1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh viên tồi trường Bắc Đại - Phá Đầu (58c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 20: Về nhà (5)
      Ngày 30, tôi dậy rất sớm. Trấn của chúng tôi có lệnh cấm khói lửa như Bắc Kinh. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa của bọn trẻ con nghịch pháo. Khi còn bé, tôi thích nhất lễ mừng năm mới, có quần áo mới để mặc, có lì xì đỏ thẫm, vô ưu vô lo, lại bị mắng; lớn đến thế này tôi vẫn thích lễ mừng năm mới —- bởi vì phải học… đến đây lại thấy buồn bực, vừa buồn về điểm giả của cuộc thi, vừa bực tại đơn phương, là ngăn trở tôi luyện của tôi. Tôi có chút ước ao được giống những nhân vật nữ trong phim truyền hình, ảm đạm buồn bã sau những cuộc tình, ít nhất trong lễ mừng năm mới cũng có gì đó có lịch sử tang thương có thể lấy ra mà gột sạch.

      Ăn xong bữa trưa, tôi lập kế hoạch cưa trai. Khi đó mẹ tôi còn chưa trở thành người của thời đại, trong nhà chưa có máy tính. Tôi bất chấp gió lạnh tới quán internet, chuẩn bị gửi cho Tiểu Tây bức thư điện tử.

      Mở hòm thư, nhấp nhấp chuột, trong đầu tôi trống rỗng. Bởi vì tôi vẫn chưa nghĩ ra nên viết nó thành bức thư tình hay chỉ là bức thư tường thuật bình thường. Tôi viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, rốt cục viết:

      Tiểu Tây, nhà em bắt đầu làm vằn thắn, tuy khu của bọn em có truyền thống này nhưng mẹ em , phải ăn sủi cảo mới có khí đoàn viên. Em mong, đêm trừ tịch trong tương lai — đêm 30, chúng ta có thể ngồi bên bàn ăn trong nhà của chúng ta, cùng nhau ăn sủi cảo.

      Còn nữa, em vẫn hiểu, ước mơ của ngày xưa là vào Học viện y học Bắc Đại, vì sao lại vào khoa kinh tế?

      Tôi lẩm nhẩm đọc lại bức thư hai lần, nghĩ cái này vừa giống thư tình vừa giống văn tường thuật, lại có vấn đề dinh dưỡng hỗ trợ, là bức thư mẫu mực đọc được, lúc này tôi mới dè dặt bấm vào nút “gửi ”.

      Phụ nữ thời cổ đại gửi thư có phải mỗi ngày đều nhìn lên trời chờ bồ câu đưa tin hồi hay ? Nhưng như vậy rất dễ bị chim phóng uế lên giữa mặt, nhất là khí thời ấy trong lành, chim chưa thuần hóa, rất dễ bay lung tung. Tôi tưởng tượng ra cảnh nữ tử kiễng chân chờ đợi, sắc mặt dần ảm đạm, rồi ngốc nghếch nghĩ: khoa học kĩ thuật phát triển là tốt, tôi cũng phải “kiễng chân” chờ hồi , chỉ cần im lặng chờ đợi là được.

      Từ quán internet về nhà, tôi nhận được điện thoại của Tử.

      Tử reo lên trong điện thoại: “Lâm Lâm, tối nay cùng tới bắn pháo hoa .”

      Tôi bình tĩnh nhã nhặn hỏi: “Cậu , còn hẹn ai?”

      Tử ở đầu bên kia rất vui vẻ: “Sao cậu biết tớ còn hẹn người khác a?”

      “Thừa lời, hai mươi năm quen biết, chưa từng thấy cậu thả nổi con diều, hôm nay lại lãng mạn như thế nhất định là có cái chủ ý kì quái nào đó.”

      “Hắc hắc, chỉ có cậu hiểu tớ. Hôn cái ~~ Tớ hẹn Thiện Thiện, bảo Thiện Thiện hẹn Phương Dư Khả. Bốn người chúng ta bắn pháo hoa . Đêm nay, mười giờ, gặp nhau ở đường Giang Hoài. Thiện Thiện lái xe tới.”

      “Tên Thiện Thiện kia có bằng lái lúc nào a. Bằng lái nước ngoài trong nước thừa nhận.”

      “Ai nha, sao cậu lại giống mấy bà già như thế, Thiện Thiện ở nước ngoài nhiều năm như vậy, trở về còn lấy nổi cái bằng lái hay sao. Đêm nay gặp về!”

      ra tôi muốn để Tử cùng Phương Dư Khả. Trong lòng Phương Dư Khả có người thương. Chiều hôm qua, ánh mắt của cậu ta khi nhắc đến ta, tôi nhìn thấy khi Tiểu Tây nhìn Di Liên. Thích người có người trong lòng rất đau khổ. Tôi sợ Tử cũng như thiêu thân lao vào lửa đơn phương giống tôi, tuy nhiệm kỳ làm bạn trai của Tử cũng chỉ tối đa được ba tháng…

      Buổi tối ăn sủi cảo, ở nhà cùng bố mẹ già xem hết chương trình năm mới, bố mẹ tôi bắt đầu sắp xếp chơi mạt chược. Tôi nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, quyết định vừa dạo vừa tới đường Giang Hoài.

      Tôi hối hận, đêm 30, các cửa hàng đều đóng cửa sớm. mình tôi nhìn pháo hoa ven đường, có vẻ đặc biệt đơn. Nhất là khi cầu Giang Đông, vài đôi tình nhân đều quay đầu lại nhìn tôi, có lẽ là sợ tôi nhảy cầu.

      Sớm biết thế này mười giờ mới ra khỏi cửa. Bây giờ trở về cũng chẳng được bao lâu. Tiếp tục hay trở về đều được, giống như tình của tôi. Kiên trì khó chịu, buông tha đáng tiếc. Suy nghĩ như có như này quấn lấy tôi, hô hoán bảo tôi phải tiếp tục tranh thủ tình cảm; mà những đau xót tạo thành từ những suy nghĩ này lại luôn luôn nhắc nhở tôi, làm tôi dừng bước, làm tôi quay đầu.

      Trong buổi tối náo nhiệt và yên bình này, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về những vấn đề tình cảm, thậm chí tôi còn nhìn nhận kỹ vấn đề ngày hôm qua lần nữa: định nghĩa của tình rốt cuộc là gì? Trước mặt thần tình , tôi tín đồ tiều tụy sao? Vì sao tôi lại lưỡng lự? Tôi rụt cổ, khép chặt áo lông người, tựa vào lan can, nhìn nước sông chậm rãi chảy qua dưới cầu. Tôi có cảm giác thương cảm muốn khóc, pháo hoa phía xa xa càng đẹp, tôi càng cảm thấy ưu thương. Đây giống tôi. Nhớ lần trước khi xem “trái tim mùa thu” cùng mẹ tôi, khi Song Hye Kyo chết, mẹ tôi khóc như con mình chết vậy, còn tôi lại rơi giọt nước mắt. tại, tôi nhìn pháo hoa, hiểu sao lại xúc động như thế này.

      Phía sau có người vỗ vai tôi. Tôi quay đầu. Nếu phía sau là bác nhiều chuyện tới khuyên tôi đừng nhảy sông phá hoại bầu khí thê lương mà tuyệt đẹp của tôi.

      Người phía sau lại vỗ vỗ vai tôi. Tôi tức giận xoay người, muốn rống lên “đừng xen vào chuyện của người khác”, phát Phương Dư Khả đứng trước mặt, ngờ vực nhìn tôi. Cậu ta hỏi: “Nóng quá hứng gió à?”

      (Nên nhớ đây là Tết lịch, mùa đông lạnh lắm đấy nhá, bạn Khả là thâm, bái phục)

      Tôi gật đầu: “Tôi đứng cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở lầu ngắm tôi. Tôi theo đuổi nghệ thuật mà.”

      Phương Dư Khả bước tới mấy bước, chống tay lên lan can, cười : “Học được cách làm thơ rồi, có tiến bộ nha.”

      Tôi khinh thường : “Tôi còn làm được thơ ở phòng KTV, làm thơ đối với tôi chỉ là trò trẻ con.”

      Phương Dư Khả cười nhạo tôi như bình thường, chỉ nhàn nhạt cười, nhìn nước chảy dưới cầu.

      Tôi nhìn đằng xa. Gần nửa đêm, pháo hoa càng lúc càng nhiều, càng ngày càng rực rỡ. Nước sông ánh lên đủ màu sắc, nhìn rất đẹp mắt. Tôi hỏi Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, vì sao cậu thích mối tình đầu của cậu?”

      Phương Dư Khả dịu dàng nhìn dòng sông: “Thích tất cả mọi thứ của ấy, bao gồm cả tính xấu, cái đầu ngu ngốc của ấy. Nếu như ấy ngốc hơn chút nữa, tôi kèm cặp ấy suốt những năm cấp hai cấp ba. biết nếu như vậy, tại ấy có thể thích tôi nhanh hơn chút .”

      ra người đó ở Bắc Đại. Nhưng ngờ cậu ta lại là chủ nhân cần hồng nhan cần giang sơn như vậy. Tôi hỏi tiếp vấn đề làm tôi suy nghĩ: “Nếu mối tình đầu của cậu thích cậu, cậu buông tay sao?”

      Phương Dư Khả im lặng, chỉ nhìn nước sông dưới chân.

      Tôi sốt ruột : “Tôi nếu như, chỉ là giả thiết thôi.”

      Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn tôi. Pháo hoa ánh lên mặt cậu ta cái bóng sặc sỡ.

      Cậu ta kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi, giống như hứa hẹn lời hứa trang trọng nhất: “ . Tôi ở gần bên ấy, luôn luôn ở cạnh ấy, cho đến khi ấy rời khỏi tôi nữa.”

      (T^T Tội nghiệp bạn Khả)

      Tôi kinh ngạc : “Mối tình đầu của cậu chẳng lẽ là Như Đình? Khó trách cậu với ấy như hình với bóng. Tính tính ấy quả được tốt lắm, lần trước ở nhà cậu như lên cơn vậy. ấy giống con trai á, tôi thể cái nhìn của mấy người nhau đúng là mình kiểu nha. Nhưng đầu óc khẳng định là ngu ngốc, mặc dù ở trong mắt cậu, thế giới chẳng có ai là ngu ngốc. Hơn nữa toàn bộ người thế giới đều biết ấy thích cậu. Cậu còn ở đó vờ vịt u buồn, thanh cao. Giữa hai người chẳng phải chỉ còn cách có tờ giấy mỏng sao? Có muốn tôi giúp hay ?” đợi cậu ta trả lời tôi thở dài: “Hôm qua còn tưởng cậu cũng đơn phương giống tôi, aiz, trong đêm mất người bạn cùng hoạn nạn.”

      Phương Dư Khả an ủi tâm hồn đau thương của tôi, nhìn pháo hoa đằng xa rồi : “Tôi nghĩ, sức tư duy theo quán tính của con người rất mạnh. cần phải giải thích từ đầu đến đuôi mỗi câu mỗi chữ mới có thể phủ nhận nhận định sai lầm nào đó, mới có thể suy nghĩ khả năng khác. Nhất là đối với những sinh vật có tư duy chậm chạp, các loại ám chỉ, bóng gió cũng chỉ như pháo hoa kia, người ấy xem xong là xong việc, nghe xong là xong việc, cũng thèm nghĩ vì sao pháo hoa lại nở thành những hình dạng khác nhau. Đôi khi tôi suýt chút nữa nhịn được, muốn cho người ấy, người ấy nở thành những vì sao, biểu thị cho tình làm tôi choáng váng đầu óc; hay nở thành hình cái ô, biểu thị cho suy nghĩ của tôi muốn bảo vệ người ấy; hay nở thành cây pháo trời, biểu thị cho tức giận của tôi, nhưng lại có cách nào khoan dung cho người ấy. Nhưng tôi sợ tôi còn chưa kịp cho người ấy tất cả những hàm ý của mình, người ấy bị dọa chạy. Bởi vì người ấy chỉ là con cọp giấy làm bộ dũng mãnh, gặp phiền phức lập tức trốn tránh; cũng có thể người ấy là con đà điểu, chôn đầu dưới đất, muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì.”

      Tôi nghe mà thấy mình như lọt vào trong sương mù, mặc dù những lời này phát sinh trong lúc có bối cảnh có đối thoại, nhưng tôi quy cho tư duy quỷ dị của cậu ta, trước sau ăn khớp, biết tên nhóc này trúng cái tà gì, tự nhiên lại quay sang thao thao bất tuyệt về pháo hoa. Có lẽ mọi người đứng trước tình đều biến thành kẻ ngốc. Như Đình còn bảo tôi quản chặt Phương Dư Khả, cũng xem người ta si tình tới trình độ nào, người khác có ý định đào vách tường cũng vô dụng, trái tim Phương Dư Khả ràng là có vách đồng vách sắt, siết ta chặt bên trong. Tử đáng thương nha.

      Khi tới đường Giang Hoài, tôi nhìn thấy cái bóng khổng lồ của Thiện Thiện từ phía xa, làm cho Tử ở bên cạnh có vẻ đặc biệt nhắn xinh xắn.

      Trấn rất , lái xe hai mươi phút chúng tôi tới vùng ngoại thành. Tôi hỏi Tử ở bên cạnh: “Vì sao phải tới ngoại thành bắn pháo hoa? Tối mù mịt như vậy, gặp nạn sao?”

      Tử mất kiên nhẫn : “Đốt pháo hoa ở ngoại thành mới có ý nghĩa, trời chỉ có mình pháo hoa của chúng ta, giống trong nội thành, ngẩng đầu cũng biết đâu là pháo hoa mình bắn. Hơn nữa, muốn cướp tiền cướp của Thiện Thiện, cướp sắc cũng là cướp của tớ. Cậu cần lo lắng.”

      Phương Dư Khả và Thiện Thiện đứng bên cạnh cười.

      Qua lúc, Thiện Thiện lấy từ trong xe ra hai cái túi, nhiệt tình : “Đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp giết người phóng hỏa. Tới đây, cùng tới châm lửa .”

      Tôi nghĩ đêm 30 này là đủ dày vò. Hơn nửa đêm, đám người đốt lửa sưởi ấm dưới ánh đèn ô tô, người ta biết còn tưởng đây là dân chạy nạn.

      Tử đặt pháo hoa của bốn người vào bốn góc của khoảng cỏ rộng. Mười phút sau là tới giao thừa.

      Tôi và Phương Dư Khả giúp Thiện Thiện kéo dây dẫn, gặm cánh gà, cũng rất bận rộn.

      phút cuối cùng, tử đưa cho mỗi người chúng tôi cái bật lửa, bảo chúng tôi cùng nhau châm lửa.

      Tay tôi run rẩy đốt dây dẫn, dây dẫn phát ra tiếng “xoẹt xoẹt”. Tôi lập tức chạy xa, nhìn ba người khác ung dung châm lửa. Vì vậy, pháo hoa đầu tiên bầu trời là của tôi. Đầu tiên là vòng tròn màu tím, sau đó hóa thành cái ô khổng lồ, sau đó lại giống như bông cúc vàng. Lúc này, mấy góc khác của bầu trời cũng bắt đầu xuất những bông pháo hoa hình dáng rực rỡ khác. Mấy bông pháo hoa phóng lên cùng chỗ, làm cho bãi cỏ sáng như ban ngày.

      Trong tiếng pháo hoa, Tử lớn tiếng : “Lâm Lâm, có nguyện vọng gì ngay . Ông trời bị chúng ta đánh thức rồi, phải nghe chúng ta ~~~”

      Tôi cười hì hì, chụm tay lên miệng, quay lên trời hô: “Tôi muốn ông xã của tôi!”

      Yểu Tử đứng bên cạnh cười, với tôi: “Cậu tin? Chuyện mất mặt như thế cậu cũng dám làm.”

      Lại bị con bé đùa giỡn. Tôi chán nản đẩy con bé cái. Thiện Thiện ở bên cạnh vỗ tay: “Ai nha, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi. Khi còn bé, tớ bị cậu bắt nạt thảm như vậy, cuối cùng cũng có người có thể chèn ép lại cậu. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”

      Phương Dư Khả vừa định mở miệng, tôi trừng mắt với cậu ta: “Cậu dễ nghe chút, hoặc là đừng có . Nếu , thù của hai người bọn họ, tôi đều ghi lên người cậu.”

      Cậu ta dịu dàng cười, bắt chước ta chắp tay lên miệng, nhanh chóng hô về phía pháo hoa sắp tàn: “Tôi muốn bà xã của tôi!”

      Tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Tôi phản ứng lại đầu tiên, chỉ về phía cậu ta: “Tôi biết cậu là thâm độc nhất mà. Lại dám châm chọc tôi sau lưng? Cậu tranh giành ông trời với tôi phải ? Hảo hán biết phét. Bà xã của cậu phải ở bên cạnh cậu sao?”

      Phương Dư Khả vui vẻ cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      Tôi lại cảm thấy tức giận. Phương Dư Khả cười rộ lên rất có sức hấp dẫn. Trước đây cậu ta mang kính vì sợ chính mình quá đẹp trai, quả là có lý, nếu bình thường cậu ta cười như tại, tôi sợ số người đào vách tường của Như Đình tăng theo cấp số nhân.

      Tôi : “Phương Dư Khả, cậu nhất định phải chung thủy, trước sau như với bà xã của cậu, để tôi tin tưởng tình , cũng để tôi đố kị đến chết.”

      Phương Dư Khả gật đầu mạnh.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 21: Rút ra kinh nghiệm xương máu
      Qua vài ngày, tôi ra quán internet kiểm tra và nhận thư. Trong hộp thư đến có thư mới. Sau khi kích động hỏi thăm Thượng đế, Thánh A La và Quan Thế xong xuôi, tôi run run kick chuột vào hòm thư đến. Bức thư quả là do Tiểu Tây gửi, nội dung chỉ có vài câu:

      nhận được thư. Gia đình có việc, thể học đúng hạn. Em và Dư Khả trước.

      À, có việc gọi điện. thường kiểm tra hòm thư. Thứ lỗi.

      Tôi đọc đọc lại bức thư này rất nhiều lần, cho đến khi có thể đếm được bức thư này có 35 chữ, tôi mới tắt máy ra về. Tôi phải đau khổ suy nghĩ rất lâu, phải làm thế nào có thể thổ lộ với lại quấy rầy . Gửi thư là phương pháp tốt nhất mà tôi nghĩ đến. Nếu tôi nghẹn đến chết, mình vỡ vụn, còn lừa dối mình, tưởng tượng khi đọc thư có biểu cảm và tâm tình thế nào, ngờ lần đầu tiên dùng cách này bị uyển chuyển cự tuyệt. Vấn đề mà tôi tôi đắc ý nhất trong thư, trả lời, vấn đề tình tứ cũng đáp lại. Ngay cả cái khai giảng đầu tiên mà tôi trông đợi trong đời cũng vì diễn viên chính xuất mà trở nên chẳng còn gì thú vị. xa cách, khách khí, cẩn thận, để lại cho tôi chút cơ hội, phán tôi bị knock out, chặt đứt mọi tưởng niệm của tôi.

      Mùng bảy còn chưa qua, tôi tùy tiện với mẹ già lý do, mình trở về Bắc Kinh.

      muốn cùng Phương Dư Khả, thứ nhất là vì liên quan tới Như Đình. Tôi muốn ở cùng thời gian quá dài, khiến cho Như Đình càng thêm tức tối; thứ hai là vì tôi cần mượn phương pháp nào đó chống lại nội dung trong bức thư kia của Tiểu Tây — phải tôi làm như thế — tuy tôi biết phản kháng như vậy trong mắt mắt Tiểu Tây và mọi người cũng chẳng là gì.

      Trường học rất vắng vẻ. dãy phòng học dài chẳng có được mấy người, ngay cả căn tin cũng chỉ mở cái, chính là cái cách ký túc xá của tôi xa nhất. Để tránh việc thay quần áo rất phiền toán mỗi khi ra ngoài, tôi mua đống lương khô, tắt di đông, rút dây điện thoại, chuẩn bị ngủ đông.

      Cứ đần độn ngủ như vậy mấy ngày, cuối cùng ngủ nổi nữa tôi mới mở đôi mắt sưng vù, bật máy tính lên mạng. QQ tự động đăng nhập lóe lên, nhắc tôi có tin nhắn mới. Tôi mở ra nhìn, là cái tên “Tim đập”. Nội dung vô cùng bá đạo viết:

      22:05: chết chưa?

      22:50: Còn sống lên tiếng .

      23:00: Vì sao lại về trường trước? Nhớ nạp pin điện thoại.

      23:20: Cố ý tắt di động sao?

      23:25: Vì sao ngay cả dây điện thoại ở ký túc xá cũng rút?

      Dù đầu óc tôi có u mê nhưng vẫn nhớ “Tim đập” chính là Phương Dư Khả. Tôi nhắn lại: “Chưa chết, thất vọng rồi chứ?”

      Hình cái đầu của Phương Dư Khả bỗng sáng lên: “Hôm nay mới biết mình trước. có nghĩa khí.”

      Phương Dư Khả càng ngày càng cho tôi cảm giác giống Tử, tuy lời ác độc nhưng là em tốt.

      Tôi gõ biểu cảm xin lỗi, rồi viết: “Nhớ tôi như vậy sao :) Cậu nên xóa hết lịch sử tin nhắn . Người nào đó nhìn thấy lại tưởng cậu ăn dấm chua. có tôi chịu được.” Tôi lại bổ sung thêm cái biểu cảm QQ bị búa gõ vào đầu.

      “Có tâm gì? Nếu vì sao lại mình về trường?”

      Toi thở dài, biết vì sao, tôi do dự lúc lâu, tâm tình bất định trải qua vài ngày ngủ say bỗng nhiên biến thành bụi bặm, có thể hóa thành mỗi câu mỗi chữ đập vào máy tính: “Tôi nỗ lực lần cuối cùng cho tình cảm của mình, nhưng thành công. Đột nhiên phát , tôi cũng phải da dày thịt béo như tôi tưởng tượng, có thể nghênh đón khó khăn, trường kì kháng chiến, cho đến khi thành công mới thôi. Từ trước đến nay tôi thấy khó đều lui, vì vậy tôi quyết định buông tay.”

      Phương Dư Khả ở bên kia lẫu vẫn có động tĩnh.

      Tôi tiếp tục viết: “Tôi cho rằng trong hàng nghìn hàng vạn người, tôi gặp ấy, lập tức nghĩ rằng ấy. Nhưng mọi chuyện đời sao có thể theo ý mình? Cậu cùng đừng có chê cười tôi. kim cương xinh đẹp vô địch cũng có mặt mềm yếu. Cũng giống như nhân vật trong trò chơi của các cậu, nếu bổ sung máu đúng lúc xong đời. Tôi muốn thừa dịp mình còn ít thể diện chừa cho mình con đường sống. Tôi thích ấy, hy vọng có thể nhớ về ấy tốt, muốn cuối cùng chỉ nhớ đến ấy gây tổn thương cho mình. Tôi cũng muốn hào hùng như cậu, ở bên cạnh người ấy tới khi người ấy thể rời khỏi tôi. Đáng tiếc tôi ngoan cố như cậu, cũng có dũng khí như cậu. Tìm được người mình thích lại dám cố gắng quên mình, còn phân tích, kiếm cớ nhiều như vậy, có phải rất tức cười hay ? Tôi cho rằng tình cảm của tôi cũng kiên định như tình cảm của cậu. Cuối cùng thực tế lại chứng minh tôi là người yếu đuối đỡ được cú đấm. Tôi biết tấn công. Nhưng có nghĩa biết phòng thủ, có cơ hội chờ xem.”

      QQ truyền đến tin nhắn của Phương Dư Khả: “Đau dài bằng đau ngắn. Phải chú ý sức khỏe, có thời gian ra ngoài chút.”

      Tôi gõ gương mặt tươi cười, viết: “Cảm ơn. Trước mặt thần tình , tôi phải tín đồ tốt, rút liền rút.”

      Bên kia : “Tại gia nhập tà giáo. Cũng may, còn chưa quá u mê tỉnh ngộ.”

      Tôi ha ha cười: “Làm sao cậu có thể chắc chắn giáo phái của cậu phải tà giáo?”

      Bên kia lại : “Bởi vì tôi có thể đảm bảo hạnh phúc cuối cùng. Hai người đều hạnh phúc.”

      Tôi : “Cậu cùng đứng có quá tự đắc. tại tình cảm của tôi yên ổn, cẩn thận tôi làm bên thứ ba chen chân, thành công lên vị trí bà cả, để xem cậu còn thề son sắt được đến lúc nào.”

      Bên kia gõ biểu tượng khiêu chiến, : “Hoan nghênh khiêu chiến!”

      chuyện với Phương Dư Khả xong, trong lòng tôi cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Có lẽ chuyện online là cách có thể bỏ hết những bực bội, làm tôi thoải mái biểu đạt tất cả suy nghĩ của tôi. Từ giờ trở , tôi nhét Phương Dư Khả vào danh sách bạn tốt.

      Sau khải giảng, tôi cũng rơi vào hối hận, tôi vui vẻ cùng Chu Lỵ học. Rất nhiều lần Chu Lỵ bị tôi chọc đến mức cười gập người trong giảng đường rộng lớn gần trăm người, chỉ thiếu chút nữa là nằm lăn ra đất. Tôi còn chủ động tham gia hội tình nguyện, tới nơi có những em nghèo khó để dạy học, tuy nhiên tôi cũng có chút chột dạ, sợ mấy đứa bé này nhận nhầm giáo viên, phá hủy cả thế hệ mới.

      Lần kinh nghiệm xương máu này cho tôi thu hoạch lớn nhất: tôi giảm béo thành công. Tôi ép chính mình phải ăn đúng bữa, nhưng mỗi lần chỉ ăn mấy miếng là no, nhìn thấy thịt kho tàu mà tôi rất thích trước đây cũng bớt hứng thú nhiều. Nhìn chính mình trong gương, tôi nghĩ, học kì này có thể đăng kí lớp học bơi rồi. Tôi đảm bảo bây giờ tôi mặc áo tắm vào, tuy dám ngực tấn công mông phòng thủ, nhưng tuyệt đối có mỡ thừa. Tôi suy nghĩ xem có nên tìm mấy phòng tập thể dục chuyên quảng cáo mấy phương pháp giảm béo để cung cấp hình đối chiếu trước và sau khi giảm béo hay , cũng tạo thêm chút thu nhập.

      đến bơi, tôi hiểu vì sao Bắc Đại lại bắt buộc toàn bộ sinh viên phải học môn này, làm như chúng tôi sinh ra ở đảo quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp sóng thần vậy. Nhất là đối với người sinh sống ở vùng sông nước Giang Nam mà có chút kỹ năng bơi lội như tôi, môn học bắt buộc này chính là dày vò. Bởi vì rất nhiều bạn học và giáo viên phương Bắc coi người phương Nam như động vật sống dưới nước, cho rằng chúng tôi vào trong nước dùng phổi mà dùng tai để hô hấp vậy.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 22: Thẳng thắn thành khẩn gặp lại
      Chu Lỵ ép tôi mua bikini cùng con bé. Lý do con bé dùng để thuyết phục tôi vô cùng phong phú: người độc thân nên ăn mặc trêu hoa ghẹo nguyệt. Sau đó, tôi kết luận được rằng Chu Lỵ nhất định là người rất biết toan tính. Bởi vì sau khi tôi và con bé cùng mặc bikini vào, tôi lập tức hóa thành bia đỡ đạn, chủ yếu dùng để làm nền cho thân hình nóng bỏng của Chu Lỵ. Tôi vĩnh viễn chỉ là nữ phụ nha~~

      Tôi chấp nhận bộ bikini mà Chu Lỵ gợi ý còn có nguyên nhân, đó là lớp bơi chia ra lớp nam và lớp nữ. Vì vậy, lớp, dù có mặc bikini hay loại áo bảo thủ cũng chẳng khác nhau là mấy. Nhưng tôi ngờ, mặc dù có chia lớp nhưng địa điểm học vẫn ở chung chỗ. Bởi vì Bắc Đại chỉ có cái bể bơi, mà môn này lại là môn bắt buộc, vì vậy được chia ra làm bốn làn bơi, đầu này là nữ sinh, đầu kia là nam sinh, hai lớp cách nhau khoảng cách mà lén lút liếc mắt là có thể nhìn thấy ràng tình hình của bên kia.

      Ngày học đầu tiên, giáo thể dục mặc chiếc áo phông tới. ấy còn thành giới thiệu: “Chào các em, vốn là giáo viên môn bóng rổ, họ Trương. Năm nay giáo dạy bơi của các em người mang thai, người phải trợ giúp đội tuyển bơi quốc gia, vì vậy hơi thiếu giáo viên mới điều đến, trong quá trình học tập mong các em giúp đỡ nhiều hơn.”

      Tôi trợn tròn mắt. Đây là tình huống gì? Học sinh sợ nước đụng phải giáo viên hoạt động cạn, học kỳ này có phải xong rồi chăng.

      giáo còn : “Những bạn biết bơi mời giơ tay.”

      Hơn 10 cánh tay bé từ dưới đất giơ lên. Trong đó có cả Chu Lỵ. Tôi tính toán, lớp chúng tôi có tất cả hai mươi học sinh, vậy số còn lại chỉ được đếm trong hàng đơn vị rồi…

      giáo hài lòng bảo mọi người hạ tay xuống: “Lát nữa những người nay bơi cho xem, nhớ , là bơi ếch, những kiểu bơi vớ vẩn khác tính. Nếu tư thế đoạt tiêu chuẩn cần thiết phải học nữa, cuối tuần có thể trực tiếp tham gia cuộc thi 200 mét. Những người khác chỉ cần trong lúc học có thể làm được tư thế chính xác của bơi ếch cũng có thể cần phải bơi hết 200 mét là có thể xin phép thi sớm. Những bạn thi xong chỉ cần cuối kỳ quay lại thi lý thuyết, tôi coi như các bạn học xong khóa này.”

      Lòng tôi nghĩ, thôi xong rồi, phải là giáo và 19 sinh viên xem mình tôi thi 200 mét đấy chứ? Chuyện mất mặt như vậy, ngàn vạn lần đừng có rơi vào đầu tôi.

      giáo còn hoàn toàn làm tôi tuyệt vọng, bổ sung: “Những người còn lại, trước giờ chưa từng xuống nước giơ tay.”

      Tôi run rẩy giơ tay lên, nhìn lại, hai mươi người, tôi chính là người duy nhất.

      Cuộc đời, có thể cần giống vở hài kịch như thế hay ?

      Tôi là học sinh tồi, nhưng được ức hiếp tôi như thế.

      giáo bảo chúng tôi chạy vòng quanh bể bơi, vận động làm nóng thân thể trước khi xuống nước. Tôi ủ rũ làm theo nhịp tiết tấu của giáo, duỗi duỗi tay, xoay xoay cổ. Khi tôi chuyển cái cổ đến vị trí chính giữa, tôi nhìn thấy trong đội ngũ nam sinh bên kia bể bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ — Phương Dư Khả.

      Tôi giật mình thiếu chút nữa bẻ gãy xương, vội vàng nháy mắt với Chu Lỵ ở bên cạnh. Chu Lỵ cũng nhìn thấy Phương Dư Khả. Nhưng con bé bạo dạn hơn tôi nhiều, chút kinh ngạc, chỉ thán phục than: “Dáng người là tốt!”

      Tôi ngã lăn… Đây vốn là lần đầu tiên trong học kỳ tôi nhìn thấy Phương Dư Khả. Lần trước, khi với cậu ta những cảm nhận của tôi QQ, tôi chỉ coi cậu ta như nhân vật , tại nhìn thấy cậu ta có chút tự nhiên, còn hơi hơi hối hận quá thành . Con người khi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra suy nghĩ , có cảm giác an toàn, giống như tôi mặc bikini, đứng trước đám nam sinh cách tôi xa xa cũng được tự nhiên. Nhưng tôi ngàn lần nghĩ tới, lú đó tôi lại thành với Phương Dư Khả như vậy… Tuy tôi từ nay tôi xếp cậu ta vào danh sách bạn tốt, nhưng ông trời cũng cần phải dùng cách như thế này để tôi và cậu ta gặp nhau chứ.

      Nhưng, sắc đẹp trước mặt, thể nhìn. Tôi cũng nhìn vài lần là được rồi…

      Ừ, quả là dáng người tệ…

      Có cơ hội phải sờ cơ ngực chút, để xem có rắn chắc như nhìn thấy

      (=D~ Yên tâm, cơ hội sau này nhiều =D~)

      Bộ phận ở giữa tiện bình luận, nhưng thứ cần có đều có là được…

      Chân cũng rất thon rất thẳng…

      tổng thể, có thể quảng cáo cho CK…

      (CK: Calvin Klein, hãng gì chắc biết rồi nhở? Hắc hắc)

      Tôi toét miệng cười. Bởi vì cách cậu ta khoảng nên tôi cũng cần quá kiêng dè. Ha ha…

      Tôi giọng với Chu Lỵ: “Chu Lỵ, bây giờ cậu còn muốn thi sớm nữa ?”

      Chu Lỵ lập tức : “Sao có thể thi sớm chứ? Mỗi lần tới đây lại rèn luyện cơ thể, bồi dưỡng tình cảm mới được a.”

      Tôi hy vọng Phương Dư Khả có thể chào mời những bạn học nữ khác đến khi tôi học được bơi mới thôi. Tôi cũng hy vọng cách mâu thuân, tốt nhất cậu ta cũng thi trước , như vậy tôi cũng từ từ “bị vạch trần” trong đám người mà mất mặt.

      Sau khi tan học, tôi và Chu Lỵ tắm rửa xong xuôi ở nhà tắm của bể bơi, suy nghĩ có nên tới căn tin gần đây ăn cơm hay . Chưa được mấy bước, tôi thấy Phương Dư Khả cũng từ nhà tắm ra, cổ còn vắt cái khăn mặt. Tôi nhanh chóng kéo Chu Lỵ , Chu Lỵ hiểu gì, nhìn chung quanh điều tra tình huống, vừa nhìn thấy Phương Dư Khả liền bỏ tay tôi ra, cao giọng hô với cậu ta: “Phương Dư Khả —”

      Aiz, bên cạnh tôi tại sao có ai có chút rụt rè nữ tính nha?

      Phương Dư Khả gật đầu ra vẻ chào hỏi. Cậu ta ngược lại có chút mất tự nhiên.

      Chu Lỵ kích động : “Ăn chưa? Nếu chưa cùng chúng tôi . Cậu giúp chúng tôi bổ túc môn máy tính, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu. Cải lương bằng bạo lực, hôm nay chúng tôi mời cậu ăn cơm.”

      (Cải lương khồn bằng bạo lực: Suy nghĩ bằng hành động)

      Tôi vội vàng : “Cậu ta quen để con mời cơm, cậu cũng đừng nịnh bợ, chúng ta nhanh về ký túc xá .” Tôi quay đầu cười cười với Phương Dư Khả: “Hẹn gặp lại ~”

      ngờ Phương Dư Khả lại : “Tôi có chút đói bụng, tiếc là mang theo phiếu ăn.”

      Chu Lỵ cười hì hì: “ thôi.”

      Cứ như vậy, trong trời đông giá rét, ba người chúng tôi ẩm ẩm ướt ướt tới miếu Thành hoàng ngoài cửa nam.

      Chu Lỵ còn chưa ăn hững phấn. Con bé ríu rít : “Phương Dư Khả, chúng tôi và cậu học cùng khóa thể dục, khéo nha. Cậu biết bơi chưa?”

      Aiz, vừa rồi là ai nhìn cậu ta bơi đến mức con mắt cũng rơi xuống đất vậy?

      Phương Dư Khả cười: “Cũng tạm.”

      Chu Lỵ lại hỏi: “Nếu các cậu biết bơi có thể thi trước ?”

      Phương Dư Khả lắc đầu.

      Chu Lỵ hài lòng cười, lại nháy mắt với tôi mấy cái. Tôi buồn bực, nàng này sao lại kích động như sắp đánh tiết canh vậy.

      Tôi im lặng uống trà nóng, biết nên cái gì.

      Nghiêm chỉnh ăn cơm có khi còn kì quái hơn. Trong lúc đó, chỉ có mình Chu Lỵ luôn mồm như làm bản báo cáo chuyên đề, tôi và Phương Dư Khả chỉ phối hợp làm người nghe, thỉnh thoảng “đúng”, “vậy sao?”, “ sai”, tương tự như vậy.

      Khi Chu Lỵ toilet, Phương Dư Khả đột nhiên mở miệng : “ ra biết bơi.”

      “Sao cậu biết?” Tôi lập tức hỏi.

      Phương Dư Khả cười cười.

      ra khi tôi giơ tay nhận là người chưa từng xuống nước, cậu ta nhìn thấy tôi. Vậy bộ bikini kia phải cũng bị cậu ta thấy rồi, tôi nhịn được đưa hai tay che ngực, giả bộ : “Sau này cho phép nhìn. Bơi đường bơi của cậu .”

      Phương Dư Khả miễn cưỡng : “ nhìn tôi lâu như vậy, tôi còn chưa gì. cho phép người khác nhìn đừng ăn mặc hở hang như thế. Huống hồ cũng chẳng có gì đáng nhìn.”

      Hừ, người này sao lại có cái mỏ nhọn lợi hại vậy nha. Tôi vô cùng buồn bực, lại thể phản bác. Quả tôi cũng có gì đáng cho người ta nhìn…

      Phương Dư Khả còn : “Tôi vốn tưởng khi cởi đồ mới thấy gầy. Bây giờ nhìn, quả gầy nhiều.”

      Tôi có ý kiến. Chuyện tình cảm của tôi, cậu ta còn hơn cả Chu Lỵ, tôi cũng có gì để giải thích. Nhưng cái câu “cởi đồ mới thấy gầy” làm tôi thoáng khó chịu.

      Chu Lỵ từ toilet trở về, nhìn chúng tôi chuyện rồi : “Tớ cứ nghĩ hai người cãi nhau, vì sao vừa rồi câu cũng . ra hai người trò chuyện sau lưng tớ nha. cái gì vậy?”

      Phương Dư Khả : “Cũng có gì, chỉ là bảo ấy chú ý thân thể chút. Lại gầy hơn nữa có ai cần.”

      Tôi tức giận lấy đũa đánh cậu ta: “Ai ai cần? Lão nương đây người gặp người thích, ngày mai tôi tới cầu Hỉ Thước thả ảnh, đảm bảo điện thoại sập nguồn, hòm thư tắc nghẽn.”

      Phương Dư Khả cười: “Ừ, nhất định là như vậy, đều là trách cứ . Diện mạo khó coi cũng sao, diện mạo khó coi ngoan ngoãn lặn xuống nước, lại ngồi phao làm người ta sợ là sai.”

      Tôi hối hận vì quên cậu ta rất độc mồm độc miệng, làm sao có thể đấu võ mồm với cậu ta chứ?!…

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 23: Tiệc sinh nhật Như Đình (1)
      Giống như sắp đến hạn nộp báo cáo mới chọn đề tài, trong ngày cuối cùng đăng kí môn học, tôi lung lay biết có nên lùi lịch học hay . Tôi ngờ rằng, ngay khi tôi mua táo, chuẩn bị khi ăn xong, nếu đếm được số hạt lẻ rút tên khỏi lớp học, số chẵn ngoan ngoãn học, tôi gặp Tiểu Tây. chính xác , tôi nhìn thấy , nhưng nhìn thấy tôi.

      Khi sắp tới gần nhau, gian hoa quả dài chỉ có tôi và , ở đầu kia, tôi ở đầu này. cúi đầu gọi điện thoại. Phần lớn thời gian chỉ thấy yên lặng nghe, thỉnh thoảng đến lượt cũng rất , nhưng câu “trở về ” kia cũng đủ để ôm trọn quầy hoa quả, mang theo hương hoa quả nồng, dịu dàng đâm vào trái tim tôi.

      Bước chân của tôi dừng lại tại chỗ. Quả táo nhất định là bị tôi nhìn chằm chằm đến xấu hổ rồi, nếu sao nó lại đỏ như vậy?

      Tôi cười chờ vừa gọi điện thoại vừa ngang qua tôi. có xoay người, chỉ có bóng lưng. Chỉ là thoáng lơ đãng gặp mặt.

      Tôi rất vui, bất kể nhìn thấy tôi hay , vẫn cho tôi bóng lưng. tại ngìn vạn lần đừng để cho tôi có bất cứ tia hy vọng nào, như vậy tôi mới có thể chậm rãi chữa thương, chậm rãi hồi phục, cho tới khi tôi thản nhiên quên .

      Tôi cầm túi hoa quả, chậm rãi dọc theo ký túc xá. Cũng phải có quá nhiều đau buồn cần phát tiết, cũng phải có quá nhiều phiền muộn cần lắng đọng, tôi chỉ nghĩ, tấm bia kỷ niệm lịch sử tình của tôi đứng sừng sững đằng kia, tôi muốn tạo trận bão cát để xóa hết dấu vết bi thương đó, tôi đứng xa xa nhìn, nhìn nó ầm ầm sụp đổ.

      Trở lại ký túc xá, đèn tắt. Trong cảnh tối om thế này, tôi những suy nghĩ thanh xuân đầy tính nghệ thuật vừa rồi cho Chu Lỵ. Chu Lỵ lại vừa cắn hạt dưa vừa : “Cậu cho rằng những chuyện này của cậu đủ lập tấm bia to hả? Tớ thấy chuyện này nhiều lắm cũng chỉ coi là thất tình thôi. Có phải gần đây cậu nhàn rỗi có chuyện gì làm hay ? có chuyện gì làm học bơi , cả ngày suy đông nghĩ tây, rồi lại như thiêu thân lao vào lửa.” Con bé xong, phủi phủi vỏ hạt dưa quần áo rồi ra ngoài rửa mặt.

      Tôi ra vẻ mất hứng, giống như diễn tấu vi-ô-lông đầy bi thương đột nhiên bị tiếng trống tiếng chiêng cắt đứt, kê tủ đứng vào mồm tôi. Tôi nhặt hạt dưa Chu Lỵ để bàn, chuẩn bị chìm vào cái kết của cuộc tình đầy bi thương lần nữa, nhưng rốt cuộc lại tìm được cảm giác đó nữa. Aiz, vậy cắn hạt dưa vậy.

      Tôi cắn vô cùng say sưa Chu Lỵ trở lại. Nhìn tôi vui vẻ cắn hạt dưa, con bé cũng chẳng để ý mình đánh răng, lại bắt đầu cắn tiếp.

      Chúng tôi cứ ngây ngô ngồi đối diện nhau cắn hạt dưa như vậy.

      Bỗng nhiên tôi nhớ ra hôm nay vẫn còn nhiệm vụ quan trong khác chưa hoàn thành, vội vã hỏi Chu Lỵ: “Mấy giờ rồi? Nhanh cho tớ mượn sổ điện tử của cậu, tớ rút tên khỏi lớp.”

      Chu Lỵ nhìn về phía đồng hồ bàn, lắc đầu : “Hơn 12 giờ rồi. Cậu đừng mơ có thể bỏ lớp nữa.”

      Ông trời tốt nha, quyết định giúp tôi. Từ , tôi ghét nhất là lựa chọn. Có người , càng nhiều lựa chọn càng tốt; còn đối với tôi, càng nhiều lựa chọn càng tốn nhiều tế bào não. Loại người vừa tham vừa chả biết gì như tôi, đứng trước những lựa chọn, chắc chắn chọn cả hai hoặc gì cả. Lần này tôi cần suy nghĩ nữa, cứ theo ý trời là được!

      Tôi hỏi Chu Lỵ: “Chu Lỵ, nếu ngày nào đó, người cậu rất quen thuôc ăn mặc rất ít, vóc người lại rất tốt, đứng trước mặt cậu, cậu chảy nước miếng YY chút, có được coi là bình thường ?”

      Chu Lỵ nuốt nước miếng hỏi tôi: “Cậu Phương Dư Khả?”

      Ngón tay đưa hạt dưa vào miệng của tôi dừng trung: “Sao cậu biết?”

      Chu Lỵ khinh thường : “Hôm đó nước miếng của cậu cũng đủ làm bể bơi sâu thêm 1cm, làm sao tớ có thể biết?”

      ràng như vậy sao?…” Tôi có chút xấu hổ, may mà trời tối nên con bé nhìn thấy.

      “Nhưng mà, thân hình Phương Dư Khả quả tệ. Từ sau khi nhìn thấy cậu ta, cậu ta cứ như trong thời kỳ phát triển ấy, mỗi lần nhìn thấy là cậu ta lại đẹp trai hơn. Lần này là đẹp trai muốn chết nha!”

      Tôi nghe thấy Chu Lỵ nuốt nước miếng. Aiz…

      Tôi thở dài: “Trước đây tớ hay oán hận quen biết trai đẹp. Ngày xưa, khi ở nội trú ở trường trung học, tớ liên tục nấc cụt, bất kể uống bao nhiêu nước cũng dừng lại được. Bạn cùng phòng còn lừa tớ, ban ngày có soái ca đến hỏi thăm tớ, vừa nghe vậy tớ lập tức giật mình hết nấc. cú mất mặt. tại có soái ca rồi lại là người quen, khó xuống tay nha, nếu phải còn có thể tiến lên đùa giỡn chút. Dù sao đùa cợt soái ca cũng là ước mơ của tớ khi đỗ Bắc Đại.”

      “Sao thể đùa giỡn nha? Người quen mới dễ xuống tay chứ. Tớ thấy Phương Dư Khả khi nhìn cậu ánh mắt giống bình thường. Theo trực giác của tớ, tớ có thể ngửi ra mùi vị gian tình giữa hai người. Hừ…”

      Tôi ha ha cười: “Cậu phải cây si của cậu ta đấy chứ? là chua nha, tên bạn trai ở New Zealand của cậu nghe thấy đau lòng nha.”

      Trong kỳ nghỉ đông, Chu Lỵ quen người bạn online ở New Zealand. giờ ta bắt đầu tấn công con bé quyết liệt.

      Chu Lỵ hiếm khi nào buồn bã : “Trước đây thứ tớ khinh bỉ nhất là tình qua mạng. Nếu ta, chẳng phải tớ tự vả vào mồm mình sao? Hơn nữa, bắc bán cầu với nam bán cầu nhau, đừng là có thể chuyện với nhau hay , ngay cả thời gian chung, mùa đông chung cũng có. Ai mà biết có tương lai hay ?”

      Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Lỵ mất tự tin như thế. Đối mặt với tình , bất kể IQ và EQ của bạn có cao bao nhiêu, bạn cũng lo được lo mất, cẩn thận từng li từng tí.

      Cách ngày sau tôi nhận được thiệp mời sinh nhật của Như Đình.

      Như Đình là tinh tế. Chúng tôi sinh nhật nhất định là đúng ngày gọi điện tới hét to vài câu, sau đó đám lao nhao tới quán lẩu gần trường rượu chè be bét, sau đó tới KTV gào rống suốt đêm, nhưng tuyệt đối chuẩn bị trước sinh nhật kiểu này.

      Hơn nữa, loại cây cỏ như tôi là loại nông dân chưa từng biết chuyện ngoài xã hội, nhận được thiệp mời này đúng là kinh thiên động đia. Vì vậy khi Như Đình rút cái thiệp màu vàng trong túi LV của ta ra, tôi còn tưởng đó là thiệp đính hôn, lập tức hoảng hồn nhận lấy, còn chân chó : “Chúc mừng, chúc mừng, đầu bạc đến già, sớm sinh quý tử.” Làm cho ta và Phương Dư Khả xấu hổ, nhất là Phương Dư Khả, sau khi sửng sốt lúc lại phun ra câu kinh điển “đồ ngốc”.

      Trong lớp học thứ hai, tôi lấy thiệp mời ra tỉ mỉ xem xét. bìa, lá phong bay lượn, Như Đình mặc chiếc váy lụa mỏng, mình đứng trong vườn hồng, như công chúa cao quý, như tiên nữ giáng trần. Mở thiệp ra, bên trong là nét chữ xinh đẹp của Như Đình.

      Chu Lâm Lâm.

      Ngày mùng 3 tháng năm là sinh nhật mình tròn 18 tuổi, may mắn có cậu chứng kiến bước ngoặt quan trọng này của mình, hy vọng cậu có thể mang theo bạn trai tới tiệc trưởng thành của mình.

      Như Đình của cậu.

      Bên dưới có ghi thêm thời gian và địa chỉ tổ chức. Còn có dòng chữ kèm: cầu hoàn cảnh, mời ngài trang phục lịch .

      Tôi sờ sờ phong bì của tấm thiệp, cảm thán ông trời bất công. Thứ nhất, vì sao ta mới 18 tuổi? Còn tôi, khi 18 tuổi, vì kỳ thi đại học mà sứt đầu mẻ trán; thứ hai, vì sao ta phải chụp loại ảnh như Tiểu Long Nữ thế này? Dựa vào cái gì mà mỗi lần tôi chụp ảnh đều phóng túng như Kim Tương Ngọc, bà chủ khách điếm Long Môn nha? Thứ ba, vì sao người ta sinh nhật còn có cả PARTY trưởng thành, mà tôi khi đó mè nheo cả nửa ngày mới được cái bánh ga-tô , chia cho 9 người ăn?

      Còn cái nữa, cũng là cái quan trọng nhất, vì sao sinh nhật của người ta mà tôi còn phải phiền não mang theo bạn trai, ăn mặc lịch ?

      Tôi căm giận hết mức, tấm thiệp viết dòng chữ cực bày tỏ ý kiến: ngươi ràng là cái thiệp khoe khoang!

      Tôi liếc mắt nhìn Như Đình cách đó xa. Lúc này ta gì đó với Phương Dư Khả, Phương Dư Khả như suy nghĩ chút rồi gật đầu, cũng giọng gì đó với ta.

      Aiz, lòng, bản thân Như Đình chính là cái thiệp khoe khoang để kích thích chúng tôi. Gia đình giàu có, mặt mày xinh đẹp, học hành tốt, con có bạn trai thanh mai trúc mã ta tha thiết. Nếu có điểm nào đó được hoàn mỹ, đó chính là bên cạnh ta có đám con ghen tị, lòng làm bạn với ta như tôi.

      Khi tan học lớp máy tính, Như Đình còn đặc biệt tới, nũng nịu với tôi: “Lâm Lâm, nhất định phải tới đó nha ~~~ Nếu cậu tới, mình thất vọng lắm.” Da gà người tôi run rẩy đứng lên, tôi hé miệng cười, gì. Bởi vì tôi đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong lòng: nếu tham gia, tôi phải mua lễ phục — dự tính khoảng 500 tệ, quà sinh nhật — dự tính 200 tệ, thuê bạn trai tham gia — dự tính 100 tệ để mời cơm, tổng cộng lại, tháng này tôi phải uống nước để sống; nếu tham gia, tôi lấy lý do gì để từ chối đây. Cũng thể “quan hệ giữa tôi và đủ để tôi dùng cạn lương thực tháng” ha?

      Như Đình thấy tôi đồng ý, lập tức giọng : “ Tiểu Tây cũng tới, cậu có thể mời ấy làm bạn cùng ~~”

      Thấy ta coi Tiểu Tây là bạn trai tôi, tôi cũng dám hớn hở gật đầu. Đương nhiên, tôi cũng tự mình hiểu được, tuyệt đối thể mời Tiểu Tâu tham gia những loại trường hợp này. Chưa đến chuyện người ta có đồng ý hay , nếu như đồng ý, tâm hồn gầy yếu của tôi nhưng bị đả thương mà còn phải gánh vác phí sinh hoạt trong vòng tháng nha!

      Ngẫm nghĩ lại chút tôi đúng là cái loại trần tục. Người ta mời sinh nhật, tôi lại tính toán tiền nong trước tiên; người ta nhiệt tình giật dây bắc cầu giúp tôi, tôi cảm kích, trái lại còn đố kị với người ta, bình thường còn rủa cho người ta trượt môn mới làm cho lòng tôi cân bằng chút; đứng trước tình , con người đều dứt khoát, vừa mong người ta tuyệt tình với mình, lại cũng mong ngóng người ta để lại cho mình chút kỉ niệm. câu thôi, tôi chính là kẻ trần tục, kẻ đại trần tục!

      Trở về ký túc xá, tôi đưa tấm thiệp cho Chu Lỵ, thuận tiện để con bé tìm kiếm trong số lượng khổng lồ những người có tư chất làm bạn trai, giúp tôi kiếm người có thể cùng tôi tới buổi sinh nhật.

      Chu Lỵ nằm giường, vỗ vỗ tấm thiệp: “Cậu xem tuổi trẻ là cái gì? Tuổi trẻ chính là cái đàn sắt. cứng rắn, thể tồn tại. Chỉ là cái sinh nhật, có cần phải làm như đại thọ tám mươi thế ? Lâm Lâm, cậu cũng đừng mặc lễ phục tới, cứ mặc bộ đồ thể thao mà , xem bọn họ có thể cản cậu hay . ta cho rằng đây là ‘vườn sao băng’ chắc, còn ra vẻ thế này. Hay ta muốn học Đằng Đường Tĩnh? Tặng cậu đôi giày rồi với cậu “mỗi đều cần có đôi giày tốt”. Nếu ta tặng cho cậu, cậu cứ đập thẳng gót giày vào đầu ta. Tớ vừa mắt nhất chính là cái loại giả bộ thuần khiết này, ra nội tâm lẳng lơ ai sánh được.”

      Tôi cười hỏi Chu Lỵ: “Cậu có thù với người giàu à? Hôm nay tớ vừa mới tỉnh ngộ ra mình là kẻ trần tục, sao cậu cũng trần tục như thế nha? Từ góc độ nào mà cậu nhìn ra được nội tâm ta lẳng lơ? Nếu người ta là Đằng Đường Tĩnh đoan trang hiền thục sao?”

      “Trong số con , tớ ghét nhất là Đằng Đường Tĩnh. Ai bảo ta quá hoàn mỹ, đời này, người ích kỷ dối trá nhất chính là những người như vậy. Ngoài miệng cần bất cứ thứ gì, ra trong lòng lại muốn chết được. Cậu xem con của kẻ có tiền có thoải mái như vậy hay ? ràng là lòng tham đáy như rắn, lại còn làm bộ liên quan đến khói lửa nhân gian. Về phần vì sao tớ nghĩ nội tâm ta lẳng lơ, đây chính là trực giác thuần túy của con , với cái loại tư duy như con trai của cậu, rất khó đả thông.”

      Tôi loại bỏ câu cuối cùng: “Nếu ta là Đằng Đường Tĩnh, tớ chẳng phải là Sam Thái kiên cường bất khuất, trăm tồi nhưng tàn rồi?” Tôi bắt đầu thoát xác mơ tưởng về bốn soái ca của F4.

      Chu Lỵ vừa nghe những lời này lập tức ném gối về phía cái mặt say mê của tôi: “Nếu cậu là Sam Thái, tớ chính là mẹ Đạo Minh Tự. Cái loại thấy gió là lay, cho chút ngon ngọt là đổ như cậu mà cũng là cỏ dại bất khuất, trăm tồi nhưng tàn? Cưỡng bức, lợi dụng, mê hoặc, có cái gì cậu đỡ được chưa?”

      Tôi bĩu môi, tuy tôi hiểu bản thân mình, nhưng để người khác chứng thực cách vô cùng rằng tôi là kẻ đại trần tục như thế, quả có chút khó chịu.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Chương 24: Tiệc sinh nhật Như Đình (2)
      Tôi bắt đầu suy nghĩ đến sinh nhật của Như Đình.

      Theo trình tự từ khó đến rất khó, vấn đề đầu tiên tôi giải quyết chính là quà sinh nhật. Theo thân thế của Như Đình đại khái là thiếu thứ gì. Dù ta có thiếu thứ gì tôi cũng mua nổi. Theo như những phim truyền hình rất buồn nôn TV, lúc này loại người nghèo kiết xác như tôi nên tự tay làm thứ gì đó cho loại người cao quý như ta. Trong phim đấy thôi, tấm chân tình là vô giá; thô tục chút nữa là, nhiều tiền mua thịt, ít tiền mua xương*. Tôi có tiền, đành phải làm trò cho ta, còn có thể dùng “đồ thủ công chế tạo tinh xảo”, “số lượng giới hạn thế giới”, các loại mánh lợi như vậy để qua cửa. Nhưng, đồ thủ công mà tôi làm thuần thục nhất chỉ có —- gấp vàng nén, đó là vì khi còn bé thích tiền đến phát điên rồi, học được tay nghề của bà nội ăn chay niệm phật của Thiện Thiện. tờ giấy vàng vàng, gấp gấp mấy cái, lập tức biến thành nén vàng lóng lánh —- khi đó gấp vàng nén còn thịnh hành hơn cả chơi gụ, còn có thể trở thành tiền vàng để thông hành trong bọn trẻ con trong xóm. Những nén vàng gấp đẹp có thể dùng để mua súng tự động, chất lượng kém cũng có thể đổi được thành đồ ăn. Aiz~, lớn rồi, tay nghề tuyệt hảo của tôi cũng trôi vào dĩ vãng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đặc biệt cảm thông cho gian khổ và bất đắc dĩ của những người thợ thủ công.

      *Nguyên văn: hữu tiễn đích phủng cá tiễn tràng, tiễn đích phủng cá nhân tràng: có tiền nâng nhiều người, tiền nâng mình mình?

      Tôi mặt mày ủ ê tới ban công, thấy Phương Dư Khả đứng ở ban công bên kia gọi điện thoại. Tôi là ngốc nha. Như Đình thích cái gì, cứ trực tiếp hỏi Phương Dư Khả chẳng phải là rồi. Tôi trực tiếp đứng ban công rống lên câu: “Phương Dư Khả, tôi có việc tìm cậu, cậu xuống đây cho tôi.”

      Lúc này, vô số cái đầu ở ký túc xá nam đối diện thò ra khỏi cửa sổ, có người xem kịch vui, có người bàn tán. Ai nam sinh bát quái? Họ cũng biết ngồi băng ghế, ôm đĩa hạt dưa, bàn tán xem ông chủ ở đầu bên kia thị trấn hình dáng tròn méo thế nào.

      Tôi đợi ở dưới lầu lúc lâu cũng thấy cậu ta xuống. Vươn cổ nhìn, hắc, cậu ta giỏi lắm, vẫn còn bình tĩnh gọi điện thoại nha, giống như như tôi vừa gọi người khác vậy.

      Thầy giáo tiểu học của bọn tôi dạy: thời gian là vàng bạc. Tôi sao có thể nhìn vàng bạc bị xói mòn như thế. Vì vậy tôi lại chắp tay thành cái loa, căm tức rống lên: “Phương Dư Khả, mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm!”

      (@Tác giả: Ta thề, “Cổ Quân Bằng, mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm*” bắt nguồn từ ta)

      * câu nổi tiếng trong cộng đồng game World of Warcraft bên Tung Của, lúc đầu chỉ là tin nhắn vô tình xuất , nhưng sau 9 tiếng có 400 nghìn người xem và 11 nghìn comment

      Vừa rống lên như vậy, hai bên ký túc xá nam nữa đều thò đầu ra, còn có kẻ nhiều chuyện bắt đầu vỗ tay, huýt sáo. May mà hôm nay Như Đình ở ký túc xá, nếu tôi nhất định bị tên lạc bắn chết.

      Trong tiếng vỗ tay như sấm, tôi chân thành nghênh đón quý công tử xuống lầu. Cậu ta cười cười, người mặc chiếc áo sơ mi ca-rô, bên ngoài khoác chiếc áo véc thoải mái, bên dưới là chiếc quần Jeans Levis, dưới chân là đôi giày thể thao. Những nam sinh khác rất khó phối hợp áo sơ mi ca-rô, nhưng tên nhóc này mặc vào lại như người mẫu, tỏa ra hương vị tuổi trẻ.

      Còn tôi vừa mới vội vã chạy từ lầu xuống. người mặc chiếc áo có mũ màu đen, bên dưới là quần thể thao màu hồng, dưới chân là đôi dép chuột micky bằng bông, bên bị tôi làm rơi cái mũi mấy hôm trước.

      tóm lại, tôi chính là tạo hình của bé bán hoa nghèo khổ, Aiz~…

      Phương Dư Khả quét mắt nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt rơi vào đôi dép bông của tôi, bên môi cong lên nụ cười mỉm, nhưng cũng cười thành tiếng.

      Tôi trừng mắt liếc cậu ta: “Nhìn cái gì? cho người nghèo dép hỏng chắc.”

      Phương Dư Khả cười : “Mỗi người con đều cần đôi giày tốt.”

      Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng biết Đằng Đường Tĩnh?”

      “Đằng Đường Tĩnh? Nam hay nữ? quen.”

      Tôi bĩu môi: “Hừ, Đằng Đường Tĩnh nổi danh như cồn cậu cũng biết, nhanh đọc sách bù lại .”

      Phương Dư Khả phản ứng với những lời này mà hỏi tôi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

      Đấu võ mồm với cậu ta cả nửa ngày tôi mới nhớ ra còn chưa đến chuyện chính.

      “Như Đình thích quà sinh nhật gì? Cậu định tặng cái gì?” Khi hỏi tôi còn quên đào bới chút chuyện nhà người ta.

      Phương Dư Khả nhíu mày: “Tôi còn chưa nghĩ đến. tìm tôi vì chuyện này?”

      phải chứ. Thiên kim tiểu thư cái gì cũng thiếu, làm khó loại người nghèo khổ như chúng tôi nha. Cậu cho tôi chút thông tin tham khảo .”

      “Con thích cái gì làm sao tôi biết được? Nếu là sinh nhật , thích nhận được quà gì?”

      (Sâu: Biết lợi dụng cơ hội gớm =D~)

      Tôi ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ, sau đó chìa ngón tay ra tính toán: “Dầu gội đầu, dầu tắm, giấy vệ sinh, khung ảnh…”

      Phương Dư Khả ngắt lời tôi: “Sao lại dễ đối phó như vậy nhỉ? thừa dịp sinh nhật đánh cướp phen sao?”

      “Được rồi, ra muốn kim cương, vàng, nhà cao cấp, cổ phiếu… Aiz~, ai để tôi đánh cướp nha, chi bằng nghĩ thực tế chút còn hơn. Với lại, gần đây đồ dùng sinh hoạt trong tình trạng khẩn cấp, cần tiếp tế rồi…”

      thôi.”

      đâu cơ?”

      “Mua đồ tiếp tế.” Phương Dư Khả quay đầu lại mà với tôi.

      Tôi cứ lôi thôi lếch thếch như vậy ngây ngốc theo phía sau Phương Dư Khả như cây ngọc đón gió để mua đồ tiếp tế.

      theo phía sau Phương Dư Khả, ngay cả tấm bia đỡ đạn tôi cũng phải, bia đỡ đạn ít ra cũng là vật chất hữu hình, còn khi tôi đứng cùng cậu ta, tôi chỉ có thể hóa thành khí.

      Tôi bĩu môi hỏi Phương Dư Khả: “Cậu cố ý phải ? Tất cả mọi người cho rằng tôi là bảo mẫu được nhà cậu thuê từ vùng núi xuống đó.”

      Phương Dư Khả đánh giá tôi chút, như suy nghĩ rồi gật đầu: “Quả giống bảo mẫu, nhưng có thể tìm ở đâu bảo mẫu tay chân vụng về như nha!”

      Tôi tiện tay túm hộp bánh quy ném vào người cậu ta. Khốn, chọc tức tôi cậu chết phải ?

      Cậu câu, tôi câu, hai người cãi qua cãi lại, chúng tôi từ khu đồ dùng sinh hoạt tới khu rau quả, thức ăn. Tôi đối với các loại rau có hứng thú, ngoại trừ nếm thử số loại thức ăn siêu thị phát miễn phí, tôi chỉ có thể im lặng nhìn Phương Dư Khả xoay như con thoi giữa đống rau xanh, nghĩ thầm người này đúng là con người toàn vẹn: xuất thân khoe ra được, tướng mạo sờ mó được, tay nghề làm ăn được, là tuyệt phối với công chúa mười ngón tay chạm nước như Như Đình. Đương nhiên, xuất phát từ suy nghĩ của phụ nữ, loại đàn ông này vĩnh viễn độc thân vẫn tốt hơn, nhưng theo khách quan mà , trong số con tôi quen biết, ngoại trừ Như Đình, tìm được người môn đăng hộ đối, quần tụ hội với cậu ta.

      Nhưng khi tới khu hải sản, định nghĩa về hình tượng hoàn mỹ của Phương Dư Khả lập tức bị xóa sạch: người này lại dám bắt lấy cái loại lươn giống rắn kia, nhe nanh múa vuốt tới dọa tôi, còn đắc ý đứng bên cười gian, chờ xem trò cười của tôi. Tôi buồn chán cầm con lươn dài bảy tấc lên, cảnh cáo cậu ta: “Lão nương đây là dọa người khác mà lớn lên. Muốn khôn lỏi sao ~ lần sau có muốn dọa cũng phải mang rắn hổ mang ra mới nghiền nha ~~” Phương Dư Khả thất vọng lấy khăn tay ra lau tay, còn lẩm bẩm: “Aiz~, quên mất khi còn bé còn nghịch hơn cả tôi…”

      Phương Dư Khả phía trước tiếp tục nghiệp mua sắm, còn tôi theo phía sau cậu ta, thấy cái gì ngon là ném vào xe, xe đẩy lúc sau đầy tràn.

      Khi xếp hàng chờ tính tiền, tôi có cảm giác rất quái gở, giống như chúng tôi là đôi tình nhân, ông xã bà xã ra ngoài mua sắm, tốn hơi thừa lời đấu võ mồm, cuối cùng vẫn tay trong tay dắt nhau về nhà. Hơn nữa tôi còn đút tay vào túi quần, rung rung chân, đương nhiên là đợi Phương Dư Khả trả tiền.

      Phương Dư Khả sắp xếp lại đống đồ mua, để tôi xách túi đồ ăn , còn mình vác hai túi đồ dùng nặng trịch. Ngược lại tôi rất hưởng thụ vẻ phong độ của cậu ta, vui tươi hớn hở theo sát — tới nhà cậu ta.

      Sau kiện sóng gió lần trước, tôi cũng chưa từng tới nhà cậu ta nữa. giờ “thăm lại chốn xưa”, rất thân thiết, chỉ là có dùng cam đảm của mười người tôi cũng dám nằm giường của Phương Dư Khả nữa.

      Tôi tùy tiện mở TV, ngồi sofa, chân trần gác lên bàn, thoải mái xem TV, còn quên chỉ huy Phương Dư Khả: “Cậu mổ con cá kia , nếu để nó chết ngon nữa.”

      Phương Dư Khả ở trong nhà bếp vọng ra: “ có dáng bảo mẫu ở chỗ nào nha? ràng là bà vợ bé…”

      Tôi cuộn tròn sofa cười ngây ngô. Quen biết tên nhóc này cũng được thời gian, cậu ta từ sát thủ mặt lạnh từ từ biến thành cậu bé ánh sáng, là vì được tôi giáo dục chăng? Nhưng sống xa nhà, hai người chúng tôi sống nương tựa vào nhau, cậu ta tốt với tôi còn tốt với ai?

      Nghĩ tới đây, tôi tới phòng bếp, với Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, tổng thể, cậu cũng đối xử với tôi tệ. Chúng ta kết nghĩa cái tôi cảm thấy có lỗi với cậu. Nếu giống như trước đây, vợ ba bốn nàng hầu, tôi cố gắng mà gả cho cậu, làm vợ bé cũng được. Dù sao cũng sống được qua ngày, phải sao?”

      Bàn tay thái rau của Phương Dư Khả dừng lại: “Tôi có thể hiểu là cầu hôn tôi ?”

      Tôi nhặt lên miếng dưa chuột thớt, nhét vào miệng: “Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được. Điểm xuất phát của tôi là chúng ta làm em, nhưng chỉ cần cậu có thể đối phó với bà cả của cậu, tôi có ý kiến.”

      Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chu Lâm Lâm, thói quen này đến giờ sao còn chưa sửa? Mỗi lần muốn cảm ơn đều tự gả mình ra ngoài, với người khác cũng làm vậy sao? cũng gả cho tôi đến hai lần, vậy mà chẳng thấy có hành động gì…”

      “Hai lần? Sao tôi có thể hai lần với người nhỉ? Khi còn bé, lần khi làm hỏng súng tự động của Thiện Thiện, lần khi Tiểu Ngân ngồi cùng bàn cho tôi chép đáp án trong cuộc thi cuối kỳ, những lúc khác hình như chưa nha. Chẳng lẽ lần trước uống say tôi ?” Tôi nghi hoặc nhìn Phương Dư Khả.

      Phương Dư Khả thèm tỏ thái độ, rửa thớt thèm để ý tới tôi. Aiz~, tên này, tuy diện mạo tôi được tốt lắm cũng cần ghét bỏ tôi như vậy nha.

      Tôi uất ức quay lại sofa trong phòng khách, mấy phút sau lập tức ngủ quên mất…

      Phương Dư Khả nhàng gọi tôi dậy: “Lâm Lâm, dậy ăn cơm .” Tôi cực kỳ vui mở mắt ra, uể oải đứng dậy, ngồi vào bàn ăn.

      Khi thấy đồ ăn, tôi tỉnh ngủ trong nháy mắt. Cừ , bàn đầy món ăn đều là hương vị quê hương: Cá nấu chua, thịt cháy cạnh, tôm sốt cà chua, canh rau rút. Tôi liếm liếm môi, lập tức gắp lên nếm thử. Khi được ăn ngon, tôi đương nhiên muốn chuyện.

      Cơm no rượu say, tôi vừa ngậm tăm vừa : “Phương Dư Khả, cậu chịu lấy tôi nhưng nhất định phải lấy cái dạ dày của tôi. Năm nay dạ dày của tôi chịu uất ức rất lớn, còn chưa từng trải nghiệm chuyện như thế này đâu. Như Đình phải gả cho cậu cũng là chuyện tốt. Nhìn vóc người mỹ nữ từng bước biến thành quả bầu cũng là chuyện vui sướng trong đời người nha… Nếu tôi tặng ta thuốc giảm béo làm quà sinh nhật, có thể sau này ta đặc biệt bội phục tài dự đoán của tôi ấy chứ.”

      Phương Dư Khả cười, gì.

      Tôi thay đổi tư thế ngồi, chân đặt dưới mông, tiếp tục nghĩ:

      Hỏi: Như Đình thích nhất cái gì?

      Đáp: thích nhất Phương Dư Khả.

      Hỏi: Phương Dư Khả thích nhất cái gì?

      Tôi lập tức hỏi Phương Dư Khả: “Phương Dư Khả, cậu thích nhất cái gì?”

      Phương Dư Khả vừa lau bàn vừa : “ chỉ người hay chỉ vật?”

      “Đương nhiên là vật, ai cần cậu ân ân ái ái về người mình thích trước mặt tôi hả.”

      Phương Dư Khả suy nghĩ chút: “Súng tự động.”

      Tôi thiếu chút nữa ngồi vững, mông rơi từ ghế xuống đất: “Súng tự động?! Đồ hay đồ giả?”

      Phương Dư Khả: “Súng đồ chơi. Khi còn thường chơi cái này.”

      Tôi kích động cầm tay Phương Dư Khả: “Đồng chí Phương Dư Khả, chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu tìm được tổ chức thất lạc bao năm nay. Khi còn bé, giấc mơ của tôi chính là đươc cầm lấy súng tự động của Thiện Thiện. Khi bắn trúng vào mục đích, còn có thể cảm giác như súng nha. Khi đó tôi gấp vàng nén suốt ngày mới đổi được, còn chưa chơi ngày đêm làm hỏng mất…”

      Phương Dư Khả nắm ngược lại tay tôi: “Cảm ơn tổ chức cuối cùng cũng tìm được tôi.”

      Tôi ha ha cười: “Phương Dư Khả, vừa nhìn thấy cậu làm cơm rửa bát, tôi còn tưởng nhìn nhầm cậu. Tôi nghĩ khối băng hai vạn năm như cậu sao lại giống vợ nhiệt tình chịu khó như vậy. May quá, may quá, còn có niềm vui của đàn ông.”

      Phương Dư Khả mất hứng: “Chỉ có trước mặt mới giống vợ như vậy thôi. Người khác muốn ăn cũng được ăn đâu.”

      Tôi kiễng chân xoa xoa đầu cậu ta: “Phải sớm chút chứ, tôi còn nghĩ vì sao cậu chịu lấy tôi, ra chờ tôi lấy cậu sao. Ngày mai ông xã tôi tặng cho vợ bé khẩu súng hồng ngoại nha.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :