1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cuộc sống tại triều Thanh - Tây Mộc Tử (up 59/330)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 52: Khởi đầu

      Quay về viện tới giữa trưa. Tuệ Châu thay đôi giày vải, nghiêng người tựa lưng vào giường, cứ thế xuất thần. Tố Tâm từ gian ngoài vào, thấy Tuệ Châu như vậy, biết nàng nghĩ tới chuyện gì, tính lặng lẽ lui ra.


      Tuệ Châu nghe thấy thanh, quay đầu nhìn lại, trông thấy Tố Tâm, cười nhạt : "Sao vậy, vào rồi còn lên tiếng." Tố Tâm ngừng bước, phúc thân trước Tuệ Châu, cười : "Nô tỳ thấy chủ tử dường như có tâm , nghĩ lát nữa tới bẩm chủ tử sau cũng được." Tuệ Châu hỏi: "Có chuyện gì vậy, thẳng , ngươi đâu phải người ngoài, cần cố kỵ làm gì." Nghe thế, Tố Tâm tiến lên mấy bước, đến bên cạnh Tuệ Châu, trả lời: "Thúy Nhi trong viện Phúc Tấn vừa mang trà Phổ Nhĩ tới, cũng dặn rằng, đêm nay chủ tử tới viện Phúc Tấn dùng cơm, ăn mừng Gia được tấn phong Thân vương."


      ra Tuệ Châu cũng vì chuyện Dận Chân được tấn phong Thân vương mà phiền lòng, vất vả mới có những ngày bình an vô ưu vô lo, “tiếng gió thổi” dần dịu , sáng nay, đám đàn bà con kia lại “sống” lại . Bây giờ Dận Chân được phong làm Thân vương, xem ra tình hình rất tốt, đám đàn bà con an tĩnh những ba năm, cũng đến lúc xuất thủ rồi. Lòng dạ mỗi người vốn khác nhau, xem ra sóng gió trong phủ lại sắp nổi lên, chỉ hi vọng nàng bị lôi vào chuyện này.


      Nghĩ đến đó Tuệ Châu lại than thở: "Ừ, biết rồi, buổi tối chúng ta sớm qua đó là được." Tố Tâm thấy Tuệ Châu sau khi thỉnh an về, đều là bộ dạng uể oải chán chường, suy nghĩ lại, vẫn buồn bực : "Chủ tử sao vậy, có chuyện gì ổn sao?" Tuệ Châu nhớ tới nét mặt mừng rỡ như điên của Tố Tâm sáng nay, cũng thể ra nàng là vì Dận Chân được phong Thân vương mà thấy thoải mái được. Tuệ Châu liền lắc đầu cười cợt, tính đại cái gì đó, thấy Nguyệt Hà, Hạ Mai bưng đồ ăn lên, nàng thuận thể bỏ qua, nhắc tới nữa.


      Tuệ Châu nhìn bàn ăn uống sập, kinh ngạc : "Hạ Mai, sao ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn vậy." Hạ Mai phúc thân, trả lời: "Bẩm chủ tử, món măng Bương [a] xào và thịt lợn xào cay Tứ Xuyên là do nô tỳ làm, bồ câu chiên giòn, súp cá chép đỏ [c] và súp nấm tuyết là do phòng bếp cố ý nấu thêm cho chủ tử các viện ăn." Tuệ Châu nghe xong nhíu mày , cúi đầu dùng cơm trưa.

      [a] món măn đặc sản Hòa Bình nước ta, còn bên Trung Quốc thường được đào vào mùa đông

      món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, thịt heo xé xợi xào với các gia vị có mùi cá đặc trưng (?)
      [​IMG]
      [c] món vua Thanh hay ăn, ngon bổ, tanh, thanh mát.
      [​IMG]

      Sau khi ăn trưa xong, Tuệ Châu cũng thôi phiền muộn, ném tâm ra sau đầu, trở về như thường ngày, cười cùng đám Tố Tâm, thêu thùa vài thứ, cười đùa vui vẻ. Thẳng tới giờ Dậu, nàng mới ăn chút bánh ngọt, sửa soạn cẩn thận, dẫn Tố Tâm tới chính viện dự tiệc.

      Trời về chiều, ánh hoàng hôn như bức màn màu xanh nhạt bao phủ khắp đất trời. Mà lúc này trong chính viện phủ Tứ Bối Lặc lại là ánh đèn rực rỡ, dòng người sôi nổi.

      Khi Tuệ Châu bước vào chính điện, cảnh tượng chính là như thế. Tường đỏ ngói xanh, sơn son thếp vàng, giữa hành lang treo những chiếc đèn lồng đẹp đẽ tao nhã, những thanh xà lại được treo những tấm lụa đỏ tinh tế. đợi nàng quan sát tiểu thái giám hô lớn: "Nữu Hỗ Lộc Cách Cách tới." Tuệ Châu đành kìm lòng, đến phòng chính, trong lòng lại buồn vô cớ, nàng như cảm giác được, hình ảnh hoa lệ thế này đồng nghĩa với việc cuộc sống yên tĩnh xưa kia hoàn toàn chấm dứt, cuộc sống mới lại bắt đầu.

      Bước vào phòng, khắp nơi đều rực rỡ sắc màu, Tuệ Châu có chút ngơ ngác, tức khắc tới chính giữa, quỳ an hành lễ : "Tỳ thiếp Nữu Hỗ Lộc thị thỉnh Gia đại an, Phúc Tấn cùng Niên Phúc Tấn đại an." Dận Chân khẽ vuốt cằm như đáp ứng, Ô Lạt Na Lạp thị cười ấm áp : "Muội muội đa lễ, mau mau ngồi xuống ." Tuệ Châu phúc thân tạ ơn, tới cúi đầu ngồi xuống.

      Vừa mới ngồi xuống, thấy Tống thị vô tình cười : "Nữu Hỗ Lộc muội muội đến, chỉ còn thiếu Lý Phúc Tấn và Cảnh muội muội." xong lấy tay vẩy khăn, ý cười càng sâu sắc: "Gia, ngài nhìn , thân thể Niên Phúc Tấn vốn suy nhược, mỗi lần đều tới trễ, nay lại tới sớm. Trái lại Lý Phúc Tấn bình thướng tới sớm nay lại tới trễ." Nàng đợi Dận Chân trả lời, lấy khăn tay che miệng, cười châm chọc.

      Tuệ Châu nhìn Tống thị cười, có chút cảm khái, nàng ta chỉ là thê thiếp của Dận Chân, so với Ô Lạt Na Lạp thị nàng ấy còn ở cạnh Dận Chân lâu hơn. người phụ nữ qua tuổi ba mươi, khi cười rộ lên khó mà che các nếp nhăn nơi khóe mắt; người phụ nữ chỉ biết hùa theo người khác, trong hậu viện này hoàn toàn có thể có. Nghĩ tới đây, Tuệ Châu hơi kích động, nàng đột nhiên nhận ra Tống thị và Vũ thị đều giống nhau, người phụ nữ có căn cơ gốc rễ, người lại có con cái, chỉ có thể làm người đàn bà dựa vào người khác mà sống. . . Tuệ Châu bắt đầu sợ, ngày nào đó phải chăng nàng cũng trở thành như vậy. . .

      Vũ thị cất giọng vui vẻ : "Ô, Lý Phúc tấn và Cảnh muội muội tới rồi." Nàng ta vừa dứt lời, thấy Lý thị mặc bộ kỳ bào xanh lục thêu tám vòng hoa Hỉ Tương Phùng [d], diễm quang tứ sắc. Phía trái nàng ấy dẫn theo đứa trẻ tầm ba, bốn tuổi, tức Tam a ca Hoằng , sau Hoằng là nhị a ca, cũng là trưởng tử của Dận Chân – Hoằng Quân. Mà Cảnh thị ăn mặc dịu dàng thanh tao lại sau lưng Lý thị.

      [d] hình đây
      [​IMG]

      Lý thị dẫn đầu hành lễ : "Thiếp thỉnh Gia, Phúc Tấn đại an." Dận Chân gật đầu : "Ừ, trời bên ngoài tối, nên thắp đèn lên , nếu đường dễ ." Lý thị dẫn hai đứa bé ngồi xuống ghế cười : "Đứa HoằngThì này nghịch quá, chờ tới khi thu xếp xong đưa nó ra cửa tới trễ, thiếp hơi cuống, mới quên thắp đèn." Dận Chân gật đầu, cau mày : "Tới chậm chút sao, lần sau chú ý cẩn thận là được. À, nàng dẫn theo Hoằng tiện, như vậy , đêm nay ta tới chỗ nàng." Nhất thời mặt Lý thị lên vui mừng, nhìn thẳng Dận Chân, cười đùa : "Tạ Gia, vẫn là. . . ." Lý thị , ngờ Hoằng đột nhiên thoát khỏi tay nàng, chạy tới trước mặt Dận Chân, ôm chân chàng, bập bẹ: "A mã, hôm nay người muốn về với con, ngày mai cũng muốn." Bất chợt trong mắt Dận Chân thoáng tia ôn nhu, vỗ đầu Hoằng , cười khẽ : "Ừ, đêm mai ta qua ăn cơm cùng con và ngạch nương." Chàng xong liền đưa mắt qua chỗ Tiểu Lộc Tử, Tiểu Lộc Tử vội bế đứa trả lại chỗ Lý thị.

      Lý thị kiêu ngạo nhìn đám người ngồi trong phòng, sau lại cười nhu mì với Dận Chân cái, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Niên thị, giả bộ nghiêm mặt trách cứ Hoằng có quy củ..

      Nhất thời, trong phòng ngoài tiếng trách cứ của Lý thị ra đều là mảnh yên tĩnh. Ánh mắt mọi người như có như đều tập trung người hai đứa bé trong phòng.

      Tuệ Châu thấy Lý thị phong quang rực rỡ như vậy, khỏi thầm lắc đầu, người vừa có địa vị vừa có thế lực, cũng nên như thế. Lúc này, Tuệ Châu hơi hoài nghi, chẳng lẽ Lý thị cảm nhận được những ánh mắt ghen ghét ngấm ngầm cẩn thận quan sát nàng ta sao? Chẳng lẽ biết hành động như vậy chính là đem hai đứa con trai mình đặt vào nơi nguy hiểm sao? Tuệ Châu hiểu, ngẩng đầu nhìn về phía Hoằng Quân đứng cùng Hoằng làm nũng trong lòng Lý thị, nàng thở dài, hi vọng hai đứa trẻ vô tội này bị kéo vào cuộc tranh đấu của người lớn.

      Cảnh thị nghiêng người giọng với Tuệ Châu: "Tuệ Châu muội muội, đừng nhìn thẳng vào chổ Lý Phúc Tấn nữa." Tuệ Châu nháy nháy mắt, thấy rất nhiều người đều kỳ quái nhìn nàng, vội vội vàng vàng sực tỉnh lại, muốn thu hồi ánh mắt, lại đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của Dận Chân. Tuệ Châu hận thể lập tức tát mình cái, tại sao cứ chọn lúc này mà thất thần. lúc Tuệ Châu biết cư xử thế nào cho phải, Tiểu Phúc Tử dập đầu cái, khom người bẩm báo : "Hồi Gia cùng Phúc Tấn, yến tiệc trong phòng khách chuẩn bị xong chu đáo, xin các vị chủ tử dời bước."

      Ô Lạt Na Lạp thị cũng thầm hận phong quang rực rỡ của Lý thị, nhưng lúc này bầu khí lại có chút đè nén, nên đành vui vẻ nhìn Tiểu Phúc Tử, phá giải cục diện lúng túng này, sắc mặc nàng ta trở lại như thường, cười tiếp: "Gia, hôm nay là ngày vui ngài được tấn phong làm Ung Thân vương. Bữa tiệc này chuẩn bị xong xuôi, giờ cũng nên tới phòng khách, mọi người cùng nhau vui vẻ chúc mừng Gia." Dận Chân cũng thôi đối diện với Tuệ Châu, gật đầu : "Vậy thuận theo Phúc Tấn ." xong, liền dẫn đầu đứng dậy, rời ghế, về phía phòng khách. Đám người thấy thế, đều khôi phục ý cười, thân thân thiết thiết cùng nhau tới phòng khách.

      Ngược lại trong bữa tiệc lại khá vui vẻ, tất cả mọi người cười cười oanh oanh yến yến, vì Dận Chân được tấn phong Thân vương mà niềm vui như nhân đôi, cùng nhau nâng chén chúc mừng. Mà Dận Chân lại như người ba năm chưa ra khỏi sơn cốc, trong bữa tiệc bộc lộ biểu tình gì. Chàng mặc dù vẫn lãnh đạm, nhưng cũng từ chối người khác kính rượu. Cho đến khi canh hai qua hơn phân nửa, mới ngừng uống rời .

      Canh hai, trời tối đen như mực, mặt trăng biến mất, sao cũng dần thưa thớt. Trong bóng đêm, Tuệ Châu cũng bị gió đêm thu thổi tới chếnh choáng, nhưng, sau khi về viện, chờ Tố Tâm hầu hạ xong, đợi lát thiếp .

      Đêm khuya thanh vắng, vạn vật khắp đất trời đều ngủ say, Tuệ Châu cũng dần dần thiếp , mơ hồ nghĩ tới, bạn cạnh Phúc Tấn còn trống hai phi vị. . . Tương lai phía trước chờ nàng là cái gì. . .
      thuyt, Parvarty, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 53: Tú hoạt (bộ sưu tập đồ thêu dân gian)


      Dận Chân tấn phong thành ung Thân vương, là chuyện giữa tháng mười. Mới đó mà tới tháng mười , tiết trời dần chuyển lạnh, chờ đến tháng chạp (tháng 12), tuyết bay đầy trời, rét lạnh khủng khiếp. Ngay vào mùa đông giá rét lúc này, trong khi tình hình triều đình càng ngày càng rối ren phức tạp, trong phủ Ung Thân vương lại là cảnh tượng vui vẻ phồn vinh, người cũ chờ người mới, trông ngóng năm Khang Hi 49 nhanh tới.


      Lúc này là cuối năm, tuyết dày chồng chất những làm gãy cả cành, mà còn bít hết đường , lầy lội thể tả. Hôm đó, Tuệ Châu mới thỉnh an xong, giẫm tay giậm chân trở về viện của nàng. Nguyệt Hà, Hạ Mai quét đống tuyết trong viện thấy Tuệ Châu về liền phấn chấn, vội bỏ chổi xuống, người hầu hạ nàng về phòng, người chuẩn bị trà nóng bánh trái cho nàng.


      Về lại phòng, Tuệ Châu mới mở miệng thở ra đám khí lạnh, nàng ôm hai má đông cứng vì hơi lạnh ngồi xuống giường ấm. Nguyệt Hà tức khắc ngồi xổm xuống, cởi đôi giày da hươu màu xanh nhạt thêu Kim Vân (mây vàng) ra cho Tuệ Châu, rồi hầu hạ nàng nằm lên giường xong, mới cười : "Mùa đông này làm hại chủ tử rồi, lần này trời lúc lạnh lúc , tuyết rơi cả ngày hôm qua, bữa nay có nắng mới tan bớt, chừng ngày nào đó lại rơi nặng hạt nữa." Tuệ Châu tem tém lại tấm da dê Tố Tâm đắp cho nàng, từ tốn : "Năm nay lạnh hơn nhiều so với năm qua, nhưng trong phòng đặt lò sưởi, than và thảm đều có, ta lại hay ở trong phòng, cái lạnh mùa đông chạm tới ta được đâu." Sau đó, ba người lại tùy ý chút chuyện vặt, thấy Hạ Mai và Trương ma ma bưng nước nóng và trà bánh lên.


      Tố Tâm nhận khay đồ ăn từ tay Hạ Mai, vừa hí hoáy, vừa cười : "mấy ngày nay tuyết rơi lớn, chủ tử các viện cũng thấy ra dạo, trong phủ nhất thời có chút vắng vẻ. Cũng may mấy ngày nữa là tới giao thừa, hẳng náo nhiệt lắm." Tuệ Châu ngẫm lại, sau yến tiệc chúc mừng Dận Chân lần trước, trời đột nhiên chở lạnh, đám đàn bà con cũng ở riêng trong phòng mình. Nhưng năm nay chắc cũng khác mọi năm, việc rất nhiều hoàng tử được phong tước chính là điềm vui, còn có...


      Tuệ Châu nghĩ ngợi, nghe thấy Trương ma ma khom người bẩm: "Chủ tử, nước nóng và khăn đều chuẩn bị xong, hay là ngài ngâm tay , tránh để bị cóng." Suy nghĩ của Tuệ Châu mới quay trở về, nhúng tay vào nước nóng, cười : "Sao ma ma lại hầu hạ ta ngâm tay, ngươi lúc nào cũng ở bên ngoài mà, nay vào đây là muốn chuyện gì sao." Trương ma ma trả lời: "Có chuyện gì cũng gạt được chủ tử, trưa nay ông chồng nhà nô tỳ muốn mua ít đồ, nghĩ tới nửa năm nay chủ tử chưa gửi gì về nhà, lại sắp tới Tết, nên muốn hỏi chủ tử cần gửi gì ." Tuệ Châu khẽ nhấc tay khỏi nước nóng, dùng chiếc khăn ấm lau khô, sau lại bôi cao Mật Hương, suy tính, : "Ừ, cũng có vài thứ muốn đưa, lần này lại làm phiền Trương Phú rồi." là làm, Tuệ Châu chuẩn bị đồ để gửi về…


      Tố Tâm ngăn cản : "Chủ tử, đừng nóng vội như vậy, ngài nên uống miếng trà hạnh nhân ăn miếng điểm tâm , để thân thể ấm lại cũng muộn mà." Tố Tâm vừa xong, nhanh tay đem cái chén tráng men đựng trà hạnh nhân nóng đưa cho Tuệ Châu.


      Tuệ Châu lắc đầu cười khổ, xem ra có hơi nóng lòng rồi. Nàng thành thành uống hết chén trà hạnh nhân, ăn thêm vài miếng bánh dẻo, mới chuẩn bị ít đồ để người làm mang về phủ Nữu Hỗ Lộc.


      Cơm trưa vừa xong, Trương Phú tới. Tuệ Châu cười : " ra cũng có gì, ta chỉ tự làm ít đồ, ngươi mang về cho a mã ngạch nương hộ ta." Mới đó tới cuối năm, trong phủ hẳn còn yên tĩnh nữa, Tuệ Châu trầm ngâm lát, phân phó: "Ngươi với ngạch nương ta, rằng ta sống trong phủ tốt lắm, để bà đừng lo lắng cho ta. À, còn có, Gia vừa được tấn phong lên Thân vương, trong phủ rất bận rộn, trong thời gian ngắn này tốt nhất là nên qua lại bên nhà, đến thời điểm thích hợp ta liên lạc sau." Trương Phú trả lời: "Nô tài chắc chắn chuyển lời giúp chủ tử, sót chữ nào với phu nhân." Tuệ Châu nghe xong hài lòng cười, hàn huyên thêm vài câu, thưởng bạc, rồi mới để Trương Phú mang đồ ra.


      Sau khi đợi Trương Phú khỏi, Tuệ Châu lại chuyện phiếm với Tố Tâm vài câu, lại chuyển chủ đề sang chuyện của năm mới. Tuệ Châu : "Khi ta chuẩn bị ít đồ cho ngạch nương, mới nhớ sắp tới Tết rồi, cũng nên đưa ít quà năm mới tới chỗ Cảnh tỷ tỷ, dù sao ở trong phủ, ta cũng giao hảo với nàng ấy." Tố Tâm ý kiến, chỉ gật đầu “vâng”.


      Tuệ Châu đề nghị: "Tố Tâm, ta gửi khăn che đầu [1] cho ngạch nương, cũng muốn lấy đó làm quà năm mới cho Cảnh tỷ tỷ luôn, ngươi thấy sao?" Tố Tâm suy nghĩ chút, mắt lóe lên, cười : "Chủ tử phải, trong kho phải còn chút gấm vóc sao, còn cả tơ tằm và len dạ, vừa hay ngài có thể dùng chúng làm khăn che đầu, thêu ít hoa cỏ và mấy hoa văn như “Cát tường như ý”, “Phúc”, "Hỉ" lên đó cũng được."


      [1] là cái này

      [​IMG]

      Chờ Tố Tâm xong, Tuệ Châu càng nghĩ càng thấy đưa khăn che đầu cho Cảnh thị làm quà năm mới sai, thế là hai người lại cẩn thận bàn bạc nên đính loại trang sức phỉ thúy nào lên khăn che đẹp, tốt nhất vẫn nên đính hạt cườm đỏ, ngọc trai trắng. Thẳng tới giờ Mùi, hai người mới thương lượng xong, Tuệ Châu bảo Nguyệt Hà mang lên mấy hạt châu đèm đẹp, háo hức làm khăn che đầu.


      Nhưng, Tuệ Châu vốn là người đầu nóng, gió chiều nào theo chiều đó [2], khi làm, là lằm tới mấy canh giờ, thậm chí đến cơm tối cũng chỉ ăn qua loa, lại bắt đầu thắp đèn thêu thùa. Bởi vậy, vào buổi chiều, khi Dận Chân vào viện Tuệ Châu, chỉ thấy mình Trương ma ma ở trong viện làm việc vặt, còn người khác thấy bóng dáng đâu. Dận Chân ngăn Trương ma ma thông báo, bước thẳng vào sảnh. Mà lúc này, Tuệ Châu lướt kim thêu thùa tấm vải tơ tằm, thỉnh thoảng cười vài câu với bọn Tố Tâm, cũng nhận ra Dận Chân tới.


      [2] câu gốc là 说风就是雨的性子 – Gió vừa thổi mưa.


      Tuệ Châu vừa đính viên ngọc trai lên khăn che đầu, chợt thấy hơi yên tĩnh, cũng nghe thấy tiếng cười , buồn bực ngẩng đầu. Vừa thấy người đó là Dận Chân, nàng hơi giật mình chút, vội thả kim khâu trong tay xuống, mang giày Vân Tử vào, từ sập đứng dậy, cùng bọn Tố Tâm hành lễ vấn an Dận Chân, lòng lại thầm oán trách Dận Chân muốn tới tới, cũng cho người thông báo tiếng.


      Thấy Dận Chân gật đầu, Tuệ Châu vội bảo Nguyệt Hà, Hạ Mai xuống dưới chuẩn bị chút bánh trái trà nóng, còn mấy cái tú đôn trong phòng để Tố Tâm dọn dẹp, nàng tự mình hậu hạ Dận Chân ngồi xuống sập.


      Dận Chân ngồi xuống, lướt mắt qua bàn thêu đặt sập của Tuệ Châu, khẽ cau mày : "Ta biết nàng thích thêu, sao thêu ban ngày mà lại thêu buổi tối, sợ hư mắt hả." Tuệ Châu cúi người giúp Dận Chân thay ủng da, nhận đôi giày làm từ vải nỉ trong tay Tố Tâm mang vào cho Dận Chân, mới đứng dậy trả lời: "Tạ Gia quan tâm, tỳ thiếp vốn ngủ, nên ban đêm thêu chơi mà thôi." Dận Chân giọng "Ừ" tiếng, tùy tiện lật vài miếng vải thêu của Tuệ Châu, : "Nàng thêu cũng tệ."


      Tuệ Châu thích người khác ngắt lời, nhưng người đó lại là Dận Chân, còn cách nào khác, muốn sống tốt phải hầu hạ tốt, cũng có lòng đối đáp lại chàng, liền trả lời cho có lệ: "Nếu Gia thích, tỳ thiếp thêu cho Gia ít cũng được." Dận Chân bỏ cái khăn che đầu mới làm nửa xuống, ngước mắt nhìn Tuệ Châu, sắc mặt đổi : "Ừ, nàng muốn làm cho ta ." xong Dận Chân lại nhìn đôi giày chàng mang, tiếp tục : "Cái này là giày Tiểu Lộc Tử đưa tới, mà này, hay nàng làm cho ta đôi giày mang trong nhà , sau này khi ta tới đây mang nó vào cũng được lắm."


      Tuệ Châu nhìn dáng vẻ ban ân của Dận Chân, nhất thời bực tức trong lòng, ở chung lâu, làm sao lại quên Dận Chân vốn là người lạnh nhạt tàn khốc bá đạo, chừng lúc này Dận Chân tưởng rằng để nàng làm giày cho chàng là vinh hạnh lớn lao của nàng bằng. Nàng nghĩ thế nào cũng thấy Dận Chân tại số phương diện tầm mắt hạn hẹp, chỉ đành nén lại bất bình, phúc thân cười : "Tạ Gia để ý tay nghề thêu thùa của tỳ thiếp, tỳ thiếp nhất định làm xong trong tháng giêng." Dận Chân nghe vậy đương nhiên gật đầu, phân phó: "Ừ, cũng vội, nàng cứ từ từ mà làm" Trong lúc chuyện, Nguyệt Hà bưng nước nóng lên, Tuệ Châu cầm tay Dận Chân ngâm trong nước tẩy rửa sạch , nàng lại tự mình lấy khăn lau khô, mới sai Nguyệt Hà lui xuống.


      Dận chân khép tay, chờ Tuệ Châu lấy trà bánh từ chỗ Nguyệt Hà, uống trà trong chiếc tách có nắp, khoan khoái khem khép mắt, tựa nửa người lên sập, ậm ờ: "Tiểu Lộc Tử, mấy giờ rồi?" Tiểu Lộc Tử nãy giờ đứng bên cạnh khom người : "Bẩm Gia, sắp tới canh rồi." Dận Chân hừ tiếng, nhấp thêm ngụm trà, quan tâm tới bọn người Tuệ Châu Tố Tâm Tiểu Lộc Tử đứng ngay cạnh, nhắm mắt lại chợp mắt. Gần nửa canh giờ sau, chờ cho Tuệ Châu đứng tê rần, khi chuẩn bị mở lời, Dận Chân mới khẽ mở mắt, trầm : "Chuẩn bị dung cụ rửa mặt ." Vừa xong đứng lên giang hai tay ra. Tuệ Châu thấy thế, nhận lệnh qua, cởi ngoại bào cho Dận Chân.


      lát sau, Tiểu Lộc Tử bưng dụng cụ rửa mặt tới, Tuệ Châu và Tiểu Lộc Tử cùng hầu hạ Dận Chân rửa mặt lên giường ngủ. Khi mọi thứ xong xuôi, Tiểu Lộc Tử mới khom người lui ra. Còn Tuệ Châu để Tố Tâm hầu hạ rửa mặt qua loa, rồi cũng sai Tố Tâm ra gian ngoài chờ hầu, bấy giờ Tuệ Châu mới cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong đến bên giường.


      Lúc này, Dận Chân nhắm mắt nằm xuống, Tuệ Châu thản nhiên nhìn Dận Chân nhắm mắt giả vờ ngủ, nàng thở dài, cởi giày, lên giường, nửa quỳ tại mép giường, sau khi chờ cho tấm rèm màu đỏ tươi buông xuống, bị kéo vào vòng ngực nóng rẫy.


      Bên ngoài đêm khuya thanh vắng, gió lạnh rít gào xào xạc ngừng, đối lập với khung cảnh rét mướt cuối năm chính là hình ảnh ấm áp trong phòng, đằng sau tấm rèm đỏ là mảnh xuân tình... Hai người vần vũ mây mưa, dây dưa triền miên...


      (Ước mong của mình là được ăn xôi nhiều thịt T_T)
      thuyt, Anhdva, Parvarty2 others thích bài này.

    3. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 54: nhìn chăm chú

      Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Tuệ Châu mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩng đầu thấy trời hơi sáng, xem chừng sắp tới giờ Mão, lại thấy Dận Chân còn chưa tỉnh, nàng khỏi cau mày cái, tính đứng dậy gọi Tiểu Lộc Tử chuẩn bị đồ hầu hạ Dận Chân thức dậy.

      Động tác này quấy rầy người bên cạnh. Dận Chân mở mắt, lướt qua Tuệ Châu, lại rủ mắt xuống, khàn khàn : "Sao thế?" Tuệ Châu ngừng lại, quay đầu trả lời: "Gia, tới giờ rồi, tỳ thiếp tính gọi Tiểu Lộc Tử hầu hạ ngài thức dậy, nếu trễ giờ lên triểu." Dận Chân nhắm mắt : "Nay là ngày hai mươi sáu tháng chạp, lên triều." xong, Dận Chân kéo Tuệ Châu ngồi dậy vào lại trong chăn, nửa nằm người nàng, trầm thấp : "Đừng lên tiếng."

      Tuệ Châu nằm giường, chỉ cảm thấy từng làn hơi thở nóng hổi của Dận Chân phả vào sau gáy nàng, có chút ngưa ngứa, liền khe khẽ động đậy vài cái, chẳng ngờ bàn tay lạnh buốt chui vào vạt áo trong của nàng vuốt ve, Tuệ Châu tức khắc giật nảy mình, ngừng vặn vẹo thân thể.

      Tay Dận Chân hơi thô ráp tàn sát bừa bãi nơi đầy đặn nhẵn mịn của Tuệ Châu, chỉ thấy khi chạm vào nơi đó, là cảm giác nõn nà ôn nhuận trắng mịn; Cái cổ trắng hồng múp máp [1]. Tâm tư khỏi phun trào, hồi lau sau mới thủ thỉ bên tai Tuệ Châu : "Nàng lớn rồi, năm mới còn chưa tới, mà người mập lên chút." xong, đôi môi băng lãnh rơi lên cổ Tuệ Châu, sau đó là cơn mưa dấu hôn.

      [1] nguyên văn là 脖颈粉白蝤蛴 – đại ý là cổ trắng hồng như con đuông dừa :)), ý ảnh là múp múp, trắng trắng hồng hồng hận thể cắn cái cho nó xịt nước (?) @@ Tại mình nhìn con đó chỉ muốn chà đạp thôi :)))

      Nhưng mà, Tuệ Châu lại bị câu này của Dận Chân làm cụt hứng, để mặc Dận Chân làm loạn người nàng, nằm suy nghĩ lung tung. Mập, nàng còn chưa nhận ra, Dận Chân nhận ra rồi, nhưng mà vậy cũng chẳng sai. Chỉ là vợ chồng chung sống với nhau sáu năm qua, nhưng lại ở bên nhau quá ít, hai người bọn họ vì do quá hiểu nhau hay vì do quá xa lạ đây.

      Giờ đây Tuệ Châu thể hiểu , suy nghĩ này cứ bám riết lấy nàng, người đàn ông với giọng ấm áp đó, là Dận Chân ngày thường kiệm lời ít sao, Dận Chân có đối xử tình cảm như vậy với những người phụ nữ khác trong phủ . Nhưng có thể khẳng định điều, chàng là người bình tĩnh cơ trí, đồng thời cũng là người lạnh lùng bạc bẽo, bằng sao Niên thị chàng ngàn trăm sủng sinh non lại được truy xét, đám đàn bá con trong phủ chỉ vì sủng ái của chàng mà tranh chấp với nhau, nàng vào phủ nhiều năm vẫn chưa khiến mọi người chú ý tới, nhưng nếu ngày sau hai người thân mật như v...

      Dận Chân cảm giác Tuệ Châu chú tâm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng, vùi đầu xuống hung hăng cắn cái. Tức , nơi ngực truyền tới trận nhoi nhói, Tuệ Châu khẽ hô tiếng, kéo suy nghĩ quay về, nhìn người đàn ông phủ khắp người mình, nhíu mày khẽ: "Gia, tỳ thiếp... Còn phải ... Thỉnh an." Dận Chân nghe xong cũng chẳng thèm để ý, lúc sau mới đáp qua loa: "Ừ, có Tiểu Lộc Tử lo mà." xong lại bắt đầu đem Tuệ Châu cuốn vào chuyện xuân sắc đêm qua phen nữa. Nhất thời cơn gió ngang qua, để lộ ra trời xuân; Trong khi đó, ngoài cửa sổ trời ngày càng lên cao còn hai người trong trướng vẫn tiếp tục triền miên...

      Lần thứ hai thức dậy là giờ Thìn ( 8h sáng ), quả đúng như vậy Tiểu Lộc Tử tới chổ Ô Lạt Na Lạp thị xin nghỉ, bên cạnh Tố Tâm còn có thêm hai tiểu thái giám từ gian ngoài vào hầu. Từ kệ áo Tuệ Châu tùy ý cầm lên bộ kỳ bao xanh trắng có hoa văn hình nhánh sen, đứng dậy bắt chuyện với Tiểu Lộc Tử chờ tiến vào, sau hai người lại cùng hầu hạ Dận Chân thức dậy, rửa mặt mặc quần áo. Mãi gần nửa canh giờ sau, Tuệ Châu mới rảnh rỗi để Tố Tâm hầu hạ trang điểm rửa mặt.


      Chờ tới khi Tuệ Châu sửa soạn xong tới bàn sập, Tiểu Lộc Tử bày đồ ăn ngon lên rồi. cái xửng sủi cảo tôm, đĩa đậu hủ lăn trứng ăn với bột tôm, đĩa gà cuộn miếng [2], đĩa rau cải xào với xì dầu, đĩa bánh dẻo tía tô [3], cháo hoa cùng cơm thịt bằm. Tuệ Châu nhìn thấy rất hài lòng với tay nghề nấu ăn của Hạ Mai, lấy cái chén có hoa văn chữ Phạn đựng cháo đưa cho Dận Chân, cười : "Gia, để tỳ thiếp hầu ngài dùng cơm nha." Dận Chân khẽ gật đầu "Ừ" tiếng, nhận lấy chén sứ, ăn cháo. Hồi lâu sau, Dận Chân ăn cháo nữa, lại ăn thêm hai miếng sủi cảo tôm Tuệ Châu đưa tới, : "Vị cũng được." Tuệ Châu phúc thân thuận theo, lấy ống nhổ và chậu đồng chuẩn bị từ sớm, tự mình hầu hạ Dận Chân rửa ráy súc miệng.

      [2] xắt gà thành miếng , xào cho thơm, cán bột mỏng, bỏ nhân vô cuốn lại, đem hấp, rồi cắt miếng ra, ăn

      [​IMG]
      [3] bánh ưa thích của người Mãn Châu, làm bằng gạo nếp, trong có hột đậu, ở ngoài bọc lá tía tô.

      [​IMG]

      Bây giờ Dận Chân mới lạnh nhạt : "Tết năm nay ta rất bận, trong tháng giêng ta đến đây." Tuệ Châu sửa lại ngoại bào cho Dận Chân, nghe chàng như vậy chút suy nghĩ ngẩng đầu tùy ý đáp tiếng. Nhưng, vừa ngẩng đầu cái, liền đối diện với ánh mắt Dận Chân nhìn xuống.

      Dận Chân nhìn Tuệ Châu chằm chằm, lạnh lùng : "Năm nay cũng là năm tuyển tú cũng chả có vấn đề gì. Mà nàng vốn xuất thân từ Tam Kỳ, lại vào phủ nhiều năm, nếu có thể có tin tức gì đó cũng là cơ duyên." xong đợi nàng kịp phản ứng, dẫn theo Tiểu Lộc Tử ra khỏi phòng rời . Tuệ Châu cứ đứng nhìn theo hướng Dận Chân khỏi, đối với lời ban nãy của Dận Chân trong nháy mắt liền ngơ ngẩn.

      Tố Tâm cũng giống nàng đứng bên cạnh ngây ngốc, tức khắc phản ứng kịp. Hét to tiếng lại vội vàng che miệng. Hồi lâu sau mắt mới lên tia vui sướng, giọng run rẩy: "Chủ tử, ý Gia là gì. Ngài có nghe thấy . Trắc Phúc Tấn. Ý Gia là nếu ngài có đứa ? được làm Trắc Phúc Tấn, Trắc Phúc Tấn. Trời ạ, nếu như chủ tử là Trắc Phúc Tấn ." Tuệ Châu nhìn Tố Tâm mừng rỡ như điên, nhíu nhíu mày. Nàng há lại nghe ra ý tứ trong lời của Dận Chân sao. Nhưng vì sao chàng lại vậy, là thăm dò nàng sao. Dù sao Dận Chân cũng phải hạng người hay tùy tiện, hơn nữa nàng đâu có điểm nào hợp mắt chàng đâu.

      Tuệ Châu lắc đầu. Mặc kệ Dận Chân nghĩ như thế nào. Nàng vẫn nên cẩn thận mới được. Ngừng lại giây lát mới : "Ta biết ngươi vì ta mà cao hứng nhưng chuyện này chả có gì đáng mừng như vậy cả. Ngươi cao hứng như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy cũng biết họ đồn thành dạng gì nữa. Ngươi còn nhớ Vũ thị năm đó . Lúc nàng ta có thai, Gia cũng đâu thường xuyên qua chỗ nàng, Phúc Tấn cũng hứa hẹn nếu nàng sinh tiểu a ca nâng nàng lên Trắc Phúc Tấn. Nhưng kết quả thế nào? Hài tử có, còn Gia lên Ung Thân vương rồi, thế mà Vũ thị vẫn là Cách Cách trong phủ."


      Tố Tâm từ trong vui sứng mới tỉnh táo lại. Hành lễ xin lỗi Tuệ Châu: "Nô tỳ vượt quy củ thỉnh chủ tử trách phạt." Tuệ Châu ngồi lên sập, lắc đầu : " sao. Chuện này chỉ có ta, ngươi và Tiểu Lộc Tử biết. Tiểu Lộc Tử là người của Gia, ra đâu. Sau này ngươi đừng nhắc lại là được. Sang năm tới kỳ tuyển tú, trong phủ lại nhiều thâm vài người phụ nữ mà Ung Thân vương chỉ được thêm hai vị Trắc Phúc Tấn thôi, chuyện này phải cứ muốn là làm được đâu. Hơn nữa mấy năm nay ta cũng mang thai, vậy trông đợi làm gì. Bây giờ chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến chú ý cẩn thận là được." Tố Tâm nghe Tuệ Châu giải thích xong, cũng đồng tình với nàng. Hai người bàn tới nữa.


      Những ngày sau đó, cuộc sống của Tuệ Châu vẫn như mọi ngày câu của Dận Chân mà thay đổi. Chẳng qua nàng càng ngày càng cẩn thận hơn mà thôi, ngay cả Tố Tâm cũng nhắc lại chuyện hôm đó nữa. Tất cả vẫn như bình thường. Nhưng từ sau ngày đó, Tố Tâm bắt đầu quan tâm thêm tới chứng bệnh thể hàn của Tuệ Châu, cứ cách hai ngày lại bắt Hạ Mai nấu ít thuốc bồi dưỡng cơ thể của phụ nữ cho Tuệ Châu dưỡng huyết bổ máu.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, nháy mắt tới Tết. Trong phủ từ xuống dưới đều rất bận bịu. Sau đó lại đến tháng giêng, chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Hoàng Thượng. Vì vậy, giống như lời hôm đó của Dận Chân, hai tháng tiếp theo chàng hề đặt chân tới viện của Tuệ Châu. Trong khi đó chàng lại dẫn theo Đích Phúc Tấn cùng hai vị Trắc Phúc Tấn vội tiến cung dự tiệc, còn qua chúc mừng xã giao với các thân vương quý tộc khác.

      Khi trong phủ bận bận rộn rộn, Tuệ Châu lại khá thong dong tự tại. Mấy công việc xã giao trong phủ đều liên quan tới nàng. Nàng cũng vui vẻ đóng cửa viện ăn Tết. Đồng thời vào cuối năm, trong phủ chính thức đổi tên thành phủ Ung Thân vương, cũng phải chuyện gì kích thích. Tuy nàng từ Cách Cách phủ Bối Lặc bỗng trở thành Cách Cách phủ Ung Thân vương, khác nhau rất lớn. Nhưng cũng chả có gì thay đổi, Tuệ Châu chẳng có cảm giác gì. Chẳng qua phân lệ tiền mỗi tháng tăng lên ít thôi, điều đó mới làm nàng vui vẽ phen, ban thưởng rất nhiều cho bọn Nguyệt Hà Hạ Mai. Nhất thời trong viện Tuệ Châu nổi lên bầu khí vui vẻ hòa thuận. Người người đều mang vẻ mặt vui vẻ. Người cũ chờ người mới.


      Đoạn quá khứ có biến động cứ như thế trôi qua, năm Khang Hi 49 cứ thế mà đến...


      (tác giả: ⊙﹏⊙b, chương này ta viết tốt ~~~ Xấu hổ ~~~ Chữ cũng nhiều, do ta viết khá là vội vàng, sorry các nàng ^_^ Ngày mai cố gắng hơn, tiếp tục bảo đảm chất lượng ^_^ p/s: Chương này ta còn biết đặt tựa là gì nữa ~~%>_
      thuyt, bachnhaty, Anhdva3 others thích bài này.

    4. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 55: Trúng tuyển (thượng)

      Sáng đầu xuân, vạn vật tràn đầy sức sống, làn gió thoang thoảng mang theo hơi ấm. Ánh nắng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống rọi sáng cả căn phòng, sau khi Tuệ Châu rửa sạch mặt, để Tố Tâm thay cho mình bộ kỳ bào thường ngày màu xanh nhạt thêu hoa cỏ. Lại ngồi trước bàn mặc Tố Tâm Nguyệt Hà trang điểm cho mình. Mới búi tóc lên, thấy Hạ Mai từ gian ngoài mang khay vào.


      Tuệ Châu cười : "Năm cũ vừa qua, thân thể ta ngày càng lười ra, hôm nay ta thức dậy trễ chút, Hạ Mai chuẩn bị xong điểm tâm hết rồi." Tố Tâm cắm cây trâm san hô dưới búi tóc của Tuệ Châu, nhìn lượt, lại cầm đóa hoa vàng khảm ngọc trai cài vào phía sau búi tóc bên cạnh, mới cười : "Tiết trời lúc này ai cũng mệt mỏi, chủ tử làm gì dậy muộn cũng sao. Trang điểm xong rồi, đúng lúc ngài có thể ăn điểm tâm." Tuệ Châu nghe thế soi chiếc gương đặt bàn, khẽ gật đầu hài lòng, đứng dậy dùng điểm tâm.


      Tuệ Châu bưng cái chén bạc , cau mày, nhìn Tố Tâm thỉnh thoảng chia thức ăn cho nàng, gì, liền ăn chén cháo táo đỏ nấu với hạt ý dĩ, vài cái bánh ngũ cốc. Nàng có chút ưu sầu, sáng sớm hôm qua là cháo táo đỏ sáu vị [1], nay cháo táo đỏ nấu với hạt ý dĩ, ba năm qua thỉnh thoảng còn uống thuốc bồi bổ cơ thể. Ăn hai ngày sao, nhưng cứ ăn liên tiếp mấy tháng trời thế này, nàng ăn tiêu.


      [1] món này gồm sài hồ phơi khô, rau sam, cây diên hồ sách, táo đỏ và gạo


      Kỳ mỗi khi rảnh rỗi Tuệ Châu cũng hay nghĩ lung tung, có phải do nàng xuyên qua thân thể này nên cơ địa thay đổi, chứ sao suốt ngày bồi bổ như thế mà nàng vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Nghĩ đến đây, Tuệ Châu cho rằng có những thứ con người thể thay đổi được, càng muốn mỗi ngày mình phải ăn mấy món này, mở miệng phân phó : "Món canh bồi bổ cơ thể điều hoa khí huyết này, tháng ăn bốn lần là được rồi, mỗi ngày đừng đưa lên nữa."


      Tố Tâm thấy Tuệ Châu đột nhiên thế vốn định khuyên nhủ vài câu, lại thấy mặt Tuệ Châu rất kiên quyết, thêm gì, cùng Nguyệt Hà Hạ Mai phúc thân tuân theo. Tuệ Châu thấy thế mặt biểu lộ, nhưng trong lòng lại cảm thấy bộ dạng chủ tử dạy bảo kẻ dưới hữu dụng.


      Sau đó Tuệ Châu cũng tiếp, cùng các nàng ấy đùa giỡn cười mở đầu cho sớm đầu xuân. Mới cười cười nàng ăn xong điểm tâm, sửa sang chút rồi dẫn theo Tố Tâm tới chính viện thỉnh an.


      Mưa xuân sau tháng tư để lại bầu trời xanh biên biếc ít mây, chim hót líu lo, hoa cỏ tỏa mùi thơm ngát, bức tranh sinh động bừng bừng sức sống, cành lá đâm chồi nảy lộc. Dọc đường , đập vào mắt Tuệ Châu đều là cảnh xuân sáng sớm tinh mơ, lại thêm mấy câu chuyện cười buổi sáng, tâm tình của nàng cũng rạng rỡ như cảnh xuân, mỉm cười tới chính viện.


      Có thể là vào xuân tâm tình tốt lên, hoặc giả vì trong phủ được tấn phong lên phủ Thân vương, ngay cả đám hạ nhân lúc nào cũng mang vẻ mặt tươi cười nghênh đón người tới. Giống như lúc này, Tuệ Châu mới vừa tới cổng chính viện, thấy Vương ma ma tính vào.


      Tuệ Châu muốn gật đầu hàn huyên với Vương ma ma vài câu, thấy Vương ma ma hành đại lễ với nàng, mặt mày hớn hở : "Cách Cách vạn phúc kim an, lão nô báo tin vui cho ngài." Vương ma ma nghiêng người sang, tách rèm cửa, khom người : "Ôi ôi, lão nô vâng mệnh Phúc Tấn, cố ý ở đây đợi Cách Cách." Tuệ Châu nhìn vẻ mặt hết sức thân thiết của Vương ma ma, cảm thấy buồn bực, nhưng mặt lại ôn hòa cười : "Ma ma đây cần gì như vậy, ta đâu thể đề ngài vén rèm cho ta." Mặt Vương ma ma đầy ý cười nhìn Tuệ Châu, trả lời ngay, liếc mắt qua tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, tiếp tục với Tuệ Châu: "Phúc Tấn có chuyện muốn với ngài, giờ ngài vào trước ." Vương ma ma vừa dứt lời, tiểu nha hoàn lập tức cất giọng: "Nữu Hỗ Lộc Cách Cách đến." Tuệ Châu còn cách nào liền gật đầu cảm ơn Vương ma ma, sau khi ra hiệu cho Tố Tâm cẩn thận mới bước vào trong phòng.


      Trong phòng ngoại trừ Niên thị và Vũ thị những người khác đều đến. Tuệ Châu nhìn đám người trong phòng, cảm thấy run lên, mặt lập tức lộ vẻ cung kính, bước nhanh tới giữa phòng, quỳ an hành lễ : "Tỳ thiếp Nữu Hỗ Lộc thị, thỉnh Phúc Tấn bình an, thỉnh Lý Phúc Tấn bình an."


      Ô Lạt Na Lạp thị cùng Lý thị ngừng cười đùa, gật đầu : "Nữu Hỗ Lộc muội muội tới rồi, ta và Lý muội muội vừa về ngươi đấy." Tuệ Châu ngồi dậy nghe thế, mặt để lộ nghi hoặc.


      Ô Lạt Na Lạp thị thấy thần sắc nghi hoặc của Tuệ Châu, cũng giải thích nhiều, vội phân phó: "Mấy tên nô tài này có mắt sao, nhìn thấy Nữu Hỗ Lộc muội muội tới rồi sao, còn nhanh hầu hạ, châm trà ." Tuệ Châu nghe Ô Lạt Na Lạp thị vậy liền phúc thân với nàng, hỏi thêm gì, trực tiếp tới chỗ Cảnh thị ngồi xuống.


      Cảnh thị thấy Tuệ Châu biết gì cả, khẽ thở dài, với tính tình của nàng ấy biết chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Giờ tiện , dù sao tình còn chưa thể xác định được, Cảnh thị suy nghĩ chút, thấy Tuệ Châu hiểu, giọng an ủi: "Tuệ Châu muội muội, ta cũng mới biết thôi, thấy cũng phải chuyện gì lớn, liền thương lượng bồi..."


      đợi Cảnh thị xong, Lý thị ngắt lời : "Nhìn Nữu Hỗ Lộc muội muội, ta mới thấy Phúc Tấn tỷ tỷ có lý. Xem Nữu Hỗ Lộc muội muội chỉ biết lễ tiết mà còn hiểu cả quy củ, xuất thân thế gia vọng tộc chứ như số người. Ai da, phủ chúng ta bây giờ giống trước kia, là phủ Ung Thân vương Thanh triều rồi, ra ngoài cũng nên làm mất mặt Gia và các tỷ tỷ. Ấy, ta nghĩ nghĩ lại, vẫn thấy Nữu Hỗ Lộc muội muội là người thích hợp nhất." xong Lý thị dành cho Tuệ Châu nụ cười thân thiện, ngấm ngầm đánh giá thần sắc của Tuệ Châu, bây giờ trông thấy mặt Tuệ Châu biểu tình đều lộ hết ra ngoài, nhớ tới Tuệ Châu vào phủ hơn sáu nằm, vô thanh vô tức giống như chưa bao giờ tồn tại, hơn nữa thân thể còn chưa có gì, nàng ta cười càng thêm thân thiết.


      Lý thị vừa dứt lời, ngoại trừ Ô Lạt Na Lạp thị và Cảnh thị tỏ thái độ gì, mặt những người khác đều là dáng vẻ mất tự nhiên, ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Tuệ Châu. Chuyện như thế, Tuệ Châu nghe xong liền hiểu, xem ra có chuyện gì rơi người mình rồi, hơn nữa còn là chuyện mà đám đàn bà con trong hậu trạch coi là chuyện tốt.


      Tuệ Châu mặt suy tư, mặt tiếp nhận dáng vẻ thân thiết tươi cười của Lý thị, nàng càng nhìn càng thấy nghi ngờ. Mấy hôm trước, chỉ mới chớm xuân nên trời vẫn còn rét lạnh, Tam a ca Hoằng Quân vô tình rơi vào hồ nước lạnh, thiếu chút nữa là mất mạng. May mắn được nô bộc ngang qua cứu được, chìm xuống lâu, chỉ bị sặc nước mà cả vùng cổ lẫn lồng ngực cũng bị thương. Sau khi Dận Chân biết được rất dận giữ thẳng thắn điều tra, lại thu được kết quả gì, Dận Chân cũng chỉ đành sai người lấp hồ nước sau viện để xả giận. Mà Hoằng Quân từ hôm đó đến nay cơ thể tốt lắm, thân thể vốn yếu ớt nay lại bị khí lạnh nhập vào người, cho đến giờ vẫn mê man chưa tỉnh lại. Thế là mấy ngày nay Lý thị mặt ủ mày chau, cả ngày trông coi Hoằng Quân, thậm chí vài ngày cũng tới thỉnh an. Hôm nay chẳng những tới, còn cười thân thiện với nàng, chuyện này giải thích thế nào đây?


      Tâm trạng Tuệ Châu có chút quay cuồng, nhìn bộ thường bào vải hoa nhũ đỏ tơ vàng còn thêu thêm đàn bươn bướm ngũ sắc nhưng vẫn che nổi đôi mắt thâm quầng của Lý thị, nàng đứng dậy vái chào hỏi: "Tỳ thiếp tạ Lý Phúc Tấn tán dương, nhưng biết Phúc Tấn và Lý Phúc Tấn có chuyện gì?" Lý thị thấy Tuệ Châu thận trọng như vậy, ý cười càng sâu : "Ôi ôi, Nữu Hỗ Lộc muội muội cần đa lễ, chúng ta là tỷ muội tốt mà. Chuyện này ấy à, phải để tỷ tỷ chúc mừng muội rồi. Nhưng mà cũng có thể coi là đại , tốt hơn hết vẫn nên để cho Phúc Tấn ."


      Ô Lạt Na Lạp thị mỉm cười đáp ứng, cười chút với Lý thị, mới nhìn Tuệ Châu : "Chắc hẳn Nữu Hỗ Lộc muội muội còn chưa , mấy ngày trước Vạn Tuế Gia hạ ý chỉ ..." thanh của nha hoàn thông truyền bỗng đánh gãy lời của Ô Lạt Na Lạp thị.


      "Niên Phúc Tấn, Vũ Cách Cách đến." Tuệ Châu nghe tiếng nha hoàn thông truyền, rất bực mình, tới trọng điểm thị bị ngắt lời.


      lúc Tuệ Châu thầm bực tức trong lòng Niên thị mặc bộ kỳ bào màu hồng cánh sen mỏng thêu trăm con bướm vàng bước vào, được nha hoàn và Hình ma ma dìu tới, cùng với nàng ta là Vũ thị thân hồng đào chậm rãi bước vào.


      Ô Lạt Na Lạp thị thấy Niên thị vài ngày tới thỉnh an, ánh mắt liền thay đổi gì, sau khi chờ Niên thị và Vũ thị thỉnh an mạch xong, nàng ta mới ra vẻ quan tâm : "Niên muội muội, sao muội lại tới, phải bị bệnh sao, nay sao lại gắng gượng tới thỉnh an vậy. Nhanh, Vương ma ma giúp tay , đỡ Niên muội muội ngồi xuống ghế." xong Ô Lạt Na Lạp thị ngừng lại, mặt nghiêm nghị : "Hình ma ma, ngươi là lão nhân bên cạnh Niên muội muội, lúc trước Niên muội muội bị phong hàn, nằm liệt giường dậy nổi cần phải tĩnh dưỡng thêm, sao ngươi lại để nàng ấy tới đây thỉnh an vậy."


      Hình ma ma nghe xong, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Lão nô đáng chết, xin Phúc Tấn thứ tội." Lý thị thấy vậy, cười cười, tiếp tục hung hăng trừng Vũ thị, nhìn lướt qua khuôn mặt mang bệnh của Niên thị, trong mắt lóe tia vui mừng, chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa, nhất định phải trừng trị tội này của Hình ma ma. Niên thị ho khan vài tiếng mỉa mai : "Phúc Tấn xin thứ tội, chuyện này can hệ tới Hình ma ma. Hình ma ma ngươi cần quỳ, đứng lên ."


      Niên Thị dứt lời, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về Hình ma ma đứng lên và Niên thị vừa mới lên tiếng.


      Tác giả tự chia chương nha~
      thuyt, bachnhaty, Linh Truc4 others thích bài này.

    5. Kanna Mizuki

      Kanna Mizuki Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      117
      Chương 56: Trúng tuyển (hạ)


      Sắc mặc Ô Lạt Na Lạp thị trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Niên Thị, nắm chặt chiếc khăn trong tay, mãi sau mới nhàn nhạt dặn dò: "Niên muội muội là chủ tử của Hình ma ma, nếu Niên muội muội thế cứ xem như vậy ." Ô Lạt Na Lạp thị cố xoa dịu bầu khí trong phòng, dù sao Niên thị cũng chả để lại cho nàng chút mặt mũi nào.


      Chuyện này chả liên quan gì tới các nàng.


      Lý thị bị Niên thị cướp lới cũng chẳng vui, liền suy nghĩ chút, mở miệng cười : "Niên muội muội cùng Vũ muội muội tới đúng là vừa khéo, Phúc Tấn có chuyện muốn đấy. Ơ, thỉnh Phúc Tấn mau giải đáp nghi hoặc của mọi người , nếu bọn muội muội cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra đâu." Lý thị thành công khiến sắc mặc tất cả mọi người đều thay đổi, lại nhớ tới chuyện khi nãy, mọi ánh mắt đều dời tới người Tuệ Châu.


      Nghe Lý thị , Ô Lạt Na Lạp thị liền hiểu ý khẽ gật đầu, bỏ chuyện Niên thị sang bên, con mắt đong đầy ý cười nhìn về phía Tuệ Châu : "May mà có Lý muội muội nhắc nhở, đúng là ta có chuyện muốn , nghĩ tới lại bị Niên muội muội ngắt lời. Chắc hẳn mọi người đầu biết hằng năm hoàng thất Đại Thanh chúng ta đều tới bãi săn Mộc Lan. Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia hạ ý chỉ tuyên Gia nhà chúng ta bồi giá theo. Lần này giống như trước kia, khởi hành từ mùng tháng năm tới tận cuối tháng mười hoặc đầu tháng mười mới hồi kinh. Vậy là ta cùng Lý muội muội bèn quyết định để Nữu Hỗ Lộc muội muội theo Gia thị hầu."


      Ô Lạt Na Lạp thị vừa dứt lời, nháy mắt trong phòng đều im lặng tiếng động, Tuệ Châu cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc, tâm trạng lên xuống thất thường. Mới ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Ô Lạt Na Lạp thị và Lý thị, thêm cả ánh mắt ghen ghét của những người khác nữa. Nhất thời, Tuệ Châu biết phải phản ứng thế nào, thầm nghĩ với phân vị này của nàng sao có thể theo hầu giá.


      Quả nhiên Tuệ Châu vừa mới nghĩ thế, thấy Niên thị khẽ hé đôi môi đỏ mộng chậm rãi : "Phúc Tấn, thiếp đến cũng là vì chuyện này. Cho Nữu Hỗ Lộc muội muội cũng được, nhưng mà lấy thân phận Cách Cách theo hầu giá thích hợp đâu. Thế nhưng trước đó, chính miệng Gia nếu lần này muốn tuần du tái ngoại để thiếp theo hầu."


      Lý thị thầm óan hận Dận Chân hứa hẹn với nàng ta, nhớ tới mấy năm gần đây, mỗi tháng hầu như Dận Chân đều ở lại chỗ Niên thị. Nghĩ tới đây Lý thị lại càng hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ chờ Niên Thị vừa xong bật người kinh hô: "Ô, sao ta chưa nghe Gia qua vậy. Đúng ra phải để cho Niên muội muội theo, nhưng muội có thể vác cái thân xác này sao, lần này tái ngoại là ở tới mấy tháng đấy. Ôi, kỳ ta và Phúc Tấn nghĩ cho muội nên mới an bài như thế. Hơn nữa hằng năm, ở bãi săn Mộc Lan mấy Thân vương cũng dẫn theo Cách Cách cùng mà, Niên muội muội lo xa rồi."


      Niên thị hung ác nhìn về phía Lý thị, vốn là nàng theo hầu hạ, ngờ lại để cho người ta hạ dược khiến nàng đột nhiên bệnh nằm liệt giường, nhưng thể tra ra nguyên nhân nên đành phải khó chịu nhận thua thiệt trong lòng . Niên thị nghĩ tới đây mới nhận ra người gây chuyện là Lý thị, liền cười lạnh : "nếu như Gia để tỷ tỷ muội muội có ý kiến. Nhưng Gia hết lần này tới lần khác lại gọi muội muội , muội muội muốn làm trái lòng Gia, nên mới cố ý tới đây với Phúc Tấn." Lý thị nghe xong muốn phản bác, lại bị ánh mắt của Ô Lạt Na Lạp thị ngăn lại nên đành nuốt khẩu khí xuống.


      Ánh mắt Ô Lạt Na Lạp thị phức tạp liếc nhìn Niên thị và Vũ thị, sau mới chuyển mắt sang mọi người : "Tốt, ta biết Niên muội muội là quan tâm tới Gia, muốn làm trái ý. Nhưng ta thể vài lời, hôm qua ta đề nghị với Gia lần bãi săn Mộc Lan này còn có Nữu Hỗ Lộc muội muội theo thị hầu, Gia gật đầu đồng ý." xong quét mắt qua khuôn mặt nhất thời trắng bệch của Niên thị mới nghiêm túc : "Lý muội muội vì chiếu cố Hoằng Quân nên thể phân thân nổi, mà lần này Niên muội muội lại bị bệnh nên Gia cố ý dặn ta phải chăm sóc muội chu đáo, để muội ở lại phủ tĩnh dưỡng cho tốt. Còn ta thấy Nữu Hỗ Lộc muội muội là người biết lễ phép lại hiểu quy củ, hơn nữa lại là người tuổi nhất phủ nên ta để cho nàng ta theo hầu Gia. Được rồi, bây giờ cái gì cần ta hết, sau này ta muốn lại nghe thêm mấy lời như thế này nữa." Ô Lạt Na Lạp thị vừa dứt lời ánh mắt sáng quắt nhìn khắp mọi người trong phòng lượt, thấy ai cũng đều im lặng nghe theo, mới hài lòng nâng chung trà lên khẽ hớp mấy ngụm.


      Đám đàn bà con trong phòng đều là người tinh mắt, thấy thế, biết việc này được quyết định thể rút lại nữa, lại thấy tính tình Tuệ Châu vốn thích tranh giành nên cũng vứt tâm tư , ý cười đều lên mặt, khen ngợi Ô Lạt Na Lạp thị biết an bài thỏa đáng, lại tiếp tục cười vui vẻ như trước. ai nhắc lại chuyện ban nãy, còn Niên thị lấy lý do thân thể khỏe rời trước. Ngay cả Vũ thị bữa nay cùng ở lại trò chuyện cùng mọi người.


      Nhất thời khắp phòng lên bầu khí vui vẻ, mãi đến nửa canh giờ sau mọi người mới từ từ rời .


      Trở về phòng, hai người Tuệ Châu và Tố Tâm mới hiểu ngụ ý, chuyện phát sinh ban nãy đều làm họ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nhất là Tuệ Châu, từ sau ngày hôm ấy khi Dận Chân với nàng câu đó, nàng càng cư xử cẩn thận hơn. Đối với bên ngoài lại càng cẩn thận dè dặt dám làm gì để người khác chú ý tới, ngoại trừ mỗi ngày tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, nàng đều ở trong viện. Nàng ràng hành ít như vậy cớ sao Ô Lạt Na Lạp thị và Lý thị vẫn chú ý tới nàng. Nghĩ tới lòng dạ khó đoán lúc ấy của mọi người, đôi mắt hàm oán của Vũ thị, lại còn phải đối mặt với Dận Chân hơn nửa năm trời, tất cả mọi thứ đều làm Tuệ Châu đau đầu, nghĩ tới thấy phiền.


      Tố Tâm giờ mới hồi tỉnh mừng đến phát khóc, hề chú ý tới Tuệ Châu đứng ngồi yên : "Chủ tử hết khổ rồi, có thể theo Gia thị hầu đó là vinh dự lớn biết chứng nào. Năm, sáu tháng lận đấy, chủ tử chỉ cần thừa dịp lúc này có tin tức, hồi phủ trở thành Trắc Phúc Tấn." Tuệ Châu bị lời của Tố Tâm cắt đứt suy nghĩ, thấy Tố Tâm như vậy cũng đành lòng ngắt lời nàng ta, dựa theo suy nghĩ của Tố Tâm : "Cẩn thận chút mới tốt, đây chính là hội hiếm có khó tìm, nhưng chuyện này cũng đẩy chúng ta lên đầu sóng ngọn gió, giờ trong phủ biết có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta đâu. Cách mùng tháng mười còn tới mười ngày, trong mười ngày này đều có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, giờ đừng vui mừng quá sớm." Lời của Tuệ Châu giống như chậu nước đá dội lên người Tố Tâm khiến nàng lạnh tới thấu tim.


      Tố Tâm nghĩ tới tình hình trong phủ, ngẫm nghĩ lát liền cau mày : "Chủ tử rất đúng, là nô tỳ nhìn được tình hình. Trong mười ngày sau, nô tỳ nhất định thận trọng, cẩn thận quản thúc bọn Nguyệt Hà. Nhưng nô tỳ theo chủ từ vào phủ mấy năm qua, chính mắt nhìn thấy chủ tử làm việc luôn thận trong dè dặt, lần này lại thuận lợi như vậy, coi như nô tỳ phụ lời căn dặn của cụ bà." xong Tố Tâm liền nhắm chặt hai mắt lại, chấp tay trước ngực, lầm rầm : "Cầu xin Bồ Tá phù hộ độ trì để lần này chủ tử theo hầu có thể mang thai tiểu a ca, lên làm Trắc Phúc Tấn."


      Tuệ Châu thấy giọt nước mắt trượt xuống gò má của Tố Tâm, cũng có chút bùi ngùi xúc động. Mong rằng mọi chuyện giống như lời khẩn cầu của Tố Tâm có thể khiến nàng mang thai, dù trai hay cũng đều là chuyện đáng mừng. Nhưng ngay sau đó Tuệ Châu lại buồn cười lắc đầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi, làm người phải biết thỏa mãn với những gì mình có, mọi thứ phài cứ cưỡng cầu là được.


      Những ngày sau đó, Tuệ Châu vẫn hoàn toàn giống như trước đây, vì có cơ hội theo Dận Chân hầu hạ mà huênh hoang đắc ý. Mỗi ngày đều như thường lệ tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, còn đối với ba vị Cách Cách vào phủ sớm hơn nàng nàng vẫn như cũ gọi họ tiếng “Tỷ Tỷ”, nhất là mỗi khi gặp Lý thị nàng càng hành đại lễ vấn an.


      Trái lại lần này Tuệ Châu lại làm tâm tư nhiều người dần an ổn lại. Mọi người thấy nàng ngoại trừ mỗi ngày tới thỉnh an đều ở lỳ trong viện bước chân ra khỏi cửa, đám hạ nhân hầu hạ nàng cũng vì thế mà dương dương tự đắc khắp nơi khoe khoang, dần dần mọi người đều chấp nhận chuyện lần này Tuệ Châu được theo hầu hạ Dận Chân, thà để nàng còn hơn để người đàn bà khác theo. Vậy là mọi người mỗi lần gặp Tuệ Châu đều khôi phục thái độ như xưa, còn ngoài miệng tử tế sau lưng thầm ngáng chân nữa, lúc này mọi tin đồn trong phủ cũng dần dần tiêu tán.


      mặt Tuệ Châu cố tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng nàng lại thể bình tĩnh đến vậy. Chờ cho mọi thứ trở lại như xưa Tuệ Châu mới yên tâm. Bỏ qua những chuyện lo lắng, nàng bắt đầu cùng Tố Tâm nghiêm túc chuẩn bị cho chuyến lần này. Trong khoảng thời gian đó, nàng rất bận rộn. Nhưng lần này được theo hầu hạ Dận Chân nàng rất vui vẻ, bởi vì việc này khiến nàng có cảm giác hưng phấn giống như sắp du lịch ở kiếp trước vậy.


      Cứ như thế, ngày khởi hành chỉ còn cách vài ngày nữa thôi, Tuệ Châu nóng lòng chờ đến ngày mùng tháng năm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :