1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phượng huyết - Mị Ngữ Giả (Update Chương 05/34)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Imelda Phạm

      Imelda Phạm Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      38
      PHƯỢNG HUYẾT
      Chương 3: Cánh phượng đáp tán ngô đồng
      Tác Giả: Mị Ngữ Giả

      Editor: Imelda Phạm.

      Tóc mai như cắt, hàng mày như họa, mắt sáng như sao, đây chính là Thẩm lang nổi danh Đế Kinh. Vân Hoàng nhìn chằm chằm, đôi mắt phượng hắc bạch phân minh phản chiếu bóng hình . Khi đó, nàng còn niên thiếu, cũng vừa lúc phong hoa

      người vốn quen biết, lại công khai cầu nàng làm thê ngay trước mặt phụ hoàng; sau cầu hôn rồi, lại dám kiên trì đến cùng, tự dưng biến nàng thành trò cười của lục cung; cưới Lâm Xuyên, nhưng khi hồi cung lại lặng lẽ chạy theo sau nàng... Ánh mắt Vân Hoàng ngày càng lạnh, chút kiêng kị nhìn kỹ , sắc sảo lúc này khiến nàng hoàn toàn khác với thiếu nữ nhẫn ban nãy.

      Dưới ánh nhìn của nàng, Thẩm Giác chậm rãi cúi đầu. Trong đêm đông tuyết rơi, sống mũi thẳng tắp của lại rịn ra vài giọt mồ hôi. Dáng vẻ cúi đầu của khiến Vân Hoàng nhớ tới cây trúc phía sau cung Mộc Lan, cành trúc bị tuyết đọng ép, run rẩy hạ xuống mặt đất.

      Từ đó về sau, họ từng gặp lại hai lần, là sau khi Lâm Xuyên chết yểu, là ngày Thẩm Giác phản bội, sau đó sao, Vân Hoàng biết, cũng muốn biết. Bốn năm qua, nàng quen sống kiếp tạm bợ của tù nhân, lại là Thẩm Thiếu phó quyền khinh Kinh Hoa. Triều phục mũ cao đai rộng nuốt mất nhuệ khí thiếu niên ngày nào của , đường nét sắc sảo, màu da hơi tối, cử chỉ thong dong ràng. Duy nhất thứ hề thay đổi là tư thế cúi đầu của , vẫn cực kỳ giống với cành trúc bị ép cong khi xưa.

      Mà nàng, giờ đây cũng mất ánh mắt trong veo thuở nào, mắt phượng rũ xuống, thần sắc nhàn nhạt, nhìn ra vui buồn.

      - Thần Thẩm Giác, tham kiến công chúa Thanh Bình. - Thẩm Giác lùi ra sau bước, hành đại lễ với Vân Hoàng.

      lúc lâu vẫn được nàng đáp lại, chỉ thấy gấu váy thêu mây xanh đập vào tầm mắt, vạt áo choàng viền vàng rũ xuống, như có như phất qua mắt , hương thơm thanh sạch vờn quanh chóp mũi. Hô hấp của Thẩm Giác như nghẹn lại, đột nhiên cảm giác nàng ở rất gần, nhưng chẳng biết từ khi nào vượt ngoài tầm với.

      Trong sân, phù dung màu tím đậm xen kẽ lá xanh nở rộ bốn phía, gian yên tĩnh lạ thường, hương hoa quyện vào trong gió, say đắm lòng người.

      Thẩm Giác ổn định lại tinh thần, giọng ấm nồng:

      - Thần phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, tới đón công chúa vào cung yết kiến.

      Yết kiến tân quân? Muốn nàng dùng tư thế của hạ thần để quỳ lạy trước ngự tọa?

      Vân Hoàng cười nhạt:

      - Nếu ta sao?

      Thẩm Giác đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy vẻ khinh thường nơi đáy mắt nàng, lời khuyên can trấn an đầy bụng lại dám ra. Ý cười môi nàng càng sâu, nàng cúi người nhìn , hỏi :

      - Thiếu phó vẫn che chở cho Vân Hoàng chứ - Thanh mềm mại mang theo khí thức thanh cao của hoa lan thổi vào lòng người, lượn lờ quẩn quanh, lại khiến thoáng đau đớn. ràng là đau đớn, nhưng Thẩm Giác lại cảm thấy vui sướng sao sánh được.

      nhìn Vân Hoàng, đáp:

      - Thần thể, chỉ có Hoàng thượng mới có thể che chở vạn dân.

      Thuận trời sống, nghịch trời chết, duy chỉ có người đạp lên thi thể phụ hoàng và hoàng huynh nàng kia lại vẫn có thể ngồi lên vị trí cửu ngũ; vừa khiến nàng sống, lại làm nàng chết, cho nàng lên mây xuống vực. Ngày cung điện sụp đổ, người nọ chém đầu phụ hoàng nàng, lần lượt xử tử từng huynh đệ của nàng, ép phi tần lục cung uống rượu độc, lại đặc biệt lệnh cho Thẩm Giác tới cung Mộc Lan đưa nàng và mẫu phi tới phủ Xương Vương. Bảy ngày trôi qua, tường cao sụp đổ, thiên địa trở mình, cờ vương đổi sắc, nhưng góc trong phủ Vương Xương lại bình an vô , phảng phất như bị đao kiếm lãng quên.

      - Công chúa cần sầu lo, bệ hạ là người khoan dung, xưa nay hậu đãi công thần. - Thẩm Giác lời đầy hàm ý, sau đó dừng lại.

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , Vân Hoàng khỏi nở nụ cười, gương mặt tái nhợt chợt khác thường:

      - Thiếu phó quá lo xa, Vân Hoàng chỉ giỡn mà thôi, hoàng mệnh sao dám theo. - Lời của nàng lộ vẻ trào phúng, nụ cười ôn nhu nhưng chứa đầy châm biếm bắn về phía .

      - Là do thần ngu dốt. - Thẩm Giác cúi đầu, vẻ mặt kiên định, nhìn ra vui giận.

      Thị nữ mang cung trang mới tinh đến, hầu hạ Vân Hoàng và Kính phi trang điểm, thay y phục.

      Kính phi vui vẻ nhảy nhót khoác lên y phục mới, tung tăng xoay vòng. Trong gương, Vân Hoàng thân đỏ thắm, son phấn tỉ mỉ, sáng lạn tựa mây tía. Vì chịu tang phế đế mà mặc trang phục trắng tuyết, hay vì tân hoàng đăng cơ mà choàng lụa đỏ. Màu sắc y phục giấu giếm buồn vui...

      - Ta muốn cái này! - Kính phi đoạt lấy trâm cài đầu trong tay Vân Hoàng, dáng vẻ hờn dỗi như thiếu nữ. Vân Hoàng mỉm cười, giúp bà cài trâm vào búi tóc, Kính phi liền hài lòng cười chạy . Nhìn bóng dáng vui vẻ của Kính phi, Vân Hoàng chợt cảm thấy mê man.

      Mẫu phi của nàng, là nhớ , hay là muốn đối mặt?

      Chuyện cũ bi thương, tốt nhất vẫn là nên nhớ tới.

      Năm Kính phi phát điên, Vân Hoàng mới chỉ ba tuổi, ai ai cũng cho rằng nàng nhìn thấu. Những lời đồn kia truyền vào cung Mộc Lan, cùng với những câu mê sảng của mẫu phi, lúc đầu Vân Hoàng nghe hiểu, tới khi minh bạch là bốn, năm năm sau đó.

      Tô Hoán, Thái phó của Thái tử, năm Thiên Hữu thứ bảy vì tội "ngỗ nghịch phạm thượng" mà bị đánh tới chết.

      Ngoại tổ phụ của nàng, ở tuổi lục tuần bị phụ hoàng đánh chết trước cửa cung, đánh chết trước mặt mẫu phi. dưới Tô gia, bị giết cũng giết, cách chức cũng cách chức, thất sủng cũng thất sủng, từ đó về sau chẳng còn gì nữa. Người đời đều cho rằng Tô Thái phó chết vì ngỗ nghịch hoạch tội, nhưng Vân Hoàng lại biết lời đồn khác, rằng ngoại tổ phụ mưu nghịch, che chở di (con mồ côi) của Thái tử Hoài Tấn; lại có người , Kính phi khi xưa hầu trong Đông Cung, sớm có tư tình với Thái tử Hoài Tấn, cho nên ý đồ ám sát thánh thượng, chọc tức long nhan... giả giả, sớm thể tìm ra chứng cứ, mẫu phi phát điên, đem chuyện khi xưa vùi vào dĩ vãng, cung nhân biết được chân tướng vĩnh viễn được. Lời đồn ngày nào xôn xao khắp chốn cũng dần bị chôn sâu dưới hiên rồng gác phượng.

      Thẩm Giác đứng chờ trong đình, hồi lâu sau, Kính phi và công chúa rốt cục ra, triều phục cung kế cẩn thận tỉ mỉ, xác thực là thiên gia quý quyến. Thẩm Giác nhìn Vân Hoàng, châu ngọc lấp lánh, trang sức đỏ tươi, hàng mày nhu thuận, da dẻ nõn nà, xinh đẹp mà trang nghiêm, mỹ lệ mà giản dị - có điều sao, giờ đây nàng đoan đoan chính chính là vị công chúa, đủ tước đủ vị đủ ân gia.

      Phía sau phủ Xương Vương, xe ngựa đợi sẵn. Thị nữ lúc này vẫn chưa theo tới, Vân Hoàng tự tay đỡ Kính phi lên xe. Thẩm Giác bước lên phía trước nâng đỡ, đầu ngón tay lơ đãng xét qua ống tay áo nàng, Vân Hoàng hề quay đầu nhìn lại, lạnh lùng kéo vạt váy dài. Thẩm Giác đứng lặng sau lưng nàng, môi mỏng mím lại, mất huyết sắc.

      Xe ngựa thẳng vào cung cấm, tầng tầng lớp lớp cửa cung mở rộng, tường đỏ mái son trải ra vô tận, long đài lát lưu ly, phượng các nối liền trời cao.

      Vân Hoàng nhìn ra ngoài xuyên qua mành che, len lén trông coi mặt đất. Đa số đường trong cung được lát gạch vuông ba màu - thiên thanh, ngọc trắng, vàng nhạt, gạch chạm khắc thụy thú tường vân. Khi còn , Vân Hoàng thường hay ngồi xổm dưới đất ngắm nhìn hoa văn gạch, dội nước lên , ngắm nhìn dòng nước xinh chảy qua khắp các khe gạch tạo thành hoa văn kỳ dị.

      Ngày nàng rời cung cũng ngồi xe ngựa, Vân Hoàng nhớ gạch xanh hôm đó đều bị nhuộm đỏ, máu đặc chảy qua khe nứt, vẽ ra vô số đường cong đỏ sẫm, mùi tanh hôi tràn vào trong xe, rất lâu sau đó cũng tan hết...

      Vậy mà vẻn vẹn ba ngày, vẫn con đường đó, mặt đất tìm ra nửa vệt đỏ hồng. Bánh xe xoay tròn nền gạch hạt bụi, giống như nơi đây chưa từng lần nhuộm máu. Ngự uyển tan tác ngày nào giờ lại tươi đẹp như xưa, hương thơm hoa cỏ ngập tràn trong gió.

      Cung nữ thay đổi phục sức. Ngày trước phụ hoàng thích bóng nghê thường, cho nên cung nữ đều mặc lụa mỏng đỏ tươi, bây giờ lại đổi thành thanh y tố bạch, ai nấy đều hạ mày khép mắt, bước nhanh tiếng động, đâu còn vẻ tung tăng náo nhiệt hôm nào. Vân Hoàng quay đầu nhìn Kính phi, thấy bà tựa người lên nệm gấm, dáng vẻ mệt mỏi vô hồn, rời hay trở về đều hờ hững như nhau, dường như trong mắt bà, chân trời góc bể, đâu đâu cũng chẳng phải nhà.

      Thẩm Giác lặng lẽ bên cạnh, nội thị dẫn theo ba người bước về phía ngự thư phòng.

      Dưới mái gió lùa, chân trời mây hạ, có lẽ trời sắp đổ mưa.

      Phía đối diện có nhóm y thị bước nhanh đến, người dẫn đầu bưng lò đun , đoàn người sau ai cũng ôm theo hộp thuốc.

      Vừa tới ngự thư phòng, mùi thuốc đông y nồng nặc xông vào chóp mũi, phảng phất mùi vị thường ngày quẩn quanh cung Mộc Lan, bỗng chốc khiến nàng cảm thấy yên lòng.

      Nội thị vào điện thông bẩm, gã nội thị béo tròn mặc cẩm bào xanh đen chạy ra đón, mỉm cười rạng rỡ. Người này cử chỉ thong dong, nhanh chậm lễ bái với Vân Hoàng rồi thi lễ với Thẩm Giác. Thẩm Giác thấp giọng hỏi:

      - Vương công công, long thể bệ hạ khỏe sao?

      Vương công công gật đầu thở dài:

      - Vẫn là bệnh cũ, lúc này khó khăn lắm ngài mới ngủ lại, đành phiền Thẩm đại nhân đợi thêm lát.

      lát này của khiến bọn họ phải chờ thẳng tới khi đèn cung đình thắp, có lẽ gần tới giờ Tuất.

      Sau đó Hoàng thượng tỉnh giấc, lại chậm chạp chưa tuyên các nàng. Lần đầu nội thị qua đây rằng, Trần Quốc công vừa tới, thương nghị chuyện quan trọng với Hoàng thường, phiền Công chúa Thanh Bình chờ thêm chút. canh giờ trước, nội thị lại tới truyền lời lần hai, nhưng là triệu kiến Thẩm Giác.

      Ích Thanh các mà Vân Hoàng và Kính phi đợi cách ngự thư phòng xa. Thẩm Giác lâu mà có động tĩnh gì khác, chợt nghe tiếng giòn vang truyền tới, giống như tiếng chén vỡ, sau đó gian lại chìm vào yên ắng.

      Bốn phía lặng ngắt đến gai người, thứ duy nhất chuyển động có lẽ là màn đêm vẫn dần buông.

      Rốt cục, nội thị cũng tới truyền lời lần ba:

      - Tuyên công chúa Thanh Bình yết kiến.

      ...

      Trời biết đổ mưa từ khi nào, mưa rơi tí tách gột rửa gạch đá, chảy xuống mái hiên. Từ Ích Thanh các đến ngự thư phòng có hành lang gấp khúc nối liền với nhau, phía dưới là hồ nước trong veo, vào hạ có sen hồng nở rộ, hương thơm thanh khiết lan xa, cho nên gọi là hồ sen. Xế chiều thàng ba, qua làn mưa bụi chỉ thấy màu lục bình xanh thẫm, nước hồ quá sâu, liếc mắt nhìn xuống liền muốn chìm vào bên trong.

      Nội thị dẫn đường cũng mặc lục bào, vạt áo xanh đen, đập vào trong mắt lại hệt như màu lục bình. Kính phi được Vân Hoàng dìu, đường vui vẻ tiến về phía trước, thỉnh thoảng nghịch ngợm giẫm lên đóa sen khắc gạch ngọc.

      Hồ sen vốn do Minh Đế vì Hoàng hậu Hiếu Thành mà xây nên, mỗi viên gạch đều được chạm khắc hoa sen, bước đó giống như bộ bộ sinh liên*. Tính tình phụ hoàng thích xa hoa náo nhiệt, mà nơi này lại vắng lặng lạnh lẽo nên người rất ít lui tới. Ao sen vì vậy mà dần dần vào quên lãng, nhưng lại là chốn mà Vân Hoàng thích nhất. Bây giờ tân hoàng lên ngôi, ngờ lại chọn nơi đây để đặt ngự thư phòng.

      Kính phi ồ lên tiếng, Vân Hoàng ngước mắt nhìn lên, thấy trước mặt toàn đồ ăn chay, mùi thuốc đông y lại càng thêm nồng. Kính phi chợt co rúm lại, nắm chặt tay áo Vân Hoàng rồi lùi ra sau. Vân Hoàng vỗ tay bà trấn an, lúc này Kính phi mới thoáng yên tâm chút.

      Cung nữ búi tóc song thiền, mặc thanh y vén lên lớp lớp rèm che, thắp sáng đèn cung đình, ánh sáng nhu hòa như sương. Vân Hoàng đỡ Kính phi bước từng bước, cũng biết phải sâu thêm bao nhiêu. Phía sau lớp rèm vàng chói cuối cùng, đèn cung mờảo, chiếu lên bóng người mông lung.

      Kính phi ngơ ngác nhìn quanh, chưa kịp phục hồi tinh thần bị Vân Hoàng nắm lấy cổ tay, kéo quỳ xuống.

      - Bệ hạ vạn an. - Vân Hoàng quỳ gối ngoài rèm, khẽ mở miệng.

      Người phía sau rèm rất lâu vẫn lời.

      Lòng bàn tay Vân Hoàng lấm tấm mồ hôi, cúi đầu thấp, càng hơn:

      - Bệ hạ vạn an.

      Bên trong rốt cục truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam tử:

      - Vì sao lại quỳ ở bên ngoài? Sợ trẫm ăn thịt hay sao?

      Thanh rơi vào trong tai, mềm mại nhàng, nhàn nhạt ấm áp, tựa như búa gõ xuống khánh ngọc, leng keng quẩn quanh trong lòng. Vân Hoàng thân bất do kỷ đứng lên, run rẩy vén rèm...

      Tân hoàng nghiêng người dựa vào giường gấm, ngoại bào thêu kim long khoác hờ vai, bên trong là áo đơn trắng sáng như tuyết.

      Sắc mặt tái nhợt, tóc mai hơi loạn, nụ cười tựa gió đêm, thể xua tan được cái rét đêm xuân.

      Kính phi nghẹn ngào tiếng, hai hàng lệ lăn dài mặt, thào bốn tiếng:

      - Thái tử điện hạ.

      Bà lảo đảo dựa vào Vân Hoàng, giống như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, ôm chặt buông. Vân Hoàng ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, giống như nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của Kính phi. Tân hoàng nhìn về phía Kính phi lệ rơi đầy mặt, ánh mắt có vẻ rầu rĩ, muốn tự tay dìu bà. Thế nhưng, đầu ngón tay còn chưa kịp chạm đến, Kính phi thét lên chói tai:

      - phải điện hạ, ngươi phải Thái tử điện hạ!

      Tiếng thét chói tai này rốt cục lay tỉnh Vân Hoàng. Nàng vội vã quay đầu, thấy Kính phi chạy như điên ra ngoài. Vân Hoàng toan đuổi theo, lại thấy cổ tay bị người ta giữ chặt. Vân Hoàng ngoái đầu nhìn lại, ý thức lại lần nữa như còn thuộc về nàng. Mùi hương của quanh quẩn bên người nàng, có mùi thuốc đông y hòa với hương lê nhàn nhạt, ấm áp đảo qua da thịt nàng, lại khiến Vân Hoàng như rơi vào hầm băng.

      - nhận ra trẫm? - mỉm cười nhìn nàng, môi mỏng mất huyết sắc.

      Dung mạo người trước mặt thanh nhã xuất trần, đuôi mày khóe mắt đều quen thuộc vô cùng, hệt như người nàng vẫn hay mộng thấy - nhận ra hay nhận ra, là hay phải , mọi thứ đều chẳng quan trọng nữa. Bốn mắt giằng co nhìn nhau, khoảnh khắc ngắn ngủi lại như cả đời qua. Rốt cục, bờ vai cứng ngắc của Vân Hoàng thõng xuống, gập người quỳ xuống, giọng trống rỗng mịt mờ:

      - Thần muội Vân Hoàng, khấu thỉnh bệ hạ vạn an.

      Hai chữ "Thần muội" phát ra, ý cười nơi đáy mắt chợt chìm xuống. tự tay nâng cằm của nàng lên, áo dài màu trắng rũ xuống, lụa mỏng lạnh lẽo đảo qua gò má:

      - Trẫm từng có ngày trở về. Vân Hoàng, nàng có còn nhớ?

      Nhớ kỹ, nàng còn nhớ kỹ.

      kiếm kinh hồn trước giường Huệ Thái phi, bình phong nhuốm máu, sinh mệnh trong nháy mắt mất , cái nhìn lướt qua trước khi rời cung Trường Thu, nhiệt độ thân thể , hơi thở của , máu của , mơ hồ chỉ mới hôm qua. trở về, nàng lại , đời này trời Nam đất Bắc, e rằng vĩnh viễn thể thấy nhau.

      - Thần muội nhớ kỹ. - Vân Hoàng cúi đầu, vẻ mặt gợn sóng, - Bệ hạ thiên mệnh sở quy, vạn dân vui mừng.

      - Trẫm muốn nghe nàng gọi bệ hạ. - dịu dàng nhìn nàng, thầm bên tai, - Trước kia thế nào, giờ thế ấy.

      Vân Hoàng trầm mặc.

      cũng lạnh lùng chờ nàng mở miệng.

      - Thần muội dám. - Sắc mặt Vân Hoàng tái nhợt dọa người, từng chữ ràng.

      cười rộ lên, dùng tay áo che miệng, cúi đầu ho khan. Vân Hoàng nhìn lấy tay ôm ngực, chính là vị trí vết thương ngày trước. Mắt nàng ngưng lại trong chốc lát, giống như thể tách rời.

      - dám cái gì? - Hơi thở dần bình ổn, lại nở nụ cười, vươn tay kéo Vân Hoàng vào lòng, - dám gọi Thiếu Hoàn?

      Vân Hoàng run lên, môi bị cắn đến trắng bệch, gò má phai sắc. xoa mặt nàng, nhìn lớp son phấn vừa dày vừa dính nhưng che nổi sắc đẹp tuyệt trần của nàng. Nàng trang điểm đậm để che giấu bi thương, che giấu vẻ kiêu ngạo dưới lớp vỏ tầm thường, nhưng toàn bộ những thứ này...đều tan biến dưới đôi môi .

      Đôi môi mỏng mà mềm, mang theo hơi thuốc đông y nhàn nhạt. lưu luyến dừng lại đôi môi run rẩy đóng chặt của nàng, chút vội vàng, chỉ là lưu luyến lâu, giống như trẻ thèm muốn kẹo mạch nha. Nàng giãy dụa ngăn cản, chỉ là mở to đôi mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn , đôi con ngươi dần dần trào ra hơi nước, xóa tan thê lương nồng đậm, phảng phất đêm mưa cạnh ao sen, cũng như nụ cười của Thiếu Hoàn.

      Ngày hôm sau, thánh chỉ ban xuống, tấn công chúa Thanh Bình làm Trưởng công chúa Ninh Quốc; tôn Kính phi làm Kính Thái phi; Tô văn định công lấy trung liệt nhập từ, Tô thị từ Văn định công trở xuống đều truy ban danh tước, tứ táng Văn định công trong Hoàng Lăng; Ban thưởng Trưởng công chúa Ninh Quốc ấp ba nghìn, xây nên cung Tê Ngô, điện Đồng Hoa, đài Phượng Ảnh.

      *Bộ bộsinh liên: Theo Nam Sử, thời Nam Bắc triều ở Trung Quốc Đông Hôn Hầu người nước Tề có người vợ là nàng Phan Phi. Hầu sai người làm hoa sen bằng vàng dát xuống đất trong phòng nàng. Mỗi lần nhìn Phan Phi hoa, Hầu khen: "Bộ bộ sinh liên hoa"

      (Mỗi bước lại nở ra bông hoa sen)

      -> Văn học cỏ thường dùng để chỉ gót chân người đàn bà, con đẹp
      Last edited: 25/10/17

    2. Imelda Phạm

      Imelda Phạm Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      38
      PHƯỢNG HUYẾT
      Chương 4: Tề hoàn tân liệt kiến liên hoa
      Tác Giả: Mị Ngữ Giả
      Editor: Imelda Phạm.

      Tháng Năm nóng bức hầm hập, vừa lúc giữa năm. Sau giờ Ngọ,ánh nắng ngày càng gay gắt. Từ Trung Cung đường tới, Tiềm Nguyệt hai má ửng đỏ, áo lưới ướt mồ hôi. Tới lúc tiến vào cung Mộc Lan, nàng chợt thấy ánh nắng trước mặt chuyển tối, hai bên đường đầy rẫy những cây ngô đồng vô cùng đồ sộ. Tán lá xanh tốt, nắng vàng len lỏi chiếu xuống. dưới bóng cây, vạt áo tung bay, cả người mát lạnh, giống như chốn Ngưng Bích cách biệt với đời.

      Tiềm Nguyệt nhớ rằng trước kia, bên ngoài cung Mộc Lan nguyên là rừng trúc trồng đầy hoa lan tím. Hơn tháng trước, Hoàng thượng hạ chỉ chuyển hơn ba trăm gốc ngô đồng từ miền Nam tới, đều là cây hơn trăm tuổi, thân cao mấy trượng, lá cây như ngọc, trồng kín trong ngoài cung Mộc Lan. Nghe Vương công công , trong Tê Ngô Cung xây dựng còn có ngàn cây ngô đồng, cần ba năm nữa mới có thể hoàn thiện.

      Bích ngô tê lão phượng hoàng chi*, rốt cuộc lại là chỗở của trưởng công chúa Ninh Quốc.

      Đáng tiếc nhất là mấy gốc trúc, ngay cả hoàng hậu lúc mới vào cung cũng phải tán dương vẻ tinh tế của cung Mộc Lan. Ai ngờ trưởng công chúa thích trúc, sai người đào hết lan trúc , chỉ chừa lại ngô đồng và cỏ dại. Lời đồn đãi về vị trưởng công chúa này nhiều vô kể.Từ khi hoàng hậu nhập chủ Trung Cung, Tiềm Nguyệt hầu hạ bên người hoàng hậu,ấy vậy mà cũng chỉ gặp qua trưởng công chúa lác đác vài lần.

      Cung nhân dẫn Tiềm Nguyệt vào thiền điện, công chúa còn ngủ, Tiềm Nguyệt đành phải ngồi chờ lúc. Trong điện,mùi huân hương kỳ lạ phảng phất khắp chốn. Đây là mùi hương mà những nơi khác có, trầm lắng, khi có khi , lại tựa hơi thở dài, khiến cho lòng người trở nên tiêu điều.

      Tiếng ngọc bội vang lên leng keng, tiểu cung nữ mặt mày tươi tắn, linh hoạtvén mành tới truyền Tiềm Nguyệt vào. Xem ra trưởng công chúa lại thay đổi người, ở cung Mộc Lan, chẳng mấy ai có thểở lâu. Tiềm Nguyệt bước vào bên trong điện, thấy trưởng công chúa nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, dáng vẻnhư tỉnh như khiến nàng biết phải mở lời thế nào.

      - Hoàng hậu có chuyện gì? - Trưởng công chúa nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu uểoải, quạt lụa trong tay che cả nửa mặt.

      Tiềm Nguyệt vội vàng hồi bẩm, nhân dịp thược dược trong cung nở rộ, Bùi chiêu nghi thiết yến mời hoàng hậu thưởng hoa, hoàng hậu muốn mời trưởng công chúa đêm mai cùng nhau tới. Trưởng công chúa chớp mắt, chỉ thờ ơ đáp:

      - Đa tạ ý tốt của hoàng hậu, nhưng ta xưa nay thích hoa cỏ, có lẽ tới tốt hơn.

      Vẻ lạnh nhạt này của trưởng công chúa sớm nằm trong dự liệu của Tiềm Nguyệt. Trước đây, hoàng hậu mấy lần mời tiệc rượu trưởng công chúa, muốn gần gũi với nàng nhiều hơn, vật quý ban tặng cung Mộc Lan thiếu bao giờ. Chỉ là vị này trưởng công chúa này hình như vẫn chưa để ân điển của hoàng hậu để vào mắt, càng quan tâm chuyện hậu cung, cả ngày chỉ ở trong cung Mộc Lan cùng Kính thái phi, rất hiếm khi để người ngoài nhìn thấy.

      - Lần này hoàng hậu còn có... tâm ý khác. Nghe trưởng công chúa thông thạo luật, Bùi chiêu nghi lại thiện tỳ bà, cho nên người mới muốn mời công chúa thưởng hoa góp vui, há chẳng phải chuyện đẹp ư! - Tiềm Nguyệt cười uyển chuyển, câu nào câu nấy chu toàn khéo léo.

      Trưởng công chúa hơi dịch quạt lụa xuống, mở mắt nhìn nàng:

      - Là vị Bùi chiêu nghi nào?

      Nàng ngạo mạn hỏi, Tiềm Nguyệt liền đáp là con của Văn Tương Hầu, là chiêu nghi mà bệ hạ mới sắc phong. Công chúa yên lặng trong chốc lát, sau đó khẽ cười, chỉ biết rồi chẳng thêm gì nữa.

      Tiềm Nguyệt hơi lo sợ, còn chưa đoán ra nàng là có ý gì thấy công chúa xoay người vào trong, tựa như lại ngủ.

      Từ khi vào cung tới nay, Tiềm Nguyệt còn chưa bị người ta lạnh nhạt như vậy bao giờ, cả người cứng đờ trong chốc lát. Nàng hầu hạ bên người Hà hoàng hậu từ khi còn ởphủ Trần Quốc Công, bây giờ là chưởng trong cung, dù là phi tần cũng dám đối xử thờ ơ với nàng.

      Trưởng công chúa Ninh Quốc này chẳng qua chỉ là con của phế đế, quyền thế,cũng bởi Hoàng thượng nhân từ, vô cùng gần gũi nàng, cho nên hoàng hậu mới phải cấp nàng ba phần mặt mũi. Trong lòng bực dọc nhưng lại thể làm gì,Tiềm Nguyệt đành lặng lẽ dập đầu cái, toan xin cáo lui. Đúng lúc này, nàng lại lơ đãng nhìn thấy quạt lụa của trưởng công chúa rơi mặt đất, Tiềm Nguyệt nhặt lên, dùng hai tay dâng lên cạnh giường. Ngay khiánh mắt đảo qua mặt quạt, toàn thân nàng khỏi chấn động.

      Hình vẽ mặt quạt chính là hình "Liên Hoa Sắc", bút phong tươi đẹp, màu sắc mị hoặc, bốn chữ "Liên Hoa Sắc" đề bên dưới cũng vô cùng thanh thoát xuất trần, giống như ngự bút của thánh thượng...Tiềm Nguyệt khép quạt lụa lại, tiếng động lui ra ngoài.

      - Liên Hoa Sắc? - hoàng hậu Hà Mị Tịnh tin Phật, trong chốc lát có chút khó hiểu. Vừa may hôm nay Trần Quốc công vào cung thăm hoàng hậu, uống trà trò chuyện cùng con . Sau nghi nghe Tiềm Nguyệt bẩm lại, ông ta cúi đầu yên lặng hồi lâu. Hà Hoàng Hậu nhìn ông:

      - Phụ thân có biết điển cố này chăng?

      Hà Giám Chi liếc nhìn Tiềm Nguyệt yên lặng cúi đầu, sau đó cười với hoàng hậu:

      - Chỉ là điển cố khuyến thiện của phật gia. Khuyên nữ tử hướng thiện, biết xấu hổ, con đừng nghĩ nhiều.

      Hà Hoàng Hậu đương nhiên nghe ra phụ thân chỉ cho có lệ, cho nên cũng cố chấp hỏi đến cùng, chỉ cười nhạt tiếng rồi bỏ qua. Hiểu con ai bằng cha, thấy vẻ mặt nàng như vậy, Trần quốc công liền biết trong lòng nàng là tin.

      - Mị nhi, bây giờ tuycon đứng đầu lục cung, nhưng lời và việc làm đều phải cẩn thận, nên nghe nhiều lời bịa đặt. - Trần Quốc công , mỉm cười nhìn Tiềm Nguyệt, - Nhất là những người thân cận làm bậy nịnh hót, phải phạt.

      Vẻ mặt ông ta hiền hoà, giọng ôn hậu, thế nhưng Tiềm Nguyệt nghe xong, sắc mặt liền trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngã quỳ dưới đất.

      - Nữ nhi ngu muội, phụ thân dạy rất đúng. - Hà Hoàng Hậu vốn có tiếng hiền hiếu, tuy chỉ mười tám thiều linh, nhưng lời ăn tiếng có phong phạm của bậc mẫu nghi.

      Tiềm Nguyệt lập tức bị kéo ra ngoài. Bên ngoài hành lang, tiếng roi vọt vang lên cực kỳ chói tai. Đợi cho tất cả lui xuống, Trần Quốc công mới thu lại nụ cười.

      - Đứa hồ đồ này, mãi vẫn chẳng phân biệt được nặng . Lúc này kẻ địch mạnh còn chưa được ngoại trừ, con lại còn gây thù chuốc oán. - Thấy Hà Hoàng Hậu cắn môi , Trần Quốc công lại tiếp, - Bệ hạ hậu đãi trưởng công chúa phải bởi Tô gia trung liệt. Hoàng thất tự tương tàn nhiều năm, bây giờ bệ hạ và trưởng công chúa thân thiết gần gũi, khiến người trong thiên hạ phải nhìn vào mà ngưỡng mộ, nhìn thấy thể diện của hoàng gia . . . Đây là chuyện tốt, cũng là chính , tuyệt đối thể loạn tưởng theo hướng ô uế!

      Gương mặt đoan trang tao nhã của Hà hoàng hậu ửng đỏ, hai chữ "ô uế" từ miệng phụ thân làm nàng cực kỳ khó chịu.

      Con đến cùng vẫn còn non nớt. Trần Quốc công thở dài tiếng, lắc đầu :

      - Tô gia sớm tàn, cái Trưởng công chúa, thêm Thái phi điên, nào dậy nổi gió. Trái lại, giờBùi gia rất được hoàng thượng coi trọng, nếu như Bùi có Hoàng tự trước, ấy mới là việc đáng lo.

      Tiễn Trần Quốc công rồi, Hà Hoàng Hậu lặng lẽ đứng ở trước điện, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu.

      Tiềm Nguyệt được cung nhân dẫn tới, tóc mai tán loạn, gương mặt sưng đỏ, khóe môi rỉ máu. Hà Hoàng Hậu rũ mắt nhìn nàng, thở dài tiếng:

      - Lời dạy ban nãy nhỡ kỹ chưa?

      Hai mắt Tiềm Nguyệt rưng rưng, ngực dập đầu sát đất. Hà Hoàng Hậu cười cái, bình thản ngồi xuống ghế.

      - Mà thôi, điển cố Liên Hoa Sắc, ngươi hãy từ đầu đến cuối cho ta.

      Ánh trăng như nước, cung đăng sáng tỏ rọi soi cảnh đẹp trong cung Thừa Thục. Trước tiệc khai hoa, hơn mười vị mỹ nhân mặc cung trang theo hoàng hậu dạo bước trong đình, người ngắm hoa, hoa ánh người, trang sức đỏ thắm quyện cùng sắc hoa.

      Nếu mẫu đơn là vua của các loài hoa, thược dược chính là hoa tương. Đa phần thược dược đều nở vào tháng tư, thế nhưng thược dược trong cung Thừa Thục lại vô cùng đặc biệt.

      Bệ hạ đăng cơ chưa lâu, hậu cung chưa đông đúc, cho nên sau hoàng hậu lúc này chỉ có bốn phi, sáu tần, hai chiêu nghi, tiệp dư. Hà hoàng hậu xưa nay ôn nhu đôn hậu, vô cùng hoà thuận với các phi thần. Tuy tiệc rượu ngắm hoa hôm nay thiết tại cung Thừa Thục, nhưng mọi người cũng là vì nể mặt hoàng hậu mới đến.

      Bùi chiêu nghi mỉm cười cách Hà hoàng hậu nửa bước, búi tóc tỉ mị, vẻ mặt vui mừng, dung mạo ngày thường vốn mỹ mạo nay lại càng thêm nổi bật. Những phi tần có địa vị cao hơn thấy nàng trương dương như vậy, vẻ mặt có chút vui. Hà hoàng hậu lại hề để tâm, vẫn tỏ vẻ ôn nhu như thường, khiến cho người ngoài tiện nhiều lời.

      Tiệc rượu quá nửa, lại nghe trưởng công chúa Ninh Quốc đến. Phần lớn mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, Bùi chiêu nghi đương nhiên cũng ngờ rằng trưởng công chúa đến, vẻ mặt kinh ngạc thôi. Bấy giờ, chỉ có Hà hoàng hậu là yên lặng mỉm cười, vui vẻ dẫn người ra đón.

      Cung nga mặc áo tơ trắng cầm hai ngọn cung đăng phía trước, xa xa phía sau là bóng người đỏ rực, váy dài thướt tha, tay áo phấp phới như kéo ánh trăng.

      Trưởng công chúa hành lễ với Hà hoàng hậu, chúng phi tần lại tiếp tục hành lễ với nàng. Bùi chiêu nghi trước giờ chỉ mới nghe danh nàng chứ chưa lần gặp mặt, trong thoáng chốc khỏi giật mình, chỉ cảm thấy người trước mắt xinh đẹp động lòng người. Có mấy phi tử xuất thân thế gia, trước kia từng thấy qua trưởng công chúa. Khi đó, nàng còn là đế cơ được sủng ái của phế đế, thỉnh thoảng mới có mặt ở lễ mừng tiệc rượu. Mấy tháng qua , trải qua phen biến loạn, thiên gia đổi chủ, cung khuyết dịch sắc. . . Giờ vị đế cơ ngày nào trở thành trưởng công chúa vạn thiên vinh sủng.

      Trưởng công chúa và hoàng hậu cùng nhau về chỗ ngồi, đàn sáo ca vũ trước lại nổi lên. Cách ánh nến, Bùi chiêu nghi nhịn được nhìn sang. Này đỏ tươi rực rỡ, hồng nhạt dịu dàng, gấm vóc thêu chỉ vàng, thân ung dung lại mị hoặc, sáng chói mắt người. Hoàng hậu giới thiệu từng vị phi tần với trưởng công chúa, lúc tới lượt Bùi chiêu nghi, trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn qua, ý cười tắt vụt, ánh mắt thâm sâu. Hoàng hậu mỉm cười Bùi chiêu nghi thông thạo luật, tiếng đàn từng được hoàng thượng tán thưởng. Bùi chiêu nghi cũng giả vờ khiêm tốn, tự nhiên phóng khoáng lệnh cho cung nhân lấy đàn tới. Đương khi định cất tiếng đàn, ngoài cửa cung vang lên tiếng tuyên dài, là hoàng thượng tới.

      Mọi người nhất loạt quỳ xuống, Hà hoàng hậu tiến ra đón, thấy hoàng thượng ở ngoài điện.

      - Ái khanh có nhã hứng. - Hoàng thượng thản nhiên chắp tay, áo tơ thanh lạnh như ánh trăng . Hà hoàng hậu đỏ mặt, cúi đầu dám nhìn ngài. Chùm dây bên dưới ngọc bội Cửu Long khẽ đong đưa cho thấy ban nãy ngài rất gấp. Vốn là khi trước hoàng hậu mời qua thánh giá, thế nhưng hoàng thượng lại rảnh, lúc này hiểu sao lại tới. Hà hoàng hậu mỉm cười trò chuyện với hoàng thượng, dáng vẻ ôn nhu khiêm tốn, lại tựa như lơ đãng lui ra sau nửa bước, lui đến trước mặt trưởng công chúa.

      - Vân Hoàng cũng ở nơi đây à? - Hoàng thượng giống nhưlúc này mới nhìn thấy nàng, từ từ cười , - Trước nay nàng thích hoa cỏ, chẳng lẽ chỉ mình cây thược dược nơi này?

      Trưởng công chúa cười nhạt tiếng:

      - Mỹ nhân ngắm hoa, muội chỉ tới ngắm mỹ nhân mà thôi. - Hoàng thượng nghe vậy mỉm cười, nụ cười ôn nhu đến lạ, - Lời ấy rất hay, hoa thược dược cung Thừa Thục quả sánh bằng chủ nhân nơi này.

      Hai má Bùi chiêu nghi ửng hồng, trong lòng tràn ngập vui sướng.

      Ca múa náo nhiệt, đàn sáo vàng, khí so với khi trước trang trọng hơn đôi phần, sóng ngầm lại dâng lên ngớt. Chúng phi tần khéo léo cười , mỗi người vẻ, ai nấy đều gắng sức trổ tài trước mặt hoàng thượng. Ngay trước mặt hoàng hậu, hoàng thượng lại làm cho chiêu nghi ngồi bên ngự tọa hầu rượu, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau cười. Chúng phi tần thầm nghiến răng, khỏi cảm thấy bất bình thay hoàng hậu.

      Hà hoàng hậu lại thèm để ý cảnh tượng trước mặt mà chỉ lo trò chuyện với trưởng công chúa. Cũng biết hoàng hậu gì, quạt lụa trong tay trưởng công chúa khẽ lay động,thỉnh thoảng còn thấy nàng che môi cười. Bùi chiêu nghi đương nhiên nhìn ra hoàng hậu có ý lôi kéo trưởng công chúa, khỏi cười lạnh trong lòng.

      Lúc tiệc rượu đến hồi kết, Bùi chiêu nghi lệnh cho cung nhân hái tới hơn mười bông thược dược, thỉnh hoàng thượng ban thưởng cho mọi người. Hoàng thượng vui vẻ đáp ứng, định chọn hoa, Bùi chiêu nghi lại chỉ vào bông thược dược màu tím, cười :

      - Bông này tên là Tử Thụ Kim Chương, có hai, cả vườn chỉ nở đóa.

      Mọi người nghe vậy đều yên lặng, lục cung đương nhiên do hoàng hậu đứng đầu, cây thược dược đẹp nhấtđược ban cho hoàng hậu là chuyện thể nghi ngờ. Nhưng mà ánh mắt mọi người lúc này lại nhịn được quét về phía trưởng công chúa, lại nhìn về phía hoàng hậu, chỉ thấy người thái độ nhàn tản, người đoan trang trầm tĩnh; người thánh quyến (gần gũi với vua)hơn người, người làm chủ lục cung, cũng biết ai mới là hoa trong muôn hoa. Hoàng thượng cầm bông thược dược màu tím tay, khẽ ngửi.

      - Mũ phượng của hoàng hậu có tơ vàng Tử Lạc, rất hợp với bông hoa này.

      Hà hoàng hậu cúi người tạ ân, hoàng thượng đến bên nàng phụ cận, tự tay cài bông hoa lên búi tóc nàng.

      - Bông này tên gọi Ngọc Trâm Châu Lữ, cũng vật phi phàm. - Bùi chiêu nghi thấy hoàng thượng cầm bông thược dược nhụy hoa lấp lánh ánh bạc, liền mỉm cười nhìn trưởng công chúa, nhấn mạnh chữ "cũng". Ai ngờ hoàng thượng lại cười với Thục phi:

      - Hoa này thanh tao lịch , rất hợp với nàng.

      Thục phi mừng rỡ, ngại ngùng tạ ân, những người còn lại đều nhìn nàng với vẻ ao ước.

      Ban thưởng lượt, các cung phi đều được ban thưởng qua, duy chỉ có trưởng công chúa vẫn chưa có bông thược dược nào. Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Bùi chiêu nghi bất bình thay trưởng công chúa, oán trách hoàng thượng keo kiệt. Hoàng thượng lại cười , Hà hoàng hậu nãy giờ ở yên lặng ở cạnh, lúc này mới lên tiếng:

      - Trưởng công chúa đương nhiên giống.

      Bùi chiêu nghi ngoái đầu nhìn trưởng công chúa, thấy nàng như cười như phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt như xem trò vui:

      - Nếu trưởng công chúa giận, ta mạo muội xin lời. - Hà hoàng hậu ôn nhu cười , - Thiết nghĩ thiên hương ứng với quốc sắc, ta lại sợ nhất nắng nóng mùa hè, bằng dùng bông Kim Chương này đổi lấy quạt lụa của trưởng công chúa.

      Hoàng thượng nghe vậy liếc mắt nhìn sang quạt lụa.

      Bùi chiêu nghi thấy được thủ đoạnvẹn toàn của hoàng hậu - vừa chiếm được thanh thế, lại giữ được mặt mũi cho trưởng công chúa.

      Trưởng công chúa lại cười :

      - Hiếm khi được hoàng hậu ưa thích, cây quạt này ngược lại cũng có chút thú vị, biết hoàng hậu có biết điển cố trong đó hay ?

      Đám tua ở chuôi quạt bằng ngọc rủ xuống, mặc dù vô cùng lịch tao nhã, nhưng cũng chẳng phải vật hiếm thấy. Bùi chiêu nghi hoặc nhìn lại, hai mắt tỏa sáng, lúc này mới nhận ra ngự bút mặt quạt.

      - Liên Hoa Sắc? - Hoàng hậu giống bị làm khó, trong chốc lát trở nên mờ mịt, - Điển cố này, là truyền thuyết về người xưa sao?

      Bùi chiêu nghi bật cười, cất giọng trong trẻo:

      - Hoàng hậu có chỗ biết, Liên Hoa Sắc vốn là điển cố Phật gia. nương Liên Hoa Sắc này từng cùng chồng với mẫu thân, nhi nữ, lại gả cho con trai ruột làm vợ, sinh dưỡng con cái nghịch luân, trái với luân thường nhân gian, nghiệp chướng nặng nề. Sau đó gặp được tôn giả Nhãn Kiền Liên, xuất gia làm tì khưu ni, lập tâm tu trì, cuối cùng chứng quả La Hán, trở thành tì khưu ni bản lĩnh cao cường nhất. - Nàng chậm rãi kể, giọng điệu uyển chuyển.

      Nghe tới đây, hoàng hậu chợt gật đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng:

      - ra là thế, chiêu nghi quả nhiênnghe nhiều biết rộng.

      - Hoàng hậu quá khen. Trưởng công chúa dùng bức họa Liên Hoa Sắc, hẳn là cảm phục đạo lý trong đó. Lấy ý nghĩa to lớn trong phần cuối câu chuyện kia, đủ thấy tuệ tâm của công chúa. - Bùi chiêu nghi ra dụng ý trong bức họa, thấy trưởng công chúa cũng lộ ý cười, lại càng tỏ ra tự đắc.

      - Chiêu nghi biết kỳ nghĩa, hoàng hậu kỳ thú, cái gọi là Phật giả thấy Phật, tình giả biết ơn chính là như vậy. - Trưởng công chúa cười ngân nga, liếc mắt nhìn hoàng thượng, - Đáng tiếc, quạt lụa chỉ có chiếc, đây quả là làm khó Vân Hoàng , xin bệ hạ thay muội định đoạt.

      Quạt ngọc tinh xảo được nàng cầm tay, càng làm tôn lên nước da trắng sáng mịn màng của nàng, là đẹp sao tả xiết.

      Ánh mắt Thiếu Hoàn từ quạt lụa lên, tay áo buông xuôi, cánh môi chúm chím, cuối cùng rơi vào cặp mắt tĩnh lặng của nàng. Nàng cười đến dịu dàng, ánh mắt lại lạnh thấu xương, hệt như lúc vẽ quạt lụa cho nàng, ý cười trong mắt cũng là vẻ tự giễu, lạnh lùng như vậy... Con giết cha, em giết , cha bỏ con , con ghét phụ, gia đình sớm có nhân luân, lại càng cần đến cương thường. So với giết chóc máu me, huynh muội cùng vui có là tội nghiệt gì. là kẻ đứng đầu thiên hạ, là quân chủ phương, nào phải Nhãn Kiền Liên giúp nàng giải thoát nghiệp chướng; nàng phải vách tường trắng tỳ vết, phải cung nữ trinh thục, mà chính là Liên Hoa Sắc dụ trầm luân ái dục.

      Tự biết tội nghiệt, vui vẻ chịu đựng, sau đó vui vẻ nâng bút, viết nên ba chữ "Liên Hoa Sắc".

      *Bích ngô tê lão phượng hoàng chi: câu thơ trong Thu hứng 8 của Đỗ Phủ

      Côn Ngô ngự túc tự uy trì

      Tử Các phong nhập Mỹ Bi

      Hương đạo trác dư vũ lạp,

      Bích ngô thê lão phụng hoàng chi.

      Giai nhân thập thuý xuân tương vấn,

      Tiên lữ đồng chu vãn cánh di.

      Thái bút tích tằng can khí tượng,

      Bạch đầu ngâm vọng khổ đê thuỳ.
      Dịch (nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hóa, 1997):

      Côn Ngô đất ngự trải du hành

      Tử Các yên trùm Mỹ thuỷ quanh

      vũ mổ hoài mâm nếp trắng

      Phụng hoàng đậu mãi nhánh ngô xanh

      Giai nhân tặng thuý mừng xuân thắm

      Tiên lữ cùng thuyền dạo nắng hanh

      Vẫy bút xưa từng vang đế khuyết

      Bạc phơ mái tóc nhớ kinh thành!

      Last edited: 28/10/17

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      thấy truyện của mị ngữ giả là lao vào luôn :))))))

    4. Imelda Phạm

      Imelda Phạm Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      38
      PHƯỢNG HUYẾT
      Chương 5.1: Uyên ương gió mạnh khó say giấc nồng
      Tác Giả: Mị Ngữ Giả
      Editor: Imelda Phạm.
      chiếc quat lụa cuối cùng về tay ai? Hà Hoàng hậu và Bùi chiêu nghi bốn mắt nhìn nhau, nhất thời mắt hạnh khẽ chuyển, phượng đồng khẽ lay, quả là đặc sắc.

      - Quân Hoàng, nàng hãy giữ lấy chiếc quạt này , chớ để người ngoài trẫm keo kiệt với hậu cung, ngay đến chiếc quạt cũng cho. - Thiếu Hoàn nhìn sang các phi tần, môi mỏng nhếch lên, cười , - Truyền chi cho Chức tạo Ti, chọn lựa lụa quý, bản ngọc trong lễ phẩm tiến cống, làm cho mỗi cung chiếc quạt.

      Hoàng thượng xử trí công bằn, ai nấy đều vui vẻ. Gương mặt trắng nõn của Hoàng hậu ủng đỏ, đôi mắt chút biến sắc cụp xuống, cùng các cung phi tạ ơn. Bùi Chiêu nghi mặc dù hài lòng, nhưng vẫn đành bất đắc dĩ cúi đầu. Hoàng thượng bấy giờ cũng mất hứng, phất tay áo đứng dậy.

      - Thôi, trẫm cảm thấy hơi mệt rồi. Các nàng cũng nên sớm nghỉ ngơi .

      Chúng hậu phi lại quỳ xuống cung tiễn thánh giá. Dưới chân người, tóc mây búi chải gọn gàng, trâm vàng phỉ thúy, kém nhất cũng là hoa thơm ngọc đẹp, giống như thược dược dưới trăng, cẩm tú quần tụ, là phồn hoa.

      Thiếu Hoàn nhìn xuống, ánh mắt tự chủ được mà dừng lại bóng dáng người - duy nhất mình nàng mặt dịu dàng cúi đầu, mặt khác lại chầm chậm ngước mắt nhìn , trầm tĩnh lẫn tùy tiện, giống như đóa hoa đỏ rực nở rộ nơi đầu cành, đẹp đẽ diễm lệ, như thiêu đốt ánh mắt người nhìn.

      Từđầu tới cuối, cho đến lúc về đến cung Mộc Lan, đuôi mày khóe mắt Quân Hoàng vẫn ngập ý cười. Cung nhân bên cạnh rất hiếm khi thấy nàng cười. Trước giờ dù cho có chuyện gì vui, mặt nàng cũng chỉ có nụ cười nhạt thoáng qua, tại nàng đột nhiên lộ ra dáng vẻ như vậy, ngược lại khiến cho mọi người khỏi lo lắng. Cung nữ hầu cận khẽ bước tới hầu hạ Trưởng công chúa thay y phục, tháo trang sức. lát sau, lão cung nhân hầu hạ Thái phi tiến đến bên ngoài mành bẩm báo, rằng Thái phi uống thuốc, giờ ngủ say.

      Quân Hoàng yên lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía Tĩnh lư mà Kính phi ở, đèn đuốc tắt, chỉ có ánh vàng nhạt nhạt của đèn cung đình soi xuống mặt nước.

      Từ ngày gặp lại Thiếu Hoàn, bệnh tình mẫu phi ngày nặng hơn, cả ngày hoảng sợ, ngay đến lúc ngủ cũng sợ hãi kêu tên người, khi tỉnh lại nước mắt giàn giụa. Ngự y , Thái phi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vì vậy Hoàng thượng liền cho xây cây cầu bắc ngang hồ nước phía Bắc cung Mộc Lan, nối với Tĩnh lư làm nơi để Thái phi tĩnh dưỡng.

      Gió đêm khẽ thổi, mang theo hơi ẩm, có lẽ trời sắp mưa.

      Cung nữ áo hầu hạ Trưởng công chúa thay y phục xong, trong lúc xoay người, tay áo quét qua bàn làm rơi vật. Nàng vội cúi xuống nhặt chiếc quạt lụa, cung kính dâng lên. Trưởng công chứa nhận lấy chiếc quạt, lẳng lặng nhìn nó hồi lâu, rồi quay người về phía cây nến đốt đặt bàn trang điểm. Mặt quạt bị lửa liếm lên lập tức chuyển thành màu vàng nâu. Cung nữ thấy vậy khỏi kinh hãi, vội chạy tới thổi tắt ngọn nến. Trưởng công chúa run rẩy, cuối cùng chán nản buông tay, chậm rãi ngồi xuống nền đất.

      Tiểu cung nữ bị dọa đến ngây người, luống cuống lui ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa điện lại.

      Quân Hoàng ngửa mặt dựa người lên ghế quý phi, cầm chiếc quạt che mặt.

      Bốn chữ "Liên hoa sắc nữ" như rồng bay phượng múa in sâu mặt quạt, cũng giống như khắc vào xương tủy. Những ngón tay thon dài cầm bút viết lên bốn chữ này cũng từng mơn trớn da thịt trần trụi của nàng, si mê muốn rời.

      Rìa quạt bị lửa thiêu giòn tay, vừa bị chạm phải vỡ ra, giống như nơi trong lòng nàng, sờ tới, tránh cũng khỏi

      Ánh trăng bị mây đen che phủ, chỉ sót lại chút mờ nhạt len qua rèm ngọc, soi lên bóng hình vị Trưởng công chúa tôn quý cuộn mình ngồi đó, tóc dài buông xõa, cung trang hoa mỹ người được cởi bỏ, chỉ còn sót lại áo tơ trắng bao bọc thân hình bé, trông càng thêm độc.

      Tiếng sấm rền vang, cơn mưa mùa hạ cuối cùng cũng kéo đến.

      Trong phòng tối, hương trầm uốn lượn như vẽ nên ảo ảnh. Cái lạnh từ gạch ngọc xuyên qua lớp lụa mỏng manh, nhưng cũng xua tan nổi nóng bức trong người. Quân Hoàng trằn trọc nền đất, cả người nóng bức.

      "Kẹt..." Cửa điện đột nhiên mở ra, bóng người tiến vào.

      Tiếng lăng gấm ma sát nhau ngày càng gần, Quân Hoàng lại buồn mở mắt, gương mặt tái nhợt nổi bật nền tóc đen tuyền, tĩnh lặng như say ngủ.

      Hương đỗ nhược phảng phất trong khí, vạt áo quét qua da nàng, mềm mại mà lạnh buốt. cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách rất gần, gần tới nỗi nàng có thể cảm thận được hơi ấm từ cơ thể . Quân Hoàng vẫn nhắm hai mắt, giống như pho tượng ngọc có sinh khí, nhưng gương mặt lại ửng đỏ. Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, trong đêm đen tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nhịp tim ngày càng hỗn loạn.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :