1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bình Thiên Hạ - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 113
      edit. Viên

      hài lòng gập đầu, Phi Yến vẽ rất tinh vi, hơn nữa tốn số tiền lớn để mời thợ về làm cũ, nếu phải cẩn thận nghiên cứu đường núi bên trong, nhất thời cũng nhìn ra.


      Chuẩn bị xong bản đồ giả, Kiêu Vương phái thị vệ đến phủ Nam Lộc Công đưa thư. Nam Lộc Công mở thư ra, bên viết "Hai ngày sau, buổi trưa, mang theo bản đồ gặp ở Tam Giang Nguyên, chớ dẫn theo nhiều." Nam Lộc Công đưa thư cho Vệ Tuyên thị xem, với thị vệ: "Báo với Kiêu Vương, hai ngày sau, Tam Giang Nguyên gặp về!"


      Tam Giang Nguyên (thượng nguồn ba sông) ở dưới chân núi Tiền , có tên này là bởi vì ba con sông lớn sông Kim Thủy, sông Càn Can, sông Lan ở Hoài Nam đều bắt nguồn từ đây. Thượng nguồn này lại từ vô số dòng suối tạo thành, nước sông cạn, sợ người am hiểu thủy chiến như Đặng Hoài Nhu cho binh mai phục.


      Kiêu Vương sắp xếp nơi gặp mặt là cồn đất Tam Giang Nguyên, cồn đất đó có xây thủy đình, ngồi trong đất có thể nhìn thấy cảnh đẹp hai bên bờ Tam Giang Nguyên.


      Lúc này vào xuân, nước suối cũng nhiều hơn, tiếng nước róc rách, hai bờ sông bắt đầu xanh um. Khi Đặng Hoài Nhu đạp cầu ván tới thủy đình thấy Kiêu Vương đến trước rồi.


      Thân hình cao lớn đứng dựa lan can, áo trắng tóc buộc cao, băng buộc tóc và y phục rộng theo gió bay bay.


      Đặng Hoài Nhu trong lòng cười lạnh, Kiêu Vương biết làm ra vẻ, chỉ mặc bộ y phục rộng bình thường, có ý dùng võ lực đánh nhau. Trước khi ta tới, cho người kiểm tra khắp nơi, bốn phía hề có binh mai phục, sợ Kiêu Vương đột nhiên nổi lòng tham cướp bản đồ. ta trời sinh có sức mạnh to lớn, tuy nghe Kiêu Vương võ công dũng mãnh, nhưng nếu hai ngươi đánh , ta cảm thấy mình thua Kiêu Vương.


      Kiêu Vương thấy Đặng công tới, bước tới cười chào hỏi, mời Đặng công vào đình ngồi bên bàn đầy rượu và thức ăn, sau đó : "Ngươi và ta mỗi bên mời họa sư, đem bản đồ ghép vẽ lại, như vậy ngươi và ta mỗi người đều có phần, cũng xem như công bằng, ngươi thấy thế nào?"


      Đặng Hoài Nhu gật đầu đồng ý, lấy hai tấm bản đồ từ trong ngực ra rồi trải chúng lên bàn. Mấy ngày qua đối với việc phân biệt bản đồ da dê giả Kiêu Vương có nhiều tiến bộ, lướt nhanh qua liền biết đấy là , mặt đỏ tim run hỏi: "Nam Lộc Công đem theo là bản ? Đừng có thay mận đổi đào, lấy giả đem tới cho đủ số!"


      Đặng Hoài Nhu cười lạnh tiếng: "Nếu giả sao có thể thoát ánh mắt của Kiêu Vương? Nhưng biết Kiêu Vương có lòng với Đặng hay ?"


      Kiêu Vương cũng từ trong ngực lấy ra hai tấm bản đồ trải lên bàn.


      Nếu phải người trong nghề, quả khó có thể phân biệt giả ngay lập tức, hơn nữa sau khi Phi Yến cẩn thận nghiên cứu bản đồ, suy tính kích thước bản đồ kho báu để vẽ, mặc dù vị trí kho báu bị vẽ linh tinh, nhưng nới tiếp xúc song ngòi đồi núi lại rất chặt chẽ.


      Quả nhiên Đặng Hoài Nhu hề nghi ngờ , sau khi bốn mảnh ghép thành liền hài lòng gật đầu cười.


      Kiêu Vương hỏi: "Nếu có vấn đề, vậy tìm họa sư đến vẽ !"


      Ngay lúc này Đặng Hoài Nhu đột nhiên cười quỷ dị, vươn tay đè chặt vai Kiêu Vương, : "Kiêu Vương là hoàng tử cao quý, nổi tiếng khắp thiên hạ, tội gì phải tranh giành chút lợi lộc này với ta?"


      Kiêu Vương nheo mắt : "To gan! Đặng công muốn đổi ý à?"


      Đặng Hoài Nhu cười hiểm : "Nơi đây bị ta bao vây, nếu Kiêu Vương cứ u mê với kho báu, Đặng mỗ khó dám đảm bảo an toàn của Nhị điện hạ..."


      Kiêu Vương nghe vậy, tức giận dùng sức vỗ bài, bầu rượu ngã ướt hết mặt bàn.


      "Ngươi dám!"


      Đặng Hoài Nhu nhếch miệng cười: "Ngươi xem ta dám hay là dám?" xong liền giơ tay lên, xung quanh Tam Giang Nguyên lập tức có vô số binh lính từ trong rừng ra.


      Kiêu Vương cười lạnh trong lòng, đứng dậy: "Đặng công giữ chữ tín đến thế, vậy bản đồ này cho người đấy."


      Đặng Hoài Nhu thấy Kiêu Vương đứng dậy muốn , trong lòng khó tránh khỏi vui mừng đắc ý: "Nhị điện hạ thức thời như thế là tốt, nếu lỡ xảy ra sơ suất gì, mỹ thiếp trong phủ há chẳng phải phải thủ tiết sao, đến lúc đó chỉ sợ có rất nhiều người muốn mở rộng vòng tay chào đòn đấy!"


      Từ khi Kiêu Vương vào Hoài Nam, Đặng Hoài Nhu làm gì cũng bị kiềm chế, chúa cõi quen thói ngang tàng nào chịu nổi? Đột nhiên nhớ tới Phàn Cảnh luôn si mê dung mạo trắc phi liền muốn trêu chọc, phải biết rằng bây giờ ta chiếm lợi thế, dù thể tùy tiện giết chết hoàng tử làm triều đình chú ý, nhưng phen nhanh mồm nhanh miệng cũng thỏa mỗi hận!


      Nhưng lần này, ta đánh bậy đánh bạ lại chạm trúng vảy ngược được chạm vào của Kiêu Vương, mấy ngày qua Kiêu Vương bởi vì xuất của Phàn Cảnh có chút vui nay lại nghe mấy lời này, trong nháy mắt sát khí ngút trời. Mặc kệ xung quanh bị bao vây tầng tầng lớp lớp, xoay ngươi vươn ưng trảo (móng vuốt chim ưng), tấn công vào cổ họng Đặng Hoài Nhu.


      Đặng Hoài Nhu ngờ rằng Kiêu Vương đột nhiên ra tay, trong lòng cũng tức giận, có chút hiếu thắng, mở miệng : "Ai cũng được ra tay!" Sau đó liền đánh đấm túi bụi.


      Đặng Hoài Nhu vốn cho rằng Kiêu Vương chẳng qua chỉ giỏi về điều binh khiển tướng, còn về quyền cước chỉ là khoa chân múa tay thôi, nên chẳng thèm để trong lòng, cũng có ý định nhân cơ hội này dạy cho tên Nhị hoàng tử gối thêu hoa này trận.


      Nhưng đánh rồi mới biết, mỗi quyền mỗi chiêu đều muốn đoạt mệnh, cơ bắp người đều do hằng ngày luyện tập ngừng nghỉ! cần baao lâu, Đặng Hoài Nhu ăn mấy cú đấm sắt từ Kiêu Vương, cánh tay cũng bị cào suýt chút rớt miếng thịt.


      Ban đầu còn chút kiêng kỵ, nay hoàn toàn quên sạch, Đặng Hoài Nhu đỏ mắt quát lớn, nhảy ra ngoài thủy đình với Kiêu Vương, rơi xuống dòng sông cao ngang eo, nhìn chiêu thức, hai người hoàn toàn liều mạng đấm đá túi bụi.


      Vệ Tuyên thị đứng ở bên rừng, nhíu mày trừng mắt nhìn hai người bên thủy đình vật lộn bọt nước tung téo, thể tin, : "Đây... Là muốn làm gì! Hai người này đều có não ư?"


      Trận đánh nhau này hoàn toàn vượt xa dự liệu của Vệ Tuyên thị, trong kế hoạch của nàng ta, Kiêu Vương chắc chắn là kẻ thức thời, dù thế nào cũng ra sức chống đối khi sức yếu thế đơn, thế này... Phải hạ màn như thế nào mới tốt đây? Tóm lại thể phái người bắt Nhị điện hạ lại, thế chẳng phải cho Hoàng đế có cớ xuất binh.


      Đúng lúc này, Minh Thiền từ thủy đình trở về: "Phu nhân, nô tỳ lấy được mấy mảnh bản đồ."


      Vệ Tuyên thị gật đầu, : "Rút quân!"


      "Chính là..." Minh Thiền có chút lo lắng nhìn hai người đánh tới trời đất mù mịt, "Vậy còn Đặng tướng quân làm sao bây giờ?"


      Vệ Tuyên thị hề nhìn bên kia sông: "Đấy là Nhị điện hạ muốn bàn luận với Nam Lộc Công, bọn họ lén so tài, đừng để nhiều người thấy."


      Thế là quân mai phục Tam Giang Nguyên đều rút sạch . Chỉ còn chủ công của bọn họ ở trong sông chơi tát nước.


      Kiêu Vương lâu rồi đánh như vậy, dù lúc đầu có ăn mấy cú đấm của Đặng Hoài Nhu, nhưng dần dần cũng chiếm lợi thế, đánh đến Đặng Hoài Nhu nằm sấp trong nước thể ngẩng đầu.


      Chờ đến đánh tay, miệng cũng cam lòng yếu thế, : "May mà Đặng bơi khá, nếu giống rùa ba ba trốn trong nước tôn phu nhân chẳng phải thủ tiết lần nữa?Nhưng dù có tái giá cũng là ngựa quen đường cũ, Đặng công dưới suối vàng có nhắm mắt ?"


      Đây hoàn toàn là chạm vào vảy ngược của Đặng Hoài Nhu! Phun ngụm máu trong miệng rồi : "Hoắc Tôn Đình! Ngươi chờ đó!"


      Lúc này, Kiêu Vương bước tới chỗ nước nông, mang theo mấy thị vệ, nghênh ngang rời .


      Đặng Hoài Nhu đứng dậy rút bảo kiếm người thị về bên cạnh mình định đuổi theo, nhưng thị vệ tiếng : "Vừa rồi phu nhân có , nếu ngài tiếp tục dây dưa Nhị điện hạ... đừng hồi phủ..."


      Sắc mặt Đặng Hoài Nhu khẽ thay đổi, cơ mặt cũng co giật, căm hận ném bảo kiếm trong tay, nhìn bóng lưng Kiêu Vương căm hận phun ngụm máu...


      Kiêu Vương lên bờ, xoay người lên ngựa : " cắt mặt bàn xuống?"


      Tiêu Thanh bên cạnh nhanh chóng đáp: "Khi điện hạ đánh nhau với Đặng tặc, thuộc hạ thừa dịp người khác chưa chuẩn bị cắt mặt bàn làm hai!"


      Hóa ra mấy ngày qua Kiêu Vương cũng rảnh rỗi, khi Phi Yến vùi đầu vẽ bản đồ, Kiêu Vương sai người chế tạo cái bàn riêng biệt. Bàn được làm từ gỗ hoa liễu kinh tây, lại mời thợ lành nghề phết lớp mỏng nhựa cây đặc biệt mặt bàn, rồi đưa vào thủy đình Tam Giang Nguyên từ sớm.


      Gỗ hoa liễu là khi còn , A Đạt làm bảng bằng gỗ cho , gỗ này có tính chất đặc biệt, phết lớp nhựa gỗ đặc biệt có thể thấm mực, khi đó mỗi lần tập viết chữ phía giấy trắng ở tấm bảng gỗ, mực tự động thấm vào gỗ ba phân, khi khô rồi, những nới thấm mực tự động nhô ra, treo lên tường, có chút giống tác phẩm lớn của những đại gia điêu khắc nổi tiếng.


      Khi đó, rất thích điêu khắc tấm gỗ này, cả phòng đều treo đầy chữ lớn, giờ phát huy tác dụng.


      Vừa rồi cố tình làm ngã chén rượu, vỗ mạnh vào hai bức bản đồ lên bàn, là để hoa văn của bản đồ khắc lên bàn. Đợi nước bàn khô, bản đồ đương nhiên lên bàn.


      Đánh đấm lúc, Kiêu Vương cũngcố tình dụ Đặng Hoài Nhu xuống nước, tránh cho bàn bị toàn phong cước của Đặng Hoài Nhu đá trúng, đồng thời cũng để cho Tiếu Thanh dễ hành động.


      Nhưng khi hồi phủ, Phi Yến chờ ở cửa từ sớm thấy khóe miệng bị thương, cả người ướt sũng, giật mình hoảng hốt.


      Đặng Hoài Nhu đúng là liều mạng to gan làm loạn, dám đánh Kiêu Vương bị thương! Khó trách có thể tàn sát cả nhà phủ quận Giang Trung.


      Kiêu Vương thay đổi y phục rồi ngồi bên giương, để cho Phi Yến nhàng xoa vết thương bên khóe miệng. Nhưng trong lòng lại tức giận ngút trời, từ lâu biết Đặng Hoài Nhu chắc chắn có chuẩn bị đằng sau, lại ngờ ta lại dám tính kế lên người Phi Yến, tùy tiện chế giễu như vậy, sau này nếu lấy Phi Yến uy hiếp mình phải làm sao?


      Vốn còn muốn tha mạng ta, đợi ta tới số rồi ra tay. Nay xem ra cần nữa, vẫn là đao cắt bỏ diệt trừ khối u ác tính Đặng Hoài Nhu này.


      Thuộc hạ của Đặng Hoài Nhu ở Hoài Nam rất nhiều, khi ta xảy ra chuyện gì chắc chắn ảnh hưởng đến cục diện chính trị, đến lúc đó Hoài Nam bạo động, tất cả những chuyện mình làm để cải thiện đời sống dân Hoài Nam thành số .


      Nhưng mà Đặng Hoài Nhu hám lợi, chắc chắn đến biên cương phía bắc tìm kho báu, đến lúc đó... Trong lòng Kiêu Vương quyết, cảm xúc cũng dần trở lại bình thường, vươn tay kéo Phi Yến, ôm chặt nàng vào lòng.


      ở đấy, kẻ khác đừng hòng mơ tưởng cướp Yến nhi của mình.
      bogani, Thanhbliss, Sô Cô la Đắng26 others thích bài này.

    2. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 114
      Edit. Viên

      Khi Phi Yến nhận được tấm gỗ, liền nhanh chóng vẽ ra bản vẽ, khi ghép ba tấm bản đồ lại, Phi Yến phát giữa bản đồ có con đường trải rộng lúc có lúc bản đồ, dường như nơi cất giấu bí mật chỉ là chỗ. Nhưng nguy hiểm nhất là, những vị trí này đều ở biên quan cửa khẩu, là địa bàn do Phàn Cảnh khống chế.


      Mà do chưa ghép mảnh cuối cùng của bản đồ kho báu, nên cũng biết điểm cuối cùng ở chỗ nào.


      Phi Yến nhíu mày nhìn bản đồ : "Vị trí hiểm trở quá!" Vị trí bản đồ gọi là Tuyến Sơn, giống như tên của nó vậy, đường lên núi ngàn cân treo sợi tóc, dựa theo con đường dốc thẳng đứng da dê mới có thể lên núi, có mấy chỗ rẽ, cả người như treo ở vách núi thẳng đứng, mà quan trọng hơn là kế bên Tuyến Sơn là Bạch Lộ Sơn, muốn đến đó tất nhiên kinh động đến tướng sĩ Bạch Lộ Sơn.


      Khi nàng điều này với Kiêu Vương, Kiêu Vương cười chẳng để tâm: "Nếu biết địa điểm, những chuyện khác cũng dễ . Phàn Cảnh phải mua vật tư sao? Thế còn cần phải lo thể vào sâu Bạch Lộ Sơn nữa ư?"


      xong, phát Phi Yến lại thất thần, ung dung hỏi: "Nàng nghĩ gì?"


      Phi Yến chớp chớp mắt, mi cong ở đáy mắt có chút ảm đạm: " có gì... Chỉ nghĩ tới, mùa xuân ở dưới chân Bạch Lộ Sơn đầy hoa tươi nở rộ, kéo dài đến tận chân trời..."


      Ngón tay Kiêu Vương ở cổ xinh xắn của nàng chậm rãi vuốt ve: "Nếu nàng muốn nhìn, bổn vương dẫn nàng ."


      Phi Yến nghe vậy ngẩng đầu nhìn Kiêu Vương, lúc này nam nhân mỉm cười nhìn nàng, nàng nhạy bén nhận ra trong ánh mắt thâm thúy dường như có chút vui.


      Nàng khẽ chần chờ chút rồi : "Chỉ là nhớ tới cảnh đẹp mà thôi, thiếp cũng muốn quay về nơi cũ."


      Kiêu Vương khẽ mỉm cười, vươn tay ôm vai nàng, chỉ là bàn tay sử dùng nhiều sức hơn bình thường...


      Mấy ngày nay vì bận vẽ bản đồ, có đến tìm Long Trân trò chuyện.


      Ngày hôm sau có thời gian rảnh, Phi Yến lập tức dặn Bảo Châu mang mấy nô bộc quét dọn ngôi đình bên ao ở trong phủ, trải sàn gỗ và dụng cụ pha trà, dự định rót nước pha trà, đồng thời ngắm nhìn mấy mươi đuôi cá cẩm lý màu sắc sặc sỡ trong ao.


      Long Trân là cao thủ trà đạo, khi tiền triều còn thái bình thịnh thế, mấy lá trà quý báu của lão hầu gia Long gia thậm chí còn đầy đủ phong phú hơn trong cung. Nàng ấy là tôn nữ (cháu ) nhưng lại có được chân truyền của lão hầu gia.


      Bản thân Long Trân cũng rất thích uống trà Ô Long, nghe Phi Yến có nhã hứng thưởng thức trà, liền lấy ra hết những lá trà quý báu mà mình lấy ở Giang Nam ra.


      Lúc này lửa từ bã mía ngọt cháy hừng hực trong lò đất , bã mía cháy hết, lại có mùi lạ, ngay cả trong khí cũng thoang thoảng mùi thơm ngọt. Nước suối sôi, rót vào bình trà, khuấy lá trà chìm nổi bay bay, vị trà lượn lờ quanh khoang mũi.


      Long Trân rót chén trà cho Phi Yến, rồi mới đổ nước nóng vào chén sứ mình.


      Phi Yến có chút khó hiểu: "Sao tỷ tỷ uống trà, thích vị trà ô long?"


      Long Trân cười uống ngụm nước, ánh mắt lướt qua những tì nữ hầu hạ ở đình, xác định họ nghe thấy những thanh trong đình, mới : "Có chuyện riêng bí mật, mong muội muội đừng cho Kiêu Vương biết."


      Phi Yến nghe vậy, khỏi ngồi thẳng lưng, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"


      Long Trân lại uống ngụm nước, mới chầm chậm mở miệng : "Ta... có thai." Lời này quả như sét đánh ngang tai.


      Phi Yến cầm chén trà trong tay khẽ sựng lại, sau đó hỏi: "Là đêm đó..." Long Trân cười khổ gật đầu: "Từ khi rời khỏi , còn dùng thuốc tránh thai, nào ngờ đêm lại kết thành nghiệt duyên, là số mệnh an bài sao?"


      Phi Yến nhìn bụng vẫn còn thon thả của Long Trân: "Tỷ định thế nào?"


      Long Trân bình tĩnh : "Nếu có, đây cũng là duyên mẫu tử, tất nhiên thể vứt bỏ bé, nhưng ta muốn Đậu Dũng biết, mong muội muội giữ bí mật cho ta, nay Đậu Dũng hồi kinh làm việc, thừa lúc này, ta muốn rời khỏi vương phủ, chỉ là nên con đường nào phải nhờ muội muội giúp ta sắp xếp."


      Về khúc mắc tình cảm của Long Trân và Đậu Dũng, Phi Yến biết, kể từ lúc bắt đầu hai người xứng đôi, nếu Đậu Dũng chịu buông tay nửa đời còn lại của Long Trân được yên tĩnh, nhưng dường như ta lại Long Trân đậm sâu, cứ dây dưa qua lại cuối cùng biến thành kết quả thể vãn hồi như bây giờ.


      Giờ Long Trân có danh phận, còn mang thai, may mà nàng ấy bình tĩnh, kéo đến lúc này mới với nàng. Còn quyết định mình nuôi nấng đứa trẻ...


      Việc đến nước này, cũng có nhìn con đường phía trước. Nếu hỏi Phi Yến học được gì từ Long Trân, đấy là dù có tệ hại đến đây, cuộc sống vẫn phải tiếp về phía trước. Nếu là nữ tử khác, chợt ngã từ mây xuống, gặp phải nhiều đả kích thăng trầm như Long Trân, từ lâu chịu nổi cuộc sống dày vò này. Nhưng dù có thê thảm thế này, Long Trân vẫn kiên cường bò dậy, tiếp tục về phía trước. Về điều này, Phi Yến tự nhận bản thân bằng Long Trân.


      Dạo gần đây Kiêu Vương mở hàng loạt cửa tiệm, Phi Yến chọn cửa tiệm buôn bán trà ở Giang Tây, bảo Ngụy tổng quản mua trạch viện ở bên cạnh cửa hàng, để Long Trân có thể ở tạm ở đây, mà tiệm trà kia cũng giao cho Long Trân xử lý, nữ tử nếu mình ở riêng, phải học cách an cư lạc nghiệp. Trước giờ Long Trân chưa hề có kinh nghiệm kinh doanh cửa tiệm, nhưng tài pha trà sớm trở thành vốn liếng, sinh con xong, dưới giúp đỡ của chưởng quầy rồi từ từ luyện tập, vẫn có lợi.


      Đương nhiên Long Trân khắc ghi tấm lòng của Phi Yến.


      Thu dọn bọc hành lý quá nhiều, hai tỷ muội lại lần nữa từ biệt, lần này còn bùi ngùi như lần đầu.


      Trước khi , Long Trân với Phi Yến: " ra tỷ tỷ có gì cần dặn dò nữa, tình huống giữa muội và Nhị điện hạ giống như chuyện bọn ta, là thiên nga mang chí lớn, nhưng muội muội phải chim tước dưới mái hiên, nếu có lòng nên giành trời đất cho bản thân. Chi cần có người bằng lòng bay lượn với muội chắc chắn có thể vượt qua mọi khó khăn."


      Phi Yến đích thân tiễn nàng ấy đến bến tàu, nhìn Long Trân rời , trong lòng thổn thức.


      Lúc đó Kiêu Vương cũng hỏi gì nhiều, những chuyện vụn vặt trong phủ, luôn bảo Ngụy tổng quản giao cho Phi Yến xử lý, toàn bộ nô bộc trong phủ đều biết, lời của nữ chủ tử có khi còn có tác dụng hơn Nhị điện hạ, Long Trân lẳng lặng rời , thậm chí ngay cả người thường xuyên ra vào Vương phủ như Tiêu Thanh cũng biết.


      Nhiều ngày qua người Kiêu Vương phái cũng đến phương Bắc, cũng tất là vị trí thứ nhất trong bản đồ kho báu -- Tuyến Sơn. Bởi vì Tiết Phong đích thân dẫn đội, còn là những thuộc hạ binh lính tinh theo Kiêu Vương tác chiến ở Bạch Lộ Sơn vô số lần, biết địa hình nơi này, dọc đường thầm lặng có khiến quân lính đối phương chú ý.


      Bởi vì bản đồ này giấu trong chuôi kiếm của Thái tử, chỉ có mỗi mình Kiêu Vương có được, nơi bí mật đương nhiên chưa ai đặt chân, lau sau Tiết Phong tìm được sơn động dốc phía sau Tuyến Sơn. Khi họ dọc theo dây thừng xuống hang độc, đào rộng vách tường phát cái rương bên trong. Cái rương mở ra nên đành phải mang nguyên vẹn đem về.


      Ba mảnh bản đồ ghép lại có thể chỉ vị trí thứ hai, ở Thúy Tuyền Sơn gần Tuyến Sơn, nhưng nơi đó dường như có người qua, sơn động sau núi bị người đào bới, ở vách tường có thể nhìn ra dấu vết của chiếc hộp cái rương. Mà vách tường bị đào bới cũng mọc rêu xanh, có thể thấy được qua khoảng thời gian.


      Lúc Tiết Phong những gì mình phát cho Kiêu Vương, Kiêu Vương khỏi chau mày.


      Trong tay Nam Lộc Công là giả, tuy ta phái nhân mã từ trước, nhưng lại đến Lam Sơn hoang sơn cách Bạch Lộ Sơn xa xa tìm kho báu có lẽ có. Vậy nên... Ai là người nhanh chân đến trước, tìm ra nới đó trước?


      Phi Yến nghe vậy, trong lòng hơi động, lập tức nghĩ đến đạo sĩ thần bí khó lường Diệu Nhàn cũng là Hoàng từ tiền triều Đại Lương.


      Bản đồ kho báu do cao nhân vẽ, xen kẽ các kí hiệu, nếu ít hơn ba mảnh nhìn ra vị trí đánh dấu.


      Cái hộp nguyên vẹn này chưa được mở ra, chứng tỏ đạo sĩ cũng chẳng qua có ba mảnh bản đồ ma thôi.


      Vì sợ trong hộp sắt có cơ quan, Kiêu Vương bảo Phi Yến núp rồi mới mở ra, mở ra mới phát bên trong là chìa khóa to bằng ngọc bích. Xem kích thước chìa khó này, cái ổ khóa dùng nó để mở chắc chắn .


      Nhưng như vậy, Kiêu Vương lại yên tâm, cần lo Tuyên Minh nhanh chân đến trước. Dựa theo hình dáng đặc biệt của chìa khóa, nếu hoàn toàn khớp, dù cho Tuyên Minh tìm ra trước, cũng lấy ra được kho báu động trời.


      Chuyến lần này, ngoại trừ mang hộp sắt về, Tiết Phong còn mang về những loài hoa mọc ở Bạch Lộ Sơn.


      Phi Yến nhìn bó hoa to kia, trợn mắt, hỏi: "Lúc đó mà Điện hạ còn nhớ chuyện vặt này."


      Kiêu Vương khẽ cười : "Yến Nhi có bằng lòng cùng với bổn vương trồng hoat trong viện?" còn nhớ lúc Phi Yến chưa gả vào Vương phủ, nàng ở Uất Trì hầu phủ từng rửa tay trồng hoa, khuôn mặt ửng đỏ khi làm việc cũng đáng .


      Nàng nghĩ hoa nở khắp phía bắc, chắc hẳn cũng nhớ đến những ngày tháng cùng cưỡi ngựa chung với người cũ. Kiêu Vương cảm thấy những kỉ niệm này thiếu hình bóng của mình, cần phải bổ sung vào.


      Khi hai người ở xắn tay áo, chuẩn bị trồng hoa, Đậu Dũng đột nhiên tới xin gặp trắc phi. Phi Yến ngồi xổm đất thở dài, bò tót này đúng là xử lý mãi xong.


      ra Đậu Dũng từ kinh thành trở về, còn chưa tới gặp Kiêu Vương hào hứng chạy tới gặp Long Trân, tuy Long Trân ở Vương phủ, nhưng lại ở góc độc lập, có cửa bên hông, ra vào cũng thuận tiện. Nhưng khi ta mang hộp lớn hộp son phấn trang sức mua từ kinh thành vào cửa phát viện của Long Trân trống , ta hoảng sợ, vội vàng tìm Ngụy tổng quản hỏi Long Trân đâu rồi.


      Nhưng Ngụy tổng quản biết , Đậu Dũng tính cách ngang bướng, nhấc chân suýt đá Ngụy tổng quản, may mắn được Tiêu Thanh ở bên cạnh giữ chặt lại, túm cổ áo hỏi ta còn nhớ đây là phủ của ai , thế nên Đậu Dũng đành nén lửa giận cầu kiến Kiêu Vương.
      Phuongphuong57500, bogani, Thanhbliss27 others thích bài này.

    3. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chương 115
      edit. Viên

      Vì Long Trân, Đậu Dũng nhiều lần xích mích với Kiêu Vương, Phi Yến cũng muốn bởi vì bạn thân của mình bạn tốt làm quan hệ Kiêu Vương và đại tướng bên dưới xảy ra lên xung đột, vội vàng tới: "Chuyện này Nhị điện hạ cũng biết, Long Trân muốn gặp ngươi, tại sao ngươi cứ dây dưa dứt? Trong nhà ngươi có chính thê, hãy đối xử tốt với nàng ta, gương vỡ khó lành, hãy bỏ ý định này !"


      Đậu Dũng nghe vậy đôi mắt trợn muốn lồi ra, gân xanh cổ : "Nhưng... Nàng ấy biết to lần này trở về kinh là muốn hưu bà lớn trong nhà, đến khi đó đương nhiên lần nữa cưới hỏi đàng hoàng, cưới nàng ấy về, nàng ấy lại muốn làm cái gì nữa?"


      Nghe thế, sắc mặt Kiêu Vương trở nên trầm: "Đồ khốn! Vô cớ hưu vợ cả, ngươi sợ bị gián ngự sử tâu với thánh thượng hả?"


      Đậu Dũng mặt đỏ bừng : "... ... đội mũ xanh lên đầu lão tử, còn cho lão tử hưu ả?"


      ra bà lớn của Đậu Dũng cũng giống Hoàng Hậu xuất thân từ Tân Dã, cũng giống hệt Thẩm Hoàng Hậu, thích xem ca kịch.


      Suy cho cùng nhà cao cửa rộng có chút đơn, nam nhân có bên cạnh, ả có gì giết thời gian, học theo mấy thiên kim ngâm thơ đối câu có năng lực, với xuyên kim xỏ chỉ cũng kiên nhẫn.


      Thế là học theo mấy phu nhân khác mời con hát về, rồi mời mấy phu nhân đồng liêu của Đậu Dũng cùng đến xem, thế là ca kịch, ê a ê a cũng rất náo nhiệt.


      Lúc đầu, bà lớn Ngô thị chỉ muốn viện trạch sân quạnh quẽ, cũng để ý đến con hát lắm. Nhưng, dần dần, bà lớn đại bà giống như bị nghiện, ngày nghe cảm thấy cả người khó chịu.


      Mà cũng có mấy con hát mắt thiển cận ăn tùy tiện, thường ra vào phủ đệ nhà cao, thấy qua cuộc sống an nhàn xa hoa, biết mấy phu nhân trong nhà cao cửa rộng thường đơn, vài tên tướng mạo tuấn tú khó tranh khỏi sinh ra đường cong, hy vọng có thể làm khách quý, đỡ phải cực khổ mỗi ngày bôn ba mệt nhọc. Các con hát diễn kịch độc thoại ca hát võ nghệ đều tốt, vừa nhìn dễ khiến người ta có tình cảm, vả lại cơ thể cường tráng gương mặt đẹp, chỉ cần trêu chọc chút mấy phu nhân có phu quân quanh năm canh giữ biên quan khống chế xuân tâm nhộn nhạo.


      Mấy phu nhân trong hậu trạch rất nhiều chuyện, đặc biệt là mấy bà xuất thân từ Tân Dã, trước kia đều là mấy phụ nhân thô kệch trong thôn, đêm khuya xách gậy gọc đá cửa nhà góa phụ, chuyện loạn luân với cha chồng bàn luận ít. Tụ lại thường len lén về bọn con hát phong tình thế nào. Lần đầu bà lớn của Đậu Dũng nghe còn mặt đỏ tai hồng, những vẫn muốn nghe tiếp, mấy chuyện mập mờ tới miệng đám phụ nhân kia có kiêng kị gì hết, hình ảnh miêu tả sống động, sắc hương vị đều có. Thậm chí nghe ngay cả Thẩm Hậu cũng nuôi mấy con hát do công chúa Nhạc Bình tìm cho bà nữa đó!


      Suy cho cùng, đều do Đậu Dũng quên người xưa, sau khi nạp hai ả thiếp, nay lại mê muội tự giáng cấp Giang Nam. mình nàng ta nhạt nhẽo canh giữ tòa nhà, mỗi ngày ăn ngon uống tốt biến thành mỡ chồng chất bên hông, đêm đến, nhớ oan gia, càng trằn trọc khó vào giấc ngủ.


      Mỗi khi nhớ tới những chuyện trăng hoa trong núi giả đình nghỉ lúc ban ngày càng nóng bức khó chịu.


      Nếu nàng ta học thói giữ phụ đạo nuôi con hát, lại qua được lương tâm đạp đức, dù sao khi những con hát ra khỏi nhà này rồi cũng vào nhà nọ, sao có thể lộ tiếng gió chứ!


      Những ngẫm nghĩ lại, dựa vào cái gì nàng ta phải ở trong phủ phụng dưỡng bà bà, mà oan gia ở ngàn dặm lại trái ôm phải ấp?


      Ngô thị căm hận trong lòng, ban ngay rút giận lên mấy thiếp thất mới vào phủ. Nhưng con hồ ly tinh õng ẹo kia còn mỏng manh hơn ả Long Trân xuất thân Hầu phủ kia nữa, chẳng qua bị Ngô thị xé áo ngoài trước mặt tôi tớ trong phủ, bắt ả chỉ mặc yếm quỳ dưới nắng gắt ba canh giờ mà thôi, ả ta da mỏng chỉ chốc lát say sẩm, cũng biết bị kẻ nào chết thay tìm đến, lại nghĩ tiêu cực, xé vải y phục cột lại thành dây thừng, treo cổ xà ngang trong phòng.


      Đến khi có tì nữ phát , người lạnh ngắt, đâu đâu cũng bị xối phân!


      Nếu thiếp thất tiểu trạch chết, khó tránh khỏi bị kiện cáo. Nhưng đấy là chuyện nhà trong phủ Đậu đại tướng quân, ai dám hỏi sâu, ca ca thiếp thất đó buồn rầu, đành tìm bà tử trung gian giải hòa, cho nhà đấy hai ngàn lượng bạc, rồi với người ngoài rằng tiểu thiếp chết vì bệnh.


      Nhưng dù sao trong phủ cũng bị lây xui xẻo, Ngô thị phải mời hòa thượng đến khai đàn tụng kinh, xóa bớt lệ khí trong phủ.


      Mời mười mấy hòa thượng đến, trong đó có hòa thượng mắt to mày rậm, là người xuất gia Tân Dã vào đây, dùng tiếng địa phương Tân Dã đọc kinh văn, làm Ngô thị nghe mà êm tai.


      Hỏi ra mới biết, hòa thượng này chạy nạn từ Tân Dã vào, phụ mẫu trong nhà đều bệnh chết, vì sống tạm đành cắt tóc làm tăng.


      Hòa thượng này lòng trần chưa dứt, mười giới phá hơn nửa. Đôi khi gã ta cũng mượn lúc truyền đạo dạy kinh mà mày mắt lại với khách hành hương nữ nên cũng biết nhìn, thấy dáng vẻ bị vắng vẻ lâu của Ngô thị, lại nghe chủ nhân nam của phủ tướng quân hơn năm chưa về nhà, trong lòng có ý định.


      Giảng giải kinh văn từ thiền kinh Bát Nhã rồi càng xoáy sâu phần song tu quan trọng của Phật Hoan Hỉ.


      Ngô thị có khi nào được nam nhân trêu chọc qua như vậy, nhóm lửa liền lập tức bùng cháy, vả lại trong lòng cảm thấy hòa thượng kín miệng hơn con hát, nếu vụng trộm đúng cách ít bị người ngoài phê bình, thế là thông đồng với hòa thương bất lương cùng nhau tu hành.


      Hòa thượng này cũng có ăn chay, ngày thường hay lén giết chó hoang làm thịt ăn, sau khi cởi tăng bào cũng khá lực lưỡng, vả lại bình thường tích lũy tinh hoa nên làm điên đảo tâm hồn Ngô thị, trầm mê địa ngục a tì lúc nào hay, thường xuyên cho hòa thượng bạc trắng.


      Hòa thượng này cũng rất biết lấy lòng, lúc có hứng, thậm chí quỳ dưới đất nâng cái chân còn to hơn cả chân đàn ông lên mà khen tấm tắc là búp măng non, vừa nhắn lại xinh đẹp.


      Ngô thị nào từng được người vuốt ve chân to qua, cả người mềm nhũng còn sức, thế là thường mượn cớ tụng kinh học Phật, chỉ giữ mỗi mình hòa thượng kia ở trong Phật đường, gõ nát mõđó là gõ chặt đứt mõ nghiên cứu nhuyễn tư thế phật giáo.


      Thường xuyên qua lại như vậy, khó tránh khỏi bị tôi tớ thị nữ trong nhà chú ý, khi Đậu Dũng trở về kinh thành liền nghe thấy đồn đãi, buổi tối lẳng lặng về phủ của mình, mò tới phòng ngủ, chọc lỗ thủng cửa sổ nhìn vào trong.


      Thấy Ngô thị mặc áo ngủ, nửa nằm ở giường. Dưới giường hòa thượng đứng, gã ta mặc bộ đồ luyện võ trong phủ, đội nón sắt, tư thế bước tới mép giường như cầm thương lên ngựa, cúi người, đầu chui vào trong váy bà lớn. Nón sắt lồ lên cục to váy, bà lớn cười to dứt.


      Đậu Dũng còn tâm trí xem tiếp, hét lớn tiếng, đá văng cửa phòng vào trong chân đá văng hòa thượng. Sau đó với bà lớn: "Nữ tử giữ phụ đạo như ngươi, hôm nay bị ta bắt gian tại giường, xem ngươi còn gì để . Ngày mai ta viết hưu thư đuổi ngươi."


      Bà lớn Ngô thị thấy Đậu Dũng xông vào, cũng sợ . Nhưng nghe Đậu Dũng muốn viết hưu thư, dù sao cũng xuất thân Tân Dã, nơi yếu đuối chờ bị đuổi ra phủ? Thế là quyết tâm liều mạng, nhảy dựng lên, : "Ngươi có tư cách gì hưu ta. Lúc ngươi chiến trường, ta phải phụng dưỡng mẹ già của ngươi, bao nhiêu năm cực khổ, sao ngươi có thể bỏ là bỏ? Chẳng qua ở trong phủ nghiên cứu tu hành kinh Phật mà thôi, kẻ phật lý như ngươi, chẳng lẽ biết, vừa rồi cao tăng là độ nhân cứu người à!"


      Đậu Dũng dùng chân to đá tên hòa thượng chưa mặc xong quần ra khỏi cửa, tức đến mắng to: "Nào có hòa thượng nào chui vào trong giảng đạo?"


      Ngô thị hề uổng công học phật, lấy những lời tục tĩu khi hòa thượng dụ dỗ nàng ra ba hoa: "Quan Nam Hải từng hóa thân làm kỹ, mỗi ngày đón đưa đưa tiễn, Lấy thân lấy thịt độ nhân cứu người, cao tắng thể lấy thân cứu người sao? Bây giờ ta là cáo mệnh phu nhân của triều đình, muốn hưu ly, phải có thánh chỉ hoàng đế, ngươi cứ lung tung úp bô ỉa lên đầu ta, biến! cút bôlại là ở ta đầu lung tung mà thủ sẵn chậu phân, ! Ra gặp nương lý."


      Nhiều năm phu thê với Đậu Dũng, sao Ngô thị có thể biết điểm yếu ta ở đâu chứ, tìm chỗ hở, mặc kệ hết thảy chạy như bay ra ngoài, xông vào phòng mẹ già của Đậu Dũng mà gào khóc.


      Lão phu nhân có chút hồ đồ, còn bị lãng tai, cho rằng hai người họ chỉ cãi nhau bình thường, nên run run túm vạt áo Đậu Dũng chửi ầm lên, ta có giỏi, muốn hưu thế, sao dứt khoát hưu luôn mẫu thân này, đổi cái mới cho sạch ngăn nắp!


      Đậu Dũng cũng bị mẹ già chọc giận , đành dữ tợn với Ngô thị câu: "Ngươi chờ đó!" Rồi hậm hực ra phủ, vốn dự định ở lại đây thời gian, gặp hoàng đế xin thánh chỉ, hưu Ngô thị, lại ngờ bên Kiêu Vương gấp rút thiếu người, hối ta trở về gấp.


      Lúc đầu, Đậu Dũng còn định tin tức cho Long Trân, ngờ rằng, nàng ấy lén trốn từ lâu.


      Nghe những lời Đậu Dũng , Phi Yến bỗng cảm thấy nghẹn lòng, nàng xem như vì sao Long Trân muốn rồi. Gia đình lục đục thế này, cũng chỉ có phủ của vị tân quý Đại Tề này mới ồn ào ra tới?
      Phuongphuong57500, bogani, Thanhbliss32 others thích bài này.

    4. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Tớ bận quá, nên xin ngưng việc edit nhé. Xin lỗi các nàng.
      :nod::nod::nod:
      Chris_Luu, linh doan, Alice Huynh3 others thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Huhu thế làm sao giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :