1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm cũng rất nhớ nàng - Sơ Vân Chi Sơ Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      2.
      Phù Yên sơn cách thành Kim Lăng hơn hai mươi dặm, tuấn mã rất khỏe nên Hoàng đế mất bao nhiêu thời gian đến nơi, song ngược lại thời gian chờ Thanh Li tỉnh lại phải ngắn.

      Nàng buồn ngủ, đầu có mũ che nên sợ nắng nóng, tùy tiện chọn bóng cây nhiệt độ thay đổi đột ngột đánh thức nàng, Hoàng đế khoát tay có ý bảo thị vệ lui xuống, bản thân lặng lẽ ôm nàng ngồi dưới ánh mặt trời.

      Thị vệ trưởng họ Trần tên Cảnh, ba mươi tuổi có hơn, trong nhà cũng thê ba bốn thiếp, là nhân vật phong vân biển tình, giờ khắc này y thấy thái giám tổng quản Trần Khánh dắt ngựa đợi dưới tàng cây, đứng xa xa quan sát Hoàng đế kiên nhẫn chờ tiểu Hoàng hậu tỉnh dậy, mặt mày cực kỳ dịu dàng, y lại tưởng tượng đến dáng vẻ làm việc của khi xưa, vừa cảm thấy ê răng vừa xót xa --- giữa người với người số phận giống nhau, Bệ hạ đối xử thiên vị quá rồi.

      Y thấy hơi ngứa miệng, suýt chút nữa kiềm được ra, nhưng khi nhìn Trần Khánh mặt đổi sắc bên cạnh, y biết người ta cảm thấy buồn nôn như mình nên đành im miệng, lấy nước trong hành lý ra uống ngụm, để thức ăn chó nghẹn trong cổ họng trôi xuống.

      Thanh Li ngủ giấc thoải mái, chỉ có điều tốt là xương cốt hoàng đế quá cứng, nàng bị cấn đau.

      Nàng chậm rãi mở mắt rồi lười biếng duỗi người cái, song cánh tay chưa vươn được xa quơ trúng cánh tay Hoàng đế, nhành vén màn lụa mỏng trước mặt Thanh Li ra cười hỏi: ‘Nàng tỉnh rồi?’

      Thanh Li hoảng hốt ---- ràng nàng ngủ quên trong lòng Hoàng đế.

      thể trách nàng, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa nhanh thế đâu.

      Có điều đột nhiên, nàng lại cảm thấy may mắn.

      May là nàng đòi tự cưỡi ngựa, chứ nếu chỉ sợ người ta đến nơi mà nàng còn chưa ra khỏi thành, mất mặt chết mất.

      Nàng hơi xấu hổ giọng gọi tiếng: ‘Bệ hạ.’

      Mắt Hoàng đế quét vòng lên đôi hoa tay bạch ngọc đung đưa của nàng, thèm đếm xỉa, ‘Thế nào, lâu rồi gặp Trẫm nên quên hết lời nên rồi đúng ?’
      Ban đầu Thanh Li hơi giật mình, sau đó nàng lập tức nhận ra, mặt khỏi đỏ lên, ‘... Diễn lang.’

      Nàng chỉ thuận miệng gọi tiếng, ai ngờ Hoàng đế trả lời, ‘Ơi.’

      Lòng Thanh Li run động, nàng liếc nhìn mặt trời mới biết thời gian mình ngủ ít, nàng đưa tay bóp bóp vai Hoàng đế, cực kỳ ngoan ngoãn : ‘Có phải ta ngủ lâu lắm , vai Diễn lang có mỏi ?’

      Hoàng đế: ‘Đương nhiên mỏi.’

      phải người bình thường đều mỏi à?

      Thanh Li im lặng lát mới tiếp, ‘Dù cho khách sáo chàng phải mọi chứ?

      Hoàng đế cười to, ‘Phu thê thân mật, cần gì phải mấy lời câu nệ đó?’

      Thanh Li biết đức hạnh của từ lâu, nếu tiếp tục so đo người chịu thiệt chỉ có nàng mà thôi nên lưu loát chuyển đề tài, nàng duỗi ngón tay trắng nõn ra chỉ xuống đất, ‘Diễn Lang, chân ta tê quá, cho ta xuống đưới đứng rồi tiếp nhé.’

      được.’ Hoàng đế cười cười nhìn nàng, ‘Trẫm có chuyện quan trọng hơn phải làm trước.’

      Thanh Li hiểu nhìn , ‘Hử?’

      Hoàng đế dịu dàng tiếp, ‘Diệu Diệu cởi mũ ra .’

      Thanh Li khẽ giật mình, lúc nàng kịp phản ứng mới nhớ lại khi gặp Hoàng đế trước cửa, nàng tự giác cắn cắn môi, chắc là son bị lem rồi.

      Nữ hài tử, trang điểm bị lem, lại bị nam tử có lòng nhắc nhở, khó tránh khỏi có cảm giác lúng túng.

      Thanh Li lườm , gát giọng: ‘Chàng nhiều chuyện!’

      sao cả.’ Hoàng đế bị tiểu mỹ nhân mắng nhưng hề giận chút nào, chỉ nhàng vén màn lụa mỏng ra kề sát môi vào môi Thanh Li.

      Trước khi hôn lên, hoàng đế mỉm cười : ‘Trẫm giúp nàng lau là được.’

      Thanh Li: Hừ!

      Hoàng đế đưa tay ôm eo nàng, mũ trùm đầu bằng lụa mỏng rơi xuống bị gió cuốn mất, tinh khiết đấy, mềm mại đấy, tựa như giấc mộng đẹp muốn tỉnh, phác họa từng vòng vuốt ve an ủi.

      Đối với đôi môi phấn hồng trơn bóng của tiểu nương, cực kỳ dịu dàng hôn lên, cực cũng cực lưu luyến nhưng thể che giấu tính xâm lược đặc trưng của nam tử.

      Theo bản năng Thanh Li muốn đẩy ra, thế nhưng khi đặt tay lên vai , nàng lại sinh ra mấy phần đành lòng, hai gò má nàng đỏ ửng, thuận thế quàng tay qua vai , nhắm mắt lại, ngầm ủng hộ cái hôn triền miên này.

      lúc lâu sau, Hoàng đế mới buông nàng ra, hài lòng cười cười, trong cực trầm, Thanh Li nghe : ‘Mấy ngày gặp, Trẫm rất nhớ nàng.’

      Ngón tay Thanh Li chọt chọt lên vai , nghe thế nàng chợt khựng lại, giọng đến mức thể hơn, ‘---- Ta cũng nhớ chàng.’

      Hoàng đế biết tiểu nương thẹn thùng biết bao nhiêu, chỉ mới gặp hai lần, cũng hi vọng xa vời là nàng có thể lời dỗ ngon dỗ ngọt, có điều khi nghe mấy lời ấy, bắt đầu nghi ngờ mình bị lãng tai, ‘Diệu Diệu ngoan, nàng cái gì?’

      Dũng khí vừa mới gom góp lại tản ra, Thanh Li ho chuyển đề tài, ‘Ta , ta muốn xuống dưới.’

      Ánh mắt Hoàng đế lướt vòng quanh mặt nàng, cuối cùng trở mình xuống ngựa rồi đỡ nàng xuống.

      Phù Yên Sơn cách thành Kim Lăng rất gần, bên là bãi săn của Hoàng gia, đúng lúc giao mùa từ xuân sang hè, cây cối rậm rạp xanh um, đáng lý ra phải có rất nhiều người ra thưởng cảnh mới đúng, thế nhưng hôm nay như thế, liếc qua liếc lại chỉ có đoàn người của .

      Thanh Li nhìn Hoàng đế, chắc là cố ý sai người phong tỏa rồi.

      Sườn đông Phù Yên sơn là dòng suối, ánh nắng chiếu xuống làm sóng nước lăn tăn, hai bên bờ suối có lan can, bên cạnh đó là từng bụi Hải đường xinh đẹp bỏng mắt, nước suối xanh biếc, hoa đỏ rực tỏa hương thơm ngát, phong cảnh nơi đây giống như bức tranh.

      Hoàng đế nắm tay nàng về phía lan can, sau đó đuổi hết thị vệ ra xa để nghe thấy cuộc chuyện giữa hai người, lúc này mới lên tiếng chất vấn, ‘ êm đẹp lại giận Trẫm, rốt cuộc là có chuyện gì?’

      Vừa nhắc tới chuyện này là Thanh Li bực mình, nàng ngẩng đầu lên lườm nguýt rồi hừ tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu để đến .

      Hoàng đế bật cười, sao lại giận nữa rồi, mới vừa rồi phải còn rất tốt sao?’

      ‘Ai mới vừa rồi còn rất tốt.’ Thanh Li thèm nhìn , ‘Chàng đùng linh tinh.’

      ‘Ồ ~ Trẫm linh tinh.’ Hoàng đế kéo dài giọng lập lại lời nàng rồi tiếp, ‘Vừa rồi chẳng lẽ Trẫm tự mình vươn tay quàng lên vai mình hay sao?’

      Lúc mình chủ động, Thanh Li vốn tưởng Hoàng đế phát ra, nhưng ngờ tinh tường đến thế, mặt nàng đỏ lên, chịu nổi: ‘Ta hiểu chàng gì hết.’

      Hoàng đế liếc tiểu mỹ nhân vừa thẹn vừa giận, lại cười : ‘ hiểu hiểu, sao nàng lại ngẩng đầu lên chuyện, dám nhìn Trẫm à?’

      Thanh Li lấp liếm: ‘Bệ hạ quá cao, ngửa đầu nhìn lâu cổ rất mỏi.’

      ra la vậy.’ Hoàng đế lười biếng thốt lên tiếng, biết có tin hay .

      Thanh Li bỗng sợ hãi kêu lên, ‘Ôi... Chàng làm gì ----’

      ----- Hoàng đế ôm eo tiểu nương nhấc lên, đặt nàng ngồi lên lan can.

      màn này, hình như hơi quen quen.

      Lan can này được dựng lên để phòng ngừa có người té xuống suối, nó hề thấp, đột nhiên Thanh Li ngồi cao, chân cách mặt đất khoảng, sau lưng trống , nàng có cảm giác mình té xuống bất cứ lúc nào vậy, nàng hoảng sợ nhìn vào mắt Hoàng đế.
      Hoàng đế duỗi tay đỡ sau lưng nàng, ‘Thế nào.’ nhì thẳng vào mắt tiểu nương, ‘Giờ nàng cao ngang Trẫm rồi.’
      Thanh Li thở phì phò, ‘Chàng đáng ghét!’

      ‘Nhân lúc Trẫm còn chưa làm gì để nàng chán ghét hơn nữa...’ Hoàng đế dung túng cho nàng nữa, tay ôm eo nàng, tay nâng cằm nàng lên, ‘Diệu Diệu ngoan, với Trẫm .’

      Thanh Li nhìn chằm chằm , nàng chợt mất hết sức lực, nàng cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ vậy, mãi mãi thể thoát được bàn tay Như Lai Phật Tổ là Hoàng đế.

      Im lặng lúc lâu, nàng mới giọng: ‘Chàng....’

      Rồi thêm gì nữa.

      Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng, ‘Trẫm thế nào?’

      Thanh Li trả lời.

      ‘Tiểu Diệu Diệu.’ Hoàng đế dựa sát lại, trán đối trán với nàng, dịu dàng : ‘---- hay ?’
      Last edited: 21/6/18

    2. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      3.
      Thấy thái độ như thế, trong lòng Thanh Li nắm chắc mấy phần, nàng nghiêng đầu liếc , kể lại mọi chuyện ngày đó từ đầu đến cuối cho nghe.

      Nghe xong, Hoàng đế cũng lộ vẻ khó hiểu, ngạc nhiên, ‘Nữ lang dưới thành là sao?’

      Thanh Li trừng mắt nhìn , ‘Chàng bớt giả vờ , người ta viết giấy, chẳng lẽ còn có thể giả hay sao mà chàng chống chế?’

      có mà.’ Hoàng đế khẽ, ‘Chuyện xíu như vậy, Trẫm có gì mà dám nhận chứ?’

      rất chân , ánh mắt hề né tránh, ‘Trẫm vui vì nàng ta ra, trẫm muốn nàng ta lấy về, nếu trẫm cố ý, trẫm quan minh chính đại ra tay, hà cớ gì phải rụt rè sợ hãi, làm mấy hành vi tiểu nhân sau lưng người ta như vậy?’

      ‘Diệu Diệu, sao nàng nghĩ thử xem...’ lại nhìn thẳng vào Thanh Li, ‘Trẫm thích nàng, Trẫm thẳng thắng ra, chưa hề có chút xíu giấu giếm nào.’

      Ngoài mặt Thanh Li gì, song trong lòng tin ---- Từ lúc mới gặp gỡ đến bây giờ dều là do Hoàng đế chủ động, nắm giữ mọi tiết tấu, nắm mình chặt trong lòng bàn tay, nếu có ý với nàng kia sao hề tìm kiếm? Điểm này hợp với tính tình lắm.

      Tuy trong lòng tin nhưng nàng vẫn tỏ vẻ bán tín bán nghi nhìn , ‘ ?’

      Hoàng đế trả lời như đinh đóng cột, ‘ .’

      Thanh Li lại hỏi : ‘ như thế, vì sao người ta lại chỉ đích danh chàng, còn mượn tay ta muốn đưa tin tức này cho chàng đây?’

      ‘Diệu Diệu ngốc.’ Hoàng đế : ‘Nàng nghĩ xem, nếu Trẫm có gì đó với nàng ta, nàng ta còn dùng trăm phương ngàn kế tìm cách thông qua nàng à? Dùng cách này đưa tin rất dễ bị lộ, hơn nữa cũng xác định Trẫm có xem được , mạo hiểm lớn như thế, có thể thấy nàng ta muốn đánh cược phen chứ nắm chắc.’

      Nghe Thanh Li cũng hiểu được lý lẽ này, nhưng nàng vẫn còn hơi nghi ngờ, nàng khổ sở nhìn , ‘Ta mặc kệ, dù sao người ta cũng có ý với chàng.’

      Hoàng đế nhìn vẻ mặt ấm ức tội nghiệp của nàng, chỉ cảm thấy tim mình bồi hồi, ‘Trẫm có ấn tượng, có điều có người chắc chắn nhớ kỹ đấy.’

      ‘Ai chứ?’

      Hoàng đế mặt đỏ tim nhảy, ‘Con thứ ba của tiên đế, nó thích hái hoa ngắt cỏ nhất, dáng người và dung mạo lại tương tự ta, tám phần là Trẫm gánh tiếng xấu thay nó rồi.’

      Con thứ ba của tiên đế? Người ta chết bao nhiêu năm rồi.

      Thanh Li nhíu mày, ‘Chết đối chứng.’

      Hoàng đế biết làm thế nào, đành chủ động đề nghị, ‘Hay là nàng hỏi Trần Khánh .’

      ‘Hừ.’ Thanh Li nhướng mày, ‘Đó là tâm phúc của chàng, sao có thể đứng về phía chàng được?’

      ‘Trẫm đâu có bảo nàng hỏi thẳng.’ Hoàng đế cười hiến kế cho nàng, ‘Nàng có thể hỏi bóng gió thử xem trẫm có dối ?’

      Thanh Li cảm thấy... tốt bụng như vậy, nhưng theo cách cũng có mấy phần đáng tin, nàng nghi ngờ nhìn Hoàng đế vài lần rồi quyết định.

      Trong lòng nàng có ngọn lửa , Hoàng đế liên tục chiều chuộng an ui, qua hai ba bận, nàng còn kính sợ vị thiên tử này nữa, bàn chân dưới váy đá , ‘Chàng gọi ông ấy tới đây .

      Hoàng đế nhìn đôi chân đáng kia, mắt chợt lóe, lập tức vẫy vẫy tay gọi Trần Khánh tới.

      Mắt Thanh Li quét vòng mặt Hoàng đế, nàng vẫn rất lo lắng, sợ hoàng đế lén lút ra hiệu với Trần Khánh nên nàng đá thêm cái nữa, ‘Chàng xoay người chỗ khác, đưa lưng về phía Trần tổng quản.’

      Hoàng đế mìm cười liếc nàng, gì cả mà chỉ nghe lời xoay người , đối mặt với sóng nước lăn tăn, im lặng tiếng động.

      Trần Khánh là người cẩn thận, xưa nay làm việc luôn tỉ mỉ, dù ở trước mặt Thanh Li, mắt ông chỉ rũ xuống chứ nhìn thằng.

      --- Cũng chính vì thế nên ông mới nhìn thấy nàng chút khách sáo đá vào đùi Hoàng đế.

      Ông biết Hoàng đế thiên vị thương vị tiểu hoàng hậu này từ lâu, song ngờ lại thương thành dạng này, sao có thể chỉ là thương đơn giản được, quả thực là muốn cưỡi lên đầu Hoàng đế luôn rồi.

      Có điều loại chuyện này, người ta tự nguyện cam chịu, Hoàng đế thôi, ông là người ngoài cần nóng ruột dùm, miễn cho Bệ hạ và nương nương đều mất hứng.

      Tâm tư ngừng xoay chuyển lát, ông mới nghe Thanh Li , ‘Ta có số chuyện , muốn nhờ tổng quản giải thích chút.’ Nàng nhìn chằm chằm Trần Khánh, bỏ xót cử động nào mặt ông, ‘Con thứ ba qua đời của tiên đế có tướng mạo như thế nào?’

      Trần Khánh biết vị tiểu hoàng hậu này cố ý muốn hỏi mình, ông kinh hãi --- Hoàng đế vẫn còn đứng ở đây, nên thế nào thế ấy thôi.

      Chằng qua là... Câu hỏi của Thanh Li khiến cho vị thái giám tổng quản vốn rất bĩnh tĩnh hơi biến sắc.

      Trong trận cung biến nhiều năm trước, ông và Hoàng đế đều là những người trong cuộc nên thể quen thuộc hơn nữa.

      Từ trước đến nay lịch sử đều do người thắng trận viết, đương nhiên Đại Tần cũng ngoại lệ.

      Con thứ ba của tiên đế chết trong trận cung biến mười mấy năm trước, triều đình công khai ra bên ngoài là trừng phạt đúng tội, tuy nhiên rốt cuộc chuyện gì xảy ra mọi người đều biết nhưng rất ăn ý nhắc tới mà thôi, vô hình trung, thậm chí chuyện này còn trở thành cấm kỵ, tại đột nhiên Thanh Li nhắc đến chuyện của người này, khiến cho Trần Khánh khỏi khiếp sợ.

      Chỉ là... Ông liếc nhìn bóng lưng vững chải như núi của Hoàng đế biết ngay chủ ý trong đó, sau đó ông lại thầm quan sát sắc mặt Thanh Li, đáy lòng liền suy đoán ra mấy phần.

      Tâm tư xoay chuyển, Trần Khánh cung kính: ‘Tam hoàng tử cũng là do Tiên đế sinh ra, khách quan mà , tướng mạo có mấy phần tương tự với Bệ hạ ạ.’

      Sắc mặt Thanh Li thả lỏng hơn chút, nàng lại hỏi tiếp, ‘Tính tình vị Tam hoàng tử này thế nào?’

      Nghe ra giọng nàng thoải mái hơn, Trần Khánh biết ngay mình đoán đúng, câu tiếp theo cũng thuận lợi hơn, ‘Trời sinh tính tình Tam hoàng tử ngạo mạn, thích tửu sắc, nô tài tiếp xúc nhiều nên lắm ạ.’

      Thanh Li vốn cũng muốn biết sâu, Trần Khánh trả lời như vậy là đủ rồi, mặc dù chưa từng gì nhưng lòng nàng tin thêm mấy phần.

      Sắc mặt nàng giản ra, cười , ‘Phàm phiền tổng quản đến đây rồi.’

      phải là Trẫm mà.’ Biết nàng hỏi xong, lúc này Hoàng đế mới câu nệ xoay người lại nhìn nàng, ‘ Thế nào, hỏi cũng hỏi rồi, có thể chứng minh Trẫm trong sạch được chưa?’

      Khóe môi Thanh Li hơi nhếch lên chút, ‘Coi như là vượt qua kiểm tra rồi.

      Trần Khánh cúi đầu, tận đáy lòng chảy giọt nước mắt đồng tình với Tam hoàng tử qua đời từ lâu --- ràng chết lâu như vậy, tự dưng bị giội chậu nước bẩn, đáng thương.

      Hoàng đế xòe tay trước mặt Thanh Li, ‘Tờ giấy đó đâu, lấy ra cho Trẫm xem thử, khi bị người ta hãm hại vu oan, Trẫm phải tìm hiểu kỹ mới được.’

      Thanh Li cũng lề mề, nàng lấy tờ giấy từ trong taya áo ra đưa cho , đôi mắt sáng rực chiếu lên mặt Hoàng đế, bỏ sót cử động nào.

      Hoàng đế tâm cơ như thế, ngay cả sợi lông mi cũng nhúc nhích làm sao bị tiểu nương như Thanh Li nhìn ra cái gì, xem câu thơ kia lượt rồi cười khẩy, ‘Cái gì gọi là nữa lang dưới thành!’

      : ‘ là dưới thành chẳng phải Trẫm trèo lên tường thành à? Nếu muốn Trẫm trực tiếp cầu thân, chuyện đáng sợ như vậy Trẫm làm được.’

      Thanh Li lườm Hoàng đế, dáng người cao ngất, tư thế hiên ngang, nàng tưởng tượng nổi bộ dạng trèo tường thành, nghĩ đến đây, lòng Thanh Li hoàn toàn nhõm.

      Nàng hắng giọng: ‘Sao ta biết được.’

      Làm như vô ý, lông mi Trần Khánh run , nhưng ông lập tức bình tĩnh trở lại.

      ‘Vậy nàng hỏi ông ấy .’ Hoàng đế mỉm cười quét mắt qua Trần Khánh, thái độ thản nhiên, song chỉ thái giám tổng quản đồng hành nhiều năm mới phát đáy mắt rét lạnh. thản nhiên tiếp: ‘Ta rất oan ức.’

      Trần Khánh rũ mắt, cung kính câu, ‘Đúng ạ.’

      Hoàng đế gấp tờ giấy kia lại, sau đó quay sang hỏi Thanh Li, ‘Diệu Diệu mới , ngọc bội hoa lan là do Triều Vân Các đưa đến?’

      Thanh Li hiểu sao hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.

      ‘Triều Vân Các.’ Hoàng đế thầm lập lại mấy lần, chợt hỏi: ‘Ta nhớ Trân Bảo Trai mới là tiệm đồ trang sức số Kim Lăng mà, yên lành sao Diệu Diệu lại đến Triều Vân Các?’

      Thanh Li nghiên đầu nhìn , giọng mang theo thâm ý khác, ‘Bệ hạ lợi hại, còn biết được đâu là tiệm trang sức số thành Kim Lăng nữa.’

      ‘Sao lại ăn giấm chua rồi.’ Hoàng đế bóp bóp đầu ngón tay nàng, khẽ: ‘Trong lòng Trẫm chỉ có mình nàng, tuyệt đối có người khác.’
      Last edited: 21/6/18

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      4.
      ‘Nương nương có điểm biết.’ Trần Khánh ở bên cạnh xen vào câu, ‘Ông chủ sau lưng Trân Bảo Trai chính là mẫu phi của Lục công chúa --- Thẩm thái phi.’

      Thanh Li mơ hiểu được ít.

      Mấy vị nữ quan từng với nàng, trong cung Hoàng để chỉ giữ lại ba vị thái phi, là Khác thái phi --- Mẫu phi của của Thất vương, hai là Trương thái phi --- Mẫu phi của thất công chúa và Thẩm thái phi -- Mẫu phi của Lục công chúa.

      Thẩm thái phi xuất thân thương gia, dung mạo xinh đẹp cho nên mới vượt qua rất nhiều nử tử nhà quyền quý tiến vào hậu cung nhận ân sủng, sinh hạ Lục công chúa.

      Tuy rằng được sủng ái nhưng xuất thân luôn là điểm yếu của bà, lúc tiên đế còn tại vị, bà chỉ xếp vị trí thấp nhất trong chín Tần, đợi đến khi Hoàng đế lên ngôi, mặc dù có cảm tình gì nhưng cũng vì mặt mũi, cộng thêm gia tăng ân huệ mà phong bà là Thái phi.

      Lúc tiên đế còn sống, mặc dù do xuất thân mà Thẩm thái phi có địa vị, song vì nghĩ cho tương lai của mình, mẫu tộc của bà rất có triển vọng ở triều trước, mà bà cũng dám góp tay tranh giành quyền lực nên bèn tìm lối tắt cho con đường thương đạo của nhà mình.

      --- Dù gì cũng là nữ nhi thương hộ, bà xử lý những chuyện này rất thuận tay.

      Hơn nữa, tốt xấu gì thân phận cung phi của bà vẫn bày ra đó, nhờ phụ thân và ca ca trông nom giúp cũng sợ người ta đàn áp.

      Kể từ đó, Trân Bảo Trai bắt đầu ra đời.

      Đến khi Hoàng đế kế vị, Thẩm thái phi đứng về phía ai nên an toàn, cộng thêm bà còn có vị lục công chúa, tức nhiên người khác phải ngửa cao đầu nhìn, từ lúc đó, Trân Bảo Trai ngừng phát triển.

      Thanh Li hiểu được chút, nàng hỏi tiếp: ‘Vậy còn Triều Vân Các sao, tổng quản có biết lai lịch ?’

      ---- Bỗng nhiên xuất , còn thuê được cửa tiệm mặt tiền sầm uất nhất ở Kim Lăng, đối đầu với Trân Bảo Trai nổi tiếng nhất Kim Lăng nữa, xét về năng lực, chắc chắn phải người vô danh.

      ‘Nương nương thứ lỗi.’ Lần này Trần Khánh đành khiến nàng thất vọng, ông lắc đầu: ‘Nô tài ít khi chú ý mấy thứ này, chuyện Trân Bảo Trai do có liên quan đến Thẩm thái phi nên nô tài mới nghe ngóng chút, về phần Triều Vân Các, nô tài hoàn toàn biết gì cả ạ.’

      có gì khó hết.’ Hoàng đế lơ đãng , quay sang dặn dò Trần Khánh, ‘Ngày mai ngươi đến Kinh Triệu Duẫn truyền chỉ của Trẫm, bọn họ hủy nơi đó .’ xong, khoát tay ý bảo Trần Khánh lui ra.

      Thanh Li chú ý đến chuyện Trần Khánh lui xuống, nàng bị Hoàng đế làm giật mình, ‘Hủy ?’

      ‘Ừm...’ Hoàng đế trả lời, tiếp theo thấy lạ, ‘Sao nàng giật mình thế?’

      ‘Họ đâu có vi phạm luật lệ.’ Thanh Li do dự chút, ‘Có phải hay lắm ?’

      ‘Trẫm là thiên tử.’ Hoàng đế thản nhiên : ‘Lời Trẫm là thiên mệnh, vạn dân phải tuân phục, trong thiên hạ này có gì mà trẫm làm được?’

      Có quyền thế tốt.
      Hai mắt Thanh Li tỏa sáng nhìn Hoàng đế --- Giờ khắc này, nàng muốn gả cho ngay lập tức!

      Đừng với nàng là nàng biết suy nghĩ, sai, nàng chính là nữ nhân nông cạn như vậy đấy!

      ‘Ngược lại là nàng.’ Hoàng đế để ý đến ánh mắt lóe sáng của Thanh Li, cười cười: ‘Tại sao tin trẫm?’

      Thanh Li ngờ nhắc lại chuyện này nên nàng ngây ngẩn cả người.

      đợi nàng cúi đầu Hoàng đế tiếp, ‘Nàng xem trẫm là hạng người gì, thấy người là người, đối xử với ai cũng như đối xử với nàng à?’

      Giọng trầm hẳn, hàm chứa cương quyết, còn dịu dàng như lúc nãy nữa, cho nàng có bất kỳ cơ hội lãng tránh nào.
      Tay Thanh Li vân vê góc áo, nàng do dự lát, cuối cùng cũng mở miệng.

      Bị dồn đến đường cùng, thể lùi được nữa, chỉ có thể đánh cược lần.

      cho cùng, nàng chỉ là tiểu nương mười mấy tuổi, da mặt mỏng, hay đỏ mặt, tính tình vẫn còn non nớt.

      Tuy sống hai đời nhưng người nhà bảo vệ nàng rất tốt, nàng rất ít khi thấy những chuyện tối tăm.

      Bây giờ nàng đối mặt với , người này là vua của nước, cũng là nam nhân nàng sinh lòng thương, giữa hai người cách nhau về cả tuổi tác và tư tưởng, trừ nàng ra ai có thể hiểu được chênh lệch trong đó.

      Nàng biết nghĩ gì, có điều nàng dám cho.

      Thế nhưng trong khắc này, dưới ánh mắt nóng rực của , Thanh Li muốn thử môt lần.

      Giống như được ăn cả ngã về , đại khái là có lần nữa.

      ‘Diễn lang.’ Giọng nàng hơi run nhưng cũng rất kiên quyết, nàng chậm rãi : ‘Ta chỉ muốn... Muốn chàng lời chắc chắn, ta chỉ hỏi lần... Chàng hiểu mà đúng ?’

      Gió tháng năm mang theo chút hơi ấm nhàng thoáng qua, hai tay Thanh Li vô thức nắm chặt, chỉ lát sau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

      Gió thổi qua hai gò má Thanh Li rồi xẹt qua vạt áo Hoàng đế, cuối cùng cuốn xa.

      ‘Nhưng lời này...’ Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng lúc lâu, ‘Nàng chỉ hỏi lần, Trẫm cũng chỉ lần, nàng nghe cho kỹ.’
      Ngón tay dưới ống tay áo Thanh Li xoắn lại với nhau, ánh mắt vô cùng khẩn trương nhưng vẻ mặt lại cố bình tĩnh.

      Nàng khẽ gật đầu.

      Hoàng đế ôm eo nàng, ánh mắt nhìn về phía xa biết tên, im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng.

      Đây là lần đầu tiên, tự xưng Trẫm.

      Thanh Li nghe : ‘Lúc ta còn , gia tộc Hà gia chưa bị tiên đế diệt trừ, mẫu phi và phụ hoàng phu thê hòa hợp, cử án tề mi*, khi đó trong nhà người khác đều có cơ thiếp, kế tử, chỉ có nhà ta là có, mặc dù mẫu phi gì cả, nhưng ta biết trong lòng bà rất vui...’

      * Cử án tề mi: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).

      ‘Mẫu thân là là đích nữ Hà gia, năm đó, Nguyên Trinh quý phi muốn con bà ta lấy mẫu thân, còn tiên đế lấy thứ nữ Hà gia, có điều lúc đó mẫu thân si tình tiên đế, dù chết bỏ, có cách nào, Hà gia đành gả mẫu thân cho tiên đế.’

      Tựa hồ nhơ tới chuyện xưa, cả khuôn mặt Hoàng đế bao trùm nỗi thương cảm trong quá khứ, thở dài hơi, ‘Có ngày, mẫu thân đến tìm ta, bà khó nén vui mừng hỏi ta rằng ta có thích đệ đệ hay muội muội ?

      Ta trả lời bà là ta rất thích.

      Lúc này mẫu phi mới hỏi ta: Vậy con làm huynh trưởng rồi, sau khi đệ đệ hoặc muội muội ra đời, con phải chăm sóc chúng tốt, làm hết trách nhiệm của người huynh trưởng...

      rất nhiều rất nhiều, có điều khi đó ta còn quá , nhớ được bao nhiêu, điều duy nhất là quên được chính là vẻ mặt vui vẻ của bà.’

      Thanh Li cũng là nữ nhân, mặc dù nàng chưa từng cảm nhận được niềm hạnh phúc khi nữ nhân sinh con dưỡng cái cho nam nhân mình , nhưng nàng cũng đoán được vài phần.

      Chỉ là.... Lòng nàng lạnh buốt ---- Hoàng đế hề có đệ đệ hay muội muội ruột!

      Hơn nữa, nhìn cách thức tàn nhẫn tiên đế ra tay với Hà gia, giống phu thê tình thâm chút nào.

      Tay Thanh Li rũ xuống, rồi trong lúc vô thức tay nàng chạm vào tay Hoàng đế.

      ấm áp như khi dắt tay nàng lúc nãy, bây giờ tay có phần hơi lạnh lẽo.

      ra, nam nhân này cũng có những lúc yếu đuối, phải thể phá vỡ.

      Thế nhân chỉ thấy được những vinh quang chói lọi quanh người , luôn xem là Hoàng đế chí tôn, song chưa từng có ai để ý đến những năm tháng u chán nản và rất đau khổ kia của .

      Lông mi chớp, lần đầu tiên nàng nắm chặt tay Hoàng đế.

      Thấy sắc mặt nàng, Hoàng đế biết nàng nghĩ gì ngay, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn, ‘Sau đó được mấy ngày, Hà gia liền bị định tội, lập tức bị diệt tộc, nhanh đến nổi người ta kịp phản ứng, lâu sau, mẫu phi ta cũng qua đời.’

      : ‘Trước khi mẫu phi lâm chung, bà lặng lẽ đến gặp ta. Bà khóc nháo, cũng phát cuồng, bà chỉ ôm ta, lời nào mà chỉ chảy nước mắt, tiếng động. Về sau ta mới biết, ra vào lúc người ta đau khổ phát ra bất cứ thanh nào...

      Cứ như thế lâu lâu, qua bao nhiêu lâu.... Lâu đến nổi chính ta cũng nhớ nổi.

      Bà dặn dò ta mọi việc, lời hết sức hỗn độn, cũng cực kỳ vụn vặt, nhiều năm qua, ta cũng quên hết bảy tám phần rồi.’
      quay đầu lại nhìn thẳng vào Thanh Li, vẻ dịu dàng phủ lên hai gò má nàng, ‘Chỉ có câu sau cùng, đến nay ta vẫn thể quên được.’

      Thanh Li loáng thoáng đoán được ít, nàng hỏi: ‘---Là câu gì?’

      Hoàng đế ôm nàng, tỉ tê bên tai, ‘Bà , đến ngày con thành thân, con phải lấy người mình thích, đối xử với nàng tốt --- Nếu lấy nàng, mà để nàng đau lòng, nên.

      Những lời này trước sau liên tục, song Thanh Li có thể hiểu được.

      Nửa câu đầu, đại khái là Hà phi với Hoàng đế, còn nửa câu sau.... Là bà với tiên đế, bà chưa từng oán hận ông.

      Giọng Hoàng đệ hơn mấy phần, ‘Sau này, khi Trẫm lên ngôi, Trẫm có sai người điều tra, lúc này mới hiểu được ít bí mật của năm đó. Tiên đế biết mưu của Nguyên Trinh quý phi từ lâu nên ông mới tính kế mẫu phi. Bà lòng co rằng tiên đế đối với bà là tình chàng ý thiếp, ai ngờ từ đầu đến cuối chỉ là vở kịch, người ta giả mù sa mưa mà bà lại coi là ...’

      ‘Đến cuối cùng, Trẫm cũng biết phải trách ai.

      Tiên đế sao? Cẩn thận nghĩ lại, ông cũng chưa từng làm gì sai. Ông vốn là trưởng tử, là thái tử danh chính ngôn thuận người người ủng hộ, mưu toan cướp lại những thứ thuộc về mình có gì sai?

      Còn nếu mẫu hậu sai, thực phải.

      Từ đầu đến cuối, bà chỉ là nữ nhân yếu ớt, đối với bà mà , bà chỉ muốn gả cho nam nhân mình , có chỗ nào sai.
      Thế nhưng là, cho dù có ai sai.... Song vẫn có người bị phụ.’

      ‘Diệu Diệu, Trẫm chỉ có mình nàng, lúc trước cũng thế, sau này cũng thế.’ Ánh mắt Hoàng đế như muốn xuyên thẳng vào lòng nàng, chậm rãi tiếp: ‘Nàng phụ Trẫm, Trẫm nhất định phụ nàng.’

      Bỗng nhiên Thanh Li rơi nước mắt, nàng : ‘---- Chàng phải nhớ kỹ những gì mình hôm nay đấy.’

      Hoàng đế nhìn nàng hề né tránh, ‘Trẫm mãi mãi quên.’

      Thanh Li cười trong nước mắt lên tiếng, nàng vịn vai ... Rướn người hôn lên.
      Last edited: 21/6/18

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Qua chương này thấy tội nghiệp mẹ của già quá, hoàn cảnh nhà máu cún , nhưng mà nhờ mẹ mà còn sạch đến giờ, trở thành hoàng sạch hiếm hoi trong ngôn tình. Hehe
      Chúc các nàng 20/10 vui vẻ nhé
      Thích ăn thịt, xukem, okheong0x8 others thích bài này.

    5. nguyenhuyen9305

      nguyenhuyen9305 Active Member

      Bài viết:
      89
      Được thích:
      112
      chúc @tồn tồn 20/10 vui vẻ, ngày càng xinh đẹp, và edit thêm đc nhiều truyện nữa nhá.
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :