1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Tiềm thông phòng ấm ức Triêu vương gia so sánh kỹ năng với Đào thiếp thất. Giận dỗi giãy dụa bỏ nhà ra .... Triêu vương gia bực bội bức bối, phải chấn chỉnh kỹ cương lại, kiểu này mốt leo lên đầu gia ngồi cho xem.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 22 Diệp Tiềm đau thương

      Diệp Tiềm phẫn nộ rời , thị vệ bên cạnh nhìn thân sắc bén đầy tức giận cũng biết phát sinh chuyện gì, người người hai mặt nhìn nhau, ai cũng dám hỏi nhiều liền mặc ly khai.

      Bản thân Diệp Tiềm cũng biết phải nơi nào, lúc dừng bước chân mới phát mình tới chuồng ngựa. Diệp Tiềm cắn răng cái, tiến lên kéo con ngựa bình thường hay cưỡi, mạnh mẽ xoay người nhảy lên ngựa, thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền chạy như bay ra.

      Diệp Tiềm từ hậu viện lao ra, gia đinh thủ hộ hậu viện biết Diệp Tiềm, thấy vội vã ra như vậy chỉ cho rằng có việc gấp, đương nhiên dám ngăn trở, cũng mặc cho ra ngoài.

      Diệp Tiềm cưỡi ngựa, theo đường hẻo lánh chạy như điên, rất nhanh đến vùng hoang vu bên ngoài.

      Lúc này là mùa thu lá rụng rực rỡ, nhìn vùng hoang vu đầy cỏ khô, lá rụng, cảnh tượng đơn! Diệp Tiềm giữ chặt dây cương, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh hồi, mới xuống ngựa.

      Xuống ngựa rồi thả ngựa ở đó, bản thân tùy tiện tìm chỗ cỏ khô nằm xuống. Cuối thu trong lành, trời cao bát ngát, ngẫu nhiên có mấy đám mây bay qua.

      Diệp Tiềm bỗng nhiên nhớ tới chuyện hồi . Lúc còn rất , mẫu thân vì tiền đồ đưa đưa đến nuôi ở nhà phụ thân Trịnh gia, ở Trịnh gia có thể là nhận hết ủy khuất, chịu đủ xem thường. Thiếu ăn thiếu mặc , tuổi còn ngày đêm làm việc, sống gian khổ vô cùng, quả thực như súc sinh. Khi đó duy nhất Diệp Tiềm thả lỏng là lúc chăn dê, có thể nằm ở cỏ xanh biếc nhìn bầu trời, mặc sức tưởng tượng tương lai của mình.

      trong miệng Diệp Tiềm nổi lên chua sót, khi đó Diệp Tiềm còn , khi đó Diệp Tiềm hiểu chuyện, cho rằng trưởng thành rồi hết thảy đều tốt đẹp lên, cho rằng rời khỏi Trịnh gia trở lại bên người mẫu thân có thể sống tốt hơn.

      Khi đó Diệp Tiềm chỉ biết là Trịnh phu nhân thích mình, còn biết dòng dõi có cao thấp, xuất thân có tôn ti, còn biết mình trong mắt người đời là hèn mọn đê tiện cỡ nào!

      Diệp Tiềm nho bị người khác khinh bỉ xem thường, vẫn quật cường kiêu ngạo sống sót. mặc cho Trịnh phu nhân đánh chửi đay nghiến, mặc cho những người vốn là huynh đệ cười nhạo nhục mạ, yên lặng làm những việc đứa vốn nên gánh vác, quật cường chịu đựng đói khát cùng rét lạnh tra tấn thân thể bé.

      sở dĩ có thể nhẫn xuống là vì cảm thấy ngày nào đó rời khỏi Trịnh gia, trở lại bên người mẫu thân, cho rằng ngày nào đó làm nên nghiệp, ngày nào đó đám người từng khinh bỉ , trào phúng nhìn với cặp mắt khác xưa!

      cho rằng là chim ưng bầu trời cao, cảm thấy bản thân cần so đo cùng phụ nhân ngu muội biết gì.

      Nhiều năm trôi qua, Diệp Tiềm phải trải qua đói khát cùng rét lạnh tra tấn, cũng có ai đánh chửi, nhưng tâm lại càng ngày càng kiêu ngạo, tư thái cũng càng ngày càng thấp!

      tại Diệp Tiềm biết, thân thể thống khổ cùng lời nhục mạ đáng kể chút nào. Đao sắc bén nhất thế gian này là giết người vô hình, nó có thể im hơi lặng tiếng tra tấn người đến chết!

      Khi đó rốt cục được đền bù mong muốn rời khỏi Trịnh gia trở lại bên mẫu thân, được chủ nhân ban ân học tập những điều vốn được học. Chủ nhân cao cao tại thượng, tao nhã quyến rũ mà lại chút để ý ân chuẩn ở lại Hầu phủ.

      khắc kia, khi lén lút liếc nhìn nữ chủ nhân, từ đó hình ảnh mĩ lệ của nữ tử ấy mãi mãi lưu trong giấc mộng.

      Sau này, nỗ lực khiến mình trở nên cao lớn, trở nên dũng cảm, bắt đầu đọc sách biết chữ, bắt đầu tập võ luyện kiếm. Dưới đêm trăng, trong sáng sớm, đều thân ảnh, cao lớn lại đơn bạc, múa thanh kiếm.

      Trong lòng trận hỏa diễm, trong đầu xóa được bóng hình xinh đẹp. biết nên làm như thế nào mới khiến mình bình ổn được khát vọng ngừng đó, cho nên chỉ có thể để mồ hôi rơi, lần lượt rút kiếm, múa kiếm.

      Lúc làm được hết thảy mọi việc, mọi người đều cho rằng đủ ưu tú, chính lại bắt đầu tuyệt vọng. tuyệt vọng phát , bản thân dù nỗ lực thế nào đều thể tới gần nữ nhân đó.

      Nữ nhân đó, là trưởng nữ của tiên hoàng, là tỷ tỷ của đương kim thánh thượng, là nữ chủ nhân của Bình Tây Hầu phủ, là kim chi ngọc diệp!

      Diệp Tiềm sao, Diệp Tiềm là ai? Diệp Tiềm chính là đứa được cán y nữ trong phủ Hầu gia tư thông cùng người sinh ra, là đứa chỉ có thể theo họ mẹ, là dã loại hèn mọn đê tiện đến mức chỉ có thể bám vào Hầu phủ.

      Diệp Tiềm tâm là lửa nóng, Diệp Tiềm bề ngoài tuấn cao lớn, Diệp Tiềm kiếm pháp và kỵ mã đều ai có thể sánh bằng, thậm chí binh pháp và học thức như Diệp Tiềm chỉ có thể đếm được đầu ngón tay, nhưng thân phận của Diệp Tiềm đê tiện.

      Như vậy Diệp Tiềm sao có thể mở tưởng nữ chủ nhân Hầu phủ? Bình Tây Hầu phủ, đây là đại gia dựa vào dòng dõi a!

      Diệp Tiềm lại nghĩ đến tỷ tỷ Trường Vân, tỷ tỷ băng tuyết thông minh, lòng có linh tê, lại lựa chọn con đường như vậy. Người chung quanh đều hâm mộ chúc mừng, mẫu thân và tỷ tỷ khác đều đắc chí, nhưng chỉ có Diệp Tiềm suy nghĩ, tỷ tỷ hạnh phúc sao, tỷ tỷ vui vẻ sao? Nàng vĩnh viễn hối hận mình lựa chọn sao?

      Lấy sắc hầu người há có thể dài lâu!

      Trong con ngươi Diệp Tiềm giãy dụa kịch liệt, thâm trầm thống khổ, nắm chặt quyền, ngửa mặt lên trời thét dài, muốn đem bi phẫn cùng bất bình trong lòng gào thét ra, muốn chất vấn trời cao, sinh ta, sao lại nhục nhã ta như thế!

      Ta có thân thể bảy thước ngang tàng, ta có chí nguyện đến cửu thiên, vì sao lại chỉ có thể chấp nhận như thế, ở dưới vạt váy nữ nhân mình tôn sùng ái mộ mà tham sống sợ chết!

      kêu to, tiếng kêu cơ hồ truyền khắp vùng hoang vu, xuyên thấu cả thương khung. Nhưng lại nghe được đáp án, có ai trả lời , có ai cho hết thảy là vì sao? Cũng có ai cho đến cùng nên làm thế nào!

      lâu sau, suy sụp ngồi cỏ khô, lẳng lặng nhìn lá rụng tung bay.

      sợ mệt sợ khổ, có thể nhẫn điều người khác thể nhẫn, có thể làm việc người khác dám làm, kiếm của vừa xuất cơ hồ ai có thể ngăn cản! Nhưng vậy thế nào, hết thảy cũng thể cho thoát khỏi bần cùng ti tiện.

      Trong mắt thế nhân, cho dù xuất sắc thế nào, đều là tiểu nô thân phận hèn mọn trong Bình Tây Hầu phủ.

      Diệp Tiềm suy sút bỗng nhiên ngửa mặt "Ha ha" cười to, tiếng cười có thiếu niên non nớt lại có tráng niên tang thương, dũng cảm cười to, châm chọc cười to, cười đến khóe mắt có tia ướt át rơi xuống.

      Là ai cho ngươi sinh ra hạ tiện, là ai cho ngươi còn xem hết chua xót thế gian, là aì cho ngươi đầy ngập khát vọng lại chỗ thi triển?

      Nam nhi có lệ cũng rơi, ngươi đói khổ lạnh lẽo té xỉu bên đường cũng khóc, ngươi bị nhục mạ chịu hết thế nhân coi thường cũng khóc, ngươi mệt mỏi đau thân nhân ly biệt vẫn khóc, nhưng mà vì sao tại ngươi lại rơi lệ xuống?

      Trong mông lung, nhìn thấy con ngựa theo nhiều ngày vẫn bình tĩnh nhìn mình, giờ khắc này bỗng nhiên cảm thấy ngay cả con ngựa cũng ở bất đắc dĩ đồng tình nhìn mình. kéo con ngựa đến, để con ngựa cúi đầu, tay nhàng vuốt ve bờm nó.

      Con ngựa thuận theo, mặc cho vỗ về chơi đùa.

      Diệp Tiềm thống khổ nở nụ cười: "Ngựa a, thế gian này cũng chỉ có ngươi chưa từng xem ta."

      ============================================

      Mấy ngày nay Triêu Dương công chúa tâm tình cũng tốt.

      Cẩm Tú theo bên cạnh quan sát, biết chủ nhân còn tức giận tiểu nô Diệp Tiềm, mà tiểu nô kia lại quật cường, đến nay cũng chịu nhận sai trước mặt chủ nhân. Cẩm Tú rơi vào đường cùng cũng tìm người nhà Diệp Tiềm bảo bọn họ khuyên chút, nhưng Diệp bà tử kia, cũng tương đương , Diệp Tiềm quật cường sao có thể nghe vào.

      Cẩm Tú thở dài, nàng có chút nhớ Diệp Trường Vân, người thông thấu như vậy lại cứ thế ly khai! Nếu Trường Vân ở đây, Diệp Tiềm hẳn là nghe lời của tỷ tỷ. Cẩm Tú thấy nhiều ngày chủ nhân tâm tình hậm hực, cũng từng đề nghị để Phủ Đào cùng Phẩm Liên tới hầu hạ, ai ngờ chủ nhân thẳng " có khẩu vị."

      Cẩm Tú vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đó ràng là người, cũng phải đồ ăn, sao lại trực tiếp " có khẩu vị" đâu!

      Ngay lúc Cẩm Tú biết làm thế nào cho phải, Bích La phu nhân lại đưa thiệp mời, Cẩm Tú mở xem, hóa ra Bích La phu nhân mời chủ nhân đến Quỳnh đài ngắm trăng. Cẩm Tú nghĩ đến chủ nhân vẫn giao hảo cùng Bích La phu nhân, nếu có thể ra ngoài giải i sầu cũng tốt, liền nhanh đem thiệp mới bẩm báo chủ nhân.

      Triêu Dương công chúa chút để ý mở thiệp mời, lười nhác : "Ánh trăng ở nơi nào lại giống nhau, làm gì phải vất vả chạy đến chỗ nàng ấy ngắm!"

      Cẩm Tú vừa nghe thấy, nghĩ muốn , định tiến lên khuyên bảo, ai ngờ chủ nhân ngữ điệu lại chuyển: "Bất quá tìm nàng ngắm trăng cũng tốt."

      Như vậy, ba ngày sau đến chỗ Bích La phu nhân ngắm trăng xem như định rồi.

      =============================================

      Lúc này bên xe Triêu Dương công chúa cũng có Diệp Tiềm.

      Lúc đó Cẩm Tú thuận miệng nhắc tới Diệp Tiềm, thử nghe tiếng gió từ công chúa, ai biết Triêu Dương công chúa nghe thấy Diệp Tiềm, giống như căn bản quên người này, nhàng "Nga" lên, nhướn mày, trực tiếp hạ lệnh: "Gần đây ngoài thành có chỗ đê đập tu sửa phải ? luyện võ có khí lực, giúp là được."

      Cẩm Tú nhất thời nghẹn lời, Diệp Tiềm tuy là kỵ nô, nhưng thời cũng tinh thông kỵ xạ, lại là khách trong màn của công chúa, sao có thể phái làm việc đó đây?

      Công chúa thấy nàng do dự, cười lạnh : "Thế nào, lời ta ngươi cũng nghe?"

      Cẩm Tú sao còn dám cái gì, nhanh đáp ứng, lại chạy ra phía ngoài phân phó.

      Vì thế lúc xe ngựa Triêu Dương công chúa chậm rãi xuất hành, Diệp Tiềm vốn là kỵ vệ lại rời Hầu phủ bắt đầu ra ngoài thành hỗ trợ tu sửa đê đập.

      Tác giả có chuyện muốn : các ngươi công chúa là người xấu.... Kỳ thực, kỳ thực ta chỉ muốn công chúa lạnh bạc đến rèn luyện Diệp Tiềm, để thống khổ và tuyệt vọng trở thành chất xúc tác đường trưởng thành của .

      @Anhdva Đấy, thích dỗi cho dỗi luôn, bị phạt khổ sai rồi, khổ thân Diệp thông phòng.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ngược thân tí nhể. Vậy chắc nô gia phải ốm trận long trời để người ta hối hận?
      Mi Han Mo Yuheavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 23 Tâm tư của Diệp Tiềm

      Diệp Tiềm cũng ra cùng lúc đoàn xe của công chúa xuất hành, nhưng liếc mắt nhìn những người đó cái, yên lặng thu thập đồ đạc ra ngoài thành.

      Bởi vì lúc này người tu sửa đê đập đủ, quan lại địa phương ra lệnh đưa phạm nhân giam giữ trong lao ngục ra. Vì thế Diệp Tiềm cùng với các phạm nhân mang theo gông xiềng lao động vất vả khổ sở. Người chung quanh quần áo rách nát, Diệp Tiềm cúi đầu nhìn bản thân, tuy rằng vẫn vải thô áo trắng nhưng so với người chung quanh sạch chỉnh tề hơn rất nhiều.

      Kỳ hạn công trình tu sửa đê đập sắp đến, quan quản nghiêm, rất nhiều người đều khổ chịu nổi nhưng lại biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể yên lặng chịu đựng lao khổ quá mức.

      Diệp Tiềm sợ mệt, thứ nhất tập võ thân cường thể tráng, thứ hai từ có gì mà chưa từng trải qua, tự nhiên để những thứ đó vào mắt. cúi đầu yên lặng làm việc, cho dù phía sau có quản công chỉ huy cầm roi kêu gào bắt lao động, cũng năng gì, chỉ thấp giọng đáp ứng, làm việc tốc độ nhanh hơn.

      Đến giữa trưa, quản công tới bảo lĩnh cơm. Diệp Tiềm thấy người khác đều nhanh chóng chạy lĩnh lương khô, cũng nhanh chóng buông việc trong tay lĩnh cơm trưa.

      Cơm trưa đương nhiên rất đơn giản, bát cháo loãng có thể soi bóng người cùng cái bánh thô, những người khác nhận lấy đều ăn ngấu nghiên. Diệp Tiềm nhìn bọn họ ăn, tay cầm bánh khô ngừng lại, biết đây là bộ dáng ăn cơm trước kia. ở Hầu phủ thời gian dài, xem cách ăn này còn cảm thấy có chút thô tục. Phát ý nghĩ của mình rồi, khỏi cười nhạo trong lòng: "Tiềm, vĩnh viễn cần quên thân phận của mình."

      cần quên, ngươi từng giống bọn họ, quần áo tả tơi, no đói cơ hàn.

      ăn cái bánh đó, người mang gông xiềng tới bên cạnh. Diệp Tiềm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người này bẩn thỉu chịu nổi, vừa cắn bánh vừa dùng đôi mắt dơ bẩn đánh giá mình.

      Diệp Tiềm nở nụ cười, lễ phép hỏi: "Xin hỏi đại ca có gì chỉ giáo?"

      Người kia thấy Diệp Tiềm hỏi, cũng quan tâm Diệp Tiềm, tiếp tục cúi đầu ăn bánh, lại uống hết bát cháo.

      Diệp Tiềm thấy uống xong rồi vẫn còn chưa đủ, nhìn nhìn bát cháo của mình bên cạnh, liền đưa sang : "Tại hạ nơi này còn nửa bát, nếu đại ca ghét bỏ, mời dùng hết."

      Diệp Tiềm sức ăn cũng , thế này căn bản đủ cho ăn. Bất quá cảm thấy mình ở Hầu phủ hai năm cũng từng bị đói, ngẫu nhiên đói hai bữa cũng có gì quan trọng.

      Người kia nghe Diệp Tiềm như vậy, đầu tiên là kinh ngạc nhìn cái, lại chuyển đôi mắt xuống bát cháo, cuối cùng kìm được, cổ họng trầm thấp tiếng "Đa tạ" sau đó chút khách khí bưng bát cháo uống hơi cạn sạch.

      Người nọ uống cháo xong, vừa lòng lau miệng, chép miệng nhìn Diệp Tiềm: "Này vị lão đệ, ta nhìn ngươi con người cũng sai."

      Diệp Tiềm tùy ý nở nụ cười, đối với người khác vẫn khiêm cung, cho dù đối mặt hình phạm kỳ quái cũng thất lễ, nghe ta đầu đuôi cũng chỉ cười đáp.

      Hình phạm kia thấy Diệp Tiềm chỉ cười, biết mình bị xem , vì thế ràng nghiêm trang : "Ngươi chỉ nhìn thấy ta thân chật vật, ngày xưa ta cũng từng là thượng khách của Tương vương công phủ, giỏi nhất xem tướng."

      Diệp Tiềm nghe, cũng tin, gật đầu : "Vị đại ca này là thâm tàng bất lộ."

      Hình phạm này nghe xong, hắc hắc nở nụ cười, : "Coi như ngươi có nhãn lực." xong, cẩn thận nhìn Diệp Tiềm, kinh ngạc : "Ta xem ngươi, tướng mạo đường đường, tương lai tất nhiên có thể phong hầu bái tướng, sao lại giống như ta lưu lạc đến bước tình thế này."

      Diệp Tiềm nghe xong, khỏi cười bất đắc dĩ : "Đại ca mời xem, ta thân áo thô vải đay, hẳn biết ta là nô tài hèn hạ dựa vào người khác, gì chuyện phong hầu bái tướng a!"

      Hình phạm lại lắc đầu, nghiêm túc : "Tiểu lão đệ chớ như vậy, hùng hỏi xuất xứ, tiểu lão đệ tuy rằng nhất thời khốn cùng, nhưng tiểu lão đệ tất có lúc giương cánh hùng ưng."

      trong con ngươi Diệp Tiềm nhiễm tia thê lương, gật đầu : "Dù thế nào, tạ đại ca cát ngôn."

      Hình phạm mang theo gông xiềng kia biết Diệp Tiềm căn bản tin tưởng lời mình , bất quá lúc này cũng thèm để ý, chỉ đứng lên : "Tiểu lão đệ nếu muốn có ngày bay thẳng lên trời cao, nhất định phải nhớ được chữ."

      Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, thấy hình phạm kia sắc mặt trịnh trọng, đành phải đứng dậy chắp tay hỏi: "Xin hỏi là chữ gì?"

      Hình phạm cuối cùng nhìn Diệp Tiềm cái, trong miệng thốt ra chữ: "Nhẫn." xong mang theo gông xiềng lắc lắc rung rung lần nữa làm việc.

      Diệp Tiềm đứng sững sờ tại chỗ.

      Nhẫn?

      Bản tính Diệp Tiềm có chút nhẫn, nhưng vì sao từ lúc có quan hệ mây mưa với công chúa, lại bắt đầu nôn nóng lên?

      ========================================

      Kế tiếp vài ngày Diệp Tiềm luôn ở nơi này hỗ trợ làm việc, cùng ăn cùng ở với nhóm khổ sai. Buổi tối nhìn chóp lều cũ kỹ, nhịn được nghĩ, người kia tại làm gì? Có nghĩ đến mình hay ?

      Lúc phát mình có loại ý nghĩ này, cơ hồ oán hận siết chặt nắm tay.

      Hóa ra vô luận nàng đối đãi mình thế nào, mình đều vô pháp dứt bỏ cảm tình với nàng. chua sót thừa nhận, sai, Diệp Tiềm sâu luyến mộ chủ nhân, đến mức thể tự kềm chế. thậm chí bắt đầu hoài nghi chủ nhân có phải triệt để quên hay , có phải vĩnh viễn có cách nào trở lại Bình Tây Hầu phủ. sao ngủ được, nghĩ đến về sau khả năng mình thể nhìn thấy nữ nhân quyến rũ mà lạnh bạc kia liền đau lòng đến khó có thể thở nổi. Nhưng ngày thứ hai, trời chưa sáng vẫn dậy, để công việc nặng nhọc tra tấn thân thể mình, để bản thân tạm thời cần nghĩ đến nữ nhân kia.

      Cứ như vậy đảo mắt qua nhiều ngày, ngay lúc Diệp Tiềm cho rằng ở lại chỗ này, Hầu phủ truyền đến tin tức: cho tiểu nô Diệp Tiềm hồi phủ.

      Diệp Tiềm theo gia nhân Hầu phủ bộ về thành, nhưng công chúa cũng có ý tứ triệu kiến , vì thế về gặp mẫu thân. Diệp bà tử nhìn thấy tiểu nhi tử ra ngoài nhiều ngày mới trở về, gầy rộc , quần áo cũng cũ nát chịu nổi, cả người cơ hồ còn hình người, đau lòng nâng mặt khóc lên.

      khóc xong Diệp bà tử lại kéo Diệp Tiềm vào trong phòng, ép hỏi và công chúa đến cùng là như thế nào, Diệp Tiềm đương nhiên , vì thế Diệp bà tử bắt đầu khổ tâm kêu khóc. Bà bất đắc dĩ thở dài , tỷ tỷ ngươi thời ở trong cung cũng biết thế nào, ngoại nhân đều hâm mộ lão bà ta tuổi già có thể hưởng phúc, nhưng ai biết trong lòng ta đau đớn! Ngươi các ngươi thế nào, nếu ngày nào đó ta nằm xuống làm sao an tâm được? xong Diệp bà tử lại khóc.

      Diệp Tiềm nghe mẫu thân như vậy, trong lòng càng trầm trọng, nhịn được hỏi câu: "Mẫu thân cảm thấy ta hẳn là nên cẩn thận hầu hạ công chúa sao?"

      Diệp bà tử trừng mắt hỏi lại: "Vậy ngươi còn muốn thế nào đây?"

      Diệp Tiềm trong lòng khó chịu, cúi đầu trầm mặc.

      Diệp bà tử lôi kéo tay con trai mình, thở dài : "Diệp Tiềm a, ngươi từ ăn khổ nhiều như vậy, mẫu thân biết, đây đều là mẫu thân tốt. Nhưng thời cho ngươi chịu khổ, mà là cho ngươi cẩn thận hầu hạ công chúa mà thôi! Diệp gia chúng ta như vậy đều dựa vào chủ nhân ban ân mới sống sót được. Ngươi xem ngươi ra ngoài mấy ngày nay, ngoại nhân cho là chúng ta thất sủng, các loại tin đồn tới rồi, mẫu thân nhiều ngày nay bị người ta mượn cớ mắng mỏ vài lần. Mẫu thân biết ngươi là nam tử hán, bỏ xuống được thể diện, nhưng ngươi phải biết rằng, tiểu nhân phủ Hầu gia, ai xem sắc mặt chủ tử mà sống a? Đối với chúng ta mà , sống sót mới là quan trọng nhất a!" Diệp bà tử xong lời cuối cùng cơ hồ khóc thành tiếng, chỉ dùng tay áo vải thô ra sức lau nước mắt.

      Diệp Tiềm mắt thấy tay mẫu thân thô ráp sưng đỏ, tay áo kia ràng bẩn đến chịu nổi, bà lại còn tại dùng để lau nước mắt, lau đến hai mắt đỏ bừng.

      Con ngươi tràn ra đau đớn, nhưng nhớ tới lời mẫu thân , vẫn đứng dậy đè nén : "Nương, ta cẩn thận suy nghĩ." xong quay về phòng mình.

      Lúc rồi, Diệp Yên nhi vào phòng, giọng hỏi mẫu thân: "Nương, Tiềm cái gì?"

      Diệp bà tử lau nước mắt : " có gì, bất quá là luẩn quẩn trong lòng thôi."

      Diệp Yên nhi nghe vậy thở dài: "Nương, ngươi biết, lần trước công chúa lên núi gặp cường đạo, đương kim Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, là Túc Ninh Thành thống trị bất lực khiến cường đạo đe dọa an nguy của dân chúng, vì thế phái ba ngàn tinh vệ đến Túc Ninh Thành. Kỳ thực này đó đều là vì công chúa chúng ta. Ba ngàn tinh vệ này, người người tuấn cường tráng, ta xem chính hợp với khẩu vị của công chúa. Nếu Tiềm còn như vậy, sợ là khó giữ được địa vị."

      Diệp bà tử đỏ đôi mắt : "Ngươi đừng lo lắng, Tiềm là đứa hiểu biết, biết đúng mực, lần này hẳn nghĩ thông suốt."

      ==================

      Diệp Tiềm người trở lại trong phòng, đầu giường lạnh như băng gần lò sưởi, đệm chăn đầy mảnh vá, suy sụp nằm xuống, nhìn trần nhà treo đầy mạng nhện, trong đầu chỉ cảm thấy mảnh hỗn loạn.

      Mấy ngày nay tới giờ, tu sửa đê đập khổ mệt đan xen, đói khổ lạnh lẽo, nhưng hết thảy tra tấn thân thể đều khiến quên được nữ nhân lạnh bạc chịu để tâm kia. Vừa mới nhìn mẫu thân đau khổ, tâm phảng phất bị đao lăng trì từng chút.

      vốn là nô tài hạ lưu, được lọt mắt xanh chủ nhân, có thể khiến mẫu thân sống tốt hơn, sao chỉ vì chút ngạo khí còn lại mà giạn dỗi với công chúa đâu?

      Ngươi làm sao có thể vì thể diện đê tiện của nô tài mà khiến mẫu thân bị rơi vào tình cảnh quẫn bách?

      Lúc này nhớ tới tỷ tỷ.

      Tỷ tỷ, ràng thích Tiêu thị vệ, nhưng lại đón ý hùa, ủy thân cho thiên tử thiếu niên kia, vì cái gì?

      Giờ khắc này, bỗng nhiên nhớ tới lời của kẻ tù tội kia, nhịn được trào phúng nở nụ cười, Diệp Tiềm, ngươi từ ti tiện, vì sao muốn tham luyến ngọt ngào thuộc về ngươi?

      Cái gì phong hầu bái tướng quan đến vị trí cao nhất, bất quá là cuồng ngôn của kẻ tù tội thôi, càn khôn này nơi nào có chỗ cho hạ nô đê tiện ngươi dung thân!

      trong đầu Diệp Tiềm, các loại ý niệm hỗn độn tạp trần, nhưng cuối cùng lắng đọng xuống trong đầu, cũng là có chí tiến thủ và bi ai nồng đậm.

      nô tài hèn hạ có cốt khí, ảo tưởng tham luyến chủ nhân, bản thân như vậy, vì sao thế nhưng tự biết mà tranh cãi với chủ nhân?

      Buông hết ngông nghênh, hầu hạ chủ nhân thích đáng, vì mẫu thân và người nhà tranh thủ tình cảnh, chẳng lẽ phải việc đúng đắn nên làm sao?

    5. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Tiềm thông phòng dỗi dám bỏ nhà ra bị Triêu vương đày đào mương. Tiềm gặp được ông bụt cho cẩm nang... Tiềm muốn vùng lên thành công phải nhẫn.... Nên là, tiêu Tiềm Tiềm à, tạm thời chịu khó nâng khăn sửa túi cho Triêu vương thời gian thôi, nhẫn ko phải là nhục đâu mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :