123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 42 Vô lại


      Tô Nhược Tuyết ngờ người này có thể đỗ đầu bảng, phải nàng xem mà từ đầu đến cuối cho nàng có cảm giác này, trạng nguyên gì gì đó. đối với giống như vẽ gió trong tranh, chân chút nào.


      "Sao thế? Nàng tin?" Từ lúc đến tới giờ, nàng đều dùng loại ánh mắt này nhìn , có chuyện gì? thi cử tốt khó tin đến thế à? Người khác nghĩ thế nào cần biết, nhưng nếu nàng cũng nghĩ như bọn họ, phải tính sổ ràng với nàng mới được.


      Tô Nhược Tuyết vô thức trừng mắt to, thành tích là do triều đình công bố, chiêu cáo thiên hạ, tất nhiên điểm ấy nàng thể nghi ngờ, huống chi với tính tình của , nếu phải có tài chẳng thèm thi cử làm gì.


      Dưới ánh mắt cực nóng của Lý Dụ, Tô Nhược Tuyết hơi do dự trả lời," phải nghi ngờ, chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ diệu mà thôi."


      Kỳ diệu? Đây là lần đầu tiên nghe người ta đánh giá về chuyện thi hội như thế, rất mới lạ, vì thế cũng giận, tục ngữ rất đúng, núi dựa ta ta dựa núi, về điểm này, kinh nghiệm của đối với Tô nhị tiểu thư rất phong phú.


      Bước tới ôm người vào lòng, sau đó ngồi lên nghế gỗ lê vàng khắc hoa mai, tay ôm lấy eo thon của bích nhân trong lòng, tay kéo tóc dài rũ bên tay nàng, ngón trỏ quấn từng vòng từng vòng, càng quấn tâm trạng càng vui vẻ, Lý Dụ còn nhân cơ hội kề sát vào khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhược Tuyết hôn trộm cái, sau đó mới thỏa mãn lên tiếng, "Vậy nàng thử xem kỳ diệu thế nào?"


      Tuy trong khoảng thời gian này số lần hôn phải ít, nhưng mặt Tô Nhược Tuyết vẫn đỏ lên, có điều lúc này nàng đẩy ra, " là cảm thấy chân lắm..."


      Nàng biết , phải loại thiếu gia ăn chơi tay vấy mực, tuy nhiên là thư sinh.... Nàng quen với dáng vẻ của Cửu Cửu và Khương Khánh Trạch, trong tiềm thức nàng đều cho rằng thư sinh là phải thế, sao mà giống được ---- Người gì mà hận thể lật trời, gọi là Quỷ Kiến Sầu cũng ngoa.


      Lời này khiến Lý Dụ phục, thèm nghịch tóc nàng nữa mà dùng hai tay nâng mặt nàng lên, bốn mắt nhìn nhau, "Nàng thử chút, chân thế nào, hửm?"


      Nếu phải khóe môi chứa nụ cười xấu xa có lẽ Tô Nhược Tuyết tưởng giận rồi, dù sao bình thường chỉ cần chuyện hài lòng chút xíu thôi là xù lông. Tuy nhiên, bây giờ Tô Nhược Tuyết biết chỉ đùa mà thôi nên nàng cũng thoải mái phối hợp, "Vậy chàng thử xem, thế nào mới là chân ?"


      Lúc này nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng , mặt mày cong cong, khóe môi mỉm cười, mang theo ba phần dí dỏm, ba phần yếu ớt, nếu đặt người tiểu nương bình thường khác sao, song cố tình đặt người Tô nhị tiểu thư quanh năm lạnh lùng hiếm thấy.


      Thấy thế, Lý Dụ nhướng mày, cảm thấy lòng mình giống như bị móng vuốt của con mèo cào cái, cả người ngứa ngáy!


      biết Tô nhị tiểu thư của mình rất ngoan ngoãn khác gì mấy tiểu nương kia cả!


      khống chế nổi tâm tình kích động, Lý Dụ nhắm thẳng vào đôi môi đào khiến mong nhớ lâu kia, ngừng gậm cắn, mãi cho tới khi thoáng bình tĩnh trở lại, buông môi nàng ra, nhưng ngờ nỡ buông mà vẫn chưa thỏa mãn, từng cái từng cái hôn lên khóe môi nàng.


      đỗ đầu hội nguyên, Tô Nhược Tuyết khẳng định trong lòng rất vui vẻ, nên lúc này nàng cứ để mặc muốn làm gì làm, nỡ từ chối, Có điều đến khi bàn tay xấu xqa mưu toan trèo lên thánh địa, nháy mắt ý thức bị hôn hỗn độn quay trở về.


      Tô Nhược Tuyết nghiêng đầu há miệng thở dốc, "Chàng lấy tay ra...."


      Theo trực giác Lý Dụ nghiêng đầu đuổi theo, muốn dùng nụ hôn này chinh phục Tô nhị tiểu thư, hôm qua làm như thế để thực được ý đồ của mình, vì phúc lợi thuộc về mình, hôm nay nhất định phải noi theo tiếp!


      Có điều tục ngữ rất đúng, người có kế trương lương, ta có thang leo tường, Tô Nhược Tuyết dám để tình cảnh ngày hôm qua tái nữa, bất cứ giá nào, hôm nay nàng cũng thể dung túng !


      Tô Nhược Tuyết đưa tay chặn môi Lý Dụ lại, đôi mắt vốn dĩ mờ hơi sương, giở khắc này giống như thu hết mưa sương Giang Nam vào trong mắt, làm sai lòng người tự biết, mỹ nhân rất đẹp, nhưng lúc chuyện lại khí thế ngất trời, giội chậu nước lạnh vào lòng Lý Dụ, "Lấy ra."


      " lấy!"


      Mưu kế bị nhìn thấu, Lý Dụ có cách nào, giống như kiến bò chảo nóng, còn phương hướng. Tuy nhiên, Lý Dụ chính là Lý nhị thiếu tiếng tâm lừng lẫy, cam tâm thu vẻ ngoan độc trước mặt Tô nhị tiểu thư, nhưng có nghĩa là nó tồn tại.


      Hôm nay mừng rỡ như điên phát ra bảo vật có hai, chỉ thiếu đặt vào trong tim cất giấu mà thôi, nhưng ngờ bảo bối chỉ cho phép nhìn, cho phép đụng, nếu như ngoan ngoãn trơ mắt đứng nhìn uổng phí cơm gạo nhiều năm qua của Vĩnh Định hầu phủ rồi.


      chỉ muốn đụng, mà còn phải quang minh chính đại sờ được!

      Vừa dứt lời, Lý Dụ dùng sức bế người lên, chân dài vội vã ra phía sau bức bình phong gỗ trầm hương điêu khắc phong cảnh bốn mùa như ý, thả Tô Nhược Tuyết lên giường, sau đó cho nàng có thời gian từ chối, cúi đầu lần nữa hôn lên môi nàng.

      Nàng trốn, đuổi theo, vò mẻ sợ sứt vô lại phát huy hết tất cả nhiệt tình. chỉ có thế, bàn tay to của còn cố ý thăm dò, trực tiếp trèo lên đỉnh, gắt gao nắm chặt, mặc dù cách lớp y phục nhưng vẫn có thể cảm nhận được mềm mại dưới lòng bàn tay, làm sao mê mụi cho được?

      ‘Lý Dụ, bây giờ chàng thu tay lại, ta xem như chưa xảy ra chuyện gì....


      Tô Nhược Tuyết ngờ tình cảnh trở nên mất khống chế như vậy, lúc này như ngọn lửa, liều mạng dốc sức nhóm lên ngọn lửa trong người nàng, giống như , đắm chìm giới hạn. Lửa càng ngày càng nóng, nụ hôn của , bàn tay của đều giống như có ma lực, khi dính vào thoát ra được.

      rất kiên quyết, song càng ép buộc tiếng còi báo động trong lòng nàng càng mãnh liệt, kéo mấy phần lý trí trở về.

      Lý Dụ đỏ mắt hôm, miệng lầm bà lầm bầm, ‘ phải chỉ mấy cái tát tai sao? Ta cho nàng đánh!’

      Lúc này, Tô Nhược Tuyết biết nên tức giận nay buồn cười nữa, nhưng khi thấy người nọ sờ thôi còn chưa đủ, mà còn lần mò vào vạt áo, dò dẫm vào phía trong, Tô Nhược Tuyết thể chịu đựng nổi nữa.

      Nàng liền nhấc chân đá vào bắp đùi Lý Dụ, nhân lúc bị đau nàng nhanh chóng bật dậy, lưu loát dứt khoát ngoặc tay tay ra phía sau khóa lại, hề dây dưa dài dòng.

      ràng mới chớp mắt vẫn còn đè mỹ nhân bên dưới, giờ khác này lại bị mỹ nhân bắt được, Lý dụ vừa tức vừa vội!

      hận thể lập tức phản công, có điều vẫn do dự sợ mình mất khống chế làm nàng bị thương... Lý Dụ muốn phát điên!

      Ánh mắt đỏ ngầu, dù trong đầu nghĩ qua vô số lần nhưng Lý dụ vẫn thể ra tay, nặng nề thở dài hơi, ngày hôm nay đành dừng lại ở đây thôi.

      ‘Tuyết Nhi, nàng buông ra , chúng ta như vầy tiện chuyện.’

      Tuy bất đắc dĩ Tô Nhược Tuyết mới ra tay, nhưng mà chuyện này hôm nay, khiến nàng lúng túng biết làm sao, sống lại đời, nàng phải tiểu nương ngu ngốc, nàng biết có số chuyện, nam nhân chịu đựng nổi...

      Đằng sau có tiếng trả lời, Lý Dụ còn tưởng rằng nàng tin mình, ai bảo vừa rồi đùa nghịch lưu manh như vậy, kết quả thế này oan uổng chút nào. có cách nào, chỉ có thể cẩn thận dỗ dành, ‘Tuyết Nhi, nàng yên tâm, ta .... Vô lễ như lúc nãy nữa...’

      Giọng của bình tĩnh hơn nhiều, nghe xong Tô Nhược Tuyết biết bình phục lại rồi, mặc dù trong lòng vẫn còn chút bất an, nhưng nàng thể khống chế quá lâu, bởi vậy Tô Nhược Tuyết im lặng thả tay Lý Dụ ra.

      Được tự do, Lý Dụ hoạt động cánh tay mình chút, sau đó mới xoay người nhìn về phía người nhẫn tâm ra tay với mình , mà còn dùng chân đá mình nữa, nhưng ai ngờ, lọt vào mắt cái đầu cúi thấp đầu, dáng vẻ chột dạ biết phải làm sao cho đúng, chớp mắt, chút xíu bất mãn còn lưu lại trong lòng biến mất thấy bóng dáng.

      biết tại sao Lý dụ tươi cười ngọt như mật, đưa tay sờ sờ cái đầu trước mặt rồi mới lên tiếng, giọng điệu đầy cưng chiều, ‘Được rồi, ta bị đánh còn chưa gì, nàng thế này là làm sao?’

      Lông mi Tô Nhược Tuyết khẽ run lên, tựa như thỏ trắng chịu được sợ hãi, đôi con ngươi đen lấy ngước lên liếc nhìn , chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, có điều, nàng vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt thâm tình của .

      Tô Nhược Tuyết kiềm lòng được cắn cắn môi dưới, biết tại sao, Tô Nhược Tuyết muốn biết được vui vẻ của mình lúc này, nàng chỉ có thể mượn cách này che giấu khóe môi sắp cong lên.

      Vẻ mặt này rơi vào mắt Lý Dụ lại là ý vị khác.

      Tô nhị tiểu thư của da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, hiểu hết đó.

      Hơn nữa, quan trọng nhất là nhìn làn da trắng hơn tuyết, từng chút từng chút nhuộm thành màu son, đỏ như ráng chiều, đáy lòng vô cùng thỏa mãn và hưởng thụ.

      Lý Dụ tiếp tục làm loạn nữa, Tô nhị tiểu thư của cũng phục dáng vẻ ngoan ngoãn như lúc đầu, thế nên đầy lát, Lý Dụ thành công ôm người vào lòng lần nữa. Trong khí thỉnh thoảng truyền tới tiếng trầm ấm, giọng nam tử trong sáng, giọng nữ tử uyển chuyển hàm súc, dưới đêm trăng sáng tỏ, biết có bao nhiêu ấm áp và ngọt ngào.

      Bên ngoài, Tử Oanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ lim như ý, mang theo mấy phần tâm thần bất định.

      Trước đây tiểu nương nhìn Nhị công tử Lý gia vừa mắt, tuy là ân nhân cứu mạng của tiểu thư nhà mình, thế nhưng ai ngờ nổi lên tâm tư bất chính? thiếu gia ăn chơi hoa danh truyền xa mà dám mơ ước tiểu thư nhà mình, còn chịu nhìn lại mình xem có xứng hay ?

      Vĩnh Định Hầu phủ sao? Bất luận nó quyền thế và phú quý cỡ nào trong mắt Tử Oanh, cũng sánh bằng sợi tóc của tiểu thư nhà mình!

      Ngay tại lúc Tử Oanh hạ quyết tâm, thề sống thề chết cũng phải bảo vệ tiểu thư nhà mình đột nhiên tiểu nương phát , ràng tiểu thư nhà mình động lòng với người nọ, tiểu thư của nàng, nàng hầu hạ nhiều năm như thế, nàng nhất định nhìn sai.

      Vì thế, ngày qua ngày, nàng nhìn thấy tiểu thư mình càng lún sâu vào đó, nhưng nàng lại có cách nào, nhất là ngày hôm nay, người kia còn đỗ đầu hội nguyên, Tử Oanh càng buồn phiền hơn.

      ‘Tử Oanh.’ Tử Yên cùng canh giữ bên cạnh thấy Tử Oanh mặt nhăn mày nhó, biết là suy nghĩ cái gì? Khoảng thời gian gần đây, tiểu nha đầu này chỉ thiếu khắc chữ buồn lên mặt nữa thôi, đành lòng nhìn tỷ muội tốt rối rắm, cuối cùng Tử Yên nhẫn nại lên tiếng.

      ‘Tử Yên, muội xem, tiểu thư...’ Lời chưa hết Tử Oanh nghẹn ngào, có thể thấy tiểu nương rất khó xử.

      Đều là tỷ muội tốt lớn lên bên nhau, Tử Yên muốn nhìn thấy Tử Oanh cả ngày sầu khổ, càng ngày càng nặng, lúc đầu nàng cũng để ý lắm, song nàng quan sát nhiều ngày rồi, mặc dù Lý nhị công tử đối xử với các nàng rất lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với tiểu thư lại cực kỳ kiên nhẫn, xét ra, cũng lòng.

      Về phần chuyện các nàng thích tác phong của , bên ngoài xác thực đồn đại Lý nhị công tử tầm hoa vấn liễu, cũng chưa từng phủ nhận, nhưng hiểu sao, Tử Yên có trực giác đó phải ...

      Giả sử Lý nhị công tử giống như lời đồn, xét về văn, hôm nay đứng đầu hội nguyên, cộng thêm quan hệ giữa Vĩnh Định Hầu phủ và đương kim thánh thượng, có lẽ danh xưng kim khoa trạng nguyên chạy đâu khỏi. Còn về võ, trải qua chuyện lần trước cần phải , quả thực rất đáng sợ.

      Nếu đúng là như vậy, Lý Nhị công tử chính xác là vị hôn phu tốt được nhiều người thích...

      nhàng giơ tay lau giọt nước mắt sắp chảy xuống của tiểu nương, Tử Yên dịu dàng khuyên nhủ, ‘Tử Oanh, tỷ phải tin tưởng tiểu thư chúng ta, dù sau, phía sau tiểu thư còn có chúng ta mà.’
      Last edited by a moderator: 27/5/18

    2. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      2 chị càng ngày càng tích cực quăng thức ăn cho cẩu độc thân chúng em mà :yoyo49:
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 43 Trạng nguyên


      Bảy ngày sao, có bất kỳ ngoài ý muốn nào, Lý Dụ được khâm điểm là trạng nguyên năm nay, nhưng bảng nhãn phải người đứng thứ hai Khương Khánh Trạch, chỉ vì đương kim thánh thượng đùa rằng nếu Khương phụ -- Khương Hậu Lâm trước đây được tiên đế khâm điểm làm thám hoa, đúng lúc hôm nay, thánh thượng cũng noi gương tiên đế, phong Khương Khánh Trạch làm thám hoa.


      Người ở bên ngoài quan sát, nay Khương phụ tại chức Lại Bộ Thị Lang, ý của thánh thượng khác nào muốn trọng dụng phụ tử Khương gia, cho nên phân lượng của thám hoa Khương Khánh Trạch gần như bất phân thắng bại với trạng nguyên Lý Dụ xuất thân từ Vĩnh Định Hầu phủ hoàng thân quốc thích rồi, dù sao thời điểm này, người càng thân thiết càng dùng được, điểm này ở Hoàng gia nhìn mãi thành quen. Thậm chí ngay cả Khương phụ cũng có cảm giác như thế, cho nên ông hề thất vọng vì nhi tử đỗ đầu.


      đời này, nhìn chung thiếu loại người khiến thế tục kinh hãi, từ bọn họ được ông trời thiên vị. Ban đầu khi biết được thứ hạng cuộc thi, Khương Khánh Trạch từng rất nghi ngờ, y còn vận dụng cơ hội lấy được bài thi của Lý Dụ, tục ngữ đúng --- xem biết, xem rồi giật mình, cả bài văn chương mây trôi nước chảy, tài văn chương bay bổng , hiếm thấy là ở tuổi của mà có thể hiểu biết rộng và thấu triệt như thế, ngoa chứ, trong triều đình nay, cả triều văn văn võ có thể thắng , cũng được mấy người.


      Nếu có người người kia đỗ đầu có thể quy công cho Bùi lão thái phó dạy bảo, thế nhưng mấy chuyện này phải chỉ cần có sư phụ tốt là được, đây là thiên phú, là bẩm sinh đấy. Bất luận người bên ngoài hâm mộ ghen ghét thế nào, con của mình bản thân mình nhất, đương nhiên Khương phụ thể lầm được, nhất là hai năm qua, kiến thức của nó đột nhiên tăng mạnh.


      Cây có mọc thành rừng, gió vẫn có thể thổi bật rễ, bây giờ như vậy cũng tốt, Khương Khánh Trạch thiếu niên thành danh, thanh danh ở Kinh thành này lại rất quan trọng, tại có người tài hơn nó, đối với tương lai của nó mà , ngược lại hề uy hiếp mà còn có cơ hội tôi luyện tốt hơn.
      Last edited: 16/11/17

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 44 Thoái chí


      Lý Dụ hơi nhướng mày để lại dấu vết nhìn sang Chiêu Nghi đại trưởng công chúa bên cạnh. Nghe giọng điệu lần này của Văn thái hậu có vẻ hoàn toàn đơn giản là vui đùa, mặc kệ trong lòng bà tính toán cái gì, Lý Dụ cũng có thời gian đấu trí với bà, còn phải thuyết phục Tô nhị tiểu thư nhanh chóng gả cho kia kìa!


      Ban đầu Chiêu Nghi đại trưởng công chúa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để nghe tôn tử của bà bị chê cười, nhưng ngờ lần này nó cho Hầu phủ thể diện lớn như thế. Hơn nữa Nhị tiểu thư Tô gia kia nhìn rất thuận mắt, muốn cho tiểu nương món quà gặp mặt , Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mỉm cười, "Tính tình tiểu tử này bất định, nào có ai dám làm mai? Có điều...."


      rồi, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa liếc sang Lý Dụ rồi tiếp, "Có điều vài ngày trước ta có ưng ý tiểu nương....."


      đến đây, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa thêm gì nữa, ý vừa đủ để mọi người ngồi đây đều hiểu.


      "Nếu vậy tốt quá rồi, chỉ là biết là tiểu nương nhà ai, Ai Gia gặp bao giờ chưa?" Bị chống đối nhưng Văn thái hậu cũng giận, mặt mày vẫn hiền lành như cũ.


      Tuy nghe Chiêu Nghi đại trưởng công chúa như thế nhưng vẻ lạnh nhạt mặt Triệu thị vẫn thay đổi, đời bà như vậy rồi, bà chỉ hi vong5 hai con trai của mình được vui vẻ sống với người mà mình thương.


      Trưởng tử Lý Nguyên chính chắn, giờ yên bề gia thất, bà cần phải quan tâm quá, chỉ có tiểu nhi tử, bởi vì trượng phu phản bội, lúc đầu bà khổ sở tột đỉnh, khó tránh phân tâm, xem nó, đợi đến khi bà khôi phục tính tình nhi tử hình thành.


      Đối với chuyện này, cái nhìn của Triệu thị cũng thoáng, bà cầu nhi tử phải kiến công lập nghiệp, lưu danh hậu thế, con bà sinh bà biết, tất nhiên nó phải người bất tài vô dụng, song nó lựa chọn tương lai như thế nào, bà hoàn toàn tôn trọng.


      Giống như lúc trước Lý Dụ ôm chí lớn, bà khuyên, nhưng khi nhi tử đỗ trạng nguyên bà vẫn kiêu ngạo..


      Triệu thị tự biết mình thất trách nhiều năm, quả bà thấy rất có lỗi với nhi tử, cho nên bà hề can dự vào cuộc sống riêng của nó, hôn của nhi tử bà càng phản đối, cũng cho phép người khác tính toán, dù giả dối hay lòng,mấy lời ngày hôm nay nếu đổi lại là bà, bà cũng để bụng, thế nhưng ở đây còn có Chiêu Nghi Đại trưởng công chúa, bà thể thận trọng.


      Hai cụ trong nhà rất thương nhi tử này của bà, trong lòng nhi tử, vị trí của hai cụ cũng rất quan trọng.


      Hiếu thuận chính là đạo lý hiển nhiên, có điều Triệu thị muốn nhi tử của mình phải vì hiếu thuận mà mù quáng nghe theo....


      Có thể Chiêu Nghi Đại trưởng công chúa quản được suy nghĩ của hai nữ nhân ngồi đây, thế nhưng bà lại xem xét sắc mặt tôn tử rồi lên tiếng trêu ghẹo, "Tiểu nương nhà ai ta được, song nhờ người ta mà tên khỉ con này mới bớt ngang tàn khiến ta bớt lo chút."


      Nơi đây là Hoàng thành, có nữ nhân nào có thân phận cao hơn Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nữa, trải qua ba triều Hoàng đế, mỗi triều đều cực kỳ thương kính trọng bà, nhưng hôm nay chuyện với Văn thái hậu bà vẫn giấu sắc sảo của mình.


      Ánh mắt Văn thái hậu chuyển qua chuyển lại giữa Chiêu Nghi đại trưởng công chúa và Lý Dụ, tựa như hiểu ra thâm ý trong lời của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa, sau đó bà vừa tự trách vừa trêu ghẹo : "Đều tại Ai gia nóng lòng quá."


      Lý Dụ được trưởng bối thích, đương nhiên cũng biết điều, khóe môi cong lên mang theo ý xấu, đồng thời bất mãn: "Tổ mẫu, thái hậu biểu cữu mẫu, đừng tưởng A Dụ nghe hiểu hai người bóng gió ép buộc con."


      Thấy như vậy, có giống Trạng nguyên trẻ tuổi chấn danh thiên hạ chút nào đâu? Chọc cho Chiêu Nghi đại trưởng công chúa và Văn thái hậu hết sức vui vẻ.


      Đợi đến khi Lý Dụ vất vả lắm mới thoát thân được, thèm để ý đến các đồng khoa lấy lòng bên cạnh mà chỉ muốn nhanh chóng thúc ngựa xuất cung, oán khí trong lòng sắp bay đến trời xanh, quả thực chức trạng nguyên này chẳng có ý nghĩa gì cả! Quyết định trước kia của là sáng suốt nhất.


      Có điều, khóe môi Lý Dụ cong lên, vì Tô nhị tiểu thư của , mấy thứ trói buộc này vẫn có thể chấp nhận được, hơn nữa, hôm nay chịu nhiều ấm ức như vậy, nhất định phải bắt nàng an ủi mới được.


      Nghĩ đến đây, bước chân Lý Dụ tênh, "Triệu Vô Minh, mau lên!"


      Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, từng ngày từng ngày trôi qua, Lý Dụ vẫn thể thuyết phục được Tô nhị tiểu thư đồng ý gả cho , thậm chí còn phải tới Hàn Lâm Viện nhậm chức.


      đương nhiên, dựa theo tính tình của , cũng chẳng muốn chút nào, thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn còn hơn chó, cuộc sống như thế ai mà thèm, tình nguyện. Có điều, trong nhà có cực phẩm --- Chính là Lý lão hầu gia, ông cụ đạp cho cước, Lý Dụ chập choạng cút xa, sợ hãi nếu ông cụ đạp thêm mấy đạp nữa eo gãy mất, vậy tội nghiệp cho quá.


      Huống chi, trong Hàn Lâm viện cũng nhàm chán như tưởng tượng, ít nhất trông thấy khuôn mặt giống như ăn phân của người nào đó, cực kỳ thoải mái.
      Last edited: 16/11/17

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Ủng hộ truyện bạn.ko biết có truyện về đới xuân vinh ko nhỉ
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :