1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 30 Hôm nay khí trời tốt lắm

      Tức thời tìm kiếm chỗ nấp chung quanh, bất đắc dĩ tuy có cổ thụ quanh đây, nhưng tất nhiên che được hai người. Huống hồ dù có thể che khuất, vạn nhất thợ săn này xông vào làm sao? Nữ nhân trong lòng ngọc thể mượt mà, tóc đen như mây, môi đỏ tuyệt sắc, gì sánh nổi, mảnh mai vô lực có quần áo, đầu nhũ bóng loáng làm cho người ta tiếc vô hạn, nếu bị ai nhìn thấy, luyến tiếc.

      Cuối cùng ánh mắt nâng lên, trước mắt sáng ngời, tay bế công chúa, tay kia nhặt quần áo rải rác bên dòng suối vắt lên hai người, sau đó túm dây mây bên cạnh, tung người nhảy lên cây.

      Vừa lên cây, công chúa mị mâu sáng ngời, hứng thú nhìn chung quanh, móng tay đỏ lần nữa tới điểm đỏ của , môi dụ hoặc gợi lên nụ cười quyến rũ, khen : "Nơi này chơi vui."

      Diệp Tiềm vội che miệng nàng, để nàng phát ra tiếng.

      Lúc này thợ săn kia tới bên dòng suối, cũng là hán tử cao thấp đen đúa. Thợ săn này đầu tiên buông bọc hành lý, ngồi bên dòng suối, tay múc ít nước, rửa tay rửa mặt, cuối cùng thế nhưng cởi giày, bắt đầu rửa chân, còn vửa rửa vừa tiếp tục hát lên: "Đâm mười phần, rút tám phần, lặp lại đung đưa; chung quanh, nặng sáu phân, cánh hoa sen khẽ mở. Ba phần thủy, bảy phần triều, hoa tâm dập dờn; hai sâu, năm nông, thở gấp liên tục; phần thích, chín phần ngứa, như nhập tiên cảnh."

      nhìn tình cảnh này, Triêu Dương công chúa mở to mắt phượng, dám tin ôm miệng mình, mày nhướn lên, thoạt nhìn quả thực muốn phun.

      Diệp Tiềm đương nhiên minh bạch, nàng phỏng chừng là nghĩ suối nước kia biết còn có xú nam nhân nào nhúng chân, nàng thế nhưng ở chỗ này tắm rửa, khó tránh sốt ruột. Diệp Tiềm biết vì sao, thế nhưng muốn cười, nhưng lại dám, sợ chọc nàng giận, chỉ có thể chịu đựng.

      nhịn như vậy, làm cho ngực phập phồng, Triêu Dương công chúa ngước mắt, liếc cái, cũng đoán được, tức giận trừng , sau đó cúi đầu xuống, thế nhưng dùng răng cắn điểm đỏ trước ngực .

      Nhất thời, nửa ngực Diệp Tiềm đều đỏ bừng, nắm chặt quyền, nỗ lực ức chế xúc động muốn tiến vào trong cơ thể nàng, bởi vì ức chế khó nhịn, cả người đều run rẩy.

      Nhưng Triêu Dương công chúa lại buông tha , giật giật thân mình, động khẩu ướt át cọ cọ lên , lúc cọ cọ, biết thế nào, vật kia như tự tìm chỗ tiêu dao, thế nhưng lại vào được.

      nam vật thô to tiến vào nơi hẹp khít khao, hai người đều hít vào hơi.

      Diệp Tiềm cắn răng giọng oán hận: "Nàng cố ý muốn tra tấn ta sao?"

      Triêu Dương công chúa khẽ cười, quấn vào như dây mây lại làm bộ muốn lui lại: "Ngươi thích, vậy ngươi rút ra ."

      Diệp Tiềm động tay, đặt lên kiều mông vặn vặn, cho nàng , cho nàng lui.

      tấc ba phân dưới tay kia, kiều khiếp vô lực, quyên như tuyết trắng, cũng là nơi mất hồn nhất thế gian, hàm trụ mạch máu toàn thân , khiến lần lượt tham luyến, muốn ngừng mà được.

      sao bỏ được nàng đây?

      Diệp Tiềm thầm: "Để sau, ta muốn."

      Triêu Dương công chúa cười quyến rũ, cười đến chí đắc mãn ý, nàng biết tất nhiên là luyến tiếc rời , lại vặn vẹo vòng eo, vừa lòng cảm thụ du long lửa nóng trong cơ thể càng lớn hơn, đồng thời thân thể dựa vào nam nhân càng siết chặt.

      Vào lúc này, thợ săn dưới tàng cây uống đủ, cũng rửa sạch chân, rốt cục bắt đầu thu thập bọc hành lý muốn rời .

      hai người cây, sớm kiềm chế được, chỉ còn chờ như thế, lần nữa xuống chỗ cũ, làm trận vu sơn mây mưa.

      Vào lúc này, thợ săn bỗng nhiên phát ra thanh kinh ngạc, sau đó ngồi xuống, nhặt thứ gì.

      Triêu Dương công chúa tò mò vọng nhìn xuống, lúc thấy trong tay thợ săn nhặt cái gì, nhất thời trợn mắt há mồm đỏ bừng cả mặt. Diệp Tiềm theo ánh mắt nàng nhìn qua, lại thấy, trong tay thợ săn cầm miếng vải màu hồng đào.

      Cái này... Diệp Tiềm biết, bao nhiêu đêm đều cúi đầu vào chỗ đó, cởi thứ này cho công chúa...

      Cởi mảnh vải màu hồng đào hoặc hồng mai ra, mảnh cỏ thơm tươi tốt cùng u mật bé liền ra trước mắt .

      Diệp Tiềm mày rậm nhăn lại, mặt cũng đỏ lên.

      Đó là vật bên người công chúa, giờ bị thợ săn xa lạ thô tục cầm trong tay, thế nhưng tức giận. Cảm giác này, phảng phất công chúa bị ai nhìn ngắm, lại phảng phất tư tình của bọn họ bị ai nhìn thấy.

      Triêu Dương công chúa vội túm cánh tay , giọng căm hận : "Ngươi xem, vừa rồi ngươi để rơi tiết khố của ta đất."

      Diệp Tiềm bất đắc dĩ: "Làm sao bây giờ?"

      Triêu Dương công chúa mắt phượng híp lại, cao nhìn xuống ra lệnh: " thể để lấy ."

      Diệp Tiềm vỗ về thủy cốt còn ngậm chứa mình, chăm chú nhìn khuôn mặt nén giận nửa ngày, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Chúng ta cùng nhau xuống?"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, nhất thời giận tái người: " bậy!"

      Ngay lúc hai người chuyện, thợ săn kia cất miếng vải hồng đào vào cái giỏ sau lưng mình, rất đắc ý : " nghĩ tới hôm nay có vận khí, thế nhưng nhặt đươc cái đồ chơi tinh như vậy, quay về cho nữ nhân của ta cao hứng." Miệng vừa lải nhải, vừa ngửi ngửi mảnh vải kia, khỏi say mê vạn phần, còn đoán rằng: "Việc này, còn biết là danh môn quý tộc phóng đãng nào cùng người đương vụng trộm để quên ở trong này, ngửi còn mùi thơm cơ thể đâu." Miệng đến đây, trong lòng khỏi nghĩ buổi tối nếu nữ nhân nhà mình mặc vào cái này, nằm sấp xuống, lộ ra mông lớn tuyết trắng để mình đùa nghịch, đó là thích ý thế nào a. Vì thế nhịn được lại ngâm nga tiểu khúc, vừa hát vừa rời , trong miệng là "sa trướng lụa đỏ, xuân tình dập dờn, vong tình mất hồn, uyên ương hí thủy. Nhè rút ra, xuân triều tràn đầy. Tay liên hương, người tiếc ngọc, hầu hạ mất hồn; cúi người mây, ngửa người mưa, cúi đầu rồi ngẩng đầu! Tách mở đài sen, mưa cánh hoa, phá tan hoa tâm điểm hồng. chặt! thích! tuyệt!"

      Triêu Dương công chúa nghe vậy, càng thống hận, oán giọng : "Ngươi còn mau giúp ta lấy về, sao để người thô bỉ này cầm vật bên người ta về nhà?"

      Diệp Tiềm cũng cảm thấy việc này vô cùng ổn, nhưng mà... Nên làm gì bây giờ đây?

      đỏ mặt, giọng : "Công chúa, nếu ta đòi vật này, nên mở miệng như thế nào?" Cũng thể với người ta, ta và gia chủ tử ở đây hoà hợp, cẩn thận làm mất vật này, phiền ngươi trả lại cho chúng ta?

      Triêu Dương công chúa bình tĩnh cười, hừ lạnh tiếng, lành lạnh : "Ngươi mở miệng thế nào, phải chuyện của ta, tóm lại ngươi lấy vật ấy về. Bằng --" mị mâu bắn ra sắc nhọn, ánh mắt đảo qua thợ săn sắp xa: "Bằng , nam tử thô bỉ này, tuyệt đối giữ được mệnh. Còn ngươi, ta cũng muốn xử phạt nặng."

      Diệp Tiềm thấy vậy, càng bất đắc dĩ, đành phải rút phân thân từ trong cơ thể công chúa, lúc rút về cảm thấy trong đó phảng phất có thủy nộn gắt gao cắn chặt buống, nhưng mà thể chần chừ. ôm công chúa xuống, an trí dưới tàng cây, lúc này mới vội vàng đuổi theo người thợ săn.

      Thợ săn ngậm cỏ đuôi chó hát tiểu khúc, lòng tràn đầy chuyện trong phòng, thích ý, bỗng nhiên có người tuổi còn trẻ đuổi theo, lại thấy bộ dáng tuấn tú, gò má đỏ hồng, thấy mình như gặp nạn có việc cần giúp.

      rất hiểu: "Tiểu đệ này, xin hỏi ngăn đường ta , là vì sao?"

      Diệp Tiềm đỏ mặt, chậm rãi ôm quyền, : "Đại ca, vừa mới ngươi ở bên dòng suối, có nhặt được vật trong khuê phòng của nữ tử hay ?"

      Thợ săn nghe xong lời này, cao thấp đánh giá Diệp Tiềm phen, trong mắt rất nghi hoặc: "có nhặt được cái."

      Diệp Tiềm cứng da đầu, từ bên hông lấy ra thỏi bạc, lại khom người : "Đại ca, nếu có thể, xin trả lại vật ấy, tiểu đệ nguyện ý lấy chút ngân lượng ra tặng."

      thợ săn nhìn ngân lượng, lại nhìn nhìn Diệp Tiềm co quắp, khỏi cười ha ha: "Tiểu lão đệ, ta coi như hiểu , trách được vừa rồi lúc ta nhặt được đồ chơi kì lạ này còn nghe thấy tiếng tinh câu hồn, hóa ra ngươi và tiểu nương tử nhà ngươi ở trong này đương vụng trộm."

      Diệp Tiềm nghe xong, mặt càng thêm đỏ, tay chân đều cứng ngắc, bất quá cũng chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận: "Còn thỉnh đại ca trả lại vật ấy."

      Thợ săn cũng hào sảng, thấy co quắp bất an như thế, cười lấy ra mảnh tiết khố hồng đào đưa cho Diệp Tiềm: "Tiểu lão đệ, ngươi cũng cần thẹn thùng, ngươi và tiểu nương tử chạy đến rừng cây trộm tình, cũng bình thường. Chỉ là các ngươi về sau cần phải để ý, phải tìm nơi kín đáo, nếu còn bị đại quê mùa ta bắt gặp, mặt ta cũng đỏ a!"

      Diệp Tiềm nghe thế, càng xấu hổ, liên tục gật đầu, cúi đầu cảm tạ, lại đưa nén bạc ra tặng, thấy thợ săn xa, mới cầm tiết khố hồng đào vội vã trở lại.

      Ai ngờ đến dưới tàng cây, thấy Triêu Dương công chúa sớm mặc xong quần áo, quay ngiêng, cổ tay trắng noãn khẽ nâng, phượng mâu nén giận, trừng mắt với mình như oán như giận.

      Diệp Tiềm vội vàng dâng mảnh vải hồng đào: "Chủ nhân, ta lấy về."

      Triêu Dương công chúa vung tay lên, ném vật trong tay xuống mặt đất, lạnh lùng : "Cầm về thế nào, chẳng lẽ vật bị người thô bỉ chạm vào, ta còn dùng được sao."

      Diệp Tiềm ngẫm lại cũng đúng, nam nhân khác sớm sờ qua vật trong người, sao có thể để công chúa dùng lại? Nhưng mà -- cúi đầu nhìn mảnh vải hồng đào bay xuống cỏ, có vài phần nỡ, liền xoay người nhặt lên, cất vào trong người: "Tuy thể dùng, cũng thể để ở trong này a."

      Triêu Dương công chúa mặc kệ, mày đẹp nhíu lại, trừng Diệp Tiềm giận dữ : "Ngươi vừa rồi chút chuyện loạn thất bát tao gì với thợ săn."

      Diệp Tiềm oan khuất hiểu: "Ta gì, chỉ đòi vật này về thôi."

      Triêu Dương công chúa khẽ hừ tiếng, nâng cằm, tức giận : "Thợ săn kia có mắt tròng, thế nhưng cái gì ngươi và tiểu nương tử nhà ngươi, ngươi cũng biết phản bác, ai là tiểu nương tử nhà ngươi a!"

      Diệp Tiềm nghe vậy , chỉ thở dài trong lòng.

      Triêu Dương công chúa nhớ tới đủ loại tình cảnh vừa rồi, càng buồn bực, hừ lạnh tiếng: "Thợ săn thô bỉ này đáng giận, ngày xưa, bản cung tất nhiên chặt bỏ hai chân !" xong, nàng vung tay cái, chém Diệp Tiềm, thẳng người về.

      Diệp Tiềm biết nàng gặp việc này trong lòng tức giận, cũng gì, chỉ sợ nàng quá tức giận hại đến thân mình, vội đuổi theo, bảo hộ nàng.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 31 Hôm nay khí trời tốt lắm

      chuyến chơi xuân, hưng trí cứ như vậy bị thợ săn đánh gãy, vì thế Triêu Dương công chúa mất hứng mà về. Mãi đến lúc về phủ, nàng vẫn mặt mày ảm đạm, thần sắc nhạt nhẽo, chọc đám người Cẩm Tú nín thở liễm tức cẩn thận hầu hạ. Mính Nhi thấy công chúa như vậy, liền chạy đến trước mặt Diệp Tiềm chất vấn: "Vốn rất tốt, thế nào theo ngươi ra, trở về lạnh như sương vậy?" Tiểu nha đầu xinh đẹp, đuôi lông mày tức giận, boong boong trừng Diệp Tiềm.

      Diệp Tiềm cũng buồn bực: "Ta cũng biết." nghĩ , phải là có thợ săn làm gãy hưng trí sao, sao lại chọc tức giận lớn như vậy.

      Mính Nhi thấy như vậy, càng oán giận: "Ngươi còn giả ngu, ta xem nhất định là ngươi trêu chọc."

      Hai người , nha hoàn áo vàng vấn sơ song kế tới tìm Diệp Tiềm, thấy Mính Nhi chuyện với Diệp Tiềm, vội tới chào, sau đó cúi đầu yên lặng tiếng động.

      Mính Nhi tuổi , khí thịnh, chất vấn Diệp Tiềm, bỗng nhiên gặp tiểu nha hoàn như vậy, cẩn thận nhìn mặt mày nàng, bộ dạng cũng xinh xắn, nhất thời có hoài nghi, nhìn xem nha hoàn, nhìn Diệp Tiềm, trừng mắt lạnh hỏi: "Ai vậy?"

      thị nữ thân cận nhất bên người Triêu Dương công chúa trải qua kiếp nạn năm năm trước, thời chỉ còn lại Cẩm Tú và Mính Nhi. Cẩm Tú thành cẩn thận, rất được Triêu Dương công chúa tin cậy, Mính Nhi tính tình tuy rằng kiêu hoành ngay thẳng, nhưng được Cẩm Tú và công chúa thích, từ lúc theo công chúa đến Bình Tây Hầu phủ, trừ công chúa, có ái dám cấp sắc mặt cho nàng. Nàng bình thường bao che khuyết điểm nhất, từ lúc Diệp Tiềm theo công chúa, nàng nhận định Diệp Tiềm là của công chúa, nữ nhân khác phần hào đều thể đụng vào, ai dám chạm vào Diệp Tiềm nàng dám móc tròng mắt ra.

      thời tiểu nha hoàn áo vàng nhìn nàng như hổ rình mồi, bỗng nhiên cỗ địch ý đánh úp lại, cảm thấy đại ổn.

      Diệp Tiềm vội giới thiệu: "Nàng là Tố Y, từ luôn luôn theo mẫu thân ta giặt quần áo."

      Mính Nhi nhíu mi, nhìn chằm chằm nữ hài tên là Tố Y, dài "Nha" tiếng: " như vậy, nàng và ngươi là thanh mai trúc mã?"

      Tố Y thấy vậy, vội lại cúi đầu, giọng cười : "Mính Nhi tỷ tỷ sao lại thế, nô tì bất quá là kẻ giặt quần áo thôi, sao cái gì thanh mai trúc mã với Diệp thị vệ."

      Mính Nhi thấy nàng ta cũng biết đúng mực, truy vấn nữa, chỉ : "Vậy ngươi tìm Diệp Tiềm làm gì?"

      Tố Y ôn nhu giải thích: "Diệp ma ma hôm nay lấy rau cải nấu sủi cảo, đây là món hồi Diệp Tiềm thích ăn nhất, cho nên ta tới nhắc nhớ về nhà ăn cơm."

      Mính Nhi mở to hai mắt, hiểu : "Nhưng vì sao Diệp ma ma đích thân đến gọi Diệp Tiềm, lại muốn ngươi tới?"

      Tố y cắn môi, cúi mắt thấp giọng : "Diệp ma ma bận rộn, cho nên nhờ ta đến."

      Mính Nhi nở nụ cười: "Vậy phiền ngươi trở về với Diệp ma ma, Diệp Tiềm hôm nay hầu hạ công chúa, có cách nào trở về ăn sủi cảo rau cải."

      Tố Y cúi đầu, giọng : "Vâng."

      xong lời này, nàng lại quay sang với Diệp Tiềm: "Ta về trước."

      Diệp Tiềm thấy Mính Nhi chuyện với Tố Y như vậy, trong lòng vui, tức thời mặt cũng biểu cảm gì, nghe tố y phải về, liền ôn thanh : "Ngươi về trước , với mẫu thân, ta bớt chút thời gian trở về thăm bà."

      Tố Y cười, nhàng gật đầu.

      Nhưng Tố y cười ở trong mắt Mính Nhi, hết sức chói mắt.

      Nàng sớm quy kết chuyện công chúa tâm tình vui lên Diệp Tiềm.

      thời nàng lại rất nhanh cho nguyên nhân Diệp Tiềm chọc công chúa vui là do nữ tử trước mắt này. Về phần nhân quả trước sau trong đó, căn bản ở trong phạm vi nàng lo lắng.

      Nàng trừng mắt nhìn Diệp Tiềm cái, giọng căm hận : "Khá lắm Diệp Tiềm!" xong phất tay áo, đương nhiên ly khai.

      Diệp Tiềm nhìn bóng lưng Mính Nhi, thầm than , là chủ nhân thế nào dưỡng thị nữ thế ấy, Mính Nhi này bình thường ở trước mặt công chúa hết sức nhu thuận, nhưng đối với hạ nhân lại kiêu ngạo ương ngạnh.

      Còn Mính Nhi, rất nhanh tìm được Cẩm Tú, đem chuyện này như thế như vậy thêm mắm thêm muối phen, thấy Cẩm Tú nhíu mày. Cẩm Tú tin công chúa ghen tức giận dữ vì tiểu thị nữ, nhưng mà – cólẽ chuyện này quả làm cho người ta vui. Cái gọi là đề phòng cẩn thận làm việc, nhất định phải ngay lúc có manh mối liền bóp chết.

      Vì thế Cẩm Tú suy nghĩ nửa ngày, rốt cục hạ lệnh, đem tiểu nha đầu Tố Y gả cho nam nhân. Về phần chọn ai, Cẩm Tú để ý, tùy tiện tuyển nam nhân chưa lập gia đình trong phủ, hơn nữa làm nhanh việc động phòng, miễn cho phức tạp.

      Lúc Tố Y ngậm nước mắt gả cho hán tử nào đó trong phủ, Diệp Tiềm bồi bên người công chúa tâm tình vẫn vui như cũ, vung bút vẩy mực.

      bàn tay Công chúa trắng nõn cầm bút, hạ bút như du long, bất quá lát, tờ giấy bạch quyên ra dãy núi nguy nga.

      Dãy núi xa xôi, nhìn chân thiết, nhưng dưới ngòi bút núi non cheo leo, lộ ra sương mù, thê lương.

      Diệp Tiềm hỏi: "Đây là cái gì?"

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, liếc mắt cái, mát mát : "Kỳ Liên sơn."

      Diệp Tiềm nhíu mày, tuy rằng chưa thấy Kỳ Liên sơn, nhưng đọc trong sách, biết núi này ở Mạc Bắc xa xôi, núi cao tuyết đọng hàng năm tan, hình dáng hẳn là phải thế này, tức thời cẩn thận : "Kỳ Liên sơn hóa ra là như vậy a."

      Triêu Dương công chúa buông bút, lắc đầu: " phải."

      Diệp Tiềm nghẹn lời, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía công chúa.

      Triêu Dương công chúa thở dài: "Ta tùy tay vẽ, được sao?"

      Diệp Tiềm vội gật đầu: "Đương nhiên được." xong cúi đầu quan sát bức họa, chỉ thấy bút chương đường nét trập trùng, tuân theo gọt giũa, mảnh dày có độ, đậm nhạt thỏa đáng, bút lực rất cao, khỏi thở dài: "Công chúa, nàng tùy tay vẽ, họa kỹ rất tốt."

      được Tiêu Đồng dạy dỗ, Tiêu Đồng cũng từng cho học vẽ, nhưng có thiên phú, học mấy ngày, bất quá miễn cưỡng ở mức có thể thưởng thức thôi. Nếu để dùng bút vẽ tranh, còn xa được như công chúa, nên đối với họa kĩ của Triêu Dương công chúa là tâm bội phục.

      Ai biết Triêu Dương công chúa lại chút để ý, diễm môi gợi lên chút ý cười châm chọc, lạnh lẽo : "Họa tốt, sao?" xong, thế nhưng nàng cầm lấy bức tranh vừa vẽ, cầm chặt trong tay, hung hăng vò, lát sau, tranh biến thành tờ giấy đen, lộn xộn, sau đó nàng tùy tay ném sang bên.

      Diệp Tiềm thấy vậy, biết trong lòng nàng mất hứng, nhưng vì sao mất hứng, lại biết, đành nữa, trầm mặc ở bên.

      Triêu Dương công chúa ngồi ở chỗ kia, ngước mắt nhìn Diệp Tiềm, đạm thanh : "Ngươi ra ngoài trước ."

      Diệp Tiềm trong lòng chát đắng, bất quá vẫn nở nụ cười, ôn thanh : "Được."

      yên lặng đến cạnh cửa, khi ra, vẫn quay đầu liếc nhìn công chúa.

      Nhưng công chúa lại thấy, thân thanh lãnh ngồi nghiêng trước sạp, tóc dài uốn lượn khoát lên bờ vai gầy xinh đẹp tuyệt trần, sau đó như dòng thác chảy dọc cánh tay mảnh khảnh chậm rãi buông xuống.

      Công chúa của , có đôi khi giống như bức họa vẩy mực, quá mức xa xôi mà đau thương, làm cách nào cũng nhìn .

      ============================

      Thời tiết mùa xuân, dương liễu múa trong gió xuân, hoa hạnh ánh vào xuân thủy, trong hậu hoa viên của vương hầu quý tộc nở thơm ngát đầy vườn, giai nhân khuê phòng thích nhất là tụ tập trong đình ngắm hoa, mỹ nhân quốc sắc thiên hương, xá tử yên hồng, tôn nhau rực rỡ, chọc người say mê, tâm tư rộng mở. Làm bào tỷ của đương kim thánh thượng, cho dù ở Túc Ninh Thành, ngoài cửa cũng thu được thiệp mời nhiều như hoa tuyết.

      Thiệp mời đó, đều có Cẩm Tú xử trí thay, cự tuyệt hết, nhưng ngày có thiệp mời đến từ Bích La phu nhân khuê trung thân hữu của Triêu Dương công chúa, vì thế thiệp mời này xuất ở trước mặt Triêu Dương công chúa. Triêu Dương công chúa cảm thấy thú vị, thấy bái thiếp này, nhân tiện : " xem, chơi đùa ."

      Đoàn xe kéo dài đến trước cửa phủ Bích La phu nhân, lúc công chúa hạ kiệu, Diệp Tiềm tự mình tiến lên, xoay người đỡ ngọc thủ thon thon của công chúa, Bích La phu nhân nhìn qua, chỉ thấy Diệp Tiềm thân hình mạnh mẽ, khí thế lạnh thấu xương, mặc dù ủy khuất làm nô, giơ tay nhấc chân vẫn có tư thái ngạo nghễ. Tức thời nàng khỏi thở dài, nghĩ bản thân duyệt qua vô số nam nhân, bên người tiếc rằng có trân phẩm này.

      Phu quân qua đời của Bích La phu nhân cũng là đại tướng quân thân kinh bách chiến, hàng năm nàng ở Đôn Dương Thành kiến thức rất nhiều, vừa thấy Diệp Tiềm, liền biết người này tất nhiên phải hạng người chịu ở lâu dưới người khác

      Có ngày thăng chức rất nhanh, bản thân sao có thể có cơ hội tới leo lên? thời mỹ ngọc ở trước mắt, nếu thể nhất thưởng thức tư vị, năm sau chỉ có thể trống rỗng than thở thôi.

      Tâm niệm tính toán mấy lần, nàng cũng khỏi hâm mộ Triêu Dương công chúa có phúc khí, thời thiếu niên lang cao ngất tuấn tú, công tiện nghi nàng ấy, đúng là gần quan được ban lộc a.

      Diệp Tiềm cảm nhận được ánh mắt Bích La phu nhân, nhớ tới chuyện cũ năm đó, trong lòng phản cảm, bất quá mặt cũng lộ ra mảy may, cũng ngẩng đầu nhìn Bích La phu nhân lần.

      Triêu Dương công chúa thấy ánh mắt Bích La phu nhân nhìn Diệp Tiềm, đương nhiên hiểu tâm của nàng, hai nữ nhân vừa dắt nhau vào tiêu phòng, cho lui bọn thị vệ thị nữ, mới lặng lẽ chuyện.

      "Ngày đó là con mắt ai liếc mắt nhìn người ta cái, thời lại như keo như sơn đâu!" Bích La phu nhân trong lòng rất ghen tị, cơ hồ muốn chỉ vào mũi Triêu Dương công chúa mà chuyện.

      Triêu Dương công chúa mím môi cười, trong con ngươi toát ra ý cười có vài phần đùa cợt: "Ngươi chớ trách ta chưa cho ngươi cơ hội, ngày đó ta đưa đến cửa, nhưng ngươi hàng phục được, còn làm cho người ta chạy đâu!"

      Bích La phu nhân "Hừ" tiếng trong mũi: "Khi đó còn , sao biết cái gì, giờ được ngon ngọt, tự nhiên hiểu phong tình." đến đây, nàng nhìn Triêu Dương công chúa, trong ánh mắt có ý tứ hàm xúc khác.

      Triêu Dương công chúa trong lòng ngẩn ra, nhất thời minh bạch ý tứ Bích La phu nhân, nàng ấy chung quy là bỏ xuống được Diệp Tiềm, thế nhưng còn muốn.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 32 Đều là người hầu hạ công chúa

      Tổ mẫu Bích La phu nhân vốn là muội tử của tiên đế, phong hào là Sùng Văn công chúa. Khi còn , Bích La phu nhân thường xuyên theo bà tiến cung vấn an Hiếu Hiền hoàng thái hậu hồi đó. Khi đó mẫu thân Triêu Dương công chúa, đương kim hoàng thái hậu nay còn là phi tử được đế vương sủng ái, cũng thường xuyên trước mặt Hiếu Hiền hoàng thái hậu thỉnh an hầu hạ, thường xuyên qua lại, thành quen thuộc. Khi đó Triêu Dương công chúa cùng Bích La phu nhân kết thành tình thân.

      Sau này thế thay đổi, Bích La phu nhân gả ba lần, phu quân đều qua đời nguyên do, cố tình nàng sinh ra kỳ lạ, trời sinh thân thể tuyết trắng nở nang, chỗ tư mật sợi lông, việc này truyền ra, nàng liền có thanh danh nữ tử Bạch Hổ tinh, đương nhiên là ai dám cưới.

      lúc này nàng nản lòng thoái chí, cũng cầu gả, dựa vào di sản to lớn ba phu quân lúc trước lưu lại, rời khỏi Đôn Dương đến Túc Ninh Thành này, mở trạch viện tự lập môn hộ. Nàng trải qua nhiều đau đớn thống khổ, thấy thế , nhìn đạm thế tục, bắt đầu chiêu mộ diện thủ mời chào tế tử.

      Nàng từ diễm lệ, mắt ngọc mày ngài, dáng người nở nang, tính tình hào phóng, lúc cao hứng như các nam nhân sảng khoái uống rượu bên hồ, lúc sa sút lại giống xuân khuê oán phụ ở trong lầu các thở dài, đủ loại thần thái truyền ra, Túc Ninh Thành rất nhiều nam tử đều vì nàng mà đến, trở thành khách trong màn. Truyền thuyết nàng từng đêm hoang đường ngự mấy nam nhân, lại truyền thuyết nàng cùng phụ tử đêm thông đồng. Nghe canh ba nàng cùng nhi tử như keo như sơn, canh bốn lại cùng phụ thân cá nước thân mật. Thế nhân nhắc tới việc này, coi đây là đêm cuồng khởi chiến đối chọi, song long hí châu.

      Sau này thấy Triêu Dương công chúa gặp biến đổi lớn, hoảng hốt gả cho Bình Tây Hầu, vừa đúng cũng đến Túc Ninh Thành, đôi khuê trung hảo hữu ngày xưa, đồng bệnh tương liên ca múa qua ngày, dần dần thành bạn tri kỉ. Hai người này đều chút để ý chuyện nam nhân, ngươi dùng diện thủ của ta, ta muốn nam nhân của ngươi, đây đều là chuyện nhìn quen rồi.

      thời Triêu Dương công chúa thu Diệp Tiềm, đúng lúc nùng tình mật ý, vì Diệp Tiềm từ có chỗ khác thường, thô dài cứng rắn ngại, ác chiến đêm thần thanh khí sảng, biến nàng thành thiên kiều bá mị, hương thơm hỗn loạn, tan chảy thành nước. Bây giờ nàng cơ hồ đêm thể , sao có thể bỏ được đưa cho Bích La phu nhân nếm đồ tươi mới đâu?

      Bích La phu nhân thấy thần thái Triêu Dương công chúa, biết nàng bỏ được, liền mím môi nở nụ cười, cũng gì nữa, chỉ gọi ca múa, cho người dâng rượu và thức ăn, mở yến hội.

      Trong khoảnh khắc, tiếng nhạc vang lên, ca nữ dáng người mạn diệu, tư thái xinh đẹp theo tiếng nhạc khoan thai khởi vũ, vài nam tử tuấn tú trắng nõn mặc y phục mỏng màu đỏ sẫm chậm rãi vào. Bọn họ tiến vào chào hỏi xong, hai người quỳ gối bên cạnh Bích La phu nhân, đấm lưng, bóp chân, hầu hạ chu đáo. Hai nam tử khác đến bên người Triêu Dương công chúa hầu hạ, cũng đấm lưng, bóp chân.

      nam tử đấm lưng dần dần thay vì ấn, lực đạo mềm , mơn trớn tấm lưng duyên dáng của công chúa tư, theo tay , Triêu Dương công chúa chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, tâm ý đãng dạng, chỗ đó bắt đầu ẩm ướt. Nàng ra sao, nam tử phía sau cũng phát giác, như có như xoa bóp quanh du huyệt của nàng.

      Huyệt vị này ở đôt sống thứ bảy, từ giữ cách ra tấc rưỡi, vốn là huyệt hoành cách nội ứng, tên cổ là cách du. Xoa bóp huyệt này, làm nữ tử hưng trí, nếu thủ pháp thích đáng, cũng có thể tiết thân.

      Truyền thuyết hoàng thái hậu tiền triều ở goá, hoạn quan Dương Bùi Minh bên người giỏi nhất cái , chỉ bằng ngón tay, từng làm hoàng thái hậu ngâm kêu liên tục kềm chế được. Việc này truyền ra, mọi người kinh ngạc, biết bao nhiêu người đoán Dương Bùi Minh kỳ thực là chưa cắt trần căn. Mãi cho đến đời sau có người quật mồ Dương Bùi Minh để tiên thi (quật roi vào xác), mới phát ra, ta quả có cái thứ ba tấc kia.

      Lúc này Triêu Dương công chúa nghĩ chuyện này trong tiếng ti trúc dâm mỹ, chỉ cảm thấy nam tử phía sau tay chậm rãi xuống, thế nhưng lại đến huyệt thừa phù. Huyệt thừa phù ở giữa hai cánh mông, ấn huyệt này có thể lui thu u, mà vị trí huyệt lại rất mất hồn, xuống chút nữa phân, đó là nơi ngọc sơn hở ra sen thơm tràn đầy.

      Nếu là trước kia, cũng thôi, nhưng lúc này Triêu Dương công chúa trong dâm mỹ dập dờn bỗng nhiên sinh ra tia phản cảm, mày liễu hơi nhíu, biết nên vẫy lui , hay là cứng rắn hưởng thụ hầu hạ.

      Nhưng vào lúc này, cửa tiêu phòng bị mở ra, thiếu niên Diệp Tiềm thân áo bào trắng cầm kiếm đứng ở cửa, hai hàng lông mày thanh lãnh, môi mỏng nhếch lên, tay đặt kiếm, mâu quang lạnh thấu xương xuyên qua này phồn hoa xinh đẹp kinh thế, thẳng tắp bắn tới Triêu Dương công chúa.

      Xuyên qua trúc nhạc nhè , xuyên qua sa y, Diệp Tiềm chỉ thấy nữ nhân mình âu yếm lười nhác dựa nghiêng sạp tử đàn chạm hoa, mặt mày thản nhiên, dáng người mạn diệu, quyến rũ phong tình vô hạn, thần thái kiều khiếp vô lực, mị diễm giống đêm hôm đó, cùng triền miên giường gần lò sưởi.

      Nhưng lúc này, dưới chân và sau lưng nàng, là nam nhân khác.

      Thiếu niên cúi mâu, trong mắt giấu mũi tên như băng, tay cầm kiếm động đậy.

      Triêu Dương công chúa thấy Diệp Tiềm đứng trước cửa, mím môi mỉm cười, cũng tiếp lời, chỉ rất có hứng thú nhìn nam nhân kia.

      Bích La phu nhân khẽ cười tiếng, hô: "Triêu Dương, tân hoan này của người nghĩ cũng nhanh, có thế nháy mắt đuổi tới đây."

      Triêu Dương công chúa vẫn cười nhìn Diệp Tiềm, cho tiến vào, cũng đuổi ra ngoài.

      Bích La phu nhân thấy vậy, đành : "Diệp Tiềm đến, vậy cùng Truy Vân, Lưu Phong hầu hạ công chúa ."

      Truy Vân, Lưu Phong bên cạnh Triêu Dương công chúa lúc này cũng ngừng tay, tác tìm tòi nghiên cứu nhìn thiếu niên cầm kiếm ở cửa, giờ nghe thấy Bích La phu nhân , nhìn nữa, cúi đầu tiếp tục động tác.

      Diệp Tiềm mặt mày lãnh ngạnh, nâng bước xuyên qua vũ nữ nhạc sĩ đến phía trước công chúa, đứng thẳng, hai mắt sắc bén đảo qua hai diện thủ, trầm thấp đè nén : "Tránh ra."

      Lời này vừa ra, mặt Bích La phu nhân sửng sốt, rồi nhíu mày, cười nhìn Diệp Tiềm, cũng . Triêu Dương công chúa trong tay vỗ về cái chén bạch ngọc hoa sen, cúi đầu biết xuất thần đâu.

      Vân Lưu, Truy Phong vốn cũng là nam nhân số số hai được Bích La phu nhân sủng ái, nếu phải thế, làm sao có thể đến phiên bọn họ tới hầu hạ khách quý của Bích La phu nhân đâu. Bọn họ thường ngày ở trong phủ kiêu hoành, xem như dưới người mấy người, còn có ai dám chuyện như vậy với bọn họ.

      Lúc này hai người này cũng sửng sốt, sau đó phản ứng lại, Lưu Phong bên chân ngước mắt liếc Diệp Tiềm, chút để ý nở nụ cười, Truy Vân ở sau lưng hừ tiếng trong mũi, tiếp tục cúi xoa bóp công chúa, hai tay vuốt ve thừa phù huyệt, tư thế tham lam.

      Diệp Tiềm thấy vậy, mày nhiễm tức giận, mặt càng lạnh thấu xương, tay đè vỏ kiếm khẽ nhúc nhích, chỉ nghe tiếng kiếm reo, kiếm so với còn thanh lãnh hơn vài phần, hàn quang bốn phía xuất ra.

      Truy Vân Lưu Phong tay cứng đờ dám động, các vũ nữ nhạc sĩ cũng đều ngừng lại, toàn bộ tiêu phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng hoa bay lá rụng bên ngoài.

      Sau hồi, Truy Vân bỗng nhiên phát cười khẽ ra tiếng, lanh lảnh : "Vị tiểu công tử này, nếu ngươi thích, cùng nhau đến hầu hạ công chúa là được. Cần gì cầm đao kiếm, nếu kinh động công chúa, phu nhân, là đắc tội lớn."

      có thể trở thành người thứ nhất bên Bích La phu nhân, đương nhiên cực kì tuấn mỹ, lúc này lại cười lên, ngay cả nam nhân cũng thập phần mị hoặc.

      Diệp Tiềm mắt lạnh lẽo đầy sương, có dấu hiệu tan , nhàn nhạt liếc nam nhân này, giọng phun ra hai chữ: "Cút ngay."

      Truy Vân chỉ cảm thấy thiếu niên áo bào trắng này liếc mắt cái, bao hàm mười phần khinh miệt coi thường, hơn nữa hai chữ cút ngay này khơi dậy tâm chôn trong lòng , vì thế mặt mày nhất thời cũng lạnh xuống, bỗng nhiên châm chọc cười : "Chúng ta đều là người hầu hạ công chúa, ai cao quý hơn ai đâu." Mâu quang xuống, đến trường kiếm trong tay Diệp Tiềm, khẽ cười tiếng : "Ngươi cho là ngươi cầm kiếm là tướng quân sao? Còn phải giống như chúng ta, hầu hạ bên người công chúa và phu nhân, dựa vào nam sắc thượng vị cầu vinh mà thôi!"

      Lời này vừa ra, trọc đúng chỗ đau của Diệp Tiềm, nhíu mày, liễm mục, tay nắm kiếm càng chặt.

      Truy Vân chỉ cảm thấy mình toàn thắng, hết sức đắc ý, tức thời quay , cúi đầu trước công chúa và phu nhân: "Truy Vân lỗ mãng, đắc tội Diệp tiểu công tử, nhưng là công tử khí thế bức người, Truy Vân thể cãi lại mấy câu."

      Tuy rằng Truy Vân thỉnh tội, nhưng trong lòng sợ, thường ngày được phu nhân sủng ái, phu nhân tính tình mềm mại, sớm sủng bọn họ đến vô pháp vô thiên, chỉ cần phải giết người cướp của, cũng quản bọn họ.

      Quả nhiên, Bích La phu nhân thấy vậy, cũng trách phạt, chỉ quyến rũ cười, ra lệnh: "Tha ngươi là được, nhanh hầu hạ công chúa ."

      Truy Vân nghe lời này, đắc ý nhìn Diệp Tiềm, lần nữa quỳ gối phía sau công chúa, xoa lưng.

      Công chúa lúc này vẫn cúi đầu thưởng thức chén bạch ngọc hoa sen, cái chén màu trắng, bàn tay công chúa mềm cầm, mười móng tay đỏ như máu. bên môi đào có chút cười, có phải chén bạch ngọc quá mức thanh lãnh, mạt cười mơ hồ lộ ra hàn ý.

      Truy Vân sau lưng công chúa cười, nhìn Diệp Tiềm cười càng phô trương, nâng tay, bàn tay xoa lưng công chúa, tay kia tắc theo đường cong mềm mại uyển chuyển tìm kiếm xuống.

      Ngay lúc tay Truy chạm vào lưng công chúa, tay Diệp Tiềm bỗng nhiên động.

      Kiếm như điện, ảnh như gió, đường xẹt qua tiêu phòng, mọi người hoa mắt.

      Truy Vân ý cười diễu võ dương oai đọng lại mặt , kinh hách to lớn khiến cả người cứng lại. Lúc hết thảy an tĩnh lại, nhìn thấy mọi người hoảng sợ nhìn mình, trong tai phảng phất nghe tiếng động tí tách.

      cảm thấy cơn đau nhức đánh úp lại, phảng phất bị đao nhọn chọn đâm vào tim, đau đến tim co thắt lại.

      cắn răng cúi đầu, lại nhìn kĩ, chỗ bả vai sát cánh tay, phảng phất bị người ta khoét ra con sông , máu từ đó chảy xuống, đỏ tươi ồ ạt chảy như suối.

    4. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      nghe cho ăn đòn.
      heavydizzy thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      lộ bản tính bá đạo ra rầu.
      heavydizzyA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :