1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly Hôn - Thần Vụ Quang (Full)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Ơ chưa xong à?
      lananhtran51 thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆ Chương 40
      Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lâm An Nhàn càng bình tĩnh Phó Minh Hạo càng cảm thấy thương tâm, khổ sở.

      “Em muốn với chuyện gì?”

      Lâm An Nhàn uống ngụm đồ uống mới thong thả : “ chuyện của trước , em sau.”

      Phó Minh Hạo cúi đầu làm thinh, lát sau mới ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, hôm nay phải ngày nghỉ nên trong quán cũng đông khách, ta cụp mắt thấp giọng : “Chuyện mà em muốn , có phải liên quan tới Quý Văn Nghiêu hay ?”

      Lâm An Nhàn giật mình nhìn Phó Minh Hạo, dò được ý trong lời của .

      Phó Minh Hạo vẫn cụp mắt, hít hơi sâu mới tiếp tục : “Nếu em muốn chuyện giữa em và Quý Văn Nghiêu, biết rồi.”

      Lâm An Nhàn đờ người lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “ biết rồi?”

      Phó Minh Hạo rốt cuộc chịu nhìn thẳng vào mắt Lâm An Nhàn, nhưng vẻ mặt chua xót làm ai thấy cũng dễ chịu.

      “Ừ, biết em và Quý Văn Nghiêu từng có thời gian tìm hiểu nhau. Sau này, dù quen với Dương Quân nhưng cậu ta vẫn chưa chết tâm với em, cho nên mới luôn tìm cớ đến nhà chúng ta, giúp nhà chúng ta nhiều như vậy. Mấy ngày nay hai người luôn ở cùng nhau, An Nhàn, em muốn sống chung với nữa đúng ?”

      Lâm An Nhàn ra lời, những lí do thoái thác cân nhắc bao lâu nay giờ thể sử dụng được.

      “Làm sao biết?” Đây là điều Lâm An Nhàn muốn biết nhất.

      “An Nhàn, cũng đâu phải thằng ngốc, Quý Văn Nghiêu vẫn liên tục dốc lòng giúp nhà chúng ta đầu tư kiếm tiền, nhưng em lại ưa và gay gắt với ta. Hơn nữa mỗi lần ra ngoài tụ hội hoặc đến nhà chúng ta ăn cơm, chỉ cần có em ở đó, ta luôn hỏi thăm em. Cộng với việc ta chủ động cho mượn mười vạn và bảo mang lắc tay về cho em, nghĩ dù ta dư tiền đến mức nào nữa cũng ai phung phí kiểu đó.”

      Phó Minh Hạo xong cảm thấy mình có chút kích động, ngừng lại chút, chờ dịu rồi mới mở miệng tiếp: “Hôm Khúc Duyệt đến nhà quấy rối, tuy tức giận nhưng quan tâm là phản ứng của em nhiều hơn, kết quả lại thấy ta mang em . Mấy ngày rồi em chịu liên hệ với , nghĩ chắc Quý Văn Nghiêu cũng có phần trong đó. Kỳ , có số việc giấu trong lòng lâu, chỉ là biết nên mở miệng như thế nào. Thể chất của em rất đặc biệt, nên nghĩ giữa em và ta chắc chưa tiến triển đến mức lên giường với nhau. Hơn nữa thái độ của em cũng biểu rất muốn qua lại với ta, cũng muốn ta quấy rầy nhà mình. Nhưng vẫn sợ, cực kì sợ em rời khỏi .”

      tới đây, giọng của Phó Minh Hạo có chút nghẹn ngào: “ gạt em, từng thầm thử Dương Quân, nhưng Dương Quân lập tức hiểu ngay, ấy vừa khóc vừa với chia tay với Quý Văn Nghiêu, còn cho biết số chuyện của hai người, lại khuyên nên sửa đổi để chung sống bên em. ấy cũng ấy và Quý Văn Nghiêu chia tay phải do em mà do Quý Văn Nghiêu đề xuất, ấy cũng biết em hề muốn liên quan gì đến Quý Văn Nghiêu.”

      Sau đó, đợi Lâm An Nhàn kịp phản ứng, Phó Minh Hạo tiếp tục: “An Nhàn, Khúc Duyệt là nhân viên nghiệp vụ của công ty, cũng do hồ đồ, vả lại sinh hoạt vợ chồng của chúng ta cũng bình thường, hôm đó lại uống quá nhiều rượu nên mới xảy ra chuyện. biết, giờ thế nào cũng chỉ là cái cớ, nhưng ta thực chỉ có lần đó thôi, sau đó qua lại gì nữa. Hơn nữa cũng gửi cho ta hai vạn trích trong phần tram hưởng, phải hai tram đồng như ta . cũng nghĩ bị tá bám riết buông, cũng với ta nhiều lần, muốn qua lại với ta nhưng ta nhất quyết nghe.

      Lâm An Nhàn nghe Phó Minh Hạo nhiều như thế cũng đờ đẫn cả người, hóa ra là Dương Quân .

      Lúc này, Phó Minh Hạo nắm tay Lâm An Nhàn tha thiết khẩn cầu: “ biết là tốt, cũng từng hỏi ta phải làm thế nào ta mới buông tha cho . Nhưng ta lại muốn tất cả những hợp đồng trong tay . An Nhàn, em nghĩ , sao có thể đưa cho ta, đó là mạng sống của , còn phải nhờ vào nó để mua nhà dọn ra ở riêng với em, cũng biết những thứ này là Quý Văn Nghiêu vì em mới bằng lòng hỗ trợ, nên mới đưa mười vạn cho mẹ em, còn bảo họ cần phải trả.”

      Mắt Lâm An Nhàn đỏ lên.

      “Minh Hạo, quan hệ giữa em và Quý Văn Nghiêu đơn thuần như nghĩ, có biết ? Em và ta......” Lâm An Nhàn được nữa, cho dù lúc trước thế nào, nhưng xảy ra có gì biện giải.

      Phó Minh Hạo đờ người ra nhìn Lâm An Nhàn, chờ đến khi kịp hiểu được hàm nghĩa trong câu , nước mắt lập tức rơi xuống, nhưng nhất quyết buông tay Lâm An Nhàn.

      lúc lân, Phó Minh Hạo có chút đờ đẫn ra, : “ còn ôm ảo tưởng mà tới, xem ra quá ngu ngốc rồi. An Nhàn, những điều cần xong, tuy phạm sai lầm, nhưng chuyện giữa em và Quý Văn Nghiêu, bảo có khúc mắc trong lòng chắc chắn có khả năng, nhưng vẫn muốn sống chung với em. Dương Quân rất đúng, chúng ta xem như là đôi vợ chồng gặp phải nghịch cảnh trái ngang, nhưng nếu em rời, cũng xa em. tôn trọng tất cả lựa chọn của em, cho dù em chọn , cũng chúc phúc cho em, dù sao cũng là Phó Minh Hạo giữ được vợ mình, chỉ mong sau này em sống hạnh phúc, bị ai bức hiếp nữa.”

      Lâm An Nhàn cũng kiềm được, che miệng khóc nấc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hôm nay chuẩn bị sẵn tinh thần là ngả bài và ly hôn với Phó Minh Hạo, nhưng đối với tương lai, vẫn là mảnh mờ mịt, đến áp lực từ gia đình, chỉ riêng việc có tiền riêng gửi ngân hàng cũng là vấn đề khó giải quyết rồi.

      Tưởng tượng cân nhắc đủ mọi hậu quả sau khi ly hôn, nhưng Lâm An Nhàn lại chưa từng nghĩ đến việc sống cùng Quý Văn Nghiêu. phải rối trí nên mất niềm tin, mà chính là như thế, cho dù Quý Vqawn Nghiêu thực có thể kết hôn với , nhưng tương lai chắc chắn cũng thể chống chọi nổi với đủ loại mâu thuẩn và những lời chì chiết từ nhà họ Quý.

      Nay, Phó Minh Hạo có thể rộng rãi, lại còn suy nghĩ cho mình như thế làm Lâm An Nhàn vừa cảm động vừa xấu hổ, day dứt thôi.

      “An Nhàn, có phải em vẫn còn lo phản ứng của mọi người trong nhà ? Em cứ yên tâm, dù kết quả như thế nào nữa, bao giờ chuyện của em ra, thừa nhận là do ngoại tình, đều là lỗi của , liên quan đến em, cả nhà em cứ tìm đến mà tính sổ là được! Còn nữa, với Dương Quân rồi, cho ấy nhắc chuyện này với bất kì ai, em cần lo lắng.”

      Lâm An Nhàn biết mình thể bỏ qua đoạn hôn nhân này. người dân lao động bình thường có điều kiện gì như , nếu thêm bước nữa dù thế nào chắc chắn cũng thể nào bằng người chọn ban đầu. và Phó Minh Hạo đối với những chuyện xảy ra như mảnh gương vỡ, có thể nát bất cứ lúc nào. Tuy nhiên lại nguyện ý thử cố gắng khôi phục cuộc sống hôn nhân bình yên của trước kia lần.

      “Minh Hạo, cám ơn suy nghĩ cho em, em thể chắc chắn tương lai chúng ta đến đâu, nhưng em nguyện ý cố gắng giữ gìn cuộc hôn nhân này, phụ tấm lòng của đối với em.”

      Phó Minh Hạo gật đầu mạnh: “Được, chúng ta cùng nhau giải quyết những khó khăn trước mắt. An Nhàn, hãy tin , phụ em!”

      Sau khi thành khẩn bộc bạch tâm , hai người hàn huyên lát, Lâm An Nhàn muốn trở về chuyện với Quý Văn Nghiêu, Phó Minh Hạo cảm thấy có lý liền chỉ dặn dò Lâm An Nhàn phải hết sức cẩn thận, an toàn là quan trọng nhất, những chuyện khác đều đáng bận tâm.

      Lâm An Nhàn lại cảm thán Phó Minh Hạo đúng là quan tâm mình, gật đầu hứa hẹn.

      Trở lại nhà của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Kỳ cũng có gì nhiều cần để thu dọn, lúc đến mang theo cái gì, mọi thứ đều là Quý Văn Nghiêu mua, vì thế Lâm An Nhàn chỉ lấy trăm đồng trong tủ đầu giường chuẩn bị ngày mai về nhà họ Phó.

      Quý Văn Nghiêu trở về rất sớm, vừa vào cửa liền vội vàng vào bên trong nhìn quanh tìm Lâm An Nhàn, cuối cùng nhìn thấy nấu cơm trong bếp tâm mới thở phào nhõm, từ sau lưng ôm hôn Lâm An Nhàn.

      “Gặp ta rồi? Về đến nhà có thể ăn cơm do vợ mình nấu thực là hạnh phúc.”

      Lâm An Nhàn đẩy Quý Văn Nghiêu ra, : “ phải bận sao, sao lại về sớm vậy? ra ngoài trước , thức ăn phải lát nữa mới chin.”

      Quý Văn Nghiêu cười : “ phải do nhớ em quá sao, tắm trước, lát nữa bưng thức ăn lên giúp em.”

      Sau khi làm cơm xong, Lâm An Nhàn cố ý lấy chai rượu.

      “Chuyện gì thế này, còn có rượu nữa sao, có phải chúc mừng em khôi phục tự do ?” Quý Văn Nghiêu kinh ngạc mừng rỡ nhìn bàn thức ăn thịnh soạn.

      Lâm An Nhàn rót cho hai người đầy ly rượu, : “ ăn cơm trước rồi hãy uống.”

      Quý Văn Nghiêu nghe lời, thành thực ăn cơm, Lâm An Nhàn uống, cũng uống.

      Ăn được nửa, Lâm An Nhàn nâng ly rượu mời Quý Văn Nghiêu. Quý Văn Nghiêu thấy thế cũng nâng ly lên.

      “Văn Nghiêu, ly này là em mời , cám ơn luôn luôn giúp đỡ và quan tâm em, dù trước kia xảy ra nhiều chuyện vui, nhưng cũng lòng vì muốn tốt cho em, nên ly này, em mời .”

      Lâm An Nhàn xong nâng ly định uống cạn, nhưng vừa đụng môi bị Quý Văn Nghiêu ngăn lại.

      “Em khoan hãy uống, câu em nghe có gì đó đúng, nghĩ nên rồi hẵng uống?” Nét tươi cười mặt Quý Văn Nghiêu phai nhạt rất nhiều, cầm lấy ly của Lâm An Nhàn nhìn chằm chằm.

      Lâm An Nhàn ngờ Quý Văn Nghiêu lại sâu sắc đến thế, nhanh như vậy nhìn ra khác thường của

      Tuy có chút lo lắng nhưng vẫn lấy hết can đảm :: “Ngày mai em muốn chuyển về.”

      “Về đâu?”

      “Nhà họ Phó.”

      Quý Văn Nghiêu vẫn thay đổi, hỏi: “Hôm nay em và Phó Minh Hạo chuyện, có chuyện chúng ta ?”

      Lâm An Nhàn gật đầu: “Có, chuyện của ấy và của em, đều tất cả.”

      “Cho nên sau khi xong, kết quả là em vẫn muốn chuyển trở về sống chung với ta? ta có biết em là người của hay !”

      Khác hẳn với điệu càng ngày càng cao của Quý Văn Nghiêu, Lâm An Nhàn có vẻ bình tĩnh: “Biết, nhưng chúng tôi quyết định tha thứ lỗi lầm của nhau và bắt đầu lại từ đầu, vì thế rất cảm ơn chăm sóc và quan tâm em.”

      cần em cám ơn, có tốn nhiều tâm tư hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, còn phải bắc cầu giùm người khác sao. Lâm An Nhàn, em đúng là người vô tình vô nghĩa, em muốn đâu đó tùy em!”

      Quý Văn Nghiêu dằn mạnh cái ly lên bàn, đứng dậy bỏ .

      lát sau, Lâm An Nhàn nghe “Ầm” tiếng, tiếng cửa bị đóng lại thô bạo, biết Quý Văn Nghiêu ra ngoài.

      Dựng cái ly lên, dọn dẹp lại bàn ăn, Lâm An Nhàn trở về phòng ngủ.

      Nằm giường, trong đầu của Lâm An Nhàn rối tung, cũng biết hôm nay làm tổn thương trái tim của Quý Văn Nghiêu, trong lòng của cũng tốt gì hơn, nhưng loại chuyện này có cách nào vẹn cả đôi đường, mặc dù đành lòng, nhưng mình và Phó Minh Hạo dù sao cũng là vợ chồng, mình cũng phải là mới lớn, có điều kiện để đánh cuộc lần nào cả.

      Nhìn điện thoại mười hai giờ khuya, Lâm An Nhàn bắt buộc bản thân nhắm mắt lại nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.

      Cửa phòng đột nhiên mở toang, ngọn đèn bật sang, ánh sáng chói mắt làm cho Lâm An Nhàn lập tức lấy tay che mắt lại, chờ thích ứng chút mới ngồi dậy.

      Nhìn về hướng cửa phòng, thấy Quý Văn Nghiêu đứng trước cửa nhìn mình.

      Lâm An Nhàn biết ta muốn làm gì, cũng muốn cùng ta lại phát sinh bất cứ quan hệ nào.

      Lúc này Quý Văn Nghiêu tới, ngồi bên giường hỏi: “Em quyết tâm muốn về?”

      “Ừ.”

      Quý Văn Nghiêu dựa sát vào Lâm An Nhàn giọng : “An Nhàn, em nghĩ lại xem, hãy suy nghĩ kĩ lại xem, em có nghĩ đến cảm nhận của , em chút cảm tình nào với sao?”

      “Em cũng từng nghĩ qua, nhưng thể quản nhiều quá được, em thể bỏ Minh Hạo, tuy em cũng biết làm thế là rất có lỗi với , nhưng điều kiện của tốt hơn Minh Hạo rất nhiều, lo tìm được tốt.”

      “Đừng nữa, lại em vốn hề ! Có tiền là sai sao? ăn trộm cũng ăn cướp, là vất vả liều mạng kiếm được, Phó Minh Hạo có bản lĩnh, nhu nhược ngược lại làm cho em đồng tình? Có phải em đá riết rồi nghiện luôn hay , lần nào cũng đều chọn nó bỏ !” Quý Văn Nghiêu nổi giận.

      Lâm An Nhàn tuy cho rằng Quý Văn Nghiêu lý lẽ, nhưng cũng hiểu những hy sing và cam lòng của , vì thế cũng phản bác.

      “An Nhàn, hay thế này , em suy nghĩ lại lần nữa được , sau tuần nếu em vẫn thay đổi, nhất định dây dưa nữa, được ?” Quý Văn Nghiêu đưa ra điều kiện.

      Lâm An Nhàn lắc đầu, có khả năng hứa hẹn cầu này.

      Quý Văn Nghiêu hít thở có chút nặng nề.

      “Ba ngày! Ba ngày, được ? Chỉ ba ngày, An Nhàn, xin em, bằng thực chịu nổi, em thể !” Quý Văn Nghiêu nhún nhường cầu xin.

      Thấy ta van nài như thế, Lâm An Nhàn mềm lòng đồng ý.

      “Được rồi, nhưng ba ngày cũng thể thay đổi được gì, tại sao phải khổ như thế.”

      Mặt Quý Văn Nghiêu cuối cùng cũng xuất nụ cười: “ biết, cứ coi như cho thời gian thích ứng .”

      Lâm An Nhàn lời nào để , lại bắt đầu sợ hãi Quý Văn Nghiêu có thêm ý định khác.

      “Em cần lo lắng, em muốn qua phòng khác ngủ, em nghỉ ngơi cho khỏe .” xong đứng dậy tắt đèn, đóng cửa lại rồi ra ngoài.

      Lâm An Nhàn cuối cùng cũng thở phào, nghĩ ngày mai điện thoại với Phó Minh Hạo biết ba ngày sau mới về.

      Quý Văn Nghiêu đứng ngoài cửa, trong mắt tất cả đều là hận ý, ngờ Phó Minh Hạo lại còn có bản lãnh làm Lâm An Nhàn hồi tâm chuyển ý, nhưng mình quyết để Lâm An Nhàn trở về!

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Tuy quá mặt dày nhưng mình thích hí hí
      Bám riết mục tiêu tha mới có thể ôm vợ về nhà được
      Nam phụ tuy dùng thương hại để thuyết phục nhưng ăn nổi nam chính đâu

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆ Chương 41
      Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy Lâm An Nhàn điện thoại Phó Minh Hạo biết ba ngày sau mình mới trở về.

      “Quý Văn Nghiêu cho em về?” Phó Minh Hạo dè dặt hỏi.

      phải, có số việc phát sinh, Minh Hạo đừng để ý, em và ta ......”

      biết em là người thế nào mà, An Nhàn, về sau đừng nhắc lại những chuyện thế này, chúng ta hãy chậm rãi quên .” Giọng điệu Phó Minh Hạo có chút đơn.

      Hai người tán gẫu thêm lát, Phó Minh Hạo vẫn luôn dặn dò chú ý an toàn, làm Lâm An Nhàn cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng quan tâm nhắc nhở Phó Minh Hạo vài câu.

      Sau hôm đó, biểu của Quý Văn Nghiêu bình tĩnh. Ngoài việc hằng ngày đến công ty đều ở nhà trò chuyện với Lâm An Nhàn, hai người giống như bạn tri kỉ đủ thứ chuyện trời dưới đất. Lâm An Nhàn chưa bao giờ có thể chung đụng với Quý Văn Nghiêu như thế này.

      Đến ngày thứ tư, Quý Văn Nghiêu cũng níu kéo, giúp Lâm An Nhàn thu dọn mọi thứ rồi bước ra cửa chờ . Lâm An Nhàn thấy ta như thế cũng trở nên khó xử : “Mấy thứ này em cần, cũng cần đưa em về, tự em gọi taxi về được rồi.”

      Quý Văn Nghiêu nhướng mày : “Những thứ này vốn là mua cho em, em cần để đó cũng vô dụng, nếu em muốn lát nữa ra ngoài ném , đưa em về cũng có sao đâu, người nhà họ Phó đều biết mấy ngày nay là chiếu cố em.”

      Lâm An Nhàn muốn gây thêm rắc rối nữa, nhưng đồ đạc sao có thể ném là ném, đành ôm tất cả theo Quý Văn Nghiêu xuống gara.

      Quý Văn Nghiêu đậu xe ngoài cửa chung cư, Lâm An Nhàn mang hành lý xuống : “Mấy thứ này em nhận, cám ơn .”

      Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn : “Ừ, em về , nhớ chăm sóc bản thân, có việc cần cứ tìm .”

      Lâm An Nhàn đau xót trong lòng, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, vội vàng mở cửa xuống xe quay đầu lại.

      Quý Văn Nghiêu kéo kính xe xuống nhìn Lâm An Nhàn vào chung cư, đốt thuốc lên bắt đầu nhả khói mù mịt.

      Lâm An Nhàn mang hành lý đến lầu ba, lúc mang theo chìa khóa nên nhấn chuông đợi người mở cửa.

      Vương Thu Dung ra mở cửa thấy Lâm An Nhàn, gương mặt lập tức cứng ngắc: “An… An Nhàn,… Con về rồi, sao gọi điện thoại để Minh Hạo đón.”

      “Mẹ, con về, con có với Minh Hạo hôm nay về, ấy có nhà ?” Lâm An Nhàn khó hiểu nhìn Vương Thu Dung cứ đứng ở cửa cho vào.

      đợi Vương Thu Dung trả lời, thanh tức giận của Phó Minh Hạo từ bên trong truyền ra: “Khúc Duyệt, muốn gì! Mỗi ngày đều chạy đến nhà tôi, còn chút tự trọng nào ? Tôi chưa từng đáp ứng đưa tất cả danh sách khách hàng cho , tôi cảnh cáo lần cuối, còn đến nhà tôi lần nữa tôi báo cảnh sát, lập tức ra ngoài!”

      Vương Thu Dung co quắp: “An Nhàn, con đừng nghĩ nhiều, Minh Hạo vẫn liên tục từ chối xua đuổi ta, nhưng ngày nào ta cũng đến, mở cửa ăn vạ bên ngoài.”

      Lúc này khúc duyệt cũng tới cửa, nhìn nhìn Lâm An Nhàn cười : “Ồ, về rồi sao! Mấy hôm nay thấy , còn tưởng tìm chàng nào khác rồi chứ, ngờ rồi tự quay về, mau vào .”

      Phó Minh Hạo lập tức vọt tới: “Tránh ra, đây vốn chính là nhà của An Nhàn, là gì mà lên tiếng! An Nhàn, mau vào, ngờ em về sớm vậy, còn định đón.”

      Phó Minh Hạo tiếp nhận hành lý trong tay Lâm An Nhàn đặt bên, kéo vào mới đóng cửa lại.

      “An Nhàn đừng để ý ta. Người đàn bà này lý được nữa, da mặt dày thế gian ít có, báo cảnh sát.”

      Lâm An Nhàn để ý Khúc Duyệt hỏi Phó Minh Hạo: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

      Phó Minh Hạ vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận : “Ba ngày trước đột nhiên ta chạy tới tìm , mở cửa ta đứng bên ngoài la mắng nên mẹ đành mở cửa, kết quả ăn vạ , ở lì đến tối mới chịu rời hôm sau lại đến, chuẩn bị báo cảnh sát!”

      “Phó Minh Hạo, thúi lắm! Lúc trước lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ tôi, tại ăn no quay lưng như vậy? nghĩ tôi muốn tới chỗ này sao, nhìn lại xem cái nhà rách nát này có gì mà dám ở bên ngoài khoe khoang giàu có, bớt nhảm , tôi chỉ muốn danh sách trong tay , muốn báo cảnh sát cứ báo, bà đây sợ!”

      Phó Minh Hạo tức giận đến mức run rẩy cả người, Khúc Duyệt cầm cái váy giơ lên nhìn, chậc chậc: “Nhìn xem, thương hiệu quốc tế nha, tay trắng ra nhưng về lại cầm túi hàng hiệu, có bản lĩnh!”

      xong, còn giơ ngón tay cái về hướng Lâm An Nhàn.

      Vương Thu Dung nghe xong, hoài nghi nhìn quần áo người Lâm An Nhàn.

      “Là con đưa tiền nhờ Văn Nghiêu mua cho An Nhàn. Mẹ đừng nghe ta bậy.” Phó Minh Hạo phản ứng rất nhanh.

      Vương Thu Dung tin tưởng lời con trai mình , chỉ là có chút đau lòng muốn dỗ Lâm An Nhàn trở về, cũng nên tốn kém như vậy!

      Dù tính tình Lâm An Nhàn có trầm tĩnh đến đâu cũng nhịn được: “Sao có thể tùy tiện đụng vào đồ của người khác!”

      có thể mua cho ta mấy thứ này còn khóc than với tôi? Phó Minh Hạo, dám với tôi là có tiền!” Khúc Duyệt ném chiếc váy, bắt đầu mắng nhiếc Phó Minh Hạo.

      Phó Minh Hạo mất kiên nhẫn : “Tôi có tiền hay liên quan gì đến , muốn tiền tới tòa án mà tố cáo, tòa án phán tôi đền cho bao nhiêu tôi đưa đủ thiếu xu, còn bây giờ cút ngay!”

      “Tốt, dám đuổi tôi, cho biết, tôi nhất quyết , tuyệt đối , để xem làm gì được tôi!” Khúc Duyệt đặt mông ngồi ghế, chân bắt chéo theo kiểu sợ trời sợ đất.

      Phó Minh Hạo tức giận, qua túm cánh tay Khúc Duyệt kéo ra ngoài.

      Ai ngờ Khúc Duyệt ngã xuống, khóc kêu: “Mọi người tới mà xem, giết người đó! Phó Minh Hạo, là thằng đàn ông bất lực! Là thằng khốn kiếp! Chỉ biết đánh đập phụ nữ, dám đánh vào mặt tôi , tôi cho táng gia bại sản!”Phó Minh Hạo hoảng sợ nghe Khúc Duyệt gào thét chói tai, theo bản năng dám chạm vào ta nữa, chỉ dám đứng bên cạnh cau mày khó xử.

      Lâm An Nhàn nhìn nổi nữa, nơi chướng khí mù mịt như thế này sao mình phải ở lại, vì thế đành về phòng lấy túi xách ra: “Minh Hạo, giải quyết vấn đề này .”

      Phó Minh Hạo thấy Lâm An Nhàn sắp xếp đồ đạc lộn xộn vừa bị Khúc Duyệt lục lạo, lập tức qua.

      “An Nhàn, em làm gì vậy?”

      Lâm An Nhàn xếp chiếc váy, ngẩng đầu : “Em ra ngoài ở vài ngày, khi nào giải quyết xong trở về.”

      Nhấn mã khóa vali, Lâm An Nhàn đứng lên, xách hành lý ra ngoài.

      “An Nhàn… An Nhàn… Em đừng , đuổi ta !”

      Phó Minh Hạo nhấc chân định đuổi theo Lâm An Nhàn nhưng bị Khúc Duyệt níu lại: “Vợ chồng các người đừng diễn trò trước mặt tôi, muốn chạy? thoát được đâu! Phó Minh Hạo, cho tôi câu trả lời chính xác đừng hòng đâu được!”

    5. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Có khi nào a quý giở nên mới yên tâm vậy k nhỉ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :