1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không] Phó thám hoa - [Hồ Điệp Seba] (33)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 8
      Edit: Nhi Huỳnh
      Kỷ Yến còn chưa biết tương lai thế nào, kỳ thật còn rơi vào một nỗi buồn, phẫn nộ, nôn nóng tìm thấy lối ra, hơn nữa còn ở tình trạng đói khát biết tên.

      Hắn thậm chí biết chính mình vì cái gì mà nóng nảy dễ giận thế này, bộc phát xong tính tình rõ ràng chỉ còn lại có sự trống rỗng mà thôi.

      Kỷ Chiêu cũng từng bị đánh, thậm chí còn có bị đánh nghiêm trọng như hắn. Nhưng mà tổ mẫu Dung thái quân và mẹ cả Khổng phu nhân cơ hồ khóc gần chết, Dung thái quân còn giơ quải trượng lên đánh Kỷ nhị lão gia.

      Toàn bộ mọi người trong Kỷ hầu phủ đều thăm qua Kỷ Chiêu, rõ ràng hắn chỉ bị đánh có mấy gậy mà thôi, giống Kỷ Yến bị đánh mất nửa cái mạng, sốt cao lùi.

      Tình biểu muội vì Kỷ Chiêu khóc sưng cả mắt, bị bệnh một trận. Mẹ cả cũng gầy một vòng.

      Hắn hạ sốt tỉnh lại, bên người chỉ có nha đầu Giai Lam nằm ngủ ở giường nhỏ, ai cũng chưa từng tới, lúc bị đánh cũng hề thấy qua.

      Người xin tha có, sau khi bị đánh cũng ai thăm hỏi.

      Thật ra, ta nên sống… hay là hoàn toàn nên sinh ra thế gian này, đúng ?

      Vì sao lại sinh hạ ta ra? Nếu ai cũng cần ta, vì sao lại muốn mang ta đến thế gian này?

      Thật đơn, thật sợ hãi. ai muốn ta, cái gì cũng cần ta… tương lai nên làm gì đây?

      Ta biết hết. Thật ra ta đều biết hết. Con vợ lẽ nhà làm quan cuối cùng sẽ thế nào… thật ra ta biết. Năm tuổi vỡ lòng, bảy tuổi nhập học, vốn dĩ Kỷ Yến có một bạn học cùng trường, khiến cho hắn chân chính cảm nhận được cảm giác thân thiết với người khác.

      Nhưng mà, hắn là con của thúc thúc trong tộc. Mà thúc thúc đó là con vợ lẽ. Sau khi ở riêng, chỉ được chia một chút sản nghiệp nhỏ bé.

      Kỷ Yến tận mắt thấy vốn dĩ cùng hắn ăn mặc khác nhau là mấy, cũng cùng trường, lại càng ngày càng mộc mạc, sau đó ngay cả ăn no mặc ấm cũng là mơ ước xa vời… Cuối cùng hề đến trường nữa.

      Một lần cuối nhìn thấy người bạn cùng trường đó, là mùa đông năm Kỷ Yến mười tuổi, một hành khất mặt mày dơ bẩn. Kỷ Yến gọi hắn, hắn lại xoay người chạy trốn, sau đó thấy hắn nữa.

      Vì sao lại thế, hắn vẫn nơm nớp lo sợ, là nguyên nhân một ngày hắn cũng dám lơ là chuyện đến trường. Hắn nghe lén bà vú khinh miệt đánh giá vị thúc thúc trong tộc kia, bà vú hay đùa giỡn nói, Kỷ tam công tử tương lai chỉ sợ cũng phải theo con đường như thế.

      Hắn sợ hãi đến mức nào, khát vọng có thể đạt được công danh, cần lưu lạc đến tình trạng đó.

      Vì sao ta lại làm chuyện xấu? Kỷ Yến có chút mơ hồ. Chẳng lẽ giống như mẫu thân đã nói, ta trời sinh chính là kẻ vô dụng đê tiện đồi bại? Có lẽ là vậy… đọc sách nhiều năm, so ra còn kém một tiểu nha đầu.

      Mệt mỏi quá, phiền quá, thật muốn trốn . Nhưng mà, ta còn có thể bỏ chạy đến chỗ nào đây?

      “Công tử? Ngủ được sao?” Giai Lam dùng tay sờ sờ trán Kỷ Yến.

      Ta muốn nhìn thấy ngươi. Vẫn luôn nhắc nhở ta… tương lai đáng sợ sau này. Tương lai ngay cả con cái cũng chắc có, biến thành nô tài của người khác.

      “Đừng làm phiền ta.” Kỷ Yến thì thào nói.

      Nha đầu chết tiệt kia. Một chút cũng giống hạ nhân, đáng giận. Đứng ở cao nhìn xuống khinh người.

      Giai Lam thở dài, “Công tử, thừa dịp thương thế còn chưa tốt hoàn toàn, là thời điểm tốt để cầu phu tử tha thứ. Bỏ qua cơ hội lúc này sẽ kịp.”

      “Dù sao ta ngay cả ngươi cũng bằng! Một tiểu nha đầu mang nô tịch… phải ngon lắm sao? Ngươi chỗ khác được ? cần làm phiền ta!!”

      Giai Lam sửng sốt một chút, “Từ “ngon” này phải là từ tốt đẹp đâu.”

      “Thì sao?! Mọi người đều nói như vây, có cái gì mà được? Đủ rồi, ra ngoài!” Kỷ Yến nôn nóng đến kề cận điểm bùng nổ.

      Nhưng nha đầu Giai Lam so với hắn còn nhỏ hơn mấy tháng, lại lộ ra biểu tình vi diệu, ngược lại ngồi xuống ở mép giường hắn.

      “Công tử, ngày sai lầm rồi.” Giai Lam hạ một nước cờ, mỉm cười, “Đệ tử tốt nhất của phu tử, có lẽ cũng bằng nô tỳ.” Giọng điệu chuyển sang nhẹ nhàng, xua tan khí kỳ lạ khó hiểu này, “Công tử, nô tỳ kể cho ngài nghe một chuyện xưa trước khi ngủ.”

      “Ta muốn nghe!”

      “Trước đây có một quốc gia lớn đánh Giáp quốc, nghe nói Giáp quốc đó đã có phòng bị, liền đánh sang Ất quốc…”

      “Ta phải đã nói là muốn nghe sao?!”

      Nhưng mà Giai Lam quá biết cách kể chuyện xưa, Kỷ Yến phiền não cũng dần dần an tĩnh lại, hoa mắt mong chờ nghe chuyện chiến tranh đặc sắc, nhân vật có vẻ rất sống động tranh cãi và giao chiến lẫn nhau.

      “… Hoàng tử và tướng quân đều chủ trương là bọn hắn bắt được tù binh. Thế là tìm đến một vị trọng tài phân tích.

      Kết quả vị trọng tài này nói <Hỏi tù binh một chút chẳng phải sẽ biết sao?>

      Vì thế tìm đến tù binh này, chỉ vào hoàng tử nói <Đây là em trai quốc vương của nước chúng ta.>

      Lại rũ tay xuống chỉ vào tướng quân nói, <Đây là quan huyện ngoài thành. Bây giờ ngươi có thể nói, là ai bắt ngươi làm tù binh?>”

      “Là tướng quân bắt hắn phải sao?” Kỷ Yến nghe đến mê mẩn, “Hoàng tử chỉ là cướp công mà thôi.”

      Giai Lam đung đưa ngón tay, “Sai rồi. Tù binh nói, hắn bị hoàng tử đánh bại.”

      “A… sao lại như vậy?!” Kỷ Yến kinh ngạc, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, “Tướng quân làm cái gì khiến cho tù binh oán hận sao? A, đúng. Này phải chuyện xưa đúng ?! <Thượng hạ kỳ thủ>, là truyện thời Xuân Thu trong <Bá Châu Lê hỏi tù>!”

      “Là chuyện xưa.” Giai Lam cười gian xảo, “Thật ra, mặc dù có vẻ thâm thúy, truy cứu nguồn gốc đều tìm thấy mấy chuyện xưa nho nhỏ thú vị. Nô tỳ so với công tử mạnh hơn, chẳng qua chính là đối với mấy chuyện xưa nhỏ này say mê, hơn nữa còn có ý nghĩ của riêng mình.”

      “Công tử, kỳ thực <Thượng hạ kỳ thủ> cũng phải là cách diễn giải duy nhất của <Bá Châu Lê hỏi tù>.” Nàng đứng lên, người ốm mặt gầy, chợt thấy điềm đạm đáng , nhưng lại có vẻ dũng mãnh nói nên lời, nàng giống như là một con bướm đơn độc trong chiều cuối thu, ý cười sáng lạn thể nhìn gần.

      “Nói chừng tù binh thật sự rất hận người đã đánh bại hắn. Đây là ý nghĩ của riêng ngài.” Nàng cầm đèn đem .

      Kỷ Yến nằm trong bóng đêm thật lâu, hai tròng mắt nới rộng ra.

      Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng hắn đã rời giường đến thư phòng, thắp lên một ngọn nến, cẩn thận nhìn <Bá Châu Lê hỏi tù> một lần.

      Nói dóc thuận miệng. có bao nhiêu chữ mà nàng cũng bịa ra được chuyện xưa như vậy.

      Nhưng mà, thì ra thú vị đến thế. cần nghiêm túc căng thẳng đối phó. Ta cũng có thể… có ý nghĩ của chính mình.

      Thật là kỳ lạ, nội dung phu tử nói qua, cùng nha đầu Giai Lam tán dóc cũng khác mấy. Vì sao… ta lại vất vả và bực dọc như vậy?

      Ta trước kia đã làm gì? Rõ ràng chỉ có phu tử sẽ để ý đến ta, ta lại vứt bỏ sự chú ý ấy.

      Dùng qua đồ ăn sáng và thuốc, Kỷ Yến banh mặt, “Ta muốn học. kêu người giúp ta chuẩn bị xe ngựa.”

      “Vâng, công tử.” Giai Lam cực kỳ bình tĩnh trả lời, “Đã sai người nói rồi.”

      cần ra vẻ “Ta sớm biết ngươi sẽ đến trường” được ? Giả bộ kinh ngạc cùng vui mừng được à, khốn nạn!

      Hắn một phen giựt lấy túi sách mà nha đầu Giai Lam giúp hắn chuẩn bị tốt, khập khiểng chống nạng một bên thong thả ra ngoài, ngay cả kiệu mềm cũng chịu ngồi.

      Muốn học.

      Phu tử người… sẽ làm thịt ta mất.

      Gương mặt Kỷ Yến chợt xanh xao. Ôi ôi, ta mới sống đến 12 tuổi… Nhân sinh ngắn ngủi này. ́ hết sức lên xe ngựa, hai tay hắn tạo thành hình chữ thập, cầu nguyện phu tử hôm nay đau bụng.
      Last edited: 15/10/17

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 9
      Edit: Nhi Huỳnh

      Ngày đó Kỷ Yến như mọi khi học về lúc giữa trưa, im lặng ngã xuống giường, khiến Quất Nhi dọa chết khiếp, vừa chạy vừa khóc kêu với Giai Lam, “Công tử được! Ô ô ô… hắn động đậy…”

      Giai Lam thật trấn tĩnh vào nhà coi, chọc chọc Kỷ Yến vài cái, an ủi Quất Nhi nói, “Đừng sợ, còn sống. Ngươi xem, còn có thể run rẩy này.”

      Kỷ Yến trở mình xem thường, vẫn như cũ có sức mà nhúc nhích. Giai Lam thật ra châm biếm nghĩ đã đến trạng thái hồn bay lên luôn rồi.

      Haiz a, hình như bị chỉnh thảm lắm. Nhưng mà phu tử còn bằng lòng chỉnh Tam công tử thảm như vậy, hẳn là đã muốn tha thứ cho hắn.

      … Nữ nhân có lương tâm này. Kỷ Yến tức giận nghĩ. Chỗ có lương tâm nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh cười nỗi đau của người khác.

      Phu tử đương nhiên có làm thịt hắn. Nhưng so với làm thịt hắn còn thảm hơn… Trước mặt toàn bộ bạn học cùng trường, hỏi hắn trộm bao nhiêu tiền, lấy tiền làm cái gì, trả lời chậm một chút liền kêu hắn chuẩn bị thu dọn hành trang về.

      Đợi đến khi hắn bất chấp khó khăn thực tế trả lời rồi, phu tử bễ nghễ nhìn hắn, “Ngay cả đắm mình trong trụy lạc cũng chỉ đến mức ấy… ngươi thật sự chỉ còn lại con đường đọc sách này. Vì để tránh cho Đại Yến xuất hiện một tên bại hoại có tư cách… phu tử ta đành miễn cưỡng hao chút tâm tư vậy.”

      Tự tôn của thiếu niên 12 tuổi thực sĩ diện này bị đâm cho thương tích đầy mình, thảm hơn nữa là, phu tử cho hắn treo ̉ tay ba cái bao cát (bình thường luyện chữ chỉ treo một cái), ngồi trung bình tấn, phạt sao chép sách một buổi sáng, khiến cho cánh tay hắn hoàn toàn nâng lên nổi, bắp chân bị rút gân, trở về phòng ngoại trừ gục giường, còn thể che giấu trạng thái run run như sốt.

      Nha đầu Giai Lam hoàn toàn là vui sướng khi người gặp họa, lúc giúp hắn bôi thuốc đã đau rồi còn hạ độc thủ, tiếng kêu thảm thiết của Kỷ Yến cơ hồ vang khắp toàn viện, bốn tiểu thủy quả lâm vào sợ hãi.

      “… Ngươi sao lại đối đãi với người bị thương như vậy hả?” Kỷ Yến thật sự sắp khóc luôn rồi.

      “Bẩm công tử, nha hoàn là vì giúp ngải đẩy máu bầm ra, như vậy mới mau khỏi.”

      “Gạt người! Biểu tình ngươi khoái trá như vậy!” Kỷ Yến rống giận.

      “Có sao?” Giai Lam vuốt mặt mình, miễn cưỡng khống chế biểu tình, “Nô tỳ bẩm sinh đã có khuôn mặt tươi cười gặp người.”

      Ngươi nói dóc. Rõ ràng một năm bốn mùa đều trưng ra bản mặt cứng ngắc, mặt cười cái rắm. Nhưng hắn thật sự có chút sợ, mặt chỉ biến đổi có một chút, che giấu nước mắt trong suốt tràn ngập hốc mắt, “… Làm ơn đừng nói chuyện với ta nữa.”

      Cuối cùng hắn thật sự rõ là mình té xỉu hay là mê man, chờ đến khi tỉnh lại ánh nến đã rực rỡ rồi.

      Xong rồi. Phu tử cho hắn viết mười chữ lớn, cùng một bài sách luận, một chữ cũng chưa viết. Tuyệt đối viết xong.

      Hắn ai cũng kêu, chỉ tự mình mặc xong quần áo một cách qua loa, thực kiên nhẫn đẩy Quất Nhi ra, vọt vào thư phòng, bắt đầu mạnh mẽ soạn sách luận, cơm chiều hâm lại hâm, hắn lo lắng rống đuổi người ra ngoài, làm bài tập đến tận đêm dài.

      Làm sao bây giờ? Ngay cả làm người xấu cũng đủ tư cách, hắn chỉ có thể đọc sách… Ngày mai làm sao gặp phu tử được? Phu tử có thể đem hắn đuổi ?

      “Công tử, ăn cơm .” Giai Lam cuối cùng cũng an bài xong xuôi mọi chuyện, đem theo hộp đồ ăn vào.

      “Ta nào có thời gian mà ăn cơm.” Kỷ Yến phiền não sửng sốt. Xong rồi. Phu tử có dặn, nha đầu Giai Lam cũng phải giao một phần sách luận. Trời ạ, hắn rõ ràng đã ghi chú lại, thế mà hoàn toàn quên mất rồi.

      Phu tử nhất ̣nh sẽ cầm chổi đuổi hắn ra ngoài.

      Giai Lam buông hộp đồ ăn xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một tập giấy. Một bài sách luận chỉnh tề thanh nhã, có năm trang bắt chước rất giống chữ viết to to của hắn.

      “Bây giờ, công tử có thể ăn cơm chưa?” Giai Lam cuối cùng vẫn cười, “Rau xanh cứ hâm mãi cũng được, nha hoàn ở phòng bếp nhỏ xào một phần.”

      Kỷ Yến nói nên lời trong lòng cảm thấy như thế nào. Hình như là tức giận, lại có một chút vui vẻ, sau đó cảm thấy chút vui vẻ ấy thật mất mặt. Giống như bị đùa giỡn lại giống như bị đùa giỡn.

      “… Cười đã chưa?” Hắn tuyệt đối thừa nhận là hắn thẹn quá thành giận.

      Giọng mang theo tiếng khóc vừa giận vừa xấu hổ đúng là cực buồn cười. Nhưng mà cảm thấy như vậy cùng sự kích động của hắn, lại có chút đáng .

      Quên . Tiểu hài tử chăm chỉ nên được thưởng.

      “Công tử thích nha hoàn cười, nha hoàn sẽ cười.” Nàng bình tĩnh trả lời, “Dục tốc bất đạt, đói quá sẽ hư dạy dày, lúc nào cũng tốt.”

      Kỷ Yến cứng người bất động, mặc cho Giai Lam thu dọn giấy bút, từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra hai mặn một chay, bày biện bát đũa và cơm thêm.

      Bưng cơm lên, hắn suýt chút nữa đã rơi lệ.

      Các nàng đâu phải chỉ có nghe lời, kỳ thật đối xử với hắn tốt một chút nào, tùy thời đều có thể quay đầu bước . Bây giờ lén giúp hắn viết chữ to, quan tâm hắn để hắn đói bụng… Chỉ là vì có chỗ nào để mà thôi.

      Nhất ̣nh là như vậy.

      “… thích ngươi, thích các ngươi. Muốn lăn đâu thì .” Hắn cúi đầu lùa một miệng cơm to.

      Giai Lam vì vậy mà tức giận. Bởi vì… tiếng khóc của Tam công tử dày đặc mà lại run run nói ra những lời ấy, một chút khí thế cũng có.

      Tiểu hài tử giận dỗi đáng thương. Nàng ở trong phòng Kỷ tam công tử đã nửa năm, đứa nhỏ này quả thực là một nhi… Người lớn bên trong phủ ai cũng chưa từng quan tâm đến hắn, ngay cả sai một tên nô bộc đến quan tâm một chút cũng có.

      “Công tử uống chén canh .” Giọng của nàng mềm mại xuống, “ nên ăn quá mau.”

      Giai Lam im lặng bỏ xuống một cái khăn tay, ra ngoài pha trà, ́ ý ở trong phòng trà đợi một lát. Chờ đến khi nàng bưng trà quay về, Kỷ Yến vẫn cúi đầu, uống xong chén trà lập tức vội vàng muốn nước rửa mặt, cứ như chạy trốn mà bò lại lên giường nằm ngang.

      Thật sự là bạn nhỏ biết che giấu gì hết. Giai Lam biết nên khóc hay nên cười từ trong túi tay áo của cái áo mà hắn đã thay ra, lấy ra một cái khăn tay đã ướt phân nửa.

      thẳng thắng, mất tự nhiên, nghĩ cách khiến người ta chán ghét mình, tính tình lộn xộn. Nhưng mà, cho dù là Tam công tử con vợ lẽ, nương tử quản sự ở ngoài mặt vẫn còn tôn trọng hắn. Để hắn có thêm người thì thực khó khăn, nhưng chỉ cần cáo trạng là có thể dễ dàng làm cho nàng cùng bốn tiểu thủy quả giặt quần áo cả đời cũng được.

      Bạn nhỏ giống như mèo hoang tràn ngập cảnh giác lại khao khát có được ấm áp… Kêu tỷ tỷ đây phải chén ghét ngươi như thế nào đây?

      Giai Lam lặng lẽ cong môi cười dịu dàng, khe khẽ ngâm nga một bài ca rõ, giặt sạch cái khăn tay thấm đầy nước mắt kia.

      Đương nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tuyệt đối có khả năng vì một hồi chuyện nhỏ như vậy mà Tam công tử đã trở nên thân mật hiền hòa, cái miệng cùng bản tính nóng nảy vẫn có thể phát tác bất kỳ lúc nào.

      Bốn tiểu thủy quả vẫn sợ Tam công tử, cho nên đặc biệt bội phục Giai Lam tỷ tỷ có thể ung dung đối mặt Tam công tử nóng nảy.

      Rõ ràng Giai Lam tỷ tỷ vốn hề nói gì, cũng có thể làm cho Tam công tử tắt lửa một cách kỳ diệu.

      Các nàng thật thành khẩn xin chỉ bảo, Giai Lam tỷ tỷ nghĩ nghĩ, cười sáng lạn, “A Phúc cũng rất hung, nhưng ta sợ A Phúc.”

      Hả? Rõ ràng nói Tam công tử, sao lại nhảy đến A Phúc rồi?

      “A Phúc chỉ là thích sủa thôi, thật ra rất đáng . Tới gần sẽ trở mình khoe bụng để cho người ta sờ bụng nó.” Quất Nhi lộ vẻ mê mang nói.

      Giai Lam cười càng sáng lạn, vuốt vuốt đầu Quất Nhi nhỏ tuổi nhất, “Đúng rồi, ngươi hoàn toàn nói đúng ~☆"

      Bốn tiểu thủy quả đầu đầy sương mù. Cho đến khi nhìn thấy Giai Lam tỷ tỷ bình tĩnh nói với A Phúc sủa loạn, “Im lặng, ngồi xuống.” A Phúc liền phát ra tiếng sủa cầu xin thương xót, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh sủa nữa. Cũng cùng cái dạng bình tĩnh đó, đối với Tam công tử rống giận nói, “Công tử, uống trà.” Tam công tử liền an tĩnh lại, bưng bát trà nói, “Ta khát!” Giọng điệu lập tức xuống đến mức thì thào oán giận…

      Các nàng giống như đã ngộ ra cái gì đó, bắt đầu học cách đối phó với Tam công tử.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Giai Lam à. Bạn quản chồng bạn là được rồi. Còn làm hư 4 bạn kia nữa
      Truyện hay lắm
      Thank editor nhiều nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 10
      Edit: Nhi Huỳnh

      Ngay từ đầu đã quá thuận lợi.

      Bình tĩnh có thể giả bộ, nhưng mà lúc tay Tam công tử có bát trà thì lại biết nên nói cái gì để chôn vùi lấp kín lửa giận của Tam công tử.

      Quất Nhi hốt hoảng đem cái gì đó ở trong rổ đưa qua, phát hiện ra trong đó là tất chân vừa mới làm xong, “Công tử, đây là tất nô tỳ làm cho ngài! Xin lỗi… hiện tại nô tỳ chỉ biết làm tất, nhưng… nhưng mà nô tỳ sẽ học thật tốt, rất nhanh thôi là có thể giúp ngài làm vỏ quạt!”

      Đào Nhi và Mận Nhi thấy Tam công tử cứng đờ người, vội vàng đem quần áo mùa hè từ trong tủ quần áo bưng ra, “Chúng ta! Cũng học may với Giai Lam tỷ tỷ… Tuy là tay áo có chút lớn nhỏ đều nhau, nhưng mà Giai Lam tỷ tỷ nói mặc lúc rãnh rỗi ở nhà vẫn được! Hạnh Nhi cũng giúp ngày làm túi thơm…”

      Tam công tử im lặng một hồi lâu rốt cục cũng mở miệng, “Ai, ai, ai thèm! Đợi lát nữa ta sẽ ném hết! Cho gia mặc vải rách gì đâu !” Cứ thế tràn đầy gắt gỏng nghênh ngang ra ngoài.

      Quả nhiên Tam công tử quá hung quá khó đối phó.

      Khi Giai Lam đối mặt với bốn tiểu thủy quả rưng rưng nước mắt, cực kỳ bình tĩnh, “ cần lo lắng. Ngày mai hắn nhất ̣nh mặc vào toàn bộ.”

      Kết quả, hôm sau, Tam công tử tuyên bố muốn vứt hết, thật căng thẳng, mặt lại rực hồng, mặc quần áo may vá quá đều đặn, tất là Quất Nhi làm, y phục mùa hè có tay áo một bên lớn một bên nhỏ của Đào Nhi và Mận Nhi may, túi thơm Hạnh Nhi thêu, chuẩn bị học.

      … Giai Lam tỷ tỷ thật là lợi hại!

      (Hơn nữa, thật là thần kì, vì sao nhìn đến Tam công tử lại liên tưởng đến A Phúc vậy?...)

      Này đã là cái gì? Giai Lam cười trộm từ đáy lòng. Bởi vì Tam công tử là bạn nhỏ chân chính duy nhất trong Kỷ hầu phủ này.

      “Như vậy sẽ bị cười chứ?” Đào Nhi lớn tuổi nhất suy nghĩ luôn có vẻ chu đáo.

      “Công tử sẽ để ý.” Giai Lam người lớn nói, “Miệng xấu xa là để che giấu xấu hổ mà thôi.”

      Thì ra là thế. Bốn tiểu thủy quả ngộ đạo.

      ... biết các nàng làm cái gì. Thật là, rõ ràng lớn tiếng với các nàng như vậy, kết quả vẫn cứ mỉm cười làm áo làm giày, rõ ràng mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, rãnh rỗi đều để may vá xiêm y và mấy thứ vụn vặt của hắn…

      có ai sợ hắn! Hắn hoàn toàn có tôn nghiêm!

      “Gia ghét nhất uống nước giải nhiệt, có việc gì thì uống thuốc làm gì?” Thật vất vả tìm được chỗ hổng để phát giận.

      Nhưng mà, mấy nha đầu đáng ghét này, mỗi ngày tan học đều bưng lọ sành ngâm trong nước giếng, bên trong chứa canh đậu xanh hơi lành lạnh.

      Ta chưa từng có thói quen này. Để cho ta có thói quen rồi thì phải làm sao đây? nên đối với ta quá tốt như vậy, đồ quỷ đáng ghét.

      Nhất là Giai Lam, đáng ghét nhất. Nàng cư nhiên may một cái túi sách cho ta. Rõ ràng dùng bao quần áo bọc lại là tốt rồi, mọi người đều như thế. Ai lại dùng loại có quai mang lưng này, giống với người khác.

      Bị người ta hâm mộ.

      “… cần như vậy.” Kỷ Yến phát hiện thanh của mình yếu đuối đến cỡ nào.

      “Đây là việc phải làm, công tử.” Giai Lam vẫn lạnh nhạt như cũ, “Công tử phát hiện sao? Đám nha hoàn có gia ̀nh hay con cái. Chỉ có thể dựa vào công tử mà thôi. Công tử làm quan bái tướng, đám nô tỳ mới có thể tiếp tục hầu hạ công tử cùng thiếu phu nhân, hoặc là tiểu công tử tiểu tiểu thư tương lai, đó mới là đường tốt nhất của chúng nô tỳ.”

      … Chủ tử có tiền đồ, nô tỳ mới có đường , đúng ? Nhưng đúng là, đều là nha hoàn mua khế ước bán đứt. Tên đầy tớ sai vặt Ngọc Nghiễn, lúc hắn dưỡng thương đã đổi chỗ đến thư phòng nhị lão gia. Hiện tại lúc đến trường chỉ có một lão xa phu theo hắn.

      có thư đồng, có gã sai vặt. Ai cũng muốn ở cùng hắn, ai cũng tin tưởng hắn.

      “Phiền muốn chết.” Kỷ Yến lẩm bẩm, “Một đám ngu xuẩn.”

      Kỷ Yến còn chưa biết cách khống chế bản thân mình, học được cách phát giận với vách tường, đối mặt với nha hoàn của mình, tuy rằng vẫn còn banh mặt nghiêm nghị, lại thể nào nói được lời ác.

      Giai Lam nói có một chút đúng. Loại nô bộc ký khế ước bán đứt, có vấn đề gì vẫn có thể trốn, lợi ích bù được chỗ thiếu khuyết. Ngay cả hắn cũng muốn, mấy nha hoàn này rất đáng thương.

      Ta, ta chỉ là đồng tình với các ngươi. Đừng tưởng là ta bị làm cho cảm động rồi, , chưa có tin tưởng lắm đâu, chỉ có một chút thôi.

      Thái độ của Kỷ Yến đối với bốn tiểu thủy quả xác thực có chút mềm mỏng hơn… Ít nhất sẽ tùy tiện giận cá chém thớt. Nhưng đối với Giai Lam, vẫn còn thường thường ở trong trạng thái trán nổi gân xanh.

      Luôn hối hận, vì cái gì lúc làm bài tập vắt hết óc cũng viết ra được lại xin nàng giúp đỡ, nói hai ba câu đã bị nàng đùa giỡn, thường xuyên biến thành đánh cược, sau đó thua trận mất đồ ăn sáng hoặc bữa tối.

      Tuy rằng cũng có thể trao đổi với đồ ăn hàng ngày mà Giai Lam làm, nhưng số lượng và hương vị tuyệt đối là một trời một vực.

      “Công tử.” Quất Nhi nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “ nên cùng Giai Lam tỷ tỷ đánh cược đồ ăn.”

      “Nói?”

      “Bọn nô tỳ ba người từng đồng thời thua bữa tối.” Quất Nhi tiếp tục nhỏ giọng, “Giai Lam tỷ tỷ một hơi ăn luôn bốn phần bữa tối… ngay trước mặt bọn nô tỳ.”

      Nàng thực đau buồn, “Thì ra cơm của mình bị người ta ăn khó chịu như vậy. Bắt đầu từ lúc đó, chúng ta cũng dám nghe lời nói của Giai Lam tỷ tỷ nữa. Chỉ cắn bánh bao trắng nhân là chuyện rất đau lòng.”

      “……..” Nữ nhân này thật sự có bị gì chứ?

      Nhưng mà, tuy rằng nên, hắn vẫn tình cờ liều lĩnh có ảo giác nghĩ “Giai Lam so với phu tử còn dạy tốt hơn.” Phu tử nếu giảng nghe hiểu, trở về hỏi Giai Lam là được rồi.

      Nhất ̣nh là ảo giác.

      Chờ đến lúc hắn phát hiện ra, hắn đã có thói quen mua bánh bao hoặc đồ ăn vặt hối lộ Giai Lam dạy hắn cách giải đề hoặc giảng dạy, tránh dẫn đến hành động hy sinh bữa tối của chính mình.

      Đôi khi hắn nghĩ, Giai Lam nhỏ gầy như vậy, rốt cục đem số lượng lớn thức ăn giấu đến chỗ nào vậy… Thường thường nhìn nàng ăn, hắn sẽ ăn no đến quá bữa ăn cũng ăn vô nữa.

      Nàng nhất ̣nh là quái ăn nhiều. cần lừa ta, ta nhìn thấu ngươi rồi.

    5. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Dọc truyện mình cảm thấy rất vui. Thương cho vợ chồng nam chính nữ chính. Thương cả 4 bạn hoa quả nữa. Ai cũng đáng .
      Thank editor nhiều nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :