1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Ba mẫu tử gặp nhau biết chuyện gì nữa
      tart_trung thích bài này.

    2. tang tử 15111998

      tang tử 15111998 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Đuổi mãi mới kịp tốc độ của nàng, ra mẹ của A La xuyên nha nên mới đề cao cái tôi cá nhân như vậy. Nên h nhận trái đắng rồi :3
      tart_trung thích bài này.

    3. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Xuyên đến giỏi sao. Ở bất kỳ thời đại nào mà bỏ lại con rồi trốn để thỏa mãn bản thân cũng là đồ đáng ghét. Sao k nghĩ mang con cùng chứ. Ích kỷ.
      tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 127: nương ngốc

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Ngụy Thường Hoằng hỏi, nhưng đồng thời cũng nhìn thấy hai người đối diện.

      Phó Hành Vân cứ mỗi ba tới năm ngày đều tới Phủ Quốc Công trị bệnh cho Ngụy Thường Dẫn, người trong Phủ đều biết ông ta, Ngụy Thường Hoằng cũng gặp qua vài lần, lúc này cũng tính là xa lạ. Ngụy Thường Hoằng nhìn phụ nhân bên cạnh Phó Hành Vân, bà ta mặc áo tơ lụa trắng rộng rãi, bên ngoài khoác áo choàng màu vàng mùa thu thêu hoa, ngồi càng xe, dung mạo đoan chính thanh nhã, mặc dù nửa đời người, nhưng vẫn thùy mị thướt tha.

      Ngụy Thường Hoằng nắm chặt dây cương, “Xuy” tiếng ngừng lại ở ven đường.

      Trong lúc Ngụy Thường Hoằng quan sát Khương Diệu Lan, bà cũng nhìn thấy và Ngụy La. Hôm nay Ngụy Thường Hoằng mặc áo bào màu tím nhạt thêu hoa văn như ý, eo mang cái công thao nhiều màu, chân mang ủng, ngồi thẳng tắp tuấn mã đỏ thẫm, thân hình cao ốm, như tùng như bách. Lại nhìn Ngụy La bên cạnh , hôm nay nàng lại mặt, ăn mặc cũng là sắc đỏ, quần hồ la màu nguyệt sắc, đầu búi kiểu Lăng Vân Kế, búi tóc có cài cây trâm hoa nhiều lớp, bốn cánh hoa mỹ lệ lại phức tạp, cách ăn mặc long trọng này, càng làm tôn lên dáng vẻ Ngụy La mười phần kiều trang trọng, chín phần tôn quý.

      Đáng tiếc ánh mắt Ngụy La lạnh, lạnh tới có chút cảm xúc, lạnh tới xuyên thấu lòng người.

      Ngụy La nhếch môi, với Ngụy Thường Hoằng: “ có gì, xe ngựa va chạm với xe ngựa khác. Nếu có chuyện gì, chúng ta tiếp tục tới phía trước thôi”. Nửa câu sau là với phu xe.

      Lúc đầu Ngụy Thường Hoằng có chút giật mình, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, gật gật đầu : “Đệ biết phía trước có con đường khác, hơi xa chút, nhưng có thể tránh chỗ kẹt trước Đại Tự, đệ trước dẫn đường cho mọi người”.

      Ngụy La gật đầu được, quay đầu bảo phu xe theo Ngụy Thường Hoằng rồi cúi người chui vào trong xe ngựa.

      Thái độ của hai người bọn họ bình tĩnh tới quá đáng, giống như người trước mặt phải là mẹ ruột của bọn họ mà chỉ là người qua đường râu ria.

      ra Khương Diệu Lan trong lòng bọn họ có khác gì so với với người qua đường đâu? Những năm bà ta cao chạy xa bay, đối với tỷ đệ hai người bọn họ cũng chẳng quan tâm, chưa bao giờ thực chức trách của người mẹ, ngay cả Tứ phu nhân của Phủ Quốc Công còn làm cho bọn họ nhiều việc hơn bà ta, bây giờ bà ta có lập trường gì mà cầu Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng nhận người mẫu thân này?

      Chính bản thân Khương Diệu Lan cũng ý thức được điểm này, hơn nữa bà nhớ tới những lời Ngụy La , cũng còn mặt mũi gặp lại tỷ đệ bọn họ, chỉ ngơ ngác đứng trước xe ngựa.

      Phó Hành Vân cầm tay bà ta, nhìn về xe ngựa ở đối diện: “Tứ tiểu thư, Lục thiếu gia, xin dừng bước”.

      Ngụy Thường Hoằng cưỡi ngựa tới trước mặt bọn họ, nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi: “Còn có chuyện gì?”

      Phó Hành Vân : “Kẻ hèn này hôm qua Phủ Quốc Công trị bệnh cho đại công tử, phát vấn đề , biết nhị vị có thể cùng tới Phỉ Thúy Lâu trước mặt, chúng ta từ từ chuyện?”

      Ngụy Thường Hoằng tiếng nào nhìn ông ta, sao có thể biết trong lòng ông ta nghĩ gì: “Nếu Phó đại phu phát có vấn đề, vì sao hôm qua ?”

      Phó Hành Vân cười cười, : “Là kẻ hèn lơ là sơ ý, lúc rời quên cho Đại phu nhân”.

      Màn xe màu tối của xe ngựa Phủ Tĩnh Vương bị vén lên, lộ ra gương mặt nhắn của Ngụy La, nàng trừng mắt : “Ông thân là đại phu, ngay cả loại chuyện này cũng có thể quên, vậy mà còn biết xấu hổ bản thân diệu thủ hồi xuân, đem mùa xuân ấm áp về? Ông bệnh nhân của ông làm sao chịu được? Y đức của ông để đâu?”

      Phó Hành Vân giật mình, đoán được Ngụy La những lời này, thần sắc nghiêm nghị trách cứ ông, ông khiêm tốn gật đầu : “Tứ nương phải”.

      nghĩ vị tiểu nương này nhìn có vẻ ngây thơ nhu nhược, nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng, tới mức khiến Phó Hành Vân vô cùng xấu hổ.

      Ngụy La căn bản muốn cùng ông ta lời dư thừa, nàng thẳng thắn : “Chân Đại biểu ca có vấn đề gì? Ông luôn tại đây !”

      Phó Hành Vân nhìn Ngụy La: “Nếu Tứ nương trắng ra như vậy, ta cũng muốn quanh co lòng vòng, chỉ muốn thỉnh tiểu thư và Lục thiếu gia Phỉ Thúy Lâu đằng trước ngồi lát. Có lời gì cũng nên đối mặt ràng mới tốt”. lời này có hai ý nghĩa, vừa bản thân ông, lại ý về việc của Ngụy La, Ngụy Thường Hoằng và Khương Diệu Lan.

      Ngụy La nhíu mày.

      Nàng trả lời, Phó Hành Vân và Khương Diệu Lan ở đối diện đều nhìn nàng, giống như câu của nàng có thể quyết định sống chết của họ.

      Trong giây lát từ xe ngựa truyền ra giọng bình tĩnh, nhanh chậm: “ như vậy, liền dẫn đường ”.

      Triệu Giới ngồi đối diện Ngụy La, mặc cẩm bào màu đỏ tím thêu song sư, đeo túi thêu sen triền cành bằng chỉ vàng, thắt lưng đeo đai ngọc, lười nhát dựa vào vách xe, vẻ mặt lơ đãng, mắt phượng hơi khép lại, ràng là lời khẩn cầu, từ trong miệng ra lại có chút cảm giác cho phép từ chối. Triệu Giới từ từ mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm đen đặc nhìn chằm chằm Phó Hành Vân, lại nhìn Khương Diệu Lan bên cạnh ông ta, sau đó : “Phó đại phu đúng lắm, có số việc quả cần cho ràng”.

      Khương Diệu Lan chỉ biết Ngụy La gả cho vị Vương gia, mà vị Vương gia này lớn hơn Ngụy La chừng chín tuổi, bây giờ xem ra chính là người này. Khương Diệu Lan biết chuyện giữa Triệu Giới và Ngụy La, chỉ nghe danh tiếng của Triệu Giới cùng bình luận về đều tốt, bà vô cùng lo lắng cho Ngụy La.

      Phó Hành Vân chắp tay hành lễ với Triệu Giới, sau đó kêu phu xe của ông trước dẫn đường.

      Ngụy La bỏ màn che xuống, hỏi Triệu Giới: “Sao huynh phải đồng ý với ông ta?”

      Triệu Giới nghiêng người, cầm tay nàng để bên người , động tác lưu loát ôm Ngụy La vào lòng, đầu chôn trong cổ nàng, ngửi lấy mùi thơm dễ chịu của nàng: “Bản vương muốn giúp muội cởi bỏ khúc mắt trong lòng”.

      Ngụy La giật mình, trầm mặc gì.

      Nàng quên, Triệu Giới cũng biết Khương Diệu Lan. Lần trước ở tửu lâu bên cạnh Tú Xuân Cư, Khương Diệu Lan và Phó Hành Vân cũng ở đó, Triệu Giới còn ở bên cạnh nàng, lúc đó Khương Diệu Lan từ trong màn mưa xông ra, với nàng: “Bé, ta là mẫu thân của con”, chắc Triệu Giới cũng nghe thấy. Ngụy La suy nghĩ chút, lúc ấy trong lòng nàng dường như có tức giận, chỉ có buồn cười. Buồn cười Khương Diệu Lan có dũng khí ra hai chữ “Mẫu thân”.

      Ngụy La cầm tay Triệu Giới, ngón tay mảnh mai trắng nõn trượt trượt theo đường vân tay : “Đại ca ca, muội còn cần mẫu thân”. Nàng lời này bình tĩnh, có tức giận, có oán hận: “Muội có huynh, có Thường Hoằng, có phụ thân, còn có Tứ bá mẫu… Muội cần bà ta”.

      Triệu Giới cầm tay của nàng, thuận thế tách ngón tay nàng ra, mười ngón tay đan vào nhau: “Vậy hãy chuyện ràng, A La, trốn tránh thể giải quyết vấn đề. Chỉ có ràng mới có thể triệt để bỏ chuyện này xuống. Nếu muội gả cho ta, ta hy vọng muội vì chuyện khác mà phiền muộn”. xong, Triệu Giới lấy ngón tay điểm đầu nàng: “Bên trong cái đầu này của muội, tốt nhất chỉ có thể nghĩ tới mình vi phu thôi”.

      Ngụy La nắm tay , : “Hóa ra đây mới là mục đích của huynh, thảo nào vừa rồi huynh lại tích cực như vậy”.

      Triệu Giới thấp giọng cười, cũng phản bác.

      Rất nhanh tới Phỉ Thúy Lâu, Phó Hành Vân chọn nhã gian, dẫn mọi người lên lầu hai. Ngồi trong phòng trang nhã, Ngụy La vẫn nhớ kỹ lời của Phó Hành Vân lúc nãy: “Phó đại phu vừa chân Đại biểu ca có vấn đề, là vấn đề gì?”

      Ngụy Thường Dẫn là Đại ca của nàng, lại cùng với Lương Ngọc Dung có vô số quan hệ, nàng thể để ý tới chuyện này.

      Phó Hành Vân rót cho mỗi người chén trà Thái Bình Hầu Khôi (1), xấu hổ cười cười : “Cũng phải chuyện lớn gì, chỉ là gân cốt của ngài ấy mọc lại lần nữa, nhất định cảm thấy đau ngứa khó chịu, chỉ cần nhịn chút là được”.

      Chỉ có chuyện này? Ngụy La nhìn ông ta, cảm thấy bản thân bị gạt.

      Có điều nếu tới đây rồi, giống như lời Triệu Giới , chỉ có đem tất cả mọi chuyện cho ràng, nàng và Thường Hoằng mới có thể triệt để buông bỏ.

      Ngụy La suy nghĩ chút, với Khương Diệu Lan: “Ta muốn biết năm đó có chuyện gì”. Nàng dừng lại chút, rồi lại : “Sau khi bà sinh ta và Thường Hoằng”.

      Khương Diệu Lan nghĩ tới Ngụy La chủ động chuyện với bà, tay cầm chén sứ men xanh khựng lại, mới giọng được.

      Sau chén trà, Khương Diệu Lan lại hết mọi chuyện xảy ra năm đó, mặt Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng có chút biến hóa nào, thậm chí tia sóng gợn cũng có. giống như hòn đá ném vào đầm sâu đáy, “keng” tiếng liền tìm được tung tích. Ngụy La liễm mắt sang chuyện khác: “Vậy bây giờ bà quay về đây làm gì?”

      Khương Diệu Lan : “Lúc trước Hoàng đế Ổ Nhung tới Đại Lương, đường sinh bệnh, vừa vặn gặp ta và Hành Vân. Hành Vân cùng lên đường chữa bệnh giúp ông ta, rồi lại cùng đường tới Thịnh Kinh Thành… Mẫu thân nghĩ tới lại gặp được hai con nhanh như vậy”.

      Ngụy La cười lạnh, nể mặt nỏi: “ nghĩ tới? Ta và Thường Hoằng đều ở Phủ Quốc Công, nếu bà tới Thịnh Kinh Thành, sao có thể gặp được chúng ta?”

      Khương Diệu Lan cứng họng trả lời được.

      Ngụy La uống xong ly trà, cụp mắt hỏi Thường Hoằng: “Chuyện tỷ muốn hỏi hỏi xong, Thường Hoằng, đệ có muốn hỏi gì ?”

      Ngụy Thường Hoằng : “ có”.

      Vì vậy, Ngụy La đứng lên, với Khương Diệu Lan: “Chuyện trước kia qua rồi cho qua , nếu bà từ bỏ bọn ta, bọn ta cũng có người mẫu thân này, bà cũng xem như chưa bao giờ sinh hạ bọn ta. Hai bên từ nay nợ gì nhau, bà cũng cần lại xuất ở trước mặt bọn ta”.

      Đồng tử Khương Diệu Lan co lại, bà vội vàng đứng lên cầm tay Ngụy La: “Bé, ta biết ta có lỗi với hai con, chuyện năm đó là ta đúng, cũng cầu xa vời con và Thường Hoằng tha thứ…” Vừa , bà vừa nghẹn ngào: “ cần vội vàng phân ranh giới với mẫu thân như vậy được , ta muốn bù đắp cho hai con, đều là lỗi của ta, ta…”

      “Bà chỉ sai, hơn nữa còn vô cùng ngu xuẩn”. Ngụy La lạnh lùng rút tay về, tàn nhẫn : “Năm đó Đỗ Thị và Tam bá mẫu liên thủ lừa bà, bọn họ gì bà liền tin cái đó, chỉ muốn rời , nhưng bà có từng nghĩ tới ta và Thường Hoằng ?”

      Ngụy La hỏi ngược lại: "Bây giờ bà đền bù có lợi ích gì? Lúc trước ta thiếu chút nữa bị Đỗ Thị bán cho bọn buôn người, lúc đó bà ở đâu? Lúc ta bị Tam bá mẫu hạ độc suýt chết, bà ở đâu? Thường Hoằng bị người ta đẩy xuống nước, lúc đó bà ở đâu?”

      Sắc mặt Khương Diệu Lan trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Cái gì…”

      Ngụy La dừng chút, chợt cười khẽ, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, ngọt ngào nhu thuận: “Ta và Thường Hoằng có thể sống tới bây giờ, chẳng có chút quan hệ nào với bà, bây giờ mà nghĩ muốn đền bù, quá muộn rồi. Ta cần người mẫu thân như vậy, Thường Hoằng cũng cần, nếu lúc trước bà có thể nhẫn tâm bỏ lại bọn ta, bây giờ cũng cần giả mù sa mưa muốn quay đầu lại. Từ nay về sau, bọn ta coi như chưa từng gặp bà, bà cũng đừng đến quấy rầy bọn ta nữa”.

      Lời của Ngụy La mang tới cho Khương Diệu Lan nỗi khiếp sợ to lớn, bà lảo đảo : “ xin lỗi, con…”

      " cần." Ngụy La , cái gì cần nàng cũng rồi, cũng cần phải lưu lại: “Cũng đừng khóc, ta đồng tình với bà”.

      Ngụy La cúi người kéo tay Triệu Giới, dẫn ra khỏi nhã gian, lúc tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại, xoay người : “Có điều, có việc ta cần phải cảm tạ bà, cảm tạ bà sinh ra ta và Thường Hoằng, đây hẳn là việc tốt nhất bà từng làm”.

      xong, nàng đẩy tấm bình phòng, ra khỏi phòng.

      Ngụy Thường Hoằng ở lại lâu, Ngụy La rời lâu, cũng rời theo.

      Khương Diệu Lan ôm mặt khóc rống thất thanh.

      *** *** ***​

      Ngụy La và Triệu Giới cũng lập tức về Phủ Tĩnh Vương, mà đến cửa hàng khác mua hương liệu.

      Trời gần vào đông, trong phòng bắt đầu đốt than, than củi bùng cháy tản ra chút khói, ngửi mùi tốt lắm, chỉ có thể dùng chút huân hương che . Huân hương ngoại trừ che mùi than củi, còn có thể dùng để xông xiêm y. Ngụy La đứng trong cửa hàng, chọn lấy ít hương linh lăng, cam tùng, bạch đàn, hồi hương, trầm hương, đinh hương, xạ hương (2) mỗi loại năm lượng, tới khi chưởng quầy đem mọi thứ nàng lấy gói kỹ đưa cho nàng, Ngụy La vẫn còn lơ đãng.

      Chưởng quầy gọi tiếng: “Phu nhân?”

      Ngụy La phản ứng lại, Triệu Giới nhận lấy đồ, trả tiền rồi dẫn nàng ra khỏi cửa hàng.

      "A La, hoàn hồn". Triệu Giới dừng ở cửa, tay cầm hương liệu, tay nhéo mặt nàng.

      Ngụy La chớp mắt mấy cái, ôm mặt lui về sau nửa bước: “Đau”.

      Triệu Giới mỉm cười: “Nếu ràng, sao lúc này muội còn yên lòng?”

      Ngụy La suy nghĩ chút, lắc lắc đầu : “Muội chỉ nghĩ việc”.

      Tất nhiên Triệu Giới tin: “Ồ, vậy muội nghĩ gì?”

      Ngụy La trầm mặc lát: “Nếu sau này muội sinh hài tử, mà Đại ca ca cũng làm cho nữ nhân khác mang thai, muội chọn bỏ hài tử lại rồi rời , hay là bấm bụng bấm dạ chịu đựng?”

      Triệu Giới hỏi: “Vậy đáp án của muội là gì?”

      Ngụy La nhìn , bỗng nhiên cười tiếng, nụ cười xán lạn: “Muội để hài tử lại rồi rời , cũng chịu đựng, muội trả thù Đại ca ca và nữ nhân kia, sau đó ôm hài tử tái giá”.

      Triệu Giới lẳng lặng nhìn nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, ghé vào tai nàng : “ có chuyện đó đâu, nương ngốc”.

      ------------------------------
      (1) Thái Bình Hầu Khôi (太平猴魁): là loại trà được sản xuất ở vùng Hoàng Sơn, An Huy, TQ. Cánh trà rất dài, to, dẹt (dài khoảng 5-6cm). Nước trong xanh, hương thơm, hậu vị ngọt thanh.

      (2) Hương Linh Lăng (零陵香), cam tùng(甘松), Bạch Đàn (白檀), Hồi Hương (茴香), Trầm Hương (沉香),Đinh Hương (丁香), não xạ/ xạ hương (脑麝)

      --------------------------
      @song ngư @anhhai1997
      minhhanhng, Sandra, ly sắc48 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      hễ gặp Khương Diệu Lan là khí nặng nề hà
      hy vọng bà ấy xuất đủ rồi :yoyo68:
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :