1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương phủ sủng thiếp - Giả Diện Đích Thịnh Yến (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      Chương 05:

      Bởi vì ngày thứ hai trong nha môn có chuyện phải xử lý, cho nên cách ngày, Diêu Thành mới mang Dao Nương nhà Vương thẩm.

      Sợ chuyện này thành, vì muốn cho Vương thẩm làm trung gian tốt cho Dao Nương, Diêu Thành cố ý chuẩn bị đầy đủ bốn dạng trái cây, dự định mang đến nhà họ Vương.

      Bốn dạng trái cây này là hàng bán chạy của Đào Viên Trai, giá cả hề rẻ, dù cho là với gia cảnh Diêu gia, vẫn là chưa từng mua loại trái cây quý như thế cho mình ăn. Vì để cho em vợ tìm được nơi làm tốt, Diêu Thành coi như là hao hết khổ tâm.

      Sáng sớm, Diêu Thành đặc biệt vội vàng mượn xe la của người ta, chở Dao Nương đến nhà họ Vương.

      Nhà họ Vương ở ngõ Cây Liễu, cách Diêu gia có khoảng, Diêu Thành biết Tiểu Bảo cần Dao Nương chăm, ban đêm ngủ được bao nhiêu, nên kêu cho nàng chợp mắt trong chốc lát, đợi đến nơi gọi nàng.

      Dao Nương nghe lời nhắm mắt lại, nhưng mà giờ khắc này nàng làm sao ngủ được, cả đầu đều là ít chuyện phát sinh ở Tấn Vương phủ kiếp trước.

      Nhà họ Vương cũng là mấy đời làm nô tài cho nhà quan lại. Vương lão cha trước kia làm bộ khoái bị thương, cho nên khi nhi tử Đại Ngưu trưởng thành, liền đem vị trí nhường lại cho nhi tử. Vương gia có nhi tử làm bộ khoái, Vương thẩm lại là bà đỡ có tay nghề, cho nên cuộc sống gia đình rất khá giả.

      Vừa vào nửa tòa nhà, ngôi nhà ngói có lát gạch xanh ngói đen, trước cửa được dọn dẹp sạch , vừa nhìn liền biết nữ chủ nhân nhà này là người chịu khó .

      Mới vừa bước vào cửa chính Vương gia nhìn thấy trong sân ngừng chiếc xe ngựa nào đó.

      Xe ngựa đối với dân chúng bình dân mà chính là đồ hiếm. Người bình thường liền tính trong nhà mua xe, tất cả đều là xe lừa xe la, ngựa gì đó rất quý, con giá hơn mười lượng, còn phải dùng đồ tốt để nuôi, gia đình bình thường mua được cũng nuôi nổi.

      Chỉ nhìn chiếc xe ngựa này, liền có thể biết muội muội này của Vương thẩm ở vương phủ nhất định là rất có thể diện .

      Nhưng mà Dao Nương lại biết Lưu ma ma kỳ chỉ là ma ma tầm thường bên trong Tấn Vương phủ.

      Kiếp trước bởi vì đắm chìm trong buồn bã tự oán, Dao Nương căn bản nhớ lúc trước khi đến nhà họ Vương, vì sao lại bị Lưu ma ma vừa ý. Lần này đến bởi vì tâm tính bất đồng, nàng lại có tâm tư quan sát tình huống bốn phía.

      Là tỷ phu Diêu Thành vào nhà trước, mà nàng lại đứng ở trong sân chờ .

      Nàng khỏi có cảm giác rằng có nhìn quan sát nàng.

      Lưu ma ma kỳ cũng có đem lời muội muội Vương thẩm để ở trong lòng.

      Trong suy nghĩ của bà, thâm sơn cùng cốc Lâm Vân huyện này làm sao có được nhân tài xuất chúng gì. Nên biết bà muốn tìm nhũ nương, nhưng phải nhũ nương bình thường. Chỉ là này lời dễ với muội muội, lại thấy muội muội để bụng chuyện vì đối phương như vậy, bà nghĩ chỉ là xem chút cũng được, sau lại tùy tiện mượn cớ lấy lệ cho qua được rồi.

      Cho nên khi Diêu Thành vào cùng Vương thẩm tử chuyện, ánh mắt bà ngay cả nhìn cũng khôg thèm nhìn đối phương cái.

      Cho đến khi bà nhìn thấy vị nương đứng ở trong sân kia…

      Gọi là nương nhưng cảm giác có chút giống, nhưng là đối phươg lại mặc trang phục như nương.

      Lưu ma ma là người từng trải, tự nhiên biết khuê nữ trong trắng cùng phụ nhân khác nhau thế nào. nương ( còn trong trắng) dù xinh đẹp cũng là đẹp cách hàm súc, nội liễm. Vai thu lại, ngực chưa nở, eo nhưng thon chắc, đôi chân khép lại dạng ra bên ngoài.

      Cho dù phụ nhân con vẫn nhìn như ngọc măng mới nhú, như là nụ hoa vẫn chưa nở hoàn toàn, vừa thanh tú động lòng người vừa lại có chút e ấp.

      Nhưng vị nương trước mắt này, lại tựa như quả đào mọng nước. ràng khuôn mặt trắng muốt nhắn còn mang chút sắc thái non nớt cùng ngây thơ nhưng hết lần này tới lần khác lại lơ đãng tản mát ra loại mị thái.

      Cái loại cảm giác này hình dung như thế nào nhỉ? Giống như chỉ là nhàng đâm cái, có thể chảy ra được rất nhiều nước quả ngọt ngào.

      Báu vật!

      Lưu ma ma suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra từ như thế để hình dung.

      muốn nghe tỷ tỷ cùng người chuyện dong dài, nhớ lại những gì vừa nghe, vội hỏi: "Muốn vào Vương phủ làm người hầu có phải là tiểu phụ nhân đứng trong sân phải ? Kêu người vào cho ta nhìn thử."

      Sau khi Diêu Thành sửng sốt liền vội vàng ra ngoài.

      Thấy nương kia chậm rãi về phía mình, Lưu ma ma lại tựa như nhặt được bảo vật, đuôi mắt đều mang nét vui mừng ràng.

      Vương thẩm hơi nghi ngờ nhìn muội muội cái, có chút khó hiểu tại sao muội muội lại cao hứng như vậy.

      Chẳng lẽ nào vừa ý Dao Nương?

      Nghĩ như vậy, trong lòng bà cũng là cao hứng, hài tử này là người mệnh khổ, bà cũng hy vọng có thể tìm được con đường sống cho nàng ấy, nếu cũng phí miệng lưỡi nhiều như vậy.

      Dao Nương cảm thấy lưng như bị kim đâm, tại sao Lưu ma ma này nhìn nàng như nhìn thấy vàng vậy.

      Nàng còn nhớ kiếp trước nàng cũng có loại cảm giác này, bất quá chỉ trong giây lát nàng có thời gian để suy nghĩ điều này, bởi vì Lưu ma ma kéo tay nàng dò hỏi.

      " Mới vừa sinh hài tử à? Tại sao lại muốn làm nhũ nương? luyến tiếc rời xa trượng phu mình à?"

      Những vấn đề này Dao Nương sớm cùng với tỷ tỷ và tỷ phu ở trong nhà biện ra lí do thoái thác, cho nên ngược lại khó trả lời.

      "Mới vừa hoài thượng phu quân mất sớm, thể tiếp tục sống nổi, mới tìm biện pháp để nuôi sống hài tử." Nàng hơi cúi thấp đầu, giọng .

      Vừa nghe trượng phu nàng mất, con mắt Lưu ma ma lại bừng sáng, nhưng có ai lại chú ý tới điều này.

      là hài tử mệnh khổ mà. Làm nô tài ở Vương phủ khác hẳn nơi khác, quy tắc bên trong phủ vô cùng nghiêm ngặt, giống ở nhà."

      " Cái này Dao Nương hiểu, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc bên trong phủ, gây chuyện thị phi."

      Lưu ma ma kéo tay nàng, nhìn khuôn mặt nhắn trắng trẻo của nàng, tựa như trứng gà mới lột vỏ, thanh tú động lòng người, non nớt mềm mịn. Nếu về nữ tử xinh đẹp, Lưu ma ma cũng phải là chưa thấy qua, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy cái tiểu phụ nhân này, bà liền biết đây chính là người Lý ma ma muốn tìm.

      tại sao nhưng chính là loại cảm giác này.

      Bà càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, khỏi lời nhiều hơn: "Bất quá lương tháng trong phủ của ta ngược lại rất phong phú, nếu là có thể được chọn, đề cập tới cái khác, tháng lương được mười lượng. Đương nhiên, nếu các chủ tử cao hứng, tiện tay thưởng cho số bạc cũng có thể bằng con làm việc nửa năm hay thậm chí năm đó."

      Ngừng lát, bà lại : " Chỉ sợ con chưa biết, lần này bên trong vương phủ chúng ta tuyển nhũ nương, là tìm cho tiểu Quận chúa. Nếu sữa của con tốt, lại được tiểu Quận chúa thích, lưu lại làm lão ma ma cũng phải là thể. Khi đó con rất có thể diện, gọi là nửa chủ tử cũng quá đáng, đợi đến ngày tiểu Quận chúa trưởng thành xuất giá, theo bồi gả, thuận lợi vui vẻ, đó chính là phúc khí mấy đời tu được đó."

      Lúc này Lưu ma ma phá lệ ân cần, tựa hồ rất muốn Dao Nương đồng ý việc này. Mà mấy lới này kiếp trước Lưu ma ma cũng chưa từng qua với Dao Nương, Dao Nương có chút khó hiểu suy nghĩ cuả bà.

      Chẳng lẽ là Vương phủ rất thiếu nhũ nương? Cho nên giờ Lưu ma ma mới nhiệt tình như thế?

      Nhưng mà nàng đồng thời cũng nhớ lại chút chuyện trải qua ở kiếp trước, vô ý thức liền : "Làm lão ma ma cũng là đầy tớ, đây là phúc khí gì chứ."

      Chờ lời ra khỏi miệng, nàng mới phản ứng được mình cái gì, trong lòng căng thẳng, rất sợ chọc giận Lưu ma ma.

      Nào biết Lưu ma ma lại chút cũng phiền muộn, ngược lại giống như nhìn nàng như đứa bé hiểu chuyện, tiếp tục : " là nha đầu khờ! Bất quá cũng đúng, các ngươi xuất thân từ nơi nhà cửa thấp thế này tất nhiên hiểu quy tắc của nhà cao cửa lớn. Ta với con, đầy tớ này cùng đầy tớ trong đó cũng là bất đồng. Tục ngữ ‘ Giữ nhà tể tướng cũng là quan thất phẩm’, huống chi là ma ma của tiểu Quận chúa Vương phủ. Đây sao có thể giống với nhũ nương bình thường được, có thể xem như là nửa mẹ nuôi đó."

      Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Lưu ma ma sinh ra tự hào như mình tài trí hơn người, cũng bởi vậy chuyện cực kỳ cẩn thận: "Tiểu Quận chúa là nuôi lớn từ sữa của con, còn phải là mọi chuyện đều nghe lời con sao, chỉ vô cùng có mặt mũi trong đám nô tài, ở bên cạnh các chủ tử cũng có được phần thể diện. Có thể nếu dựa được vào ngọn núi lớn Tấn Vương phủ này ở Tấn Châu muốn ngang cũng được. lấy ví dụ là lão ma ma ta , nếu là tại Lâm Vân huyện này đụng phải chuyện gì, lên huyện nha báo danh hiệu của Tấn Vương phủ, ngay cả huyện thái gia các ngươi cũng phải cho lão ma ma hai phần thể diện."

      Dao Nương nghe được trong lòng liên tục cười khổ.

      Nàng tự nhiên hiểu được cái đạo lý này, nhưng lại ràng hơn là làm nô tài ở Vương phủ phải là dễ làm như vậy.

      Giống như nàng kiếp trước, ràng là vào phủ làm nhũ nương, lại bởi vì bị người tính kế, thiếu chút nữa bị người đuổi ra ngoài. Vương phi nể tình nàng khó khăn, để nàng lại làm hạ nhân, ai nghĩ lại bị kia Hồ Trắc Phi liên tiếp làm khó dễ, nàng mới bị bức bất đắc dĩ phải bò lên giường.

      Mà nàng kiếp trước vận rủi chính là bắt đầu từ khi nàng bò lên giường, Dao Nương mặc dù biết mình kiếp trước vì sao lại chết, đến cùng là ai hại nàng, nhưng trong nội tâm nàng mơ mơ hồ hồ cũng có đối tượng. Nếu là toàn bộ Tấn Vương phủ bên trong ai hận nhất nàng, đại khái thể nghi ngờ chính là Hồ Trắc Phi.

      Nghĩ tới thủ đoạn của Hồ Trắc Phi, Dao Nương liền cảm thấy rét mà run, đồng thời cũng có chút mất hứng thú.

      Nhưng mà việc đến nước này, nàng cũng biết chính mình có đường khác để .

      Đương nhiên, nàng cũng có thể mày dạn mặt dày, nhịn xuống Lý Thị thỉnh thoảng nhục mạ, tiếp tục ở lại Diêu gia. Nhưng Dao Nương hoàn toàn ràng lưu lại Diêu gia phải là kế lâu dài, tỷ phu sai, Diêu gia có thể nuôi nàng cùng Tiểu Bảo hai năm, lẽ nào lại có thể nuôi bọn họ cả đời? Tiểu Bảo ngày lớn lên, lẽ nào nàng lại để cho nhi tử mình sinh hoạt tại trong hoàn cảnh khuất nhục này.

      Còn có tỷ tỷ, nàng thể chỉ lo cho bản thân, hủy cuộc sống tốt đẹp của tỷ tỷ, cho nên nàng chỉ có con đường như vậy có thể .

      Lưu ma ma còn vài lời, Dao Nương bởi vì tâm tư hỗn loạn, căn bản có nghe vào trong tai.

      tóm lại, chuyện này cứ quyết định như vậy .

      Bởi vì Lưu ma ma gấp gáp nên ngày kia muốn , cách khác Dao Nương chỉ có thời gian ngày, nhất định phải rời xa Tiểu Bảo đến Tấn thành.

      Tấn thành cách Lâm Vân huyện cũng xa, cũng chỉ là hơn ngày lộ trình, nhưng tiến vào Vương phủ cũng phải là có thể dễ dàng ra ngoài như vậy, cách khác nàng đoạn thời gian rất dài lại thể gặp Tiểu Bảo.

      Sau khi trở về, mặt Dao Nương tia vui mừng cũng có, cùng tỷ tỷ chào hỏi xong, liền bước vào bên trong gian phòng xem Tiểu Bảo .

      Huệ Nương sững sờ cái, còn tưởng rằng chuyện này thành, muốn vào khuyên muội muội nên suy nghĩ nhiều, lại bị trượng phu kéo lại.

      "Thành rồi, ngày kia phải , Dao Nương chắc là bỏ được Tiểu Bảo, nàng để cho muội ấy cùng hài tử ở chung trong chốc lát ."

      Ánh mắt Huệ Nương bi ai, nặng nề thở dài.

      Tiểu Bảo mới vừa tỉnh, nằm ở giường, cái đầu nhìn ngó chung quanh.

      Vừa nhìn thấy nương xuất ở trước mắt, ánh mắt bé thay đổi, tựa hồ cũng nhận biết đây chính là nương.

      Dao Nương bi thương trong lòng, nhịn được liền ôm Tiểu Bảo bật khóc.

      Khóc trong chốc lát, nàng xoa xoa nước mắt, vén lên xiêm y cho Tiểu Bảo uống sữa.

      Tiểu Bảo chưa uống sữa cả buổi, bú đặc biệt nhiều, nhiệt tình mút lấy sữa. Dao Nương nhìn bé đầy thương , khẽ vuốt cái đầu mới vừa mọc tầng tóc mềm mại từng cái từng cái.

      Ngày hôm sau, Dao Nương chỉ ôm Tiểu Bảo đâu cả, trước kia còn giúp đỡ trong nhà làm vài việc vặt, thời cũng làm.

      Lý Thị hôm kia mới bị nhi tử khuyên bảo lần, liên tục hai ngày nay rất an phận, Huệ Hương phải chiếu cố Minh ca nhi cùng Hồng ca nhi, tự nhiên rảnh làm việc nhà, thời Dao Nương cũng làm, bà phải làm việc nhà hai ngày, bận rộn cả người đầy bụi đất, nhịn được liền nổi đóa ở trong sân mắng ầm lên.

      Diêu Thành ở đây, thời Huệ Nương cũng muốn chịu đựng bà, mở rèm cửa ra đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bà.

      “ Nương khỏi mắng, ngày mai Dao Nương ."

      Tác giả có lời muốn :

      Tấn Vương: "Ân hừ - - bản vương chết hử ?"

      Dao Nương: QAQ, khi đó ta xác thực làm cho ngươi chết...

      Tấn Vương: Vậy bây giờ?

      Dao Nương: Ngươi là sống, vẫn là hảo việc cái. (QAQ, giơ ngón tay, khóc chít chít, ai oán oanh động )
      gió đông bắc, adamno1, Kimanh125754 others thích bài này.

    2. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Nam chính vẫn chưa kên sân khấu, ngóng a xuất vs muôn ánh hào quang
      lan linh linh thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ủng hộ hố lạ (tên tác giả mới toanh). Chúc nàng đào hăng say và chúng ta đến lấp giúp cho nhanh đầy.
      lan linh linh thích bài này.

    4. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      == Chương 06: ==

      Lý Thị sững sờ, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Huệ Nương nửa ngày, cảm thấy đối phương tựa hồ cũng phải là lừa bà, nhịn được mà nổi lên lòng hiếu kỳ.

      “Vậy nàng ta chuẩn bị đâu?"

      Bây giờ Huệ Nương đối với Lý thị tràn đầy chán ghét, nếu phải do bà, Dao Nương cần gì phải Vương phủ làm hạ nhân, hầu hạ con nhà người khác, phải bỏ lại con của mình.

      Nhưng nàng cũng muốn cùng Lý Thị ầm ĩ, muốn phá hỏng thanh tịnh khó có được của muội muội, liền buông rèm trở vào nhà.

      Lý Thị đâu chịu được loại thái độ này, muốn xông vào cửa cùng Huệ Nương tranh cãi lại bị Yến tỷ nhi từ Tây Sương ra giữ chặt lấy.

      Yến tỷ nhi đem Lý Thị kéo đến trong nhà.

      "Nương, người cần gì cùng nàng ta tranh cãi, nàng ta bây giờ buồn bực vì phải đưa hồ ly tinh kia đó. Người cùng nàng ta ầm ĩ, sau đó ca trở về nàng ta lại khóc sướt mướt cùng ca cáo trạng, sau đó cố gằng giữ hồ li tinh kia ở lại sao, vậy còn tệ hơn rồi."

      Vừa nghe Yến tỷ nhi như thế, Lý Thị cảm thấy cũng đúng, liền nhìn Yến tỷ nhi cái, : " Trước kia con , đem Dao Nương đuổi , về sau việc nhà con tới làm, vậy hai ngày nay con la cà ở chỗ nào hả? Suốt ngày việc gì cũng làm, như vậy còn muốn gả chồng, coi chừng gả qua rồi người ta lại đuổi con về."

      Lý Thị vừa , đầu ngón tay vừa điểm điểm lên trán Yến tỷ nhi.

      Yến tỷ nhi bị chọc đau, lại dám phản kháng, mặt mũi tràn đầy vẻ tình nguyện: "Nương con sắp xuất giá, lo bảo dưỡng nhan sắc, đến thời điểm gả lại bị người chê cười. Nhưng mà nương, người có với ca ca đến Trần gia dạm hỏi chưa?"

      Lý Thị ra vẻ tức giận mắng: " Có gấp hơn nhóc ranh con cũng chả chết được, đến lúc này còn nhắc chuyện này được hả? Nhắc chuyện này cho tẩu tử con để nó làm ầm lên hả, chờ Dao Nương rồi, ta chuyện với ca của con."

      "Vậy người cố gắng nhanh lên nha."

      Lý Thị tức giận trừng nữ nhi cái, liền trở về phòng. Yến tỷ nhi bám vào bên cửa nhìn bên ngoài, thấy nhà giữa bên kia có động tĩnh, phòng phía đông cũng lặng im như nơi người, liền lặng lẽ ra khỏi nhà.

      thẳng ra ngõ hẻm, quẹo vào ngõ hẻo lánh.

      Mới vừa tới trước cửa nhà nào đó, liền bị bóng người từ bên trong lao ra túm vào.

      tiểu tử làn da đen sẫm, quá cao lớn, nhưng dáng người thập phần khỏe mạnh, nhìn giống như ngọn núi .

      Người này đúng là hắc tiểu tử mà Lý Thị vừa mới - Phùng Hắc Tử.

      Yến tỷ nhi bị làm sợ hết hồn, tức giận : " Tên khốn ngươi kêu ta ra đây làm chi?”

      Phùng Hắc Tử cười tủm tỉm: " Mấy ngày rồi gặp nàng, rất nhớ nàng."

      Yến tỷ nhi có chút ít ghét bỏ nhìn cái: "Nương ta gần đây cho ta ra cửa, ca ta cũng quản ta rất chặt, đều là các ngươi dạy hư ta.”

      Phùng Hắc Tử : "Chuyện này chính nàng kêu ta giúp, cũng thể đem tất cả trách nhiệm đều đẩy lên đầu ta..." Thấy Yến tỷ nhi trừng mình, vội vàng đổi giọng: " Được, được, được, là ta chị được khi thấy nàng ta bắt nạt nàng, cho nên thay nàng trút giận được chưa? Đúng rồi, truớc đó nàng hứa, ta giúp nàng làm việc này, nàng hôn ta cái."

      xong, hắc hắc cười hai tiếng, đem mặt kề sát vào Yến tỷ nhi.

      Yến tỷ nhi vô cùng khó chịu đẩy ra: " Cút cút cút, sau này ta còn phải lập gia đình , sao có thể dính dáng với ngươi."

      “ Trừ ta ra, nàng còn muốn gả cho ai nữa?"

      " Dù sao cũng phải là ngươi, có việc gì ta đây, mắc công lát nữa để cho nương ngươi trở về bắt gặp chúng ta." Phùng gia bây giờ chỉ có hai người, Phùng Hắc Tử cùng nương - Phùng quả phụ. Cha Phùng Hắc Tử chết sớm, là nhờ vào Phùng quả phụ ngậm đắng nuốt cay ở bên ngoài giặt quần áo cho người ta đem nuôi lớn.

      Yến tỷ nhi còn chưa được hai bước, liền bị người hung hăng túm trở về, giương mắt lên liền thấy khuôn mặt lớn đen thui của Phùng Hắc Tử.

      " Mao Đản nàng nhìn trúng tên tiểu tử, tiểu tử kia lại vừa ý muội muội của tẩu tử nàng, cho nên nàng mới muốn..." Phùng Hắc Tử sầm mặt, ánh mắt có chút dọa người: " Nàng thành cho ta biết, chuyện đó có phải là ?"

      Yến tỷ nhi có chút hoảng hốt khó hiểu

      Nàng ta nhớ lại những chuyện Phùng Hắc Tử thường ngày làm kia, tụ tập đám người du thủ du thực phố ở khắp nơi hãm hại lừa gạt, gây chuyện thị phi, cắt đứt tay chân nguời ta cũng phải là có, gần đây lại làm tay chân cho kỹ viện ở ngõ hoa liễu. Đột nhiên ý thức được người trước mặt mình phải là tiểu tử da đen cùng mình lớn lên, bởi vì thích nàng mà chiều ý nàng cho nàng muốn gì được nấy.

      " Ngươi đừng nghe Mao Đản bậy, ta bình thường ra khỏi cửa, cũng chỉ quen biết ngươi cùng bọn Mao Đản, ở nơi nào mà nhìn trúng tên tiểu tử chứ?" Nàng ta giả bộ ra vẻ kiên nhẫn, đồng thời lại có chút cầu xin : " Ta thể về trễ nữa, ta là vụng trộm lén nương ta ra ngoài đó, ca ta mà biết đánh gãy chân ta mất, chờ có thời gian rảnh ta lại trở ra gặp ngươi ha."

      Lần này Phùng Hắc Tử có ngăn nàng ta, nàng ta vội vã ra khỏi cửa chính Phùng gia.

      Mà Phùng Hắc Tử lại dùng ánh mắt trầm nhìn theo bóng lưng nàng ta, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      Lý Thị vẫn là chịu nổi hiếu kỳ, vụng trộm ép hỏi Diêu Thành.

      Diêu Thành chịu nổi nương dây dưa, liền ra hết mọi chuyện.

      Lý Thị biết được Dao Nương lại gặp được loại chuyện tốt làm người hầu trong Vương phủ, tháng còn kiếm được nhiều tiền như vậy, lúc này đỏ mắt kêu Diêu Thành đưa Yến tỷ nhi làm nha đầu Vương phủ.

      Diêu Thành vô cùng bực mình : " Đến Vương phủ làm nha đầu chính là muốn ký khế ước bán thân để vào, nương luyến tiếc khi để Yến tỷ nhi cả đời làm nha đầu cho người ta sao? Với lại muội muội giờ bao nhiêu tuổi, người ta cũng muốn nha đầu lớn như thế."

      "Vậy tại sao Dao Nương có thể ?"

      Diêu Thành đầy nhẫn nại trả lời: "Dao Nương là làm nhũ nương."

      Lý Thị lẩm bẩm: " còn là con mà còn có được chỗ tốt như thế này..."

      Những lời kế tiếp Diêu Thành nghe tiếp vội bước , sợ mình nhịn được mà bất hiếu đánh nương.

      Bởi vì chuyện này, sáng sớm hôm sau Lý Thị luôn qua lại trước mặt Huệ Nương cùng Dao Nương. Bà còn đặc biệt ân cần, điểm tâm sáng sớm làm xong, rằng biết được Dao Nương hôm nay phải , nên phải đưa tiễn nàng cho tốt.

      Dao Nương khỏi nhìn bà cái, có việc gì mà ân cần phải trộm tức là cướp. Bất quá hôm nay nàng phải , cũng muốn nháo xảy ra chuyện, liền im lặng mà ăn điểm tâm, chỉ làm như nhìn thấy Lý Thị.

      "Dao Nương à, nghe hôm nay con vào Vương phủ, vậy giống với dân thường chúng ta. Cầm nhiều tiền công như vậy, con để Tiểu Bảo ở nhà chúng ta, có phải nên trợ cấp nhà chúng ta chút hay ." Thừa dịp Diêu Thành ra ngoài xem xe Lưu ma ma tới chưa, cuối cùng Lý Thị cũng vào vấn đề chính.

      Vừa nghe lời này, Huệ Nương liền khó chịu: "Nương, Tiểu Bảo uống là sữa của con, đâu phải của người, con là dì của con muội ấy tất nhiên có thể cho thằng bé uống sữa chứ, sao người còn đòi trợ cấp làm gì!"

      Lý Thị vui hậm hực: "Đó là thức ăn cùa Hồng ca nhi, ta là tổ mẫu Hồng ca nhi, ngươi quản được ta sao?" Bà cũng biết chờ nhi tử vào, việc này thành, cũng muốn cùng Huệ Nương dây dưa, trực tiếp chuyện với Dao Nương. Bà biết Dao Nương là người thành , so với Huệ Nương dễ đối phó hơn.

      "Dao Nương con cứ , bạc này con đưa hay là ."

      Dao Nương vẫn rũ tầm mắt, nghe như thế, nàng ngước lên, mặt có bất cứ cảm xúc gì, bàn tay bên dưới lại nắm chặt.

      " Đưa chứ, đại nương người yên tâm, khi nào ta nhận lương mỗi tháng gửi tiền trở về."

      Lý Thị được câu trả lời hài lòng quay đầu bước , chắc là do sợ Huệ Nương làm ầm ĩ với mình.

      Huệ Nương vội la lên: "Dao Nương muội để ý bà ta làm chi, Tiểu Bảo là cháu trai tỷ, chằng lẽ tỷ còn muốn lấy tiền muội hay sao?"

      Dao Nương cầm lấy tay nàng, giọng : "Tỷ hãy nghe muội , muội gây nhiều phiền toái cho tỷ, dù gì bà ấy cũng là mẹ chồng tỷ, nếu bà ấy vừa ý, Tiểu Bảo ở nơi này cũng yên ổn, cũng thể để tỷ ngày ngày cãi vã với bà ta được. Tỷ cũng biết , vào Vương phủ lương tháng nhiều, cũng cần quan tâm chút ít tiền như thế, bây giờ muội cũng biết đến lúc nào mới về, Tiểu Bảo mặc quần áo, ăn cơm cũng phải nhờ vào tỷ, những thứ này đều phải dùng bạc để mua. Nếu để Tiểu Bảo ăn tại đây, lòng muội cũng bất an lắm."

      Mặt Huệ Nương đầy bi ai, cũng biết nên cái gì.

      Nàng hiểu tâm tư muội muội, muốn mọi người bàn tán, muốn làm nàng khó xử. Nhưng muội muội hiểu chuyện săn sóc như vậy, tại sao ông trời lại có mắt như vậy chứ?

      Suy nghĩ này luôn luôn trong đầu của Huệ Nương, Huệ Nương tự hỏi qua vô số lần, đều thể có lời giải đáp, chỉ có thể ôm muội muội bật khóc.

      Kỳ phải hôm nay Dao nương lại có thể bình thản như thế, nàng tự nhắc bản thân vô số lần rằng sau này được khóc nữa, bởi vì khóc cũng giải quyết được vấn đề, nàng phải cố gắng để mình luôn cười tươi mới đúng. Nhưng mà đến lúc này, bản thân cũng nhịn được rơi nước mắt.

      Diêu Thành từ bên ngoài vội vàng vào, chứng kiến cảnh tượng như vậy.

      "Sao lại khóc nữa rồi? Được rồi, xe Lưu ma ma đến rồi."

      Dao Nương gấp rút lau lau nước mắt, lại lau nước mắt cho Huệ Nương, mới đứng lên vào bên trong phòng nhìn Tiểu Bảo chút. Tiểu Bảo ngủ say, miệng nhếch nhếch lên, tựa hồ trong giấc mộng còn bú sữa.

      Dao Nương dám nhìn nữa, nắm lên gói đồ bên cạnh quay đầu liền chạy ra ngoài.

      Lên xe, Huệ Nương bám lấy cửa sổ xe thao thao bất tuyệt, dặn dò Dao Nương chú ý thân thể, cần lo lắng trong nhà, có rảnh trở lại nhìn chút, nếu việc quá cực khổ phải trở lại, trong nhà phải lo được thêm miệng ăn nữa.

      Dao Nương gật đầu liên tục, trong mắt rưng rưng.

      Vẫn là Lưu ma ma kiên nhẫn, lên tiếng cắt ngang rằng thời điểm còn sớm, Huệ Nương mới buông tay bám lấy cửa sổ xe ra.

      Con ngựa chạy thẳng về phía trước, tiếng bánh xe lộp cộp đường lót đá xanh.

      Dao Nương từ trong cửa xe thò đầu ra, với Huệ Nương vẫn đứng ở cửa trông theo: "Tỷ tỷ yên tâm, muội nhất định chăm sóc bản thân tốt, mau vào nhà ."

      Huệ Nương lệ nóng đong đầy vành mắt, gật gật đầu.

      Nhìn thân ảnh tỷ tỷ, tỷ phu càng ngày càng , cho đến khi nhìn thấy, Dao Nương mới xoay người lại ngồi đàng hoàng ở trong xe ngựa, Lưu ma ma cười nhìn nàng: " Được rồi, mau lau nước mắt , đây chính là chuyện tốt người khác cầu đều cầu được, cũng phải thể trở về. Nếu con ở trong phủ làm việc tốt, mỗi tháng cũng ngày nghỉ, đến thời điểm đó tích góp chút để trở về thăm là được."

      “ Vâng ạ."

      Ở nơi cửa sau để vào Tấn Vương phủ có dãy nhà, chiếm diện tích tương đối lớn, ở đây đa phần là đầy tớ trong Tấn Vương phủ.

      Nhà của Lưu ma ma cũng ở nơi đây.

      Sau khi bà trở lại, Hồ Lai cũng ở đây, việc đầu tiên là thu dọn phòng ốc loạn như cái chuồng heo lại, sau đó đổi thân xiêm y mới tinh ra khỏi nhà.

      Lưu ma ma tâm tình rất tốt, mặt mang ý cười, đường chân mang theo gió, người khác liền tò mò , " Nhà Hồ Lai à, nhặt dược vàng à?"

      thể trách người ta hiếu kỳ, vì từ lúc trượng phu Hồ Lai của Lưu ma ma mất việc, lại dính vào bài bạc, tính tình bà càng ngày càng khó chịu, bình thường cực ít trở về, mỗi lần trở về đều cùng Hồ Lai tranh cãi ầm ĩ trận. Lần này Lưu ma ma về nhà mẹ đẻ, trượng phu Hồ Lai nhiều ngày rồi có tung tích, những người ở nơi này, nhà này nối liền nhà kia, bên cạnh phát sinh chuyện gì, hàng xóm đều biết , tự nhiên biết Hồ Lai này lại đánh bạc, đại khái thua hết sạch về nhà.

      Vốn cho là nhà Hồ Lai sau khi trở lại muốn đại náo hồi, có ai nghĩ được bà ta chẳng những giận, ngược lại cao hứng như vậy, nếu người ta tò mò mới lạ.

      Lưu ma ma đưa mắt liếc ma ma chờ xem bà làm trò cười kia, cười dài : “ Cũng có nhặt được vàng, ngược lại đạp trúng đống phân chó, bà xem đống phân kêu sao lại đáng ghét như vậy chứ, chính mình cứ thích dán vào gót chân người!"

      Ma ma này cũng là nhân tinh, đương nhiên nghe hiểu Lưu ma ma này là mắng mình, lập tức thẹn quá hoá giận mắng câu: " Bà cứ đắc ý , chắc bà chưa biết Hồ Lai nhà bà lại Tụ Đức trang phải !"

      Bỏ lại lời này, ma ma này liền đem đầu rụt lại vào nhà.

      Sắc mặt Lưu ma ma khó coi, ở trong lòng mắng vô số lần ‘ đồ đầu đất’, nhưng vừa nghĩ tới mình sắp sửa được Vương phi coi trọng, lập tức bỏ qua buồn bực trong lòng.

      Bà theo cửa sau tiến vào Vương phủ, đường dọc theo con đường xuyên qua hậu hoa viên thẳng về hướng Tư Ý viện.

      Đến Tư Ý viện, lướt qua bức tường được chạm trổ, trước mặt là bảy gian phòng chính ở giữa. Hai bên còn có phòng bên, sương phòng, trước sau dãy nhà có mái hiên, rường cột chạm trổ, tráng lệ, khí phái đặc biệt.

      Dưới hành lang chính phòng có mấy nha đầu mặc y phục xanh đứng hầu ở đó, bà kề sát chân tường tới, trơ mặt : "Hồng nhi nương, ma ma có chuyện muốn tìm Lý ma ma, biết lão nhân gia nàng có ở trong ạ?"

      Nha đầu được gọi là Hồng Nhi kia tường tận xem xét bà ta trong chốc lát, mới nhận ra bà ta là Lưu ma ma chăm sóc hoa cỏ trong phủ. Biết bà ta cùng Lý ma ma có quen biết, từng giúp Vương phi làm viiệc vặt, liền : " Bà chờ chút, ta vào giúp bà truyền lời."

      Lưu ma ma vẫn giữ vẻ mặt cười, gật đầu liên tục, tới bên chân tường đứng đợi.

      Tác giả có lời muốn : biết tất cả mọi người vội vã muốn Dao Nương tiến vào Vương phủ,nhưng chương này có vài nhân tố tương đối quan trọng thể thiếu.
      gió đông bắc, adamno1, Kimanh125759 others thích bài này.

    5. leaderjiyong93

      leaderjiyong93 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      7
      biết bao giờ nam chính mới xuất . Truyện hay. Cảm ơn editor!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :