1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      @Yoororo còn edit mà chắc tại vì edit hơi lâu 1 chút thôi :040:

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @La Thùy Dương lần đầu tin thấy ẻm đứng ra bảo dzệ mình mà ko dc nước trù dập mình, xúc cmn động :yoyo25:
      Yoororo thích bài này.

    3. Bánh bao nhân thịt

      Bánh bao nhân thịt New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Mặc dù t rất ko muốn phải giục bạn, vì chung editer cũng dễ dàng gì :4: nhưng mà t đợi rất lâu rất lâu rồi :roft::roft::roft: bạn có thể tìm thêm ng edit cùng đc ko :012::012::012:

    4. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 46: Chuyện Tốt Thành Đôi
      Edit: Usagi

      Giọng của Lục Thanh Lam ấm áp, lời cùng cậu chuyện qua lại. Thân thể nhắn của nàng mềm mềm, chuyện lại cứ như làm nũng, là muốn ngọt chết ông, thành ra Kỷ Thành vô cùng hưởng thụ.

      Kỷ Thành vuốt ve đầu nàng , “Bảo Nhi ngoan.”

      Lục Thanh Lam liếc mắt nhìn phụ thân của mình, “Bảo Nhi ngoan, phụ thân ngoan!”

      Kỷ Thành cười ha ha, “Quả cha của cháu thể ngoan bằng Bảo Nhi của chúng ta.”

      Lục Thần xấu hổ đỏ mặt, cũng hiểu ý tứ trong lời của Kỷ Thành, cho nên lúng túng lên tiếng, “A huynh…”

      Kỷ Thành buông Lục Thanh Lam ra, để cho nàng tìm Trần thị, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Thần, “Lục Vạn Hòa, từ giờ cho đến kỳ thi Hương chỉ còn hai tháng, ngươi nhìn bộ dáng của ngươi lúc này xem, tinh thần chán chường, biết ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi muốn để cho tất cả những khổ sở mà A Hành phải chịu trong thời gian qua đều đổ sông đổ biển cả à? Chẳng lẽ ngươi cứ muốn suốt cả cuộc đời này cứ ngu ngốc đần độn sống như vậy hoài, để cho lão Hầu gia nuôi ngươi cả đời, vĩnh viễn làm kẻ vô tích ăn chơi trác táng?”

      Lời này rất nặng, ra quan hệ giữa Kỷ Thành và muội phu Lục Thần xưa nay vẫn rất tốt, Lục Thần xem ông như huynh đệ thân thiết, bình thường cũng hay thỉnh giáo ông về phương diện học hành như nên viết văn bát cổ thế nào... Kỷ Thành cũng xem như người trong nhà, cho nên mới kiêng kị mà ra như vậy.

      Trần thị vội vàng giảng hòa, “Lão gia, cái gì cũng có thể từ từ mà…”

      Lục Thần lại lên tiếng, “Tẩu cần cầu tình giúp đệ, chuyện này đều do đệ biết tự kiềm chế chính mình nên mới gây ra tai họa như thế này. A huynh giáo huấn rất đúng.” Lục Thần cảm thấy rất xấu hổ, vốn dĩ sắp ba mươi tuổi rồi, lúc Kỷ Thành bằng tuổi thi đậu Tiến sĩ, vào triều làm quan rồi, mà vẫn bị mắc kẹt trong trận chiến giữa mấy người phụ nữ, quả là kẻ vô tích .

      Kỷ Thành thấy thái độ của thành khẩn, giọng cũng dịu xuống, “Từ trước đến nay khoa cử luôn rất nghiêm khắc, mặc dù ngươi là con nhà trâm , dựa vào gia thế để có được chức quan là chuyện khó, nhưng sau này nếu muốn thăng chức chuyện vô cùng khó khăn. Lần này là cơ hội ngàn năm thuở, nếu ngươi vẫn chịu cố gắng, ta chỉ có thể là do lúc xưa lão gia nhìn lầm người, mới để A Hành gả cho ngươi.”

      Lục Thần vội vàng đáp lại, “A huynh cần lo lắng, khoa thi kỳ này ta nhất định cố gắng hết sức.”

      Lục Thanh Lam cũng kinh ngạc, nàng có thể nhìn ra được cậu dùng kế kích tướng, chỉ là hiểu tại sao ông lại đây là cơ hội ngàn năm có ?’

      Nghe ý tứ của cậu có vẻNhị phòng và Tam phòng cuối cùng cũng đạt được thỏa hiệp về chuyện của Triệu Huệ Lan, vậy biết Tam phu nhân bị xử lý như thế nào nữa?

      Chẳng bao lâu sau, nàng biết đáp án.

      Vài ngày trôi qua, rạng sáng hôm ấy, trời còn chưa sáng hẳn, Hằng Phong Uyển bắt đầu ồn ào.

      Trong viện xuất chiếc xe ngựa, lại có thêm hai xe khác chở đồ vật, giống như có người sắp phải xa. Lục Diệp và Triệu thị đứng trong sân phu xe lại gần , “Tam phu nhân, thời gian còn sớm nữa, chúng ta phải xuất phát rồi.”

      Triệu thị hét lên tiếng xé ruột xé gan, “Ta ! Ta ! Ta muốn đến địa phương quái quỷ kia để chịu khổ, ta muốn gặp lão Hầu gia, ta muốn gặp mẹ của ta! Mẹ ta ở dâu? Ta tin mẹ ta vứt bỏ ta như thế, ta tin!” ra cuối cùng lão Hầu gia quyết định đưa Triệu thi tới từ đường ở Thông Châu, để cho nàng ta suy nghĩ sám hối.

      Lưu Diệp ở bên cạnh khuyên nhủ, “Chuyện này là do phụ thân tự mình cân nhắc kỹ càng trước khi quyết định, nàng nên làm trái lời ông, để cho lão nhân gia ông tức giận…”

      “Ngươi là cái đồ ăn táo rào cây sung!” Lục Diệp vừa mới khuyên được hai câu, bị Tam phu nhân vung tay tát cho cái, “Ta làm như thế phải vì suy nghĩ cho tam phòng của chúng ta sao? Ngươi có phải mong ta chết sớm chút, để ngươi có thể lêu lổng vui vẻ với mấy người nữ nhân bên ngoài…”

      Tam lão gia che má trái của mình, gương mặt tái xanh.

      Trong viện náo loạn, bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến loạt tiếng bước chân, quay lại nhìn thấy phụ nhân hơn năm mươi tuổi được đám nha hoàn ma ma vây quanh tới. Bà ta mặc bộ váy áo thêu hoa sang trọng, hai hàng lông mày dài mảnh gần chạm tóc mai, đôi mắt hẹp dài nửa khép nửa mở, trông vô cùng sắc bén.

      Phụ nhân này có khí thế cường đại đáng sợ, làm cho mấy nha hoàn ma ma đứng quanh đây thấy bà đều câm như hến.

      Tam lão gia thấy bà tới, lúng túng gọi tiếng, “Nhạc mẫu đại nhân.”

      Người tới là mẹ ruột của Triệu thị, nữ chủ nhân của Bình Lương Hầu phủ Vương thị, là nhân vật lợi hại nổi tiếng khắp kinh thành, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của Tam phu nhân khi ở nhà chồng.

      Vương thị thản nhiên liếc mắt nhìn Lục Diệp, với , “Ngươi xuống trước , ta muốn với con bémấy câu.”

      Lục Diệp đáp ứng, xong người rời .

      Vương thị nhìn con , “ phải con muốn gặp mẹ sao, bây giờ mẹ tới rồi, con muốn gì?”

      Triệu thị nhìn thấy mẫu thân, lập tức vững dạ, , “Mẹ, mẹ mau giúp con cầu lão Hầu gia , nữ nhi muốn tới từ đường, muốn Thông Châu chịu khổ!”

      Vương thị lạnh lùng nhìn nữ nhi, bỗng nhiên vươn tay tát nữ nhi cái, “Con là ngu xuẩn, bây giờ mới hối hận, còn kịp rồi. Ban đầu mẹ dạy con như thế nào? Mẹ bảo con phải nhịn chút, nếu chắc chắn đừng ra tay với Nhị phòng. Thế mà con làm ngược lại, giấu mẹ gây ra chuyện như thế này. Bây giờ chứng cứ đều nằm trong tayNhị phòng, con bảo mẹ phải giúp con như thế nào? Có thể bảo vệ vị trí của con trong Hầu phủ, để con bị hưu, là mẹ cố gắng hết sức rồi, thế mà bây giờ con vẫn u mê chưa ?”

      Triệu thị che má trái, khó tin lên tiếng, “Mẹ, mẹ đánh con!” Nàng ta là đích trưởng nữ của Vương thị, bởi vì tính tình cực giống Vương thị, cho nên trong ba tỷ muội nàng ta được cưng chiều nhất, sau này lại phải hạ mìnhgả cho Lục Diệp, cho nên Vương thị càng phá lệ thương nàng ta.

      Vương thị , “Mẹ đánh con là để cho con thanh tỉnh chút, từ giờ đừng gây ra mấy chuyện hồ đồ như thế này nữa! Con cũng nên biết rằng, nếu phải do Đại cữu cữu của con là chủ khảo của kỳ thi Hương này, Lục gia hưu con rồi. Bọn họ muốn đưa con đến từ đường, mẹ cũng liều mạng phản đối, nhưng kỳ này Kỷ Thành lại vô cùng cương quyết, nếu Lục gia đồng ý, ông ta tới Thuận Thiên phủ đâm đơn kiện. Nếu chuyện này vỡ ra, Lục gia và Bình Lương Hầu phủ cũng mất chỗ đặt chân trong kinh thành này.”

      “Lẽ nào chỉ vì mặt mũi của Bình Lương Hầu phủ, mà các người hề kiêng kỵ mà bỏ rơi con?” Triệu thi dám tin. Nhưng nàng ta lại thể tin, bởi vì mẫu thân Vương thị chính là người như thế, vì lợi ích của gia tộc, bà chút do dự mà vứt bỏ bất cứ người nào.

      “Chúng ta có bỏ rơi con, người bỏ rơi con chính là con.” Bà thấy nữ nhi khóc thương tâm như thế, cuối cùng cũng mềm lòng, “Đây là kết quả tốt nhất mà mẹcó thể tranh thủ được cho con. Con yên tâm, trước mắt con cứ nhẫn nhịn, đến từ đường ở thời gian, mẹ cố gằng tìm mọi cách để đưa con quay về.”

      Triệu thị gần như phát điên, “Mẹ, con từ đường! Con muốn từ đường!”

      ra trong lòng Vương thị cũng rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn phải dằn lòng, cương quyết phân phóma ma theo sau, “Đưa Tam phu nhân lên xe, lập tức khởi hành!”

      Vô luận Triệu thị khóc nháo như thế nào, cũng tránh khỏi việc bị đưa tới từ đường. Đây là quyết định của Trường Hưng Hầu phủ và Bình Lương Hầu phủ, phải là chuyện mà mình bà có thể thay đổi.

      Tam phu nhân rồi, ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Tam lão gia đều do mấy di nương phụ trách.

      Đối với kết quả như thế này Lục Thanh Lam cũng phải rất hài lòng, nhưng nàng cũng hiểu , đây là do cậu cùng nhà ngoại cố gắng đấu tranh mà giành được. Nghĩ thế nên nàng cũng bình thường trở lại, núi xanh còn sợ gì hết củi, về sau còn nhiều thời gian, nếu chỉ có chút chuyện như thế này mà hại chết Triệu thị, chẳng phải là có ý nghĩa gì hết sao.

      Lần này Tam phu nhân xa, Trường Hưng Hầu phủyên tĩnh ít. Lão phu nhân trải qua lần giáo huấn này, cho nên cũng thu liễm vài phần, đối với Nhị phòngkhách khí hơn trước. Kỷ thị đóng cửa phòng, lòng dạ dưỡng thai. Lục Thần cũng điều chỉnh tâm trạng của mình, chuẩn bị cho kỳ thi Hương năm nay.

      Mùng chín tháng tám là ngày thi Hương chính thức, tính toán thời gian, còn chưa tới hai tháng, Lục Thần càng cố gắng tập trung.

      Rất nhanh hoàng đế ban chiếu thư xuống, bổ nhiệm Trực Lệ Tổng đốc Vương Hoằng làm quan chủ khảo cho Bắc Trực Lệ(1) năm nay. Khi Lục Thanh Lam nghe tin này rốt cuộc nàng cũng buông lỏng, thảo nào lão Hầu gia và cậu chịu thỏa hiệp, hèn gì Bình Lương Hầu phủ cũng sợ hãi chuyện này.

      (1) Trực Lệ nghĩa là "trực tiếp bị kiểm soát" và biểu thị cho vùng đất nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình trung ương Trung Hoa.

      ra nguyên nhân đều ở đây cả, Trực Lệ Tổng đốc Vương Hoằng là ca ca ruột của Vương thị, cũng là cậu ruột của Triệu thị.

      Nếu Lục gia quyết tâm hưu Triệu thị, Vương Hoằng chắc chắn đánh rớt Lục Thần trong kỳ khoa cử lần này. Lục Thần tuổi còn khỏ, nếu khoa thi này mà đậu, nghiệp về sau rất khó đạt đượcthành tựu gì.

      Cuộc giao dịch này làm cho Lục Thanh Lam biết nên khóc hay nên cười nữa. Nhưng ra nàng cũng có thể hiểu được cách làm của lão Hầu gia và Kỷ Thành, dù sao nghiệp của Lục Thần cũng phải là chuyện của cá nhân , mà còn dính đến thịnh vượng của Trường Hưng Hầu phủ sau này.

      Cuộc thi còn chưa bắt đầu, mà Hầu phủ khẩn trương lên hết. Nhị phòng càng như gặp phải địch, Cảnh ma ma phân phó, mọi người trong viện ai được đến từ “rơi”, ai vi phạm bị phạt nặng. Cảnh ma ma ngày thắp hương ba lần, đều cầu nguyện để gia có thể đề tên bảng vàng.

      Lục Thanh Lam nhìn ra được, mặc dù mẫu thân biểu như có gì, ra trong lòng cũng rất quan tâm tới chuyện này.

      Ngược lại người thả lỏng nhất là Lục Thần. cảm thấy mình cố gắng hết sức rồi, nếu thi đậu, cùng lắm tương lai giống như mấy con cháu thế gia khác, nhờ ân tổ tiên kiếm chức quan quèn, đường lo lắng gì, vì lão Hầu gia an bài sẵn cho .

      Cuối cùng cũng tới ngày thi Hương, lão Hầu gia tựmình dẫn người đưa Lục Thần vào trường thi Bắc Trực Lệ. Lục Thần dở khóc dở cười, lớn tuổi như thế này rồi, mà lúc thi còn xem như con nít chưa lớn mà đưa vào tận nơi, quá mất mặt mà, quá mất mặt.

      Thế nhưng lần này lão Hầu gia vô cùng cố chấp, cho dù Lục Thần phản đối như thế nào cũng đều vô dụng.

      Lão Hầu gia từ trường thi trở về thất hồn lạc phách, giống như nhi tử mình qua đời rồi ấy.

      Ba ngày sau kỳ thi kết thúc, lão Hầu gia lại tự mình đến trường thi đón đứa con mệt mỏi như vừa mới lột lớp da về nhà. Lục Thần đoán ông hỏi thi như thế nào, mà ngờ chữ ông cũng , về nhà làm bàn mấy món thích ăn nhất, sau đó hai người ở trong thư phòng ngồi xuống ăn chung.

      Lục Thần vừa ăn vừa , “Phụ thân, nếu lần này vẫn được, nhi tử thi nữa. Quan hệ của người với Binh bộ tệ, cho nên người xin cho nhi tử chức quan trong Binh bộ . Nhi tử lớn tuổi như thế này rồi, cũng thể ở trong nhà ngồi mát ăn bát vàng hoài được, cũng nên vì nhà mình cống hiến chút.”

      Hiếm khi lão Hầu gia ôn hòa như thế, “ nên bậy. Lần này con nhất định đậu! Huống chi con cũng cố gắng như vậy, lần này được lần sau thi tiếp. Quân tử chi trạch, ngũ thế chi trảm(1). Nếu con muốn chấn hưng Hầu phủ, kéo dài vinh quang của tổ tông, mà suốt ngày núp dưới bóng mát mà hưởng thụ thìsẽ thành công được, nhất định phải dùng thi cử để làm bàn đạp mà xuất phát.”

      (1) Quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm nghĩa là ơn đức của người quân tử, chỉ năm đời là dứt.

      Khóe mắt của Lục Thần khỏi đỏ lên. Cho dù lão Hầu gia có làm ra nhiều chuyện đúng, nhưng đối với vẫn còn tình phụ tử thân thiết. vốn còn muốn , “ phải là còn có đại ca sao, đại ca sớm đậu Tiến sĩ rồi.” Nhưng rốt cuộc cũng dám ra.

      Sau đó lâu kỳ thi Hương yết bảng. Lục Thần phụ kỳ vọng của mọi người, đứng hàng thứ năm trong bảng cửa nhận của Bắc Trực Lệ.

      Tin tức truyền về, toàn bộ Hầu phủ đều bùng nổ. Lão Hầu gia vui vẻ vô cùng, liên tiếp bảy ngày mở tiệc chúc mừng. Lục Thanh Lam bĩu môi, bất quá chỉ mới đậu cử nhân, cũng phải tiến sĩ, mà cả Hầu phủ vui mừng như thế này rồi.

      Kiếp trước Lục Thần vì chuyện Kỷ thị qua đời mà bị đả kích, tuy vẫn tham gia kỳ thi này, nhưng lại thi rớt.

      ra nàng cũng rất vui mừng cho Lục Thần, dù sau này thi đậu tiến sĩ, nhưng với cái danh cử nhân, lại thêm thế lực của Hầu phủ, Lục Thần cũng có thể kiếm được chức quan văn nho , tiền đồ rộng mở hơn nhiều so với những con cháu nhà quyền quý bình thường khác.

      Đây cũng là lý do vì sao mà lão Hầu gia lại coi trọng khoa thi như thế này.

      Mấy ngày này, Lục Thần bận rộn tham gia hết tiệc này đến tiệc khác, từ lộc minh yến do Tuần phủ tổ chức, bái kiến thầy, cho đếnyến tiệc với mấy vị thi cùng khoa, bận rộn chết như vậy làm sao còn có thời gian để đọc sách.

      Kỷ thị nhịn được nên nhắc nhở , “Sang năm còn thi tiếp, tháng hai chính là thi Hội, lão gia cứđịnh dừng lại tại đây sao?”

      Lục Thần nghe xong liền thanh tỉnh trở lại, lần nữa dồn hết sức lực chuẩn bị cho kỳ thi Hội năm sau. Kỷ thị thấy trượng phu nghe mình khuyên bảo, trong lòng vui vẻ thôi, nhưng nàng vẫn còn hơi bất an, tính theo thời gian mang thai khi chuẩn bị sanh cũng ngay vàolúc Lục Thần chuẩn bị thi cử, cầu mong ngày sanh đừng trùng hợp như thế là tốt nhất.

      Mà sợ điều gì gặp điều đó. Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đến kỳ thi Hội vào tháng hai. Lục Thần khẩn trương chuẩn bị cho kỳ thi này, mà bên kia Kỷ thị nháy mắt cũng sắp sanh.

      Gần đến ngày Lục Thần càng khẩn trương, Kỷ thị cũng kém . Ở thời đại này giống như nàng được xem như là sản phụ cao tuổi, vả lại mấy năm nay cũng chưa từng sinh thêm đứa nào, Lục Thần có chút lo lắng kỳ này Kỷ thị mang thai thuận lợi.

      Mùng chín tháng hai là ngày thi đầu tiên, sáng sớm Lục Thần chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị ra cửa, bà đỡ vội vàng chạy tới bẩm báo, “Lão gia, phu nhân chuẩn bị sanh.”

      Lục Thần cảm thấy đầu óc ong ong, chân thoáng chốc mềm nhũn. bất chấp tất cả, nhanh chóng về phía phòng sinh. Lúc Lục Thần tới Kỷ thị cũng đường đến phòng sinh, thấy sắc mặt của Kỷ thị vì đau đớn mà trở nên trắng bệch, nên vội vàng đến nắm tay nàng, “A Hành, nàng cảm thấy như thế nào?”

      Kỷ thị thấy lúc này mà còn ở nhà, cho nên nóng nảy, “Sao chàng còn chưa xuất phát, kỳ thi mùa xuân này mà chậm trễ là nguy to.”

      Lục Thần lo lắng , “Nàng như thế này, sao ta có thể an tâm mà thi?”

      Kỷ thị nghe xong tránh khỏi sốt ruột, “Tử Hòa, thiếp có chuyện gì, thiếp sinh ba đứa cho chàng, nếu bình an qua khỏi sao còn sống đến tận bây giờ? Chàng học tập vất vả mười năm trời, chính là vì kỳ thi hôm nay, nếu chàng dễ dàng bỏ cuộc như thế, thiếp ở nhà cũng an tâm.”

      Đạo lý đó tất nhiên Lục Thần vẫn hiểu, thế nhưng lại yên lòng. Lục Thần , “Ta ở bên nàng chút nữa thôi, sau đó đến trường thi cũng muộn.”

      “Có con cùng ca ca tỷ tỷ ở đây, phụ thân cứ việc thi !” Năm nay Lục Thanh Lam bảy tuổi, thời gian qua luôn chú tâm điều dưỡng nên thân thể khỏe mạnh lên rất nhiều, cũng rắn chắn hơn, khuôn mặt nhắn đỏ hồng mềm mại, chải tóc song nha kế, mặc bộ váy bằng lụa dệt hoa đỏ thẫm, nhìn như tiểu tiên nữ từ trong tranh ra.

      Lục Thần nhìn thấy con , tâm tình trấn định ít, sờ đầu nàng , “Con cũng chỉ là con nít ranh thôi. Con ở nơi này có thể bảo đảm mẹ con cùng đệ đệ bình an vô sao?”

      Lục Thanh Lam lớn tiếng , “Sao con có thể vô dụng được? Nhưng ra con có chuyện muốn hỏi phụ thân đại nhân, người ở chỗ này, ngoại trừ làm mẫu thân lo lắng thêm, có thể có tác dụng gì chứ? Người và mẫu thân mỗi người có trách nhiệm riêng, mẫu thân phụ trách lo lắng việc trong nhà, còn người ứng phó bên ngoài. Kỳ thi mùa xuân là chuyện lớn, người thi mà dính chặt ở chỗ này, chỉ thể chia sẻ đau đớn của mẫu thân, mà còn làm cho mẫu thân lo lắng cho người hơn thôi, đây là làm tròn bổn phận.”

      Nàng càng lớn càng nhanh mồm nhanh miệng, ra đống lý lẽ như vậy mà Lục Thần cũng cảm thấy kỳ quái.

      Kỷ thị nhịn đau , “Tử Hòa, Bảo Nhi sai. Thiếp bên này còn có mẫu thân và hai tẩu tử chiếu cố, vật gì cũng thiếu, chàng mau thi .”

      Lục Thần do dự trong chốc lát, , “Vậy nàng cố gắng giữ gìn thân thể, ta liền đây.”

      Lục Thần rồi, Kỷ thị được đưa đến phòng sinh. Chuyện sinh đẻ kỳ này cũng thuận lợi như nàng . Ở trong phòng sinh giằng co ngày, hài tử cũng chưa ra. Kỷ thị an tâm lão phu nhân, nên mới mời Trần thị đến trấn giữ.

      Lão phu nhân, Phùng thị và Trần thị ngồi ngoài phòng sanh suốt ngày, nên ai cũng cảm thấy hơi mệt.

      Lão Hầu gia cũng liên tục cho người đến hỏi thăm tình hình. Lục Thanh Nhàn và Lục Thanh Lam được phép đến gần phòng sinh, cho nên chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi, nghe tiếng Kỷ thị đau đớn kêu la từ bên trong truyền ra, hai tỷ muội đều cảm thấy hết hồn.

      Sáng sớm Lục Văn Đình cùng tùy tùng đưa phụ thân vào trường thi, lúc về nhà cũng đứng phía bên ngoài, cùng tỷ tỷ và muội muội chờ tin tức.

      Kiếp trước Lục Thanh Lam có sinh con dưỡng cái, là chuyện cực kỳ đau lòng thể nào tả được của nàng trong kiếp trước. Tất nhiên nàng biết đó phải là do nàng thể sinh, mà do Tiêu Thiểu Huyền cho phép nàng sinh. Khi đó Trường Hưng Hầu phủ văn võ đều tốt, thế lực hùng hậu, tuy rằng có ai có mưu mưu phản, nhưng Tiêu Thiểu Huyền lại an tâm, vì thế cũng để cho Thục phi Lục Thanh Lam sinh hạ hoàng tử, tăng thêm lợi thế cho Trường Hưng Hầu phủ.

      Nghĩ đến đây, Lục Thanh Lam chợt cảng thấy càng thêm buồn bực. Đời này kiếp này, nàng nhất định phải sinh được đứa con! Nhưng cũng phải lại, giờ vị trí trượng phu còn chưa có ứng cử viên nào thích hợp đâu, thế mà nghĩ đến chuyện sinh đẻ, có phải là lo hơi bị xa quá rồi ?

      Lục Thanh Lam nghĩ tới tâm của mình, chợt nghe thấy tiếng của Lục Văn Đình vang lên bên tai, “Bảo Nhi, huynh chuyện với muội, muội có nghe thấy ?”

      Lục Thanh Lam nhanh chóng che lỗ tai của mình, nhăn mày, có chút chán ghét , “Tam ca, muội nghe thấy rồi, huynh lớn tiếng như thế là muốn hù chết muội sao?”

      Lục Văn Đình , “Nếu nghe thấy được, muội trả lời huynh .”

      Lúc này Lục Thanh Lam mới phản ứng lại, “Huynh vừa mới gì thế?”

      Lục Văn Đình còn gì để , “ phải muội vừa muội nghe rồi? Huynh hỏi muội là lúc nào mẫu thân mới sinh xong? ngày rồi.” đến đây, thằng nhóc choai choai luôn sợ trời sợ đất như mà bây giờ giữa hai hàng lông mày cũng lộ ra vẻ lo lắng.

      Lục Thanh Lam bĩu môi, “Sanh con là chuyện của nữ nhân, huynh là đại nam nhân, vào đây xem náo nhiệt làm gì!” đoạn, nàng quay qua nhìn Lục Thanh Nhàn, “Tỷ tỷ, muội muốn về phòng trước.”

      Lục Văn Đình bắt đắc dĩ nhún nhún vai, vị muội muội này từ trước đến nay thích nhất là tranh cãi với .

      Lục Thanh Nhàn luôn luôn có khí chất của trưởng tỷ, , “Mình cũng ở đây đợi ngày rồi, ai cũng mệt mỏi. Đệ với muội về nghỉ ngơi lát , có tỷ ở đây là được rồi. Nếu bên này có tin tức gì, tỷ lập tức cho người thông báo.”

      Lục Thanh Lam đáp tiếng, xong liền trở về tiểu viện của mình. Nàng ngược lại phải do mệt mỏiđến nỗi đứng đợi ngoài phòng sinh được nữa, mà chợt nghĩ ra nàng còn có chuyện phải làm. Nàng phân phó Trương tẩu tử, “Ngươi bảo tướng công của ngươi đến với Quan Ngôn tin, bảo mẹ ta lúc xế chiều hôm nay sinh rồi, là tiểu tử mập mạp, nặng bảy cân, mẹ con đều bình an. Quan Ngôn chắc chắn truyền tin tức này lại cho cha ta.”

      Thời gian này Lục Thanh Lam cũng hay giao việc cho gia đình Trương tẩu tử, Trương tẩu tử cũng tức thời, nàng ấy ở bên Tam phòng được trọng dụng, cho nên bây giờ liền ôm chặt thân cây to là Lục tiểu thư bên này. Vì thế bây giờ, Trương tẩu tử làm người bưng trà cho Nhị phòng, tướng công của bà cũng được Lục Thanh Lam đưa vào ti phòng.

      Bởi vậy gia đình của Trương tẩu tử càng cần cù cẩn thận, luôn luôn trung thành tận tâm với Lục Thanh Lam.

      Trương tẩu tử biết đây là dối, nhưng cũng hỏi nhiều, trực tiếp tìm tướng công của bà. Tướng công của Trương tẩu tử dám trì hoãn, lập tức đến Khổng viện, đem chuyện này với Quan Ngôn.

      Quan Ngôn nghi ngờ , chờ Lục Thần thi xong bài, liền đem tin tức này cho . Cả ngày hôm nay Lục Thần toàn lo lắng chuyện này, giờ nghe thế rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

      Nghĩ đến mình vừa có thêm con trai, nhất thời tinh thần phấn chấn gấp trăm lần. Buổi tối ăn no ngủ kỹ, ngày hôm sau ở trường thi vừa đọc xong đề mục, liền cảm thấy văn thơ lai láng, chờ thi xong ngẫm nghĩ lại thấy mình thi tạm được, chắc tám phần mười mình có thể đỗ tiến sĩ.

      Đến khi Lục Thần về nhà quả nhiên Kỷ thị sinh rồi, cũng đúng là sinh cho đứa con trai. ôm nhi tử trắng trẻo mập mạp, cười toe toét, cũng nghi ngờ vì sao hôm nọ người trong nhà truyền tin sai, ràng là buổi tối giờ Tý mới ra đời, mà lúc với lại là buổi chiều giờ Mùi.

      Lại qua mấy ngày nữa yết bảng, sáng sớm Lục gia phái gã sai vặt kiểm tra. Qua canh giờ, gã sai vặt vui mừng chạy về bẩm báo, “Đậu! Đậu! Lão gia đậu rồi! Lão gia đứng thứ hai mươi ba, đậu tiến sĩ!”

      Mục Nguyên Đường bên kia cũng nhận được tin tức. Cho đến lúc này, quả tim treo lơ lửng của lão Hầu gia mới được buông xuống.

      Ông cười ha hả, liên tụcba chữ tốt, lại trọng thưởng hậu hĩnh cho gã sai vặt. Trong lúc nhất thời ông cảm thấy vô cùng hãnh diện, cười với lão phu nhân, “ ngờ lão Nhị nhìn im ỉm như thế lại là viên ngọc thô chưa được mài giũa. Con em quý tộc trong kinh thành trong mười năm nay chưa có ai đậu tiến sĩ, lần này chúng ta phải tổ chức tiệc lớ nmột chút, mời hết tất cả các phủ tới dự tiệc, rồi mời cả bốn gánh hát nổi tiếng nhất trong kinh thành đến diễn!”

      Còn , “Hôm nay phu nhân của lão Nhị còn trong tháng, việc này bà phải lo liệu rồi.” Lục Thần đậu tiến sĩ, làm cho ông càng nhìn Kỷ thị càng thấy thuận mắt.

      Lão phu nhân cười , “Chúc mừng Hầu gia! Chúc mừng Hầu gia!” Ngoài miệng chúc mừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ê ẩm, vô cùng khó chịu. Thấy Lục Thần vừa đậu tiến sĩ, lại có thêm ấu tử, tiền đồ rộng mở tương lai sáng lạn, giống như mọi chuyện tốt đời này đều bị giành lấy. Còn con trai bà như thế nào? Tam lão gia Lục Diệp cho đến bây giờ vẫn là kẻ vô tích , đừng đến tiến sĩ, tú tài cũng thi đậu, mắt thấy chắc chắn con đường cử nghiệp này là thể nào rồi.

      Tiếp tục như thế cho dù tương lai lão Hầu gia để cho Lục Hãn kế thừa Hầu phủ, sợ cũng đến phiên Lục Diệp.

      Bây giờ lão Hầu gia cực kỳ vui vẻ, lại bảo lão phu nhân mài mực cho ông, mặt giấy Tuyên Thành thoăn thoắt viết xuống chữ “Vinh” to. Lão Hầu gia tuy xuất thân là võ tướng, nhưng vẫn có thể nhận ra mặt chữ, đặt bút xuống cũng có thể viết, nhưng mà chữ cũng có dễ nhìn cho lắm.

      Lão Hầu gia chờ nét mực khô, liền lên tiếng phân phó người bên ngoài, “Đem cái này đến cho Nhị phòng .” Lúc Lục Thần có thêmthứ tử, tìm lão Hầu gia xin ban tên, nhưng ông vẫn kéo dài đến giờ. ra tên sớm nghĩ xong, chỉ là chờ cho đến giờ phút này mới lấy ra thôi.

      Lúc gã sai vặt đến Thúy Phong Uyển, cả gia đình quây quần ở chính phòng, cực kỳ vui vẻ hòa thuận, gã sai vặt đưa chữ do lão thái gia ban cho Lục Thần.
      Lazzy Le, Sweet you, Alice Huynh20 others thích bài này.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Chào mừng nàng quay lại :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :