1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi - Sanh Lạc Lạc [Update 40/185] Drop

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Chương mới cứ ra vèo vèo, thank nàng @fear nhìu nhìu nha
      <3<3<3
      fear thích bài này.

    2. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Hiệu suất cao, chất lượng tuyệt đối. Uớc gì khi đọc tr nào cũng đc như vầy kkkk
      fear thích bài này.

    3. fear

      fear Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      4,372
      chương này có nnc nên ta post sớm :>>>
      hnay chỗ ta lại phun thuốc muỗi các nàng ạ. trốn cả sáng edit được =3=!
      Chương 37 chăm sóc em

      Nếu như là trước kia chắc chắn Nam Ca biết , Vương Hiểu Phương muốn làm cho Tiểu Địch lo lắng nên mới tạo ra lời dối này.

      giờ cũng biết Vương Hiểu Phương an ủi Tiểu Địch nhưng mà biểu của Nam Ca vậy mà lại giống Tiểu Địch như đúc. Cả hai đều kinh ngạc nhìn ra sau lưng Vương Hiểu Phương sau đó lộ ra ánh mắt sùng bái.

      "Cánh tình ?" Mắt Tiểu Địch mở lớn: "Đây là cái gì? Nghe là lợi hại!"

      xong bé còn dùng sức vỗ tay. Vương Hiểu Phương thấy bé vui vẻ, tâm tình cũng sung sướng theo: "Đó chính là cái cánh nha."

      "Chờ Tiểu Địch lớn lên cũng có sao?" Tiểu Địch chờ đợi nhìn Vương Hiểu Phương.

      Vương Hiểu Phương gật đầu, ánh mắt yên tĩnh mà xa xăm chứa đựng trong đó là tất cả tình thương của người mẹ: "Chờ khi Tiểu Địch có người muốn bảo vệ dĩ nhiên có cánh."

      Tuổi bé vẫn còn quá , nghe hiểu mẹ bé cái gì nhưng mà bé vẫn đem câu này ghi nhớ trong lòng.

      Vương Hiểu Phương vừa ngẩng đầu lên mới phát Nam Ca cùng Trương Vĩ đứng ở cửa. biết đứng ở nơi đó bao lâu, vội xin lỗi : "Hai người đến rồi sao? Nhanh vào đây ngồi nào."

      Tối qua Trương Vĩ ở bên giường Vương Hiểu Phương liên tục canh giữ. Khi đó còn cảm thấy có gì, bây giờ lại chỉ cảm thấy rất lúng túng.

      Vương Hiểu Phương cũng có cảm giác giống thế, ngại Nam Ca ở đây lại còn có trẻ con, đương nhiên có biện pháp lộ ra ngoài.

      Nam Ca qua, vẻ mặt cứng ngắc này chính là điểm tốt của , ít ra ai cũng biết nghĩ gì.

      "Tôi giúp kiểm tra chút."

      Trương Vĩ trước tiên đem Tiểu Địch ôm lên. Nam Ca liền tiến lên phía trước, là kiểm tra nhưng cũng có dụng cụ hay thiết bị tiên tiến gì, chỉ là nhìn nhìn mắt Vương Hiểu Phương, lại hỏi ấy mấy vấn đề.

      Ngẫu nhiên Nam Ca quay đầu hỏi Trương Vĩ : "Cả đêm đều có gì lạ thường hả?"

      Trương Vĩ lắc đầu: " có, tôi liên tục quan sát đều thấy có gì."

      Sau khi Lý Du Chuẩn bị cắn, rất nhanh liền biến thành Zombie, nếu mà tình huống Vương Hiểu Phương chuyển biến xấu chắc chắn đợi được Nam Ca lại đây.

      Vì vậy Nam Ca hơi thở phào nhõm, còn dặn kỹ Trương Vĩ: "Tôi để lại thuốc cho ấy, nhớ cho ấy uống trong lúc ăn, chú ý được làm cho miệng vết thương bị nhiễm trùng."

      đến phương diện chữa bệnh, Nam Ca còn có đạo lý ràng, Trương Vĩ đương nhiên nghiêm túc cẩn thận nghe .

      Bên trong phòng có vài người khiến Nam Ca ngồi ngây ngốc thoải mái, cộng thêm vẫn còn nhớ Lý Du Chuẩn nha, vậy nên đứng dậy với Trương Vĩ: " ở lại chăm sóc ấy , tôi tìm Lệ Sâm ."

      Trương Vĩ vội vàng đáp lời, còn trực tiếp đem Tiểu Địch giao cho Nam Ca : "Tiểu Địch, cháu theo dì ra bên ngoài chơi nhé."

      Tiểu Địch còn muốn ở lại với mẹ, nghe vậy liền hướng ra sau nhìn thoáng qua.

      Vương Hiểu Phương cũng có lời muốn cùng Trương Vĩ, ấy cầm bàn tay trắng nộn của Tiểu Địch: " theo dì , đừng sợ."

      Tiểu Địch lập tức vỗ vỗ bộ ngực nhắn của bé: "Con có gì phải sợ đâu? Dì phải là người xấu!"

      Nam Ca đứng ở cạnh bé có chút lúng túng. là Zombie mà lại bị đứa bé biến trở thành người tốt?

      Nên biết là đứa bé này có dị năng, rất thơm rất thơm, nhỡ đâu nén được đem Tiểu Địch cắn làm sao bây giờ?

      Nam Ca càng nghĩ càng lo lắng, chân bước nhanh tới chỗ nhốt Lý Du Chuẩn.

      Tiểu Địch giơ cánh tay bắp chân đuổi theo ở phía sau, cất cao thanh mềm mại gọi: "Dì chờ Tiểu Địch với! Dì nhanh quá Tiểu Địch đuổi kịp!"

      Nam Ca chỉ có thể giả vờ hung ác quay đầu lại, còn làm mặt quỷ tự cho là rất đáng sợ : "Đừng theo dì, coi chừng dì ăn thịt cháu."

      Tiểu Địch sững sờ, thế mà lại vui vẻ nở nụ cười: "Ha ha ha..." Bé che bụng mình : "Dì ! Dì phải là đại hôi lang mà, sao có thể đem Tiểu Địch ăn hết đây?"

      Lần đầu tiên Nam Ca hù dọa trẻ , nghĩ tới vậy mà có thể đem đứa bé hù dọa đến cười ... Cảm giác là rất dọa người.

      Vì vậy mặt lạnh xuống, cũng mặc kệ Tiểu Địch: "Cháu thích cùng theo , lát nữa bị sợ khóc cũng đừng tìm dì."

      Tiểu Địch mặc dù biết Nam Ca muốn đâu, nhưng mà tâm tư của đứa trẻ sáng long lanh như vậy, bé có cảm giác Nam Ca đối với mình ác ý, liền vui vui vẻ vẻ theo sát .

      lát sau ở trong phòng chỉ còn Trương Vĩ cùng Vương Hiểu Phương mắt to trừng mắt , có chút biết nên làm như thế nào để mở miệng mới tốt.

      Thời điểm sinh ly tử biệt có thế nào cũng còn cảm thấy quá phận nữa. Nhưng bây giờ cả hai người đều tỉnh táo ... Trương Vĩ ngượng ngùng mở miệng.

      ta lo lắng Vương Hiểu Phương cảm thấy lỗ mãng, dù sao tận thế mới xảy ra được thời gian ngắn, tình cảm sao có thế tới được nhanh như thế?

      Thậm chí ta sắp bốn mươi tuổi rồi, bây giờ còn tình tình , xấu hổ sao?

      Vương Hiểu Phương còn rất trẻ tuổi, Tiểu Địch mới có tí tuổi. ấy lại là tốt, ấy có thể tiếp nhận mình sao?

      Vì vậy Trương Vĩ lắp bắp mở miệng: "Cái kia... có chỗ nào thoải mái hay ?"

      Vương Hiểu Phương cái tay cầm lấy góc chăn cúi đầu, sắc mặt cũng đỏ rực: " có... Chỉ là hơi đau..."

      "Vậy tôi gọi chị dâu đến đây!" Lệ Sâm nhìn cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, Nam Ca so với Lệ Sâm còn hơn. Nhưng coi như là Trương Vĩ so với tuổi cả hai cộng lại còn lớn hơn nhưng gọi vơi chị dâu thành thói quen .

      Vương Hiểu Phương lập tức từ chối: " cần, loại đau đớn này là bình thường, giờ mặc dù mất cánh cánh tay, nhưng còn có thể sống sót tôi cảm thấy rất may mắn."

      mặt ấy còn vệt đỏ khiến Trương Vĩ nhìn đến mức tinh thần sảng khoái.

      "Cái này..." ta thanh thanh cổ họng ho hai tiếng, lắp bắp : " cũng đừng nghĩ nhiều... Tất cả mọi người trong thôn rất lo lắng cho , về sau chắc chắn cũng chắm sóc tốt cho hai mẹ con ..."

      Vương Hiểu Phương hơi thất vọng nhìn ta: "Lẽ nào chỉ như vậy thôi sao?"

      còn nhớ tối hôm qua lúc mình cho rằng sắp chết đến nơi. Trương Vĩ ôm những lời kia.

      Khuôn mặt Trương Vĩ đều đỏ lên, cũng may ta vốn đen sẵn cho nên nhìn cũng ràng lắm: "Chúng tôi... Chúng tôi cũng cố gắng tìm vật tư, để cho hai người chịu khổ ... Việc giáo dục Tiểu Địch cũng đừng lo lắng, về sau tìm người có văn hóa dạy nó học tập kiến thức..."

      Vương Hiểu Phương càng nghe Trương Vĩ , tim càng trầm xuống. Lẽ nào ấy đối với mình có tâm tư kia sao?

      Trương Vĩ lúc lâu vẫn chưa đến điểm chính, kỳ trong lòng còn sốt ruột hơn Vương Hiểu Phương. Mắt thấy trán đều đổ đầy mồ hôi, ta dậm dậm chân.

      Bây giờ trong lòng Vương Hiểu Phương rất thất vọng, cúi đầu rầu rĩ trả lời: "Tất cả mọi người rất chiếu cố chúng tôi, tôi đều đặt trong lòng, về sau nhất định báo đáp mọi người..."

      "Chúng tôi cùng còn cần báo đáp cái gì..."

      " trước hãy nghe tôi hết." Vương Hiểu Phương ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Trương Vĩ khiến trong nháy mắt ta ngậm miệng lại.

      Lúc này mới tiếp: "Tôi là người đàn bà, vai thể gánh tay thể xách. Còn mang theo đứa bé, là liên lụy, các tôi cũng hiểu. giờ tôi lại mất tay, nếu các ghét bỏ tôi, tôi cũng biết điều, trách các ... Chỉ có thể trách chính mình số mệnh tốt..."

      xong còn lau con mắt ửng đỏ chua xót.

      Trương Vĩ lúc này mới bối rối: " cái gì đó! Chúng tôi sao có thể ghét bỏ , có việc như thế!"

      " còn có?" Vương Hiểu Phương đau khổ nhìn , cuối cùng lại tự mình cam chịu : "Ài, tôi đều biết, tôi vốn cũng tư sắc gì, càng nên vào lúc này còn nghĩ cái gì mà thuộc về mình này nọ..."

      Trương Vĩ sốt ruột nóng giận cổ họng cũng khô khốc.

      Thấy Vương Hiểu Phương quay lưng lại muốn ngủ, lúc này Trương Vĩ mới bỗng nhiên kêu: "Hiểu Phương, về sau để cho chăm sóc em !"

      Thân thể Vương Hiểu Phương cứng ngắc quay đầu lại.

      Trương Vĩ còn cứng cái cổ, như tuyên thệ: "... mặc dù lớn tuổi, cũng có dị năng nhưng mà biết thương em! Về sau có thứ gì tốt, nhất định đem cho em cùng Tiểu Địch trước! vốn có tâm tư muốn chăm sóc em, trước vẫn luôn dám mở miệng lần này em gặp chuyện may làm hiểu . Con người nên quý trọng thứ trước mắt, nếu bỏ qua chắc chắn mất ! Hiểu Phương, muốn hối hận cả đời!"

      Trương Vĩ hơi dài đầy mạnh mẽ trực tiếp khiến Vương Hiểu Phương đỏ mặt. nghiêng đầu vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận nhìn : " ... bậy bạ gì đó?"

      Trương Vĩ rất khổ sở nhìn : "Hiểu Phương, em muốn đồng ý sao?"

      "Tôi... Tôi đồng ý cái gì nha..." tại Vương Hiểu Phương cũng rất khẩn trương, đến nỗi quên cả đau đớn cánh tay.

      Vốn là có vài thanh niên trẻ tuổi nhàng trốn ở ngoài phòng nghe lén, nghe lát đúng là sốt ruột thay hai người. Mã Viễn trực tiếp đẩy cửa vào, rất tùy tiện : "Trương ca, để em thay thế chị dâu , chị ấy muốn gả cho !"

      đám người sau lưng bắt đầu dụ dỗ, Trương Vĩ cùng Vương Hiểu Phương đều ngẩn người tại chỗ.

      vốn còn muốn gì đó. Bây giờ tốt lắm, nằm xuống lời nào.

      Trương Vĩ vừa nhìn tư thế này, cũng lo lắng tức giận, lập tức liền đuổi theo Mã Viễn chạy: "Đồ nhãi con, sao chỗ nào cũng đều có cậu! Cậu nhanh cút ra ngoài!"

      Mã Viễn còn phục: "Vốn hai người đều có ý lại đều để ở trong lòng, nếu có tình nghĩa với nhau vì sao cùng chỗ? Ấp úng bóp méo ý nhau, em đều sốt ruột thay hai người!"

      "Cậu còn cãi! Nhanh ra ngoài!" Trương Vĩ tiếp tục đuổi người, đáng tiếc ta chạy bằng Mã Viễn.

      Mã Viễn còn cười hì hì hỏi Vương Hiểu Phương: "Chị dâu, chị xem Trương đối với chị mảnh tình thâm nghĩa trọng, chị mau đồng ý ? Được ?"

      Vương tiểu Phương giả vờ ngủ được, quay đầu nhìn cậu: "Tôi... Tôi là quả phụ chồng vừa mới mất bao lâu... Như thế nào..."

      Mã Viễn ràng là biết có ý gì, lập tức nhướn mày: "Đừng bây giờ là tận thế, coi như là trước kia, cũng có ai thủ tiết đâu! Chị dâu an tâm gả cho Trương , dù sao bọn em đều gọi tiếng chị dâu rồi." Mã Viễn còn hướng về đám người phía sau hét lên: "Các em có đúng hay ?"

      Tất cả mọi người ồn ào: "Đúng vậy! Chị dâu!"

      Vương Hiểu Phương chứng kiến những ánh mắt chân thành này nên lời cự tuyệt.

      Đúng vậy, bây giờ là tận thế. Trương Vĩ cũng có thể dũng cảm bước ra bước, vì sao thể lại lần nữa theo đuổi tình cảm đây?

      Vì vậy cự tuyệt nữa, xem như cam chịu chị dâu cùng “chị dâu” trước giống nhau .

      Mã Viễn cười ha ha, còn dùng sức vỗ lưng Trương Vĩ lưng: " Trương! nhìn em ra tay cái, liền cưới được vợ tới tay luôn!"

    4. fear

      fear Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      4,372
      hôm nay ta tò mò tìm tên truyện google mới thấy có mấy trang copy truyện có tâm gì cả. toàn bị ghép chữ lại hahaha cảm giác lần đầu bị copy hóa ra là thế.
      tặng thêm chương cho mấy người chăm chỉ rình ta nè ahihi

      Chương 38 Khen ngợi Nam Ca

      Trương Vĩ hận nghiến răng nghiến lợi, chính có miệng sao, sao? Còn cần phải nhờ thằng nhãi con này giúp mình trước !

      Nhìn giờ nó đắc ý chưa kìa. là muốn cho nó bàn tay mà!

      "Các cậu nhanh ra ngoài ! Đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân!" Trương Vĩ lại bắt đầu đuổi người.

      Mã Viễn mang theo người kêu chao ôi chao ôi bị Trương Vĩ đẩy ra, thời điểm đứng ở cửa vẫn quên cười to hai tiếng.

      ...

      Nam Ca lát đến chỗ nhốt Lý Du Chuẩn, Tiểu Địch bị đuổi ra sân tự chơi.

      Thời điểm vào trong nhà liền gặp Lệ Sâm cùng Lý Du Chuẩn ở đây. nhìn nhìn, khỏi hỏi: "Những người khác đâu?"

      Lý Du Chuẩn hoàn toàn mất ý thức con người, cậu ta bị trói vẫn ngừng giãy giụa. Sợi dây thừng bị siết sâu hằn vào trong da thịt.

      Nếu như Nam Ca là người bình thường nhìn cảnh này nhất định cảm thấy tim đập nhanh.

      Lệ Sâm khẽ thở dài hơi: "Dù sao từng là đồng đội, ai cũng muốn nhìn thấy cậu ta biến thành bộ dáng như bây giờ, là giao cho tôi xử lý liền rời ."

      Nam Ca tới, lúc đầu Lý Du Chuẩn nghi ngờ nhìn cái, sau khi gào thét hai câu lại đưa ánh mắt nhắm vào Lệ Sâm.

      Lệ Sâm cũng sợ cậu ta mà chỉ nhàn nhạt hỏi Nam Ca: "Cậu ta còn cơ hội biến lại thành người ?" Cũng nhận ra Nam Ca là đồng loại rồi.

      Nam Ca gật đầu: "Hoàn toàn biến thành Zombie, dạng này mà giữ thêm thời gian cậu ta nổi điên ngày càng nghiêm trọng."

      Lệ Sâm đến bên cạnh cậu ta, vừa vặn đứng ở chỗ Lý Du Chuẩn cắn đến.

      " định ăn cậu ta sao?" Lệ Sâm quay đầu nghiêm túc hỏi Nam Ca. Ánh mắt Nam Ca sáng lên, dùng sức gật đầu: "Dĩ nhiên muốn nha!"

      Người có dị năng hoàn toàn bị biến thành Zombie còn chưa từng được ăn!

      "Cũng sợ có tác dụng phụ liền trực tiếp gật đầu." Lệ Sâm bất đắc dĩ cười cười, đối với Nam Ca có biện pháp.

      Nhưng mà xác thực là Lý Du Chuẩn thể giữ lại nữa, vì vậy rút dao găm ra, nhắm ngay cổ cậu ta chém nhát.

      Lý Du Chuẩn chết nhưng lại là thức ăn ngon nhất cho Nam Ca.

      Xung quanh có người nào đến, vì an toàn Lệ Sâm còn ra ngoài canh cho ăn. Dù sao mỗi lần ăn cơm Lệ Sâm cũng đều nhìn .

      Nhưng lần này Lệ Sâm đưa lưng về phía lại cảnh cáo câu: " ăn phải chú ý sạch , đừng có lại thân đầy máu bị người khác phát ."

      Nam Ca mơ hồ trả lời, hiển nhiên là có thời gian phản ứng Lệ Sâm. Chờ ăn xong mới vừa lòng thỏa mãn lau khóe miệng.

      nghe được Lệ Sâm thanh, quay đầu lại nhìn thấy Nam Ca còn ngồi ở bên cạnh thi thể Lý Du Chuẩn híp mắt cười.

      "Vui vẻ thế sao?" Lệ Sâm hỏi.

      Nam Ca giờ có thể nhớ lại ít chuyện, nhưng tất cả đều là đoạn ngắn ký ức. cũng thể liều mạng nhớ thêm được, ngồi lát liền bên nhìn trời bên hỏi Lệ Sâm: "Bây giờ muốn tối muốn ăn món gì?"

      Lệ Sâm còn nghiêm túc suy nghĩ chút: "Muốn ăn thức ăn nóng hổi."

      Nam Ca cười rất đắc ý, khóe mắt nhướng nhướng. Cái bộ dáng này vậy mà trông có chút xinh đẹp: " giờ tôi cũng có cảm giác muốn ăn trăm bàn tiệc rượu." xong còn vuốt vuốt bụng mình: "Đây là ban thưởng tôi cứu người sao? Nếu mà mỗi lần đều có thưởng như thế, lần sau cứu nhiều hơn vài người."

      Vốn Lệ Sâm còn rất nuông chiều , bây giờ nhìn bộ dáng thỏa mãn kia của , nhìn như thế nào cũng thấy chói mắt.

      Vì vậy khó chịu lên tiếng mà đem Nam Ca kéo dậy: " ra bên ngoài chờ tôi đem thi thể xử lý chút."

      Tâm tình Nam Ca rất tốt, ngoan ngoãn ra cửa, Lệ Sâm nhìn bóng lưng phát cùng người bình thường đường, tư thế có cái gì khác biệt.

      Giống như trốn ở chỗ mình nhìn thấy, tiến hóa.

      Nam Ca ăn no, mặt luôn nở nụ cười. Có người qua nhìn thấy còn tốt bụng hỏi câu: "Chị dâu rất vui vẻ nha?"

      Nam Ca gật gật đầu, rất vui vẻ. Có Lệ Sâm giúp đỡ xử lý trường, ai cũng biết Lý Du Chuẩn đến cùng là chết như thế nào. Bọn họ chỉ nhớ đến tình nghĩa đồng đội đem Lý Du Chuẩn cùng những người khác cùng nhau chôn cất.

      Nam Ca hiểu loại khổ sở mất đồng bạn của con người. theo bên cạnh Lệ Sâm cũng tập trung.

      Chờ chôn cất tốt vài người này, thời điểm bọn họ hướng về thôn Lệ Sâm ràng tâm tình tệ còn cùng Trương Vĩ : "Đám Zombie ngày hôm qua ràng là hướng về phía người có dị năng đến, xem ra sau khi chúng nó tiến hóa cũng biết người có dị năng đối với chúng có uy hiếp rất lớn."

      Trương Vĩ cũng có chút âu sầu : "Chúng tôi cũng đoán được, có phải là hai người rất nhanh rời ? Về sau thôn phòng ngự như thế nào vẫn là vấn đề."

      Lệ Sâm khỏi hỏi câu: "Trong đây ban đầu phải là mỏ đá sao? Phải có máy phát điện dự phòng chứ?"

      "Có có..." Trương Vĩ ngẩng đầu nhìn : "Nhưng mà máy phát điện kia ở đoạn thời gian trước hỏng... Lúc tối, chúng tôi đều có điện..."

      Mã Viễn còn giờ bọn họ sống như người nguyên thủy. Lệ Sâm bảo Trương Vĩ: "Lát tìm người đem máy phát điện mang ra tôi xem chút còn có thể sửa hay ."

      Nam Ca nghiêng đầu nhìn nghĩ thầm chẳng lẽ còn tu luyện nghề sửa máy phát điện?

      Lệ Sâm cùng người trong thôn giống nhau, tới trưa rồi mà vẫn chưa ăn cái gì, sau khi về thôn cũng bắt đầu làm việc mà là mọi người cùng nhau ăn cơm.

      Mặc dù thức ăn rất đơn sơ nhưng khi đói bụng, có ăn là tốt lắm rồi, bọn họ ai cũng ghét bỏ.

      Nhiều người ăn cơm còn chuyện, thời điểm Lệ Sâm ăn cái gì cũng thích chuyện nên chỉ ngồi nghe mọi ngừơi khí thế ngất trời chuyện phiếm.

      Trương Vĩ nhìn Nam Ca vẫn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Lệ Sâm, lần này cuối cùng cũng nhịn được hỏi câu: "Lệ ca, chị dâu ăn cái gì sao?"

      "Buổi sáng ấy ăn qua rồi." Lệ Sâm mặt thay đổi trả lời "Sức ăn , các cho ấy ấy cũng ăn ."

      Trương Vĩ còn chưa từ bỏ ý định hỏi Nam Ca: "Chị dâu , chị ăn bao nhiêu thứ rồi?"

      ta nhièn thấy là quá gầy nha. Nam Ca còn trôi trong dư vị của Lý Du Chuẩn, đương nhiên ghét bỏ bánh mì trong tay bọn họ bánh mì. Vì vậy quay đầu nhàn nhạt : "Tôi ăn."

      Trương Vĩ chạm phải cây đinh mềm cũng gì.

      Chờ ăn xong bữa, Trương Vĩ mang người tu sửa tường rào cùng tòa nhà bị phá hư, Lệ Sâm còn chỉ bọn họ cách đem lưới sắt gia cố thêm, cho nên bên trong chỗ để máy phát điện cũng chỉ có Lệ Sâm cùng Nam Ca.

      Nam Ca nhàm chán nhìn Lệ Sâm, phát cầm lấy cái công cụ trong hòm, đem máy phát điện tháo mở ra .

      tò mò hỏi: " biết sửa sao?"

      Đến cùng là có cái gì mà biết sửa? Hơn nữa nhìn thùng dụng cụ của , Nam Ca vậy mà có chút cảm giác muốn xem làm việc.

      "Cứ thử sửa xem sao." Máy phát điện này còn rất đại, nếu mà sửa được, điện năng nó phát ra cũng đủ cho ngôi làng dùng.

      Nam Ca dù sao cũng muốn chuyện, liền làm trợ thủ cho Lệ Sâm. Cũng là do thói quen nghe lời, Lệ Sâm bảo đưa cái kìm liền đưa cái kìm cho , muốn cờ lê liền đưa cờ lê, hai người mặc dù lời nào nhưng lại cực kỳ hài hòa.

      Đại khái sửa hơn tiếng, Lệ Sâm lần nữa đem máy phát điện lắp ráp lại. Nam Ca tung tăng như chim sẻ hỏi: "Sao rồi? Sửa xong chưa?"

      Nhìn Lệ Sâm trả lời, hào quang trong mắt tối lại: "Cắt, biết ngay sửa được, còn phải bắt người ta giúp nâng máy lại đây phí ."

      rầu rĩ đem thùng dụng cụ đóng lại, cũng thèm nhìn Lệ Sâm. Ai biết Lệ Sâm ấn vào cái nút nào, máy phát điện khởi động!

      Nam Ca kinh ngạc quay đầu quan sát hồi lâu mới biết được chiếc máy này sửa được tốt lắm!

      vui vẻ suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Oa! có điện nha! Lệ Sâm rất lợi hại!"

      Lệ Sâm cũng có cảm giác kinh ngạc hay mừng rỡ quá mức khi mình sửa được máy phát điện, nhưng mà được Nam Ca khen như thế... Lại có chút lâng lâng đây.

      Vì vậy thanh thanh cổ họng khụ tiếng. Khiêm tốn : “Vì cái máy này hỏng nghiêm trọng lắm thôi..."

      đợi xong Nam Ca tới gần tiếp tục cảm khái: "Nếu mà sáng nay chưa đem Lý Du Chuẩn chôn tuyệt, còn có thể thử ăn thịt nướng bằng điệm..." tự chủ được nuốt nước bọt: "Khẳng định ăn rất ngon..."

      Lệ Sâm bất đắc dĩ cắn răng, vươn tay nhàng xoa đầu hai cái làm Nam Ca lung la lung lay.

      "Đến lúc nào rồi còn muốn ăn!"

      Nam Ca ấm ức bẹp miệng nhìn nghĩ thầm, tôi là Zombie. Tôi lại cần lo lắng làm thế nào sống sót ở tận thế. Tôi nghĩ đến ăn nghĩ cái gì?

      Ây za, tại mình càng ngày càng lợi hại, có thể ngẫm lại xem nên chạy trốn như thế nào nha!

      Lệ Sâm nhìn ánh mắt Nam Ca liên tục biến đổi, quyết định sai làm vài chuyện: " đem đám dây điện tới cho tôi."

      Nam Ca tung tăng chạy tới chạy lui, chờ sau khi Lệ Sâm tiếp nhận dây xong mới ý thức được Lệ Sâm lúc nãy lại đem đề tài câu chuyện dời ! Tức chết người!

      Lệ Sâm sửa xong máy phát điện, vui nhất vẫn là người dân trong thôn . Dù sao có máy phát điện là có thể mở điện nha!

      Hơn nữa hàng năm bọn họ ở công trường làm việc. Bọn họ cũng biết chút kĩ thuật sửa các thiết bị điện cho nên việc tiếp theo cần đến Lệ Sâm hỗ trợ .

      Nhưng mà Lệ Sâm lại chỉ vào tường rào lưới sắt: "Lát nữa tôi thử giúp mọi người dẫn điện vào lưới sắt. Nếu lại có Zombie như hôm qua bị điện giật chắc vào được. Tuy nhiên phải bảo vệ chỗ rò điện như thế nào tôi vẫn chưa nghĩ ra."

      Trương Vĩ lưu loát đáp lời: "Được, chuẩn bị như thế nào cũng được! Chúng tôi cẩn thận hơn, bình thường đến gần lưới điện là được!"

      Lúc ban đầu ta mời mọc Lệ Sâm đến chính là hy vọng có thể giúp thôn gia cố hàng phòng ngự. giờ coi như là ý tưởng ấy cũng được thực rồi.

      Bận việc cả ngày, cuối cùng cũng đem mọi thứ làm xong. Lúc tối Lệ Sâm cùng bọn họ ăn tối mà lại chui vào trong xe mình.

      Nam Ca còn cố tình trêu ghẹo bằng dàn loa trong xe, bên trong đó có đĩa CD. nhấn vài cái còn cất cao giọng hát cho mình nghe.

      Lệ Sâm phát hát cũng rất hay. Vừa ăn vài thứ vừa cười nhìn . Sắc mặt Nam Ca so với hồi trước tốt hơn nhiều, ánh đèn trong xe rất dịu chiếu đầu giống như mái tóc đen cũng trở nên mềm mượt hơn rất nhiều.

      Sau khi ăn xong nhắc Nam Ca ngoan ngoãn tự mình chơi xe. Còn lập tức xuống xe tìm đám Trương Vĩ về chuyện .

      Trò chuyện chút, Trương Vĩ liền nhắc tới Nam Ca: " đến chị dâu hai ngày vẫn ăn cái gì rồi? Lệ ca, phải là tôi nhưng thương bạn phải là như thế nha. Mặc kệ ấy làm cái gì cũng thể làm cho ấy ăn cơm nha."

      Lệ Sâm khẽ cười cười, bây giờ tiểu Zombie đó còn có người ở trong thôn ủng hộ sao?

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thế là có cặp rồi. Thanks nàng
      fear thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :