1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Có gian nan, khó khăn ms biết qúy trọng
      Dao hoa 1Đặng Gia thích bài này.

    2. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 97

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      nương, phu nhân lại gởi thư.”
      Thải Tang thần thái phấn chấn chạy tới, trong tay cầm phong thư, tiểu nha hoàn theo sau ôm cái rương hình vuông hai thước.
      Lục Minh Ngọc ngồi ở trường kỷ chơi cờ cùng Cam Lộ. Tĩnh dưỡng hơn tháng, nàng tại lại tự nhiên, chỉ là bên trái cái trán có vết sẹo . Đây là vết thương nặng nhất khi hôm ấy té ngựa, thái y như là người hai mươi tuổi, dùng tái hảo khư sẹo cao đều thể trừ tận gốc, nhưng Lục Minh Ngọc mới mười ba, còn có thể lớn thêm nửa,nên chỉ cần kiên trì mỗi ngày thoa dược, cuối năm là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
      giờ miệng vết thương mới vừa đóng vảy lâu, nhan sắc thâm, tròn tròn đặc biệt ràng, trán tóc con đều che được, Lục Minh Ngọc cũng để ý nhiều, nên mỗi ngày cũng có quấn băng gạc, dù sao nàng ra khỏi cửa, cần lo lắng vấn đề gặp người khác, mà những người có thể đến hành cung thăm nàng, đều là bạn bè thân thích, cần để ý.
      “Đợi chút hả chơi tiếp.” Mẫu thân gởi thư, Lục Minh Ngọc cười tiếp nhận tin, dựa gối dựa xem.
      Từ khi nàng sinh bệnh, cha mẹ cơ hồ ba ngày phong thơ, ngay từ đầu mẫu thân tất cả đều là đau lòng nàng, ôn nhu dặn dò, nhưng mà thân thể Lục Minh Ngọc ngày khôi phục, mẫu thân rốt cuộc lộ ra gương mặt nghiêm mẫu, luôn mãi nàng cần thiết ở trong phòng dưỡng thương, được lại chạy ngược chạy xuôi.
      Đoán được mẫu thân phiên lải nhải, Lục Minh Ngọc đem thư của mẫu thân đặt phía dưới, trước xem phụ thân, bọn đệ đệ. Phụ thân ngữ khí trước sau như ôn nhu, Hằng Ca Nhi đầu tiên hỏi thân thể tỷ tỷ có khỏe , sau đó nhớ tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ nhanh trở về nhà. Niên Ca Nhi cũng viết thư,nhưng chữ viết vụng về đáng , nằm mơ mơ thấy tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ xin phép tổ phụ, phái người đến đón tới Lương Sơn.
      Tưởng tượng bộ dáng làm nũng của hai đệ đệ đứng ở trước mặt nàng, khóe miệng Lục Minh Ngọc tươi cười thôi, cuối cùng đọc đến thư của mẫu thân. Đầu tiên vẫn giống như củ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của nàng,rồi lải nhải phen, Lục Minh Ngọc ngại mẫu thân dong dài, nhưng cũng xem thấy ngọt ngào, mặt sau thấy mẫu thân làm cho nàng hai kiện quần áo, ánh mắt Lục Minh Ngọc sáng lên, lập tức kêu Cam Lộ mở hòm ra, nàng cũng nhanh chóng mang giày thêu vào, vội vã xem quần áo mới.
      nương, đây là nam trang a!”
      Đầu tiên Cam Lộ mở ra bộ áo màu ngọc bạch cổ tròn, kinh ngạc .
      Thải Tang mở ra bộ thứ hai màu xanh thẫm thêu vân văn, vẻ mặt đồng dạng khiếp sợ.
      Ánh mắt Lục Minh Ngọc nhìn xuống cái hộp dài bên cạnh cái rương, khom lưng cầm lên, bên trong là mấy cái đai buộc trán màu sắc khác nhau, ở giữa đai màu đỏ rực đó là viên hồng bảo thạch phối sức, màu tím nhạt là thủy tinh tím phối sức, còn có phấn bích tỉ, ngọc bích, cái lại cái, xếp hạng cái tráp, châu quang di động.
      “Đai buộc trán xinh đẹp a.” Cam Lộ, Thải Tang đều vây quanh lại đây, kinh diễm mà nhìn đai buộc trán, Cam Lộ buông trường bào trong tay ra, lấy ra cái đai buộc trán khoa tay múa chân lên cái trán Lục Minh Ngọc , phát vừa lúc có thể ngăn trở vết sẹo của Lục Minh Ngọc. Cam Lộ khỏi cười, “Tiểu thư, phu nhân đối với ngài tốt, mấy ngày nữa chúng ta phải hồi kinh, khẳng định phu nhân là hy vọng nương dạo bên ngoài lần nữa, biết ngài ở trong phòng buồn chán.”
      Làm sao Lục Minh Ngọc hiểu nỗi khổ tâm của mẫu thân?
      Nàng cầm lên lá thư vừa mới đọc xong của mẫu thân, phát mấy hàng chữ ở cuối câu, dặn dò nàng phải cẩn thận chút.
      Trong lòng ấm áp, Lục Minh Ngọc có vội vã thử quần áo, mà là mệnh Cam Lộ chuẩn bị giấy bút, nàng muốn hồi cho mẫu thân trước.
      Viết xong hồi , Lục Minh Ngọc cao hứng phấn chấn mà thử quần áo, cân nhắc chờ tổ phụ trở về, hỏi tổ phụ có thời gian bồi nàng cưỡi ngựa hay . Lục Minh Ngọc vẫn là thích cưỡi ngựa, nhưng trải qua lần té ngựa, Lục Minh Ngọc có điểm sợ, nhưng có tổ phụ cao lớn uy vũ ở bên cạnh, nàng an tâm rất nhiều.
      ngờ tới gần buổi trưa, Minh Huệ Đế cùng tổ phụ trở lại.
      “Hoàng cữu cữu, ngài cũng tới rồi, mau ngồi mau ngồi.” Lục Minh Ngọc ân cần mà thỉnh Minh Huệ Đế ngồi xuống, lại nhanh nhẹn bưng lên nước trà, đôi mắt đào hoa chờ mong lại có chút ngượng ngùng mà nhìn nam nhân thân long bào. Nàng còn nhớ chuyện Minh Huệ Đế muốn đem thần câu Lả Lướt tặng cho nàng a, Lục Minh Ngọc gặp qua con ngựa kia, màu lông tuyết trắng, tựa như tuyết từ núi chảy xuống, mang theo thân tiên khí.
      Thần sắc Minh Huệ Đế sung sướng, uống qua nước trà, cẩn thận nhìn cái trán của cháu ngoại đoan trang, “Trán của A Noãn còn đau ?”
      “Sớm đau, chỉ là để lại sẹo.” Lục Minh Ngọc quá tự tại mà sờ sờ băng gạc trán.
      Minh Huệ Đế cười, “Lưu sẹo sợ, khi nào A Noãn dùng xong Thanh Ngọc Sương rồi, tùy thời có thể lấy của hoàng cữu cữu, nhất định làm cái trán của A Noãn chút vết sẹo đều lưu lại.” Thanh Ngọc Sương là Thái Y Viện dùng hàn sơn tuyết liên vương phối trí dùng để dưỡng nhan , có khả năng băng cơ ngọc cốt, cũng có thể làm hết sẹo, nhân tuyết liên vương khó được, mỗi năm chỉ có ba hộp, được bảo tồn ở hầm chứa đá. Mấy ngày hôm trước Minh Huệ Đế lần thưởng Lục Minh Ngọc ba hộp, đây là phi tử ở hậu cung đều chưa được hưởng qua vinh hạnh này.
      “Hoàng cữu cữu tốt, A Noãn đều cố ý muốn bị thương, sau đó chút chút đem Thanh Ngọc Sương của hoàng cữu cữu đều lừa tới.” Lục Minh Ngọc đến phía sau Minh Huệ Đế, lấy lòng mà đấm bả vai cho Minh Huệ Đế.
      Minh Huệ Đế quay đầu lại cười, “A Noãn thích Thanh Ngọc Sương như vậy, vậy trẫm dùng ba năm Thanh Ngọc Sương cùng ngươi đổi Lả Lướt, A Noãn nguyện ý sao?”
      Đôi tay của Lục Minh Ngọc dừng lại, sau đó hừ hừ, “Đương nhiên nguyện ý a, dù sao ngựa Lả Lướt còn ở chỗ của hoàng cữu cữu, lại phải của con……”
      Tiểu nương dẩu miệng, chuyện chua lòm có thể sảo mâm đồ ăn, Minh Huệ Đế giật mình, ngay sau đó cười to.
      Từ đăng cơ,sau khi đăng cơ vội vàng bình định các loại nội loạn ngoại loạn cùng nhóm quyền thần lục đục với nhau, rốt cuộc có thể nhàng chút, cũng qua tuổi phong hoa tuyết nguyệt . Đối đãi hậu cung phi tần, Minh Huệ Đế buổi tối qua dậy sớm thượng triều, rất ít cùng những cái đó nữ nhân tâm , ngược lại cùng đường muội Tiêu thị duy nhất có thể tâm . Sau khi Tiêu thị gả chồng, Minh Huệ Đế có muội muội lại có nữ nhi, đến khi chất nữ, cháu ngoại sinh ra, Minh Huệ Đế mới lại lần nữa cảm nhận được lạc thú ở chung cùng tiểu nương.
      Trong xương cốt, Minh Huệ Đế đối với tất cả mọi người thân cận bên người đặc biệt tin tưởng, trừ bỏ tâm phúc vẫn luôn theo , cảm thấy tất cả mọi người đều hy vọng từ người được cái gì, bởi vậy khi những phi tử đó ôn nhu làm nũng hoặc cẩn thận chiếu cố, ở trong mắt đều mang tầng ý nghĩa khác, chỉ có nữ tử có quan hệ huyết thống với , Minh Huệ Đế mới có thể hơi buông tâm phòng bị.
      Sau khi đường muội xuất giá, Minh Huệ Đế hề cùng đường muội ôn chuyện, vừa lúc chất nữ, cháu ngoại lần lượt sinh ra, hai ba tuổi nữ oa oa càng có tâm kế, Minh Huệ Đế bên sủng hai đứa , bên nhìn các nàng chậm rãi lớn lên, phần thân cận này, dù cho là hoàng tử đều hưởng thụ được. Minh Huệ Đế muốn từ những hoàng tử chọn lựa Thái tử, là phụ thân càng là phụ hoàng, chỉ có Tiêu Toàn, Lục Minh Ngọc, Minh Huệ Đế chỉ cần sủng ái, cần bởi vì chờ mong mà khảo nghiệm.
      Này đây Lục Minh Ngọc ở trước mặt càng thoải mái làm nũng, Minh Huệ Đế liền càng cao hứng.
      “Nguyên lai A Noãn nhớ thương Lả Lướt của trẫm như vậy.” Sợ cháu ngoại cho rằng keo kiệt, Minh Huệ Đế nhanh giải thích : “Lúc trước A Noãn dưỡng thương, cho nên hoàng cữu cữu vội vã đem ngựa đưa lại đây, như vậy , chiều nay trẫm mang A Noãn xem ngựa, chúng ta cùng nhau chạy hai vòng, có trẫm ở, A Noãn cứ việc yên tâm cưỡi ngựa.”
      Lục Minh Ngọc đại hỉ, nhảy nhót mà “Ân” tiếng.
      Buổi trưa Minh Huệ Đế hồi tẩm cung dùng cơm, Lục Minh Ngọc nghỉ xong, thay quần áo mới mẫu thân gởi tới, ngẩng đầu ưỡn ngực mà gặp tổ phụ. Lục Trảm ngồi ở nhà chính, bởi vì buổi chiều cháu lại muốn cưỡi ngựa, Lục Trảm nhịn được nghĩ tới việc cháu ngã ngựa, liền gọi trưởng tôn Lục Gia Bình vào, lại lần nữa dạy bảo phen.
      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lục Trảm tùy ý xem qua, chờ mong cháu như hoa như ngọc nghĩ liếc mắt nhìn thấy thiếu niên lang môi hồng răng trắng, nhìn quanh rực rỡ, tuy rằng vóc dáng lùn, nhưng dáng vẻ “Thiếu niên lang” xuất chúng, trong tay phe phẩy cái quạt xếp, hoàn toàn xứng với bốn chữ “Ngọc thụ lâm phong”.
      “Tổ phụ, có phải con mặc như vậy còn khí phái hơn đại ca ?” Lục Minh Ngọc đứng ở bên cạnh huynh trưởng, thân mật mà trêu chọc . Đường huynh vì nàng xuống ngựa tự trách thôi, Lục Minh Ngọc biết phải là lỗi của đường huynh, biết được đường huynh vì nàng liên lụy mà quỳ lúc lâu, Lục Minh Ngọc cực kỳ áy náy, sớm mang theo lễ vật bồi tội, huynh muội chi tình chịu bất luận cái gì ảnh hưởng.
      “A Noãn…… Mặc như thế nào đều đẹp.” Lục Gia Bình kinh diễm mà nhìn đường muội, vừa thích vừa tự hào.
      Lục Trảm nhìn cháu trước mắt so với mặc nữ trang còn kinh diễm hơn, mày lại nhăn lại. Cháu xinh đẹp như vậy, bị đám thiếu niên bên ngoài nhìn xem làm sao bây giờ? Ở trong mắt Lục Trảm, những người đó có thể nhìn thấy cháu xinh đẹp như vậy chính là chiếm tiện nghi của cháu , có tâm muốn cháu đổi xiêm y khác,nhưng đối mặt với đôi mắt đào hoa đầy chờ mong của cháu , Lục Trảm đánh mất ý niệm này.
      Cháu cao hứng mới là quan trọng nhất, có hộ bên người, những thiếu niên lang đó xem cũng thấy gì.
      thôi, đừng làm cho Hoàng Thượng chờ chúng ta.” Mọi người đầy đủ, Lục Trảm đứng lên, thân hình cao lớn, như núi nhạc nguy nga.
      Bên ngoài tẩm cung của Minh Huệ Đế.
      Sở Hành mặc quan phục Thần Xu Doanh Chỉ Huy Sứ, sóng vai cùng Sở Tùy đứng phía sau Tam hoàng tử, buổi chiều muốn bồi Minh Huệ Đế du ngoạn.
      Phía sau thần câu Dạ Thần bỗng nhiên tại chỗ đạp đạp, Sở Hành quay đầu lại, liền thấy đầu oai phong của Dạ Thần nhìn về sườn mênh mông phía đông, nhưng đường trừ bỏ thị vệ đông đúc, cũng có dị thường gì. Bởi vì động tác của Dạ Thần liền an tĩnh, Sở Hành có nghĩ nhiều, mắt phượng nhìn phía trước, thần sắc lạnh lùng như thường.
      “Đại ca, Lục gia còn chưa có tin tức sao?” Đầu Sở Tùy cố tình hướng bên này, thấp giọng hỏi.
      Ngày ấy Sở Hành trở về từ biệt viện Lục gia, trực tiếp tìm Sở Tùy giải thích, sớm động tình đối với Lục Minh Ngọc, bởi vì biết Sở Tùy cũng thích Lục Minh Ngọc, thân là huynh trưởng theo lẽ phải nên khiêm nhượng, nên mới tỏ vẻ cái gì. giờ Lục Minh Ngọc thà chết cũng muốn tha thứ Sở Tùy, Sở Hành cho cơ hội lần, cũng muốn tiếp nửa, thỉnh Sở Tùy buông tay, đừng lại quấn quýt Lục Minh Ngọc nữa.
      Sở Tùy cam lòng.
      Nhưng huynh trưởng đều là lời , mấy ngày nay trong mộng Sở Tùy đều là ánh mắt của Lục Minh Ngọc khi té ngựa nhìn , quyết tuyệt, mang theo bất luận lưu luyến gì. Sở Tùy phẫn hận, hận Lục Minh Ngọc tuyệt tình đến như vậy, chịu tha thứ lần xúc động thời niên thiếu của ,nhưng cũng muốn từ bỏ, muốn từ bỏ nương mà lần đầu tiên thích. Liên tục mấy đêm trằn trọc, Sở Tùy dần dần bình tĩnh lại.
      Lục Minh Ngọc thà chết cũng tha thứ cho , muốn gả , cách khác,dù cho có nỗ lực như thế nào, đều chiếm được tâm nàng.
      Huynh trưởng vẫn luôn chiếu cố có thêm đối với , ràng chính mình cũng thích Lục Minh Ngọc, lại bày mưu tính kế thay , giúp nhiều lần như vậy, cho nên thân là đường đệ, nếu biết cùng Lục Minh Ngọc vô duyên, vì sao thể thành toàn cho huynh trưởng? Nếu Lục Minh Ngọc thích , cho dù thế nào cũng tiếp tục tranh thủ,nhưng ngược lại biết thể chiếm được còn muốn tranh đoạt cùng huynh trưởng, đó là kẻ ngu dốt, nếu tiếp tục chỉ làm lạnh tâm huynh trưởng, chỉ để người khác chê cười Sở gia.
      Tuy Sở Tùy thích Lục Minh Ngọc, nhưng nghĩ vì nữ nhân thích ,mà cùng huynh trưởng nháo cương.
      Suy nghĩ cẩn thận, Sở Tùy tìm huynh trưởng uống rượu, uống đến say mèm, ngày thứ hai tiếp tục làm huynh đệ.
      Như vậy bất luận là đường đệ quan tâm huynh trưởng, hay là xuất phát từ tò mò kết quả cầu hôn của “Tình địch”, Sở Tùy đều muốn biết tiến triển.
      Đường đệ đứng bên trái ,khi mở miệng, lông mi bên phải của Sở Hành khó có thể phát động động.
      “Sau khi hồi kinh, ta thỉnh tổ mẫu chính thức cầu hôn.”
      Trầm mặc lát, mặt Sở Hành thay đổi .
      Sở Tùy thu hồi tầm mắt, tâm tình phức tạp. Chính thức cầu hôn, như vậy, Lục gia đáp ứng rồi?
      hết hy vọng, nhưng nghe được tin tức này, Sở Tùy làm được biểu cao hứng vì huynh trưởng.
      Phía trước truyền đến tiếng vó ngựa, Sở Tùy thất thần mà nhìn qua, liền thấy bọn thị vệ nắm hai con tuấn mã trước sau tới bên này, tuấn mã phía trước thuân thể cường tráng, so với Dạ Thần của huynh trưởng còn muốn uy vũ hơn, thân da lông ánh kim dưới ánh mặt trời rực rỡ lung linh, tựa như con vàng ròng chế tạo kim mã. Còn con tuấn mã phía sau toàn thân tuyết trắng, hình thể so kim mã hai vòng, nhưng con ngựa trắng đó thân tiên khí, giống như trung thu trong trời đêm sáng trong minh nguyệt.
      Đúng là hai con ngưa của Minh Huệ Đế: Thiên Phong, Lả Lướt.
      Sở Tùy ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hai con ngựa càng ngày càng gần, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kinh ngạc nhìn về phía huynh trưởng, tin tức Hoàng Thượng đem Lả Lướt thưởng cho Lục Minh Ngọc sớm được biết, vậy là hôm nay Lục Minh Ngọc cũng tới đây?
      Tầm mắt Sở Hành sớm từ Lả Lướt thu trở về, đôi mắt phượng đen như cổ giếng gợn sóng mà nhìn điêu khắc uy nghiêm trước tẩm cung của Minh Huệ Đế, phảng phất như biết ý nghĩa thân của con ngựa Lả Lướt. Huynh trưởng hiểu phong tình tựa như cục đá, Sở Tùy vừa cam Lục Minh Ngọc nương thiên kiều bá mị như vậy cuối cùng rơi vào tay huynh trưởng, lại nhịn được nhắc nhở huynh trưởng, “Đại ca, hơn phân nửa nàng đến.”
      Sở Hành rũ mắt nhìn , “Ai?”
      Ngực Sở Tùy nghẹn đến thiếu chút nữa hộc máu, nghẹn khuất mà nắm chặt nắm tay, oán hận nhìn hướng khác. Phụ tử Lục gia đáp ứng huynh trưởng, khẳng định là nhìn trúng bản lĩnh cùng tiền đồ của huynh trưởng, lệnh của cha mẹ lời người mai mối, Lục Minh Ngọc khẳng định cũng là vì nghe theo phụ mệnh mới đáp ứng, dù sao tin Lục Minh Ngọc thích huynh trưởng! Nếu phải phạm hồ đồ, tia cơ hội huynh trưởng đều có!
      Càng nghĩ càng giận, Sở Tùy ngực nghẹn bụng hỏa, nhưng tức giận nhất là chính bản thân mình,là ai làm phạm sai lầm!
      “Lục đại nhân tới.”
      Nơi xa truyền đến tiếng khe khẽ, Sở Tùy lập tức nhìn phía đó.
      Lục Trảm quả nhiên tới, hai sườn bên theo bên tôn tử……
      Ý niệm chưa lạc, tầm mắt Sở Tùy dừng người “Thiếu niên lang” bên phải Lục Trảm, “” mặc thân áo cổ tròn màu ngọc bạch, vạt áo thêu đóa hoa lan sáu cánh, tố nhã linh động, ngọc bội xanh biếc treo hông của “’’, theo bước chân mà nhàng đong đưa, tiếng động lại hình như có thanh.
      Trường bào ngọc bạch, xứng mỹ ngọc giống nhau nhân vật, Sở Tùy cầm lòng đậu hướng lên xem. Hôm nay nàng búi búi tóc nam tử, đầu tóc đen dùng cây trâm bạch ngọc cố định, lộ ra khuôn mặt tuấn nhã ngọc oánh nhuận. cái đai buộc trán nạm hồng bảo thạch buộc ở giữa trán nàng, nhan sắc đỏ thẫm cùng với da thịt thắng tuyết của nàng, mặt mày như họa, so Sở Tùy gặp qua sở hữu nam tử đều phải lỗi lạc phong lưu.
      Ở đây tất cả nam nhân đều nhìn nàng, nàng lại ung dung bức bách, như coi bọn họ có gì, chỉ cười chuyện cùng tổ phụ.
      Sở Tùy xem ngây ngốc, Lục Minh Ngọc, Lục Minh Ngọc, cũng chỉ có nàng, mới xứng đôi với hai chữ “Minh Ngọc” này.
      “Tổ phụ, con muốn xem ngựa mà hoàng cữu cữu chuẩn bị cho con như thế nào.” vào trước cửa cung, Lục Minh Ngọc quét mắt nhìn lả lướt bị thị vệ dắt, mặt mày dấu được vui mừng.
      , đừng chạy loạn.” Lục Trảm nhìn đầu cháu vì che vết sẹo nên đeo đai buộc trán, đành lòng cự tuyệt bất cứ cầu gì của cháu .
      Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn gật gật đầu, cười khanh khách vượt vào bên trong mà ngay cả Tam hoàng tử đều có dũng khí chủ động tiến vào.
      Mà từ khi thân ảnh Lục Minh Ngọc xuất trước tầm nhìn của mọi người đến khi biến mất, đôi mắt đào hoa nàng linh động mỹ lệ đều có nhìn xem bất kì người nào ở đây.
      Người rồi, Sở Tùy buồn bã mất mát, tâm tư từ người Lục Minh Ngọc thu hồi lại, lại thầm quan sát huynh trưởng.
      Sở Hành lại vào lúc này từ Tam hoàng tử bên người vượt ra ngoài, bước đến Lục Trảm trước mặt, cung kính mà hành lễ, “Ngài tới.”
      Sau khi cháu xảy ra chuyện , mỗi lần gặp phải Sở Hành đều lấy lòng , ngay từ đầu Lục Trảm còn tức giận cùng Sở Hành hai câu, tại cũng lười phải tức, gật đầu có lệ chút, đôi mắt hổ đảo qua, tìm vài vị thượng thư chuyện, bất quá Lục Trảm lại có tiếng mặt lạnh, cử chỉ này của cùng với những người khác thoạt nhìn cũng có bất đồng gì.
      Sở Hành gặp qua lễ, lần nữa trở lại phía sau Tam hoàng tử, tiếp tục mặt vô biểu tình.
      Sở Tùy hồi tưởng tình hình khi huynh trưởng hành lễ với Lục Trảm, bỗng nhiên hứng thú rã rời, thấp giọng : “Đại ca, tối hôm qua đệ có chút cảm lạnh, thân thể khoẻ, về trước.” Lục Minh Ngọc là mỹ, mỹ đến làm tâm tâm niệm niệm vô pháp quên, nhưng nàng là của huynh trưởng, dù cho mỹ cũng để cho huynh trưởng xem, Sở Tùy muốn tiếp tục tra tấn chính mình.
      “Hảo hảo nghỉ ngơi.” Sở Hành vỗ bả vai .
      Sở Tùy nhanh chóng tránh , ý bảo người hầu dẫn ngựa, rời khỏi du ngoạn lần này.
      Nghe tiếng bước chân xa của đường đệ, khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hành rốt cuộc cũng xuất tia biến hóa, nhấp khẩn môi, mắt phượng chuyển hướng cửa cung.
      Lại đợi trong chốc lát, bên trong truyền đến quen thuộc thanh , “Hoàng cữu cữu sai người chuẩn bị cung tiễn, là muốn săn thú sao?”
      chuyện xong, hai thân ảnh cao thấp rốt cuộc lộ diện.
      Ngay khi Lục Minh Ngọc ra, tầm mắt Sở Hành liền quay đầu lại, mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm nàng. Hơn tháng gặp, lo lắng cho thương thế của nàng khôi phục như thế nào rồi, nhiều lần tới cửa đều gặp được, sợ đường đệ tro tàn lại cháy rực nên nỗ lực giả bộ làm bộ dáng cầu hôn thuận lợi, nhưng tới đêm khuya tĩnh lặng, trong đầu tất cả đều là nàng, nàng cười kêu biểu cữu cữu, nàng hơi thở thoi thóp mà ngã vào trong lòng ngực , khóc lóc nàng thích .
      Sở Hành tin nàng ngắn ngủn tháng quên , nàng khẳng định trách , Sở Hành dám lại hy vọng xa vời gì nhiều, tại chỉ nghĩ đơn độc cùng nàng giải thích ràng, ít nhất làm nàng biết, có vô tình như vậy trong mắt nàng.
      Ánh mắt nóng rực như lửa mà nhìn chằm chằm. Như mũi tên bắn thẳng vào mặt nàng,làm sao Lục Minh Ngọc cảm giác được?
      Nhưng nàng quên được màn nhìn thấy lưng ngựa kia, quên được Sở Hành đem nàng nhường cho đường đệ của .
      Hơn tháng này nàng đều cười, cười cho những người quan tâm bên cạnh nàng, nhưng buổi tối Lục Minh Ngọc luôn nằm mơ, trong mộng tất cả đều là huynh đệ Sở gia, trong mộng các loại tình huống Sở Hành đem nàng nhường cho Sở Tùy, thậm chí có giấc mộng, Sở Tùy động tay động chân làm nhục nàng, nàng khóc lóc cầu xin Sở Hành cứu nàng, Sở Hành vẫn như cũ tuyệt tình rời .
      Có lẽ nên cho nàng chút thời gian, nàng mới có thể bình tĩnh để nhìn .
      Nhưng tại, Lục Minh Ngọc còn chưa làm được.
      “Hoàng cữu cữu, ta lên ngựa trước đây.” Nhìn về phía ngựa Lả Lướt toàn thân tuyết trắng kia, như hoạch chí bảo, tự đáy lòng Lục Minh Ngọc nở nụ cười, cùng Minh Huệ Đế lên tiếng kêu gọi, nàng bước chân nhàng hướng lả lướt mã chạy tới, thân ngọc bạch trường bào, như gió thổi tơ liễu, ở trước mặt Sở Hành bay .
      Liếc mắt cái cũng chưa nhìn .
      Ánh mắt Sở Hành truy đuổi thân ảnh của nàng, xem nàng thân mật mà ôm đầu lả lướt cọ cọ, xem nàng thuần thục mà xoay người lên ngựa, đến bên người tổ phụ Lục Trảm, chờ xuất phát.
      “Quốc công gia?” Ngụy Đằng thấp giọng nhắc nhở gọi.
      Sở Hành gật gật đầu, tiếp nhận dây cương, xoay người lên ngựa.
      Đến khi hoàng hôn, Minh Huệ Đế phái người kiểm tra con mồi của mọi người, khiếp sợ mà phát mình Sở Hành bắn, chiếm nhiều hơn nửa con mồi.
      “Tài bắn cung của Thế Cẩn đáng khen!” Minh Huệ Đế cao giọng tán dương.
      Sở Hành nhìn về phía bạch y thiếu niên bên cạnh Minh Huệ Đế.
      Lục Minh Ngọc cúi đầu vuốt ve lưng ngựa Lả Lướt, hoàng hôn chiếu lên người nàng, sườn mặt nàng điềm đạm yên lặng, tựa như nghe thấy.


      Đặng Gia
      Last edited: 27/10/17
      Pe Mick, Suuuly, Phương Lăng30 others thích bài này.

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Xuân noãn hương nùng

      Chương 98

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      Đầu tháng tám, thánh thượng tránh nóng trở về từ Lương Sơn, đám người Sở Hành cũng theo về kinh.
      lúc hoàng hôn, Sở Hành, Sở Tùy cùng trở về Quốc công phủ, đến Tam Thu Đường bái kiến thái phu nhân.
      Xa cách hai tháng, thái phu nhân lòng nhớ hai tôn tử, hảo hảo hỏi han ân cần phen.
      Hàn huyên nửa cái canh giờ, Sở Tùy nhìn xem huynh trưởng, đoán ra được huynh trưởng muốn cùng tổ mẫu đề cập chuyện của Lục Minh Ngọc.Nếu đổi tẩu tử khác, Sở Tùy khẳng định muốn trêu chọc huynh trưởng phen, nhưng người nọ là Lục Minh Ngọc, Sở Tùy có tâm tình, lấy lí do thân thể mỏi mệt cáo từ trước, thuận tiện mang theo muội muội Sở Tương.
      “Doanh Doanh, đại ca mua cho muội rất nhiều lễ vật, kêu người đưa đến viện của muội, muội xem có thích hay .” Sở Hành hướng muội muội cười cười.
      Sở Doanh vui vẻ mà xem lễ vật.
      Thái phu nhân cười tủm tỉm mà nhìn theo cháu cùng nha hoàn ra cửa, tiếng bước chân xa, bà mới nghi hoặc mà chuyển hướng nhìn trưởng tôn, ngạc nhiên : “Thế Cẩn có việc?” Trưởng tôn sợ nhất là bà lải nhải, nếu như có việc gì, trong bọn trưởng tôn nhất lui ra đầu tiên.
      Sở Hành ngồi bên trái phía dưới thái phu nhân, lặng im lát, rũ mắt : “Tổ mẫu, con muốn cưới tứ tiểu thư Lục gia làm vợ, muốn phiền tổ mẫu ngày mai Lục gia chuyến, thay con tốt.”
      biết Lục Minh Ngọc còn oán , nhưng Sở Hành quyết định cưới nàng, liền thể dễ dàng từ bỏ. Ở Lương Sơn, qua loa cầu hôn chỉ là nóng lòng làm Lục Minh Ngọc biết tâm ý của , giờ hai tháng qua, nàng hẳn oán giận cũng giảm nhiều, nên lại thỉnh tổ mẫu chính thức chuyến, có lẽ, Lục Minh Ngọc xem phần thành tâm này của ,mà đồng ý hôn .
      “Tứ nha đầu? A Noãn?” Thái phu nhân khiếp sợ mà nhìn chằm chằm tôn tử, có điểm hoài nghi chính mình nghe lầm. Lục Minh Ngọc mới mười ba, so trưởng tôn hơn con giáp, nguyên nhân chính là vì như thế, thái phu nhân tuy rằng cảm thấy Lục Minh Ngọc là nương tốt, nên trước nay có nghĩ tới muốn đem người xứng cấp trưởng tôn, chỉ là vẫn luôn thay thứ tôn lưu ý chút, tại trưởng tôn ít khi cười gần nữ sắc, thế nhưng coi trọng tiểu nha đầu?
      Sở Hành sớm tưởng tượng cuộc chuyện này, nên phản ứng của tổ mẫu cũng như dự liệu, bởi vậy khuôn mặt Sở Hành bình tĩnh, thong dong : “Đúng vậy, chính là A Noãn.” Rồi tiếp tục thuật lại lần lời với Chu thị, “…… Tổ mẫu, ngài vẫn luôn hy vọng con sớm ngày thành thân, trước kia con quá để tâm, chỉ là,lúc đó con biết con cùng với A Noãn tuổi hợp, nhưng nhiều năm như vậy con chỉ coi trọng mình nàng, khẩn cầu tổ mẫu thay con làm chủ.”
      Thái phu nhân trầm ngâm tiếng, “Ngươi, ngươi là , phụ tử Lục Trảm đều cự tuyệt ngươi?”
      Gương mặt lạnh lùng của Sở Hành lên tia xấu hổ, thầm nắm tay, thấp giọng : “Con cùng với A Noãn có chút hiểu lầm, nàng giận con, chịu tha thứ cho con, phụ tử Lục đại nhân tự nhiên đáp ứng. Tổ mẫu yên tâm, con viết phong thư cho nàng, hướng nàng bồi tội,khi tổ mẫu mang theo Doanh Doanh, con nhờ Doanh Doanh chuyển giao cho nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ cho con .”
      Lòng hiếu kỳ Thái phu nhân lại dâng cao, giọng hỏi: “Ý của ngươi là, nếu A Noãn sinh khí, nàng đáp ứng ngươi? Vậy ngươi làm cái gì đắc tội A Noãn?”
      Nhớ tới lỗi lầm của mình, áy náy cùng tự trách, sắc mặt Sở Hành ảm đạm, nhìn vạt áo của trưởng bối : “Tổ mẫu, con cùng với chuyện của nàng tiện tỉ mỉ, tóm lại là con thực xin lỗi nàng, con muốn mau chóng đền bù, bằng con sợ nàng bao giờ chịu tha thứ con. Tổ mẫu, đời này trừ bỏ A Noãn, ai con đều muốn cưới.”
      Thái phu nhân kinh ngạc há miệng, nhìn trưởng tôn tựa như nhìn người xa lạ.

      Trưởng tôn đối Lục Minh Ngọc tình thâm đến phải khanh cưới rồi sao?
      Thái phu nhân quá hiểu biết đại tôn tử chính mình tay dạy dỗ, trong lòng biết lời kia của Sở Hành tuyệt phải là lời xúc động, thái phu nhân cúi đầu, ngưng mi suy nghĩ sâu xa. Nàng vẫn là cảm thấy Lục Minh Ngọc cùng trưởng tôn thể nào xứng đôi, người như núi băng nghìn năm, người ngoan ngoãn ngây thơ giống hài tử, nhìn như giống dám đối với trưởng tôn hỏi han ân cần. Mà Lục Minh Ngọc mới mười ba, phụ tử Lục Trảm hài tử như vậy, chừng cũng đến mười sáu mới có thể xuất giá, khi đó trưởng tôn già...
      Chỉ là, tâm ý trưởng tôn quyết, bà lại thực vừa lòng Lục Minh Ngọc……
      Thôi nếu trưởng tôn cầu theo ý trưởng tôn , dù gì thứ tôn khẳng định cũng biết tâm tư của huynh trưởng, có khả năng lại cưới Lục Minh Ngọc.
      “Khó được ngươi có tâm tư thành gia, vậy tổ mẫu vì ngươi chuyến.” Thái phu nhân cười , “Chỉ là hôm nay sắc trời tối, sáng mai ta cấp Lục gia đưa thiệp, ngày sau lại tới cửa, vừa lúc ngày mai chuẩn bị tốt phần lễ vật. Chuyện này giao cho tổ mẫu, chỉ cần con cẩn thận ngẫm lại viết thư cấp A Noãn bồi tội như thế nào .”
      Tổ mẫu đáp ứng rồi, đầu tiên là Sở Hành thả lỏng lại, nghe được viết thư, tức khắc lại có chút vô thố.
      Viết thư, là quyết định viết, nhưng viết như thế nào……
      Hai đời, Sở Hành chỉ viết qua tấu chương, công văn, thư nhà, chưa bao giờ viết thư cho nữ tử.
      Thái phu nhân sống lớn tuổi như vậy, vừa thấy thần sắc này của tôn tử liền biết sầu cái gì. Vì có thể cưới vợ sớm chút cho trưởng tôn,để đại phòng sớm có hậu, thái phu nhân khụ khụ, hạ giọng chỉ điểm tôn tử: “Thế Cẩn, này nếu là Nhị đệ ngươi muốn lấy lòng nương nào, ta cái gì đều cần nhọc lòng, nhưng ngươi sao……”
      Đoán được tổ mẫu kế tiếp muốn cái gì, Sở Hành hơi hơi cúi đầu, nhưng người chút sứt mẻ, vừa thấy chính là tự mình hiểu lấy, nguyện khiêm tốn thỉnh giáo.
      Thái phu nhân cười trộm, nhấp nhấp môi, thanh càng thấp, “Thế Cẩn a, nếu nữ nhân tức giận, nàng muốn nghe nhất phải ngươi giải thích ngươi sai chỗ nào, cũng phải ngươi xin lỗi, nhưng điều này cũng cần phải , nàng muốn nghe nhất là lời ngon tiếng ngọt. cách khác, A Noãn cùng người có đoạn thời gian gặp, vậy khi ngươi viết thư, nhớ thêm chút như ngày thấy như cách tam thu……”
      “Tổ mẫu, con còn có việc, thư con tự viết, chuyện cầu hôn làm phiền người.”
      Đột nhiên Sở Hành đứng dậy, mau, người nhanh hơn, đảo mắt liền bước ra nhà chính. Chờ thái phu nhân lấy lại tinh thần, người thấy ảnh!
      Thái phu nhân chớp chớp mắt, ngẫm lại lời của chính mình,bà vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, chỉ là câu “ ngày thấy như cách tam thu” mà tôn tử thẹn thùng nên lời, vậy muốn viết thư như thế nào? Viết ra có thể chọc tiểu nương nổi nóng hay ? Thái phu nhân biểu hoài nghi, nhíu nhíu mi, phân phó đại nha hoàn Hỉ Thước canh giữ ở bên ngoài “ chọn hai thoại bản của thư sinh cùng thiên kim tiểu thư hoa nguyệt đưa tới cho quốc công gia.”
      Ngượng ngùng nghe bà giáp mặt,vậy bà đem lời ngon tiếng ngọt vẽ ra tới, đưa qua cho xem là được ?
      Màn đêm buông xuống,bên ngoài Định Phong Đường.
      Ngụy Đằng chần chờ mà tiếp nhận hai quyển sách trong tay Hỉ Thước, “Đây là?”
      Hỉ Thước biết thái phu nhân cùng quốc công gia hàn huyên cái gì, nhưng nàng nhận được sách, có thể đoán được mong đợi của thái phu nhân đối với quốc công gia bó tuổi còn chịu cưới vợ, bởi vậy nhịn được nghiêng đầu cười, “Thoại bản, thái phu nhân cố ý đưa cho quốc công gia xem giết thời gian, đúng rồi, thái phu nhân , thỉnh quốc công gia cần phải đọc kĩ ngôn từ trong đó.”
      xong che miệng bỏ ,trước khi khuất bóng còn truyền đến hai tiếng cười khẽ.
      Ngụy Đằng cúi đầu,nhìn như thế nào cũng đoán được chuyện gì xảy ra, tận chức tận trách mà ôm sách thư phòng.
      Sở Hành ngồi ở án thư, trước mặt phô trương giấy Tuyên Thành, chữ cũng chưa viết, nghe được tiếng bước chân của Ngụy Đằng, lại nhanh chóng đem giấy Tuyên Thành xoa thành cục tròn rồi ném tới giỏ tre bên cạnh, lại rút ra quyển binh thư giả vờ lật xem.
      “Quốc công gia, thái phu nhân tặng hai quyển thoại bản, là cho ngài giết thời gian, còn dặn dò ngài nên đọc kỹ ngôn từ trong đó.” Ngụy Đằng đem thoại bản tử đặt tới bên cạnh Sở Hành, thấp giọng .
      Sở Hành liếc bìa mặt của hai bản thoại bản tử, bìa của quyển thứ nhất gọi là 《 Mai Viên nhớ 》.
      xuống .” Sở Hành nhàn nhạt .
      Ngụy Đằng cúi đầu ra.
      Sở Hành khó hiểu mà cầm lấy quyển《 Mai Viên nhớ 》, tùy tay mở ra trang đầu tiên, liếc mắt cái nhìn thấy đoạn bên trong được người phác hoạ, theo bản năng Sở Hành xem từ đầu đến cuối, lại là thư sinh họ Lý ở trong hoa viên ngăn lại Phương nương vị tiểu thư khuê các, ít ỏi vài nét bút miêu tả mỹ mạo của Phương nương, tiếp theo Lý thư sinh : “ nương, ba ngày qua nàng chưa từng liếc mắt nhìn xem ta lần, chẳng lẽ muốn mệnh của ta……”
      Sở Hành chịu khống chế mà rùng mình, tay đem bản thoại ném qua bên, lại nhặt lên quyển khác cũng vứt qua bên. Tổ mẫu là, bản thoại về tài tử cùng mỹ nhân viết người ta đọc để giết thời gian , Lục Minh Ngọc lại là tiểu thư khuê các chân chính,làm sao có thể dùng loại lời này để mà vũ nhục nàng được?
      lần nữa mở ra trương giấy Tuyên Thành, Sở Hành nhắc bút lên, cái đề bút động tác biết duy trì bao lâu, mới rốt cuộc rơi xuống cái thứ nhất tự.
      Đêm nay, đèn thư phòng của Định Phong Đường, trắng đêm chưa tắt.
      “Quốc công gia, nên thượng triều.” Mặt trời ló dạng, Ngụy Đằng ngáp cái, đến trước cửa nhắc nhở .
      Nam nhân bên trong nghe được, qua khoảng khắc sau, sắc mặt lạnh lùng mà ra. Ngụy Đằng hầu hạ chủ tử rửa mặt thay quần áo, Sở Hành thượng triều, ở lại thư phòng thu thập. Vừa vào cửa, liền thấy trong giỏ tre đầy giấy Tuyên Thành, còn bị người dùng lực ấn xuống, giấy Tuyên Thành dự phòng ở bàn dày chồng bây giờ thiếu hơn phân nửa.
      Ngụy Đằng đứng thẳng bất động giữa phòng, đôi mắt nhìn giỏ tre, trong đầu giằng co lúc lâu, mới dằn xuống ý nghĩ mở giấy ra nhìn xem rốt cuộc xúc động chủ tử viết cái gì, bưng giấy sọt đốt. Tiêu tốn cả đêm thời gian của quốc công gia, khẳng định là thư tín quan trọng, cần thiết tiêu hủy, để tránh truyền ra ngoài, chậm trễ đại của chủ tử.
      Chỉ là giấy trong giỏ tre quá đầy, ra ngoài cẩn thận rớt vài cái, Ngụy Đằng nhìn thấy, Phạm Dật vừa lúc ngang qua,định kêu Ngụy Đằng trở về thu thập, nhưng Ngụy Đằng quá nhanh, nên kịp. Phạm Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, khom lưng nhặt giấy lên, tò mò mở ra xem,, liền thấy chính giữa giấy Tuyên Thành có vài nét bút thô thô nét mực, nhưng lại có nội dung gì……
      ~
      Mặ trời ngả về tây, Sở Hành trở về nhà sớm hơn so với thường ngày, như cũ Tam Thu Đường thỉnh an trước.
      “Viết thư xong chưa?” Thái phu nhân chế nhạo hỏi.
      Sở Hành gật đầu, rũ mi mắt : “Con xem Doanh Doanh.”
      Thái phu nhân phi thường muốn biết phong thư này của trưởng tôn viết cái gì, nhưng trưởng tôn lớn, nếu trưởng tôn cho bà xem, bà cũng phải thu hồi lòng hiếu kỳ, “ thôi, chốc lát hai người các ngươi cùng nhau lại đây dùng cơm.”
      Sở Hành đáp ứng cũng cự tuyệt, đến viện bên cạnh.
      “Đây là đưa cho A Noãn tỷ tỷ?” Nhìn ống trúc huynh trưởng đặt lên bàn, Sở Doanh hơi hơi nhíu mày. Lần trước Nhị ca buộc nàng lừa A Noãn tỷ tỷ, ca ca còn nhắc nhở nàng lúc lâu,kêu nàng về sau nên giúp bất kì nam nhân nào đưa lời nhắn hoặc truyền đồ vật cho nương, hôm nay ca ca làm sao biết còn cố phạm vào?
      “Bên trong là cái gì a?” Sở Doanh lắc lắc ống trúc, quá nguyện ý, lỡ như chọc A Noãn tỷ tỷ cao hứng ……
      “Doanh Doanh cần biết, ngươi giúp đại ca chuyển giao cho nàng, nhớ ngàn vạn đừng để cho người khác thấy.” Sở Hành trịnh trọng dặn dò muội muội.
      Rốt cuộc là thân ca ca, Sở Doanh nguyện ý phá lệ, nhưng vẫn là thấp thỏm hỏi: “A Noãn tỷ tỷ nhìn đến đồ vật bên trong, có tức giận hay ?”
      Sở Hành ngẩn ra, Lục Minh Ngọc nhận được thư của , tức giận sao?
      Sở Hành biết, chỉ biết là, những lời trong lòng này, cần thiết phải cho nàng nghe, lại giải thích, sợ mình nhịn được mà tìm nàng.
      Vô pháp trả lời, Sở Hành lựa chọn lảng tránh, đem thư bỏ vào ống trúc đưa cho muội muội, lại lần nữa dặn dò muội muội đừng để rớt.
      “Có phải ca ca thích A Noãn tỷ tỷ hay ?” Sở Doanh dù sao cũng mười tuổi, nhìn ca ca trước mắt, nàng giọng suy đoán .
      Ánh mắt muội muội trong suốt, Sở Hành chần chờ lát, cuối cùng gật đầu.
      Sở Doanh cao hứng mà cười, hưng phấn : “Ca ca yên tâm, muội khẳng định đem đồ này giao tận tay cho A Noãn tỷ tỷ!”
      Nàng thích A Noãn tỷ tỷ, nếu A Noãn tỷ tỷ có thể làm đại tẩu của nàng,khi đại tẩu gả qua đây, nàng có bạn rồi.

      ( Rốt cuộc Quốc Công Gia chúng ta viết thư xin lỗi như thế nào xin m.n đợi chương tiếp theo. Spoil chút là thư ảnh viết đúng ngầu luôn, làm thơ nữa cơ)

      Đặng Gia
      Pe Mick, Suuuly, Phương Lăng30 others thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Làm ta háo hức mong chờ...
      Đặng Gia thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Quốc công gia đốn tim cả vợ lẫn đám sắc nữ bạn đọc mất.
      Đặng Gia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :