1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm cũng rất nhớ nàng - Sơ Vân Chi Sơ Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. h0903nhunhu

      h0903nhunhu New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      10
      Tự nhiên đọc tới khúc có nữ phụ, con này còn xuyên nữa.... tình tiết truyện lúc nó tính kế nữ9 cứ sợ có ngược đâm ra hơi nản đọc, giờ edit có ngược tí tẹo nào làm mừng rớt nước mắt
      Thích ăn thịtTồn Tồn thích bài này.

    2. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Xk vs xk

      Chương sau chắc giận hờn nho đây.
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Diễn ca, em biết có tuổi nên em đặt cược lốc milu là hông thả dê ko tổ chức như dậy đâu. Nhưng mà bị ẻm fan gơ cuồng nữa hắc trinh tiết rồi. Theo tình hình này, em cược thêm hộp milu nữa là tem giai tân của còn nguyên đai nguyên kiện rồi. Cố gắng lên người em :058::058:
      Thích ăn thịtTồn Tồn thích bài này.

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 22 nghi ngờ


      Mùng bảy tháng năm, Oanh Ca và Ngọc Trúc thức dậy từ sớm, chuẩn bị hầu hạ Thanh Li rửa mặt, thế nhưng sau khi tiến vào nội thất, hai người thấy Thanh Li vẫn còn nằm giường chưa chịu thức dậy, nhất thời cả hai giật nảy người.


      Ngọc Trúc chỉ biết Thanh Li khỏe, tiểu nương chưa từng nghĩ nhiều, tiến lên ân cần hỏi han: "Tiểu thư khỏe ạ? Có muốn mời đại phu ?"


      Thanh Li lười biếng mở mắt ra, vui vẻ chút nào, "Ta sao."


      Từ Oanh Ca theo hầu Thanh Li, tính tình cẩn thận, nghe giọng điệu của nàng như thế biết ngay tâm trạng nàng tốt, vậy nên cả người mới có tinh thần, lười biếng muốn nhúc nhích.


      Có điều, bình thường tâm trạng tốt có thể hiểu được, hôm nay ràng tiểu thư nhà mình rảnh mà, nàng có hẹn với người ta đấy.


      Càng cần phải , người hẹn tiểu thư hôm nay chính là quân chủ Đại Tần, thiên tử vạn người.


      --- Đừng là thất hẹn, chỉ cần muộn chút, lỡ đâu bệ hạ tức giận, chỉ sợ phải mang tội.


      Oanh Ca nháy mắt bảo Ngọc Trúc chuẩn bị nước, còn mình đến trước giường Thanh Li, " phải mấy ngày trước tiểu thư còn rất vui vẻ ư? Sao đến hôm nay, ngược lại trông người có vẻ chờ mong lắm?"


      " có gì mà." Thanh Li ngồi dậy, thản nhiên : "Lấy y phục đến cho ta ."


      Oanh Ca thấy nàng muốn nhiều lời nên cũng thức thời hỏi nữa, tiểu nương làm theo lời dặn của nàng đến tủ y phục lấy bộ thích hợp để mặc trong hôm nay.


      Oanh Ca vừa , chỉ còn lại mình Thanh Li ngồi ở giường, nàng lại bắt đầu ngẩn ngơ.


      Hôm này là mùng bảy tháng năm, vừa đúng thời gian Hoàng đế hẹn nàng.


      Đối với hôm nay, ban đầu Thanh Li rất chờ đợi, tuy nhiên vì miếng ngọc bội hoa lan kia mà tâm trạng nàng hoàn toàn sa sút, dù biết hôm nay được gặp Hoàng đế, nàng cũng vui nổi.


      Cho đến giờ khắc này, nàng vẫn còn rối rắm vấn đề --- Có nên hỏi chuyện này ?


      Đối với nàng, chuyện này nặng tựa ngàn cân, đè nặng trong lòng, nếu hỏi, quả thực giống như con ruồi kẹt trong cổ họng, nghẹn chết nàng.


      Song nếu bảo Thanh Li hỏi, nàng biết phải mở miệng như thế nào.


      Lỡ như... Hoàng đế thừa nhận biết làm sao?


      Giả sử đoạn tình kia, nàng nên làm gì?


      Quan trọng nhất là.... Nàng có can đảm mở miệng hỏi chuyện tờ giấy kia chính là tin tưởng , biết đâu Hoàng đế nhớ kỹ chuyện này.


      Sao đó sao, Hoàng đế làm thế nào?


      Thời đại này, nam nhân ba thê bảy thiếp chứ phải vợ chồng như đại, nếu Hoàng đế muốn nạp nàng ta chắc chắn có ai phản đối.


      Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Thanh Li bỗng có chút khó chịu.


      Giống như hồi cẩn thận cắn trúng lưỡi, đau đớn ê ẩm mấy ngày liền.


      Lúc này đây so sánh ra, khác cảm giác đó là bao nhiêu.


      Nếu như Hoàng đế chưa từng hứa hẹn cả đời này chỉ có mình nàng, nếu như đối xử với nàng tốt như thế, nếu như chưa từng lời đường mật trêu chọc trái tim nàng, nếu như lòng nàng vẫn luôn lặng im như nước gợn sóng, hoàn cảnh nan giải như bây giờ.


      ---- Chính vì động lòng cho nên mới có cảm giác đau lòng.


      Nhắc tới cũng mỉa mai, vừa mới nếm trải tình ngọt ngào, thế mà Thanh Li nếm được vị đắng chát nhàn nhạt trong đó.


      Dù là như thế, chuyện nên làm phải làm thôi.


      Nàng thầm thở dài hơi, nhanh chóng sắp xếp nỗi lòng lộn xộn, sau khi ăn mặc trang điểm ổn thỏa, nàng mới dẫn hai thị nữ ra ngoài.


      Lục nữ quan chờ ngoài cửa, thấy Thanh Li ra bà chỉ cười cười, "Bệ hạ muốn dẫn nương nương ra ngoài giải sầu, đám nô tì theo gò bó quá, hôm nay chúng ta ở nhà."


      Buồn cười, Bệ hạ quản người nghiêm như vậy, sao có thể nguyện ý cho người ta theo làm kỳ đà chứ.


      Trong lòng Thanh Li rối rắm chuyện kia, nàng cũng để tâm đến mấy thứ vặt vãnh này, nàng chỉ thuận miệng đáp tiếng, chưa kịp thêm tiếng nào Vương nữ quan bước nhanh tới bẩm báo, "Nương nương, Bệ hạ tới."


      ****


      Ngụy Quốc Công phủ ở nội thành, xung quanh đều là phủ đệ của các triều thần khác, Hoàng đế muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, cũng muốn so đo thân phận nên đứng ở cửa sau Ngụy Quốc Công phủ đợi nàng.


      Lúc Thanh Li khoan thai tới thấy Hoàng đế ngồi lưng ngựa, mặt mày vẫn tuấn sắc bén như trước, có điều khóe môi cong lên, tư thế oai hùng phấn chấn có thêm mấy phần dịu dàng.


      Cách nhau đoạn, Thanh Li cảm nhận được ánh mắt sáng rực của rơi mặt mình, ánh mắt chuyên chú, tựa như chỉ có mình nàng mà thôi.


      Nàng ngạc nhiên về ánh mắt Hoàng đế, trái tim tự chủ đập thình thịch, song khi nhớ đến câu nữ lang dưới thành kia, đầu óc nàng lập tức thanh tỉnh, nàng cúi đầu cắn môi, cất bước tiếp.


      lâu rồi Hoàng đế chưa gặp nàng, lòng cực kỳ thỏm nhớ mong, nhìn thấy tiểu nương mặc bộ váy áo xanh nhạt tới, thanh nhã như hoa sen dưới ánh mặt trời, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, da trắng hơn tuyết, cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.


      trở mình xuống ngựa, bước nhanh đến nắm tay tiểu nương, thấy nàng cúi đầu chuyện, cũng nghĩ nhiều mà quay sang dặn dò hai thị nữ bên cạnh nàng, " lấy cho nương nương các ngươi mũ trùm đầu, trời nắng to, nên phơi ra ngoài.


      Biết Thanh Li muốn ra ngoài, Ngụy Quốc Công phủ chuẩn bị xe ngựa từ lâu, ngoài nắng chỉ có xíu, cho nên khi nghe Thanh Li hơi ngạc nhiên, Hoàng đế nhìn thấy cũng giải thích nhiều, chỉ mỉm cười, dịu giọng hỏi: "Diệu Diệu có biết cưỡi ngựa ?"


      Ngụy Quốc Công phủ là con nhà võ, nam hài tử từ tập cưỡi ngựa bắn cung, nữ hài tử phải mềm mại hơn nên học nhiều, có điều dù sao Thanh Li cũng phải là nữ hài tử, nàng biết học thêm chút mới tốt nên dưới kiên quyết phản đối của Đổng thị nàng nhất định học cưỡi ngựa.


      Tố chất nàng tệ, học rất tốt, nếu lần đầu gặp mà Hoàng đế hỏi như vậy, Thanh Li nhất định trả lời thoải mái, tuy nhiên hôm nay, do bị ngăn cách bởi nữ lang dưới thành mà nàng khó tránh cảm giác được tự nhiên, nàng ngẩng đầu mà chỉ giọng trả lời, "Biết ạ."


      Mặc dù nàng lên tiếng, có điều vẻ mặt thẹn thùng giống lần trước, Hoàng đế cảm nhận được có gì đó đúng, lại thấy tiểu nương cúi đầu nhìn mình, trong lòng liền khẳng định.


      --- Rốt cuộc do tuổi còn , giấu được suy nghĩ trong lòng.


      Có điều, tuy biết nhưng vẫn thích.


      "Tiểu oan gia." Hoàng đế cao hơn nàng rất nhiều, lúc tới gần chuyện khỏi khom lưng, tiến đến trước mặt nàng giọng hỏi: "Trẫm vừa mới tới, còn chưa kịp bắt nạt nàng mà, yên lành, sao nàng lại buồn rồi?"


      Thanh Li nghe dịu dàng , trong lòng nàng rất ngọt ngào, cộng thêm mấy phần khổ sở mơ hồ, cuối cùng, mùi vị gì nữa.


      Nếu thái độ Hoàng đế lạnh nhạt chút nàng đỡ đau lòng hơn, cứ dịu dàng như thế, ấm ức tích tụ trong lòng Thanh Li mấy ngày nay đồng loạt dâng lên, mắt nàng hơi xót, giọng mang theo mấy phần đáng thương, mạnh mẽ lên tiếng: "Nào có."


      Nàng chịu , có cũng chối bỏ, Hoàng đế biết có nên tin hay , ánh mắt rũ xuống dừng lại mi mắt nàng chút, sau đó quay qua nhận chiếc mũ che trong tay Oanh Ca, tự mình đội cho nàng.


      Bởi vì như thế, đành phải buông bàn tay nắm tay nàng ra.


      Thanh Li thấy bàn tay ấm áp rời , hiểu tại sao, trong lòng nàng hề muốn.


      Đầu ngón tay run rẩy, nàng vội rút vào ống tay áo, cố gắng kiềm chế.


      "Vẻ mặt buồn rầu này là sao?" Hoàng đế cúi đầu, thắt lại dây lụa nơi cằm Thanh Li, ánh mắt chuyên chú, giọng điệu rất nặng, "Nếu trong lòng có nghi ngờ hãy hỏi thẳng Trẫm, bất luận thế nào, Trẫm cũng trả lời nàng ràng."


      Thanh Li bị những lời ấy làm cho sững sờ.


      Thấy Thanh Li như thế, biết nhớ ra gì đó mà cười khẽ, rồi lại thở dài, "Có điều, Trẫm sợ nàng lại tin."


      Thanh Li hỏi câu: "Có ý gì ạ?"


      Hoàng đế nhìn nàng cười cười, ngón tay như có như véo cằm nàng cái, giọng vừa mang theo ngạo nghễ cũa thiên tử, vừa đậm tình ý của tình lang.


      : "Lần đầu tiên gặp nàng, Trẫm biết --- Nàng phải là nữ nhân của Trẫm."


      Vừa nghe câu này, chỉ đầu ngón tay, mà ngay cả trái tim Thanh Li cũng run lên.


      Hoàng Đế nhìn sâu vào mắt nàng, làm như thấy run rẩy trong đáy mắt tiểu nương, tiếp: "---- Trẫm xem nàng là thê tử chứ phải Hoàng hậu, đương nhiên, Trẫm cũng hi vọng nàng xem Trẫm là vi phu chứ phải thiên tử." Lúc Thanh Li nữa tỉnh nửa mê lại tiếp tục: "Diệu Diệu, nàng có hiểu ý Trẫm ?"


      Thanh Li ngơ ngác nhìn Hoàng đế, tựa như hiểu ra gì đó, lại tựa như biết gì, kinh ngạc qua nhưng nàng vẫn thốt nên lời.


      --- , nàng là thê tử của chứ phải Hoàng hậu.


      --- còn hỏi nàng, nàng có hiểu ý hay .


      Từ Thanh Li rất thông minh, song giờ khắc này, cả người nàng cứng ngắc, miệng như bị dán lại được lồi, trừ ngơ ngẩn nhìn ra có động tác gì khác.


      Hoàng đế cũng thèm để ý, xiết chặt tay nàng, mạnh đến nổi nàng cảm thấy xương cốt rã rời, nàng nhàng chớp mắt nghe chậm rãi tiếp: "Kết tóc làm phu thê, ân ái nghi ngờ."


      Thanh Li thảng thốt bừng tỉnh, ngón tay mạnh mẽ run run trong lòng bàn tay .


      "Tiểu Diệu Diệu." Hoàng Đế buông lỏng tay, sắc mặt bình thường nhưng hề thiếu bá đạo đặc trưng của nam nhân, chỉ nhìn nàng bình tĩnh : "--- Trẫm là nơi nàng dựa vào, nàng phải tin Trẫm."
      Last edited: 9/11/17

    5. h0903nhunhu

      h0903nhunhu New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      10
      nhờ có câu này của làm e có thêm động lực để đọc <3 ta cuồng sủng thích ngược nha :3
      Thích ăn thịtTồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :