn giữ mạng tốt để anhkiếm tiền.”

      “Nghênh Thần.”

      “Đường tổng còn có chuyện gì?”

      “Ngoài thời gian làm việc, cần gọi tôi là Đường tổng.”Đường Kỳ Sâm giọng, “Tôi và …”

      “Leng keng.”Chuông cửa đúng lúc vang lên.

      Nghênh Thần thở phào hơi, lòng thầm than ‘ôi may quá’, tìm đường tránh né, “A, thuốc đến nhanh thế? Đường tổng, tôi tắt máy đây, cảm ơn quan tâm.”

      ấn kết thúc cuộc gọi.

      Nghênh Thần thở dài hơi, dép lê vào bước ra mở cửa.Lúc mở cửa ra, kinh ngạc nhảy dựng lên.

      đứng ngoài cánh cửa làNghênh Nghĩa Chương ngườimặc quân trang, mặt trầm xuống.Đứng bên cạnh ông là Thôi Tĩnh Thục, phía sau là hai cảnh vệ.

      Nghênh Thần hoàn hồn, “Ba.”

      Hàng mày rậm của Nghênh Nghĩa Chương nhăn lại, ý là: Còn nhớ ba là ba con sao?

      Ông bước vào cổng vòm, nhìn băng gạc cổ Nghênh Thần,cơn giận mặt giảm xuống hơn phân nửa, hỏi: “Về rồi về nhà thăm nhà là sao?”

      “Con mới về nên tổng công ty còn cần chuyển giao nhiều chuyện, kịp với ba. Con mới họp xong, vốn cũng định họp xong trở về thăm ba.” Nghênh Thần giải thích.

      Nghênh Nghĩa Chương thêmgì nữa. Thôi Tĩnh Thục vừa để đồ ăn tay xuống vừa đánh giá nhà trọ, dường như đắn đo lâu mới dám với Nghênh Thần: “Nhà trọ này có vẻ hơi , thể bằng nhà mình được, hay là Thần Thần về nhà ở ?”

      Nghênh Thần nhìn Thôi Tĩnh Thục, chỉ : “Nơi này cách công ty rất gần, làm tiện hơn.”

      Thôi Tĩnh Thục thân thiết : “Vết thương của con có nghiêm trọng ? Hay là tìm chủ nhiệm Mạnh nhìn xem nhé? Con về nhà ở , cũng có thể điều dưỡng thân thể.”

      Lúc này Nghênh Thần trả lời bà, nhìn về phía Nghênh Nghĩa Chương, “Ba, ba ngồi .”

      Thôi Tĩnh Thục mất mặt, xấu hổ lùi về sau bước.

      Nghênh Nghĩa Chương muốn lại thôi, cuối cùng lại sang chuyện khác.

      “Công việc có tốt ?”

      “Rất tốt.”

      “Về rồi có nữa ?”

      “Năm nay .”

      “Con con đứa mà cứ luôn lang thang ở bên ngoài, con định ở luôn ở đây sao?”

      “Dạ, công ty sắp xếp.” Vẫn lại là lý do đó, “ làm thuận tiện.”

      Nghênh Nghĩa Chương cũng kiên trì nữa.

      Nghênh Thần định rót nước, Thôi Tĩnh Thục giành trước, “Con ngồi , để dì làm cho, vết thương cổ con cần phải điều dưỡng.”

      Thôi Tĩnh Thục ân cần đến phòng bếp bận rộn, giống như là tìm được vị trí cho mình.

      Trong đoạn thời gian ngắn như uống ly trà chung đụng của ba người còn nhạt hơn cả nước trà trong tách.

      “Được rồi, con nghỉ ngơi .”Nghênh Nghĩa Chương đứng dậy.

      Nghênh Thần cũng đứng dậy, “Ba, con tiễn ba.”

      “Con nghỉ ngơi .” Nghênh Nghĩa Chương khoát tay, lại quay đầu với Thôi Tĩnh Thục: “Đồ đâu?”

      Thôi Tĩnh Thục vội vàng đưa túi giấy, “Thần Thần, đây là canh gà nhà nấu, vẫn còn nóng đó.”

      Nghênh Thần liếc nhìn, đưa tay nhận lấy. Mặt của Thôi Tĩnh Thục lập tức tràn đầy mừng rỡ.

      Nghênh Nghĩa Chương bước lên phía trước : “Đúng rồi, thứ sáu tiểu Cảnh về đó.”

      Ý nhưng mà Nghênh Thần nghe hiểu, đây là nhắc nhở , muốn về thăm nhà nhiều chút.

      Tiễn Nghênh Nghĩa Chương xong, Nghênh Thần nhìn canh gà, sau đó đậy kín nắp lại, để nguyên vào trong phòng bếp.

      Chuông cửa lại vang lên.

      Nghênh Thần dán mặt sát vào cửa nhìn qua mắt mèo, nhìn xong tươi cười mở cửa ra, “A… A… A!”

      Người ngoài cửa bị thái độ khoa trương của làm cho nhíu mày, ghét bỏ lùi về sau bước dài.

      Nghênh Thần vừa ý, “Oa, có loại thái độ này đối với chị của em sao.”

      Thiếu niên cao gầy, ngũ quan quá giống Nghênh Thần, nhưng khí chất khác biệt lắm. Áo T-shirt màu trắng càng làm ta thêm nổi bật, đôi mắt sắc nhạt, giống như giấu dòng suối mát trong.

      Nghênh Thần nhìn đồ tay ta cầm, “Mang đồ ăn cho chị sao?”

      Ngón trỏ cầm túi ni lông nghe ra được tiếng dao động, ném vào trong tay .

      “Bạn Nghênh Cảnh, nếu em cứ tiếp tục dùng gương mặt đơ như cán cuốc thế này sau này có bạn đâu đấy.”Nghênh Thần mở nắp ra, cúi đầu ra sức ngửi mùi thơm của chân gà, “Đừng trách chị nhắc nhở em.”

      lưng Nghênh Cảnh đeo balo, hai tay bỏ vào trong túi, liếc cái, “À…”

      Nghênh Thần tới, tay véo mặt ta, “À… Cái đầu em ấy.”

      “Có dầu.”Nghênh Cảnh nghiêng đầu né tránh, nhìn cổ , “Chị sao đấy chứ?”

      “Ừm, sao.”

      “Sớm biết như vậy em đến.”

      Nghênh Thần đạp vào mông ta phát, “Cút .”

      Nghênh Cảnh dễ dàng bắt lấy mắt cá chân của , ngược lại bị rơi vào thế hạ phong.

      “Ôi ôi ôi, buông tay!Buông tay!”Nghênh Thần nhảy lò cò mặt đấtluống cuống tay chân khống chế cân bằng, “Thằng nhóc quỷ này lên đại học rồi ra oai có phải ?”

      Nghênh Cảnh gật gật đầu, “Đúng đó!”

      Hai chị em đối diện nhau, giây, hai giây,sau đócùng nhau cười xòa.

      Kết thúc đùa giỡn, hai người ngồi ghế sofa.

      “Học đại học quen chưa?”

      “Rồi ạ.”

      “Bài vở nhiều ?”

      “Cũng bình thường ạ.”

      “Giáo viên thích em ?”

      Nghênh Cảnh nghĩ nghĩ, gật đầu, “ phải thích bình thường đâu.”

      “Da mặt thực dày.”Nghênh Thần cười dùng mũi chân đá ta, “Haizz, đưa chị cái cánh gà.”

      Nghênh Cảnh cầm lấy cái, đưa đến gần môi .Nghênh Thần há miệng muốn cắn, nhưng lại cắn vào khí.

      Cánh gà vòng trở lại.

      Nghênh Cảnh cười toe toét, cười rất thân thiện chân thành, giây kế tiếp, ta liền nhét cánh gà vào trong miệng mình.

      “…” Nghênh Thần đúng là nghẹn lời, “Hai chị em mình xét nghiệm DNA , là chị em ruột sao?”

      Nghênh Cảnh tiếp tục đùa nữa, hỏi : “Trở về rồi chị gặp bọn Mạnh chưa?”

      “Gặp rồi.”Nghênh Thần , “Mới về hai ngày nay bận quá, cũng chưa tụ họp hẳn hoi.Đúng rồi, mấy năm nay Mạnh của em thay bao nhiêu bạn rồi?”

      nghiêm túc gì cả.”Nghênh Cảnh hỏi trực tiếp, “Vậy chị cũng gặp Lệ rồi hả?”

      Hai chị em tuy tuổi tác kém nhau, nhưng luôn luôn hài hòa. Lúc trước Nghênh Nghĩa Chương đặt tên cho hai chị em, người tên Thần người tên Cảnh, ý là “Tương lai như gấm”, hai người phụ kỳ vọng, đến hai người bọn họ, những người trong quân doanh đại viện đều công nhận tình chị em của họ y như sách giáo khoa dạy.

      Nghênh Thần muốn dối em mình nên thừa nhận: “Ừ, chị gặp rồi.”

      đem trường hợp gặp lại nhua cách bình thường của hai ngườithuật lạimột lần, nghe xong, Nghênh Cảnh đúng là cứng họng biết gì luôn, chỉ giơ ngón tay cái lên, “Bội phục.”

      ta lại : “Thiểm Tây này dường như xung khắc với tuổi chị hay sao ấy, chị nên quay về Hàng Châuđi.”

      Nghênh Thần kháng nghị: “Này này này.”

      “Chị ở Hàng Châu chức vị cao, tiền lương cao, cái gì cũng tốt.”Nghênh Cảnh giống như có ngụ ý, “Ở Thiểm Tây này ngoài em ra còn có cái gì tốt chứ?”

      Nghênh Thần nghe ra được thăm dò của ta, đồng ý:

      “Còn có Lệ Khôn.”

      “Chị đừng với em là còn có Lệ nhá.”

      Hai chị em ra cùng lúc.

      Trong nháy mắtkhông khí lặng ngắt.

      Nghênh Thần cúi đầu gặm cánh gà, giọng buồn bực, “Em làm gì thế?”

      “Em hỏi chị muốn làm gì đúng hơn?” Đây là cuộc đối thoại rất bình tĩnh, hỏi đáp, lưu loát ràng.

      Nghênh Cảnh đợi mở miệng, lấy PSV từ trong túi ra chơi tiếp.

      Nghênh Thần nhìn chằm chằm hình ảnh trong trò chơi, hai người nhảy lên nhảy xuống đánh nhau.

      “Tiểu Cảnh, nếu chị…” Nghênh Thần , “Vẫn quên được ấy…”

      “Cho nên, chị lại định rầm rầm rộ rộ theo đuổi ấy lần nữa sao?” Nghênh Cảnh ngẩng đầu lên, tay nhanh nhẹn thao tác trò chơi.

      Nghênh Thần cụp mi xuống, : “ biết.”

      Chơi xong bàn này, Nghênh Cảnh gật gật đầu, “Được rồi, em hỏi chịthêm lần nữa, chị cảm thấy Lệ có thể quên được chuyện đó sao?”

      Nghênh Thần im lặng.

      Nghênh Cảnh đưa cho cái đùi gà, “Chị ăn .”

      Kỳ chuyện giữaNghênh Thần và Lệ Khôn, cũng thể là cả hai đến với nhau từ tình hai phía.

      Năm Lệ Khôn hai mươi hai tuổi được điều đến quân khu Hoa Nam, phân tạm thời đến đoàn cảnh vệ Tiền Giang.Trời sinh có tính tình lãnh đạm nghiêm khắc, trưởng thành sớm phù hợp với tuổi tác, đối với ai cũng kiêu ngạo siểm nịnh.

      Đám tiểu tổ tông Mạnh Trạch nhìn vừa mắt, “Phách lối!Giả vờ giả vịt!”

      Sau đó liên hợp lại ‘Ma cũ bắt nạt ma mới’, bắt đầu kế hoạch chặn Lệ Khôn ở sau tường.

      Người đông thế mạnh lại hung hãn, nhưng Lệ Khôn sợ hãi, cao ráo tráng kiện đứng thẳng ở nơi đó, cởi quân trang ra, vòm ngực màu đồng rắn chắc khỏe mạnh làm nổi bật thân thể vững chãi, nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu đánh.

      Sáu đánh , tiếng da thịt, tiếng kêu đau đớn, kèm theođám bụi mờ bay vafp trong mắt bé Nghênh Thần.

      Bé Nghênh Thần bò lên tường cao xem trận đánh, “Đúng rồi, đánh hướng đó, cẩn thận phía sau, oa! Giỏi quá!”

      Mạnh Trạch là tiểu thiếu gia trong nhóm, sao đỡ được Lệ Khôn luyện qua súng đạn . đám khóc lóc ầm cả lên đòi mách bố mẹ.

      “Mày cứ đợi đấy, bát cơm này của mày đừng nghĩ nữa!”Khí thế của Mạnh Trạch chưa tắt, gắng gượng .

      Mắtcủa vé Nghênh Thần khẽ đảo vòng, nhảy xuống tườnglàm ‘Mỹ nữ cứu hùng”.

      đứng trước mặt Lệ Khôn, tốt bụng cho biết: “Ba ta là chính ủy, ông nội ta là Đại tướng, lợi hạilắm đó nha.”

      Né Nghênh Thần chớp chớp mắt, sao đó dán sát lại gần thầm tiếp: “Nhưng đừng sợ, có em nè, chức của ba em cao hơn ba ta, bị đuổi đâu!”

      mặt Lệ Khôn vẫn là vẽ lãnh đạm bình thản, nhưng trong lòng lại muốt bật cười.

      Nghênh Thần xoay người, lớn tiếng gọi, “Mạnh Trạch là trứng thối! Triệu Triệu là tên đần độn! Đánh lại mách bố mẹ, xấu hổ quá !”

      Mạnh Trạch oa tiếng, tạo phản rất nhanh mà.

      Nghênh Thần hất cằm, dũng cảm: “Em cho các biết, từ đây về sau, chàng này, được em bảo kê!”

      Lệ Khôn hoàn toàn kiềm chế nổi nữa phì cười thành tiếng.

      Hoàn toàn đem nhiệt tình của Nghênh Thần nhúng vào nước lạnh.

      Bọn Mạnh Trạch bật cười, Nghênh Thần lại cảm thấy có gì, giọng lớn hơn trước: “ ấy cười các đó, cười hai ngườitay trói gà chặt - - hả? Haizz! đừng mà.”

      Lệ Khôn nhặt quần áo lên để lên vai, lấy thuốc ra vừa vừa đốt.

      “Nhớ kỹ nha, sau này bị ai ăn hiếp cứ tên em!!”Giọng đáng ương ngạnh, từ phía sau truyền đến.

      Bật lửa, Lệ Khôn cúi đầu khẽ hút, đốt thuốc.

      Lại bật cười.

      Nghênh Thần đối với Lệ Khôn chính là nhất kiến chung tình.

      Chuyện sau đó lại rất ràng. Viện cớ tìm người hỏi thămthời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lệ Khôn, giữa mười hai giờ đổi ca, Nghênh Thần nằm úp sấp tường vào ban đêm gió lớn.

      Lệ Khôn đến, liền nhảy từ tường xuống, trời quá tối, té muốn dập mông cũng kêu đau dù chỉ tiếng.

      nhíu mày nhe răng đứng dậy, khập khiễng tới làm bộ như ngẫu nhiên gặp, “Xin chào, trùng hợp nha.”

      được nghỉ phép, đến Vu Hồ thăm đồng đội, mấy ngày nghỉ lễ vé rất khó muaNghênh Thần dùng giá cao mua vé, từ toa thứ năm lách đến toa thứ 16, quần áo bị nhăn, giày cũng bị bẩn, rốt cuộc cũng tìm được Lệ Khôn, mặt mày rạng rỡ lớn tiếng : “Oa!Trùng hợp nha!”

      Tết Dương lịch năm 2009, Nghênh Thần cầu nguyện với pháo hoa đầy trời, “Muốn người bạn trai.”

      Lại tự cảm thấy thế được đầy đủ lắm, vì thế tiếp tụcbổ sung: “Điều ước lúc trước tính, phải sửa đúng lại - - Tôi muốn người bạn trai họ Lệ.”

      Từng đóa pháo hoa nổ tung, giống như ánh đèn huỳnh quang trút xuống nhân gian.

      Mắt Nghênh Thần mở to, ngửa đầu, cười khúc khích mình, giống như là nguyện vọng của ngày mai có thể thực được vậy.

      Sau đó, là buổi tối vào đầu hạ.

      Công an bốn tỉnh họp Hội nghị Liên Hợp, Lệ Khôn đứng đúng tiêu chuẩn quân đội, giữ nguyên vị trí, mặc cho mưa lớn rơi lên mặt, vẫn đứng im bất động.

      Theo dõi rất lâu rồi, rốt cuộc Nghênh Thần nắm được cơ hội, đến, bung dù che mưa cho Lệ Khôn đứng canh gác.

      Bạn bè trong đội đưa mắt nhìn nhau, ráng nhịn cười.

      Lệ Khôn lớn tiếng: “Quay về!”

      Nghênh Thần hề sợ hãi, kiếm cớ khiêu khích , “Suỵt!Trong phiên trực đượcnói chuyện.”

      Lệ Khôn nghiến răng ngậm miệng, Nghênh Thần lại rướn người lên, còn cố ý chạm vào vai .

      phút sau, tiếng còi dài vang lên, Lệ Khôn quỳ gối xuống, để súng xuống đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy xốc Nghênh Thần lên vác vai.

      Nghênh Thần trở tay kịp, giãy dụa : “Thả em xuống! Em với ba em là bắt nạt người khác, tuân theoquy định của ông ấy!”

      Lệ Khôn đeo kính lên , “Kết thúc phiên trực - - bây giờ em thuộc về quản.”

      Năm ấy, Nghênh Thần 19 tuổi.

      trùng hợp, nguyện vọng thực được.

      “Ăn chân gà nữa ?” Nghênh Cảnh .

      Nghênh Thần giật mình, trở về từ trong hồi ức.

      Nghênh Cảnh quơ quơ tay, “Rốt cuộc là chị có muốn ăn hay ?”

      “Muốn.”

      “Được, chị ăn , em về trường học.” Nghênh Cảnh cầm lấy balođứng dậy.

      đến cửa, “A… Đúng rồi.”

      ta lấy hộp giấy từ trong túi ra, “Xem như là quà hoan nghênh chị trở về.”

      “Cái gì thế?”Nghênh Thần nhận lấy lắc lắc thử.

      “Chị mở ra biết.”Nghênh Cảnh đóng cửa lại rời .

      Nghênh Thần đặt hộp quà lên bàn, ratay dọn dẹp trước, di động vang lên, nhắc nhở có tin nhắn mới, là Từ Tây Bối gửi đến.

      Nghênh Thần mở ra xem, Từ Tây Bối hẹn chiều mai ăncơm.

      Nghênh Thần lấy khăn ra lau bàn, quên gửi tin nhắn trả lời lại, bóc hộp quà mà Nghênh Cảnh đưa đến.

      Bọc hai lớp, lại còn kín như vậy.

      Nghênh Thần thấy thứ bên trong liền nở nụ cười, là con chó điện tử, lưng lại còn khắc chữ: YJ. Là Nghênh Cảnh tự mình làm.

      Nghênh Thần kéo chốt cái đuôi ra, để con chó xuống đất, con chó xoay xoay cái môngchạy khắp phòng, sủa vài tiếng gâu gâu gâu.

      cầm lấy di động, vừa định gửi tin cho Nghênh Cảnh: [Em mười tám tuổi rồi, còn ngây thơ như trẻ con vậy sao?]

      còn chưa kịp gửi , lại nghe “Ầm!” tiếng.

      Nghênh Thần sợ hãi ngẩng đầu lên.

      Chú chó điện tử với cặp mông tròn kia nổ tung, những thứtrong bụng nổ bùng lên văng khắp phòng,

      Nghênh Thần bước qua nhìn - -

      Làkẹo trái cây đủ mùi đủ sắc.Vị dưa hấu, vị ô mai, vị táo.

      Trong đó còn có tờ giấy vo tròn.

      Nghênh Thần vuốt thẳng tờ giấy, giấy viết bốn chữ: [Hoan nghênh về nhà]

      Phương thức hoan nghênh này làm Nghênh Thần dở khóc dở cười, hợp với Nghênh Cảnh.

      Từ Tây Bối lại nhắn tin đến: [Thần nhi, ngày mai ra ngoài thôi, có quán mới mở món Quảng Đông ở Đông Nhai, ăn chung nhé]

      Nụ cười vẫn còn đọng khóe môi, Nghênh Thần cầm di động đáp trả: [Được.]
      saoxoay, Elena Pham, Vy RuRi16 others thích bài này.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      2 chương liền cơ, editor quá :yoyo40::yoyo14::yoyo14:
      sarah9x thích bài này.

    3. Mộng Cô Hàn

      Mộng Cô Hàn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      167
      Được thích:
      1,633
      Chương 6: Mất mặt.

      Edit: Sarah.

      Từ Tây Bối mời Nghênh Thần ăn, xem ra ấy bước ra khỏi bóng ma bắt cá hai tay.

      “Hôm nay Thần nhi cứ ăn thoải mái, ăn xong chúng ta lại hát karaoke, tiết mục ăn khuya tớ sắp xếp xong hết rồi.”

      “Tha cho tớ mà,” Nghênh Thần lật thực đơn : “Vết thương cổ tớ chịu nổi giày xéo của cậu đâu.”

      Từ Tây Bối thở dài, lòng dạ nhận lỗi: “Xin lỗi Thần nhi, lần trước vì tớ quá kích động nên mới liên lụy đến cậu.”

      Lần mạo hiểm ở sân thượng vẫn còn đây, nghĩ lại mà sợ là giả.

      Bây giờ Nghênh Thần vẫn còn tức giận, trách: “Biết là được rồi, thiếu chút nữa là tớ biến thành quỷ chết oan rồi.”

      Từ Tây Bối xấu hổ gãi gãi chóp mũi, “Ăn nhiều chút, tớ mời.”

      Nghênh Thần gọi thêm món giò heo hầm, đánh giá: “Chỗ này trang trí rất đặc biết, chủ nhân của nơi này rất có đẳng cấp.”

      “Đương nhiên là có đẳng cấp rồi, giá đắt chết được.”

      “Đau lòng rồi sao?”

      “Mời cậu ăn cơm đau lòng.”

      Nghênh Thần vui vẻ, đứng dậy, “Tớ toilet chút.”

      - -

      Cùng trong nhà hàng này.

      , đây là cái gì vậy?” Vẻ mặt Lâm Đức hưng phấn, chỉ vào đồ trang trí treo tường, “Là thủy tinh ạ? Sáng quá !”

      “Thủy tinh dạ quang, hàm lượng kỹ thuật cao.”

      “Cái đó sao ạ? Loại chữ viết bằng cọ thế này em nhìn biết chữ nào.” Lâm Đức nghiêng đầu sang bên trái, cố gắng nhìn xem chữ gì.

      “Chữ Hán viết theo lối thư pháp, là Thấm Xuân Viên.” Lệ Khôn vỗ vỗ vai ta, “Được rồi đừng nhìn nữa, thôi, ăn cơm.”

      Lâm Đức đứng yên do dự, “ Lệ, hay là chúng ta ăn ở chỗ khác .” ta nhìn quanh nơi này vòng, ánh mắt do dự sợ sệt.

      Lệ Khôn nhìn thấu được do dự của ta, cách bình tĩnh: “ dễ dàng gì mới được nghỉ nên mới mang cậu ra ngoài dạo, sao, đắt đâu.”

      Lâm Đức đến từ vùng quê, hay đúng hơn là đến từ nơi còn gọi là khỉ ho cò gáy, những đứa bé có thể lên thành thị thoát khỏi vùng nông thôn hoang sơ đps dễ. Tiền lương của quân nhân cũng được cao. Mỗi tháng ta còn phải gửi tiền về nhà, bình thường được nghỉ lễ ta cũng đâu chơi.

      Lệ Khôn chưa từng biểu lộ bất cứ thứ gì nhưng mỗi khi có cơ hội là dẫn ta ra ngoài trải nghiệm.

      “Muốn ăn cái gì tự gọi .”

      Lệ Khôn dựa lưng vào ghế dựa nột cách nhàn nhã, tay để ra sau lưng, tay chỉ thực đơn. ngậm điếu thuốc vào trong miệng, nhưng biết nơi đây là nơi công cộng vì thế chỉ ngậm cho đỡ nghiện, châm lửa.

      , có thể ăn thịt ?” Lâm Đức nhìn chằm chằm con ngan béo ngậy trong thực đơn, hai mắt tỏa sáng.

      Lệ Khôn cười : “Có thể, gọi hai phần.”

      “Yes sir!”

      Lâm Đức gọi đồ ăn xong, “Xong rồi ạ!”

      Nụ cười đó còn sáng hơn cả đèn thủy tinh treo trần nhà.

      “Để tôi xem!” Lệ Khôn nhìn lướt qua, sau đó lại gọi thêm hai món tráng miệng rồi với phục vụ: “Cảm ơn.”

      Lâm Đức xoa xoa tay, ngồi rất nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn rèm cửa sổ, lại nhìn bát đũa, sau đó lại nhìn cái bàn.

      Lệ Khôn cảm thấy rất buồn cười, làm bộ nghiêm túc, “Khụ khụ!”

      “Ừm!” Lâm Đức nhìn linh tinh nữa, ngồi thẳng hơn cả lúc trước.

      Kiên trì hơn mười giây, ta : “Báo cáo! Em muốn toilet!”

      Lệ Khôn bỏ thuốc xuống, hất cằm, “Duyệt.”

      Lâm Đức nhe rang cười, nhanh chóng chạy .

      Cửa hàng này mới khai trương, phòng vừa cao vừa rộng , Lâm Đức lúc lâu mà tìm được toilet. ta hỏi phục vụ, đối phương vì vội vàng mang thức ăn lên nên chỉ cách tùy tiện: “Ở bên đó.”

      Vì thế Lâm Đức ngây thơ về “Bên đó”. qua đoạn hành lang, bên này tất cả đều là phòng được bao, từng cái nối liền nhau.

      Lâm Đức qua từng phòng, đột nhiên giọng từ bên trong truyền ra - -

      “Đứng lại.”

      Giọng này hơi quen nhưng nhất thời Lâm Đức nhớ là ai nên ta quay đầu lại.

      “Ôi chao, ai, ôi, đúng là lính này.” Người nọ đứng dậy bước ra khỏi bàn tiệc đến gần, sắc mặt đỏ ửng do uống rượu, gã nhìn Lâm Đức ánh mắt cười nhưng chứa đầy ý xấu.

      Lâm Đức nhận ra người này.

      Chủ nhân của xe BMW.

      Là người chấp hành luật lệ giao thông giao lộ lần trước.

      “Đông Tử, người quen sao?” người bước đến rất gần, bước chân hơi lảo đảo ràng là uống say, nhìn chăm chú, “A! Cán bộ nhà nước đây mà.”

      Gã ta ém giọng, nghiêm túc đứng thẳng người, đầy giễu cợt: ‘Chào cán bộ.”

      Lâm Đức thẳng lung muốn , thèm nhìn đến.

      “Đợi .” Phó Đông gọi lại.

      Lâm Đức dừng bước, liếc mắt, “Có chuyện gì?”

      bàn người trong căn phòng bao đó, tất cả đều là con em nhà giàu, rượu chất đầy mặt đất nhìn họ đầy giễu cợt.

      Ánh mắt Phó Đông khẽ biến, giả bộ sầu lo: “Đồng chí cán bộ, tôi phải báo cáo với cậu chuyện, trong phòng tôi có thứ gì đó màu đen - - a, ngay chỗ đó.”

      Gã ta chỉ linh tinh, đợi Lâm Đức nhìn , lại dùng thân thể che lại, “Có phải là bom hay ?”

      Lâm Đức: “…”

      Phó Đông: “Cậu là đặc công, giúp tôi xem xem.”

      Thân phận đặc công làm Lâm Đức đứng nghiêm theo bản năng.

      Phó Đông là người làm ăn rất giỏi quan sát người ta qua sắc mặt, mắt híp lại, bước sang bên nhường đường: “Đến đây, người chuyên nghiệp ra tay giúp chúng tôi chúng tôi cũng yên tâm hơn, hơn nữa đây là nơi công cộng, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, cũng được tốt đúng ?”

      Trong lòng Lâm Đức cảm thấy có chút bất an, nhưng do đầu óc của linh hoạt như bọn họ, ngây thơ bị người ta dụ vào trong bẫy rập.

      Nếu bước vào đến đây rồi Lâm Đức mình kiểm tra lần cũng đâu có sao.

      Vì thế ta bước vào bên trong, dù người mặc thường phục nhưng sống lưng vĩnh viễn vẫn thẳng.

      Nhưng trong quá trình ta đến gần cửa sổ, Phó Đông liếc mắt ra hiệu - -

      người cầm bình rượu trắng đột nhiên kéo ghế đứng dậy đến gần. Bởi vì quá nhanh, Lâm Đức kịp né tránh nên cả hai va vào nhau.

      Người nọ kêu ai da, đồng thời bàn tay buông lỏng, lại nghe tiếng “keng” chói tai.

      Bình rượu rơi xuống đất, chất lỏng chảy ra hết.

      Lâm Đức ngây người.

      “Ôi, chúa ơi! Rượu lâu năm này cực đắt!” Đối phương giả bộ đau lòng, chỉ vào Lâm Đức: “ làm gì vây, sao nhìn đường?”

      Lâm Đức thành : “Là ta tự mình va vào đấy chứ.”

      “Cái gì? Sao ngang ngược vậy chứ? Lỡ làm vỡ cũng thôi, nhưng vu oan cho người khác như thế là đúng rồi.” Đối phương hừ tiếng, với vẻ chán ghét: “Lại còn là quân nhân đấy.”

      Lâm Đức nghe xong câu cuối cùng giống như chạm vào thứ tôn thờ cách thành kính, giọng lập tức lớn hơn: “Tôi có!”

      “Được rồi được rồi.” Phó Đông bước ra “Hòa giải”, “Đừng làm lớn chuyện nữa, phải chỉ là bình rượu ngũ lương thôi sao, bồi thường theo giá phải là được rồi sao.”

      Người nọ phối hợp cực tốt: “Được! Rượu ngũ lương 20 năm, còn chưa mở nắp, chiết khấu cho .”

      Lâm Đức vừa nghe con số 5000 tệ toàn thân choáng váng.

      - -

      Nghênh Thần trang điểm xong mới ra khỏi toilet.

      nhàn nhã theo đường cũ trở về, thỉnh thoẳng ngắm nhìn vài vật trang trí khác lạ treo tường.

      “Làm hỏng đồ phải bồi thường tiền, đây là chuyện quá bình thường, người em có phải ?”

      hành lang nghe có tiếng vọng ra từ căn phòng bên phải, giọng điệu đầy vẻ gây .

      “Tôi hề va vào ta!”

      Giọng này?

      Nghênh Thần khẽ cau mày, vội ngừng lại bước chân.

      “Tôi biết rồi, làm thế này là để trả đũa chuyện lần trước tôi kiểm tra xe !”

      Nghênh Thần nhàng đẩy cửa.

      Bóng dáng cao gầy của Lâm Đức giận đến mức run rẩy qua khe khở hẹp của cánh cửa.

      Phó Đông bị vạch trần nên nổi điên: “Rượu là do cậu làm vỡ, sao vậy? có tiền đúng ? Được thôi!”

      Gã ta rót đầy ba cốc rượu trắng lớn, sau đó nện chai rượu xuống: “Uống hết ba ly rượu này, tôi để cho cậu .”

      Đám thiếu gia ăn chơi trác tang ngồi trong bàn cười ầm lên.

      “Hả? Liếc tôi làm gì? uống bồi thường tiền!” Phó Đông uy hiếp, cực kỳ hiểm: “Nếu tôi đến đơn vị của cậu để kiện cậu, tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng, để xem cậu làm thế nào!”

      “Vậy sao? Ai làm chứng?” giọng nữ thanh thúy vang lên, đột ngột xông vào.

      Mọi người quay đầu lại nhìn, Nghênh Thần nhàn nhã vòng tay trước ngực, như cười như , cực kì có khí chất của băng sơn mỹ nhân.

      Phó Đông nhíu mày: “ là ai?”

      Nghênh Thần tới đứng chắn trước mặt của Lâm Đức, bình thản nhìn Phó Đông, “ chai rượu, đáng giá như vậy sao?”

      “A, giúp đỡ à.” Phó Đông cười đầy lưu manh, khẽ nhún vai: “ đáng, đáng, nhưng cậu ta định quỵt nợ á.”

      “Có bồi thường sao?” Giọng Nghênh Thần lạnh xuống mấy độ.

      Phó Đông rất biết nhìn người, này vừa nhìn biết là người từng trải.

      Vì thế cố ý : “ chuyện tiền bạc làm tổn thương hòa khí, lấy rượu kết bạn. Uống chén rượu này xong, chúng ta xem đây chỉ là chuyện hiểu lầm.”

      “Hiểu lầm sao?” Nghênh Thần đột nhiên bật cười thành tiếng, đầy vẻ khinh thường hề giấu diếm.

      Cười xong, đến đó.

      “Chị.” Lâm Đức giữ chặt .

      sao.” .” Nghênh Thần đẩy tay ra, xoay người nhìn Phó Đông, cầm chén rượu trắng lên. “Có phải uống cạn ba chén này kết thúc mọi chuyện đúng ?”

      Khí thế của đầy mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén làm đầu lưỡi Phó Đông nhất thời như dính chặt vào hàm.

      “Được.”

      Nghênh Thần nâng chén ngửa đầu, uống rất dứt khoát, chỉ trong vài giây cái chén thấy đáy.

      Tất cả những người có mặt ở đây đều há hốc mồm.

      “Chị!” Lâm Đức hét lênng.

      Tim Nghênh Thần hề loạn nhịp, thậm chí khóe môi hề còn chút tàn rượu nào, cười: “Ở chỗ này thứ bẩn thỉu quá nhiều, uống chút rượu cho đỡ tởm.”

      Phó Đông biến sắc.

      Nghênh Thần dừng lại, uống cạn chén thứ hai.

      “Ai da, nơi này chỉ có bẩn, mà còn cực hôi hám nữa, sao, cồn có thể tiêu diệt thứ bẩn thỉu như vi trùng, làm mình đỡ buồn nôn.”

      Nghênh Thần bưng cái ly , lắc lắc với Phó Đông, “Các người có ngửi ddc ? Thối lắm đúng ?”

      Sắc mặt những người này như gan heo, tất cả đều lên tiếng.

      “Chén thứ ba.” Mặt Nghênh Thần đổi sắc nhìn về phía Lâm Đức : “A, khóc rồi sao?”

      Mắt Lâm Đức đỏ hồng, quật cường để nước mắt rơi.
      Last edited: 8/11/17
      Bóng mây, saoxoay, Elena Pham19 others thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :