1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Cắt đúng lúc qúa trời ơi. Tôi lại đợi thỏ bị soí ăn

    2. bonica82

      bonica82 Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      564
      @Tranglinh0808 ngày mai tới hắc hắc :yoyo60::yoyo60::yoyo60: cảm ơn nàng ủng hộ nhé :yoyo55::yoyo55: ngủ ngonnnnn:yoyo19::yoyo19::yoyo19:

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Khà..Khà.. chờ thịt thà cung cấp đấy. Thanks:yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    4. bonica82

      bonica82 Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      564
      @susu khà khà tới đây :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      susu thích bài này.

    5. bonica82

      bonica82 Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      564
      CHƯƠNG 7

      Editor: bonica82

      Nên biết, Giang Nhị chưa bao giờ sợ hãi nước mắt của phụ nữa. Điều này cũng qua với Lâm Cảnh Tĩnh, nên khi thấy thương tiếc xuất trong mắt Giang Nhị, Lâm Cảnh Tĩnh có phần hoảng hốt.

      nức nở tiếng, mắt mở to, vừa dè dặt vừa ủy khuất hỏi: “ thấy nó kì quái sao?”

      Giang Nhị trả lời, chỉ cúi xuống hôn , thanh thập phần vui vẻ: “ hề. Chỉ cần em cho người khác xem, chỉ có nhìn chẳng có gì kì quái cả.”

      Lâm Cảnh Tĩnh suy nghĩ hồi lâu, phát lời của Giang Nhị chẳng hợp lí gì cả. Bên này, Giang Nhị vừa xong vùi đầu vào u cốc của Lâm Cảnh Tĩnh, bận bịu hồi.

      Khi Lâm Cảnh Tĩnh cảm nhận được tê dại truyền đến đỉnh đầu, giật mạnh người hốt hoảng.

      “Giang Nhị! Khốn khiếp! chạm vào tôi cơ mà!”

      “Ngoan, Tiểu Tĩnh, gọi Nhị ca.”

      “Khốn khiếp!” Lâm Cảnh Tĩnh mắng to.

      “Rất tốt. Có bản lĩnh kêu thêm lần nữa. lần làm lần.”

      !”

      Giang Nhị cười đắc ý, đồng thời cúi người xuống kề sát tai Lâm Cảnh Tĩnh, “Bất quá, cũng quên chưa cho em. Em , cũng làm.”

      “…”

      Lâm Cảnh Tĩnh đây là lần đầu tiên. vùng vẫy hồi lâu, thấy căn bản lung lay được Giang Nhị, rốt cuộc đành nhận mệnh. Chì là trong lòng rất bi thương, nước mắt cứ rơi xuống mãi. Nhưng Giang Nhị căn bản để ý. cứ tưởng là kỹ xảo bản thân quá tốt, làm Lâm Cảnh Tĩnh sảng khoái đến bật khóc.

      Giang Nhị vừa kiềm hai tay vùng vẫy của Lâm Cảnh Tĩnh lại vừa cởi áo choàng tắm của xuống. Áo vừa trượt xuống, lấy hai tay bắt ngay bộ ngực sữa của Lâm Cảnh Tĩnh, vừa xoa vừa nhéo. Bị trêu chọc hồi, hai đóa đào cũng sưng lên, đỏ thẫm như mời gọi được nhấm nháp. Giang Nhị cúi người xuống, mút mạnh, trằn trọc, vừa trêu chọc Lâm Cảnh Tĩnh lại vừa những lời hết sức vô sỉ.

      “Cơ thể em so với em thành hơn rất nhiều. Em nhìn hai đầu vú của em này, dâm đãng.”

      Giang Nhị xong liền lấy tay khẩy khẩy hai đỉnh nhọn kia. Lâm Cảnh Tĩnh sao có thể chịu được tra tấn này, liên tục bật khóc ra tiếng.

      Bàn tay trượt dần xuống nơi u cốc kia, khẽ sờ hai cánh hoa rồi búng búng, xoa xoa. Lâm Cảnh Tĩnh cong người lên, rên rỉ thành tiếng.

      Giang Nhị cười tà tiếng, ngón tay vân vê hạt châu lúc nặng lúc . Những ngón tay còn lại cũng rảnh rỗi, khẽ trượt vào trong, móc lên, làm Lâm Cảnh Tĩnh hét toáng lên tiếng.

      “Đồ vô sỉ! dừng lại ngay.”

      “Em có chắc ?”

      Giang Nhị vừa hỏi vừa khẩy khẩy vách tường mềm mại của , làm Lâm Cảnh Tĩnh xụi lơ, rên rỉ liên tục.

      Tay kia của cũng bận bịu vừa nắn bóp bộ ngực sữa của Lâm Cảnh Tĩnh thành nhiều hình dáng khác nhau. Mặt mày Giang Nhị giãn hẳn cả ra, vô cùng vui vẻ.

      “Em muốn ngừng lại sao?”

      Vừa xong, Giang Nhị đình chỉ hẳn mọi động tác. Ngón tay trong u cốc cũng dừng lại, chỉ là rút ra mà thôi, có nhiều khi còn khẽ khuấy đảo chút rồi lại có động tĩnh gì.

      Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng thống khổ, cảm giác hư như thế này còn khó chịu hơn cả trăm lần. Cuối cùng, khi Giang Nhị khẽ chạm vào vách tường lần nữa, Lâm Cảnh Tĩnh như bị rút còn mảnh giáp, nhanh chóng đầu hàng.

      , cho tôi .”

      “Cho cái gì, hửm?”. Giang Nhị vẫn có bất kì động tĩnh gì, chỉ cười cười vài tiếng.

      “Tôi, tôi”, Lâm Cảnh Tĩnh da mặt mỏng, làm sao có thể ra những lời như thế được. Giang Nhị thấy thế cũng miễng cưỡng, cười cười tiếng rồi phóng thích con rồng của mình ra.

      Lâm Cảnh Tĩnh nhìn thấy dị vật vừa to vừa cứng kia hoảng sợ, nhích về đầu giường muốn chạy trốn. Nhưng Giang Nhị nào cho cơ hội, canh ngay cửa động nhích cái.

      Khi cự vật chạm phải tầng trở ngại Giang Nhị thoáng dừng chút, cúi xuống hôn Lâm Cảnh Tĩnh cái, lau hết những giọt nước mắt của , vô cùng nhàng.

      “Ngoan, Tiểu Tĩnh thả lỏng chút, chặt quá làm được.”

      “Đau, tôi cần, rút ra .”

      Giang Nhị đen mặt, lại sờ sờ cánh hoa của chút. ràng chảy nhiều nước như thế mà còn đau. Chẳng lẽ… là dục cự hoan nghênh? (là thích mà còn ngại đó :))))) )

      Vì vậy, Giang Nhị hiểu cười cười, càng dùng sức hôn , vừa hôn vừa vân vê hạt châu cứng rắn, thập phần sung sướng: “Ngoan, rất nhanh liền sảng khoái. Tiểu Tĩnh mở chân ra cho Nhị ca vào , Tiểu Tĩnh của .”

      Lâm Cảnh Tĩnh vừa thẹn vừa vội, vừa đau vừa tức, cuối cùng dứt khoác co bụng lại chút.

      Rất nhanh, Lâm Cảnh Tĩnh cảm thấy chỗ đó của mình vừa ngứa vừa nóng, dậy lên hồi sóng. Cự long chống trong vách tường thịt mềm mại lại như sưng thêm vòng, rồi sảng khoái bắn ra.

      Chỉ là, thân thể ràng rất đau, nhưng trong khắc kia, Lâm Cảnh Tĩnh đột nhiên cảm thụ được cảm giác sung sướng ngất trời.

      Từ từ, từ dưới thân đến toàn thân, lan ra đến tận đầu ngón tay.

      Giang Nhị khi bừng tỉnh chợt tức giận. cũng phải xử nam, nhưng bắn nhanh như vậy, là lần đầu tiên.

      Mà đây lại còn là đêm động phòng hoa chúc của .

      cứ nhanh như vậy, bắn rồi?

      Mặt Giang Nhị đen lại, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ dưới thân đôi mắt mê ly, chợt cảm thấy sảng khoái, bừng bừng ý chí chiến đấu.

      Mất mặt mất mặt, dù sao cũng là người của mình.

      Nghĩ thông suốt, Giang Nhị hết sức vui vẻ lấy tay nắn bóp hai khỏa tròn đầy đặn.

      “Ngoan, bảo bối của . Có sảng khoái ? Lúc sau cái miệng của em còn cắn tiểu Giang Nhị của buông.”

      Mà Lâm Cảnh Tĩnh cũng hiểu Giang Nhị gì, trong lúc nhất thời hết sức bi phẫn, tức giận công tâm muốn bật dậy. Nhưng thân thể lại suy yếu chịu nổi, cuối cung cũng mềm mại té xỉu trong khuỷu tay Giang Nhị.

      Bất quá, Giang Nhị cũng thèm để ý.

      Đêm nay, Lâm Cảnh Tĩnh mơ thấy những giấc mơ rất kì quái, toàn bộ đều là lúc chung đụng cùng Giang Đại.

      Từ đến lớn, Giang Đại luôn đối xử với rất tốt, thâm chí so với trai Lâm Hạo cũng hề kếm cạnh.

      Lúc , Lâm Hạo rất chán ghét em mềm mại của mình. muốn có người chơi cùng mình, mà em lại quá yếu ớt, nên đôi khi rất chán ghét, có lần còn hất tay Lâm Cảnh Tĩnh ra, làm té sõng soài.

      Khi đó, chẳng có ai để ý đến , trừ Giang Đại.

      Giang Đại nắm tay , dẫn mua rất nhiều đồ ăn, có khi còn chơi búp bê cùng nữa.

      Từ đến lớn, Giang Đại luôn ôn nhu như vậy.

      Nên lúc đính hôn với Giang Đại Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng tình nguyện. Người đàn ông tốt như thế, ai mà muốn.

      Nhưng mà những thứ này thay đổi từ khi nào chứ? Lâm Cảnh Tĩnh nhớ , đêm trước ngày đính hôn, Giang Đại còn gọi cho , bảo đừng lo lắng, cứ ngủ giấc cho ngon.

      Ngữ điệu ôn như như vậy, săn sóc như thế, lại quan tâm lo lắng như thế.

      Lúc đó Giang Đại ràng có cơ hội đem hết mọi chuyện ra, nhưng làm.

      Nhưng vào ngày đính hôn hôm sau, lại trước mặt tất cả mọi người, bỏ .

      Lâm Cảnh Tĩnh như trở lại rất nhiều năm về trước, bị trai Lâm Hạo bỏ rơi. rất chán ghét cảm giác này.

      rất ghét cảm giác bị bỏ rơi.

      biết từ khi nào, lúc Lâm Cảnh Tĩnh tỉnh lại, toàn thân giống như vừa bị nghiền qua, có lấy chút khí lực nào, còn có đau đớn xa lạ truyền đến. Hơn nữa, cũng thở được, bởi vì đôi tay cứng như sắt của Giang Nhị vòng qua người , đem Lâm Cảnh Tĩnh ôm gắt gao trong ngực.

      Nghe tiếng hít thở đều đặn vang lên từ đỉnh đầu, Lâm Cảnh Tĩnh thở dài.

      Cứ để như vậy sao?

      khó chịu! Lâm Cảnh Tĩnh rất muốn xuống giường tắm rửa sạch . Toàn thân cứ dinh dính vô cùng nhớp nháp, cẩn thận đụng trúng hai chân còn mơ hồ cảm thấy ướt át.

      biết tối qua, làm bao nhiêu lần.

      Tối qua, Lâm Cảnh Tĩnh cứ nửa tỉnh nửa mê rất nhiều lần. Mỗi khi chìm vào giấc ngủ liền bị Giang Nhị lăn qua lăn lại đến khi tỉnh.

      Lúc đầu còn thầm nghĩ, nếu mỗi lần đều ngắn như lần đầu tiên vậy cũng tốt, Đúng là về sau Lâm Cảnh Tĩnh mới biết…

      Cái đó chỉ mới là bắt đầu.

      Càng về sau, đau đớn trong người Lâm Cảnh Tĩnh dần biến mất, thay vào đó như bị chìm sâu trong cái bể, vô cùng sảng khoái. Giang Nhị cứ đem từ trong cái bể đó vớt lên, rồi lại chìm xuống, lật qua lật lại như rán cá, hết bên trái lại đến bên phải.

      Sau đêm tân hôn đầu tiên, Lâm Cảnh Tĩnh càng cảm thấy tương lai mờ mịt.

      Khi Lâm Cảnh Tĩnh vừa ngọ nguậy Giang Nhị cũng vừa tỉnh. Giang Nhị cường tráng, thể lực lại dồi dào, nhưng thể thừa nhận người phụ nữ của thể lực cũng quá hoàn hảo. ràng tối qua bị lăn qua lăn lại, luôn miệng nũng nịu cầu xin tha thứ, bị va chạm đến hồn phi phách tán, rất mệt mỏi vậy mà sáng nay Lâm Cảnh Tĩnh lại thức dậy sớm hơn so với , tinh thần cũng rất tốt.

      Có chút sỉ nhục.

      Mà Giang Nhị luôn luôn là người có thù tất báo, nghĩ cũng cần bèn đưa tay ôm lấy người phụ nữ nào đó muốn xuống giường, dùng chất giọng mập mờ khan khan thủ thỉ vào tai Lâm Cảnh Tĩnh.

      “Chào buổi sáng, ngốc ngốc.”

      Nếu thể lực cho phép, Lâm Cảnh Tĩnh muốn đá cước dính tường. Nhưng chưa đợi được đến khi động Giang Nhị ôm , lần nữa quăng lên giường mềm.

      Ánh sáng chiếu khắp cả phòng, rèm che lay động. Mà hai người ở trong phòng, cuống quýt dây dưa môi lưỡi dứt.

      Cuối cùng, Giang Nhị liếm liếm Lâm Cảnh Tĩnh cái, hỏi: “Ngốc ngốc, tối qua ngủ ngon ?”

      Lâm Cảnh Tĩnh nghe xong những lời này, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

      Mà tên khốn khiếp này lại thừa lúc xao nhãng, quen cửa quen nẻo mò xuống dưới.

      “Đau quá.”

      Khi Lâm Cảnh Tĩnh lên tiếng mới phát thanh của mình khàn khàn rất mất hồn.

      Lần này, Lâm Cảnh Tĩnh vô cùng tức giận, bị chọc tới phát khóc, vẻ mặt lên án nhìn tên đầu sỏ gây chuyện.

      bội ước, tôi ghét . biến .”

      Giang Nhị chống hai tay lên giường, nhìn Lâm Cảnh Tĩnh khóc đến lấm lem mặt mày, ngoài cười nhưng trong lòng cười : “Em mới biết tôi 1 2 ngày đầu sao? Còn tôi là con người thế nào?”

      … khốn khiếp. Tại sao Giang đại ca lại có thể có người em trai như chứ?”

      Lời vẫn chưa xong miệng Lâm Cảnh Tĩnh bị bịt kín, ngẩng đầu, chọi lại với ánh mắt xa lạ lạnh như băng của Giang Nhị: “Đúng vậy, tôi như tôi. Vậy thế nào, là gả cho tôi, phải . quên bỏ lại chạy theo người khác sao. xin lỗi, đối với đôi giày rách như , tôi cũng có hứng thú.”

      Lâm Cảnh Tĩnh sớm biết Giang Nhị rất vô sỉ, nhưng lại ngờ ra lời tổn thương người khác như thế.

      Nhưng Lâm Cảnh Tĩnh thể thừa nhận, cho dù gả cho Giang Nhị, nhưng sâu trong lòng vẫn có tia hi vọng nhoi rằng Giang Đại quay lại đón .

      Giang Đại quay lại.

      trở lại đón .

      Giống như rất nhiều năm trước, bỏ rơi .

      Bởi vì chấp niệm này, Lâm Cảnh Tĩnh cũng phản bác lời của Giang Nhị. Mà thái độ cam chịu này ngược lại làm cho Giang Nhị nháy mắt trở nên vô cùng giận dữ, cũng để ý vừa rồi mới kêu đau. chui vào chăn, vuốt hai cánh hoa sưng đỏ, lại có điểm đành lòng.

      Nhưng nhớ lại dáng điệu của khi nãy, rất bực bội, nhìn thúc cái đẩy vào.

      Sau đó, Giang phu nhân gõ cửa phòng.

      “Tiểu Nhị, Tiểu Tĩnh, hai đứa dậy chưa?”

      Giang Nhị đút ra đút vào hồi, cảm giác phía bên dưới khô khốc kia chảy ra dòng thủy dịch vô cùng đắc ý trong lòng. quay đầu ra cửa trả lời tiếng: “Tụi con dậy rồi, xuống ngay.”

      Lời tác giả: Phải chút, Giang Nhị rất văn hóa.

      Chỉ là thói quen và lời giường có chút thô tục…

      Mặt khác, hố mới còn rất gầy yếu.

      Cầu mọi người rắc rắc hoa lấp hố.

      Editor: :xitmau::xitmau::xitmau:
      sorry mọi người hnay mình khá bận
      cố gắng edit thêm 1c nếu kịp up luôn trong đêm nay
      cảm ơn mọi người nhé
      :ex10::ex10::ex10:
      bornthisway011091, Happyanh, Anhdva41 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :