1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 33


      Chân trời góc biển bao la hùng vĩ, dù là đệ tử Quỷ Cốc cũng thể với tới. Nhưng trong đám đệ tử Tôn Trọng hai chân tàn phế lại được lần nữa...xuất cốc lịch lãm rèn luyện.


      Những thợ thủ công trong Cốc làm ra chiếc xe lăn, để có thể tự do lại trong cốc.


      Mấy ngày nay, và Quy Khương rất thân, trò chuyện khá vui vẻ cũng tìm hiểu được tình hình về nước Triệu. Quy Khương bình thường ít chẳng biết tại sao dạo này hề keo kiệt thậm chí còn tỉ mỉ về sở thích của Tề Vương, hỗ trợ Tôn Trọng phen.


      Ngày Tôn Trọng xuất cốc, đám đệ tử bài binh ở Quỷ Cốc còn tới tiễn đưa. Mà Quy Khương bởi vì thường xuyên chăm sóc Tôn Trẫn, giao tình rất tốt nên cũng tới tiễn, Tân Nô theo bên cạnh Quy Khương.


      Trước lúc chia tay, Quỷ Cốc Tử ở trường đình núi Vân Mộng hâm rượu tiễn Tôn Trọng.


      "Ngươi nước Tề, chính là trọng sinh, "Trọng" sống lại lần thứ hai, nên đổi tên thành "Tẫn"! phải quỳ gối, Tẫn. Ngươi như vậy là mất xương cốt, tất nhiên phải quỳ gối trước kẻ khác, có thể thi triển tài hoa, tung hoành thiên hạ!"


      Lần đầu tiên xuống núi, phu tử cũng ban tên cho Tôn Trọng, lần này Vương Hủ chẳng những tự mình tiễn đưa, cũng ban tên "Tẫn", điều này khiến Tôn Trọng xúc động.


      chỉ là phế nhân, nhưng lại được ân sư coi trọng như thế! Lần này xuống núi tạo nên nghiệp to lớn, là uổng công ân sư mong đợi.


      "Tạ ân sư ban tên, từ nay về sau đệ tử tên gọi 'Tôn Tẫn' quyết dám danh tiếng ân sư Quỷ Cốc!"


      Vương Hủ mỉm cười gật gật đầu, biết chữ "Tẫn" này lúc nào cũng nhắc nhở nhị lang Tôn gia nỗi nhục mà phải chịu.


      Cuối cùng, trước mặt môn đệ bài binh, Quỷ Cốc Tử chậm rãi : "Nhớ kĩ, khiến kẻ hại ngươi chết dưới loạn tên!"


      Lời lạnh lùng như nguyền rủa, khiến đám nữ đệ tử khỏi rùng mình, tất cả đều sợ hãi nhìn về phía ân sư.


      "Dù là đồng môn cũng thể nương tay, tâm tư độc, mạng của trời xanh cũng định tốt." câu nhàng, giống như tuyên bố vận mệnh Bàng Quyên.


      Tôn Tẫn ngồi xe lăn gỗ, thân thể chấn động, thi lễ sâu với ân sư.


      Các đệ tử Quỷ Cốc thầm hiểu, đại tướng quân phong quang vô hạn nước Ngụy lúc này là đồ bị vứt bỏ trong mắt ân sư. Mà vận mệnh tương lai của cũng được phác họa bởi vài câu hời hợt của Vương Hủ.


      Tân Nô chậm rãi hít hơi, so với đệ tử khác, nàng hiểu ràng hơn rốt cuộc Bàng Quyên đắc tội ân sư của mình như thế nào.


      Đồng môn tương tàn? Trước đó đệ tử Quỷ Cốc đấu đá nội bộ trong chư hầu, sao thấy ân sư chủ trì chính nghĩa? Lần này lời mạnh mẽ như vậy, nếu biết, còn tưởng rằng Quỷ Cốc cũng giống đám nho gia nhân nghĩa nữa đấy!


      Bàng Quyên chỉ gian xảo cũng ngại, nhưng lại ham muốn người của ân sư, còn biết hối cải, tội thể tha- tử tội!


      Sau khi Tôn Tẫn xuất cốc tới nước Tề, trong cốc khôi phục lại yên tĩnh.


      Bởi vì Quỷ Cốc Vương Hủ tự mình răn dạy, tâm của đám thiếu niên lang sớm tiến vào mùa đông rét lạnh, dám đảo quanh mấy vị mĩ nhân trong Cốc, lòng dốc tâm học tập chuẩn bị để ân sư kiểm tra.


      Nhưng đều là thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết, nhiều người rời nhà từ sớm tự do phóng đãng quen, bị đè nén quá sớm muộn cũng phát sinh việc, cho nên vào mùng sáu tháng sáu trước khi , Quỷ Cốc cho phép đám đệ tử... ra ngoài du ngoạn mấy ngày.


      Thậm chí những đệ tử gần nhà có thể về nhà ở vài ngày.


      "Tân Nô tỷ tỷ, muội và gia huynh muốn về nhà, tỷ có muốn về nhà muội chơi vài hôm?" Trương Hoa nhớ tới lời ca ca nhắc nhở, chủ động mở miệng mời.


      Tân Nô làm sao có tự do như thế? Đành cười dịu dàng xin miễn.


      Mà Quy Khương mấy ngày nay vội vội vàng vàng cùng phu tử phòng dược xuất cốc thăm bệnh, khám chữa cho dân chúng lân cận, coi như tích lũy thêm kinh nghiệm. có thời gian mà du ngoạn.


      Thái độ Cơ Oánh khác thường, hào hứng, cũng thích chuyện xuất cốc, dáng vẻ tâm tư nặng nề.


      Bối người có việc của mình. Tân Nô với Quy Khương và đám nữ đệ tử muốn về nhà, vụng trộm lên xe ngựa của Quỷ Cốc Tử rời khỏi Quỷ Cốc.


      Tân gia cũng là gia tộc mình nơi hương dã.


      Chuyện này cũng có nguồn gốc sâu xa. Họ Tân từ xưa sinh ra mĩ nhân, nhớ năm đó Trụ Vương nhốt Chu Văn Vương, đại thần nước Chu nịnh nọt Trụ Vương mang ngọc ngà châu báu, đồng thời dâng mĩ nữ họ Tân cho Trụ Vương.


      Trụ Vương thấy mĩ nhân Tân gia cực kì vui mừng, liên tục: "Lần này chỉ cần mĩ nhân Tân gia là được, đâu cần hiến bảo vật khác!" Vì vậy hạ lệnh đặc xá Cơ Xương ra tù, về sau tạo cơ hội quý giá để diệt Thương.


      Từ đó về sau, nữ nhân Tân gia khiến thế nhân theo đuổi vô số, tộc nhân chịu nổi phiền nhiễu.


      Cho nên ban đầu lúc tổ tông phụ thân định cư hương dã, đổi tên thành "Khương", chính là muốn bị phiền nhiễu. Nhưng về sau người rời khỏi nhà cũ tới Quỷ Cốc, mới khôi phục họ tổ.


      ra Tân Nô cũng lắm, vì sao lúc trước phụ thân lại rời xa quê tới núi Vân Mộng cư.


      Sắp tới tiết , đường vô cùng náo nhiệt. Thương nhân buôn bán ngừng, mọi người trao đổi hàng hóa.


      Từ lúc xuất cốc tới giờ, dường như tâm trạng Vương Hủ rất tốt. Xuống xe ngựa dẵn Tân Nô bộ, dạo con đường lưng chừng núi.


      Cuộc sống dân gian tự nhiên thuần phác, rất nhiều nam nữ đều là tự nhiên sinh tình, hoàn toàn cần cha mẹ định mối, chỉ cần đứng bờ sông, bên dòng nước hát, truyền lời đính ước là đủ.


      Tân Nô chưa từng chứng kiến trận chiến tình ca của nam nữ thế này. Trong lúc nhất thời nhìn nghe đến nhập thần.


      Những tiểu nhi nữ cầm hoa lan vẻ mặt vui mừng. Tân Nô biết cho tới cuối đời bản thân nàng cũng cảm nhận được mùi vị ngọt ngào đó...


      À , cảm giác này nàng cũng trải qua, năm đó Tôn Bá cũng ngắt hoa tặng nàng. Đó có thể coi là mối tình đầu của nàng, phải chăng vẻ mặt nàng cũng ngượng ngùng... giống những thiếu nữ bên bờ sông kia?


      Vương Hủ là người... cổ hủ, từ trước đến nay quan tâm lễ giáo nho gia, nhưng ngược lại rất tôn sùng "Nữ đức" đối với nam nữ tự định chung thân, hoặc chạy trốn theo tiếng gọi tình càng căm thù tới tận xương tủy.


      Điểm này, trước đó Tân Nô phạm phải lần, hôm nay lại nghe nhìn chuyên chú, tất nhiên là chạm tới điều kiêng kị của gia chủ.


      Tân Nô yên lặng thu hồi ánh mắt hâm mộ khẽ: "Thời tiết nóng bức, biết gia chủ có muốn trở về xe uống chút sữa cho đỡ nóng?"


      Vương Hủ cũng quay người, kéo nàng lách qua đường, về phía lối đường mòn.


      Con đường này khá kín đáo, xung quanh bị cỏ dại che lấp, nhìn thoáng cũng biết phải có nhiều người . Thế nhưng mà Vương Hủ cũng cần người chỉ dẫn, đường quen thuộc vòng quanh núi, bao lâu, trước mắt xuất khoảng lớn. Đằng sau vách núi, là biển hoa say lòng người.


      thảm hoa rừng dại biết tên nở rộ dưới ánh mặt trời, đua nhau tỏa hương thơm.


      Lúc này ngoại trừ nam tử mặc trường bào đen bên cạnh, cảnh đẹp giống như trong giấc mộng.


      "Đây... là hoa gì?" Tân Nô vuốt cánh hoa mềm mại, nhàng hỏi.


      Vương Hủ trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng : "Đây là hoa lan mẫu thân ta tạo ra, chỉ trồng khoảng, nhiều năm qua, nó vẫn sống, sinh trưởng tạo thành rừng hoa..."


      Hoa lan trước mắt thơm và đẹp, khác hẳn hoa lan dại. Là người như thế nào mới có thể nuôi trồng ra đóa lan xinh đẹp thơm mát như vậy?


      Hoa lan mà phụ thân khi con sống nuôi trồng, cây nào có thể sánh được với u lan trong núi cốc này...


      Nàng muốn tìm hòn đá đào gốc, dời tới trước mộ phần phụ thân, nhưng vừa định mở miệng hỏi, lại thấy vẻ mặt Vương Hủ lạnh lùng tà ác.


      "Tân Tử phong nhã, loại hoa lan hương dã thô tục này, sao để vào mắt?"


      Tân Nô thấy xấu hổ, cảm xúc vui sướng khi gặp hoa đẹp cũng nhạt , quay người muốn rời khỏi. Lại bị Vương Hủ nhàng ôm lấy.


      "Hoa lan này là tâm huyết của mẫu thân ta, năm đó Việt Vương Câu Tiễn lan, treo giải thưởng cầu được dị gốc. Lúc đó gia cảnh ta bần hàn, mẫu thân bị bệnh có tiền bốc thuốc, Uyển thương mẫu thân, lén lấy hoa lan mẫu thân trồng đổi tiền thưởng, nhưng bị mẫu thân phát , mẫu thân vốn hiền lành vậy mà giận dữ, thà rằng nôn ra máu tới chết cũng để Uyển bán tâm huyết của người...


      Sau này mẫu thân mất, ta đem hoa lan tới sơn cốc này, trồng trước mộ người."


      Nghe Vương Hủ bình thản tự thuật, lòng Tân Nô khẽ run, tuy nàng giống như lúc , nghe xong chuyện cũ bi thảm của Vương Hủ, mà đồng tình, nhưng đối với cầu muốn lan vừa rồi mà sinh lòng áy náy.


      Vương Hủ nhìn thần sắc Tân Nô có thể phân tích ra ý nghĩ, mỉm cười nâng cằm nàng : "Tiểu nô nhi của ta vẫn mềm lòng như vậy, nghe được mấy chuyện buồn khổ. ra đây chỉ là cam tâm tình nguyện phía của nữ tử khờ dại mà thôi. Kết quả chính là, tình của người giống như đóa hoa lan, nấp nơi thâm sơn cùng cốc người thưởng thức. Ta đem hoa lan tới, chỉ là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà."



      Tân Nô hoàn toàn nghĩ tới mẫu thân Vương Hủ lại là người si tình như vậy. nữ tử tâm địa hiền lành có thể tạo ra đóa hoa say lòng người, nhưng làm sao lại dưỡng dục ra nhi tử lòng dạ sắt đá giọng điệu xảo trá như vậy?


      Có lẽ là nàng oán thầm quá ràng, bị Vương Hủ nhìn ra, vỗ gương mặt nàng : "Như thế nào? Buồn bực vì sao ta lại có người mẫu thân si tình tới mức này? Ta từ nhìn thấy bà luôn mơ tưởng người phụ lòng bà quay lại... Cho nên cả đời ta biến thành người si tình như thế, cuối cùng bị người ta vứt bỏ, đứng chỗ mà chờ đợi..."


      xong lời này, mặc dù cười, nhưng cái cằm khẽ cứng lại, đôi mắt nhìn Tân Nô thoáng chút lạnh lùng khiến người ta rét run.


      Hoàn toàn chính xác, thử hỏi thế gian hạng người nào mới xứng đáng được Quỷ Cốc Vương Hủ ái mộ cả đời, chờ đợi trăm năm?


      Có lẽ cảm giác hôm nay mình quá nhiều, Vương Hủ thêm gì nữa, chỉ kéo nàng tới biển hoa, ngồi xuống chỗ đất ẩm còn nàng ngồi trong ngực .


      "Ngoan nghe lời, ở đây với ta lát..." xong, Vương Hủ im lặng, dựa lưng vào gốc cây đại thụ, nhắm mắt ngửi mùi thơm của hoa lan tỏa ra bốn phía.


      Ngày đó lúc rời sơn cốc, Vương Hủ keo kiệt cho nàng cây lại chút nào nương tay hái bó hoa lan to cắm vào ấm nước ở trong xe ngựa.


      "Nếu nàng thích, để nó làm bạn với nàng đường ." Vương Hủ thô tục ngắt hoa cũng tùy tiện.


      Đáng thương... những bông hoa lan tinh xảo bị bẻ gãy, dù có nước nuôi dưỡng, nhưng chưa ngày bị héo rũ, thế còn lưu tình ném ra ngoài, mặc kệ bánh xe nghiền nát trộn lẫn với bùn nhão.
      yuki0129, levuong, Nhatchimai25 others thích bài này.

    2. anh8877

      anh8877 Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      e cả gan đoán bừa mấy tình tiết cẩu huyết xem đến cuối truyện có trúng cái nào ko:
      1) Mẹ Vương Hủ ngày xưa bị Tân Tử (daddy của Tân Nô?) phụ bạc :yoyo68:
      2) Tân Nô là con của Nguỵ Vương Cơ Oanh, khéo lại là vợ chồng Tân Tử ko thể có con nên nuôi hộ con của chị/em với thằng cha Nguỵ Vương, chứ thời đó mà sinh mỗi mụn con rồi cố đẻ thêm cũng thê thiếp kể cũng hiếm (ko tính trường hợp nam 9 nữ 9 của các truyện cổ đại nhé ạ) :yoyo53:
      3) Trông vậy thôi chứ Hủ cuối truyện lại thành thê nô. Chưa gì thấy ẻm Tân Nô nghệt mặt ra ngắm trận chiến tình ca mềm lòng dắt ra xem cả vườn hoa rồi :yoyo36:
      Momo1314, Tôm Thỏ, SiAm2 others thích bài này.

    3. Atmosphere.711

      Atmosphere.711 Well-Known Member

      Bài viết:
      141
      Được thích:
      926
      Ây gu vừa nhảy hố đêm qua đêm nay đến đây, bức xúc hủ đại ca ngắt hoa bẻ cành
      Momo1314 thích bài này.

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 34


      Tân Nô có chút đau lòng, lại thể...cứu những bông hoa bị nghiền nát kia, chỉ trừng mắt nhìn Vương Hủ.


      Sau giờ ngọ, ánh mặt trời lẻn vào trong xe chiếu lên làn da trắng như sứ, bờ môi hồng vì tức giận mà khẽ cong lên, khiến gương mặt đẹp tới mức làm người say mê.


      Vương Hủ phải là kẻ hoa, nhưng mà giờ phút này lại bị vẻ đẹp tức giận vì hoa của nàng làm cho đui mù. Sau khi tiện tay khép lại rèm xe ngựa, lập tức nâng cằm nàng, ngậm làn môi hồng vào trong miệng.


      Chỉ cần muốn, cho tới bây giờ đều... có thể dụ dỗ nữ nhân mê loạn thể kiềm chế. Cảm xúc lần này của Tân Nô cũng khá tốt.


      Năm đó khi chạy trốn với Tôn Bá, nàng còn vụng trộm được ở chung, tuy thời gian cấp bách, cũng khó tránh thân mật phen.


      Thiếu niên lỗ mãng rốt cuộc có thể thân cận với thiếu nữ trong lòng, tất nhiên là cầm lòng khó nhịn, vội vội vàng vàng, ngược lại khi đó Tân Nô mấy cảm giác.


      Về sau nàng lại bị ép thân cận với Vương Hủ, tuy dỗ ngon dỗ ngọt dụ dỗ nàng vui cười, nhưng những thủ đoạn... lộ ra ngoài ánh sáng nạy lại tinh thông thuần thục hơn thiếu niên lang mấy phần, sau khi nghe Cơ Oánh chuyện, nàng càng hiểu hơn nam tử này giống như là món canh ba ba đại bộ!


      Đợi lúc Vương Hủ từng ngụm ăn "Canh ba ba" hôn tới mức nữ lang trong lòng hai má ửng đỏ, mới duỗi tay cởi y phục nàng, Tân Nô nghĩ nổi hứng, muốn nàng ngay xe ngựa, phen mây mưa, khỏi xấu hổ. Nào biết chỉ cởi bỏ dây áo ngoài của nàng, cầm lấy bộ y phục bên cạnh, đổi lại cho nàng nam trang, dùng khăn trùm đầu buộc lại mái tóc nàng, sau khi che dung mạo nàng, mới đặt văn tiền vào tay nàng, Tân Nô bị hôn thở hổn hển, ngây người nhìn văn tiền trong tay, hiểu ý tứ Vương Hủ.


      Vương Hủ ngồi xe, rút ra quyển sách, nhàng : "Lần này ra ngoài, là muốn kiểm tra nàng học thế nào. Tiền này cho nàng, nàng cầm xuống xe, trước khi mặt trời lặn, có thể dùng nó để thu lại được 100 văn tiền."


      Nếu định dùng chuyến này thí luyện Tân Nô, Vương Hủ thân là phu tử xao nhãng việc học của ái đồ duy nhất môn thương đạo.


      nửa nằm nửa ngồi, bên đọc sách nhanh chậm : "Nếu gom đủ 100 văn tiền, tối nay nàng ngủ bên trong cánh đồng... Đêm gió lớn, có cần mang theo bộ y phục xuống xe?"


      Lời săn sóc như vậy đúng là khiến đệ tử rơi lệ!


      Tân Nô cần ý tốt của gia chủ, xuống xe, thân y phục vải thô gai, đứng đường nắm chặt văn tiền kia, nhìn xe ngựa nghênh ngang rời .


      Nếu như có thể, Tân Nô muốn chửi Vương Hủ. Nếu nghĩ tới mẫu thân Vương Hủ lòng si mê, gia cảnh vất vả, Tân Nô chửi toàn bộ gia phả của Vương Hủ từ thời viễn cổ hồng hoang.


      quá trưa, trong tay chỉ có văn tiền, muốn trước mặt trời lặn kiếm đươc 100 văn, phải bán mình cũng chỉ còn đường cướp bóc.


      Hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn bốn phía xung quanh, xem có con cừu non nàng đáng giá để ra tay.


      Kết quả dò xét hồi, phát cách đó xa có bến tàu, bến tàu nơi này tuy có chút hẹp, chỉ có chiếc thuyền lớn đỗ bên, xung quanh còn có mấy chiếc thuyền chờ cập bến.


      đám người bờ đứng vây quanh người khá mập mặc áo bào hoa lệ tranh chấp gì đó. Tân Nô tới gần nghe, hóa ra là người béo là chủ thuyền, chở thuyền ngô tới, đám người vây quanh đều là tiểu thương địa phương, tranh chấp xem mỗi người được chia bao nhiêu. Chủ thuyền bị vây ở giữa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.


      Hóa ra lần này thu mua hàng hóa ở các thành khác nhau, công cụ đo lường của các nước giống, cho nên có những túi lớn .


      Trước kia... những tiểu thương này chỉ cần cầm theo số lượng túi rời . Nhưng lần này túi lớn đều. có cách phân chia hợp lí. Chỉ chủ thuyền thiên vị.


      Chủ thuyền thấy tiểu thương tức giận, sai nô bộc dỡ hàng, miễn cho bọn trộm cắp nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thuận tay khiêng mấy bao ngô .


      Chắc vì như vậy, nên những thuyền hàng phía sau thể cập bến, từng người chủ thuyền cũng vội vàng ở thuyền mà kêu.


      Đương thời, tính toán phải là môn kĩ năng mà mọi người đều biết, những người dân thường dù là người buôn bán cũng biết tính toán. Trùng hợp dụng cụ để cân đo ở bến tàu lại hỏng, chủ thuyền nhất thời kiềm nén được tranh cãi với mọi người, sứt đầu mẻ trán.


      Trong lòng Tân Nô khẽ động, lắng nghe xem những tiểu thương kia nhập hàng bao nhiêu, tới với chủ thuyền: "Sao tiên sinh lại phải lo lắng về việc phân chia? Ta cũng am hiểu tính toán, đối với việc này cũng có chút chủ ý."


      Chủ thuyền mập mạp nhìn dáng vẻ gầy yếu của Tân Nô, lại thấy nàng y phục bình thường, có hiệp sĩ bảo vệ, trong lòng thầm xem thường. Nhưng tiểu thương giằng co hồi lâu, chẳng biết phải mất bao nhiêu canh giờ mới định ra được số lượng, ít người bảo Tân Nô ra biện pháp.


      Trong lòng Tân Nô thầm tính toán số lượng, :" Nếu chủ thuyền chịu trả công mười văn tiền, việc ấy có đáng là gì!"


      Chủ thuyền nghe xong, tiểu tử vô danh này cầu thù lao là mười văn tiền, lập tức do dự đáp ứng.


      Tân Nô nhìn xung quanh, thấy ba đấu đồng để ở bên cạnh nghĩ nếu dùng chúng đo lương thực, chỉ sợ trời tối cũng chia hết thuyền ngô này.


      Tân Nô bên chỉ huy nô bộc, sai bọn dùng tấm thảm thấm nước phủ kín đáy thuyền gỗ, phòng ngừa rỉ nước, sau đó dùng đấu múc ngô vào thuyền, cứ mười đấu đánh dấu lên mạn thuyền, cho đến bốn mươi đấu thôi.


      Sau đó lại chuyển ngô vào bờ, vì vậy dụng cụ cân đo lớn được chế thành. Đặt những túi ngô lớn lên thuyền căn cứ vào dấu vết khắc thuyền tính ra cân nặng.


      Đây là công lao của Chương Tổ, tốc độ tính nhẩm của Tân Nô cực nhanh, căn cứ từng số lượng hàng của tiểu thương, trong đầu tính ngoài miệng ra số lượng tiểu thương cần mua. Đám tiểu thương nghe xong, so sánh chút, phát sai biệt, tranh cãi mấy canh giờ nữa cũng ra kết quả, liền naho nhao đồng ý nhận số lượng ngô rồi rời khỏi bến tàu.


      Chủ thuyền kinh ngạc, nghĩ tới nan đền này lại bị tiểu tử gầy yếu trước mắt giải quyết nhanh chóng, nhất thời vui mừng quá đỗi, thoải mái trả công cho Tân Nô mười lăm văn tiền, thậm chí còn ước định lần sau dỡ hàng, cũng muốn nàng tới nơi này hỗ trợ.


      Có thể đây là lần đầu tiên Tân Nô dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm tiền, so với việc chạy trốn cùng lão bộc lúc trước quả là thê thảm, chỉ dựa vào rau dại sống qua ngày tiến bộ lớn.


      Nhưng còn chưa kịp hoan hô phải đối mặt với nan đề trước mắt.


      Giờ có 16 văn tiền, trời quá trưa, lúc xuống xe nàng chưa ăn, bụng đói cồn cào.


      Nàng khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, nhớ tới trước khi xuống xe được uống cam lộ của gia chủ, nhất thời chịu được khát khô cổ, trong lòng oán thầm tên Vương Hủ xấu xa.


      Tới trước sạp hàng, mua hai văn tiền hồ lô, Tân Nô vài vòng, cam lòng mua nước giải khát.


      Ánh mặt trời chói chang, người mua nước đậu nành ngày càng nhiều.


      Đúng lúc này, nàng thấy bà lão bán mơ, linh quang chợt lóe, nảy ra ý hay.


      Nàng tới chỗ bà lão dùng năm văn tiền mua mơ, lại dùng sáu văn tiền mua thùng gỗ, số tiền còn lại, nàng mua bình mật ong.


      Lúc nàng ở xe ngựa, thấy dòng xuối cách rìa đường xa.


      Nàng chỉ cần đổ đầy nước vào thùng gỗ, sau đó lấy đấu đồng bị vứt bỏ bên bến tàu đun sôi mơ, sau đó cho mật ong, rồi bỏ vào thùng gỗ, dùng nước suối, có nước mơ giải khát.


      Trong Quỷ Cốc đồ này tính là hiếm có. Về việc ăn uống hưởng thụ gia chủ Quỷ Cốc trước giờ keo kiệt, chi phí ăn mặc ở Quỷ Cốc còn vượt trội hơn hẳn cung đình.


      Nhưng mà đây là đường nơi thâm sơn cùng cốc, nước mơ quả là món hiếm lạ.


      Tân Nô lấy lá cây bên đường, dùng nước rửa sạch, uốn cong thành chén, múc ly, mạnh dạn đưa cho những người ngang qua: "Nước mơ giải khát đây, mời chư vị thưởng thức."


      Mọi người ngang qua vốn kiên nhẫn, có người ngẫu nhiên tiếp nhận, hoài nghi nếm thử ngụm, sau đó hai mắt mở to kinh ngạc : "Đây là cái gì, sau lại có thể giải khát được?


      Có người lớn giọng , những người muốn mua nước đậu nành liền xúm lại, đòi thử, lúc này Tân Nô thoải mái : "Hai văn tiền chén."


      Vì vậy có người qua đường bỏ tiền mua hai chén, uống xong hô to: " rất ngon!" Cho nên người xúm lại trước chỗ Tân Nô càng nhiều, lát sau, thùng nước mơ bán hết thừa giọt.


      Tân Nô thoáng tính tiền, ước chừng sức nặng khoảng 50 văn! Lát làm thùng trước khi trời tối kiếm 100 văn chắc đủ?


      Nhưng lúc nàng vui mừng, trước mặt xuất ba người, vẻ mặt bất thiện trừng mắt nhìn nàng
      yuki0129, levuong, Nhatchimai23 others thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 35


      Tân Nô vất vả bận rộn nửa ngày, mặt mũi bị phơi nắng đổ mồ hôi, hơn nữa thân nam trang phù hợp với dáng người, mặt cũng bị khăn trùm đầu che phủ. mĩ nhân đẹp tựa thiên tiên giờ chỉ giống như người bán hàng rong gày yếu mà thôi.


      Nếu phải bị sắc đẹp hấp dẫn, vậy kẻ đến chính là cướp bóc rồi. Tân Nô chậm rãi đứng dậy nhìn đám tráng hán mặt mày dữ tợn : "Nước bán hết, ba vị mời dời bước!"


      Tên đầu lĩnh đưa chân đạp vào thùng gỗ: "Thằng oắt đến từ nơi nào? Mở quán ở đây được đồng ý của ba huynh đệ ta? Mau đưa tiền vừa kiếm được ra!"


      Phần lớn người buôn bán ở đây đều phải giao nạp tiền cho ba người này. Mà ba kẻ này cũng đảm bảo tiểu thương buôn bán tranh đoạt sinh ý của nhau.


      Hôm nay Tân Nô từ ngoài tới bán nước mơ giảm sinh ý của mấy quán bán đâu nành. Đám tiểu thương sao bỏ qua? Lúc này liền gọi ba huynh đệ tới sửa trị thằng oắt biết tuân thủ quy tắc này.


      Tuy Tân Nô hiểu quy củ của chỗ này, nhưng có thể nhìn ra kẻ đến bất thiện. Mặc dù nàng có chút công phu quyền cước, nhưng lúc thể ứng phó ba tên tráng hán.


      Tân Nô xem xét thời thế, đột nhiên đánh mạnh về mootjt ên, sau đó ôm túi tiền chạy xuyên qua rừng cây.


      Ba huynh đệ kia ngày thường ăn no rửng mỡ, bụng phệ, chỉ chạy hồi thở hùng hục đứng thở, chửi to.


      bao lâu, Tân Nô bỏ rơi đươc ba tên du côn còn thấy bóng dáng. Nhưng khi nàng rốt cuộc có thể thở hơi, lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy xung quanh là rừng cây đại thụ rậm rạp, nhất thời mất phương hướng.


      Tân Nô vốn vui vẻ. nghĩ tới tự do nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lại tới dễ dàng như vậy. Cho dù Vương Hủ tới đón nàng, cũng tìm được nơi này. Chỉ cần nàng tìm được chỗ bí trốn mấy ngày, từ nay về sau có thể thoát khỏi nỗi lo mang tên Vương Hủ!


      Túi tiền có 50 văn tiền khiến Tân Nô thêm vài phần dũng khí.


      Nàng nhìn xung quanh bốn phía, thấy sắc trời dần muộn, chuẩn bị nghỉ ngơi trong rừng đêm, ngày thứ hai tìm các ra khỏi cánh rừng.


      Thế nhưng mà còn chưa kịp tính toán, đột nhiên nghe tiếng chó sủa từ xa xa.


      Tân Nô phản ứng nhanh, tìm cây đại thù trèo lên cao, nhìn về phía xa, lập tức biến sắc- hóa ra ba huynh đệ kia cam lòng, tìm chó men theo mùi tìm tới. người Tân Nô có vị mơ ngọt, mùi này che dấu được, lát có người tìm được chỗ Tân Nô thân.


      tráng hán trong đó ngẩng đầu, híp mắt nhìn qua chạc cây, mừng rỡ cười to: "Ha ha, đúng là trốn chỗ này! Thằng nhãi mau xuống đây, ta đánh ngươi trận ra trò!"


      gã đàn ông đen lùn khác cười hiểm, tháo đồ bên hông ném về phía nàng. Tân Nô nhanh nhẹn nhảy sang nhánh cây khác, kịp thời tránh được, nhưng mà lúc né tránh, khăn trùm đầu bị tuột xuống, mái tóc dài đen như thác nước rủ xuống.


      Ánh chiều chiếu sáng khu rừng, ba huynh đệ ngẩng đầu híp mắt nhìn lại. Sau khi nhìn dung mạo Tân Nô. Người đàn ông đen lùn kêu to lên: "Đúng là mĩ nhân! Đại ca, phải là hồ ly trong rừng biến thành chứ?"


      Hai gã còn lại cũng ngây người, nhìn chằm chằm vào Tân Nô.


      "Dù nàng ta là người hay hồ ly tinh, trước bắt người rồi sau! Tinh linh quái ngàn năm, gặp được huynh đệ chúng ta cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi! Ha ha, tiểu mĩ nhân, nhanh xuống, huynh đệ chúng ta là người biết thương hương tiếc ngọc, có việc cứ bình tĩnh thương lượng!"


      Nhìn vẻ mặt của đám người dưới gốc cây, trong lòng Tân Nô thầm nghĩ tốt, lúc này nếu nàng xuống dưới phải chỉ đưa túi tiền là xong, chỉ sợ đám người đó có ý xuấ, muốn ở rừng cây hoang vắng làm việc k hông quy củ.


      Nghĩ vậy, Tân Nô cắn cắn bờ môi, nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng thầm nghĩ đối sách.


      Đúng lúc này gã râu quai nón lấy ná bắn mạnh lên cây.


      Tân Nô tránh mấy lần, rốt cuộc bị đan ná bắn trúng cánh tay, kêu a tiếng, thân thể khẽ nghiêng rơi ngã xuống.


      Nàng vội vàng tóm lấy nhánh cây, muốn giảm tốc độ rơi xuống, ngờ gã đàn ông đen bẩn kia trèo lên cây, tóm mắt cá chân nàng kéo xuống.


      Mấy người là này là hiệp sĩ, cũng có chút công phu. Tân Nô là nữ tử nhắn dù động tác nhanh nhẹn cũng thể là đối thủ của ba gã tráng hán trưởng thành.


      Đợi đến lúc bắt được nàng, ba gã cuối cùng cũng nhìn dung mạo Tân Nô. Oa! Cái gì hồ ly tinh? Đây ràng là huyền nữ, làn da như tuyết, mắt to linh động, nhất là nốt ruồi son giữa trán, quả khiến người nhìn nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.


      Tân Nô thầm kêu tốt, vội vàng : "Ba vị hiệp sĩ dừng tay, nếu có thể buông tha tiểu nữ, nguyện hứa đền ơn số tiền lớn!"


      Thế gian có thể sánh được với sắc đẹp chỉ có tiền bạc, mắt thấy thể chạy thoát, chỉ có thể dùng tiền để dụ dỗ bọn chúng.


      Đáng tiếc ba tên này làm sao chịu tin tưởng người mặc quần áo vải thô đơn giản, nữ tử phải giả trang bán hàng sao có món tiền lớn? Mà nữ tử này nhan sắc xinh đẹp, nếu vì tiền tài mà nhượng , gã đó đúng là hoạn quan.


      Gã đàn ông tráng kiện kia có lẽ lâu chưa gần nữ sắc, lập tức đỏ mắt thở hổn hển: "Xinh đẹp bực này ta muốn nếm thử trước, đại ca tam đệ hồi cho hai người sảng khoái!"


      Sắc đẹp bậc này quả muốn độc chiếm, nhưng thể tổn thương hoa fkhis huynh đệ, trước tiên sửa trị nàng ta sau đso đem về chậm rãi hưởng thụ.


      Vì giãy dụa lạc ấn vai bị lộ ra, ba gã đàn ông sững sờ bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách, tại sao đường thôn quê lại có người đẹp thế này, hóa ra là tư nô ở quý phủ nào đó bỏ trốn!"


      Ở bất kì nước nào, đều có quy định, ấn hạ dấu ấn tư nô, nếu tư nô bỏ trốn, phát đưa tới nguyên chủ có phần thưởng, dám giấu diếm bị đưa ra quan.


      Bởi vậy, lão đại kia có vẻ do dự. Nhưng lão tam lại cười : "Chuyện này đáng gì? Mĩ nhân trốn tới đây, nếu trả lại là bị đánh tới chết, tốt nhất ngoan ngoãn về với chúng ta, chúng ta làm lại dấu ấn mới cho nàng, từ nay về sau nàng là tư nô của Lưu gia, bảo vệ nàng đời cơm áo lo, ha ha ha..."


      xong liền chẩn bị xé quần áo nàng.


      Nhưng vào lúc này, bóng người xẹt qua, dao sắc vung tới, đại hán nhe răng cười ở phía sau bỗng biến sắc, sau lưng máu phun ra, đổ nhào lên người Tân Nô.


      Đột ngột gặp biến cố, hai huynh đệ thay đổi sắc mặc, còn chưa kịp rút hàn kiếm bên hông, yết hầu đứt, chỉ có thể khọc khọc vài tiếng mơ hồ, lập tức đổ nhào xuống.


      Thi thể người Tân Nô bị vứt ra, còn chưa kịp hoàn hồn, nhìn thấy người đến là Tử Hổ người hầu bên cạnh Vương Hủ.


      mặt biểu tình : "Bị sợ rồi, tới dòng suối sửa soạn phen!"


      Tử Hổ chỉ rửa chút, nhưng toàn thân Tân Nô bị nhuốm máu.


      Tân Nô mấp máy miệng, có đè nén cảm giác run rẩy : "Được... Gia chủ sai ngươi tới sao? Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh? Vì sao... mới ra tay?" xong lời cuối cùng, có chút xấu hổ, giận dữ, Tử Hổ im lặng đứng nhìn ba gã kia lăng nhục nàng sao?


      Tử Hổ gật đầu, nhìn thân thể run rẩy của mĩ nhân, nội tâm thầm thở dài, quyết định làm người tốt lần : "Gia chủ phân phó, nếu người gặp nạn chạy theo hướng xe ngựa, lập tức cứu người, nhưng nếu chạy về phía rừng cây, trì hoãn lúc rồi mới ra tay..."


      Lời này vừa ra, Tân Nô khỏi rùng mình. Giờ phút này, Tử Hổ thẳng thắn bẩm báo, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, lần này kiểm tra nàng qua được, phải là gom đủ 100 văn tiền, mà là vì nàng trong vô thức lại bại lộ tâm tư muốn thoát khỏi .


      Trong túi chỉ có 50 văn liều lĩnh như vậy, đợi đến lúc nàng có vạn hoàng kim thế nào?


      Vương Hủ tâm tư thâm trầm, thích dò lòng người, làm sao cho phép nàng có ngày lông cánh đầy đủ, nổi lên tâm tư!


      Nghĩ xong, tâm tư rơi hẳn xuống vực sâu. Lề mà lề mề rửa mặt, Tân Nô lo lắng biết chờ đợi nàng là cơn mưa rào bão tố thế nào.


      Có thể là vì nhấm nháp được chút tự do, lại được cùng các thiếu nữ khác học tập, giờ mà bị nhốt lại trong hậu trạch, nuôi nhốt như chó mèo bình thường, nàng nhất định nổi điên đấy!


      Phải làm gì để làm nguôi lửa giận của Vương Hủ? Tân Nô theo Tử Hổ về con đường , lúc này đám tiểu thương dọn hàng, hoàng hôn buông xuống, cũng nhìn vết máu người nàng...


      Tân Nô quan sát bốn phía, móc ra túi tiền luôn nhét bên hông, đổ tiền bên trong ra đếm, tổng cộng có gần 60 văn.


      Tân Nô dùng số tiền nửa ngày vất vả mới tích cóp được mua thớt vải bố chất liệu tạm được, lại chọn ít sợi tơ rồi tới xe ngựa , thẳng về phía trước.


      Căn nhà Vương Hủ ở lần này giống như khu nhà cũ, tuy cẩn thận tu bổ, nhưng thể so sánh với nhưng nơi xa hoa lãng phí mà Vương Hủ từng ở.
      yuki0129, levuong, Nhatchimai24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :