1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tìm đường - Quân Ước (51c-Hoàn đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]
      Tìm Đường
      Tác giả: Quân Ước
      Edit: tieunguyennguyen
      Nguồn: fjveel.wordpress.com và kites.vn
      Thể loại: , đại, chú -loli :yoyo36:, ngọt
      Văn án:
      đơn giản :
      Sau khi bị bạn thân lừa vào ổ bán hàng đa cấp, nữ hán tử Lương Nghiên đánh nhau vật lộn, gây chuyện thị phi.
      cẩn thận chọc phải đại thúc soái ca thâm tàng bất lộ Thẩm Phùng Nam.
      “Tôi tìm người, để hứa hẹn, để thương, để đợi chờ…”
      lê thê là:
      Năm Lương Nghiên hai mươi tuổi, có vài chuyện đại : Tốt nghiệp, du lịch xa, đoạn tuyệt với người thân, xa cách với bạn bè, và gặp gỡ Thẩm Phùng Nam.
      từng thân mình, ăn nhờ ở đậu, cũng từng nơi nương tựa, có chốn về.
      lênh đênh trôi dạt, nếm trải mọi quạnh quẽ giữa đời, cũng từng đối mặt với giây phút tuyệt vọng.
      Vì Thẩm Phùng Nam, người đàn ông từng trải qua sinh tử mà vẫn điềm đạm, bình thản, khiến lòng bến đỗ bình yên.
      người lạc lối, phải tìm đường, còn chính là phương hướng của , là đường về cho quá khứ nặng nề bao năm của .
      "Tôi tìm người, để hẹn ước, để thương, để đợi chờ.
      ở phương xa, đường đến với tôi..."
      P.S: Ngọt ơi là ngọt :th_18:

      Các file đính kèm:

      Last edited: 10/10/17
      chon_dang_yeu, Nhiên Nhiên, binhminh6 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 1:

      Khi ngoài trời đổ mưa cũng là lúc Lương Nghiên vừa tỉnh dậy.

      Triệu Yên Tích nằm bên cạnh ngủ rất say.

      Lương Nghiên ngồi dậy, lần mò tìm dép vào.

      Trong phòng có người mê, mơ mơ hồ hồ bật ra câu tiếng địa phương, Lương Nghiên nghe hiểu chữ nào. dừng lại, cứ thế mở cửa bước ra ngoài.

      Chiếc quạt trần cũ kỹ trong phòng khách kêu ro ro. Có người ngáy, có người nghiến răng, trong khí còn thoang thoảng mùi mồ hôi đàn ông bốc mùi.

      Lương Nghiên khó chịu chun mũi, lần mò tìm đường vào nhà vệ sinh, lấy cán lau nhà chặn cánh cửa mất khóa lại, xé hai vòng giấy, rải lên bồn cầu, cởi quần rồi ngồi lên.

      Cửa sổ bằng kính vỡ góc, gió thổi hạt mưa bay vào mặt. nheo mắt, quay đầu nhìn, bỗng giật mình.

      Cửa sổ này hề lắp lưới chống trộm, cũng đóng đinh.

      nhớ ra căn phòng này ở tầng hai, bèn cuống cuồng xách quần lên, kéo chốt cửa sổ ra.

      Cửa vừa mở, gió táp vào mặt. Lương Nghiên vuốt mặt cái rồi bò lên bệ cửa sổ, ngó đầu ra ngoài.

      Trong phòng vệ sinh chỉ có độc ngọn đèn chân xíu, tù mù. Bên ngoài tối đen, Lương Nghiên nhìn bên dưới có cửa sổ hay .

      Chẳng mấy chốc mưa làm ướt sạch mặt . giẫm chân lên bồn cầu, bò hẳn lên bệ cửa sổ, ngồi vắt vẻo, tay ôm tường, tay kia lần sờ ra bên ngoài. Mò mẫm lúc, đầu ngón tay mới chạm được tới đường ống nước.

      Khoảng cách này quá xa, rất nguy hiểm, có gãy chân cũng chưa chắc trèo được. Hơn nữa khả năng leo trèo của Triệu Yên Tích quá tệ, dẫn ấy theo càng thể thoát khỏi đây.

      Lương Nghiên ngồi yên cửa sổ. Mái tóc ướt nửa dính chặt vào đầu, trông cực kỳ thảm hại.

      Nhưng suy nghĩ của lại ràng hơn.

      Ngồi lát, nhấc chân phải ướt rượt vào trong.

      Phía cửa bỗng nhiên vang lên tiếng “cạch”.

      Cán cây lau nhà rơi xuống đất.

      Phòng khách có người thức giấc, mơ màng gào lên tiếng: “Kẻ nào?!”.

      “Rầm…”

      Sau tiếng động nữa, phòng vệ sinh yên ắng trở lại.

      Ngoài cửa, người đàn ông ngồi đó, bàn tay kéo khóa quần cũng khựng lại. ta nhìn Lương Nghiên bò dưới đất, sững người vài giây.

      ràng, người ấy ngờ giờ này lại có người ở đây.

      Còn là .

      Trong phòng ngủ có bô, trước đây quả thực nào buổi tối ra ngoài dùng nhà vệ sinh. Nhưng chiều hôm qua Lương Nghiên mới được phân tới bên này, ràng chưa quen với các quy tắc.

      Lương Nghiên xoa xoa khuỷu tay, mặt nhăn tít lại, ngại bớt chút giờ ngẩng đầu lên nhìn ta. Nhưng chưa kịp nhìn nghe thấy những tiếng sột soạt ngoài phòng khách, có người dậy rồi.

      Lương Nghiên lập tức chống tay lên tường, đứng dậy, người đàn ông ở cửa bỗng nhiên quay lại.

      “Tôi đây, ‘giải quyết’ chút.”

      Giọng ta thô kệch, khàn khàn, được bình thường lắm.

      “Ồ, A Sơn à…” Người bên ngoài đến nữa, chỉ lẩm bẩm: “ tiểu thôi, làm gì mà ầm ĩ thế”. Càm ràm xong, người đó lại quay về chiếu ngủ tiếp.

      Lương Nghiên nhanh chóng đóng ô cửa sổ mẻ góc lại, quay người, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông kia.

      Họ đều đồng thời quan sát, đánh giá nhau cách ăn ý.

      Lương Nghiên có ấn tượng với người này. Buổi tối ta là người ăn nhiều nhất nhưng chơi bài dở tệ, lúc thua bị mọi người hùa nhau phạt hát. ta có hát, giọng như đập vỡ chiêng, vừa khàn vừa thô, quả thực khó mà tả nổi.

      Cả người Lương Nghiên bỗng nổi da gà rất đúng lúc.

      “… xong chưa?” “Vỡ chiêng” bỗng nhiên lên tiếng. Dường như ta cố tình hạ thấp giọng xuống, tiếng lại càng khàn hơn.

      ta tới.

      Lương Nghiên nhất thời chưa kịp có động thái gì.

      ta dừng lại bên cạnh bồn cầu, tay phải cởi khóa quần rồi hất nửa mặt sang liếc: “Xong rồi ra ngoài ”.

      Lương Nghiên nhìn xuống tay ta, hơi ngẩn người chút rồi quay , khẩn trương chuồn về phòng ngủ.

      Sáu rưỡi, buổi bình minh hỗn loạn. Triệu Yên Tích bình thản đứng trước bồn cầu bẩn thỉu đánh răng. Trông thấy bệ rửa mặt vắng chỗ, ấy vội thúc giục Lương Nghiên bằng thanh ràng: “ rửa mặt ”.

      rồi, “ọc ọc” súc miệng mấy tiếng, cầm khăn mặt cho Lương Nghiên.

      Lương Nghiên hứng hai vốc nước rửa qua mặt, nhìn vào gương : “Cậu định quay về nhà nữa à?”.

      Triệu Yên Tích trong gương sững người.

      “Trông cậu có vẻ tự tại lắm, vui quên đường về rồi sao?”

      “Cậu thôi.” Triệu Yên Tích đè thấp giọng trừng mắt, nhưng trông dữ dằn lắm.

      Giọng ấy thanh, lúc chuyện rất mềm mại, là chất giọng dịu dàng nữ tính trời sinh.

      Nhưng trong cuộc sống thường ngày, Triệu Yên Tích lại là người rất khó chiều, ít nhất trước kia là vậy.

      Vậy mà giờ khi ở đây, chung đụng với đám đàn ông và phụ nữ biết từ đâu tới, dùng chung nhà vệ sinh, cái bồn cầu, ấy dường như lại thản nhiên chấp nhận tất cả. Chỗ ở khó chịu, cơm nước tệ hại, ngày này qua ngày khác lặp lặp lại cách nhàm chán, đơn điệu, vô nghĩa.

      Lương Nghiên lau mặt xong, quay người vắt khăn.

      Triệu Yên Tích kêu lên tiếng: “Cánh tay cậu sao vậy?”.

      Lương Nghiên cúi đầu xuống nhìn. Khuỷu tay bị đụng rách da tối qua giờ vừa sưng đỏ vừa tím bầm.

      “Có chuyện gì vậy?” Triệu Yên Tích tỉ mỉ quan sát.

      Lương Nghiên kéo ấy sang bên, thầm vào tai: “Tôi chịu hết nổi rồi, đợi được đến lúc cậu thuyết phục Trần Cừ đâu. Chỉ trong mấy ngày này thôi, tôi nghĩ cách, cậu theo tôi hay theo ta?”.

      Triệu Yên Tích há hốc miệng: “Gì cơ?”.

      Lương Nghiên nâng cằm ấy lên, khép cái miệng há to của ấy lại, : “ theo tôi”.

      Triệu Yên Tích nuốt nước bọt: “Cậu… cậu gấp gì chứ. Chẳng phải thống nhất rồi sao?”.

      Lương Nghiên mỉm cười.

      Triệu Yên Tích chợt rùng mình.

      “Còn , cậu bị tẩy não, đen như bùn luôn.”

      “…”

      Triệu Yên Tích ấm ức : “Đầu óc mình còn bình thường chán”.

      “Thế hả?” Lương Nghiên cúi đầu nhìn ấy. Triệu Yên Tích cao 1 mét 58 đứng trước mặt Lương Nghiên có chút thần thái nào. Lương Nghiên mới hỏi như vậy mà ấy cúi gằm xuống, con ngươi đảo đảo, cứng miệng : “Vốn dĩ là vậy mà”.

      Lương Nghiên siết chặt tay ấy, thầm: “Triệu Yên Tích, cậu cố tình kéo dài thời gian phải ?”.

      “Gì?”

      “Cậu bỏ những lời tôi vào đầu, cậu cũng muốn thuyết phục Trần Cừ chung con đường với chúng ta, cậu vốn cần được giải cứu.” Lương Nghiên nheo mắt nhìn thẳng ấy: “Cậu coi tôi là con ngốc đấy à?”.

      “Mình có…”

      Lương Nghiên: “Chủ ý này do ta đưa ra phải , bảo cậu chần chừ rồi từ từ tẩy não tôi? Cũng đúng, phu xướng phụ tùy mà, tôi có là gì đâu, cậu coi ta như trời rồi”.

      Triệu Yên Tích đỏ mặt: “Phu xướng phụ tùy gì chứ, cậu ăn chẳng nghiêm túc gì cả, cứ như mình là kẻ thay lòng đổi dạ ấy”.

      phải sao?”

      “Lương Nghiên!” Triệu Yên Tích trừng mắt quở trách .

      “Lúc Trần Cừ hại người, lừa tiền, vô tâm vô tính, cậu theo ta?”

      “Mình… Mình định lừa tiền.” Triệu Yên Tích lí nhí giải thích: “Bọn mình chỉ định kiếm khoản tiền rồi , chí ít cũng phải kiếm lại vốn chứ. Trần Cư cũng nghĩ ở đây mãi, ấy kiếm được tiền rồi bọn mình về, muốn cậu cùng chung. Cậu cũng biết đấy, ở đây phải giám sát lẫn nhau. Nếu hai chúng ta chạy chỉ trong nghề ấy phải chịu trừ hai người, còn phải chịu trách nhiệm, phải chịu phạt, sao mình có thể hại ấy được?”.

      “Cậu tin ta kiếm được tiền sao?”

      Thời đại nào rồi, làm gì có nghề nghiệp đàng hoàng nào làm ăn kiểu này? Chưa kể đến việc hạn chế tự do, còn ra quy định chịu trách nhiệm liên đới, bỏ vào giới đa cấp cũng là ác liệt nhất rồi.

      Triệu Yên Tích : “Nhưng có người kiếm được rồi”.

      Lương Nghiên chữa lại: “Là gạt được”.

      Triệu Yên Tích hết lời: “Lương Nghiên, sao cậu chọc tức người khác quá vậy…”.

      Lương Nghiên: “Từ trời rơi xuống chỉ có quả thối và cứt chim thôi, cậu chọn cái gì?”.

      “…”

      Triệu Yên Tích muốn cầm khăn mặt bịt miệng lại.

      Lương Nghiên nhìn lúc rồi : “Cậu nhung nhớ Trần Cừ, tôi hiểu, nhưng bây giờ cậu khuyên được ta cứ với tôi trước, chúng ta báo cảnh sát là có thể tới đón ta”.

      “Báo cảnh sát cũng vô ích, trước kia bị điều tra rồi. Chỉ cách ngày là bọn họ vẫn tụ tập lại, còn Trần Cừ, ấy muốn .”

      Lương Nghiên chau mày: “Vậy mặc kệ ta”.

      Triệu Yên Tích im lặng.

      Lương Nghiên : “Triệu Yên Tích, ta lừa cậu rồi”.

      “Mình biết, nhưng ấy có ý tốt, giống như lúc mình lừa cậu tới đây vậy.”

      Lương Nghiên cạn kiệt kiên nhẫn: “Tôi bị điên mới chết trùm với cậu ở đây”.

      ra ngoài, Triệu Yên Tích sốt sắng: “Lương Nghiên, cậu…”.

      Bên ngoài bỗng có người gõ cửa, Triệu Yên Tích đành im bặt. Người bên ngoài hét: “Mấy em, nhanh lên, sắp ăn cơm rồi”.

      Lương Nghiên ra khỏi nhà vệ sinh, bắt gặp gương mặt quen thuộc, là người đàn ông tối qua. ta bê bát cơm từ trong bếp ra, nhìn rất nhanh rồi bỏ .

      “A Sơn!”

      Trong bếp có người gọi ta, người đàn ông tên A Sơn bỏ bát cơm xuống, tới.

      Nhóm trưởng sống ở tầng ba xuống, cả nam cả nữ đều qua bắt tay chào hỏi.

      Bữa sáng vẫn giống như mấy ngày trước đó, bát mỳ rưới thêm thìa ớt cay. Đợi nhóm trưởng động đũa rồi, tất cả mới ngồi xuống ghế ăn cơm.

      Giữa bát mỳ vắt trắng hếu nổi lên vài giọt dầu. Chắc người nấu ăn run tay, cho hơi nhiều gia vị, mặn chát.

      Lương Nghiên ăn vài miếng rồi ngước lên. Cả phòng, người nào người nấy đều xì xụp húp, ăn có vẻ rất ngon lành.

      Tầm mắt của hơi lệch sang phải chút, nhìn thấy chàng A Sơn đó ngồi trong góc.

      ta ăn cũng rất ngon lành, ăn vài miếng rồi lại bưng cả bát lên húp nước. Vài lọn tóc trước trán rủ xuống, che chặt hàng mi.

      Hình như ta quên chuyện tối qua.

      Mặc kệ ta có quên hay , dù sao vẫn phải chạy trốn, ta thích cứ tố cáo.

      Lương Nghiên cúi đầu và nốt bát mỳ.

      Sau bữa ăn, có vài người ra ngoài kiếm đối tác, Lương Nghiên là người mới, theo lệ bị nhóm trưởng gọi vào phòng ngủ trò chuyện.

      Nội dung trao đổi gần giống mấy hôm trước, hỏi có suy nghĩ gì, nhìn nhận thế nào về nghề này… Lương Nghiên quá quen với mấy chiêu trò của họ, thoải mái nhàng trả lời cho xong.

      Nhóm trưởng rất vui, cười đến nỗi nếp nhăn mặt xô cả lại.

      Chị ta vỗ vai Lương Hiên và : “Đầu óc em được đấy. Những người mới thường hiểu lầm nghề này, cứ ra ngoài đồn thổi là đa cấp hại người, ra đều vì họ đọc hiểu, suy nghĩ thấu đáo. Trông em là biết suy nghĩ rất rành mạch. Tuy mới vào nhưng cũng đừng e dè, có gì cần cứ thẳng với chị. Chúng ta đều là người nhà, tập thể toàn là người tốt, rồi chăm sóc cho em”.

      Lương Nghiên chỉ im lặng cười với chị ta.

      Mặt Lương Nghiên trắng, mắt đen, mái tóc ngắn vừa đen vừa mềm mại, uốn nhuộm, vừa đủ che đôi tai. Khi mỉm cười trông rất ngoan ngoãn, dễ dàng đóng vai học trò thành . Nếu Triệu Yên Tích mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn tặng từ “cáo già”.

      Nhóm trưởng thấy nghe lời như vậy rất hài lòng: “Thế này , chiều nay em học cùng mọi người, còn hiểu nhanh hơn đấy”.

      Nhóm trưởng đứng dậy.

      Lương Nghiên cũng đứng dậy : “Chị, có thể đưa em di động của em ạ? Mấy ngày rồi em chưa liên lạc với gia đình”.

      Nhóm trưởng dừng lại, nhìn : “Người nhà? Chẳng phải em còn qua lại với người nhà nữa sao?”.

      Lương Nghiên khựng lại, : “À, là mấy qua lại, nhưng tiền vẫn cần ạ. Đầu tháng rồi, biết tiền sinh hoạt phí của em được gửi tới chưa”.

      “Cái đó em cần gấp, khi nào em học xong rồi, chắc chắn đưa di động cho em. Bây giờ là thời kỳ học hành quan trọng, sợ mấy em mới đến phân tâm, học được, toàn bộ di động được cất giữ ở chỗ chủ nhiệm.”

      Lương Nghiên “ồ” lên tiếng.

      Nhóm trưởng cười: “Cố gắng học ”.

      Lương Nghiên cũng cười đáp lại.

      Nhóm trưởng quay , Lương Nghiên bắt đầu nghiến răng kèn kẹt…

      Triệu Yên Tích, tôi bóp chết cậu!

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2:

      Lương Nghiên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết người tiết lộ chuyện của ra chắc chắn là Triệu Yên Tích, kẻ vì mà bán đứng bản thân, còn bán đứng cả nữa, xem ra ngày bị tẩy thành não tàn còn xa.

      Người bị chửi bới, Triệu Yên Tích, lúc này chơi bài. Ngoài ấy ra còn nam nữ khác và người tên A Sơn đó.

      Nhóm trưởng qua với A Sơn: “Chiều nay cậu và Tiểu Trần dẫn hai em này học, vẫn ở chỗ hôm qua”.

      A Sơn gật đầu đồng ý.

      Buổi chiều ra ngoài, họ ngồi chiếc xe van. Xe đỗ ở đầu ngõ, khi họ tới, trong xe có ba người khác, ngoài cửa còn thêm hai người đứng.

      Bạn trai của Triệu Yên Tích, Trần Cừ, ngồi trong. Mọi người lần lượt lên xe, cuối cùng còn sót lại hai ghế, đều ở hàng sau.

      Lương Nghiên ngồi vào, A Sơn vào theo, ngồi bên phải .

      ta vóc dáng cao to, vừa ngồi khiến gian chật chội hơn hẳn. Lại là mùa hè, trong xe vốn nóng, ta mặc quần lao động màu xám, nhiệt lượng từ đôi chân phả ra, chẳng khác nào như áp sát chiếc túi chườm bỏng rẫy.

      Lương Nghiên ngồi xích sang bên trái. ở trong kêu lên: “Aiya, đè vào tôi rồi”.

      “…”

      Lương Nghiên lại xích về.

      Người đàn ông bên cạnh chợt cử động.

      Lương Nghiên nhìn qua, ta vắt chân sát về phía cửa sổ chút.

      Giữa họ cuối cùng chút khoảng cách dù rất hẹp.

      ta quay ra ngoài, nhìn từ vị trí của Lương Nghiên chỉ thấy phần khuôn mặt. Có lẽ vì nguyên nhân ánh sáng, mặt ta trông còn đen hơn tối qua chút, khuôn cằm ràng có chút rắn chắc.

      Trần Cừ và Triệu Yên Tích ở phía trước thà thụt. Mấy người khác cũng chuyện. Riêng chỉ có A Sơn là im lặng.

      Nhớ lại giọng của ta, Lương Nghiên cảm thấy ta cứ im lặng như thế là tốt nhất.

      Hai mươi phút sau, xe tới nhà khách, tất cả mọi người đều xuống.

      Địa điểm học chính là tầng hai của nhà khách này, hóa ra cũng là hội trường đâu ra đấy.

      Cửa lớn đóng chặt, bên trong có khoảng bảy tám chục người. Có nam có nữ, có già có trẻ, có người thoải mái, có người dè dặt, nhưng họ đều phấn khích như nhau.

      vài người mới ban đầu hơi choáng ngợp với bầu khí tại đây nhưng rồi cũng nhập cuộc rất nhanh.

      Người sân khấu nhiệt tình chia sẻ con đường thành công, người ngồi dưới vỗ tay nhiệt liệt.

      Họ rất biết làm nóng bầu khí, chuyện cởi mở, động tác khoa trương. Lương Nghiên chợt nhớ tới thầy giáo dạy môn Tư tưởng của mình. Ông thầy ấy mỗi lần trào dâng nhiệt thành là lại “phun mưa” vào mặt tất cả các học sinh ngồi bàn .

      Sau khi buổi học kết thúc, mọi người cũng giải tán ngay. Chiếc xe van đỗ phía sau nhà khách liền vòng vào.

      Triệu Yên Tích dính chặt lấy Trần Cừ mà chẳng được câu nào, Lương Nghiên liền tới.

      Lương Nghiên muốn vệ sinh.

      Trần Cừ nhíu mày: “ cố nhịn , về trước ”.

      nhịn được, tè ra quần, chịu nhá?”

      “…”

      Trần Cừ mặt xám ngoét như ăn phải phân.

      Lương Nghiên cảm thấy có lỗi, tự giác chỉ tay về bên phải: “Đó chẳng phải là nhà vệ sinh công cộng sao?”.

      Trần Cừ đánh mắt nhìn A Sơn. A Sơn gật đầu.

      Trần Cừ : “ Sơn, vậy mọi người lên xe đợi trước”.

      Trần Cừ dẫn Triệu Yên Tích và Lương Nghiên vệ sinh.

      Có vài người xếp hàng bên phía nhà vệ sinh nữ. Trần Cừ với Triệu Yên Tích: “Em vào với ấy ”.

      Người phía trước xong, để trống gian, Lương Nghiên bèn kéo Triệu Yên Tích vào trong.

      Nhà vệ sinh công cộng hỗn tạp, mùi rất khó ngửi. Triệu Yên Tích bịt mũi: “Mình đâu có cần vệ sinh”.

      Lương Nghiên đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa, nhìn ấy: “Triệu Yên Tích, cậu nghe cho đây. Tôi muốn trốn. Cậu cẩn thận chút với gã béo. Tôi khuyên cậu nên với Trần Cừ, ta có trách nhiệm bảo vệ cậu”, dừng lại chút, lắc đầu: “Mà thôi, đây là chuyện của hai người, cậu bảo trọng”.

      Triệu Yên Tích sững sờ chưa hiểu chuyện gì: “Cậu, cậu… cậu định trốn ngay hôm nay?”.

      “Ừm, ngay bây giờ.”

      “Lương Nghiên…”

      “Khi về tôi trả phòng, đồ của cậu tôi gửi ở chỗ bà ngoại. Môn học báo danh cho cậu tôi chuyển cho người khác, gửi giáo trình nữa, cậu cũng chẳng dùng. Trước cửa có Tiểu Trương thu phế liệu, tôi gọi vào xem có lấy .”

      Triệu Yên Tích há hốc miệng, hoảng hốt: “Lương Nghiên…”.

      Lương Nghiên quay người mở cửa.

      Triệu Yên Tích giữ lại: “Lương Nghiên?”.

      Lương Nghiên ra ngoài, Triệu Yên Tích kinh sợ: “Cậu đừng vậy, mình, mình… theo cậu về…”.

      Lương Nghiên quay đầu mỉm cười: “Nuốt lời từ bạn”.

      Triệu Yên Tích: “…”.

      Lương Nghiên, cậu đúng là cáo già!

      Trần Cừ thấy họ ra bèn thúc giục: “Mau lên, mọi người đợi hai em đấy”.

      “Trần Cừ…” Nét mặt của Triệu Yên Tích mấy tự nhiên.

      thôi.”

      Trần Cừ hơi vội, bước chân cũng nhanh. Được mấy bước, ta quay đầu thúc giục: “Nhanh lên!”.

      “Vâng.”

      Triệu Yên Tích ngẩng đầu nhìn bóng lưng ta, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.

      Khi ngang qua đường cái, Lương Nghiên nắm chặt tay Triệu Yên Tích. ấy trong lúc hoang mang rối bời, vô thức định giựt ra, Lương Nghiên càng siết chặt.

      Sức của Lương Nghiên khỏe hơn ấy tưởng. Triệu Yên Tích rầu rĩ, áy náy nhìn theo gáy Trần Cừ.

      nhìn đến thất thần bên tai vang lên câu : “ thôi”.

      Thanh còn chưa dứt, ấy bị kéo lao ra đầu đường.

      “Ấy…” Triệu Yên Tích há hốc, gió tạt thẳng vào mồm.

      Lương Nghiên chân dài, Triệu Yên Tích gần như bị lôi , hai chân suýt nữa xoắn vào nhau. Sau lưng vang lên tiếng Trần Cừ hét: “Yên Tích…”.

      Trái tim Triệu Yên Tích thắt lại, bước chân chậm dần.

      được quay đầu.” Lương Nghiên nắm chặt tay .

      “Yên Tích!” Trần Cừ đuổi sát sao.

      Triệu Yên Tích thở gấp: “Lương Nghiên…”.

      Lương Nghiên coi như nghe thấy. nhìn thấy điểm đón taxi trước mặt, có vài chiếc xe đậu ở đó.

      Ngày oi ả, những người lại đường hầu như đều ngồi trong xe lạnh, nếu đạp xe đạp cũng đội mũ, đeo kính râm kín mít. Mấy người bộ đều phải che ô cẩn thận. Chỉ riêng có hai đầu trần chạy dưới nắng gắt, đằng sau còn có người đàn ông đuổi theo.

      Dĩ nhiên có người tò mò đứng xem.

      Mồ hôi chảy ròng ròng xuống trán Lương Nghiên, đọng lại đuôi mày.

      Trần Cừ vẫn đuổi sát nút, dường như phải tóm được họ lại mới thôi. Triệu Yên Tích thở hồng hộc, bất giác quay đầu nhìn ta.

      Khiến cho tốc độ của Lương Nghiên cũng bị chậm theo.

      Chưa được vài giây, Trần Cừ tăng tốc vọt đến, túm chặt cánh tay Trần Yên Tích, nhưng giây sau ta liền buông ra…

      Lương Nghiên vung chân đá vào ngực ta.

      Trần Cừ loạng choạng, Lương Nghiên tiếp tục bồi thêm cú nữa, lần này ta ngã hẳn.

      “Trần Cừ!” Triệu Yên Tích hét lên hoảng hốt. ấy ngờ Lương Nghiên lại động thủ.

      Cánh tay Trần Cừ bị xước, lập tức rách da. Triệu Yên Tích nhìn thấy máu rướm ra vết thương, sắc mặt lập tức thay đổi: “Trần Cừ!”.

      Lương Nghiên kéo Triệu Yên Tích nhưng bị đẩy ra. ấy chạy tới bên cạnh Trần Cừ: “ sao rồi?”.

      Trần Cừ đau đớn, chửi bậy tiếng: “Rốt cuộc em định làm gì, chẳng phải chúng ta hứa hẹn rồi sao!”.

      Triệu Yên Tích nghẹn lời, khóe mắt ửng đỏ.

      Lương Nghiên lần nữa tiến lên kéo ấy: “!”.

      “Cậu bỏ tôi ra!” Triệu Yên Tích vung tay. giây sau, nước mắt rơi xuống: “Đều tại cậu! Cậu chạy cứ chạy , sao lại đánh người. ấy chảy máu rồi, sao cậu ác vậy?”.

      Mọi người vây xung quanh cũng nhìn thấy hai cú đá đó, liền xôn xao bàn tán.

      Triệu Yên Tích quan tâm đến Lương Nghiên nữa, lấy khăn giấy ra lau vết thương cho Trần Cừ.

      Chẳng mấy chốc, A Sơn và người đàn ông đầu hói khác hiểu sao lại tìm qua đó. Người đầu hói len qua đám đông: “Chuyện gì thế này?”.

      Trần Cừ nhìn thấy, lập tức bò dậy. Triệu Yên Tích vội đỡ ta.

      Trần Cừ trong giây lát thay đổi biểu cảm, phủi phủi mông rồi : “ có chuyện gì đâu ạ. Hai chị em mâu thuẫn gây gổ, hại em kẹp giữa bị ăn đủ. Đây… còn ngã rách cả da!”.

      Đầu hói nhìn Triệu Yên Tích rồi quay sang Lương Nghiên.

      Trần Cừ đẩy Triệu Yên Tích: “Mau, mau xin lỗi người ta !”.

      Triệu Yên Tích vẫn chưa bình tĩnh lại, hai mắt long lanh, sụt sịt mũi sững sờ nhìn Trần Cừ.

      ta thấy ấy ngây ngốc, đành tự ra mặt, cười xòa với Lương Nghiên: “Tại Yên Tích nặng lời, đừng tính toán với ấy. Trời nóng như vậy chúng ta cũng đừng đứng cả ở đây, về ”.

      xong, ta lại đẩy Triệu Yên Tích.

      Lúc này đầu óc ấy như tìm được đường về, vội gạt nước mắt. Thấy Lương Nghiên câu, ấy bỗng sợ sệt, do dự giây lát rồi qua kéo vạt áo Lương Nghiên, lí nhí: “Về ”.

      Gã đầu hói thấy hai lề mề như vậy, có phần sốt ruột:“ có chuyện gì khẩn trương lên, mọi người xe còn đợi”.

      xong, gọi A Sơn: “ thôi!”.

      Triệu Yên Tích lại kéo kéo Lương Nghiên. Lương Nghiên hất tay ấy ra, thẳng lên trước.

      Trần Cừ dắt theo Triệu Yên Tích bám theo.

      Trở về xe, vẫn là chỗ ngồi lúc trước. Mọi người vẫn chuyện trò nhưng bầu khí có phần khác.

      Buổi tối, Triệu Yên Tích xin làm hòa với Lương Nghiên, bị tảng lờ.

      Tám giờ, tắm rửa xong, Lương Nghiên mang theo cái đầu ướt rượt về phòng ngủ.

      Triệu Yên Tích ngồi bật dậy khỏi chiếu, lục tìm khăn khô, đưa cho : “Lau tóc …”.

      Lương Nghiên nhận, ấy ngập ngừng: “Vậy… mình lau cho cậu nhé?”.

      ấy ngồi xuống bên cạnh Lương Nghiên, vừa định lau chiếc khăn bị Lương Nghiên giật xuống.

      Triệu Yên Tích thấy cúi đầu tự lau bèn thầm thở dài.

      “Tối cậu ăn gì mấy, có đói ?”

      Lương Nghiên trả lời. Triệu Yên Tích bặm môi: “Đừng giận nữa, được ?”.

      Chưa đợi được câu trả lời mặt tròn đẩy cửa vào: “Này, hai người xong chưa, ra ngoài chơi !”.

      Lương Nghiên vò vò tóc rồi đứng dậy ra ngoài.

      Mấy trò chơi ở đây đều rất thiếu trí tuệ. Nào là đoán câu đố, đếm bươm bướm, nếu cũng là đánh bài. Thua phải , phải làm theo cầu. Chẳng có gì thú vị, chỉ đơn thuần là giết thời gian, tụ tập mọi người lại, cho ngồi riêng góc.

      Tất cả mọi người trong phòng đều ngồi quây lại tấm xốp, chơi đoán câu đố lượt. Hai người đoán được phải chịu phạt. là Triệu Yên Tích, là người đàn ông béo mập.

      Có người hét: “Phạt gì giờ, hai người chọn !”.

      Triệu Yên Tích gì, gã béo lên tiếng: “Thực cầu ”.

      “Được!” Mấy người đàn ông cùng vỗ tay hô hào, bàn luận xem phạt thế nào. Trong số đó, người cười : “Hai người cùng chịu phạt, nào nào, phạt hai người hôn cái”.

      “Ô!” Cả phòng cùng cười: “Hôn !”.

      Triệu Yên Tích đỏ bừng mặt, nhăn mặt nhìn họ: “Mọi người đừng làm vậy”.

      mặt tròn cũng : “ thích hợp đâu, người ta có bạn trai rồi”.

      Đám đàn ông lại đồng tình: “Trò chơi thôi mà! Có gì đâu! Mau, được từ chối, hôn !”.

      Gã béo nở nụ cười ngoác tận mang tai.

      Triệu Yên Tích giận mà được gì, theo thói quen nhìn về phía Lương Nghiên, nhưng tỏ ra ơ hờ.

      Gã béo cười ha ha tiến tới, giơ tay định kéo ấy, Triệu Yên Tích trốn sang bên cạnh. Giữa tiếng cười ồn ào của mọi người xung quanh, gã béo lần nữa sát lại, nhưng chạm vào Triệu Yên Tích. Có hai người đồng thời ngăn lại.

      A Sơn chặn tay , còn Lương Nghiên vung cú đấm.

      Gã béo đau đớn gào lên.

      Những người xem đều giật mình.

      Lương Nghiên kéo Triệu Yên Tích ngây người ra ngoài, tiến lên bồi thêm cú nữa làm gã béo ngã vào người A Sơn.

      “Mẹ mày… Ui da!”

      Lương Nghiên đấm tiếp, gã béo ngã lăn ra tấm xốp, miệng kêu la oai oái, trở tay huých Lương Nghiên cùi trỏ. Lương Nghiên chịu hoàn toàn cú huých đó, bèn quỳ thẳng gối xuống cái bụng bia của , sau đó tát lia lịa.

      Khung cảnh hỗn loạn, phụ nữ gào thét, đàn ông hoảng hốt tưởng rớt cả cằm.

      Trời ôi, này mạnh mẽ quá !

      Sau khi thảng thốt trôi qua, thậm chí ai có ý định đứng lên can ngăn.

      Triệu Yên Tích ràng sợ đến ngốc luôn, cho tới khi nhìn thấy gã béo quật ngã rồi vung nắm đấm tới khóe miệng Lương Nghiên, ấy mới kinh hãi lao đến.

      Nhưng có người nhanh hơn bước, kéo Lương Nghiên ra và chặn lại cú đấm của gã béo.

      Sơn, buông ra, để em đánh chết mẹ nó ! Con đĩ này…”

      A Sơn buông, những người khác phản ứng lại, lần lượt tiến lên giúp. Phụ nữ giữ Lương Nghiên, đàn ông kéo gã béo, tóm lại là để họ cách hẳn nhau quãng xa.

      Cơn giận của gã béo khó mà hạ xuống, loạt những lời văng tục cứ thế bật ra.

      Lương Nghiên mặt mày tái xanh, khóe miệng sưng vù, môi dưới còn rách miếng, chảy cả máu.

      Triệu Yên Tích bối rối, bật khóc: “Lương Nghiên…”.

      sao chứ?” Hai bên cạnh buông Lương Nghiên ra, xán lại xem vết thương của .

      Lương Nghiên đưa tay lau khóe miệng, với gã béo: “Còn có lần sau, tao đâm chết mày!”.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3:

      là cảnh sát à?
      Lương Nghiên nhìn những người bên cạnh, tự động vào phòng ngủ.
      “Mẹ nó chứ, mày nghĩ mày là ai, ông sợ mày chắc!”
      Gã béo chửi bới ầm ĩ, mọi người xung quanh giảng hòa. Chỉ có A Sơn là im lặng. nhìn về hướng phòng ngủ, bóng Lương Nghiên khuất dạng.

      Tối hôm ấy, Lương Nghiên để Triệu Yên Tích xử lý vết thương cho mình, cũng chẳng năng gì với ấy. Vừa về phòng là cuộn tròn chăn ngủ.

      Ngủ tới nửa đêm, trằn trọc, thức giấc vì cơn đau nơi bả vai, dạ dày cũng bắt đầu náo loạn. Bữa tối chỉ uống nửa bát cháo, ăn chiếc bánh bao chay nào, bây giờ bụng mới khó chịu vì đói.

      Nằm thêm lúc, xoay ngang xoay dọc vẫn ngủ được, Lương Nghiên quyết định vào bếp tìm bánh bao.

      Giờ này tất cả mọi người đều ngủ say.

      Lương Nghiên mò được dép, bèn dứt khoát chân đất ra ngoài.

      Thiết kế và bố trí trong bếp khá hơn nhiều so với nhà vệ sinh, có điều cửa sổ vẫn bé như nhau, mảnh trăng nhoi hắt xuống kệ bếp, còn tất cả những chỗ khác đều tối thui. Lương Nghiên bật đèn, chỉ tìm kiếm lúc bệ, lần sờ khắp lượt các loại nồi niêu, bát đĩa, muôi thùng. Đừng là bánh bao, cọng hành cũng có.

      Lương Nghiên muốn tìm phích nước, đổ ra, uống cho no rồi tính. lùi ra sau, lưng chạm vào góc tủ lạnh.

      Ngày tới đây, Lương Nghiên thấy kỳ lạ, đám người kiệt xỉ đó mà cũng sẵn lòng bỏ tiền ra mua chiếc tủ lạnh to cỡ này, về sau mới phát nó chỉ là đồ báo hỏng, dùng làm tủ bếp.

      Lương Nghiên kéo cánh cửa ra, cuối cùng cũng tìm được hai chiếc bánh bao chay trong chậu cơm. lấy ra ngửi ngửi, có mùi thiu, bèn dựa vào tủ lạnh, ngồi xổm xuống gặm bánh.

      Khóe miệng vẫn còn đau, lợi cũng sưng lên, phải ăn rất chậm, khi gặm xong chẳng biết bao nhiêu lâu trôi qua. đánh mắt ra ngoài cửa sổ, trời vẫn tối, trăng vẫn vậy, khác gì bầu trời đêm ở Nam An*.

      * thị xã thuộc thành phố Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.

      Lương Nghiên lại cắn miếng bánh bao, vừa nuốt xuống nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. khựng lại, vô thức định trốn.

      Tủ lạnh cách cửa sổ khoảng bảy mươi phân, tạo với bồn rửa tay thành cái hốc. Lương Nghiên chui vào đó, ăn bánh bao nữa, nép hẳn vào tường.

      Khi hoàn hồn lại, muốn tự tát mình. Đúng là phản xạ bản năng, làm gì mà cứ như ăn trộm vậy.

      Có người đẩy cửa vào, rồi cài then, tiếng động từ đầu tới cuối đều rất khẽ khàng. Nhưng vì đêm quá yên ắng nên Lương Nghiên vẫn nghe mồn .

      Lương Nghiên vân vê chiếc bánh bao trong tay, cảm thấy kỳ lạ: Cái món cứng như đá này, chẳng lẽ vẫn còn người khác thèm muốn?Tiếng bước chân dừng lại, sau đó là loạt những thanh sột soạt giống như lật giấy. Được khoảng mười mấy giây tia sáng lóe lên từ chiếc thớt bệ bếp.

      Lương Nghiên nín thở, thò đầu ra nhìn, mơ hồ thấy cái bóng cao lớn.

      Tia sáng kia tới từ chiếc đèn pin xíu. Người đó vừa lật giấy vừa cầm di động lên chụp.

      Chiếc đèn pin được ngậm chặt.

      lật giở rất nhanh, chỉ hơn phút là kết thúc. đút di động vào trong túi quần, cất hết giấy tờ thớt rồi tắt đèn pin.

      Bốn bề lại chìm vào bóng tối, chỉ còn đúng ánh trăng, bóng hình cũng trở nên mơ hồ.

      Lương Nghiên rụt đầu lại, lùi về sau, khuỷu tay cọ vào tủ lạnh.

      Đó chỉ là thanh cực , thậm chí còn bằng tiếng con chuột rúc rích, thế mà lại bị tìm ra ngay lập tức.

      Cánh tay người đàn ông khá cục súc, vừa hay nắm trúng bả vai phải bị thương của .

      Lương Nghiên đau đến run người, gần như còn khả năng phản kích. Cả cơ thể bị ấn xuống đất, đôi chân bị người đàn ông dùng hai bắp đùi đè chặt.

      Cánh tay phải của run rẩy nhưng đầu óc rất tỉnh táo. cố nhịn đau kêu lên. Ai ngờ đối phương còn cho thở, tay lập tức bịt miệng lại.

      Lòng bàn tay của người đàn ông vừa thô vừa cứng, nóng đến bỏng người, còn cánh môi Lương Nghiên lại non tơ mềm mại, khóe miệng còn có vết thương, người chịu khổ dĩ nhiên là .

      Cơn đau cơ thể làm bùng lên ngọn lửa giận dữ. Lương Nghiên cạn sạch kiên nhẫn, lấy bàn tay trái duy nhất động đậy được bấu cánh tay chút nể tình.

      Nhưng vừa bấu, nhận ra mình sai lầm, da thịt người này phải rắn bình thường.

      còn chẳng buồn hậm hừ lấy tiếng, chỉ hơi sững người, cúi đầu xuống nhìn kỹ từng đường nét khuôn mặt trong bóng tối.

      Mảnh trăng đơn kia bị bệ bếp hút sạch, nơi này hoàn toàn là điểm mù, tối như hũ nút, thể nhìn mặt người. Rồi bất ngờ buông vai phải của ra, lấy tay sờ đầu lượt, đổi lại cái bấu thô bạo hơn nữa từ phía Lương Nghiên, nhưng vẫn bị thờ ơ tảng lờ.

      Sờ đầu xong, mới chắc chắn là ai. Trong căn nhà này tổng cộng có năm , chỉ mình để tóc ngắn.

      cúi xuống, phủ phục bên tai Lương Nghiên: “Tôi buông tay, còn im miệng, hm?“.

      Hơi thở nóng hổi của người đàn ông cuộn theo mùi thuốc lá thoang thoảng, vài lọt vào tai, Lương Nghiên bèn đẩy đầu ra.

      lập tức bắt lấy bàn tay phải linh hoạt của , lần nữa sát lại, vẫn ra lệnh bằng chất giọng khàn: “Gật đầu “.

      Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lương Nghiên đành nghe lời.

      vừa gật đầu, đối phương buông tay, cũng tha cho đôi chân của . Lương Nghiên được giải thoát khỏi chèn ép, nhưng chưa thể bò dậy ngay được. vai đau, chân đau, miệng đau.Khoảng hai giây sau, mới dựa vào tủ lạnh để ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình đứng dậy.

      Lương Nghiên xoa xoa khóe miệng rồi đứng dậy theo, nhìn thẳng giữa bóng tối.

      cao hơn nửa cái đầu. Lương Nghiên ngước lên mượn ánh trăng để nhìn, khuôn mặt vẫn chưa thể sắc nét nhưng đủ khiến nhận ra đây là ai.

      Tình huống kinh hồn bạt vía trong nhà vệ sinh đêm qua, cơn đau thảm thương trong nhà bếp đêm nay, chuyện nào cũng xứng đáng được đưa vào Tuyển tập truyện ma lúc nửa đêm, trở thành bóng ma tâm lý lúc nửa đêm của .

      Cũng may, ra về tay .

      “A Sơn?” Lương Nghiên khẽ gọi cái tên này.

      là A Sơn sao?

      , là Thẩm Phùng Nam.

      Nhưng ra cũng chẳng có gì khác biệt. quen với cái tên này rồi, thậm chí còn vô thức đáp lại.

      Nhưng Lương Nghiên vốn cần trả lời. quay người, bước bước rộng về phía sau, nhanh chóng lần tìm chiếc đèn pin bệ bếp.

      Khi đối phương đuổi tới nơi, bật đèn lên, rọi thẳng vào mắt .

      “Đứng yên.” học , ra giọng lạnh lùng.

      Thẩm Phùng Nam nghiêng đầu né tránh chùm sáng gắt, khi nhìn lại trong tay có thêm tập tài liệu.

      lần sờ túi quần lao động của mình, chỉ còn đúng chiếc di động.

      Lương Nghiên nhanh chóng chuyển hướng đèn pin, rọi xuống tập giấy trong tay.

      Nhưng chỉ kịp nhìn qua, rất lẹ lại khỏe, nắm chặt lấy cổ tay , giật đèn pin về.

      Thẩm Phùng Nam tắt đèn , rồi tiếp tục giật lại thứ trong tay Lương Nghiên. bỏ, họ mỗi người nắm nửa.

      Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động, hai người đồng thời dừng lại, ai động đậy nữa.

      lát sau, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả bồn cầu, lâu nữa yên tĩnh trở lại.

      Lúc này, Lương Nghiên buông tay ra trước.

      “Tôi nhìn thấy rồi.” Mặc dù chỉ nhìn qua rất nhanh, nhưng nhận ra đó là gì, sập toàn hóa đơn chứng từ.

      Giọng khẽ đến khó nghe, Thẩm Phùng Nam hơi ngừng lại rồi nhét tập hóa đơn vào trong túi.

      là cảnh sát à?”

      phải.”

      “Phóng viên?”

      .”

      Trong bóng tối, họ đè thấp giọng người hỏi người trả lời, nhìn thấy biểu cảm của nhau, nghe ra ngữ khí, phân biệt được giả.

      Lương Nghiên hỏi nữa.

      quay người tới bên cạnh tủ lạnh tìm kiếm.

      Thẩm Phùng Nam thấy ngồi sụp xuống lần sờ gì đó, bóng lưng đen thùi lùi, lanh lẹ như con chuột. bật đèn lên, chiếu về góc đó, lập tức khung cảnh sáng bừng.Lương Nghiên nhìn ngay thấy chiếc bánh bao chay trong góc. nhặt lên, phủi phủi bụi, xé lớp vỏ bẩn bên ngoài xuống rồi cắn miếng, ngồi xổm bên cạnh thùng rác, từ từ nhai.

      hơi gầy, vóc người 1 mét 67 ngồi đó cũng chiếm quá nhiều gian. Mái tóc ngắn củn tới tai, chiếc áo phông rộng thùng thình, đôi chân trắng trần giẫm thẳng xuống nền gạch.

      nhìn mặt ai nghĩ đó là con chứ?

      Ăn được hai miếng, ngẩng đầu lên nhìn , chỉ ra cửa rồi lại cắm cúi ăn tiếp.

      Thẩm Phùng Nam quan sát lúc, bước qua, tìm được thứ trong túi quần.

      Lương Nghiên nhìn qua, trời ơi, là cái xúc xích!

      Phải biết rằng, chỉ cần từng lăn lộn ở nơi quái quỷ này, xúc xích nghiễm nhiên trở thành món ăn “có thịt” cao cấp và đầy dinh dưỡng.

      ngỡ ngàng nhìn túi quần của .

      Có lẽ biểu cảm tham lam trong ánh mắt Lương Nghiên quá lộ liễu, Thẩm Phùng Nam chỉ ném xúc xích cho rồi tắt đèn pin, mất.

      Lương Nghiên ăn xúc xích với bánh bao, gặm sót mẩu, rồi rót thêm bát nước đổ vào bụng. Coi như no, chuồn về thay bộ đồ ngủ rồi thiếp .

      Sáng hôm sau, Lương Nghiên bị Triệu Yên Tích đánh thức, phát tất cả mọi người đều dậy rồi.

      “Cậu đỡ hơn chút nào chưa?” Triệu Yên Tích nhìn khóe miệng , dè dặt hỏi: “Rửa mặt xong, mình bôi thuốc cho cậu nhé?“.

      Lương Nghiên đoái hoài tới ấy, đứng dậy thay quần áo.

      Triệu Yên Tích có chút hụt hẫng, cũng về phía túi xách lấy đồ.

      Lương Nghiên mặc quần xong, quay lại thấy Triệu Yên Tích quay lưng mặc áo lót.

      Cơ thể của các trẻ đều đẹp, trắng trẻo nõn nà, vai gọn eo thon...

      Triệu Yên Tích cài khuy rồi cúi xuống cầm chiếc áo phông rộng dưới chiếu lên. Khi ấy đứng dậy, vết sẹo màu đỏ cánh tay phải rất nét.

      Lương Nghiên quay .

      Chuyện đánh nhau hôm qua quan tâm phần sau. Lúc ăn sáng mới biết gã béo còn ở đó nữa. Tới buổi trưa có tin đồn xuất , mới hay nhóm trưởng sắp xếp thay Trần Cừ tới.

      Chuyện trong nhóm có đánh nhau ảnh hưởng rất nghiêm trọng, nhóm trưởng đặc biệt mới chủ nhiệm tới chuyện với Lương Nghiên.

      Lương Nghiên sớm lĩnh giáo khả năng mồm mép của họ, nên kiểu chuyện bây giờ chẳng là gì. nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn để vào đầu.

      Chủ nhiệm rồi, đến lượt mọi người trong nhóm trò chuyện với , lần lượt dạy . Đây là hình phạt tăng tiết.

      Buổi sáng, đầu hói giảng tiếng, nghỉ vài phút, Trần Cừ lại mang sách bút vào trong phòng ngủ. Mọi người ở ngoài vẫn chơi trò chơi.

      Triệu Yên Tích bồn chồn yên, chỉ lo Lương Nghiên lại đánh nhau với Trần Cừ.

      Quả nhiên, chưa đầy mười lăm phút, bên trong vang lên tiếng cãi vã.

      Trần Cừ tức giận ném cuốn sổ, chỉ tay vào mặt Lương Nghiên: “ có bệnh đấy, biết ? Yên Tích là bạn tôi, chứ có phải người của đâu, có tư cách gì can thiệp tới chuyện của chúng tôi? dựa vào đâu cứ thế lôi ấy ? Mấy chuyện của tôi biết cả rồi, bản thân số phận đen đủi liên quan gì đến người khác. Cả những suy nghĩ bỉ ổi của tôi cũng nhìn ra nữa. thấy ấy ngốc nghếch, dễ mềm lòng, dễ lừa gạt chứ gì. Từ tới lớn cứ bám víu lấy ấy như phao cứu sinh. biến thái. ấy phải người nhà của , phải người của . nên khám lại đầu óc . Tôi cực kỳ hối hận lúc trước để ấy tìm ! Tôi phải bảo ấy cắt đứt với mới phải!“.

      ta hơi, tái mặt chửi mắng: “ đáng đời lắm, có bệnh mà! mắc bệnh thần kinh, loại người như ...“.

      “Trần Cừ!”

      Triệu Yên Tích lao vào, hai mắt ửng đỏ, đẩy ta ra sau: “ cút ra ngoài !“.

      ~Hết chương 03~

      *Lại mới nghe đồn nữ chính hồi từng bị người nhà quấy rối. Sao hai người này khổ quá vậy:-(
      Hale205 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4:

      Lương Nghiên ngồi chiếu, Triệu Yên Tích vội vàng lao qua: “ phải như vậy đâu, Lương Nghiên. Cậu đừng nghe ấy lung tung, cậu rất tốt“.

      Lương Nghiên ngồi im, cũng lên tiếng. Triệu Yên Tích sốt sắng gần như bật khóc: “Cậu đừng nghe những lời đó, cậu quên hết chúng , phải vậy đâu...“.

      Rồi ấy lại quay đầu hét lên với Trần Cừ: “ ra ngoài !“.

      Trần Cừ thấy ấy như vậy, tỏ ra rất ngỡ ngàng: “Yên Tích?“.

      Yên Tích nổi cơn thịnh nộ: “Tôi bảo ra ngoài!“.

      Trần Cừ có khi nào thấy ấy giận dữ như vậy đâu, nhất thời sững sờ rồi liên tục gật đầu: “Được được được, ra ngoài...“.

      Trần Cừ lùi ra cửa, đẩy đám người hóng hớt ra: “Đừng xem nữa, đừng xem nữa“.

      ta giơ tay khép cửa lại, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là Triệu Yên Tích ôm chặt lấy Lương Nghiên.

      “Cậu được nghĩ mấy chuyện đó.”

      Triệu Yên Tích nắm chặt tay Lương Nghiên, giải thích giải thích lại: “Trần Cừ đúng câu nào cả, cậu đừng tin, cũng đừng buồn. Mình chơi với cậu là mình tình nguyện“.

      Lương Nghiên vẫn chỉ lặng im, khiến Triệu Yên Tích càng hoang mang.

      “Lương Nghiên, cậu gì với mình .”

      Giọng ấy nghèn nghẹn, xem ra khóc rồi.

      “Nước mũi dính vào áo tôi rồi.”

      đỉnh đầu vọng xuống câu . ấy ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn Lương Nghiên lúc: “Cậu sao chứ?“.

      “Tôi có thể có chuyện gì?”

      Lương Nghiên gạt tay ấy ra, đứng dậy tìm khăn giấy cho ấy: “Lau mặt “.

      “Ồ.”

      Triệu Yên Tích lập tức phì cười trong nước mắt. Lau mặt xong, còn chút lệ nào nữa, chỉ còn chóp mũi ửng đỏ chưa tan.

      Lương Nghiên thu dọn đống sổ sách chiếc bàn . Triệu Yên Tích ngồi bên cạnh thầm: “Chúng ta về “.

      Lương Nghiên chợt dừng tay, quay đầu nhìn ấy.

      Triệu Yên Tích mím môi: “Hai tuần nữa là cậu vào học rồi“.

      Lương Nghiên nhìn ấy lát rồi : “Thế còn Trần Cừ sao?“.

      Triệu Yên Tích quay : “Mặc kệ ta“.

      Lương Nghiên nhìn ấy: “Chẳng phải cậu... rất thích ta sao?“.

      Triệu Yên Tích cắn môi, cúi đầu : “Bây giờ còn thích đến mức ấy nữa“.

      “Gì cơ?”

      “Chỉ cần nghĩ tới chuyện ta mấy lời đó với cậu là mình lại thích ta nữa.” Trong lời của Triệu Yên Tích vẫn còn đâu đây cơn giận dữ, càng nghĩ ấy càng thất vọng về Trần Cừ. ấy nhớ lại lúc trước, Trần Cừ hỏi ấy chuyện của Lương Nghiên. Lúc đó thái độ của ta rất tốt, nên ấy dốc lòng kể hết. Vậy mà bây giờ lại đổ đốn thế này, làm sao ấy ngờ được, ta lại mang tất cả những chuyện đó ra để công kích Lương Nghiên.Những chuyện đến nhắc ấy còn dám, vậy mà Trần Cừ lại dùng những lời khó nghe như thế để chửi mắng.

      ta chưa từng trải qua, có tư cách gì để chửi bới Lương Nghiên?

      Triệu Yên Tích nhăn mặt, tim thắt lại từng cơn đau nhói.

      Lương Nghiên hiểu, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Nhưng có thể đùng cái là thích, đùng cái lại thích à?“.

      “Dĩ nhiên.”

      Lương Nghiên: “...“.

      “Cậu chưa thích ai bao giờ, cậu hiểu đâu.”

      “...”

      Thôi được rồi, Lương Nghiên đích thực chẳng hiểu.

      Còn Triệu, người có hai đời bạn trai kinh nghiệm đầy mình.

      thích thú khi tuổi đời còn non nớt khiến ta khoa trương vô hạn điều tốt đẹp, cũng đồng thời phóng đại vô hạn cái xấu của đối phương. Cho dù chỉ là chút cũng có thể gây ra cơn chấn động nhưng núi sụt tuyết lở.

      Triệu Yên Tích thích bạn trai mối tình đầu là vì hôm nào đó ta tốt bụng đưa ấy về nhà, và chia tay cũng chỉ vì phát ta ba ngày liền thay tất.

      ấy là vậy, khi nhập tâm có thể bất chấp tất cả, nhưng rút lui cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc.

      Trong lúc Lương Nghiên im lặng, Triệu Yên Tích hít hơi rồi : “Chúng ta về “.

      “Cậu kiếm tiền nữa à?”

      Triệu Yên Tích hạ thấp giọng: “Mình muốn kiếm tiền nữa, cũng muốn nghe ta chửi mắng cậu. Chúng ta ở chung với ta nữa, cứ để ta kiếm cho . Chúng ta về, còn khối cách kiếm tiền“.

      Lương Nghiên nhìn ấy, bật cười: “Sao cậu cứ như chúng ta thích ngay được vậy?“.

      “Hả?” Triệu Yên Tích trợn tròn mắt: “ phải ư?“.

      “Cậu xem?”

      Triệu Yên Tích đẩy : “Cậu đừng trêu mình, mình biết cậu lợi hại lắm mà“.

      “Thế hả?”

      Lương Nghiên khẽ cười, thoải mái vươn vai cái, ngờ vui hóa quá bi, làm đau bả vai.

      “Sao thế?” Triệu Yên Tích ghé sát lại: “Có phải vẫn là vết thương hôm qua ?“.

      Lương Nghiên lên tiếng, Triệu Yên Tích bò lên đầu giường, lần mò tìm ra lọ dầu hoa dầu hoa đào . Vừa mở ra, Lương Nghiên chau mày.

      “Đậy vào, đậy vào.”

      Triệu Yên Tích nghe, ngã vào người : “Nào, để mình bôi cho cậu“.

      “Tôi muốn nôn rồi.”

      “Banh cổ áo ra nào, mau.”

      “Triệu Yên Tích, cậu học thói xấu rồi.”

      “Cậu nghiêm túc chút .” Triệu Yên Tích vừa xoa cho vừa lo lắng: “Cậu mà còn suy nghĩ vớ vẩn, cẩn thận ế đó“.

      “Cậu làm việc này, câu ấy mà đỏ mặt à?”

      “Lương Nghiên!” Triệu Yên Tích quở mắng: “Có giỏi ghẹo đàn ông “.Lương Nghiên lườm nguýt.

      “Được, nghiêm túc.” Lương Nghiên hạ thấp giọng: “Cứ bình thường như trước với Trần Cừ, biết đóng kịch ?“.

      Triệu Yên Tích ngẩn người rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm“.

      Gật đầu dĩ nhiên đơn giản, nhưng để thực được lại hề dễ dàng. Khi gặp Trần Cừ, Triệu Yên Tích luôn cảm thấy gượng gạo, đứng hay ngồi đều đúng, lúc nào cũng nhớ tới dáng vẻ lúc ta nhe nanh múa vuốt chửi Lương Nghiên bị bệnh.

      ấy phải hết sức nhẫn nhịn mới nổi nóng, miễn cưỡng vài câu ôn hòa để xuề xòa qua chuyện này, có điều ánh mắt mọi người trong nhà nhìn Lương Nghiên bắt đầu kỳ lạ hơn.

      Có điều, chẳng hề để tâm.

      Buổi chiều, hình phạt tăng tiết của Lương Nghiên vẫn còn tiếp tục, lần này là đầu hói và mặt tròn tới giao lưu với .

      Buổi sáng đầu hói giảng bài, bây giờ thay Trần Cừ lên lớp. nhiều, miết mà thấy mất sức. Lương Nghiên nghe mãi nghe mãi, chỉ chực ngủ gật, còn vẫn hết sức hưng phấn, chỉ vào sách vẽ trọng điểm cho : “ xem, câu này thế nào nhỉ, người thành công phải... Câu này nữa, chỗ này muốn , đầu thế kỷ 21 quốc gia phát triển ngành này rất tốt rồi. xem, bài này ...“.

      Bô lô ba la, bô lô ba la... ồn ào quá mức.

      Lương Nghiên nhìn đỉnh đầu trọc hếu của , ngẫm nghĩ: Người ta muốn trọc đến mức này cũng dễ đâu, ăn vừng đen liệu có mọc ra được chút nào ?

      Khó khăn lắm mới lết qua được tiếng, Lương Nghiên thở phào.

      Sau đó đến lượt mặt tròn.

      Co ấy năm nay hai tư, hai lăm tuổi, tốt hơn đầu hói nhiều, giọng cũng nhàng, sắc đẹp. Cứ giảng đoạn, ấy lại dừng lại chuyện với lúc, đùa mấy câu. Quan trọng là ấy rất xinh, tóc đen láy, nhìn rất thoải mái. Lúc nào gần ngủ gật, Lương Nghiên lại nhìn ấy cái, thầm nghĩ: Chắc chắn này ăn ít vừng đen, lúc nào về phải làm cho Triệu Yên Tích mẻ, nhuộm lại cái đầu vàng hoe của cậu ấy.

      Lúc sắp kết thúc, mặt tròn lời sau cuối: “ tới đây thôi, hôm nay nghe nhiều rồi, cũng mệt ha“.

      Lương Nghiên : “Cũng tạm“.

      ấy cười: “Tôi hiểu mà, mệt lắm. Lúc đến đây tôi cũng vậy, nghe mà đau đầu chết được“.

      “Thế à?”

      “Ừm, ngày mai còn buổi học, tối nay nghỉ ngơi thoải mái , nếu gục đấy.”

      Lương Nghiên gật đầu rồi ngừng lại, hỏi: “Ngày mai ai giảng cho tôi vậy?“.

      “Ngày mai hả...”

      mặt tròn lật sổ ghi chép: “Tiểu Chương và A Sơn“.

      Lương Nghiên “ồ” lên tiếng rồi : “Tiểu Chương tôi biết, còn A Sơn thế nào?“.

      ấy hả, rất tốt.”

      “Thế ư?” Lương Nghiên thầm thăm dò: “ ấy đến đây bao lâu rồi, học có tốt ?“.” ấy tới đây khá lâu rồi, vài mấy tháng đấy. Lúc đó còn chưa có tôi. Mặc dù trông ấy khá khó gần, nhiều nhưng chủ nhiệm đối xử với ấy khá tốt, chắc là tệ đâu. ấy còn từng làm việc giúp giám đốc cũ. yên tâm, ấy nhất định giảng rất hay.”

      chắc chứ?”

      Lương Nghiên có phần hoài nghi: “Giọng ấy...“.

      “À, giọng ấy đúng là hay, nhưng ảnh hưởng, nghe quen rồi vẫn cảm thấy khá hay, hơi khàn, khá quyến rũ đấy chứ.”

      “...”

      mặt tròn bỗng nhiên sát lại gần: “Này, có phát , ấy cũng khá đẹp trai...“.

      Hả?

      tới đây, ấy bỗng trở nên phấn khích: “Mũi cao này, mắt cũng đẹp. Tiểu Chương mắt ấy có màu đen rất sâu. Tôi chưa thấy ai mí mà đẹp vậy đấy. Có điều ấy hơi lớn tuổi, hình như ba mươi ba, ba mươi tư tuổi rồi“.

      Vừa nhìn thấy biểu cảm có phần đáng tiếc đó, Lương Nghiên hiểu hay, chẳng trách ấy nghe ra quyến rũ.

      ra là hiệu ứng “say sóng“.

      mặt tròn vẫn tiếp: “Nhưng nghe ấy vẫn chưa kết hôn, chỉ biết có đối tượng chưa thôi“.

      “...”

      Lương Nghiên có hứng cùng ấy thảo luận tâm thiếu nữ bèn đáp qua loa rồi chấm dứt đoạn hội thoại.

      Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Lương Nghiên và mặt tròn cùng ra ngoài. Đám người kia lại ngồi trong phòng khách chơi bài. Lương Nghiên liếc nhìn, A Sơn kia có mặt. Tới tận bữa tối, mới xuất .

      Bữa tối vẫn tệ hại như mọi ngày, cơm và hai món rau, khoai tây và cà tím. Lương Nghiên có bài học đắt giá ngày hôm qua nên rất để ý chuyện ăn uống. Dù ngon, cũng xới đầy bát, no bụng mới ngủ qua đêm được.

      Hôm sau, Triệu Yên Tích bị đưa ra ngoài làm quen việc móc nối, Lương Nghiên ở nhà tiếp tục nghe giảng.

      Khi Tiểu Chương giảng xong hơn mười giờ.

      Lúc Thẩm Phùng Nam bước vào, Lương Nghiên nằm bò ra chiếu bóp vai. Thấy vào, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

      Thẩm Phùng Nam ngồi xuống.

      Họ cách nhau chiếc bàn .

      Có lẽ vì những lời của mặt tròn, lần này Lương Nghiên lại quan sát tỉ mỉ.

      có quá nhiều khái niệm về diện mạo của đàn ông, chẳng biết nhận xét mắt mũi mồm miệng lượt. Nhìn qua, chỉ có ấn tượng hoàn chỉnh: Trông giống người tốt, khá đứng đắn.

      Lương Nghiên cúi đầu, cầm bút bi viết hàng chữ lên lòng bàn tay: Bên ngoài có ai nghe ?

      xòe tay lên mặt bàn cho xem. Thẩm Phùng Nam nhìn xong bèn đẩy ra, đặt sách bút lên bàn: “ có“.

      Lương Nghiên liếc nhìn: “ định giảng à?“.

      “Nếu sao?” Chất giọng khàn đặc vọng qua.

      Lương Nghiên nhìn , Thẩm Phùng Nam ngẩng lên: “ tiếng đồng hồ, lẽ nào cứ muốn ngồi ngắm tôi?“.

      “Tôi nào muốn.” Lương Nghiên tỏ ra vô tội: “Tôi muốn ngủ cơ“.

      Thấy nhíu mày, Lương Nghiên bật cười rồi : “Nhưng mà, phải bàn chuyện chính “.

      Thẩm Phùng Nam chưa từng thấy cười, bất thình lình sững sờ, chớp mắt lại cảm thấy nụ cười đó giảo hoạt.

      Quả sai...

      Lương Nghiên ghé đầu về phía trước: “Chúng ta làm giao dịch , Sơn“.

      xong thấy đối phương mặt biến sắc, ngẫm nghĩ giây lát rồi sửa lại: “Chú Sơn?“.

      ~Hết chương 04~

      *** Mai đón thành viên mới trong nhà, mình nghỉ buổi, bù chương ngày mai trước ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :