1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Thanh mai trúc mã] Đều tại vầng trăng gây họa - 11 Giờ Phải Ngủ (Hoàn - ĐÃ CÓ EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 18

      Chu Tự Hằng hiếm khi thấy xấu hổ cúi thấp đầu như lúc này, chẳng giống với đại thiếu gia suốt ngày diễu võ dương oai gì cả.

      Chu Xung núp trong bụi cây liều mạng rướn đầu ra xem, thấy con trai cuống quá kìm được : “Tiến lên nào con trai… phải con còn mua son tặng em à? Tặng còn gì nữa!”

      Có thể rằng tán là khả năng trời phú cần học của Chu Xung, mà cũng cho rằng con trai ít nhiều cũng phải di truyền khả năng này từ bố nó, thế mà ngờ rằng, ngay tại nơi trăng dưới hoa này, chỉ có và em, Chu Tự Hằng lại nấc cái mới đau!

      Mệt với ông con này quá mất!

      Chu Xung thở dài rồi dựa người ra sau, ngờ đằng sau lại là khóm hoa có gai, bị đâm vào đau đến mức suýt nữa phải kêu ra tiếng, nhưng lại chỉ có thể nhe răng trợn mắt hít hơi.

      Ai mà may mắn ngay cả lúc uống nước cũng bị giắt răng! Mẹ nó chứ, quá thảm!

      Dù như vậy nhưng Chu Xung vẫn rất kiên nhẫn, cả người gần như nằm rạp ra đất, rướn đầu ra như con rùa nhìn vào vườn hoa. được quân tử giống Minh Đại Xuyên, chỉ muốn nhìn xem con trai lấy lòng con nhà người ta thế nào thôi, sau này còn có cái để trêu chọc nó chứ.

      vừa mới lựa được vị trí tốt để quan sát Chu Tự Hằng lại đứng dậy, mở cánh cửa thủy tinh rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa : “Tiểu Nguyệt Lượng, em đợi tí nhé, tí thôi!”

      xong cậu chạy rất nhanh, thoắt cái thấy bóng dáng, đợi đến khi trở về tay cầm theo cây đàn ghita.

      Ha! Đàn ghita!

      Hấp dẫn đây!

      Chu Xung híp mắt nhìn, ổn định vị trí chuẩn bị xem trò hay.

      Bên cạnh bỗng có người lại gần gọi: “Sếp.” Tưởng Văn Kiệt mỉm cười rồi cũng chui vào trong bụi cây, ngó ra nhìn vào bên trong tường thủy tinh.

      Chu Xung giơ ngón tay trỏ ra trước miệng tỏ ý im lặng, sau đó lại thầm với người trợ lý: “Cậu ở đây làm chứng cho tôi, sau này nếu tôi có trêu chọc nó mà nó chối cậu phải đứng ra xác nhận đấy.”

      vui vẻ , thèm để ý đến bộ tây trang dính đầy đất bụi, tuy là người đàn ông tuấn thành thục, nhưng lúc này khi về con trai lại có dáng vẻ của đứa trẻ, hai mắt sáng rực lên, còn hưng phấn hơn cả lúc kí được hợp đồng lớn.

      Tưởng Văn Kiệt gật đầu, trong lòng thổn thức, Chu Tự Hằng tuy gia đình trọn vẹn, nhưng cậu bé lại có người bố thương mình từ tận đáy lòng.

      Chu Tự Hằng chạy nhanh quá nên gương mặt trắng trẻo đỏ bừng cả lên, mồ hôi nhễ nhại.

      Minh Nguyệt cầm khăn tay lau mặt cho cậu, chỉ vào đàn ghita hỏi: “ Chu Chu muốn đánh đàn ghita cho em nghe à?”

      Đương nhiên rồi! Chu Tự Hằng cầm lấy cây đàn, ưỡn ngực lên, cố gắng cứu vãn hình tượng đẹp trai vừa bị giảm sút sau cái nấc vừa rồi, nhưng cậu vừa mới định mở miệng lại bị nấc cái nữa.

      Động tác lau mồ hôi của Minh Nguyệt bỗng khựng lại.

      Ngoài kia Chu Xung và Tưởng Văn Kiệt cố gắng bịt miệng, sợ cười ra tiếng.

      Bầu khí trở nên ngượng ngập.

      Chu Tự Hằng hiểu chuyện gì xảy ra nữa, lúc cầm cây đàn chạy về đây có bị nấc đâu, thế mà Minh Nguyệt chỉ vừa mới chạm vào mặt cậu cái thôi là cậu căng thẳng rồi.

      Tay của ràng rất lạnh, nhưng lại làm cho mặt cậu nóng bừng lên.

      muốn uống nước ? Nhưng mà em mang theo rồi.” Minh Nguyệt nghĩ lát rồi , “ Chu Chu, vừa nấc vừa đánh đàn ghita cũng được.”

      Sao có thể có chuyện đó chứ!

      Chu Tự Hằng cố nén buồn bực, cuối cùng mới chuyện được bình thường: “ ổn rồi!” Cậu bối rối gạt tay Minh Nguyệt ra, nhìn cái khăn kẻ caro quen thuộc mà cầm tay, mím môi : “Cái khăn này em từng dùng để lau đường kẻ phấn rồi mà! Bẩn chết được!”

      xong cậu lại cảm thấy hối hận, ràng cậu rất thích được bé lau mồ hôi cho mà, như vậy làm bé tổn thương mất.

      Minh Nguyệt lại để ý, : “Em giặt sạch rồi, ngửi mà xem, thơm lắm đó.”

      bé giơ cái khăn ra trước mũi cậu, mùi xà phòng giặt thơm ngát hòa cùng mùi hoa xung quanh lập tức phả vào mũi.Chu Tự Hằng rung động lắm nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh : “Được rồi, bây giờ em yên lặng chút cho , đánh cho em nghe bài.”

      Minh Nguyệt cười híp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.” Sau đó nhìn cậu chăm chú, bé mặc cái váy công chúa màu trắng, bởi vì buổi tối trời lạnh nên lại khoác thêm cái áo lông hồng, càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn của bé.

      Chu Tự Hằng cố gắng ổn định tinh thần, nhìn vào mắt bé, trịnh trọng giới thiệu: “Sau đây đánh bài hát mang tên ‘Bạn cùng bàn’.”

      “Là em sao?” Tên bài hát khiến Minh Nguyệt phải chớp mắt mấy cái, cười rộ lên hỏi: “Là em đúng ?” Mình ngồi cùng bàn với Chu Chu bốn năm liền mà.

      Chu Tự Hằng ho cái rồi đáp: “Chính là em.”

      Minh Nguyệt nghe xong lại ngoan ngoãn ngồi yên, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

      Hồng Kông gần nửa tháng nên Chu Tự Hằng hơi gượng tay, phải đánh thử mấy nốt rồi mới bắt đầu vào bài.

      Trước đó ngày nào cậu cũng luyện tập nên ca từ ghi nhớ kĩ trong đầu, cần nghĩ nhiều mà chỉ cần đánh theo bản năng.

      Sau khi Giang Song Lý về nước, liền đưa con học múa, cho nên bé cũng quen với việc cảm nhạc, vừa tiến sát lại gần để nghe, vừa cười tươi nhìn Chu Tự Hằng.

      Chu Tự Hằng bị bé nhìn chằm chằm nhưng còn thấy hồi hộp nữa, sau khi đàn xong đoạn nhạc dạo, cậu bắt đầu cất giọng hát.

      Giọng Chu Tự Hằng rất trong trẻo, hòa cùng với giai điệu dễ nghe, tựa như dòng suối mát chảy vậy.

      “Ngày mai bạn còn nhớ những dòng nhật kí hôm qua mình viết.

      Ngày mai bạn cũng còn nhớ bản thân mình từng là người rất hay khóc.

      …”

      Chu Tự Hằng hát rất , nhưng ràng từng câu từng chữ, Minh Nguyệt ngồi ở ngay trước khóm hoa mẫu đơn nở rộ tuyệt đẹp, Chu Tự Hằng chưa từng phát ra điều, rằng Tiểu Nguyệt Lượng trông còn tươi tắn xinh đẹp hơn cả những đóa hoa.

      Nghĩ vậy, cậu lại cẩn thận mà đánh chệch nốt, lập tức cuống quýt hoàn hồn, dúm tóc đầu cũng chột dạ đung đưa.

      Ở ngoài kia, Chu Xung nghe con trai hát trầm trồ khen ngợi: “Tiểu Tưởng, cậu dạy nó được đấy.”

      Tưởng Văn Kiệt khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu có, là do tiểu thiếu gia có năng khiếu đấy ạ.” hề dối, quả Chu Tự Hằng có năng khiếu đánh đàn ghita.

      Chu Xung nghe thế cười rất tươi.

      Hát xong, Chu Tự Hằng có dáng vẻ kiêu ngạo như thường ngày, trái lại còn xấu hổ cúi đầu : “Em thấy đánh đàn và hát có hay ?” Giọng xíu như muỗi kêu.

      Minh Nguyệt cắn môi, chớp chớp mắt rồi đáp: “Hay…” Dường như hạ quyết tâm, bé lại tiếp: “Nhưng tại sao bạn cùng bàn cuối cùng lại gả cho người khác vậy ạ?” bé nhẩm lại câu hát mình nghe được, “Người nào cưới đa sầu đa cảm như em, người nào dỗ dành khi em khóc.”

      Câu hỏi này Chu Tự Hằng cũng ngờ đến, im lặng lúc, cậu nghiêm mặt : “Em đừng quan tâm đến mấy chi tiết đó.”

      Minh Nguyệt: “…”

      Chu Tự Hằng để cây đàn xuống, ngồi sát lại gần Minh Nguyệt rồi thêm: “Bạn cùng bàn của lấy người khác.”

      Vì cậu quá bé nên Minh Nguyệt nghe thấy, mà khi bé hỏi Chu Tự Hằng lại chịu lại.

      “Đây chính là quà sinh nhật tặng em đúng ?” Minh Nguyệt hỏi.

      “Em thích chứ?” Chu Tự Hằng hỏi ngược lại.

      “Thích ạ.” Minh Nguyệt trả lời ngay, còn giơ ngón cái ra với cậu, “ là giỏi.”

      Chu Tự Hằng được bé khen lòng lâng lâng, cuối cùng kiêu ngạo : “ vẫn còn món quà nữa cơ.”

      xong cậu lấy thỏi son nhét trong túi quần ra, màu hồng được ánh đèn chiếu vào trông càng thêm lung linh rực rỡ.

      Cậu mím chặt môi, cố đè nén kích động trong lòng.

      Mà ông già nhà cậu ở bên ngoài còn kích động hơn, cứ giọng hô: “Tặng tặng , nhanh! Mẹ nó chứ!”

      “Là son môi!” Minh Nguyệt nhận ra ngay, mẹ bé có đồ trang điểm, lúc nào bé biểu diễn múa cũng được mẹ trang điểm cho.

      Nhưng thỏi son này của Chu Tự Hằng, lại là thỏi son đầu tiên mà bé được sở hữu cho riêng mình.

      Minh Nguyệt cầm lấy thỏi son, hai mắt sáng lên, : “Cảm ơn Chu Chu!”

      bé đứng dậy muốn thơm cậu cái, nhưng Chu Tự Hằng lại tránh, ra vẻ kiêu căng để che đậy xấu hổ, : “Em đánh son rồi thơm .”

      Minh Nguyệt gật đầu rồi lại lắc: “Nhưng em mang gương.”

      “Vậy đánh cho em.” Chu Tự Hằng lắp bắp .

      Minh Nguyệt thấy ý này tệ, liền đưa son cho cậu.

      biểu diễn với đoàn múa rất nhiều rồi, quen với việc trang điểm, cho nên lúc này rất thoải mái nhắm mắt lại để Chu Tự Hằng đánh son cho.

      Chu Tự Hằng run cả tay, cẩn thận nhích lại gần bé.

      Tuy thơm cậu rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ môi của bé, giống như cánh hoa vậy, nho mềm mại, chỉ sợ chạm vào là tan ra mất.

      Chu Tự Hằng cố gắng trấn tĩnh, nghiêm túc đánh son cho Minh Nguyệt.

      Màu son hồng nhạt hơi bóng làm tôn lên nước da trắng như trứng gà bóc của bé, khiến cho Chu Tự Hằng muốn cắn cái.

      Cậu hiểu lắm về đồ trang điểm, chỉ thấy cái son này kiểu dáng đẹp, màu lại đáng , rất hợp với Minh Nguyệt.Cậu còn từng tưởng tượng rất nhiều lần, biết son này khi đánh lên môi Minh Nguyệt trông thế nào, nhưng giờ đây khi được tận mắt nhìn thấy, cậu vẫn khỏi rung động.

      Môi Minh Nguyệt xíu, mặc dù cậu đánh rất chậm, nhưng chỉ thoáng cái là xong rồi.

      “Được rồi đó.” Cậu có phần nỡ .

      Minh Nguyệt mở mắt ra, xấu hổ hỏi: “Đẹp ạ?” bé cảm thấy Chu Chu lớn lên từ với mình chút thay đổi, nhưng cụ thể thế nào được.

      Chu Tự Hằng gật đầu, sau đó nghiêng mặt hướng về phía bé.

      Cậu , chỉ dùng hành động để bày tỏ.

      Minh Nguyệt tiến sát vào, làm cậu căng thẳng đến mức nín thở.

      bé vẫn thơm lên má cậu như bình thường, nhưng lần này lại cười hì hì : “Có in cả dấu son này!”

      Chu Tự Hằng quay đầu lại, cậu dám sờ lên má, sợ vết son mờ , thầm nghĩ nó chắc chắn có màu hồng nhạt giống như cánh hoa vậy.

      “Hôn rồi hôn rồi!!! Cuối cùng cũng hôn rồi!!!” Chu Xung kích động muốn nhảy cẫng lên, nhưng lại sợ bị phát nên đành phải gào thét trong im lặng, tuy ngồi đây lâu rồi mà lại hề cảm thấy thèm thuốc.

      Tưởng Văn Kiệt đến mức như Chu Xung, chỉ khẽ lau khóe mắt, thở dài : “Mối tình đầu.”

      Minh Nguyệt lúc này vẫn cười tươi nhìn Chu Tự Hằng, trời gợn mây, trăng lên cao và rất sáng.

      Đây là lần đầu tiên, Chu Tự Hằng nhìn thấy được mình cách ràng đến thế trong đôi mắt đen to tròn của Minh Nguyệt.

      Chỉ mình cậu trong đó.

      Chu Tự Hằng cảm thấy, trong lòng mình, hình như cũng khắc sâu vầng trăng sáng.

      vầng trăng sáng bé xinh xinh.
      ---
      Ngân Nhi: Với riêng tôi, tôi thấy tâm điểm của chương này là ông bubu già các :))
      Mun lùn, Huỳnh Thượng Hỷ, pOn75 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đúng vậy. Ông bu bu kích động hơn thằng con nữa. Thiệt là. Thanks Nàng
      A fangNgân Nhi thích bài này.

    3. gacondilonton

      gacondilonton New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      13
      Truyện hay quá, cám ơn bạn edit. Ngưỡng mộ tự hằng ghê. Có ông bố thương con hết mức. Hóng truyện dài dài:th_57::th_57:
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. hargane187

      hargane187 Well-Known Member

      Bài viết:
      180
      Được thích:
      268
      Ôi ai cũng dễ thương hết, từ cha già đến con trẻ
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Chết mất vừa đọc vừa cười ngoác mồm mà học nên dám cười to :)))) chỉ có thể che mồm mà cười thôi :)))) bubu đáng quá huhu . Chương này lãng mạn quá. Tưởng tượng thôi cũng thấy chết rồi. Cảm ơn editor đáng hiu hiu ngày nào mị cũng vào hóng chương mới đó :))))
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :