1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 124: Tân hôn

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Tiếng động trong phòng kéo dài lâu, cho tới khi ánh trăng treo cao mới dần dần yên tĩnh lại. Có điều tiếng khóc nức nở của Ngụy La vẫn còn tiếp tục, Kim Lũ và Bạch Lam hẹn mà nhớ tới thanh vừa rồi, tiểu thư nhà mình như con mèo vậy, tinh tế, mềm mại, ngay cả xương cốt cũng mềm.

      Bên trong gọi người, các nàng cũng dám vào. Trong số đó có bà tử mặc đồ màu đỏ bạc từ trong cung tới, nghe thấy việc bên trong xong, liền rời trước, chỉ để lại Kim Lũ, Bạch Lam và hai nha hoàn khác của Phủ Tĩnh Vương ở lại gác đêm.

      Ước chừng lúc lâu sau, trong phòng truyền tới giọng của Triệu Giới: “Người đâu, chuẩn bị nước nóng”.

      Kim Lũ và Bạch Lam liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng xong… thời gian dài như vậy, biết thân thể tiểu thư có chịu nổi ? Trong lòng bọn họ lo lắng, động tác lại rất nhanh, chỉ chốc lát liền phân phó phòng bếp đốt củi nấu nước nóng, đổ vào tịnh phòng bên cạnh. Kim Lũ vòng qua, đứng trước tấm bình phong, cúi đầu : “Vương gia, Vương phi, nước nóng chuẩn bị xong rồi”.

      giường có tiếng trả lời, chỉ có thanh nhàng ừ tiếng và tiếng khóc thút thít của Ngụy La.

      giống như trả lời Kim Lũ, mà giống như từ chối gì đó.

      Kim Lũ nhịn được tò mò, đưa mắt nhìn thoáng qua. Hình ảnh này khiến mặt nàng ấy đỏ bừng, Kim Lũ vội cúi đầu rồi hấp tấp ra khỏi nội thất.

      Kim Lũ ra ngoài, gió lạnh thổi tới, trong đầu vẫn toàn là màn vừa mới chứng kiến kia. Màn thêu đỏ thẳm buông xuống, lờ mờ mông lung rọi lên bóng dáng hai người, tiểu thư dạng chân ngồi người vương gia, bị vương gia ôm vào lòng mút hôn đòi hỏi, thân thể hai người dính chặt khó tách rời, người nhắn xinh xắn, người vĩ đại, lại vô cùng phù hợp đến ngờ.

      Chỉ là Tĩnh vương vô cùng càn rỡ, lần đầu lại dùng tư thế kịch liệt như vậy, cũng biết tiểu thư có chịu được

      Triệu Giới buông Ngụy La ra, ở cằm nàng mút nước bọt của ai, lại ngậm lấy vành tai mềm mại của Ngụy La, khàn giọng hỏi: “Chúng ta tắm rửa, được , A La?”

      Ngụy La đâu còn chút khí lực nào, thế nào chính là thế đấy.

      Triệu Giới ôm lấy nàng, vào tịnh phòng, thả nàng trong làn nước ấm, chính mình cũng nhảy vào. Lần này Triệu Giới gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào, tự mình hầu hạ Ngụy La tắm rửa, xoa bóp toàn thân nàng lần, cúi đầu nhìn gương mặt nhắn ửng hồng ngượng ngùng, ánh mắt đầy ý cười, thấp giọng hỏi: “Chúng ta lại thêm lần nữa?”

      Ngụy La đột nhiên mở to mắt hạnh ngập nước nhìn , liên tục lắc đầu, đáng thương : “ cần”.

      lần lâu như vậy, lại thêm lần nữa, nàng sợ chính mình chết ở chỗ này!

      Triệu Giới cúi người ngậm lấy đôi môi run rẩy của nàng, nắm tay nàng: “Ngoan, lần này vi phu ôn nhu chút”.

      Sau đó là tiếng nước chảy khuấy động, nước bắn tung tóe lên sàn cẩm thạch, từng dòng từng dòng nước làm nụ hoa dần hé mở.

      là tắm rửa làm sạch thân thể, nhưng hai khắc chung cũng thấy người bên trong ra. Kim Lũ nghe thấy giọng Ngụy La khàn khàn, vừa sốt ruột vừa e sợ: “Vương gia cũng là, biết thương tiếc tiểu thư gì cả…”

      Bạch Lam lắc đầu, ý bảo nàng ấy đừng kích động, "Chờ chút ."

      Lại qua khắc đồng hồ, mới nghe thấy tiếng Triệu Giới ôm Ngụy La về nội thất. Ngụy La đại khái là mệt chết rồi, sớm hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn bất tỉnh nhân .

      *** *** ***​

      Sáng sớm hôm sau, trời hơi tờ mờ sáng, Ngụy La cảm thấy mặt ngưa ngứa, nàng nhíu mày, hàng mi cánh bướm vừa dài vừa cong phẩy phẩy, đôi mắt to ướt át mở ra, đối diện với ánh mắt của Triệu Giới. Đầu óc Ngụy La xoay chuyển, ký ức hoang đường ngổn ngang tối qua trong nháy mắt ùa về, mặt nàng đỏ ửng, muốn co người lại chui vào trong chăn, vừa động thân thể liền đau nhức vô lực, căn bản có cách nào nhúc nhích được.

      Bên môi Triệu Giới lộ ra nụ cười thỏa mãn, sờ sờ gương mặt trơn mềm nhắn của Ngụy La: “Tối qua nàng mệt mỏi rồi, còn đau ?”

      Thân thể Ngụy La thể động, nhưng miệng lại thành , nàng nghiêng đầu cắn ngón tay Triệu Giới, còn chưa hết giận : “Huynh còn , muội cần”.

      những thế, còn liên tục buộc nàng gọi là “phu quân”. Ngụy La làm sao biết xấu hổ mà mở miệng, cho dù gả cho , cũng thể ngay lập tức đổi xưng hô như vậy, nàng cố tình gọi, liền đổi biện pháp trừng phạt nàng, lúc ấy Ngụy La khóc lóc vô cùng đáng thương.

      Triệu Giới vươn tay, ôm nàng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng cái: “A La ngốc, mấy lúc như vậy sao có thể nhịn được?”

      Ngụy La chớp mắt mấy cái, vừa muốn gì, lại cảm thấy thân thể biến hóa, mặt nàng trắng bệch, bắt đầu giằng co: “Huynh…”

      Triệu Giới biết nàng lúc này chịu nỗi lần nữa, hơi thối lui, cười : “Đừng động, cái này ta cũng có cách nào khống chế. Sắc trời còn sớm, muội ngủ thêm chút nữa, ta rửa mặt, giờ Thìn lại tới gọi muội”.

      Ngụy La cảnh giác nhìn Triệu Giới, lời nào. Nghĩ tới hôm qua bị hù dọa , chút tín nhiệm nàng cũng có.

      Triệu Giới đứng dậy thay quần áo, là bộ thường phục màu đen, rửa mặt lát liền ra bên ngoài luyện quyền đánh võ. có lệnh của , hạ nhân cũng dám gây ra tiếng động quá lớn, sợ đánh thức Ngụy La còn ngủ, ngay cả lại cũng là rón ra rón rén.

      Triệu Giới rời bao lâu, Ngụy La quả lại ngủ say, giấc ngủ này so với tối qua an ổn hơn nhiều. Cho tới khi mặt trời lên cao, Triệu Giới đánh xong quyền tịnh phòng tắm rửa, lại lần nữa đổi cẩm bào màu mận thêu hoa văn kim li, lúc này mới quay về nội thất đánh thức Ngụy La.

      Ngụy La cuộn mình thành đoàn, gương mặt oánh oánh nhắn vùi vào trong gối, gương mặt lúc ngủ thư thái, cánh mũi nhàng hấp háy, ngược lại ngủ rất sâu. Triệu Giới có chút đành lòng đánh thức nàng, tối qua biết tiết chế, biết là lần đầu của nàng, nàng vừa kiều vừa nộn, còn miễn cưỡng muốn nàng hai lần. Nhưng mà những lúc như vậy sao có thể kiềm chế được, nàng ở trong lòng , nhớ nhung lâu như vậy, tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng có được. Triệu Giới tự nhận bản thân phải Liễu Hạ Huệ, có thể trong đêm tân hôn đối mặt với tân nương muốn lâu mà lòng vẫn loạn.

      Triệu Giới cọ cọ mũi Ngụy La, giọng gọi: “Mèo , rời giường”.

      Ngụy La từ từ mở đôi mắt mông lung còn buồn ngủ, có đoạn đối thoại lúc nãy, lúc này nàng cũng còn đề phòng Triệu Giới lắm, duỗi tay ra, vô thức quấn quít lấy cổ Triệu Giới, ở trong lòng cọ xát, lầu bầu lẩm bẩm : “Oa, buồn ngủ…”

      Triệu Giới mỉm cười, đưa chén sứ tới bên miệng nàng: “Uống nước, chốc nữa chúng ta còn phải vào cung. thể ngủ nữa, chờ từ trong cung về, muội muốn ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu”.

      Ngụy La uống xong chén nước trong tay , thần trí lúc này mới tỉnh táo, lại nghĩ tới nguyên nhân khiến nàng mệt mỏi như vậy, liền tức giận cắn cái lên cổ Triệu Giới: “Đều tại huynh”.

      Triệu Giới tuyệt thấy phiền muộn, xoa xoa đầu nàng, hùa theo lời nàng: “Ừ, đều tại ta”.

      thành nhận sai, khiến Ngụy La thẹn trùng trách cứ lại giống như nàng già mồm. Ngụy La nghiêng đầu, khàn khàn : “Huynh gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào đây, muội muốn thay quần áo”.

      Triệu Giới nghe lời, gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào.

      Kim Lũ và Bạch Lam đợi ở bên ngoài từ lâu, chỉ là có ai gọi, các nàng dám tự tiện tiến vào. Nhất là Kim Lũ, sợ phải nhìn thấy màn xấu hổ muốn chết tối qua. Hai người, người cầm chậu đồng và khăn , người cầm y phục vào, Triệu Giới : “Đem y phục để ở đầu giường, đều lui xuống ”.

      Kim Lũ cùng Bạch Lam nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.

      Ngay cả Ngụy La cũng hiểu.

      Triệu Giới lại : “Lui xuống”.

      Kim Lũ và Bạch Lam chuyện gì, đành phải vâng tiếng rồi rời khỏi nội thất.

      Ngụy La chui từ trong chăn ra, thở phì phò hỏi: “Sao Đại ca ca lại bảo các nàng lui xuống, ai mặc quần áo cho muội?” Nàng tại chẳng có chút sức lực nào, căn bản thể tự mình mặc được.

      Vừa mới dứt lời, Ngụy La nhìn thấy đôi mắt phượng của Triệu Giới như cười như , nàng bĩu môi, trong lòng đột nhiên có dự cảm tốt.

      Quả nhiên, Triệu Giới ôn nhu cầm lên lọn tóc đen: “Muội quên rồi sao, lúc ở núi Thiên Thiền, bản vương qua, sau này thành thân rồi, mỗi ngày bổn vương đều muốn mặc đồ cho muội”.

      Ngụy La muốn đá , lại thể nào giơ chân lên, vừa giận vừa luống cuống từ chối: “ cần! Ai muốn huynh mặc cho muội?”

      Nhưng nàng bị Triệu Giới lăn qua lăn lại tiêu hao thể lực, căn bản phải đối thủ của , phản kháng được bao lâu Ngụy La mệt tới thở hồng hộc. Cuối cùng, nàng chỉ có thể để mặc Triệu Giới mặc đồ cho mình. Lúc đầu Triệu Giới ra hình ra dáng, Ngụy La còn tưởng thuần thục lắm, ai ngờ cũng quen thuộc với xiêm y của nữ nhân, loay hoay rất lâu mới mặc được cho Ngụy La.

      Mặc quần áo tử tế xong, Kim Lũ và Bạch Lam tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Ngụy La cảm giác mình hoàn toàn còn thể diện trước mặt nha hoàn, chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, xem như bọn họ cái gì cũng biết.

      Ngụy La ngồi sau bàn tròn khắc mây, cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm, trong đầu nàng chợt lóe sáng, nhớ tới gì đó, nghiêng đầu chất vấn Triệu Giới: “Mới vừa rồi huynh lừa muội?”

      Triệu Giới chống cằm nhìn nàng: “Lừa muội cái gì?”

      Ngụy La tức giận chỉ vào mũi , cuối cùng cũng kịp phản ứng: “Hôm đó ở ôn tuyền, huynh liếc mắt liền nhìn ra muội mặc xiêm y trái, vừa rồi sao đột nhiên biết mặc thế nào?”

      mặt Triệu Giới chẳng có chút xấu hổ nào, sờ sờ mũi : “Đột nhiên quên mất”.

      Tốt lắm, Ngụy La còn chưa thấy ai vô liêm sỉ như . Vừa rồi lúc mặc đồ cho nàng, sờ tới sờ lui nàng đều nhịn, nhưng nàng còn bị lừa gạt lâu như vậy! Trong lòng thương nàng đúng ? Ngụy La quẳng đũa xuống, nổi giận : “ ăn!”

      Triệu Giới vẫy tay cho nha hoàn hai bên lui xuống, nịnh nọt ôm Ngụy La lên đùi, cười cười hôn lên mặt nàng chút: “ ăn sao được? Lát nữa vào cung muội còn phải gặp nhiều người, chưa tới chạng vạng chưa được về. Nếu để bảo bối của bản vương đói bụng, bản vương đau lòng”.

      Ngụy La ngẩng đầu trừng mắt nhìn : “Tay muội mỏi, động được”.

      Triệu Giới nhân tiện : "Ta đút muội”. xong bưng chén cháo gạch cua đậu hủ lên, múc muỗng cho Ngụy La.

      Lúc này Ngụy La già mồm, nàng đói bụng, liền để đút uống xong chén cháo, lại ăn bánh bao linh lung kim qua (1) và hai cái bánh bách hợp hạt thông (2), còn ăn mấy món khác mỗi món chút, ăn tới bụng cũng căng lên.

      Dùng bữa sáng xong, Kim Lũ bưng chén trà bạc hà Long Tĩnh vào, Ngụy La súc miệng, lại ngậm viên tẩm ngũ vị hương trong miệng.

      Triệu Giới hỏi: "Muội ăn gì vậy?”

      Ngụy La liền giải thích với lần.

      Triệu Giới bật cười, cúi đầu ngậm lấy môi Ngụy La: “Ta sao muội lại thơm như vậy, hóa ra còn có vật này, tối hôm qua…”

      Ngụy La đoán được muốn gì, vội vàng che miệng , cho .

      Trong phòng ngoại trừ bọn họ, còn có Kim Lũ, Bạch Lam và hai nha hoàn khác, đó là hai người của Phủ Tĩnh Vương, người gọi là Vân Oa, người gọi là Ngọc Toa, nghe do Trần Hoàng Hậu đặc biệt an bài, bộ dáng chỉnh tề, cử chỉ quy củ. Kim Lũ và Bạch Lam chịu trách nhiệm về việc tắm rửa và xiêm y cho Ngụy La, hai người bọn họ chịu trách nhiệm trà nước bên ngoài, nhìn bộ dáng có vẻ được huấn luyện qua, hầu hạ rất vừa ý.

      Bây giờ họ thấy Triệu Giới và Ngụy La liếc mắt đưa tình, mấy người vội cúi đầu, con mắt dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân mình.

      Vân Oa và Ngọc Toa xuất thân là vũ nữ, cũng gặp qua ít mỹ nhân, nhưng ngày hôm qua lúc họ nhìn thấy Ngụy La, lại cảm thấy những mỹ nhân trước kia từng thấy qua căn bản thể sánh bằng. Hôm qua Ngụy La trang điểm kiểu tân nương, xinh đẹp quyến rũ, óng ánh động lòng người, khiến người ta cách nào rời mắt. Hôm nay nàng mặc hỉ phục, mà thay bằng xiêm y màu thạch lựu thêu mẫu đơn dệt kim, tóc làm kiểu phiên hà kế, tóc cắm cây trâm chạm hoa mai và bướm bằng vàng mỏng, xung quanh lại điểm xuyết thêm vài viên châu mai, trân châu cây trâm kia nhìn lớn, nhưng mỗi viên đều tròn trịa bóng loáng, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. So với hôm qua, mặt Ngụy La thêm vẻ nhu hòa quyến rũ của nữ nhân, giơ tay nhấc chân lại vẫn còn nét ngây thơ, thủy mâu linh động, sáng động lòng người.

      Khó trách vương gia để tâm tới nàng ấy như vậy, bộ dáng kiều mềm mại như vậy, ai lại thương cho được?

      Dùng xong điểm tâm, Ngụy La và Triệu Giới cùng nhau vào cung bái kiến Trần Hoàng Hậu và Sùng Trinh Hoàng Đế. đường tới KHánh Hi Cung, xuống xe ngựa, chân Ngụy La vẫn còn nhũn ra, thể nổi.

      Triệu Giới đứng trước mặt nàng, nhìn nàng hỏi: “Nếu nổi, ta ôm muội qua đó”.

      Ngụy La bỏ qua tay duỗi ra: “Như vậy sao được? Nếu để Hoàng Hậu Nương Nương và Bệ Hạ nhìn thấy, nhất định muội”.

      Khắp nơi trong cung đều là tai mắt, cho dù đây là lần đầu Ngụy La và Triệu Giới vào cung sau khi thành thân, người nhìn chằm chằm vào bọn họ nhiều, nhưng cũng ít. Nếu Ngụy La để Triệu Giới ôm vào, chừng ngày hôm sau từ trong cung truyền ra vài lời linh tinh kiểu – Ngụy gia Tứ tiểu thư thị sủng mà kiêu, công khai ôm ôm ấp ấp với Tĩnh Vương, phẩm chất đoan chính.

      Triệu Giới có lẽ là cũng biết điểm này, cầm tay nàng : “Vậy ta chậm chút, chúng ta cũng vội”.

      Cũng chỉ đành như vậy.

      đường, Triệu Giới hỏi: “Muội mới gọi hoàng thượng và hoàng hậu là gì?”

      Ngụy La kỳ quái nhìn Triệu Giới, : “Bệ Hạ, Hoàng Hậu Nương Nương?”

      Triệu Giới quay đầu, cười nhìn nàng: “Nên đổi xưng hô”.

      Lúc này Ngụy La mới tỉnh ngộ, mấp máy môi, mặt đỏ ửng: “Biết ”.

      Đến bên ngoài Khánh Hi Cung của Chiêu Dương Điện, Ngụy La cắn răng hết các bậc thang, buông tay Triệu Giới ra, bước vào trong điện, hành lễ với Sùng Trinh Hoàng Đế và Trần Hoàng Hậu ngồi chính giữa: “Nhi tức bái kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu”.

      Triệu Giới đứng bên cạnh Ngụy La, cũng : “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu”.

      Thời gian Trần Hoàng Hậu và Hoàng Đế chờ ước chừng đủ để uống cạn chum trà, nghĩ tới vợ chồng son bọn họ tân hôn vui vẻ, nhất định là ngọt ngọt ngào ngào, cái gì cũng cần để trong lòng. Huống gì Triệu Giới lấy tức phụ nhi, Trần Hoàng Hậu vui mừng còn kịp, hận thể để bọn họ ngày ngày ở chung chỗ, sớm ngày sinh cho bà hoàng tôn, sao mà trách cứ bọn họ tới muộn được!

      Trần Hoàng Hậu : “Mau đứng dậy . Hôm qua có cơn mưa , đường có phải tốt lắm , đường sao chứ?”

      Đây là giúp bọn họ tìm xong lý do rồi.

      Ngụy La kinh ngạc trừng mắt, tối hôm qua làm gì có thể gọi là mưa, chỉ có hai hạt thôi. Trần Hoàng Hậu quá tốt, giúp bọn họ bậc thang. Da mặt Triệu Giới dày, mặt đổi sắc : “Tạ ơn mẫu hậu, đường có chút chậm trễ, mong phụ hoàng và mẫu hậu thứ lỗi”.

      Trần Hoàng Hậu khoát tay cái : “ có gì đáng ngại, bản cung và Phụ hoàng con cũng chỉ mới ngồi xuống”.

      Sùng Trinh Hoàng Đế nắm tay thành quyền, che miệng, nhàng ho khan tiếng.

      Trong Chiêu Dương Điện ngoại trừ hoàng đế và hoàng hậu còn có mấy vị trưởng công chúa khác, đều là thân quyến của Triệu Giới. Lúc Ngụy La vào cửa có nhìn qua, nàng chỉ biết Bình Dương Trưởng Công Chúa và Cao Dương Trưởng Công Chúa, còn có vị Trưởng Công Chúa khác, bộ dáng đoan trang, nghiêm túc thận trọng, đây hẳn là người luôn ở trong nhà An Dương Trưởng Công Chúa.

      Trừ họ ra, còn có mấy vị công chúa khác, Triệu Lưu Ly đứng sau lưng Trần Hoàng Hậu, vui vẻ cười với Ngụy La tiếng, nàng ấy mở to miệng, dùng khẩu hình kêu tiếng: “Nhị tẩu”.

      ---------------------------
      (1) Bánh bao lung linh kim qua (玲珑金瓜包) – Bánh bao bí đỏ
      [​IMG]
      [​IMG]
      (2) Bánh bách hợp hạt thông (松子百合酥)

      [​IMG]
      ------------------------
      @anhhai1997 @song ngư
      minhhanhng, Sandra, ly sắc51 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      nàng dâu ra mắt nhà chồng rồi
      mấy bà trưởng công chúa này thấy có ý tốt đâu nha
      tart_trung thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Giới ca dũng mãnh
      tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 125: Đại ca ca, chúng ta thương lượng chút nhé.

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Ngụy La liễm mắt, làm bộ nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Triệu Lưu Ly.

      vị nữ quan mặc xiêm y màu lục và váy thêu hoa bưng cái khay sơn đỏ vẽ hình thác nước lên trước, khay đặt hai chén trà, là trà Quan để Ngụy La hiếu kính với Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu. Ngụy La bưng chén trà màu hoa thủy tiên lên, tới trước mặt Sùng Trinh Hoàng Đế, cung kính : “Thỉnh phụ hoàng dùng trà”.

      Sùng Trình Hoàng Đế quá ngũ tuần, lại khác lắm so với mười năm trước, thân thể cường tráng, tinh thần khỏe mạnh, mặt mày Triệu Giới có sáu bảy phần giống ông. Hoàng Đế nhận chén trà trong tay Ngụy La, cúi đầu uống ngụm, lại cười : “Được, được. Trẫm còn nhớ, trước đây có phải con làm thư đồng cho Lưu Ly ?”

      Ngụy La gật gật đầu, khi đó nàng mới sáu tuổi, bây giờ cũng mười năm rồi, nghĩ tới Hoàng Đế vẫn còn nhớ.

      Sùng Trinh Hoàng đế nhận trà của nàng, tất nhiên muốn đưa lễ vật. Ông lệnh cho cung nhân đứng sau lưng ông mang ít đồ vật trình lên, là bộ văn phong tứ bảo sơn son viền hoa văn hình sen: “Đây là văn phong tứ bảo trẫm cất riêng lâu, nghe chữ của con tệ, vừa vặn bộ này thích hợp viết chữ , liền tặng cho con”.

      Ngụy La tiến lên nhận đồ cảm tạ, lúc nàng nhìn thấy cái nghiên mực Đoan Khê, biết nhớ tới cái gì, mặt ửng hồng.

      Đó là bởi vì tối qua lúc làm chuyện đó, Triệu Giới cố ý hỏi nàng: “A La, muội xem chúng ta có giống nghiền nát ?”

      Lúc đầu Ngụy La hiểu lắm, liền ghé vào tai nàng giải thích: “Muội ra nước cũng giống như nghiền ra mực vậy!”.

      Lúc ấy Ngụy La hận thể đá xuống dưới giường.

      Bây giờ nhìn thấy nghiên mực này, lại nhớ tới lời Triệu Giới , Ngụy La tự nhiên nghĩ đến. Nàng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Giới cười như có như , đáng giận, đến lúc nào rồi còn có tâm tư cười nàng. Ngụy La chuyển tầm mắt, bưng chén trà khác kính trà cho Trần Hoàng Hậu.

      Trần Hoàng Hậu uống trà xong cũng muốn tặng đồ cho nàng, là cây trâm bầu dài với hoa văn thưa cùng đôi bông tai cùng kiểu, cây trâm được làm vô cùng tinh xảo, đường vân ràng, có đính hồng ngọc trang trí, xung quanh là vài cánh hoa tròn, cánh hoa mỏng như cánh ve, trông rất sống động. Trần Hoàng Hậu : “Cây trâm này do chính Trường Sinh chọn, con xem có thích ?”

      Ngụy La giật mình, gật gật đầu : “Đa tạ mẫu hậu, nhi tức rất thích”.

      Sau đó Ngụy La lại bái kiến từng vị dì mẫu của Triệu Giới, ngoại trừ Cao Dương Trưởng công chúa, hai vị trưởng công chúa khác nhìn như khó gần, ra đều là người độ lượng, cũng làm khó Ngụy La, Bình Dương Trưởng Công chúa thậm chí còn tặng cho nàng đôi vòng tay khảm bảo thạch, mỗi vòng tay khảm ba viên hồng ngọc lớn như ngón cái, đá ngọc lam và ngọc bích, Lý Tương ở bên nhìn cũng đỏ mắt.

      Vài vị Trưởng công chúa cũng mang theo nữ nhi của mình, Lý Tương tất nhiên cũng trong số đó, mặt khác còn có hai nữ nhi của An Dương Trưởng công chúa, Kỷ Oánh mười tám và Kỷ Thiên mười sáu, Bình Dương Trưởng Công chúa thành thân bao lâu trượng phu qua đời, dưới gối chỉ có nhi tử tên Đường Quân, năm nay mới vừa nhược quán.

      Ngụy La cố nén khó chịu, cầm lễ vật được chuẩn bị tốt tặng cho mấy vị nương, Triệu Lưu Ly vui mừng với nàng: “Đa tạ nhị tẩu”.

      Kỷ Oánh và Kỷ Thiên cũng rối rít cảm ơn, Lý Tương mặc dù thích Ngụy La, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, nếu nàng ta bác bỏ thể diện của Ngụy La, chẳng khác nào bác luôn thể diện của Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu, nàng ta tự thấy bản thân có lá gan lớn như vậy, lúc nhận châm thùy khắc bướm vờn hoa liền : “Đa tạ nhị biểu tẩu”.

      Ngụy La : “ cần đa lễ”.

      Chi thứ của Sùng Trinh Hoàng đế đơn bạc, các huynh đệ năm đó vì tranh đoạt ngôi vị thái tử mà mất ít, bây giờ chỉ còn lại Thụy thân vương. Thụy thân vương phẩm hạnh tốt, hành vi phóng đãng, là kẻ bất tài vô dụng ngóc đầu lên nổi, cùng với Sùng Trinh Hoàng đế là huynh đệ cùng mẹ, đây cũng chính là lý do có thể sống tới giờ. Hôm nay Thụy Vương phi bị bệnh, thể đến, liền sai người đưa lễ vật, là khối san hô hồng khắc linh chi và hoa văn như ý, Ngụy La nhận lấy.

      Trần Hoàng Hậu nhìn ra Ngụy La có chút khỏe, có ý muốn để nàng nghỉ ngơi lát: “Lát nữa còn phải bái tế tổ tiên, nhập vào gia phả. Lưu Ly, con mang A La Thần Hoa Điện ngồi lát, đến giờ mẫu thân sai người gọi các con tới”.

      Triệu Lưu Ly muốn đồng ý, vừa vặn các hoàng tử đều tan học trở về, từ thượng thư phòng đuổi tới Khánh Hi Cung chính là muốn nhìn thấy nhị hoàng tẩu lần.

      Trần Hoàng Hậu cười : “Mấy con khỉ này, hôm qua còn cáo trạng với bản cung, Trường Sinh ngay cả mặt tân nương tử cũng cho bọn nó liếc nhìn cái đuổi người . Lúc này mới giờ nào kéo hết tới”.

      Ngụy La nghe vậy, liếc mắt nhìn Triệu Giới, thấy sắc mặt thay đổi, vô cùng thản nhiên.

      lâu sau, vài vị hoàng tử mặc hoa phục vào Chiêu Dương Điện, hành lễ với Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu, rồi cũng quy củ hành lễ với Triệu Giới và Ngụy La: “Nhị hoàng huynh, nhị hoàng tẩu”.

      Mấy người đứng thẳng, nhìn thấy Ngụy La bên cạnh Triệu Giới, có chỗ nào kinh diễm.

      Phải bọn họ ai cũng có thân phận hiển hách, nương xinh đẹp nào mà chưa thấy qua, ngay cả nha hoàn cũng đều là người đấu với người. Nhưng mà những người kia so với Ngụy La, liền tỏ vẻ thua kém, thể so sánh. Hôm nay Ngụy La mặc xiêm y hồng lựu, viền tay áo thêu hoa mẫu đơn, má phấn hồng trong suốt, gò má dịu dàng mỉm cười, đôi mắt hạnh cong cong long lanh sóng nước, cực kỳ giống vầng trăng sáng. Nàng phải đẹp như tiên trời, mà là đẹp tới rung động lòng người, đẹp tới ngươi nghĩ có thể chạm tay tới, nhưng vươn tay ra, nàng liền giống như túi như ý ngũ sắc đeo bên hông, ngươi cho rằng bản thân nắm trong tay, nhưng mở tay ra nhìn chính là có gì cả.

      Cửu hoàng tử Triệu Sâm rốt cục hoàn hồn, cảm khái : “Khó trách Nhị ca muốn để bọn đệ nhìn”.

      Mỹ nhân như vậy ai mà muốn giấu ?

      Ngụy La nghe hiểu ý tứ , dáng vẻ cười cười cũng còn.

      Quan hệ của Cửu hoàng tử và Triệu Giới tương đối tốt, hai người mặc dù phải cùng mẹ, nhưng mẹ đẻ Cửu hoàng tử mất sớm, từ lớn lên bên cạnh Trần Hoàng Hậu, nên quan hệ với Triệu Giới thân cận hơn so với các hoàng tử khác, chuyện cũng cần phải suy nghĩ trước sau. Triệu Giới liếc nhìn Triệu Sâm, trực tiếp hỏi: “Phi lễ chớ nhìn, Cửu đệ chưa từng nghe qua sao?”

      Cửu hoàng tử quen bị đả kích, cũng chút xấu hổ, nhìn ngoài cửa : “Ai da, Ngũ ca ca và Lý huynh cũng tới”.

      Ngụy La theo tiếng nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lý Tụng.

      Lý Tụng theo Ngũ hoàng tử Triệu Chương vào Chiêu Dương Điện, mặc cẩm bào màu đỏ tía thêu như ý, gương mặt tuấn tú như tượng vẫn mang vẻ hung hăng vênh váo mọi ngày. Lúc nhìn thấy ánh mắt Ngụy La liền trầm lại, rồi lạnh lùng dời tầm mắt , xá với Đế hậu xá, lại bái bái Cao Dương Trưởng công chúa, lúc này mới sau lưng Triệu Chương tới trước mặt Triệu Giới và Ngụy La.

      Triệu Chương chắp tay, cười : ‘Nhị hoàng tẩu”.

      Ngụy La cười cười: “Ngũ thúc”.

      Lý Tụng nhìn chằm chằm Ngụy La, lời nào cũng hành lễ, Ngụy La nhìn ta, đôi môi phấn hồng mím , mặt dù mắt vẫn cười nhưng mơ hồ lộ ra lãnh ý.

      Bầu khí có chút lúng túng.

      Ánh mắt Triệu Giới trầm xuống, mặt biến sắc ngăn trước người Ngụy La, với Lý Tụng: “Làm càn!”

      Hai chữ cao thấp, bao hàm ý cảnh báo bén nhọn, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người trong Chiêu Dương Điện. Cao Dương Trưởng công chúa gấp gáp đứng lên, hỏi Lý Tụng: “Tụng Nhi, con làm gì?”

      Lý Tụng lui về sau nửa bước, cong môi cười tiếng: “Chỉ là nhị biểu tẩu rất xinh đẹp, khiến ta hoa mắt, quên hành lễ, nếu có chỗ nào đắc tội thỉnh Tĩnh Vương biểu ca thứ tội”.

      Mọi người nghe vậy, thấy cũng phải chuyện gì lớn liền thở phào nhõm. Tuy là như vậy, biểu của Lý Tụng có chút đường đột, mặt Triệu Giới chút nào thay đổi : “Lần sau thể như vậy nữa”.

      Cuối cùng cũng gặp xong vòng người, Ngụy La theo Triệu Lưu Ly tới Thần Hoa Điện nghỉ ngơi chút, Triệu Giới Lân Đức Điện ứng phó với những đại thần tới chúc mừng hỉ .

      Ngụy La vừa tới Thần Hoa Điện, cố gắng với Triệu Lưu Ly vài câu, liền ngả người giường mỹ nhân trầm trầm ngủ thiếp .

      Nàng có thể kiên trì tới giờ cũng dễ dàng gì, nếu phải vừa rồi Triệu Giới liên tục giấu diếm ở sau lưng nàng giúp đỡ eo nàng, chỉ sợ nàng sớm ngã xuống. Triệu Lưu Ly ngồi trước giường mỹ nhân, muốn hỏi Ngụy La xem sau khi thành thân có cảm nhận gì, nhưng nhìn bộ dáng nàng như vậy cũng ngại gọi nàng dậy, đành kêu cung nữ lấy cái chăn thêu chim hạc đắp lên người nàng, để nàng ngủ thoải mái hơn chút.

      Triệu Lưu Ly chống cằm nhìn Ngụy La nằm giường, trong lòng vừa hâm mộ vừa chua xót, A La và hoàng huynh thành thân, còn nàng và Dương Chẩn biết có kết quả gì . Gần đây Trần Hoàng Hậu để tâm tìm cho nàng mối hôn thích hợp, nàng cũng có ám hiệu vài lần với Trần Hoàng Hậu, là tạm thời chưa muốn thành thân, nhưng Trần Hoàng Hậu căn bản nghe lọt tai. còn cách nào, Triệu Lưu Ly đành phải lấy lý do mấy thanh niên có tài tuấn tú cũng muốn lấy công chúa, chậm chạp kéo tới giờ.

      Tính tính tuổi, Ngụy La còn hơn nàng tuổi đó.

      Triệu Lưu Ly nhìn thân ảnh thẳng tắp cao ngất ngoài cửa sổ, khi lại sinh ra chút thẩn thờ, đây là lần đầu tiên nàng bắt đầu nghĩ tới tương lai của mình và Dương Chẩn. Nếu như với mẫu hậu, bà có thể đồng ý, nếu vẫn , chỉ sợ kéo được bao lâu, nàng cuối cùng cũng phải thành thân.

      Triệu Lưu Ly quỳ gối ngồi chồm hổm ở giường bên cửa sổ phía Nam, gọi người bên ngoài cửa sổ: “Dương Chẩn ca ca”.

      Dương Chẩn quay đầu lại, về phía nàng, thời tiết lạnh dần, đứng ở hành lang lâu, đôi mày tuấn cũng nhiễm tầng lạnh lùng, lúc nhìn thấy Triệu Lưu Ly, ánh mắt cũng trở nên mềm mại hơn, cách cửa sổ hỏi nàng: “Công chúa có gì dặn dò?”

      Triệu Lưu Ly ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Nghe trong kinh thành có gánh xiếc dạo từ Tây Vực tới, biểu diễn ở Vinh Xuân Phường, ta muốn tới xem”.

      Dương Chẩn suy nghĩ lát : “Thuộc hạ xin Tĩnh Vương, dẫn ngài xuất cung”.

      Triệu Lưu Ly vui mừng gật đầu.

      Dương Chẩn cũng rời , vẫn đứng bên ngoài cửa sổ như cũ.

      Rất lâu, Triệu Lưu Ly mới chậm rãi mở miệng: “Dương Chẩn ca ca, ngươi lấy ta sao?”

      Thân mình Dương Chẩn cứng đờ, yên lặng nhìn Triệu Lưu Ly, Triệu Lưu Ly có lẽ cũng tự mình phát , trong mắt nàng tỏ vẻ bất an, khiến người bận tâm. Dương Chẩn kìm lòng được cầm lấy tay nàng vịnh cửa sổ, : “Được, công chúa chờ thần, thần nhất định cưới ngài”.

      Dương Chẩn phải chưa từng nghĩ tới, chuyện Triệu Lưu Ly nghĩ, cũng ngẫm qua vài lần. Bây giờ con cháu thế gia cũng còn muốn lấy công chúa, bởi vì chỉ cần lấy công chúa, liền thể làm quan, chỉ cần theo Triệu Giới lập được công lao, lại được Sùng Trình Hoàng đế tán thưởng, liền có hy vọng có thể đón Lưu Ly vào cửa.

      Trước mắt, phía nam có giặc cỏ hoành hành, nhiễu loạn bình yên của dân chúng, dự định theo đội ngũ Đại Lương nam tiến, bình định loạn lạc. Chỉ là còn chưa với Triệu Lưu Ly, tháng sau lên đường, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng, cuối cùng : “Công chúa, thần có chuyện muốn thương lượng với ngài”.

      Triệu Lưu Ly vì câu kia của Dương Chẩn mà cao hứng, cười híp mắt hỏi: “Chuyện gì?”

      Dương Chẩn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo của nàng, trong mắt đều là vẻ cưng chiều: “Thần muốn phía nam chuyến”.

      *** *** ***​

      Bên kia, đường từ Lân Đức Điện trở về, Triệu Giới nghiêng đầu hỏi thăm Chu Cảnh: “Chuyện ở Từ Châu, núi Xương Nam thế nào rồi?”

      Chu Cảnh vừa vừa : “Bẩm vương gia, làm xong. Từ Châu tri phủ bị ngài nắm trong tay, dám đồng ý, chỉ cần Nhữ Dương Vương tới chân núi Xương Nam, dẫn người tới bắt”.

      Triệu Giới gật đầu: “Lần này bản vương muốn cho Lý gia chỗ xoay mình”.

      Chu Cảnh : “Điện hạ yên tâm”. Lý Tri Lương đứng nhầm phe, nhi tử của Lý Tụng lại chọc giận vương gia, nhất định là có quả ngon để ăn. Vương gia để bọn họ có thời gian tiêu dao dài như vậy là khai ân rồi. Lúc này chỉ sợ Lý gia tránh khỏi họa.

      Người trêu chọc Triệu Giới thường cũng có kết cục tốt, ví như Tứ Hoàng tử Ổ Nhung, vì bất kính với Ngụy La, trở lại Ổ Nhung cũng thoát được tai nạn. Người tập kích đúng là do Triệu Giới phái , có điều Triệu Giới đoán được Mặc Sĩ Chân ra tay người Cao Đan Dương, còn tự mình giết chết hài tử chưa ra đời của bọn họ.

      Cao Đan Dương cũng là người đáng thương.

      Buổi trưa, Triệu Giới trở lại Thần Hoa Điện, thấy Triệu Lưu Ly ngồi ngơ ngác giường bên cửa sổ, hỏi: “A La đâu?”

      Triệu Lưu Ly lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, hình như nàng vừa mới khóc, nàng chỉ chỉ phòng trong: “A La ngủ thiếp , hoàng huynh vào xem chút !”

      Triệu Giới cất bước, tới bên cạnh nàng liền dừng lại, : “Chuyện của muội, hoàng huynh lưu tâm”.

      xong, cũng thêm câu nào, vào bên trong.

      Triệu Lưu Ly nhìn qua bóng lưng Triệu Giới, giật mình há hốc mồm, biết có phải biết chuyện của nàng và Dương Chẩn .

      Lúc Triệu Giới tới bên cạnh Ngụy La, nàng vẫn còn ngủ say. Địa long trong Thần Hoa Điện cháy nhanh hơn so với những nơi khác, lúc này mới vào thu lâu, trong phòng liền cảm thấy ấm áp lượn lờ, nóng tới nỗi gò má Ngụy La lộ ra tầng hồng nhạt, cái miệng khẽ nhếch lên, chăn lông vây quanh gương mặt của nàng, có lẽ Ngụy La cảm thấy ngứa, liền cọ cọ lên gối đầu, động tác yếu ớt, vừa buồn cười vừa đáng .

      Triệu Giới nỡ đánh thức nàng, cúi người ôm nàng từ tháp lên, với Triệu Lưu Ly: “Ta và nhị tẩu muội về trước, nếu muội muốn chuyện với A La, mấy ngày nữa ta đem nàng ấy tiến cung”.

      Ngụ ý là, mấy ngày vừa thành thân này, đừng quấy rầy bọn họ.

      Triệu Lưu Ly phải người ngốc, tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Triệu Giới, xấu hổ : “Muội sai người chuẩn bị xe ngựa”.

      Triệu Giới : “ cần, chúng ta !”

      Chu Cảnh sớm chuẩn bị xong xe ngựa, dừng ở cửa Khánh Hi Cung. Bình thường xe ngựa bên ngoài thể dừng ở hậu cung, ngay cả các vương gia cũng ngoại lệ, chỉ là hôm nay Triệu Giới vì Ngụy La phá lệ lần, Trần Hoàng Hậu nhìn thấy cũng liền nhắm mắt mở mắt.

      Ra khỏi cửa cung, Ngụy La mới từ từ tỉnh dậy.

      Nàng ngồi đùi Triệu Giới, đôi mắt mờ sương mở to nhìn xung quanh, khó có khi lộ ra chút ngốc nghếch: “Chúng ta về nhà?”

      Triệu Giới bị hai chữ “Về nhà” trong lời của Ngụy La lấy lòng, bàn tay đặt sau đầu nàng, cúi đầu áp chế nàng, ngậm cánh môi mỏng của nàng : “Đúng, chúng ta về nhà”.

      Ngụy La vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa hoàn hồn, vô thức lè lưỡi kháng cự, nhưng sao nắm lại được quyền chủ động bị nắm trong tay, nàng phản kháng thành, đầu lưỡi lại bị mút tới đau.

      Triệu Giới cười : “Muội hôm nay có thể ngủ, muội thấy đâu, ánh mắt mẫu hậu nhìn ta cũng thay đổi, sợ ta làm muội mệt chết rồi”.

      Giọng Ngụy La có chút tán thành, trong lòng cũng có ưu sầu: “ phải sao! Nếu tại huynh, muội sao có thể mệt mỏi như vậy?”

      Triệu Giới mỉm cười, gì.

      Ngụy La co người cọ trong lòng , hồi lâu sau, chậm chạp : “Đại ca ca, chúng ta thương lượng chuyện này ”.

      Triệu Giới nhìn nàng, đưa lọn tóc dính môi nàng vén tới sau tai: “Muội ”.

      Ngụy La có chút thẹn thùng, gò má vùi vào lồng ngực , chỉ lộ ra lỗ tai phấn hồng tinh xảo, giọng có chút nghe được: “Huynh lần tới… có thể chút , đừng nhiệt tình quá như vậy?”

      Mắt phượng Triệu Giới cong lên, dáng vẻ tươi cười càng sâu, đáng tiếc Ngụy La nhìn thấy: “A, tại sao?”

      Giọng Ngụy La càng lúc càng , cuối cùng hệt như tiếng muỗi kêu: “Huynh lớn như vậy, muội đau!”

      Triệu Giới cúi đầu, thanh trầm trầm.

      Ngụy La nghe thấy liền tê dại lỗ tai, ngẩng đầu chân thành : "Muội chuyện nghiêm túc”.

      Triệu Giới : “ nương ngốc, chỉ đau lần đầu tiên thôi”.

      Ngụy La tin: “ ?”

      Triệu Giới sờ sờ đầu nàng: “Nếu muội tin, bằng bây giờ chúng ta thử lần!”

      Ngụy La có điên mới đồng ý, ban ngày ban mặt, lại xe ngựa, nếu bị phu xe hoặc người đường nghe được, nàng tình nguyện đâm đầu chết.

      Xe ngựa được nửa đường, Ngụy La nghe thấy mùi khoai nướng đường, liền để Triệu Giới xuống xe mua cho nàng phần. Khoai nướng quá nóng, Ngụy La liền để Triệu Giới cầm, vừa bóc vừa vừa đưa tới cho nàng cắn.

      Ăn xong miếng cuối cùng, Triệu Giới cố ý hỏi: “Ta giúp muội lột vỏ lâu như vậy, muội để cho ta chút?”

      Ngụy La mở miệng liền cắn xong miếng cuối, dương dương đắc ý cười: “Muội ăn xong”.

      Triệu Giới híp mắt, chợt cười tiếng: “ cần gấp, còn miếng”.

      Ngụy La chớp chớp mắt, muốn hỏi còn miếng nào, nâng mặt nàng lên ép xuống

      Lát sau, Triệu Giới vừa lòng thỏa mãn chép miệng, cười : “ ngọt”.

      Ngụy La quệt miệng hai ba lần, nghĩ tới có thể làm ra chuyện như vậy, còn giành ăn trong miệng nàng, là quá đáng. Có điều, tuy oán trách, nàng cũng phải tức giận.

      Trở lại Phủ Tĩnh Vương, Ngụy La cảm thấy ngủ đủ, lúc này cũng mệt nhọc, nhưng thân thể vẫn có chút đau nhức. Sùng Trinh Hoàng Đế thả Triệu Giới nửa tháng, hơn nửa thời gian trước còn xử lý xong mọi chuyện nên vài ngày này rất nhàng, bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Ngụy La. Triệu Giới ôm nàng ngồi giường ở cửa sổ phía nam, đọc sách, Ngụy La kiểm kê lễ vật nhận được hôm nay, sau đó kêu Kim Lũ ghi vào sổ sách của Phủ Tĩnh Vương.

      Hai tay Triệu Giới ôm nàng, xem trang lại trang, còn để Ngụy La giúp lật sách.

      Ngụy La trách phiền toái: “Ngươi đừng ôm ta rốt rồi?”

      Triệu Giới ghé đầu đầu nàng, cười : “A La vừa mềm vừa thơm, ta nỡ buông ra”.

      Ngụy La bĩu môi, mặc dù kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại có ý cười nhàn nhạt.

      Sau khi mọi thứ được nhập sổ khố phòng, Ngụy La vốn định kêu Kim Lũ đem mấy sổ sách thu chi của các tháng gần đây nhất lấy tới xem chút, nhưng Triệu Giới ngăn cản nàng: “Những chuyện này có quản vương phủ lo là được, muội vừa gả tới ngày, cần gấp”.

      Ngụy La suy nghĩ chút, cảm thấy lời có lý, sau ba ngày lại mặt lại lo tới những chuyện này cũng muộn, vì thế nàng cũng kiên trì.

      Đến chạng vạng, hai người dùng cơm tối, Ngụy La tịnh phòng tắm rửa.

      Triệu Giới hỏi: “ cần vi phu giúp sao?”

      Ngụy La từ chối thẳng mặt: “ cần”.

      Nếu để giúp, nhất định giống như ngày hôm qua, tắm canh giờ cũng tắm xong.

      Ngụy La tắm rửa xong ra ngoài, người khoác trường sam lụa thêu hoa, bên dưới mặc quần lụa mỏng xuyên thấu, có gội đầu, tóc chỉ dùng cây trâm cài lên, lộ ra cái cổ ngọc trơn bóng thon dài. Nàng về nội thất, muốn lệnh Kim Lũ và Bạch Lam cầm thuốc dán vào, lại thấy Triệu Giới ngồi xổm bên rương đồ, bước chân nàng bỗng nhiên dừng lại.

      Triệu Giới phải ngồi bên cạnh cái rương nào khác, đúng là rương đựng xiêm y của nàng.

      Cái rương mở.

      tới việc tại sao Triệu Giới mở rương đồ của nàng, Ngụy La nhìn thấy trong tay cầm quyển sách, sắc mặt nàng lập tức tốt. Trong rương đó chỉ có quyển sách, đúng là quyển sách trước khi thành thân Tứ bá mẫu đưa cho nàng. Ngụy La tới gần, cơ hồ có thể nhìn thấy tư thế của nam nữ trong tranh.

      Triệu Giới ngẩng đầu nhìn nàng, bên môi ngập ý cười, hỏi sâu xa: “A La, nội dung trong sách này muội đều nhìn thấy rồi sao?”

      Trong lòng Ngụy La giật mình, vừa định cướp quyển sách trong tay Triệu Giới, ai biết động tác lại nhanh hơn nàng bước, nắm cổ tay nàng, thuận thế kéo nàng vào lòng.

      --------------------
      @anhhai1997 @song ngư
      minhhanhng, Sandra, ly sắc54 others thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ôi ôi ôi :)
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :