1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Đấy. Bá đạo thế, cưỡng hôn chiến tiện nghi nương nhà người ta. Đến lúc này mà 3 chữ Ta nàng còn k ra Minh Ngọc cứ ngược Hành nhiều vô nhé. Đầu gỗ quá mà.

      Thanks editor nhé.

    2. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      ☆ Chương 102:

      Editor: Tapu

      Lục Minh Ngọc thích Sở Hành, mặc dù trải qua chuyện tự mình ngã ngựa, nàng mặc dù ngoài miệng thích Sở Hành nữa nhưng chính nàng biết nàng rất thích Sở Hành, lần đầu tiên thầm người nam nhân nhiều như vậy.

      Kiếp trước gả cho Sở Tùy, là do Sở Tùy thích nàng trước, luôn làm cho nàng vui. Lúc đó, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy ở bên cạnh Sở Tùy rất ngọt ngào, đời này gặp Sở Hành, nàng mới biết đến cái loại cảm giác ê ẩm này. Bởi vì thích, chỉ cần nhìn thấy Sở Hành trong chớp mắt cũng khiến nàng cảm thấy ngọt ngào, vui mừng. Nhưng chỉ cần người vừa mất, nàng buồn bã mất mát. Đêm dài vắng người, nàng thường mình nghĩ về những lần hai người gặp nhau. Dù nhiều lắm nhưng nàng luôn tìm những dấu hiệu có khả năng Sở Hành thích mình, tìm được rồi, nàng lại tự lừa mình dối người vụng trộm vui vẻ, rất nhanh sau đó lại tự phủ định chính mình.

      Lúc vui vẻ ngọt ngào, lúc lại chua sót ê ẩm, lặp lặp lại.

      So với đời trước, Lục Minh Ngọc cảm thấy nàng đặt tâm tư người Sở Hành ngày càng nhiều. Đối với Sở Tùy, nàng chưa từng có cảm giác dày vò như vậy, gả cho Sở Tùy, ngày tháng sau đó của nàng luôn rất ngọt ngào, vợ chồng lúc nào cũng như trong kỳ trăng mật, Sở Tùy luôn đối với nàng rất tốt, bởi vậy khi biết được Sở Tùy có ngoại thất, nàng khổ sở rất nhiều, nhưng càng nhiều hơn là tin tưởng bị phản bội.

      Nhưng lúc thích Sở Hành, Lục Minh Ngọc lại hề ảo tưởng đến những cử chỉ thân thiết ngọt ngào nữa. Sở Hành và Sở Tùy hoàn toàn khác biệt, lạnh lùng nghiêm túc, giống như người hề có thất tình lục dục. đối với nàng càng giống như trưởng bối chiếu cố vãn bối. Lục Minh Ngọc đầu tiên là kính nể , sau dần dần động tâm vừa kính nể vừa vui mừng, hơn nữa chưa bao giờ cảm thấy Sở Hành động tâm với nàng, Lục Minh Ngọc chưa bao giờ dám nghĩ đến ý niệm kiều diễm này trong đầu, dù có nàng cũng thể tưởng tượng ra.

      Cho nên Sở Hành đột nhiên hôn nàng, đầu Lục Minh Ngọc lập tức trống rỗng, chỉ còn ý niệm trong đầu:

      hôn nàng......

      Lục Minh Ngọc bỗng nhiên cảm thấy thực ra tất cả đều là mộng, là do nàng mộng gặp Sở Hành, nhưng mà nàng chỉ mới nghĩ như vậy, môi truyền tới xúc cảm đem thần trí của nàng quay lại. Vội vàng như vậy, bá đạo như vậy, như mãnh thú muốn ngụm nuốt tươi con mồi, vừa tựa như tướng quân lãnh binh đến quét sạch ngàn quân, thế thể đỡ.

      Sở Hành vẫn hôn nàng.

      cuồng nhiệt của Sở Hành rốt cuộc cũng làm cho Lục Minh Ngọc ý thức được hai người làm gì. Trong chớp mắt nàng nhận ra đây phải là mộng, cuồng nhiệt của Sở Hành hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng và cũng do nồng nhiệt của Sở Hành hay ý niệm ”Sở Hành hôn nàng” mà khiến cho đầu Lục Minh Ngọc trống rỗng đột nhiên như có trận đại hỏa hừng hực bùng lên.

      Nàng nóng, mặc dù bị hôn, Lục Minh Ngọc vẫn cảm giác được mặt dần nóng lên. Tựa như lần đó nàng rơi xuống sông lạnh, cả người lạnh run lên nhưng chỉ cần uống chén canh gừng lớn, nước canh trôi đến đâu, nhiệt khí nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi. Canh gừng khư hàn ấm áp, nhưng nụ hôn của Sở Hành......

      dựa vào cái gì mà hôn nàng?

      vì cái gì mà hôn nàng?

      được, còn tiếp tục như vậy nàng chết cháy ......

      Tim đập thể khống chế, cảm giác cũng thể khống chế, Lục Minh Ngọc rất hoảng, nàng quay đầu trốn tránh, đầu mới động bị bàn tay to của dùng sức giữ lại, khiến nàng phải ngưỡng cổ để Sở Hành tiếp tục “công thành đoạt đất”. Lục Minh Ngọc trốn thoát môi của , chỉ có thể đưa tay đánh , nhưng lại ôm vai nàng bằng tay khác, tay kia giữ chặt tay nàng. Dù nàng dùng hết tất cả khí lực cũng mảy may làm lay động.

      Đánh được ngược lại do vùng vẫy quá nhiều mà nàng hao hết cả khí lực, tay nắm áo Sở Hành cũng ngày càng lỏng dần, Lục Minh Ngọc bất đắc dĩ phải buông tay.

      Nàng chút khí lực cũng còn, nếu phải được Sở Hành ôm Lục Minh Ngọc nàng té xuống rồi.

      Nhắm mắt lại, bởi vì thân thể đầu hàng, Lục Minh Ngọc ý thức thể tránh né mặc kệ Sở Hành ôm.

      Môi lạnh, đối với nàng lạnh.

      ...... vẫn muốn hôn sao? Hôn gì mà giống như hành quân đánh giặc, y như gió cuốn mây tan càng như ác lang thô lỗ.

      Đầu tiên là khiếp sợ sau đó nàng lại tiếp tục giãy giụa. Lúc này, Lục Minh Ngọc mới cảm thấy đau, môi đau, răng cũng đau, ra là bị răng đụng phải ......

      Lục Minh Ngọc lại quay đầu, quả nhiên đuổi theo bỏ, Lục Minh Ngọc vừa vội vừa giận, trốn thoát, lại nghĩ công bị tội, dưới tình thế cấp bách, Lục Minh Ngọc vô tri vô giác làm việc mà chính nàng cũng dự định trước, nàng thử tránh, mà là thừa dịp thả lỏng, tuy rằng môi vẫn áp môi nhưng còn áp bách nàng như trước, Lục Minh Ngọc nhàng mà chủ động hôn chút.

      Nếu Sở Hành hôn như lang cắn, đụng chạm này của Lục Minh Ngọc rất , tựa như đóa bông tuyết, chạm vào môi .

      Phản kháng thể làm mãnh thú thương tiếc, càng kích khởi cuồng phong trong . Dùng nhiệt để trấn áp như con mồi nhu nhược ngốc nghếch né tránh, hồ đồ đến gần, lại làm cho mãnh thú như bị sét đánh. Có thể xuất phát từ cảnh giác của võ tướng “ khác thường tất có yếm trá”, hoặc là xuất phát từ thể tin được, Sở Hành phút chốc mở to mắt, lần đầu tiên môi chủ động rời khỏi môi nàng, giữ nàng ở khoảng cách.

      cao hơn nàng nhiều lắm, mặc dù nàng ngồi ở bàn cao, Sở Hành vẫn như cũ cúi đầu mới có thể hôn nàng. Duy trì tư thế cúi đầu, nhiệt trong mắt phượng Sở Hành vẫn chưa hoàn toàn tắt, nhìn thẳng vào mắt nàng như tìm tòi nghiên cứu. Cùng lúc đó, cổ họng lăn lộn, lỗ tiếng, ràng trong miệng có rượu lại như cuồng uống, theo bản năng nuốt xuống.

      Lục Minh Ngọc nghe được, khỏi nhớ lại vừa mới rồi hôn nhau phát ra thanh ái muội này. Mặt nàng càng nóng, quẫn bách cúi đầu.

      Nhưng nàng biết, bộ dáng nhắn cùng khuôn mặt hồng hồng của nàng có bao nhiêu mị hoặc, nàng càng ngượng ngùng tránh né, càng chọc người thèm dãi.

      Cộng cả hai đời lần đầu tiên thích nương, Sở Hành bình thường rất lý trí, nhưng lúc này cũng chỉ là nam nhân thông thường, lý trí yếu ớt chịu nổi kích. Vốn hôn chưa đủ, nhìn nàng bộ dáng xấu hổ dễ khi dễ, Sở Hành khỏi lại đưa tay giữ lấy gáy nàng, hướng lên dùng sức vội vã nâng mặt nàng lên....

      Nam nhân lại dựa vào đây, Lục Minh Ngọc đúng lúc chặn .

      “A Noãn......”

      “Đau......”

      Tiếng khàn khàn khẩn cầu cùng giọng kiều ủy khuất cùng , cả hai ngẩn ra, lập tức Lục Minh Ngọc quay đầu, mặt nóng như sắp phun phát hỏa, mà Sở Hành còn kinh ngạc nhìn môi nàng. Môi tiểu nương như trái đào trải qua trận mưa to cọ rửa, đào kia càng hồng càng đẹp, căng tràn đỏ mộng.

      Sở Hành đầu tiên là tham luyến, sau đó lập tức ý thức được vấn đề, môi nàng phải căng như vậy mà là bị hôn sưng lên......

      Khó trách nàng muốn trốn, còn kêu đau.

      Sở Hành hoàn toàn tỉnh táo, tự trách bản thân vội buông lỏng nàng ra. Tiểu nương mân mím môi, xoay mặt vẻ ủy khuất, Sở Hành đau lòng nàng, lại sợ nàng trong cơn tức giận càng muốn gả cho , tâm hoảng ý loạn, Sở Hành vài lần há miệng, cũng biết nên mở miệng thế nào. Thoáng nhìn tay nàng tựa vào bàn như muốn nhảy xuống, Sở Hành kinh hãi, thế này mới vội vã đè vai nàng lại,“A Noãn, ta phải cố ý, nàng đừng giận......”

      Ánh mắt Lục Minh Ngọc bỗng dưng đau xót.

      có ý gì? hôn nàng như vậy, nàng vất vả mới giãy khỏi tay , cúi đầu chờ giải thích, vậy mà lâu cũng lời nào, tại tâm nàng lạnh còn phải cố ý. cố ý mà triền miên lâu như vậy? cố ý, cứ như ra đường đụng người ta rồi chỉ đơn giản câu “ cố ý” , đây là muốn hôn xong liền bỏ chạy? Còn cho nàng nổi giận?

      “Buông.” Nhìn tay khoát lên vai nàng, Lục Minh Ngọc lạnh giọng trách mắng.

      Tiểu nương lạnh như băng, vừa nhìn biết tức giận , Sở Hành dám miễn cưỡng, lập tức buông tay.

      Lục Minh Ngọc lại chuẩn bị nhảy xuống.

      “A Noãn......”

      Nàng vẫn cúi thấp đầu, trừ phi Sở Hành xoay người cúi đầu mới nhìn thấy mặt nàng. thử cúi đầu, động tác thoải mái, nhưng lại dám đưa tay ngăn nàng lại, vừa vội vừa phải giải thích, bất đắc dĩ bỗng nhiên Sở Hành quỳ xuống, đầu gối chạm đất ngay trước mắt nàng. Người nam nhân luôn cao to mà nàng ngưỡng mộ bỗng nhiên so với nàng thấp, khuôn mặt lãnh tuấn ngay trước tầm mắt khiến Lục MinhNgọc khiếp sợ quên phản ứng.

      “A Noãn, ta chưa từng thích ai, nàng là nương đầu tiên ta động tâm. Ta hơn nàng đến 12 tuổi, bởi vậy ta nghĩ chúng ta thể, cho nên ngày đó nhất thời hồ đồ, đem nàng tặng cho Nhị đệ. Ta biết sai rồi, ta hối hận sớm phát nàng đối với ta hữu tình. Kể từ ngày đó ta luôn tự trách lúc đó đem nàng nhường lại hại nàng bị thương cũng làm bị thương tâm của nàng, nhưng ta cầu hôn cũng xuất phát từ bồi thường. A Noãn, ta biết như thế nào, ta chỉ muốn nàng hiểu được, ta là tình muốn kết hôn cùng nàng, muốn nàng làm vợ ta, cùng ta đến bạc đầu giai lão.”

      Sở Hành ngửa đầu, mắt phượng ngóng nhìn mắt nàng, khiến nàng nhìn tâm của ,“A Noãn, ta phải muốn bồi thường nàng.”

      Lục Minh Ngọc nhìn vào mắt phượng sáng ngời đầy nhiệt tình của . Nàng muốn tin lại dám tin.

      “Chàng chàng thích ta, làm sao chứng minh được?” Lục Minh Ngọc chua xót nhắm mắt lại “Thích người luôn muốn đối xử với người ấy tốt. Ngoại trừ chàng cứu ta vài lần, có khi nào chàng đối tốt với ta?” Trải qua hồi hôn kia, Lục Minh Ngọc nhận ra nàng quả thể quên , vẫn như cũ ôm lòng mong chờ thích mình, nhưng Lục Minh Ngọc thể thuyết phục bản thân Sở Hành đối với nàng là có tình. Nếu có, dù nàng có thích bao nhiêu cũng muốn gả cho . Điều nàng muốn là tấm chân tình phải quân tử bồi thường.

      Sở Hành ngẩn ngơ. Chứng minh thế nào?

      biết thế nào, Lục Minh Ngọc tự giễu cười, buông mi xuống, chuẩn bị vòng qua bên cạnh ra ngoài.

      Lúc bước ngang qua , Sở Hành đưa tay giữ chặt tay nàng. Hai người sóng vai, hướng nam, hướng bắc, người dáng đứng thẳng tắp mắt nhìn thẳng, người quỳ chân đất. Mắt phượng nhắm lại, giống nhau chỉ có như vậy mới đủ dũng khí để tiếp: “A Noãn, nàng có từng thích người mà chính mình cũng biết chưa? ta chính là như vậy, bởi vì nhận định nàng thích ta, ta cũng dám đối tốt với nàng. Cho dù tốt, ta cũng tìm lý do chính đáng để cho nàng phát giác. Thậm chí lừa mình dối người, tự lừa mình đến nỗi tự xem nàng như tiểu hài tử mà chiếu cố.”

      “Tại bờ sông Vĩnh Định, lúc ta cưỡi ngựa đến, nhìn thấy nàng ngồi trong xe ngựa. Trong lòng ta kinh diễm, nhưng dám nhìn lâu. Nàng ngoài ý muốn rơi xuống nước, tim ta như rớt mất, so với Tam gia còn gấp hơn. Nàng vì lạnh mà ôm ta, lúc đó ta biết nàng là đại nương nên mới chột dạ né tránh. Tam gia gọi nàng là Ngọc nhi, ta biết vì sao lại nhớ kỹ tên này. Sau ngày ấy, ta thường xuyên nghĩ gọi nàng bằng nhũ danh.”

      “Nàng cảm kích ta, tặng ta con ngựa gỗ, ta dám trưng bày nhưng cũng muốn cất , chỉ biết giấu trong giá sách.”

      “Nguyên tiêu năm trước ngắm hoa đăng, ta dám nhìn nàng, lại nhịn được quan tâm. Ta thấy nàng xoa tay lạnh, cho nên mới lệnh Ngụy Đằng mua trà ở Đăng lâu thảo cho Doanh Doanh các nàng … chỉ là ta ngụy trang. Nàng thích chiếc đèn ngựa bằng ngọc, ta đành lòng nhìn nàng thất vọng. Dù có lý do chính đáng, ta vẫn chủ động giúp nàng.”

      “Hạ Lễ đối với nàng mưu đồ gây rối, nàng trúng mê dược. Những lời nàng khi mê sảng đó, ta lại dám tin, vẫn cho rằng do hiệu lực của thuốc, bắt buộc mình quên . Nhưng ta làm được, đêm về vẫn luôn nhớ đến. Khi đó ta mơ hồ nhận ra ta đối với nàng có cảm tình khác, nhưng lại cảm thấy nàng thể thích ta, lại thêm Nhị đệ thích nàng, cho nên… khi đến trường đua…ta mới…......”

      Nghe đến đó, Lục Minh Ngọc rốt cuộc nhịn được nước mắt, khóc : “ đến cùng, chàng vẫn thích ta, ta so bằng tình cảm huynh đệ chàng.”

      phải.” Sở Hành nóng nảy, tay vội nắm chặt tay nàng muốn rút lại. muốn Lục Minh Ngọc quay lại để nhìn nàng giải thích lại ngờ ra sức hơi mạnh. Lục Minh Ngọc lại lúc bi thương, có chút chuẩn bị, lại bị bắt xoay người hai chân quấn vào nhau, trong chớp mắt ngã nhào lên người Sở Hành. Sở Hành cũng bất ngờ, đến khi nhận định được tình huống chậm. Cơ bản quỳ gối xuống đất nháy mắt biến thành ngã ngồi. Lục Minh Ngọc thân bất do kỷ ngã vào vai Sở Hành.

      Kinh hoảng qua , Lục Minh Ngọc lập tức chống vai Sở Hành đứng lên.

      Bàn tay to của Sở Hành vội nắm lấy thắt lưng nàng, cả gan đem nàng đặt ngồi đùi .

      “Buông!” Lục Minh Ngọc tức giận giãy dụa.

      “A Noãn, ta biết dù ta có hối hận như thế nào cũng thay đổi được chuyện ngày đó đem nàng tặng cho người khác, nhưng ta biết sai rồi, nàng cho ta thêm cơ hội ?” Sở Hành ôm chặt lấy bả vai đơn bạc của nàng, mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong mắt như có lửa. biết dỗ dành tiểu nương, hôm nay Sở Hành đem những lời có thể giải thích đều giải thích nhưng nàng vẫn chịu tha thứ cho , Sở Hành vừa vội lại loạn, hận vì nàng biết công phu. Nếu có thể, hai người đánh nhau trận thống khoái phân định thắng thua, thắng nàng liền ngoan ngoãn nghe lời , đừng giận dỗi nữa. Nàng để ý tới , so với bị địch nhân chém đao người còn làm dễ chịu hơn.

      khó chịu, Lục Minh Ngọc càng ủy khuất, hai mắt đẫm lệ mơ hồ trừng mắt nhìn ,“Dựa vào cái gì muốn hôn hôn, muốn cưới cưới? Ta thích......”

      thích vì sao hôn ta?” Sở Hành ánh mắt sắc bén hỏi, mắt phượng nhìn sâu vào đáy mắt nàng.

      Lục Minh Ngọc sửng sốt, nghĩ đến hành vi vừa rồi của nàng, có chút xấu hổ, quật cường giải thích : “Ngươi, ngươi trước làm ta đau, ta đánh lại ngươi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”

      Sở Hành khí thế bức người,“Lần ở Thú Viên, nàng vì sao muốn hôn ta?”

      Lục Minh Ngọc tâm hoảng hốt, mi mắt loạn chớp, vừa chớp rơi lệ. Mắt phượng sáng quắc làm Lục Minh Ngọc hoảng kịp suy nghĩ tìm lời, quay đầu quanh co : “Ta, ta bị người bỏ thuốc, ngươi phải biết.”

      Sở Hành cười lạnh, đem mặt nàng quay lại, tiếp tục thẩm vấn giống như phạm nhân nhìn chằm chằm nàng,“Nàng thừa nhận nhớ chuyện phát sinh ngày đó, thừa nhận nhớ nàng làm gì với ta?”

      Nhớ đến tình hình lúc ấy, Lục Minh Ngọc hai má từng chút đỏ lên, nàng dám nhìn , tròng mắt biện giải,“Ta phải cố ý ......”

      “Ta biết, nhưng ta vẫn quên được.” Nàng thôi đánh cũng oán nữa, thu liễm khí thế tiểu nương ủy khuất tựa vào trong ngực . Sở Hành kìm lòng đậu, giọng bất giác nhu hòa như nước, tay ôm vai nàng, tay cẩn thận nâng khuôn cằm tinh xảo của nàng lên. Động tác vô cùng ôn nhu, tâm Lục Minh Ngọc bất giác lạc mất nhịp, kinh ngạc nâng mi mắt, biết muốn làm gì.

      Sở Hành chậm rãi cúi người, chậm rãi tới gần nàng, mắt phượng như nước, đáy nước nhộn nhạo hoài niệm cùng nhu tình.

      Lục Minh Ngọc đầu tiên là bị tình ý trong mắt hấp dẫn, đến khi càng ngày càng đến gần, giống như lại muốn hôn nàng, theo bản năng nàng nhắm mắt lại. Nhưng Sở Hành hôn nàng, thở dài tiếng, mang theo vài phần bất đắc dĩ bên tai nàng :“A Noãn, ta thể quên được khi nàng uống rượu say nhìn ta cười rất xinh đẹp, khi nàng thích ta, ta càng thể quên được, nàng......”

      tới đây, mới chậm rãi vuốt ve gò má oánh nhuận của nàng, nhàng dần dần đến môi nàng.

      còn là tư thế của tướng quân hào hùng, thành tâm gõ cửa, giống như trước khi hai quân giao chiến là sứ thần nho nhã đến khuyên hàng.

      “A Noãn, ta biết nàng vẫn còn thích ta. Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được ?”

      khẽ chạm vào đôi môi phấn nộn xinh đẹp kiều diễm như đóa mẫu đơn của nàng, cúi đầu khẩn cầu.

      Lục Minh Ngọc mi mắt rung động, môi đỏ mọng mím chặt.

      Sở Hành tiếp tục dỗ dành nàng, cầu nàng, ôn nhu như nước đem nàng thổi quét, dần dần, nàng đúng là bị thuyết phục, mềm lòng mở miệng.

      Thành chủ mở cửa đón chào, Sở Hành cũng khách khí, hôn nàng mạnh, nàng khiến chờ lâu như vậy phải trừng phạt.
      Pe Mick, Alice Huynh, Vinhan34 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ế sao lại phạt tiểu Ngọc nhi chứ già ? chiếm đk tiện nghi còn bày đặt khoe mẽ. Bá đạo qúa

    4. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      ây dô. Tung bông,tung hoa. Tình chàng ý thiếp truyện mới hay được.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Thành trì của Minh Ngọc vững chắc gì cả. Quân địch mới tiến vào tan rã rồi. Thanks Nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :