1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] Tình không khoa trương - Trì Trì Trì Ngôn (Chương 4)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lili1206

      Lili1206 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      13
      Tr hay lm nàng ra đều đều nha
      Meid.Gracie thích bài này.

    2. Meid.Gracie

      Meid.Gracie Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      192
      Cảm ơn nàng @Paru nhé. Chương tiếp chưa đâu :yoyo60:

    3. Meid.Gracie

      Meid.Gracie Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      192
      CHƯƠNG 3
      EDITOR: Grace

      Sau khi Phương Mạc Viễn tắm rửa xong, chỉ mặc bộ đồ trắng nằm giường, hằn nhìn chằm chằm màn giường gỗ, trong đầu lại tất cả ký ức của buổi chiều, chẳng chút nào buồn ngủ.

      Thiếu nữ mặc Phật y màu đen, mặt mũi hàm xuân, hai chân mày to cùng đôi mắt sáng như thu thuỷ, cặp mắt sống động đẹp đến lạ thường, ngập nước và ướt nhẹp nhìn , trong suốt giống như dòng nước trong khe suối, khiến người ta phải thương. biết đằng sau y phục kia che dấu phong cảnh uyển chuyển cỡ nào đâu. Chỉ mới chập tối khiến phải nhớ mong như vậy.

      Phương Mạc Viễn cảm thấy mình có quỷ, trong đầu lại có thể khinh nhờn người xuất gia. Gương mặt sáng như trăng chuyển sang đỏ sậm, có chút xấu hổ bản thân uổng công đọc sách thánh hiền mười năm, vậy mà nơi chùa tháp cửa Phật lại xuất ý nghĩ dâm dục như vậy...

      cố hết sực kiềm chế rung động trong người, tiếc là mùi hương thơm ngát bay vào mũi lại gợi lên dục niệm trong lòng . Phương Mạc Viễn bỗng nhắm hai mắt, trong lòng mặc niệm vài chục lần: "Sắc tức là , vạn vật giai ." nhưng càng niệm càng thấy khô nóng, càng niệm thân thể càng lầy lội, khó chịu.

      "Hôm nay là vào đầu xuân, sao lại nóng như vậy?" Phương Mạc Viễn bất tri bất giác mượn cớ cho thất thường của bản thân là do ông trời. cả người nóng khó chịu. Vì vậy liền cởi áo trong, toàn thân chỉ còn lại khố quần che hạ thân.

      Phương Mạc Viễn thoạt nhìn có vẻ hơi gầy, nhưng cởi quần áo ra giống vậy, cơ bắp cân đối, tầng tầng bắp thịt vừa đủ, đặc biệt eo thon mông cong rất hợp với thân hình cao to, tạo nên vẻ gợi cảm gì so được.

      Cởi hết quần áo, Phương Mạc Viễn cảm thấy cơ thể hừng hực đỡ hơn nhiều, rốt cuộc cùng lòng, trong đầu vang tiếng kinh Phật, ngủ say. Mà sau khi ngủ say, hạ thân dục long thành dựng đứng, đem khố quần đỉnh thành cái lều, có thể nhìn thấy kích thước của rất to, nhưng mà gậy to thỉnh thoảng run lên, chẳng uy phong chút nào.

      Trong mơ, hai bàn tay cầm bộ ngực đẫy đà, to bự của Diệu , cảm nhận được độ non mềm chắc nịch, khống chế tay vuốt ve nắn bóp lúc lúc nặng hai cục thịt, đại nãi* (vú bự) theo nhịp điệu của , đỉnh hồng xẹt qua lòng bàn tay khiến tê dại, ngứa muốn chết. Bộ ngực căng phồng, sinh trưởng thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ là loại cực phẩm chọc mù con mắt.

      muốn ngậm cái để xem nó có phải vừa thơm vừa ngọt ngào tan chảy trong miệng ...Phương Mạc Viễn hãm sâu trong mộng xuân, bạc môi hé mở chụt chẹp như hút đĩnh kiều nơi đó, thỉnh thoảng còn vươn lưỡi linh hoạt liếm láp môi, dường như phát có thứ gì để liếm liền lộ bộ mặt bất mãn.

      Mãi mỗi lúc lâu, trong mơ toàn thân rung cái, hạ thân bắn ra đống đục dịch màu trắng khiến tiết khố dính đến trong suốt. Sau đó, như phát tiết hết khô nóng trong người, cả thân nóng bỏng nguội , vào cơn ngủ say...

      Sáng sớm, tiểu đồng Sóc Vọng rời giường lấy nước rửa mặt cho chủ tử, mơ mơ màng màng tới giếng nước sau tiểu viện, nhìn thấy Phương Mạc Viễn vốn nên ở trong sương phòng lại có thể giặt quần áo trong đình viện!

      mặt viết hai chữ kinh ngạc to tướng, vội vã chạy tới bên người Phương Mạc Viễn, : "Công tử, người sao lại tự giặt quần áo?"

      "Tâm huyết dâng trào mà thôi." Phương Mạc Viễn bình tĩnh giặt đồ, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước nhưng lỗ tai tự chủ mà đỏ lên.

      Chẵng lẽ loại chuyện xấu hổ này cho người khác biết được sao? vừa nghĩ tới giấc mơ thể tưởng tượng được tối hôm qua, lòng chỉ biết chán ghét bản thân. Ngày thường tự gọi mình là quân tử, vậy mà lại mơ thấy mộng xuân!

      Có ý dâm với nữ ni mới gặp, còn cùng nàng mây mưa thất thường phen trong mộng, là cầm thú.

      Trong mơ như biến thành người khác! gặm nhũ hoa trắng nõn nà của Diệu như là ăn món ngon mỹ vị vậy, tinh tế liếm láp vòng lại vòng theo ngực bự chuyển động, mút lấy điểm màu hồng rồi còn thỉnh thoảng dùng răng cắn hạt đậu , liếm cho đến khi ngực tiểu mỹ nhân cứng lại, ướt nhẹp run rẩy, dính đầy nước miếng của . Những cảnh tượng dâm mỹ làm tỉnh hồn , ngẫm lại đều miệng đắng lưỡi khô!

      Chao ôi! Than ôi! đọc chi, hồ, giả, dã* (chỉ những người học cao hiểu rộng, bụng mang bồ sách) nhiều năm như vậy đều quên sạch nhớ chút nào?

      Sau khi rời giường, phát đũng quần dính đống tinh dịch trắng đục, thậm chí vẫn còn ướt nhẹp. Cởi khố ra nhìn, đầu nấm hồng hồng còn toả ra khí nóng tanh nồng, đầu rồng còn lưu lại ít dịch nhờn ướt át tiết ra lúc mơ. Khiến con người đạm như nước của phải sợ hãi bản thân lại có thể dâm dục điên cuồng đến vậy.

      Tiểu đồng Sóc Vọng liếc mắt kỳ quái nhìn chủ tử nhưng mà chủ tử luôn thích sạch nên nghĩ vậy cũng dần bỏ qua.

      Đúng lúc, sân ở đại môn truyền đến thanh gõ cửa.

      Vẻ mặt Phương Mạc Viễn biến đổi, : "Sóc Vọng, người tới chắc là Diệu tiểu sư phụ, người gặp nàng , ta chưa rời giường, thứ thể tiếp khách."

      TIểu đồng hiểu nổi sao công tử lại làm vậy nhưng vẫn tuân theo.


      Tiểu đồng bước tới cửa bên, mở cửa rồi dẫn Thanh La vào, khách khí : "Diệu sư phụ, công tử chưa rời giường, cần nhọc phiền sư phụ tự mình đưa cơm."

      xong, dè dặt ngẩng đầu nhìn Thanh La, vẫn là dung nhan thanh tú trang nhã ngay hôm qua làm vô thức nuốt nước miếng cái.

      "Diệu làm phiền, vậy phiền thí chủ đưa thức ăn. Cơm nước nóng nên ăn sớm mới tốt. Diệu xin cáo lui." Thanh La liếc mắt về phía trong, thấy giường có chăn bông dày nhưng xếp rất quy củ, đoán chừng có người. Nàng lại nhìn sân sau cái, ngay giếng nước có bóng dáng áo xanh khom người hình như làm gì đó.

      Nàng kiềm chế ý cười của mình, rời khỏi sương phòng.

      Nàng sao mà hiểu, Phương Mạc Viễn hai mươi tuổi, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương. Thiếu niên lang mới bắt đầu biết thân thể cương cứng, lại thêm mình hôm qua cố ý chọc ghẹo, còn thả xuân dược mạn tính* (phát tác chậm) vào lư hương của , nếu mơ thấy mộng xuân rồi bắn đũng quần "tôn tử dịch" cũng là chuyện đương nhiên rồi.

      Nhất định Phương Mạc Viễn vì da mặt mỏng, ngượng ngùng để y khố dính đầy tinh dịch vào tay người khác giặt dùm.

      Thanh La đoán cũng đúng đến tám chín phần. Mà nàng vừa nghĩ tới Phương Mạc Viễn mới sáng sớm nhìn thấy phản ứng ở đũng quần của mình, trong lòng nhạc liễu hoa khai* (sung sướng, vui vẻ), vì bản thân hoan hô reo hò. khởi đầu tốt như vậy nên nàng khá tự đắc, chắc cũng chỉ có vị giai công tử này mới trúng chiêu của nàng.

      "Diệu , hôm nay lại hái rau để nấu ăn hả?" Lão ni mặt nếp nhăn ôn hoà nhìn Thanh La tay giỏ rau tể thái.

      "Sư thái, hôm nay ta hái được giỏ tể thái. Món ăn thanh mát, gần đây mà có phát hoả cũng có thể thanh nhiệt giải độc."

      Trong lòng Thanh La thầm buồn cười, vì đưa rau tể thái mỗi ngày cho Phương Mạc Viễn, hôm kia nàng chào hỏi nữ ni bên phòng bếp, nhờ vả về sau vì nàng làm rau dùm mà lão ni thấy nàng mang giỏ thức ăn đến là lại lấy phần cho Phương Mạc Viễn.

      Để Phương Mạc Viễn mỗi ngày nằm mộng xuân, nàng cũng phải nhọc lòng lắm.

      "Diệu đa tạ ngươi, ngươi thiện tâm như vậy, Phật tổ có biết phù hộ ngươi." Lão ni chắp tay trước ngực, kết quả Phật ấn, Thanh La cũng đáp lễ rồi rời khỏi phòng bếp.

      Thanh La nghĩ, bây giờ là thời điểm tiến hành bước kế tiếp rồi.

      Trong đầu nàng gọi hệ thống: "Huyền số 1, có cái gì liên quan đến sách về thi từ ca phú ?"

      Huyền số 1 mau chóng trả lời: "Có."

      "Ta có thể đổi lấy chứ?" Thanh La hỏi.

      "Bởi vì ngươi là người mới, đây là nhiệm vụ thứ nhất của ngươi nên có điểm kinh nghiệm để đổi lấy vật phẩm." Huyền số 1 giải thích.

      "Nhưng mà cần thứ này có nguyên nhân, nếu có thể đổi được vật phẩm nhiệm vụ tiến công chiếm đóng giúp ích rất lớn đối với ta."

      Huyền số 1 trầm mặc lúc, trả lời lại nàng: "Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi, lần sau được viện cớ này nữa. Ta có thể bán chịu cho ngươi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, ta trừ ngược lại điểm kinh nghiệm ngươi nhận được."

      "Được, đa tạ." Thanh La đạt được mục đích liền giả ngoan, hỏi lại: "Ta cần rất nhiều loại sách khác nhau về thi từ ca phú, vậy lần này bị trừ bao nhiêu điểm kinh nghiệm?"

      "Sách thi từ ca phú, bị trừ 50 điểm exp."

      Thanh La gật đầu, trong tay biết từ chỗ nào xuất nhiều bộ sách, gì mà <Tư Trị Thông Giám> , <Văn Tâm Điêu Long> , <Nhạc Phủ thi tập>... Nàng qua loa lật cái, nhất thời bị những câu tuyệt duyệt với quan điểm hấp dẫn bên trong thu hút. Thanh La vốn xuất thân là khuê tú của thế gia, ngày thường lúc rãnh rỗi xem chút sách, cũng có thể là người mê sách. Nàng im lặng cảm thán hệ thống hổ là con của chủ thần, huyền bí khó lường, có thể tìm được những quyển thư tịch tuyệt vời như vậy. Đây chính là chiêu thứ hai chuẩn bị vì Phương Mạc Viễn - tâm đầu ý hợp.
      Last edited: 1/11/17
      Tuyết Nhu, SiAm, Learthy Phantomhive28 others thích bài này.

    4. Tanpopo1810

      Tanpopo1810 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      7
      Mặc dù đọc convert rồi. Nhưng vẫn vào đây đọc vì bạn edit rất mượt. Chúc hố của bạn ngày càng đông khách.
      Hale205Meid.Gracie thích bài này.

    5. Meid.Gracie

      Meid.Gracie Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      192
      @Tanpopo1810: Cảm ơn bạn ủng hộ G nhé <3


      CHƯƠNG 4

      EDITOR: GRACE PHẠM


      Buổi trưa, trời quang thoáng đãng. Mặt trời ngày xuân rất lớn, Thanh La phơi nắng nên hơi chóng mặt, nàng lấy tay rịn mồ hôi, cầm hộp thức ăn, tiếp tục đến sương phòng.

      Lần này nàng rất thuận lợi vào buồng trong, mọi thứ đều như cũ. Nàng sắp xếp cơm trưa giống như hôm qua, lén lút cho chút thảo dược vào lư hương. Sau khi làm xong hết, nàng cất tiếng trong trẻo, bước tới trước mặt Phương Mạc Viễn.

      "Phương thí chủ, có thể dùng cơm." Hơi thở thiếu nữ như lan, nhàng chui vào tai Phương Mạc Viễn làm tai hơi ngưa ngứa, tâm trạng khỏi rung động.

      "Đa tạ Diệu tiểu sư phụ đưa cơm." Phương Mạc Viễn đứng lên, phong thái nước chảy mây trôi, rụt rè nhận rồi chắp tay tạ lễ Thanh La. Gương mặt ngẩng lên mà hơi cuối xuống, nhìn chăm chăm phong cảnh xa xa.

      nhìn sân si, hỉ. Chỉ cần nhìn Diệu tiểu sư phụ, ta tiếp tục mơ đến những chuyện hoang đường như tối hôm qua nữa. Trong lòng Phương Mạc Viễn ngừng tự nhủ.

      Phương Mạc Viễn cuối xuống lầu, mặt bàn vốn bị thân hình che khuất cũng ra, phía tờ giấy tuyên thành to viết đầy hai chữ "tĩnh tâm". Có thể thấy chữ viết lúc đầu rất đẹp, hạ bút có thần và vài phần quý phái, đáng tiếc chữ viết càng ngày càng ngoáy, về sau đổi thành kiểu cuồng thảo. Viết là tĩnh tâm nhưng lòng người có tĩnh hay , chữ giấy chính là bằng chứng tốt nhất.

      "Trò tiêu khiển luyện tay thường ngày, để Diệu tiểu sư phụ chê cười." Phương Mạc Viễn thấy Thanh La phát ra hơi lung túng, sớm biết thế, viết cho đẹp, bức tự này loạn như quỷ xà tuyệt đối thể gặp người.

      Nhất là Thanh La...

      Tiếc là, Thanh La phải tiểu nương ngây thơ, nàng liếc mắt là đủ biết trong lòng Phương Mạc Viễn suy nghĩ gì. Tâm lý người đọc sách u mê, dám khinh nhờn thánh hiền nên lòng bất an. Muốn tránh mặt ta để gặp mộng xuân ư? Đôi mắt sáng của Thanh La chuyển động, chớp nhoáng nghĩ đến chiêu đặc biệt.

      "Phương thí chủ nếu viết tự đẹp như vậy, tất phải nghiên cứu. Vừa hay, tàng thư của Bàn Nhược tự năm mới có cất quyển chữ mẫu của học giả tiếng tăm tiền triều, thí chủ nếu hứng thú, Diệu nguyện ý giúp thí chủ vào xem chút." Thanh La bất thình lình tung thính, chẳng sợ mắc câu.

      "Bảng chữ mẫu của học giả tiền triều." Quả nhiên, cá lớn đớp thính. :)))

      "Cái này...Diệu tiểu sư phụ, biết Mạc Viễn có thể xem tàng thư các chút hay ?" Phương Mạc Viễn tự thành si, thấy có cơ hội mở mang kiến thức, thoắt cái ưu tư kiểu cách gì gì sớm quăng sau đầu.

      "Tàng thư các...Theo lý mà , chỉ có thể mở cho tăng nhân trong chùa mà thôi..." Thanh La ngập ngừng, thấy ánh mắt loé sáng của người trước mặt bỗng tối , khỏi hơi buồn cười. Cách chốc, nàng giả bộ dáng vẻ suy nghĩ trầm trư, bất đắc dĩ : "Nhưng mà, Phương thí chủ là khách quý của Bàn Nhược tự, ta nghĩ sư thái hẳn đồng ý. Nếu được, bần ni lấy bản thân tư cách để đưa thí chủ vào các."

      "Chuyện này sao mà được?"

      "Sao lại được? Đối với Diệu những thứ này chỉ là vật ngoài thân. Nhưng đối với Phương thí chủ, tàng thư các có ý nghĩa quan trọng, Diệu cần gì thành toàn cho Phương thí chủ, từ bỏ ngoại vật cũng có thể giúp người hoàn thành ước vọng, cớ sao làm?" xong còn chớp chớp đôi mắt đẹp to tròn, trong veo như nước.

      Quả , Phương Mạc Viễn thoáng cái hăng hái thích thú rất nhiều. lấy tốc độ cực nhanh nhưng mất văn nhã dùng xong bữa trưa, muốn cùng Diệu đến tàng thư các mở rộng tầm mắt.

      Chỉ là, bữa trưa này khiến có chút nhộn nhạo. Ni thanh tú xinh đẹp ngồi ngay ngắn bên cạnh, mặt Thanh La hướng về phía nắng ấm với thân hình thon thả. Mỗi khi tầm mắt nàng nghiêng nhìn qua, bị vẻ thuần khiết xinh đẹp của nàng mà quên luôn hô hấp. Diệu tiểu sư phụ tuổi còn , chắc mới mười sáu tuổi nên da thịt trắng như củ ấu mới bóc, mũi nho hơi hếch lên, lệ nhược xuân mai trán tuyết, thần như thu tuệ phóng sương* (editor biết dịch sao) dáng vẻ yên lặng của nàng lộ ra vài phần ngây thơ.

      Cũng thể bỏ qua bộ ngực to kia nữa...Phương Mạc Viễn bình chân như vại nhìn sang, đánh giá kích thước, kinh ngạc phát hai cái cục thịt kia quả lớn kinh người, tay thể nắm chặt, trộm nhìn, Phật y cũng nhô lên khoảng. có cách nào để thu hồi cái nhìn từ ngực nàng sang chỗ khác, rất tò mò, tướng mạo Diệu tiểu sư phụ còn , kiều non nớt mà sao phát dục tốt vậy? Tay chân nàng mảnh mai, bóng lưng yểu điệu nhưng hai vú đầy đặn càng tô điểm cho vẻ xinh đẹp thêm thành thục.

      Chẳng lẽ là thịt toàn bộ dồn hết chỉ phát triển ở ngực thôi? :))))

      Phương Mạc Viễn ăn cơm, trong lòng nghĩ chuyện khác. Mỹ nhân bên cạnh, dù định lực có tốt đến mấy cũng tránh khỏi suy nghĩ này nọ. Trong mũi vấn vương mùi hương thảo dược tên, lẫn quyện cùng mùi đàn hương người Thanh La, tư vị tuyệt vời...

      Ai, tiểu mỹ nhân hiếm có, chỉ tiếc...làm ni .

      Suy nghĩ có xíu, dưới quần lại bắt đầu an phận ngẩng đầu làm trường sam xanh trắng nhô lên thành cái lều cao ngất, mơ hồ còn thấy được đỉnh mái lều. trộm nhìn thoáng qua Thanh La, thiết bổng* (gậy sắt) nơi hạ thân càng phồng lớn thêm vài phần, khí huyết toàn thân dồn thẳng xuống bụng dưới, làm lúng túng hận tìm được cái lỗ để chui vào. Tự nhiên ăn cơm cũng nổi dậy phản ứng, trong lòng Phương Mạc Viễn mắng câu chết tiệt nhưng thể làm gì, chỉ hy vọng Thanh La chú ý đến thất thố của mình.

      Ánh mắt Thanh La đâu có rời khỏi Phương Mạc Viễn, tất nhiên bỏ lỡ màn này rồi. Nhưng mà cũng khó để chú ý đến hạ thân sưng to của nhô lên thành hình vòng cung, có thể thấy kích thước to đến kinh ngạc.

      biết tương lai, thứ đồ chơi này phải làm sao để vào cơ thể mình, thô to như vậy ai mà chịu được? [Có chị đấy ạ :)))]

      chỉ Phương Mạc Viễn thầm trong lòng mà cả Thanh La cũng thế.

      Ai da, đúng, ta suy nghĩ cái gì vậy!

      Đột nhiên, Thanh La đứng dậy, phát bản thân mới chỉ vài ngày ngắn ngủi dâm đãng đến trình độ này, tự nhiên vừa thấy hạ thể của nam nhân xa lạ đoán chừng thô to, còn mơ tưởng cảnh đem "thịt heo lớn" cắm vào miệng phía dưới của mình. Nỗi xấu hổ bắt đầu quấy rối Thanh La khiến hai gò má nổi lên lớp đỏ ửng mỏng manh. Nàng hơi giận bản thân, xấu hổ dùng được gì? Sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, cùng nhân vật tiến công chiếm đóng giao hợp mới thu được điểm kinh nghiệm, trở lại thế giới cửa nàng vì cả nhà báo thù.

      Ánh mắt nàng phức tạp nhìn Phương Mạc Viễn biết mình bị gài bẫy làm thân dưới nhô lên. Nàng chỉ có thể dựa vào cái đồ chơi này mà giữ lấy mạng mình thôi.

      Bên ngoài sương phòng.

      Hai người sóng vai đường đến tàng thư các, cả hai đều trầm mặc. Nhưng khác biệt là Phương Mạc Viễn vì tối qua có ý nghĩ bậy bạ với giai nhân nên lúng ta lúng túng, còn Thanh La bởi trời nóng nên chẳng buồn mở miệng. Tuy vậy dáng dấp trầm tĩnh của Thanh La rơi vào mắt Phương Mạc Viễn lại thành vẻ dè dặt, đẹp cách tĩnh mịch.

      hiểu lầm xinh đẹp.

      Bàn Nhược tự toạ lạc nơi núi xanh nước biếc, xung quanh cây cối sum xuê, tàng kinh các được xây dựng trong chỗ xanh biếc như thế. Trông coi tàng kinh các tổng cộng chỉ có hai nữ tăng, hai vị đều là sư tỷ nuôi lớn Diệu lúc nên cùng nguyên chủ có quan hệ rất thân. Thanh La chuyện hai câu với các nàng liền được thông qua thỉnh cầu của Phương Mạc Viễn.

      "Phương thí chủ, mời qua bên này." Tay trái Thanh La hướng về cửa điện tàng kinh các, dưới ánh mặt trời những ngón tay trắng mềm sáng rỡ, đầu ngón tay mượt mà, da nhẵn nhụi, trông cực kì đáng .

      "Diệu tiểu sư phụ, ngươi vào cùng ta?" Phương Mạc Viễn bước tới cửa điện, thấy Thanh La đuổi theo kịp nên hỏi câu.

      "Vâng."

      Hai người song song bước vào tàng kinh các, tầng thứ ba có cuốn sách mang dấu hiệu của tiền triều, Phương Mạc Viễn vừa cầm lấy liền thể rời khỏi đống giấy đó, chỉ cảm giác tài nghệ thư pháp của tiền nhân tinh, rồng bay phượng múa, thần tiên cũng phải hoảng sợ. Nhất thời tay phải ngừng múa may trong trung nhưng khổ nổi có giấy bút, bằng muốn so sánh với bảng chữ mẫu lần để uổng may mắn cuộc đời này.

      lúc phiền não, đôi bàn tay xinh trắng trẻo cầm giấy tuyên và bút mực đưa tới trước mặt .

      "Phương thí chủ tìm những thứ này sao?" Thanh La chớp mắt hỏi.

      " là đúng lúc, bần ni bình thường cũng hứng viết vẽ chút, ở phía sau tàng kinh các có ít giấy bút. Phương thí chủ tạm thời dùng của bần ni ! Mong chê."

      "Sao dám ghét bỏ? đa tạ Diệu tiểu sư phụ." Quả buồn ngủ gặp chiếu manh.

      Phương Mạc Viễn cũng hơi ngạc nhiên rồi cầm giấy và sách bước tới bàn, vung mực mạch, hạ bút hữu thần.

      Thanh La thấy vậy, mặt nàng chuyển tươi cười. tính toán lần này xem ra hoàn thành bước thứ hai, trước tiên để lại ấn tượng tốt rồi lại cùng phát sở thích chung, thêm ít ngoài ý muốn nữa...Khoé môi nàng nhếch lên. Xem ra nhiệm vụ cũng khó như trong tưởng tượng nhỉ.

      Thấm thoát chiều qua, Phương Mạc Viễn lắc cánh tay đau nhức, nhìn thư pháp của mình cách mỹ mãn, cảm giác tiếp thu được tương đối, nếu bị bắt ở đây cả buổi chiều cũng vui vẻ chịu đựng.

      Sau khi thu thập xong xuôi, muốn trả lại Thanh La giấy bút dùng hết nhưng lại thấy người đâu. Nghe sư phụ trông coi tàng thư các , Diệu ở sân sâu của tàng thư các quét rác.

      Xa xa, chứng kiến cảnh mây phiêu bồng đỏ như son, nghĩ phía sau tàng thư các lại có cảnh tưởng như thế, chiều ráng đỏ xen lẫn hoa đào trùng điệp e thẹn che dấu mình, tụm lại dày đặc thành những cụm phấn hồng. Dưới cây đào là thiếu nữ mặc tăng y còn kiều hơn cả hoa kia. Hoa rơi xuống đậu mặt nàng, vai nàng, chân nàng, xinh đẹp quyến rũ, kiều diễm như tranh vẽ.

      đành lòng quấy nhiễu cảnh tượng đẹp đẽ này nhưng chân tự chủ lại hướng về phía thiếu nữ. do dự có nên đánh thúc nàng hay bỗng thấy đoá hoá đào nghịch ngợm chui vào cổ áo thiếu nữ, kìm lòng đặng đưa mắt theo dấu chân đào hoa nhìn vào trong vạt áo nàng.

      Này... nhìn được mà ngừng thở, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn sau vạt áo kia, mơ hồ còn thấy được hình dáng hai thứ cao ngất mây ngọc nữ phong* (editor hiểu cụm này nên để nguyên), đường nét sống động.

      quả là thân hình đẹp hiếm có. Dưới thân hình mảnh mai của thiếu nữ còn có bộ ngực to như vậy. Tăng y chặc chẽ dán lên thân thể thiếu nữ, ôm lấy vóc người xinh đẹp của nàng. Trong đầu Phương Mạc Viễn suy nghĩ liên tục, vô tự thông miêu tả lấy khuôn mặt xinh đẹp, sạch của thiếu nữ, cổ thon dài trắng nõn, hai vú đầy đặn cực lớn, vòng eo kiều nhắn, phía dưới hạ thân là đào hoa cốc mà chưa từng thấy...

      Trời ạ! bị quỷ ám rồi!

      Phương Mạc Viễn biết bị sao nữa, từ khi tới Bàn Nhược tự dường như mình thay đổi toàn bộ. Từng kiêu ngạo khả năng tự chủ của mình bao nhiêu, giờ đây hoàn toàn bị vứt sau đầu rồi, thân dưới luôn khắc chế cũng bắt đầu nghe lời chủ nhân, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng rục rịch. Đôi mắt vốn sáng như sao tối xuống, tự giận mình lắc đầu để hồi phục. Lúc này, phát mặt bàn thiếu nữ nằm sấp có bài thơ vô cùng tuyệt diệu.

      tò mò lấy nó ra, thấp giọng ngâm:

      "Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,

      Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai.

      Trường hận xuân quy vô mịch xứ,

      Bất tri chuyển nhập thử trung lai."
      ("Nhân gian tháng tư hương úa tàn. Hoa đào chùa núi chớm mãn khai. Giận xuân rời tung tích. Ngờ đâu lẩn khuất đến ở đây." Trích bài Đại lâm tự đào hoa của Bạch Cư Dị)

      Mắt Phương Mạc Viễn lập tức sáng rỡ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn thiếu nữ.

      "Bài thơ này...tuyệt diệu! Ý cảnh thâm thuý, tình ý dào dạt, là thơ hay!" Phương Mạc Viễn cảm thấy ngạc nhiên về Thanh La thêm nhiều, chỉ có sách của triều đại cũ mà bây giờ còn có trong tay bài thơ hay đến vậy. rất muốn hỏi nàng người làm thơ này phương nào, những nàng ngủ say cũng nỡ đánh thức.

      ra Thanh La sớm tỉnh, khó ai phát được khoé môi nàng hơi nhếch lên. Để Phương Mạc Viễn chờ lát, Thanh La ung dung tỉnh dậy.

      "A, Phương thí chủ, xin lỗi, bần ni nhất thời ngờ ngủ gật mất. Thí chủ đợi lâu chưa?" Thanh Thanh La hơi lười biếng, đôi mắt đẫm nước mở to, vụt sáng, vô cùng đáng .

      "Xin hỏi Diệu tiểu sư phụ, tác giả bài thơ này là người phương nào?" Ánh mắt Phương Mạc Viễn nóng bỏng nhìn Thanh La, mặc dù trong lòng nôn nóng nhưng vẫn duy trì phong độ phiêu phiêu của ngọc diện* công tử (công tử mặt ngọc)

      "Bài thơ này..." Thanh La cố ý ngập ngừng chút "Bần ni cũng biết, trước đây ta tìm được trong tàng kinh các, đoán rằng có lẽ là từ bản khuyết thiếu của triều đại cũ, trong tàng kinh các cũng còn nhiều kiệc tác như thế. Bần ni rảnh rỗi cũng hay tới đây đọc sách." Bài thơ này là do nàng đòi từ hệ thống, nghe là thơ văn của nhân tài kiệt xuất ở thế giới khác vì vậy nàng chi phần kinh nghiệm để lấy. Muốn thu lấy cá lớn nàng cũng phải phí chút tâm tư chứ.

      chung là trước hết phải dẫn lối cho Phương Mạc Viễn đến tàng kinh các. Tốt nhất là để đều phải tới đây mỗi ngày, như vậy bọn họ mới có thể sớm chiều ở chung và tỷ lệ Phương Mạc Viễn thích nàng lớn hơn.

      Quả nhiên, Phương Mạc Viễn nhìn tàng kinh các phía xa, gương mặt lộ khát khao, nàng ngay lập tức hiểu, chuyện này thành rồi.
      Paru, Tuyết Nhu, SiAm30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :