1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưới Ma - Chu Đức Đồng

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chucuoi

      chucuoi New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      11
      [​IMG]
      Cưới Ma
      Nguồn: truyenew.com
      Tác giả: Chu Đức Đồng
      Số chương: 71
      Thể loại: Ngôn Tình, Linh dị​
      Giới thiệu truyện:

      Mở đầu câu chuyện là những chuyện thường ngày xảy ra nhưng lại mang theo những nút thắt mở làm người đọc cảm thấy bất thường. Lục Lục - nữ chính trong câu truyện dường như có cảm giác về những điều mơ hồ này. Bạn trai của - Chu Xung tìm ra tấm ảnh "Cưới Ma" trong thùng rác máy tính - thời điểm khởi đầu cho mọi bất thường như được dàn xếp.

      Câu chuyện là vòng lẩn quẩn, đan xen làm người ta hoang mang thể tìm được cách thoát ra, từ đầu đến cuối truyện. Có thể phát điên cùng với nhân vật Khúc Thiêm Trúc khi cứ lặp lại trật tự bí của con số 142857 mà thể tự nghiệm ra bí mật nào cùng trong dòng số ấy, và cả với tình tiết chờ đón phía sau.

      Điền Phong - nhân vật trung tâm của câu chuyện này - mang hình thể con người, nhưng về bản chất là sinh vật kỳ bí nào đó mà ta thể tưởng tượng được. ta cũng khát khao thương và được thương. ta làm tất cả mọi chuyện chỉ để an ủi tâm hồn bị nhuốm đen của mình. Để rồi lúc nào cũng phải lựa chọn cho chính bản thân kết cục tiêu cực nhất.

      Ngòi bút của tác giả Chu Đức Đông làm mọi người dễ dàng bị đắm chìm trong những gì tác giả xây dưng, mà còn hồi hộp nhưng gì xảy ra. giả lẫn lộn, phân biệt đâu là , đâu là dương, đâu là tưởng tượng, đâu là thực tế, đâu là người... và đâu là ma.

      Đôi lúc lại lên những câu hỏi: Giữa tình sống của bản thân, phải từ bỏ thứ, trong hoàn cảnh đó, ta chọn gì? Về xây dựng tình tiết dù có khá nhiều tình tiết dư thừa, nhưng lại được tác giả để ngỏ, hoặc bỏ quên các hữu ý. Vì xét cho cùng, điều đó làm cho câu chuyện hơn, gây thắc mắc giải thích được và những tưởng tượng trong đầu người đọc. Cũng bởi thực tế, ta cũng có bao giờ hiểu được hết những tượng xung quanh?​

      Last edited: 11/10/17
      linhdiep17, IluvkiwiDu Khương thích bài này.

    2. chucuoi

      chucuoi New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      11
      Chương 1: Có Đôi Mắt

      Lục Lục ở nhà mình.

      Đây là nhà của Chu Xung, căn hộ tầng hai thuộc chung cư cũ. Phòng khách đặt ở tầng , bên có thêm gian gác lửng. Chu Xung là ca sĩ, hôm nay ta biểu diễn xa. Lục Lục rỗi việc, ngồi chơi điện tử. Nhà rộng hơn trăm mét chỉ có mình , cho nên cảm giác hơi trống trải.

      Bên ngoài gió thổi rất mạnh, cây cối nghiêng ngả dữ dội. Ánh đèn đường mờ ảo, như những bóng người vật vờ câm lặng. Hai bên đường tối om, người qua lại.

      Lục Lục kéo rèm cửa lại, tiếp tục chơi game. Rèm cửa màu đen u ám buông chấm sàn nhà, trông nặng nề giống như bức tường sầu thảm. Chu Xung thích màu đen.

      Lục Lục chơi say mê quên thời gian. nhìn di động. Điện thoại chữ số 23:23. định chơi thêm lúc nữa. Hôm nay là ngày 1 tháng 12 năm 2012, tức là ngày 26 tháng 10 lịch.

      Kể từ giây phút này mọi việc bỗng trở nên khác thường.

      Lục Lục chơi game “World of Warcraft”. Lúc này làm nhiệm vụ ở địa điểm có tên là Đông Ôn Dịch, cần giết con quái vật. Địa hình ở đây gồ ghề hiểm trở, cực kì khó di chuyển. Những con sâu to đùng bò nhởn nhơ, lại thêm những con ma nữ ngao du khắp chốn, mõm ư ử những thanh ghê rợn: “Hớ hờ… ý… ý…”

      Lục Lục bước đến trước mặt con quái vật, vừa định tấn công máy tính bỗng bị đơ. tới tấp ấn bàn phím, ăn thua. chán ngán tắt máy. Vừa đụng vào nó lại chạy.

      Lục Lục “xạch xạch” ấn phím tới tấp. Sau đó “tiên nữ” sống lại, tiếp tục làm nhiệm vụ.

      Máy tính đặt ở phòng khách tầng , gác lửng tầng hai chỉ có căn phòng, đó là nơi Chu Xung tập đàn.

      Trong phòng khách có cầu thang hẹp lên tầng lửng. Ngồi từ đây nhìn lên, Lục Lục thấy cầu thang tối om. Hay là mình lên gác, bật đèn… Nhưng chỉ nghĩ thế thôi chứ đứng dậy.

      Lục Lục lại đứng trước mặt con quái vật ấy. vừa định xuất chiêu “lửa mặt trăng” máy tính lại đơ. Chết tiệt. Phải nửa phút sau “tiên nữ” mới xoay được vòng. Nhưng muộn. Tiên nữ biến thành vong hồn.

      Quái dị !

      Lục Lục điên tiết lườm con quái vật, nghĩ thầm: hôm nay ta nhất định phải hạ gục ngươi. Thực tế Lục Lục đọ sức với chiếc máy tính. Con quái vật trong game là quái vật đầu người, mình sâu róm, toàn thân béo ú, mầu sắc lòe loẹt cách ghê tởm. Lục Lục cúi sát màn hình nhìn nó kỹ hơn, chợt thấy khuôn mặt nó quen quen, hơi giống ai đó mà từng biết. Là ai nhỉ? Tự nhiên thấy sởn tóc gáy. Nhưng mà thể nhận ra đó là ai.

      Lục Lục thận trọng nhấn các phím. Tốc độ vẫn vấn đề gì. Nhưng khi vừa định tấn công lần thứ ba máy lại trục trặc. Lục Lục trong máy tính liệt nửa người, di chuyển rất chật vật. Rồi đột ngột, lăn ra chết.

      Lục Lục rời tay khỏi bàn phím, suýt phát khóc vì bực tức.

      Lục Lục dừng chơi, lấy di động gọi cho Chu Xung. Chiều nay Lục Lục vừa nấu cháo điện thoại gần giờ với , di động nóng rát cả tay.

      “Chu Xung! Em muốn thay chiếc laptop khác.”

      “Em cứ thay , cần phải hỏi !”

      xem, có tức ? Mọi ngày em chơi game bình thường, nhưng vừa nãy, cứ đúng lúc quan trọng máy đơ. Ba lần liền như thế! Cứ như có đôi mắt nấp trong máy ấy!”

      “Khuya thế này mà em vẫn còn chơi game à?”

      phải giúp em xả cơn bực tức này!”

      “Được! Hôm nào về, đập nó giúp em! Đằng nào nó cũng là đồ second hand!”

      Lục Lục ngập ngừng lát, rồi tiếp tục: “Chu Xung, em thấy hơi sợ…”

      “Sợ gì?”

      “Em biết chính xác…”

      “Đừng liên thiên nữa, rửa mặt rồi ngủ !”

      Lục Lục đành nhìn sang chiếc Laptop, rồi lẩm bẩm: “Tối nay… hình như em lỡ lời.”

      lỡ lời gì?”

      “Em… thôi vậy! nữa. nhớ ngày mai gọi điện cho em nhé!”

      cố nhớ.”

      “Hôn .”

      em.”

      Dập điện thoại, Lục Lục tắt game. Đồng hồ ở di động chỉ số 00:00.

      Lạ lùng . Mười lần nhìn đồng hồ đến tám chín lần là các con số tròn trĩnh giống hệt nhau. Thôi, tạm gác chuyện đó lại. Tâm trạng Lục Lục lúc này rất căng thẳng, chẳng muốn nghĩ thêm về các con số chỉ thời gian điện thoại nữa – tối nay lỡ lời…

      lỡ điều gì?

      Lẽ ra. nên trong – máy – tính – có – – đôi – mắt.

      Lục Lục định tắt máy, né tránh cái ánh mắt vô hình lặng lẽ, vĩnh viễn, sâu thẳm, nhìn chăm chăm vào mình. Nó gây cho cảm giác bất an.

      vừa định nhấp chuột chợt phát ra file văn bản để ngay ngoài màn hình thấy đâu nữa.

      Lục Lục chỉ ở nhà, chuyên viết lách, sống bằng nhuận bút. Đó là bản thảo mà sắp phải nộp. lục khắp các folder, lục lọi thùng rác trong máy tính… tuyệt nhiên thấy.

      Tức ơi là tức!

      Ngồi nghệt ra lúc, Lục Lục tắt máy, định trở vào phòng ngủ. tắt đèn, đứng ở cửa ngoảnh lại nhìn. Cảm giác như chiếc Laptop đặt bàn cũng nhìn mình chăm chăm, rùng mình. Lục Lục khẽ khép cửa lại, nhìn lên gác tối om. thấy có gì lạ. Bấy giờ mới rón rén bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

      Lục Lục bật đèn ngủ, rồi chui vào chăn.

      Mấy hôm trước, định lưu diễn cùng Chu Xung nhưng đồng ý. Lục Lục rất chín chắn, hiểu rằng khi biểu diễn, Chu Xung cần các fan chứ cần bạn . Nên cũng nài nữa. Mà dù có cố nài cũng tán thành, chưa bao giờ “thắng” được .

      Lục Lục nằm nghiêng, kéo chăn sát cổ chỉ hở mắt, mũi và miệng. Như thế khiến có cảm giác an toàn hơn.

      Gió ngoài kia ù ù thổi ngớt, như tiếng rên rỉ ai oán của gã khổng lồ chỉ liên tục thở ra chứ hít vào, nghe sao mà thê lương.

      Lục Lục lại nghĩ đến chiếc máy tính. ràng tối nay lỡ lời.

      Đúng là trong máy tính có đôi mắt, hẳn sáng, cũng hẳn mờ đục, đó là đôi mắt của nam giới, có vẻ thiếu tinh nhanh vì luôn phải mở to, chưa bao giờ được nhắm lại. Thỉnh thoảng nó lại chớp chớp, chậm. Ở trong máy tính nó cứ thế đăm đăm nhìn Lục Lục. Cuộc sống của Lục Lục vẫn diễn ra bình thường, chứng tỏ ánh mắt đó làm hại ai. Có điều, lẽ ra Lục Lục nên nhắc đến nó. Đó là điều cấm kỵ.

      đảo mắt nhìn khắp căn phòng lượt, và lần nữa, lại cảm thấy tồn tại của đôi mắt ấy.

      Lúc này Lục Lục chợt hiểu ra điều: đôi mắt ấy chỉ tồn tại trong máy tính, mà nó còn dập dờn bay lượn giữa gian của căn nhà này.

      Đôi mắt ấy… chưa từng nhắm lại.

      Lục Lục bỗng nghĩ đến điều gì đó, mặc áo ngủ, ra khỏi giường, rảo bước khỏi phòng ngủ nhìn về phía cái bàn, bàn đặt bể cá nuôi con cá vàng to bằng ngón tay cái. Toàn thân con cá trong suốt, chỉ có nửa cái đầu nó là màu đỏ. Lục Lục thường có cảm giác đôi mắt con cá nằm giữa lớp vây vàng óng luôn chứa cái gì đó rất kì dị. Nếu cho rằng căn nhà này có đôi mắt, đó chính là đôi mắt của con cá vàng này. bỗng thấy hơi sợ nó.

      Nó suốt ngày bơi lượn trong cái bể cá chật chội, mãi mãi im lặng, chỉ có đôi mắt là luôn mở to. Những lúc nhà vắng người, căn phòng này tối om, khi Lục Lục và Chu Xung ngủ say trong phòng… chỉ có đôi mắt nó luôn mở to tròn như thâu tóm toàn bộ im lặng đến rợn người.

      Con cá vàng này là của Chu Xung. Hôm cả hai vừa dọn đến nhà này, bưng cái bể cá về.

      Lục Lục thích cũng ghét, chỉ cảm thấy con cá này quá đơn, từng bảo Chu Xung nên mua thêm con cá nữa thả vào nuôi cho nó có bạn. Nhưng vẫn chưa mua.

      Lúc này đêm rất khuya, chỉ có con cá vàng trong bể nước và Lục Lục câm lặng nhìn nhau. bỗng nảy ra suy đoán… Ý nghĩ này khiến kinh hãi: liệu có phải con cá vàng này từng là bạn của Chu Xung?
      ThiênMinhIluvkiwi thích bài này.

    3. chucuoi

      chucuoi New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      11
      Chương 2: Bạn Bí Hiểm

      Lục Lục biết ngày trước Chu Xung có bạn rất đáng , Lục Lục từng dò hỏi Chu Xung: “Tại sao hai người lại chia tay nhau?” Chu Xung bình thản đáp: “ ấy ăn phở.” hiểu, hỏi: “Ý là gì?”Chu Xung đáp, tiếp tục : “ tình cờ phát ra chuyện đó. rất suy sụp. Sau này tha thứ cho ấy, nhưng ấy lại từ giã .”

      Đó là câu chuyện về phản bội. Nó để lại nỗi khổ đau, thù hận cùng những trắc trở gian truân… có lẽ đủ để viết thành cuốn tiểu thuyết, nhưng Chu Xung chỉ về nó bằng mấy câu qua quýt. Sau đó bao giờ nhắc đến ấy nữa. Lục Lục biết họ tên, nghề nghiệp của ấy, cũng biết giờ ta ở đâu. Nếu Lục Lục ngẫu nhiên nhắc đến ấy Chu Xung mặt mày sa sầm. Dường như mọi thông tin về ta đều là vùng cấm địa đối với Lục Lục.

      Có lần Chu Xung đưa Lục Lục trung tâm thương mại mua sắm quần áo, họ ưng chiếc áo gió Hàn Quốc, có ba màu, Lục Lục ưng màu ghi nhạt, Chu Xung động viên mua chiếc màu đỏ. Lục Lục bèn đùa: “Chắc nào đó thích chiếc áo gió màu đỏ chứ gì?”

      Khi thấy đề tài tiếp cận với bí hiểm năm xưa của mình, Chu Xung lập tức cảnh giác: “Đừng linh tinh!”

      Lục Lục : “ nhạy cảm quá đấy! Em đâu có đến ấy?”

      Chu Xung rất nghiêm túc : “Nếu em còn nhắc đến ta nữa nhân nhượng nữa đâu!”

      Lục Lục cũng phát cáu: “Nếu muốn em nhắc đến nữa phải cho em biết lý do tại sao chứ.”

      Chu Xung buồn bã nhìn xung quanh, rồi lẩm bẩm: “ dại , sao lại đưa em mua quần áo nhỉ?” rồi, hầm hầm quay người bước .

      bán hàng nhìn theo Chu Xung rồi lại nhìn Lục Lục. Ánh mắt ta ngụ ý chê Chu Xung rất thiếu văn hóa. Lục Lục rơm rớm nước mắt. mình sang vài quầy khác, rồi vẫn đuổi theo .

      Chu Xung lớn lên trong gia đình có đủ cả cha mẹ. Năm 14 tuổi bắt đầu học nhạc. có phần kiêu kỳ, rất nóng tính, chưa bao giờ năng ngọt ngào với các . Trông lúc nào cũng có vẻ hơi lạnh lùng. Lục Lục hơn Chu Xung tuổi, thường nhường nhịn như chị nhường em. khuôn mặt khôi ngô, góc cạnh của Chu Xung, hai bàn tay với những ngón thon dài chơi ghi-ta điêu luyện. Lục Lục rất biết, bất kỳ nào cũng muốn “cải tạo” người của mình: nhưng với , nếu Chu Xung bị “cải tạo” thành công nữa.

      nghĩ, nguyên nhân khiến Chu Xung có thái độ lạ lùng mỗi khi nhắc đến chuyện cũ… có lẽ là do quá kia. Cho nên kể từ đó Lục Lục bao giờ nhắc đến ta nữa. ấy trở thành điều cấm kỵ giữa hai người. Có lần Chu Xung vắng nhà. Lục Lục nghĩ ngợi lan man rồi “tưởng tượng” điều khiến thấy lạnh gáy: phải chăng Chu Xung giết ta?

      ThiênMinh, Elise TuyenIluvkiwi thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :