1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Diện thủ - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Diệp nô tì còn ăn khổ dài dài.

      Chương 19 Dưới trăng

      Lúc lửa nóng dần dần tan , thô suyễn chậm rãi bình ổn, lý trí Diệp Tiềm bắt đầu quay về, thân mình cũng chầm chậm cứng ngắc.

      Rời khỏi chỗ trơn ướt lầy lội, cúi đầu cắn răng, con ngươi tận lực tránh núi non phập phồng phía dưới, dám nhìn lại chủ nhân lần. Vừa rồi như đổi dạng, biết đây là đúng. Nghĩ đến vừa rồi kích cuồng cùng với giờ phút này ái muội kiều diễm, mặt lại đỏ. Câu nệ ngồi dậy, đứng sang bên, biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.

      Từ việc hôm nay, hết thảy đều thay đổi, biết mình có khả năng coi nữ nhân kia là chủ nhân đơn thuần. Nếu dần từng bước cùng nàng sung sướng hưởng cá nước thân mật, tâm sao có thể lạnh xuống, sao có thể yên tĩnh?

      Đường kế tiếp nên như thế nào, biết. Mẫu thân tha thiết kỳ vọng nơi đó nên làm thế nào, càng biết.

      Triêu Dương công chúa bên môi tựa tiếu phi tiếu, tà nghễ nhìn Diệp Tiềm, lành lạnh, ôn nhu hỏi: "Diệp Tiềm, bốc đồng vừa rồi nơi nào, tại sao nhìn cũng dám nhìn ta?"

      Lời lạnh lẽo mềm mại truyền đến, Diệp Tiềm biết vậy nên khi làn hương hoa mai xông vào mũi, so với lúc trước càng nồng đậm vài phần, chỉ làm cho tâm thần dập dờn đến bất lực.

      Diệp Tiềm cúi đầu xuống, cắn răng : "Chủ nhân, ta dám nhìn."

      Triêu Dương công chúa nghe vậy cười, ngón tay vuốt mái tóc, vòng eo đong đưa: "Vì sao?"

      Diệp Tiềm vẫn cúi đầu như cũ, môi mỏng mím chặt như lưỡi đao lợi hại, mở miệng trả lời, chỉ có hô hấp càng dồn dập hơn.

      Triêu Dương công chúa thu hồi tiếng cười yếu ớt, trogn mắt nhiễm lãnh đạm, chút để ý ra lệnh: "Diệp Tiềm, bản cung muốn ngươi ngẩng đầu nhìn bản cung."

      Thanh này bởi vì vừa mới trải qua hoang đường mà mềm nhũn, nhưng uy nghiêm trong đó cũng cho phép khinh thường. Diệp Tiềm nghe thấy mệnh lệnh này, cũng dám làm trái, chậm rãi ngẩng đầu.

      Trước mắt chủ nhân có chút kiều khiếp vô lực, lúc này lấy tay đỡ thân mình hơi dựa lên, tóc dài xinh đẹp duyên dáng như mây tràn xuống, lờ mờ nửa che ngực. Cố tình tiêu nhũ kia cân xứng no đủ, tóc dài nhè sao có thể che đậy hết, vì thế có thể thấy hai điểm hồng nho tỏa ra sáng bóng mê người.

      Tâm Diệp Tiềm run lên, nắm chặt nắm tay, hơi nhếch môi, dám .

      Mùi thơm lại xông vào mũi, tâm loạn như ma.

      Triêu Dương công chúa cười mỉm theo dõi mắt , nhấn từng chữ: "Tới đây, hầu hạ ta."

      Diệp Tiềm cắn răng, muốn cự tuyệt, nhưng lại cự tuyệt nổi, tự chủ được bước về phía trước hai bước, vươn tay muôn ôm nữ tử này, nữ nhân này vừa rồi bị ép buộc dưới thân muốn sống muốn chết.

      Nhưng ngay lúc bàn tay to sắp chạm vào thân thể công chúa tản ra từng trận mùi thơm, công chúa bỗng nhiên ngửa đầu cười to, cười đến bộ ngực sữa no đủ cũng rung động.

      Động tác Diệp Tiềm đình trệ tại chỗ, đỏ mặt giọng hỏi: "Chủ nhân?"

      Phượng mâu Công chúa nhướn lên, châm chọc cười nhìn Diệp Tiềm, trêu ghẹo : "Diệp Tiềm, lúc trước phải ngươi cự tuyệt ta quyết đoán sao? Ta nghĩ ngươi là nam nhân rất có cốt khí, sao lại cam nguyện giống như Phẩm Liên, Phủ Đào cúi đầu hầu hạ bên người ta?"

      Triêu Dương công chúa vươn ngón tay, quyến rũ xoa cái cắm như đao khắc của thiếu niên, cảm thụ được phía dưới cứng ngắc, nàng chuyển động ngón tay thon dài tuyệt đẹp trắng như ngọc có móng tay đỏ tinh xảo sáng bóng, tới bên môi Diệp Tiềm.

      Nàng nhàng thở ra, thanh ái muội mà lạnh bạc: "Diệp Tiềm, kỳ thực ngươi sớm muốn ta, có phải ? Ở núi, ngươi đều giả vờ, có phải ?"

      Diệp Tiềm bộ mặt xanh mét, ngừng lại, thở dốc, tay nắm chặt thành quyền, từng bước lui về phía sau, dám tin nhìn chằm chằm chủ nhân, cắn răng hỏi ra lời lúc trước dám hỏi cũng muốn hỏi: "Nàng, nàng cùng ta như vậy, chỉ là vì nhục nhã ta sao?"

      Triêu Dương công chúa cúi mắt, môi dụ người phun ra tiếng cười lơ đãng: "Nhục nhã? Tại sao lời ấy! Bất quá là hai bên tình nguyện, ngươi hoan ta ái thôi."

      Diệp Tiềm nhìn Triêu Dương công chúa, trong ánh mắt có giãy dụa cùng thống khổ. biết hôm nay vì sao chủ nhân tận lực dẫn dụ khiến huyết khí sôi trào cũng thể đào thoát kiều diễm nàng bày ra. Nhưng mà vạn lần ngờ, chủ nhân hôm nay làm như thế, chỉ là vì ngày ấy ở núi mình cự tuyệt nàng.

      Nữ tử này, nàng chính là cam lòng bị tiểu nô đê tiện cự tuyệt.

      Nàng chỉ muốn mình trở thành vòng chỉ mềm dưới vạt váy nàng thôi!

      Triêu Dương công chúa liếc nhìn Diệp Tiềm, nàng đương nhiên thấy thiếu niên này mặt xanh mét cùng với trong con ngươi dần dần lộ ra sắc bén và nhục nhã, nàng nhàng cười nhạo: "Thế nào, nổi giận?"

      Diệp Tiềm cứng ngắc mà thong thả lắc đầu, từ hàm răng bật ra bốn chữ: "Diệp Tiềm dám!"

      xong, xoay người lại, hành lễ với công chúa nhanh chóng rời .

      Nhìn bóng lưng Diệp Tiềm rời , Triêu Dương công chúa lười nhác dựa vào sạp, nàng đương nhiên cũng lo lắng.

      Thiếu niên này, là gia nô Hầu phủ, sao có thể chạy khỏi bàn tay của nàng đâu?

      Đối với nàng mà , chỉ có muốn hay , cần có thể được hay .

      =========================================

      Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tiềm tận lực tránh né chủ nhân, luôn luôn xuất ở bên cạnh Triêu Dương công chúa, Triêu Dương công chúa cũng để ý, mỗi ngày thưởng trăng, ngắm cúc, ngày cứ qua như vậy. Về phần Phủ Đào và Phẩm Liên, lâu cho bọn họ hầu hạ, Triêu Dương công chúa cảm thấy có lẽ gần đây thân mình có chút mệt mỏi, đối với nam nhân có hưng trí.

      ngày, Triêu Dương công chúa ngồi ở trong đình xem hoa cúc nở rộ, Tiêu Đồng đứng bên cạnh, ở hồi bẩm việc điều tra đạo phỉ núi gần đây. Theo Tiêu Đồng hồi báo, đạo phỉ đó phải đạo phỉ thực , ngược lại giống thế gia ăn chơi trác táng trong Túc Ninh Thành.

      Triêu Dương công chúa nghe xong tin tức này, cười châm chọc.

      Bản thân gia Hầu gia là loại người nào, bình thường kết giao loại bằng hữu gì, ngày thường lời vô vị gì, Triêu Dương công chúa đều biết. Nàng chỉ nhớ ngày xưa lúc gả tới, khi đó dù biết mình tới kết cục thế nào, nhưng vạn vạn ngờ có ngày bị hôn phu hữu danh vô thực của mình bán đứng cho ngoại nhân a!

      Nàng nhíu mày : "Trước đó vài ngày, Trệ từng gởi thư, ban bố pháp lệnh rồi, dẫn tới chư hầu các nơi rục rịch. Việc này lớn lớn, cũng , nếu lúc này đắc tội Hầu gia, lại cho Trệ thêm phiền toái."

      Trầm ngâm lát, Triêu Dương công chúa nở nụ cười: "Thôi, Hầu gia dù biết nặng , cũng cần vì thế mà trở mặt. Ngươi nghe lệnh ta ra ngoài, tìm vài người quan lại địa phương ăn chơi trác táng, bắt giữ xử lí là được." Giết gà dọa khỉ, tin tưởng Hầu gia về sau làm việc cũng đến mức đúng mực như thế.

      Tiêu Đồng nghe xong, tuân mệnh làm việc, chẳng qua xong cái này, Tiêu Đồng phảng phất còn chưa hết ý, muốn lại thôi nhìn Triêu Dương công chúa.

      Triêu Dương công chúa cũng chưa liếc cái, nhàn nhạt phân phó: "."

      Môi Tiêu Đồng động đậy, trong lòng có chuyện, nhưng lại có cách nào ra. Thân phận như vậy, sớm mất tư cách ra rồi. Nhưng Triêu Dương công chúa phân phó tiếng, lại thể gì, vì thế bỗng nhiên nhớ tới Diệp Tiềm, liền trả lời: "Tiêu Đồng cả gan hỏi chút, đối với Diệp Tiềm an bày thế nào?" xong, Tiêu Đồng mới cảm thấy mình giống như lại hỏi câu nên hỏi, khuôn mặt cương nghị lộ ra màu đỏ.

      Diệp Tiềm tại là người của công chúa, đây là chuyện hầu như toàn bộ Hầu phủ đều biết.

      Hai năm trước Diệp Tiềm vẫn là thiếu niên câu nệ như vậy, thời thế nhưng vào màn của công chúa, đây là chuyện Tiêu Đồng làm thế nào cũng nghĩ tới, cũng làm nhớ tới liền cảm thấy ngũ vị tạp trần.

      Diệp Tiềm, là tay cầm tay dạy bảo, cơ hồ đem sở học cả đời dốc túi truyền thụ.

      Triêu Dương công chúa nghe Tiêu Đồng hỏi đến Diệp Tiềm, thế này mới phảng phất nhớ tới người này, kinh ngạc nở nụ cười, lại chút để ý : " a, nên như thế nào như thế đấy !"

      Công chúa ra như vậy, Tiêu Đồng minh bạch, nên đặc biệt an bày đối với Diệp Tiềm, chỉ đẻ cho tiếp tục làm thị vệ là được.

      Bất quá được Tiêu Đồng nhắc tới như thế, Triêu Dương công chúa đối với Diệp Tiềm mấy ngày gặp lại nổi lên vài phần hứng thú. Bất quá nàng muốn hỏi Tiêu Đồng chuyên này, liền tùy tiện gọi Cẩm Tú tới, Cẩm Tú vội vàng đem tình hình Diệp Tiềm gần đây bẩm báo.

      Hóa ra thời gian gần đây Diệp Tiềm tận lực thay ca với thị vệ khác, đều chọn làm ở những nơi gần chủ tử, mới khiến cho Triêu Dương công chúa mấy ngày nhìn thấy .

      Cẩm Tú theo sát phản ứng của chủ nhân, săn sóc hỏi: "Chủ nhân, muốn gọi Diệp Tiềm vào hay ?"

      Triêu Dương công chúa lắc đầu, thú vị nở nụ cười : " cần."

      Cẩm Tú thấy chủ nhân tươi cười hàm chứa hứng thú, con ngươi hơi hơi nheo lại, cũng biết đánh chủ ý gì. Bất quá có thể tưởng tượng, kế tiếp Diệp Tiềm này hiển nhiên ngày qua thể tiếp tục thái bình.

      ======================================

      thực tế, mấy ngày nay tinh thần Diệp Tiềm quá rã rời.

      Cơ hồ toàn bộ người Hầu phủ đều biết tiểu nhi tử của bà tử Diệp gia giặt quần áo được Triêu Dương công chúa ưa thích, thành thần tử dưới vày người ta. nhà này a, đầu tiên là Diệp Trường Vân ở Thượng Y Hiên câu dẫn Hoàng thượng được đón vào cung, thời tiểu nhi tử này lại leo lên tỷ tỷ nhà thiên gia, người chung quanh vừa hâm mộ vừa ghen tị.

      Ma ma Diệp gia cũng rất đắc ý, bà sinh ra làm nô, tuổi trẻ tang phu lại dẫn theo nhi nữ, sinh sống dễ, sớm đem lễ nghi liêm sỉ ném sang bên, dính chút chuyện phong lưu kiếm ăn cũng làm ít, Diệp Tiềm này, tiểu nhi tử đó được như vậy. thời bà biết con trai của mình được chủ nhân sủng hạnh, đương nhiên là có vinh yên, thường thường dạy con trai của mình cẩn thận hầu hạ được đắc tội công chúa.

      Mỗi lúc như vậy Diệp Tiềm luôn rên tiếng, trầm mặt cúi đầu .

      Diệp mụ bất đắc dĩ thở dài, hài tử này luôn luôn quật cường, trước kia còn nghe lời Trường Vân tỷ tỷ, thời Trường Vân vào cung, tiểu nhi tử Diệp Tiềm này xem như còn nghe ai vào nữa.

      Diệp Tiềm nhẫn nại nghe mẫu thân lải nhải xong, nặng nề trở về phòng nằm xuống. Lúc này là cuối mùa thu, sạp chỉ có chăn mỏng, lạnh, may mắn thân mình luôn luôn cường tráng, để chuyện này ở trong lòng.

      Trước kia phòng này có mấy huynh đệ, sau này các ca ca ào ào thành gia, trong phòng chỉ còn lại mình .

      nằm trong phòng lạnh như băng, ngẫu nhiên mơ màng ít chuyện cách xa thân phận của mình, ví như công chúa kia tràn ngập mùi thơm, lại ví như Hầu gia kia cưỡi con ngựa cao to mặc cẩm y.

      trợn to ánh mắt trong trẻo nhìn nóc nhà đen tuyền, phát mình nghĩ càng nhiều, trong lòng lại càng thống khổ. thân thể tốt, có ngộ tính, vài năm học võ, công phu tinh tiến ít, ngay cả Tiêu Đồng cũng khen . Nhưng vậy thế nào, vẫn là cái gì. chính là tiểu nô trong phủ Bình Tây Hầu, có xuất thân thể chịu nổi, cả đời đều có cơ hội cầm lấy kiếm, quang minh chính đại nỗ lực vì bản thân. vĩnh viễn có cơ hội trở nên nổi bật! Các ca ca nghĩ gì, người hầu khác chung quanh cũng nghĩ này đó, bọn họ thỏa mãn với cuộc sống, ngẫu nhiên có thể được chủ nhân ưu ái đề bạt, đó là việc vui bằng trời. Chỉ có Diệp Tiềm , ham muốn việc cách xa thân thế cả trời.

      mùi thơm tràn ngập kia, dáng người thướt tha kia, kiều kia kìm lòng đậu tràn ra miệng, hoang đường qua llà vô hạn phong tình lười nhác, cũng thuộc về , cả đời đều chân chính thuộc về !

      Đêm nay, thiếu niên mười sáu tuổi trong bóng đêm tìm thấy đường ra, tâm tuyệt vọng lạnh như băng, tay liều mạng nắm chặt giường, cơ hồ muốn cào ra cái động ở giường.

      Ngay lúc bi thương cơ hồ muốn tuyệt vọng, bỗng nhiên ngửi thấy cỗ mùi thơm mơ hồ.

      Cả người nhất thời cứng đờ, động cũng dám động.

      hạ nhân thô bỉ, cũng hiểu biết mùi hương, nhưng tinh tường biết mùi này phải là mùi son phấn rẻ mạt người các tỷ tỷ, cũng phải mùi hoa tràn ngập chung quanh hậu hoa viên.

      Trong thanh nhã u tĩnh dẫn theo vài phần mị hoặc, đời này chỉ ngửi thấy người người, đó là người khiến thống khổ lại vui thích.

      Lúc đầu cho rằng đó là ảo giác của mình, vì thế lắc mạnh đầu để bản thân thanh tỉnh. Nhưng mùi thơm kia lại dần dần nồng đậm hơn, tiếp theo chợt nghe tiếng ván cửa kêu lên.

      giật mình cái, vội ngồi dậy!

      Cửa mở, nữ nhân đứng trước cửa, dáng người nàng mạn diệu, ở dưới ánh trăng thành dáng hình tuyệt đẹp mà thần bí, làn váy uốn lượn phân tán bậc cửa lâu năm cũ nát.

      Triêu Dương công chúa, là nàng đến.

    2. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Tiềm bị lên bờ xuống ruộng. Tiềm bị ngược thân, tự mình ngược tâm. Cũng may, lần đầu tiên của Tiềm trót lọt, chứ người ta hay bảo lần đầu tiên bị tuột dây xích sút dây sên lắm. Nên Tiềm hãy tự tin lên nào, ngày Triêu vương gia độc sủng còn xa xa xa xa đâu.
      Mi Han Mo Yu, linhdiep17, heavydizzy2 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 20 Phòng ốc sơ sài

      Diệp Tiềm nhìn chằm chằm thân hình mạn diệu dưới trăng, nín thở.

      Triêu Dương công chúa lần nữa đóng lại ván cửa cũ kĩ, vì thế trong phòng lại mảnh tối tăm.

      Trong bóng đêm, Diệp Tiềm có thể nghe tiếng vạt váy sột soạt, tiếp theo ngửi thấy mùi thơm mơ hồ càng ngày càng gần. biết công chúa sờ soạng đến bên kháng, nhưng nắm chặt quyền, vẫn nhúc nhích.

      Lúc này, trong bóng đêm truyền đến tiếng công chúa nhàng kêu "A", tiếng sột soạt dừng lại, giống như có gì ngã xuống. Tâm Diệp Tiềm bỗng chốc nhấc lên, vội thấp giọng hỏi: "Chủ nhân, ngươi sao chứ?"

      Công chúa cũng đáp, chỉ là trong bóng đêm nàng chậm rãi ngồi xổm xuống. Trong lòng Diệp Tiềm càng lo lắng, vội bật dậy, nhanh chóng nhảy đến bên người công chúa, vươn cánh tay ra nâng nàng dậy.

      Triêu Dương công chúa nắm bàn tay to của , trong bóng đêm bỡn cợt cười ra tiếng: "Bắt được ngươi!"

      Diệp Tiềm bỗng chốc sửng sốt, lập tức phản ứng lại, công chúa căn bản là cố ý. xấu hổ, cứng rắn : "Chủ nhân, lúc này là đêm khuya, biết chủ nhân đến phòng tiểu nô có gì phân phó?"

      Triêu Dương công chúa căn bản thèm để ý tức giận, tay ngọc thon thon sờ soạng dọc theo cánh tay đến ngực , thân mình mềm nhũn dựa vào trong lòng , ôm lấy , đắc ý ghé vào tai : "Ngươi hỏi ta có gì phân phó sao? Ta đây phân phó cái gì ngươi đều tuân mệnh sao?"

      Diệp Tiềm đỏ mặt, biết Triêu Dương công chúa đêm khuya đến phòng mình có thể phát sinh chuyện gì. Đối với câu hỏi của Triêu Dương công chúa, dám , nhưng kế. Chuyện kế tiếp Triêu Dương công chúa phân phó tất nhiên khiến biết làm sao.

      muốn lại lần nữa bị nàng dụ hoặc hay là phân phó, thuận theo làm thần tử dưới váy hầu hạ nàng sao?

      Triêu Dương công chúa biết Diệp Tiềm do dự, nhưng kỳ thực nàng vốn định chop Diệp Tiềm cơ hội do dự, nàng trực tiếp kiễng mũi chân hôn lên môi . Triêu Dương công chúa nghe tiếng đoán vị trí hẳn là tồi. Môi như mật ngọt trực tiếp tìm được Diệp Tiềm, chuẩn xác hôn lên.

      Diệp Tiềm nháy mắt ngây dại, trong đầu phảng phất nổ tung, cả người cứng ngắc.

      Bọn họ có da thịt thân thiết, nhưng đôi môi đỏ bừng cao quý môi hôn lên mình, loại chuyện này còn chưa từng xảy ra!

      môi Triêu Dương công chúa rời , cúi đầu đưa tay sờ soạng chạm vào lồng ngực Diệp Tiềm rộng lớn kiên cố, nơi đó đầy lửa nóng bỏng, phập phồng kịch liệt. Triêu Dương công chúa kề sát vào thân mình Diệp Tiềm, vừa lòng cảm thấy phía dưới bắt đầu sôi sục lên.

      Diệp Tiềm cứng ngắc lát, rốt cục vươn tay, chậm rãi nâng nàng lên, đè nén cuồng nhiệt trong lồng ngực, cởi váy công chúa.

      Nhưng vạt váy nữ tử rườm rà phức tạp, Diệp Tiềm cởi được.

      Triêu Dương công chúa nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay dẫn đường cho Diệp Tiềm: "Ta dạy ngươi cởi vạt váy nữ chủ nhân như thế nào ..."

      Diệp Tiềm hô hấp đục ngầu dồn dập, đột nhiên tránh thoát khỏi tay Triêu Dương công chúa, hai tay thô bạo dùng sức xé mạnh, chỉ nghe tiếng động vang lên, vạt váy Triêu Dương công chúa bị xé rách toang, từ người nàng rơi xuống đất.

      Diệp Tiềm khàn khàn hỏi: "Chủ nhân, váy cởi như thế này sao?"

      Ban đêm mùa thu, thân mình Triêu Dương công chúa xích lõa được ôm ở trong lòng Diệp Tiềm, nhàng rung động.

      Diệp Tiềm duỗi hai tay ra, ngồi xuống ôm lấy chủ nhân, vài bước đến bên kháng, đem thả công chúa vào trong chăn mỏng còn mang theo hơi ấm của mình.

      cũng lập tức nhảy lên kháng, chui vào ổ chăn, ôm chặt Triêu Dương công chúa.

      Rất nhanh, trong phòng tràn ngập mùi hoa mai nồng đậm, mê tâm, cùng với mùi hương này là tiếng nàng khóc nức nở kiều, còn có nam nhân gầm .

      Bên ngoài mặt trăng như cũng ngượng ngùng, lén lút vào sau mây.

      Lúc đó cách căn phòng hạ nhân sài này xa, có người cầm kiếm đứng yên trong bóng tối.

      Sắc mặt bình tĩnh nhìn cửa sổ kia, như ngọn núi nguy nga bất động.

      ai biết, từ trong cửa sổ bay ra mùi thơm mơ hồ, hẳn là ngửi thấy. Nếu ngửi thấy, biết nghĩ thế nào.

      ==========================================

      Lúc kích cuồng trong phòng trở lại bình tĩnh, chỉ có nữ tử bên trong bắt đầu thở dốc khe khẽ đầy cảm xúc. Lúc này, thanh nam tử trầm thấp tràn đầy xin lỗi : "Chủ nhân, nơi này của Tiềm đơn sơ lạnh lẽo, ủy khuất chủ nhân."

      Triêu Dương công chúa kiều vô lực ghé vào trong ngực Diệp Tiềm, giọng trêu đùa : "Lạnh lẽo? có a, sao ta chỉ chạm vào khối lửa nóng đâu!"

      Diệp Tiềm lại đỏ mặt, may mắn trời tối công chúa cũng nhìn thấy, ho , giọng : "Chủ nhân, bị người nhìn thấy tốt, bây giờ chủ nhân muốn trở về hay ?"

      Triêu Dương công chúa lười muốn động đậy, ghé vào trong ngực nũng nịu : " cần, cả người ta còn khí lực. Chẳng lẽ ngươi ôm ta trở về a?"

      Bàn tay to của Diệp Tiềm sờ qua vòng eo của nàng, mềm yếu ngấy ngấy, khỏi nghĩ, có phải mỗi lần nàng hoang đường rồi tay chân đều vô lực ?

      Lúc này Triêu Dương công chúa cũng bởi vì cả người bủn rủn mà an phận xuống, ngón tay nàng nghịch ngợm vẽ vòng điểm thù du ở trước ngực , chọc hít hơi bắt lấy tay nàng.

      Triêu Dương công chúa thuận theo: "Ta còn muốn sờ, Diệp Tiềm, buông ra."

      Diệp Tiềm dám theo, có vẻ buông tay nàng ra.

      Triêu Dương công chúa đạt được mục đích, ngón tay nghịch ngợm tiếp tục xuống, xẹt qua thắt lưng rắn chắc hẹp gầy, đến chỗ mẫn cảm tùy ý sờ soạng. Thân mình Diệp Tiềm cứng đờ, trầm giọng cảnh cáo: "Chủ nhân!"

      Triêu Dương công chúa nghe, tiếp tục chơi đùa.

      Diệp Tiềm hô hấp dồn dập lên, lúc nàng càng làm càn, rốt cục mạnh mẽ xoay người lần nữa áp chế nàng dưới thân mình.

      Trăng non ngượng ngùng vừa mới từ trong mây mù lộ ra, xuyên thấu qua song cửa nhìn thấy cảnh này, lại vào sau mây.

      Lúc này công chúa kiều trong rung chuyển kích cuồng vừa lòng nghĩ: lò sưởi đặt gần đầu giường đúng là rất đơn sơ như Diệp Tiềm , nhưng cũng lạnh lẽo!

      Bởi vì, nơi này có Diệp Tiềm lửa nóng.

      ==============================================

      Nếu lúc trước Diệp Tiềm đối với việc trở thành khách trong màn của Triêu Dương công chúa còn có chút do dự và cam lòng, trải qua đêm nay, bao giờ có thể thoát khỏi hương thơm của nàng nữa

      Ban đêm trong núi hoang, ngọn lửa luôn luôn cháy trong lòng , và chủ nhân luôn luôn cách nhau ngọn lửa.

      Chủ nhân vốn khiến đau đớn mong mỏi, vốn tưởng rằng cả cuộc đời này thể vượt qua ngọn lửa kia.

      thời nàng thế nhưng có thể thuộc về mình, mình thế nhưng có thể gắt gao ôm nàng vào trong ngực, đây là ân điển thế nào? tâm Diệp Tiềm kích động run run.

      Vốn gần như tuyệt vọng, Diệp Tiềm đành lòng suy nghĩ, cũng dám suy nghĩ tình huống bây giờ của mình có ý nghĩa gì. chỉ biết là, chủ nhân chính là vò rượu ngon, say mê trong đó đến quên hết tất cả, tình nguyện bỏ qua hết thảy tôn nghiêm chỉ vì thoáng hương thơm kia.

      Say hôm nay, đối với người khác hâm mộ, cúi đầu ; đối với mẫu thân rối rít dạy bảo, trầm mặc ít lời.

      Đương nhiên còn có người để cho cảm thấy xấu hổ, đó là thị vệ nhất đẳng bên người chủ nhân, Tiêu Đồng.

      Ngày thứ hai lúc Diệp Tiềm xuất trước mặt Tiêu Đồng, cúi đầu gì. phải đồ ngốc, trầm mặc cũng trì độn, Tiêu Đồng hết lòng bảo vệ đối với Triêu Dương công chúa, người Hầu phủ ai biết. Phát sinh chuyện như vậy, Tiêu Đồng đối đãi mình như thế nào?

      Tiêu Đồng lại giống như chưa phát sinh chuyện gì, đối đãi với bình thường như trước, làm cho cơ hồ có ảo giác, có lẽ Tiêu Đồng căn bản biết mình và chủ nhân lúc đó làm gì?

      Nhưng ngày qua, ngay lúc Diệp Tiềm sắp rời khỏi, Tiêu Đồng lại vỗ vai , thấp giọng : "Chiếu cố tốt nàng." xong liền rời .

      Diệp Tiềm cứng đờ tại chỗ, nhìn bóng lưng Tiêu Đồng xa, bóng lưng kia cao lớn lại hiu quạnh, mang theo đơn nên lời.

      Qua vài ngày, Diệp Tiềm luôn nhìn thấy Tiêu Đồng, hỏi thị vệ khác, nhưng tất cả đều biết.

      Mấy ngày nay công chúa cũng triệu hồi Diệp Tiềm, Diệp Tiềm cũng có cơ hội hỏi công chúa. ngày, rốt cục nhịn được tìm Cẩm Tú bên người công chúa.

      Cẩm Tú thấy , mím môi nở nụ cười, ý tứ trong nụ cười đó cần cũng biết.

      Diệp Tiềm bỗng chốc đỏ mặt, cúi đầu trầm mặc, rốt cục lại ngẩng đầu hỏi: "Cẩm Tú tỷ tỷ, có chuyện Diệp Tiềm muốn thỉnh giáo."

      Cẩm Tú cầm khăn thêu che miệng, con ngươi liếc nhìn : "Có việc , cần khách khí cùng tỷ tỷ."

      Diệp Tiềm chắp tay cúi đầu hỏi: " nhiều ngày vẫn nhìn thấy Tiêu hộ vệ, biết có nguyên nhân gì?"

      Cẩm Tú nghe thế nhưng hỏi câu này, bất đắc dĩ nhìn cái, thở dài : "Tiêu hộ vệ lưu lại phong thư cho chủ nhân rồi từ giã, là muốn làm chuyện luôn muốn làm."

      Diệp Tiềm vừa nghe, theo bản năng hỏi: "Chuyện luôn muốn làm? Chuyện gì?"

      Cẩm Tú trắng mắt, quyệt miệng : "Ta làm sao biết được a! Ta mà biết, tất nhiên trước tiên cho chủ nhân, ngăn Tiêu hộ vệ lại!"

      Diệp Tiềm ngẫm lại cũng đúng, biết vấn đề mình hỏi quá mức lỗ mãng, vì thế gật đầu tỏ vẻ xin lỗi Cẩm Tú, rồi xoay người rời .

      Cẩm Tú thấy hấp tấp tìm mình hỏi chuyện này, hướng bóng lưng kêu lên: "Này, Diệp Tiềm, ngươi cũng nghĩ việc của ngươi !"

      Việc?

      Tiêu Đồng rời , phải làm gì?

      ở chỗ này, nên làm gì?

      @Vy RuRi Tiềm tự ti, Tiềm tự ngược tâm nhưng sức chiến đấu của Tiềm rất mạnh. Cứ đợi đấy rồi Tiềm lật ngược tình thế.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 21 Hôm này khí trời rất tốt

      Tiêu Đồng ly khai, bất quá sao, bên người Triêu Dương công chúa Diệp Tiềm.

      Người trong Túc Ninh Thành rất nhanh biết Diệp Tiềm, Diệp Tiềm là thủ lĩnh thị vệ bên người công chúa được tin tưởng sủng ái nhất. năm nay mới chỉ mười sáu, cũng rất cao lớn, dũng mãnh dị thường. Người trong thành đồn cưỡi ngựa rất giỏi, kiếm pháp xuất chúng, là thiếu niên tài xuất chúng nhất trong phủ Bình Tây Hầu. Lại có người đồn bề ngoài tuấn, môi mỏng mũi cao, ánh mắt sắc bén, là binh sĩ tuấn dật hiếm thấy trong Túc Ninh Thành.

      Đương nhiên đó đều là tin đồn, Triêu Dương công chúa ru rú trong nhà, Diệp Tiềm là kỵ vệ bên người cũng có khả năng rêu rao khắp nơi trong thành, người từng nhìn thấy Diệp Tiềm cũng nhiều lắm.

      Ngọc thủ Triêu Dương công chúa vuốt cái cằm vuông vức của Diệp Tiềm, mơn trớn đường nét sắc bén, thấp thở dài, rất thỏa mãn: "Tiềm..."

      Diệp Tiềm ở bên Triêu Dương công chúa nhiều ngày, nhưng tính tình cũng thế nào thay đổi, vẫn trầm mặc ít lời như cũ, quả thực có thể dùng chất phác để hình dung.

      Triêu Dương công chúa nhìn vẫn bất động, cười bất đắc dĩ, dùng mười ngón tay của mình nắm bàn tay to của vòng quanh thân mình, giọng làm nũng: "Tiềm, ôm ta."

      Diệp Tiềm nghe theo, ôm lấy nàng sát vào ngực mình.

      Thân hình Diệp Tiềm thời cao lớn, hơn nữa nhiều năm luyện võ, ngực cường tráng, thắt lưng hữu lực. Lúc này ôm thân thể mềm mại quyến rũ của chủ nhân vào trong ngực, càng cảm thấy vòng eo chủ nhân là mềm mại, thậm chí nghi hoặc, khi bọn họ mây mưa, eo của chủ nhân làm thế nào leo lên người mình.

      nhìn cánh tay mình cường tráng ngăm đen mà tràn ngập lực đạo, bỗng nhiên cảm thấy lấy sức mạnh này, có lẽ chỉ cần ở giường hơi dùng chút khí lực, vòng eo đầy nắm kia bị gãy.

      Triêu Dương công chúa nhíu mày nhìn Diệp Tiềm cúi đầu ngẩn người, nhìn thần sắc có thương tiếc , ngẩng đầu mơn trớn mày , cười quyến rũ : "Nghĩ cái gì đâu?"

      Con ngươi Diệp Tiềm thâm trầm dời về phía Triêu Dương công chúa, thanh ám ách : "Nghĩ đến nàng."

      Triêu Dương công chúa bỗng nhiên cảm thấy chung quanh có chút nóng bức, nàng ôm lấy Diệp Tiềm, kề sát , ghé vào tai thấp giọng ra lệnh: "Ôm ta đến cửa sổ, ta muốn nhìn phong cảnh bên ngoài."

      Mùa thu là mùa thưởng cúc, lúc này bên ngoài mảnh hoa cúc đúng lúc nở rực rỡ. Triêu Dương công chúa thân tố sắc mềm nhũn như có xương dựa vào cửa sổ, phía sau Diệp Tiềm cẩn thận đỡ nàng.

      Triêu Dương công chúa để ý xem hoa cúc, chợt thấy con bươm bướm màu sắc diễm lệ chập chờn bay qua, cuối cùng đậu xuống chính giữa đám hoa cúc diễm lệ trước cửa sổ. Bươm bướm bị hương khí của nhụy hoa hấp dẫn, đậu lại bay .

      Triêu Dương công chúa bật cười, phấn quyền để bả vai Diệp Tiềm rộng lớn rắn chắc: "Mau nhìn bướm kia."

      Diệp Tiềm cũng thưởng cúc, thứ nhất cũng có nhã hứng này, thứ hai cảm thấy chủ nhân trong lòng còn đẹp hơn hoa. Lúc này nghe Triêu Dương công chúa , theo ánh mắt nàng nhìn qua, lại thấy bướm tham luyến hút nhụy hoa bay . Đúng vào lúc này, lại có con ong bay tới, đậu hoa cúc cạnh bươm bướm, chui vào trong đó hút mật.

      Diệp Tiềm ôm lấy chủ nhân trong lòng mềm mại có xương nâng lên , ôm chặt hơn nữa phần. Triêu Dương công chúa cảm nhận được thiếu niên bên người phát ra nhiệt lực, thân mình càng thêm mềm mại, hơi tựa vào người nhàng cọ cọ.

      Diệp Tiềm nhịn được cúi đầu, hôn lên xương quai xanh mê người của nàng, môi mỏng từng chút như thờ phụng nữ thần đến cần cổ thon dài duyên dáng, khẽ cắn , vội vàng mà khắc chế, trúc trắc mà ôn nhu. Cuối cùng dọc theo khe rãnh u ám xuống, tới chỗ tản ra mùi thơm.

      Diệp Tiềm sớm phát , người chủ nhân tự nhiên tản mát ra mùi thơm, nhưng mùi thơm bởi vì nàng động tình mà có thay đổi. Giờ này khắc này, chủ nhân động tình, ở giữa khe rãnh tản mát ra cỗ hương khí rung động tâm hồn, khiến Diệp Tiềm nhịn được mạnh mẽ vùi đầu vào trong, tham luyến hút. Cúc hoa diễn điệp duyện hoa tủy, luyến mật cuồng phong mật khoa (Hoa cúc để bướm hút tinh túy, gió mạnh thích cuốn lấy mật hoa). Diệp Tiềm phải bướm cũng phải gió, mà là con ngựa hoang đường trong núi. Con ngựa hoang tính tình cương liệt, lại cố tình vùi đầu vào nhuyễn ngọc ôn hương thể tự thoát ra.

      Triêu Dương công chúa lúc này chỉ cảm thấy môi như lửa muốn thiêu đốt nàng. Nàng thở gấp, chỉ cảm thấy có loại nóng bỏng khó nhịn cùng khát vọng vô danh dâng lên bầu ngực, làm nàng tự chủ được vô lực vặn vẹo eo . Diệp Tiềm chôn ở khe rãnh u ám kia, chỉ cảm thấy luồng nguy nga của chủ nhân nhàng rung động qua lại run rẩy, khiến người càng thêm tâm viên ý mã, lửa nóng đốt người.

      Diệp Tiềm bàn tay to nâng kiều đồn của chủ nhân, để nàng úp sấp lên song cửa, tay kia rất nhanh mò vào quần áo bắt được khỏa mềm mại bên trong. Tay Diệp Tiềm thon dài hơi có vết chai, đó là bàn tay quen cầm kiếm. Lúc này nắm hai luồng mềm mại kia, muốn dùng lực lại sợ cẩn thận làm bị thương chủ nhân, chỉ dám nhàng vuốt ve, thường thường dùng môi hút.

      Thân mình Triêu Dương công chúa mảnh mai bị vỗ về chơi đùa ất nhanh mềm yếu dị thường, xụi lơ tựa vào người , phát ra tiếng kêu đãng nhân. Nàng híp mị mâu, thân ngâm rên rỉ: "Diệp Tiềm... Ngươi so với Phủ Đào biết tốt hơn bao nhiêu lần..."

      Tay Phủ Đào nhẵn nhụi mềm mại, tuy rằng cũng là tay nam nhân, nhưng đến cùng là từ nơi son phấn. Diệp Tiềm lại bất đồng, Diệp Tiềm cần quá mức dùng sức, lúc bắt lấy nàng tràn đầy bá đạo cùng dương cương của nam nhân.

      Đây vốn là lời khen, Diệp Tiềm nghe vào tai tâm trầm xuống, lập tức phản ứng lại, lửa nóng kích động đầy lồng ngực nhất thời biến mất. khống chế lực đạo ôm chủ nhân, đặt người trong lòng bị mình làm cho mềm nhũn xuống ghế tựa bên cạnh, chau mày lại, mặt nghiêm, xoay người muốn rời .

      Triêu Dương công chúa lúc nhiệt tình, bỗng nhiên bị lạnh lùng như vậy, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức hiểu được, cười lạnh tiếng hỏi: "Diệp Tiềm, ngày đó ngươi đáp ứng ta, hôm nay cần gì phải ra vẻ thế này!"

      Diệp Tiềm quay mạnh lại, hai mắt mang theo đau đớn nhức nhối nhìn chằm chằm công chúa, ngực kịch liệt phập phồng, lời.

      Công chúa trong lòng cứng lại, nàng vươn tay vỗ ngực, chậm rãi xoay mặt nhìn Diệp Tiềm.

      Vì sao ánh mắt của thiếu niên địa vị hèn mọn này lại đau đớn kịch liệt đến mức tâm nàng cũng quặn lại?

      Diệp Tiềm môi mỏng mím chặt như thanh kiếm sắc, mày kiếm nhíu lại, khàn khàn thống khổ hỏi: "Chủ nhân, ngươi coi Diệp Tiềm là cái gì?"

      Triêu Dương công chúa có chút kinh ngạc, cười nhạo, nhíu mày hỏi lại Diệp Tiềm: "Ngươi cho ngươi là cái gì?"

      Ánh mắt Diệp Tiềm chấn động, phảng phất có khắc mờ mịt, sau đó lập tức lợi hại nhìn chằm chằm Triêu Dương, lạnh giọng hỏi: "Ta đây là cái gì?"

      Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ nhìn thiếu niên từng cùng mình mây mưa thất thường. Thiếu niên này, bình thường cương nghị dũng mãnh, kiên cường lợi hại, nhưng giờ này khắc này vẫn là thiếu niên vài năm trước nhặt giày cho mình cũng biết làm a!

      Thiếu niên này từng ngây ngô biết, lúc này cứng cổ lạnh mặt đòi mình lời hứa hẹn. Nhưng Triêu Dương công chúa tính tình lạnh bạc, lạnh bạc tận xương. Nàng vốn có tâm, nam nhân đối với nàng mà bất quá là cột mây khói, tụ rồi tan.

      Vì thế Triêu Dương công chúa môi mềm mại tràn ra tiếng thở dài, khẽ cười : "Diệp Tiềm, đời này nam nhân đều giống nhau. Ta vốn tưởng rằng ngươi khác bọn họ, thời xem ra, bất quá đều giống nhau thôi."

      Nàng nhếch mi, cười khẽ cho Diệp Tiềm quyết định của mình: "Ngươi cũng chẳng qua là nam nhân dưới vạt váy ta mà thôi!"

      Chỉ thế thôi, chỉ thế thôi... Chỉ thế thôi!

      Vài chữ này quanh quẩn trong lòng Diệp Tiềm, đánh vào lục phủ ngũ tạng , trong con ngươi bắn ra chút sắc bén, hung hăng nhìn chằm chằm công chúa ngày xưa hẵn vẫn coi là nữ thần, trầm thấp thong thả : "Chủ nhân cũng thiếu nam nhân, Diệp Tiềm nhất thời thất thố làm chuyện sai, Diệp Tiềm nguyện ý lĩnh tội! Nhưng từ đây, Diệp Tiềm tuyệt đối là nam nhân dưới vạt váy chủ nhân nữa!"

      xong tuyên bố đó, Diệp tiềm đột nhiên xoay người, nhanh chóng rời .

      Triêu Dương công chúa kiều quát tiếng, ra lệnh: "Đứng lại!"

      Diệp Tiềm đột nhiên ngừng bước chân, sau lưng cứng ngắc, chờ lời kế tiếp của nữ nhân phía sau.

      Triêu Dương công chúa nhíu mày, lãnh đạm mà bình thản hỏi: "Diệp Tiềm, bản cung hỏi ngươi, ngươi ngày đó vì sao phải đáp ứng bản cung?"

      Diệp Tiềm trầm mặc lâu quay đầu, cuối cùng ngay lúc Triêu Dương công chúa cho rằng đợi được đáp án, Diệp Tiềm khàn khàn mà xa lạ : "Diệp Tiềm thân phận đê tiện, bất quá là tiểu nô trong phủ Hầu gia thôi, chủ nhân có lệnh, làm sao dám tuân lời?"

      Lời này vừa ra, trong con ngươi quyến rũ của Triêu Dương công chúa nhất thời lửa giận bốc lên, nàng thở dốc dồn dập, sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm tiểu nô đưa lưng về phía mình. lâu sau, nàng hít hơi sâu, lạnh như băng mà uy nghiêm : "Diệp Tiềm, ngươi có thể cút. Bản cung bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!"

      xong nàng cao giọng hạ lệnh: "Người tới, đem tiểu nô này đuổi ra cho ta!"

      Cẩm Tú luôn cẩn thận nấp ở nơi bí mật gần đó, lúc này nghe công chúa hạ lệnh, phải dẫn người lên, cẩn thận đến bên người Diệp Tiềm muốn mời rời .

      Diệp Tiềm dù nhẫn cỡ nào, cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi huyết khí sôi trào, mà nữ nhân trong phòng kia lại nhục nhã như vậy, sao có thể tiếp tục tùy ý nàng nhục nhã đâu?

      cắn răng cười lạnh tiếng: " cần các ngươi đuổi, ta tự !"

      xong lần này cũng quay đầu lại, bước chân dùng lực, cơ hồ muốn đạp vỡ cửa.

      Triêu Dương công chúa thường ngày bừa bãi, đâu có người dám làm trái nàng như vậy? Ngay cả đương kim thiên tử đến trước mặt nàng còn phải cẩn thận hai? Nhưng Diệp Tiềm chỉ là tiểu nô, cũng dám ở trước mặt nàng ra như vậy, nàng có thể tức giận sao?

      Nàng tức giận túm lấy hoa cúc, nắm chặt trong tay, vặt từng cánh, chỉ còn lại cái đài hoa! Cẩm Tú thấy nàng khó chịu, vội vàng lên ngăn nàng lại, mềm giọng khuyên bảo: "Chủ nhân cần như vậy, làm tay bị thương."

      Triêu Dương công chúa đúng là nổi nóng, thấy Cẩm Tú dám can đảm khuyên can mình, khỏi nhíu mi lạnh giọng hỏi: "Thế nào, lá gan của ngươi cũng học theo lớn lên sao?"

      Cẩm Tú biết Triêu Dương công chúa bất quá là dỗi thôi, cười bất đắc dĩ : "Ta nào dám gan lớn học theo a! Bất quá là sợ cọng hoa cúc dai làm bị thương tay chủ nhân thôi. Chủ nhân nếu bất mãn với hoa cúc, có thể tiếng, trong phủ Hầu gia trừ bỏ Diệp Tiềm, còn có mấy trăm nô tài, người nào được chủ nhân ra lệnh mà phải người trước vừa ngã, người sau tiến lên nhanh chóng đốt đám hoa cúc này thành tro."

      Triêu Dương công chúa "Hừ" giọng, xoay đầu nhìn hoa cúc, ngồi thẳng ở chỗ mà hờn dỗi.

      Cẩm Tú bỗng nhiên cảm thấy chủ nhân nhà mình từ khi có Diệp Tiềm, tính tình quả thực giống như đứa trẻ, động cái liền nổi giận. Lại công chúa trước kia, sao dễ dàng vì việc này mà tức giận đâu!

      Nàng cười tiến lên xin chỉ thị: "Chủ nhân, Cẩm Tú tới, thu hoa cúc lại, nghiền nát hết, thế nào?"

      Triêu Dương công chúa tức giận : "Thôi! Giữ , chờ ngày nào đó tâm tình tốt lại đốt chơi."

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Đoá, vùng lên rồi a... biết có giận dỗi được lâu thôi.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :