1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Cầu thư hối lỗi:yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Đặng Gia thích bài này.

    2. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      Xin người đừng spoil... hazzz
      Đặng Gia thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lót dép ngồi hóng
      Đặng Gia thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      háo hức chờ mong được đọc thư tình của hành ca quá
      Đặng Gia thích bài này.

    5. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      để các nàng chờ lâu. Ta lên sàn đây...
      -----------------

      ☆ Chương 99

      Editor: Tapu

      Buổi sáng tháng 8, ngoài trời có chút lạnh .

      Lục Minh Ngọc nằm lăn trong chăn ấm, lắng nghe tiếng chim bên ngoài hót gọi bầy khi thu đến, thần sắc có chút thất thần.

      Hôm qua Thái phu nhân đưa bái thiếp đến cho mẫu thân nàng, là muốn đến đây bái phỏng, cũng giống như các danh môn nữ quyến khác đều muốn biết thân thể nàng khôi phục như thế nào, quan tâm như vậy vẫn là vì Sở Hành cầu hôn? Dựa theo tác phong làm việc của Sở Hành hẳn là vì vế sau ? đem nàng xuống ngựa còn chịu trách nhiệm ôm người, còn muốn “Lấy thân báo đáp”, nhân dịp này bồi thường nàng.

      Ai hiếm lạ lấy thân báo đáp?

      Trở mình cái, Lục Minh Ngọc tiếp tục ngủ.

      “Tỷ tỷ......”

      nằm, bên tai vang lên thanh của đệ đệ, Lục Minh Ngọc kinh ngạc xoay qua, chỉ thấy Niên nhi mặc ngoại bào đứng ở đầu giường, mắt to sáng trông suốt nhìn nàng “Tỷ tỷ, đệ muốn ngủ với tỷ.”

      Lục Minh Ngọc bật cười, nàng rời nhà hai tháng, bọn đệ đệ nhớ nàng rồi.

      “Lên đây .” Mặt Lục Minh Ngọc chỉ chỉ vào bên trong, cười .

      Niên nhi 4 tuổi mặt cười rạng rỡ, cởi ngoại bào ra rồi vội vàng trườn nhanh như cá chạch vào trong ổ chăn của tỷ tỷ, làm nũng ôm lấy tỷ tỷ, cọ cọ liền ngủ. Lục Minh Ngọc có tâm , vẫn khó có thể vào giấc ngủ, lúc này ôm đệ đệ trắng trẻo mập mạp ấm áp, nàng tạm thời quên Sở quốc công phủ, thích ý nhắm hai mắt lại.

      ~

      Dùng xong điểm tâm, Lục Minh Ngọc trở về Mai Uyển, tĩnh tâm luyện chữ, thẳng đến mẫu thân phái người đến gọi nàng Thái phu nhân đến. Lục Minh Ngọc mới buông bút, đả khởi tinh thần gặp khách.

      “A Noãn mau tới đây, cho ta xem cái trán bị thương như thế nào?”

      Tại chính phòng, Thái phu nhân cùng Tiêu thị ngồi chủ vị, nhìn vị tiểu nương ăn vận giản dị, thân mộc mạc vào, thái độ Thái phu nhân vẫn như thường ngày vô cùng thân thiết. Kiếp trước sau khi Lục Minh Ngọc gả vào Sở gia rất được Thái phu nhân thích. Kiếp này dù nàng quyết tâm nhận người Sở gia nhưng khi nhìn Thái phu nhân mặt mũi hiền lành, Lục Minh Ngọc cách nào ra vẻ lãnh đạm, cúi đầu, ngoan ngoãn qua.

      Thái phu nhân tay đỡ vai Lục Minh Ngọc, tay vuốt vài sợi tóc mây trán nàng ra nhìn vết sẹo, Thái phu nhân thập phần đau lòng, thương tiếc nắm tay Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc chắc chắn Thái phu nhân là vì Sở Hành mà đến, mặt vẫn bộ dạng điềm tĩnh, nóng lạnh đáp lời Thái phu nhân.

      Hai nhà muốn nghị thân, trong lòng đều hiểu , cho rằng Lục Minh Ngọc vì chuyện này mà câu nệ được tự nhiên, Thái phu nhân cười cười, từ ái :“A Noãn, ta có chút chuyện muốn thương lượng cùng nương của con, con mang Doanh Doanh dạo quanh xung quanh , hôm trước các người hồi kinh, Doanh Doanh biết được con ngã ngựa bị thương, gấp đến độ phát khóc, ngày hôm qua liền cầu ta mang nàng lại đây thăm con.”

      Lục Minh Ngọc khỏi nhìn về phía Sở Doanh.

      khuôn mặt Sở Doanh nhắn phiếm hồng, xấu hổ nhìn nàng.

      Lục Minh Ngọc hướng nàng cười cười, từ biệt mẫu thân cùng Thái phu nhân, dẫn Sở Doanh mai uyển.

      Sau lúc im lặng, Sở Doanh khẽ khàng hỏi Lục Minh Ngọc

      “A Noãn tỷ tỷ, tỷ ngày đó có phải rất sợ hãi ?”

      Sở Doanh quen giao thiệp cùng người khác. Tuy rằng Lục Minh Ngọc chiêu đãi chu đáo, Sở Doanh lại cảm thấy Lục Minh Ngọc đối với nàng có gì đó đúng. Sở Doanh có chút lo sợ, thử chủ động khơi mào đề tài.

      Sợ hãi?

      Trong lòng dâng lên tia chua xót, Lục Minh Ngọc nhàng gật gật đầu,“Đúng vậy, đặc biệt sợ, sợ từ lưng ngựa ngã xuống.”

      So với sợ càng làm cho nàng khó chịu, nàng thầm thích người ta, người ta lại đem nàng tặng cho người khác.

      Cố gắng quên điều nàng muốn nhớ lại bị người vô tình nhắc lại, Lục Minh Ngọc đột nhiên có điểm kiên trì nổi nữa. Thái phu nhân cũng tốt, Sở Doanh cũng tốt, các nàng đều sai, chỉ là nàng cảm thấy mệt mỏi muốn chuyện, người ngồi trước mặt ràng là Sở Doanh, nhưng nàng lại chỉ nhìn thấy gương mặt của người nam nhân lạnh lùng vô tình kia.

      Sở Doanh tâm tư mẫn cảm, nàng nhận ra Lục Minh Ngọc thích, nhớ tới huynh trưởng làm Lục Minh Ngọc vui, Sở Doanh quét mắt nhìn Cam Lộ, xong khẩn trương đứng lên đến trước mặt Lục Minh Ngọc, nhàng mở lòng bàn tay lộ ra ống trúc đưa Lục Minh Ngọc xem, thấp giọng thầm :“A Noãn tỷ tỷ, đây là ca ca nhờ ta đưa cho tỷ thư bồi tội......”

      Lục Minh Ngọc kinh ngạc nhìn ống trúc, Sở Hành, thế nhưng viết thư cho nàng? Viết thư bí mật, đường đường quân tử thế nhưng cũng làm loại chuyện này?

      Thư xin lỗi......

      Nhưng Sở Hành có tội gì đâu? thích nàng cũng phải lỗi của , làm huynh trưởng phải chiếu cố tốt đệ đệ cũng sai. Sai chính là nàng, ai bảo nàng dễ dàng động tâm, đối phương vẫn là chồng của nàng kiếp trước, có lẽ từ lần đầu tiên vì Sở Hành mà động tâm, nàng sai rồi, nhận định là , để rồi cũng để trong lòng….

      thực xin lỗi ta, Doanh Doanh cầm lại .” Lục Minh Ngọc đẩy tay Sở Doanh ra, lập tức đứng dậy, hướng ngoài cửa ra.

      Sở Doanh ngơ ngác quay đầu, nhìn bóng Lục Minh Ngọc xa, ràng chính là huynh muội bọn họ giận nhau, thế nhưng trong lòng Sở Doanh lại đau xót, nhịn được lại khóc, nàng sợ bị người nhìn thấy, vội quay lưng về hướng Lục Minh Ngọc rời vụng trộm gạt lệ. Cam Lộ bất ngờ trông thấy, lặng lẽ hướng Lục Minh Ngọc nháy mắt.

      Lục Minh Ngọc cũng nghĩ tới Sở Doanh vì chuyện này lại tự trách như vậy. Sở Doanh hoàn toàn là nghe Sở Hành phân phó, là tiểu nương ôn nhu yếu đuối, mẫn cảm, nàng sao có thể vì Sở Hành mà giận nàng?

      Ý bảo Cam Lộ ra ngoài, Lục Minh Ngọc bước nhanh quay trở lại bên người Sở Doanh, ôn nhu an ủi nàng:“Doanh Doanh, ta có giận ngươi, ta......”

      “Ta biết, A Noãn tỷ tỷ là giận ca ca muội.” Sở Doanh càng khóc lớn hơn, hai mắt mơ hồ đẫm lệ đem ống trúc lần nữa lấy ra, vừa rơi nước mắt vừa thay huynh trưởng cầu tình,“A Noãn tỷ tỷ, ca ca muội chưa từng thích ai, nhưng hôm qua ca ca cho muội biết, người ca ca thích là tỷ. Ca ca nhất định là . A Noãn tỷ tỷ ít nhất cũng xem thử ca ca giải thích như thế nào có được ?”

      Lục Minh Ngọc cả người cứng đờ.

      Sở Hành, cư nhiên cùng thân muội muội thích nàng?

      Ống trúc trong lòng bàn tay đột nhiên có độ ấm, Lục Minh Ngọc thể ức chế tiếng tim đập rối loạn. Tuy do dự, nhưng cũng thể quên màn làm nát tâm nàng. Chỉ là nhìn bộ dạng Sở Doanh khi khóc điềm đạm đáng , Lục Minh Ngọc rốt cuộc thể nhẫn tâm cự tuyệt, nàng thở dài, đỡ vai Sở Doanh :“Kia Doanh Doanh đừng khóc , ngươi đừng khóc, ta xem.”

      Sở Doanh lập tức nín khóc, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu.

      Lục Minh Ngọc biết sao lại nghĩ tới kiếp trước Sở Hành chết trận, khi đó Sở Doanh khóc đến còn hình người. Trong lòng ê ẩm, tạm thời Lục Minh Ngọc tạm giữ cái kia ống trúc kia, bảo Cam Lộ bưng nước đến, tự mình chiếu cố Sở Doanh. Sở Doanh thụ sủng nhược kinh, nhưng cảm thụ được Lục Minh Ngọc ôn nhu săn sóc, Sở Doanh lại vụng trộm vui vẻ, trước khi lại giọng thay huynh trưởng chuyện,“A Noãn tỷ tỷ, ca ca thích tỷ......”

      “Hư......” Lục Minh Ngọc hướng nàng làm tư thế chớ có chuyện.

      Sở Doanh vội vàng gật đầu, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Tiễn bước Thái phu nhân, Sở Doanh, Lục Minh Ngọc đưa mẫu thân trở về nhà giữa, biết được Thái phu nhân quả nhiên là tới cầu hôn, Lục Minh Ngọc tâm tình phức tạp “Nương như thế nào ?”

      Tiêu thị khe khẽ thở dài,“Cha con và tổ phụ đều cự tuyệt Sở Hành, biết bị dội nước lã, vậy mà vẫn nhờ Thái phu nhân tự mình đến cầu hôn, A Noãn, xem ra Sở Hành đối với con quả hữu tình. Chỉ là con gật đầu, cha con và tổ phụ cũng ở nhà, ta trước hết trì hoãn, chỉ cùng phụ thân con và tổ phụ thương lượng chút.”

      như vậy nhưng Tiêu thị lòng hy vọng nữ nhi gả vào Sở gia , tính Sở Tùy bị loại, Sở Hành rất có tiềm năng. Luận về dung mạo, phẩm hạnh, gia thế Sở Hành là ứng viên xuất sắc, Tiêu thị khó lòng cự tuyệt, nhưng đồng ý, bà lại băn khoăn dù sao kiếp trước Sở Hành cũng chết trận. Từ chối lại cảm thấy đáng tiếc.

      “A Noãn, con muốn gả sao?” Dứt bỏ tâm , Tiêu thị nhìn nữ nhi có ý tìm tòi nghiên cứu.

      Lục Minh Ngọc tâm loạn như ma, gật gật đầu lấy lệ rồi vội tìm cớ quay về Mai Uyển.

      Ngồi mình trong phòng, Lục Minh Ngọc buông sa trướng, dựa đầu vào thành giường, lần lại lần xoay xoay ống trúc trong tay. hồi lâu sau, nàng mới từ từ mở nắp ống trúc, bên trong rơi ra mảnh giấy Tuyên Thành được buộc thắt lại cẩn thận. Màu sắc chữ viết như như , Lục Minh Ngọc cởi sợi dây mảnh giấy, nhấp mím môi chậm rãi đọc.

      Nét chữ xa lạ, có điểm lạnh lùng như người viết ra. Đầu thư có xưng hô mà vào thẳng nội dung:

      “Nếu được quay lại lần nữa, tuyệt nhường cho.

      Hối hận tự trách, lời nào diễn tả được.

      Nếu được như mong muốn, cả đời phụ”.

      Ngắn ngủn mấy hàng chữ , xem vài lần hết. Lục Minh Ngọc chậm rãi nằm xuống, ngưỡng mặt nằm thẳng, kinh ngạc nhìn đỉnh giường. Qua lúc, nàng lần nữa giơ tờ giấy lên nhìn từng chữ từng chữ, từ đầu tới đuôi lần nữa.

      “Nếu được quay lại lần nữa, tuyệt nhường cho”.

      Nàng tin, nếu Sở Hành biết nàng tình nguyện nhảy khỏi ngựa cũng nguyện bị Sở Tùy hùng cứu mỹ nhân, Sở Hành nhất định đích thân tới cứu nàng, để nàng bị thương.

      “Hối hận tự trách, lời nào diễn tả được.”

      Nàng tin, Sở Hành là người tốt, chiếu cố đệ đệ, nhưng cũng xem nàng như tiểu bối. Nàng bị thương, chắc chắn tự trách bản thân.

      “Nếu được như mong muốn, cả đời phụ.”

      Lục Minh Ngọc tin, Sở Hành là quân tử, quân tử chân chính quân, quân tử cưới vợ, mặc kệ thê tử là ai, quân tử đều cũng tương kính như tân, vô cớ phụ nàng.

      Quân tử, quân tử, nhìn phong thư trong tay, hồi tưởng lại đủ loại chuyện trước đây, Lục Minh Ngọc bỗng nhiên phát , Sở Hành rất lạnh, tất cả hành động của đều phù hợp với phẩm hạnh của người quân tử, vài lần cứu nàng là hành vi nghĩa hiệp của người quân tử, nhưng điều này cũng có nghĩa vô luận là ai rơi xuống nước, hay rơi xuống ngựa, Sở Hành đều cứu.

      Quân tử tốt lắm, nhưng… nếu được như phụ thân luôn đối với mẫu thân ôn nhu dịu dàng, nàng cũng muốn gả cho trượng phu uy nghiêm như tổ phụ, bá đạo đỡ tổ mẫu xuống xe, mang tổ mẫu ra ngoài ngắm đèn, cùng nhau du ngoạn. Mà Sở Hành…, Lục Minh Ngọc nhớ lại, thế nhưng thể nhìn thấy người chút tình ý dịu dàng nào.

      Trừ bỏ thất tiểu kim mã kia.

      Nhưng trong lễ mừng năm mới, trưởng bối thưởng cho vãn bối kim quả tử, có thể lên điều gì? Chiếc kim quả tử khiến nàng ấm áp vui vẻ, nhưng so với Sở Hành luôn lạnh lùng đây cũng chỉ như cơn gió xuân thôi qua tòa tuyết sơn cao ngất. Gió xuân dù ôn nhu cũng thể làm ấm được tòa tuyết sơn lạnh thấu sương này.

      Tay nắm chặt phong thư lạnh như băng kia, Lục Minh Ngọc đem mặt vùi vào trong chăn, tiếng động rơi lệ.

      Buồn cười, khi biết được viết thơ cho nàng. Trong nháy mắt, nàng lại hy vọng, còn ôm chút mong đợi.

      ~

      Ba ngày sau.

      Tiêu thị tự mình Sở quốc công phủ chuyến, lúc ấy Sở Hành ở trong cung. Khi trở về, mới biết Tiêu thị tới.

      Sở Hành nhanh chóng vào “Tam thu đường”.

      Thái phu nhân khí sắc tốt lắm, bọn nha hoàn đều lui xuống, Thái phu nhân mệt mỏi nhìn tôn tử, “Thế Cẩn, phải con bồi tội cùng A Noãn sao? Rốt cuộc con viết cái gì thế?” Nam nữ cãi nhau, giận dỗi là vì để ý, Thái phu nhân vốn nắm chắc cửa hôn này, thế mà hôm nay Tiêu thị đăng môn, cư nhiên khách khách khí khí lại từ chối?

      Hay do tôn tử hiểu lầm người ta. Lục Minh Ngọc vốn thích ? hay chính lá thư làm nàng ta từ chối?

      “Nàng vẫn là đồng ý?” Sở Hành chỉ để ý chuyện này.

      Thái phu nhân quay đầu, tức giận ừ tiếng.

      Sở Hành mặt chút thay đổi, đứng lặng lâu. Lúc mở miệng lại chuyện liên quan “Tổ mẫu, Đăng châu mới vừa báo có chiến tranh, giặc Oa đánh lén mấy chỗ trọng trấn vùng duyên hải. Hoàng thượng phái con lãnh binh trợ giúp, sáng mai xuất phát, con chỉ trở về báo ngài biết, ngài giúp con chuẩn bị, con còn phải tiến cung.”

      “Cái gì?” Thái phu nhân hoảng sợ đứng lên, cái gì mà cháu dâu con trưởng cũng đều bay lên chín tầng mây, nghiêm mặt nắm chặt tay tôn tử “ mang binh ?”

      “Tổ mẫu yên tâm, giặc Oa chiến lực mạnh, tôn tử chắc chắn bình an trở về.” Sở Hành trịnh trọng cam đoan ,“Tổ mẫu, tôn tử đến xem Doanh Doanh. Lúc con ở nhà, lại phải phiền Tổ mẫu vất vả, chờ con trở lại, đến trước mặt ngài tẫn hiếu.”

      xong kéo tay Thái phu nhân ra, Sở Hành trầm mặt gặp muội muội.

      “Doanh Doanh, muội tìm cơ hội chuyển thư này cho nàng giúp ta?” Đến bên muội, Sở Hành bên vừa đề bút vừa , viết so với còn nhanh hơn, giây lát liền đem giấy viết thư được cuộn lại tốt lắm, giao vào tay muội muội.

      Sở Doanh luyến tiếc huynh trưởng, đường đuổi theo tiễn bước huynh trưởng.

      Sở Hành lên ngựa, trấn an người nhà xong. Nghiêm túc tiến cung.

      “Giặc Oa đánh lén, Đăng châu chiến báo” hôm sau liền truyền khắp phố lớn ngõ .

      Lục Minh Ngọc cũng nghe , biết được lần này Hoàng thượng vẫn phái Sở Hành Đăng châu trợ giúp, trong lòng Lục Minh Ngọc cũng hề gợn sóng. Bởi vì nàng biết, Sở Hành đánh lui giặc Oa, còn nghĩ chiến công lần này từ chính tam phẩm Thần xu doanh Chỉ huy sứ thăng thành nhị phẩm thống lĩnh tam đại doanh, thanh danh hiển hách. Kiếp trước bị mất cái cánh tay cũng có thể đánh thắng trận, lần này hai tay kiện toàn, chỉ có thắng càng nhanh hơn.

      Đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc sắp xuất giá, Lục Minh Ngọc càng quan tâm chuyện này hơn.

      ngờ Sở Hành rời kinh lâu, Sở Doanh lại đưa tới phong thư, thư lần này Sở Doanh lấy danh mình viết, Lục Minh Ngọc hoài nghi tiễn nàng ra cửa Khai Phong. Lúc mở thư, quả nhiên là những dòng chữ lãnh liệt từng gặp qua lần:

      “Chờ ta trở lại, gặp mặt ”.
      Pe Mick, Suuuly, Phương Lăng31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :