1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử, phu quân không muốn như vậy! - Phong Chi Cô Hồng Chương 11

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Flora 17

      Flora 17 Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      156
      Chương 7:

      Triệu Lục Đạo đem cỏ khô còn sót lại đất trải ở bên , đôi tay lạnh cóng đến đỏ ửng hơi sờ vào mặt giường đất, "Đúng là ấm !"

      Liễu Thất khập khiễng tới bên giường đất ngồi xuống, ngẫm nghĩ lại cái thời đại này muốn biết tin tức chỉ có ra phố nghe người ta rao hò, muốn xa chỉ còn cách cuốc bộ, muốn sưởi ấm cứ ngồi đấy mà run rẩy, bây giờ cuối cùng cũng được hưởng thụ cảm giác cần phải run lẩy bẩy nữa, bà nội nó thoải mái!

      "Ngủ ở đây sợ bị đóng băng nữa! Cái này gọi là giường đất, cũng chính là giường luôn!"

      "Này, sao phụ tay ?" Triệu Lục Đạo vừa đốt củi ở cửa lò, vừa liếc xéo nàng.

      Liễu Thất ngửa mặt ngã xuống giường, vươn đôi bàn tay nhắn ra, rất nghiêm túc : "Huynh xem người ta tay thon tay ngọc thế này, huynh nhẫn tâm để ta làm việc nặng sao?"

      Thế mà Triệu Lục Đạo lại phun câu, "Đồ con quý tộc!"

      Giường đất đủ để hai người ngủ, nếu có cái chăn càng tốt, Liễu Thất ngó mắt trông Triệu Lục Đạo hầm cháo, "Lục Đạo, ta giải quyết cái lạnh rồi, thế có được giải quyết cái ăn vậy?"

      Triệu Lục Đạo đổ nửa hũ cháo vào trong bát mẻ đưa cho nàng, lại lôi ra cái bánh bao nữa, bẻ đôi lấy nửa ném vào trong bát cháo bốc khói nghi ngút trước mặt nàng, lúc này mới leo lên giường, vùi đầu ăn cháo!

      "Cho ta ăn ít thịt !" ánh mắt gian xảo của nàng nhìn chằm chằm túi vải treo bên hông Triệu Lục Đạo, do lâu ngày bị cọ xát nhiều mà giờ cái túi trông bóng loáng.

      Triệu Lục Đạo lấy tay giữ chặt túi, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng, giây tiếp theo, vội vàng ăn nốt nửa cái bánh bao cứng ngắc như đá, húp vội hũ cháo.

      Liễu Thất nuốt nước miếng nghĩ thầm, thằng nhóc này con mẹ nó ghê gớm, nàng lẩm bẩm : "Ta nghĩ chúng ta nên ăn miếng thịt nữa!"

      Nửa ngày trời, thiếu niên mới mở miệng đáp tiếng, "Vậy. . . ."

      Ánh mắt Liễu Thất lóe lên tia sáng!

      "Ngươi tự tưởng tượng !" Triệu Lục Đạo húp sạch cháo, cất hũ cháo xong xuôi rồi leo lên giường đất, nhưng mà nằm cách rất xa Liễu Thất. cuộn người chui trong góc giường.

      Liễu Thất chậm chạp uống xong bát cháo, khó khăn lắm mới nuốt trôi nửa cái bánh bao nhạt thếch, lại uống cạn chén thuốc nữa, lúc này nàng mới liếm môi nhìn về phía , "Lục Đạo, thuốc nhạt quá, bụng ta chẳng có chất béo nào cả! Hay là huynh. . ."

      Triệu Lục Đạo thèm để ý tới nàng, bụng ngươi có chất béo hay liên quan quái gì tới ? Trời rét cắt da cắt thịt, ăn được bữa này biết còn có bữa sau hay , chỉ cần chết đói là may lắm rồi!

      Liễu Thất ngửa đầu, nằm xuống giường đất, qua cánh cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, nàng đập người Triệu Lục Đạo cái: "Thiếu niên kia, huynh qua đây ngủ nửa đêm ngã xuống đất có kêu đấy! Huynh xem này, chỗ này còn rộng như vậy, phải là quá lãng phí sao?"

      Triệu Lục Đạo lật người, khuôn mặt nhem nhuốc nhìn nàng, trong bóng đêm, đôi mắt đen sâu thăm thẳm lóe sáng! Liễu Thất mê mẩn ngắm nhìn, người có mùi thơm mát của cỏ cây, so với cái mùi hôi thối hôm qua đúng là khác trời vực, nghĩ như thế nàng liền lén lút đảo mắt về phía lồng ngực rắn chắc của thiếu niên.

      Triệu Lục Đạo đột nhiên nhảy xuống giường, lúc sau bưng tới chén nước đặt giữa giường, sau đó mới nằm xuống.

      Nét cười mặt Liễu Thất như có như , thể tin được là Triệu Lục Đạo còn hiểu thấu lòng người như vậy, nàng cố ý ngây ngô bưng bát nước uống hơi cạn sạch, nước lạnh nuốt xuống cổ họng, lạnh đến rùng mình, "Lục Đạo, sao huynh biết ta khát vậy?"

      Triệu Lục Đạo đột nhiên nhíu mày kiếm, con ngươi lóe lên tia tức giận, lại đứng dậy rót bát nước nữa, " được uống!"

      Liễu Thất đặt bát xuống, tò mò hỏi: "Có ý gì?"

      Triệu Lục Đạo đặt bát ở chính giữa giường, "Ngươi là nữ, ta là nam, nam nữ thụ thụ bất thân! Đặt bát nước ở giữa giường, ta và ngươi. . ."

      Liễu Thất nghĩ nghĩ cái gì đó: "Huynh là sợ tới nửa đêm thấy ta xinh đẹp quyến rũ quá, kiềm chế được, sắc tâm nổi lên, nhảy tới chiếm tiện nghi hả?"

      Dứt lời, nàng còn cố ý kéo cổ áo ra chút, làm ra cái bộ dáng 'huynh tới đây mà chà đạp ta , cục cưng'!

      "Con đều rất coi trọng danh tiết, đặc biệt là con quý tộc!" oán hận nghiến răng phun từng chữ! Tựa hồ đem hai chữ quý tộc hung hăng cắn nuốt!

      Liễu Thất đắm đuối nhìn chằm chằm lồng ngực nhẵn mịn của thiếu niên, nuốt nước miếng cái, "Kỳ thực ngoại trừ danh tiết, cái gì ta cũng biết!"

      Triệu Lục Đạo lấy tay che chắn trước ngực, cảnh giác nhìn nàng, giọng lạnh như băng vang lên: "Danh tiết? Ngươi cũng có? !"

      Liễu Thất chán nản gượng cười, tuy chỉ mới quen biết được mấy ngày mà Triệu Lục Đạo lại hiểu nàng như vậy, xem ra, đúng là duyên phận, duyên phận rồi!

      Ngoài trời gió thổi ào ào lạnh thấu xương, bát nước giường đất kết băng kêu răng rắc, hai người ngủ thẳng tới nửa đêm, giường đất cũng dần dần nguội lạnh. Liễu Thất rùng mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đổ sạch bát nước ở giữa kia , rồi lần mò chui vào ngực Triệu Lục Đạo.

      Có lẽ là rất lâu chưa được ngủ ấm áp thế này, cho nên Triệu Lục Đạo tỉnh giấc, mãi đến khi mặt trời lên cao, thiếu niên mới từ từ mở mắt. Đập vào mắt chính là cánh tay trắng mịn như ngọc đặt ngang bụng , đôi chân cũng gác lên người , mà điều làm sợ hơn là, tay Liễu Thất còn nắm vật dựng đứng ở thân dưới , những thế, nàng còn nhéo nhéo vài cái.

      Thiếu niên tức giận thét lớn.

      Liễu Thất mơ màng ngủ cũng bị dọa giật mình, ngồi bật dậy, "Làm sao? Làm sao?" Nàng vừa mới hoàn hồn liền trông thấy khuôn mặt thiếu niên bên cạnh đỏ như máu. Liễu Thất bóp cái thứ ở trong tay, cảm thấy nó ngày càng cứng lên, liền cúi xuống nhìn.

      "Oa, thiếu niên, Trương chân nhân nhất trụ kình thiên* này!"

      * cột trống trời

      Triệu Lục Đạo nhảy dựng lên bò xuống giường, tức giận ôm quần chạy ra ngoài cửa!!!

      Liễu Thất lười biếng ngáp cái, định tìm miếng vải cũ buộc ngực lại. Con phải che ngực là điều quan trọng nhất, vậy Triệu Lục Đạo mới coi nàng là , nhưng nghĩ nửa ngày, nàng lại thở dài hơi, bây giờ cũng cần thiết buộc ngực đâu.

      Thực ra . . .

      Buộc chặt như vậy lớn được!

      Ông trời, bà nội nó đùa nàng!

      Dù sao ngực bà đây cũng phẳng rồi, nàng vỗ ngực cái, "Sợ cái gì, ngực lớn làm sao bình thiên hạ!"

      Lại Triệu Lục Đạo từ trong xương coi nàng là con , trừ phi thân dưới của nàng lòi ra cái thứ như của , nếu Triệu Lục Đạo chắc chắn tạo khoảng cách với nàng!

      Cả buổi sáng, mặt Triệu Lục Đạo lúc nào cũng đỏ như gấc, cũng dám nhìn Liễu Thất, ngay cả Liễu Thất muốn ăn thịt, Triệu Lục Đạo cũng rất phối hợp cắt miếng ném vào trong bát nàng.

      Liễu Thất cắn miếng , lại bỏ vào trong bát Triệu Lục Đạo, cười tươi tựa nắng xuân, tràn đầy sức sống, "Lục Đạo, huynh cũng ăn chút , huynh tuổi lớn, nếu ăn vào, nơi đó lại lớn được! Chẳng may cưới lão bà, lão bà huynh vừa ý, đến lúc đó tốt đâu!"

      Triệu Lục Đạo uống ngụm cháo liền phun thẳng vào mặt Liễu Thất, cúi đầu ho sặc sụa, nhưng mà vẫn ngây ngốc ăn miếng thịt mà Liễu Thất bỏ vào. Thực phải là bởi vì để ý đến nước miếng của Liễu Thất, thịt thế này mà để lãng phí đáng tiếc!

      Thịt thỏ hạt muối nào, cho nên chả có mùi vị gì, Liễu Thất than thở: ''Nếu có chút muối tốt."

      Mỗi ngày chỉ uống nước loãng, có giọt nước sôi nào còn có thể bỏ qua, nhưng lại có muối, ăn nhiều ngày liên tục như vậy, trong miệng giờ toàn mùi vị nhạt nhẽo!

      Toàn thân rất mệt nha.
      inbeibe, Mup12022010_, hthuqttn4 others thích bài này.

    2. Flora 17

      Flora 17 Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      156
      Chương 8:

      Độc tố phong hàn còn lại trong người Liễu Thất cũng gần như khỏi hẳn rồi, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tán cây bắt đầu mọc mầm xanh non bên ngoài cửa sổ, dưới mái hiên lớp băng đá tan ra tí tách.

      Triệu Lục Đạo thu dọn đồ đạc, liếc mắt nhìn nàng, đồ ăn cẩn thận bảo vệ trong ngực tìm nơi cất giấu.

      Liễu Thất cũng trắng ra, dù sao có giấu ở chỗ nào, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của nàng rất nhanh có thể tìm ra. Chẳng qua nàng là người có khí tiết, làm sao có chuyện ăn mảnh mình được!

      "Lục Đạo, chúng ta cứ như vậy cũng phải biện pháp, dù sao thức ăn nhiều, ăn hết rồi lấy cái gì lấp bụng!"

      Hơn nữa ngày mà chỉ ăn bữa, cái bụng này réo liên hồi.

      Triệu Lục Đạo hiếm hoi lắm mới quay đầu nhìn nàng, chờ nàng câu tiếp theo.

      "Chi bằng huynh lên núi xem xét chút, tìm hai con thỏ về !" Liễu Thất uể oải .

      Triệu Lục Đạo cho là nàng có chủ ý gì tốt, hóa ra là muốn làm việc, "Đem ngươi tống về nhà cũng có lương thực!"

      Liễu Thất cười khẩy, nàng hất mái tóc ngắn ngang vai, vấn đề ở đây là nàng biết bí mật của thân thể này, lại càng biết nhà mình ở nơi nào! Lăng gia từ lâu bị tịch thu nhà! Vậy nàng biết nơi nào?

      Nghĩ tới Tư Đồ Trừng, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen của Liễu Thất lóe lên tia cừu hận, trong nháy mắt liền biến mất. "Ta nhớ nghĩa trang ở cửa thôn thường có dã thú xuất , huynh chặt vài cây trúc, bổ ra thành đoạn ngắn nhọn rồi đem tới đây."

      "Sói ăn xác người!" Triệu Lục Đạo nhắc nhở.

      "Cái chúng ta muốn là da sói, phải thịt sói!" Bây giờ tinh thần Liễu Thất tốt lên rất nhiều, bệnh cũng gần như khỏi hẳn, đầu óc cũng hoạt động nhanh hơn, liền suy nghĩ về vấn đề sinh tồn.

      Triệu Lục Đạo làm chuyện gì cũng rất nhanh chóng, Liễu Thất nghĩ tới lại có thiếu niên toàn năng như vậy, cơ thể quyến rũ, làm sao lại lưu lạc đến tận đây?

      Bẫy được đặt ở bên ngoài nghĩa trang, Triệu Lục Đạo nhịn đau bấm gan bấm ruột lôi phần thịt thỏ còn dư đặt bẫy.

      Liễu Thất sờ sờ cái bụng trống rỗng, nhìn chằm chằm nửa con thỏ nướng nuốt nước bọt, nghĩ thầm " ăn được lão nương làm mồi."

      Triệu Lục Đạo vót nhọn cành trúc cắm xuống bẫy, mắt cũng thèm quay lại liếc nàng cái! Mọi thứ xong xuôi, Liễu Thất vẫn còn ung dung nằm trong bụi cỏ phơi nắng.

      Triệu Lục Đạo qua đỡ nàng.

      "Được rồi?" Liễu Thất nhếch mi, móng vuốt thon dài trắng mịn trong tay áo vươn ra sờ soạng lồng ngực rắn chắc của Triệu Lục Đạo cái, lúc này mới dựa vào người Triệu Lục Đạo đứng lên.

      "Hừ.'' Triệu Lục Đạo tự nhiên nhíu mày!

      Liễu Thất cảm thấy bộ dạng xấu hổ kia của rất giống mưa xuân kiều diễm ướt át, nàng chỉ vào bên cạnh cây lớn, "Dây thừng treo cây chuẩn bị tốt rồi sao?"

      "Ừm." Triệu Lục Đạo bị nàng nhìn chằm chằm vô cùng ngượng ngùng, lôi Liễu Thất chui vào nơi nấp!

      Tuyết rơi lớn phủ kín đường nên thôn dân Thượng Thạch có ai ra khỏi thôn, nơi ở của Triệu Lục Đạo là gần cửa thôn nhất, chỉ có mỗi gian, bình thường thích chuyện, cho nên cũng chẳng có ai tới quấy rầy.

      Mặt trời dần dần khuất bóng, phía xa xa đột nhiên truyền đến vài tiếng gầm rú, Liễu Thất mơ mơ màng màng mở mắt: "Tới sao?"

      Đôi con ngươi đen của Triệu Lục Đạo lóe lên tia sáng sắc bén, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm hướng sói tru. Quả nhiên đến khắc sau, trong nền tuyết liền xuất hai ba con sói xám xuống từ trong núi!

      Đám sói đánh hơi thấy mùi thịt quay, gào rú tiếng, bắt đầu di chuyển lại hướng thịt quay! Kết quả, con bị dây thừng siết cổ treo cây, con bị đoạn trúc nhọn trong tuyết cắm xuyên qua cổ! Mà con khác qua bẫy hố, liền rơi xuống bị đống tuyết chôn sống bên trong.

      Con sói treo cây giãy dụa mấy cái, càng giãy lại càng thắt chặt hơn, được lúc tắt thở!

      Triệu Lục Đạo tới kéo sợi dây xuống, bắt đầu cắt bộ da ấm áp của con sói, Liễu Thất liếc cái, liền lấy dao trong tay Triệu Lục Đạo, "Huynh lại đào con bị chôn sống ra ngoài , để ta lột da! Nhân lúc đàn sói khác còn chưa tới, nhanh chóng đào !"

      Triệu Lục Đạo cầm xẻng gỗ đào con sói bị chôn sống, ánh mắt vẫn trông Liễu Thất cầm thanh đao rỉ sét hết sức linh hoạt, bộ da sói giống như còn nguyên vẹn gỡ xuống, khỏi thán phục tay nghề của Liễu Thất.

      Sói vừa chết, máu người vẫn còn lưu động, Liễu Thất cố gắng tách mạch máu ra khỏi bộ da, cắt bộ da cách hoàn hảo, ném qua bên, lại tới chỗ con sói bị ống trúc xuyên qua cổ, trông thấy mặt đất máu đen xì, lắc lắc đầu, "Bà nó chứ, tàn nhẫn!"

      Triệu Lục Đạo kéo con sói dưới đất lên, con sói kia đột nhiên mở con mắt xanh lè há mồm nhào về phía Triệu Lục Đạo.

      "Lục Đạo!" Liễu Thất ném con dao trong tay tới, Triệu Lục Đạo giơ tay bắt được, tránh khỏi mồm con sói, giơ tay mạnh mẽ đâm thẳng vào bụng sói!

      "Miếng da ngon lành thế là bị huynh hủy rồi!" Liễu Thất xót xa !.

      Sói vẫn chưa chết, bây giờ lại bị thương càng trở nên dữ tợn. Nó bò dậy hú tiếng, giống như gọi đồng loại tới, Liễu Thất vội hét lên: "Cắt cổ nó!"

      Triệu Lục Đạo ra tay rất lưu loát, tay đè đầu sói xuống, nắm con dao rạch đường cổ sói, máu đen phun ra, làm bẩn cả khuôn mặt điển trai!

      Liễu Thất kéo theo hai tấm da còn nguyên, nhìn liếc qua Triệu Lục Đạo, giơ tay gỡ sợi tóc rối ra, lại lấy tay áo lau vết máu đen mặt , ", về nhà!"

      "Như Ý." Triệu Lục Đạo đột nhiên kéo nàng lại, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào bầy sói tiến lại gần!

      "Lại tới nữa!" Liễu Thất nhíu mày, cầm con dao trong tay Triệu Lục Đạo, bắt đầu lột bộ da người con sói còn lại.

      Triệu Lục Đạo thấp thỏm yên, tiện tay nhặt cây gậy gỗ đất. Nhưng mà thực hiểu vì sao, Liễu Thất còn có thời gian đứng đây lột da sói! Mà trong khoảnh khắc đứng trước đàn sói thế này, tay cầm dao của nàng vẫn rất nhanh và sắc bén.

      Liễu Thất đột nhiên mở miệng: "Bị hỏng miếng, may mà bán cũng được vài đồng!"

      Mấy bộ lông sói này đều màu xám trắng, mặc dù phải là món hàng thượng hạng, nhưng chỉ cần ba tấm như thế này, cũng có thể lấp bụng bọn họ trong vòng nửa tháng, Liễu Thất ngu gì mà bỏ!

      Triệu Lục Đạo thấy nàng vẫn cuộn ba tấm da sói, cảm thấy rất sốt ruột.

      Liễu Thất bỏ da sói vào trong tay Triệu Lục Đạo, "Còn lo lắng cái gì? Chẳng lẽ đứng đây làm mồi cho sói?"

      "Nhưng. . ." Triệu Lục Đạo nhìn xác sói chất đống tuyết, trong lòng do dự.

      Liễu Thất vuốt ve khuôn mặt của Triệu Lục Đạo, ánh mắt mê đắm : "Lục Đạo, sao trông huynh lại quyến rũ như vậy, ánh mắt thâm thúy, cái trán tuấn."

      Triệu Lục Đạo: ". . ."

      Liễu Thất đập đập vai , "Bầy sói làm sao cản được chúng ta trở về thôn, sợ cái gì? Mà chúng ta vừa giết chết đồng loại của chúng, cho mười gan chúng cũng dám mạo muội tới gần. Vả lại cũng còn mấy cái bẫy nữa cơ mà?"

      Nàng lấy gậy gỗ trong tay Triệu Lục Đạo, khều nửa con thỏ nướng dùng để dụ sói nhét vào trong lòng, rồi kéo Triệu Lục Đạo vào thôn!

      "Chẳng may chúng chạy vào thôn . . ." Triệu Lục Đạo lo lắng .
      inbeibe, ThiênMinh, Anhdva8 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Sói mà nàng xử như con thỏ, ngưỡng mộ. Sói thù dai lắm, khéo cả bầy kéo vào thôn cho 2 người lột da đấy
      Flora 17 thích bài này.

    4. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Đổi ngôi cả rồi, trai dịu dàng e thẹn háo sắc lưu manh
      Flora 17 thích bài này.

    5. Flora 17

      Flora 17 Active Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      156
      Chương 9:

      "Vậy vào thành!" Liễu Thất kéo Triệu Lục Đạo quay ngược trở lại, ba tấm da sói này trong tay bọn họ sớm muộn gì cũng phải đem vào thành bán, chắc chắn ở cửa thành có binh lính canh gác!

      Hai người nhân lúc cửa thành chuẩn bị đóng, lẻn vào trong thành, bán mấy tấm da sói cho nhà buôn da thú được hơn năm mươi đồng.

      Liễu Thất ôm thỏ nướng từ từ gặm cắn, "Lục Đạo, tối thế này hay là chúng ta ở trọ !"

      Triệu Lục Đạo chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cầm trong tay đếm đếm lại, hết đếm từng đồng lại cầm tất cả đếm, cũng thèm để ý tới Liễu Thất gặm thịt mình.

      "Nhiều quá!" Triệu Lục Đạo lẩm bẩm .

      Ngoài tấm da có vết rách ở bụng chỉ bán được mười sáu đồng ra, hai cái còn lại vẫn hoàn hảo, mỗi tấm được những hai mươi đồng. Triệu Lục Đạo nhớ trước đây lột quần áo tơ lụa người Liễu Thất xuống cũng chỉ bán được mười đồng, liền sinh lòng cảm thán, quả nhiên, súc sinh còn đáng giá hơn người!

      Sắc trời dần tối, trong thành binh lính tuần tra, từ sau khi Đông Uyển quốc liên tiếp xảy ra chiến tranh, Lại bộ đại thần trong triều liền bị xuất ra ngoài biên quan để thị trấn dân chúng trong thành, ban đêm thể ra vào thành, còn phái quân lính địa phương ban đêm phải tuần tra.

      Triệu Lục Đạo tất nhiên cũng hiểu điểm này, nhưng nghe thấy phải ở trọ, vẫn còn có chút ngoài ý muốn, lắc đầu : "Hẻm phía trước có gia đình mái hiên rất rộng, lấy cỏ khô chất đống lên là ngủ được!"

      Liễu Thất hung hăng cắn miếng thịt thỏ, đem phần còn lại nhét vào tay Triệu Lục Đạo, lại giật cái túi tiền trong tay , "Trời lạnh như thế này, người ta lạnh quá chẳng may bị bệnh, tiền bốc thuốc phải là ít đâu nha!"

      Triệu Lục Đạo nôn nóng đến mức đập đầu nàng phát, ''Có tiền cũng thể lãng phí như thế!"

      Liễu Thất ôm đầu khóc ròng, "Á, Lục Đạo, huynh thể chút được hả, cả người ta cái đầu là quý giá nhất, sau này huynh muốn ăn thịt còn phải trông cậy vào nó đấy, ai ui !"

      "Ta chỉ thấy đầu ngươi toàn tóc!" Triệu Lục Đạo nhìn chằm chằm đầu Liễu Thất hồi, cuối cùng chỉ tổng kết câu.

      Liễu Thất hừ , '' Con mẹ nó huynh biết cái gì, cái này gọi là tài bất ngoại lộ*! Mau tìm nhà trọ , quân lính mà bắt được chúng ta là địch quốc lẻn vào thành làm nội gián, đến lúc đó, hắc, đừng có là chỗ ở, ngay cả đầu cũng chẳng giữ được!"

      * Cái tài, cái giỏi giấu ở bên trong, lộ ra ngoài.

      Triệu Lục Đạo biết tại sao mình phải nghe lời của nàng, có lẽ là cảm thấy nàng cũng khá thông minh, nhét miếng thịt còn lại vào trong túi vải, theo Liễu Thất vào quán trọ .

      Tiểu nhị vừa trông thấy hai người, liền bực tức ra, "Cút cút cút, chỗ này có gì cho ăn mày!"

      Liễu Thất ho khan tiếng, lắc lắc túi tiền.

      Tiểu nhị lập tức quay ngoắt 180°, khuôn mặt ghê tởm khi nãy đột nhiên thay đổi thành nịnh nọt, cong đuôi, "Vị tiểu gia này, ngài dừng chân hay là nghỉ trọ luôn , chỗ này của tôi có phòng trọ thượng hạng, nước nóng mười hai giờ, thiếp thân phục vụ ngày đêm, nếu như ngài muốn phục vụ đặc biệt, tiểu điếm của chúng tôi cũng có thể ran bài.''

      "Chỉ ở trọ!" Liễu Thất mở miệng, quét mắt quan sát tiểu điếm, " gian bình thường!"

      Tiểu nhị ngây người, huyện Ngư Dương này có ít công tử ăn mặc như ăn mày để tìm thú vui, chẳng qua là muốn người khác biết thân phận của mình. Ánh mắt của liếc Triệu Lục Đạo sau lưng Liễu Thất, liền nhận ra đây là người băng khiết như trăng, thiên hạ chỉ có hai, tiểu nhị nghĩ tới đây liền hiểm cười cười, ra hai vị này có sở thích đặc biệt!

      Triệu Lục Đạo chưa bao giờ được ở trong khách điếm, Liễu Thất cái gì là cái đấy, theo nàng vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, lập tức ngơ ngẩn nhìn lụa mỏng xanh hồng, giường gỗ điêu khắc tinh xảo hồi lâu.

      Liễu Thất khẩy khẩy lò than trong phòng, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hoa đào bộ dáng lưu manh của nàng.

      Triệu Lục Đạo vuốt màn lụa cùng chăn, "Màn đẹp! Chăn mềm!"

      Tiểu nhị mang cơm nước cùng nước nóng vào phòng, hai người ngồi trước bàn quét sạch tất cả thức ăn, xong xuôi lười biếng vuốt ve cái bụng căng tròn!

      Liễu Thất đem chậu rửa chân đặt đầu cánh cửa, lại buộc cánh cửa bằng sợi dây , lúc này mới cởi giầy chui vào trong chăn.

      Triệu Lục Đạo có chút xấu hổ, ngồi ở mép giường loay hoay cởi giầy mãi, bộ dạng bây giờ giống như tiểu tức phụ hầu hạ phu quân, tâm tình rất tự nhiên, "Sao chúng ta lại cảnh giác như vậy?"

      "Tại vì người chúng ta có cục tiền lớn, chẳng may đây là cái hắc điếm, chúng ta phải làm sao?" Liễu Thất ngáp cái, hai mắt lim dim.

      Chỉ có mười mấy đồng tiền mà là cục tiền lớn, nghĩ lại trước đây tứ ca của vì theo đuổi đệ nhất hoa khôi mà tiền bạc tiêu tan hết, tính ra nhiều cỡ nào! Ngẫm lại, tứ ca khi đó sao lại như vậy?

      Triệu Lục Đạo lên tiếng, "Ta thử hỏi chủ quán lấy tấm đệm, chăn ngủ dưới đất vậy!"

      ''Con mẹ nó huynh lên mau!" Liễu Thất tức giận, lôi Triệu Lục Đạo nằm xuống giường, đặt tay ngang qua người , tức đến phát điên : "Ngủ!"

      Triệu Lục Đạo đỏ mặt, ôm ngực thoát ra khỏi ma chưởng của Liễu Thất chui ra ngoài, im lặng quay lưng về phía nàng.

      Hai người ngủ say đến tận nửa đêm, quả nhiên có tiếng thùng gỗ đầu cánh cửa rơi xuống đất, còn có cả thanh của bàn ghế bị xô đổ! Liễu Thất đột nhiên mở mắt, kéo kéo Triệu Lục Đạo bên cạnh.

      Triệu Lục Đạo bị kéo như thế giật mình, cũng tỉnh ngủ, nhảy bật ra từ trong chăn.

      Liễu Thất giật mình nhìn Triệu Lục Đạo, tay nàng vừa kéo chính là nơi nào đó giữa hai chân , lúc đó Liễu Thất vẫn còn mơ mơ màng màng, kéo Triệu Lục Đạo đứng dậy nhưng lại để ý tới cái thứ mềm mềm trong tay!

      Liễu Thất kinh hoảng đến ngây người, dưới ánh sáng mông lung, đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của Triệu Lục Đạo, máu mũi cuồn cuộn mãnh liệt phun trào. Mà lúc này người áo đen bịt mặt vừa vào trong phòng cũng chậm rãi bò dậy từ dưới đất, trường đao trong tay chỉ về phía Liễu Thất!

      "Má nó! Triệu Lục Đạo, huynh làm gì thế?'' Liễu Thất nổi giận, nuốt nước bọt, cầm chăn che người lại! Cái này choàng nha, cư nhiên lại dám mặc quần áo ngủ! Đây phải là dụ dỗ nàng phạm tội sao?

      Triệu Lục Đạo vươn cánh tay nhặt quần áo đầu giường, ngượng ngùng : "Ta thấy chăn cùng đệm sạch quá, sợ làm bẩn!" quấn chăn quanh người, đôi con ngươi sâu thẳm chiếu sáng trong đêm đen như chấm sáng .

      Hắc y che mặt lạnh giọng quát: "Đem tiền giao ra đây! Bằng đừng trách lưỡi đao của ta vô tình!" ( Khổ, đứng làm bóng đèn nãy giờ)

      Liễu Thất hiên ngang xuống giường xỏ giày, móc túi tiền trong ngực ra, ném ra phía cửa, nơm nớp lo sợ : "Đừng đừng đừng, ta giao, ta giao, xin hảo hán tha mạng!"

      xong, liền lôi Triệu Lục Đạo nhảy ra phía cửa sổ bỏ chạy!

      Triệu Lục Đạo kéo theo giày, bọc chăn, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, rạng sáng, hai người chạy qua hai con đường, lúc này dựa vào góc thở phì phò!

      "Tiền của chúng ta. . ." Triệu Lục Đạo thương tiếc!

      Liễu Thất oán hận : "Còn bọc cái chăn này làm gì? Mau mặc quần áo vào ."

      Triệu Lục Đạo ừ tiếng, mặc quần áo vào, gấp cái chăn gọn gàng kẹp trong ngực.

      "Tiền của chúng ta bị ném!" Liễu Thất cười khẽ, bóp khuôn mặt đẹp trai của Triệu Lục Đạo, "Tất cả đều ở trong lớp chăn thứ hai! Hơn nữa, sau này chúng ta ngủ có chăn rồi! Ha ha. . .''

      "Vậy ngươi ném là cái gì?" Triệu Lục Đạo sờ sờ cái chăn sạch, tò mò hỏi.
      hargane187, inbeibe, Mup12022010_6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :