1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 280

      Ngày hôm đó, nữ hoàng bệ hạ và Khiêm vương ngủ thẳng đến mặt trời lên cao mới cùng nhau ra ngoài.

      Người trong quân doanh thấy nhưng thể trách.

      Phong Quang đón ánh nắng duỗi thắt lưng thật căng, thấy được Lam Thính Dung ở đối diện sắc mặt cực kỳ tốt, nàng tức giận thu tay lại, “Này, Lam tướng quân, sớm thế.”

      “Bẩm bệ hạ, hiện tại đã là giờ Tỵ.” ( 9-11h sáng)

      Một vị tướng quân thành thực như vậy, Phong Quang lại càng thể nói tiếp, nàng cũng biết rõ chính mình nói xuôi tai là ngự giá thân chinh, nhưng mấy ngày qua đều trầm mê trong hương mỹ nhân, ngoại trừ đưa đẩy cho xong chuyện, cái gì cũng giúp được, nàng khó có khi cảm thấy xấu hổ, vì thế dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn ́ Ngôn.

      ́ Ngôn cũng phụ kỳ vọng của nàng, bởi vì buổi sáng lại thỏa mãn hắn một phen, mà hắn lại vừa mới rời giường, cho nên trong khí chất ôn hòa của hắn, lại mang theo một loại lười biếng lay động lòng người một cách mạnh mẽ.

      “Lam tướng quân, biết đã tìm được công chúa điện hạ hay chưa?”

      Sắc mặt Lam Thính Dung đông lạnh, “Vẫn chưa.”

      Hắn lại đem ánh mắt nhìn về phía Phong Quang, giống như là dùng nó lên án nàng, muội muội ngươi thấy đâu, ngươi còn có tâm tư mỗi ngày trầm mê sắc đẹp?

      Ta trầm mê sắc đẹp là vì ta biết Hạ Phong Nhã sẽ có chuyện gì!

      Những lời này lại thể nói ra, Phong Quang lén lút vài bước, đứng phía sau ́ Ngôn, ờ… có nam nhân này ở đây, nàng vẫn nên làm một nữ nhân nhỏ bé thì hơn.

      ́ Ngôn đối với sự tín nhiệm của nàng cảm thấy vô cùng sung sướng, tươi cười đối với Lam Thính Dung cũng chân thành hơn rất nhiều, “Lam tướng quân, công chúa ham chơi, có lẽ chính nàng tự rời cũng chừng.”

      có khả năng, công chúa là đột nhiên mất tích, cũng lưu lại tin tức gì, những người khác cũng thôi , nhưng nàng có khả năng ngay cả Mộ Lương cũng nói câu nào đã rời được.”

      Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng Lam Thính Dung thể phủ nhận, trong lòng Hạ Phong Nhã, Mộ Lương có sự tồn tại rất quan trọng.

      “Nếu nói như thế, đúng là phải khẩn trương tìm công chúa.” ́ Ngôn rất là nể tình mà cau lại đầu chân mày.

      Trong lòng ngực Lam Thính Dung nghèn nghẹn, hắn ý thức tìm đến hai người này đúng là hành động dư thừa, đừng nhìn ́ Ngôn này bộ dạng rất dễ nói chuyện, nhưng lúc hắn muốn quan tâm ngươi, tuy ngươi cảm thấy hắn thực có nghe ngươi nói chuyện, cũng sẽ trả lời vấn đề của ngươi, nhưng hắn sẽ phát biểu ý kiến của hắn.

      Loại cảm giác này quả thực so với… so với có lệ còn có lệ hơn! Điểm quan trọng là người ta vẫn là thái độ có lệ với ngươi, nhưng ngươi lại thể bày ra sắc mặt vừa ý với hắn.

      Sắc mặt Lam Thính Dung cứng ngắc, “Mạt tướng tiếp tục mang người tìm công chúa, xin thứ cho mạt tướng cáo từ trước.”

      Phong Quang ra từ sau lưng ́ Ngôn, than thở một câu thân phận cao đúng là tốt, Lam Thính Dung cho dù nín thở cũng dám làm gì nàng, nhưng mà… Nàng vuốt cằm, “Ta sao lại cảm thấy Lam Thính Dung rất rảnh rỗi nhỉ, hắn phải muốn dẫn binh tác chiến sao?”

      “Bệ hạ đúng là rảnh rỗi.”

      Phong Quang trừng hắn, “Còn phải nhờ ngươi ban tặng!”

      Mỗi ngày bị hắn lôi kéo lăn giường, hiện tại tên tuổi hôn quân của nàng càng lúc càng lớn rồi!

      Trong mắt ́ Ngôn giấu được sự dịu dàng, “Bệ hạ có muốn dùng bữa ?”

      Mặt trời lên cao mới dậy, nàng còn chưa ăn qua gì hết.

      Phong Quang khoanh tay, xuất ra lòng từ bi mà nói: “Vương thúc, trẫm cho phép ngươi dùng bữa với ta.”

      ́ Ngôn cười, “Thần đa tạ bệ hạ.”

      Lúc ăn cơm nàng bị ăn bao nhiêu đậu hũ sẽ kể tỉ mỉ, đợi đến khi ăn xong, nàng lười biếng ngồi ghế vuốt bụng, “Ta thấy gần đây ăn cơm ngày càng nhiều, chẳng lẽ là ta mang thai?”

      ́ Ngôn nâng mắt, thản nhiên nói: “Bệ hạ hẳn là có ảo giác thôi.”

      “Vậy ngươi nói ta gần đây sức ăn tăng nhiều thế là tại sao?”

      “Béo, tự nhiên sẽ ăn nhiều hơn.”

      Chương 281

      ́ Ngôn, ngươi dám nói quả nhân béo!”

      “Bệ hạ tự xưng là quả nhân, đúng là có chút thích hợp.” Giọng ́ Ngôn ấm áp nói: “Quả nhân, tức là người ít đức tốt, ý là người ở phương diện đạo đức phẩm hạnh còn thiếu sót, bệ hạ ngày ngày đêm đêm ức hiếp thần như thế, thật là ít đức.”

      (!) Quả nhân là cách nói nhún nhường, ý chỉ mình chưa đủ tốt.

      Phong Quang mờ mịt.

      “Chẳng lẽ bệ hạ nghĩ là…” ́ Ngôn làm vẻ mặt kinh ngạc, “Có ý là gia quả nhân sao?” (quả nhân đơn)

      Ánh mắt Phong Quang mờ mịt, chính là ánh mắt nhìn thẳng hắn.

      cần nói chuyện văn hoa như với người rất có văn hóa được !?

      Nàng đem những lời này nuốt xuống, bởi vì phản bác lời của hắn sẽ có vẻ như là nàng thật sự có văn hóa, cho nên nàng đúng lý hợp tình đá hắn một cái, nhìn góc áo trắng của hắn dính bụi mà cảm thấy có một loại cảm giác được báo thù.

      “Ai da, ta cẩn thận làm dơ y phục của vương thúc rồi, phải làm sao đây hả?”

      ́ Ngôn thích sạch sẽ, nhưng lúc này hắn lúc này lại như bình thường, ngược lại khẽ cười nói: “Hết cách, thần cũng thường xuyên làm dơ y phục của bệ hạ.” Ngay khi Phong Quang còn mơ hồ rõ, hắn lại bổ sung một ̣a điểm, “Ở giường.”

      Sắc mặt nàng rực hồng, “́ Ngôn!”

      “Thần ở đây.” ́ Ngôn nhẹ giọng đáp lại, duỗi tay ra liền đem nàng ôm lấy ngồi xuống đùi mình, hắn cúi đầu, dán lên sườn tai nàng nói: “Bệ hạ nghe rõ thần nói gì sao?”

      F*ck , sao có thể bị hắn kéo xuống như vậy!

      Phong Quang cũng cười, còn ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn, cà lơ phất phơ nói: “Ta nếu nói có nghe, vương thúc sẽ làm sao… làm ra được động tác thân mật với ta như vầy hả?”

      “Một khi đã như vậy, thế thì thần lập tức làm ra động tác thân mật hơn cũng ngại nữa rồi.” Tay trơn của hắn tiến vào trong quần áo của nàng.

      Lại nữa!?

      Phong Quang nghiêm mặt vừa muốn kéo tay hắn ra, Tiểu Ngã ở bên ngoài lại thông báo nói: “Bệ hạ, công chúa đã trở lại.”

      “Thật sao?” Nàng vội vàng trả lời: “Ta lập tức ra ngoài, Phong Nhã mất tích một hồi lâu, ta cũng nên đến thăm nàng mới phải.”

      ́ Ngôn thở dài một tiếng.

      Phong Quang cười cười đem bàn tay đã từ bỏ việc chống cự của hắn lấy ra, lại lưu loát nhảy xuống người hắn, “Vương thúc, ngươi cần phải theo ta nhìn Phong Nhã ?”

      “Bệ hạ đã , thần thì có đạo lý phải sao?”

      Nàng tràn đầy đắc ý xoay người, “Vậy nhanh chóng theo ta.”

      Tốt lắm, cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí này.

      ́ Ngôn mỉm cười đứng dậy sau lưng nàng, hắn đã nghĩ thật tốt xem tối nay nên dùng tư thế gì để khiến nàng phải khóc cầu xin tha thứ.

      “Hoàng tỷ!” Trong chủ trướng của quân doanh, Hạ Phong Nhã vừa thấy Phong Quang lập tức nhào qua.

      Nhưng rất tiếc, áo sau của Phong Quang bị ́ Ngôn kéo lại, nàng lập tức chuyển sang hướng khác, Hạ Phong Nhã tất nhiên là vồ hụt.

      Hạ Phong Nhã nhìn gương mặt dịu dàng của ́ Ngôn, cũng dám bổ nhào lại nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, xem ra đã chịu ít thiệt thòi, “Hoàng tỷ, tỷ có biết muội thảm đến mức nào ?”

      “Sao vậy sao vậy?” Phong Quang rất nể tình quan tâm hỏi.

      “Ngày hôm qua lúc muội cho ngựa ăn, đột nhiên nhảy ra một tên áo đen bắt muội !”

      Phong Quang lạnh lùng nói: “Là ai có lá gan lớn như vậy dám bắt công chúa Đông Vân quốc của ta !?”

      “Là gian tế của ̣ch quốc! Hắn nói muốn trói muội lại uy hiếp Lam tướng quân!” Hạ Phong Nhã cắn răng.

      “Cái gì!? Lang Thao quốc đúng là hèn hạ!” Phong Quang cũng cắn răng, trong lòng nghĩ đại tỷ ngốc nhà ngươi nói ra những lời này còn phải là cam chịu ngươi và Lam Thính Dung có gì đó rồi sao?

      Quả nhiên, sắc mặt Lam Thính Dung hơi có vẻ được tự nhiên, Mộ Lương đứng bên cạnh hắn còn hung tợn nhìn hắn.

      Hạ Phong Nhã một chút cũng cảm nhận được là hậu cung của mình sắp nổi lửa mất rồi.
      Lam Kỳ Kỳ, Bánh Bao, Ly Vũ28 others thích bài này.

    2. Jenny Hoàng

      Jenny Hoàng New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      14
      Lăn lăn:)))) Cố Ngôn đáng chết mất thôi...k biết mấy nam chính trong thế giới vừa qua có phải cùng chung 1 ng k. Thấy qua từng thế giới tính chiếm hữu càng cao.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 282
      Edit: Nhi Huỳnh

      Phong Quang nói: “Vậy muội làm sao mà trốn về được?”

      “Là vị công tử này đã cứu muội.” Hạ Phong Nhã nhìn qua một vị nam nhân tuấn mỹ thong dong ở bên cạnh, lại nói với Phong Quang: “Hoàng tỷ, vị này là Thẩm Hư công tử, hắn giống như Mộ Lương vậy, cũng là một kiếm khách giang hồ.”

      Phong Quang cảm tạ, “Thì ra là Thận Hư công tử đã cứu hoàng muội của ta, đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.”

      có gì, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ là quy củ của hiệp khách giang hồ, chỉ là ta nghĩ tới, người mình cứu lại là Bình Hòa công chúa.” Thẩm Hư khiêm tốn cười, còn nói thêm: “Nữ hoàng bệ hạ, là Thẩm Hư.”

      phải Thận Hư.

      Phong Quang quan tâm đến hắn, vẫy tay với Hạ Phong Nhã, Phong Nhã lập tức ngoan ngoãn đến trước mặt nàng, Phong Quang kéo tay Phong Nhã, tỷ muội tình thâm nói: “Phong Nhã muội chịu khổi rồi, nhưng mà có thể an toàn trở về chính là chuyện tốt, tỷ nhìn sắc mặt muội tốt lắm, chẳng lẽ là bị thương? Có cần gọi thái đến chẩn trị một phen ?”

      cần, hoàng tỷ, muội là trúng độc.”

      “Cái gì? Như vậy càng phải truyền thái y đến xem!”

      “Hoàng tỷ yên tâm, độc của muội đã giải rồi.”

      Phong Quang đã biết còn ́ hỏi, “Giải rồi, thế này là sao?”

      Hạ Phong Nhã chậm rãi nói: “Hắc y nhân kia muốn dùng độc để khống chế muội, để giúp hắn lấy được bức vẽ bày binh bố trận của quân đội chúng ta, nhưng mà lúc hắn ngủ, muội trộm được giải dược người hắn, sau đó muội đã được Thẩm công tử cứu .”

      Trộm cái gì mà trộm? Là người ta coi trọng ngươi mới ́ ý giả bộ ngủ để ngươi lấy giải dược thì có.

      Phong Quang nói những lời này ra, nàng luôn luôn mà một người biết lắng nghe, tự nhiên sẽ biết có vài thời điểm nên xem mồm vào.

      Quả nhiên, Hạ Phong Nhã đem đến một tin tức cực nặng ký, “Muội đoán độc mà hắn hạ với muội nhất ̣nh cùng một loại với độc mà chúng tướng sĩ trúng phải, cho nên giải dược đó muội chỉ ăn một nửa, chừa lại một nửa, hoàng tỷ, tỷ mau gọi thái y đến lấy xem thử, có thể nghiên cứu ra bên trong giải dược có dược liệu gì, để bọn họ làm theo chế ra một phần được ?”

      Khóe mắt Phong Quang thoáng nhìn qua, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Hư khựng lại trong nháy mắt, nàng phỏng chừng vị này là nhị hoàng tử của Lang Thao quốc, hoàn toàn biết Phong Nhã đã chừa lại một phần thuốc.

      Tâm trạng nàng tốt lên, quan tâm sờ sờ đầu Phong Nhã, “Phong Nhã, muội chịu khổ rồi, đợi tam quân tướng sĩ giải được độc, muội sẽ là công thần lớn nhất của Đông Vân quốc chúng ta.”

      Thanh danh của Bình Hòa công chúa càng lớn, dân tâm cũng sẽ càng ổn ̣nh, tương lai có đoạt vị cũng sẽ càng thêm dễ dàng.

      Nhưng Phong Quang ngược lại cảm thấy đau lòng, bởi vì nàng biết, Phong Nhã căn bản có ý tưởng muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế của nàng, cũng là vì mười lăm năm qua, nàng đối với Phong Nhã dường như là có cầu tất ứng, chuyện gì cũng tranh với nàng, cũng cùng nàng đoạt, trong mắt Hạ Phong Nhã, Phong Quang tuy rằng có chút hôn quân, nhưng là một tỷ tỷ tốt, Hạ Phong Nhã có dã tâm khổng lồ gì, cũng phải hạng tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nàng là rảnh đến điên rồi mới tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Phong Quang.

      ́ Ngôn lúc này mới nói: “ biết Thận Hư công tử là người phương nào?”

      “Giang hồ lãng tử, bốn bể là nhà.” Thẩm Hư nói: “Vương gia, là Thẩm Hư.”

      ́ Ngôn tự động lưu ý đến nửa câu sau, “Thận Hư công tử biết ta là Khiêm vương sao?”

      “Tại hạ sớm đã nghe thấy, nữ hoàng bệ hạ cưng chìu Khiêm vương quá mức, chỗ có nữ hoàng bệ hạ tất sẽ có Khiêm vương điện hạ, quan sát thấy vương gia đứng bên cạnh bệ hạ, cho nên mới đoán vậy.” Thẩm Hư nói xong, theo thói quen nói tiếp: “Vương gia, ta tên là Thẩm Hư.”

      Cho nên thỉnh ngươi cần học theo nữ hoàng gọi ta là Thận Hư công tử, tuy rằng thái độ hắn khi nghe sao cả, nhưng mà người khác kêu nhiều, thực sự nghĩ hắn là Thận Hư công tử thì làm sao bây giờ?

      Nhưng Phong Quang rất muốn hỏi một câu, chẳng lẽ chuyện nàng thích đùa giỡn ́ Ngôn đã truyền đến tay ̣ch quốc luôn rồi?

      Chương 283
      Edit: Nhi Huỳnh

      Cuối chùng, chuyện xử lý giải dược giao cho Lam Thính Dung làm, nửa viên giải dược để trong tay hắn, quả thực so với để trong tủ sắt còn yên tâm hơn, bởi vì hắn là nam chính thứ nhất, mà Thẩm Hư bất quá chỉ là nam chính thứ tư thôi.

      Nam chính thứ nhì là Mộ Lương, nam chính thứ ba là Kha Hoài, hiện tại trong hậu cung của Hạ Phong Nhã cũng chỉ có duy nhất một nam nhân còn chưa login, Phong Quang tính toán tình tiết đã sắp hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi, lập tức vỗ trán mình, vì sao còn chưa login vào? Nam chính thứ năm phải là Lam Thính Vũ đệ đệ của Lam Thính Dung sao?

      Còn nhớ rõ hắn ban đầu vốn là một người thích đoạn tụ chi phích, nhưng miễn cưỡng bị Hạ Phong Nhã bẻ thẳn, từ đó về sau từ một tên playboy tận tình ăn chơi ca múa, biến thành một nam nhân một lòng si mê độc nhất vô nhị.

      Khoan đã, đoạn tụ chi phích?

      Vậy ngày ấy nàng thấy hắn cùng với vị Tô Bích nương kia lăn giường là chuyện gì?

      Phong Quang suy nghĩ hồi lâu, vẫn là trăm suy thể lý giải, mười lăm năm mới lại nhớ lại tình tiết, nàng phát hiện bản thân ngoại trừ tình tiết đại khái ra đã quên gần hết rồi, mấy năm qua, từ hoàng thái nữ biến thành nữ hoàng, cuộc sống của nàng quá mức an nhàn, ngay cả con người cũng trở nên lười nhác rất nhiều, tất nhiên là có thói quen tốt là ngày nào cũng nhớ lại tình tiết.

      “Đúng là sống vì sự lo âu, chết vì cảnh an lạc.” Phong Quang ngồi trong lều trại, lắc đầu than thở.

      biết ́ Ngôn vào từ lúc nào, hỏi: “Bệ hạ sao lại có cảm khái như vậy?”

      Nàng sớm đã có thói quen bốn người Tiểu Ngã đem lời của nàng như gió thổi bên tai, cho dù nàng hạ lệnh nói bao nhiêu lần là được để Khiêm vương tiến vào, qua bao lâu, nàng liền có thể nhìn thấy ́ Ngôn hăng hái thong thả tiến vào lều trại của nàng.

      Nàng bẹp miệng, lười biếng nói: “Chính là có cái gọi là thể đo được mây gió…”

      “Bệ hạ có biết bản thân mỗi khi suy nghĩ muốn nhảy qua chuyện khác sẽ nói cái gì ?”

      Nàng mù mờ, “Nói cái gì?”

      “Đó là như thể đo được mây gió, hôm nay nương phải lập gia ̀nh, chính là mấy câu ông nói gà bà nói vịt như vậy.”

      Hắn thật đúng là hiểu nàng…

      Phong Quang rất sĩ diện thẳng sống lưng lên, “Là ngươi muốn hỏi, ta chỉ trả lời chi tiết lại thôi.”

      “Có lẽ, lần sau thần muốn hỏi bệ hạ chuyện gì, cần phải đổi phương pháp khác.”

      “Phương pháp gì?”

      Hắn thản nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Ví dụ như đem bệ hạ nhốt lại trong một lồng sắt, cho đến khi bệ hạ chịu nói thật mới thả ra.”

      Sống lưng Phong Quang dâng lên ý lạnh nhè nhẹ, nàng ́ gắng bình tĩnh, “Ngươi dám?”

      Hắn cười nhưng nói.

      Hắn thực sự dám.

      Phong Quang nhận thức được việc này, ruột gan khỏi run lên, tâm kinh sợ, như chó săn mà chạy tới ôm lấy cánh tay hắn nói: “Vương thúc yên tâm, vương thúc muốn biết cái gì, cho dù có là hình mẫu lý tưởng của ta, hay là ta thích ăn gì, thích chơi gì… cho dù là ngày nguyệt sự của ta, ta đều nhất ̣nh giấu diếm gì mà nói hết.”

      “Hình mẫu lý tưởng của bệ hạ, là nam nhân dịu dàng chăm sóc, bệ hạ thích ăn bánh quế hoa, đồ ngọt như kẹo hồ lô, chuyện bệ hạ thích nhất là mỗi ngày nằm ngủ mơ đùa giỡn nam nhân, còn kinh nguyệt… bệ hạ là ngày mười bảy mỗi tháng đến.” Ngay khi Phong Quang nổi da gà sởn tóc gáy, hắn nâng tay nàng lên, kéo nàng lại dán lên ngực mình, “Bệ hạ, những chuyện người nói, thần đã biết từ lâu, có lẽ lần này người có thể thử nói với thần, ví dụ như, bệ hạ chọn cùng thần mai mối gì mà tằng tịu với nhau, thật sự chỉ vì muốn có một đứa con thôi sao?”

      Nếu nàng trả lời là “phải”, Phong Quang có thể tưởng tượng được bản thân sẽ bị hắn như vậy như vậy như vậy mà “đại chiến” ba trăm hiệp.

      Cho nên nàng lựa chọn trả lời một cách thành thật, “Có con chỉ là chuyện phụ, ngủ với ngươi mới là mục ́ch chân chính.”
      Lam Kỳ Kỳ, thanh_thanh1, Bánh Bao29 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      “Thận Hư công tử” tôi đến chết với 2 chị thôi. Nam nhân phơi phới, nhà mặt phố bố làm vua mà bảo là thận hư. :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      ILoveU3000, Ly Vũ, Hale2053 others thích bài này.

    5. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      :v:v:v thần là Thẩm Hư, ko phải Thận Hư, chuyện quan trọng nhắc lại 3 lần 4 lượt mà 2 a/c cố ý lờ lơ lớ lơ là sao? Mà cái đoạn LTV và Tô Bích là khúc nào vậy nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :