1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Phó thám hoa - [Hồ Điệp Seba] (33)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Asa Pham

      Asa Pham New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      11
      Hay quá là hay mà. Cảm ơn editor nhiều lắm lắm luôn
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 16
      Edit: Nhi Huỳnh
      Nhưng mà, cảm giác hơn người nhỏ nhoi đó của hắn nhanh chóng tan thành mây khói.

      Kỷ Yến thực hối hận có cái gì tốt mà quan tâm thừa thãi đến thế, nghe phu tử nói thực tế “Phó tiểu tài tử” viết đến ba đề thi mùa xuân, lập tức muốn nhìn xem hai đề thi đó khác như thế nào.

      Đồng sinh (!) là cửa thi khoa cử thứ nhất, vẫn còn hai cái cửa thi nữa mới chân chính được đến tú tài, theo thứ tự là thi hương và thi viện. Đồng sinh thi đậu rồi, cũng chỉ mới bước qua cửa thi thứ nhất thôi, có thể được xem là một học giả nho giáo, làm một người đọc sách sơ cấp, chân chính được thừa nhận là nho sĩ thì ít nhất phải thông qua kì thi hương thi viện, lấy được công danh là tú tài mới được.

      (!) Học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu tú tài.

      Cho nên thi hương thi viện có độ khó so với thi đồng sinh giống nhau, mà thi ba kì thi này đều được hạng nhất, sẽ được xưng là tiểu tam nguyên, bởi vì thật sự cực kỳ dễ dàng đạt được điều này.

      Kỷ Yến nghe nói, kỳ thi hương thi viện mùa xuân gây khó dễ đến cùng cực, chẳng phân biệt tài tử già trẻ, hầu như đều té ngựa chịu đòn, lật thuyền trong ́ng rãnh.

      Nhưng nhìn được đề mục rồi hắn lập tức hối hận. Mặt Giai Lam lúng túng trăm ngàn lần chịu, cho đến khi hắn nói cứng lắm mới chịu nhả ra hai bài sách luận này… Cảm giác như hoàn toàn lầm nhập phải cạm bẫy.

      “Công tử làm hẳn cũng tệ.” Giai Lam thực từ bi khoan dung thấu hiểu, “Nô tỳ cũng phải mất hai canh giờ mới làm xong, tự mình cũng thấy quá vừa lòng.”

      … Bị nhục nhã. Kỷ Yến nhìn đề mục, căn bản biết phải giải đề như thế nào, cảm thấy bị nhục nhã một cách sâu sắc.

      Đoạt lấy đề mục, toàn bộ ngày nghỉ hoàn toàn hãm vào khốn cùng mà phấn đấu với hai cái đề mục này. Từ bình minh làm đến trời tối đen, hắn mới miễn cưỡng giao đề, Giai Lam nhìn sách luận, khuôn mặt kỳ lạ, liều mạng nhịn cười, quả thực như xát muối lên vết thương.

      “… Ngươi viết sao?” Kỷ Yến phục hỏi. Rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn hắn, nha đầu kia còn sống ở hậu trạch. Loại đề này mà còn làm hay hơn hắn mới là lạ.

      “Nô tỳ có cách nào hoàn toàn nhớ lại hết.” Giai Lam thừa dịp lúc làm việc ở phòng trà nhớ lại rồi sao chép sách luận, “Có thể có sơ sót, thỉnh công tử thứ lỗi.”

      Kỷ Yến khóc thét, hoàn toàn bị đánh bại mạnh mẽ.

      … Ác ma. Nhất ̣nh là một ác ma bọc da người!! Sao lại có thể như vậy? Cách viết thâm thúy bao hàm dung dị này, thế nhưng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, làm cho một đứa trẻ ngây thơ cũng hiểu được, bản lĩnh này thật là…

      Ngay cả một công tử hỏi thế sự như hắn cũng hiểu được, hoàn toàn cảm thấy mình chính là đồ ngu ngốc! Bên trong nói có sách, mách có chứng, một chút cũng kỳ lạ, hơn nữa còn là đã từng đọc tứ thư ngũ kinh mới có được! Hắn thực đau đớn, còn thấy thất bại. Xem văn chương của mình lúc đầu, thật cảm thấy như là bùn nhớt.

      Hắn muốn cướp trở về hủy thi diệt tích, Giai Lam lại cướp sách luận hắn chạy , mặt tươi cười như hoa trước nay khó mà thấy được, “Thật ra công tử có thể đưa phu tử nhìn xem.” Nàng gật đầu, “Công tử làm sao nghĩ ra được?”

      Tuy rằng viết rất ngây thơ và lung tung, nhưng vẫn được cái mạch lạc, phải là nói dóc. Nàng đã giác ngộ ra, hai đề này thật ra rất khó khăn, các đệ tử phú quý, biết làm cũng xem qua thóc lúa như nào, nói gì đến làm đề giá lúa thấp thì hại nhà nông, lại càng thể làm bình chuẩn. Người bần hàn có lẽ sẽ biết lúa rẻ hại nông, nhưng mà người vùi đầu đọc sách rất khó hiểu biết chuyện buôn bán, chuyện bình chuẩn lại càng mờ mịt rõ.

      Đây cũng phải là trẻ em thế kỷ hai mươi mốt có thể xem ti vi, thời đại tin tức loạn thất bát tao có thể viết đến ói ra luôn.

      Kỷ Yến chỉ cảm thấy Giai Lam xem hắn là trò tiêu khiển, nảy sinh hờn dỗi nửa ngày mới ấp a ấp úng nói, từ chuyện phát tiền tiêu vặt và tiền tiêu hàng tháng của hầu phủ, còn từ chuyện nô bộc oán giận nói linh tinh vân vân, miễn cưỡng mà nghĩ ra được.

      Giai Lam từ từ mở lớn mắt. Dùng một góc độ mới tinh đánh giá Kỷ tam công tử.

      Đứa nhỏ này… tiềm lực so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn. Có thể nhìn mầm mà biết cây gì, thậm chí còn có năng lực suy luận rất tốt. Đúng vậy, cho dù còn đơn sơ, nhưng Kỷ hầu phủ cũng là một cái xã hội mini. Tuy tự cày bừa trồng trọt, nhưng khuynh hướng của hoạt động cơ cấu xã hội và kinh tế cũng như một thôn xóm cỡ nhỏ, đại khái chính là vậy.

      “Lấy thứ quen thuộc phát triển thành thứ biết, giải vừa vặn đúng.” Giai Lam sợ hãi than, “Con người đúng là có khả năng toàn trí toàn năng.”

      “Hả?” Kỷ tam công tử nghe hiểu đầu đuôi ra sao.

      “Công tử đem sách luận cùng ý tưởng này nói cho phu tử biết .” Giai Lam ̉ vũ hắn, “Đừng sợ xấu hổ, phu tử sẽ giảng giải tốt hơn, hơn nữa sẽ cảm thấy vui mừng.”

      Sao lại có khả năng ấy được? Kỷ Yến tức giận nhìn Giai Lam.

      học được sẽ giảng công báo sao? Hoặc là giống như mấy cái… báo chí quan phủ ̣a phương?” Giai Lam tò mò hỏi.

      Kỷ Yến hoảng sợ. Hoàn toàn chưa từng nói qua với nàng, hắn cũng thề Giai Lam tuyệt đối tiếp xúc qua công báo bao giờ. “Báo chí quan phủ ̣a phương là gì ta biết… Nhưng ngươi sao lại biết có công báo, hơn nữa phu tử cũng sẽ để cho chúng ta đọc công báo?!”

      Nàng tuyệt đối là một con quái sai đâu được!

      Dù sao cũng thể tự nhiên mà ra đề thi như thế này đúng ? Triều Đại Yến lấy sách luận mà chọn học trò, rõ ràng là một triều đại lịch sử sai lệch có vẻ lý trí hơn hẳn. Nhất ̣nh sẽ đào hố chôn thí sinh một cách lung tung, tuyệt đối là có tin tức gì đó dẫn đến mới có thể ra loại đề thi hiếm thấy như này. Cũng như các thí sinh ở thế kỷ hai mươi mốt siêng năng, quan tâm đến thời sự, gặp phải đề tin tức xã hội như này than trời gọi đất.

      “Đề nghị luận xã hội.” Giai Lam thực lười phải giải thích, “Hẳn là đề nghị luận xã hội lấy từ công báo.”

      (!) Nguyên văn là đề logic, nhưng mình Việt hóa thành đề nghị luận xã hội.

      Kỷ Yến ngộ ra. Nhưng vẫn dùng ánh mắt nhìn một quái mà nhìn Giai Lam. Ai lại có thể chuyển biến ý nghĩ như vậy chứ? Nha đầu này đúng là quá quái !!

      Chẳng lẽ là hồ tiên? Nhưng mà hắn từ trước tới nay chưa từng nghe nói là hồ tiên sẽ ăn một lần mười mấy cái bánh màn thầu hay bánh bao, xử lý lần hết nửa nồi cơm rang. Chẳng lẽ là Thao Thiết (!)? Nhưng mà nghe nói Thao Thiết chỉ ăn thức ăn ngon, chưa thấy qua loại Thao Thiết nào cái gì cũng ăn được thế này bao giờ…

      (!) là thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, rất tham ăn.

      “… Công tử, công tử!” Giai Lam kêu hắn, đầy bất lực, “Nô tỳ nói cái gì công tử nghe thấy sao?”

      “Gì?”

      “Quên , ngài ngủ sớm .” Giai Lam vô lực rũ hai vai xuống. Tiểu hài tử này cảm xúc gì cũng hiện hết lên mặt, nhìn ánh mắt của nàng mà vô cùng hoảng sợ, cần hỏi cũng biết hắn suy nghĩ cái gì. “Khổng Tử nói đến ma quỷ thần linh… nô tỳ cũng có đuôi. Có đuôi cũng sẽ ngoan ngoãn ở đây làm nha hoàn đúng ?”

      … Tuy rằng ở góc độ nào đó mà nói, tá thi hoàn hồn có chút rối loạn thời kỳ lạ. Nhưng trừ bỏ trí nhớ của thế kỷ hai mươi mốt đúng tý nào, thì dị năng chết tiệt nào cũng có, chỉ có thể cúi đầu làm tiểu nhân mà sinh tồn.

      Nhưng Kỷ Yến rõ ràng khủng hoảng hết hai ba ngày, có ngày còn lén lút cầm cái váy hoàn hảo sức mẻ gì của nàng mà nhìn tỉ mỉ hết nửa ngày, xác ̣nh là có cái lỗ nào để thò đuôi ra mới chậm rãi yên tĩnh lại. Đối với chuyện này Giai Lam trừ bỏ bất lực bó tay, vẫn chỉ có thể bất lực bó tay đến vô tận.

      Sau, Kỷ Yến rốt cục mới nổi lên lá gan đem hai bài sách luận kia đưa cho phu tử xem, phu tử thế mà mắng hắn, mà dùng vẻ mặt ôn hòa giảng bài với hắn, còn nói “trẻ nhỏ dễ dạy”, làm cho hắn mờ mịt đầy đầu kiêm kinh sợ. Nhưng từ đó về sau, Kỷ Yến mơ mơ hồ hồ cảm thấy hắn dường như đột phá một cánh cửa vô hình, vốn dĩ hắn chỉ biết cầm sách vở mở mang đầu óc, nay còn chướng ngại gì, như cá gặp nước mà vùng lên.

      Kỳ quái, bản thân thế nào lại đảo quanh ở trong sương mù lâu như vậy… Rõ ràng như trước kia Giai Lam suy diễn thành truyện xưa vậy, nay hắn cũng có thể.

      Cầm công báo làm “́ng phẩm” trở về đưa cho Giai Lam, Kỷ Yến nhịn được hỏi, “Có phải ngươi dùng… nội đan để khiến ta thông suốt ?”

      Giai Lam đứng ở ghế uể oải giơ lá phù ở trong tay, kiễng mũi chân ý muốn dán thanh minh phù á khẩu trả lời được.

      Kỷ Yến vừa lòng, “Đây là để phòng quỷ, ngươi rõ ràng là quái.”

      “…Công tử, ngài xem quá nhiều thoại bản về thần tiên ma quái rồi.”
      Last edited: 18/10/18

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Ngây thơ đáng quá thể đáng. Thank editor nhiều nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Dễ thương quá thôi :))) biết tương lai của Kỷ tam công tử và quái nhà chàng thế nào đây? :)))
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 17
      Edit: Nhi Huỳnh

      So với chuyện lo lắng Kỷ tam công tử xem quá nhiều thoại bản thần tiên ma quái mà nghi thần nghi quỷ, Giai Lam càng lo lắng Khổng phu nhân có thể đem mũi thương chỉa lại đây hay … Kỷ Yến gần đây rất chăm chỉ, nàng và bốn tiểu thủy quả có thể quá an nhàn mà sinh ra buông lỏng.

      Phòng nhất Kỷ hầu gia giống trước đây mà che chở cho Kỷ Yến, nói chừng sẽ kích thích lòng cảnh giác của Khổng phu nhân. Mấy phu nhân nãi nãi khác gặp gỡ gì, đối với từng ngọn gió thổi cỏ lay ở hậu trạch vẫn có ý chí chiến đấu sục sôi, nghe một suy ra mười… Triều Đại Yến để cho mấy cao thủ hậu trạch này quản chuyện khám xét và mấy người có mưu đúng là một tổn thất lớn.

      Ai dè Kỷ nhị công tử và Lữ biểu tiểu thư ầm ỹ một trận lớn, làm cho Kỷ nhị công tử mắc bệnh si, Lữ biểu tiểu thư mắc bệnh ho suyễn, đồng loạt sinh ra bệnh nặng. Nghe nói Khổng phu nhân nổi giận quăng ngã ít đồ trang trí và gia dụng, đột nhiên nhiệt tình quan tâm đến Kỷ nhị công tử, sau khi khỏi bệnh hầu như đều mang theo bên người, thậm chí còn giống như có xung đột với Dung thái quân.

      Nếu phải trước đây nàng đọc nát hồng Lâu Mộng rồi, thì có cách nào từ mấy tin tức thưa thớt này mà lĩnh ngộ được gì. Từ lễ mừng năm mới Kỷ Yến đã được xem là mười ba, huống chi Kỷ Chiêu so với hắn còn lớn tháng hơn. Quy củ thế gia ở triều Đại Yến đặc biệt nghiêm khắc, kỳ thật sớm nên tách phòng để tránh hiềm nghi, Dung thái quân đem Kỷ Chiêu và biểu tiểu thư Lữ Tích Tình ghép thành một đôi, sao lại đem ngụy Bảo Ngọc và ngụy Đại Ngọc ở cùng một chỗ được, vô cùng thân thiết có giới hạn, thậm chí còn tới trình độ ngủ trưa cùng một giường.

      Nhưng hiển nhiên là Khổng phu nhân cực kỳ muốn vậy. muốn đến mức tự mình theo dõi, tiếc lời mà cãi nhau với mẹ chồng là Dung thái quân trước đây vốn vẫn luôn nịnh nọt lấy lòng. Đất bằng nổi sóng, tỷ tỷ ở góa của Khổng phu nhân đột nhiên mang theo con gái một xinh đẹp của mình là Tằng Tuyết Đan, từ Giang Nam đến làm khách.

      Hết thảy đều thành Tam Quốc Diễn Nghĩa, Nhị công tử Kỷ Chiêu kẹp giữa biểu tỷ xinh đẹp Tằng Tuyết Đan cùng biểu muội tươi đẹp hòa nhã Lữ Tích Tình, cực kỳ hạnh phúc phiền não. Toàn bộ chi thứ hai kéo bè kéo cánh, thầm tranh chấp bè cánh, khói súng cuồn cuộn hục hặc với nhau, sét đánh đáng sợ ở chỗ càng im ắng tiếng động thì càng mãnh liệt.

      Ngụy Bảo Ngọc, ngụy Đại Ngọc, ngụy Bảo Thoa hợp lại một chỗ, phấn son tung bay, hẳn là một bài văn tình , lại làm cho hai hai người đều có chủ trương riêng là Dung thái quân và Khổng phu nhân giống như là diễn võ kịch, ngay cả nha đầu bà tử đều phải theo tham gia vào, nghe nói tưng bừng náo nhiệt đến chịu nổi.

      (!) Tằng Tuyết Đan ví như Bảo Thoa. Bảo Thoa sau này lấy Bảo Ngọc nhưng lại có tình phu thê.

      Kết quả, Tam công tử bị quên hoàn toàn… Mấy người lớn được tốt này căn bản đã quên còn có một người là Tam công tử. Ngay cả mẹ đẻ Lưu di nương cũng cực kỳ hưng phấn nhân cơ hội này mà bịa chuyện ngáng chân, biết có cái gì nhiệt tình mà xông pha ở trong đó.

      “Giai Lam tỷ tỷ, Kiền nương của chúng ta và Uông nương ở phòng bếp đánh nhau.” Quất Nhi vẻ mặt hoang mang cầm theo hộp thức ăn vào cửa, “Là vì cãi nhau xem Lữ biểu tiểu thư và Tằng biểu tiểu thư ai sẽ là Nhị thiếu phu nhân. Cái này… các nàng quan tâm làm gì chứ?”

      Chuyện này giải thích ra thực phức tạp. Đơn giản là muốn cướp đoạt tiên cơ để dâng tặng ân cần… cũng quá sớm. Nàng đành phải lập lờ, “Hiểu rõ chuyện của chúng ta là được rồi.”

      “Nhưng mà Kiền nương muốn muội đứng ở bên phía nàng.” Khuôn mặt đáng của Quất Nhi nhăn như cái bánh bao.

      “Đúng đó, đáng ghét lắm, Kiền nương cũng nói với muội như vậy.” Mận Nhi buồn rầu nói tiếp.

      “Đã nói các muội là cả linh hồn đều do ta quản lý, loại chuyện này phải hỏi ta trước.” Giai Lam trả lời như chém đinh chặt sắt.

      Hạnh Nhi vỗ tay mừng rỡ, “Đúng rồi! Muội lập tức trả lời như với với các tỷ tỷ phòng châm tuyến là được rồi, cần phải phiền não nữa!”

      Đào Nhi ách xì một cái, “Ai làm Nhị thiếu phu nhân cũng sẽ giúp chúng ta có thêm một văn tiền hàng tháng nào, có cái gì tốt mà theo phe ai.”

      Có thể thực tế như vậy, thấy được sự dạy dỗ của nàng đã uổng phí. Giai Lam yên lặng nghĩ.

      Trận tranh đấu gay gắt có chút phức tạp này có thể nói là đến đúng lúc. Nàng cầu nguyện mấy đại nhân này đừng sinh sự vô cớ mà hoàn toàn quên Tam công tử luôn thì càng tốt. Xuyên qua nhiều năm như vậy, mấy kỹ năng hiểm độc trong hậu trạch của nàng vẫn như trước gặp phải quẫn cảnh cần phải được trùng tu, hoàn toàn có sức đối kháng với mấy thái quân phu nhân đã thành tinh này.

      Chỉ có thể dùng cách giả trang tiêu cực và nhịn nhịn nhịn.

      Vì thế người của Tam công tử thật đồng lòng giả câm vờ điếc, như người trốn loạn thời Tần, ở chốn đào nguyên ngay trong Kỷ hầu phủ gà bay chó sủa.

      Đến nỗi Tam công tử bề bộn nhiều việc, biểu hiện còn hơn cả lạnh nhạt, giống như biết chuyện gì.

      Thật ra, biểu tỷ biểu muội xinh đẹp ai mà thích? Hắn cũng có thời mới biết mê mê muội muội. Nhưng mà con mắt Lữ biểu muội có từng nhìn tới hắn sao? có. Tằng biểu tỷ chừng còn biết hắn là ai đâu, gặp qua được một lần, kết quả Tằng biểu tỷ hét lên. Hắn ngay cả giải thích cũng lười, chỉ là nhấc túi sách lên chạy lấy người.

      Đây là sự thật.

      Hắn biết suy nghĩ này là rất đáng sợ, thể nói chuyện này ra khỏi miệng. Rõ ràng hắn cũng nghĩ đến việc Dung thái quân sẽ chết … thật bất hiếu. Nhưng mà hắn khỏi sẽ nghĩ, nếu ngày đó mà đến, tất nhiên là sau khi ở riêng, phụ thân có bản lĩnh chống đỡ một cái nhà hay .

      Nhưng đồ cưới của mẹ cả quá nhiều, Chiêu ca nhi luôn có thể ấm no… Nhưng tuyệt đối có quan hệ gì đến Kỷ Yến.

      Chiêu ca nhi có thể phiền não chuyện biểu muội đa tình, biểu tỷ vừa ý, ai cũng từ bỏ được, nên chọn ai mới tốt… Bởi vì hắn cần phải lo lắng tương lai, cha mẹ sẽ giúp đỡ hắn chống đỡ một mảng trời.

      Tuyệt đối thể là ta đâu, làm ơn. Kỷ Yến có chút trào phúng nghĩ. Hắn còn phải thay Giai Lam chống đỡ một mảng trời. Ờ, còn có mấy tiểu thủy quả và A Phúc nữa.

      Làm công tử phải gánh trách nhiệm, hắn đã thề qua rồi.

      Toàn bộ Kỷ phủ đến tháng năm rốt cục tương đối yên tĩnh, thực tế là chuyển đến đấu tranh trường kỳ mặt bàn, sóng ngầm ngày càng mãnh liệt.

      Tam công tử vì bị người ta quên mà mừng rỡ, nhấc lên một bầu rượu Hùng hoàng trở về, ép Giai Lam cạn chén trước mặt hắn.

      … Được lắm, nghĩ tới sẽ vinh quang được đối xử như Bạch nương tử (!) ở triều Đại Yến. Giai Lam tức giận uống hết một chén, biểu cảm đầu tiên của Kỷ Yến là như trút được gánh nặng, sau đó lại có chút thất vọng.

      (!) Bạch Tố Trinh uống rượu Hùng hoàng hiện nguyên hình trong thanh xà bạch xà truyện.

      Triều Đại Yến cấm Phó thị truyện ký (!) để làm chi? Đáng lẽ nên cấm thoại bản thần tiên ma quái mới đúng chứ?

      (!) Truyện về Phó hoàng hậu.

      “Đạo hạnh của ngươi nhất ̣nh là tương đối sâu.”

      “…” Thật là muốn đánh hắn.

      Từ chối trong chốc lát, Giai Lam lo lắng cái thân thể như cọng giá của bản thân và thân phận ngang hàng, rốt cục nhịn được xúc động muốn bạo lực, quyết ̣nh nói sang chuyện khác.

      “Bắt đầu từ tháng này, tiền tiêu hàng tháng của công tử thành hai mươi lượng.” Nàng thản nhiên nói.

      Kỷ Yến thật mê mang, “Hẳn là hai lượng chứ.”

      “Ta cũng hiểu.” Giai Lam thở dài, “Vương thiếu phu nhân (thế tử phu nhân) nói là Kỷ hầu gia cho ngài thêm mười tám và phí văn chương, ghi vào sổ sách của Hầu gia chứ ghi và sổ sách chung.”

      Công tử và nha hoàn cùng nhau khoanh tay suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến nổ đầu cũng có ai kết luận được gì. Sống lâu trong đầm rồng hang hổ, đối với lòng tốt tầm thường nào cũng hết hồn.

      “Ta tránh người khác nói lời cảm tạ với bá phụ, sau đó trả lại cho hắn.”Kỷ Yến như hỏi ý mà nhìn Giai Lam.

      Mặc dù có chút tiếc mấy lượng bạc này, nhưng sống ở trong Kỷ phủ vẫn nên thận trọng thì hơn. Giai Lam gật gật đầu, “Công tử nhớ tránh người khác.”

      “Cũng đỡ cho ta.” Kỷ Yến có chút vui sướng khi người gặp họa mà cười, “Dù sao hiện giờ có ai muốn nhìn chằm chằm ta… đều đã nhìn người khác hết rồi.”

      Bàn luận là bàn luận, đoan ngọ ngày đó, Kỷ Yến vẫn theo sau lưng Giai Lam vòng vo một ngày, nghĩ rượu Hùng hoàng phát tác có khả năng tương đối chậm… Hắn muốn bỏ qua một khắc biến thân kia của Giai Lam đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :