1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhân gian hoan hỉ - Tùy Hầu Châu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11.1
      Editor: Hạ Tiểu Phong

      Đa Ninh đồng ý với Chu Diệu hôm nay cùng chùa. . . Ăn cơm chay. Cụ thể là chùa nào, cầu phúc, hay chỉ là ăn cơm chay, cần phải đợi đến nơi mới biết được.

      Chu Diệu tiếng sau đến đây đón , Đa Ninh trả lời được, sau đó tắt di động. Trong di động còn có hai tin nhắn chưa xem, đến từ hệ thống tin nhắn toàn cầu, rằng tháng này được số di động 137XXXXXXXX tặng miễn phí 10G lưu lượng.

      Tin nhắn này gửi đến 30 phút trước. Đa Ninh nhịn được vui vẻ, ngày hôm qua Chu Diệu cho 10G, phải chỉ là chơi thôi nha.

      Giống như là buôn bán lời 10 triệu, tâm tình Đa Ninh vui vẻ xoay xoay cổ, sau đó khép lại máy tính bảng đứng lên thay quần áo; mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra bộ áo liền váy màu trắng thuần khiết. Lần này về nước mang nhiều quần áo lắm, nghĩ tới nghĩ lui mặc cái này, cái áo liền váy này là lần trước cùng Nhan Nghệ dạo phố rồi mua.

      Ngay cả nhãn cũng chưa cắt.

      Váy liền áo là kiểu dáng mới của đầu mùa hạ, phối hợp với cái đai lưng , sau đó thắt thành nơ con bướm ở phía sau; Đa Ninh thử vài lần thành công, đành phải cầu cứu Nhan Nghệ. Nhan Nghệ ở trong phòng nhảy giảm béo, phải ba vòng trái ba vòng, thấy đứng ở cửa, liền tắt nhạc, vung tay lên, dụ dỗ vào cửa: "Đến đến đến, xem đây là muốn ra ngoài quyến rũ ai đây?"

      Đa Ninh cười cho Nhan Nghệ biết Chu Diệu hẹn lát nữa chùa ăn cơm chay, cho nên, buổi trưa ăn cơm cùng . Nhan Nghệ gật đầu, có vấn đề gì, nhưng chế nhạo vẫn thể thiếu: "Quả nhiên vẫn là quyến rũ Chu đại soái ca nha ~."

      Đúng vậy. Đa Ninh gật đầu, xoay người, để cho Nhan Nghệ thắt cái nơ con bướm phía sau. Nhan Nghệ am hiểu nhất chính là thắt nơ con bướm, Đa Ninh quay đầu nhìn mặt kính toàn thân ở phía sau, Nhan Nghệ thắt sau lưng con bướm vô cùng đẹp.

      "Eo này, quá tuyệt!" Đột nhiên Nhan Nghệ ép sát eo của lại, hung hăng chà đạp phen.

      Ngứa ——

      "Của cậu phải là càng ngày càng to sau." Giống như lúc ở chung hồi đại học, Đa Ninh quay người lại đánh trả, giơ ra móng vuốt làm bộ muốn tập kích vòng ngực 36D của Nhan Nghệ; ra chỉ dám làm bộ mà thôi. . . ngờ còn chưa chạm tới, Nhan Nghệ bắt lấy hai tay của , lại ngại mà đặt lên ngực của chính mình, đè.

      Đột nhiên cảnh đùa giỡn trái lại biến thành đùa giỡn mạnh mẽ, hai tay Đa Ninh bất ngờ kịp phòng thủ đặt ngực mềm mại của Nhan Nghệ, khuôn mặt phút chốc đỏ lên.

      "Như thế nào, đủ lớn để kiêu ngạo ." Nhan Nghệ kiêu ngạo mà ngẩng cằm, cố ý kéo dài giọng ra , "Có phải là cực kỳ muốn, cực kỳ hâm mộ hay ?"

      Ừ. . . Quả cực kỳ muốn, cực kỳ hâm mộ.

      "Cảm giác như thế nào?" Nhan Nghệ tiếp tục đùa giỡn , giống như là đại gia phóng đãng thời cổ đại.

      Cảm giác. . . Tốt lắm. Mềm mềm □□, chưa từng cảm nhận được mềm mại và to lớn của chính mình. Đa Ninh xấu hổ và giận dỗi vì mình giống như vậy, đẩy Nhan Nghệ ra, trốn về phòng của .

      . . . Nhan Nghệ là nữ lưu manh!

      Nhan Nghệ cười ha ha, thích nhất là bộ dạng dễ thẹn thùng của Đa Ninh. Nghĩ đến cái gì, Nhan Nghệ liền đuổi theo hỏi: "Hai người các cậu cùng chùa, có muốn qua đêm ?"

      , qua đêm.

      Hai má Đa Ninh còn chưa hết đỏ, quay đầu nhìn Nhan Nghệ, nào có ai chùa mà qua đêm.

      Nhan Nghệ ra vẻ bí hiểm, nhìn bộ dáng sạch gọn gàng của Đa Ninh từ xuống dưới, lắc đầu : " qua đêm là đáng tiếc."

      Đa Ninh nghe hiểu ý tứ trong lời của Nhan Nghệ, nhếch mép với Nhan Nghệ. Di động lại vang lên, nhìn tên người gọi đến, mở màn hình nghe, chủ động hỏi Chu Diệu: ". . . Đến rồi sao?"

      " phải." Trong di động Chu Diệu với , " đột nhiên nghĩ đến hôm nay chúng ta muộn, cần ở lại chùa đêm, em đem theo các loại vật dụng rửa mặt ."

      Đa Ninh: . . .

      Mất mặt quá nhanh, Đa Ninh lựa chọn ngậm miệng . Ở đối diện, Nhan Nghệ nghe được nội dung cuộc trò chuyện vui vẻ, hơi há miệng : "Quả nhiên Chu đại soái ca phụ mong đợi của mình."

      ——

      Đa Ninh nghĩ tới Chu Diệu muốn ăn cơm chay ở Thiên Đà Sơn của thành phố B, khó trách đến trễ giờ. Bởi vì từ thành phố A đến B mất bốn năm giờ lái xe, từ thành phố B đến Thiên Đà Sơn còn phải du thuyền, cho dù bây giờ lập tức xuất phát, đến được ngọn núi Tự Miếu chạng vạng.

      Buổi chiều 2 giờ, Đa Ninh ngồi ở nhà ăn ca nô ăn bánh mì và quả hạch Chu Diệu mua đến, nâng mắt liếc Chu Diệu cái. Phía đối diện, Chu Diệu ăn bát mì thịt bò ăn liền, bên trong còn có hai miếng xúc xích.

      Khóe môi nâng lên ý cười, Chu Diệu gắp nửa miếng xúc xích đưa đến miệng Đa Ninh: "Đến đây, ăn miếng."

      Xúc xích vị hạt ngô (bắp) chút cũng dễ ăn. Đa Ninh có phần ghét bỏ, nhưng vẫn há miệng cắn miếng.

      Chu Diệu cực kì vừa lòng, khóe miệng sắp vểnh lên trời rồi, lộ ra hàm răng trắng, trơn bóng lóe sáng. Bởi vì chú Chu là nha sĩ, từ răng của Chu Diệu tốt đến mức có thể so với quảng cáo kem đánh răng. biết có phải mấy năm nay Chu Diệu đen hay , mà răng lại sáng bóng thêm chút.

      "Vì sao đột nhiên muốn Thiên Đà Sơn." mở miệng hỏi Chu Diệu.

      "Thời gian trước vội đến hỏng rồi, thấy hôm nay khí tốt nên ra ngoài du ngoạn chuyến." Chu Diệu trả lời , dừng chút còn , "Thuận tiện gặp vị bạn già."

      " có bạn là người ở Thiên Đà Sơn?" Đa Ninh có chút tò mò, sao chút cũng biết.

      "Trước kia phải, giờ đúng rồi." Chu Diệu cho , sau đó lộ ra ít sắc mặt thương tiếc.

      Đa Ninh chớp ánh mắt, cúi đầu đặt câu hỏi: ". . . Chẳng lẽ ta xuất gia à?"

      "Thông minh, đúng rồi." Chu Diệu khen ngợi , nâng ngón tay cái lên với .

      Ánh mắt Đa Ninh mở tròn, vô cùng tò mò bạn của Chu Diệu là vị nào, lại cảm thấy quan tâm nhiều lễ phép, nhịn xuống hỏi nhiều. Chu Diệu thấy bộ dạng tò mò lại nghẹn hỏi, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai cười nhe răng, với : "Giữ lại chút kinh hỉ, đến nơi biết ".

      Kinh hỉ. . . Kinh hỉ trượt cầu luôn nha.
      Last edited: 8/12/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11.2
      Editor: Linh

      Đa Ninh quăng ánh mắt nhìn vực sâu vô biên vô tận ở phía ngoài, lộ ra lm đồng tiền như như ; bởi vì nhịn được, vẫn cong cong miệng. Đột nhiên duỗi qua bàn tay, Chu Diệu thay vuốt lọn tóc trán bị gió thổi loạn.

      Đa Ninh liếc mắt nhìn cái, nghiêng người sang bên.

      "Ngứa tay." Chu Diệu lấy tay ra.

      Đa Ninh nhìn từng đợt sóng cuồn cuộn bên ngoài, suy nghĩ cũng theo từng làn sóng, ra ra ngoài chơi như hôm nay, cùng Chu Diệu phải lần đầu tiên. Hồi hai người trốn nhà trẻ ra ngoài chơi, sau khi lớn lên mua vé cùng nhau ngồi xe chơi.

      Kết quả rất kỳ quái, cảm tình thanh mai trúc mã như của và Chu Diệu, năm năm trước lại có thể bại bởi cái gọi là nhất kiến chung tình.

      Đúng, năm năm trước Chu Diệu cho , nhất kiến chung tình với Diệp Tư Tư.

      Như là, toàn bộ thế giới đều sáng lên.

      Cho nên lúc trước cùng với , trời đều tối sao?

      lãng mạn nhất kiến chung tình oh. . . Trong lòng Đa Ninh nôn mửa, sao lại chưa từng có đối tượng nhất kiến chung tình. Đa Ninh nâng má, sau đó vòng vo nghiêng đầu, nhìn bên trái rồi bên phải chút.

      "Nhìn cái gì?" Chu Diệu đặt câu hỏi cho .

      trả lời: "Xem có soái ca hay ." Cũng tìm người nhất kiến chung tình.

      "Vớ vẩn!" Chu Diệu đẩy đầu của , ra lệnh, "Soái ca ngay đối diện em. . . tại cho em nhìn mười phút, cho phép dời mắt."

      Đa Ninh: . . .

      Ca-nô nhanh chóng đến bến tàu Thiên Đà Sơn, Đa Ninh cùng Chu Diệu cùng nhau rời thuyền; qua cửa sắt xoay ngang chênh vênh (??), Chu Diệu đưa tay dắt đoạn. Sau đó buông tay ra, hai người mỗi người bên đường.

      Sau đó từ bến tàu đến chỗ chùa miếu của bạn Chu Diệu còn cần đoạn đường. Chu Diệu tiêu tiền thuê chiếc xe đẩy chạy bằng điện, chở lên núi.D@Đ#L$Q%Đ^^

      Linh sơn nhiều loài hoa, khoảng cùng nước đều mịt mờ. Thiên Đà Sơn là thánh địa Phật giáo, tự nhiên phong quang ven đường vô cùng xinh đẹp.

      phải lần đầu tiên Đa Ninh đến Thiên Đà Sơn, thậm chí đến đây rất nhiều lần. Trước kia mẹ rất thành kính Phật tử, mỗi khi đến mười rằm của tháng đều lên núi thắp hương cầu phúc, thường thường tham gia chút hoạt động khai quang chùa.

      Mẹ tin thần phật trời như vậy, nhưng mà, kết cục ông trời mang lại cho mẹ lại tốt.

      Giờ này khắc này gió núi phẩy, sau giữa trưa ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây vẩy rơi xuống, trong khí lộ ra màu vàng nhàn nhạt. Đa Ninh ngửa đầu, hơi hơi híp mắt.

      "Nghĩ đến dì." Chu Diệu lên tiếng hỏi, thoáng liếc mắt qua chỗ cái.

      Đa Ninh nhàng gật đầu: "Ừ."

      "Ai. . . Chu đại gia hát bài cho em." Chu Diệu cười với , "Đến đây, chọn bài ."

      Cuộc đối thoại này, là phương thức trước kia Chu Diệu hay dùng để dỗ vui vẻ. Chu Diệu ca hát luôn rất êm tai, hơn nữa rất thích hát, lúc học sơ trung tham gia cuộc thi mười giọng hát hay muốn đứng đầu. Mỗi ngày tan học đều phải bồi KTV luyện hát, bởi vì tốc độ tay của chậm, sợ bài tập kịp làm; hoàn cảnh lúc ấy chính là nằm ra bàn làm bài tập, Chu Diệu cầm mic đứng đối diện biểu diễn từng bài.

      Kết thúc bài hát, còn phải ngẩng đầu, phối hợp vỗ tay.

      Đương nhiên, Chu Diệu lên trung học làm bộ như vậy nữa, dùng lời của , sợ nhiều mình.

      Chuyện cũ lên trước mắt, đến thời gian trước mắt đều trở nên động lòng người. Nếu Chu Diệu mở miệng, Đa Ninh tự nhiên khách khí, lập tức chọn ca khúc của nam thần. Chu Diệu lắc lắc đầu, khụ khụ cổ họng, bắt đầu hát bài của Lý Kiện《 Bên hồ Baikal 》.

      Chu Diệu hát nhàng dương dương tự đắc, lười biếng miễn cưỡng; Đa Ninh hạ nửa cửa kính xe xuống, gió chầm chậm thổi đến, sau đó khí đều trở nên lả lướt mềm mềm. dựa vào ghế lái phụ, cũng bắt đầu ngân nga theo Chu Diệu.

      Mãi đến khi, đến ngọn núi có chùa miếu cao nhất của Thiên Đà Sơn.

      Mặt trời, lặn xuống giữa sườn núi.

      Tiếp đãi cùng Chu Diệu là vị tiểu sư phụ dáng người thấp bé, Chu Diệu thẳng ý đồ đến với tiểu sư phụ: "Tôi muốn dẫn người gặp Nhất Thành Đại sư của các cậu."

      Nhất Thành Đại sư. . .

      Đa Ninh đứng ở bên người Chu Diệu, nhìn quanh khung cảnh bốn phía. Nơi này là tứ hợp viện, mái hiên màu son, vòng cửa sáng loáng, ở giữa có gốc cây hòe già. thể hương khói tràn đầy như bên ngoài, bên trong u tĩnh thanh nhã, đừng du khách, đến tăng nhân cũng nhiều lắm. Nguyên nhân là bên ngoài cửa vào có tấm biển cấm.

      Đương nhiên, khi Chu Diệu mang theo tiến vào liền trực tiếp làm lơ tấm biển cấm kia.

      Rất ràng, cũng phải lần đầu tiên Chu Diệu tới đây, bởi vì tiểu sư phụ khó xử kêu tên của : "Chu thí chủ, sao ngươi lại tới nữa. . ." D@Đ#L$Q%Đ^^

      Giống như, Nhất Thành Đại sư cũng rất muốn gặp Chu Diệu . . .

      Cho nên, rốt cuộc Nhất Thành Đại sư là ai? Đa Ninh chớp mắt, nghĩ ra được người bạn nào bên cạnh Chu Diệu mà có cảnh giới cao như vậy, cao đến mức khám phá hồng trần ngộ đạo quy y phật môn.

      Là xảy ra chuyện gì sao. . .

      "Cậu cứ cho Nhất Thành sư phụ của cậu như này, hôm nay tôi mang theo vợ tôi đến muốn đòi lễ gặp mặt. Cậu ta muốn thấy tôi, cũng phải gặp vợ của tôi." Chu Diệu .

      xong, còn cầm lấy tay , bày ra cho tiểu sư phụ xem.

      Tiểu sư phụ: ". . ."

      ". . ." Đa Ninh cũng ra lời, vừa vặn có thể ra lời dối của Chu Diệu.

      Vẻ mặt tiểu sư phụ bất đắc dĩ, vào thông báo.

      Đa Ninh rút tay mình về, trong lòng có phần được tự nhiên, hơn nữa nghĩ đến Diệp Tư Tư: "Chu Diệu, giờ em phải là vợ của ."

      "Trước kia phải."

      "Nhưng tại phải."

      ". . . Vậy cũng có chuyện gì." Chu Diệu đặt bàn tay lên bả vai , nhàng đè xuống, thân thể cũng hơi nghiêng rồi dựa lại gần, "Chúng ta trước lừa đến lễ ra mắt rồi sau, quà ra mắt thuộc về em, được ?"

      Hiếm lạ à. Đa Ninh nhíu mi, tại chỉ hiếu kỳ Nhất Thành Đại sư là ai thôi.

      "Đợi lát nữa em nhìn thấy Nhất Thành Đại sư nhớ đừng kêu tên cậu ta." Chu Diệu dặn dò , như là có ý tốt cho biết.

      "Vì sao?" Đa Ninh mở miệng hỏi.

      "Bởi vì —— "

      Chu Diệu còn chưa xong, cửa sương phòng ở trước mặt mở ra, người đàn ông cao lớn tuổi còn trẻ ra; đầu bóng lóang, người khoác áo cà sa màu nâu, bộ mặt trang nghiêm lại. . . Quen thuộc.

      "Cố học trưởng!" Đa Ninh nhịn được kinh ngạc kêu lên. Vẻ mặt khó có thể tin, làm sao có thể là Cố Gia Thụy. . .

      "Tại hạ Nhất Thành, xin chào Hứa thí chủ." Cố Gia Thụy nhàn nhạt mở miệng, hiền lành nhắc nhở .

      "Bởi vì cậu ta giả bộ với em." Bên tai, Chu Diệu cũng nhàn nhạt bổ sung lời vừa rồi còn chưa hết.
      Last edited: 8/12/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12.1
      Editor: Linh

      Tuyệt đối nghĩ tới Nhất Thành Đại sư lại là Cố học trưởng.

      Nhất thời Đa Ninh có phần khó tiếp thu được, lại thể nhìn thẳng vào Nhất Thành Đại sư vầng trán rộng, mũi cao mắt sâu đúng là Cố Gia Thụy trong trí nhớ. Nghĩ đến lúc ngồi du thuyền tới đây Chu Diệu muốn cho kinh hỉ, Đa Ninh thầm muốn nhắm mắt mắng chửi người. . . Đây phải kinh hỉ, căn bản chính là bom đấy.

      thế trước mắt bộ dáng Nhất Thành Đại sư còn trang trọng nghiêm túc, hai mắt từ bi nhìn , cho dù Chu Diệu nhắc nhở nên bị lừa, còn có chút bị kinh sợ, nghĩ mình có nên chắp hai tay thành chữ thập hỏi thăm chút hay .

      Đúng lúc này, Nhất Thành Đại sư vươn tay sờ soạng đầu của , ôn nhu mở miệng : "Đa Ninh, lâu gặp."

      Đa Ninh: . . .

      Hình như Nhất Thành Đại sư vẽ vòng tròn vòng đầu của , cả người Đa Ninh ngây ra. Nhưng Nhất Thành Đại sư như này, cùng với Cố học trưởng trong trí nhớ vẫn có vài phần trùng hợp.

      Trong trí nhớ, bộ dáng Cố Gia Thụy cũng như này chứ đâu.

      Chu Diệu lớn hơn tuổi, cũng học đại sớm hơn năm. Lần đầu tiên gặp Cố học trưởng chính là Chu Diệu mang theo khi đó học cấp ba ăn cơm cùng với bạn học đại học của . D@Đ#L$Q%Đ^^

      Bốn người trong ký túc xá, ngoại trừ Chu Diệu còn ba người khác là Cố Gia Thụy, Ô Giang, cùng với Hà Hạo. Cố Gia Thụy lớn tuổi nhất trong phòng ngủ của bọn họ, lớn hơn ba người kia tuổi; cũng là người đàn ông có tính cách ôn nhu nhất trong số bọn họ.

      Cho phép dùng là người đàn ông, phải người con trai.

      Bởi vì Cố Gia Thụy làm cho người ta cảm thấy rất thành thục.

      Thành thục như vậy mà có thể thể tại các mặt, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt duỗi tay sờ đầu mỉm cười ôn nhu; ví dụ như chuyện làm việc luôn nhanh chậm chút hoang mang; ví dụ như tình sử lúc học đại học của rất phong phú có rất nhiều bạn . . .

      Ví dụ đủ loại, Cố Gia Thụy vốn có bất kì cái gì bộ dáng nào giống con trai, biểu hoàn toàn là người đàn ông hoa tâm thành thục. Dùng lời của Chu Diệu trước mà , khi còn ra oai ở nhà, Cố Gia Thụy dấn thân vào biển cả.

      Vấn đề là, Cố học trưởng như vậy làm sao có thể xuất gia đây? Còn thành Nhất Thành Đại sư ở chỗ này. . .

      Đa Ninh nghẹn hồng cả mặt, quay đầu nhìn nhìn Chu Diệu, bộ dáng Chu Diệu sớm tập thành thói quen; lập tức duỗi tay kéo về phía mình, lành lạnh gọi thẳng pháp danh của Cố học trưởng : "Thế nào, Nhất Thành Đại sư, lễ gặp mặt rồi đừng quên."

      Cố học trưởng chỉ cười cười, chủ động ân cần thăm hỏi : "Đa Ninh, gần đây em vừa về nước sao?"

      Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Cố học trưởng, bởi vì vừa mới nhận giáo huấn, lúc đáp lại Cố học trưởng cố gắng hết sức gọi pháp hiệu của : "Đúng vậy. . . Nhất Thành Đại sư."

      "Ha."

      Bên cạnh, Chu Diệu có phần chịu nổi, cười nhạo tiếng. Bởi vì có người vẻ mặt khẩn trương cùng thành kính, rất giống với thấy Bồ Tát.

      " có việc gì, Đa Ninh nếu em quen vẫn gọi ta là Cố học trưởng ." Cố học trưởng lại mở miệng, giọng ôn hòa lại dày, " quen được sao, tên chỉ là pháp hiệu, quan yếu."

      Ừ, Đa Ninh nhanh chóng gật đầu.

      Khuôn mặt ra vẻ thản nhiên, nội tâm sớm thành đống hỗn độn. May mắn Cố Gia Thụy chưa ra chuyện hoang đường kiểu "Tiền đồ chuyện cũ duyên tan hết, từ nay về sau nơi này chỉ có Nhất Thành có Cố Gia Thụy. . ." Bằng nhất định giống Chu Diệu, cho rằng Cố Gia Thụy giả bộ X!

      Tiếp đó, Cố Gia Thụy chiêu đãi cùng Chu Diệu ở thiện phòng, tự mình pha bình trà nóng cho bọn họ.

      Bố trí trà, chén ấm, xông cao. . . Cố Gia Thụy cởi áo cà sa khoác nửa, mặc quần áo áo dài nửa ngồi giường, động tác pha trà trong tay mây bay nước chảy lưu loát sinh động giống như —— làm ra vẻ.

      Cố Gia Thụy với cùng Chu Diệu đây là trà Long Tĩnh trà búp Minh Tiền (loại trà ngon hái trước tiết Thanh Minh), sau đó đưa cho ly trà, đồng thời nhắc nhở : "Cẩn thận nóng."

      Hương trà thơm mát, đợt từng nhè từng lướt qua cánh mũi. Đa Ninh ngồi quỳ đệm hương bồ, cẩn thận nhấp ngụm, quả vị vô cùng tốt.

      bàn có thêm hai đĩa hoa quả cùng trà bánh, là tiểu sư phụ vừa đón bọn họ bưng tới. Cố Gia Thụy thấy vẫn có phần co quắp, cười cười hỏi : "Đa Ninh, tại em cùng Chu Diệu hòa hảo như lúc ban đầu, tâm ý tương thông sao?"

      Ách. . .

      "Đương nhiên." Chu Diệu thay trả lời, ý có điều chỉ câu, "Bằng tôi mang Đa Ninh tới gặp làm cái gì."

      là còn chưa. . . Đa Ninh ở trong lòng lắc đầu.

      Cố Gia Thụy nhàn nhạt cười, hề hỏi nhiều.D@Đ#L$Q%Đ^^

      "Cố học trưởng, Nhất Thành có ý là. . . hoàn toàn thành tâm sao?" Đa Ninh sợ Cố Gia Thụy hỏi nhiều về vấn đề của cùng Chu Diệu, dời đề tài , ham học hỏi đặt câu hỏi cho Nhất Thành Đại sư. chưa từng chuyện với người xuất gia bao giờ, chỉ có thể hỏi chút chuyện đơn giản liên quan đến pháp hiệu.

      Kết quả vừa dứt lời, Chu Diệu liền chế giễu nở nụ cười, nâng mi mắt với : "Nông cạn, đại sư nào có trắng ra như vậy."

      Trong nháy mắt Đa Ninh nóng mặt. Hình như lý giải của nông cạn . . .

      "Đúng vậy Đa Ninh, chính là ý tứ này." Cố Gia Thụy Nửa ngồi đối diện lại khẳng định lời của , bắt đầu mỉm cười , "Lòng người duy khó dò, chỉ có tu dưỡng mới là việc độc nhất. Quả Nhất Thành chính là hoàn toàn thành tâm hướng phật."

      Đa Ninh hoàn toàn sợ ngây người: ". . ."

      Chu Diệu cũng chịu nổi, ánh mắt buồn quan tâm nhìn về núi xanh mây trắng ngoài cửa sổ, sau đó nâng tay xoa xoa cái trán.

      ——

      "Chu Diệu, xem sao yên lành mà Cố học lại xuất gia?" Còn trở nên như vậy. . . Siêu nhiên thế ngoại.

      "Quỷ hiểu , đầu óc nước vào chăng."

      Chạng vạng, Đa Ninh cùng Chu Diệu ăn cơm bố thí xong ra chùa miếu tản bộ. Tản bộ là đưa ra, bởi vì muốn biết làm sao Cố học trưởng có thể biến thành Nhất Thành Đại sư. nghĩ tới Chu Diệu cũng biết.

      Ban đêm núi có chim hót ếch kêu, chít chít oa oa hòa vào với nhau. Đa Ninh ngẩng đầu, vài ngôi sao lóe lên, thưa thớt treo nền trời đêm xanh thẫm, có vẻ ban đêm Thiên Đà Sơn tĩnh lặng u hơn. Con người thay đổi kỳ quái, ví dụ như đột nhiên Chu Diệu nhất kiến chung tình, hiểu sao Cố học trưởng lại xuất gia.

      Đa Ninh nghĩ như vậy, thở dài hơi.

      Thấy kỳ quái, Chu Diệu tán dóc hai câu: "Tuy rằng biết nguyên nhân cụ thể, nhưng vốn lúc trước Cố Gia Thụy sống rất xa hoa dâm dật, cuối cùng cảm thấy có ý nghĩa, khám phá hồng trần hiểu ra cuộc đời hư ảo. Chính là cái gọi phật pháp vô biên, bản thân mình phải tự tu luyện."

      Chu Diệu cũng hai câu phật ngữ, sau đó ho khan tiếng.

      Nhưng . . như thế này sao? Đa Ninh nhìn Chu Diệu.

      "Mười có tám | chín phần là như thế này, sai đâu."

      Hai người tới bên cạnh hồ hoa sen, bóng đêm mờ tối, tay Chu Diệu để trong túi, xoay người dựa vào tảng đá bên cạnh, hít hơi cảm khái câu: " ra ở núi như này cũng tệ, khí mới mẻ lo phiền, thực ra cũng có chút động tâm."

      "Động tâm muốn xuất gia sao?" Đa Ninh đâm chọc trước mặt Chu Diệu, oán giận .

      "Đúng thế." Khóe môi Chu Diệu nổi lên chút ý cười, người thoáng nghiêng về phía trước, con ngươi lại sáng lại sâu, như tối ánh trăng tối nay in xuống hồ sen dao động; tạm dừng lát, dùng cách khác hỏi : "Đa Ninh, nếu cũng xuất gia. . . Có phải em đau lòng ?"
      Last edited: 8/12/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12.2
      Editor: Linh

      cũng muốn. . . Xuất gia? Đa Ninh bị hỏi đột ngột kịp đề phòng, ngẩng đầu chống lại con mắt của Chu Diệu. Thấy ở đuôi mắt Chu Diệu đều là ý cười, nhịn được thở phì phò.

      Đau lòng cái đầu quỷ ý. lạnh nhạt mở miệng: "Nếu muốn xuất gia, nhất định em phải tự mình quy y cho ."

      xong, xoay người bước .

      "Chờ, chờ ." Chu Diệu đứng lên, duỗi tay kéo chiếc nơ con bướm ở sau bộ váy liền thân của .

      Nơ con bướm dùng để kéo được, lúc kéo lập tức bị tuột ra ——

      " xin lỗi. . . phải cố ý." Chu Diệu kéo đai lưng, kéo lấy như chăn dê.

      Đa Ninh cắn chặt răng: ". . . Vậy buông tay ra."

      Chu Diệu buông tay, cả đoạn đường kéo từ hồ sen trở lại sương phòng bọn họ ở qua đêm. Bởi vì Chu Diệu muốn cùng giả bộ làm vợ chồng để lừa lễ gặp mặt, Cố học trưởng chỉ bảo tiểu sư phụ chuẩn bị cho cùng Chu Diệu gian phòng.

      gian phòng, cũng có gì là được.

      Ở chùa cổ trong núi, nếu mình ở gian phòng thực ra Đa Ninh còn có chút dám ngủ. Sau khi rửa mặt, thay áo ngủ quần ngủ mình mang đến, trèo lên chiếc giường có hai tấm ván gỗ.

      Chủ động để lại vị trí cạnh cửa sổ cho Chu Diệu.

      " mang áo ngủ." Đột nhiên Chu Diệu mở miệng , đứng nhìn nằm giường.

      Cho nên. . .

      Chu Diệu nâng tay lên, bắt đầu cởi quần áo. Đa Ninh né nửa người, nhìn Chu Diệu thoải mái cởi áo, quần, sau đó chỉ chừa lại chiếc quần tứ giác leo lên giường, nằm sang bên kia.D@Đ#L$Q%Đ^^

      " cho phép nhìn nhiều." Chu Diệu nhìn , lên tiếng nhắc nhở.

      Cũng phải chưa thấy qua. Đa Ninh nghiêng người, tiếp tục nằm ngoan ngoãn.

      Hai tấm phản đặt chung chỗ, nhưng ở giữa đặt chiếc bàn vuông . cùng Chu Diệu an phận ngủ ở hai bên.

      Sau đó ban đêm, Chu Diệu vẫn tự giác mặc áo sơmi cùng quần tây vào. Khuya khoắt, cùng đều bị muỗi cắn tỉnh lại. ràng có mặc quần áo ngủ, nhưng vết hồng ở cẳng chân nhiều hơn chút. Chu Diệu tiến lại gần phía , tay thay gãi cẳng chân, bên làm ồn: "Nếu , tìm ít nước để đuổi muỗi ."

      Chắc chắn , Đa Ninh chỉ chỉ đồng hồ tường, hai giờ đêm rồi.

      Vậy làm sao bây giờ.

      Tiếp tục ngủ , ngủ được; ngủ sao, vậy cứ nhắm mắt .

      Hai người nằm chung chỗ, Chu Diệu nhắm mắt lại, mở miệng hỏi : "Đa Ninh, về chuyện mấy năm nay em ở Toronto ."

      Đa Ninh cũng nhắm hai mắt, hỏi lại Chu Diệu: ". . . Phương diện nào." Nếu muốn tiếp, có thể đến nhiều chuyện lắm.

      "Chuyện gì cũng được." Chu Diệu ngáp cái, tìm cho chút đề tài, "Ví dụ như bên ngoài có đàn ông theo đuổi em hay ."

      Nhất thời Đa Ninh lên tiếng.

      " có?" Chu Diệu nở nụ cười, giống như cười nhạo.

      ". . . phải, em chỉ tính xem có bao nhiêu người." Đa Ninh trả lời.

      Chu Diệu: ". . ."

      Ngày hôm sau, khi bắt đầu có những thanh của ngày mới, mỗi ngôi chùa cổ ở Thiên Đà Sơn đều vang lên từng đợt tiếng chuông. Đa Ninh đứng lên ra cửa, gặp Cố Gia Thụy định giảng dạy đạo sớm. Cố Gia Thụy vẫy vẫy tay, cười hỏi : "Đa Ninh, có muốn xem ta giảng dạy khóa sớm ?"

      Đối mặt với lời mời của Cố học trưởng, Đa Ninh biết nên cự tuyệt thế nào: ". . . Có thể chứ?"

      Cố học trưởng nhìn : "Đương nhiên có thể."

      đời này chút chuyện có thể dẫn đến chết người là gì, người đàn ông vốn ôn nhu làm đại sư trong miếu càng ôn nhu hơn. Đa Ninh theo Cố học trưởng tới đại điện giảng khóa sớm, hiểu sao lại nghĩ đến tối hôm qua Chu Diệu muốn bỏ nhà , nếu Chu Diệu cũng muốn tới nơi này làm hòa thượng thời gian, liệu có thể biến thành ôn nhu ?D@Đ#L$Q%Đ^^

      Trong đầu ra hình ảnh Chu Diệu đầu bóng loáng tiểu hòa thượng Q, Đa Ninh nhịn được cười.

      Bởi vì rất đáng .

      Đền lớn, phật hiệu trang nghiêm. Đa Ninh ngồi hai đầu gối xếp bằng ở đại điện, bên nghe Cố học trưởng giảng dạy khóa sớm cho các đệ tử, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng tiểu hòa thượng đầu bóng loáng của Chu Diệu, khóe miệng liền nhịn được kéo ra.

      Làm sao bây giờ, sắp khống chế được chính mình. Nghiêng đầu, liền thấy Chu Diệu từ phía cửa sổ tới, tuấn cao lớn đứng ở chính sảnh, nhíu mi nhìn ngồi quỳ ở bên góc.

      Đa Ninh nhanh chóng đứng lên, vụng trộm chạy tới.

      "Ngốc. nhìn chằm chằm em lúc bị lừa đến đây." Chu Diệu vô cùng trơ trẽn bị Cố học trưởng lừa tới nghe khóa sớm.

      Đa Ninh hé răng, bởi vì bị lòng hiếu kỳ của chính mình lừa đến.

      "Nếu như phải khó chịu, lát nữa cười nhạo trận." Chu Diệu còn , mang theo xuống thềm đá ở đại điện. Hai tay cắm trong túi, cho dù áo sơmi nhăn nhúm, vẫn ảnh hưởng đến bộ dáng đẹp trai lạnh lùng.

      Đa Ninh giải thích, gật gật đầu.

      Chu Diệu lắc đầu, dừng lại, cũng nhếch môi dưới. Có chút buồn cười.

      Đa Ninh cùng Chu Diệu muốn xuất phát trở về thành phố A, trước khi cùng Chu Diệu vẫn thăm viếng các vị thần phật ở tháp cổ. Cùng Chu Diệu quỳ gối trước mặt thần phật, Đa Ninh biết nên cầu cái gì. Mẹ dạy nên quá tin tưởng thần phật, tuy rằng cũng hiểu được thần phật chỉ là ký thác tâm linh. Cũng giống như Cố học trưởng xuất gia, nhất định tin tưởng thần phật.

      "Cầu cái gì thế?" Đa Ninh lên tiếng hỏi Chu Diệu bên cạnh.

      "Tùy tiện cầu thôi." Chu Diệu miễn cưỡng với , "Nếu có gì để cầu, liền cầu con nối dòng gì đó."

      xong, Chu Diệu bắt đầu cầu, mặn nhạt với phật chủ: "Phật chủ phù hộ, phù hộ nhà họ Chu chúng con có nhiều cục cưng thông minh đáng ."

      "Lạch cạch —— "

      Ống thẻ trong tay Đa Ninh thiếu chút nữa rơi xuống nền đất.

      "Mẹ , Đỗ của em mỗi lần bái phật đều câu này." Chu Diệu quay đầu lại, dạy cầu phật như thế nào."Cũng giống như vậy, cầu ."

      "Vâng. . ." Đa Ninh gật gật đầu, nhìn tượng phật pháp tướng trang nghiêm trong đại điện, nhắm mắt lại, trong lòng có bất luận thỉnh cầu gì.

      Cầu phật phải thành tâm mới linh. Cho nên, bằng cầu gì hết.

      Ban đêm, lúc Đa Ninh trở lại hoa viên Lam Thiên ở thành phố A muộn, sau khi Chu Diệu đưa đến cũng trở về chỗ ở cách công ty xa.

      Nhan Nghệ vẫn đợi chưa ngủ, ép hỏi đêm qua có xảy ra chuyện mấu chốt .

      Phật môn là nơi thanh tịnh, cứ coi như cùng Chu Diệu đôi tình nhân nam nữ hoan ái, cũng sợ phật chủ tìm chuyện đấy. Trước lúc từ Thiên Đà Sơn trở về, nhận được chuỗi tràng hạt, lễ gặp mặt Cố học trưởng đưa cho . Hạt gỗ tử đàn, từng viên màu tối nhưng lại phản quang xâu cùng chỗ, vô cùng đẹp. Ngoài ra, Cố học trưởng còn đưa cho thêm tràng hạt hoa lê.

      Đa Ninh đưa mấy tràng hạt hoa lê mà Cố học trưởng đưa để Nhan Nghệ chọn lựa. Nhan Nghệ tưởng là vật kỷ niệm mua trở về, cảm khái bây giờ hàng nhái còn giống như vậy.

      cho Nhan Nghệ, tràng hạt phải là vật kỷ niệm mua từ mấy cửa hàng bên ngoài chùa miếu, là lễ gặp mặt Cố học trưởng đưa.

      "Cố học trưởng nào?" Nhan Nghệ hỏi, con mắt chớp chớp.

      "Cố Gia Thụy." Đa Ninh , nhịn được việc gì, vậy nên hết cho Nhan Nghệ, "Chính là bạn cùng phòng trước kia của Chu Diệu, bộ dáng rất đẹp trai mê người. . . ấy xuất gia."

      "Cái gì!" Miệng Nhan Nghệ cũng há to, "Cố Gia Thụy xuất gia làm hòa thượng? !"

      Đúng vậy. Nếu tận mắt nhìn thấy khẳng định tin; vừa vặn lúc về cùng Nhất Thành Đại sư chụp lưu niệm tấm hình. Đa Ninh đưa ảnh chụp cho Nhan Nghệ xem.

      Nhan Nghệ cầm di động của , tin nổi nhìn ảnh chụp chung với Cố học trưởng mặc tăng phục, vẫn còn có chút tin: "Cosplay. . . Nhất định là cosplay!"

      Nếu cosplay tốt rồi. Đúng rồi, Cố học trưởng thêm weibo!

      Đa Ninh tìm được weibo của Cố học trưởng đưa cho Nhan Nghệ xem. Vừa vặn, năm phút trước Cố học trưởng còn đăng trạng thái, chỉ có bốn chữ —— "Cùng nhau an tĩnh."

      "Ông trời có mắt!"

      2 phút sau, Nhan Nghệ hà hơi, khó có thể tự giữ vui sướng khi người gặp họa đứng lên, với , "Đa Ninh, mình luôn luôn nghĩ vị Cố tiện nhân kia có thể bị phụ nữ như thế nào hàng phục, nghĩ tới bị phật chủ thu phục. . ."

      Cố tiện nhân? Nhất Thành Đại sư?

      Đa Ninh nhìn hai mắt Nhan Nghệ . . Đây là có chuyện gì sao?
      Last edited: 8/12/17

    5. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Truyện hay quá ad ơi
      mong có chương thg xuyên

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :