1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 65
      Khu Vân Lôi

      Tô Hàm hề biết, Lâm Nhu gán ghép nàng và Liễu Phong thành cặp. Bữa giờ nàng đều mệt đến muốn chết, đâu có thời gian quan tâm chuyện khác.

      Thần thức thăm dò, khống chế linh lực theo khúc gỗ kéo dài về phía trước. Tinh thần của Tô Hàm cực kỳ khẩn trương, thước, hai thước... tốt quá! Rốt cục tiến tới được vị trí khác!

      Tô Hàm dám khinh xuất, nàng biết nếu như mình hơi lơ là, lập tức kiếm củi ba năm thiêu giờ. Cho phép lôi điện tiếp xúc đến bề mặt ướt sũng, Tô Hàm cẩn thận hong khô nó, kết quả lại nổ ‘Oành’ cái.

      Tô Hàm vung tay chùi mặt cái, khuôn mặt nhắn bị lau nhìn khác gì mặt mèo, chẳng qua bây giờ nàng màng quan tâm, khổ công rèn luyện cuối cùng có tiến triển chút, là vui nên lời!

      Nhưng mà khoảng cách để đạt tới cầu của Từ Liên, còn xa lắm!

      Tô Hàm cảm nhận được lợi ích mang lại từ loại huấn luyện này. Tuy rằng mình cũng có ngồi xuống tu luyện, nhưng linh lực trong cơ thể vẫn cứ tăng lên đều đều, thần thức cũng càng thêm vững chắc.

      Tin tốt là, Tô Hàm ràng cảm giác được, cách vận dụng linh lực của mình ngày càng thuận buồm xuôi gió. Dĩ nhiên vẫn chưa tới mức dễ như húp cháo, nhưng Tô Hàm tin tưởng, chỉ cần mình đạt tới tiêu chuẩn do Từ Liên đề ra, nhất định bao lâu nữa được đến mức ấy.

      Tô Hàm còn phát thêm chuyện cực tốt. Cứ hễ nàng sử dụng linh lực tới độ toàn thân cạn kiệt, rồi lại hồi phục trở về, nàng lập tức cảm nhận được tu vi của mình hơi tăng lên, hơn nữa trụ cột còn củng cố.

      Vì vậy, trong các lần luyện tập về sau, Tô Hàm cứ tiếp tục cắn răng kiên trì, thẳng tới toàn thân thể nào truyền ra hơi linh lực mới chịu dừng tay. Cứ lặp lặp lại thời gian dài như vậy, Tô Hàm thể ngờ được, kinh mạch của mình cư nhiên được mở rộng thêm phần!

      Kinh mạch được mở rộng thêm có nghĩa là so với tu sĩ đồng cấp, Tô Hàm có lượng linh lực hùng hậu hơn.

      Này đúng là quá may mắn, Tô Hàm hái được trái ngọt, cho nên càng gắng sức luyện tập.

      Thời điểm Tô Văn Bân cùng Từ Ngạn Chi đến thăm, họ nhìn thấy tiểu loli vẻ mặt rất nghiêm túc, cẩn thận khống chế lôi linh lực trong tay, xuyên qua khúc gỗ rỗng. Đầu bên kia khúc gỗ, linh lực chầm chậm xoay chuyển xung quanh mặt ngoài khúc gỗ ẩm, làm bốc lên tầng tầng hơi nước.

      Tô Hàm mím chặt môi, nhíu mày, mặt chỗ bẩn chỗ . Hai người trông có vẻ thú vị, trực tiếp đứng ở bên chờ đợi.

      Tô Hàm biết hai người đến, nhưng lúc này lại đúng thời khắc mấu chốt, nàng thể tùy tiện chào hỏi, bị phân tâm. Đoạn gỗ ẩm cơ bản được hong khô, kế tiếp chính là dùng lôi nhóm lửa.

      Điều này nghe dễ nhưng hề dễ, đốt , nếu là quá mức, gỗ lại bị nổ tan tành chứ chẳng cháy hết.

      Trước đó nàng thử vài lần, mỗi lần đều bị kìm chế nổi, để cho nó nổ mạnh, lần này nàng rút kinh nghiệm, bình tĩnh lại, chậm rãi bao vây toàn bộ diện tích bề mặt đoạn gỗ, cảm giác được mình đạt tới giới hạn, nàng mới để lôi linh lực bổ tiếp xúc lên mặt gỗ, đốt cháy.

      ‘Phực!’

      Cuối cùng, lần này lại vang lên tiếng nổ, khúc gỗ bị dấy lên ánh lửa.

      Tô Hàm cảm thấy vui mừng, mới lơ là lực khống chế, kết quả ‘Đùng’ cái, lại là thanh nổ tan tành quen thuộc.

      Vụn gỗ cháy đen văng khắp nơi, đống than vụn mặt đất rất dày nay lại tăng thêm lớp.

      Tô Hàm buông tay, cảm thấy ảo não, vốn sắp thành công, đều là tại mình, vui mừng quá sớm.

      - Biểu muội à! Nữ nhi dù có sắp chết cũng thể lôi thôi lếch thếch như vậy a!

      Giọng chế giễu vang lên, Tô Hàm quay đầu, quả nhiên trông thấy Từ Ngạn Chi bộ trang bức khoanh tay đứng ở đằng kia, bên cạnh là lão cha nhà mình, mỉm cười nhìn mình.

      - Lão cha!

      Khuôn mặt Tô Hàm bưng lên cái nụ cười tươi.

      Tô Văn Bân cười hề hề, ai nha nha! Nữ nhi của mình chính là quá đáng , cho dù bây giờ bộ dạng có lôi thôi lếch thếch, vẫn cứ hảo manh a!

      - Bảo bối, tập luyện khó khăn lắm ?

      - có đâu! Con cảm thấy tập luyện như vậy rất tốt nha!

      phải Tô Hàm dối để làm vui lòng lão cha. thực tế, Tuy rằng mới bắt đầu rất khổ cực, nhưng tại, Tô Hàm chết kiểu huấn luyện như thế này. Nàng có cảm nhận, càng tập bản thân càng trở nên mạnh mẽ.

      - Khụ khụ khụ!"

      Từ Ngạn Chi ho lấy mấy tiếng to, cảm giác như bị Tô Hàm lãng quên, bản thân y rất ư là bất mãn:

      - Biểu muội … Chẳng lẽ, ngươi có nhìn thấy tuấn tiêu sái biểu ca đứng ở chỗ này sao?

      - Ta thấy chứ!

      Vẻ mặt của Tô Hàm rất vô tội.

      - phải tại ngươi vừa mới ghét bỏ ta nhếch nhác hay sao? Vì để cho biểu ca khó chịu, ta chạy tới trước mặt ngài, làm hỏng mắtngài.

      - Hừ!

      Từ Ngạn Chi vừa định chối, Tô Văn Bân ở bên cạnh lập tức hài lòng, ngoan nữ nhà ta nhiều đáng nhiều xinh đẹp a! Nhà ngươi cư nhiên dám ghét bỏ nàng! Hừ!

      - Từ Ngạn Chi, ngươi có rỗi quá cũng đừng cứ đứng ỳ ở đây vướng víu! Sao ngươi tìm lão nữ nhân của ngươi ?

      Từ Ngạn Chi bó tay rồi.

      - Biểu thúc a! Ngài lão nhân gia có cần nữ nhi khống tới mức như vậy hay ?

      Tô Hàm luôn là cái người có trí tưởng tượng bay xa, nàng nghe thấy lão cha như thế, đột nhiên sực nhớ tới vấn đề.

      - Biểu ca, ngươi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều năm như vậy, tại sao chưa có lão thân mật nào ôm đứa tìm tới cửa đòi nhận tổ quy tông? Đừng là ngươi được?

      Tô Văn Bân đột nhiên cảm thấy ê răng. Tuy là sớm biết nữ nhi nhà mình phải cái nữ hài tuân theo khuôn khổ gì. Nhưng mà nữ nhi à, ngươi chuyện huỵch toẹt như vậy, có phải rất giống hán tử lưng hùm vai gấu hay ? Đâu có nữ hài tử nào gan mập như ngươi, đứng ở trước mặt nam nhân, chất vấn phương diện này!

      Mặt Từ Ngạn Chi đều đen, bị người, đặc biệt là tiểu nương, chất vấn mình về năng lực phương diện kia, là rất tổn thương lòng tự tôn của !

      Nếu đây phải là tiểu nương.

      Nếu phải cha của tiểu nương còn đứng ở bên nhìn mình chằm chặp.

      Nếu như cha của tiểu nương cũng phải là biểu thúc của mình …

      Thực lòng rất muốn câu:

      Hay là ngươi thử xem?



      - Bảo bối, nghe ngươi định ra ngoài thám hiểm?

      Vì ngăn ngừa tình hình càng lúc càng quỷ dị, Tô Văn Bân nhanh chóng chuyển đề tài.

      - Ngài biết rồi sao?

      Tô Hàm hơi ngạc nhiên, chẳng qua, ngẫm lại thấy chuyện này cũng có gì cần phải giữ bí mật. Ở địa bàn của Ngự Thú Tông, tổ mẫu nhà mình muốn biết chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay, hơn nữa Liễu Phong cũng đồng hành, chắc là do ra rồi!

      - Vâng, đến lúc đó, Liễu sư thúc cũng cùng.

      Tô Hàm thản nhiên gật đầu.

      - Tại sao đột ngột muốn ra ngoài, tại vì ở trong Ngự Thú Tông cảm thấy thoải mái sao?

      - có!

      Tô Hàm lắc đầu.

      - Chỉ vì con cảm thấy, lúc này lại tiếp tục bế quan thực phải biện pháp hay. Trước giờ con tiến cấp quá nhanh, tâm cảnh của bản thân vốn theo kịp, nghĩ cần nên trải nghiệm nhiều hơn chút.

      Lão cha phải, đúng là cảm thấy thoải mái, dù sao nữa, mình vẫn phải là đệ tử Ngự Thú Tông.

      Tô Văn Bân cũng ngầm hiểu, lý do Tô Hàm vừa mới ra cũng chỉ là phần. Cảm giác ăn nhờ ở đậu cũng là nguyên nhân, chỉ là tiện thẳng ra.

      - Vậy bảo bối nhất định phải cẩn thận, gặp chuyện gì cũng thể cậy mạnh, làm gì cũng phải vừa sức mình thôi!

      - Con biết rồi lão cha! Ngài yên tâm !

      Tô Hàm gật đầu rất dứt khoát.

      Tô Hàm lại nhìn sang Từ Ngạn Chi, từ lúc mình chọc ghẹo xong tới giờ, vẫn luôn hất cằm ngó lơ mình.

      Kỳ thực là do nàng có ưa kiểu người hoa hoa công tử, cho nên thuận miệng đùa cái thôi. Chẳng qua, biểu ca luôn luôn cợt nhả bất cần đời, giờ phút này lại giống như bị Boss phản diện bám thân, mặt đen thui thùi lùi, đỉnh đầu tản ra nồng đậm oán khí.
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2054 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 66
      Cự tuyệt

      Kỳ thực, Tô Hàm vẫn tương đối nhạy cảm phát ra cảm xúc của người đối diện. Sở dĩ hay bảo nàng EQ thấp, chỉ vì nàng rất ít chủ động chuyện, trao đổi hay mở lòng với người khác.

      Tô Hàm ngập ngừng hồi, vẫn là dùng dũng khí ra:

      - Thành thực xin lỗi, biểu ca.

      Từ Ngạn Chi phiết mắt nhìn Tô Hàm cái, thấy nàng ăn năn, tuyệt giống giả bộ, mới kiêu ngạo khẽ ‘hừ’ tiếng.

      - Niệm tình ngươi còn trẻ người non dạ, lần này tính, nếu có lần sau, tuyệt đối tha!

      Tô Hàm nghe thấy câu thoại kinh điển này, nhất thời phì cười.

      Thời điểm ở đại, Tô Hàm là trạch nữ, chuyện thích nhất chính là nằm mình ở giường, măm măm đồ ăn vặt, có đồ uống chuẩn bị sẵn kế bên, thỏa thích xem tiểu thuyết mình thích. Cho nên, mấy câu thoại kinh điển vừa ảo lòi, nàng đều nhớ , thường nhịn nổi khinh bỉ phen.

      Câu này của Từ Ngạn Chi, tuyệt đối là trong số các câu thoại kinh điển. Đồ đệ phạm lỗi, tiểu nhị phạm lỗi, vãn bối phạm lỗi, ai cũng được, đều có thể sử dụng lời này, quả thực chính là câu thông dụng để răn dạy người!

      Tô Hàm cười gượng ‘ha ha’ hai tiếng, thái độ khiêm tốn tiếp nhận giáo huấn.

      Tô Văn Bân đứng bên cạnh mát:

      - Lão tử nữ nhi, phiền ngươi bận tâm.

      Lại , khuê nữ của lão tử đâu có sai, ai biểu ngươi suốt ngày gieo giống khắp nơi, nhưng tới bây giờ nửa con tôm còn có làm chi!

      Từ Ngạn Chi trợn mắt nhìn, tức chết được, lên án bạn già vô tình, có nữ nhi bất cần thằng cháu này rồi hay sao?

      Tô Văn Bân nhướn mày, ừ, nó đó, chính là như vậy đó, ngươi làm gì được ta!

      Tô Hàm nhìn lão cha nhà mình cùng biểu ca. Minh mục trương đảm ở trước mặt mình mắt mày lại, dường như nàng nhìn thấy từng đạo tia lửa ở trung gian của cả hai ngừng bắn bắn.

      Vì sao lại có loại cảm giác quỷ dị như vậy …

      Tô Hàm dùng sức lắc lắc đầu, hất đoạn hình ảnh loạn thất bát tao văng ra khỏi đầu. Tùy tiện YY lão cha cùng biểu ca là nên! Ha ha…

      Tô Hàm còn muốn tiếp tục luyện tập, hai người Tô Văn Bân nán bao lâu liền rời khỏi.

      Trông thấy Tô Hàm chăm chỉ như vậy, hai kẻ lười nhác trường kỳ kháng chiến cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Đặc biệt là Tô Văn Bân. Cứ theo cái đà này, nếu mình lại biết cố gắng, e là con vượt qua cha sớm thôi. Đến lúc đó, mất mặt chết được. đời bị so ra bằng thằng cháu, lẽ còn phải bị so bằng nữ nhi cho đến hết đời sao trời? Biết là sóng sau đè sóng trước, nhưng sóng trước cũng cần tự chết ngộp trước khi bị đè a!

      Chẳng qua, loại cảm giác kiêu ngạo- tự hào là sao vậy ta? Ai da, nữ nhi của lão tử chính là thông minh tài giỏi! hổ là con ta sinh!



      Tuy Từ Liên bảo chỉ cần đốt được đoạn gỗ là xem như hoàn thành. Nhưng Tô Hàm vẫn cứ tiếp tục luyện tập thêm.

      ngờ, chỉ tại mình muốn luyện dược tề, thành thử phải cố hoàn thành bài huấn luyện này. Cuối cùng mình lại thu hoạch được nhiều đến như vầy.

      Cũng phải rồi, xuất thân của nguyên chủ tốt như vậy, trưởng bối đều là tu sĩ cấp cao. Trước đây, hễ nàng có việc đều chỉ biết nhờ cậy Lâm Quân hoặc chạy vào hỏi Ly Giang, lại quên mất, xuất thân tại của mình mới đúng chỗ dựa vững chắc nhất.

      Tuy Tô Hàm có hiềm khích với Tô gia, nhưng tổ mẫu và phụ thân lại tâm đối xử tốt với mình. Giống như lần này, mình chỉ mới đề cập, Từ Liên có thể vì nàng chuẩn bị cùng chỉ dạy tận tình như vậy. Loại huấn luyện này, nếu có người chỉ đạo, chỉ dựa vào cảnh giới tại của Tô Hàm, căn bản thể nghĩ ra được.

      Tô Hàm cảm thấy, lần này có thể xem là thành tựu trong đời, hơn nữa còn là gian nan đạt được. Nếu muốn thực lực của bản thân đề cao, vậy phải tiếp tục kiên trì rèn luyện. Có như vậy, trong lúc chiến đấu, mình mới dễ dàng thôi diễn linh lực cách linh hoạt, phần thắng cao hơn.

      Tô Hàm siết chặt hai nắm tay, thở ra hơi sâu, cố lên, Tô Hàm!

      ****

      Liễu Phong bước ra từ chỗ Từ Liên, thắc mắc tích lũy lâu đến nay được giải đáp từng cái . cảm nhận được bình cảnh của mình có đôi chút buông lỏng. Điều này khiến tâm trạng của đặc biệt tốt, khuôn mặt lạnh lùng khó được xuất ý cười mỏng manh.

      Lâm Dao trông thấy băng sơn thiếu niên, hôm nay môi hàm chứa chút ý cười, cước bộ lập tức đình chỉ. là, tuyệt mỹ đến mức khiến người ta hít thở nổi nữa.

      - Liễu sư thúc!

      Rốt cục tốn hết sức mới ổn định lại được nội tâm dập dờn gợn sóng, Lâm Dao lên tiếng gọi y.

      Ý cười bên môi của Liễu Phong nhanh chóng biến mất tiêu, quan sát thiếu nữ mặt mày hàm xuân trước mặt mình lượn lờ tới, chân mày khỏi khẽ nhíu.

      - Lâm sư điệt.

      Ngữ khí của thiếu niên cứ đều đều, nghe ra cảm xúc nào.

      Lâm Dao say mê, thể dời mắt khỏi khuôn mặt tuấn của thiếu niên, lí nhí ở trong miệng:

      - Sư thúc, nhiều ngày gặp ngươi, ta rất nhớ ngươi.

      dứt câu, thái độ cứ như giật mình nhận ra mình mới vừa hớ cái gì, gò má đỏ ửng, hai tay bất an túm túm góc áo, cúi đầu thẹn thùng, dám lại nhìn thẳng vào mắt Liễu Phong.

      Trong ánh mắt của Liễu Phong thoáng qua tia khó chịu, lạnh lùng nhấn mạnh:

      - Lâm sư điệt, ngươi vượt quá giới hạn.

      Lâm Dao thể tin được, ngẩng đầu nhìn trân trân vào Liễu Phong.

      Đối với dung mạo của bản thân, mình luôn rất tự tin, thiên tư lại thua kém ai, đâu thiếu thanh niên tuấn kiệt trong tông môn có thiện cảm với mình.

      Đáng tiếc, Lâm Dao quá mức tự cao, nàng tự cho rằng kiểu người như nàng, ai muốn xứng đôi với nàng, chỉ có thể là thiếu niên kiệt xuất nhất. Chính vì thế, Liễu Phong trở thành mục tiêu bất đắc dĩ của nàng.

      Huống hồ chi, đến thiên tư của Liễu Phong, dung mạo của y cũng xuất chúng, mang lại cảm giác giống như quý công tử văn nhã. Xét vòng trong Ngự Thú Tông, âu cũng có thể xưng thứ nhất.

      Tuy rằng hai người phải đồng lứa, người sư thúc, người sư điệt. Nhưng ngoại trừ vài mọi người tộc quy củ quá mức nghiêm ngặt. Ở trong giới tu tiên, vấn đề này căn bản phải là chuyện lớn. chừng, bọn họ còn có thể lưu truyền lại đoạn giai thoại.

      Ngoài ra, Liễu Phong chẳng buồn phản ứng những nữ tu kia, nhưng với mình luôn là vẻ mặt ôn hoà. Điều này khiến cho Lâm Dao luôn mừng thầm, nghĩ rằng ấn tượng của Liễu Phong đối với bản thân, là rất đặc biệt.

      Vốn là Lâm Dao định đởi cả hai đều Kết Đan xong rồi mới tính toán đến chuyện làm lễ song tu. Nhưng tại vì giữa chừng xuất ả Tô Hàm, tạo cho nàng cảm giác hơi nguy hiểm. Ngày hôm đó, nàng nhận ra, khí giữa Liễu Phong và Tô Hàm vô cùng thoải mái, Hơn nữa, y cư nhiên đồng ý dạo phốcùng nàng ta!

      Tánh người luôn thích góp vui, thế nhưng chấp nhận chen lấn qua từng khu chợ, kiên nhẫn đứng chờ nàng ta chọn lựa từng món bày dưới đất! Đây là chuyện có mơ mình cũng dám mơ!

      Tức nhất là, nàng mới biết được tin, trước khi quay về, Liễu Phong còn dẫn Tô Hàm ăn cơm. Thời điểm biết được chuyện này, toàn thân nàng đều bị lòng đố kỵ thiêu rụi.

      Làm, sao, y, có, thể, làm, như, vậy?

      Cho nên, hôm nay nàng dứt khoát vứt vẻ dè dặt sang bên, muốn nhanh chóng thu lưới. Nàng tin rằng, có nam nhân nào có thể kháng cự được mị lực của nàng. Chỉ cần nàng cùng Liễu Phong chính thức trở thành đôi, nàng cũng tin, cái kia mọi người thiên kim Tô Hàm, có thể vứt bỏ lòng tự trọng, danh dự cả gia tộc, chạy tới giành giựt nam nhân của nàng! Hừ!

      Nhìn xem Từ Liên Chân nhân , dù cho ả ta dám nghĩ, Chân nhân để cho ả ta được tác quai tác quái?

      Liễu Phong nhàn nhạt. Nguyên bản, nể tình Lâm Dao là đệ tử của đại sư huynh mình, lại còn là đồng tộc với Lâm Nhu, cho nên đối với nàng hết sức nhàng. Nào ngờ, thế nhưng nàng dám, được tấc lại muốn tiến thước!

      đột nhiên nhớ tới Tô Hàm. Cho tới bây giờ, tiểu nha đầu kia chưa bao giờ quăng vẻ mặt ghê tởm như này cho mình. Cứ như ở trong mắt nàng, mình cũng chẳng khác gì mọi người, cực kỳ thoải mái tự nhiên. Nghĩ như vậy, mặt lại xuất tia hoài niệm, nghe tiểu nha đầu kia chăm chỉ huấn luyện đâu, còn chưa biết kết quả như thế nào rồi.

      Lâm Dao phát vẻ mặt của Liễu Phong thay đổi, nắm tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, thần sắc có chút vặn vẹo. Thế, nhưng, mình ... Bị ngó lơ?!
      Last edited: 15/12/17
      Thanhbliss, Anhdva, Hale2053 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 67
      Luyện dược tề

      kiện thổ lộ ngày đó qua , Lâm Dao có lại hữu ý vô ý xuất tại trước mặt Liễu Phong nữa.

      Đối với Liễu Phong, chuyện hôm đó y sớm quên. Cùng lắm là lại thêm nữ tu khiến y cảm thấy mệt mỏi, nên giữ khoảng cách càng xa càng tốt. Cho đến nay, y hiểu gì về bọn họ đâu. Đồng thời, bọn họ hiểu, hay thích y vì điều gì? Suy cho cùng, họ muốn được gì ở y? Y có nhiều thời gian như vậy để nhớ tới nàng ta đâu!

      Tội cho Tô Hàm, lần nữa, nàng lại nằm cũng bị trúng đạn. Chính thức bị Lâm Dao mặc định là hồ ly tinh, làm hỏng nhân duyên tốt của nàng ta, tuổi còn biết dụ dỗ hồn vía của Liễu Phong mất rồi.

      Nếu như Tô Hàm biết, nhất định gào to: Oan uổng, ta chỉ là cái tiểu loli, muốn ngực ngực, muốn mông mông, cầm cái gì dụ dỗ nam nhân a! nương, ngươi muốn não bổ cũng cần phải căn cứ tình hình thực tế chớ!

      ******

      Hôm nay, Tô Hàm luyện tập, đột nhiên xuất đạo lưu quang từ phía chân trời bay đến. Tô Hàm giơ tay lên, tiếp lấy truyền tín phù. Quả nhiên là Lâm Nhu, bảy ngày sau xuất phát, mời nàng nhớ chuẩn bị sẵn sàng.

      Tô Hàm suy nghĩ, lực khống chế của mình tăng lên hơn nhiều. Tuy còn chưa tới mức tùy tâm sở động, cũng là siêu viễn so với tu sĩ đồng cấp. Hơn nữa ở Từ Liên cho nàng Dưỡng Thần đan phối hợp trị liệu, thần thức của nàng đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ. Luyện tập như vầy trong thời gian ngắn có khó được tiến bộ cực lớn. Tính tới tính lui trong bảy ngày tới, bằng làm vài chuyện khác hơn.

      Quyết định xong xuôi, Tô Hàm dọn dẹp chút, sau đó quay trở về tu luyện thất của mình.

      Lại đối mặt với dụng cụ luyện dược tề, tâm trạng của Tô Hàm còn khẩn trương và hưng phấn như lần đầu tiên nữa. Bây giờ, nàng chỉ cảm thấy bình thản cùng tự tin.

      Tô Hàm có trực tiếp bắt tay vào chế dược ngay, mà trước hết nhắm mắt lại, tinh tế nghiên cứu kỹ ở trong đầu các bước thao tác cùng những lưu ý khi luyện dược tề.

      Vẫn như cũ là dược tề cấp thấp, lần này Tô Hàm lựa chọn là Tịnh Quang dược.

      Tịnh Quang dược vừa dùng để chữa thương, cũng phải để gia tăng tu vi, mà nó dùng để ... Trừ tà!

      Đối với nỗi khuất nhục ở Tử thành, Tô Hàm vẫn luôn canh cánhở trong lòng.

      ràng lôi linh căn chính là khắc tinh của quỷ , nhưng cố tình, tu vi của mình quá thấp, bị áp chế đến nỗi nhấc ngón tay còn được. Cho nên lần này luyện tập chế dược tề, Tô Hàm chọn ngay Tịnh Quang dược chút do dự.

      Tuy nó chỉ là dược tề cấp thấp, nhưng chỉ cần mình cố gắng kiên trì, nhất định tương lai có thể luyện chế ra cao cấp dược tề trừ tà!

      Đến lúc đó, giả sử ta đánh lại, lập tức túm nắm dược tề phóng lên người ngươi, nghỉ kiêu ngạo! Ha ha ha!

      Cẩn thận hồi tưởng kỹ càng toàn bộ quá trình luyện chế, Tô Hàm điều chỉnh tốt trạng thái, cầm ra tất cả linh thảo, dược liệu bày ra trong tầm nhìn của mình. Trước tiên, cầm lấy cái bát nghiền thuốc, lấy ra phần linh thảo đặt vào, nghiền tỉ mỉ.

      Sau khi linh thảo được nghiền mịn, cẩn thận khống chế linh lực, phân tách phần chất lỏng trong đó ra, đặt vào trong bình ngọc, rồi dán linh phùlên, phòng ngừa dược tính của nó bị hư thoát.

      Tiếp tục lấy ra viên linh thảo, lòng bàn tay Tô Hàm toát ra đoàn ngọn lửa , hỏa diễm này mơ hồ có màu tím. Chính là lịch đại Vu nữ độc nhất vô nhị sở hữu hỏa diễm, lấy tự thân huyết mạch làm vật dẫn, tạo thành tử hỏa.

      Hỏa diễm này uy lực cực lớn, độ ấm cao dọa người, e rằng ngàn năm hàn băng đều có thể bị hòa tan. Nhưng huyết mạch của Tô Hàm mỏng manh, nay chỉ có thể triệu hồi ra đám hỏa diễm bé. Như vậy cũng đủ để luyện chế vài dược tề. Muốn đại phát uy lực trong lúc chiến đấu? Còn xa lắm.

      Nghĩ đến đây, Tô Hàm liền cảm thấy bất lực. Minh tộc truyền thừa là đồ tốt, đặc biệt là Vu nữ truyền thừa. Nhưng đại đa số pháp thuật đều lấy huyết mạch làm vật dẫn. Ở phương diện này, Tô Hàm đành chịu.

      Ví dụ như linh căn , nếu thuần chủng hậu nhân là trăm điểm, Tô Hàm chỉ vỏn vẹn dưới ba mươi điểm. Giả sử là Tô Văn Bân, chỉ sợ được vài điểm ít ỏi, hoàn toàn làm ra được chút trò trống gì.

      Quay trở lại dược tề, linh thảo chuyển động ở tử hỏa, chậm rãi quay cuồng. Tô Hàm khống chế tử hỏa, cẩn thận hong khô linh thảo. Cảm tạ Từ Liên cho nàng bài huấn luyện, tại nàng có thể khống chế được linh căn cuồng bạo của mình, khiến cho tử hỏa ôn hòa thiêu cháy theo ý muốn.

      Sau khi khỏa linh thảo được hong khô, Tô Hàm đặt vào trong hộp ngọc, niêm phong kín.

      Lần lượt xử lý tốt các nguyên liệu, Tô Hàm hít sâu hơi, bắt đầu luyện dược tề.

      Lấy ra khối khoáng thạch , Tô Hàm dập nát nó thành bột phấn, chuyển vào trong bát dược. Sau đó đổ dược thủy từ hai cái bình ngọcmới chuẩn bị hồi nãy ra. Liều lượng và tốc độ chảy của hai loại dược thủy nhất định phải luôn cân bằng.

      Hai loại chất lỏng tiếp xúc với nhau, ràng hề đun sôi, nhưng lại sôi trào hừng hực, nổi lên rất nhiều bọt khí, nhiệt lượng dần khuếch tán ra.

      Tô Hàm cẩn thận cảm nhận độ ấm của hỗn hợp chất lỏng, cho đến khi độ ấm hơi giảm xuống, tay Tô Hàm lại xuất tử hỏa, bổ sung nhiệt năng kịp thời, làm cho dược tề luôn duy trì được độ ấm cố định.

      Tô Hàm thở phào cái, đây là bước khó nhất trong toàn bộ quy trình chế loại dược tề này. Nếu như hấp tấp đun quá nóng, dược tề bị nổ mạnh ngay. Ngược lại, nếu như chậm chạp bù nhiệt lượng, dược tề lập tức bị mất công hiệu.

      Vượt qua được giai đoạn này, Tô Hàm từ từ bổ sung các loại nguyên liệu còn lại vào trong hỗn hợp. Thời gian để thêm nguyên liệu vào đều có cầu nhất định, đồng thời phải phối hợp với các loại pháp quyết tương ứng. Cứ như vậy tiếp tục chế dược, vẻ mặt của Tô Hàm dần dần tái nhợt. Nếu phải thần thứcvừa mới tăng lên, chỉ sợ rằng nàng ngã quỵ giữa chừng.

      Pháp quyết cuối cùng vừa hoàn tất, Tô Hàm lau mồ hôi trán bằng ống tay áo. Nhất định phải thành công, ráng chút nữa thôi, dược tề hoàn thành là được nghỉ ngơi rồi.

      Qua hồi, bởi vì dược tề sắp hoàn thiện, màu sắc từ đục ngầu dần dần trở nên trong suốt. Đồng thời phiếm lên ánh kim màu xanh nhợt nhạt, bên trong còn có ánh vàng li ti chậm rãi chuyển động, xoay quanh tâmđiểm, nhìn cứ như là dải ngân hà phiên bản thu .

      là đẹp!

      Nội tâm Tô Hàm vui như trẩy hội, dược tề xinh đẹp như vậy là do chính tay mình chế ra, ngẫm lại khiến cả người đều thấy thỏa mãn.

      Sau đó Tô Hàm nghỉ ngơi chút, rồi lại tiếp tục luyện dược tề. Bất kể là dược tề, đan dược, hay là luyện khí, luyện phù, … Bao gồm thiên phú cùng truyền thừa, quan trọng nhất vẫn là quá trình tôi luyện bản thân.

      Cho nên, trong giới tu tiên đều hay : Luyện đan Sư cùng Luyện khí Sư đều là những viên ngọc được sinh ra từ trong đá. Con đường tới thành công của bọn họ giống như quá trình mài dũa ngọc vậy. Khéo thành vật quý, khéo thành ngọc nát, phế phẩm. Thành ra, cao giai Luyện đan Sư cùng Luyện khí Sư đếm có bao nhiêu. Đa phần đều xuất thân từ các đại môn phái hoặc là gia tộc tu tiên. Trừ bỏ mấy vị nào tài đại khí thô, chịu nổi mức độ tốn kém của linh thạch để rèn luyện. Trong nhóm tán tu, hiếm có người có thể đạt tới được thành tựu cao.

      giờ, Tô Hàm chỉ là tay mơ, chỉ có thể luyện được vài loại dược tề cấp thấp. Chẳng qua nàng cũng nóng nảy, vạn trượng lầu cao bắt đầu từ nền móng. có người trời sinh cái gì cũng giỏi, ai cũng phải từng bước lên. Chỉ cần mình cứ tiếp tục cố gắng, nàng tin rằng, đây chưa phải là điểm cuối.

      Kế tiếp, Tô Hàm bị thất bại vài lần, nhưng cũng thành công vài lần. Đây là chuyện rất dỗi bình thường, kể cả là cửu giai Dược tề Sư cũng dám mình có tỷ lệ trăm phần trăm thành công. Mình mới vào nghề, có thể đạt gần nửa xác xuất thành công, tồi.

      Vài hôm sau, Tô Hàm kiểm kê lại hành trang lần trước khi rời khỏi tu luyện thất, chào tiếng với lão cha, rồi bay thẳng xuống núi.

      Còn chưa bay được bao xa, nàng trông thất Liễu Phong đuổi tới ở đằng sau.

      Do tâm trạng của Tô Hàm rất tốt, cho nên lần này nàng chào hỏiy thực đàng hoàng:

      - Liễu sư thúc, trùng hợp vậy a!

      Liễu Phong nhìn Tô Hàm kiểu như ‘giả ngu à’. Khéo cái gì, ta là bị sư thúc ra lệnh, nhất định phải đưa ngươi hoàn chỉnh mà về. Cho nên, hôm đó ta chủ động theo ngươi là để bảo vệ ngươi chứ đâu!

      Tô Hàm đâu phải con giun trong bụng y. Chính là nhìn y cứ lạnh mặt năng gì, bản thân cũng cảm thấy thú vị, liền tập trung bay .

      Nếu nàng mà biết Liễu Phong được giao nhiệm vụ bảo vệ nàng, chắc nàng nghẹn khuất mà chết quá. Cảnh giới của nàng còn cao hơn Liễu Phong cái đại cảnh giới thôi! Chẳng lẽ nàng đáng tin đến như vậy sao? Tổ mẫu a …
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva3 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 68
      Ăn hóa tụ hội

      Thời điểm hai người đuổi tới điểm tập trung, những người khác đều có mặt. Nàng mất hứng phát , thế nhưng Lâm Dao cũng xuất .

      - Liễu sư thúc, Tô đạo hữu.

      Lâm Nhu cười hề hề, tiến lên chào hỏi.

      Vạn năm băng sơn thích qua lại với nữ tu, vậy mà lúc nào cũng cùng với Tô đạo hữu, kẻ nào dám giữa hai người có cái gì, nhất định sống chết với kẻ đó!

      Thái độ của Lâm Dao cực kỳ tự nhiên, chủ động chào hỏi với bọn họ, hề có vẻ khó xử sau khi bị cự tuyệt tí nào.

      Còn phía Tô Hàm, nàng hay biết xảy ra chuyện như vậy, cho nên nàng có phát có cái gì đúng lắm.

      Liễu Phong ai rồi, y chẳng hề đặt chuyện này ở trong lòng. Khi y nhìn thấy Lâm Dao, cũng chỉ là khẽ nhíu mi. Sau lại thấy nàng như hồi trước, tự động dán lên, cũng liền quan tâm.

      Còn lại người khác, Tô Hàm chưa từng gặp, Lâm Nhu đứng ra giới thiệu, người đó gọi Lương Mạnh, cũng là Ngự Thú Tông đệ tử.

      Gương mặt của Lương Mạnh chỉ tính ở mức trung bình, là loại đứng trong đám đông liền lẫn vào đám đông. NhưngTô Hàm có lại trực giác, toàn thân có cái gì đó được hài hòa cho lắm. Giống như chỉ giả trang, những gì cho mình nhìn thấy, thực chất phải là .

      Phá Vọng Nhãn, Tô Hàm học còn chưa tinh, khi sử dụng đôi mắt lập tức lên tử quang rất ràng, tiện trực tiếp sử dụng ngay ở trước mặt đối tượng muốn mình rà xét. Nếu có thể nhìn được bộ mặt của cái.

      - Liễu sư thúc, Tô đạo hữu.

      Lương Mạnh chắp tay chào hỏi, kiêu, nịnh.

      Tô Hàm cùng Liễu Phong đồng thời đáp lễ. Tô Hàm thầm trong bụng, Trúc Cơ trung kỳ? Tu vi e là cũng bị che dấu rồi !

      có gì cần thiết phải thêm, lập tức dựa theo Lâm Nhu dẫn đầu, cả nhóm cùng nhau bay .

      Ba ngày sau, Lâm Nhu dừng lại trước trấn , quay lại với mọi người:

      - Chỗ kia cách nơi này xa, trước mắt chúng ta tạm nghỉ ngơi hồi phục ở trong này hôm, ngày mai xuất phát, mọi người thấy sao?

      Đề nghị này rất hợp lý, bọn họ đồng loạt tán thành. Cho nên, việc tiếp theo là tìm khách điếm nghỉ ngơi.

      Tô Hàm vừa nhận phòng, chuẩn bị ngồi thiền, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

      mở cửa, Lâm Dao mỉm cười đứng ở ngoài cửa.

      - Tô muội muội, ta có quấy rầy ngươi chứ?

      Tô Hàm lắc đầu, nghiêng người mời vào.

      - Lâm sư tỷ có chuyện gì tiến vào !

      Từ Thương là cữu công của Tô Hàm, là sư tổ của Lâm Dao, tính bối phận là ngang hàng, cho nên hai người lấy sư tỷ muội xưng hô.

      Lâm Dao cần khách khí làm gì, thẳng vào phòng.

      - Mạo muội tiến vào, mong rằng muội muội bỏ qua cho.

      - Sư tỷ khách khí, mời ngồi.

      Ngươi vào phòng ra sao, nhưng là ngươi có thể bớt mở miệng tiếng muội muội, đóng miệng tiếng muội muội hay ! Có cảm giác như ở trong hậu viện đại trạch, cả đám thê thiếp thờ phụng phu quân, làm cho người ta cả người nổi da gà!

      Lâm Dao tao nhã ngồi xuống. Tô Hàm bị Lâm Quân huấn luyện hai năm, về mặt lễ nghi cũng có chút sở thành, cử chỉ so Lâm Dao càng cảnh đẹp ý vui. Nhưng lại khiến trong lòng Lâm Dao xẹt qua đạo trầm, quả nhiên là hồ ly tinh! Tuổi còn biết mị hoặc người!

      Tô Hàm còn chưa nhận ra, mình bị người ta dán nhãn hồ ly tinh tập hai. Nàng lấy ra bộ trà cụ, thủ pháp ngâm linh trà thành thạo lại nghệ thuật, rót cho Lâm Dao phần. Ha ha, phen lịch của nàng càng khiến cho lòng đố kị của Lâm Dao càng nặng hơn.

      Nhìn , bộ trà cụ này được chế tác phi thường tinh xảo, quan trọng nhất là, giá trị của nó vậy mà là ngang ngửa với bộ cực phẩm pháp khí! Còn nữa, linh khí của linh trà toát ra, ngửi vào càng khiến toàn thân thoải mái, thư giản.

      Đây là chênh lệch sao?

      Lâm Dao xuất thân từ chánh hệ của tiểu gia tộc tu tiên. Tuy nàng ta được nuông chiềutừ , chi phí sử dụng rất tốn kém, nhưng thể nào so bằng góc của Tô Hàm!

      Toàn bộ tài sản của Lâm Dao, thứ quý giá nhất chỉ có món cực phẩm pháp khí, bình thường nàng trân trọng thôi. Mà người ta sao, cầm cực phẩm pháp khí pha trà. Ngay cả chất lượng của linh trà kia, so với trà mà gia gia nàng hay uống còn tốt hơn rất nhiều.

      Tô Hàm khôngnhận ra, hành động quý khách từ trước tới nay của nàng, hôm nay lại bị người ngứa mắt.

      Từ lúc xuyên cho tới nay, nàng được sống cuộc sống của tiểu thổ hào, ăn uống lo, riết rồi quen. cơ bản, nàng hề biết rằng bản thân đãi khách như vậy là có cái gì ổn.

      - Lâm sư tỷ qua đây là có chuyện gì sao?

      - Cũng có chuyện gì quan trọng …

      Lâm Dao mềm giọng.

      - Tại nghĩ Tô muội muội tuổi còn , ra ngoài còn có nhiều điều chưa quen, cho nên ta qua đây, xem xem ngươicó cần giúp đỡ cái gì hay .

      Trong lòng Tô Hàm cảm thấy ấm áp. Lâm sư tỷ này Tuy rằng hơi bị bánh bèo. Chẳng qua đa phần nữ tu đều là như vậy, cũng phải chuyện lạ, nhưng tính cách lại là rất ân cần thôi!

      - Đa tạ sư tỷ quan tâm, tuy là ta tuổi còn , nhưng đây phải là lần đầu tiên ta ra ngoài thám hiểm, ta nghĩ ta có thể tự chăm sóc bản thân.

      - như vậy, ta đây an tâm.

      xong, Lâm Dao lập tức đứng dậy.

      - Takhông quấy rầy muội muội nữa, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt !

      Tô Hàm đứng dậy tiễn nàng ra ngoài.

      - Đa tạ, Lâm sư tỷ cũng vậy.

      Lâm Dao che miệng cười duyên, sau đó ra cửa.

      Nhìn cửa phòng Tô Hàm đóng lại, ánh mắt của Lâm Dao lóe lên tia độc. Mặc dù ngươi là cháu của sư tổ, cũng được giành lấy bất thứ gì của ta!

      Tô Hàm ngồi thiền đêm, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.

      Ngày thứ hai xuống lầu, lập tức thấy Lâm Nhu ngồi ở trước bàn ăn. Thức ăn bày đầy bàn, miệng phồng phồng nhét đồ ăn, phát bóng dáng của Tô Hàm, còn quên nuốt cái ‘Ực’ xuống, kêu gọi nàng:

      - Tô đạo hữu, mấy món này ăn tệ, có muốn thử chút ?

      - Tất nhiên!

      Tô Hàm trả lời cực kỳ ngắn gọn.

      Thân là cái ăn hóa, Tô Hàm có sức chống cự nào đối với món ngon. Tuy bây giờ nàng tích cốc, nhưng nếu có cơ hội, nàng tuyệt đối bạc đãi mình.

      Gắp lên viên sủi cảo, bỏ vào miệng, Tô Hàm thỏa mãn híp híp đôi mắt, cả khuôn mặt tỏa sáng niềm hạnh phúc.

      Ngon quá !

      Tô Hàm gật gật đầu, đồng ý kiến với Lâm Nhu. Quả nhiên, hổ là lão ăn hóa, đề cử cái gì cái đó chắc chắn là ngon!

      Lâm Nhu nhìn đôi mắt hạnh của Tô Hàm nheo lại, trông giống như con mèo con lười nhác, cũng nhịn được vui theo.

      Liễu Phong vừa lại đây, nhìn thấy Tô Hàm cùng Lâm Nhu lại ăn, nhịn được nhíu mày :

      - Bên trong thức ăn chứa nhiều tạp chất lắm, ăn quá nhiều gây bất lợi cho tu hành!

      Lâm Nhu miệng nhét đồ ăn, :

      - Liễu sư thúc, cả đời ta chỉ có thú vui duy nhất như vậy, ngài để cho ta ăn !

      Tô Hàm phụ họa:

      - Đúng vậy, đúng vậy,nếu được sống trường sinh, ngay cả sở thích cá nhân của mình mà thể thỏa mãn, vậy trường sinh còn có ý nghĩa gì nữa chứ!

      Lâm Nhu mắt sáng rỡ, giơ ngón tay cái lên.

      - Lời này của Tô đạo là tiếng lòng của ta, hay lắm!

      Tô Hàm cười cùng làm loạn.

      - Nhân sinh khó được tri kỷ, chúng ta có nên gọi bầu rượu ra ăn mừng hay đây!

      Lâm Nhu nhìn nhìn dáng người bé của nàng, cười giòn vang.

      - Ngươi còn như vậy, thể tùy tiện uống rượu. Nhưng mà ta biết có loại rượu trái cây, ngọt ngào, làm người say, khá hợp cho nữ tu uống, phương pháp ngâm ta tặng ngươi !

      - Được! là cám ơn Lâm đạo hữu! Về sau cần khách khí như vậy, cứ gọi ta là Tô Hàm được rồi!

      Được ưu việt, Tô Hàm tự động thăng cấp Lâm Nhu lên thành người đáng để thâm giao, tìm cái ăn hóa làm bằng hữu dễ dàng a!

      - Ta đây lại khách khí! Tô Hàm, về sau ngươi gọi ta Bàn tử là được! Bằng hữu của ta đều gọi ta như vậy!

      Tô Hàm xuất thân cao, có cơ hội tốt như vầy, Lâm Nhu hiển nhiên từ chối. Nhưng lòng, cảm thấy con người Tô Hàm cực kì tệ, có kiểu như các con em thế gia hay khinh người.

      Tô Hàm cười to, nàng cảm thấy, chắc chắn là Lâm Nhu ghét bỏ tên của mình nghe rất nữ tính, thà để cho người ta gọi biệt danh của , cũng chịu để cho người ta gọi tên .

      Liễu Phong mặt cứng đờ, nhìn hai người bộ như tiếc hận gặp nhau quá trễ. Y cảm thấy bất lực với hai cái tên ngốc này. Đây có phải là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, ăn hóa tụ hội hay ?
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva3 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 69
      Ngồi hồi, Lâm Dao cùng Lương Mạnh cũng xuống. Thấy tất cả đều có mặt đầy đủ, Lâm Nhu lập tức dẫn đội xuất phát.

      người Liễu Phong mang trọng trách phải bảo vệ Tô Hàm, dọc theo đường , y tự động sóng vai cùng Tô Hàm. Điều này khiến ánh mắt Lâm Dao sớm bốc hỏa. Nàng cố gắng kìm nén đố kị trong lòng, ác ý mắng thầm: Tiểu tiện nhân! Trước mắt, ngươi cứ đắc ý trận cho !

      Mọi người bay đến giữa sườn núi mới đáp xuống. Từ xa, cả tòa sơn nhìn cứ tưởng xanh um tươi tốt, nhưng kỳ quái là, vùng đất này lại cằn cỗi, sỏi đá, cự thạch lởm chởm.

      Tô Hàm quan sát kỹ, cảm thấy những tảng đá này hẳn bị người nào đó chuyển từ địa phương khác tới đây. Ngoài ra, cách bố trí cực kì xảo diệu, nhưng chỉ là cái trận pháp loại , có tác dụng gì lớn, cùng lắm là cái thủ thuật che mắt mà thôi.

      Đại đa số tu sĩ đều học vài trận pháp căn bản. Dù sao bí cảnh hoặc là di tích thông thường đều có thiết lập trận pháp. Muốn đạt được chiến lợi phẩm, ít nhất phải có kỹ năng căn bản này.

      Chẳng qua trận pháp cấm chế bác đại tinh thâm. Trận pháp sư chân chính tinh thông trận pháp tính nhiều. Phương diện này, khác gì luyện đan, luyện khí, muốn thành công đều phải cần thiên phú mới được. Bằng , dù ngươi có cố gắng như thế nào, cuối cùng chỉ mới sờ được điểm da lông của nó mà thôi.

      Bên trong đại điện Vu nữ truyền thừa có bộ sách liên quan về trận pháp cấm chế. Đời trước của Tô Hàm là học ngành kỹ thuật, đối với những bộ môn cần tính chuẩn xác, suy luận, tính toán thành vấn đề khó. Nhưng thời gian nàng học tập vẫn còn quá ngắn. Đồng thời chưa từng thực tập lần nào. Cho nên , đến cọng lông của nó, Tô Hàm còn chưa sờ tới nữa là.

      Bởi vì trận pháp ở chỗ này là dùng đá thường để bày trận. Ngay cả trận pháp cấp yếu nhất còn chưa được tính bằng. Chỉ có thể dùng để che mắt người phàm được thôi.

      Lâm Nhu dẫn mọi người qua lại, né tránh những hòn đá này cách thuần thục. Lập tức tiến tới mắt trận, di dời tảng đá, ra cửa động tối tăm.

      Lâm Nhu cười :

      - Là chỗ này, các vị theo ta.

      xong xung phong nhảy xuống.

      Tô Hàm nhìn động tác của Lâm Nhu, có chút sững sờ, nhảy xuống chứ phải bay xuống! Nghe ràng tiếng ‘Bịch bịch’ truyền lên, giống y như cảnh bao gạo bị rớt vậy.

      Liễu Phong từng tới chỗ này cùng Lâm Nhu lần. Vì vậy hiểu thắc mắc của Tô Hàm, nhất là thấy nàng rớt hàm trợn mắt nhìn, mở miệng giải thích:

      - Bên dưới có thuật cấm , thể bay lượn.

      Oa a!

      Tô Hàm khẽ giật mình, thuật cấm lại phải là con tôm con tép đều có thể làm ra. Xem ra, chủ nhân trước đây của động phủ này hề đơn giản nha!

      Sau khi Lương Mạnh cùng Lâm Dao nhảy xuống, Tô Hàm cũng hết cách, phải nhảy xuống. Cái động sâu như vây, ít ra thể chất của tu sĩ tốt hơn người thường nhiều, ngã chết nổi a!

      Hiển nhiên, Liễu Phong là người nhảy xuống cuối cùng.

      thể , có người trời sinh chính là để đè bẹp người khác. ràng đều là nhảy xuống y như nhau. Liễu Phong thực nhàng, tao nhã, cứ như trích tiên, mà những người còn lại, ai cũng khá chật vật, hoặc nhiều, hoặc ít.

      Lâm Nhu vừa vừa :

      - Trước đây chúng ta tới chỗ này lần, bề ngoài nhìn như còn sót lại gì. Nhưng mà ta có trực giác còn có cái gì đó bị che dấu, mới mời chư vị cùng nhau kiểm tra lần nữa. Chút nữa chư vị cứ cố hết sức, nếu như phát được gì, có thể ưu tiên phân cho người đó trước!

      Sau khi Tô Hàm tiến vào, cảm giác được ổn cho mấy. Chỗ này luôn khiến nàng cảm thấy sởn óc, cứ như trong nghĩa trang vậy.

      Chẳng qua, ngẫm lại chỗ này xây dựng ở dưới lòng đất, lại là nơi tu sĩ tọa hóa, là mộ phần của người ta chứ gì nữa?

      Điều khác biệt là, thay vì cửa chính ở mặt đất, nó nằm ở dưới lòng đất.

      Bốn phía thông đạo khô ráo, kiên cố. Tô Hàm sờ sờ kiểm tra, hình như là bùn đất sau khi nung. Như vậy tuyệt đối là phải có người cất công xây dựng. Nhưng vấn đề là, ai lại rảnh đến nỗi xây thông đạo dài trong nhà hay động phủ tu luyện của mình? Nếu là chủ nhân của động phủ này mà , vì sao trực tiếp xây ngay cửa động phủ, mà phải xây thêm cái thông đạo dài dưới lòng đất như thế này?

      - Bàn tử …

      Tô Hàm nhịn được.

      - Thông đạo này được phát như thế nào?

      - Này a! hôm ta vô tình tiến vào nơi này, phát bên ngoài có trận pháp, liền tò mò dừng lại xem chút, sau đó phát ra thông đạo này.

      Lâm Nhu trả lời rất tự nhiên.

      - Chẳng lẽ ngươi cảm thấy kỳ quái, tại sao lại có thông đạo sâu như vậy sao?

      Lâm Nhu ngạc nhiên nhìn nàng.

      - phải vị tu sĩ đó thiết lập trận pháp ở ngưỡng cửa nhà mình rồi a! Cho nên cửa vào chân chính của động phủ phải xây xa, chẳng phải rất bình thường hay sao?

      - Nhưng mà …

      Tô Hàm vẫn cứ cảm thấy có gì đó ổn.

      - Ngươi biết chuyện này rất bất thường sao? Bên ngoài chỉ là cái trận pháp , qua mắt được người phàm, nhưng bên trong phải là trận pháp sư cấp cao mới có thể bố trí thuật cấm . Chênh lệch quá nhiều rồi!

      Lâm Nhu nở nụ cười.

      - ra là ngươi lo lắng chuyện này a! Yên tâm ! Ta điều tra, thực chất bên ngoài vốn là có trận pháp. Chỉ là tổ tiên của hộ gia đình sống gần chỗ này từng lạc vào đây. Bởi vì phát linh khí bên trong hơi nồng đậm hơn, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cho nên nghĩ giấu làm của riêng. Chẳng qua gia đình kia, cao nhất chỉ tới luyện khí trung kỳ, đành phải lập cái trận pháp rởm, lừa được người phàm sống ở phụ cận mà thôi. Lại ngờ được, chính vì vậy mới càng làm bại lộ chỗ này.

      - Vậy tại sao ngươi vẫn còn giữ trận pháp rởm kia làm gì?

      Tô nghi hoặc hỏi.

      Lâm Nhu đáp:

      - Ngươi biết, nơi này sớm có tu sĩ nhanh chân tới trước, tu sĩ ở phụ cận kỳ thực ai cũng biết về tồn tại của nó cả rồi. Chẳng qua, bọn họ đều cho rằng chỗ này sớm bị vét sạch. Cũng chỉ có ta, loại người trời sinh có trực giác rất mạnh, tìn rằng còn có cơ duyên khổng lồ, mới quay trở lại tìm kiếm.

      Lâm Dao lúc này cũng cười hùa.

      - Có phải là Tô muội muội hơi thấy sợ? Đừng lo quá, thám hiểm lúc nào chẳng vậy, bằng thế nào có thể gọi là thám hiểm đâu!

      Quả nhiên đại tiểu thư, yếu xìu!

      Khóe miệng Tô Hàm giật giật, im luôn cho rồi. Nhưng vẫn tiếp tục thầm đề phòng. Tóm lại, nàng cảm thấy nơi này có đơn giản như vậy.

      đường dễ dàng tiếp, Tô Hàm phát có mấy chỗ có dấu vết khi phá hủy cấm chế để lại, chắc là đợt trước do nhóm Lâm Nhu gây ra.

      Điểm cuối của thông đạo là phiến cửa đá. Lâm Nhu tiến lên phía trước, miệng niệm thần chú, tay bấm pháp quyết, mở ra trận pháp.

      Cửa đá từ từ mở ra, Tô Hàm hoảng hốt cảm nhận, giống như có đầu hồng hoang mãnh thú mới được phóng ra ngoài. Khí lạnh khẽ bao trùm từ sau lưng nàng, Tô Hàm cảm thấy bất an, dự đoán chuyến thám hiểm lần này, e là dễ dàng.

      Tu sĩ có tu vi càng cao, càng có thể cảm giác được nhiều nguy cơ tiềm . Chẳng qua, tu sĩ vốn là nghịch thiên tu hành, sao có thể cảm thấy hơi khó khăn là lập tức bỏ chạy? Muốn có được võ công bí tịch, trước đó ngươi còn phải nhảy vực nữa mà! À quên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải là nhân vật chính, mới nhảy vực nhưng vẫn có chết.

      Tô Hàm bình tĩnh lại, cùng mọi người vào thạch động.

      Động phủ này rất lớn, cũng rất trống trải, chỉ còn mấy cái bàn cẩm thạch bị tàn phá, ngã nghiêng ngã ngửa ở đất. Chắc là do mấy tu sĩ trước kia tới vơ vét phá hoại. Trừ mấy cái này ra, có thể dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung, sớm bị người khác cướp sạch.

      Sạch láng dữ ta! Khóe miệng Tô Hàm giật giật.
      Last edited: 15/12/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :