1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thích em như gấu mùa xuân - Hoa Gian Thụ Lý ( Chương 20/52)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 7:

      Editor: Cuồng Soái Ca

      Trở về sau ngày đầu tiên đến trường mới, Nha Ưu vô cùng đói bụng, vào đến cửa ngay lập tức cởi giày thể thao, bỗng nhiên nghe thấy trong nhà có vài tiếng chó sủa, lúc kinh ngạc vật màu trắng chạy tới cọ cọ vào chân , kia là chú chó màu trắng rất giống con gấu!
      Hôm qua phát ra chú chó này, lúc ấy nó bị Trì Vũ ném ra ngoài, ra lại tìm nó về lần nữa.
      Nha Ưu kiềm chế được vui sướng, ôm chú chó vào ngực hôn hôn, dì Thẩm cười với , hôm đó ôm nó về là vì Trì Vũ sợ người nó có bệnh khuẩn, trước tiên để cho dì Thẩm ôm nó tới bệnh viện tiêm vắc – xin phòng bệnh, hôm nay mới đưa nó về nhà.
      “Trì tiên sinh còn cố ý dăn dò, việc này phải giữ bí mật với Nha Ưu, cậu ấy muốn cho cháu bất ngờ đó!”
      Dì Thẩm vui vẻ , lại thấy ánh mắt Nha Ưu chớp chớp, vội vàng nhìn lại, tổng tài tuấn Trì Vũ giả bộ ho khan vài tiếng, dì Thẩm ngậm miệng, sau đó nhìn ánh mắt của Trì Vũ, trong những ngày qua giọng bớt vẻ lạnh lùng, đáy mắt lại có tia dịu dàng.
      Cuối cùng cũng có ngày này, là vui vẻ! Dì Thẩm cười cười, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
      Trì Vũ tựa vào đệm lót sopha, đôi chân dài bắt chéo, ánh mắt chăm chú nhìn Nha Ưu ngồi khoanh chân thảm, tập trung tinh thần trêu chọc chú chó , để ý đến Trì tổng mặc âu phục đen bên cạnh, lễ phục càng tôn lên vẻ khí xuất sắc của .
      Trì Vũ hỏi thích ứng được với trường học mới hay chưa? Nha Ưu ngẩng mặt, gật đầu, Trì Vũ lại hỏi, giáo viên và các bạn học đối xử với thế nào. Nha Ưu bị móng vuốt của chú chó trêu chọc cười haha, trả lời câu hỏi của Trì Vũ.
      Nhìn nụ cười vui vẻ của , từ khi đến đây, lần đầu tiên thấy cười vui vẻ như vậy, Trì Vũ cũng thoáng yên tâm, công việc của bận rộn, có nhiều thời gian chăm sóc , nếu có chút lơ là, ít nhất cũng còn người bạn khiến vui vẻ.
      Trì Vũ đôi với việc nuôi sủng vật có cảm giác gì, vừa rồi còn bị Lý Minh Hàm trêu chọc: “Trì tổng về sau còn phải dọn phân chó nữa sao?” Sắc mặt Trì Vũ khó coi, bàn tay ngừng vuốt ve chú chó , đôi mắt ướt nhẹp ngước nhìn , làm cho khỏi nhới tới tối hôm qua, dán chặt vào tường rụt rè nhìn .
      Nhưng mà, cũng quá vui vẻ, thậm chí quên luôn cả chủ của chú chó. Trì Vũ lại ho vài tiếng, giống như nhắc nhở vẫn chưa trả lời câu hỏi của . Nhưng đây chính là người trưởng thành dùng tiếng lóng, hề có tác dụng với Nha Ưu, vẫn rất vui vẻ chơi cùng chú chó.
      Trì Vũ nhìn chăm chú vào đuôi ngựa đung đưa sau đầu , trong mắt lên chút nóng nảy.
      “Nha Ưu, đặt cho nó cái tên.”
      Giọng điệu bình tĩnh, thể nhận ra cảm xúc, Nha Ưu chuẩn bị đứng dậy chuyện cùng Trì Vũ, yết hầu vừa động, lại thấy ánh mắt của bị chú chó hấp dẫn, Trì Vũ trầm giọng mở miệng: “Lại đây cho tôi biết, Nha Ưu.”
      câu đó là mệnh lệnh, Nha Ưu vội vàng tiến đến trước mặt Trì Vũ, thấy dựa vào sopha, đành cúi người dựa sát vào người , cẳng chân bỗng nhiên bị móng vuốt của chú chó gãi gãi, khi Nha Ưu lui chân đứng vững, cả người liền bổ nhào vào lòng Trì Vũ…
      Cơ ngực cứng rắn của làm đệm cho , khuôn mặt Nha Ưu dán ngực , nóng bừng như sắt trong lò.
      Tay chân luống cuống muốn đứng lên, tay kéo âu phục đen của Trì Vũ, lúc này mới phát mặc lễ phục, đôi mắt lạnh lùng kết hợp với trang phục màu đen, càng tăng thêm khí thế hơn người, cuống quít định xin lỗi, lại nghe được Trì Vũ mở miệng: “ có việc gì, cần xin lỗi.”
      Nha Ưu ngẩn người, ánh mắt giống như nhìn thấu tâm tư của , khiến bối rối biết làm thế nào cho phải, động tác cũng cứng lại.
      Trì Vũ hơi mím đôi môi mỏng: “Đừng nhúc nhích, ngồi yên ở đây cho tôi biết.”
      Đây… ‘đây’ là chỉ đùi , Nha Ưu mặt đỏ tai hồng, ngón tay càng nắm chặt âu phục, hai tay Trì Vũ đặt lưng ghế sopha, miệng ghé sát vào tai : “Có thể gọi là Tiểu Bạch ?”
      Trì Vũ rũ mắt xuống: “Tiểu Bạch nghe có chút ngốc.”
      "Nhưng, tôi lại thích ngốc."
      Trong lúc vô tình thản nhiên câu khiến trái tim Nha Ưu bùm bùm đập loạn, vốn buồn bã vì mình ngay cả đặt cái tên cũng tốt, đặt cái tên ngốc như vậy, nhưng Trì Vũ lại thích, trong mắt Nha Ưu lóe ra tia sáng: “ gọi là Tiểu Bạch sao?”
      Trì Vũ “Ừ” tiếng, có chút lười biếng gác tay lên thành ghế sopha, tay rất dài, hơn nữa có ưu thế chiều cao, cứ như vậy thoải mái duỗi tay, Nha Ưu ngồi đùi càng có vẻ xinh, tự biết tư thế này ổn, vội vàng trở về chỗ cũ, Trì Vũ lên tiếng, nhắm hai mắt dưỡng thần.
      Bên tai vang lên tiếng vui cười của thiếu nữ khi trêu đùa chú chó , trong huyên náo lại có bình thản khác thường. Cuộc sống của mình như thế nào, tương lai thay đổi ra sao, từ trước đến nay đều thích lên kế hoạch sẵn, lần này lại muốn nghiên cứu kỹ, bởi vì yên tĩnh hưởng thụ giây phút này, cũng rất tốt.
      Dì Thẩm lại làm những món ăn ngon miệng như mọi ngày, nhưng hôm nay lại thêm chú chó , canh sườn củ sen này là món ăn chuẩn bị riêng cho nó.
      Nước sơn bàn gỗ, bát trắng và đũa đen, đĩa rau xanh, đĩa thịt thơm, khi Trì Vũ ăn cơm rất nghiêm túc, chuyện, Nha Ưu thích ăn canh, cái miệng uống ngay trong lúc còn nóng, ánh mắt dính hơi nước, đối diện với ánh mắt trong veo, mặt đổi sắc nhìn hai hàng mi của .
      “Nóng quá!” Bên cạnh bàn ăn Tiểu Bạch kêu ngừng, Nha Ưu đưa bát canh sườn thơm ngát tới trước mặt nó: “Tiểu Bạch ngoan, ăn nhiều chút.”
      Cứ thế vài lần, chỉ cần Nha Ưu vừa gọi “Tiểu Bạch”, nó liền vẫy đuôi, bởi vì thính giác của chó so với người linh mẫn hơn rất nhiều. Nha Ưu vui vẻ vòng qua cái bàn, ghét sát vào tai Trì Vũ nó: “Tiểu Bạch rất thích cái tên này, Tiểu Bạch nghe thấy em gọi nó.”
      Trì Vũ trách nết ăn cơm xấu của , chỉ nhắc nhở nên ăn cơm xong trước, rồi lại chơi với chú chó. Nha Ưu phấn khích chịu ngồi xuống, kéo tay áo sơ mi của Trì Vũ, để cũng nhìn cái, nhìn mở miệng “Tiểu Bạch”, cái đầu kia quay lại.
      luôn khát vọng có thể giống như mọi người, cách vài mét, cũng có thể làm cho đối phương nghe được giọng của mình. Đối với phản ứng của Tiểu Bạch, Nha Ưu vô cùng vui sướng, còn thành với Trì Vũ: “ cũng gọi nó thử xem, xem nó có phản ứng hay ?”
      Nhìn chờ mong trong ánh mắt Nha Ưu, Trì Vũ có cách nào, nhưng bắt mở miệng gọi “Tiểu Bạch”, có chút mất tự nhiên.
      Trì Vũ hạ giọng gọi: “…Tiểu Bạch, lại đây.”
      Tiểu Bạch phản ứng, ngay cả khi Trì Vũ gọi hai tiếng “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch” nó cũng động đậy. Bên kia dì Thẩm bắt đầu nở nụ cười, Nha Ưu cũng cười theo, xem ra độ hảo cảm của Tiểu Bạch với Trì Vũ là số .
      Có lẽ vì ngay từ đầu Trì Vũ nghĩ Tiểu Bạch với cái tên đó liên quan đến nhau, ví dụ Juliet, Lydia, Elizabeth,..v.v….Chậc chậc.
      *
      Sau bữa cơm chiều, bàn có hai cốc trà xanh, lá trà nổi trong cốc thủy tinh, trong phòng im lặng, chỉ còn có hai người.
      Trì Vũ có mấy câu muốn với Nha Ưu, đồng ý nuôi chú chó này, cũng phải đồng ý với học tập tốt, thể cả ngày chơi đùa với chó mà bỏ qua việc học. Mặt khác, trước kia thư ký Trương liên hệ với phòng tranh, chuyên môn huấn luyện học viên thi vào trường cao đẳng mỹ thuật.
      Thứ bảy này Chung Văn đưa tới, về sau Nha Ưu được học hội họa chuyên nghiệp, do các họa sĩ bậc thầy hướng dẫn, Trì Vũ sắp xếp đâu vào đấy, sau đó vội vàng làm việc.
      Trì…” Nha Ưu vội vàng đuổi theo phía sau , Tiểu Bạch cũng chạy theo , Trì Vũ xoay người nhìn xuống bên dưới, rất nhanh liền ngồi xổm xuống, đối diện với : “Chuyện gì? Nha Ưu”
      Trì Vũ thấy giống như chuẩn bị việc lớn, lại nghe thấy : “Cám ơn , Trì.”
      Lỗ tai phảng phất hơi thở của , trái tim Trì Vũ bắt đầu loạn nhịp, cám ơn với sau đó ôm Tiểu Bạch lên, hôm đó còn có chút đau lòng, nghĩ rằng Trì Vũ chán ghét động vật : “ xin lỗi, hôm đó hiểu lầm , còn cho rằng …” Nha Ưu dừng lại tiếp, Trì Vũ hỏi “Còn cho rằng tôi làm sao?”
      “Khóc…” Hôm đó Trì Vũ lệ rơi đầy mặt, khắc sâu trong lòng Nha Ưu cả đời.
      mặt Trì Vũ lộ ra tia bất đắc dĩ, đa số ý tưởng của đều rất ngây thơ đáng . Tay xoa đầu Nha Ưu: “Đó phải là khóc, là bệnh dị ứng, cũng là lí do vì sao mấy hôm nay tôi thể ra khỏi cửa.”
      Bây giờ Nha Ưu mới biết được, ra người luôn phát ra hào quang như Trù Vũ, cũng có chuyện buồn. Nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, giống như biết được bí mật của .
      Trong phòng, Nha Ưu đau khổ làm toán, vừa thấy được tin nhắn QQ mới của Vi Vi di động, là ảnh các món ăn Hàn Quốc ấy ăn tối nay, Nha Ưu nghĩ, cố có thể gửi bức ảnh mùa xuân cho Trì Vũ chứ?
      Trì, bây giờ có bận ?” gửi tin nhắn QQ.
      Trì Vũ trả lời rất nhanh: “Tới đây với tôi, nên nhắn tin.”
      Nha Ưu chuẩn bị tới thư phòng tìm , lại thấy tin nhắn tiếp theo “Tôi ở phòng ngủ.” Nhìn lên đồng hồ, là 11 giờ, Nha Ưu tưởng ngủ, trả lời Trì Vũ, có việc gì, ngày mai hỏi lại.
      tiếp tục đau đầu với đống bài tâp, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, Trì Vũ mặc áo ngủ đứng ngoài cửa, nhìn thấy trong mắt có chút buồn ngủ nào.
      “Rốt cuộc có chuyện gì?”
      bước vào phòng ngủ của , ngồi xuống ghế dựa của , khuỷu tay để lên bàn học, xoa huyệt thái dương, giống như vừa trải qua chuyện khiến đau đầu.
      cẩn thân nghiêng người hỏi: “Có thể gửi ảnh chụp cho ? Dùng QQ gửi…”
      “Vì sao thể?” Ngữ khí Trì Vũ trầm trầm, Nha Ưu bị hỏi, ngẩn người, Trì Vũ tiếp tực : “Muốn gửi cái gì cũng được, em gửi, tôi đều xem.”
      Nha Ưu giật mình, cứ như vậy là xong sao?
      Sau này Trì Vũ công tác ở trời nam biển bắc, bất luận là thủy triều bên bờ biển, hay phố xá sầm uất, say giấc ở nửa địa cầu bên này, chụp được tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống nước , trao đổi hình ảnh cho nhau, bởi vì bên này là mùa xuân.
      Tiếng chuông di động vang lên, Trì Vũ ra ngoài nghe điện thoai, Nha Ưu nhìn bóng dáng lúc lâu mới xoay đầu về, bởi vì câu “Làm bài tập cho tốt”, lại vùi đầu vào đống bài tập.
      Điện thoại gọi tới là Lý Minh Hàm, hôm nay Trì Vũ ở nhà để gặp mặt người sáng lập công ti khoa học kỹ thuật Du Đường – ipo, nếu hôm đó bắt đầu phiên giao dịch, lấy 22,3 đola đưa ra thị trường, lấy 13% cổ phần công ti Ngân Thịnh, thu được 1,7 triệu đôla lợi nhuận. Nhưng mà, bởi vì gần đây có chủ đầu tư nào đó rút vốn, nên tiến trifnhh của ipo bị chậm lại.
      Sau khi trở về, Lý Minh Hàm điều tra việc này: “Chuyện này có liên quan với Kỷ Nam Đình.”
      Nghe được tên của đối thủ mất còn, Trì Vũ châm điếu thuốc, lửa chiếu vào đôi mắt thâm trầm của . Lão hồ ly giảo hoạt Kỷ Nam Đình kia lại chơi chiêu rút củi đáy nồi này, nhưng miếng thịt béo Du Đường kia sớm bị những người ở đầu gió khác để mắt đến, Trì Vũ ra mặt đại diện phải việc khó.
      Lý Minh Hàm cũng biết bản lĩnh đàm phán của Trì Vũ, gọi điện thoại tới, ra việc quan tâm nhất là….. nghĩ tới Trì Vũ cưng chiều Trần Tử Kiêu tới mức này, là “em ” của tên kia cũng đồng ý! Rốt cuộc ai mới là đội trưởng hội nam sủng của ! “Trì tổng vẫn luôn cưng chiều Trầ Tử Kiêu, hay là đối với loli kia khác biệt…”
      “Hôm nay uống nhiều rồi.” Trì Vũ đột ngột đánh gãy lời .
      Lý Minh Hàm nheo đôi mắt đào hoa, Trì Vũ dính tới phụ nữ, điều này giống với phản ứng lãnh đạm bình thường của Trì Tổng: “Những nam thần hoàn mỹ chói sáng chúng ta luôn phải trải qua lần trượt chân trong đời, giống như nửa đêm hạ gục tiểu loli….Hình ảnh kia đẹp, tôi dám nhìn.”
      “Uống nhiều rồi giải rượu, đừng say khướt ở chỗ này của tôi.” Trì Vũ tức giận cắt đứt điện thoại.
      Ra khỏi phòng của Nha Ưu, thấy cửa phòng chưa đóng, có thể kaf vừa rồi ra ngoài quên đóng, Trì Vũ muốn đóng cửa, lại thấy giường duỗi chân, mạnh mẽ đạp chăn ra.
      Ban ngày tiểu Nha Ưu luôn mềm mai, ra tướng ngủ cũng tốt. Trì Vũ đẩy cửa ra, bước chân vào phòng, Tiểu Bạch ngủ dưới thảm bỗng nhiên mở mắt ra, thấy ngón tay người dadn ông để ngoài miệng, làm động tác “Suỵt”, Tiểu Bạch rất hiểu chuyện sủa lên.
      Trì Vũ liếc mắt nhìn Nha Ưu giường, khuôn mặt nhắn chôn trong ổ chăn, hơi thở nhàng ngủ say, cúi người cài góc chăn cho , ánh trăng ngoài của sổ chiếu lên đôi vai rộng lớn của , nhiễm lên tầng ánh sáng dịu dàng.
      Tiểu Bạch bên giường nhàng “Gâu..” tiếng, nhìn Trì Vũ chớp mắt, giống như : “Ừ, làm tốt lắm.”
      Last edited: 12/10/17

    2. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873
      Chương 8:

      Editor: Cuồng Soái Ca

      Sáng sớm Nha Ưu thay đồng phục, trước khi ra cửa còn lễ phép vẫy tay chào: “Buổi tối gặp, dì Thẩm, buổi tối gặp, Tiểu Bạch.”
      “Oẳng oẳng.” Đệm thịt của Tiểu Bạch giơ lên, dì Thẩm dặn dò: “Về sớm chút, tiểu Nha Ưu.”
      Người già và chú chó cùng đứng trong nắng sớm, trời hoa liễu từ từ bay xuống, mà giờ phút này tại phòng tập thể thao của biệt thự, trong bể bơi màu xanh, Trì Vũ vươn cánh tay về phía trước, trong nước cuồn cuộn nổi lên từng tầng bọt trắng.
      Sau khi kết thúc rèn luyện bơi lội, ngồi ở góc trong bể bơi, hạ thân ngâm trong nước, chỉ lộ ra nửa người kiện mỹ (tráng kiện + hoàn mỹ), hai cánh tay dài khoát lên thành bể, cơ ngực rắn chắc, nở nang.
      Lấy di động kệ xem tin tức mới, Trì Vũ ngửa đầu gối lên thành bể bằng gỗ, chuẩn bị cất điện thoại, bỗng nhiên dừng lại, trượt đến tin nhắn hình ản từ “Tiểu Ưu”.
      Ngoài của sổ phòng học có con chim khách đậu, thấy các bạn học và giáo viên rất vui vẻ, hôm nay ngày may mắn. Bên ngoài, những vệt sáng vụn chiếu xuyên qua những tán cây, cửa sổ vài chậu cây đón lấy những tia sáng vụn. Tiết học buổi sáng kết thúc, Nha Ưu bị Vi Vi kéo mua dứa túi, ngẩng đầu lên lại chụp được hình ảnh hoa Bạch Ngọc Lan xinh đẹp, đây là bức hình thứ ba trong ngày hôm nay.
      Mùa xuân đến từ trong mắt Nha Ưu, giống như bài thơ được bao phủ bởi ánh sáng hài hòa.
      Trì Vũ dừng lại ở bức ảnh, tay còn dính nước, chỉ có thể gửi tin nhắn thanh, trước khi tiết học bắt đầu, Nha Ưu nghĩ tới lại nghe được giọng của , giọng trầm thấp rất dễ nghe.
      “Tôi thấy. Cám ơn.”
      Lời của ngắn đến thể ngắn hơn, bây giờ ngày Nha Ưu gửi tin nhắn vô số lần, giống như người bị thanh khống (*), Hàn Mỹ Kỳ thấy dán lỗ tai vào di động cười ngây ngô, hỏi vì sao vui vẻ như vậy? Nha Ưu ra được lý do, lại nghe được giọng của Trì Vũ, khóe miệng khỏi giương lên.
      Chương trình học hôm nay chấm dứt, Hàn Mỹ Kỳ gọi Nha Ưu và Vi Vi cùng đến quán cà phê hỗ trợ, Hải Vi Vi dùng tối thứ sáu và hai ngày cuối tuần để làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, bởi vì muốn ăn ngon phải có tiền, đây là tích lũy tiền bạc. Sau này, Vi Vi muốn trở thành biên tập viên của tạp chí chuyên về mỹ thực, từ giờ trở tích lũy kinh nghiệm “Ăn”.
      Nha Ưu suy luận theo kiểu suy nghĩ này, muốn ngắm trai đẹp, có hay phải tích lũy tiền bạc từ bây giờ, để sau này có thể ngắm trai đẹp toàn thế giới….Hàn Mỹ Kỳ : “Nha Ưu, bạn có thể vẽ ra mỹ nam thế gian mà. Bạn xem, Lý Tư đại đại vẽ bìa truyện, đẹp trai chết người…”
      weibo toàn là hình ảnh mỹ nam hoa lệ trong gió, làm cho Nha Ưu xem rời mắt, yên lặng tán thưởng kỹ vẽ tinh xảo của Lý Tư đại đại. Sau đó gửi tin nhắn QQ cho dì Thẩm và lái xe, đương nhiên còn có Trì Vũ, rằng hôm nay ăn tối với bạn, đến tối về nhà.
      *
      Quán cà phê tên là “Tiểu Thời Gian”, hàng rào trắng bên ngoài trồng hoa tường vi hồng, tầng cao nhất màu rám nắng nóc nhà cũng có thể uống cà phê.
      Khi đẩy cửa, tiếng chuông gió kêu leng keng, vào trong quán, đĩa nhạc xoay tròn phát bài [hoa hồng đời người]. Ông chủ là ông lão ăn mặc rất thân sĩ, quán cà phê được quản lí rất cẩn thận tỉ mỉ. Khi nhìn thấy các , ông cầm trong chiếc cốc pha chế màu bạc, lau đến sáng loáng.
      Ông Hoa đối với hai đến giúp đỡ quán vô cùng hoan nghênh, cuối tuần trừ ba người nhân viên của quán chỉ có mình Vi Vi ở đây. Tối nay ở đây có hoạt động giảm giá, tìm ra người giúp đỡ phát phiếu ưu đãi.
      Đến bảy giờ tối, quán cà phê nghênh đón giờ cao điểm của ngày thứ sáu. Mọi người đều rất có tinh thần trách nhiệm, Nha Ưu thay váy đồng phục kẻ ô vuông, bắt đầu trở thành em làm trong quán cà phê.
      Nha Ưu biết giọng của mình rất , chỉ có thể làm “kẹp tóc trang trí” (1) trong kiện lần này, mà việc giới thiệu thông tin ưu đãi gì đó, hoàn toàn dựa vào cái miệng kia của Hàn Mỹ Kỳ. Hàn Mỹ Kỳ vỗ ngực , xinh đẹp chỉ cần mỉm cười là tốt rồi, Nha Ưu cười rộ lên, có thể gây sát thương cho vô số trái tim của các đại thúc (2) đó.
      Sau tám giờ, khách trong quá cà phê dần đông lên. Đón tiếp người đàn ông mặc âu phục, giày da tiến vào, đôi mắt hoa đào cười tủm tỉm nhìn về phía Nha Ưu, tùy tiện cầm lấy tấm áp phích trong tay , trong lúc vô tình ngón tay chạm vào đầu ngón tay , trong nháy mắt, Nha Ưu ngượng ngùng rút tay về, ngẩng đầu nhìn đôi tay ngọc của người đàn ông mặc tây trang kia, có thâm ý khác liếc cái, Nha Ưu lập tức đỏ mặt.
      rất ít khi tiếp xúc cùng người khác phái, trừ bỏ Trì Vũ, Nha Ưu chưa từng chạm vào tay của người đàn ông thứ hai. phản ứng ngây ngô như vậy, khiến kẻ tình trường lão luyện như Lý Minh Hàm cũng khỏi rung động.
      Lý Minh Hàm cười đến gió xuân đầy mặt, ngồi xổm xuống. Tay đặt lên đỉnh đầu xoa xoa: “ bé đáng thương, muộn như vậy vẫn ở bên ngoài làm thêm sao?”
      Nha Ưu cảnh giác lui ra phía sau, người này tùy tiện sờ tóc con , còn cười đến lỗ mãng như vậy. Hàn Mỹ Kỳ bên cạnh cũng lập tức kéo Nha Ưu ra sau lưng, đùa: “Chú à, chúng ta quen.”
      Chú? Lý Minh Hàm kinh ngạc nhíu mày, nhìn già như vậy sao? Chẳng qua thân sĩ phong lưu, chưa bao giờ chấp nhặt với con , Lý Minh Hàm vào trong quá cà phê, nghe thấy giọng tiếp đón của ông Hoa, lời cử chỉ thể cuộc sống thanh thản, có phẩm vị, gọi hai ly latte, tùy ý dựa vào quầy bar chờ.
      Hải Vi Vi và vài nhân viên nữ đều trộm ngắm vị soái ca này, lại phát chỉ chuyện với Nha Ưu, nghiêng đầu nhìn Nha Ưu liếc mắt cái.
      “Tiểu Nha Ưu, ấy quen bạn sao?” Hải Vi Vi tò mò hỏi.
      Nha Ưu lắc đầu phủ nhận, Hàn Mỹ Kỳ căm giận kể chuyện vừa nãy: “Chẩng qua rất đẹp trai, cho nên chúng ta tha thứ cho …”
      Hải Vi Vi cũng liều mạng gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy, ấy rất đẹp trai….”
      Nghĩ tới nụ cười vừa rồi của , làm cho người ta như tắm trong gió xuân, vô cùng dịu dàng, đôi mắt hoa đào ngả ngón vô cùng xinh đẹp, khiến cho người ta phải nhìn ngắm nhiều lần.
      Hai người bạn đều bị nam thần kích thích võng mac, nôi tâm Nha Ưu thành thực cho rằng, diện mạo bình thường, so đẹp trai với Trì Vũ còn kém xa. Sau này khi Trì Vũ đưa gặp đám nam thần kia, cũng phản ứng bình thường. Dù sao người đầu tiên gặp cũng là “Đội trưởng đội nam thần”, về sau đối với những người khác hoàn toàn miễn dịch.
      *
      Lý Minh Hàm mang theo cà phê vào trong xe, tại ghế phó lái Trì Vũ nhắm mắt dưỡng thần, trải qua ngày mệt nhọc, hơn nữa bệnh dị ứng lại phát tác, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Hôm nay Trì Vũ tự thân xuát mã tới đàm phán với người sáng lập công ti khoa học kỹ thuật Du Đường – ipo, Lý Minh Hàm bội phục, hiệu suất làm việc của Trì tổng vô cùng cao, cũng đau lòng cho vì công ti mà làm việc ngày đêm, thấy ánh sáng.
      Càng là người có năng lực cho mình cuộc sống nhàn nhã, càng lựa chọn bận rộn. Lý Minh Hàm khuyên Trì Vũ buori tối đừng uoosng nhiều cà phê như vậy, thức đêm tốt cho thân thể. Trì Vũ chỉ coi khí, mở ly cà phê nâu, hương vị vẫn như trước đây. Ông Hoa vốn là quản gia của Trì gia, sau khi bị sa thải, liền mở quán cà phê này.
      đời này việc có thể làm Trì Vũ chú ý, trừ kiếm tiền và ca phê do ông Hoa pha, còn có gì nữa chứ? Lý Minh Hàm nghĩ, lúc mình còn sống có thể thấy Trì Vũ cũng rất tốt. liền cười giống như hồ ly: “Vừa rồi biết tôi thấy ai ?”
      Trì Vũ để ý đến , mặt cảm xúc gõ chữ di động, Lý Minh Hàm bắt đầu huyên thuyên: “Trong nháy mắt đó tôi đẫ cảm nhận được tuổi thanh xuân, ấy giống như chú thỏ nhìn thấy tôi liền đỏ mặt, là được trở về với tuổi trẻ…”
      xong ghé mắt về phía Trì Vũ, nhìn vẻ mặt chuyên chú kia, suy đoán tám phần là lại xem lịch trình việc.
      ra, Trì Vũ trả lời tin nhắn của ‘Tiểu Ưu’. “Đứng yên ở đó đừng đâu, chờ lái xe tới đón.” Nhìn đồng hồ thấy là chín giờ, vẫn chưa trở về, bạn bè chăm sóc tốt vậy sao. Trì Vũ đặt di động xuống, chậm rãi xoa mi tâm, Lý Minh Hàm bên cạnh ngừng lặp lại ‘Cảm nghĩ thanh xuân’.
      “Nhất định phải cảm nhận, trong nháy mắt đó….Trong nháy mắt đó so với tình lâu dài còn kỳ diệu hơn, đó là loại rung động, trái tim thắt lại, đồng tử trợn to, nháy mắt qua gặp lạo. Bạn học, tôi khuyên , đời này trăm ngàn lần đừng bỏ qua cảm giác này, cảm nhận chút.”
      Trừ bỏ nghiêm tức trong công việc, thời điểm khác Lý Minh Hàm vô cùng thiếu đứng đắn, Trì Vũ chỉ coi đó là lời vô căn cứ. Thẳng đến khi Lý Minh Hàm , em làm trong quán cà phê có vài phần giống em Tử Kiêu, lúc này Trì Vũ mới xoay mặt qua: “Hả? Giống như thế nào?”
      Lý Minh Hàm nhíu mày, chút hoang mang miêu tả diện mạo của , sắc mặt Trì Vũ ngày càng khó coi, lúc sau, tin nhắn QQ đến từ ‘Tiểu Ưu’ trả lời: “ Trì, em phụ giúp ở quán cà phê Tiểu Thời Gian.” Cả khuôn mặt Trì Vũ đều trầm xuống.
      “Xuống xe.”
      Ngữ khí Trì Vũ lạnh như băng, Lý Minh Hàm kinh ngạc nhìn , nghiền ngẫm hỏi: “Tức giận sao?”
      Trì Vũ duỗi cánh tay dài, xốc áo sơ mi của Lý Minh Hàm lên, chút do dự ném ra ngoài xe.
      Lý Minh Hàm chưa kịp phản ứng, bị tổng tài máu lạnh vứt bỏ, nhìn theo chiếc xe thể thao biến mất ở giao lộ, vẻ mặt đầy tức giận, xin hỏi vẫn là “Đội trưởng đội nam sủng” của Trì tổng sao? Trọng điểm là, đó là xe của ! nên lấy trút giận! nên….Xe rung! (đen tối -_-)
      *
      Trong quán cà phê Tiểu Thời Gian, Nha Ưu ngồi bộ ghế sopha gần cửa nhất, hai người bạn tốt đều về nhà, sau khi nhận được tin nhắn QQ của Trì Vũ, nghe lời ngồi chờ lái xe tới đón. Ông Hoa vì cảm ơn giúp đỡ, nên mời bữa tối vô cùng phong phú, Nha Ưu ăn hơi no, ngồi vẽ linh tinh lên vở lúc, liền gục xuống bàn ngủ.
      Trong quán im lặng tiếng động, ánh đèn ấm áp chiếu lên đồng phục xanh trắng của ngủ say. Khi Trì Vũ tiến vào, vừa vặn thấy màn này, ánh mắt thâm thúy của dừng mặt hồi lâu, di chuyển.
      Tiếng đồng hồ tường kêu tích tích, khi Nha Ưu mở mắt ra, phát Trì Vũ mặc thân âu phục màu đen cao ngất ngồi ở sopha đối diện, giống như nghỉ ngơi, trong khí tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, bỗng nhiên lông mi rung động, hướng lên , lộ ra đôi mắt.
      “Biết mấy giờ ….Nha Ưu?” Giọng quen thuộc, trầm thấp mà dễ nghe, Nha Ưu giật mình trợn to mắt, nghĩ rằng mình còn nằm mơ, nghĩ tới Trì Vũ tới đón , phải vì mẫn cảm với hoa liễu mà thể ra ngoài sao?
      Trì Vũ cài lai cúc âu phục, ánh mắt đảo qua mặt : “Tôi tới đón em, vui sao?”
      Nha Ưu lắc đầu, đương nhiên rất vui, nhìn thấy rất vui rồi. Mà Trì Vũ lại lạnh lùng nhìn : “Vừa rồi cũng cười như vậy với người khác sao?”
      Nha Ưu sửng sốt, hiểu ý , Trì Vũ vốn ít khi thể biểu cảm, lúc này lộ ra chút kiên nhẫn: “Vì sao trước cho tôi biết, buổi tôi giúp bạn làm việc?”
      Biết chỉ vô tình, nhưng thể nào tức giận, Trì Vũ cố hết sức chế ngữ khí, nhưng trời sinh có cảm giác áp bách và hơi thở lạnh lùng, làm Nha Ưu sợ đến biết làm thế nào cho phải.
      “Ngẩng đầu lên.” Trì Vũ ra mệnh lệnh.
      nghe lời ngẩng đầu, chạm tới đội mắt trong suốt, lạnh như băng mà trầm tĩnh.
      Từ khi hai mắt chạm nhau, lòng vô cùng bối rối, Nha Ưu gục đầu xuống, dám nhìn thẳng . Nghĩ tới phản ứng ngây ngô này vừa rồi những người đàn ông khác cũng từng thấy, trong mắt Trì Vũ bao phủ tầng u lạnh lẽo, sắc mặt u.
      Lúc này ông Hoa cười ha ha tới, lúc này mới biết được Nha Ưu là em của Trì đại công tử. Cảm thán thế giới này . Ông Hoa khen Nha Ưu rất đặc biệt, phát hết tất cả áp phích: “Đứa này ngoan, ra là do trai dạy tốt.”
      Trì Vũ lạnh mặt, lên tiếng.
      Ông Hoa hầu hạ Trì gia công tử nhiều năm, quan sát sắc mặt tưởng là chuyện công ti, liền bảo nhân viên lấy trà lài, buổi tối nên uống cà phê, nên uống chút trà lài cho dễ ngủ.
      Gọi vài tiếng thây người trả lời, ông Hoa chuẩn bị đứng dậy, Nha Ưu rất hiểu chuyện , để lấy. Trà lài được rót vào chén, Nha Ưu lại đưa hai chén trà cho ông Hoa và Trì Vũ.
      Trì Vũ tiếp nhận chén trà trong tay , ngón trở vô tình đụng chạm vào ngón cái của , dù chỉ như bông hoa rơi xuống hồ gợn sóng tung tích, nhưng hai má đỏ ửng làm cho người ta giật mình, Trì Vũ nhất thời hoảng hốt, hai mắt mở to, đây là cái gọi là….Thanh xuân…Xuân?
      Nghĩ đên người ở ven đường kia vừa rồi cũng chạm vào của như vậy, Trì Vũ trầm mặt, khốn khiếp (3). Ai cho cho tới đây giúp đỡ chứ?
      Cốc trà này uống có tư vị gì, Trì Vũ tán gẫu lâu, liền vội vàng cáo từ, Nha Ưu theo ra khỏi quán cà phê, bước rất chậm, biết đêm nay Trì Vũ vui, cho nên cách khá xa dám đến gần.
      Trì Vũ sớm tới mở cửa xe, thấy còn chậm rì rì, hai chân thon dài đứng cạnh xe thể thao màu bạc, lạnh lùng mở miệng.
      “Lại đây. Nhanh chút.”

      (*) : si mê giọng hay.
      (1): ý là giọng nên k làm được gì ngoài việc đứng trang trí.
      (2): tôn xưng người cùng hàng với bố, chú, bác gì đó. Ở đây e để nguyên cho hợp ngữ cảnh, để từ chú (bác) vào kì cục lắm :)))
      (3): chỗ này hình như ý là ‘chó má’ á, nhưng mình thấy nặng nề quá :-((
      Last edited: 14/10/17
      KhaiDoanh_347, B.Cat, thienan270819 others thích bài này.

    3. Vy RuRi

      Vy RuRi Well-Known Member

      Bài viết:
      258
      Được thích:
      1,574
      Tên truyện dễ thương vậy :yoyo51:
      Hố này là trai cứng thẳng như sắt mà cũng bị em trắng sạch như Omo bẻ mềm đc nè. :yoyo26:
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    4. Cuồng Soái Ca

      Cuồng Soái Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      873

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chu Tri dang ghen day ma. Thanks nang
      Cuồng Soái Ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :