1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      Sắp tới bước ngoặt rồi, cố lên ơi~
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Tối nay đăng chương 20 nha, lưu ý chương này hơi buồn nha :-( Vì nó đánh dấu cho thay đổi về tính cách của Chu Tự Hằng, các nàng đọc chương 1 cũng thấy Minh Nguyệt nhận xét về Chu Tự Hằng ra sao rồi đó, tệ đến còn gì tệ hơn đúng ko? :-( Đừng bỏ lỡ nha, cũng đừng quên tui :-(

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 20

      Nếu dùng từ để miêu tả chính xác trạng thái của Chu Tự Hằng, đó chính là: Lần đầu biết .

      Cậu tự cho rằng mình che dấu cảm xúc rất tốt, nhưng Chu Xung và Tưởng Văn Kiệt vẫn có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt của cậu.

      Chỉ cần bé cười cái thôi, cũng đủ khiến cậu vui vẻ cả mấy ngày.

      Chỉ cần câu của bé, cũng làm cậu phải nhắc nhắc lại mãi.

      Sân thượng của hai nhà rất gần nhau, mỗi tối Chu Tự Hằng thường ôm đàn ghita đánh bản, Minh Nguyệt nghe thấy tiếng đàn là chạy ra khỏi phòng, cầm quyển sách, ngồi ban công yên lặng lắng nghe, còn vỗ tay khen ngợi nữa.

      Mỗi lần như vậy Minh Đại Xuyên đều rất tức giận đến gõ cửa nhà họ Chu, Chu Tự Hằng thấy vậy dám đánh đàn nữa, sợ lại chọc giận Minh Đại Xuyên.

      Trong tiết Thanh Minh, Minh Đại Xuyên cùng vợ về quê thắp hương cho tổ tiên, hi vọng các vị hương thân phụ lão có thể nhìn thấy được thành công của .

      Lúc chia tay Chu Tự Hằng để về quê, Minh Nguyệt nghiêm túc dặn dò trai: “ Chu Chu, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, buổi tối đừng ra ban công đánh đàn nữa, cảm lạnh đó biết ?”

      Chu Tự Hằng gật đầu như băm tỏi, chỏm tóc cứ dồn dập đung đưa trước sau.

      Chu Xung có ý định về quê, lúc Chu Tự Hằng hỏi có về quê , chỉ ngồi phịch xuống ghế salon, híp mắt hút thuốc : “Cũng chết mẹ nó hết rồi, về làm quái gì! Cái vùng núi nghèo nàn quanh năm tuyết rơi đấy, ông đây bao giờ muốn về đó nữa.”

      Giọng của có phần kích động, xong lại nhắm mắt nghĩ lát, sau đó vắt áo khoác lên cổ tay rồi báo cáo với Chu Tự Hằng: “Bố kiếm tiền cho con đây, tối bố về.”

      Nếu tối về nhất định về, từ sau lần Hải Nam năm đó, Chu Xung bao giờ mà nuốt lời với con trai thêm lần nào nữa, dù có muộn đến mấy cũng về.

      Chu Tự Hằng gật đầu tỏ vẻ biết, Chu Xung bận rộn, phải xã giao nhiều, Chu Tự Hằng cũng quen rồi.

      Ngày lễ được nghỉ, đám đàn em của Chu Tự Hằng thấy bóng dáng đâu cả, cậu liền mình ra cầu sông Tần Hoài chơi.

      Ngày xuân đến, nắng ấm nhưng vẫn còn chút se lạnh, vừa mới có trận mưa nên đường phố trở nên rất sạch.Tuy thời tiết lạnh nhưng vẫn thể ngăn cản được nhiệt tình của những cặp tình nhân, tư tưởng cổ hủ giờ còn, bây giờ họ thể tình cảm với nhau cách rất tự nhiên.

      Chu Tự Hằng đứng cầu nhìn, hề cảm thấy nhàm chán tí nào, bên cạnh còn có ca sĩ đường phố cầm ghita biểu diễn.

      Xế chiều, ánh mặt trời dần trở nên trầm tối, dù là Thanh Minh, nhưng những mái chèo và tiếng hát sông Tần Hoài vẫn hề ngưng nghỉ.Ở đằng xa, những chiếc thuyền hoa nối đuôi nhau mà đến, hoa đăng làm mặt nước trở nên lấp lánh, cảnh đẹp nên thơ.

      Chu Tự Hằng theo thường lệ nhìn xuống sông.

      Và lập tức, cậu dập tắt ý định về nhà trong đầu lúc này.

      Đây là lần đầu tiên, những chiếc thuyền hoa tuyệt đẹp kia, cậu nhìn thấy Chu Xung.

      Bên cạnh Chu Xung còn có người phụ nữ, dáng người thướt tha, dù trời lạnh nhưng ta vẫn mặc váy ngắn, lộ ra cặp chân trắng như tuyết.

      Chu Xung hờ hững trêu ghẹo ta, biết với nhau cái gì mà còn cắn môi cắn cổ người ta nữa.

      Chu Xung như vậy, hoàn toàn khác biệt so với Chu Xung mà Chu Tự Hằng biết bấy lâu nay.

      Khi ở nhà, hay thích đùa cợt, mở miệng ra là chửi bậy, nhưng vẫn luôn quan tâm và thương con trai, nhưng bây giờ, mặc người bộ tây trang, ngũ quan tuấn, dáng vẻ kiêu ngạo của doanh nhân thành đạt, kèm theo đó là chững chạc thành thục qua năm tháng.

      Khi ở nhà, cười rất nhiều, còn luôn thích lấy lòng Chu Tự Hằng, tại, cũng cười, nhưng là với người phụ nữ.

      Như thể đó là con người hoàn toàn khác vậy.

      Chu Xung và người phụ nữ kia xuống thuyền, Chu Tự Hằng cũng bị ma xui quỷ khiến mà bám theo sau họ.

      Dọc đường , tâm trí của cậu biết trôi dạt về nơi nào rồi, chỉ còn lại mớ hỗn độn, hoàn toàn hiểu nổi mình nghĩ gì, giống như người mất hồn vậy.

      Nơi Chu Xung đến là chung cư cao cấp ở Nam Thành.

      Chu Tự Hằng theo vào, cậu mặc đồ đẹp, lại bước rất tự nhiên, cho nên bảo vệ cho rằng cậu là trẻ con trong khu này, chút hoài nghi.

      Bọn họ vào thang máy, Chu Tự Hằng thang bộ lên tận tầng 15.

      Lúc cửa phòng đóng lại, Chu Tự Hằng gần như còn chút khí lực nào nữa, cứ thế ngồi ở bậc cầu thang, cậu dựa vào tay vịn, nhìn đồng hồ bảy giờ tối rồi.

      Căn phòng được cách rất tốt, Chu Tự Hằng nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài mà thôi.

      Khoảng tám giờ mười phút, cửa thang máy mở ra, có người đến gõ cửa, là đưa ô và quần áo cho Chu Xung.Chu Tự Hằng đứng ở chỗ tối lén nhìn vào, là người cậu quen, Tưởng Văn Kiệt.

      Người phụ nữ cảm ơn, Tưởng Văn Kiệt lại : “Tôi ở dưới nhà chờ ông chủ.” Sau đó lại xuống lầu.

      Chu Tự Hằng bỗng cảm thấy rất lạnh, toàn thân lạnh, mặt đất lạnh, khí lạnh, cơn gió thổi qua cũng lạnh, từng chút từng chút ngấm vào xương tủy của cậu, đau đớn như bị lăng trì.

      Chín giờ hơn, Chu Xung mở cửa ra về, người phụ nữ kia muốn giữ lại nhưng được.

      bận, em ngoan nào.” Chu Xung chỉ hời hợt câu như vậy, nhưng cũng đủ khiến người phụ nữ kia dám thêm gì nữa.

      Chu Tự Hằng phát , bố cậu thay bộ vest khác.

      Mọi kí ức đều trở nên ràng sau lúc này, từng hình ảnh bỗng dưng ùa về trong đầu cậu.Dạo này khi Chu Xung về muộn cũng đều mặc bộ vest khác, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Chu Tự Hằng nghĩ, hình như là sau khi cậu với bố rằng: “Mùi nước hoa người bố nồng quá!”

      Cửa phòng đóng lại, Chu Xung ra bấm thang máy để xuống lầu.

      “Người đó có phải mẹ con ?” Chu Tự Hằng giọng hỏi.

      Chu Xung toàn thân cứng ngắc, chậm rãi quay đầu lại.

      Chu Tự Hằng ngồi co rúc bậc thang, hai tay ôm đầu gối, có lẽ do nét mặt khá lạnh lùng, hoặc do ánh sáng mờ, nên Chu Xung nhìn sắc mặt của con trai.

      thể câu nào cả.

      Cho đến khi thang máy kêu tiếng báo hiệu, mới giật mình thức tỉnh.

      phải.” Chu Xung khó xử đáp, ngay cả chính cũng biết là mặt mình lúc này trở nên tái nhợt.

      Chu Tự Hằng ngồi ở đây hai tiếng rồi, vừa ngồi cậu vừa nghĩ đủ những lý do để bênh vực cho bố mình.

      Có thể là Chu Xung chỉ tới đây để bàn chuyện làm ăn thôi, bố cậu thường kiếm nhiều nhiều tiền cho cậu mà, để cậu cưới được Tiểu Nguyệt Lượng, mua được căn nhà to.

      Có thể là trong phòng còn có nhiều người khác nữa, Chu Xung chẳng qua được người ta mời nên mới đến thôi.

      Hoặc cũng có thể người phụ nữ kia là mẹ của cậu, như vậy là tốt nhất, cậu có mẹ, nhưng cậu biết nếu có mẹ thích lắm, giống như mẹ của Tiểu Nguyệt Lượng vậy, lúc nào cũng dịu dàng ân cần với bé.

      Cậu nghĩ, nếu người phụ nữ kia là mẹ mình, cậu nhất định ngoan, đánh nhau gây phiền toái cho mẹ, ở nhà cũng nghịch ngợm.Cậu cảm thấy việc học cách ngoan ngoãn khó chút nào, mà việc cậu có thích người mẹ này hay cũng quan trọng, miễn bố thích là được.

      Nhưng câu trả lời của Chu Xung, khiến cho mọi suy đoán của cậu bị vỡ tan thành trăm mảnh.

      Chu Tự Hằng lại hỏi: “Vậy đó là vợ bé của bố à?”

      [Bố chị có vợ bé nuôi bên ngoài, còn có đứa con nữa, biết có phải của ông ấy hay !] Cậu nhớ lại lời của chị họ ở Hồng Kông.

      Chu Xung ngờ là Chu Tự Hằng lại hiểu cả những chuyện này, hoàn toàn bị đánh bại khi nghe con trai hỏi thẳng như vậy.

      “Ừ.” Chu Xung khó khăn đáp, dừng lại chút, chậm rãi bước về phía con trai.

      Thang máy mở ra rồi đóng lại, cũng chẳng còn tâm trạng nào mà để ý.

      Chu Xung vội vã muốn giải thích, nhưng tính cục cằn, biết phải thế nào cả.

      “Vậy mẹ của con…” Chu Tự Hằng hơi khản giọng, mím môi hỏi: “Mẹ của con, cũng là loại phụ nữ như vậy sao?”

      Loại phụ nữ như vậy.

      từ đơn giản, lại rất dễ hiểu.

      Cậu ngẩng đầu lên, hề chớp mắt nhìn Chu Xung, dáng vẻ quật cường, chịu rơi giọt nước mắt.

      Chu Xung thấy môi con trai trắng bệch, mặt cũng tái nhợt, muốn đỡ con đứng dậy, nhưng Chu Tự Hằng lại hất tay ra.

      “Có đúng thế ?” Chu Tự Hằng lại hỏi.

      Ánh mắt cậu rét lạnh như băng, Chu Xung cảm thấy xung quanh mình như có lớp sương mù bao phủ, ngay cả máu cũng sắp đông lại.

      Chu Xung biết trả lời ra sao, khi đó đưa con về từ đồn cảnh sát, ai biết người sinh ra đứa là ai, và ai là người đưa nó đến.

      Ngay lúc này Chu Tự Hằng lên tiếng trả lời giúp : “ ra , bố cũng biết mẹ của con là ai, con là đứa con ngoài ý muốn, xuất của con phải là niềm vui của bố có phải ?” xong cậu lại nhếch môi cười.

      Lời suy đoán này cậu nghe nhiều lắm rồi, từ khi còn học mẫu giáo đến khi lên tiểu học, cậu vẫn luôn nghe người ta thế mà.

      Họ mẹ của cậu là ai , cậu bị vứt bỏ ở đồn cảnh sát, được Chu Xung nhặt về, họ Chu Xung là đồ phong lưu chơi bời, họ

      Chu Tự Hằng nghe xong toàn lờ , hề hay hỏi han gì bố.

      Nhưng giờ phút này đây, nó lại như cái gai, chút lưu tình đâm vào người cậu.

      Chu Tự Hằng gần như đứng vững nổi nữa.

      Chu Xung vội vàng ôm lấy, cởi áo khoác ra choàng lên người con.

      : “ hơn chín giờ rồi, bố đưa con về nhà, chúng ta cùng nhau về con nhé?” Chu Xung gần như cầu xin Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng hất tay ra.

      Cậu chợt nhớ đến những ngày trước đây, có phải những lúc này Chu Xung đều ở bên người phụ nữ khác, đến chín giờ mới lại về nhà với cậu ?

      Cậu cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều nực cười.

      Cậu đứng dậy, lui về sau, rồi bất chợt chạy xuống dưới lầu như kẻ điên.

      Chu Xung vội vàng đuổi theo.

      Ở dưới nhà Tưởng Văn Kiệt đứng che ô đợi.

      “Tiểu Tưởng, cậu chặn nó lại giúp tôi!” Chu Xung gào lên.

      Ngay lúc Tưởng Văn Kiệt còn chưa kịp phản ứng Chu Tự Hằng đẩy ra, dáng vẻ giống như con thú nuôi bị người ta hãm hại vậy.

      Chiếc ô rơi xuống đất và nhanh chóng bị ngấm nước.

      Tưởng Văn Kiệt nhìn thấy Chu Xung chạy xuống, chỉ mới kịp mặc áo sơ mi, dáng vẻ vô cùng chật vật.

      Chu Xung người đàn ông 37 tuổi, thể lực còn tốt như thời còn trẻ, người mệt nhưng tâm còn mệt hơn, song vẫn cố gắng đuổi theo Chu Tự Hằng.

      Ngoài trời mưa rất lạnh, nước mưa ngấm vào da thịt, tê tái đến lạ thường, thêm vào đó là cảm giác nhói đau.

      Chu Tự Hằng vẫn chịu dừng lại, cứ mực chạy như bay, cậu biết mình có khóc hay , chỉ biết là nước mặt cứ ngừng chảy xuống.

      Cuối cùng cậu dừng lại, đứng cầu đá sông Tần Hoài.

      Mới đây thôi cậu còn ở đây mơ mộng, rằng tương lai được nắm tay Minh Nguyệt dạo, trở thành cặp tình nhân thực thụ, chơi, chuyện với nhau, thậm chí là hôn nhau nữa.Đối với cậu, nơi này có mối tình đầu, có những ước mơ tốt đẹp nhất trong đời.

      Vậy mà Chu Xung dập tắt hết tất cả.

      Mọi thứ tan vỡ thành từng mảnh, ghim sâu vào tim cậu.

      Chu Xung ôm cậu vào xe, lấy khăn lau người cho cậu.

      Suốt quá trình, Chu Tự Hằng lời, tựa như pho tượng đá vậy.

      Tưởng Văn Kiệt cũng ướt hết người, nhìn hai bố con qua kính chiếu hậu.

      Mới hôm nào, Chu Xung còn trộm nhìn Chu Tự Hằng tặng quà cho con , lo lắng vì con trai quá ngốc, thế mà bỗng chốc, tình cảm cha con ấy lại dễ dàng bị phá hủy.

      Chu Tự Hằng yên lặng nhìn ra cửa kính xe, xe ngang qua chợ trung tâm, ánh đèn của những cửa hiệu bị mưa làm cho nhòe , cảnh vật cứ thế lướt qua rất nhanh.

      Đột nhiên cậu nghĩ, mình sống mười hai năm vô ưu vô lo rồi, có lẽ sau này, hồn nhiên ấy rời xa cậu mãi mãi.

      bao giờ tìm lại được.

    4. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Nchung là tổn thương rồi...
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Buồn quá. Đứa trẻ nào trong hoàn cảnh cũng như thế
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :